23.1 C
Da Lat
Thứ Bảy, 12 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 287

Cần bao nhiêu thế hệ nữa?

0
Photo: msftsrepublic

 

Đang xem lại các bài viết của Thức, tôi đọc thấy câu chuyện ngụ ngôn con voi:

“Từ lúc còn rất nhỏ, voi con bị con người giữ chân bằng dây xích chặt vào cột. Vài lần nó cố giật bứng cái cột đi, nhưng sức bé làm nó thất bại. Từ đó định hình trong đầu nó một giáo điều là nó không thể làm được điều đó. Sức vóc nó lớn nhanh, nhưng đầu óc nó vẫn xơ cứng với giáo điều như vậy. Nó đã lớn đến mức thừa sức hất phăng cây cột giữ chân nó lâu nay, nhưng sự xơ cứng đầu óc đã ngăn cản mọi suy nghĩ thay đổi của nó. Nó vẫn nghĩ mình không đủ sức để có được tự do mà nó hằng ao ước từ bé. Tệ hơn nữa là nó còn hàm ơn những người đã xiềng xích mình vì được cho ăn. Cuối cùng nó chết già và hài lòng với những lời thương tiếc và ca ngợi của chủ.”

Học được gì từ những vị phụ huynh của The Heirs?

0

Dạo gần đây cứ thấy nhà nhà người người ai cũng bàn tán xôn xao về Kim Tan của Những Người Thừa Kế rồi thi phát sốt với cả phong trào dreamcatcher đang quay trở lại một cách ngoạn mục sau một thời gian dài không ai ngó ngàng tới. Nhiều người thích thú và cũng có lắm người không ưa. Có lẽ cũng phải rất lâu rồi sau thời kỳ của BOF thì mới lại có một bộ phim Hàn khiến người ta phải cuống cuồng ngóng trông từng tập phim rồi đua nhau bình phẩm như thế. Cá nhân mình là người theo dõi The Heirs từ những tập đầu và cũng đọc qua kha khá những lời bình phẩm, khen ngợi, chì trích dành cho bộ phim này cũng như dàn diễn viên trong đó. Nhưng theo cảm nhận của bản thân thì mình vẫn thấy đây là một bộ phim hay. Còn hay như thế nào thì có lẽ mình không cần phải trình bày vì lại mang tiếng là PR cho phim. Muốn biết hay dở như thế nào, hãy cứ xem “trọn vẹn” nó đi rồi hẵng phán. Đừng có đứng ngoài nhìn anh Ho đẹp trai phong độ quá rồi GATO với Kim Tan hay là xem được dăm ba tập đầu rồi lên mạng thốt hết tâm can ra được ba cái mớ văn ba xu mà chì triết điều này điều khác. Nó không hay.

Nếu tôi không… khi còn 20

0
Photo: Hún Lều

 

Rốt cuộc tôi cũng đã qua tuổi 20, cái tuổi đầy mộng mơ, nhưng cũng đầy sóng gió. Hơn hết là bây giờ, tôi đã đủ điểu kiện để có thể nói “Nếu tôi biết được khi còn 20.” Nhưng không! Tôi sẽ đi theo vòng ngược lại, tức là sẽ xét xem mình đã biết những gì khi còn 20. Trước tiên, tôi muốn nói về Tôi 21 một chút. Tôi 21 là một chàng trai lãng tử, thích đi đây đi đó, ghét việc học hiện tại ở trường, hay mơ mộng, nhiều hoài bão và có một điểm đặc biệt là, khá điềm tĩnh. Điềm tĩnh ở đây là khả năng “bơ đi mà sống”, không tức giận, không để những cảm xúc tiêu cực điều khiển hành động của mình. Không phải tôi tự bịa ra đức tính này, mà do hai người bạn đáng tuổi cha chú của mình đã nhận xét về tôi như vậy. Phần tính cách thì tôi không muốn tự nhận xét về mình. Tùy mỗi người sẽ có cảm nhận riêng về tôi mà không có sự áp đặt nào từ phía thân chủ. Có thể mỗi người sẽ có những cảm nhận khác nhau, nhưng trên tất cả thì đó vẫn là tôi. Và đương nhiên để không có sự áp đặt nào thì tôi sẽ kể về tôi, về câu chuyện của tôi.

