24 C
Da Lat
Thứ Ba, 6 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 279

Giá trị của các giá trị

*Feature Image: uiethma

 

Thời gian gần đây tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về vai trò và ý nghĩa của những giá trị khác nhau trong cuộc sống. Từ hàng nghìn năm trước, sự khác biệt trong yếu tố địa lý, khí hậu, tài nguyên đã chia hệ phái ý thức của con người làm đôi, mà đến tận ngày nay sự khác biệt giữa Đông và Tây vẫn còn vô cùng lớn lao.

Lấy câu chuyện về trinh tiết của người phụ nữ làm ví dụ. Tôi vẫn nghe kể đâu đó rằng, ngày trước, phụ nữ chưa chồng mà chửa là nhục lắm, bị gọt đầu bôi vôi cho cả làng xỉ và, thậm chí còn bị thả trôi sông. Ngày nay thì thậm chí làm mẹ đơn thân lại là một xu hướng được nhiều người cổ vũ. Không nói đâu xa, chỉ hơn chục năm trước thì các bạn trẻ vẫn yêu nhau rất “trong sáng”, nhà nghỉ chưa mọc lên nhiều như bây giờ. Mấy hôm trước tụ tập gần chục cô bạn học nói chuyện, cả lũ trố mắt khi biết có đứa vẫn chưa làm “chuyện ấy” với bạn trai.

Xét về khía cạnh con người, tôi cho rằng mọi sự thay đổi về hướng phi bạo lực như việc ngừng cạo đầu bôi vôi là một sự tiến bộ. Tuy vậy, xét về khía cạnh các giá trị nhân văn thì liệu coi nhẹ trinh tiết của người phụ nữ có được coi là một chuyển dịch theo hướng tiến bộ hay không?

Cách nhìn nhận về vai trò của người lãnh đạo là một ví dụ khác về sự khác biệt trong các giá trị trong xã hội. Ở nhiều nước như Việt Nam, Trung Quốc, Thái Lan hay phản ánh rõ nét nhất là trong các nền văn minh như Ai Cập cổ đại, Trung Hoa phong kiến người dân dường như đặt kỳ vọng rất lớn vào việc có được một vị “minh quân” để lãnh đạo đất nước. Vai trò của cá nhân lãnh đạo có vị trí rất quan trọng trong các xã hội như vậy, họ dường như là những người “vĩ đại” và được mong chờ phải có năng lực vượt bậc hơn so với những người khác.

Các công trình kiến trúc hùng vĩ như Kim Tự Tháp hay Vạn Lý Trường Thành là sản phẩm điển hình của các xã hội trọng thị cá nhân lãnh đạo. Khi có vấn đề xảy ra trong xã hội kiểu này, dân chúng thường kỳ vọngvào việc cải cách bộ máy lãnh đạo hơn là huy động nguồn lực tự thân. Ở những nước phương Tây, đặc biệt là Bắc Âu hay trong các nên văn minh như Hy Lạp cổ đại, người ta lại đề cao tính dân chủ trong cơ chế ra quyết định hơn là bản thân người lãnh đạo. Các quốc gia này thường không có những vị vua “vĩ đại” hay những công trình khổng lồ.

Bản thân sự tồn tại của các giá trị khác nhau trong xã hội đã nói lên rằng mỗi giá trị đều tồn tại với lý do của nó. Rõ ràng rằng người phụ nữ “truyền thống và giữ gìn” lẫn người phụ nữ “cá tính và thoáng đãng” đều có thể có cuộc sống hạnh phúc trong một xã hội tôn trọng sự khác biệt. Các quốc gia với những quan niệm khác nhau về người lãnh đạo đều có thể có sự phồn thịnh và phát triển. Vậy thì vai trò của các giá trị là gì? Đấy là điều mà tôi suy nghĩ.

Tôi nghĩ rằng, con người sinh ra với những sự khác biệt, tuy vậy, hạnh phúc dường như đều bắt nguồn từ việc những mong muốn được thỏa mãn. Điểm khác biệt lớn nhất bắt đầu từ việc những nhu cầu của mỗi cá nhân là khác nhau, vì thế cách họ giao tiếp, hành xử với nhau để thỏa mãn nhu cầu của bản thân cũng trở nên khác biệt, đó chính là sự khác biệt giữa các giá trị.

Trinh tiết, có thể biểu tượng cho sự chung thủy, theo đó người phụ nữ gìn giữ cơ thể mình, tình yêu của mình và dành nó cho người đàn ông duy nhất mà cô tin tưởng. Việc không cho phép người đàn ông khác quan hệ thể hiện sự tôn trọng cơ thể của bản thân. Thế nhưng, điều này hẳn không phải có thể áp dụng với tất cả các cô gái, bởi việc “tôn trọng bản thân” và “sự chung thủy” có thể được nhìn nhận theo một cách khác. Đàn ông có xu hướng tách biệt việc quan hệ tình dục thuần túy vì nhu cầu bản năng ra khỏi tình yêu thực sự, điều này khiến “sự chung thủy” của đàn ông không loại bỏ việc quan hệ với gái mại dâm.

