17.5 C
Da Lat
Thứ Hai, 5 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 276

5 lý do tại sao bạn nên yêu một người đàn ông biết nấu ăn!

 Photo: romainguy

 

Hãy thử tưởng tượng một ngày nào đó… Khi mà bạn có gia đình. Khi bạn trở thành người phụ nữ phải gánh vác trách nhiệm chăm lo cho gia đình bé nhỏ của mình. Khi đó, sau ngày đi làm mệt mỏi về nhà. Bạn phải lao vào phòng bếp để chuẩn bị bữa tối và chuẩn bị cho em bé của bạn ăn. Trong khi đó, người đàn ông của bạn trở về nhà sau ngày làm việc. Nằm phè phởn trên ghế sô pha và xem bóng đá. Hay là đang ngồi chăm chú đọc báo một cách nghiền ngẫm. Thì lúc đó, bạn chợt nhận ra rằng bạn nên yêu một người đàn ông biết nấu ăn. Vâng!

Tại sao bạn nên yêu một người đàn ông biết nấu ăn?

Điều thứ nhất:

Một người đàn ông biết nấu ăn sẽ hiểu rằng để chuẩn bị một bữa ăn sẽ phức tạp và khó khăn như thế nào? Từ khâu chuẩn bị mọi thứ đến khâu chế biến. Họ hiểu rằng việc nấu ăn cũng không hề là một việc dễ dàng và không phải ai cũng làm được.

Họ sẵn sàng giúp bạn khi bạn đang bận cho em bé của bạn ăn. Hay họ sẽ vào bếp để cùng chuẩn bị bữa ăn tối cùng bạn. Chỉ cần họ đứng bên cạnh bạn cũng đủ làm bạn hạnh phúc. Hoặc có thể, họ sẵn sàng rửa sạch đống bát dĩa sau mỗi bữa ăn mà không hề phiền trách.

Một người đàn ông biết nấu ăn sẽ biết chia sẻ và vun đắp. Sau một ngày đi làm về, họ không chăm chú vào màn hình ti vi hay đọc báo. Hoặc họ không la cà quán sá nhậu nhẹt mà họ sẽ về nhà cùng vợ cùng con.

Người đàn ông biết nấu ăn chia sẻ những khó khăn của bạn đang gặp phải. Họ thấu hiếu được nổi khổ, nổi cực nhọc của bạn và hơn hết họ sẽ yêu gia đình nhiều hơn. Họ tìm mọi cách để làm sao vun đắp cho gia đình ngày càng thêm hạnh phúc.

Điều thứ hai:

Một người đàn ông biết nấu ăn sẽ tạo cho mình thói quen tự lập và tự chăm sóc bản thân. Họ đã từng trải qua những giai đoạn của cuộc sống khó khăn và họ đã từng phải nấu ăn để phục vụ cho nhu cầu của họ. Những người đó, họ sẽ biết tự chăm lo cho bản thân và con cái những lúc bạn vắng nhà đi công tác hay chỉ đơn giản là lúc bạn đau ốm bệnh tật.

Sẽ như thế nào nếu bạn bị bệnh và người đàn ông của bạn đang la cà cùng đám bạn thân tại một quán nhậu nào đó. Sau đó bạn phải nhờ mẹ của bạn hoặc một chị hàng xóm tốt bụng nào đó, làm thay cái công việc mà đáng lẽ người đàn ông của bạn phải làm.

Điều thứ ba:

Một người đàn ông biết nấu ăn sẽ quý trọng tình cảm gia đình. Họ là những người coi trọng bữa cơm gia đình, coi trọng những giây phút mà mọi người trong gia đình cùng quây quần bên nhau để cùng ăn tối.

Cho dù có đi đâu thì họ vẫn nhớ tới cái hương vị gia đình và tình yêu của bạn dành cho gia đình. Họ sẽ thấy trân trọng cảm giác được ăn những món ăn do bạn nấu.

Người ta thường nói: “Một gia đình hạnh phúc thì phải giữ lửa cho nhà bếp và giữ lửa cho tình yêu.”

