20.9 C
Da Lat
Chủ Nhật, 13 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 282

Yến Hội (Plato, “The Symposium”) và thần thoại về loài người

 

Ai đã viết Yến Hội?

“The Symposium” (hay trên Wiki gọi là “Yến Hội”) là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của triết gia Hy Lạp cổ điển – Plato. Trong tác phẩm này, Plato mô tả một buổi yến hội ở Athens, nơi các khách mời thảo luận về tình yêu. Mỗi người đều có cơ hội phát biểu quan điểm của mình về tình yêu, và thông qua đó, Plato khám phá những khía cạnh sâu sắc và phức tạp của tình yêu, từ tình yêu dục vọng cho đến tình yêu tinh thần.

Một số diễn giả nổi bật trong Yến Hội bao gồm Phaedrus, Pausanias, Eryximachus, Aristophanes và Agathon. Nhưng diễn giả nổi bật nhất và quan trọng nhất là Socrates, người chia sẻ quan điểm của mình về tình yêu thông qua câu chuyện về Diotima, một nữ triết gia.

Trong Yến Hội, Plato giới thiệu khái niệm về “tình yêu thuần khiết” – một tình yêu không phụ thuộc vào vẻ đẹp vật chất, mà là một tình yêu đối với cái đẹp tinh thần và đạo lý. Đây là một trong những khái niệm cốt lõi trong triết học Plato và đã ảnh hưởng sâu rộng đến nền triết học sau này.

Yến Hội

Điểm nhấn trong Yến Hội

Trong Yến Hội, Socrates là một trong những nhân vật chính và diễn giả nổi bật. Điểm đặc biệt của Socrates là thay vì tự mình nêu lên quan điểm về tình yêu, ông lại trích dẫn lời của Diotima, một phụ nữ triết gia mà Socrates tôn trọng. Dưới góc nhìn của Diotima, Socrates giới thiệu một quan điểm tiến trình về tình yêu:

  1. Tình Yêu Vật Lý: Bắt đầu bằng việc yêu một người cụ thể vì vẻ đẹp vật lý của họ.
  2. Tình Yêu cho Nhiều Người: Từ việc yêu một người, người ta nhận ra rằng vẻ đẹp vật lý có thể tìm thấy ở nhiều người khác.
  3. Tình Yêu cho Tâm Hồn: Người ta nhận ra rằng vẻ đẹp tinh thần và phẩm hạnh quan trọng hơn vẻ đẹp vật lý.
  4. Tình Yêu cho Tri Thức: Yêu thích việc học hỏi và khám phá kiến thức.
  5. Tình Yêu cho Cái Đẹp Toàn Diện: Cảm nhận và yêu thương cái đẹp trong mọi thứ, không chỉ riêng vẻ đẹp vật lý hay tinh thần.
  6. Tình Yêu Thuần Khiết: Là hình thức cao nhất của tình yêu, không phụ thuộc vào cái đẹp vật chất hay cảm xúc dục vọng. Đây là tình yêu đối với “Ý tưởng về Cái Đẹp” – một khái niệm trừu tượng mà Plato giới thiệu.
Yến Hội

Thần thoại về con người trong tác phẩm Yến Hội của Plato

Câu chuyện này nằm trong tác phẩm Yến Hội của triết gia Plato. Chuyện kể rằng: ngày xưa, con người không mang hình dạng như bây giờ. Thuở ban đầu, con người có bốn tay, bốn chân, và một cái đầu với hai khuôn mặt. Con người được chia ra làm ba giới tính: nam, nữ, và “ái nam ái nữ”.

Yến Hội

Người đàn ông là con của mặt trời, người phụ nữ là con của trái đất, và người ái nam ái nữ là con của mặt trăng, vốn được sinh ra từ mặt trời và trái đất. Vào thời đó, con người rất thông minh, nhạy bén và tài giỏi. Sức mạnh của họ đe dọa đến cả thần thánh.

Trước sự dũng mãnh của loài người, các vị thần trên đỉnh Olympus lấy làm lo sợ. Họ muốn tiêu diệt con người với những tia sét như đã làm với các Titans, nhưng như thế họ sẽ mất đi những vật phẩm mà con người thường dâng lên. Thần Zeus sau đó đã nghĩ ra một cách rất sáng tạo. Đó là dùng phép thuật tách con người ra làm hai nửa, vừa để trừng trị thói kiêu căng của loài người, vừa nhân đôi số người trên trái đất để gia tăng lượng cống phẩm.

Bị thần trừng phạt, những nửa con người chìm đắm trong đau khổ, không ăn uống gì và dần chết đi. Thấy vậy, thần Apollo đã khâu 2 nửa cơ thể để tái tạo lại con người, và chiếc rốn của người ngày nay là dấu vết duy nhất còn sót lại cho hình dáng ban đầu của họ.

Thế là từ đó người nào sinh ra cũng chỉ có một gương mặt, hai cánh tay, hai đôi chân. Vốn không hoàn chỉnh nên con người luôn cảm thấy mất mát cô đơn. Họ sẽ dành cả cuộc đời để đi tìm nửa kia của mình, mãi mãi đi tìm một nửa tâm hồn bị thất lạc. Người ta nói rằng khi hai nửa tìm thấy nhau, họ sẽ thấu hiểu người kia mà không cần lời nói, họ sẽ cảm nhận được sự toàn vẹn của một tâm hồn, và cùng tận hưởng niềm vui hợp nhất vì biết rằng không có hạnh phúc nào lớn lao hơn trên cõi trần thế.

Trở về với thực tại

Bạn có thấy câu chuyện này hay không? Mình thì thấy nó khá thú vị, vì chuyện đánh động mơ ước về tình yêu đích thực của con người, niềm hạnh phúc của sự hòa hợp tuyệt đối giữa hai tâm hồn, ước mơ mà bất kỳ ai cũng từng mong muốn. Ước gì câu chuyện là thật, để mình nuôi giữ hy vọng tìm thấy một nửa. Nhưng đáng tiếc, chúng ta không hề có một nửa nào cả.

