Giá như mỗi lần có ai đó nói với tôi rằng họ chuẩn bị viết một kịch bản mới, một phim bom tấn, thì tôi lại có thêm một đô la. Tất cả họ đều nói một điều như nhau: “Tôi có ý tưởng câu chuyện này… sẽ hoành tráng lắm đây”.
Thật đáng buồn là hầu hết những người đó không bao giờ chịu viết một từ nào. Những ý tưởng của họ co cụm lại trong tâm trí, bị lạc mất hoặc bị lãng quên. Do vậy, tất cả chúng ta đều phải bắt đầu từ đâu đó.
Thật khó khi phải hướng dẫn các bạn khi chỉ dựa trên những nỗ lực mang tính lý thuyết. Học làm truyền thông, làm báo chí là một kinh nghiệm hoàn toàn mang tính cách thực nghiệm. Bạn sẽ phải nhảy vào cuộc sống, lăn lộn với nó để tìm kiếm những câu chuyện và kể chúng cho khán giả, độc giả.
Những sản phẩm của bạn, nó là những mẩu tin 30 giây hay 100 chữ, hoặc là một phóng sự 1 ngàn chữ. Nó phải là thứ thấm đẫm mồ hôi và nước mắt. Ở đó nó có sự mặn mòi của những buổi trưa trang nắng lê la góc chợ hay bãi mía nương dâu nào đó. Ở đó có những giọt nước mắt chan hòa khi bám theo sự kiện, nhân vật nhiều ngày dài. Việc bạn phải chấp nhận bị nhịn đói hay bỏ bữa chỉ là một cái cốc nhẹ lên đầu. Đôi khi, bạn sẽ thấy mình ở trong tình cảnh bế tắc tột cùng, không một ai chia sẻ. Tất cả mọi người đều nói rằng bạn phải cố gắng lên, nhưng sẽ không ai có thể san sẻ cho bạn trải nghiệm khi phải túc trực hàng nhiều giờ đông hồ để rồi nhận được cái nhún vai của một ông thủ trưởng cơ quan nào đó.
Những xúc cảm nhẹ của ngày chia tay với mối tình đơn phương đầu tiên, tôi thấy mình thật nhẹ, thật bình thản, và tôi thấy hạnh phúc. Ngày hôm nay, sẽ là ngày đặc biệt!
Tôi có nên viết về ngày 31-10-2013 không nhỉ?
Nó sẽ là ngày đặc biệt, và cũng có thể chẳng là ngày nào khác biệt.
Nó đơn giản cho một cái kết, và những cảm xúc rất nhẹ, không rõ ràng, nhưng vẫn muốn dành cho nó một vị trí nhỏ, trong tim, một chút.
Có lẽ tôi nên nghĩ nếu ngày 13-10-2010 là ngày bắt đầu thì nên dành cho ngày 31-10-2013 là ngày kết thúc nhỉ? Cũng vô tình là tháng mười, tháng mười của 3 năm trước mộng mơ và nay là tháng mười của sự bình thản giấu giếm.
Tôi gật gù làm theo bản kế hoạch mà tôi vạch ra cho đời mình, để rồi một ngày tôi ngồi và nhìn lại sao tất cả tôi được gì, tương lai là gì? Và sợ hãi luôn trực chờ để chạy vào bấu víu và hành hạ tôi. Đó là thứ tôi nhận được chăng!
Hãy lập kế hoạch trong ngày điều đó sẽ giúp bạn quản lý cuộc sống của mình một cách tốt hơn.
Công việc hôm nay:
– Nấu ăn ( 1 tiếng )
– Nghe nhạc ( 30 phút)
– Học bài ( Môn:… 1 tiếng 30 phút)
V.v
Tôi đã từng thế. Từng vạch ra biết bao nhiêu công việc phải làm trong ngày, đến mức thật chi tiết và cụ thể về thời gian hoàn thành.
Thêm tí thời gian tôi lại phủ định việc đề ra kế hoạch:
Tất cả những bảng kế hoạch chỉ làm bạn thêm rối loạn và streess là cảm giác cuối ngày mà bạn có khi mà các chỉ tiêu công việc vạch ra không hoàn thành. Chỉ nên có 5 công việc.
Thế là trước khi đi ngủ:
1. (…)
2. (…)
3. (…)
4. (…)
5. (…)
Nhưng rồi ai đó chống lại: Chỉ nên có 3 mục tiêu trong ngày điều này sẽ khiến bạn hạnh phúc.
