22.2 C
Da Lat
Thứ Bảy, 10 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 295

Chúng ta không cần tư tưởng của kẻ khác

0

 

Đó chính là giá trị của tư tưởng, và tôi cũng tin rằng, loài người đã có hơn 2000 năm suy ngẫm, suy ngẫm để hành động, bằng cách này hay cách khác, chúng ta buộc phải hành động, đây là kỹ nguyên của hành động chứ không phải của tư tưởng, chúng ta có quá nhiều tư tưởng, để đến nổi, tư tưởng trở nên rẻ mạt và thoái hóa, để có thể bị lạm dụng cho những hành vi xàm xí rẻ tiền mạt hạng, để người ta có thể với tay hớt một vùng chữ nghĩa mà múa may quay cuồng.

Tôi tin rằng việc nói lên chính kiến của mình là điều cần thiết, cũng như những bông hoa nở ra tô điểm cho cuộc đời. Có ai hiểu rằng, những đóa ra có mặt trên cõi đời ngoài những giá trị vụn vặt ra chúng còn mang đến cho đời sống những ý nghĩa thanh tao và hướng thiện đến dường nào. Người ta có thể chà đạp lên lẫn nhau, nghiến nát tình yêu của nhau, nhưng hiếm có ai có thể nhẫn tâm chà nát một đóa hoa tươi tắn dưới lòng bàn chân..

Việt Nam là nhà, đừng bơ

0
Photo: Saami Family

 

Việt Nam là Nhà, Việt Nam là một gia đình. Đã có ai từng nghĩ vậy chưa? Nếu chưa thì đã đến lúc rồi đấy.

Đã có quá nhiều bài báo và lời đồn của bọn nước ngoài về việc đất nước chúng ta đang rất là rối loạn, phần lớn dân chúng thờ ơ với mọi người xung quanh – với đất nước, học sinh đi học nhiều nhưng trình độ dân trí còn thấp. Tại sao vậy?

Bởi vì dân chúng Việt Nam thờ ơ. Còn tại sao thờ ơ thì là cả một quá trình dài…

Chẳng khó khăn gì để tìm thấy một bé gái dễ thương, xinh xắn học trường tiểu học chuẩn quốc gia ném một hộp sữa ra đường khi vừa uống xong, được má chở, không xuống xe được nên quăng mẹ nó xuống đường cho tiện.

Chẳng khó khăn gì để tìm thấy một vụ tai nạn giao thông trên đường mà 100 người bu chi có một người giúp và hai người hỗ trợ. 7 trong số 100 sẽ đứng đó còm men, đôi khi dở chứng tốt bụng sẽ gọi dùm xe cấp cứu. Số còn lại đứng dòm ngơ ngác (nếu tôi không muốn nói là thờ ơ và vô cùng vô cảm). Thấy tông xe thì đứng nhìn, về nhà kể, chi vậy? Được cái mẹ gì đâu?

Gặp bất cập, bất công trong xã hội thì nói là: Chừng nào đến lượt mình hẳn lo/ Không phải việc của mình/ Đừng lo chuyện bao đồng/ blah, bleh, bluh…

Xin lỗi nhá. Xã hội là tập hợp các mối quan hệ giữa con người với nhau. Khi một xã hội nát bét thì đừng mong là sẽ không đến lượt mình. Cứ ngồi đó thắp nhang đi, nếu thích.

Cho một ví dụ dễ thấy, với tình trạng cướp bóc hiện nay thì Việt Nam là địa ngục so với Hà Lan – 8 nhà tù đã phải đóng cửa do không có phạm nhân. Dân trí thấp, ăn trộm ăn cướp nhiều thì cứ xài Iphone là nó giật, đeo nhẫn kim cương thì nó chặt tay, hở một chút là mấy thằng du đãng nó chạy ẩu tông cho thượng lộ nằm im.

