23.3 C
Da Lat
Thứ Hai, 14 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 280

Cho tôi một vé đi tuổi thơ ngỗ nghịch

Photo: THE ENLIGHTENMENT by D. ALAN HOLMES

 

Hồi còn bé… tôi chẳng phải là một đứa trẻ ngoan

Giờ vẫn vậy.Có thể bạn không tin nhưng tôi đảm bảo là hồi bé tôi “kinh khủng” hơn bây giờ nhiều.

Hồi bé thì đứa nào mà chả thích xem tivi, tôi cũng vậy. Mẹ tôi cứ suốt ngày phàn nàn về việc tôi thích xem tivi mà chẳng chịu học bài. Trời ơi, học thì có gì vui đâu cơ chứ, tại sao người lớn lại có thể suốt ngày làm những việc nhàm chán được nhỉ? Tôi chẳng hiểu sao bố tôi lại thích xem bóng bàn hay bóng đá. Tự mình chơi thì cũng vui, nhưng ngồi xem quả bóng bay qua bay lại trên bàn thì có gì hay cơ chứ? Tôi cũng chả hiểu nổi là tại sao người lớn thì lại không thích xem phim hoạt hình. Chẳng lẽ cứ lớn lên là thấy phim hoạt hình chẳng hay nữa? Tôi tự nhủ rằng sau này tôi có lớn lên thì tôi sẽ vẫn thích xem phim hoạt hình, nhất định là như vậy.

Tuyết tinh thần

*Photo: Ewitsoe

 

Người ta hay nói với nhau, hoặc tự an ủi bản thân, rằng: Sau cơn mưa trời lại sáng. Chẳng có gì để bàn luận về tính xác đáng của câu nói này. Đó là một chân lý không thể chối cãi, và sẽ là rất ngu ngốc nếu có ai đó phủ nhận.

Thiên nhiên là minh chứng rõ ràng nhất cho chân lý ấy. Đây là một quy tắc bất di bất dịch của tạo hóa: Có mưa thì phải có nắng, có tối thì phải có sáng. Những yếu tố đối lập này cứ luân phiên nhau đến với nhân loại, cuộc sống nảy sinh từ sự hài hòa giữa các mảng sáng – tối, nắng – mưa, khái niệm “cuộc đời” đã được sinh ra trong hoàn cảnh đó.

Và rồi, cứ mỗi khi ai đó gặp chuyện không may trong cuộc sống, người thân, bạn bè của họ thường an ủi họ bằng chính cái khái niệm ấy: “Cuộc đời mà!” Ừ, nghe có vẻ hợp lý và dễ an lòng, người đó nghĩ rồi mình sẽ ổn thôi. Nếu chịu khó tìm trên google hoặc bất kỳ phương tiện truyền thông nào, bạn sẽ nhận được một rổ châm ngôn với đại ý: ĐỪNG BAO GIỜ bỏ cuộc, may mắn rồi sẽ tìm đến với bạn sau những điều tồi tệ ấy!

– Ừ chính xác…

– Có gì để phản bác không?

– Không…

– Tất nhiên rồi, khà khà

Nhưng… Này, ba cái chữ in hoa kia dễ làm lắm hả? Bạn có chắc là sau 5 lần nghe câu nói “cuộc đời mà!” kia, bạn vẫn còn đủ nhiệt huyết, niềm tin và động lực để bước tiếp? À, 5 lần vẫn không là gì hả? 10 lần thì sao? À, 10 lần chỉ là chuyện nhỏ với bạn đúng không?

– Mệt quá, không cố nữa đâu …

– Đừng nản lòng, sau cơn mưa trời lại sáng!

– Ừ đúng…

– Thế sao ủ rũ thế? Lạc quan lên!

– Ừ… *Cười gượng*

– Nhớ đấy!

– Nhưng này, cơn mưa kéo dài bao lâu?

– … Không biết… nhưng đại loại là sau đó trời sẽ sáng…

Chiều cao con người có hạn mà, nhỉ? Nước mưa ngập đầu rồi thì nắng lên còn ý nghĩa gì không? Có chăng lúc đó, tất cả những gì bạn có thể làm là cố gắng đón những tia sáng le lói xuyên qua làn nước đang nhấn chìm mình, rồi dần lịm đi khi vẫn tồn tại đâu đó trong bạn một niềm hy vọng về một điều thần kỳ rằng nước sẽ bốc hơi NGAY LẬP TỨC sau khi nắng lên.