Tôi đã thực hành tất cả những điều trên. Có thể bạn đọc và nghĩ tôi kém khi nghe theo những lời khuyên đó. Tôi có thể phản bác ý kiến của bạn, có thể nổi cáu và nói: Bạn cũng hành xử như tôi hơn gì…Tôi cũng có thể tự thú rằng tôi cũng đã từng trách tôi như thế. Thú nhận tôi sai sẽ khiến bạn thoải mái. Nhưng “Để làm gì?”
Để làm gì?
Đôi khi tôi tự hỏi những công việc tôi vạch ra trong ngày, trong năm như thế để được gì, sau tờ giấy kế hoạch vàng ố kia tôi được gì.
Tôi nằm chéo chân và nghĩ: oh… Tôi đọc một vần thơ, oh… sao hay quá tôi muốn đọc nốt nhưng đầu óc tôi tỉnh táo hét lên: Mầy phải học đi, tương lai trông chờ vào việc hoàn thành việc học hành của mầy. Thế là thôi tôi không đọc nữa. Đó là thứ tôi nhận được chăng!
Tôi gật gù làm theo bản kế hoạch mà tôi vạch ra cho đời mình, để rồi một ngày tôi ngồi và nhìn lại sao tất cả tôi được gì, tương lai là gì? Và sợ hãi luôn trực chờ để chạy vào bấu víu và hành hạ tôi. Đó là thứ tôi nhận được chăng!
Và tôi đổ lỗi cho bảng kế hoạch. Tôi tự vấn bản thân, tôi căm giận bản thân vì tất cả những thứ tôi làm. Đây có đích xác là thứ tôi nhận được.
Cuối cùng Được gì?
Một cơn mưa rào đến và xoa dịu đi cảm giác trống rỗng trong tôi phần nào, tôi ngẫm thấy cơn mưa đến đúng lúc giúp tôi vượt qua cuộc vật lộn với những câu hỏi dồn dập. Nhưng chưa bao giờ tôi ý thức mưa rơi chỉ vì mưa độc lập. Nó không vì tôi buồn tôi căng thẳng mà rơi vì tôi. Nó rơi vì nó phải thế.
Hoa không nở vì tôi muốn ngắm, cho dù tôi muốn hay không thì hoa vẫn nở. Vì chính nó.
Tôi và bạn tồn tại nơi đây để thực hiện phần việc của chính mình. Bất cứ là gì. Và bạn làm phần việc của bạn cho chính bạn không phải vì tôi thích hay không thích.
Việc lập kế hoạch có đôi khi khiến tôi thất vọng và stress, có sao. Thế Tại sao tôi cứ bảo cái đó là sai. Nếu khi ấy tôi hứng thú khi lập bảng kế hoạch thì tôi làm. Rồi tôi thay đổi vì tôi, vì tôi hứng thú với việc thay đổi.
Đừng lo sợ khi ai đó bảo bạn rằng: bạn khác biệt và bạn không thuộc về nơi này.Tôi luôn tự nhắc nhở mình như thế. Tôi đến đây để hoàn thành phần việc của đời mình, và tất cả những sự việc xảy đến với tôi chính là một phần của sự tồn tại. Tôi không chống lại nó, tôi muốn nó trôi một cách tự do. Tôi muốn nó vẫn cứ lập kế hoạch khi nó muốn, nhiều kế hoạch 2 hoặc 3 hay 5 tôi điều để nó diễn ra, không chống lại. Không vì ai đó bảo không ổn mà thay. Nếu đến một lúc nào đó mọi thứ không hợp lý nó sẽ tự khắc thay đổi.
Việc này cũng giống như khi tôi nghĩ tôi sẽ có thể thay đổi được thái độ của ai đó, nhưng không tôi chỉ có thể góp thêm một tiếng nói nhỏ và rời rạc so với cái tổng thể. Phần lớn là tự người đó tìm cách giữ lại hoặc thay đổi thái độ đi thôi.
Nên nếu một lúc nào đó tôi thấy tôi bây giờ đối lập hoàn toàn với quá khứ, thấy dường như mọi thứ hiện tại chống lại tôi trong quá khứ. Tôi thấy việc lập kế hoạch thật tồi tệ và trách mình đã làm thế. Tôi cảm thấy đau xót đầu tiên vì trong tôi luôn xem con người trong quá khứ của mình là tốt đẹp.
