21.3 C
Da Lat
Thứ Ba, 6 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 280

Thế Hệ Mới Của Sách Điện Tử Ebook Việt Nam

Photo: removethepain

Liệu ebook có thay thế được sách giấy, sách in?

Từ giữa năm 2011 xuất hiện công ty cổ phần dịch vụ trực tuyến Vinapo công bố hệ thống phân phối sách điện tử có bản quyền đầu tiên tại Việt Nam Alezaa.com. Đây là bước ngoặt, là sự kiện mở đường cho tương lai của xuất bản số sau này.

Cảm giác của một kẻ luôn phải tỏ ra mạnh mẽ

Photo: Meganne Forbes

Chín mươi tám ngày trước

Rất lâu trước đây, khi tôi còn vô tâm mà lãng quên mất giấc mơ, tôi cũng đã có một đêm lảm nhảm không ngủ như đêm nay. Đêm đó, không ngủ để đọc nốt vài trang sách còn dang dở, hình như lúc đó là “Tìm lại nhau giữa Sài Gòn” của Tùng Leo, còn hôm nay, chẳng có tâm trạng để tập trung vào bất cứ quyển sách nào dù là tiểu thuyết, sách kinh tế hay chân lý sống. Đêm nay, có lẽ dành riêng cho tôi.

Đánh thức yêu thương

Photo: Iyoed

 

Sẽ thật đẹp nếu tình yêu được ươm mầm từ xúc cảm chân thành của con tim, sự đồng điệu hiểu ý của tâm hồn, sự đam mê khao khát được yêu thương và từ mong muốn được cùng nhau chinh phục bến bình yên.

Nhưng!

Nếu bạn có một quá khứ buồn với vô vàn vết thương chưa liền sẹo, với niềm tin sứt mẻ bởi tình yêu, với những con người thuộc về dĩ vãng nhưng vẫn tồn tại khá sâu trong nỗi nhớ hiện tại và bạn cho rằng, mình không đủ can đảm để có thể mở lòng đón yêu thương.

Vậy thì bạn nhầm rồi, bởi vẫn có những yêu thương chân thành được nảy mầm từ mảnh đất mang tên “tổn thương”.

Khi bản thân biết rằng không thể níu giữ, hãy nhanh chóng chuyển sang chế độ lãng quên trước khi hình ảnh đó khắc sâu trong nỗi nhớ.

Không phải quên bằng cách xóa sạch những kí ức lúc bên nhau, mà nên bắt đầu hãnh trình quên lãng bằng cách nhớ thật nhiều.

Nghe ra thật phi lý, nhưng chỉ khi nỗi nhớ đong đầy và chạm đến cực điểm thì công tắc quên lãng mới có thể kích hoạt.

Quên

Một khái niệm không xa lạ nhưng khó hiện thực hóa.

Không phải vì không thể quên mà vì con người vốn mắc bệnh sợ – hãi. Họ lo sợ rằng việc quên một ai đó sẽ khiến cuộc sống của họ trở nên trống rỗng và vô vị.

Nhưng họ nào biết rằng, quên đi những người không hiện hữu bên ta là cách nhanh nhất để ta có thể lấp đầy khoảng lòng bằng những yêu thương mới.

Quên nào có phải là tẩy sạch vùng kí ức có tên người cũ đâu.

Quên, chỉ đơn giản là xếp họ vào một góc khuất của tâm hồn để sau này khi cuộc sống đã về với cân bằng và bắt lại được nhịp điệu yêu thương thì ta sẽ một lần nhìn vào góc tối đó, mỉm cười và nói “ngủ yên nhé, tôi sẽ lại yêu và sẽ bầu bạn cùng hạnh phúc”.

Nhớ

Khi cảm xúc cân bằng, lúc lửa tình bắt đầu nhen nhóm lại và yêu thương được đánh thức thì hãy nhớ rằng.