*Photo: Ewitsoe

 

Đừng hiểu lầm. Tôi không có ý bảo bạn ngừng cố gắng. Chỉ là, hãy tính toán kĩ hơn và đừng làm mọi thứ một cách vô tội vạ. Đó là thiên chức của bộ não con người – thứ khác biệt rõ ràng nhất đối với động vật bậc thấp. Đừng tự huyễn hoặc, hãy thực tế. Đừng tìm cách bao biện, hãy sửa sai.

Bởi lẽ, cuộc đời không có chỗ cho quá nhiều sai lầm. Nó sẽ nhấn chìm bạn trước khi bạn kịp làm gì đó. Tôi ghét phải nghe câu “Thôi lần sau cố gắng”. Tại sao phải là LẦN SAU trong khi ngay lúc này tôi có thể làm tốt hơn? Câu nói đó chẳng qua là cách nói khác của “Lần này mày ngu vãi l*n”. Bạn không cần phải thức đêm để làm việc mới thành công, nhưng nhất thiết bạn phải tỉnh táo và chăm chỉ vào ban ngày.

Đây là lúc để gạt khỏi đầu những câu an ủi chết người đó. Nếu thất bại, hãy dũng cảm nói “Tôi sai rồi”, chứ đừng có nói “thất bại là mẹ thành công”. Đó sẽ là con dao bạn tự mài để đâm chết chính mình.

 

Duy Bàn Chân

Thêm Một Lần Yêu Em

*Photo: the twinkling of an eye

 

Đêm lạnh thật sự khó chịu

Dạo này không khí càng lúc càng lạnh, buồn thay là cái lạnh này sau mùa Noel cũng không có dấu hiệu sẽ chấm dứt hay giảm đi. Đối với nhiều người bình thường thì đêm lạnh sẽ rất tuyệt để đánh một giấc ngủ sâu và say, xua tan những mệt mỏi trong ngày. Thế mà đối với tôi thì nó như một dụng cụ tra tấn hữu hiệu, một hình phạt dành cho kẻ đã phản bội tình yêu. Mấy dòng này đây để tôi ghi nhớ cái cảm xúc lúc này đang trỗi dậy trong mình, và cũng là vì tôi muốn viết cái gì đó. Sau đây cho phép tôi được kể một câu chuyện khá dài.

Những con số 0 phá hỏng đời ta

*Photo: d a b i t o

 

Trong một đêm không ngủ được, kẻ ngốc như tôi mò mẫm gõ từng dòng suy nghĩ trong mình lúc này.

Thực sự mà nói, những con số 0 đó, ngày nào cũng phá rối cuộc sống tôi. Trong từng bữa ăn, giấc ngủ, công việc, trong từng cuộc vui cùng chúng bạn. Nó xuất hiện mọi nơi và tôi ngày càng phát điên lên. À chết, sơ suất quá, chắc bạn đang thắc mắc con số 0 đó là gì đúng không? Vâng! Đơn giản thôi, đó là những số 0 trên tờ tiền, trong tài khoản ngân hàng của chính bạn đấy.

Tôi chợt nhớ đến hai câu nói từng đọc được “Nếu sống mà không ăn thì hay biết mấy” của Nam Cao và “Nếu tiền không phải vấn đề thì bạn khao khát điều gì?” của Alan Watts. Đã một năm rồi tôi cố gắng đi tìm đáp án cho mình, nhưng sao đôi chân vẫn bị kiềm chặt trong vòng tròn của các con số. Chúng ngày càng co chặt lại và tôi thấy nghẹt thở. Nhiều sáng thức dậy, nhủ lòng là phải cố lên, không thể gục ngã để rồi gánh nặng trong lòng ngày càng tăng.