Nhưng đến lúc thay đổi thì thay đổi. Tôi không cần phải giải thích với chính tôi hay với mọi người về sự thay đổi của bản thân mình. Giải thích “Để Làm Gì?”.
Hãy cứ để mọi cảm xúc tiêu cực và tích cực chảy qua tôi, không việc gì phải cố thay đổi. Khi tôi khóc đừng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng Khóc là biểu hiện của yếu đuối. Có phải tôi nghĩ thế hay người khác đã tiêm vào đầu tôi cái suy nghĩ rằng: Khóc là biểu hiện yếu đuối. Phải cười cho dù mọi thứ trở nên tồi tệ. Đừng thế. Hãy cứ khóc cho tôi.
Tôi chọn giải pháp đơn giản: Sống thật với cảm xúc của chính tôi.
Vì tôi biết tất cả các thứ đến với tôi đều có một ý nghĩa nào đó, và tôi cần tuân theo, nếu tôi càng chống lại tôi chỉ càng thấy cay đắng. Hãy trôi.
Đến một ngày nào đó khi nhìn lại tôi sẽ trả lời cho tất cả câu hỏi của mình: Để làm gì?. Ngày đó đơn giản sẽ đến.
Một người anh đã nói cùng tôi rằng: “Hãy tự tin em nhé, và hãy để bản thân em được nghỉ ngơi và nó sẽ biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn”. Tôi tin là thế. Đơn giản cứ trôi.
Trích: Những cơn mưa luôn đến bất ngờ nhưng đúng lúc và hợp lý, cứ ý như rằng mưa dành cho Nó, tiếng mưa cứ to dần, giọt mưa tí tách nhảy nhót như mở vũ hội trong tách trà hoa cúc , Nó – vẫn đứng đó, mặc cho mưa xối xả vào người, mưa theo từng sợi tóc buông xõa chảy vội rồi đọng lại thành từng giọt dưới chiếc cằm nhỏ xinh xắn, cảm giác này thật tuyệt, Nó như trở lại cái thời bé con tung tăng tắm mưa quanh xóm với lũ bạn, những tiếng cười giòn tan cả xóm quê nhỏ. Những cơn mưa luôn biết cách làm tan những mệt nhoài, hẳn là thế rồi.
Mệt mỏi, đầu óc cứ quay vòng vòng kiểu như đang nhảy một điệu tango với cú xoay 3 vòng. Chả biết nói sao, nhưng cứ thấy người váng vất khó chịu lắm.
– Ốm ư! Hẳn là không rồi
– Tương tư một anh chàng nào đó ư! Một câu hỏi vô vị và ngớ ngẩn
Tất cả đều sai hết, không đúng một chút nào
… Mệt, một cảm giác trượt dài, hoang mang, không kiểm soát được, lại một ngày rảnh, rất rảnh, rảnh đến mức độ không thể chịu đựng thêm nữa, không lang thang, không chơi bời, chỉ muốn ngủ, những cơn buồn ngủ kéo dài và thường trực trên mi mắt, nặng trĩu. Nó, chìm sâu vào những cơn mộng mị phảng phất, mơ hồ, vội vã, chắp nối, nhưng là những chắp nối đứt đoạn và vô lý, vô lý hết sức, những cơn mộng mị không đủ lâu nhưng đủ để giật mình, đủ để bần thần, đủ để môi khô khốc và nóng rang… trong giấc mơ hoang, Nó là ai…?
Rượu đã có trong văn hóa của không biết bao nhiêu quốc gia trên thế giới suốt hàng nghìn năm nay. Trong thời hiện đại dù cuộc sống với đủ tiện nghi và những thú vui, cám dỗ nhưng rượu vẫn cứ lôi cuốn người ta với một sức hút chẳng kém những thế kỉ trước. Xem ra, nó quả là quá sức đặc biệt. Ấy thế nhưng ai cũng biết rượu uống đúng lúc, đúng chỗ, đúng chừng mực thì thật tuyệt diệu, còn nếu mà không đúng thì không biết bao nhiêu điều chẳng hay ho gì sẽ đến. Vậy ta hãy thử tổng kết cái được, cái mất của rượu, uống rượu thế nào là đúng và thế nào là chưa hay.