Tại sao? Tại vì, mỗi người từ khi sinh ra đã là một bản thể hoàn chỉnh. Có thể bạn không nhận ra, nhưng bạn hoàn hảo theo cách riêng của mình. Bạn không cần một ai khác để lấp đầy. Bạn không cần một nửa để trở nên hoàn thiện, để cuộc sống trọn vẹn ý nghĩa, để trở về với chính mình. Đừng vì không có ai bên cạnh mà thấy chơi vơi, cô đơn, trống rỗng.

Chúng ta không nên sợ hãi sự cô đơn. Ngay cả khi đắm chìm trong tình yêu hoàn hảo nhất, cũng có đôi lúc người ta cảm thấy lẻ loi. Cô đơn là bản tính của con người. Mỗi người sinh ra một mình, lớn lên một mình, và chết đi trong cô độc. Không ai có thể đi cùng ta suốt cả cuộc đời, nên không thể tránh được những lúc chẳng có ai bên cạnh.

Bởi vậy người khôn ngoan chấp nhận nguyên tắc đó của cuộc sống, họ học cách làm bạn với cô đơn, thỏa hiệp với sự cô độc. Họ tận dụng những khoảng thời gian một mình để phát triển bản thân, nâng cao hiểu biết, hoàn thiện chính mình.

Hành trình đi tìm một nửa còn lại

Trở về câu chuyện đi tìm một nửa. Bạn đã gặp bao nhiêu người mà bạn ngỡ là một nửa đời mình?

Thời đi học, bạn gặp và yêu người cùng trường với mình. Tình yêu giữa hai người trong sáng như sao trời, hồn nhiên như cây cỏ. Bạn yêu người đó với tất cả trái tim, đến nỗi có thể hy sinh thân mình vì người đó. Rồi tình yêu đầu tan vỡ như bao tình đầu khác. Bạn tuyệt vọng tưởng có thể chết đi được, nghĩ thế là hết, suốt cuộc đời này chẳng tìm được ai yêu mình đến thế, hiểu mình đến thế.

Rồi bạn đi làm, bạn gặp và yêu người cùng làm với mình. Một người vừa mạnh mẽ, vừa tinh tế, độc lập và khôn ngoan, người có đủ tiền để đáp ứng những mong muốn của bạn, đủ từng trải để tâm tình và đưa ra lời khuyên cho bạn. Bạn chìm đắm vào tình yêu một lần nữa, nghĩ mình đã tìm được một nửa đích thực của đời mình. Nhưng tình yêu công sở nhàm chán và thiếu thời gian, bạn lại chia tay. Môi trường công sở chán không buồn chết, bạn tham gia vào các hoạt động để làm phong phú cuộc đời.

Bạn học khiêu vũ, đăng ký lớp guitar, bạn đi bơi, học võ, bạn tham gia vào câu lạc bộ từ thiện, nhập hội những người yêu thích du lịch. Bạn lại tìm được người yêu mới của mình ở đó, một người hài hước và thông minh, sâu sắc và tế nhị, có cùng sở thích và những trăn trở về cuộc sống như bạn, có ý chí vươn lên giống bạn, cũng ý thức bảo vệ thiên nhiên và giúp đỡ cộng đồng như bạn.

Bạn thấy một sự gắn bó hòa hợp lạ kỳ với người đó, bạn yêu, và cưới người đó. Cuộc sống hôn nhân có nhiều sóng gió, nhưng giúp đỡ của người bạn đời, hai bạn đều vượt qua. Rồi bạn và người đó cùng chung sống đến đầu bạc răng long, viên mãn hạnh phúc. Nhưng vẫn không thể gọi đó một nửa của bạn.

Sự thực là khi bạn càng mở rộng các giao tiếp xã hội, càng hòa nhập vào những môi trường tương xứng với tính cách của mình, thì bạn càng có cơ hội tìm được một người bạn đời phù hợp. Nhưng không có người nào là của riêng bạn, không có ai là một nửa của bạn cả. Mỗi con người là một cá thể riêng biệt, như một vòng tròn độc lập.

Những cặp đôi cũng như những tập hợp giao nhau, có đôi giao nhau nhiều, có đôi giao nhau ít, nhưng không có tập hợp nào vừa khít, vì ta đâu thể tìm ra được một ai giống y đúc mình trong tám tỉ người trên hành tinh này. Bởi vậy chúng ta không thể chờ mong tìm được một nửa đồng điệu của tâm hồn, người mà ta không cần nói họ đã hiểu.

Mỗi người sinh ra trong một môi trường riêng, được nuôi dưỡng và giáo dục theo một cách riêng, nên hình thành nên tính cách và sở thích riêng. Do vậy, trong bất kỳ mối quan hệ nào cũng có bất đồng, mỗi cặp đôi đều có những khoảng chênh nhau. Việc của mỗi người không phải là tìm một nửa của đời mình, mà là tìm một người phù hợp nhất có thể, và bắt tay vào khỏa lấp các khoảng chênh kia.

Bởi vậy, cách tốt nhất là cùng người đồng hành giải quyết những điểm khác nhau trong mối quan hệ, để xóa bỏ chúng, hoặc thỏa hiệp với chúng, để người đó có cơ may là người đi suốt đời mình. Còn nếu không, thì can đảm buông tay, và tin rằng, ngoài kia sẽ có những người khác phù hợp với ta hơn.

Tác giả: Rosie Nguyen

Xem thêm

💎 Twin Flame (Linh hồn song sinh) là gì? Bài học của mối quan hệ Twin Flame

 

Bạn có hạnh phúc không?

Photo: Hootalex

 

Bạn có hạnh phúc không?