Tôi đã từng thấy nhiều cặp trai gái đánh đổi tình cảm chỉ để lấy những con số 0 ấy để rồi cuối cùng những thứ họ nhận được cũng quay lại số 0. Tại sao vậy? Bạn nghĩ sẽ sung sướng mà không phải đánh đổi gì sao? Đời chưa cho không ai cái gì hết, chỉ đến những khoảng lặng của cuộc đời, khi đớn đau, chua xót ập đến thì bạn mới nhận ra thì đã quá trễ. Vì bạn thích những con số 0 nên đời cho bạn con số 0 hoàn chỉnh nhất.

Nếu cho bạn đánh đổi đam mê để có được một cuộc sống bình thường, có được một dãy các số 0 cố định hằng tháng thì bạn chọn cái nào? Có lần tôi đã nói với gia đình mình về hai chữ “đam mê” và nhận được sự phản đối kịch liệt từ mọi người. Dẫu biết công việc đó là tốt cho tôi nhưng tôi không muốn sau này cứ là một cái bóng, sáng đi tối về rồi ôm gối ngủ. Tôi muốn mỗi sáng thức dậy dù mệt mỏi nhưng vẫn có động lực để làm. Tôi không biết đam mê ấy có còn chảy bỏng nữa không khi mà ba tháng nữa một cơn bão sẽ lại ập đến.

Thôi thì nghĩ chi cho mệt đầu, nghĩ đơn giản cho đời thanh thản chút nào. Như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói “Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau.” Có lẽ điều quan trọng nhất để được thanh thản là học cách rũ bỏ, chấp nhận và tha thứ.

Tôi thường nhìn mọi người, sự vật xung quanh để rồi tha thứ cho chính mình cho đời. Khi thấy những người ăn xin không có miếng ăn, tôi tha thứ cho những con số 0 trong ví mình. Khi thấy những đứa trẻ không nhà, tôi tha thứ cho những con số 0 đang làm phiền mình trên các hóa đơn điện, internet. Còn khi thấy người khác lao đầu vào những con số 0 vô  nghĩa ấy tôi chỉ mỉm cười.

Không, không phải tôi khi dễ họ, chỉ là một chút đồng cảm mà thôi. Tôi chỉ hy vọng họ sớm thoát ra khỏi gọng kiềm ấy, một chút thôi như tôi từng ngày đang cố gắng. Hãy nhớ đừng bao giờ quá khao khát những con số ấy, hãy khao khát hạnh phúc. Hãy học cách tha thứ, chấp nhận bạn nhé, tin tôi đi, đó là cách giúp bạn bình yên giữa xô bồ cuộc sống này. Chúc bạn có cuộc đời như mình muốn và sớm thoát khỏi nó – số 0 đáng nguyền rủa!

 Không Tên

Anh và em… à không… chúng ta bằng tuổi nhau mà nhỉ

 *Photo: minato

 

“Tại sao chúng ta không bao giờ biết được tình yêu bắt đầu khi nào nhưng chúng ta lại luôn nhận ra khi tình yêu kết thúc ?” 

– Câu chuyện Los Angeles

 

Anh và em… à không… chúng ta bằng tuổi nhau mà nhỉ… Cậu và tớ, chúng ta cách nhau hàng ngàn cây số, trải dài trên con đường từ Bắc vào Nam, chúng ta quen nhau trong hoàn cảnh khi mà xã hội đã phát triển theo con đường mà chính chúng ta nhìn lại cũng không rõ tại sao nó lại xảy ra như thế. Từng giờ từng phút, chúng ta online để cập nhật, để trong ngóng, để hòa vào dòng chảy của dòng sông số, nơi xã hội nảy nở.

Tình yêu chúng ta nảy nở giữa vô vàn những khó khăn, hiểm trở, từ virus cho đến hacker, từ mất mạng cho đến chuột cấn đứt dây. Nhưng không vì thế mà chúng ta ngừng “yêu” nhau, chúng ta xa cách chỉ một lớp màn hình và hàng chữ kia, có chăng trở ngại duy nhất là sự xấu hổ, bẽn lẽn của nhau khi không dám Skype. Đêm đên, chúng ta online và hòa vào bầy cú nhộn nhịp suốt đêm. Sáng lên, chúng ta lại bước ra cuộc sống thực tại đầy khó khăn và trắc trở.