Nên đừng có bảo là chưa tới lượt hay không phải chuyện của mình. Đó là một không gian mà tất cả mọi người phải chịu đựng. Không khí mà ô nhiễm thì cả đám cùng hít chứ không riêng một thằng nào cả. Đừng có mong là sẽ gặp may mãi, có thể thoải mái không khi sáng đông đúc chạy ngoài đường, mới quẹt xe nhau nhẹ một cái là bị ăn chửi, hổ báo như trường mẫu giáo.

Có rất nhiều người tự cho rằng họ tốt. Ôi thôi! Cách mà họ cho rằng chỉ là sống yên phận chỉ biết riêng cho bản thân mình. Tại sao chỉ biết sống yên phận cho riêng mình? Bởi vì họ sợ rắc rối, họ sợ mệt mỏi, nguyên nhân sâu xa mà tôi cho là có thể lý giải cho việc này là: Lười. Đừng có nói với tôi dân Việt Nam có truyền thống chăm lao động. Đó chỉ là quá khứ thôi, giờ thì hết rồi. Giới trẻ Việt Nam hiện đại so với Hàn Quốc thì làm việc kém chuyên nghiệp, kém kỷ luật và lười hơn cả chục lần.

Chúng ta được học văn học qua rất nhiều tác phẩm, được dạy yêu nước, thương dân, kính trên nhường dưới, hiếu thảo với cha mẹ và cụ già các kiểu nhưng rất tiếc chúng ta không làm được. Người ta nói gia đình là tế bào của xã hội. Tế bào mà nát bét thì đố tìm ra một cơ thể khỏe mạnh. Nhà nào lo nhà đó, thầy cô thì dạy yêu nước thế này, phần lớn cha mẹ thì dạy con sống thế kia – không bon chen với đời, thì làm sao mà tạo ra tính nhất quán và niềm tin mạnh mẽ cho tụi trẻ được? Mà một khi đứng lưng chừng thì con người có xu thế thoái lui hơn là tiếp tục, bầy đàn đã thế, xã hội đã thế, cha mẹ nói thế, ngu gì mà xía vào chuyện xã hội cho mang họa vào thân. Đó là tư tưởng của đại đa số dân chúng Việt Nam này, một điều rõ như ban ngày, không cần phải chứng minh chi cho thừa thải.

Chẳng mấy ai có ý nghĩa “Việt Nam là nhà.” Tại sao tôi nhắc đến luận điểm này? Vì một khi người ta coi đó là nhà, là nơi để sống, để nói chuyện, để chia sẻ vui buồn, cười đùa, để yêu thương, để thư giãn và các nhu cầu: Ăn, ngủ, nghỉ, hưởng thụ thì họ chắc cú sẽ sống khác đi, sẽ sống có trách nhiệm. Tất cả mọi người đều yêu gia đình, đây là điều không thể chối cãi được. Nên nếu mỗi cá nhân tự coi rằng:  Đất nước là nhà, Việt Nam là nhà, thì tự họ sẽ biết phải làm gì mà thôi. Không cần phải nói hay được dạy dỗ rằng “tôi yêu nước,” chỉ cần nói rằng “Việt Nam là nhà” thì mọi thứ sẽ khác. Trên một phương diện khách quan, ngôn ngữ chỉ là hình thức, nó không thật. “Tôi yêu nước, hãy yêu nước” là những từ không thật, không có khả năng tác động và thiếu tính ảnh hưởng. bởi vì nó quá nhàm, không còn ai muốn nghe. Nhưng một khi nhắc đến chữ “nhà” hay “gia đình” thì mọi thứ sẽ có chiều hướng khác.

Việt Nam là Nhà, Việt Nam là một gia đình. Đã có ai từng nghĩ vậy chưa? Nếu chưa thì đã đến lúc rồi đấy.

