25 C
Nha Trang
Chủ Nhật, 27 Tháng mười, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 277

Bức thư gửi những người đang sống

Photo: Trân Nguyễn

 

1. Bạn và một sáng thứ Bảy

Hôm nay là một buổi sáng thứ Bảy. Trời lạnh se se, mưa rỉ rả, và bạn thì chẳng biết làm gì cả. Thế nên bạn quyết định làm một ly chanh nóng, hoặc trà gừng, hoặc trà mật ong, hoặc cacao nóng, hay cà phê nhỉ, và bạn tò mò đọc note này như một cách giết chết thời gian.

Con gái sexy trong mắt tôi

Photo: simplysmilingandsmoking

Vô thẳng vấn đề luôn, không vòng vo, đó là: Tui khoái! Tôi cũng như bất cứ thằng đàn ông khác trên đời này, thấy gái đẹp, hẳn là mê! Đó là lý do mà “mỹ nhân kế” là chiêu đã nghe nói đến thuộc lòng nhưng chả thể nào “đỡ” được. Mấy ông vua thời xưa, có được mấy ông thoát khỏi ải mỹ nhân? Cứ một mùi thơm của mái tóc cũng làm mấy gã thô xác chết mê chết mệt! Thế nên đó là cái lý do mà phụ nữ cứ tận dụng cái thế mạnh này để đánh bại đàn ông. Phụ nữ không dùng sức mạnh cơ bắp mà dùng nước mắt và sự quyến rũ. Nhưng tôi thiết nghĩ, họ “nghĩ là” vẻ đẹp bề ngoài có thể đánh bại đàn ông hay nó đánh bại được đàn ông “thật”? Đó là một câu hỏi mà tôi đã luôn hỏi từ nhỏ đến giờ.

Làm đẹp, điệu, diện, ngựa, chảnh… là thiên chất của phụ nữ. Mà đúng là, phụ nữ sinh ra để làm điều đó thật. Họ sinh ra cho đàn ông ngắm nhìn và… ôm một cái! Họ hợp với chuyện đó hơn là bưng bê tông hay vác củi, đương nhiên là họ cứ hãy tiếp tục làm đúng cái thiên chất của mình đi ạ.

Ngày xưa, người ta không có nhiều tiền bạc, của cải, và vật chất như thế giới hiện đại để có thể liên tục chưng diện cho mình những bộ cánh tuyệt vời hay cả tủ quần áo. Có chăng là tích góp, để dành nhiều tháng ngày mà có thể mua cho mình một bộ “trông dễ coi” là cùng.

Nhưng ngày nay thì khác à…

Làm đẹp ngày nay, phần lớn đã lên đến mức “đua đòi”, có phải thế không? Nó đã không còn đơn giản như cái nghĩa “làm đẹp” nữa. Con gái bây giờ sợ mình xấu hơn mấy nhỏ khác. Từ nhỏ chưa có bồ, sợ hông được trai dòm; cho đến nhỏ đã có bồ, sợ con khác giựt, nhỏ nào cũng chạy đua “quần áo”… Nhìn khách quan thì rõ là, có cung thì có cầu, đàn ông mê đẹp nên con gái mới tiếp tục làm. Rõ ràng là con gái không mặc để bị chê xấu hay làm đẹp để… đi ngủ.

Nhưng mà con gái này, trên đời này, cái gì quá cũng không tốt đâu. Ra đường mà lúc nào cũng với tiêu chí đinh ninh trong đầu là phải “sexy” để “trai dòm” là không tốt đâu nhé, nó sẽ chẳng dẫn con gái đến đâu cả! Tôi không muốn đả kích ai cả, nhưng đã từng đôi tai của mình nghe rằng: Một người (thằng đàn ông) giàu có, thì chẳng biết người ta yêu anh ta vì cái gì cả. Trong tâm tưởng của mình, tôi cũng luôn thấy, khi con gái ăn mặc sexy thì rõ là: Chẳng biết đàn ông có yêu họ vì mọi thứ không hay chỉ muốn… Nói rõ luôn, với tôi thì mỗi khi nhìn thấy một con bé đẩy đà, sexy, thì tôi chỉ muốn “ba chấm” thôi! “Ngon” cũng là từ mà con gái nên biết khi con trai bàn tán khi nhìn thấy một em “sexy” nào đó.

Con gái này! Đây là những lời thật tình của một thằng đàn ông con trai như tôi nói ra cảm nhận thật của mình, không phải là dạy đời, cũng chả phải muốn thay đổi thế giới…

Con gái nghĩ vẻ đẹp là cái gì? Có phải là cả những thứ thấy được và không thấy được không? Phải vậy không? Quy luật cơ bản của vũ trụ là hai cực: Nam – nữ, trắng – đen, trong – ngoài, trên – dưới… Vậy nên, vẻ đẹp của đàn ông là: Tài năng tạo ra vật chất và tâm hồn ảnh; vẻ đẹp của con gái là vẻ đẹp hình thể và cả vẻ đẹp tâm hồn nữa. Nói thì nói vậy chứ đa phần bọn con gái vẫn cứ “bên ngoài” là tốt hơn cả! Tôi biết mà!