Cậu hằng than thở vs tớ về cuộc sống ngoài kia thật phũ phàng thật khó khăn, rằng cậu muốn ở bên chiếc máy tính để trò chuyện, để “yêu” thêm tớ. Đó cũng chẳng là gì đối với một cô gái 17 tuổi mới lớn, cậu cũng như bao cô gái khác, ao ước một mối tình đẹp, một kỉ niệm khó phai của cuộc đời. Nhưng hỡi ôi, cuộc sống không cho cậu lựa chọn đó, nó cướp đi của cậu nước mắt, niềm tin, cả lòng kiêu hãnh.

Nó đem lại cho cậu sự tự ti, dè bĩu với cuộc sống này, với niềm tin vào những thằng con trai. Bởi chính tớ là người đã đem đến đau khổ cho cậu, hằng đêm, hằng giờ, tớ dẫm đạp lên niềm tin và tình yêu của cậu, tớ trở thành một con quỷ đội lốt người với ham muốn thể xác và lòng tin những cô gái trẻ.

Những thủ thuật online, những dòng chữ ân cần, những câu nói bông đùa đem đến nụ cười cho cậu cũng như đối với bao cô gái khác, chúng chỉ là giả dối, là dối trá, là cái bẫy giăng sẵn để chào đón những con nai vàng ngơ ngác giữa bài đồng rộng lớn. Tớ, cũng chỉ là một thằng con trai 17 tuổi như cậu, nhưng lại là một kẻ dối trá, kẻ chỉ đáng nhận được những lời chỉ trích, những cái nhìn gay gắt của xã hội. Vậy mà sao, vẫn được sợ tin yêu của hàng chục con người xung quanh, của hàng trăm con người trên cái xã hội ảo này. Có phải chăng lớp bọc của tớ là quá tốt, là bất khả xâm phạm. Thế nhưng, lớp vỏ đấy dần bị bóc mòn dưới chính những tội lỗi mà tớ đã gây ra.

Có lẽ cũng đã quá muộn cho một lời xin lỗi. Những câu nói của tớ bây giờ có lẽ không còn đáng tin nữa, và cũng bởi cái xã hội ảo này đã không còn là chốn trò chuyện, là nơi gắn kết hai chúng ta lại với nhau. Để rồi khi mất cậu, tớ đau đớn, hận thù chính bản thân mình…

Cảm ơn cậu, cảm ơn một cuộc tình dang dở, cảm ơn vì đã block tớ, để tớ nhận ra mình đã không còn là chính mình của ngày trước nữa rồi…

 

Martin Trương

Làm sao để sống An Nhiên?

Photo: Street art by Etam Cru, Richmond, USA

 

Làm sao để sống An Nhiên?

Trước tiên, hãy học cách yêu lấy bản thân mình.

Bạn đừng vội cho rằng điều đó là ích kỷ, có nhiều triết lý thường dạy chúng ta phải mở tấm lòng từ bi, yêu thương tất cả mọi người. Còn Tôi nói rằng “Trước tiên phải học cách yêu lấy bản thân mình.”

Là “HỌC” cách tự yêu bản thân. Một điều nghe tưởng chừng như đơn giản nhưng con người ta thường phạm phải sai lầm căn bản này đầu tiên. Yêu bản thân không phải là chuyện dễ như chúng ta thường nghĩ, đã có rất nhiều lần bạn tự làm đau chính mình. Là khi bạn cảm giác tổn thương trong những câu chuyện tình cảm. Là lúc bạn hờ hững không chịu chăm sóc sức khỏe và tinh thần của bản thân. Là khi bạn tự ti, xem thường chính bạn. Là lúc bạn để nỗi buồn và lo lắng khiến bạn xuống dốc.

Thử nghĩ đi, đã có bao nhiêu lần bạn vô tình với chính mình?