“Thế giới đã chịu tổn thất quá nhiều, không phải bởi vì những kẻ xấu mà vì sự im lặng của người tốt.” – Napoleon

Nếu bạn nghĩ rằng, đợi cho đến khi chính trị, nhà nước, cán bộ thay đổi đã, rồi đất nước sẽ tự tốt lên thì tôi nghĩ bạn nên biến mất khỏi trái đất này được rồi đấy. Một người giỏi nhưng không chịu thể hiện, cạnh tranh, làm việc để cống hiến mà dành phần cho mấy thằng ngu làm, rồi sau đó sống chịu theo ảnh hưởng của mấy thằng ngu thì đó là một tội ác với mọi người xung quanh. Một người giỏi và tốt nhưng lại ở ẩn, không chịu giúp đời thì đó là một tội ác. Người giỏi ở ẩn thì chẳng giúp ích gì được cho đời có khác gì một con khỉ đu cây trong rừng đâu. Nhưng nó lại có một chút khác, vì nó là tội ác, nó ác hơn việc con khỉ đu cây. Trời phú ban cho cuộc sống 50% thiện, 50% ác. Thế mà cái thiện nó biến đâu mất, để bây giờ cái ác lan tràn, đánh chiếm tơi bời.

Một lần nữa, đừng có ai nói với tôi là đất nước đã thoát khỏi chiến tranh, xã hội chúng ta đang sống rất tốt đẹp, chỉ có một ít là trộm cắp và các tệ nạn khác. Mọi thứ mà những người tự che mắt mình đó thấy, cùng lắm chỉ là những hình thức mà thôi. Thử nhìn và ngẫm mà xem, nước thì ô nhiễm, đồ ăn thì toàn thuốc – toàn độc, phòng trọ cho sinh viên thì tồi tàn, con người đối xử với nhau lạnh lùng, nhỏ nhen. Một vụ tai nạn không phải là vấn đề, mà là cách mọi người nhìn vào tai nạn đó và hành xử mới là vấn đề. Để ý mà xem, nó tệ và phát tởm đến mức nào rồi?

Tôi không cố ý dạy đời bất kỳ ai, tôi chỉ cố gắng nhìn nhận, đối mặt và nói ra sự thật. Đừng tự che mắt mình thêm nữa, gia đình của tôi ạ, anh chị em của tôi ạ. Hãy chung tay giải quyết tất cả các bất công gặp phải hàng ngày, đôi khi không phải là đấu tranh bằng hành động mà còn là đấu tranh trong tư tưởng nữa.

Việt Nam là nhà của chúng ta, Việt Nam là một gia đình. Chúng ta không thể nhìn gia đình mình gặp nạn mà không cứu, gặp khó khăn mà không giúp đỡ được, phải không ?

Cứu đi, làm gì đó đi, gì cũng được, và đừng bao giờ bỏ cuộc hay thoái lui – điều đó hèn nhát. Mỗi khi chán nản, hãy nghỉ ngơi, tôi và nhiều người khác sẽ làm phần việc đó giúp bạn. Trong khi đó, hãy nạp lại năng lượng và nghĩ lại lý do của ngày đầu : Vì sao tôi lại chiến đấu và đóng góp tích cực để bảo vệ, xây dựng Việt Nam – gia đình của tôi? Nhé!

Mọi người là anh em một nhà, cụ già đều là ông bà, và người lớn đều là cha mẹ của chúng ta. Hãy thử nghĩ và sống như thế đi. Thờ ơ chắc chắn sẽ không còn nữa. Nó không quá khó đâu, ít nhất thì tôi thấy nó cũng không khó như việc học lịch sử và văn học và các cụm từ thuộc lòng như “yêu nước, yêu thương, kính trọng.”  Tôi thấy nó dễ hiểu và dễ cảm nhận hơn nhiều.

Việt Nam bây giờ đã đạt chỉ số “dân số vàng” rồi. Thời hoàng kim đã đến rồi, còn chờ gì nữa, bây giờ không làm thì bao giờ nữa đây?

Văn đã dài rồi, viết sao chi hết. Thôi thì tạm dừng bút ở đây.

Một câu nói mà tôi luôn muốn nói với tất cả mọi người : Đã đến lúc, đã đến lúc rồi đấy, làm đi thôi, làm đi thôi !

