17.5 C
Da Lat
Thứ Ba, 8 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 298

“Sách hay” và “sách thị trường”

0
Photo: Wiki Commons

 

Nhân bạn tôi kể lại câu chuyện về giá một status (thương mại) của một vài cây bút chuyên viết “sách thị trường”. Một status có nội dung PR sản phẩm nào đó của 1 cây bút “sách thị trường” được hét tới 5-10 triệu đồng/status. Tự dưng, tôi muốn viết gì đó.

Tôi tạm định nghĩa “sách thị trường” là loại sách mà nội dung của chúng giống như nhạc HKT vậy. Đối với người có trình độ thì dở, đối với người thẩm mỹ kém thì lại thấy hay.

Cũng như báo lá cải, “sách thị trường” vẫn được viết ra vì nó phù hợp với thị hiếu của một bộ phận công chúng. Đặc biệt là những người trẻ.

Hà Nội – “Người tình” bé nhỏ của tôi!

 

Lúc này, sống ở một nơi cách Hà Nội hơn trăm cây số, thỉnh thoảng mới có thời gian về thăm lại Hà Nội. Từng giây từng phút, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng nỗi nhớ thương Hà Nội, tuy gần mà xa. Tôi thường đùa rằng mình coi Hà Nội như một “người tình”. Một “người tình” ở xa luôn khiến ta nhung nhớ, nhưng khi gặp thì lại bồi hồi, cháy bỏng cảm xúc chẳng thể nói lên lời.

Đã lâu rồi tôi không viết, bởi tôi là đứa hay làm việc theo cảm xúc và dạo gần đây tôi khá lười. 🙂 Bất cứ khi nào tôi muốn, tôi dừng hết mọi việc đang làm, khóa tất cả các mạng xã hội, tự tách mình ra ngoài mọi cuộc vui. Tôi cũng có một thói quen xấu. Mỗi khi buồn hoặc stress thường bỏ đi đâu đó một mình, nhiều khi biến mất không tung tích và để mọi người lo lắng. Tôi vùi đầu vào những thứ tiêu cực, đóng cửa phòng, nằm một mình trong bóng đêm. Những trang văn tôi viết đậm màu sắc u tối, bi quan. Cứ như thế, tôi chôn vùi bản thân trong tuyệt vọng.  Những lúc ấy, ngoài người thân và quê hương, còn một thứ tình yêu kéo tôi về với thực tại: Hà Nội.

Đợi..

Ta còn quá trẻ để định nghĩa cuộc đời, nhưng với ta, đời không phải là đợi.

Tôi đã từng bắt đầu một bài viết với câu nói trên và rất nhiều ngày sau đó, tôi vẫn thường một mình nghĩ về nó như một tiếng vang trong tiềm thức, âm ỉ, vang vọng mãi chưa thôi.

 

Đôi khi, tôi tự hỏi:

Thời gian là của con người hay con người sinh ra là để chạy theo thời gian.

Dòng đời vốn ngắn ngủi, ngày qua ngày lại nhanh tựa cái chớp mắt.

Nắng vừa lên, quay quắt đã thấy bóng đêm về.

Mọi thứ trôi đi nhanh như gió chỉ có con người là lững thững chậm chạp tựa mưa xuân.

Khi lửa yêu hừng hực cháy thì đợi thì chờ, thì nuối tiếc quá khứ, thì e dè tương lai.

Khi trái tim khao khát yêu thương thì mong thì ngóng, thì so sánh thiệt hơn.

Để đến lúc dòng thời gian quay đến tuổi xế chiều, lửa yêu nguội dần trong khi sợ ế bùng cháy thì lại bắt đầu yêu vội yêu vàng, yêu gấp yêu gáp và yêu như chạy đua để dành phần thưởng là một tờ giấy kết hôn cho kịp thời.

Thế đấy! những tên nô lệ đáng thương.

Chỉ vì chút đắn đo tính toán, chút lưỡng lự khi buông – nắm yêu thương mà phải bắt trái tim chạy theo thời gian đến mệt nhoài.

