17.5 C
Da Lat
Thứ Ba, 8 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 291

Nhất tự vi sư, bán tự vi sư!

0
*Photo: Ukmechanic 

 

“Không thầy đố mày làm nên.”

Hẳn trong mỗi chúng ta đều có riêng cho mình những người Thầy. Họ không chỉ là những người chỉ dạy, hơn hết là những người truyền cho ta cảm hứng. Nhiều khi trong cuộc sống, chúng ta cần những người có kinh nghiệm hơn mình để chỉ cho ta những hướng đi mà chính chúng ta đang mơ hồ…

Gần ngày 20/11, ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi muốn chia sẻ những gì mà GS Trường và hơn hết là chính là người Thầy mà tôi luôn kính trọng đã truyền lại cho tôi.

GS Phan Văn Trường, một người được nhà nước Pháp trao tặng Huân Chương Bắc Đẩu Bội Tinh, Cố vấn cao cấp của Tập đoàn xây dựng Hòa Bình, giảng viên danh dự Trường ĐH Kiến Trúc…  Một người đi hơn 80 nước trên thế giới, tham dự 30 cuộc thương thuyết lớn của các tập đoàn đa quốc gia. Một người đã từng được gặp nhiều nguyên thủ quốc gia, những vua chúa hoàng tộc…Hơn hết, GS Trường chính là người thường xuyên tổ chức các buổi nói chuyện miễn phí với sinh viên Việt Nam chia sẽ những câu chuyện về cuộc sống, thành công và thất bại…

Riêng tôi thấy rất háo hức mỗi lần được gặp Thầy. Không chỉ đơn giản là những lời khuyên, những câu chuyện mà chính là động lực, sức mạnh mà Thầy truyền vào cho tôi… Mỗi lần được gặp Thầy, tôi cố gắng lắng nghe và ghi lại để thấu hiểu hết được những gì thầy truyền đạt.

Thứ nhất: Mỗi ngày tiến một tí!

Giới trẻ Việt Nam đang bị che lấp bởi một cái vung lớn ngay trên đầu, không thể thoát ra được… Và bốn bức tường chắn xung quanh là trình độ ngoại ngữ… Không tiếp xúc được với những nguồn tri thức quý báu của thế giới… Đơn giản, hầu như sách ở Việt Nam đều được dịch từ nước ngoài nên bị sai sót, nhiều nội dung còn trái ngược. Vậy nên việc học ngoại ngữ rất quan trọng, bạn có thể tiếp cận với những nguồn tri thức của các nước trên thế giới. Ngoài ra, việc học ngoại ngữ đơn giản nhưng không phải ai cũng có đủ quyết tâm để theo đuổi đến cùng. Vậy nên, mỗi ngày học tiến một tí, học thêm được một từ hay hai từ ngoại ngữ cũng là rất tốt so với việc không học… Mỗi ngày tiến một tí, tiến ở đây có thể về nhiều măt, chúng ta khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống, kể cả những lĩnh vực mà ta chưa hề biết tới.

Thứ hai: Đừng cố đeo mặt nạ!

Hầu như có những người, đến những năm 60 hay 70 tuổi rồi ngồi nghĩ lại thấy mình chưa làm được điều gì cả, chưa làm gì được cho cuộc đời. Vì đơn giản, trong suốt quá trình làm việc, họ chỉ đeo trên mình những chiếc mặt nạ. Suốt ngày đi làm với chiếc mặt nạ, giao tiếp với sếp lớn cũng với chiếc mặt nạ. Và đến khi họ làm sếp thì họ cũng đeo mặt nạ để giao tiếp với nhân viên. Vậy nên, hãy làm việc vì cuộc đời… Thay vì cứ mai đeo trên mình những chiếc mặt nạ, rồi đến một lúc nào đó, những chiếc mặt nạ đó sẽ làm cho chúng ta cảm thấy mình chả làm được gì trong cuộc đời cả.

Thứ ba: Nghề nghiệp trái phải!