Khi bản thân chỉ có thể mỉm cười vì những thứ đã qua, về những điều đã mất và những người đã đi.

Ai cũng có một quá khứ, ai cũng có những hoài niệm, ai cũng có những người tình xưa cũ để nhung nhớ, để hồi tưởng và để mỉm cười khi quay đầu nhìn lại.

Nhưng!

Sống với cái tôi hay những nỗi sợ vớ vẩn?

Photo: Tamara Lichtenstein

 

Sợ hãi là một bản năng của con người khi ý thức được các mối nguy hiểm, và thể hiển rõ nhất khi con người ta hoặc bỏ chạy hoặc đối diện với nó. Có vô vàn lý thuyết về nỗi sợ mà bạn có thể tìm thấy ở bất kì đâu trong thời đại bùng nổ thông tin này, nhưng bằng kinh nghiệm thực tế, tôi sẽ chia nó ra bốn dạng tôi thường gặp:

Nỗi sợ chính mình

Tôi đặt nỗi sợ này lên đầu vì nếu bạn không rơi vào dạng này thì việc đọc tiếp sẽ không khả dụng gì nhiều ngoại trừ tính chất tham khảo và tìm kiếm sự đồng điệu đơn thuần. Vì đây là nỗi sợ lớn nhất, bao hàm những cái còn lại.

Người mang nỗi sợ chính mình vẫn thường sợ tất cả, khi mà mọi nơi mọi lúc họ luôn mặc định về những cái “mình không làm được” nhiều hơn và lâu hơn cái “mình làm được”, luôn ý thức về “hậu quả” trước nhất và rõ rệt hơn “kết quả”, sợ người khác nhìn thấy mặt xấu của mình rồi chọn giấu diếm hoặc giả tạo hơn là cố gắng khẳng định để người ta công nhận tất cả con người mình. Họ vẫn thường nhan nhản biện minh cho mình là “sống thực tế/khôn ngoan/nghệ thuật” hay tệ nhất là phủ nhận chính mình “lực bất tòng tâm” gì gì đấy.

Chính vì thế mà cuộc sống trở nên khó khăn, chật hẹp với đầy rẫy những vị trí họ không thể vươn tới, căn bản cũng vì họ quá chăm chỉ và tự giác kẻ ra giới hạn cho mình nhiều hơn là vạch ra con đường vươn tới đích.

Nỗi sợ chính mình thường bắt nguồn từ việc KHÔNG hoặc CHƯA ý thức được giá trị bản thân-khi mà bạn không tìm thấy chỗ đứng của cái tôi trong bản thân mình, không nhận ra bản sắc của chính mình-cái làm bạn khác biệt với tất cả. Không tìm nó, không nhìn nó thì làm sao biết nó, hiểu nó? Mà không hiểu biết nó thì làm sao chinh phục và kiến tạo nó? Sự mù mờ đui điếc đó khiến con người ta phụ thuộc, nghi ngại, không tin tưởng bản thân-đó là mầm mống nỗi sợ chính mình. Và nỗi sợ chính mình chính là ngọn nguồn ẩn sâu bên trong các loại nỗi sợ khác.

Nỗi sợ quá khứ/tương lai

Tôi gộp hai nỗi sợ này lại vì chúng liên quan khá chặt chẽ với nhau. Người ta thường ý thức rõ một trong hai cái này nhưng họ không nhận ra mình đang đồng thời sợ cả hai trong tiềm thức.

Người mang nỗi sợ quá khứ thường sợ lặp lại những sai lầm đã mắc phải hoặc sợ sẽ không đạt được thứ tốt đẹp hơn thứ họ đã từng có rồi trở nên tôn thờ quá khứ và đồng hóa tương lai. Tương tự thì người mang nỗi sợ tương lai thường sợ đưa ra quyết định, sợ chọn lựa, sợ hành động, sợ những cái thậm chí vẫn chưa xảy ra chỉ với nỗi ám ảnh về một thứ hậu quả mơ hồ mà chưa chắc họ đã trải nghiệm.

Cứ như thế, họ vô dụng trong việc thực hiện cái mới và làm mới lại cái cũ. Nên họ cũng bất lực trong việc phát triển chính mình, họ sẽ có sự so sánh ngắn hạn và không tránh khỏi biến tương lai thành một thứ quá khứ dậm chân tại chỗ hoặc biến quá khứ thành thứ tương lai cũ rích cũ rơ, sẽ sống mãi trong cái vỏ ốc đó mà mặc nhiên tất cả đang lao đi ngoài kia..

Nỗi sợ số đông (chứ không phải sợ đám đông)

Tôi phải phân biệt rạch ròi như thế cũng bởi lẽ nếu “nỗi sợ đám đông” chỉ đơn giản là nỗi sợ mang tính tâm sinh lý thì “nỗi sợ số đông” lại phức tạp, ranh ma ẩn mình và nó có vẻ mang tính bản chất cố hữu hơn nhiều. Và trớ trêu cũng chính ở chỗ “có vẻ” ấy, vì nỗi sợ số đông đâu phải bản chất, con người không sinh ra để sợ hãi đồng loại.

Nỗi sợ số đông là một căn bệnh phổ cập qua hai con đường: hoặc tự phát hoặc truyền nhiễm. Bệnh tự phát khi tự bản thân họ thấy “nên” hoặc “phải” theo ý kiến của số đông, lấy mẫu số chung của số đông làm chuẩn mực của chân lý, thậm chí không thèm hỏi “Chân lý là gì?” Bệnh truyền nhiễm khi họ cũng tự hỏi chân lý là gì, nhưng qua một quá trình tiếp xúc dài và lâu, họ kết thúc câu hỏi bằng cách thỏa hiệp và “hội nhập”, thậm chí cả khi biết câu hỏi kia vẫn chưa có đáp án, nhưng thay vì dấu chấm hỏi rộng mở, họ chấp nhận thế tạm vào đó một dấu chấm hết, chấp nhận làm một dấu chấm nhỏ vô tri trong một số đông “an toàn” dễ lẫn.