Theo một câu trả lời đã đọc được mà tôi cho là hay thì: «Đắc nghĩa là được; nhân là người, tâm là tim; nhân tâm là tim người. Như vậy, “đắc nhân tâm” là nghệ thuật chinh phục trái tim của người đối thoại với mình.»
Lại hỏi, nghệ thuật là gì?
Theo Wiki: Nghệ thuật là nơi cao nhất tập trung mối quan hệ thẩm mỹ của con người đối với hiện thực. Nói đến nghệ thuật là nói đến cái đẹp. Cái gì không đẹp không thể là nghệ thuật.
Trong chúng ta chắc ai cũng từng nghe qua 3 chữ “Đắc Nhân Tâm”, hoặc đã từng đọc qua quyển “Đắc Nhân Tâm” do học giả Nguyễn Hiến Lê dịch. Ồ, nghe hay thật, trong cuộc sống, ai mà chẳng muốn chinh phục được trái tim của người đối thoại của mình, phải không?
Có rất nhiều người đã từng đọc quyển sách trên, cũng có rất nhiều người học chinh phục lòng người bằng nhiều cách khác như : khả năng bẩm sinh, bằng trí thông minh đoán biết, bằng trực giác, bằng cách học hỏi, bằng tình cảm, vân vân…
Có rất nhiều người đã thành công – trên cách hiểu là họ đã áp dụng và đạt được trơn tru ý muốn của mình nhờ vào thuật này. Nhưng, có gì đó không ổn. Tôi vẫn thấy có gì đó không ổn dù đã đạt được. Bạn có thấy vậy không? Người ta thường nói, môi trường nào cũng có những mặt tiêu cực. Hãy lắng nghe xem là gì, vì tôi không phải là người cầu toàn một chút xíu nào khi để ý đến điều này.
Ngoài lề một chút thế này, một người tên Châu Chấu trong một video trên Youtube của anh đã nói:
“Đạo đức rất quan trọng. Nếu như tri thức là một cổ xe, thì đạo đức là vô lăng ; nếu như tri thức là chiến mã, thì đạo đức là dây cương. Với đạo đức, tri thức sẽ được hướng thiện. Một người không có tri thức cùng lắm là gây hại một cách vô ý. Một người không có đạo đức thì cố ý hại người khác, thì tạt axit, thì tấn công bằng boom nguyên tử.”
Tôi sẽ chế lại thế này: Một người không biết đến nghệ thuật đắc nhân tâm (tri thức), cùng lắm là gây hại một cách vô ý. Một người biết về nghệ thuật đắc nhân tâm (nhưng không có đạo đức) thì cố ý gây hại cho người khác, thì gài bẫy, thì đặt vỏ chuối, thì chọi cùi bắp vào đầu người khác…
Đùa chút vui…
Quay lại số người đã thử và thành công với thuật Đắc Nhân Tâm, trong số đó, tôi cảm thấy chỉ một số rất ít có thể gọi là thực sự “hiểu được” nghệ thuật chinh phục lòng người. Tại sao tôi nói vậy ? Vì khi ông Dale Carnegie viết ra quyển sách này. Cái ông ấy muốn, không phải là sự chinh phục lòng người bề mặt. Cái ông ấy muốn không phải là “tỏ ra”, hay “cố gắng nhã nhặn”, giả tạo để qua mặt người khác, để “chạy việc” cho chính bản thân mình.
Khi ông ta nói đến nghệ thuật, nghĩa là nó phải vươn đến tầm “cái đẹp”. Mà như thế nào là đẹp? Là thực sự quý trọng, yêu thương và quan tâm người khác. Khi ông ta viết những phương pháp như: lắng nghe, tìm hiểu về sở thích của người khác, sử dụng cách nói chuyện nhã nhặn, hãy khen ngợi người khác nhiều hơn… Ông ta không có ý nói rằng, hãy dùng “cách thức” đó để thuần phục một con sư tử rồi sau đó tóm cổ và xích nó vào chuồng. Nghệ thuật của ông ta, tuy không được nói ra, nhưng nó đã ngầm nói lên cái cốt lõi rằng: Hãy thực sự, thật tâm bỏ đi cái tôi của mình, để quan tâm nhiều hơn đến người khác.