Chúng ta có những hai bàn tay, chúng ta có quyền lựa chọn những thứ mình thích. Tay phải của bạn, bạn hãy làm nghề nghiệp mà nó mang lại tiền bạc để nuôi sống bản thân  hằng ngày. Còn tay trái của bạn, bạn hãy làm công việc mà mình đam mê, kể cả việc đó không mang lại cho bạn nhiều tiền bạc. Vậy nên việc lựa chọn nghề nghiệp, mỗi người có thể chọn cho mình nhiều việc, nhưng ít nhất thì nên có việc tay trái và tay phải… Chả ai cấm được chúng ta lựa chọn nhiều việc cả, chủ yếu là bản thân ta có cản đảm để làm hay không mà thôi…

Thứ tư: Đừng vì sĩ diện!

Đa số nói chung thì trong chúng ta hãy còn tồn tại sĩ diện và chính điều đó giết chết chúng ta. Sĩ diện chả mang lại điều gì cả, chỉ mang lại cho ta sự đau khổ… Đừng vì sĩ diện mà đánh mất đi bản chất thật của bản thân mình, đừng vì sĩ diện mà bắt mình phải như thế này, như thế kia….

Thứ năm: Chủ động, tự quyết!

Trong gia đình, khi quyết định một việc gì đó chúng ta cần tham khảo ý kiến của bố mẹ, nhưng chúng ta phải chủ động trong mọi việc. Vì khi ta chủ động thì bản thân ta biết ta sẽ làm gì và phải làm gì. Điều đó sẽ giúp chúng ta tự chủ cho bản thân mình. Nói cách khác, việc bố mẹ áp đặt cho ta một tương lai hay là một dự định nào đó chính là ta đang sống một cuộc đời của bố mẹ ta chứ không phải do ta. Việc phản bác lại ý kiến bố mẹ nhiều khi được coi là bất hiếu, nhưng ở các nước phương Tây, họ coi trọng tự do cá nhân, nên việc con trái ý với bố mẹ là chuyện bình thường. Vậy nên nhiều khi chúng ta phải tự chủ động khi đó tự bản thân bố mẹ thấy ta chủ động nên sẽ chấp nhận những điều ta làm.

Thứ sáu: Vẹn toàn!

Người cầu toàn, người vẹn toàn chính là người không làm gì cả. Có nghĩa khi ta không làm gì cả thì lúc đó ta mới coi là vẹn toàn. Còn mỗi việc chúng ta nhúng tay vào thì việc đó sẽ không vẹn toàn. Vậy nên trên đời hầu như những việc ta làm đều không vẹn toàn, đừng lo lắng vì điều đó. Việc gì xảy ra thì ắt nó sẽ xảy ra, ta khó mà ngăn cản được. Đừng sợ những khiếm khuyến của bản thân, vì chúng ta không phải là thánh nhân, ai trong chúng ta đều có những khiếm khuyết, vậy nên đừng cố gắng trở thành người vẹn toàn, vì khi vẹn toàn là lúc ta chẳng làm gì cả.

Thứ bảy: Học tập là thái độ, không phải là hành động!

Không phải tất cả những điều chúng ta được dạy thì nó sẽ áp dụng vào trong lúc ta làm việc. Nhiều khi chúng ta chẳng áp dụng gì cả. Cuộc sống này, nhiều lúc những thằng dẽo miệng lại là thằng khôn. Vì đơn giản một người bình thường đi làm, mỗi ngày nhiều lắm cũng được một đến hai tiếng. Ngoài thời gian đó họ làm những việc không đâu vào đâu… họ lãng phí thời gian vào việc tán gẫu, nói chuyện, nhậu nhẹt. Vậy nên nhiều khi những điều chúng ta được học nó xa vời với thực tế… Đôi khi chỉ cần một cái miệng nói hay sẽ kiếm được tiền thay vì học ngày học đêm. Việc học nó mang tính chất thái độ, không cần biết anh học giỏi như thế nào, quan trọng là thái độ trong học tập anh như thế nào…

Thứ tám: Đạo đức!

Đạo đức là một điều gì đó mà bản thân ta thấy không trái với lương tâm của mình. Đạo đức không có nghĩa là ta đem tiền vào Chùa rồi cúng viếng này nọ rồi ta sẽ nhận lại được những điều ta mong muốn. Mà đạo đức chính là trong bản thân ta thấy rằng việc làm của chúng ta là đúng và không trái với lương tâm.