Chúng ta cũng chỉ  là một con người trong cái thế giới rộng lớn này, mang trong mình đầy đủ những bản tính tốt và xấu, yêu thương và ích kỷ. Đừng vội nói rằng “Tôi muốn mang yêu thương tới tất cả mọi người” khi ngay cả trong chính bản thân mình còn chưa yêu nổi. Có thể tình yêu thương của bạn với những người xung quanh không tính toán thiệt hơn, nhưng bạn có dám chắc rằng một khi tình yêu ấy bị phản bội, bạn sẽ không sụp đổ. Và ngay cả chính bản thân mình, bạn cũng không biết cách làm cho mình hạnh phúc thì làm sao bạn có thể mang hạnh phúc tới người khác. Bởi thế, đừng bao giờ bỏ rơi chính bản thân bạn.

Bạn cũng đừng bao giờ ngồi đó mà chờ đợi người khác yêu thương bạn, để rồi thỉnh thoảng tự đặt những câu hỏi đại loại như “Mình không xứng đáng nhận được yêu thương ư?” Tại sao bạn phải mong chờ tình yêu từ người khác khi ngay chính bạn cũng có thể làm điều đó với chính mình. Bạn hãy sống – tự yêu lấy bản thân và dành cho mọi người những tình cảm chân thành và sự quan tâm của mình. Hãy học cách Yêu chính bản thân bạn trước khi nhân rộng tình yêu ấy ra cả thế giới.

Cách để HỌC yêu thương chính bản thân như thế nào?

Trân trọng cơ thể bạn, yêu quý và quan tâm tới nó. Tất nhiên rồi, lý thuyết này không có gì phải bàn cãi, nhưng tin không? Các bạn hầu như đều bỏ bê cơ thể mình. Bạn là những con cú đêm chính hiệu? Những bữa ăn thất thường? Tập thể dục hàng ngày dường như là điều xa xỉ? Nghĩ lại đi, có đúng vậy không. Vậy hãy bắt đầu thay đổi những thói quen để yêu mến cơ thể mình hơn.

Hãy tạo niềm vui cho cuộc sống của bạn. Có người bảo Tôi có những thú vui tiêu khiển thật ngộ. Ừ thì ngộ thật, tôi có thể tô màu bậy bạ như một đứa trẻ em, viết lách tầm phào những điều mình suy nghĩ, thỉnh thoảng mua hoa về trang trí căn nhà của mình, tham gia từ thiện và những chuyến đi ý nghĩa…Những điều vớ vẫn nhưng tô màu cho cuộc sống thêm vui. Bạn thử đi, làm những gì bạn thích, đừng cho rằng bạn vẽ xấu, viết dở, cắm hoa không nghệ thuật…nếu muốn hãy cứ làm, đừng ngần ngại.

Yêu thương bản thân cũng là phải luôn tự tin vào chính mình. Bạn là một bản thể duy nhất trên thế giới này, không một ai có thể so sánh cùng. Bạn có những giá trị riêng của bạn, hãy luôn tìm cách để phát huy chúng. Và hãy luôn giành những lời khen tặng và động viên bản thân mình, vì bạn đã làm đã làm rất tốt.

Hãy suy nghĩ tích cực và đừng để nỗi buồn xâm chiếm bạn. Không có việc gì là không thể giải quyết được. Không có điều gì là quá tồi tệ. Không có khó khăn nào không thể vượt qua. Tất cả phụ thuộc vào cách bạn đối mắt với vấn đề. Hãy luôn mỉm cười và nhìn mọi việc một cách lạc quan hơn.

Bởi thế, yêu thương bản thân mình một cách tốt nhất, để bạn có thể yêu thương những người xung quanh tốt hơn.

 

 – Trang Nguyễn

Vài người đã rời bỏ ta ra đi

Đã có lúc Tôi từng thốt thảng “Từng người  – từng người cứ rời bỏ tôi ra đi.”  Tôi đã từng nghĩ và cũng tự huyễn hoặc mình rằng: “Ừ thì là Tôi đã sai.” Có lẽ những hành động cứ nghĩ là vô hại của mình lại ảnh hưởng sâu sắc tới những người xung quanh. Ngỡ ngàng và giật mình chấp nhận sự rời bỏ của họ và để tự mình lại chui vào cái vỏ bọc cô độc. Chỉ tiếc thôi, tiếc cho những mối quan hệ đã từng cố gắng xây dựng. Chỉ tiếc thôi, tiếc cho những mối quan hệ đã từng cho là quan trọng.