Nhưng, vẻ đẹp thực sự, làm người ta nhớ nhung thực sự, làm người đàn ông phải suy nghĩ – nhớ về khi đang đi với con nhỏ sexy khác, đó là vẻ đẹp nội tâm của con gái đó. Đó là cảm nhận của bản thân tôi. Giả sử như người đàn ông của bạn luôn khen bạn “đẹp”, nghĩa là một lúc nào đó anh ta sẽ thấy có người khác “đẹp hơn” bạn. Đó là sự thật không bằng cách nào có thể chối cãi. Đương nhiên tôi không phải là một người duy tâm, cực đoan và bảo thủ đến mức bảo với con gái hãy cứ coi trọng cái nội tâm còn vẻ bề ngoài bết bát sao cũng được. Tôi hoàn toàn không có ý đó.

Mà nè, dù gì thì, vẻ đẹp bề ngoài chỉ có thể cải thiện rất ít (đừng nghĩ đến phẩu thuật thẩm mỹ!), trong khi vẻ đẹp tâm hồn thì đúng là đào được sâu vô tận, là một chân trời mà nhiều khi sống với nhau cả chục năm người đàn ông mới bất giác khám phá ra. Cách duy nhất để ai đó nhớ đến bạn, hay kể và tự hào về bạn là khi bạn có một vẻ đẹp đặc biệt xuất phát từ “nhân” – nội lực từ bên trong. Thực sự thì mấy gã đàn ông thực sự yêu bạn, không có gã nào khoe bồ mình “ngon” cả! (Nếu bạn thực sự “đam mê” chuyện 3x thì mọi điều mình nói không có ý nghĩa gì nhé.)

Ồ, khoan hãy cau mày… nếu đẹp cả ngoài và trong thì tốt quá! Nhưng cái gì có thể trường tồn thì chúng ta nên chú trọng nó hơn một chút… Đó gọi là “đầu tư lâu dài”, sẽ có lợi nhuận đó.

Nếu mình là con gái (chỉ là nếu thôi nhé), mình sẽ chỉ sexy cho người yêu mình “dòm” thôi. Mình không thích làm hàng free, nhìn không tốn tiền. Mình đâu có rãnh mua đồ đẹp để cho mấy thằng ất ơ ngoài đường dòm, mình thì tốn tiền mà tụi nó thì được miễn phí? Bạn có nghe câu: Nếu bạn giỏi làm một điều gì đó thì đừng làm nó miễn phí chưa? Thằng bồ có trả phí nên nó được “dòm”, mấy thằng khác không trả, suy ra, không được “dòm”. (Đừng hiểu nhầm ý tôi ở luận điểm này bằng cách hiểu rằng: Trả phí có liên hệ gì đó với “đại gia” và “trai giàu”, một sự hiểu lầm tai hại! “Phí” nhiều khi còn là “thời gian” và “công sức” nữa!).

Được nhiều người nhìn thì thích thật, cứ như mình là trung tâm vũ trụ vậy, cơ mà những chuyện sau đó, nhìn chung, không có nhiều tích cực. Và, thực sự thì, khi là một thằng đàn ông, tôi cũng chỉ thích người yêu mình sexy cho mỗi một mình mình “dòm”, ích kỷ vậy thôi!

Đương nhiên là phong cách này sẽ không phù hợp với những bạn nữ thích được nhiều người chú ý, và những bạn nữ “đam mê” 3x nữa. Thế nên đừng cố gắng áp đặt bài viết của tôi cho tất cả mọi người, nó không phù hợp. Đương nhiên những chuyện sexy tiêu cực mà tôi nhắc đến không có nghĩa là tất cả mọi người đều như thế; bao giờ cũng vậy, tôi không bao giờ muốn cực đoan quơ đũa cả nắm, luôn có những ngoại lệ, thế nên đời lúc nào cũng có những điều làm cho ta bất ngờ mà.

Tóm lại, đây là quan điểm của bản thân tôi, như tiêu đề đã nói rõ. Nó sẽ giúp một vài bạn lệch hướng với bản chất của họ, tìm ra con đường phù hợp với mình để sống, mà theo tôi gọi là “đầu tư” có hiệu quả!

Lục Phong

Tình yêu và chữ thiệt

*Feature Image: Rovina Elisabeth

 

Hôm nay vô tình đọc được một câu trong “status” của Trang Hạ, người đàn bà đích thực trong tôi nói về “nỗi sợ trong mỗi chúng ta: đó chính là sợ thiệt.” Giật mình thấy sao đúng với bản thân quá; ngẫm sự đời, về tất cả những người tôi đã tiếp xúc, những trải nghiệm tôi đã đi qua chua xót thấy rằng “ừ vậy SỢ THIỆT đã cản đường ta nhiều đến thế ư?”

Có tình yêu thì phải nắm lấy đi chứ?

Có người chỉ mất một giây để cảm nắng một ai đó, một tháng để tìm hiểu và chỉ một lời tỏ tình cùng cái gật đầu là đã có đôi. Có người mất cả quãng đời sinh viên, nghĩ rằng đây là giai đoạn thích hợp để yêu, mong tìm thấy một người thương của đời mình, mượn đôi vai dựa một tí mỗi lúc mệt mỏi, chỉ là một tí thôi nhưng sao vẫn chơi vơi chờ đợi vô vọng.

Và có người mất cả một cuộc đời vẫn chưa tìm thấy một người gọi là tri kỷ, một người mà chỉ mới nghĩ thôi đã thấy thương, thấy nhớ, thấy phấp phỏm trong lòng, nhưng ông trời trớ trêu thay vẫn muốn tiếp tục trò chơi trốn tìm mãi không chịu chỉ cho. Vì đã là người thì ai chẳng cần được yêu thương, được quan tâm, được vỗ về mỗi lúc chênh vênh giữa những thăng trầm của cuộc sống để thấy lòng ấm hơn mà bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn dẫu chông gai, vất vả…biết vẫn có một người luôn ở bên cạnh thế đã là quá đủ.