Ai có muỗng dùng muỗng, ai có tai dùng tai, ai có tóc dùng tóc, ai có răng dùng răng, ai có chữ dùng chữ, ai có thể nói hãy nói…

Đã đến lúc
Đã đến lúc rồi
Nước Việt Nam
Một gia đình
Đừng bơ
Gia đình,
Đừng thờ ơ…

 

 

-Lục Phong-

Có khi nào bản thân từng giữ một niềm tin cho ta và cho người

0
*Featured image:  Charlotte90T

 

Đã từng nghe và nói nhiều về “Niềm tin”, thế mà bây giờ, bản thân lại ngồi ngẫm nghĩ sâu xa về hai chữ ấy! Họa chăng niềm tin khó hay dễ? Sao con người đôi khi lại khó nhớ dễ quên, khó tạo dễ hủy và khó nắm dễ buông đến như vậy? Để có lúc lại tìm, lại bới trong quá khứ và ký ức có khi nào bản thân từng giữ một niềm tin cho ta và cho người.

Thật ra niềm tin luôn song hành cùng mỗi con người trong bất cứ việc gì, chỉ là có ai ý thức được việc “Phải cần giữ nó” hay không thôi? Niềm tin dù ít nhiều, lớn nhỏ, chí ít nó cũng đặt những viên gạch đầu tiên để cho ta còn có cái để tin: tin đời, tin người và tin cả chính bản thân ta.

Còn nhỏ, chưa ý thức được niềm tin nó quan trọng như thế nào. Nhưng giờ đã lớn khôn nên quý và trân trọng nó lắm!

“Hắn” và những dấu mốc Tình-Đời

0
photo: Nanagyei

 

1. Một ngày đẹp trời, cuộc sống độc thân bị đảo lộn khi Hắn xuất hiện. Sở hữu một khuôn mặt đẹp cùng nụ cười tỏa nắng, Hắn đến mang theo bao hi vọng, niềm tin và khát khao về một cuộc tình cháy bỏng. Từ ngày có Hắn ở bên, lòng ta ấm áp hơn, trái tim rộn ràng hơn, khoảng trống giữa các ngón tay được lấp đầy khiến ta có một cảm giác thật an toàn. Chuỗi ngày có Hắn ở bên, thời gian ta dành cho bạn bè vơi bớt, nỗi nhớ nhung cồn cào khiến ta chỉ muốn ở bên Hắn. Thế là ta cắt xén thời gian học tập, giảm bớt thời gian cho gia đình, cắt triệt các cuộc hẹn cafe cùng nhóm bạn. Thế giới ta, bây giờ chỉ có Hắn. 

Những cái giá của lầm lỡ, thoáng qua và định mệnh

0
Photo: schrak

Cứ sống hết cho trọn vẹn cuộc đời này khi may mắn mình được sinh ra, nhưng xin đừng quên nhau khi đã trao nhau nụ cười. Niềm tin trong ta lớn lao lắm, sẽ chẳng quật ngã nổi bởi một chiều buồn đâu!

Ngày vẫn dài và rộng, đời vẫn là một vòng tròn quẩn quanh vô định. Dẫu có đi hết chiều dài thời gian, chiều rộng nỗi nhớ và chiều sâu suy tưởng thì kết thúc ta vẫn phải dừng chân ở nơi ta bắt đầu. Cát bụi trần gian ai đong đầy được cảm thức, lối nhỏ nào dẫn lối yêu thương, trái tim nào cho ta hòa cùng nhịp đập?

Tôi đã đau vì thấy mình sao nhỏ bé thế

0
Photo: fotoblog

Thỉnh thoảng, tôi lại chạy xe một mình dạo lòng vòng qua đường Trần Cao Vân hít hà hương hoa sữa, len lỏi vào những hẻm nhỏ trên đường Thái Thị Bôi, quanh qua Lê Độ rồi chạy thẳng ra biển nghe gió táp từng cơn vào mặt… mằn mặn như ngày xưa vẫn thế… Phố vẫn thế… mà người với người đổi khác. Tôi vẫn thường tự cho mình cái quyền được lãng quên nhưng lạ thay, người có thể xóa nhòa nỗi đau mà vết sẹo mãi chẳng chịu phai. Vết thương tuy đã liền da nhưng mỗi khi trái gió trở trời nó lại làm ta nhức nhối và chơi vơi quá.