Điều thứ tư:

Một người đàn ông biết nấu ăn sẽ tạo ra những món ăn hấp dẫn. Dù món ăn đó có ngon hay không, thì ít ra anh ta cũng đã cố gắng để làm nó. Và đó chính là sự đa dạng cho bữa ăn gia đình của bạn. Nó sẽ giúp cho bạn cảm thấy hạnh phúc vì người đàn ông của bạn cũng có thể làm được những việc mà tưởng chừng khó thực hiện.

Điều thứ năm:

Một người đàn ông biết nấu ăn sẽ lo cho bạn suốt đời. Nhiều người tưởng rằng, một người đàn ông là phải xông pha, phải lo chuyện lớn. Nhưng thực ra thứ họ cần chăm lo chính là gia đình của họ. Một người đàn ông biết nấu ăn sẽ hiểu rằng họ phải làm từ những việc nhỏ nhặt nhất thì họ mới có thể làm được những việc lớn.

“Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.”

Gia đình yên ấm, tư tưởng ổn định thì người đàn ông của bạn ắt sẽ thành công! Tin tôi đi! Hãy lấy một người đàn ông biết nấu ăn… Bạn sẽ thật sự hạnh phúc đấy!

 

Quang Nam

 

Bạn học được những giá trị gì từ Tôn Giáo?

Photo: Yobmod

 

Tôi vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên đi Chùa, cách đây khoảng nữa năm.  Khi niềm tin mà Tôi xây dựng hai năm qua hoàn toàn sụp đổ, rơi vào trạng thái mất ngủ triền miên, đầu đau liên tục. Có đứa em bảo Tôi xuống chùa chơi đi, không cần làm gì cả, không cần lạy Phật, hay niệm Phật, đơn giản đến ngồi trong Chánh điện thôi cũng được. Chần chừ mãi, rồi cũng quyết định đi và Tôi cũng chỉ ngồi trong Chánh điện, cắm tai phone nghe nhạc, lúc em ấy gọi vào nói chuyện với Thầy, cũng không chịu vào. Và cũng không có cảm giác gì tốt hơn. Rồi dần dần tham gia những đợt phóng sanh, đi làm từ thiện, đi Chùa…với mục đích đơn giản “Chỉ cần cảm thấy vui là được”  Tôi chỉ đang làm những việc làm cho cuộc sống của Tôi ý nghĩa và hạnh phúc hơn, vẫn chưa có một niềm tin nào cả.

Tôi cũng nói với Chị: “Tâm của em vẫn chưa hướng về Phật.” Chị bảo “Rồi sẽ tới một ngày em sẽ hướng về thôi.” Tôi là một kẻ cố chấp, chưa bao giờ Tôi nghĩ sẽ theo bất kỳ một Đạo nào, chị nói vì Tôi luôn tin vào chính bản thân mình, nhưng tới một ngày Tôi gặp sự tuyệt vọng nào đó, và ngay chính bản thân mình không còn tin được nữa thì lúc đó Tôi sẽ tìm đến một niềm tin khác là Phật Pháp. Tôi lại bướng cãi “Tại sao lại là Phật Pháp, nếu có ngày đó, em tìm một niềm tin khác không được sao?” “Ừ! Cứ để rồi xem, chắc chắn có ngày em sẽ hướng Phật.” Chị bảo: “Chị tìm đến với Phật Pháp đơn giản chỉ tìm một chỗ tựa, một niềm tin cho bản thân, tìm  sự bình yên trong tâm hồn.”

Tôi bắt đầu tìm hiểu Phật Giáo và tôi tin vào triết lý Đạo Phật. Đó là những chân lý thực sự gần gũi với cuộc sống con người và không thể phủ nhận được những giá trị thực tiễn của Phật Giáo. Như  Albert Einstein đã nói: “Tôn giáo của tương lai sẽ là một tôn giáo toàn cầu, vượt lên trên mọi thần linh, giáo điều và thần học. Tôn giáo ấy phải bao quát cả phương diện tự nhiên lẫn siêu nhiên, đặt trên căn bản của ý thức đạo lý, phát xuất từ kinh nghiệm tổng thể gồm mọi lĩnh vực trên trong cái nhất thể đầy đủ ý nghĩa. Phật giáo sẽ đáp ứng được các điều kiện đó.” 