Tại sao tôi lại nghĩ rằng, rất ít người thực sự đạt được trình đột nghệ thuật đó. Các bạn cứ bước ra đường sẽ thấy mà thôi. “Hầu như” tất cả cách thức chúng ta đang làm, là “cố ý lấy lòng” người khác. Đằng sau cái vẻ nhã nhặn, cái vẻ hòa đồng đó, cái vẻ nhịn nhục đó, cái sự quan tâm đó, cái ước muốn người khác đừng giận mình nữa, cái ước muốn được lòng khách hàng để họ đem đến lợi nhuận cho mình…chẳng qua là để đạt được một lợi ích công việc mà thôi (vì sao là công việc? Vì khi suy tính, mọi thứ đều là công việc.)
Đèo móc với đoạn của Châu Chấu, chúng ta sẽ suy luận ra rằng, bất cứ kẻ nào có mưu đồ, ý muốn và đạo đức kém một khi luyện đến mức tinh xảo các khả năng trong quyển sách Đắc Nhân Tâm (đại diện cho tri thức) sẽ chắc chắn dẫn đến một đại họa cho những người xung quanh, đó chính là lừa đảo – tùy mức độ. Giảm mức độ đi một chút, chúng ta sẽ có vô số anh chàng đi cưa cẩm và dụ dỗ gái hay phụ nữ, bằng cái vẻ hình thức giả tạo. Chúng ta sẽ có vô số các cô phụ nữ nói chuyện thật duyên dáng và thông minh, đằng sau đó là những suy tính chẳng khác nào mụ cáo 9 đuôi. Chúng ta sẽ có những người phục vụ, những doanh nhân không thật lòng (đương nhiên là sẽ nói xấu hoặc lường gạt khách hàng bất cứ lúc nào nếu không thích) khi áp dụng “nghệ thuật” này…
Trong cuộc sống hàng ngày, tôi dám cá, mỗi khi chúng ta giận dỗi nhau hay chúng ta muốn đạt được một điều gì đó…Với những kẻ thông minh, một vài hoặc tất cả trong số chúng ta một khi đã nắm được các phương pháp này sẽ trở nên cực kỳ giả tạo và rỗng tuếch. Chúng ta sẽ hứng chí lên lau nhà cho mẹ, và sau đó, đổi lại mẹ sẽ cho con chút tiền đi bấm điện tử. Chúng ta sẽ nói ngọt và và ngồi chia sẻ, tám chuyện tùm lum tùm la vì thằng kia hay con kia đang giận mình mấy ngày hôm nay. Chúng ta sẽ nói chuyện thân thiện với thầy, để sau này được một xíu ưu ái…
Giấy thì làm sao gói được lửa, nhưng vàng thật thì đếch sợ lửa đâu. Giả tạo thì trước sau gì người ta cũng biết, và mọi thứ xây nên sẽ bị đốt cháy, đốt luôn tờ giấy gói gém sự giả tạo. Còn đã thật lòng thì cóc sợ cái quái gì, vàng ném đi đâu người ta cũng thích cả thôi. Thế nên, hãy hiểu Đắc Nhân Tâm với đúng nghĩa của nó. Muốn đến được trái tim của người khác, thì phải thực sự lấy trái tim của mình, phát sóng lượng tử wifi qua cho người ta thì người ta mới nhận được các bạn ạ. Chỉ có từ trái tim mới đến được trái tim mà thôi…
Tôi thừa nhận mình là người khó tính, nhưng không phải là người cầu toàn. Những điều nói ở trên, tôi không muốn quơ đũa cả nắm, nếu bạn thuộc số ít kia thì tuyệt quá, nhưng phần đông là như thế, họ hiểu như thế. Tôi không phiến diện khi nói 2 từ “phần đông”, hãy cảm nhận đi, trước khi phản biện trong những comment bên dưới. Nếu không thì chúng ta có một Việt Nam như ngày hôm nay sao
À, khoan đã, tôi phải đính chính lại: Đắc Nhân Tâm là một nghệ thuật. Một nghệ thuật thực sự gắn với cái đẹp của loài người, của tính nhân bản, của sự vứt bỏ đi cái tôi – cái bản ngã, của tính thiện. Nó đúng nghĩa là Nghệ thuật khi người ta đối xử với nhau thật lòng và bằng trái tim. Lúc đó phương pháp và cách thức thể hiện sẽ như nàng công chúa được khoác thêm những bộ cánh lung linh. Wao, quá là đẹp… Cái nghệ thuật này, nó khác hẳn với 2 từ nghệ thuật mà mọi người thường hiểu chưa tới như cái tiêu đề câu view của tôi.