Thứ chín: Ba lần vĩ đại!

Chúng ta có ba lần vĩ đại trong đời… Vào lúc còn trẻ chúng ta hãy làm những điều mình thích, đừng sợ sai lầm. Và đến năm 40 tuổi ta nhìn lại sẽ thấy cuộc đời này thật là tuyệt vời. Đến 50 tuổi là đỉnh cao của cuộc đời một con người. Vậy nên chẳng ai cấm ta trở thành người vĩ đại, bản thân ta phải cho phép ta vĩ đại… Cơ hội làm người vĩ đại rất nhiều, bản thân ta phải đặt điểm tựa đúng chổ.

Cuối cùng, muốn bơi giỏi thì hãy nhìn con cá bơi sẽ tìm thấy rằng nó có điểm tựa…

Muốn làm giỏi thì hãy nhìn người khác làm… Hãy lựa chọn cho mình một điểm tựa từ đó ta sẽ vững vàng trong mọi công việc cũng như cuộc sống.

Đừng theo đuổi tiền bạc, hãy biến tiền bạc thành nô lệ của ta… Nếu ta muốn giàu có thứ gì thì hãy cho đi thứ đó… Cho đi tiền bạc thì sẽ nhận lại tiền bạc, cho đi tình cảm thì nhận lại tình cảm.

Có những người 30 tuổi bắt đầu mới khởi nghiệp bán báo mà trở thành người giàu nhất Việt Nam… Có những nhà khoa học bắt đầu 19 tuổi còn chăn trâu mà trở thành nhà khoa học khiến nhiều người phải kính nể… Chúng ta những con người có điều kiện hơn họ rất nhiều nên phải cố gắng, mỗi ngày tiến một tí, chủ động và có đạo đức.

Và cuối cùng nên nhớ “Hạnh phúc là hoa nở trên đường đi chứ không phải hoa ở cuối con đường.”

 

Quang Nam

Tản mạn 20/11 – Những sứ giả của thời gian

0

Gửi tặng thầy Khúc Hữu Vinh, cô Trần Hoàn, cô Hương Ly, cô Ngọc Anh ! Em yêu các thầy cô, rất rất nhiều !

Vì ta cũng là lịch sử

Tôi còn nhớ những ngày tháng chuyển giao giữa cấp 1 và cấp 2 của tôi như in. Tôi là một đứa học sinh vô cùng xuất sắc, ít nhất là ở trong cái phạm vi trường làng nhỏ hẹp đấy. Học bạ đẹp lung linh nhưng lại không được học trường chuyên. Chắc cũng là do duyên số khi mà năm tôi đặt chân lên cấp 2 cũng là lúc trường cấp 2 được xây gần nhà tôi, cách nhà có hơn 1km. Khác với chị gái ngày xưa phải đi học xa, ở nhà người thân thì giờ tôi lại được học ở trường gần nhà. Gần hơn và cũng cùi hơn.

Gửi Áo Hồng: Hãy Yêu Con Trai Đà Lạt

0
*Photo: samyaoo

 

Bữa nay lên facebook thấy dân tình quê mình xôn xao với bài viết “Hãy yêu con gái Đà Lạt”share tứ tung, mình tò mò vô đọc thử thấy… cũng hay, chỉ có điều cha nội tác giả viết thiếu quá, giá mà có thêm phần con trai Đà Lạt vào chắc giờ thành hot key words trên Google, hehe.

Hãy yêu con trai Đà Lạt đi, mình khuyên chân thành đó, này nhé:

Khi mất đi một người bạn, ta có một ta mới

0
*Photo: Ewitsoe

 

Nếu để chọn một giá trị ảnh hưởng mạnh mẽ lên con người tôi suốt 2 năm qua giữa vô số giá trị tốt đẹp mà con người cần vươn tới, thì không nghi ngờ gì, đó là Sự bao dung

Bao dung, là khi ta không kỳ vọng vào kết quả sẽ như ta mong muốn. Bao dung, là khi ta không trông đợi vào người khác sẽ làm theo ý ta. Bao dung, là khi ta có thể yêu thương, có thể cố gắng, kể cả khi ta không kỳ vọng.

Muốn bao dung được, thực sự rất khó.

