18.2 C
Da Lat
Thứ Bảy, 12 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 284

Tản mạn chuyện “phượt”

*Photo: Arafinwë

 

Ở những cuốn từ điển tử tế đều không có phiên nghĩa cho từ “phượt”. Nghe nói nó có xuất xứ từ ông nhà văn đại gia Vũ Anh phiếm bàn với các hảo thủ bụi đời du lịch từ nhiều năm trước trên diễn đàn du lịch mênh mang Internet.

Đại khái nôm na là “lượt phượt đi” sau truyền khẩu bó gọn chỏng lỏng còn mỗi chữ Phượt. Nghe vừa láo toét, vừa khó hiểu vừa rách nát nghĩa, rất đúng bản chất đời dịch chuyển của các con “đò nát”. Có thằng ác miệng còn bảo sau này nó giàu bỏ tiền lập miếu ông Vũ Anh vì ông nghĩ ra cái từ hay quá.

“Nếu bạn nghĩ mình quá nhỏ bé để có thể tạo ra một sự khác biệt, thử đi ngủ chung với một con muỗi xem.”

– Đạt Lai Lạt Ma

Những nỗi sợ hèn yếu nhục nhằn trĩu nặng trên vai

Photo: Khải Đơn

 

Tối qua trên đường về nhà, tôi đã gặp một chuyện thế này.

Một anh trai trẻ và một phụ nữ chừng gần 50 tuổi va quẹt với nhau. Hai chiếc xe được dắt vào bên đường. Họ bắt đầu cãi nhau. Bằng một cách nào đó, người phụ nữ kia đã gào thét, la hét rất to với những lời vô cùng oan khốc, khổ sở. Đại loại là anh tông tôi ngã xuống đường, tôi phải đi chụp CT, lỡ não tôi có bị sao thì sao. Anh làm tôi trầy tay chân, đầu gối tôi lỡ nứt xương thì sao. Anh trai kia không nói lời gì quá, chỉ hỏi, giờ phải làm sao. Một ông xe ôm chen vào, thôi bà muốn bao nhiêu tiền bà nói đi.

Bà kia ra giá luôn: Chụp CT 1 triệu, chân tôi trầy trụa 200, lỡ nứt xương phải chụp phim 500.

Một người đi đường nhướn người vào nói: Vừa vừa phải phải thôi bà, nói cho đúng, đừng có làm quá.

Bà ấy lại la hét, giận dữ, kiểu như nỗi đau này không ai gánh chịu thay. Tôi thấy anh trai kia vô cùng lúng túng, tay đã phải thò vào túi móc ví ra chuẩn bị đếm tiền. Bà ta vẫn tiếp tục la hét trong một đám đông không ai biết phải làm gì.

Tối nay, đi về nhà khuya lại thấy một chuyện khác.

Một chiếc xe khách 50 chỗ dừng bên đường, chắc dừng cũng lâu rồi. Tôi đang đi thì một anh chàng lái xe máy phóng lên, tôi tưởng anh ta đã lao vào chiếc xe khách. Nhưng điệu nghệ thế nào đó, anh chàng lách qua, rồi anh ta lái xe loảng quảng, quay lại chửi tài xế (dù trong xe chắc chẳng có ai, vì tôi thấy xe tắt máy). Vài người đứng nhìn, tưởng anh chàng đã đi, nhưng không, anh ta gần như đã thắng xe lại và định xuống xe để quay lại theo kiểu “quyết tử một phen” với kẻ nào đó dám… đậu xe khiến anh ta huých vào.

Nghĩ sao đó, anh ta lại tiếp tục cho xe chạy, và lần này thì rú ga, lảo đảo lao đi lách qua lại giữa một dòng người đông nghịt. Như một con ngựa trời.

……

Tất cả những chuyện đó đã khiến tôi suy  nghĩ về những nỗi sợ. Tôi sẽ phải làm gì nếu tôi là cái anh chàng hôm ấy bị va quẹt và bị bà phụ nữ chửi tru tréo đòi tiền? (Mà chắc tru tréo vậy thì chưa hẳn là anh chàng đã gây tai nạn gì kinh dị.) Tôi sẽ phải làm gì nếu một đám người xông vào đòi tiền mà mình tuyệt nhiên chưa kịp hoàn hồn để biết mình thực sự đang ở giữa cái mê hồn trận gì đây? Tôi phải làm gì nếu cái anh chàng lái xe lảo đảo đó sẽ dừng xe lại và xách theo một cây sắt dài quay lại và quyết cho anh tài xế kia một trận ra trò? Và bạn, bạn sẽ biết phải làm gì nếu có ba chiếc xe máy đi kè sát vào bạn và chuẩn bị một cuộc hù dọa ra trò khiến bạn bị giật mất cả ba lô lẫn tiền bạc trên xa lộ?