Nếu bạn thấy mình thuộc tất cả hoặc không thuộc dạng nào trong số các dạng đó mà vẫn kiên trì bảo lưu trong mình một nỗi sợ nào đó tới cùng thì xin thưa, bạn còn thuộc dạng này nữa:

Nỗi sợ vớ vẩn

Nếu rơi vào dạng này thì tôi thấy thật buồn thay cho bạn. Hãy khoan tức dận và dẹp ngay cái lòng tự ái của bạn vào một bên và nhìn lại bản thân một cách trần trụi nhất đi!

Nếu bạn nói với tôi bạn không hề và chưa bao giờ sợ hãi, tôi sẽ không nói bạn dũng cảm mà ngược lại, sẽ khẳng định sự yếu đuối của con người bạn, đến độ không dám thừa nhận sự yếu đuối của chính mình. Con người ta không dám làm gì đó, tức là họ đang sợ hãi điều gì đó.

Những người đọc hời hợt tôi không quan tâm, nhưng nếu bạn đọc trong sự đối chiếu chính mình để hoàn thiện bản thân thì tôi xin chia sẻ điều này-kinh nghiệm bản thân tôi, vì dĩ nhiên, tôi từng sợ hãi.

Đầu tiên, bạn phải nhận biết nỗi sợ của chính mình. Bản chất của sợ hãi không hẳn xấu và chưa bao giờ xấu. Sợ hãi đưa bước chân con người ta vào đúng lối. Nhưng nó chỉ xấu khi sợ hãi tiếp tay cho bản ngã yếu đuối nuốt trọn con người ta vào những góc tối u muội, cứ ở đó cự tuyệt, ở đó than vãn, ở đó quay lưng, ở đó chạy trốn…đó đồng thời là khi nỗi sợ nhường chỗ cho sự hèn nhát lên ngôi, như người anh hùng dân tộc Ấn Độ Mahatma Gandhi đã nói:

“Fear has its use but cowardice has none.” (Nỗi sợ hãi có công dụng, nhưng sự hèn nhát thì không.)

Bạn đừng sống dễ dãi với chính mình và tản lờ sự sợ hãi-đó chỉ là trạng thái thừa nhận sự tồn tại của nó và chạy trốn nó mà thôi. Nếu bạn hỏi tôi phải làm gì với nó, thì câu trả lời của tôi chính là: “Hãy xem nó là một nỗi sợ vớ vẩn.” Hãy tôn chính mình lên, và hạ bệ nó xuống, vậy thôi.

Muốn hạ bệ nó chưa? Vẫn còn sợ đấy à? Vậy thì:

“Hãy làm điều bạn sợ nhất, và chắc chắn cái chết của nỗi sợ sẽ đến.”(Mark Twain)

Leona

Nhìn bằng trái tim để thấy được những điều vô hình

*Photo:  ewitsoe

 

Nhà văn Pháp Saint-Exupery trong cuốn Hoàng Tử Bé viết rằng, “Muốn nhìn đúng phải nhìn bằng trái tim – mắt thường làm sao thấy được những điều vô hình.”

Có một lần tôi được biết đến một trò chơi rất hay. Dùng ngón trỏ của bàn tay này chạm vào ngón cái của bàn tay kia ta sẽ được một khuôn hình và tưởng tượng đó là một cái máy quay. Giơ lên ngang mặt và nheo mắt lại để nhìn những vật chỉ có trong khuôn hình ấy, đôi khi cũng tìm thấy những hình ảnh thật thú vị. Nhất là khi nằm dưới bãi cỏ giơ khuôn hình bằng tay đó ngang mặt để nhìn lên trời và quan sát những đám mây. Sau mỗi một cái lướt tay, những đám mây trong khuôn hình sẽ khác và ta lại tưởng tượng ra một hình ảnh khác.

Gửi anh, người yêu em!

Featured image: Luz Adriana Villa

 

Dù cái tiêu đề đã đậm chất giật tít rồi, nhưng nó không phải là thứ câu like hay câu comment, hay gì gì đó, đơn giản lắm, vì tới tuổi này rồi, tôi cũng thèm thuồng cái gọi là yêu thương. Dù vốn dĩ mọi thứ đã đủ điên đầu, nhiều thứ ngôn ngữ loạn xạ, cùng những thứ cảm xúc chằng chịt, những lo toan cho tương lai và công việc, nhưng mỗi lần nhìn người ta quan tâm nhau, yêu thương nhau, chính mình lại thèm thuồng yêu thương tới lạ.

Tôi chẳng phải nghệ sĩ hay kẻ có tâm hồn nghệ sĩ, tôi thực dụng, và nhìn nhận thực tế, chỉ là đôi khi, chính tôi muốn buông thả những cảm xúc của mình, để chúng bay bay theo chiều gió thu mát mẻ, hay trôi cùng dòng sông Hồng mỗi buổi chiều lên Long Biên tập bay, hoặc giả lặn cùng ánh mặt trời vào chiều hoàng hôn hồ Tây.

Dạo này, thi cử, và những thiếu thốn những phút buông thả khiến chính tôi chẳng có tâm trạng viết bất cứ cái gì hay có cảm xúc để làm bất cứ cái gì đó nên thơ hoặc hữu tình. Thế nhưng hôm nay, sau khi ngủ đủ, ăn đủ và cũng được chơi bời gần đủ, lại còn được đọc sách, được đi dạy, và thế là, như một kết quả tất yếu, tâm trạng lại đủ đầy để viết hẳn một cái ghi chú.

Gửi anh, người yêu em!