Ai cũng biết rằng đời người hữu hạn, và đôi khi lại rất mong manh, sống chết chỉ trong gang tất, nhưng điều gì lại làm cho những người đã có được tình yêu mà mình mong muốn lại ngập ngừng trong giây lát phân vân, suy nghĩ “liệu rằng mình có nên yêu anh/cô ấy không?” hay chẳng qua cái sự sợ thiệt lấn át những mong muốn thực sự của mỗi người. Mở lòng ra, nhìn thẳng vào tim gan nói thật với chính mình đi nào.

Có phải bạn sợ rằng nếu tối nay mình đi chơi thì ngày mai làm sao có thể đi làm đúng giờ? Có phải bạn sợ rằng ngao du ít ngày ở một vùng đất mới thật tuyệt, đó là điều mình thích nhưng vậy thì cái chức trưởng phòng kia chắc chắn sẽ thuộc về tay ông/bà kia vào cuối năm mất thôi?

Có phải bạn sợ rằng thương con nhỏ kia dễ thương đấy nhưng không xinh làm sao nở mày nở mặt với bạn bè, yêu thằng kia đàng hoàng đấy nhưng hiền quá làm sao có thể chở che, dựa dẫm? Có phải bạn sợ rằng tình yêu của người kia không đủ mạnh, đủ nồng, nhỡ may họ đổi lòng thì mình sẽ phải làm lại từ đầu, mà ta lại không cam tâm làm điều đó, thôi thì chia tay khi thấy còn chưa thiệt hại nhiều?

Liệu có phải là tình yêu?

Nhưng bạn ơi, bạn nhầm rồi đó. Cứ ngồi đó mà tính toán thiệt hơn thì tình yêu của bạn đã đến nơi mà nó xứng đáng thuộc về rồi, có thể không phải là một cô công chúa xinh đẹp, một chàng trai lịch lãm, một cuộc sống sung túc nhưng ở đó có sự chân thành, bao dung, và quan trọng hết là ở đó có Tình Yêu không sợ thiệt. Khi tình yêu cần dùng cả lý trí để phân chia thiệt hơn thì đó có còn được gọi là tình yêu hay chỉ là sự ích kỷ của bản thân muốn thể hiện mình khi trái tim đã không còn lửa yêu thương?

Muốn yêu, muốn được yêu, muốn sống một cuộc sống đáng gọi là sống, muốn nắm lấy cái khoảnh khắc đôi lúc thật giản đơn đối với người này nhưng lại là cả một đời chờ mong của người kia, thì đôi lúc ta phải dám BUÔNG những cái cần buông, dám BỎ những điều cần bỏ, những cái sợ thiệt không đáng mang theo cho đời bớt nhọc.

Bởi vậy có tình yêu thì phải nắm lấy, chỉ lơ là một giây, chỉ lạc nhau một vòng tay, chỉ hờ hững một ánh nhìn là bạn có thể mất cả đời liệu có thể tìm thấy nhau?

Còn tôi, tôi chọn:

“Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai
người có khi không phải thấy hối tiếc
người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết
người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?
Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách…” – Nguyễn Phong Việt

 

Thanh Ngân

Có những tình yêu như vậy

Photo: ufobaby

 

Vào ngày 31 của năm cũ, tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy.

Tôi tỏ tình.

Để bắt đầu.

Để kết thúc.

Tôi đã từng thích anh ấy, thích rất nhiều. Dù chúng tôi chỉ mới nói chuyện chính thức với nhau một lần duy nhất, trong suốt 6 năm quen biết. Anh ấy là thần tượng của tôi, thần tượng đúng nghĩa. Tức là tôi hâm mộ anh ấy vì anh ấy hát hay, và đã thích anh ấy với tư cách là một fan hâm mộ trong suốt 5 năm. Vâng, trừ 1 năm duy nhất, đó là khi tôi đã thích anh ấy với tư cách là một cô gái thích một chàng trai.

Anh, là một chàng trai có nụ cười tỏa nắng ấm áp. Lần đầu tiên tôi thực sự cảm được rằng, văn chương không phải lúc nào cũng là những điều giả tưởng, sáo rỗng cùng  những phép so sánh, làm quá, làm màu cho những điều trần trụi, thô kệch. Vì quả thực tôi nhìn thấy nụ cười của anh, từ lần đầu tiên cho tới bây giờ vẫn vậy, dường như có ánh nắng tỏa ra xung quanh, vô cùng rạng rỡ và ấm áp. Anh trở nên đặc biệt vì anh là người đầu tiên tôi đã nhìn thấy được nắng trong từng phân tử nụ cười ấy. Nó có thể khiến tim tôi bật nhảy tưng tưng và xốn xang trong niềm phấn khích.

Anh, một chàng trai có giọng hát ấm áp, ngọt ngào và ấm sực như một tách cafe sữa nóng giữa trời đông. Mùa đông, tôi thích cầm tách cafe sữa, xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng lên thành cốc rồi áp tay lên mặt, để thấy sự ấm áp ấy đi thẳng vào tim. Giọng hát của anh, thật tuyệt với vì nó cũng làm được điều như vậy. Tôi nghe bài hát này tôi nhớ đến anh, tôi nghe bài hát kia tôi cũng nhớ đến anh. Tôi nhớ đến anh trong mọi bài hát mà tôi nghe.