Không còn “10 điều phải làm trước tuổi 20”, hay “13 điều phải làm trước khi chết”  nữa. Chỉ là một câu chuyện, về một con người. Kết thúc tuổi 20, tôi cũng tự nhủ rằng đã kết thúc luôn quãng đời sinh viên của mình. Đơn giản vì tôi không cảm thấy tươi sáng gì hơn khi có tấm bằng trong tay. Bằng cấp, chỉ là một công cụ để hợp thức hóa mọi việc. Đối với tôi, nó không cần thiết. (Nhưng mà lỡ như có một ngày tôi vẫn cầm tấm bằng trên tay thì đành chịu!) Giống như Steve Jobs đã từng nói:

“I’m not dismissing the value of higher education; I’m simply saying it comes at the expense of experience.” (Tôi không bác bỏ giá trị của giáo dục Đại học, tôi chỉ đơn giản nói rằng bạn phải trả giá cho việc học bằng thời gian tích lũy kinh nghiệm.)

Thì điều mà tôi cảm thấy quý giá nhất, quan trọng nhất ở thời sinh viên đó là thời gian. Thời gian đó ta sử dụng thế nào? Tôi không dùng quá nhiều thời gian cho việc đi học. Ở năm nhất, năm hai đại học, tôi dùng thời gian cho việc tham gia các buổi hội thảo tìm hiểu/khai phá bản thân, định hướng tương lai, và khóa học kỹ năng mềm. Năm ba, tôi gặp gỡ và làm quen thêm những người bạn mới, dành nhiều thời gian hơn cho bạn bè, những mối quan hệ, và những chuyến đi. Và đến năm tư, tôi dành nhiều thời gian hơn cho mình, có thể là nghỉ ngơi ở nhà, hoặc lê la cà phê – đương nhiên cũng một mình. Tôi dành khá nhiều thời gian cho mình ở thời điểm này, bởi tôi còn phải tự giải quyết những câu hỏi nhằm giúp tôi có được định hướng rõ ràng hơn cho tương lai nghề nghiệp của mình. Rõ ràng là có sự thay đổi, và theo tôi cảm nhận thì nó khá tích cực.

Với định hướng làm creative mà cụ thể là copywriter trong tương lai gần (hy vọng là gần vì sắp thất nghiệp rồi), thì cảm nghiệm và trải nghiệm quan trọng hơn là kinh nghiệm. Và việc này cũng dễ dàng hơn đối với sinh viên mới ra trường. (Thực ra tôi vẫn còn đang tìm hiểu về ngành này, tôi vẫn luôn đặt câu hỏi tự mình khám phá bản thân để có thể theo đuổi đúng đam mê.)

Ở tuổi 20, tôi có một trải nghiệm khá đắt giá là, tôi đã chinh phục mũi Đôi, mũi cực Đông của Tổ quốc – cùng 7 người bạn đồng hành của mình. Trước đó tôi cũng đã đi qua vài tỉnh nhánh phía Đông của miền Tây Nam Bộ, và vài chuyến đi nhỏ lẻ khác. Nhưng đây là hành trình gian nan, vất vả nhất mà tôi từng vượt qua. Chúng tôi phải chạy xe qua một đồi cát để có thể đến điểm xuất phát. Nhưng, chạy xe trên cát là một việc không hề dễ dàng, chưa hề dễ dàng. Kinh khủng nhất là lúc chúng tôi phải đẩy bốn chiếc xe qua một đoạn dốc chỉ dài chừng vài chục mét. Chắc phải mất tầm 2 tiếng đồng hồ để vượt qua đoạn đường ấy. Dưới cái nắng gay gắt của miền Trung, thật lòng tôi chỉ muốn nằm luôn tại đó, nó vượt quá sức chịu đựng thường ngày ở tôi. Khi đẩy xong chiếc xe thứ hai lên, tôi thở hổn hển đến dưới gốc cây ngồi, vớ đại lấy chai nước bỏ dở của một đoàn đi trước đó. Lúc đó, tôi mới thấy nước ngon đến thế nào, vị nước thật tinh khiết, cảm giác như nó đã cứu lấy mình. Thế mới biết những thứ bình thường hằng ngày lại rất có ý nghĩa trong một hoàn cảnh nào đó.