Tuy nhiên, Tôi hoàn toàn không hướng về Phật, chính bởi Tôi vẫn chưa thể hiểu được ý nghĩa của các nghi thức Đạo Phật. Ý nghĩa của cái việc tụng kinh, niệm Phật, ý nghĩa của những câu trì chú mà các Phật Tử thường nghe và tụng, hay đơn giản là ý nghĩa của việc khấn câu Nam Mô A Di Đà Phật. Và ngay cả những người mộ đạo, họ cũng không thể giải thích thuyết phục cho Tôi được ý nghĩa của câu “Om Mani Padme Hum”, chỉ biết rằng nó có một sức mạnh rất lớn. Tôi không hiểu cái mục đích của lễ Quán Đảnh tôi vừa mới tình cờ tham gia, ở đó hầu hết mọi người tham dự mục đích chủ yếu để cầu tài lộc, theo như Tôi biết thì Đức Phật không ban phát cho ai bất cứ điều gì, Đức Phật chỉ dạy cho chúng ta làm điều thiện, hướng tới những điều tốt, và từ những điều thiện đó chúng ta sẽ nhận được những phước lành. Thực tế, Có rất nhiều người thực hành tín ngưỡng và dâng hiến vật phẩm hiến tế chỉ để mục đích cầu mong được sự phù hộ. Tôn giáo theo nghĩa này được Einstein gọi là Tôn giáo sợ hãi.

Nếu chúng ta thi hành các nghi lễ tín ngưỡng mà thực sự không hiểu được nó để làm gì, nó có ý nghĩa như thế nào cũng giống như cái việc chúng ta đang chạy theo những trào lưu, chúng ta hành động như một cái máy mà không có suy nghĩ. Liệu nó có ý nghĩa gì không?  Tôi tin mọi tín ngưỡng đều là những chân lý, mọi tôn giáo đều nhằm mục đích hướng con người giữ được nhân phẩm của mình, tất cả mọi đạo cũng đều hướng con người tới Chân – Thiện – Mỹ. Tôi rất thích câu nói của cậu bé Pi – 16 tuổi trong tác phẩm  “Cuộc Đời của Pi” , cậu bé đi theo cả ba tôn giáo : Hindu, đạo Hồi và đạo Cơ Đốc. Khi bị mọi người phát hiện ra, các vị thầy cả của ba đạo cứ khăng khăng cậu ấy mới là tín đồ của họ, và lúc họ quay sang nhìn Pi, cậu ấy mới ngập ngừng nói: “Bác Gandhi có dạy mọi tín ngưỡng đều là chân lý. Con chỉ mong được yêu thương Thượng Đế mà thôi.”

Do đó, theo Tôi vấn đề là không phải bạn theo hay không theo Tôn giáo nào, mà vấn đề là bạn học được những gì từ các Tôn giáo ấy. Vấn đề không phải là Tâm của Tôi đã hướng về Phật hay chưa, mà vấn đề là Tôi học được những giá trị gì từ Phật Pháp.

 

– Trang Nguyễn

Cái chết của một Samurai và câu chuyện về cái chết của những giá trị

Photo: Cảnh trong phim “Cái chết của một Samurai”

 

Hara-Kiri: Cái chết của một Samurai là tên một bộ phim Nhật Bản lấy bối cảnh những năm đầu thế kỷ 17, thời Edo. Những năm đó, đất nước Nhật được hưởng một thời kỳ hòa bình ngắn ngủi khi các Shogun đạt được sự kiểm soát đất nước. Chiến tranh không còn nữa, vị thế của các Samurai dần mất đi, họ buộc phải tìm kiếm cho mình những công việc khác.