Em đã lớn rồi cô ạ!

0
*Photo: Markus Reinhardt

 

Cô!

Lâu rồi , cô trò mình cũng chưa viết thư cho nhau cô nhỉ, lần cuối cùng cũng phải cách đây bốn năm rồi ý. Em vẫn hay hỏi về cô, nhiều khi muốn nhắn tin hay gọi cho cô nhưng không hiểu sao bản thân em không làm được.

Cô biết không! Nhờ có cô mà khoảng thời gian cấp hai em đã làm được những điều em muốn – dù thành công không mỉm cười với em.

Ngày gặp cô…

Lớp 30 đứa con gái nhao nhao lên khi thấy cô giáo trẻ và hiền cùng mới mái tóc dài-là cô. Lúc đó em cũng không nghĩ rằng cô sẽ là người bên cạnh em suốt những chặng đường ấy.

Em là đứa con gái đa sầu đa cảm, sống nội tâm,lại hay muộn phiền – cô biết điều đó. Chắc tâm lý người từng trải đã khiến cô và e có những đồng điệu trong suy nghĩ. Em cũng không biết lần đầu em viết thư cho cô như thế nào nữa. (Nghĩ lại hồi ấy em thấy mình thật can đảm) Hồi đó cứ mỗi lúc buồn vì gia đình và tình cảm em lại viết thư cho cô. Cô không chỉ là người truyền cho em những kiến thức về văn học, mà cô còn là người chị, người bạn khiến em thấy an toàn và thoải mái.

Ngày em xa mái trường…

Cô viết tặng em bài thơ trong sổ lưu bút. Cô là người viết nhiều nhất, viết cho em nhiều câu chuyện về cuộc sống nhất. Và là người dặn dò em nhiều nhất. Chắc cô nhận thấy sự hoang mang của em trước cánh cửa tương lai…và thực sự em đã lựa chọn sai lầm. Bởi em không dám đi theo trái tim mình, đi theo niềm đam mê chảy trong người…em hèn nhát-em đã nghe theo sự sắp xếp của gia đình.

Năm em học lớp 12, đứng trước cánh cửa Đại học một lần nữa em lại tìm đến cô. Cô vẫn ân cần với em. Cô khuyên em rằng nên làm những gì mình muốn, phù hợp với khả năng của mình. Em biết, lúc đó em thực sự biết mình cần gì…

ƯỚC MƠ?

Trước khi gặp cô, em nung nấu trong mình muốn làm một nhà báo-một nhà báo chân chính.Bởi em thích tự do, thích viết, thích đi khắp nơi để khám phá cuộc sống. Đó cũng là đam mê suốt những năm cấp hai em theo đuổi miệt mài.

Sau khi gặp cô, em muốn mình trở thành một cô giáo dạy văn như cô vậy. Nhất là thực tế lúc bấy giờ môn văn không được coi trọng, học sinh hiếm khi lấy văn làm môn học chính. Em cũng muốn làm một người giáo viên tâm lý như cô. Không phải bản thân em là người dễ dàng thay đổi, mà là cô đã khiên em cảm nhận được ý nghĩa của việc làm thầy.

*Photo: huda mamat

NHƯNG…

Sự thật….em không thực hiên được ước mơ nào cả. Người ta từng bảo “Đôi khi ước mơ chỉ là ước mơ”

Em nghe theo lời cha mẹ theo học một nghành kinh tế-cái mà em từng ghét cay ghét đắng. Phải chăng “ghét của nào trời trao của ấy”-giờ lại trở thành đam mê mà em vứt bỏ nhiều thứ để theo đổi.

Em đã lớn rồi cô ạ! Đã có thể tự quyết định tương lai và đam mê của mình-tự do làm điều mình thích. Hẳn bây giờ, những gì em làm còn quá nhỏ bé-chưa thể gọi là thành công được. Nhưng em tin “sống với niềm đam mê, được là chính mình đã là một thành công rồi” phải không cô?