Đoạn dốc cát – Hình: Quỷ Cốc Tử

Hành trình từ điểm xuất phát đến điểm dừng chân cắm trại cũng gian nan không kém khi chúng tôi phải cuốc bộ 8km xuyên rừng, qua 4 ngọn đồi trập trùng. Mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều khi tôi đi bình thường. Tôi phải vác trên vai hành lý khoảng 20kg, từng bước chân như rã rời, vừa khởi hành thì chuột rút chân trái, đi được nửa đường thì chuột rút cả hai chân, cả bắp đùi và bắp chân. Nhưng đâu thể vì vậy mà bỏ đoàn, trong khi tôi được giao nhiệm vụ bám sát người dẫn đường.

Một đoạn đường bộ lúc vừa khởi hành

Trời không phụ lòng người, chúng tôi đến dừng chân ở Bãi Rạng vào khoảng 5 giờ chiều, cảnh thiên nhiên hùng vĩ hiện ra trước mắt, mọi mệt mỏi tan biến đâu mất. Chúng tôi nhanh chóng dựng trại, nấu ăn, và nghỉ ngơi để dành sức sáng sớm hôm sau còn tiếp tục hành trình đến mũi Đôi. Khi đến nơi chúng tôi biết rằng mình không còn đủ nước ngọt để có thể tiếp tục hành trình. Tôi và một người bạn đi sâu vào trong chút nữa để lấy nước chảy từ khe núi, tầm 15 phút sẽ được một bình 1,5l. Đầy bình, tôi lấy lên làm ngay một ngụm, cảm giác thật sự quá đã, mọi thứ rất trong lành, nước trong lành, không khí cũng trong lành, và tôi cũng không vướng bận gì trong đầu. Cuộc đời ta được bao nhiêu lần như vậy? Trong lúc chờ lấy đủ vài chai nước, tôi tắt đèn để tiết kiệm pin cho hành trình tiếp theo. Và một cảnh tượng quá đẹp mắt hiện ra, một bầu trời đây sao, cùng với tiếng sóng biển, lâu lâu có vài ánh đèn từ tàu đánh cá lướt qua. Nó thật sự ấn tượng, nó làm tôi nhớ đến tuổi thơ của mình, nó giống với một cảnh trong phim ‘The Croods.”

Giống cảnh ngắm sao trong phim ‘The Croods’

Đến tối, tầm 8, 9 giờ, sau khi ăn uống xong, chúng tôi cùng ngồi trên một tảng đá to, trò chuyện, đủ mọi thứ trên đời, cùng ngắm vẻ đẹp hoang sơ nơi đây, mặt trăng gần ngay trước mắt. Moi thứ quá quyến rũ! Ở đây, ngay lúc này, tôi có mọi thứ, có bạn bè, có không gian, có cảm xúc, tiền bạc lúc này đâu còn ý nghĩa gì nữa. Thời gian ban đêm ở đây là khoảng thời gian tôi luôn khắc ghi trong tim. Trời sáng, chúng tôi tiếp tục đi đến mũi Đôi để đón những ánh nắng đầu tiên của Tổ quốc. Mỗi người chúng tôi đều có những ước mơ riêng, những hoài bão riêng, nhưng trên hành trình này, tất cả đã được dẹp bỏ để hướng tới một điểm cực, giống như điểm đến của gia đình Croods, nơi đó gọi là “ngày mai”. Nếu tôi không đi mũi cực Đông khi tôi còn 20, thì tôi đã không có một tuổi 21 đầy trải nghiệm như vậy!

 

Hún Liều

Chỉnh sửa: THĐP

Sau cái chết của con Họa mi

0

 

Từ đấy mỗi sớm mình thức dậy cùng tiếng chim Hoạ mi. Tiếng chim Hoạ mi nhanh chóng trở nên thân quen, gần gũi và gắn bó với mình, mỗi ngày nó đem lại cho mình những giây phút thư thái sau biết bao bộn bề bao công việc.

Còn nhớ cái lần đi Hà Giang chơi, hôm ấy cả bọn liên hệ ngủ đêm tại đồn biên phòng Lũng Cú, sau một ngày đi đường, leo trèo mệt mỏi, bữa chiều lại uống rượu cùng mấy chú lính biên phòng, say túy lúy nên đêm ấy ngủ say như chết rồi. Bình minh chưa kịp ló, cánh rừng nhạt nhòa mờ mờ dần hiện ra trong sương mù, bất chợt tôi bị đánh thức không phải là tiếng đồng hồ báo thức như mọi ngày mà là tiếng hót lảnh lót tuyệt hay của một con chim lạ.

