19.6 C
Da Lat
Chủ Nhật, 6 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 296

Tôi đã đau vì thấy mình sao nhỏ bé thế

0
Photo: fotoblog

Thỉnh thoảng, tôi lại chạy xe một mình dạo lòng vòng qua đường Trần Cao Vân hít hà hương hoa sữa, len lỏi vào những hẻm nhỏ trên đường Thái Thị Bôi, quanh qua Lê Độ rồi chạy thẳng ra biển nghe gió táp từng cơn vào mặt… mằn mặn như ngày xưa vẫn thế… Phố vẫn thế… mà người với người đổi khác. Tôi vẫn thường tự cho mình cái quyền được lãng quên nhưng lạ thay, người có thể xóa nhòa nỗi đau mà vết sẹo mãi chẳng chịu phai. Vết thương tuy đã liền da nhưng mỗi khi trái gió trở trời nó lại làm ta nhức nhối và chơi vơi quá.

Em đã lớn rồi cô ạ!

0
*Photo: Markus Reinhardt

 

Cô!

Lâu rồi , cô trò mình cũng chưa viết thư cho nhau cô nhỉ, lần cuối cùng cũng phải cách đây bốn năm rồi ý. Em vẫn hay hỏi về cô, nhiều khi muốn nhắn tin hay gọi cho cô nhưng không hiểu sao bản thân em không làm được.

Cô biết không! Nhờ có cô mà khoảng thời gian cấp hai em đã làm được những điều em muốn – dù thành công không mỉm cười với em.

Ngày gặp cô…

Lớp 30 đứa con gái nhao nhao lên khi thấy cô giáo trẻ và hiền cùng mới mái tóc dài-là cô. Lúc đó em cũng không nghĩ rằng cô sẽ là người bên cạnh em suốt những chặng đường ấy.

Em là đứa con gái đa sầu đa cảm, sống nội tâm,lại hay muộn phiền – cô biết điều đó. Chắc tâm lý người từng trải đã khiến cô và e có những đồng điệu trong suy nghĩ. Em cũng không biết lần đầu em viết thư cho cô như thế nào nữa. (Nghĩ lại hồi ấy em thấy mình thật can đảm) Hồi đó cứ mỗi lúc buồn vì gia đình và tình cảm em lại viết thư cho cô. Cô không chỉ là người truyền cho em những kiến thức về văn học, mà cô còn là người chị, người bạn khiến em thấy an toàn và thoải mái.

Ngày em xa mái trường…

Cô viết tặng em bài thơ trong sổ lưu bút. Cô là người viết nhiều nhất, viết cho em nhiều câu chuyện về cuộc sống nhất. Và là người dặn dò em nhiều nhất. Chắc cô nhận thấy sự hoang mang của em trước cánh cửa tương lai…và thực sự em đã lựa chọn sai lầm. Bởi em không dám đi theo trái tim mình, đi theo niềm đam mê chảy trong người…em hèn nhát-em đã nghe theo sự sắp xếp của gia đình.

Năm em học lớp 12, đứng trước cánh cửa Đại học một lần nữa em lại tìm đến cô. Cô vẫn ân cần với em. Cô khuyên em rằng nên làm những gì mình muốn, phù hợp với khả năng của mình. Em biết, lúc đó em thực sự biết mình cần gì…

ƯỚC MƠ?

Trước khi gặp cô, em nung nấu trong mình muốn làm một nhà báo-một nhà báo chân chính.Bởi em thích tự do, thích viết, thích đi khắp nơi để khám phá cuộc sống. Đó cũng là đam mê suốt những năm cấp hai em theo đuổi miệt mài.

Sau khi gặp cô, em muốn mình trở thành một cô giáo dạy văn như cô vậy. Nhất là thực tế lúc bấy giờ môn văn không được coi trọng, học sinh hiếm khi lấy văn làm môn học chính. Em cũng muốn làm một người giáo viên tâm lý như cô. Không phải bản thân em là người dễ dàng thay đổi, mà là cô đã khiên em cảm nhận được ý nghĩa của việc làm thầy.