 

Su Ngu

Làm thế nào để Việt nam trở nên văn minh hơn? – Phần 1

0
 *Photo: pisty_06

 

Vô tình đọc vài bài viết trên các trang báo điện tử, vô tình đọc được một số bình luận của mọi người về các bài viết đó, vô tình nhận ra những sợi dây liên kết mơ hồ quanh chủ đề đang được bàn tán… tôi bỗng cảm thấy mình cũng có thể góp vài dòng vào câu chuyện cho thêm phần náo nhiệt. Ấy là câu chuyện về văn minh ở nước ta.

Tớ thấy mình giống loài sao biển

0
*Photo: .craig

 

Tớ thấy mình giống loài “sao biển” mà cậu vẫn hay gọi tên. Một loài sao trong mắt mọi người vẫn ẩn mình và nằm in dưới cát: tiềm ẩn, lặng lẽ, âm thầm, sâu kín chỉ hiện mình trong đêm. Dù chưa từng một lần đặt chân tới biển nhưng “sao biển” trong tớ luôn là những gì trân quý và tốt lành nhất! Cảm ơn vì đã tìm thấy “sao biển”, tìm thấy một con người vô danh nơi tớ.

 

Thời gian vẫn lặng trôi. Cuộc đời đưa ta đến với những tầm cao và tầm xa của cuộc sống. Nhiều lúc ta tự hỏi mình đã gặp gỡ và chia ly bao người mà không cần lên tiếng. Có những người cho ta bài học, dạy ta vững vàng hơn trước sóng gió. Nhưng cuộc đời cũng công bằng lắm, cuộc đời cho ta gặp những người khẽ chạm vào nơi đáy mắt, rồi tan biến như một hạt cát vô danh…Thời gian qua đi, bạn cũng sẽ biết có quá nhiều người chỉ là khách qua đường. Chỉ cần không ở bên nhau thì sẽ có ngày quên lãng mà thôi!

Có lẽ nào chúng ta vẫn đang từng ngày như thế. Rất gần mà rất xa, hi vọng mà thất vọng! Cuộc đời tưởng chừng quá dài cho những người đang cô đơn và trống trải. Nỗi nhớ dường như dài hơn với thời gian, bình thản trong từng suy ngẫm và tính toan trong những bước đường đời. Có lần tớ đã từng nghe cô giáo của mình nói rằng:”Những người mà ta gặp trong đời đều có ý nghĩa đặc biệt. Bất cứ điều gì xảy đến với ta đều mang tầm quan trọng của nó. Cuộc đời dài rộng, đừng mang thù ghét đố kỵ… Những gì bỏ qua được thì hãy bỏ qua”. Mỗi câu nói của cô làm tớ phải suy nghĩ nhiều lắm! Tớ thấy cuộc sống của tớ đang dần một tốt hơn khi có cậu ở bên. Tớ thấy trong mỗi chúng ta luôn có điểm chung vô hình nhưng lại chẳng một ai chịu thừa nhận điều đó!

Ngày thu và chiều thu mênh mang quá! Mỗi lần lặng lẽ đi qua hàng cây hoa sữa tớ lại thấy lòng mình xao xuyến. Phải chăng hương hoa đó có vị nồng nồng mùi cuộc sống nhưng lại thoang thoảng hương thơm thanh khiết, dịu nhẹ, ấm áp khi ta đã bỏ đi xa. Có những nét đẹp không phải ai cũng cảm được, và cũng có những người bạn không phải nói quên là quên được. Tớ nhớ cậu! Nhớ người bạn có tính cách giống tớ, có cách cảm giống tớ nhưng lại chẳng chịu hiểu tớ… Người bạn âm thầm và sâu lắng, tinh tế và tình cảm, triết lý và bảo thủ nữa! ^^

Cuộc sống bon chen quá phải không cậu? Hoa sữa nồng nàn và da diết lắm! Nó đưa hồn ta về với nỗi nhớ, trầm tư và suy tưởng. Nó cho ta cảm thấy cuộc sống là một vòng xoáy, một mớ hỗn độn của thật giả vô hình… Sẽ chẳng ai hiểu được giá trị của cuộc sống nếu không từng trải qua những sóng gió cuộc đời. Và phải chăng tình cảm của con người cũng vậy! Có đi qua những thăng trầm, những mùi hoa sữa nồng nàn như thế mới cảm thấy nó thi vị làm sao?