Quá khứ dẫu đau buồn hay hạnh phúc đều do ta tạo ra vì thế, đừng chối bỏ mà hãy nhìn vào nó để nhận ra đâu là nơi ta đã ngã mà tránh ra cho những ngày tháng sau này.

Một mối tình kết thúc, lỗi không bao giờ chỉ thuộc về một người. Đừng đổ lỗi hay bao biện, đừng né tránh hay rũ bỏ trách nhiệm mà hãy trung thực nhìn vào khuyết điểm của bản thân mình rồi sửa chữa. Một cái Tôi quá lớn, một tự ái quá cao, một ích kỷ ngự trị trong tính cách chỉ khiến cho yêu thương lỗi nhịp, tranh cãi trở nên gay gắt và khoảng cách ngày càng xa nhau mà thôi.

Không ai sinh ra đã là của nhau vì thế khác nhau là điều dễ hiểu vì thế, nếu đã yêu, hãy dung hòa bằng cách sửa đổi bản thân và hướng đối phương về những điều gần gũi để cả hai cùng chạm đến sự đồng cảm.

Nhớ lấy!

Đừng ngồi chờ vết thương liền sẹo, nỗi nhớ phai màu và niềm tin hàn gắn mới yêu.

Đừng yêu cầu sự mãnh liệt hay hiểu ý ngay khi bắt đầu vì tình yêu đẹp sẽ là sợi dây kéo gần mọi khoảng cách.

Đất cằn cỗi giết tâm hồn yếu đuổi nhưng có thể làm bật lên những cây tình yêu đẹp với những con tim luôn khao khát yêu thương.

 

Tôi Bỗng Nhận Ra…

Photo: Rocknrollpartyqueen

 

Noel đang dần đến, những cơn gió lạnh đầu mùa mặc sức phả cái lạnh căm vô hồn thổi vào lòng ta một cảm giác khó tả, tựa như nhẹ tênh mà cũng nặng vô cùng. Để rồi khi ngẩn ngơ trước màn sương mờ còn lưu lại chút dấu ấn buổi sớm tinh mơ. Tôi bất chợt nhận ra những điều kì diệu…

Tôi bỗng nhận ra những bộ óc vĩ đại thật tuyệt vời, chúng đưa ta đến thế giới của sự khám phá, của tri thức mênh mông, của bí ẩn đại dương sâu thẳm. Nhưng những trái tim vĩ đại kì diệu hơn, chúng như mùa hè chan hoà ánh nắng sưởi ấm những con tim băng giá bởi bao tàn nhẫn của cuộc đời, chúng như chiếc băng gạt hàn gắn vết sẹo nơi nỗi đau đã chất chứa bao nỗi lòng, có sức mạnh kiên cường thay đổi cuộc đời của một người nào đó.

Tôi bỗng nhận ra hạnh phúc không tồn tại một khái niệm cụ thể nào, không xảy đến trước một hoàn cảnh chắc chắn nào đó, hạnh phúc là những giây phút ta sống cho hiện tại, lãng quên quá khứ khắc khoải lòng, hi vọng về tương lai phía trước. Đó có thể là những khoảnh khắc bên bạn bè đồng trang lứa, trao cho nhau những tiếng cười ngây dại, san sẻ nhau nỗi ưu tư vốn vẫn ngấm ngầm nơi tận cùng con tim.

Gif: Learningtheblues
Gif: Learningtheblues

 

Hạnh phúc ở thật gần mà cũng rất xa, rất đỗi bình dị nhưng cũng vô cùng phi thường. Tôi bỗng nhận ra cuộc sống vẫn tươi đẹp dẫu cho bao nhọc nhằn cứ quẩn quanh những tháng ngày thường nhật. Dẫu cho thời gian khắc nghiệt kia có biến mọi thứ thành tro tàn, dẫu trận cuồng phong có mặc nhiên cuốn phăng đi tất cả. Sơn ca ríu rít tiếng hót chao đảo cành lá, gió mãi miết thổi từng cơn, đâu đó biển hát khúc ca lay động lòng người…