Người hiểu chuyện sẽ chọn hạnh phúc, còn bạn chọn gì?

0
Photo: left-nut

 

Chiều nay trên facebook của cô bạn cùng lớp đại học đã đăng một status với lời lẽ khá nặng nề, châm biếm chồng về cách hành xử của ông nội của con bạn. Thông thường khi gặp những status như vậy mình không bấm like bởi điều đó có nghĩa là đồng tình với những phát ngôn không mấy hay ho đó. Vô hình chung tạo cho bản thân cũng như người viết một nếp nghĩ và hành vi không tốt đẹp.

Du học vs. Du lịch

0
*Feature image: Dayle Fonseca

 

Cách đây không lâu, trong một bài phỏng vấn với báo chí, học giả Trần Ngọc Thịnh có nói: đất nước còn nghèo, mà chỉ lo hưởng thụ, với đi du lịch, các bạn trẻ không lo học hành, chỉ lo đi chơi thì làm sao đất nước khá lên. Cuối bài phỏng vấn, anh kết luận: “Không phải là hãy xách ba lô lên và đi mà là hãy xách ba lô lên và đi du học.”

Nokia ra đi, một thế hệ ra đi…

0
Photo: nielsvanrenselaar

 

Ngày 19/11/2013. Nokia chính thức “bán mình” cho Microsoft. Không hẳn là bán cả thuơng hiệu, thế nhưng việc bán mảng sản xuất thiết bị di động chả khác nào họ bán chính linh hồn mình. Theo thoả thuận, muời năm sau sẽ chẳng còn chiếc điện thoại Nokia nào ra đời nữa. Nokia không đơn giản là một thương hiệu, mà là một tuợng đài, là biểu tuợng cho sự bền bỉ, bình dị và sức sống mãnh liệt.

Sau vụ tự sát năm ấy

0
Photo: cabinadelafoto

 

Chào em,

Có thể em không biết tôi, còn tôi thì biết đôi chút về em. Sau sự việc em tự tử năm ấy, báo đài nhiều lần đưa tin với những tiếc thương vô cùng. Tôi cũng là một trong những người đã cầm bút, cũng là một trong những người tiếc thương em. Hôm nay, tôi muốn viết cho em vài dòng.

Sài Gòn chưa từng phụ ai, cứ tin tôi đi

0
Photo: Thái Ngọc Thắm, Chợ Xóm Củi

 

Hôm trước tôi có trả lời một cuộc phỏng vấn, có một câu hỏi thế này: “Anh hãy chia sẻ những khó khăn khi lập nghiệp ở Sài Gòn?” Tôi trả lời cũng dài, nhưng đại ý rằng: Sài Gòn là một mảnh đất tốt để lập nghiệp, tuy nhiên, vì nó quá tốt nên cơ hội không chia đều cho mọi người và khó khăn lớn nhất ở Sài Gòn, nếu có, chính là từ người lập nghiệp, Sài Gòn không phụ ai cả.

Sài Gòn chưa từng phụ ai. Bạn cứ tin tôi. Bạn chỉ cần biết sống và chịu sống, biết làm và chịu làm, biết chơi và chịu chơi, theo cách của Sài Gòn.

Món quà của yêu thương

0

 

Có hai món quà đặc biệt nhất: sợi dây chuyền bạch kim hình trái tim con tặng sinh nhật muộn cho mẹ và “Búp bê lo lắng.” Con gái có phần ghen tỵ với mẹ một chút vì sợi dây chuyền!

Con đi học xa nhà. Biết tính mẹ rồi, thỉnh thoảng trong lúc chat con lại giục mẹ đi khám bệnh. Mẹ ừ ào cho qua. Con không chịu, bắt mẹ hứa phải đi ngay. Con nói:

– Con học để làm gì, con chỉ có mình mẹ, nếu không có mẹ khi về con biết chăm ai? Mẹ gõ bàn phím nhòe từng con chữ…

Con đi học xa nhà, hàng tháng con tiết kiệm tiền tiêu vặt. Bạn con về, con gửi quà cho bố, cho mẹ, cho em, cho các bạn nữa…