Gif: Recomposing
Gif: Recomposing

Anh, người mà tôi tin chắc chắn sẽ hiểu tôi, hiểu cái sự lãng mạn, sến súa nửa mùa trong tôi. Tại sao tôi lại chắc chắn điều ấy ư? Tôi không rõ, có lẽ là cảm giác. Cảm giác khi từ những ngày đầu cách đây 3 năm khi tôi mới add facebook anh, đọc những dòng note mà anh viết? Cảm giác khi nhìn thấy ảnh quyển thơ “Đi qua thương nhớ” mà tôi rất thích trên tường nhà anh? Cảm giác khi đọc những dòng status vu vơ, nhưng chứa đầy tâm trạng của anh? Tôi đã hạnh phúc, vì phát hiện ra có một người cũng yêu thích những con chữ như mình. Hay cảm giác khi chúng tôi lần đầu tiên chat với nhau qua facebook và nói về tuổi trẻ của mình? Hay đơn giản chỉ là cảm giác nhìn thấy anh xấu hổ khi uống nước bị sặc và tôi chợt nhận ra “anh ấy vẫn tồn tại cùng hành tinh với mình, rất gần mình?” …

Tôi không biết nữa, có lẽ là vì tất cả những điều tích cóp nhỏ nhắn đó. Chỉ là tôi đã “À” lên trong suy nghĩ và càng chắc chắn cho cái niềm tin rằng: anh sẽ hiểu tôi. Những gì tôi viết, tôi nói. Và hiểu con người tôi, rất thế này, rất thế kia, rất điên điên, rất khùng khùng. Có rất nhiều người, họ thực sự không hiểu tôi. Họ quen tôi ở 1 giai đoạn này, 1 thời điểm này và trong 1 hoàn cảnh thế này và họ nghĩ rằng đó là tất cả con người tôi. Rồi họ không chịu chấp nhận 1 con người khác của tôi khi mà họ đọc được những gì mà tôi viết. Hoặc đơn giản là họ đọc và họ cứ nghĩ rằng họ hiểu mà thực chất lại chẳng hiểu gì. Tôi khó chịu, những ắt là tôi không có quyền để trách họ. Vì tôi là người khó hiểu, còn họ đã cố gắng để thấu hiểu tôi nhưng không được đấy chứ.

“Em thích anh rồi đúng không? Thích rất nhiều rồi đúng không?” Tôi hay hỏi mình điều đó. Để rồi mỗi ngày lại nhớ anh, nhớ một chút, một ít nhỏ xinh. Đôi lúc sẽ lôi ảnh anh ra ngắm và cười một chút cho ngày thêm yêu đời. Đôi lúc sẽ nghe lại bài hát anh đã hát, để thấy lòng bình yên hơn.  Đôi lúc đi trên đường thấy gió lùa qua tóc, chợt nghĩ vu vơ, bên cạnh anh lúc này có gió không. Đôi lúc nấu món này, món kia, chợt nghĩ bao giờ sẽ được nấu cho anh ăn…

Và như thế, tôi bắt đầu vẽ lên trong tâm tưởng của mình, về một Anh.

Tôi bắt đầu sự cô đơn của chính mình bằng việc yêu thích một người trong tưởng tượng.

Trong suốt nhiều tháng trời, tôi đã hạnh phúc, đã đau khổ, đã tuyệt vọng, đã hi vọng sống trong sự cô đơn tự tạo ra ấy của bản thân. Và rồi tôi cũng tự kết thúc nó. Bằng cách tỏ tình với anh ấy. Vào đêm giao thừa. Không nói tên. Để cho tình yêu tự sinh ra ấy tự biến mất.

Dù chỉ được nuôi dưỡng bằng sự tưởng tượng. Với tôi, đó cũng là một tình yêu.

 

Đích đến của một tình yêu

*Feature Image: Kim-James Photography

 

Người ta thường chọn hôn nhân như là một cột mốc đánh dấu một đoạn đường mới, bắt đầu gắn kết hai con người thành một – một gia đình. Quyết định đi đến hôn nhân, cũng giống như hai người đang yêu nhau đã ngầm xác nhận đối phương là người mà mình muốn trọn đời yêu thương, trọn đời gắn bó và còn nhiều mong muốn khác nữa mà người này muốn dành trọn vẹn cho người kia. Hôn nhân vốn mang ý nghĩa rất thiêng liêng và hẳn nhiên đó là đích đến cuối cùng mà những cặp đôi yêu nhau hướng đến. Không bàn đến sau Hôn nhân là gì, tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc khi người này muốn tiến đến hôn nhân với người kia. Có phải trong mỗi giây nghĩ về dự định đẹp đẽ đó đều ngập tràn tình yêu và mong muốn được gắn bó?

Yêu không phải để cưới thì để làm gì? Người ta đến với nhau, gọi là “quen nhau”, yêu nhau, trước hết là để tìm hiểu. Tìm hiểu để làm gì? Có phải là để để tìm kiếm một đối tượng phù hợp mà gắn bó trọn đời? Trong quá trình tìm hiểu, có thể nhận ra đối phương có phù hợp với mình hay không, và một khi đã là “không phù hợp”, không ai có quyền và có thể ép ai “ở lại” bên mình. Nếu ép được thì tình yêu lúc đó cũng không còn là tình yêu nữa. Còn nếu như đã hiểu ra đó là người mà mình luôn tìm kiếm, thì có phải hôn nhân là đích đến cuối cùng?

