16.9 C
Da Lat
Chủ Nhật, 11 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 301

Mẹ…

Photo: Brandon Atkinson

 

Ngang dọc cuộc đời để tìm kiếm yêu thương rồi va vấp nhọc nhằn để dành lấy công danh.

Mòn mỏi trông chờ một thứ tình hư ảo mà người ta vẫn thường gọi là tình-yêu để rồi đau rồi khóc, để rồi ngã rồi lạc mất niềm tin.

Vì cuộc đời là trò chơi trốn tìm, ta mải mê tìm tìm thứ ta muốn để vô tình quên mất một tình cảm thiêng liêng luôn sẵn lòng mở rộng vòng tay đón ta về.

Những cô gái đang làm điếm ở xứ người

Photo: Blemished Paradise

Một lời tôn vinh – Nhân ngày Phụ Nữ Việt Nam

Tôi biết rằng vào ngày Phụ Nữ Việt Nam, sẽ có rất nhiều bài viết tôn vinh phẩm chất của người phụ nữ Việt Nam, những nữ doanh nhân tài giỏi, những cô giáo, nữ bác sĩ, nữ y tá đạo đức giỏi giang, những tấm gương của những phụ nữ cần cù nhẫn nại bao dung trong xã hội mình.

Vì vậy, tôi nghĩ sẽ không còn cần thiết để viết thêm về họ nữa, mà tôi viết về đức hạnh và sự hy sinh tận cùng cuộc sống riêng tư của mình, của cả tương lai mà mỗi người phụ nữ được quyền có… từ một một nhóm khác nhỏ hơn, thầm lặng hơn, và chịu đựng bao nhiêu sự dèm pha, chê bai của cả xã hội… đó là những cô gái đang làm điếm ở xứ người. 

Hạnh phúc đơn giản lắm

Photo:  jyoujo

 

Bạn nghĩ hạnh phúc là gì?

Bỗng nhiên Tôi nhận ra rằng Hạnh phúc đơn giản lắm. Đó là khi mong muốn những người mình YÊU – THƯƠNG – QUÝ và cả những người xung quanh được hạnh phúc.

Bạn sẽ an lòng khi ba mẹ và những người thân sống khỏe mạnh.

Bạn thấy vui trước niềm vui của đứa em khi nhận một món quà nhỏ của bạn.

Bạn hào hứng khi nhìn cô/cậu bạn thân chuẩn bị ngày cưới.

Bạn thường nở nụ cười khi bất chợt thấy đôi tình nhân nào đó ngoài đường vui giỡn nhau.

Bạn hân hoan khi cho người ăn xin ngoài đường vài đồng lẽ.

Hạnh phúc đơn giản là những niềm vui nhỏ nhỏ mà bạn được chứng kiến.

Hạnh phúc không phải là khi cố gắng níu kéo hay giành giật tình cảm của người không có duyên phận với mình.

Người ta thường đau khổ trước những mối tình đơn phương. Đôi lúc cố gắng làm mọi chuyện để người đó chú ý tới mình. Sau đó rơi vào tâm trạng bất lực và giày xéo.

Người ta thường khủng hoảng sau khi chia tay một câu chuyện tình yêu đã từng đẹp. Rồi tìm mọi cách có thể hành gắn một chiếc bình đã vỡ. Nhưng chiếc bình đã vỡ thì mãi mãi chẳng thể nguyên vẹn.

Và có khi để lại đằng sau những câu chuyện ấy là tâm lý thù hận, hằn học, hờn trách.

Hoặc đôi lúc người ta lại tự hỏi rằng “Người như mình tại sao không có được hạnh phúc?”

Đó là khi người ta đã hành động để không hạnh phúc. Bạn sẽ nhẹ nhàng hơn khi buông tay, để những người không duyên phận, để những mối tình dang dở trở thành những kỷ niệm đẹp của quá khứ. Hạnh phúc là những thứ tự nhiên đến chứ không phải là những thứ phải giành giật.

Hạnh phúc đôi khi chỉ cần lặng lẽ theo dõi và quan sát người ta được hạnh phúc.

Người mình đã từng thương – đã từng yêu hạnh phúc, thì bạn cũng sẽ hạnh phúc. Tin đi, vì đó đã từng là người quan trọng với bạn.

Sẽ có đôi lúc bạn chợt mỉm cười khi nhìn thấy người ta vui vẻ …bên người khác.

Sẽ có khi bạn nguyện cầu cho người mình từng thương được an lành.