Và suốt hai năm qua, hai chữ bao dung như được số phận an bài mà cứ đôi lúc lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi qua những thử thách. Y hệt Đường Tăng phải vượt qua 81 kiếp nạn vậy. Hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác, vượt qua thì mới đắc được đạo.

Vô số thử thách ấy, có lần tôi vượt qua được, có lần không. Tôi biết, bạn bè tôi không có lỗi, những người tôi yêu quý không có lỗi. Nhưng tôi không chấp nhận được họ, chính xác hơn là tôi không từ bỏ được cái ảo ảnh mà tôi gán cho họ. Thế nên, tôi giữ lấy niềm tin của mình mà từ bỏ họ.

Có một vài lần tôi thành công, phần thưởng lớn nhất dành cho tôi sau mỗi lần vượt qua được bản thân mình như thế là một người bạn tuyệt vời.

Lần đầu tiên là khi nghe cô bạn thân có bầu, rồi mới phá thai. Tôi đã “đứng hình” mất một lúc. Nước mắt như muốn trào ra.

Trang, cô bạn thân nhất của tôi. Suốt bốn năm bên nhau, chúng tôi chỉ xích mích có một lần. Và lần ấy tôi đã quyết định nghỉ chơi với cô ấy. Không ai có lỗi. Nhưng tôi không thể chấp nhận được rằng cô ấy không hề vô tư với tôi như cách mà tôi đã vô tư với cô ấy. Khi đó Trang bảo: “Nếu tớ thay đổi, tớ sẽ không còn là tớ nữa.”

Hạnh, thành viên xuất sắc nhất mà tôi từng có. Suốt 5 năm quen nhau, tôi chưa từng có thể một lần nắm tay cô bé ấy mà thoải mái dắt đi dạo, chưa từng một lần có thể có một cái ôm thắm thiết. Giữa hai chúng tôi vẫn luôn có một khoảng cách mà dường như mãi mãi không thể vượt qua được. Dù rằng chúng tôi đều rất cố gắng.

Tôi đã chiến thắng trong một vài lần như thế, từ bỏ đi một phần con người của tôi lúc trước, giữ lại cho mình những người bạn. Dù rằng chúng tôi chẳng bao giờ có thể giống như lúc trước.

Những thử thách như vậy vẫn cứ diễn ra, mỗi ngày, mỗi ngày. Có lúc tôi chiến thắng, có lúc tôi thua cuộc.

Hôm nay, tôi lại một lần nữa phải chiến đấu với chính mình.

Tôi vẫn nhớ chị Vân dạy: “Trong con người ta có hai con sói, một coi sói xám, một con sói trắng. Muốn con nào thắng, ta phải cho con sói đó ăn.”

Note này của tôi là cách mà tôi cho con sói trắng của mình được ăn.

Trong cuộc đời, có vô số lúc bạn phải đấu tranh giữa cảm xúc và lý trí. Giữa điều bạn biết là đúng và giữa điều cảm xúc thôi thúc bạn làm.

Tôi không thích để cảm xúc làm lu mờ đi lý trí của mình như lúc này. Làm kẻ xấu thì thật dễ dàng.

Thôi thì ta hãy tụng kinh rằng: “Hãy cho con sói trắng của bạn được ăn.”

 

Ôi em gái, em làm sao có thể hiểu được câu chuyện của em ảnh hưởng đến anh như thế nào. Nó không phải vấn đề chỉ là một mối quan hệ. Nó là vấn đề của niềm tin và giá trị sống em có hiểu không?

 

Khi người bạn của bạn không còn là người bạn mà bạn biết nữa, lúc ấy bạn mất đi một người bạn và có cơ hội để có một người bạn mới.

Xin chào cô gái, ta làm quen lại từ đầu nhé?

 

17/11/2013

Gửi tặng những người bạn tôi, đã từng là bạn tôi. Cuộc đời chẳng có ai đúng ai sai, chỉ có những kẻ đã vượt qua hay chưa vượt qua được bản thân mình.
 