Bộ phim được bắt đầu bằng hình ảnh một Samurai đến xin được thực hiện một cuộc tự sát thiêng liêng trong sân của một phủ gia tộc giàu có với lý do ông đã quá nghèo và không thể chấp nhận cuộc sống nhục nhã như vậy nữa.

Tôi đi qua đất nước này

*Feature Image: Arafinwë

 

Nói chuyện với người bạn đồng hành mới, tôi chợt nhận ra chuyến đi của mình dường như chỉ là một cuộc dạo chơi qua đất nước này.

Tôi ăn thức ăn ở đây, không phàn nàn, cũng không hưởng thụ. Tôi gặp gỡ những con người của đất nước này, hay chỉ là đang tạm sống và làm việc ở đây. Có người tốt với tôi, cũng có nhiều người muốn lấy tiền từ tôi. Với tôi, người tốt chưa bao giờ thiếu trên trái đất này, và tôi cũng chưa bao giờ kỳ vọng rằng mọi người đều là người tốt. Tôi có bất ngờ, nhưng không quá ngạc nhiên với những con người mà tôi gặp, với những bàn tay chìa ra xin quà. Tôi muốn tìm hiểu những động cơ và yếu tố tạo nên con người họ hơn là có một cảm xúc vui giận nào đó.

Tôi đến đây, không giống như một kẻ lữ hành đi khám phá thế giới, tìm kiếm những cảm giác khác lạ. Tôi đi, tôi quan sát, tôi tìm hiểu. Tôi nhìn thấy nhiều thứ, nghĩ về nhiều thứ, phản ánh chúng lại trong những bài viết của tôi. Nhưng tôi dường như thiếu những thứ cảm xúc mà một người trẻ tuổi nên có. Dường như những sự tồi tệ và tốt đẹp mà tôi nhận được trên hành trình này đều chẳng nằm ngoài những kỳ vọng của tôi. Tốt cũng được, xấu cũng được, tôi đều dễ dàng chấp nhận những gì đến với mình như chúng vốn cũng nên như vậy.

Từ một góc độ khác, thời gian ở Kenya như một cơ hội nghỉ ngơi của cuộc sống, cho phép tôi chiêm nghiệm lại cuộc sống của mình. Ở đây không vội vã, không gấp gáp, và cũng không có nhiều việc để làm. Chính cuộc sống của người dân ở đây dường như cũng vậy, không vội vã, không tất bật.

Tôi nghĩ nhiều về những mối quan hệ, về cách mà chúng ta kỳ vọng ở nhau, về sự khác biệt giữa những giá trị đã đẩy chúng vào những mâu thuẫn như thế nào. Tôi nghĩ về những ham muốn, về những bản năng của chúng ta trong cuộc đời, về cách mà chúng ta đang bị chúng chi phối. Bao giờ con người mới có thể hoàn toàn điều khiển cuộc đời của mình mà không phải là những nô lệ của những khát vọng bản năng?

Rồi tôi nhận ra rằng nếu chỉ ngồi một chỗ và suy nghĩ, rất khó để có thể đạt được câu trả lời. Ngồi đây, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơn những gì đã trải qua, nhưng sẽ ra sao nếu những gì tôi đã nghe, đã thấy, đã làm không ẩn chứa câu trả lời cho tôi?

Tôi cần tiếp tục đi, tiếp tục thay đổi hoàn cảnh của mình. Hoặc, cùng lắm, hãy cứ để vấn đề đi đến tận cùng của nó. Khi đó, tôi có thể trả một cái giá lớn để biết được kết quả của một lựa chọn cho vấn đề đó.

 

Hoàng Đức Minh
5/1/2014

Muốn làm đàn ông tốt, trước hết đừng lăng nhăng

*Feature Image: Jessy On Firess

Tôi chẳng biết bạn định nghĩa thế nào về một người đàn ông tốt

Có người sẽ cho rằng, giàu có, ga lăng, đẹp trai, tốt bụng, hiền lành và lãng mạn là tiêu chí của một người đàn ông tốt. Cũng có người nói rằng, người đàn ông biết xăn tay áo vào bếp cùng vợ, biết thức dậy lúc nửa đêm thay tã lót cho con, biết từ chối các buổi nhậu để được về cùng ăn cơm với gia đình là một người đàn ông tốt.

