24 C
Da Lat
Thứ Sáu, 9 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 291

Ron Paul: Tư hữu là cốt lõi của tự do

0

Ron Paul, là thành viên sáng lập và cố vấn nổi tiếng của Viện Mises, sẽ tổ chức sinh nhật thứ 78 trong tuần này. Đoạn văn dưới đây được lấy từ bài phát biểu tại Hạ viện vào năm 1999, trong đó Ron Paul chỉ rõ tại sao sở hữu tư nhân và quyền riêng tư là rất cực kì cần thiết nhằm bảo vệ quyền tự do dân sự. Đây cũng là một phần của Chương 10 tác phẩm Chính sách đối ngoại tự do (A Foreign Policy of Freedom) của Ron Paul.

Khi cuộc đời đánh cho bạn một cú

0
*Quote trích từ bộ phim Waking Life

 

Có khi nào cuộc đời đánh cho bạn một cú chưa?

Khi người yêu của bạn đi lấy chồng.
Khi bạn nhìn thấy vợ của mình ngủ với giai “lạ.”
Khi bà nội của bạn mất.
Khi bạn bị tông xe.
Khi bạn trượt đại học.
Khi bạn bị đuổi việc.
Khi bạn của bạn ra đi với số tiền bạn cho anh ta vay.

Chuyện tình xe Bus (phần một)

0
*Photo: Lin Pernille Photography LLC

 

Mưa ngày càng nặng hạt…

Lạnh! Một cảm giác đang ăn sâu vào trong lòng tôi, tôi vẫn đang đứng tại trạm xe bus 36

Mặc dù đã 8h đêm, nhưng tôi vẫn cố gắng đợi. Đợi một chuyến xe bus để về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Dù tôi biết rằng, vào giờ này thành phố bây giờ đã hết xe bus nhưng tôi vẫn phải đợi. Nhiều khi trong cuộc sống, người ta vẫn cứ đợi một cái gì đó mà dẫu biết rằng nó không bao giờ tới.

Vì chúng ta còn trẻ

0
*Photo: Jeff McNeill

Đừng vì những nỗi niềm người lớn mà ước mình được bé lại vì trẻ con cũng có những nỗi buồn mà người lớn không hiểu được đâu.

Tôi không biết bạn đang chạm mốc bao nhiêu của đời người, 20, 30 hay thậm chí là 40, 50 tuổi nhưng dù có ở độ tuổi bao nhiêu đi nữa thì hãy cứ yên tâm, bạn vẫn còn trẻ lắm.

Đừng nhìn vào vòng quay của thời gian để phán quyết già – trẻ vì người chỉ già khi họ buông bỏ ước mơ, dập tắt lửa nhiệt huyết và cúi đầu trước nếp nhăn.

Vì chúng ta còn trẻ.

Sợ hãi chỉ do bạn tự tạo ra

0

[youtube https://www.youtube.com/watch?v=dYq9EpGw_dk]

“Đây chính là cái nghệ thuật tái-sáng tạo ra bản thân. Đây là lúc để nhận sự được thử thách, thử thách ý chí của bạn, sức chịu đựng của bạn. Đây là lúc để thử thách cái nghệ thuật của bạn, thử thách giới hạn của bạn. Bạn không thể đưa ra bất cứ lời biện hộ nào. Đằng sau mọi nỗi sợ hãi chính là con người bạn muốn trở thành. Sợ hãi chỉ do bạn tự tạo ra, có nghĩa là nó không tồn tại. Bạn đã tạo ra nó, bạn có thể tiêu diệt nó. Bạn đối mặt với sợ hãi rồi sau đó trở thành mẫu người mà bạn muốn. Bạn trốn chạy khỏi sợ hãi, bạn không hề sống. Bạn chỉ tồn tại nhưng bạn không hề có tự do. Bạn không điều khiển được ngày tháng, ngày tháng điều khiển bạn.”

Vietsub bởi Nguyễn Đức Minh

Yêu con gái Đà Lạt, tại sao không?

0
*Photo:  Vo Thanh Lam

 

Có một sự đảm bảo “mạnh” rằng cách cư xử nói chung của con gái Đà Lạt “lạ” hơn của xứ khác.

Học ăn, học nói, học gói, học mở, xong xuôi mọi thứ thì tự dưng con người ta muốn học yêu.