Mọi vật muôn đời vẫn vẹn nguyên hương sắc thuở tinh khôi. Chỉ khi ta mở rộng tâm hồn mình, lặng nhìn mọi vật qua lăng kính lạc quan, ta sẽ thấy được điều kì diệu. Tôi bỗng nhận ra không có gì là vĩnh cửu, tình bạn cũng không thể mãi trường tồn với thời gian. Khoảng cách ẩn chứa sức mạnh khôn cùng không gì ngăn cản nổi. Nó đủ sức làm phai nhoà tình cảm sâu nặng bấy lâu, vô tình xoá tan bao kỉ niệm ta đã cùng nhau từng có, cuốn trôi tấm chân tình phủ kín trái tim thơ…

Nhưng giữ gìn tình cảm đẹp ấy lâu đến nhường nào, ta vẫn cố gắng duy trì, dẫu biết rõ sẽ có lúc chúng tan biến. Tôi bỗng nhận ra mọi thứ sinh ra để rồi kết thúc. Nhưng ắt hẳn tất cả chúng ta đều chọn bắt đầu. Khởi đầu để rồi kết thúc, đó là một hành trình dài. Hành trình dai dẳng ấy sẽ có đau thương, sẽ chất đầy niềm hạnh phúc. Điểm dừng ở phía chân trời xa xôi nhưng cách trở. Chỉ cần có quyết tâm, chỉ cần biết khao khát, biết hi vọng, kết thúc sẽ tựa như thiên đường.

Tôi bỗng nhận ra những cơn gió lạnh mang lẫn nỗi buồn man mác buổi sớm mai làm rạo rực tâm hồn đang nhạy cảm trước sự trôi chảy của thời gian, trước ngã rẽ vô định phía trước, trước dòng hạ lưu đang chảy xiết một cách dữ dội và điên cuồng. Gió vốn vô tình nghiêng ngã nhành cây, gió đâu thể thấu hiểu cõi lòng quạnh không khó cất thành tiếng… Nhưng gió giúp tôi biết cảm nhận cuộc sống xinh đẹp này.

Tháng Mười Hai, mùa cuối của năm. Tháng Mười Hai, tạm biệt những cố gắng đã từng quyết tâm đạt được. Tháng Mười Hai, kết thúc, để rồi bắt đầu một hành trình mới. Cảm nhận những phép màu, ta sẽ trưởng thành hơn…

 

L.W

“Khi nào tuyết rơi giữa Sài Gòn, em sẽ cưới anh.”

Photo: Lauraology

 

Tôi!

Tôi của những ngày tuổi 20, sôi nổi trong nhịp sống nhưng lặng lẽ lúc đêm về.

Tôi của những ngày tuổi 20, ồn ã trong dòng đời nhưng lặng lẽ lúc yêu em.

Hai mươi, tôi biết yêu, biết sai lầm và biết hy vọng.

Nỗi lo của hàng Việt Nam

Photo: Bùi Thụy Đào Nguyên

Trong cái ẩm ướt và buốt giá với những cơn mưa phùn nhỏ của mùa đông, tôi đến với chị, đến với hàng quần áo ở ven chân cầu thang dưới nhà. Và ngạc nhiên, và ngỡ ngàng, và chìm đắm trong suy nghĩ, trong sự trăn trở. Cảm giác không thể gọi tên…

Một lời chào đon đả, một biển sale off to đùng và một sự cảm thấy thiếu thốn mấy cái quần áo ấm cho mùa đông này, tôi đánh bay cái lười mà ghé vào xem. Ngó trước ngó sau, cầm lên thả xuống, tôi đánh bạo hỏi chị mấy câu:

“Quần áo này ở đâu đấy chị?”

“Quần áo của Việt Nam mình đó em, mà sao thế?”