Hay, có người bảo, đừng hiền quá, hư hư một chút, cá tính một tẹo nhưng yêu thương ấm áp là được. Vâng! Tôi đồng ý, những người đàn ông như thế là những người đàn ông tốt. Nhưng, tiêu chí đầu tiên của tôi khi đánh giá họ là một người đàn ông tốt, thì nhất định họ phải là một người đàn ông chung thủy.

Chẳng có gã đàn ông tốt nào lại khiến người phụ nữ của mình đau khổ chỉ vì tính tham lam

Với đàn ông, lười một tí cũng được, không biết nấu cơm không biết rửa chén cũng không sao. Với đàn ông, ham chơi một tí cũng được, thỉnh thoảng bỏ vợ ăn cơm một mình cũng không sao nhưng nhất định không được lơ là bếp núc với vợ để đến nấu cơm cho một người phụ nữ khác, bỏ vợ ở nhà để chèn chén say sưa cùng nhân tình ở một nơi ấm áp khác. Ham chơi và lười biếng vẫn có thể trở thành đàn ông tốt nhưng lăng nhăng và giả dối là những kẻ đàn ông tồi.

Tình yêu trên đời chỉ có một nhưng những thứ na ná như nó thì vô vàn, đàn ông tốt sẽ biết hết lòng vì người mình yêu và đối xử tốt một cách có chừng mực với những thứ tình cảm khác. Đừng vạch ranh giới rõ ràng cho người đàn ông của bạn với những người phụ nữ khác vì đàn ông họ còn có công việc, có cuộc sống, có những mối quan hệ cần đến sự giao tiếp và gặp gỡ. Đừng phát điên lên chỉ vì thấy họ ngồi cafe với cô nào đó, đừng ghen ầm lên rồi múa mồm khua tay chỉ vì họ chở một cô gái nào đó.

Để có được một người đàn ông tốt thì trước hết phải có một người phụ nữ tinh tế, có niềm tin và sự cảm thông

Người đàn ông của bạn, họ sẽ biết đường về nhà sau những cuộc gặp gỡ vì họ biết rằng, ở nhà, họ có một chỗ dựa hơn cả một tình yêu. Đừng khiến họ sợ hãi, đừng bắt họ nghĩ về gia đình với một cái thở dài vì khi đó, chính bạn đã biến họ trở thành những người đàn ông tồi đấy.

Tôi không khẳng định đàn ông nào cũng tốt nhưng tôi chắc chắn rằng, khi một người đàn ông được ở cạnh một người phụ nữ tốt, chắc hẳn anh ta sẽ trở thành một người đàn ông tốt.

Có lẽ, bạn đang nghĩ đến những tên ngoại tình dù vợ rất tốt, những thằng lăng nhăng dù người yêu xinh đẹp, hiền lành và chu đáo. Cũng phải, vì đôi khi, có những kẻ, sự tham lam, hư hỏng đã ăn sâu vào máu của họ. Nhưng thay vì trách móc và phán xét họ không tốt, ta nên hiểu rằng, họ thật đáng thương vì cả đời vẫn chưa được một lần nếm vị tình yêu thật sự.

Rồi cũng có những người đàn ông tốt biến thành kẻ tồi, không hẳn vì họ, đôi khi là vì người phụ nữ bên cạnh họ đấy. Muốn gì ở người khác, trước hết bạn hãy làm được như vậy. Vì thế, phụ nữ à, đừng lăng nhăng, đừng đứng núi này trông về núi nọ, đừng so sánh thiệt hơn rồi chao đảo tình cảm và làm tổn thương người đàn ông của bạn. Ranh giới giữa tốt đẹp và tồi tệ chỉ cách nhau một vách ngăn mang tên thương – tổn mà thôi.