Hoàng Đức Minh

 

Khi đời thay đổi, ta thay đổi

0
*Photo: ewitsoe

Vô thường, theo cách nói của đạo Phật, chỉ sự luôn thay đổi, biến động, sinh ra rồi biến mất của cuộc sống. Nếu ta tin cuộc sống là vô thường, vậy ta sẽ tin rằng chẳng có điều gì là mãi mãi. Mà đã không mãi mãi, sao ta còn đau buồn khi nó mất đi? Dù biết là như vậy, vẫn rất khó để thực sự ngộ được vô thường.

Cách đây khoảng 6,7 năm, tôi vẫn thường ngồi buồn giữa đêm khuya vắng, nhớ lại thời cấp hai của mình. Thời điểm ấy, tôi vẫn luôn lưu luyến về những gì tốt đẹp nhất của thời học sinh mà tôi đã không còn nữa.Trường đẹp, bạn hay. Những năm tháng ấy trôi qua và chẳng bao giờ trở lại từ khi tôi bước chân vào cấp ba.

Tôi dần chứng kiến, hoặc nghe tin từng người bạn của mình dần dần thay đổi. Có đứa có người yêu, có đứa ngủ với trai, có đứa yêu thầy giáo, có đứa bị đánh ghen, rồi thì có đứa cãi nhau với bố mẹ đi đua xe.

Tôi cứ chứng kiến những ký ức của mình dần trở nên vụn vỡ. Tôi sợ hãi sự thay đổi, tôi cố gắng để cho mình không thay đổi. Thế rồi tôi cũng thay đổi.

Năm tháng trôi qua, tôi bắt đầu thôi không còn nuối tiếc và buồn thương về những gì đã mất nữa.

Tôi dần quen với những tin như có ai đó lấy chồng, rồi có ai đó có con hay phá thai. Tôi quen với những giọt nước mắt, những cái ôm sau mỗi bữa tiệc chia tay.

Thế giới này thật thú vị khi có Facebook. Nó giúp cho tôi có thể có tin tức về một cô bạn ở bên kia trái đất dù cho mới chỉ gặp nhau có một lần. Nhưng nó cũng làm tôi chứng kiến những thay đổi từng ngày từng ngày của những người bạn tuổi thơ.

Tôi chứng kiến họ lớn lên, thôi không còn “ngây thơ” nữa. Nếu không có Facebook, tôi có thể không bao giờ gặp lại họ, hoặc chỉ gặp lại họ sau chục năm nữa, khi tất cả đều đã trở thành “người lớn.”

*Photo: ewitsoe

Những chuyện cũ đã qua lâu rồi, tôi bây giờ ít khi nhớ về quá khứ, dù cho nó thực sự là những ký ức rất huy hoàng. Tôi cũng chẳng còn xúc động khi thấy một bức ảnh đặc biệt, nghe một tin tức abc về một cô gái nào đó “đã từng dịu dàng trong ký ức của tôi.” Có chẳng chỉ là một sự bất ngờ nho nhỏ.

Chúng ta ai rồi cũng sẽ trải qua mà.

Tóm lại là tuổi “dậy thì” qua đi, lớn rồi thì làm sao mà phải lăn tăn mấy điều đấy nữa. Có gì mà ngạc nhiên.

Vậy mà tôi lại chẳng ngờ, hôm nay tôi không những đã ngạc nhiên, mà còn bị shock. Shock đến mức tôi muốn chạy theo cảm xúc tiêu cực của mình, gạt bỏ sự tử tế ra khỏi con người tôi mà bắt đầu mỉa mai, dè bỉu, coi thường …

Tôi biết mình đã mất đi một thứ mà tôi không bao giờ có thể lấy lại được. Cảm giác ấy thực sự tồi tệ. Tồi tệ cực kỳ.

Qua đi những giây phút thực sự tiêu cực và đấu tranh dằn vặt đó, tôi chợt thấy lạ một điều. Tại sao chuyện của người khác lại ảnh hưởng đến tôi đến như thế?

Thực sự thì câu chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả, hoàn toàn chẳng liên qua gì cả.

Tôi cũng không yêu cô ấy.Vậy rốt cục tại sao tôi lại cảm thấy tiếc nuối kinh khủng đến như thế? Tôi không biết, chỉ biết rằng đã lâu lâu lắm rồi chưa bao giờ có cảm giác tiếc nuối đến vậy.

