Game đã mang đi của chúng ta rất nhiều, rất lặng lẽ và rất vô tình.
MU – Võ lâm – Audition – Fifa – CS – CF- Kiếm thế – DotA là những game ta đã trải qua cùng với thời trai trẻ.
Ngồi chơi game giúp ta quên đi phiền muộn, lo lắng và bỏ sang ngang những gì đang diễn ra. Lúc trước, chưa phải lớn cũng chẳng phải nhỏ, ta chơi vì ham mê, tò mò và nhất là vì bạn ta cũng chơi. Chơi nhiều ngày, nhiều tháng nhiều năm ta quen. Cái thói quen được hình thành một cách rất tự nhiên như nó vốn phải thế. Cái thói quen đó làm ta quên đi mọi thứ xung quanh đang rong ruổi, đang chạy hay đang bị thời gian cuốn trôi đi. Cũng cái thói quen đó làm ta mất đi những thói quen khác tốt đẹp hơn rất nhiều. Già thêm một chút, ta chơi vì cái gì? Vì đam mê, vì game đó rất tuyệt hay chỉ để giải trí? Có lẽ đều không phải. Chỉ vì ta đã từng chơi, đã từng để game thành một phần trong thói quen của cuộc sống hàng ngày. Sáng không biết làm gì, ta chơi game. Chiều không có kế hoạch gì, ta lại chơi game. Tối đến trời mưa, ta vẫn chơi game. Ngay cả khi đêm đến, chưa ngủ được ta cũng chơi game.
Chắc có lẽ ai trong chúng ta cũng nhiều lần giật mình và tự hỏi rằng không chơi game thì làm gì đây? Và chính lúc đấy, ta lại có ngay câu trả lời trong đầu là không chơi game cũng không có gì làm, vậy thôi ta lại chơi game. Ta chưa tới mức gọi là nghiện, vì thực sự đang nghiện thì không thể nào dứt ra được. Ta chỉ đơn giản là để game lấy mất quá nhiều thời gian của ta. Cái khoảng thời gian trung bình 1 ngày 12 tiếng, 1 tuần 5 ngày trong khoảng vài năm. Và vì thời gian hay được so sánh với vàng, nên nó rất có giá trị. Và vì thời gian đó nằm ở tuổi trẻ nên nó càng đáng giá.
Không chơi game, có lẽ ta sẽ trở thành một người hoàn toàn khác. Ta sẽ năng động hơn khi ta trẻ, chín chắn hơn khi bây giờ ta đang sắp già. Ta sẽ có nhiều việc để làm và suy nghĩ hơn mỗi ngày, ta sẽ biết mình cần gì và phải làm gì, hay đơn giản chỉ là bước ra ngoài đi học, đi gặp bạn bè, người yêu… Rồi từ từ ta sẽ xác định được sở thích của mình, mục đích và ước mơ để sống cho hiện tại và tương lai.
Một người bạn đã từng nói với ta rằng “sống không có mục tiêu và ước mơ thì thật là bất hạnh”. Nói một cách không có bản lĩnh thì bởi vì thói quen chơi game nên ta đã một thời sống thật bất hạnh. Nếu mục đích sống, mục tiêu của cuộc đời ta là trở thành game thủ, sống và chết với nó thì ta sẽ không nói nữa. Nếu cái thước đo sự thành công của xã hội nằm ở khả năng chơi game ta sẽ không cần bận tâm nữa. Nhưng vì ta sống trong cái xã hội đòi hỏi quá nhiều thứ và quy về một mối là tiền, nên ta phải nói, nói cho chính bản thân ta nghe. Khi ta đang chơi game, rất nhiều bạn bè và không phải bạn bè ta đang sống rất khác. Có người cố gắng học tập thật nhiều để rộng đường tương lai. Có người khác thì đang vất vả để mưu sinh… Mỗi người một mục tiêu, mỗi người một lối đi cho riêng bản thân hay nói cách khác là mỗi người đã, đang và sẽ kiếm tiền theo cách của riêng họ. Cho dù tương lai thế nào thì họ vẫn đều có nơi để đến và họ đang đi con đường của riêng họ.
Còn ta có nơi để đến? Ta có đang đi? Ta có chứ. Con đường ta đi sẽ dẫn ta đến nơi mà trước khi chơi game ta đang chuẩn bị xuất phát.
Bài viết này dành tặng cho bạn bè ta – “đồng bọn” và những ai đã hay mất đi một phần nào đó tuổi trẻ đẹp nhất của mình vì “thói quen chơi game”. Nếu vô tình đọc được bài viết này xin dừng lại một chút để ngẫm và nghĩ về khoảng thời gian đã qua đó, thấy ta đã được và mất những gì. Hãy coi bài viết như một lời nhắc nhở về những điều bạn có thể đã từng biết mà vô tình hay cố ý quên đi.