Nhớ nhé. Đàn ông muốn tốt, trước hết đừng lăng nhăng. Phụ nữ muốn có được người đàn ông tốt, hãy tinh tế, hãy tin tưởng, hãy yêu thương và hãy trao cho họ hai chữ tự do.

 

Yến Mèo

Tích cực, tại sao không nhỉ?

*Feature Image: Cuba Gallery

 

“Người tiêu cực chỉ thấy khó khăn trong cơ hội, người tích cực thấy được cơ hội trong khó khăn.” – Khuyết Danh

 

Đây không phải kiểu câu hỏi gợi ý: Lấy mắt kính màu hồng mà đeo vào, sẽ thấy mọi thứ “hồng toàn tập”, nhưng là: Luôn có gam màu hồng từ những thứ rất xám để được nhìn nhận.

Đâu đó trong cuộc sống, ta thấy được sự lạc quan nơi số phận kém may mắn hoặc cái kết của vài câu truyện, bộ phim, tác phẩm văn học, sách tâm lý, giáo dục, đời sống, tự truyện, hồi ký, v.v… Mang dáng dấp của hy vọng, gợi mở hướng tư duy tích cực. Thực tế hơn cả, bạn trẻ có dịp “lướt” qua vài khóa học kỹ năng sống, kỷ năng mềm, luôn thấy có một mắt xích chung trong chuỗi kỹ năng suy nghĩ tích cực. Tất nhiên, không phải tài liệu, giáo trình nào đều đề cập đến từ khóa “suy nghĩ tích cực” cả, nhưng được thể hiện qua câu chuyện nhỏ, từ những giờ chia sẻ qua micro, qua câu chữ ngôn từ các loại, nói chung, ta có nhận ra hay không thôi. Chẳng hạn qua vài hiện tượng xã hội sau đây, ta thấy được màu sắc của tích cực là thế nào nhé

Ý nghĩa của một cuộc gặp gỡ

*Feature Image: Arafinwë

 

Thỉnh thoảng tôi đi bộ loanh quanh, đó là lúc tôi thường quên đi ý nghĩa các hành động của mình, mà thực ra việc đi đi lại lại cũng chẳng có nhiều ý nghĩa lắm và kể ra các hành động khác cũng vậy.

Có nghĩ đẹp đẽ thế nào tôi cũng chỉ là cá thể của loài động vật sống ở một nơi được gọi là trái đất – biết đọc các thứ hình vẽ quy ước được gọi là chữ trên một thứ được gọi là giấy, tất nhiên là phải trải qua một quá trình học tập vất vả. Biết gõ mấy thứ được gọi là bàn phím được gắn vào một cái cho là máy tính được tạo nên bởi vài mạch điện, ít nhựa, ít ốc vít.

Thích ăn đồ ăn, đồ uống cho là sạch sẽ, thích ăn thịt động vật đã được xẻo thịt rồi chế biến nhưng thấy ghê sợ trước một cái ảnh chụp một con chó bị dẫm cho đến chết mà cho quên đi hình ảnh của con lợn bị chọc tiết khi còn sống, máu phun ra từng dòng nóng và ấm còn bốc hơi nước, gào lên những âm thanh nghe khé tai thường được lồng vào các bộ phim kinh dị.

Thỉnh thoảng xem phim sex và thủ dâm..luôn cho mình là thứ sạch sẽ đáng yêu, nghĩ mình là động vật… bậc cao, là trung tâm của thế giới rồi vẽ lên khuôn mặt mình vẻ ngạo mạn đầy ngu xuẩn. (Dù sao thì ăn thịt lợn chắc vẫn ngon hơn là ăn chay, đại loại như là một người được dạy ăn chay từ khi còn bé khi được ăn miếng thịt vẫn sẽ thích thú.)