“À, tại em chả thấy mã vạch gì hết, em hỏi xem,mà sao toàn mác quần áo chữ Lào với Trung Quốc thế này chị?”

Chị nhìn tôi tỏ vẻ ngại ngùng, nhỏ nhẹ mà bảo: “Tại họ gắn mác ấy để giảm thuế ấy mà.”

Tôi lắc đầu ngán ngẩm, cũng không hiểu câu nói của chị giảm thuế ở đâu. Chị tiếp lời: “Dán mác này thuế được giảm chỉ còn gần 1/3 thôi em ạ.”

Giật bắn mình mà quay ra chăm chú nhìn chị, mông lung và trống rỗng, thất thần và ngơ ngác, không thể ghép nối các chi tiết trong đầu mình lại. Không biết níu giữ vào đâu để lấy niềm tin.

Trên các mạng xã hội, các diễn đàn , các trang báo chị tràn ngập thông tin “hàng TQ đội lốt hàng Việt” rồi thì “ruột TQ nhãn mác Việt Nam” và cả “hàng tàu dán nhãn hàng ta” thế mà bây giờ lại có trường hợp “hàng ta dán mác hàng tàu”, mượn cái mác của bọn Trung Quốc mà dán vào hàng Việt. Người Việt Nam đang có xu hướng dùng hàng Việt Nam, thị phần của thị trường chia cho hàng hóa Made in Việt Nam ngày càng tăng, chất lượng hàng hóa khi gắn mác Made in Việt Nam ngày càng tốt và giá bán có thể tăng gấp 2 đến 3 lần khi cùng loại hàng hóa đó mà có nhãn mác Made in China.

Hiện nay tâm lý khách hàng có chuyển biến lớn khi dần tẩy chay hàng hóa kém chất lượng và phẩm chất từ Trung Quốc, ý thức người Việt dùng hàng Việt được nâng cao, hàng Việt Nam đang dần có chỗ đứng trên thị trường Việt lại phải giải tiếp bài toán số 2. Với bài toán số 1 đã làm đau đầu không ít người từ chính phủ hải quan cho đến người bán hàng và cả khách hàng như đại loạn dán mác hàng hóa Made in Việt Nam cho hàng hóa nhập khẩu từ Trung Quốc, ngang nhiên nhập hàng Trung Quốc với nhãn Việt để xuất khẩu ra nước ngoài với những thủ đoạn ngày càng tinh vi và sẽ làm ảnh hưởng to lớn đến uy tín của hàng Việt Nam xuất khẩu. Lại đến bài toán thứ 2 gay go hơn khi mà hàng Việt Nam đang dần tỏ rõ điểm mạnh lại phải đi nhắm mắt cúi đầu mà dán nhãn hàng Trung Quốc vì số tiền chi trả cho thuế quá cao.

Người tiêu dùng hoang mang lo lắng khi đứng trước thị trường thật giả lẫn lộn, tốt xấu không phân biệt. Hàng Trung Quốc dán nhãn hàng Việt Nam, hàng Việt Nam lại dùng mác của hàng Trung Quốc. Phải làm sao để bảo vệ người tiêu dùng, phải là sao để bảo vệ hàng Việt, phải làm sao để có thể tạo niềm tin cho mọi người. Những câu hỏi nhức nhối đặt ra đang hi vọng có câu trả lời từ người tiêu dùng, từ hải quan, từ chính quyền.

Thật không biết tin vào đâu nữa? Ôi hàng hóa, bạn xuất xứ ở đâu ra khi tui không thấy nhìn thấy mã vạch trên người bạn.

Người nông dân sẽ không biết tin vào đâu, làm gì mà sống…

Cách hay nhất để thành công

“Một cách hay nhất để thành công trong đời là bắt đầu làm những gì mình thường khuyên người khác.”

– Abraham Lincoln

Im lặng là hèn nhát

“Chúng ta sẽ phải hối hận không chỉ vì lời lẽ và hành động xấu xa của những người xấu mà còn bởi sự im lặng đáng sợ của những người tốt.”