Đối với em, yêu thương là một bức tranh, được ghép từ vô vàn những mảnh ghép nhỏ. Những mảnh ghép ấy chẳng phải là thứ gì quá to tát, những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh như một bữa cơm ấm cúng bên nhau, như việc anh giúp em chỉnh lại chiếc khăn quàng giữa mùa đông buốt giá, hay em sửa lại cổ áo giúp anh vào buổi sớm anh tới nhà em.

Với em, anh chẳng cần mất công mua cho em một đôi giày thật sang chảnh, bóng loáng và đắt tiền đâu anh, vì giày đi lâu rồi cũng sẽ hỏng, và chẳng phải nó có nghĩa rằng tình yêu của anh dành cho em cũng sớm hỏng sao? Không anh à, anh chỉ cần nhẹ nhàng cúi xuống, giúp em buộc lại dây giày mỗi lần em vội vã.

Với em, anh chẳng cần dắt em đi du lịch thật xa, hay những bãi biển, những ngọn núi, những vùng miền, chúng ta đơn giản cùng nhau tay đan tay đi dưới những hàng cây mê hồn, tay trong tay ngắm mặt trời lặn bên hồ Tây, hay cùng nhau ngồi tập bay trên Long Biên rồi cười hỉ hả.

Với em, anh chẳng cần gọi điện thoại hàng ngày, nhắn tin hàng giờ, khi em buồn, khi em thất bại, em không cần nói với em rằng “Cố lên em” hay “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Đừng anh nhé, em thật sự không cần nghe những câu nói như vậy đâu, em chỉ muốn ở cạnh anh, ôm anh và khóc, hay nghe được hơi thở nhịp nhàng của anh bên đầu kia của chiếc điện thoại. Như vậy là đủ ấm áp và yêu thương rồi.

Anh à, nếu sau này, có một lúc nào đó, chúng ta có lỡ giận dỗi, có lỡ bớt yêu thương nhau như thưở ban đầu, anh hãy ôm em thật chặt, thì thầm bên tai em:

“When things are changing all around us and the world seems to move too fast, don’t forget, I’ll be right beside you. So when you look ahead to future changes, or think about how the past used to be, don’t forget to look beside you because that’s where you’ll find me loving you with all my heart. That’s one thing you can count on that will never change!”

Còn gì nữa nhỉ? Có vô vàn điều nhỏ nhặt mà chúng ta có thể cùng nhau đi qua yêu thương. Thay vì dùng tình cảm chia nhỏ cho nhiều thứ na ná tình yêu, em sẽ dành trọn tình yêu của mình cho anh, yêu một lần bằng cả trái tim.

Phải chăng, vì những thứ quá hư ảo, mà chính mình chẳng cách nào thỏa mãn và tìm được một thứ dựa dẫm. Hôm nay, tôi chợt nghĩ tới, có một vài người, tình yêu là niềm đam mê sáng tác, giống như “nàng thơ” vậy. Vì thế, họ yêu nhiều, trải nhiều, và những dòng văn thơ thật lai láng và đầy tình. Còn tôi, một đứa luôn ghìm tất cả lại, vì sợ lúc nào để lộ ra một chút, sẽ khiến người khác giật mình mà tìm cách xa lánh.

Nhiều lúc tôi nghĩ, bởi vì tôi nghĩ quá nhiều, suy tính quá nhiều, và quá phức tạp, nên chẳng ai có đủ kiên nhẫn cũng yêu thương để chạm tới.Cái ghi chú này, bản thân nó là cóp nhặt từ vô vàn thứ nhảm nhí, chỉ là viết vì một lúc cao hứng nói chuyện với đứa bạn mà thôi bởi vì tôi biết và cũng hiểu rõ, chính mình khó lòng mà gặp được người như vậy. Bởi con người ta đến với nhau vì cả chữ duyên và chữ nợ, chứ chẳng phải vì chữ muốn, chữ thiếu hay chữ cần.

Cuộc sống của tôi bây giờ, đủ yên ổn, mà chính tôi cũng nghĩ, tôi cần một con chó hơn một người yêu. Có thể vài năm nữa, chẳng may lục lại vài dòng này, lại cười rằng hồi ấy sao mình lại trẻ con tới như vậy. Cũng có thể, vài người đã từng trải sẽ nói cái ghi chú nhảm nhỉ, nhưng yêu khi người ta thấy thiếu thốn, chứ nếu đủ đầy rồi, thì yêu còn có ý nghĩa sao?

 

Như Nhiên

Người ăn mày và chiếc máy bắn cá

Tôi gặp ông ăn mày trong một ngày trời mưa tại phòng trò chơi của siêu thị. Đầu tiên chỉ nghĩ là một khách hàng bình thường của siêu thị thôi do ông mặc quần jean, áo thun Adidas nhưng chân thì lại mang đôi dép lào nên tôi đành tò mò và đánh liều để lại giao lưu, để rồi được biết ông chính là ông ăn mày có bài phân tích tuyệt vời khi xin tiền người khác mà đã được đồn rất nhiều trên mạng. Sau một quá trình tập trung để bắn cá, lúc này ông đang ngồi thư giãn bên máy chơi trò chơi bắn cá, với ly cafe và điếu thuốc trên môi, Tôi mới dám hỏi:

– Hôm nay anh không đi làm việc kinh doanh của mình (đi ăn xin) à?

– Trời đang mùa mưa thì làm ăn cái gì, cũng may có trò này (máy bắn cá) mới du nhập qua, nên cũng kiếm đủ tiền đi nhậu mỗi ngày.

– (ngạc nhiên) Kiếm tiền nhậu từ máy bắn cá? Bây giờ? Theo tôi thấy, ở siêu thị họ đâu cho đổi thẻ ra tiền.

– Siêu thị có đổi, nhưng đổi kín thôi, nhưng mà nói thật, cho dù có đổi mở, thì tôi cũng chẳng thèm, vì trước nay tôi có cách khác kiếm được nhiều hơn.