Tôi thích nhìn mình từ góc nhìn thứ ba, từ trên cao, đằng sau, đằng trước, hình dung cái dáng vẻ ngu ngốc, bẩn thỉu, hôi hám, hài hước, thích coi mình là thứ được tạo ra bởi đất, bởi cát, bởi nước, không khí sau cuộc gặp gỡ của tinh trùng và trứng rồi… chấm hết, tối om người ta gọi là chết! Chả biết có kiếp sau không, nhưng tôi không nhớ ra là có kiếp trước của mình, vậy thì có tồn tại kiếp sau mà nếu tôi không nhớ thì nó chả còn ý nghĩa gì hết, tóm lại với những hiểu biết hiện tại của tôi thì chết là hết, không nói chuyện nữa, không nốt niếc gì nữa. Mỗi khi quên đi ý nghĩa của mình, mọi thứ thật nhẹ nhàng những thứ được cho là to to, quan trọng khác trở nên thật bé nhỏ, đất hôi hám, nước bẩn thỉu thì cần gì những thứ quan trọng và đẹp đẽ.

Nói về cuộc gặp gỡ của tinh trùng và trứng, tôi luôn băn khoăn về ý nghĩa của nó. Tôi không hề có ý tự chửi vào sự sống mình hay của ai đang đọc cái note này nhưng quả thật là tôi luôn tự hỏi là người ta, khi sắp đặt cuộc gặp cho trứng và tinh trùng ở nơi tối tăm ẩm ướt có hiểu được ý nghĩa hay chỉ là một hành động mang tính bản năng pha một chút thích thú, có thực sự là họ muốn việc tạo nên một con người? Người ta gọi đó là thuận theo tự nhiên và những thứ gì không giải thích được người ta nói là của bố tự nhiên – nghe chả có tí tự nhiên nào. Thỉnh thoảng người ta nói là tạo ra con người để yêu thương (tất nhiên là trẻ con rất đáng yêu – trừ lúc chúng nó đi vệ sinh và ăn vạ) – nhưng mà nếu theo lý do này thì dã man quá, tạo ra một con người để thỏa mãn thú vui được gọi là yêu của mình – vô nhân đạo.

Và sau khi tạo ra một con người, một đứa trẻ con ra đời. Không có một công thức nào thống nhất cho việc nuôi dưỡng và giáo dục một đứa trẻ, không có khả năng nào để hình dung ra hình ảnh của nó 10, 20, 30 năm sau, thậm chí là sống hay chết. Họ có thể cho nó mọi thứ (mọi thứ họ có thể), cả những thứ họ cho là nhất cuộc đời. Họ có thể dạy nó đọc sách,  khả năng làm toán, có thể dạy nó khả năng kiềm chế cảm xúc để nó không trở thành một con thú hoang, thậm chí có thể đặt cho nó một tôn giáo, tạo nên một trái tim không biết oán hận nhưng không có công thức nào để tạo nên một bản thể hạnh phúc, thậm chí không có một định nghĩa thỏa đáng nào về tính từ hạnh phúc. Nghe nói có một vài chất hóa học có thể được cho vào cơ thể con người theo dạng viên hoặc tiêm qua dạng chất lỏng để loại bỏ các cảm xúc tiêu cực, nhưng chắc cách tạo ra một con người hạnh phúc theo cách này là chơi đểu, không được chấp nhận.

Còn nữa, họ phải đặt đứa trẻ vào một thứ gọi là xã hội, ước lượng một thứ gọi là văn hóa để có một thứ được chấp nhận bởi các đồng loại chả có cái liên quan gì với thiên thần được tạo ra bởi tinh trùng và trứng của họ. Nói chung, thật lằng nhằng đau đầu, hại não. Tuy nhiên nếu không làm thế, nếu thiên thần của họ tát vào mặt hay bóp chết đứa đồng loại nào nó có thể bị đi tù, bị đập lại cho đến chết – tóm lại có khả năng sẽ có một kết cục bất hạnh ở đây (một ví dụ về sự tương tác giữa con người với nhau). Và nó bắt đầu được biết về đạo đức, về trung tín, thật thà,… Những nguyên tắc mà nếu nó phá bỏ, nó sẽ phải chiến đấu với sự khinh bỉ chính bản thân mình nhưng nếu nó không phá vỡ sau 10, 20, 30 năm nữa nó sẽ trở thành một thực thể đáng thương, có thể bị giễu cợt bởi những nụ cười xảo trá.