Có quá nhiều nỗi sợ. Có cả những cái dáng dấp vô hồn của nỗi sợ ẩn giấu đâu đó mà ta không sao thấy được, và tệ hơn là không biết phải làm gì nếu như điều đó, vào một khoảnh khắc, có nguy cơ xảy ra với CHÍNH MÌNH… Sự không ngờ ấy nó rình rập đâu đó trong những khoảng trống mà những người tốt cảm thấy bất lực, vừa không thể thoát ra, vừa không thể giúp được ai đó đang gặp nạn trước mắt mình.

Nỗi sợ ấy quá nhỏ đến mức ta không thấy được nó, ta không tin nó xảy ra với mình, ta không biết thứ ta đang nghe/xem/nhìn trên tivi, báo chí ngày qua liệu có thật hay chỉ là xảy ra với ai đó ngoài bản thân mình.

Nỗi sợ ấy lại quá lớn đến mức nó bành trướng thành sự co rúm dữ dội của tất cả mọi người. Giống một buổi sáng nọ, tôi đến bệnh viện, cô lao công đang cố lau hết vết bẩn trên sàn và cô lỡ kéo chiếc giẻ lướt qua chân một đứa nhỏ chừng 12 tuổi. Tôi bàng hoàng nhận ra khi mẹ nó (mặc rất đẹp và sang trọng) tru tréo lên những lời kinh hoàng và thô bạo để chửi cô lao công như một cái loa phóng thanh công suất lớn, thì không một ai dám nói một lời nào để bảo cô ta hãy tôn trọng người khác – kể cả tôi.

Chỉ có một bác rất già, hôm ấy đã đi lại và nói với cô ta, con ạ, ai đau bệnh đến đây cũng khổ, thôi mình vui lên bệnh mới khỏi, chứ không vui không hết bệnh đâu. Nhưng lời người già cũng chỉ là gió, cô ta tiếp tục chửi tru tréo và tục tĩu cho đến khi những y tá đi ngang bắt đầu lườm nguýt cô ta một cách đầy hằn học. Sự co rúm ấy, nó giống như một cơn yếu đuối vô chừng và hèn hạ, nơi tôi không thể tin khi mình nói ra một lời góp ý, thì cái sự thô tục ấy sẽ bị “dằn mặt” đôi chút. Không tin, không dám tin gì cả.

Tôi thường tự hỏi về nỗi sợ. Tôi sợ giúp một người bị ngã trên đường, sợ phải nói một lời vào cuộc tru tréo của bà già đòi tiền, sợ phải can ngăn cái gã đàn ông sẽ cầm cây sắt đến để nện anh tài xế, sợ…. quá nhiều… quá nhiều nỗi sợ…. những nỗi sợ hèn yếu quá, nhục nhằn quá, co rút quá… và sao cứ trĩu nặng trên vai, trĩu nặng trên cả những mong muốn tốt đẹp được giúp đỡ một ai đó.

… và cứ như thế… tôi nhớ đến người phụ nữ mà tôi không biết mặt đã từng bế tôi trên tay đưa tôi vào bệnh viện rồi bỏ đi không cần một lời cảm ơn, trong một buổi chiều tôi bị tai nạn giao thông….

Hẳn cô ấy không có nỗi sợ nào giống tôi…

 

Khải Đơn

Cái tôi cùng lắm chỉ là một con bò

Photo:  celine nadeau

Bạn có để ý không? Có gì đó không ổn với xã hội hiện đại. Nếu chưa thấy, nhìn kỹ lại, chút nữa và một chút nữa!

Hãy nhìn đủ kỹ và lâu rồi nói với tôi là bạn đã thấy những bất ổn.

Nếu bạn muốn sống tốt và được lòng mọi người ở cái xã hội hiện đại này. Cách duy nhất, cách hay nhất, kể cả là từ xưa đến giờ, nó luôn đúng, đó là: Tâng bốc cái tôi của người khác.