*Photo: huda mamat

NHƯNG…

Sự thật….em không thực hiên được ước mơ nào cả. Người ta từng bảo “Đôi khi ước mơ chỉ là ước mơ”

Em nghe theo lời cha mẹ theo học một nghành kinh tế-cái mà em từng ghét cay ghét đắng. Phải chăng “ghét của nào trời trao của ấy”-giờ lại trở thành đam mê mà em vứt bỏ nhiều thứ để theo đổi.

Em đã lớn rồi cô ạ! Đã có thể tự quyết định tương lai và đam mê của mình-tự do làm điều mình thích. Hẳn bây giờ, những gì em làm còn quá nhỏ bé-chưa thể gọi là thành công được. Nhưng em tin “sống với niềm đam mê, được là chính mình đã là một thành công rồi” phải không cô?

 

Su Ngu

Làm thế nào để Việt nam trở nên văn minh hơn? – Phần 1

0
 *Photo: pisty_06

 

Vô tình đọc vài bài viết trên các trang báo điện tử, vô tình đọc được một số bình luận của mọi người về các bài viết đó, vô tình nhận ra những sợi dây liên kết mơ hồ quanh chủ đề đang được bàn tán… tôi bỗng cảm thấy mình cũng có thể góp vài dòng vào câu chuyện cho thêm phần náo nhiệt. Ấy là câu chuyện về văn minh ở nước ta.

Tớ thấy mình giống loài sao biển

0
*Photo: .craig

 

Tớ thấy mình giống loài “sao biển” mà cậu vẫn hay gọi tên. Một loài sao trong mắt mọi người vẫn ẩn mình và nằm in dưới cát: tiềm ẩn, lặng lẽ, âm thầm, sâu kín chỉ hiện mình trong đêm. Dù chưa từng một lần đặt chân tới biển nhưng “sao biển” trong tớ luôn là những gì trân quý và tốt lành nhất! Cảm ơn vì đã tìm thấy “sao biển”, tìm thấy một con người vô danh nơi tớ.

 

Thời gian vẫn lặng trôi. Cuộc đời đưa ta đến với những tầm cao và tầm xa của cuộc sống. Nhiều lúc ta tự hỏi mình đã gặp gỡ và chia ly bao người mà không cần lên tiếng. Có những người cho ta bài học, dạy ta vững vàng hơn trước sóng gió. Nhưng cuộc đời cũng công bằng lắm, cuộc đời cho ta gặp những người khẽ chạm vào nơi đáy mắt, rồi tan biến như một hạt cát vô danh…Thời gian qua đi, bạn cũng sẽ biết có quá nhiều người chỉ là khách qua đường. Chỉ cần không ở bên nhau thì sẽ có ngày quên lãng mà thôi!

Có lẽ nào chúng ta vẫn đang từng ngày như thế. Rất gần mà rất xa, hi vọng mà thất vọng! Cuộc đời tưởng chừng quá dài cho những người đang cô đơn và trống trải. Nỗi nhớ dường như dài hơn với thời gian, bình thản trong từng suy ngẫm và tính toan trong những bước đường đời. Có lần tớ đã từng nghe cô giáo của mình nói rằng:”Những người mà ta gặp trong đời đều có ý nghĩa đặc biệt. Bất cứ điều gì xảy đến với ta đều mang tầm quan trọng của nó. Cuộc đời dài rộng, đừng mang thù ghét đố kỵ… Những gì bỏ qua được thì hãy bỏ qua”. Mỗi câu nói của cô làm tớ phải suy nghĩ nhiều lắm! Tớ thấy cuộc sống của tớ đang dần một tốt hơn khi có cậu ở bên. Tớ thấy trong mỗi chúng ta luôn có điểm chung vô hình nhưng lại chẳng một ai chịu thừa nhận điều đó!