Ngay bây giờ, nếu có thể, hãy thử đọc lại Đắc Nhân Tâm một lần nữa !
“Các bạn hãy từ từ nhắm mắt lại, hãy hồi tưởng và nhớ lại cách đây 18 năm, ngày các bạn còn là một đứa trẻ. Hãy nhớ lại lúc đó bạn đã có những phút giây hạnh phúc bên gia đình và người thân của bạn như thế nào. Lúc đó bạn đang làm gì và ở đâu?
18 năm sau, bạn của bây giờ đang ở đâu? Bạn đang làm gì vào lúc này, 18 năm sau từ lúc bạn bắt đầu là một đứa trẻ? Vào lúc này đây, bạn đang làm gì, và ở đâu? Hãy nhớ lại cách đây 18 năm, khi mà bạn đã vui như thế nào khi còn là một đứa trẻ, bên những người thân yêu của bạn.
18 năm sau ngày các bạn bắt đầu là một đứa trẻ, đất nước Việt Nam của các bạn đang đứng ở đâu ? Các bạn hãy suy nghĩ về điều đó. Và vào ngay lúc này đây, các bạn đang làm gì, và ở đâu?
Các bạn sẽ phải tự mình trả lời câu hỏi: 18 năm sau nữa, các bạn muốn mình sẽ đang làm gì, và ở đâu?”.
Đó là những lời phát biểu của một người đã phải rời bỏ quê hương Hàn Quốc theo gia đình sang Mỹ để có cơ hội học tập tốt hơn, lúc còn là một đứa trẻ. Ông là David Kim, hiện đang là chủ của hai cửa hàng thức ăn nhanh Chick-fil-A nổi tiếng tại Mỹ. Tôi có cơ hội được gặp ông thông qua SERVE Conference – một hội nghị về mô hình lãnh đạo SERVE dành cho các bạn trẻ (hầu hết là sinh viên) do AIESEC Hồ Chí Minh phối hợp với các diễn giả đến từ Chick-fil-A tổ chức. Các bạn có thể đọc thêm thông tin về David Kim tại đây.
Tất nhiên sau khi nghe xong những lời này thì ắt hẳn nhiều người trong chúng ta sẽ dừng lại lại đôi chút để xem lúc này mình đang đứng ở đâu, và mình cần phải làm gì để trở nên tốt hơn. Nhưng sau đó không lâu chúng ta lại quên mất rằng có những lúc ta đã quyết tâm sắt đá như thế nào, chỉ vì những điều hết sức bình thường. Dĩ nhiên là đất nước Việt Nam của chúng ta hiện nay vẫn chưa thể sánh được với Thái Lan, Malaysia, thậm chí là Indonesia, chứ chưa nói đến Hàn Quốc hay Nhật Bản. Tuy nhiên chúng ta có quyền mơ ước về một ngày Việt Nam trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai.
Tôi tin rằng có rất nhiều người trong các bạn từng có ý nghĩ và mong muốn rằng mình sẽ làm được một điều gì đó lớn lao cho xã hội, cho đất nước. Tôi cho rằng không có điều gì tuyệt vời hơn thế, nếu như nhiều lúc chúng ta không quên mất những điều nhỏ nhặt.
Buổi sáng, khi dắt xe ra khỏi nhà, hãy chào và hỏi thăm bác hàng xóm vừa đi chạy bộ về.
Hãy cám ơn cô bán hàng đã làm cho bạn một hộp xôi nóng hổi cho bữa sáng.
Bạn cũng đừng quên từ chối cô bán nước trước cổng trường bằng cách tặng cho cô một nụ cười.
Và khi ra về, nếu có thể hãy giúp đỡ một bạn nữ nào đó đang loay hoay trong bãi xe với chiếc xe của mình.
Nếu bạn có thể làm được những điều nhỏ nhặt đó mỗi ngày, bạn sẽ biết mình sẽ phải làm gì, và sẽ ở đâu.
Trích: Khi thị trường trở nên tự do, những dịch vụ tốt nhất, với giá rẻ nhất sẽ được lựa chọn. Tỷ lệ cung cầu sẽ tự động quyết định mức lương hợp lý cho mỗi giáo viên hay bác sĩ.
Ngành y, ngành giáo, hành chính công và nhiều dịch vụ công cộng khác đang phải đối mặt với những khủng hoảng về đạo đức nghề nghiệp. Tham nhũng, nhũng nhiễu, vòi tiền của người dân, chất lượng dịch vụ thấp, gian dối là những hiện tượng phổ biến trong tất cả các lĩnh vực này.