Như ai đó nói, là chưa xả được nghiệp này chăng? Muốn đọc lại “Kiếp luân hồi” của Thần Long

“Vạn thế luân hồi, nghìn ảnh hợp tan, mây về lại bên trời, trăng mém góc rừng, không rõ gió vô định về đâu, là về, hay là đang ra đi?”

Một đêm không ngon giấc

 

Hoàng Đức Minh

Ron Paul: Tư hữu là cốt lõi của tự do

0

Ron Paul, là thành viên sáng lập và cố vấn nổi tiếng của Viện Mises, sẽ tổ chức sinh nhật thứ 78 trong tuần này. Đoạn văn dưới đây được lấy từ bài phát biểu tại Hạ viện vào năm 1999, trong đó Ron Paul chỉ rõ tại sao sở hữu tư nhân và quyền riêng tư là rất cực kì cần thiết nhằm bảo vệ quyền tự do dân sự. Đây cũng là một phần của Chương 10 tác phẩm Chính sách đối ngoại tự do (A Foreign Policy of Freedom) của Ron Paul.

Khi cuộc đời đánh cho bạn một cú

0
*Quote trích từ bộ phim Waking Life

 

Có khi nào cuộc đời đánh cho bạn một cú chưa?

Khi người yêu của bạn đi lấy chồng.
Khi bạn nhìn thấy vợ của mình ngủ với giai “lạ.”
Khi bà nội của bạn mất.
Khi bạn bị tông xe.
Khi bạn trượt đại học.
Khi bạn bị đuổi việc.
Khi bạn của bạn ra đi với số tiền bạn cho anh ta vay.

Chuyện tình xe Bus (phần một)

0
*Photo: Lin Pernille Photography LLC

 

Mưa ngày càng nặng hạt…

Lạnh! Một cảm giác đang ăn sâu vào trong lòng tôi, tôi vẫn đang đứng tại trạm xe bus 36

Mặc dù đã 8h đêm, nhưng tôi vẫn cố gắng đợi. Đợi một chuyến xe bus để về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Dù tôi biết rằng, vào giờ này thành phố bây giờ đã hết xe bus nhưng tôi vẫn phải đợi. Nhiều khi trong cuộc sống, người ta vẫn cứ đợi một cái gì đó mà dẫu biết rằng nó không bao giờ tới.

Vì chúng ta còn trẻ

0
*Photo: Jeff McNeill

Đừng vì những nỗi niềm người lớn mà ước mình được bé lại vì trẻ con cũng có những nỗi buồn mà người lớn không hiểu được đâu.

Tôi không biết bạn đang chạm mốc bao nhiêu của đời người, 20, 30 hay thậm chí là 40, 50 tuổi nhưng dù có ở độ tuổi bao nhiêu đi nữa thì hãy cứ yên tâm, bạn vẫn còn trẻ lắm.

Đừng nhìn vào vòng quay của thời gian để phán quyết già – trẻ vì người chỉ già khi họ buông bỏ ước mơ, dập tắt lửa nhiệt huyết và cúi đầu trước nếp nhăn.

Vì chúng ta còn trẻ.

Sợ hãi chỉ do bạn tự tạo ra

0

[youtube https://www.youtube.com/watch?v=dYq9EpGw_dk]

“Đây chính là cái nghệ thuật tái-sáng tạo ra bản thân. Đây là lúc để nhận sự được thử thách, thử thách ý chí của bạn, sức chịu đựng của bạn. Đây là lúc để thử thách cái nghệ thuật của bạn, thử thách giới hạn của bạn. Bạn không thể đưa ra bất cứ lời biện hộ nào. Đằng sau mọi nỗi sợ hãi chính là con người bạn muốn trở thành. Sợ hãi chỉ do bạn tự tạo ra, có nghĩa là nó không tồn tại. Bạn đã tạo ra nó, bạn có thể tiêu diệt nó. Bạn đối mặt với sợ hãi rồi sau đó trở thành mẫu người mà bạn muốn. Bạn trốn chạy khỏi sợ hãi, bạn không hề sống. Bạn chỉ tồn tại nhưng bạn không hề có tự do. Bạn không điều khiển được ngày tháng, ngày tháng điều khiển bạn.”

Vietsub bởi Nguyễn Đức Minh