– Sao anh hay thế, tôi toàn bỏ tiền cho nó ăn chứ có kiếm được đồng nào.

– Thế ông có thấy mấy thằng ngồi kia không? Nó chắc giống ông là chơi mà không biết cách, cứ cắm đầu vào mà bắn và lựa đạn theo cảm tính thôi, làm thế thì ăn quái nào được. Ông thấy cuốn sổ kia của tôi không, tôi ghi chú từng loại cá bắn bao nhiêu lần, bằng đạn bao nhiêu điểm thì nó sẽ chết, khi chết thì nó sẽ trả lại cho ông được bao nhiêu điểm. Vì thế, tôi có thể biết con nào nên bắn con nào không.

Thứ hai, trong lúc chơi thì tôi để ý, con có con Boss (trùm, tức cá to có nhiều điểm) nào bị người ta bắn rồi, thì khi nó gần chết thì tôi canh me bắn nó , thì điểm tức về tôi thôi.

– Hay thế, ông cho tôi xem với

– Cần câu kiếm cơm của tôi mà, định ăn cắp bí quyết cạnh tranh ah (cười to). Nhưng thôi, tôi cũng cho ông coi vài trang. Con nàng tiên cá lớn là 500 điểm, tức là ông sử dụng đạn 10 thì phải bắn nó 50 viên, con cá voi vàng là 350 điểm, con cá voi xanh là 300 điểm.

– Thế ăn được thẻ thì tôi biết rồi, còn đổi ra tiền thì sao?

– Tôi có mấy đứa nhóc hàng xóm, cứ đổi được 10 thẻ thì tôi cho nó 1 thẻ. Nếu siêu thị bán 2500/thẻ thì tôi bán giá 2000, cứ chỉ cho mấy đứa nhóc bám theo mấy cặp tình nhân, hoặc bố mẹ có con cái, hoặc mấy đứa teen hiện giờ mời chào thì thế nào cũng dính. Cầu không đủ cung đó chứ.

Ông nên biết trong giai đoạn hiện nay, theo cái tháp nhu cầu Maslow gì gì đó tôi quên rồi, thì nhu cầu căn bản là: ăn, uống, mặc, nghỉ, vui chơi, sướng… là nhu cầu quan trọng của con người. Vì thế, cái vụ giải trí, đi chơi, đi siêu thị là đánh đúng nhu cầu rồi. Ở đây không tốn tiền nhiều nhưng cũng giết thời gian được, vì thế, khách hàng chắc chắn phải thường xuyên tới. Và bản thân siêu thị cũng phải làm các chương trình khuyến mãi để kéo khách đến cho ông, không thì siêu thị đóng cửa ah, chi phí hàng tháng cũng nhiều lắm chứ.

– Ông làm thế, phòng game của siêu thị sao sống nổi, do không bán được thẻ?

– Thế quái nào mà nó chết được, thứ nhất một ngày tôi cũng làm ăn được tầm 4-5h mà thôi, rồi con chip máy game nó cài, càng lúc càng khó nếu ăn nhiều quá, đó là lý do vì sao tôi ngồi nghỉ mà nói chuyện với ông đây.

– Hỏi câu cuối nhé, một ngày ông kiếm được bao nhiêu?

– Không tiết lộ được, nhưng tôi chỉ cho ông biết là tỷ lệ xoay vòng vốn của tôi cực cao, vì chỉ với chi phí một chầu nhậu bỏ ra, thì thông thường tôi phải kiếm lại được hai chầu, và cho mấy đứa nhỏ đủ tiền ăn KFC. Còn tỷ lệ rủi ro thì không cao lắm vì lúc nào cũng có người dở hơi như ông vô chơi để tôi còn bắn ké…

Trời ơi, cày cực như mình, tốn xăng, đội mưa gió một ngày chào hàng cho khách chưa chắc họ đã mua, ở đây ông ấy không cần khảo sát nhu cầu khách hàng, không tốn vốn, không lo về suy thoái kinh tế vậy mà thu nhập một ngày không tệ lắm, mình có nên đổi nghề không? Sư phụ.

Bạo lực chỉ thu hút những kẻ thiếu hiểu biết

Những hình ảnh hết sức thương tâm được đăng tải trên các trang báo mạng và mạng xã hội về bảo hành trẻ em tại một cơ sở giữ trẻ tại TP. Hồ Chí Minh làm cho tôi không thể nào giữ bình tĩnh, hết sức phẩn nộ về điều đó. Phải chăng con người ngày càng tàn độc để nhằm đạt mục đích mà họ mong muốn.

Những vòng tay ôm ngang cuộc đời

*Photo: Ariel Rena

 

Đông đến, cái lạnh tràn về qua từng con phố ngõ hẻm. Không ồ ạt như lũ nhưng cũng đủ để người ta co cụm trốn mình trong những chiếc áo khoác dày cộm và khăn len to sụ. Đông đến, cả những nỗi chênh vênh cũng ùa về. Nó thấm dần như cơn mưa dầm thấm đất. Nó len sâu vào tâm hồn rút dần hơi thở và sự sống từ bên trong. Rồi ta trốn tránh nó bằng đôi mắt trống rỗng, nhưng dường như vẫn mong mỏi điều gì lạ lẫm lắm giữa dòng người trên phố ngang qua…

Những người yêu nhau gọi mùa Đông là mùa của tình nhân. Những người cô đơn họ gọi mùa Đông là mùa của cô đơn. Sự khác biệt có lẽ xuất phát từ những vòng tay ôm ngang cuộc đời họ. Có những vòng tay vẫn chặt, vẫn ấm dù rét mướt thế nào đi nữa. Nhưng có những vòng tay đã vội buông lơi khi Đông chưa kịp ùa về. Mà cũng có thể chẳng có vòng tay nào đủ rộng để ôm lấy hồn ta giữa phố đông người lạ. Ừ có thể lắm!