Là con trai xứ biển, lọ mọ đùm cơm lên Đà Lạt học, bảy năm trời, chả có một mảnh tình “kẹp nách” nào ra hồn. Tốt nghiệp, khăn gói xuống Sài Thành hoa lệ mong làm ông cử, tui mới thấy mình may mắn khi chọn Đà Lạt để nuôi dưỡng cái tâm hồn non nớt và cuồng nhiệt học đòi mọi thứ. Đâu tui không rành chứ Đà Lạt thì nó bắt con người ta phải yêu các cậu ạ. Cái ương ngạnh của thời tiết nó bắt người ta phải tìm cho được một cái nắm tay mới thôi. Đó là chuyện của nhiều năm hồi đó, mà giờ kể ra thì giọng văn phải sến. Xấu không sến được, tui đúc kết cho mấy anh trai ở đâu đó cứ than thở F.A có chút định hướng để “khoanh vùng đối tượng” cũng như “lên plan” để “chiếm lĩnh thị phần”.

10 điều các nhà tiên phong trẻ hay quên

0
 *Photo: ewitsoe

 

Các nhà tiên phong trẻ được nhắc đến ở đây là những bạn trẻ đi đầu trong các phong trào về môi trường, cộng đồng, xã hội, từ thiện, tình nguyện hoặc các dự án khởi nghiệp. Năng động, nhiệt huyết, sáng tạo và chân thành là những gì tuyệt vời mà các bạn có, song, có những thứ mà các bạn vô tình quên mất, ảnh hưởng khá nhiều đến chất lượng, kết quả và hình ảnh mà các bạn đã gầy dựng…

Phản biện bài viết “Học Thuyết Karl Marx – Lenin đã không còn giá trị”

54
Karl Marx

 

Bản thân tôi vốn dĩ không thích tư duy từ chương và thiếu khoa học của những người nghiên cứu cũng như áp dụng chủ nghĩa Marx nhưng tôi thấy khá khó hiểu về một bài viết phê bình chủ nghĩa Marx mới đăng trên đây (“Học Thuyết Mác – Lê Đã Không Còn Giá Trị Gì Nữa“).

Tôi không rõ bài viết nhằm mục đích học thuật hay giải trí nhưng tiêu đề tạo cho tôi hướng đến một bài phê bình khoa học nghiêm túc. Bài viết nhìn chung nhắm vào mối tương quan giữa Karl Marx, Lenin và những người xung quanh nhiều hơn là phân tích các quan điểm của học thuyết Marx – Lenin như tác giả đưa ra.

“Dựng lại người” trước khi “dựng lại nhà”

0
*Photo: Luke Dugge Photography

 Mỗi năm cứ đến hẹn lại lên, những nấm mồ tức tưởi lại được vun lên trong uất nghẹn của những người ở lại… Trong khi đó, ý niệm sau ngày 23.10 (âm lịch) sẽ không còn bão lũ mà ông bà ngày trước vẫn nói giờ đã không còn chuẩn xác được nữa.

Bão vẫn đang ở ngoài kia…

Chỉ có may mắn mới làm cho đường đi và sức mạnh của siêu bão Hải Yến khi đổ bộ vào Việt Nam không như dự đoán ban đầu. Nếu không, viễn cảnh của một sự tang thương chắc chắn sẽ diễn ra. Mà sự thật là cả thế giới đã và đang chứng kiến điều đó ở Philippines!

Suốt thời thơ ấu khi còn ở quê nhà, bạn V đã từng cùng người thân ngồi thấp thỏm trong căn phòng nhỏ bé với ánh nến leo lét và nghe ngoài kia cơn bão thét gào. Rồi những trận lụt lớn đi kèm cũng đã thành chuyện bình thường của trời đất mà không mấy ai thắc mắc. Sau bão sẽ là lụt! Và những ngày này, nhiều nơi ở quê nhà nói riêng và miền Trung nói chung đang khổ sở trong chuyện chống ngập, nước vẫn đang lên theo những cơn mưa thượng nguồn còn thủy điện thì vẫn đang vô tư xả nước… Và những ngày trước đó, là bão, là lụt không chỉ với đải đất miền Trung mà còn rất nhiều nơi ở phía Bắc. Những mái nhà xác xơ thậm chí bị xóa sạch sau bão lũ, những mạng người phút chốc đã đổ xuống mà không hề có bất sự rào chắn cẩn thận nào trước thiên nhiên… Mỗi năm cứ đến hẹn lại lên, những nấm mồ tức tưởi lại được vun lên trong uất nghẹn của những người ở lại… Trong khi đó, ý niệm sau ngày 23.10 (âm lịch) sẽ không còn bão lũ mà ông bà ngày trước vẫn nói giờ đã không còn chuẩn xác được nữa.