Điều này khiến tôi bắt đầu suy nghĩ rằng các giá trị mà mỗi cá nhân lựa chọn cho chính họ có xu hướng phù hợp với các nhu cầu bản năng hoặc/và để thích nghi với điều kiện hoàn cảnh địa lý, văn hóa xã hội của họ. Ví như giá trị “tôn trọng” giữa con người với con người là một giá trị có tính đồng thuận cao giữa các nền văn hóa. Nhưng có thể nguồn gốc của việc tôn trọng người khác không phải từ sự tốt đẹp vốn có của con người mà là từ nhu cầu được tôn trọng của mỗi cá nhân. Vì mỗi con người đều yếu đuối trước xã hội, sự tôn trọng người khác đảm bảo cho việc bản thân bạn được tôn trọng lại. Nhưng xét trong một bối cảnh dù ta tôn trọng người khác, họ cũng sẽ không tôn trọng lại ta (như bạn rơi vào tay một bộ tộc man rợ ăn thịt người chẳng hạn), liệu bạn có duy trì giá trị tôn trọng kia? Hay liệu con người có tôn trọng con muỗi?

Điều này dẫn đến một kết luận rằng bản thân các giá trị không có đúng hay sai, mà là mức độ phù hợp của nó đối với các cá nhân và cộng đồng. Việc tôn vinh một giá trị và áp đặt nó lên toàn xã hội sẽ làm trầm trọng hóa các mặt trái của giá trị này về lâu dài. Thay vì vậy, có lẽ chúng ta nên tìm hiểu nguồn gốc bản chất xuất phát của các giá trị, hệ lụy và hậu quả mà nó có thể gây ra cho bản thân người áp dụng và xã hội.

Câu chuyện có lẽ có thể dừng ở đó, nhưng điều khiến tôi trăn trở là cách giải quyết khi những giá trị xung đột và đối đầu lẫn nhau trong một cá nhân? Liệu có thể có sự thương lượng, thỏa hiệp,nhượng bộ giữa hai giá trị đối lập hay là nhất thiết phải có sự đấu tranh, áp đặt một giá trị này lên giá trị khác?

Những suy nghĩ của tôi đến đây trở nên phức tạp và mông lung cho đến khi tôi nghĩ đến một từ: “CHẤP”. Con người muốn quá nhiều, và không từ bỏ được những cái mong muốn đấy. Con người tin vào điều họ muốn tin, và không từ bỏ được những cái niềm tin ấy. Quay đầu lại là bờ, nhưng gian nan ấy đâu phải gian nan thường. Đầu vẫn mông lung, viết ra một bài viết mông lung

 

Hoàng Đức Minh

Homa Bay, 30/12/2013

Đầm lầy hay sa mạc?

*Feature Image: Vison Roll

 

Giả sử vào một ngày trời không đẹp nào đó, nếu bạn rơi vào một trong hai hoàn cảnh trớ trếu như sau:

– Viễn cảnh 1: bạn sa chân vào đầm lầy nhầy nhụa. Càng cố vùng vẫy càng chìm sâu xuống vũng bùn.

– Viễn cảnh 2: bạn đang đi trên sa mạc rộng lớn. Không có thức ăn, thức uống. Trên đầu là cái nắng chói chang, dưới chân là mặt cát nóng bỏng. Bạn thích điều nào xảy đến với mình hơn?

Tất nhiên bài viết này không đề cập đến việc chọn viễn cảnh nào sẽ mang cho bạn một cái chết đẹp hơn! Dù bạn là ai, dù lựa chọn của bạn như thế nào, khi rơi vào hoàn cảnh trên bản năng của sự sống sẽ trỗi dậy. Ai cũng muốn sống dù là kẻ hèn nhát nhất! Tuy nhiên, liệu chúng ta có đủ tỉnh táo và sức mạnh để vượt lên khó khăn hay là bất lực buông xuôi khi đầu hàng nghịch cảnh?

Mắc kẹt trong đầm lầy

Sa chân vào đầm lầy là tình huống chúng ta hoàn toàn bị động. Điều đó có nghĩa là nghịch cảnh đã chọn chúng ta. Trong cuộc sống đôi khi chúng ta rất dễ rơi vào hoàn cảnh bất ngờ này. Đó là khi bị đồng nghiệp chơi xấu, bị bạn bè quay lưng, bị người yêu phản bội…Chúng như những cú đánh mạnh giáng xuống tâm lý của chúng ta.

Nỗi sợ hãi, sự thất vọng bắt đầu xâm chiếm và ăn mòn cảm xúc của chúng ta. Màu hồng đã bị hoen ố, niềm tin bị đập vỡ. Và tâm lý buông tay từ bỏ là mẫu số chung của rất nhiều người, khi mà giờ đây đầm lầy mà chúng ta đang mắc kẹt được tạo ra từ chính những người ta hằng yêu thương và trân trọng. Càng đưa tay níu kéo hay cố vũng vẫy trong hoang mang chúng ta chỉ càng đang tự dìm chết chính mình.

Những cái tát phũ phàng đến từ cuộc sống không phải là để chúng ta ngã quỵ mà là trao cho chúng ta sức mạnh để nhận thức đủ đầy về cuộc sống; để chúng ta mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn và đầy bản lĩnh đương đầu với nghịch cảnh. Nhớ, nếu một ngày bạn rơi xuống đầm lầy, đừng vội buông xuôi mà chối từ cuộc sống. Hãy tỉnh táo và khôn ngoan! Chúng ta sẽ phải nghi ngờ, phải biết tìm kiếm những người ủng hộ chúng ta. Muốn có hòa bình trước hết phải có đấu tranh. Trước hết là đấu tranh cho sự sống của chính mình! Đừng để những kẻ phản bội hả hê trên nỗi đau của chính mình, hãy để họ rùng mình sợ hãi trước bản lĩnh chúng ta.