Ngày nhỏ, ta có thể vô tư ôm bất cứ ai mà mình muốn, mình quý. Những  cái ôm là biểu hiện rõ nhất của sự quý mến chân thành của một đứa con nít. Những cái ôm vòng qua eo, ôm lấy cổ hay đến từ sau lưng cũng mang đến những cảm giác an yên dịu dàng. Rồi qua thời gian, vòng tay lớn dần, phạm vi cũng hẹp dần, và cảm giác ấm áp cũng vơi bớt dần. Không phải vì vòng tay ta chật mà vì giờ đây ta không thể ban phát nó bừa bãi. Ta có thể choàng vai bè bạn, bắt tay đối tác, hoặc nắm tay ai đó mà ta cần nhưng ta không thể đến gần và ôm họ một cách dễ dàng.

Người lớn sao phức tạp quá vậy, vòng tay lớn đến thế mà sao khó giữ chặt được một ai? Để rồi khi Đông về, ta lại chờ đợi một vòng tay khác ôm ngang cuộc đời mình. Như những đứa trẻ háo hức chờ quà từ ông già Noel. Nhưng không phải ai cũng có quà, và không phải món quà nào cũng như ta mong ước, phải không?

Yến Hội

*Photo: Ariel Rena

 

Con người ta luôn chối bỏ hy vọng nhưng thật ra ẩn sâu tận tâm hồn vẫn luôn ánh lên tia sáng chờ mong điều kỳ diệu. Ai rồi cũng sẽ có những vòng tay ôm ngang cuộc đời, ôm đến khi ta trút hơi thở cuối cùng, thật chặt và ấm áp. Chỉ là ta không thể biết mùa Đông nào ta sẽ được rút mình bé nhỏ vào vòng tay vững chãi ấy. Chỉ là ta không biết liệu có thêm mùa Đông nào mà ta phải vòng tay ôm ngang từ phía sau…níu kéo…và rồi phải buông lơi, chờ đợi…rất nhiều mùa Đông nữa….

Đông về, trên phố có những cặp tình nhân quấn vào nhau trong những vòng tay ấm. Đông về, trên phố có những bước chân lẻ loi đơn độc vòng tay vào mình tìm hơi ấm… Đông về, có vòng tay nào ôm ngang cuộc đời bạn chưa?

 

Dew Nguyễn

Nhìn từ xa… xã hội!

*Photo: NyYankee

Con 2 tuổi, Ba lang thang đi xem trường mẫu giáo,
Đi khắp nơi nhưng Hồ sơ đã khóa sổ đến năm sau,
Giật mình thì ra ba chạy chậm,
Lẽ ra 3 năm trước ba đã phải bắt đầu (chạy)…

Một xã hội con người tranh nhau chạy
Chạy trường, chạy điểm, chạy danh xưng
Ba sinh ra trong một xã hội đầy năng động
Vậy là ba cũng đang chạy từng ngày.

Một xã hội đua nhau chóng mặt
Ai vượt hơn thì cười cợt kẻ phía sau
Mấy ai hiểu trong vòng tròn tạo hóa
Kẻ đến sau cũng là kẻ dẫn đầu?!

Một xã hội con người lầm lạc
Hơn thua nhau để thể hiện bản thân
Giàu hơn, đẹp hơn, hay bất cứ gì có thể đem ghép chữ ( hơn…)
Cũng đủ làm người ta thỏa mãn chính mình!

Một xã hội có quá nhiều cái mị
Mị Châu, mị Nương và cả mị Dân
Cái mị làm người ta lầm lạc u mê trong cổ tích
Luôn luôn nhân văn và luôn luôn thánh thiện đến không ngờ…

Một xã hội có quá nhiều người tốt
Tốt với tôi với bạn,
Tốt với tất cả những gì hiện hữu xung quanh
Chỉ đừng để một ngày nhận ra không kịp
Cái tốt kia ràng buộc chính mình,

Khi cái tốt trở thành mục đích
Thì người mang ơn chỉ là một con cờ
Hết nước đi, giữ xe mã…thì thí chốt là chuyện thường
Mất chốt này ta vẫn còn chốt khác.

Một xã hội với nỗi buồn man mác
Hè phố, bờ kè đi đâu cũng thấy những nhà thơ,
Quán nhậu thênh thang không thiếu khách tìm
Chai rượu chai bia làm nên vần nên điệu

Và ba là một người trong xã hội đó…
Cũng hơn thua để ghép chữ với đời,
Cũng chạy vòng vòng mong kiếm chút sinh nhai,
Cũng một phần làm nên cốt truyện nhân văn đầy sinh động,
Cũng là một con cờ trong tay người khác,
Và cũng là người có nỗi buồn man mác
Nên tối về lại uống để làm thơ…

(Nhật ký trong nhà)

Thich Nhat Tien

Với 100.000 có thể cùng người yêu đi đâu?

Đi chơi với bạn gái

Thấy mấy hôm nay các em trai cứ lăn tăn và xoắn cả lên khi không biết 100.000 đi với bạn gái sẽ làm được gì, xin lỗi, quan trọng là bản lĩnh các em như thế nào để rủ bạn ấy đi thôi, còn riêng anh, thì cho dù kinh tế có suy thoái thế nào, thì với sự ứng biến và nắm thị trường của một người làm sale, thì anh có thể lên Kế hoạch để đi với gái dù xinh hay xấu, trong túi ít hơn 100k mà vẫn Mê tê phê tại HCM thời điểm tháng 11/2013 như sau :

– Đầu tiên thì cứ chiêu bài nhỏ nhẹ, nói ngọt cho em xiêu lòng thôi, đại loại như: “Em ơi, uống nước từ trái cây, thiên nhiên da sẽ đẹp”  Hai ly nước mía = 10.000

– Uống xong, chẳng lẽ ngồi cho mọc rễ cả hai à, thế thì phải “xách đít lên và đi thôi”, ra cây xăng lấy khí thế chứ nhỉ: “Gần một lít , 20.000 xăng cho anh”

– Hy vọng xe của mấy chú em đừng hao xăng quá, thì nói chung với số tiền tương thế, chở em gái lượn quanh khu Phú Mỹ Hưng đi dạo, ngồi cầu Ánh Sao ngắm cảnh, mua thêm 10.000 đậu phộng luộc để nhâm nhi là chẳng gì bằng cho một buổi tối se se lạnh và lãng mạn thế này.