Vì thế sẽ có bao nhiêu câu hỏi cần được đặt ra. Tại sao cho đến thời điểm này chính quyền vẫn không hề có bất cứ giải pháp nào cho những người dân sống ven biển, ở một đất nước có đến 3260km đường bờ biển, mà bão đã vào là vào trực diện. Điều ít nhất có thể làm lúc này, đừng để muộn nữa là với mỗi xã phường, thị trấn, thị xã, thành phố… ven biển phải có các nhà lưu trú dành cho người dân tránh bão, sức chống đỡ của các nhà lưu trú phải từ cấp siêu bão Hải Yến trở lên vì không ai chắc trong tương lai sẽ không còn những siêu bão như thế. Chuẩn thiết kế của nhà lưu trú này phải do Bộ xây dựng đưa ra, sau đó dựa vào địa hình địa chất của từng vùng miền mà Sở xây dựng, Phòng xây dựng nơi ấy kết hợp làm cho thiết kế trở nên hài hòa. Phải quy định bao nhiêu dân thì phải có một nhà lưu trú tương ứng, đừng để mỗi lần tránh bão thì chính quyền lại sơ tán dân đến những nơi như nhà văn hóa, nhà sinh hoạt cộng đồng… để họ trú mưa thay vì là… trú bão (vì chắc chắn kết cấu của những nhà văn hóa ấy… hoàn toàn không xây dựng ra để chống chọi với những cơn bão lớn).

Tiền ở đâu ra cho những nhà lưu trú này? Câu trả lời không khó khi nhà nước có thể tài trợ từ một phần nhỏ của ngân sách, phần còn lại sẽ do các doanh nghiệp trên địa bàn (hoặc các nhà hảo tâm giàu có có gốc gác sinh ra ở đấy) tài trợ trực tiếp từ sắt thép, xi măng cho đến gạch ngói, tấm lợp… (hạn chế tiền mặt để tránh rủi ro cắt xén dù không thể tránh khỏi). Tên của các doanh nghiệp tài trợ sẽ được ghi lên tấm bảng ốp vào mặt trước của các nhà lưu trú này để vinh danh họ. Phải đảm bảo nhà lưu trú có đầy đủ các tiện nghi cơ bản nhất cho người dân sống (ít nhất là trong vài ngày) từ cách thiết kế chổ ngủ, đến chổ nấu ăn, tắm giặt, phương tiện thắp sáng… Để làm sao, mỗi khi bão đến, chuyện người dân được di chuyển đến các nhà lưu trú đã thành chuyện bình thường mà không phải là một chuyến di tản gì đó quá ghê gớm. Thái độ chấp nhận “sống chung với lũ” là cần thiết trong trường hợp này. Hoàn toàn không khó để thực hiện kế hoạch trên nếu chính quyền từ tỉnh đến thành phố ra lời kêu gọi một cách quyết liệt và chân thành.

Rồi từ câu chuyện của nhà lưu trú, chính quyền của địa phương sẽ dần tiến tới chuyện phải quy hoạch cùng với người dân tại những địa điểm trọng yếu dễ đối mặt với bão là nhà cửa cũng phải có những chuẩn cơ bản để phòng chống thiên tai. Điều này cũng cần thiết như là chuẩn thiết kế của nhà lưu trú, vì cứ nhìn thảm cảnh mỗi năm người dân lại xây nhà, bão vào tan nát, rồi phải xây lại nhà thì mới biết bao nhiêu tiền bạc, công sức, mồ hôi và thậm chí cả máu và nước mắt đã rơi xuống mà không thể nào bù đắp. Dĩ nhiên, chuyện này khó hơn rất nhiều so với việc xây nhà lưu trú, nhưng cũng hoàn toàn khả thi chứ không phải là không thể, đặc biệt là có thể áp dụng ngay với những ngôi nhà mới xây.

Khái niệm một cuộc chiến chưa bao giờ chỉ dành riêng cho chiến tranh hay tranh giành quyền lực… Chính vì thế, mỗi cơn bão cũng là một cuộc chiến sinh tồn giữa con người với thiên nhiên…

Một ai đó đã nói rằng, sau mỗi cuộc chiến, việc đầu tiên là “dựng lại người” trước khi “dựng lại nhà”. Nhưng nếu người đã mất thì việc “dựng lại nhà” sau đó cũng chỉ là một sự… vô nghĩa!