Ngày thu và chiều thu mênh mang quá! Mỗi lần lặng lẽ đi qua hàng cây hoa sữa tớ lại thấy lòng mình xao xuyến. Phải chăng hương hoa đó có vị nồng nồng mùi cuộc sống nhưng lại thoang thoảng hương thơm thanh khiết, dịu nhẹ, ấm áp khi ta đã bỏ đi xa. Có những nét đẹp không phải ai cũng cảm được, và cũng có những người bạn không phải nói quên là quên được. Tớ nhớ cậu! Nhớ người bạn có tính cách giống tớ, có cách cảm giống tớ nhưng lại chẳng chịu hiểu tớ… Người bạn âm thầm và sâu lắng, tinh tế và tình cảm, triết lý và bảo thủ nữa! ^^

Cuộc sống bon chen quá phải không cậu? Hoa sữa nồng nàn và da diết lắm! Nó đưa hồn ta về với nỗi nhớ, trầm tư và suy tưởng. Nó cho ta cảm thấy cuộc sống là một vòng xoáy, một mớ hỗn độn của thật giả vô hình… Sẽ chẳng ai hiểu được giá trị của cuộc sống nếu không từng trải qua những sóng gió cuộc đời. Và phải chăng tình cảm của con người cũng vậy! Có đi qua những thăng trầm, những mùi hoa sữa nồng nàn như thế mới cảm thấy nó thi vị làm sao?

Tớ thấy mình giống loài “sao biển” mà cậu vẫn hay gọi tên. Một loài sao trong mắt mọi người vẫn ẩn mình và nằm in dưới cát: tiềm ẩn, lặng lẽ, âm thầm, sâu kín chỉ hiện mình trong đêm. Dù chưa từng một lần đặt chân tới biển nhưng “sao biển” trong tớ luôn là những gì trân quý và tốt lành nhất! Cảm ơn vì đã tìm thấy “sao biển”, tìm thấy một con người vô danh nơi tớ. Cảm ơn vì đã làm bạn của tớ thời gian qua, cảm ơn Người đã đến như một lẽ tự nhiên, thân thuộc và thấu hiểu… Và cuối cùng là cảm ơn vì tất cả!

Mùa thu đến rồi đi trong cái hoang hoải, chông chênh giữa hai bờ hư thực. Mùa của tình yêu, chờ mong và hi vọng! Tớ nhớ cậu nhiều hơn thì phải? Từng ngày tớ gom nó lại, lớn dần và lớn dần trong thứ “tình bạn tri kỷ”. Gom niềm vui của tiếng cười mãi không thôi, gom cả những giọt nước mắt những lúc nhớ về cậu. Dẫu có lúc vẫn hay cãi cọ mãi không thôi, dẫu có khi cái tôi quá lớn mà chẳng ai chịu lên tiếng trước và cũng có cả những lần tớ giận cậu thật nhiều… thì tất cả cũng chỉ là ta đang một hiểu nhau thêm một chút phải không?

Mình sẽ mãi là bạn! Là bạn để lắng nghe những tiếng thở than của cuộc sống bên lề, là bạn để tâm sự cho nhau nghe chuyện tình yêu, học tập, chuyện buồn vui trên mỗi chặng đường đời… Hãy cứ như vậy nhé! Hãy làm cho những năm tháng tuổi trẻ, những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời chúng ta mãi ở trong nhau!

Đường đời vẫn luôn dài và rộng! Tình yêu chẳng bao giờ đong đếm? Lòng người thật khó mà tính toan? Nhưng dù có thế nào thì cậu hãy mãi là cậu nhé! Một chàng trai của của thông minh nhiệt huyết, của tình cảm đong đầy, và của thâm trầm triết lý… Chúc cho con đường phía trước mãi đẹp như cái tên của cậu.

 

Tớ và cậu mến nhau trong tình bạn
Không bao giờ và mãi mãi không yêu
Vẫn sánh vai bước những buổi đường chiều
 Cho hạnh phúc và tương lai mỗi đứa
Có những lúc cậu mỉm cười nhìn tớ
Phút chạnh lòng tớ trấn tĩnh được ngay
Có những lúc tớ nhìn cậu ngất ngây
Cậu vội tránh những phút giây xao xuyến
 Để tình bạn thiêng liêng và quyến luyến
Đẹp hơn nhiều khi hai đứa yêu nhau…

 

Khoảng Lặng

 

Thành công không đến với những người suy nghĩ hời hợt

0
Photo: Will Rynearson

 

Bạn đã bao giờ nhận được những ánh mắt không một tia hi vọng hay những câu nói “mày không làm được đâu” , “điều đó không dành cho người yếu ớt như mày” từ người khác khi nghe bạn nói về con đường bạn sẽ chọn? Nếu bạn từng cảm thấy chán nản thì đừng chứng minh họ sai bằng lời nói mà hãy bằng hành động.