Chẳng ai có thể biết trước được điều gì càng không thể tránh được những toan tính của con người nhưng chúng ta có thể đề phòng để giảm thiểu hậu quả. Thế nên, đừng quá lo lắng nếu bên cạnh chúng ta luôn có những kẻ sẵn sàng cướp lấy thành công và cơ hội của mình. Sống thoải mái và vô tư, những đầm lầy chẳng thể nào nuốt chửng chúng ta khi ta đã sẵn sàng đối mặt với nó. Đừng lúc nào cũng lo sợ mình sẽ gặp phải cái này cái kia; hãy nghĩ rằng cuộc sống vốn nhiều màu sắc nên những gì ta gặp sẽ giúp ta bản lĩnh hơn, già dặn hơn, chín chắn hơn!

“Hãy biến nghịch cảnh thành cơ hội giúp bạn đạt được những điều tốt đẹp hơn.”  – Willie Jolley

Thử thách trên sa mạc

Đối với những người trẻ tuổi năng động, họ sẽ không bao giờ để thời gian trôi qua kẽ tay một cách vô vị và đầy nhàm chán. Đó cũng là lý do đơn giản vì sao ta chọn đi trên sa mạc nóng bỏng thay vì thảo nguyên xanh mát. Với tình huống này, chúng ta hoàn toàn chủ động. Chủ động trong việc chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị kỹ năng và hành trang để dấn thân vào nó.

Nhưng “người tính không bằng trời tính”. Có những khó khăn, những thách thức chúng ta không bao giờ lường được. Nên nhớ không phải ai cũng ủng hộ con đường mà bạn đi. Rất nhiều người sẽ gang ghét đố kỵ, thậm chí có khi chúng ta có là bạn của nhau, chúng ta cũng có chút gì đó không vui khi bạn thành công hơn, giàu có hơn và hạnh phúc hơn. Chính vì thế, trên sa mạc nóng bỏng chúng ta có thể vượt qua cơn khát, có thể dấn thân vào hiểm nguy, nhưng chúng ta không thể lường trước những hiểm nguy thù địch đang âm thầm bủa vây.

Đối diện với khó khăn, không ít người đã từ bỏ ước mơ và hoài bão của mình. Cũng không ít người vì để tồn tại đã hành động như những kẻ ngốc nghếch hoặc vả chăng là thâm độc đến tận cùng. Tuy nhiên, nên nhớ rằng: Những gì thấp hèn sẽ bị đánh bại bởi sự cao thượng và tốt đẹp! Nếu bạn đủ bản lĩnh, bạn sẽ đi tới cùng. Nhưng nếu không thể, hãy ra đi trong cách vinh quang nhất.

Can đảm chọn thử thách có nghĩa là bạn đã thành công được một nửa. Cách bạn đương đầu với nó sẽ cho thấy bạn là ai. Vượt qua nó sẽ cho thấy bạn trưởng thành như thế nào. Chúc cho chúng ta sẽ thành công trên con đường mà mình đã chọn.

“Nếu bạn tỏ ra mềm yếu trước thử thách, thì bạn thật bé nhỏ và sức mạnh của bạn thật nhỏ nhoi.” – Cách ngôn

 

Dew Nguyễn

Một phần 7 tỷ

*Feature Image: Ghana Portraits

 

Những tháng ngày ở đây, tôi cảm thấy sự nhỏ bé của một cá nhân trong việc thay đổi thế giới.

Người dân ở Kenya thường hay treo ảnh thủ tướng của họ, tôi cũng chẳng biết lý do. Kenya không phải Triều Tiên, việc treo ảnh cũng chẳng phải bắt buộc ở mọi nơi, mọi nhà. Ở Việt Nam ta hay treo ảnh Bác, như một lễ nghi văn hóa ở các tổ chức của Đảng và nhà nước hơn là bởi sự tôn kính của người dân. Ở Thái Lan, việc tôn kính nhà vua giống như một tiềm thức văn hóa, thế nên họ cũng hay treo ảnh của nhà vua.

Kenya hay Thái Lan, hay Việt Nam cũng đều chẳng phải là những đất nước ổn định và phát triển. Ở Thái Lan, năm này qua năm khác, người dân vẫn cứ xuống đường đấu tranh vì quyền lợi mà họ muốn được hưởng. Ở đất nước Kenya này, cái nghèo đói ám ảnh những khu ổ chuột mà ngay kề sát đó có thể là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

Sự bất công diễn ra ở mọi nơi

Nếu những người lãnh đạo tài năng đến thế, tại sao những quốc gia lại vẫn cứ chậm phát triển đến thế?

Nhìn bức ảnh của vị thủ tướng, tôi tự hỏi nếu mình đứng ở vị trí kia, tôi có thay đổi được quốc gia này không? Tôi nghĩ đến Hồ chủ tịch. Bác Hồ đã không nhìn thấy ngày đất nước được thống nhất, Bác cũng không nhìn thấy được ngày những người thuyền dân vượt biển chạy nạn, nhiều điều Bác không bao giờ được nhìn thấy. Ngày Bác mất, bác còn chưa thực hiện được ý nguyện của đời mình.