Bởi thế nhìn thấy hạnh phúc của người khác có khi chính là hạnh phúc của bạn. Hạnh phúc không ở đâu xa cả, hạnh phúc tồn tại ngay xung quanh bạn. Là khi bạn làm cho người khác hạnh phúc, bạn sẽ nhận lại chính hạnh phúc đó. Là khi bạn muốn có nó và sẵn sàng chia sẽ với người xung quanh. Là khi bạn cảm thấy thanh thản, là sự tốt đẹp và giàu có trong suy nghĩ của bạn. Là khi bạn yêu thương và được yêu thương, để rồi “cảm ơn mỗi sáng mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương”.

Hạnh phúc là thứ không thể nhìn thấy mà phải được cảm nhận bằng chính niềm tin và tâm hồn của bạn.

-Trang Nguyễn, 19.10.2013-

 

 

Những bài báo chỉ nương quan điểm theo số đông

Photo: Thuận Thắng

Trích:  – Họ đã ở đâu khi ông gửi thư bày tỏ sự phản đối chủ trương xây dựng Nhà Quốc hội ở khu di tích 18 Hoàng Diệu?

– Họ đã ở đâu khi ông viết bài báo nói về thực trạng và kiến nghị 6 vấn đề “cơ bản và cấp bách” nhằm triển khai có kết quả công cuộc đổi mới nền giáo dục và đào tạo của Việt Nam hiện nay?

– Họ đã ở đâu trong cái kiến nghị không mở rộng thủ đô?

Vậy là cuộc lên đồng vĩ đại nhất nhì lịch sử đã chấm dứt.

Tôi phát ngán khi lên diễn đàn dành cho các nhà báo trẻ và đọc những thứ họ viết ra vào thời điểm ấy. Ừ thì trẻ. Trẻ, nhưng họ là nhà báo.

Thay cho nỗi tiếc thương bởi sự ra đi của một con người lớn, một số thành phần cuồng tín trong đó đã biến tang lễ thành một cuộc đấu tố. Họ nhân danh họ là nhà báo, họ là nhân dân để biến mình thành những anh hùng bảo vệ sự tôn nghiêm, biến mình thành kẻ chỉ điểm, biến mình thành quan tòa, biến mình thành nhà quản lý.

Tôi đã sống đủ lâu, đã chứng kiến đủ nhiều để rồi đặt ra câu hỏi: Họ đã ở đâu những lúc mà người đã khuất cần đến họ?

Nghệ sĩ sống bằng gì?

Photo: Samba Club

 

Có mốt các câu hỏi phỏng vấn những người làm nghệ thuật là bạn sống bằng gì?

Hỏi đúng vãi.

Làm nghệ thuật cũng phải thông minh chứ, ít nhất cũng phải dành một phần tâm trí suy tính chuyện sinh tồn vì nhỡ lúc phát hiện ra không có tài không còn đường quay lại thì sao. Còn người sáng tạo thực thụ thì cũng phải sáng tạo được cách kiếm sống khi mình cần, đó chỉ đơn giản là một thử thách khác của óc sáng tạo. 

Krông Pắk Hoài Niệm

Đã lâu lắm không về Krong Pak, từ lúc… chẳng còn ai mời về.

Krong Pak là một huyện nằm dọc theo Quốc lộ 26, hướng từ Ninh Hòa đi Buôn Ma Thuột. Mấy năm về trước, mình mê mẩn trục đường này. Đèo Phượng Hoàng không quá nguy hiểm, sẽ rất lý thú nếu làm một chuyến bằng xe máy từ Nha Trang lên Buôn Ma Thuột. Dễ như vậy, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thực hiện được.

Vô vàn đau đớn, thương tiếc vì sự ra đi của Tướng Giáp?

Trích: “Vậy mà lúc Ông cần tới sự ủng hộ của dư luận thì lại chẳng thấy một ai lên tiếng. Chẳng mấy ai thèm để ý… Lúc đó sao dư luận không dồn dập đưa tin? Sao không có nhiều bạn trẻ bức xúc và tiếc nuối khi lời nói của ông Giáp không còn chút trọng lượng? Có mấy người lên FB để bày tỏ sự hụt hẫng khi người ta làm ngơ trước nỗi lo lắng của ông đối với đất nước, với tình hình xã hội?”

Người ta lên FB treo cờ, người người nườm nuợp tấp nập ghi sờ-ta-tút, người ta tấp nập change avatar của Bác, Người ta vồn vã viết Note pốt ảnh Cụ lên Face, like like share share thương tiếc thiệt là đông đúc và tấp nập như buổi chợ sớm ban mai khi thuyền bè cập bến cảng.