 

Có một người từng hỏi tôi rằng: Yêu và cưới có gì khác nhau?

Tôi nhớ lúc đó mình đã cười và đáp “ Khác chứ, yêu là duyên còn cưới là nợ. Duyên thì nhiều còn nợ chẳng bao nhiêu”

Lúc đó, người bạn đó nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi và dường như chưa hiểu lắm về điều tôi vừa nói, về duyên, về nợ, về đời và về đợi.

Đơn giản thôi, tôi lại đáp:  Xã hội nghìn người, đâu phải ai may mắn bước chân ra đường đã gặp ngay định mệnh. Ta sẽ gặp và yêu một số người để họ dạy ta cách yêu thương và trân trọng. Một trong số đó sẽ có người bỏ đi để dạy ta mạnh mẽ và đứng trên nỗi đau. Tất cả những người ta gặp trên đường đời đều là duyên, dù là cái duyên khác nhau nhưng chẳng có cái duyên nào là vô nghĩa. Mỗi người đến đều mang lại cho ta một bài học để mai này khi  cái nợ chớm cùng cái duyên thì ta đã không còn là một kẻ ngu ngơ với trái tim hoàn hảo chưa tì vết, với tâm hồn trong suốt không bám chút bụi đời.

Duyên đến hằng ngày

Còn nợ sẽ đến vào một ngày ta không hề biết trước.

Đó có thể là một người ta đã yêu say đắm cũng có thể là người ta vừa gặp chưa lâu.

Đó có thể là người theo ta nhiều năm tháng cũng có thể là người đến đúng thời điểm ta muốn cưới.

Vậy đấy, yêu và cưới chính là duyên và nợ.

Đừng lầm tưởng cứ yêu là phải cưới.

Bởi ở đời, không phải mọi thứ đều diễn ta như bản thân ta mong muốn

Đời của ta nhưng ta nào điều khiển được nó.

Hãy cứ yêu đi cho thỏa mãn lửa tình, đừng quá kì vọng vào tương lai bởi duyên – nợ có thể thay đổi trong tích tắc, yêu – cưới có thể thay đổi khi ta còn chưa kịp hoàn hồn.

 

Lại có lần tôi gặp phải câu hỏi: Làm sao để yêu khi tim chưa liền sẹo ?

Lần đó, trong tâm thế của một người vừa cân bằng sau mất mác, tôi đáp nhẹ nhàng.

Quá khứ dù có ra sao thì nó cũng đã từng là những điều ta trân trọng. Người đã đi nhưng trước khi thành hồi ức thì họ đã từng ngự trị trái tim ta.

Đừng ép mình phải yêu khi tim chưa sẵn sàng

Đừng vì quá đau thương mà nắm vội tay người khác vì như thế là bạn đang khắc lên tim người khác vết sẹo như bạn đang có đấy.

Nói như thế, không phải là muốn bạn ngồi đợi cho đến khi liền sẹo rồi mới yêu.

Mà hãy mở cửa lòng, đón nhận những yêu thương từ bạn bè, người thân, đừng giam mình vào bóng đêm tự kỉ, đừng lôi mất mác ra tự dằn vặt bản thân. Bạn không thể chữa lành vết thương trong chốc lát nhưng yêu thương bên bạn có thể xoa dịu nó khỏi những cơn nhói lúc kỉ niệm ùa về.

Việc bạn cần làm là đừng cào xé thêm cho nó khó lành và hãy nhẹ nhàng thả nó vào thời gian để một mai khi bạn quay đầu nhìn lại, vết thương đó âu chỉ còn lại một cái tên người.

Khi nào bạn thấy tim mình rộn lên một cảm giác thèm yêu, đó là lúc vết sẹo đã liền da, không cần chữa trị hay lo lắng, chỉ cần an nhiên với cuộc sống thực tại, chỉ cần biết cười và biết cách làm bản thân thoải mái. Chuyện đau đớn cứ để cho thời gian.

 

Sống ở đời, có người đợi yêu cũng có kẻ đợi cưới.