Bây giờ, có những lúc nhìn lại về quá khứ, Tôi nói với Chị “Em đã đánh mất một vài thứ đã từng quan trọng.” Chị bảo: “Em đừng tiếc, không có gì đáng tiếc cả.”

Có lẽ vậy, mỗi người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều có một sứ mệnh. Khi sứ mệnh ấy hoàn thành thì họ phải rời đi đúng không? Dù sao, họ từng có một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời của ta. Có thể là những rung động thoáng qua để biết được cuộc sống có đủ các cung bậc cảm xúc. Cũng có thể là một điểm tựa nào đó trong những vấp ngã giữa cuộc sống xô bồ này. Cũng có khi chỉ là cái nắm tay hờ hững để biết tồn tại ai đó bên cạnh ta.

Photo: Lost
Photo: Lost

Sự ra đi của họ có thể là bài học để ta nhận ra rằng chính cái sự vô tâm ngỡ là vô hại của mình đã lấy đi những điều quan trọng rời xa. Bài học cho chúng ta, cho sự hờ hững của bản thân được trả giá bằng sự nuối tiếc. Nó cũng chính là bài học cho sự tin tưởng trao nhầm người, cho những mối quan hệ không đủ bao dung, cho những gì ta đã từng cố gắng xây dựng trong mối quan hệ ấy.

Cũng có khi những sự ra đi ấy cũng là kết thúc mối quan hệ không còn phù hợp, để chúng ta không còn luẩn quẩn trong những mối quan hệ không bền vững. Chiếc áo không còn phù hợp thì phải tìm một chiếc áo khác. Nếu không cởi bỏ cái áo cũ thì làm sao có thể mặc một chiếc áo mới đẹp hơn. Tại sao họ lại rời bỏ ta? Do ta không xứng đáng, do niềm tin không đủ, do sự chân thành không vững…. Không phải, chỉ là vì chúng được đặt lầm chỗ và sai người mà thôi.

Để một người bước ra khỏi cuộc đời chúng ta đáng tiếc thật nhưng ta hãy cứ vui với những mối quan hệ mới, sẽ không còn khóc, không còn buồn, không còn u sầu vì những thứ đã qua, nếu có hãy chỉ một chút thôi và sẽ không quay đầu nhìn lại về quá khứ. Vì chúng ta cần phải bước tiếp để tìm kiếm những thứ tốt hơn, đẹp hơn, xứng đáng hơn.

Rồi….trong cuộc đời này, sẽ vẫn có những người đến và đi, chỉ hy vọng rằng vào những lúc ấy ta đủ mạnh mẽ mỉm cười tạm biệt họ. Và nếu có bất chợt vô tình va chạm họ trên con đường đời tấp nập, ta vẫn đủ rộng lượng và niềm tin trao họ một nụ cười trìu mến.

 

 

 – Trang Nguyễn

Photos: Lost

Thế Hệ Mới Của Sách Điện Tử Ebook Việt Nam

Photo: removethepain

Liệu ebook có thay thế được sách giấy, sách in?

Từ giữa năm 2011 xuất hiện công ty cổ phần dịch vụ trực tuyến Vinapo công bố hệ thống phân phối sách điện tử có bản quyền đầu tiên tại Việt Nam Alezaa.com. Đây là bước ngoặt, là sự kiện mở đường cho tương lai của xuất bản số sau này.

Cảm giác của một kẻ luôn phải tỏ ra mạnh mẽ

Photo: Meganne Forbes

Chín mươi tám ngày trước

Rất lâu trước đây, khi tôi còn vô tâm mà lãng quên mất giấc mơ, tôi cũng đã có một đêm lảm nhảm không ngủ như đêm nay. Đêm đó, không ngủ để đọc nốt vài trang sách còn dang dở, hình như lúc đó là “Tìm lại nhau giữa Sài Gòn” của Tùng Leo, còn hôm nay, chẳng có tâm trạng để tập trung vào bất cứ quyển sách nào dù là tiểu thuyết, sách kinh tế hay chân lý sống. Đêm nay, có lẽ dành riêng cho tôi.