Tâng bốc cái tôi là một nghệ thuật, và người ta có thể đào ra rất nhiều thứ từ đó, thậm chí là những kho vàng.

Nghệ thuật marketing, PR, truyền thông, chẳng có gì khác là đánh vào tâm lý, đánh vào điểm yếu của cái tôi. Kích thích sự tò mò và “thói hưởng thụ” của cái tôi.

Nghệ thuật ngoại giao, chẳng có gì tốt hơn là việc “lắng nghe” những gì người khác nói. Bởi vì ai cũng thích nói hơn là thích nghe. Cái tôi tự nó thích thể hiện. Và bạn có thể lấy lòng người khác với “không một lời nào”. Ghê gớm chứ?

Kinh doanh mua bán là đánh vào sự ganh tỵ, sự thèm muốn, sự “thích chứng tỏ”, sự sĩ diện của cái tôi. Cậu mua cái này đẹp? Tôi sẽ mua cái khác độc hơn mà cóc đụng hàng. Cậu mua đồ bên Hàn? Tôi đặt ship từ Mỹ về. Cậu sexy? Tôi gợi cảm. Cậu lịch lãm? Tôi bụi bặm… Có quá nhiều để có thể liệt kê hết…

Từ cái tôi, nảy sinh cả đống dịch vụ không cần thiết hoặc chẳng có gì hay ho, nhưng thật sự thì chúng đã, đang thịnh hành và tiếp tục phát triển.

Tôi cóc biết cái tôi là gì, hình thù ra thế nào. Có lẽ nó vô hình, hoặc vô dạng. Nhưng người ta có thể dễ dàng cột dây và dắt mũi nó như một con bò. Nhìn cách mà giới truyền thông đang dắt mũi giới trẻ thì biết. Truyền thông đăng tải cái này, truyền thông muốn chúng ta biết đến cái kia, truyền thông thích thì khuếch trương và lăng xê cho trường phái này, thích bỏ qua trường phái kia… Và thế là chúng ta ngồi nhận những thứ đó giống như một đứa trẻ ngồi chờ được phát bánh.

Hãy thỏa mãn cái tôi cho người khác, và bạn sẽ có được cái bạn muốn.

Tôi đang nói năng xằng bậy và phi thực tế. Nếu nhận được một câu hỏi: Nếu không thỏa mãn cái tôi cho người khác thì chúng ta sẽ làm gì cho họ? Chắc tôi sẽ bó tay. Bởi vì loài người làm đúng theo cái tiến trình tiến hóa và phát triển.

Nhưng… (lại nhưng), có gì đó mà tôi thấy rất giống với sự “lợi dụng” lẫn nhau. Tôi muốn cua con này, tôi đánh vào tai nó vài lời mật ngọt; tôi muốn bán món hàng này, tôi nịnh nọt và nói vài lời kích động cái tôi; tôi muốn hướng người khác theo đường mà tôi muốn, tôi nhẹ nhàng đánh vào cái tôi và dụ họ; tôi muốn chọc tức thằng đó, tôi buông vài lời khiêu khích – sỉ nhục và xem thường…Và đương nhiên, tất cả những thứ đó, người ta cũng có thể sẽ làm ngược lại với tôi. Có gì đó dao động giữa cái “muốn” và cái “được thõa mãn” của cái tôi.

Chúng ta hình như hàng ngày đều vác cái tôi của mình ra bắt nó phải chạy đua, phải làm cái này, phải làm cái kia, phải tranh đấu, phải hơn thua, phải tham gia vào cái vòng xoáy của những nhận định, những lời khen tiếng chê, lời ra tiếng vào, đến tối mịt mệt mỏi rã rời, nếu không thì sẽ bị thế lọ, bị thế chai… Tôi nghĩ, có gì khác với một con rối chăng?

Chung quy, cái tôi sợ sệt! Và nó bắt đầu phòng thủ, bằng đủ mọi cách thức có thể, với mọi suy tính có thể. Với cái tôi, cuộc đời này thật đáng lo lắng. Cái tôi sợ bị bỏ rơi, sợ bị người khác cười vào mũi vào tai, và… cái tôi sợ bị lạc lõng. Nỗi sợ đã che mờ tất cả.