Có người đợi quên rồi có người đợi cho tim liền sẹo

Mỗi người một chữ đợi khác nhau và vô vàn cách đợi khác nhau.

Có người đợi trong an nhiên lại có kẻ đợi trong gấp gáp

Người đợi trong bình thản kẻ lại đợi trong lo lắng, vồ vập

Nhưng suy cho cùng cũng là đợi, là chờ, là mịt mù đáp án vậy nên sao không chọn cho mình một cách đợi nhẹ nhàng.

Sao không vui sống từng khoảnh khắc trong đời, sao không yêu thường từng tích tắc đi qua, sao không nhuộm thời gian một màu hồng tươi tắn mà phải bắt nó mang màu xám xịt của chờ đợi.

Yêu thương đi để mỗi phút qua đi ta thấy đời ý nghĩa, để qua ngày mai thì hôm nay sẽ là một hồi ức đẹp rồi duyên cũng sẽ đến, rồi nợ cũng lộ diện, rồi đau thương cũng qua đi, rồi vết thương sẽ liền sẹo và rồi cuộc sống sẽ an nhiên thôi.

Thời gian, nào có đợi sao ta cứ mãi chờ.

 

Yến Mèo

*Photo: .koppdelaney

Văn hóa ăn thịt chó đã trở thành một ấn tượng xấu đối với người nước ngoài

*Photo: Public Domain

 

Thịt chó là món ăn khoái khẩu của người Việt Nam, người ta ăn thịt chó vào cuối tháng để giải đen, khi cần hẹn hò tụ tập anh em bạn bè. Thịt chó được sử dụng trong các buổi tiệc gia đình, hay những bữa nhậu giữa các đấng mày râu và nhiều dịp khác.

Kết quả là có khoảng 5 triệu con chó bị giết mỗi năm (theo Guardian). Nhu cầu thịt chó của Việt Nam lớn đến mức nguồn cung tự nguyện trong nước không thể đáp ứng đủ. Khoảng 300000 con chó bị buôn lậu từ Thái Lan, Lào về Việt Nam, chưa kể tới những chú chó bị bắt trộm tại các vùng nông thôn (nơi chó được nuôi thả rông). Hình ảnh về những cảnh giết chó, bán thịt chó cũng dần trở thành một ấn tượng đặc trưng của người nước ngoài về Việt Nam bởi những bài blog hay bài báo trên các trang của phương Tây.

Tại sao đàn bà thông minh nên cần đàn ông tự trọng

 

Lòng tự trọng sẽ không để chúng ta dối trá chính mình, sẽ không hạ bệ tính người trong mình. Nó không cho chúng ta sĩ nhục hay đá khéo kẻ khác vì sự ganh tỵ hẹp hòi, nó không cho phép chúng ta khinh thường thành quả của kẻ khác, nó không cho phép ta sống suy sụp, lụn bại, không cho phép ta sống như một kẻ vô luân. Nó là sức mạnh nhất mà a cảm thấy cần.

Dạo gần đây, thấy e ghi linh tinh chửi bới đủ thứ, và cả tự chửi mình nữa, anh thấy lo lo.. anh biết là em đang lung lay lạc lối, nên anh tự hỏi mình và cũng để trả lời giúp em, mình đang cần gì ở mình. Và anh thấy chả cần điều gì ngoài một lòng tự trọng thật sự.

12 bí kíp viết kịch bản phim cho người mới bắt đầu

Giá như mỗi lần có ai đó nói với tôi rằng họ chuẩn bị viết một kịch bản mới, một phim bom tấn, thì tôi lại có thêm một đô la. Tất cả họ đều nói một điều như nhau: “Tôi có ý tưởng câu chuyện này… sẽ hoành tráng lắm đây”.

Thật đáng buồn là hầu hết những người đó không bao giờ chịu viết một từ nào. Những ý tưởng của họ co cụm lại trong tâm trí, bị lạc mất hoặc bị lãng quên. Do vậy, tất cả chúng ta đều phải bắt đầu từ đâu đó.