Tôi từng chứng kiến và cũng từng đọc qua những câu chuyện tình mà những người yêu nhau, vì những hoàn cảnh khác nhau (gia đình không chấp nhận, quá nghèo không thể làm đám cưới…) mà họ không thể danh chính ngôn thuận đánh dấu cột mốc quan trọng của cuộc đời mình bằng một đám cưới, nhưng họ vẫn kiên quyết ở bên nhau, bất chấp tất cả. Những người không được gia đình chấp nhận thì kiên trì đấu tranh, có người rời bỏ cả gia đình, những người không có nhiều tiền thì chỉ làm một bữa tiệc nho nhỏ ra mắt họ hàng hay chỉ cần kí tên vào giấy đăng ký và như thế bước vào hôn nhân.

Và tôi cũng từng biết những cặp đôi đến với nhau khi còn trẻ tuổi, chưa có công danh sự nghiệp ổn định, hôn nhân đối với họ thật sự là chuyện xa vời, nhưng họ vẫn nắm chặt tay nhau, cùng cố gắng phấn đấu, cùng dìu nhau đi đến cái đích cuối cùng của một tình yêu đẹp. Vì yêu nhau nên người ta không muốn buông tay, dù có thể nào vẫn muốn được bên cạnh người mình yêu, dù thế nào vẫn nuôi hy vọng về một ngày mai ngập tràn hạnh phúc.

Vậy nếu như yêu mà không muốn cưới thì có phải là yêu? Ai đó có thể nói rằng “Anh yêu em/ Em yêu anh”, nhưng “Em/ anh không phải là người mà anh muốn cưới (hay muốn chung sống trọn đời)” vậy tình yêu đó rồi sẽ đi đến đâu? Bạn có thể nghĩ rằng mình yêu một người, nhưng bạn không hề có ý muốn gắn bó với người đó, vậy tình yêu của bạn có thể đem lại hạnh phúc cho người bạn yêu hay không? Hay là bạn sẽ làm được điều đó trong bao lâu? Đặt trường hợp người bạn yêu cũng không muốn gắn bó, thì rõ ràng hai người ở lại bên nhau hay rời đi đều không còn gì quan trọng. Nhưng nếu người bạn yêu muốn gắn bó bên bạn, thì lúc đó, tình yêu mà bạn nghĩ là bạn dành cho người đó thật sự chỉ là sự ích kỉ, nói đúng ra bạn chỉ đang lấy lớp vỏ “tình yêu” để che đậy mong muốn “được yêu” của mình. Như  vậy thì có phải là bạn nên buông tay để” tình yêu” có thể đến được nơi mà nó xứng đáng được dành cho?

“Người ta gặp nhau và nảy sinh cảm xúc có thể là do định mệnh, nhưng ở lại hay ra đi hoàn toàn là do sự lựa chọn của mỗi người.” (Khuyết danh)

Đích đến của tình yêu là hạnh phúc, người ta tiến đến hôn nhân cũng là với mong muốn có thể danh chính ngôn thuận, trọn đời mang đến hạnh phúc cho người mình yêu. Khi yêu nhau, bạn có thể tạm thời chưa nghĩ đến hôn nhân, do tuổi trẻ, do hoàn cảnh, hay vì nhiều lý do chủ quan và khách quan khác, nhưng quan trọng bạn có mong muốn được gắn bó với người bạn đang yêu hay không. Bạn có suy nghĩ hay cố gắng làm gì để duy trì, bảo vệ  hay gầy dựng sự gắn bó đó hay không.

Mối quan hệ của bạn có thể gặp nhiều trắc trở nhưng quan trọng là bạn có muốn nuôi hy vọng về một ngày hạnh phúc của hai người hay không, hoặc là bạn có muốn cố gắng hết sức mình để đi đến cái đích hạnh phúc đó hay không. Nếu như bạn không muốn, hoặc không thể, thì “ra đi” là một lựa chọn tốt cho cả hai người. Bởi “sự ở lại” lúc đó đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu ép lòng làm chuyện mình không muốn, miễn cưỡng không có hạnh phúc. Còn ép mình làm chuyện bản thân không thể, bạn đã nghĩ là mình không thể thì bạn không còn có thể làm gì nữa rồi.

Và khi tình yêu đã đi đến ngưỡng phải lựa chọn “ra đi” hay “ở lại”, hẳn là lý trí của bạn sẽ phải làm việc rất vất vả, vì trái tim của bạn đã không còn đủ sức quyết định, nó đã sắp cạn lửa yêu thương (hoặc đã cạn rồi), trừ phi bạn còn muốn tìm cách làm đầy tim mình trở lại, nếu như không thì hãy chấp nhận rằng tình yêu đã rời bỏ bạn rồi, bạn không cần phải chọn lựa nữa.

 

Little WormBed

Không bao giờ thấy đủ

Photo: Phil Sangwell

 

Gần đây tôi đọc được nhiều bài báo đáng buồn về thế giới hiện tại mà chúng ta đang có: 100% mì gói nhiễm axit oxalic kể cả mì ngoại; vấn đề vệ sinh an toàn  thực phẩm – được báo động toàn cầu, vân vân…Uhm! Nghe có vẻ “đao to búa lớn” và lo xa, nhưng rõ ràng là, chúng ta đang sống trong thế giới này, khi mà thế giới này bất ổn thì chúng ta cũng có nhiều hoang mang. Ví thế giới là cơ thể, hoặc ví quốc gia như cơ thể thì chúng ta là tế bào, tất cả tế bào thể hiện một tổng thể. Vậy nghĩa là, khi thế giới bất ổn, thể hiện rằng mỗi tế bào đã bị mục ruỗng từ lâu đúng không? Cơ thể đổ bệnh, nghĩa là nó đã tích tụ chất độc từ lâu… Và đừng bảo đó là chuyện của quốc gia hay của thế giới, vì bạn là một phần của thế giới, thế giới ô nhiễm thì bạn hít không khí, quốc gia chiến tranh thì chúng ta phải đi lính và chịu đau thương đấy.