Đánh thức yêu thương

Photo: Iyoed

 

Sẽ thật đẹp nếu tình yêu được ươm mầm từ xúc cảm chân thành của con tim, sự đồng điệu hiểu ý của tâm hồn, sự đam mê khao khát được yêu thương và từ mong muốn được cùng nhau chinh phục bến bình yên.

Nhưng!

Nếu bạn có một quá khứ buồn với vô vàn vết thương chưa liền sẹo, với niềm tin sứt mẻ bởi tình yêu, với những con người thuộc về dĩ vãng nhưng vẫn tồn tại khá sâu trong nỗi nhớ hiện tại và bạn cho rằng, mình không đủ can đảm để có thể mở lòng đón yêu thương.

Vậy thì bạn nhầm rồi, bởi vẫn có những yêu thương chân thành được nảy mầm từ mảnh đất mang tên “tổn thương”.

Khi bản thân biết rằng không thể níu giữ, hãy nhanh chóng chuyển sang chế độ lãng quên trước khi hình ảnh đó khắc sâu trong nỗi nhớ.

Không phải quên bằng cách xóa sạch những kí ức lúc bên nhau, mà nên bắt đầu hãnh trình quên lãng bằng cách nhớ thật nhiều.

Nghe ra thật phi lý, nhưng chỉ khi nỗi nhớ đong đầy và chạm đến cực điểm thì công tắc quên lãng mới có thể kích hoạt.

Quên

Một khái niệm không xa lạ nhưng khó hiện thực hóa.

Không phải vì không thể quên mà vì con người vốn mắc bệnh sợ – hãi. Họ lo sợ rằng việc quên một ai đó sẽ khiến cuộc sống của họ trở nên trống rỗng và vô vị.

Nhưng họ nào biết rằng, quên đi những người không hiện hữu bên ta là cách nhanh nhất để ta có thể lấp đầy khoảng lòng bằng những yêu thương mới.

Quên nào có phải là tẩy sạch vùng kí ức có tên người cũ đâu.

Quên, chỉ đơn giản là xếp họ vào một góc khuất của tâm hồn để sau này khi cuộc sống đã về với cân bằng và bắt lại được nhịp điệu yêu thương thì ta sẽ một lần nhìn vào góc tối đó, mỉm cười và nói “ngủ yên nhé, tôi sẽ lại yêu và sẽ bầu bạn cùng hạnh phúc”.

Nhớ

Khi cảm xúc cân bằng, lúc lửa tình bắt đầu nhen nhóm lại và yêu thương được đánh thức thì hãy nhớ rằng.

Quá khứ dẫu đau buồn hay hạnh phúc đều do ta tạo ra vì thế, đừng chối bỏ mà hãy nhìn vào nó để nhận ra đâu là nơi ta đã ngã mà tránh ra cho những ngày tháng sau này.

Một mối tình kết thúc, lỗi không bao giờ chỉ thuộc về một người. Đừng đổ lỗi hay bao biện, đừng né tránh hay rũ bỏ trách nhiệm mà hãy trung thực nhìn vào khuyết điểm của bản thân mình rồi sửa chữa. Một cái Tôi quá lớn, một tự ái quá cao, một ích kỷ ngự trị trong tính cách chỉ khiến cho yêu thương lỗi nhịp, tranh cãi trở nên gay gắt và khoảng cách ngày càng xa nhau mà thôi.

Không ai sinh ra đã là của nhau vì thế khác nhau là điều dễ hiểu vì thế, nếu đã yêu, hãy dung hòa bằng cách sửa đổi bản thân và hướng đối phương về những điều gần gũi để cả hai cùng chạm đến sự đồng cảm.

Nhớ lấy!

Đừng ngồi chờ vết thương liền sẹo, nỗi nhớ phai màu và niềm tin hàn gắn mới yêu.

Đừng yêu cầu sự mãnh liệt hay hiểu ý ngay khi bắt đầu vì tình yêu đẹp sẽ là sợi dây kéo gần mọi khoảng cách.

Đất cằn cỗi giết tâm hồn yếu đuổi nhưng có thể làm bật lên những cây tình yêu đẹp với những con tim luôn khao khát yêu thương.