Cái giá phải đánh đổi khi làm truyền thông

Thật khó khi phải hướng dẫn các bạn khi chỉ dựa trên những nỗ lực mang tính lý thuyết. Học làm truyền thông, làm báo chí là một kinh nghiệm hoàn toàn mang tính cách thực nghiệm. Bạn sẽ phải nhảy vào cuộc sống, lăn lộn với nó để tìm kiếm những câu chuyện và kể chúng cho khán giả, độc giả.

Những sản phẩm của bạn, nó là những mẩu tin 30 giây hay 100 chữ, hoặc là một phóng sự 1 ngàn chữ. Nó phải là thứ thấm đẫm mồ hôi và nước mắt. Ở đó nó có sự mặn mòi của những buổi trưa trang nắng lê la góc chợ hay bãi mía nương dâu nào đó. Ở đó có những giọt nước mắt chan hòa khi bám theo sự kiện, nhân vật nhiều ngày dài. Việc bạn phải chấp nhận bị nhịn đói hay bỏ bữa chỉ là một cái cốc nhẹ lên đầu. Đôi khi, bạn sẽ thấy mình ở trong tình cảnh bế tắc tột cùng, không một ai chia sẻ. Tất cả mọi người đều nói rằng bạn phải cố gắng lên, nhưng sẽ không ai có thể san sẻ cho bạn trải nghiệm khi phải túc trực hàng nhiều giờ đông hồ để rồi nhận được cái nhún vai của một ông thủ trưởng cơ quan nào đó.

Ngày chia tay với mối tình đơn phương đầu tiên

*Photo: Duc Digital

Những xúc cảm nhẹ của ngày chia tay với mối tình đơn phương đầu tiên, tôi thấy mình thật nhẹ, thật bình thản, và tôi thấy hạnh phúc. Ngày hôm nay, sẽ là ngày đặc biệt!

Tôi có nên viết về ngày 31-10-2013 không nhỉ?

Nó sẽ là ngày đặc biệt, và cũng có thể chẳng là ngày nào khác biệt.

Nó đơn giản cho một cái kết, và những cảm xúc rất nhẹ, không rõ ràng, nhưng vẫn muốn dành cho nó một vị trí nhỏ, trong tim, một chút.

Có lẽ tôi nên nghĩ nếu ngày 13-10-2010 là ngày bắt đầu thì nên dành cho ngày 31-10-2013 là ngày kết thúc nhỉ? Cũng vô tình là tháng mười, tháng mười của 3 năm trước mộng mơ và nay là tháng mười của sự bình thản giấu giếm.

Kế hoạch cuộc đời – Nên hay không

Tôi gật gù làm theo bản kế hoạch mà tôi vạch ra cho đời mình, để rồi một ngày tôi ngồi và nhìn lại sao tất cả tôi được gì, tương lai là gì? Và sợ hãi luôn trực chờ để chạy vào bấu víu và hành hạ tôi. Đó là thứ tôi nhận được chăng!

 

Hãy lập kế hoạch trong ngày điều đó sẽ giúp bạn quản lý cuộc sống của mình một cách tốt hơn.

Công việc hôm nay:

– Nấu ăn ( 1 tiếng )

– Nghe nhạc ( 30 phút)

– Học bài ( Môn:… 1 tiếng 30 phút)

V.v

Tôi đã từng thế. Từng vạch ra biết bao nhiêu công việc phải làm trong ngày, đến mức thật chi tiết và cụ thể về thời gian hoàn thành.

Thêm tí thời gian tôi lại phủ định việc đề ra kế hoạch:

Tất cả những bảng kế hoạch chỉ làm bạn thêm rối loạn và streess là cảm giác cuối ngày mà bạn có khi mà các chỉ tiêu công việc vạch ra không hoàn thành. Chỉ nên có 5 công việc.

Thế là trước khi đi ngủ:

1. (…)

2. (…)

3. (…)

4. (…)

5. (…)

Nhưng rồi ai đó chống lại:  Chỉ nên có 3 mục tiêu trong ngày điều này sẽ khiến bạn hạnh phúc.