Màn sương mù của nỗi sợ chiếu rọi từ cái tôi ra bên ngoài, và ánh mắt chúng ta dần mờ, tầm nhìn xa chỉ còn 10 mét, vì thế, chúng ta quanh quẩn – không còn có thể nhìn gì đó xa xôi hơn, rộng rãi hơn, đẹp đẽ hơn được nữa.

Cái tôi như một con bò, bị hệ thống xã hội này dắt mũi tới một khoảng đất nhỏ, xung quanh là sương mù dày đặc không thể nhìn thấy gì, và cách mà con bò chọn là cúi đầu xuống và gặm cỏ… Gặm đã, con bò cảm thấy rất sung sướng, ợ lên để tiêu hóa thức ăn. Nó cảm thấy sung sướng quá, việc của nó chỉ là tiêu hóa – tiêu hóa bằng hết tất cả những gì ông chủ của nó muốn nó tiêu hóa. Cuộc đời con bò đâu tự biết được sự vô vị, cho đến một ngày nó bị bắt đem ra xẻ thịt làm đồ ăn, bị tận dụng đến nỗi chỉ còn có vài khúc xương, người ta mang vứt.

Có gì đó bất ổn!

Và, tôi nghĩ: Chúng ta có phải là những con bò không? Hay, cái tôi của chúng ta có phải là những con bò không? Nếu phải thì chúng ta có nên tiếp tục để bị dắt mũi nữa không? Ngày mai người ta sẽ cột dây và dắt mũi bạn tiếp, bạn có đưa mũi cho người ta dắt không?

Chúng ta có việc gì đó cao lớn hơn phải làm, làm những thứ mình thích chỉ bởi vì mình thích, làm những thứ cần vì nghĩ là nó nên làm, bởi vì nhận thức đúng đắn của bản thân ta kêu gọi. Chẳng phải vì những tiếng ồn xung quanh hay sự mong đợi, làm hài lòng những người mà chúng ta chẳng quen biết.

Ý tôi là, cái tôi to lớn bỗng từ khi nào tự dưng lại nhỏ bé và hèn mọn đến như thế. Ngày mai đây, bước ra đường, và nếu có thể trút hết mọi xiêm y trên người, chúng ta có thể còn lại gì đáng được khen là đẹp? Và nếu nếu chúng ta bị lấy mất đôi tai, chúng ta có còn cảm thấy cuộc sống này đẹp nếu không còn nghe được những tiếng khen. Mất đi cặp mắt để nhìn người này đi xe xịn, người kia mặc đồ quá thời trang, thì chúng ta có thấy được vẻ đẹp của một cô gái?

Nếu chỉ còn bạn trong bóng tối, với cái tâm thức rõ ràng, trong sáng và minh bạch, không gian lặng im, bạn cảm thấy điều gì? Hay chỉ là một sự trống rỗng!

Đừng có ảo tưởng những thứ xung quanh thuộc về bạn. Không có đâu, chẳng có gì cả, ngoại trừ cái tâm thức đó. Lo trau dồi cái tâm thức – cái tôi đẹp đẽ đó đi, nó không tầm thường như cách mà chúng ta nghĩ hay thưởng sử dụng đâu…

Có việc gì đó cao hơn để chúng ta làm trong 1 cuộc đời ngắn ngủi… Đó là được “chơi”, theo cách mà chúng ta muốn… Nhớ là, hãy giữ cho cái đầu óc được tỉnh táo và đừng bảo giờ để bản thân bị dắt mũi vì bất cứ điều gì! Bất cứ một lần nào nữa…

 

 

-Lục Phong-

Mùa đông ở miền Bắc rất lạnh

*Photo: gk2102

“Dường như ai đi ngang cửa.
Gió mùa đông bắc se lạnh.
Chút lá thu vàng đã rụng.
Chiều nay cũng bỏ ta đi.”

– Lệ Quyên, Nỗi Nhớ Mùa Đông

Mùa đông bắt đầu với những cơn gió lạnh buốt và những ngày mưa rả rích. Tôi nhớ khi còn ở nhà, dù không muốn nhưng tôi rất hay bị gọi dậy sớm để trông sạp hàng cho mẹ. Đang nằm trong chăn ấm lại phải dậy và ngồi ngoài thời tiết lạnh như thế, đúng là một “cực hình.” Những lúc không có khách, tôi thường tranh thủ ngắm phố xá và “buôn” đủ thứ chuyện với bác hàng Phở nhà bên cạnh.