Tôi nghĩ đến Nelson Mandela, nghĩ đến ngài Kofi Annan, nghĩ đến nhiều người. Họ rất vĩ đại. Vĩ đại hơn tôi, hơn bạn. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy trên gương mặt họ những nỗi buồn. Nelson Mandela từng nói: “It always seems impossible until it’s done,” nhưng giấc mơ về một châu Phi “which is in peace with itself” của ông vẫn chưa bao giờ được thực hiện.

Và rồi tôi nghĩ đến những người thành công hơn thế, những người đã tạo ra sự thay đổi bền vững và lớn lao nhất cho thế giới này: Abraham, Jesus, Muhammed, Khổng Tử, Thích Ca… Liệu Jesus có vui mừng không khi thấy những con dân của ông đổ máu cho cuộc thánh chiến hơn nghìn năm trước với người Hồi giáo. Hẳn nhà tiên tri Muhammed, người kêu gọi sự chống Do Thái và Ki-tô giáo năm ấy cũng không ngờ rằng suốt cả nghìn năm sau khi ông chết, những giáo dân dòng Shia và Sunni vẫn lao bom vào nhau.

Dù họ có vĩ đại, có thành công đến thế nào, thế giới vẫn là thế giới mà chúng ta đang sống.

Thế giới này có bất công, có sự kỳ thị. Vẫn luôn có những người phụ nữ bị bán vào nhà chứa, có những em bé không được đến trường, có những đứa trẻ tự tử vì mất niềm tin vào cuộc sống. Thế giới này có tình yêu, có điều kỳ diệu. Vẫn có tôi, có bạn, có những người hành động để tạo ra sự thay đổi.

Ở lục địa nghèo với 800 triệu dân này, tôi nghĩ về hơn một tỷ người Trung Quốc, về gần một tỷ người Ấn Độ, về một nước Việt Nam gần đã qua con số 90 triệu. Con người không hề nhỏ bé, chúng ta quá đông.

Đi đến đâu tôi cũng thấy con người.

Cần bao nhiêu sự thay đổi để thay đổi thế giới này trở thành một nơi tốt đẹp? Hẳn là 7 tỷ, mà phải là 7 tỷ mỗi ngày. Nghĩ đến đây, tôi lại nghĩ về mình. Sau chuyến đi này, tôi sẽ trở về, rồi lại tiếp tục đi tiếp. Đi trên hành trình thay đổi mình. Ít nhất tôi sẽ thay đổi được một phần 7 tỷ thế giới này. Còn bạn, hẳn bạn cũng có thể thay đổi được một phần 7 tỷ thế giới chứ?

Một lần nữa, tôi lại tự nhủ: “Be the change you want to see in the world.”

 

Hoàng Đức Minh

Homa Bay, 28/12/2013

Cho tôi một vé đi tuổi thơ ngỗ nghịch

Photo: THE ENLIGHTENMENT by D. ALAN HOLMES

 

Hồi còn bé… tôi chẳng phải là một đứa trẻ ngoan

Giờ vẫn vậy.Có thể bạn không tin nhưng tôi đảm bảo là hồi bé tôi “kinh khủng” hơn bây giờ nhiều.

Hồi bé thì đứa nào mà chả thích xem tivi, tôi cũng vậy. Mẹ tôi cứ suốt ngày phàn nàn về việc tôi thích xem tivi mà chẳng chịu học bài. Trời ơi, học thì có gì vui đâu cơ chứ, tại sao người lớn lại có thể suốt ngày làm những việc nhàm chán được nhỉ? Tôi chẳng hiểu sao bố tôi lại thích xem bóng bàn hay bóng đá. Tự mình chơi thì cũng vui, nhưng ngồi xem quả bóng bay qua bay lại trên bàn thì có gì hay cơ chứ? Tôi cũng chả hiểu nổi là tại sao người lớn thì lại không thích xem phim hoạt hình. Chẳng lẽ cứ lớn lên là thấy phim hoạt hình chẳng hay nữa? Tôi tự nhủ rằng sau này tôi có lớn lên thì tôi sẽ vẫn thích xem phim hoạt hình, nhất định là như vậy.

Tuyết tinh thần

*Photo: Ewitsoe

 

Người ta hay nói với nhau, hoặc tự an ủi bản thân, rằng: Sau cơn mưa trời lại sáng. Chẳng có gì để bàn luận về tính xác đáng của câu nói này. Đó là một chân lý không thể chối cãi, và sẽ là rất ngu ngốc nếu có ai đó phủ nhận.

Thiên nhiên là minh chứng rõ ràng nhất cho chân lý ấy. Đây là một quy tắc bất di bất dịch của tạo hóa: Có mưa thì phải có nắng, có tối thì phải có sáng. Những yếu tố đối lập này cứ luân phiên nhau đến với nhân loại, cuộc sống nảy sinh từ sự hài hòa giữa các mảng sáng – tối, nắng – mưa, khái niệm “cuộc đời” đã được sinh ra trong hoàn cảnh đó.