– Sau một quá trình tốn nước bọt để trao đổi tình cảm, câu từ, thì xem như cả hai đều đói nhỉ. Mà ăn sao cho có phong cách, và view phải đẹp chứ, thế thì tiện đó, chở em lên cầu Phú Mỹ ngắm sông nước, mua ba trái bắp hết 10.00, em hai mình một cho nó tình cảm . Mà con gái chắc ăn chẳng nhiều đâu, thế thì cầm chắc mình sẽ lót bụng được hai trái bắp.

– Cho em cứ nông sản Viêt Nam kiểu này chắc em đánh giá thấp mất, thế thì cũng sang chảnh quý phái, dẫn em về Lotteria gần đó, mua cho em một cái Hambuger trứng 15.000/cái, rồi thì tráng miệng với hai cây kem hết 6.000 thỏa con mắt, no cái bụng rồi đấy.

– Sau khi đã lượn lờ chán chê, thì chắc em ấy sẽ đòi hỏi cần phải được giải trí, thế thì tại sao mình lại không chứng tỏ kiến thức, kiến ngủ nhỉ? Hỏi em có muốn xem phim, hay ca nhạc không? Cập nhật đầy đủ các phim đã ra rạp cách đây một tháng, em gật đầu thì dẫn em ra tiệm đĩa, lựa cho em 2 cái = 20.000 là em ok ngay. No cái bụng, sẽ mờ con mắt, thế thì cho em về ngủ thôi.

Hết một buổi tối toẹt vời bên em với tổng thiệt hại: 91.000 . Đấy, ai nói tiền ít chẳng làm được gì, quan trọng là cái ĐẦU.

Tổ chức sinh nhật chỉ với 100.000/vnđ

Việc tổ chức sinh nhật chủ yếu để tạo thêm tình cảm, nên vì thế bạn phải đặt yếu tố lãng mạn lên trên hết. Vì thế, nên với tiền ít ta phải cắt bỏ hết mọi chi phí dư thừa không cần thiết. Đầu tiên, cắt bỏ chi phí tiền xăng, nên vì thế phải làm sao để bạn gái tổ chức sinh nhật ở nhà là bạn đỡ tốn ít nhất là 20.000 cho việc di chuyển, đồng thời ở nhà sẽ lãng mạn và dể tổ chức hơn.

– Mua bong bóng, nến = 20.000, nếu muốn rẻ có thể ra Chợ Lớn để mua cho được nhiều hơn

– Mua bông hồng, nếu được thì ra chợ Hồ Thị Kỷ mua lúc 9h-10h, vì như thế giá bông sẽ rẻ, chỉ khoảng 2.000/ bông. Không thì mua 3-5 bông, rồi mua giấy về tự gói. Nghĩ ra một câu chuyện nào đó về số lượng bông này để tặng cho phù hợp với bạn gái, đồng thời khỏi mắc công giải thích vì sao lại không mua bông theo số tuổi của bạn, lại chỉ tặng ít thế = 20.000

– Mua một chai nước ngọt lớn loại một lít để uống được nhiều + đá viên = 15.000

– Việc ăn uống thì hai cây xúc xích = 6.000, trứng để làm opla 3.000/ trứng, bánh mì nên ra Big C để mua ổ lớn, ăn sẽ được nhiều = 6.000.

– Mua bánh kem loại nhỏ với lý do ăn nhiều sẽ rất béo, mà con gái thì rất sợ điều này, để có thể cắm nến, thổi nến hết 15k. Còn tiền dư thì mua trái cây, khuyến khích mua xoài, ổi vì giá rẻ mà.

Đi chơi Noel chỉ với 300.000/vnđ cho 6 người

Thấy cái chủ đề này hot hot quá, thôi thì theo luôn, viết thêm một bài cho cái sự kiện Noel .Ngày Noel, thông thường là người theo đạo Công giáo mới ăn mừng, nhưng hiện nay thì hầu như không phân biệt nữa, mà ai cũng có thể đi chơi , đi dạo. Thành ra nếu anh nào đang bị viêm màng túi, chưa để giành tiền kịp mà không có người yêu thật sự (vì lúc đó cô gái có thể đưa tiền cho chàng trai sử dụng chung) thì chịu khó áp dụng bài này vậy.

Chọn một nhà bạn bè, phòng trọ nào đó rộng rộng, rồi 2,3 cặp hùn tiền lại mua đồ ăn chung (chi phí 300k cho 6 người). Do chi phí ít, vì thế nên hẹn nhau trễ, sau 7h để nếu có ăn xong cũng đã hơn 10h , lúc này chỉ có đi vòng vòng ngoài đường, ít xài tiền

– Bánh mì Big C, bốn ổ lớn : 24.000

– Nước ngọt chai lớn cho nữ uống: 2 chai 24.000

– Bia hơi, hoặc rượu cho mấy anh lai rai: 50.000

– Gà nướng tại Coop mart: 60.000

– Chả lụa loại ngon 60.000/ 1/2 kg

– Xôi đậu xanh, hoặc xôi gấc tự nấu 50.000

– Trái cây tráng miệng : 20.000, còn tiền lẻ đi mua nước suối uống để đi chơi

 

Thuan Nguyen Chính Chủ