Ngày mới của tôi thường bắt đầu với hình ảnh những người lao động lam lũ qua lại trên đường. Một ông lão gầy gò cong lưng đạp xe chở đầy su hào. Một bà bán xôi cứ đúng 6 giờ sáng lại ôm cái thúng xôi gấc to đùng đi qua phố tôi. Mọi người hay gọi bà là bà Tiến Cóc vì lưng bà còng. Những chiếc xe chở vài ba con lợn. Tiếng rao báo lúc sáng sớm. Mấy bà bán quần áo mới dỡ hàng trên Lạng Sơn về đứng nói chuyện chờ người ra đón.

Mùa đông ở miền Bắc rất lạnh, nhất là vào những đợt rét đậm rét hại. Tôi rất phục họ bởi vì bất kể thời tiết thế nào, họ cũng chăm chỉ dậy sớm và làm việc. Chẳng như đám học trò chúng tôi, trời mới chuyển rét thôi đã ngại đi học lắm rồi. Sáng dậy muộn, đến trường vừa kịp lúc trống. Tiết một đứa nào cũng ngáp ngủ và lờ đờ, chỉ mong trống hết tiết thật nhanh để được ra ngoài cổng trường kiếm cái bánh mì nóng hay gói xôi ấm lót dạ. Không chỉ vậy, trong ngăn bàn lúc nào cũng có quà vặt: khi thì là củ khoai hay cái bắp ngô nướng, khi thì là túi hạt dẻ thơm phức.

Photo: Kristinamilojevic
Photo: Kristinamilojevic

Mùa đông này chẳng có ai gọi tôi dậy sớm vào mỗi buổi sáng mùa đông nữa. Những hôm được nghỉ thì cũng cố nằm trong chăn ấm chứ chẳng muốn ra ngoài chút nào. Rồi thỉnh thoảng khi đang đi trên phố, bắt gặp những người lao động vất vả mưu sinh, tôi lại nhớ đến những buổi sáng ấy. Và chợt chạnh lòng nhớ tới bố mẹ ở nhà – họ cũng đang bươn chải như thế để kiếm tiền nuôi chị em tôi ăn học. Dẫu biết không ai được chọn bố mẹ nhưng nhiều lúc thật ganh tị với đám bạn. Tôi cũng muốn gia đình mình thật giàu có để bố mẹ không phải khổ cực như vậy. Nhưng tôi chẳng bao giờ thấy xấu hổ vì nghề nghiệp của bố mẹ vì tôi biết họ kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình. Tôi hạnh phúc với những gì bố mẹ đã giành cho tôi. Dù tất cả không là gì so với người khác nhưng tôi biết đó là những điều tốt nhất và là tất cả những gì họ có.

Mùa đông thường gợi những nỗi buồn vu vơ, đôi khi là nỗi nhớ nhà da diết trong lòng người. Mùa đông lạnh buốt cắt da cắt thịt với dòng người qua lại hối hả; người bán – người mua cho kịp phiên chợ cuối năm để có tiền sắm Tết. Mùa đông với những món ăn, những thứ quà giản dị gắn liền với tuổi học trò. Dù có ở bất cứ đâu trên đất Bắc, ta cũng đều cảm nhận được nét riêng của mùa đông – đẹp, đặc biệt và không nơi nào có được.

Tôi yêu mùa đông không chỉ vì đó là mùa tôi được sinh ra mà còn bởi đây là mùa cuối cùng trong năm – thời điểm để mọi người nhìn lại những gì đã qua và những điều mình đã làm được trong năm cũ. Và tôi cũng biết rằng khi mùa đông này hết thì mùa xuân đến và Tết sẽ về!

 

Anh Nguyễn LP

Hãy để Thần Chết làm bạn đồng hành

Quote: Khalil Gibran

 

“Con người thường băn khoăn liệu có tồn tại sự sống sau cái chết, mà không đặt câu hỏi rằng họ đã thực sự sống trước khi chết hay chưa.”

– OSHO

Chết là gì? Chúng ta sợ chết ư?