Người ta hay nói “Lòng tham không đáy”. Từ nhỏ chúng ta đã được học qua quá nhiều mẫu chuyện nói về lòng tham, thế nhưng nó chả đọng lại được cái cóc gì trong đầu chúng ta cả. Lòng tham xây dựng nên một thế giới mà chúng ta đang có. Sâu xa của các vấn đề đầu tư quốc tế chỉ nhằm thu lợi nhuận riêng cho sự tham lam của các tập đoàn, mà nói rõ ra là của mấy ông chủ.

Ô nhiễm môi trường, thiên tai, biến đổi khí hậu, tất cả các thực phẩm báo động về độ an toàn, con người đối xử với nhau tàn nhẫn – vô tâm – vô cảm, nô lệ cho công nghệ, mờ mắt với những đồng tiền… Chả có gì lạ, những điều này mấy vĩ nhân đi trước đã nói hết rồi, nhưng chúng ta không “thức tỉnh”. Thực sự là không thể sao?

Làm sao để chúng ta thức tỉnh? Thế giới mà chúng ta đang có với đầy rẫy sự tham lam? Bao giờ thì chúng ta mới biết đủ và dừng lại? Không phải là cả thế giới sẽ thấy đủ, mà là một số lượng phù hợp để giữ cho thế giới này không hỗn loạn như ngày hôm nay là cần thiết.

Bao giờ thì chúng ta thôi những trò nhảm nhí này? Tôi đã từng nghĩ, một khi có đủ tiền thì sự tham lam sẽ giảm xuống và bất ổn sẽ ít xảy ra hơn, nhưng tôi đã lầm. Ngày xưa con người không tham lam như bây giờ, mặc dù xài đèn dầu và xe ngựa và những lá thư. Còn bây giờ, sự hiện đại làm chúng ta tha hóa. Từ con nít trẻ nhỏ tham gia những khu vực ăn chơi đến những người lớn cắm đầu làm vì tiền để được xã hội coi trọng. Chúng ta hùa nhau sống theo những cái hào nhoáng quá ấu trĩ mà tưởng là hay.

Chuyện không tự nhiên xảy ra, mà nó đã suy thoái tâm hồn từ đời nào rồi. Những người yêu nhau không bao giờ thấy đủ, những đứa con không bao giờ thấy cha mẹ chúng thương chúng đủ, tiền trong túi mỗi người vẫn không thấy đủ khi mà có hàng triệu món hàng ngoài kia họ không thể mua. Và đương nhiên là, chúng ta chả bao giờ thấy đủ hạnh phúc. Ngày nào cũng có những thứ làm chúng ta khó chịu, và chúng ta chạy trốn, đi tìm niềm vui khác. Hôm nay, ông bà già chửi bực quá, trường học làm ăn chả ra sao bực quá, thằng bồ hay con bồ bữa nay hành động cái kiểu “không phải phép”, thấy ghét; hôm nay chia tay thằng bồ, con bồ, sẽ có một chuỗi thời gian dài đau khổ đây…

Vâng, chúng ta tự cho mình cái quyền “cảm thấy đau khổ”, “cảm thấy chưa đủ”. Thực ra thì nó chả có cái đếch gì ích lợi cả. Thế nhưng một vài cá nhân vẫn cứ nói với tôi: Bạn đâu có trải qua giống mình, bạn đâu có bị thất tình, bạn đâu có, bạn thử bị đi rồi hãy nói!…blah blah blah. Viện cớ đi, tiếp tục đi, và chúng ta sẽ là người đau khổ, chả phải ai khác cả. Dừng lại mọi tham lam đi, dừng lại mọi suy nghĩ của tâm trí đi, có được không?

Từ những cái nhỏ, chúng ta cảm thấy chưa đủ, và thế là chúng ta sinh ra những cái lớn đầy tham lam, tích tiểu thành đại, đó là một thế giới căng thẳng mà chúng ta có.

Không bao giờ có sự “đủ”. Lòng tham là vô đáy – không thể thỏa mãn. Đừng bao giờ đợi cho đến khi người ta đủ yêu thương mình rồi hãy đáp trả, đừng bao giờ chạy theo đồng tiền để bán rẻ nhân cách hay tham vọng vì quyền lực, vì một khi thần chết gõ cửa, mọi thứ đều là vô nghĩa mà thôi. Sẽ không bao giờ có chuyện “đủ” ở đây – thế giới này! Đừng kiếm, đừng ảo tưởng chờ đến khi đủ rồi thì “sẽ”. Cơ hội có thể sẽ không bao giờ đến nữa. Và nếu một ngày, chúng ta không còn cơ hội để sửa sai nữa, vì đang hấp hối nằm trên giường của bệnh viện, ắt hẳn sẽ hối hận lắm…

Liệu một cuộc sống có cơm ăn mỗi ngày, có nhà để trú mưa trú nắng, có bạn bè để chơi, có hàng xóm để quan tâm, có cha mẹ để vâng lời – yêu thương, có anh em để nô đùa, có sách để đọc, có đường để đi, có nhạc để nghe, có bàn tay ai đó để nắm, có thể tắm dưới mưa, có hàng cây để tựa mỗi chiều tà, có ánh nắng vàng và chiếc lá rơi, có tiếng chim hót, có tiếng suối róc rách, có chú chó vẫy đuôi ở nhà, có cô vợ nấu cơm, có đứa con nô đùa ngoài sân, có chuyện để kể cho gia đình trong mỗi bữa cơm tối…Và, còn nhiều lắm! Có lẽ nào, nhiêu đó là chưa đủ hay sao? Tôi nghĩ, chả lẽ nhiêu đó chưa đủ để thấy hạnh phúc hay sao?