Tôi đã thực hành tất cả những điều trên. Có thể bạn đọc và nghĩ tôi kém khi nghe theo những lời khuyên đó. Tôi có thể phản bác ý kiến của bạn, có thể nổi cáu và nói: Bạn cũng hành xử như tôi hơn gì…Tôi cũng có thể tự thú rằng tôi cũng đã từng trách tôi như thế. Thú nhận tôi sai sẽ khiến bạn thoải mái.  Nhưng “Để làm gì?”

Để làm gì?

Đôi khi tôi tự hỏi những công việc tôi vạch ra trong ngày, trong năm như thế để được gì, sau tờ giấy kế hoạch vàng ố kia tôi được gì.

Tôi nằm chéo chân và nghĩ: oh…  Tôi đọc một vần thơ, oh… sao hay quá tôi muốn đọc nốt nhưng đầu óc tôi tỉnh táo hét lên: Mầy phải học đi, tương lai trông chờ vào việc hoàn thành việc học hành của mầy. Thế là  thôi tôi không đọc nữa. Đó là thứ tôi nhận được chăng!

Tôi gật gù làm theo bản kế hoạch mà tôi vạch ra cho đời mình, để rồi một ngày tôi ngồi và nhìn lại sao tất cả tôi được gì, tương lai là gì? Và sợ hãi luôn trực chờ để chạy vào bấu víu và hành hạ tôi. Đó là thứ tôi nhận được chăng!

Và tôi đổ lỗi cho bảng kế hoạch. Tôi tự vấn bản thân, tôi căm giận bản thân vì tất cả những thứ tôi làm. Đây có đích xác là thứ tôi nhận được.

Cuối cùng Được gì?

Một cơn mưa rào đến và xoa dịu đi cảm giác trống rỗng trong tôi phần nào, tôi ngẫm thấy cơn mưa đến đúng lúc giúp tôi vượt qua cuộc vật lộn với những câu hỏi dồn dập. Nhưng chưa bao giờ tôi ý thức mưa rơi chỉ vì mưa độc lập. Nó không  vì tôi buồn tôi căng thẳng mà rơi vì tôi. Nó rơi vì nó phải thế.

Hoa không nở vì tôi muốn ngắm, cho dù tôi muốn hay không thì hoa vẫn nở. Vì chính nó.

Tôi và bạn tồn tại nơi đây để thực hiện phần việc của chính mình. Bất cứ là gì. Và bạn làm phần việc của bạn cho chính bạn không phải vì tôi thích hay không thích.

Việc lập kế hoạch có đôi khi khiến tôi thất vọng và stress, có sao.  Thế  Tại sao tôi cứ bảo cái đó là sai. Nếu khi ấy tôi hứng thú khi lập bảng kế hoạch thì tôi làm. Rồi tôi thay đổi vì tôi, vì tôi hứng thú với việc thay đổi.

Đừng lo sợ khi ai đó bảo bạn rằng: bạn khác biệt và bạn không thuộc về nơi này. Tôi luôn tự nhắc nhở mình như thế. Tôi đến đây để hoàn thành phần việc của đời mình, và tất cả những sự việc xảy đến với tôi chính là một phần của sự tồn tại. Tôi không chống lại nó, tôi muốn nó trôi một cách tự do. Tôi muốn nó vẫn cứ lập kế hoạch khi nó muốn, nhiều kế hoạch 2 hoặc 3 hay 5 tôi điều để nó diễn ra, không chống lại. Không vì ai đó bảo không ổn mà thay. Nếu đến một lúc nào đó mọi thứ không hợp lý nó sẽ tự khắc thay đổi.

Việc này cũng giống như khi  tôi nghĩ tôi sẽ có thể thay đổi được thái độ của ai đó, nhưng không tôi chỉ có thể góp thêm một tiếng nói nhỏ và rời rạc so với cái tổng thể. Phần lớn là tự người đó tìm cách giữ lại hoặc thay đổi thái độ đi thôi.