Con người ta thường sợ chết. Nhỏ thì mong lớn lên, tận hưởng tuổi trẻ đã rồi chết cũng không muộn. Thanh niên thì mong có gia đình đã rồi hãy chết cũng cam lòng. Có gia đình rồi thì mong có con cái đã. Có con cái thì mong có cháu chắt. Có cháu chắt rồi thì mong cho tụi nó thành đạt đã rồi hãy xuôi… Nói chung con người muốn mình sống được càng lâu càng tốt. Nếu niềm tin này của mỗi người thành hiện thực thì chắc tới khi chết cũng không còn chỗ mà chôn thật.

Tinh thần Chutzpah – Tinh thần Israel

Nếu bạn muốn biết về sự thành công của người Israel, một dân tộc luôn phải nỗ lực và bị đe dọa. Hẳn bạn nên biết trước nhất về văn hóa “xét lại” của người dân mang dòng máu Israel. Việc sống lưu vong ở nhiều nơi và buộc phải thích nghi với nhiều văn hóa đã khiến người Israel có tư duy phân tích và phản biện một cách tích cực với những điều thường hay xảy ra, những lề thói xung quanh. Việc suy nghĩ về tính đúng sai đối với những việc “rất đỗi bình thường, những suy tắc trong cuộc sống” khiến người Israel không đi vào lối mòn. Việc cởi mở trong tranh cãi và quan niệm “không vị nể” lẫn nhau khi tranh cãi (kể cả cấp trên) khiến người Israel luôn luôn đạt được những tiến bộ và sự sáng tạo vượt bậc trong khoa học.

Hôi bia và văn hóa “ném đá”

*Ảnh: Genknews

 

Ban có giám chắc chắn rằng bạn chưa bao giờ trực tiếp hoặc gián tiếp lấy đi của ai “cái gì” chưa? Nếu chưa thì bạn là thánh nhé, bạn đừng có đọc tiếp những dòng chữ vô nghĩa này nữa.

Chuyện người dân hôi bia ở Biên Hòa người nghèo có, người giàu cũng có, bia rơi ra đầy đường, bia của nhà máy bia thì giàu khỏi nói rồi, ra nhặt vài lon. Thấy cái gì hay lạ thì ra xem ra nhặt. Nếu không phải người trong ngành thì trong 15 phút bạn có đủ thời gian để quan sát, tư duy và hiểu biết để phân biệt trắng đen đúng sai hậu quả.. và đển kết luận bác tài xế bị phạt 400 triệu không, bây giờ thì bạn có cả ngày coi clip, rồi đọc báo (mà thậm chí nhà báo họ vẽ hoa, vẽ vượn, rồi vẽ rồng để câu view, nhà báo họ làm công việc của họ, họ chẳng làm gì xấu.)

Trong chuyện này nhà máy bia Tiger là đối tượng được lợi nhiều nhất khỏi phải bàn cãi, họ còn cần phải cám ơn bác tài vì chả cần làm gì mà được người ta hô hào khắp nơi, cả Việt Nam và trên thế giới, hình ảnh có xấu thật nhưng họ đâu có xấu, mà người bị thiệt chính là cả dân tộc Việt Nam và dân Đồng Nai nói riêng (mình cũng dân Đồng Nai nhưng mình phản ánh quan điểm này dưới một góc nhìn hết sức khách quan) Còn chuyện mấy đứa choi choi cắp vặt ở Việt Nam thì đầy rãy, ở đâu cũng có.

Trộm cắp ở như ở Biên Hòa hay Hồ Chí Minh bây giờ thì quá nhiều rồi, bạn muốn làm phép thử không? Tối ngủ đừng khóa cửa xem coi sáng thức dậy nhà bạn còn gì không? 😀 Đất nước này còn nghèo quá, dân thì đông quá, không có việc làm, thậm chí không có cái gì để làm (mình đây học đại học ra còn thất nghiệp nữa…) thiếu ăn mà, đói mà, nhà nước có cứu mấy người chết đói không? Hay bạn bảo họ ngồi ở nhà mà chờ chết dần? Bần cùng sinh đạo tặc (chẳng ai muốn làm người xấu).