Công việc không phải là thứ làm con người rời bỏ cuộc sống

0
Photo: Oliver Bussmann

 

Có không ít lần tôi nghe được câu nói “Mình không làm như vậy được vì mình còn phải đi làm.” Từ thuở bé tôi đã nghe được như vậy. Khi đó ấn tượng trong đầu tôi đó là: Một khi đi làm, con người đó không thuộc về mình nữa. Và tôi cũng có suy nghĩ rằng: Một khi tôi lớn lên, tôi sẽ không còn là mình nữa.

Đó là lúc trong đầu tôi hình thành một khái niệm: Quá tuổi 20, tôi sẽ chết.

[Truyện Ngắn] Hiền gì mà hiền dữ vậy?

0
Photo: Sam.LIVM

“Ngược thời gian, trở về quá khứ phút giây chạnh lòng.
Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ân tình chỉ còn lại con số không.
Ai thương ai rồi và ai quên nhau rồi.
Trong phút cuộc đời tương lai trả lời thôi.”

Đang mải mê nhìn những chiếc lá vàng rơi nhẹ, bỗng : “Ét” tiếng thắng xe đạp làm Hà giật mình, ngước lên nhìn, khuôn mặt u sầu cứ lầm lũi bước thẳng vào công ty. Petersen lúc nào gặp mình cũng đều nở nụ cười hiền hòa sao hôm nay lạ nhỉ? Hà thắc mắc.

Có những ngày như thế

0
photo: Juliana Coutinho

 

Có những ngày như thế

Ta bồi hồi nghĩ về những điều đã qua. Dù đã rất lâu rồi nó không còn hiện hữu trong trí nhớ và ta những tưởng mình đã quên nó tự bao giờ. Nhưng không, có những thời điểm nó hiện về mồn một, đến mức bóp nghẹn cả con tim ta và đưa ta trở lại từng thước phim kỉ niệm, sống động đến nghẹn lòng.

Đó có thể là một người đã đi xa, một mối tình còn dang dở, một lời hứa từng khiến ta đau đáu mong chờ hay đơn giản chỉ là một cuộc hẹn ta bỏ quên.

Trở về đi…em!

0

 

“Sân ga chiều em đi
Mênh mang màu nhạt nắng
Bụi bay đầy ba lô
Bụi cay xè con mắt ..”

Em ngồi chờ trên những dãy ghế xanh xếp vòng ở bến xe, chợt nhớ tới mấy câu thơ của Xuân Quỳnh mà không khỏi buồn lòng, đôi mắt cứ ngơ ngác nhìn ngắm những con người đang vội vã đi qua trước mắt, thi thoảng lại nhìn đăm đăm vào một hàng ghế xanh, nơi mà có những con người lạ cũng đang ngồi chờ đợi như em. Họ chờ trong nóng lòng ? Có lẽ là họ sắp được gặp người thân, có lẽ họ đã biết nơi mình trở về, còn em thì hờ hững với tất cả. Em không biết chỉ dăm ba phút nữa khi mình bước lên xe, rồi xe chạy, em sẽ tiếp tục đi đâu và về đâu trên con đường dài của trốn chạy. Em không biết chỗ nào em có thể trở về, em không biết có một nơi nào đủ sức làm dịu đi những cơn bão trong lòng em mỗi phút yếu lòng. Hay lại là những ngày như hôm nay, em tỉnh dậy, hoảng hốt, và rồi lại thu xếp hành lý để đi …

Như thế nào là “mỗi người một quan điểm”?

0
Photo: MexicanSeafoodCobain

Tôi đã nghe quá nhàm các cụm từ : “Sống là chính mình” hay “Mỗi người một quan điểm” rồi. Chán ngấy rồi. Bạn có chán chưa?

Có mấy ai hiểu rõ cụm từ này 1 cách sâu sắc, tinh tế thì nói cho tôi nghe với.

Vấn đề chỉ là: Đừng có nói “tôi sống là chính mình”, “mỗi người một quan điểm” khi mà điều đó làm bạn mất tự do.