Tớ thấy mình giống loài “sao biển” mà cậu vẫn hay gọi tên. Một loài sao trong mắt mọi người vẫn ẩn mình và nằm in dưới cát: tiềm ẩn, lặng lẽ, âm thầm, sâu kín chỉ hiện mình trong đêm. Dù chưa từng một lần đặt chân tới biển nhưng “sao biển” trong tớ luôn là những gì trân quý và tốt lành nhất! Cảm ơn vì đã tìm thấy “sao biển”, tìm thấy một con người vô danh nơi tớ. Cảm ơn vì đã làm bạn của tớ thời gian qua, cảm ơn Người đã đến như một lẽ tự nhiên, thân thuộc và thấu hiểu… Và cuối cùng là cảm ơn vì tất cả!

Mùa thu đến rồi đi trong cái hoang hoải, chông chênh giữa hai bờ hư thực. Mùa của tình yêu, chờ mong và hi vọng! Tớ nhớ cậu nhiều hơn thì phải? Từng ngày tớ gom nó lại, lớn dần và lớn dần trong thứ “tình bạn tri kỷ”. Gom niềm vui của tiếng cười mãi không thôi, gom cả những giọt nước mắt những lúc nhớ về cậu. Dẫu có lúc vẫn hay cãi cọ mãi không thôi, dẫu có khi cái tôi quá lớn mà chẳng ai chịu lên tiếng trước và cũng có cả những lần tớ giận cậu thật nhiều… thì tất cả cũng chỉ là ta đang một hiểu nhau thêm một chút phải không?

Mình sẽ mãi là bạn! Là bạn để lắng nghe những tiếng thở than của cuộc sống bên lề, là bạn để tâm sự cho nhau nghe chuyện tình yêu, học tập, chuyện buồn vui trên mỗi chặng đường đời… Hãy cứ như vậy nhé! Hãy làm cho những năm tháng tuổi trẻ, những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời chúng ta mãi ở trong nhau!

Đường đời vẫn luôn dài và rộng! Tình yêu chẳng bao giờ đong đếm? Lòng người thật khó mà tính toan? Nhưng dù có thế nào thì cậu hãy mãi là cậu nhé! Một chàng trai của của thông minh nhiệt huyết, của tình cảm đong đầy, và của thâm trầm triết lý… Chúc cho con đường phía trước mãi đẹp như cái tên của cậu.

 

Tớ và cậu mến nhau trong tình bạn
Không bao giờ và mãi mãi không yêu
Vẫn sánh vai bước những buổi đường chiều
 Cho hạnh phúc và tương lai mỗi đứa
Có những lúc cậu mỉm cười nhìn tớ
Phút chạnh lòng tớ trấn tĩnh được ngay
Có những lúc tớ nhìn cậu ngất ngây
Cậu vội tránh những phút giây xao xuyến
 Để tình bạn thiêng liêng và quyến luyến
Đẹp hơn nhiều khi hai đứa yêu nhau…

 

Khoảng Lặng

 

Thành công không đến với những người suy nghĩ hời hợt

0
Photo: Will Rynearson

 

Bạn đã bao giờ nhận được những ánh mắt không một tia hi vọng hay những câu nói “mày không làm được đâu” , “điều đó không dành cho người yếu ớt như mày” từ người khác khi nghe bạn nói về con đường bạn sẽ chọn? Nếu bạn từng cảm thấy chán nản thì đừng chứng minh họ sai bằng lời nói mà hãy bằng hành động.