Giữa những điều đơn giản và những điều cao siêu. Bạn hãy chọn lựa. Cuộc đời này là của bạn.

Và như một câu chuyện bên nhà Phật đã kể, một người đi kiếm tìm hạnh phúc nhiều năm trời, và trong khi đang cực kì thất vọng, may mắn anh ta gặp đức Phật rồi hỏi ngài: Thưa ngài, hạnh phúc đời người là ở đâu? Đức Phật trả lời: Từ nơi mà cậu xuất phát. Anh ta quay trở về nhà, thấy chiếc dép cũ kĩ đã sờn của mẹ già nằm ngửa trước cửa, và ngay trong cái khoảnh khắc đó, đôi mắt anh ta ngấn lệ, anh ta đã biết hạnh phúc thực sự là gì.

Tôi nói vậy thôi, xin chào…

Lục Phong

Để tôi chỉ cho bạn hiểu thế nào là cô đơn

Photo: Peter Heilmann

 

Đơn giản chỉ là một chút bốc đồng cùng sự khó chịu khi người khác nói rằng: “Cô đơn? Vậy bố mẹ đâu? Bạn bè đâu? Anh chị em đâu? Lúc nào cũng yêu đương nam nữ sao? Trên đời này vốn dĩ có vô vàn thứ yêu đương khác ngoài cái tình yêu nam nữ.”

Vậy có lẽ bạn nhầm hoặc giả bạn chưa từng hiểu được chân thật nhất cái gì gọi là cô đơn.

Bạn bè ư? Bạn có hay không từng đi qua cảm giác nhấc điện thoại, lục tung cả chuỗi danh bạ dài mà chẳng tìm được ai để chia sẻ nỗi buồn, căn bản không phải sợ người ta không hiểu thấu, càng không phải sợ rằng người ta không xứng đáng để nghe câu chuyện của mình, mà e sợ rằng người ta còn vô vàn nỗi buồn, có những nỗi buồn lớn hơn nỗi buồn của mình hàng chục, hàng vạn lần, vậy hà cớ gì mà lại làm phiền người khác như vậy? Phải chăng người ta làm được thì mình cũng làm được, người ta đi qua được cô đơn thì bản thân mình cũng vậy?

Bạn hỏi lúc đó bố mẹ đâu? Tôi sẽ trả lời cho bạn rõ, bố mẹ vẫn ở đó, bên cạnh bạn nhưng liệu có bố mẹ nào muốn con cái mình mặt mũi suốt ngày ủ ê rồi đau buồn không? Có lẽ câu trả lời là không. Bố mẹ làm việc đã vất cả cả ngày, khi về nhà thật sự chỉ mong muốn được nghỉ ngơi, được thấy cả gia đình đều thật vui vẻ. Có thể tôi bị ảnh hưởng khá nhiều từ những luồng tư tưởng của bố mẹ, vì mẹ tôi đã từng nói với tôi thế này: “Con lớn rồi, suy nghĩ hay những phiền muộn của con ở chỗ nào mẹ không cần biết, nhưng khi về nhà, thứ mẹ muốn nhìn thấy là con luôn vui vẻ.” Lúc đầu khi chưa hiểu chuyện, tôi khá buồn vì nghe được những lời này của mẹ, nhưng dần dà tôi nhận ra, tôi cần như vậy bởi căn bản, có mấy khi bạn được thấy bố mẹ mình rơi nước mắt? Có mấy khi bạn nắm được khoảnh khắc đăm chiêu lo toan bữa ăn, lo toan tiền nong hay lo toan công việc của mẹ cha?

Bạn phải hiểu một điều, đó là ai cũng là con người, ai cũng có cho riêng mình những góc tối. Khi ông nội tôi mất, bản thân tôi biết, tôi đau một thì bố tôi chắc chắn sẽ đau mười, nhưng để vỡ ra lẽ ấy có lẽ phải là một năm sau những tháng ngày vật vã và ám ảnh bởi sự ra đi ấy, vào giỗ đầu của ông, vô tình bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của bố, tôi mới hiểu ra rằng, nỗi đau của tôi so với nỗi đau của bố tôi chắc chỉ như so sánh con kiến với con voi, và tôi cũng vỡ lẽ rằng bản thân ai cũng có cho mình những góc tối, thậm chí góc ấy càng tối thì chủ sở hữu của nó càng sáng lạng.

Ai cũng cần đi qua cái tuổi biết buồn, tuổi biết cô đơn. Như Phạm Lữ Ân từng ví von những nỗi buồn, cô đơn hay trống trải ở tuổi của chúng ta chẳng khác gì những lỗ trỗng trong củ sen, nó không phải thứ gì đó có thể lấp đầy, bởi căn bản nó là không cách nào lấp đầy được, nó là những khoảng trống, được đắp lên, được xây lên theo cùng năm tháng cũng giống như củ sen càng lớn thì những lỗ trống ấy càng to ra.