Và rồi, cứ mỗi khi ai đó gặp chuyện không may trong cuộc sống, người thân, bạn bè của họ thường an ủi họ bằng chính cái khái niệm ấy: “Cuộc đời mà!” Ừ, nghe có vẻ hợp lý và dễ an lòng, người đó nghĩ rồi mình sẽ ổn thôi. Nếu chịu khó tìm trên google hoặc bất kỳ phương tiện truyền thông nào, bạn sẽ nhận được một rổ châm ngôn với đại ý: ĐỪNG BAO GIỜ bỏ cuộc, may mắn rồi sẽ tìm đến với bạn sau những điều tồi tệ ấy!

– Ừ chính xác…

– Có gì để phản bác không?

– Không…

– Tất nhiên rồi, khà khà

Nhưng… Này, ba cái chữ in hoa kia dễ làm lắm hả? Bạn có chắc là sau 5 lần nghe câu nói “cuộc đời mà!” kia, bạn vẫn còn đủ nhiệt huyết, niềm tin và động lực để bước tiếp? À, 5 lần vẫn không là gì hả? 10 lần thì sao? À, 10 lần chỉ là chuyện nhỏ với bạn đúng không?

– Mệt quá, không cố nữa đâu …

– Đừng nản lòng, sau cơn mưa trời lại sáng!

– Ừ đúng…

– Thế sao ủ rũ thế? Lạc quan lên!

– Ừ… *Cười gượng*

– Nhớ đấy!

– Nhưng này, cơn mưa kéo dài bao lâu?

– … Không biết… nhưng đại loại là sau đó trời sẽ sáng…

Chiều cao con người có hạn mà, nhỉ? Nước mưa ngập đầu rồi thì nắng lên còn ý nghĩa gì không? Có chăng lúc đó, tất cả những gì bạn có thể làm là cố gắng đón những tia sáng le lói xuyên qua làn nước đang nhấn chìm mình, rồi dần lịm đi khi vẫn tồn tại đâu đó trong bạn một niềm hy vọng về một điều thần kỳ rằng nước sẽ bốc hơi NGAY LẬP TỨC sau khi nắng lên.

*Photo: Ewitsoe

 

Đừng hiểu lầm. Tôi không có ý bảo bạn ngừng cố gắng. Chỉ là, hãy tính toán kĩ hơn và đừng làm mọi thứ một cách vô tội vạ. Đó là thiên chức của bộ não con người – thứ khác biệt rõ ràng nhất đối với động vật bậc thấp. Đừng tự huyễn hoặc, hãy thực tế. Đừng tìm cách bao biện, hãy sửa sai.

Bởi lẽ, cuộc đời không có chỗ cho quá nhiều sai lầm. Nó sẽ nhấn chìm bạn trước khi bạn kịp làm gì đó. Tôi ghét phải nghe câu “Thôi lần sau cố gắng”. Tại sao phải là LẦN SAU trong khi ngay lúc này tôi có thể làm tốt hơn? Câu nói đó chẳng qua là cách nói khác của “Lần này mày ngu vãi l*n”. Bạn không cần phải thức đêm để làm việc mới thành công, nhưng nhất thiết bạn phải tỉnh táo và chăm chỉ vào ban ngày.

Đây là lúc để gạt khỏi đầu những câu an ủi chết người đó. Nếu thất bại, hãy dũng cảm nói “Tôi sai rồi”, chứ đừng có nói “thất bại là mẹ thành công”. Đó sẽ là con dao bạn tự mài để đâm chết chính mình.

 

Duy Bàn Chân

Thêm Một Lần Yêu Em

*Photo: the twinkling of an eye

 

Đêm lạnh thật sự khó chịu

Dạo này không khí càng lúc càng lạnh, buồn thay là cái lạnh này sau mùa Noel cũng không có dấu hiệu sẽ chấm dứt hay giảm đi. Đối với nhiều người bình thường thì đêm lạnh sẽ rất tuyệt để đánh một giấc ngủ sâu và say, xua tan những mệt mỏi trong ngày. Thế mà đối với tôi thì nó như một dụng cụ tra tấn hữu hiệu, một hình phạt dành cho kẻ đã phản bội tình yêu. Mấy dòng này đây để tôi ghi nhớ cái cảm xúc lúc này đang trỗi dậy trong mình, và cũng là vì tôi muốn viết cái gì đó. Sau đây cho phép tôi được kể một câu chuyện khá dài.

Những con số 0 phá hỏng đời ta

*Photo: d a b i t o

 

Trong một đêm không ngủ được, kẻ ngốc như tôi mò mẫm gõ từng dòng suy nghĩ trong mình lúc này.

Thực sự mà nói, những con số 0 đó, ngày nào cũng phá rối cuộc sống tôi. Trong từng bữa ăn, giấc ngủ, công việc, trong từng cuộc vui cùng chúng bạn. Nó xuất hiện mọi nơi và tôi ngày càng phát điên lên. À chết, sơ suất quá, chắc bạn đang thắc mắc con số 0 đó là gì đúng không? Vâng! Đơn giản thôi, đó là những số 0 trên tờ tiền, trong tài khoản ngân hàng của chính bạn đấy.