Các nỗ lực của nhà nước nhằm thay đổi điều này dường như không hiệu quả, từ các cuộc thanh tra, các cuộc vận động về đạo đức cho tới các giải pháp mang tính chế tài như cấm giáo viên dạy thêm, cấm bác sĩ nhận phong bì, tăng lương … Trong ngành giáo dục, các giải pháp mang tính kỹ thuật đều đã được thử nghiệm như giảm tải chương trình cũng không mang lại hiểu quả.
“Phàm những nơi càng hoa lệ và rộn ràng thì ẩn sâu trong nó đã tồn tại những nỗi tuyệt vọng và cô độc đến tận cùng. Chưa bao giờ tuyệt vọng và cô độc lại trở thành một trường đoạn dài đến vậy.” – Gió-
Cô gái, gương mặt đỏ lựng và nhăn nhúm, khuôn miệng xinh xắn thường ngày nay trở nên méo mó một cách kì lạ, hai tay cô ôm lấy đầu gồi và gục mặt khóc như thể cô sẽ chẳng bao giờ khóc được nữa. Thi thoảng người ta có thể nghe thấy những tiếng nấc cố tình bị che giấu bởi tiếng nước chảy rỉ rả . Chẳng biết từ bao giờ, phòng vệ sinh chung trở thành chốn riêng tư để cô tống hết những nỗi tuyệt vọng ra ngoài bằng những giọt nước mắt nóng hổi và mặn chát. Mặn, như chính cuộc sống của cô bây giờ vậy.
Trưa nay, cũng như bao trưa khác, dãy phòng trọ vắng hoe và im ắng đến một con muỗi bay qua cũng bị phát hiện. Sài Gòn vào giờ này, yên bình và buồn đến lạ.
Cũng đã gần hai tháng kể từ ngày cô nghỉ việc, vì một số lý do mà chỉ người trong cuộc mới hiểu, đôi khi không kể ra đây cũng là 1 điều tốt. Không biết bao nhiêu bộ hồ sơ được cô gửi đi một cách trân trọng đến những nhà tuyển dụng, bao nhiêu mối quan hệ cô đều hỏi cả. Nhưng cuối cùng vẫn là những dấu lặng trượt dài qua từng ngày. Mỗi ngày qua đi sự tự tin và xông xáo của cô mất đi một ít, mà chi phí sinh hoạt và áp lực lại tăng lên một cách chóng mặt. Tiền nhà sắp đến ngày đóng, tiền học phí kỳ tiếp theo chẳng biết nên làm thế nào, tiền sinh hoạt rồi sẽ tính ra sao…chỉ cần nghĩ đến đó thần kinh cô đã căng như dây đàn, nghĩ tiếp chắc tất cả các dây thần kinh của cô sẽ đứt đồng loạt mất.
Những buổi tối thao thức nghĩ về việc làm, những buổi trưa không ngủ nghĩ về việc làm, cả ngày lang thang trên mạng kiếm việc làm, những cuộc nói chuyện với bạn bè cũng về việc làm, những cuộc điện thoại hẹn phỏng vấn cũng việc làm (từ những công ty tài chính- cô tốt nghiệp quản trị kinh doanh, hệ cao đẳng), mọi thứ đang lao đi nhưng chưa có kết quả tốt đẹp nào cho cô.
Cô rất yêu sài Gòn, một phần vì cô thích những nơi náo nhiệt, nhưng phần quan trọng hơn là Sài Gòn tạo cho cô động lực để cố gắng. Nhưng, chưa bao giờ cô thấy chán ghét Sài Gòn như bây giờ. Với cô, Sài Gòn lúc này là những đêm dài cô độc đến phát ngán, những trưa tuyệt vọng gằn trên khuôn mặt vốn dĩ hay cười, và những ngày nhịn đói vì hết tiền.
Khóc trong im lặng khi đối diện với khó khăn của chính mình thì đối với bất kỳ ai đó cũng là một sự cô độc và tuyệt vọng ghê gớm. Và chưa bao giờ tôi thấy cô gái ấy khóc, nhưng hôm nay thì có lẽ tôi đã cảm nhận được.
.
.
.
Từ trong nhà vệ sinh, nước vẫn chảy rỉ rả…thật buồn.