Mọi sự vật sự việc đều có hai mặt của nó (mình thấy điều này đúng một cách kì diệu). Nếu bạn ngồi suy ngẫm thì sẽ thấy cái xấu và cái tốt nó thậm chí còn chẳng có một ranh giới nào rõ ràng. Bạn cho rằng ăn cắp vài lon bia và bị quay phim lại để bạn coi là xấu, ừ nó xấu thật đấy. Chẳng phải bàn cãi, họ trộm được mười lon bia, lên coi thời sự rồi mang bia ra uống, uống được 7 lon “Ui cha! Sao mà đắng thế! Uống bia chưa bao giờ đắng như thế này.” Họ giữ lại 3 lon để suy ngẫm.. và sống tốt suốt phần đời còn lại của họ. Ngoài ra vụ việc này còn thức tỉnh chúng ta những người chứng kiến theo đuổi một lối sống đạo đức hơn. Mặt khác chỉ vì cắp vặt mấy lon bia bị công an triệu tập, xê xếp cùng lắm hai đến ba triệu rồi cũng qua, trộm cắp vài lon bia chẳng phạt tù được ai (mình nói thật).

Còn chuyện bác tài xế, nhà báo (hoặc các bạn) nếu muốn giúp thì giúp bác tài lập một tài khoản ngân hàng (hoặc lập một quỹ) rồi đăng lên báo số tài khoản hoặc điện thoại để người trộm bia thấy hối hận mà chuyển nhiều tiền vào. Mình nghĩ đa phần trong số họ sẽ hối hận thật đấy, thay vì phải lo tiền đối phó công an. Rồi người hảo tâm đâu, Việt Nam không thiếu những người rất giàu và rất hảo tâm nhé (chẳng qua họ không có cơ hội và họ không tin tưởng vào nhà nước thôi.) Và cuối cùng, các bạn đâu (những người chửi bới loạn xạ đâu? người tốt đâu cả rồi). Đọc comment trên báo thấy nhiều bạn còn đòi chụp hình, nêu tên tuổi, địa chỉ nhà nữa. Mấy bạn muốn mấy người đó phải hối hận treo cổ tự tự chết hết hả? Mấy bạn tốt đẹp thật đấy. Để làm gương ah? Làm gương cho ai cơ chứ? (Cho các bạn đấy) Nếu một trong những người hôi bia ấy là bố, mẹ, anh, chị, em của bạn thì bạn có mạnh miệng như vậy không? Buồn thật.

Mình suy nghĩ rất nhiều về văn hóa a dua ném đá của phần đông người trẻ Việt Nam, các bạn thấy ai xấu hay không tốt một tí là bay vào ném đá, chửi bới loạn xạ, trù dập cho người ta không còn lối thoát thì thôi (như chuyện cô bé Huyền Chip hay là bé Trần Đức Nam chẳng hạn, lúc đấy mình cũng ném đá ghê lắm) nhưng nghĩ lại mình thấy kiểu ném đá này rất bầy đàn và ngu dốt. Thấy người ta chửi có lý, chửi hay quá cũng khí thế, sùng máu lên và cũng bay vào chửi bới loạn xạ mà chẳng chịu ngồi lại suy ngẫm một tí. Hệ quả của sự việc này là chẳng ai giám thể hiện mình, thể hiện cái tôi rất đặc biệt, thể hiện những khát khao cháy bỏng, chẳng ai giám vượt ra ngoài cái sự an toàn để làm ra những cái điều tuyệt vời cho nhân loại này.

Cụ thể bạn có một ý tưởng thật tuyệt vời bạn chẳng giám nói cho ai, bạn chẳng giám chia sẻ cho ai, sợ người ta cười, người ta khinh, người ta chê (tại vì cái tụi đấy nó đông lắm, nó sẵn sàng cười ha hả vào mặt bạn, sỉ nhục bạn, trù dập bạn đến hơi thở cuối cùng) học sinh, sinh viên ngồi trong lớp chỉ biết đọc chép, chẳng giám phát biểu suy nghĩ, thắc mắc, nêu ý kiến riêng, học thuộc lòng những kiến thức sau chẳng bao giờ dùng đến, rồi cuối cùng nhiều năm sau Việt Nam cũng không có nổi một giải Nobel… Bạn nghĩ lại đi bạn sống dai lắm cũng được 90 tuổi là toi rồi, thay vì chạy theo những đam mê khát khao cháy bỏng, thì bạn ngồi đó dòm ngó người ta làm cái gì lạ, cái gì mới để a dua ném đá, trù dập ước mơ của họ. Buồn thật.