Tôi chợt nhớ đến hai câu nói từng đọc được “Nếu sống mà không ăn thì hay biết mấy” của Nam Cao và “Nếu tiền không phải vấn đề thì bạn khao khát điều gì?” của Alan Watts. Đã một năm rồi tôi cố gắng đi tìm đáp án cho mình, nhưng sao đôi chân vẫn bị kiềm chặt trong vòng tròn của các con số. Chúng ngày càng co chặt lại và tôi thấy nghẹt thở. Nhiều sáng thức dậy, nhủ lòng là phải cố lên, không thể gục ngã để rồi gánh nặng trong lòng ngày càng tăng.

Tôi đã từng thấy nhiều cặp trai gái đánh đổi tình cảm chỉ để lấy những con số 0 ấy để rồi cuối cùng những thứ họ nhận được cũng quay lại số 0. Tại sao vậy? Bạn nghĩ sẽ sung sướng mà không phải đánh đổi gì sao? Đời chưa cho không ai cái gì hết, chỉ đến những khoảng lặng của cuộc đời, khi đớn đau, chua xót ập đến thì bạn mới nhận ra thì đã quá trễ. Vì bạn thích những con số 0 nên đời cho bạn con số 0 hoàn chỉnh nhất.

Nếu cho bạn đánh đổi đam mê để có được một cuộc sống bình thường, có được một dãy các số 0 cố định hằng tháng thì bạn chọn cái nào? Có lần tôi đã nói với gia đình mình về hai chữ “đam mê” và nhận được sự phản đối kịch liệt từ mọi người. Dẫu biết công việc đó là tốt cho tôi nhưng tôi không muốn sau này cứ là một cái bóng, sáng đi tối về rồi ôm gối ngủ. Tôi muốn mỗi sáng thức dậy dù mệt mỏi nhưng vẫn có động lực để làm. Tôi không biết đam mê ấy có còn chảy bỏng nữa không khi mà ba tháng nữa một cơn bão sẽ lại ập đến.

Thôi thì nghĩ chi cho mệt đầu, nghĩ đơn giản cho đời thanh thản chút nào. Như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói “Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau.” Có lẽ điều quan trọng nhất để được thanh thản là học cách rũ bỏ, chấp nhận và tha thứ.

Tôi thường nhìn mọi người, sự vật xung quanh để rồi tha thứ cho chính mình cho đời. Khi thấy những người ăn xin không có miếng ăn, tôi tha thứ cho những con số 0 trong ví mình. Khi thấy những đứa trẻ không nhà, tôi tha thứ cho những con số 0 đang làm phiền mình trên các hóa đơn điện, internet. Còn khi thấy người khác lao đầu vào những con số 0 vô  nghĩa ấy tôi chỉ mỉm cười.

Không, không phải tôi khi dễ họ, chỉ là một chút đồng cảm mà thôi. Tôi chỉ hy vọng họ sớm thoát ra khỏi gọng kiềm ấy, một chút thôi như tôi từng ngày đang cố gắng. Hãy nhớ đừng bao giờ quá khao khát những con số ấy, hãy khao khát hạnh phúc. Hãy học cách tha thứ, chấp nhận bạn nhé, tin tôi đi, đó là cách giúp bạn bình yên giữa xô bồ cuộc sống này. Chúc bạn có cuộc đời như mình muốn và sớm thoát khỏi nó – số 0 đáng nguyền rủa!

 Không Tên

Anh và em… à không… chúng ta bằng tuổi nhau mà nhỉ

 *Photo: minato

 

“Tại sao chúng ta không bao giờ biết được tình yêu bắt đầu khi nào nhưng chúng ta lại luôn nhận ra khi tình yêu kết thúc ?” 

– Câu chuyện Los Angeles

 

Anh và em… à không… chúng ta bằng tuổi nhau mà nhỉ… Cậu và tớ, chúng ta cách nhau hàng ngàn cây số, trải dài trên con đường từ Bắc vào Nam, chúng ta quen nhau trong hoàn cảnh khi mà xã hội đã phát triển theo con đường mà chính chúng ta nhìn lại cũng không rõ tại sao nó lại xảy ra như thế. Từng giờ từng phút, chúng ta online để cập nhật, để trong ngóng, để hòa vào dòng chảy của dòng sông số, nơi xã hội nảy nở.

Tình yêu chúng ta nảy nở giữa vô vàn những khó khăn, hiểm trở, từ virus cho đến hacker, từ mất mạng cho đến chuột cấn đứt dây. Nhưng không vì thế mà chúng ta ngừng “yêu” nhau, chúng ta xa cách chỉ một lớp màn hình và hàng chữ kia, có chăng trở ngại duy nhất là sự xấu hổ, bẽn lẽn của nhau khi không dám Skype. Đêm đên, chúng ta online và hòa vào bầy cú nhộn nhịp suốt đêm. Sáng lên, chúng ta lại bước ra cuộc sống thực tại đầy khó khăn và trắc trở.

Cậu hằng than thở vs tớ về cuộc sống ngoài kia thật phũ phàng thật khó khăn, rằng cậu muốn ở bên chiếc máy tính để trò chuyện, để “yêu” thêm tớ. Đó cũng chẳng là gì đối với một cô gái 17 tuổi mới lớn, cậu cũng như bao cô gái khác, ao ước một mối tình đẹp, một kỉ niệm khó phai của cuộc đời. Nhưng hỡi ôi, cuộc sống không cho cậu lựa chọn đó, nó cướp đi của cậu nước mắt, niềm tin, cả lòng kiêu hãnh.