Nên nếu một lúc nào đó tôi thấy tôi bây giờ đối lập hoàn toàn với quá khứ, thấy dường như mọi thứ hiện tại chống lại tôi trong quá khứ. Tôi thấy việc lập kế hoạch thật tồi tệ và trách mình đã làm thế. Tôi cảm thấy đau xót đầu tiên vì trong tôi luôn xem con người trong quá khứ của mình là tốt đẹp.

Nhưng đến lúc thay đổi thì thay đổi. Tôi không cần phải giải thích với chính tôi hay với mọi người về sự thay đổi của bản thân mình. Giải thích “Để Làm Gì?”.

Hãy cứ để mọi cảm xúc tiêu cực và tích cực chảy qua tôi, không việc gì phải cố thay đổi. Khi tôi khóc đừng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng Khóc là biểu hiện của yếu đuối. Có phải tôi nghĩ thế hay người khác đã tiêm vào đầu tôi cái suy nghĩ rằng: Khóc là biểu hiện yếu đuối. Phải cười cho dù mọi thứ trở nên tồi tệ. Đừng thế. Hãy cứ khóc cho tôi.

Tôi chọn giải pháp đơn giản: Sống thật với cảm xúc của chính tôi.

Vì tôi biết tất cả các thứ đến với tôi đều có một ý nghĩa nào đó, và tôi cần tuân theo, nếu tôi càng chống lại tôi chỉ càng thấy cay đắng. Hãy trôi.

Đến một ngày nào đó khi nhìn lại tôi sẽ trả lời cho tất cả câu hỏi của mình: Để làm gì?. Ngày đó đơn giản sẽ đến.

Một người anh đã nói cùng tôi rằng: “Hãy tự tin em nhé, và hãy để bản thân em được nghỉ ngơi và nó sẽ biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn”. Tôi tin là thế. Đơn giản cứ trôi.

 

Loan Lê

*Photo:  Bohman

Những cơn mưa luôn biết cách làm tan đi mệt nhoài

Trích: Những cơn mưa luôn đến bất ngờ nhưng đúng lúc và hợp lý, cứ ý như rằng mưa dành cho Nó, tiếng mưa cứ to dần, giọt mưa tí tách nhảy nhót như mở vũ hội trong tách trà hoa cúc , Nó – vẫn đứng đó, mặc cho mưa xối xả vào người, mưa theo từng sợi tóc buông xõa chảy vội rồi đọng lại thành từng giọt dưới chiếc cằm nhỏ xinh xắn, cảm giác này thật tuyệt, Nó như trở lại cái thời bé con tung tăng tắm mưa quanh xóm với lũ bạn, những tiếng cười giòn tan cả xóm quê nhỏ. Những cơn mưa luôn biết cách làm tan những mệt nhoài, hẳn là thế rồi.

Mệt mỏi, đầu óc cứ quay vòng vòng kiểu như đang nhảy một điệu tango với cú xoay 3 vòng. Chả biết nói sao, nhưng cứ thấy người váng vất khó chịu lắm.

– Ốm ư! Hẳn là không rồi

– Tương tư một anh chàng nào đó ư! Một câu hỏi vô vị và ngớ ngẩn

Tất cả đều sai hết, không đúng một chút nào

… Mệt, một cảm giác trượt dài, hoang mang, không kiểm soát được, lại một ngày rảnh, rất rảnh, rảnh đến mức độ không thể chịu đựng thêm nữa, không lang thang, không chơi bời, chỉ muốn ngủ, những cơn buồn ngủ kéo dài và thường trực trên mi mắt, nặng trĩu. Nó, chìm sâu vào những cơn mộng mị phảng phất, mơ hồ, vội vã, chắp nối, nhưng là những chắp nối đứt đoạn và vô lý, vô lý hết sức, những cơn mộng mị không đủ lâu nhưng đủ để giật mình, đủ để bần thần, đủ để môi khô khốc và nóng rang… trong giấc mơ hoang, Nó là ai…?