À, và thế là tôi lại biết thêm một Ì-ven (Event) mới: Một người Vĩ đại vừa mới qua đời. Một đứa năm thưở mười thì mới mò cái mặt mốc lên mạng, mà đã lên thì chằm hăm dán chặt mắt vào các tin Lá Cải, háo hức tìm tòi ngôi sao nào dính scandal nào? Phải chăng người mẫu Y cố tình lộ đồ lót trên sàn diễn? Đại gia X nào đi siêu xe mấy tỷ? Cô hot girl nào phát biểu gây sốc ra sao? Cái ví hàng hiệu được sao F diện hôm ấy giá bao nhiêu tiền? Người mẫu nào có chân trong đường dây mại dâm giá khủng?! hiếm khi để ý quan tâm đến thời sự cũng như những chuyện liên quan tới đất nước cũng lọc cọc mổ cò để phun ra cái stt rất bá đạo : “Rest In Peace!” Vâng stt rất quành tráng, đã thế lại còn hợp với thuần phong mỹ tục của dân tộc.

Yêu…

“Đứa con xa nhà trở về quê với bầu không khí nặng trĩu một nỗi buồn, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của bậc sinh thành, nước mắt rơi mặn đắng, lòng thắt lại từng cơn, miệng ú ớ không thành lời, sâu trong tim chỉ muốn thét lên “con yêu cha/mẹ nhiều lắm.”

“Cô gái trẻ xinh đẹp sau bao năm đứng núi này trong núi nọ, nắm trong tay một tình yêu cháy bỏng của một chàng trai tốt nhưng nắm nắm buông buông vờn vờn để tăm tia một chàng trai khác tốt hơn. Để đến một ngày kia, duyên tình đứt đoạn, chàng trai lấy vợ, cô gái rong chơi cùng các mối tình đến mòn mỏi rồi lại trở về với kiếp đơn thân. Đứng nép đằng xa xa, nhìn nụ cười, dáng người thân quen ấy hạnh phúc bên người khác, nước mắt rơi, lòng đau thắt, tâm chỉ muốn thốt ra 3 chữ em-yêu-anh nhưng đã quá muộn màng.”

Sống để yêu, sao nói yêu lại khó đến vậy nhỉ?

“Sài Gòn chưa xa đã nhớ…”

“Sài Gòn chưa xa đã nhớ, đường vui đôi chân sớm trưa. Tình yêu chưa xa đã nhớ, lời yêu tan trong tiếng mưa…”
– Tình ca phố – Quốc Bảo

“Sài Gòn ơi! Đã hết rồi ngày tháng đam mê…”

Tôi nghe bài hát “Sài Gòn còn đây niềm nhớ” (Thơ Hoàng Ngọc Ẩn, nhạc Phó Quốc Thăng) từ hồi còn học năm 2 đại học. Tôi hay nghe bài này (do Tuấn Ngọc hát) vào những buổi chiều mưa, cúp học, nằm ở phòng trọ trùm chăn ngủ (đây là thói quen tôi thích nhất khi ở Sài Gòn). Không cần phải đợi tới lúc kết thúc những “ngày tháng đam mê”, tôi mới thấy tiếc nuối, mới thấy nhớ Sài Gòn. Đúng hơn là ngay khi đang ấm áp trong vòng tay của “người tình” – Sài Gòn, tôi đã cảm thấy sợ một ngày phải xa nơi đây, sợ những giây phút tuyệt vời bấy giờ chỉ còn là kí ức…

Quốc tang chứ đâu phải sự kiện văn hóa du lịch

Nghe tin Bác mất, tuy không quá đau xót nhưng mình cũng rất thương tiếc, tiếc vì từ đây Việt Nam mất đi một vị anh hùng đáng kính, một niềm tự hào dân tộc.

Đã có lúc mình tự hỏi sao bản thân mình không có nhiều cảm xúc như những người khác, mọi người tiếc thương vô hạn bằng hành động, bằng nước mắt, câu văn lời thơ.. Còn mình chỉ mặc niệm hình ảnh bác qua những trang lịch sử, phim tài liệu hay những bài viết liên quan mà không có giọt nước mắt nào. Cũng bởi lẽ mình nghĩ rằng, bác đã già yếu, nằm một chỗ mấy năm nay rồi thì giờ bác ra đi cũng là lẽ tự nhiên, nếu mọi người không trách thì mình sẽ bảo chúng ta nên mỉm cười để bác ra đi thanh thản hơn.