Nó đem lại cho cậu sự tự ti, dè bĩu với cuộc sống này, với niềm tin vào những thằng con trai. Bởi chính tớ là người đã đem đến đau khổ cho cậu, hằng đêm, hằng giờ, tớ dẫm đạp lên niềm tin và tình yêu của cậu, tớ trở thành một con quỷ đội lốt người với ham muốn thể xác và lòng tin những cô gái trẻ.

Những thủ thuật online, những dòng chữ ân cần, những câu nói bông đùa đem đến nụ cười cho cậu cũng như đối với bao cô gái khác, chúng chỉ là giả dối, là dối trá, là cái bẫy giăng sẵn để chào đón những con nai vàng ngơ ngác giữa bài đồng rộng lớn. Tớ, cũng chỉ là một thằng con trai 17 tuổi như cậu, nhưng lại là một kẻ dối trá, kẻ chỉ đáng nhận được những lời chỉ trích, những cái nhìn gay gắt của xã hội. Vậy mà sao, vẫn được sợ tin yêu của hàng chục con người xung quanh, của hàng trăm con người trên cái xã hội ảo này. Có phải chăng lớp bọc của tớ là quá tốt, là bất khả xâm phạm. Thế nhưng, lớp vỏ đấy dần bị bóc mòn dưới chính những tội lỗi mà tớ đã gây ra.

Có lẽ cũng đã quá muộn cho một lời xin lỗi. Những câu nói của tớ bây giờ có lẽ không còn đáng tin nữa, và cũng bởi cái xã hội ảo này đã không còn là chốn trò chuyện, là nơi gắn kết hai chúng ta lại với nhau. Để rồi khi mất cậu, tớ đau đớn, hận thù chính bản thân mình…

Cảm ơn cậu, cảm ơn một cuộc tình dang dở, cảm ơn vì đã block tớ, để tớ nhận ra mình đã không còn là chính mình của ngày trước nữa rồi…

 

Martin Trương

Làm sao để sống An Nhiên?

Photo: Street art by Etam Cru, Richmond, USA

 

Làm sao để sống An Nhiên?

Trước tiên, hãy học cách yêu lấy bản thân mình.

Bạn đừng vội cho rằng điều đó là ích kỷ, có nhiều triết lý thường dạy chúng ta phải mở tấm lòng từ bi, yêu thương tất cả mọi người. Còn Tôi nói rằng “Trước tiên phải học cách yêu lấy bản thân mình.”

Là “HỌC” cách tự yêu bản thân. Một điều nghe tưởng chừng như đơn giản nhưng con người ta thường phạm phải sai lầm căn bản này đầu tiên. Yêu bản thân không phải là chuyện dễ như chúng ta thường nghĩ, đã có rất nhiều lần bạn tự làm đau chính mình. Là khi bạn cảm giác tổn thương trong những câu chuyện tình cảm. Là lúc bạn hờ hững không chịu chăm sóc sức khỏe và tinh thần của bản thân. Là khi bạn tự ti, xem thường chính bạn. Là lúc bạn để nỗi buồn và lo lắng khiến bạn xuống dốc.

Thử nghĩ đi, đã có bao nhiêu lần bạn vô tình với chính mình?

Chúng ta cũng chỉ  là một con người trong cái thế giới rộng lớn này, mang trong mình đầy đủ những bản tính tốt và xấu, yêu thương và ích kỷ. Đừng vội nói rằng “Tôi muốn mang yêu thương tới tất cả mọi người” khi ngay cả trong chính bản thân mình còn chưa yêu nổi. Có thể tình yêu thương của bạn với những người xung quanh không tính toán thiệt hơn, nhưng bạn có dám chắc rằng một khi tình yêu ấy bị phản bội, bạn sẽ không sụp đổ. Và ngay cả chính bản thân mình, bạn cũng không biết cách làm cho mình hạnh phúc thì làm sao bạn có thể mang hạnh phúc tới người khác. Bởi thế, đừng bao giờ bỏ rơi chính bản thân bạn.

Bạn cũng đừng bao giờ ngồi đó mà chờ đợi người khác yêu thương bạn, để rồi thỉnh thoảng tự đặt những câu hỏi đại loại như “Mình không xứng đáng nhận được yêu thương ư?” Tại sao bạn phải mong chờ tình yêu từ người khác khi ngay chính bạn cũng có thể làm điều đó với chính mình. Bạn hãy sống – tự yêu lấy bản thân và dành cho mọi người những tình cảm chân thành và sự quan tâm của mình. Hãy học cách Yêu chính bản thân bạn trước khi nhân rộng tình yêu ấy ra cả thế giới.

Cách để HỌC yêu thương chính bản thân như thế nào?

Trân trọng cơ thể bạn, yêu quý và quan tâm tới nó. Tất nhiên rồi, lý thuyết này không có gì phải bàn cãi, nhưng tin không? Các bạn hầu như đều bỏ bê cơ thể mình. Bạn là những con cú đêm chính hiệu? Những bữa ăn thất thường? Tập thể dục hàng ngày dường như là điều xa xỉ? Nghĩ lại đi, có đúng vậy không. Vậy hãy bắt đầu thay đổi những thói quen để yêu mến cơ thể mình hơn.