Nhưng kể cả thế, họ cũng không thể lường trước được là vào một ngày đẹp trời, thiên thần của họ có thể sẽ lại muốn chết, nó có thể kiếm thuốc, nhảy lầu, hay cắt động mạch với mấy lý do vớ vẩn mà đến họ cũng không thể tin được, nhưng mà chúng nó chết thật đấy. Mấy thằng vô học vẫn tự tử đấy thôi, chúng nó sẽ trở thành đề tài mang tính châm biếm của mấy đứa hàng xóm, của mấy thằng đọc báo xem tin sau khi đã chán xem sex và đọc qua chuyên mục truyện cười. Nó chết sau khi không tìm được câu trả lời cho câu hỏi về một thế thới hạnh phúc. Và trong trường hợp này họ thất bại.

Nói chung, không thấy nhiều lý do lắm. Trừ khi có cuốn sách hay bộ phim nào đúng (đủ ngắn để có thể đọc hết, xem hết trước khi vứt  đi mà làm việc khác) có tiêu để “Làm thế nào để tạo nên một thằng người hạnh phúc và cái thằng đó không làm cho thằng nào khác phải khổ.” Chắc là không có đâu, mấy thằng viết các sách kiểu như thế hầu hết đểu được mô tả là mấy thằng chán đời, nhiều lần muốn tự tử và thích trở thành nhà văn.

Và cuối cùng, dành cho những người đang sống, đang đấu tranh tìm hạnh phúc lời cảm phục chân thành nhất.

 

Itlboy

Thật ra thì chẳng có gì là mãi mãi

Photo: Amandamabel

 

Thật ra thì chẳng có gì là mãi mãi, tất cả rồi cũng sẽ trôi qua theo năm tháng…

 

Con người kỳ cục lắm, biết là đau, biết là khổ, biết là tổn thương  nhưng luôn bám víu vào những tình cảm có dấu hiệu rạn nứt. Người ta chỉ buông tay chỉ khi không còn sức lực để nắm giữ, chứ nếu còn một chút sức thì vẫn còn muốn nắm lại và giam giữ một cách tuyệt vọng những gì đang nắm. Hôm trước, có nghe Chị kể về câu chuyện tình yêu của Chị, chia tay rồi quay lại, chu trình ấy cứ tiếp diễn không biết bao nhiêu lần và lần cuối cùng chị bảo “Chia tay được vì không còn cãi nhau nữa, chứ nếu còn cãi nhau thì sẽ còn quay lại,” không còn cãi nhau tức là không còn sức lực.

Chỉ cần bạn còn nhớ, chẳng có thứ gì ra đi cả

Photo:  jennifée

 

Có một lần, giữa đêm khuya một mình trong một căn phòng xa lạ, ở một phương trời xa lạ, tôi mò mẫm lên facebook. Thế rồi tôi bỗng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bạn thay avatar bằng ảnh chụp với người yêu. Họ rất hạnh phúc. Dường như tôi đã đánh mất một điều gì đó, từ sâu bên trong.

Đánh giá một con người chỉ qua vẻ bề ngoài là một tội ác!

*Feature Image: Dalo600

 

Đừng đánh giá một người bởi những gì họ mặc. Mà hãy đánh giá một người bởi những gì họ đọc.

 

Bạn có đang rảnh không? Phải chắc rằng bạn thật sự rảnh mới đọc tiếp nhé, bởi những dòng sau đây có thể cực kỳ vớ vẩn.

Nếu đã xác định rằng bạn đã rảnh thì hãy tưởng tượng nhé, nên nhớ là tưởng tượng. Hãy tưởng tượng rằng ông Obama đang mặc một cái áo thun và một cái quần đùi đang ngồi tại nhà trắng và chuẩn bị tiếp chuyện với bà Angela Merkel, bà ấy bước vào cùng một bộ đồ bộ thêu đầy hoa. Hai người gặp nhau trong bộ dạng như thế.