 

Chú Bé Cùi Bắp

Sống là phải vui

*Photo: Tuna Akray

*Bài viết thật ra là một cái note nhỏ trên facebook cá nhân của tác giả, hiện đang là sinh viên năm cuối tại một trường đại học trên địa bàn TP.HCM. Ban đầu được viết để dành tặng cho những người bạn sắp tốt nghiệp của cá nhân tác giả, tuy nhiên nay mạn phép đăng lên Triết Học Đường Phố chia sẻ được với nhiều người hơn.

Dạo này đi đâu ai cũng hỏi mình “sắp ra trường chưa?” “khi nào tốt nghiệp?” “định làm gì khi ra trường?”… Thực ra thì mình cũng không có câu trả lời chính xác cho những câu hỏi nói trên ngoại trừ việc mình sẽ tốt nghiệp vào năm sau nếu như tới lúc đó mình không yêu trường đến mức không muốn ra trường. Nhiều người bảo mình chọn ngành Quản trị-Luật làm gì để mất đến 5 năm dữ vậy, bây giờ lũ bạn nó chuẩn bị ra trường hết rồi, mày còn phải học thêm một năm nữa. Mình không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng cho đến lúc này, mình vẫn hài lòng về sự chọn của mình.

“Năm sau anh định thực tập ở công ty luật hay công ty về lĩnh vực nào khác?”- đó là câu hỏi của một đứa em khoá dưới dành cho mình. Dĩ nhiên là với đặc thù ngành học mình có thể lựa chọn một công ty khác lĩnh vực về luật, tuy nhiên có lẽ việc thực tập tại một công ty luật sẽ được mình ưu tiên hơn một chút, chỉ một chút thôi.

Mình có nhiều dự định sau khi ra trường, vì sau khi ra trường thì mình mới có nhiều thời gian để thực hiện những dự định đó. Và thật sự thì mình cũng không biết (chắc chắn) rằng mình sẽ làm gì sau khi ra trường. Không phải là mình không biết lo cho tương lai, nhưng cho đến lúc đó, mình không dám khẳng định một điều gì hết.

Sau khi ra trường, có thể mình sẽ làm việc tại một công ty nào đó, lĩnh vực gì cũng được, không nhất thiết phải là luật. Lương không cần phải quá cao, nhưng nhất định mình phải yêu thích nó.Có thể mình sẽ dành thời gian để đi du lịch đây đó. Mình muốn đến Lý Sơn, muốn leo Fansipan, muốn đến Lào và nhiều nơi khác nữa. Có thể mình sẽ dành một tháng để đi du lịch, cũng có thể là một năm, nếu mình có đủ tiền. À quên mất, mình còn muốn đến cả Nepal và chinh phục Everest Base Camp với Island Peak nữa.

Cũng có thể mình sẽ dành thời gian để làm tình nguyện viên cho một dự án nào đó, ở Việt Nam cũng được, ở nước ngoài cũng chẳng sao. Ngoài ra thì mình có nhiều dự án đã ấp ủ từ lâu, đây sẽ là khoảng thời gian thích hợp để mình thực hiện nó. Và mình sẽ không làm việc đó một mình, việc trước tiên mình cần làm là tìm những người bạn đồng hành cùng chung chí hướng với mình.

Mình từng đọc một bộ truyện tranh tên là Ganba Fly High về thể thao( thể dục dụng cụ), có một vị huấn luyện viên từng nói với người học trò của mình một câu ngắn gọn rằng: “thể thao là phải vui”. Theo mình thì trong công việc hay trong cuộc sống  cũng vậy. Bạn có thể làm bất cứ việc gì, miễn là nó làm cho bạn thấy vui, là được.

 

Snowball

Đi vào “cuộc chơi”của Thuận

Thích đọc các tác phẩm của Thuận, nhưng để lý giải vì sao lại thích thì vẫn có một cảm giác mơ hồ, giống như bị gây ấn tượng mạnh khi tiếp xúc ban đầu mà không sao nắm bắt được một cách rõ ràng sau đó. Theo dõi tất cả các bài báo viết về Thuận, dường như không nhiều người phân tích được một cách rõ ràng, trọn vẹn về một cuốn tiểu thuyết của Thuận. Hầu hết các bài viết về Thuận đều ở dạng phỏng vấn, mà qua các câu trả lời của tác giả, người ta mới làm rõ ràng hơn được về điều chị muốn nói.