Hãy tạo niềm vui cho cuộc sống của bạn. Có người bảo Tôi có những thú vui tiêu khiển thật ngộ. Ừ thì ngộ thật, tôi có thể tô màu bậy bạ như một đứa trẻ em, viết lách tầm phào những điều mình suy nghĩ, thỉnh thoảng mua hoa về trang trí căn nhà của mình, tham gia từ thiện và những chuyến đi ý nghĩa…Những điều vớ vẫn nhưng tô màu cho cuộc sống thêm vui. Bạn thử đi, làm những gì bạn thích, đừng cho rằng bạn vẽ xấu, viết dở, cắm hoa không nghệ thuật…nếu muốn hãy cứ làm, đừng ngần ngại.

Yêu thương bản thân cũng là phải luôn tự tin vào chính mình. Bạn là một bản thể duy nhất trên thế giới này, không một ai có thể so sánh cùng. Bạn có những giá trị riêng của bạn, hãy luôn tìm cách để phát huy chúng. Và hãy luôn giành những lời khen tặng và động viên bản thân mình, vì bạn đã làm đã làm rất tốt.

Hãy suy nghĩ tích cực và đừng để nỗi buồn xâm chiếm bạn. Không có việc gì là không thể giải quyết được. Không có điều gì là quá tồi tệ. Không có khó khăn nào không thể vượt qua. Tất cả phụ thuộc vào cách bạn đối mắt với vấn đề. Hãy luôn mỉm cười và nhìn mọi việc một cách lạc quan hơn.

Bởi thế, yêu thương bản thân mình một cách tốt nhất, để bạn có thể yêu thương những người xung quanh tốt hơn.

 

 – Trang Nguyễn

Vài người đã rời bỏ ta ra đi

Đã có lúc Tôi từng thốt thảng “Từng người  – từng người cứ rời bỏ tôi ra đi.”  Tôi đã từng nghĩ và cũng tự huyễn hoặc mình rằng: “Ừ thì là Tôi đã sai.” Có lẽ những hành động cứ nghĩ là vô hại của mình lại ảnh hưởng sâu sắc tới những người xung quanh. Ngỡ ngàng và giật mình chấp nhận sự rời bỏ của họ và để tự mình lại chui vào cái vỏ bọc cô độc. Chỉ tiếc thôi, tiếc cho những mối quan hệ đã từng cố gắng xây dựng. Chỉ tiếc thôi, tiếc cho những mối quan hệ đã từng cho là quan trọng.

Bây giờ, có những lúc nhìn lại về quá khứ, Tôi nói với Chị “Em đã đánh mất một vài thứ đã từng quan trọng.” Chị bảo: “Em đừng tiếc, không có gì đáng tiếc cả.”

Có lẽ vậy, mỗi người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều có một sứ mệnh. Khi sứ mệnh ấy hoàn thành thì họ phải rời đi đúng không? Dù sao, họ từng có một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời của ta. Có thể là những rung động thoáng qua để biết được cuộc sống có đủ các cung bậc cảm xúc. Cũng có thể là một điểm tựa nào đó trong những vấp ngã giữa cuộc sống xô bồ này. Cũng có khi chỉ là cái nắm tay hờ hững để biết tồn tại ai đó bên cạnh ta.

Photo: Lost
Photo: Lost

Sự ra đi của họ có thể là bài học để ta nhận ra rằng chính cái sự vô tâm ngỡ là vô hại của mình đã lấy đi những điều quan trọng rời xa. Bài học cho chúng ta, cho sự hờ hững của bản thân được trả giá bằng sự nuối tiếc. Nó cũng chính là bài học cho sự tin tưởng trao nhầm người, cho những mối quan hệ không đủ bao dung, cho những gì ta đã từng cố gắng xây dựng trong mối quan hệ ấy.

Cũng có khi những sự ra đi ấy cũng là kết thúc mối quan hệ không còn phù hợp, để chúng ta không còn luẩn quẩn trong những mối quan hệ không bền vững. Chiếc áo không còn phù hợp thì phải tìm một chiếc áo khác. Nếu không cởi bỏ cái áo cũ thì làm sao có thể mặc một chiếc áo mới đẹp hơn. Tại sao họ lại rời bỏ ta? Do ta không xứng đáng, do niềm tin không đủ, do sự chân thành không vững…. Không phải, chỉ là vì chúng được đặt lầm chỗ và sai người mà thôi.

Để một người bước ra khỏi cuộc đời chúng ta đáng tiếc thật nhưng ta hãy cứ vui với những mối quan hệ mới, sẽ không còn khóc, không còn buồn, không còn u sầu vì những thứ đã qua, nếu có hãy chỉ một chút thôi và sẽ không quay đầu nhìn lại về quá khứ. Vì chúng ta cần phải bước tiếp để tìm kiếm những thứ tốt hơn, đẹp hơn, xứng đáng hơn.

Rồi….trong cuộc đời này, sẽ vẫn có những người đến và đi, chỉ hy vọng rằng vào những lúc ấy ta đủ mạnh mẽ mỉm cười tạm biệt họ. Và nếu có bất chợt vô tình va chạm họ trên con đường đời tấp nập, ta vẫn đủ rộng lượng và niềm tin trao họ một nụ cười trìu mến.

 

 

 – Trang Nguyễn

Photos: Lost