Ai cũng vậy, ai cũng cô đơn. Giống như ai cũng vậy, ai cũng biết buồn (tất nhiên là trừ người điên đi). Đối mặt với nỗi cô đơn mà bạn không đứng lên được, không vượt qua được nó, thì tôi nghĩ, bạn nên xem lại khả năng của chính bạn thân mình.

Hãy thử nghĩ xem, có ai không cô đơn? Có mấy ai cả đời này không lần nào không có cảm giác cô đơn. Nhưng ở cái độ tuổi đôi mươi ẩm ương, nỗi cô đơn ấy thật khủng khiếp. Có lẽ chúng ta chưa đủ trải nghiệm để đi qua nó, nhưng cũng không còn đủ trẻ trâu để phớt lờ nó. Chúng ta dặn bản thân mình đừng sợ, hãy đối mặt với cô đơn, hãy tìm cách lấp đầy nó, nhưng chúng ta lại chưa bao giờ nhận ra cô đơn giống như một giếng sâu, nơi đó cất giữ những nỗi buồn, những nỗi niềm chẳng ai thấu tỏ, và phần đen sì của tâm hồn mình có lẽ cũng được cất ở đó.

Và thật ra chúng ta cần nó, cần nỗi cô đơn như thể chúng ta cần yêu thương vậy.

 

Cái bằng lớn nhất trong cuộc đời con người là bằng lòng

0
Photo: Stylowi

Bạn có bao giờ rơi vào trạng thái thế này: trong lòng cảm thấy khó chịu, buồn bực, cảm giác thiếu một điều gì đó trong cuộc sống nhưng không phát hiện nổi đó là điều gì?

Mới hôm trước để status buồn không rõ nguyên nhân trên facebook, người bạn bí ẩn của Tôi lại xuất hiện:

–           “Cún! Tớ cảm thấy buồn sao ấy, cảm thấy thiếu một điều gì đó?”  Tôi thường gọi cậu ấy là Cún.

–          “Thiếu điều gì cơ? Tiền bạc?”

–          Không

–          “Thời gian?”

–          Không

–          “Tình cảm?”

–          Cũng không luôn

Sau hàng loạt câu trả lời “Không”, Cậu ấy mới bảo Tôi:

 “Bạn đang thấy chưa hài lòng với những gì bạn có. Nhưng bạn biết không Cái bằng lớn nhất trong cuộc đời con người là BẰNG LÒNG. Tớ đã phải mất một thời gian rất dài để học được câu nói này đó.”

Photo: Pruebame
Photo: Pruebame

Rõ ràng vậy, con người thường “đứng núi này trông núi nọ”, không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có. Có được cái này lại muốn cái khác lớn hơn. Đạt được mục tiêu này lại nghĩ tới mục tiêu khác lớn hơn. Bởi thế, chúng ta thường vật lộn trong những thứ hư vô, những kỳ vọng lớn lao, những mơ mộng tương lai mà quên đi cái hiện tại mà ta đang sống. Nếu bạn muốn cuộc sống diễn ra như mình mong muốn, thì sau những cái mong muốn ấy bạn sẽ muốn nhiều hơn, hơn mãi. Sự kỳ vọng của con người là không có giới hạn, nhưng nếu chúng ta biết sống đủ, tự ta sẽ cảm thấy an vui.

Trong cuốn sách Nhà Giả Kim của Paulo Coelho, một người thầy bói đã nói với người phu thế này:

“Bằng cách nào tôi đoán được tương lai? Chính là qua dấu hiệu của hiện tại; Bí ẩn nằm ngay trong hiện tại, nếu anh có thể chú ý quan sát được hiện tại thì anh có thể cải thiện được nó. Và khi anh đã làm cho cái hiện tại tốt rồi thì cái nối tiếp của hiện tại cũng sẽ tốt hơn. Vậy nên đừng nghĩ đến tương lai mà hãy sống từng ngày mình theo giới luật của Thượng Đế.”

Hãy luôn sống trọn vẹn từng khoảnh khắc trong cuộc đời. Không ai, không điều gì là nhỏ nhặt trong cuộc đời của bạn. Hạnh phúc là lúc chúng ta biết trân trọng và yêu thương những gì của hiện tại. Nhiều lúc bạn than vãn rằng công việc lương thấp, nhưng bạn biết không bạn vẫn may mắn hơn rất nhiều người đang thất nghiệp. Nhiều lúc bạn cảm thấy mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần, đừng chán nản, thay vì thế bạn có thể thay đổi để cuộc sống thêm màu sắc. Nhiều lúc bạn vô tình quên đi những người xung quanh mình, đừng để thời gian trôi đi mà bạn không kịp nhận ra được họ chính là một phần cuộc sống của bạn, hãy trân trọng từng giây phút yêu thương bên gia đình và bạn bè. Cuộc sống cũng không nhàm chán như bạn tưởng, hãy đọc sách, nghe nhạc, đắm mình trong những sở thích riêng.

Cuộc sống của bạn nằm ở hiện tại của bạn, hãy học cách bằng lòng và sống tốt nhất cho những giây phút đang diễn ra. Tương lai của bạn cũng phụ thuộc vào điều đó. Đừng quay đầu nhìn lại quá khứ, đừng nghĩ quá xa vời về những dự định xa xăm. Chúc bạn đón năm 2014 vui vẻ và trọn vẹn từng ngày.

 – Trang Nguyễn

Ăn cắp ý tưởng

0

“Tôi không quan tâm tới chuyện họ ăn cắp ý tưởng của tôi. Tôi chỉ quan tâm tới chuyện họ không có nổi một ý tưởng.”

— Nikola Tesla