Mất tự do nghĩa là ngục tù, nghĩa là sợ hãi, nghĩa là chạy trốn, nghĩa là ngụy biện, nghĩa là bào chữa. Đừng có đem mấy cụm từ đẹp đẽ đó ra làm khiêng chống đạn, phí lắm. Bất cứ khi nào tranh luận với người khác về những quan điểm, hãy vứt những quan điểm làm bạn đứng im tại chỗ, lười biếng, yên phận, né tránh sự thật đi. Vứt hết chúng đi, đó không phải là những quan điểm, đó là những niềm tin sai lầm, nó kềm hãm bạn, nó ức chế bạn, nó xích gông bạn, nó phá hoại bạn, nó ném bạn xuống bùn, nó hút hết năng lượng của bạn. Vứt hết đi, chúng không đáng một xu nào hết…

Tôi không thể làm điều này, tôi chưa có thời gian, tôi không đủ khả năng, tôi thiếu thông minh, tôi học hành kém cỏi, tôi ngu dốt, thể chất tôi yếu, tôi nhát gan, tôi bị chê cười, tôi sẽ bị chê cười nếu làm thế, mọi người sẽ chê bai tôi, bạn gái tôi sẽ bỏ tôi, bạn trai tôi sẽ bỏ tôi, ngày mai tôi còn phải đi kiếm tiền, tôi không được trời phú, tôi không phải là thiên tài, tôi không phải là người đặc biệt, tôi không phải là con ngoan, tôi… Vứt hết đi, bỏ cái ba lô bao gồm cả thày đó, ném xuống sông đi, đốt nó đi, hoặc chôn nó đi. Cần nó làm gì? Đeo lâu thì nặng vai, mà chẳng được cái tích sự gì. Thay vào đó, tôi ném nó đi, tôi rãnh lưng để cõng 1 cái khác mà tôi yêu thích.

Và, đừng có cố kiếm thêm các danh sách lý luận nữa. Bạn muốn kiếm thì sẽ có thôi, luôn có cho bạn. Ngụy biện luôn tồn tại, chúng luôn ở đó. Ngụy biện đi, tiếp tục ngụy biện đi, mọi người sẽ chịu thua, ok, mọi người và tôi sẽ chịu thua bạn. Chúng tôi sẽ bỏ đi, bạn ngồi đó, ôm mớ lý luận ngụy biện của mình ngồi trong hốc, trong căn phòng tối. Tôi và một số người khác sẽ đi làm việc, bất kể trời mưa, bất kể thằng khỉ gió nào kề cái loa vào chửi inh ỏi bên tay tôi suốt ngày. Chúng tôi sẽ gặp nhau vào các tối cuối tuần cũng những gì mình đã làm trong suốt tuần lễ, kể cho nhau nghe, hoặc cảm thấy vui vẻ và tự thưởng cho mình điều gì đó.

Và có khi, lúc đó bạn đang: Tôi chưa, tôi vẫn, tôi…

Quan điểm là cái gì? Là làm bạn sống có quy tắc cá nhân, làm bạn thoải mái giải quyết các vấn đề chứ không phải chạy trốn. Quan điểm sinh ra để người ta giải quyết vấn đề nhanh hơn, tốt hơn, và giúp bạn không đi chệch hướng trong cuộc đời. Quan điểm nào đó níu chân bạn, làm bạn trở nên “Gà” hơn, đi chậm hơn, đứng im tại chỗ hoặc lạc đường, không gì khác là những ngụy biện.

Thế nên đừng có nói : Tôi sống là chính mình với các quan điểm của tôi, khi mà, bạn đang bị khóa đi tự do vốn có của mình, của một con người. OK?!

Nếu có 1 câu tôi có thể nói với bạn, thì đó là: Bạn chuẩn rồi, không cần phải chỉnh nữa. Đứng lên, lao tới và làm việc, những gì bạn thích, và kệ mẹ những tên dư luận nhát gan và ganh tỵ và ích kỷ và kém hiểu biết và lười biếng và mất tự do.

Đứng dậy, lao lên và dư luận sẽ ở phía sau bạn…

Cuộc sống của bạn đâu rồi? Hãy sống lại đi nào…

 

-Lục Phong-