 

Nguyễn Phong Việt

Người học và người dạy chỉ cần tôn trọng lẫn nhau là đủ

0
*Photo: Cherry Kisses

20/11
Có lẽ là mấy ngày sắp tới, trên báo chí như thường lệ sẽ lại lặp lại những câu chuyện và kỷ niệm này nọ hết sức sáo mòn và ảo não về hình ảnh các thầy cô giáo cũ mà chúng nó đã kể từ năm này sang năm khác: nào là những người lái đò năm tháng, bụi phấn bay bay lớp học chiều thu, mái tóc thầy pha sương thế này rồi điểm bạc thế kia, rồi ơn huệ này nọ. Đọc lên có cảm giác như các thầy các cô là những nhân vật đáng thương, liên tiếp bị bỏ lại đâu đó trên đường đời của chúng nó.

Các thể loại lãnh tụ tủ lạnh cao cấp, như thường lệ, sẽ lại đi thăm một số thầy cô giáo cũ, làm như quan tâm đến giáo dục lắm không bằng, và cũng muốn chứng tỏ với nhân dân là ngày xưa chúng tớ cũng có đến trường đấy nhé.

Chán kinh hoàng.

Mình nghĩ những người thầy người cô xứng đáng có có mặt trong các kỷ niệm một cách vui vẻ, tự nhiên và dễ chịu. Họ đã hoặc đang làm công việc dạy học để kiếm sống và họ sống cuộc đời của họ, như bao người khác trong xã hội này.

Gia đình mình nhiều đời theo nghiệp sư phạm. Ba mẹ mình từng muốn mình trở thành một thầy giáo dạy toán vì hồi đó mình học toán cũng tốt và có vẻ như mình có chút năng khiếu về sư phạm. Nhưng lúc đó mình không muốn và cũng không thực sự muốn trở thành ai hay cái gì. Tuy nhiên thật thú vị vì suốt quãng đời đại học, mình đã có thể kiếm đủ tiền ăn tiêu nhờ việc dạy thêm các thứ như toán và ngoại ngữ. Dạy từ các em nhỏ học lớp 2 đến người lớn và trình độ sư phạm của mình ngày càng tiến bộ. Bây giờ thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi mình vẫn đi dạy ở Sài Gòn. Không phải chỉ là kiếm tiền ( vì thực ra cũng chẳng nhiêu), nhưng cảm thấy thích thú với việc dạy học. Ví dụ việc dạy ngoại ngữ cho một người từ lúc họ chưa biết gì đến khi họ có thể tự tin thoải mái giao tiếp nói chuyện được là một điều thật tuyệt vời. Điều đó tạo cho mình động lực và cảm hứng để truyền đạt kiến thức cho người khác chứ không phải là dạy xong để nhận thù lao.

Quan niệm về thầy trò của mình cũng khác xưa nhiều. Thầy trò và giáo dục ngày nay không đơn thuần chỉ diễn ra theo cách truyền thống ở trường lớp. Sự học có thể diễn ra bất cứ lúc nào, ai cũng có thể trở thành người truyền đạt kiến thức cho mình, kể cả là một đồng nghiệp trẻ hơn mình nhưng nhiều kinh nghiệm và kiến thức hơn về một vấn đề chủ đề gì đó cũng có thể thành thầy của mình trong một buổi chiều training chẳng hạn.

Người học và người dạy chỉ cần tôn trọng lẫn nhau là đủ. Sự biết ơn theo mình là không cần thiết phải nhấn mạnh. Quan hệ thầy trò nên được thể hiện một cách chuyên nghiệp hơn thay vì quá cảm tính ơn huệ. Một khi anh đã là thầy giáo thì nhiệm vụ của anh là phải truyền đạt kiến thức cho người học của anh và đừng mong chờ sự biết ơn từ người khác. Một khi anh là thầy giáo thì dù ở thời đại nào, chế độ nào anh cũng vẫn là thầy giáo và anh xứng đáng nhận thù lao cho công sức lao động của anh; không cần phải mang ơn đảng hay chính phủ nào.

Tính ra số lượng những thầy cô dạy mình không phải là người Việt Nam vẫn nhiều hơn thầy cô người Việt Nam. Thật lòng mà nói, thầy cô giáo tây nhiệt tình và nhiệt tâm hơn các thầy cô giáo Việt Nam, mặc dù văn hóa họ không nói nhiều đến các truyền thống tôn sư trọng đạo này nọ. Họ đơn giản chỉ làm tốt công việc của họ mà thôi.

Giáo dục Việt Nam, nhất là bậc đại học, theo mình mấy năm lại đây cũng có nhiều thay đổi tích cực. Nhất là các giảng viên trẻ, những người được học hành bản bản và từng có cơ hội tiếp cận với các nền giáo dục khác nhau, họ năng động hơn, sáng tạo hơn, nhiệt tình hơn và chuyên nghiệp hơn.

 

 

Tưởng Bình Minh