– Martin Luther King

Làm điều đúng

“Lúc nào cũng là thời điểm đúng đắn để làm điều đúng đắn.”

– Martin Luther King

Có nỗi nhớ nào ngang qua

*Photo: Minato

 

Và tôi cứ đợi mãi một chuyến xe

Chúng tôi vẫn thường như thế ngang-qua-nhau như những người lạ. Tôi không biết gì về anh, và dĩ nhiên là không thể hiểu được trong anh như thế nào. Vậy mà cứ ngang qua nhau nhiều lần như-những-người-bạn. Hay mỗi khi trong tôi trào lên thứ cảm xúc lạ lùng nào đó, tôi vẫn chỉ tự nói rằng chỉ là người-lạ thôi . Đó là điều duy nhất có thể khiến tôi ngang qua và không làm ai phải khó xử.

Nó vẫn luôn diễn ra như thế, một cách ngốc nghếch và thành thói quen. Tôi chờ. Chờ cái gì đó đến để tôi không còn trốn chạy bằng câu nói đó nữa. Chờ sự can đảm trong bản thân mình để kh ông ph ải ngang qua kh ông rõ ràng như thế, để tôi không chờ nữa. Kim đồng hồ vẫn chạy, cuộc sống vẫn tiếp tục, tôi vẫn đứng chờ một chuyến xe.

Đó chẳng phải là chuyến xe duy nhất đưa tôi đến bến đỗ. Có phải tôi cứng đầu? Bao nhiêu xe chạy đến như thế nhưng lại chỉ muốn lên đúng chiếc xe đã định trong đầu. Có lúc cứ ngỡ là nó, nhưng đến khi thật gần rồi mới biết là không phải. Ngóng chiếc xe chạy đến từ xa. Nín thở. Nhìn thật kỹ. Để rồi thất vọng. Và như thế, nhiều và nhiều nữa cứ qua đi…

*Photo: Minato

 

Gục đầu, buông cảm xúc. Rời bến…

Sẽ có nhiều người đi qua cuộc đời bạn như thế, theo cách này hay cách khác nhưng bạn lại chẳng hề nhận ra. Hay vì bạn hay chính tôi lúc này đây cứ phủ nhận mọi thứ đi qua đó vì chỉ đang đợi một cái duy nhất. Và có khi nào, tôi đang mệt nên đã bỏ lỡ điều mà tôi đang đợi. Tôi đã chẳng nhận ra nó nữa…  Chuyến xe đó nó đang chạy phía sau…Tôi không nhận ra, cũng chẳng kịp nữa rồi. Cuộc chơi nào cũng có luật của nó. Đơn giản hơn là khi bỏ cuộc bạn sẽ không còn quyền chơi với cái luật đã được đặt ra dành cho mình nữa. Tôi đã rời bến, cho qua đi. Nhìn theo thì muốn rồi…

Cứ đề gió cuốn yêu thương như thế, rồi tim chỉ còn lại nỗi nhớ khô cặn với cái lạnh và u ám của tiết trời mùa đông. Khi tôi quyết định mặc kệ mọi thứ để đối diện thì anh chưa sẵn sàng. Lúc anh đối diện thì tôi không còn can đảm nữa. Để yêu thương qua đi như thế nên giờ chờ nó quay về. Hay chưa bao giờ là yêu thương nên tôi vẫn đang chờ nó đến.

Và dĩ nhiên, cũng có thể sẽ lại chỉ là ngang qua nhau…tim khẽ bối rối, môi khẽ run, mắt chẳng muốn rời, chân muốn bước đến, nhưng rồi… mặt ngoảnh đi, đôi tay buống xuống chỉ để tìm cái lý do ngớ ngẩn nào đó mà khi chưa bước vào yêu thương thì tôi chẳng thể nào biết được. Cứ thế…mà ngang qua nhau, người lạ à!