14 C
Da Lat
Thứ Tư, 17 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 272

Tôi vẫn đang học

*Photo: M.K Photography

 

Ý tôi muốn nói học ở đây không phải là học để được cấp bằng, cái mà người ta thường gọi là học vấn đấy đâu. Bài này tôi xin nói đến cái sự học để biết và hiểu những thứ ở ngoài kia kìa. Tôi vốn làm việc gì cũng đòi hỏi phải xác định mục đích của nó ngay từ đầu, vậy nên để tiếp tục tôi sẽ nói về mục đích của mình cho cái sự học này.

5 câu hỏi để tìm được chồng tốt

*Photo: Phil Chester

 

Tặng tất cả những cô gái đang đau khổ, thất vọng và mất niềm tin vào đàn ông sau một hay một vài cuộc tình thất bại.

Hãy nhớ rằng, người tốt tuy ít nhưng nói chung là vẫn có, tìm không thấy thì mở rộng phạm vi tìm kiếm là được. Quan trọng là thấy rồi có nhận ra hay không và tiếp theo đó là bản thân bạn liệu có đủ sức quyến rũ một người đàn ông tốt?

Đàn ông tốt – mò kim đáy bể?

Ngày nay, trong tình trạng nam nhiều nữ ít, vậy mà việc kiếm được một người đàn ông vừa ý có vẻ lại hơi khó khăn đối với một cơ số các bạn gái. Các cô gái trẻ trong lúc cô đơn rất dễ phải lòng một chàng trai nào đó để rồi ôm mối hận, ngước mặt hỏi trời cao: “Đàn ông tốt chết hết rồi sao?”

Đàn ông đểu chẳng từ ai, kể cả phụ nữ xấu. Các cô gái kiêu ngạo hay tự ti, dù phóng khoáng cởi mở hay kín đáo e ấp, nếu không có kinh nghiệm, kiến thức hay óc phán đoán thì đều có thể là nạn nhân của những lựa chọn sai lầm. Các chàng trai đến rồi đi rồi đến rồi đi qua cuộc đời các cô mà chẳng để lại gì ngoài mấy kỷ niệm ngọt ngào mà khi các chàng đi rồi thì nhớ lại càng chỉ làm lòng các cô thêm chua xót.

Thực ra xấu tốt lúc nào cũng chỉ là một khái niệm tương đối, cho dù đàn ông có xấu mấy rồi thì cũng có cô gái cho là tốt, hoặc rồi cũng có lúc anh ta tốt lên (vì tự anh ta hay vì một cô gái nào đó). Nếu bạn tự tin mình là cô gái có thể biến một người đàn ông xấu thành tốt (hoặc ngược lại), vậy thì bài viết này không dành cho bạn.

Nhưng nếu bạn tìm kiếm một người đàn ông phù hợp với mình, một người đàn ông dù còn chưa tốt nhưng anh ta có thể tốt lên, sẽ tốt lên và tốt hơn, vậy thì hãy bỏ công ngó qua mấy chia sẻ dưới đây của tôi. Nhớ lấy, tôi chẳng có định nghĩa gì về tốt xấu cả, đơn giản người làm bạn hạnh phúc thì là tốt rồi đúng không?

Tóm lại, mục tiêu của bài viết này là gợi ý cho bạn một vài câu hỏi để hiểu hơn về người đàn ông trong tầm ngắm của bạn trước khi quyết định trao chìa khóa của trái tim mình cho anh ta. Hỏi thì tôi gợi ý cho bạn, còn phân tích câu trả lời vẫn là công việc của bạn thôi.

Làm sao em hiểu được anh?

Những câu hỏi dưới đây không được sắp xếp theo thứ tự quan trọng, bạn có thể tùy ý hỏi han mỗi khi tâm sự cùng cậu chàng bên bờ Hồ hay ghế đá công viên.

Anh làm gì lúc rỗi?

Hãy quan tâm đến cách mà chàng trai của bạn sử dụng thời gian rảnh rỗi của anh ta. Liệu anh ta sẽ ngồi nhà chơi điện tử, lên mạng Facebook hay gọi mấy thằng bạn đi làm một trận đá bóng rồi uống một chầu bia? Thời gian rảnh rỗi là một yếu tố quan trọng phản ánh chất lượng cuộc sống của một con người. Người đàn ông có quá ít thời gian rảnh rỗi thường có nghĩa là anh ta đang phải làm việc quá nhiều hoặc anh ta đã ngủ quá say.

Cá nhân tôi không đánh giá cao các chàng trai không ưa đọc sách, và nghe nhạc, chơi thể thao vào danh sách câu trả lời của anh ta. Nếu anh chàng trả lời rằng anh thích đi dạo trong công viên hoặc dậy sớm ra chợ hoa với một cô gái thì có lẽ bạn đã túm được một món hời đấy.

Anh có yêu/tự hào về công việc của mình không?

Sự nghiệp của mỗi người đàn ông là thứ vô cùng quan trọng, nhưng hình như các cô gái có vẻ quan tâm đến số tiền mà anh ta kiếm được hay vị thế mà anh ta có hơn là bản thân công việc đó. Nếu một chàng trai lựa chọn một công việc chỉ vì mức lương cao mà anh ta nhận được thì cũng chẳng khác gì việc anh ta lấy bạn chỉ vì tin rằng bạn sẽ làm anh ta thỏa mãn trên giường.

Hãy hỏi về lý do mà chàng trai chọn lựa nghề nghiệp của anh ta, đó là một công việc do bố anh ta sắp xếp hay chỉ đơn thuần là một công việc giữa vô số công việc mà anh ta đã đăng đơn tuyển dụng? Nhiều khi con đường dẫn tới công việc đó cũng không quan trọng, quan trọng là tình yêu trách nhiệm mà anh ta dành cho công việc của mình cho dù nó có khó khăn và vất vả đến đâu. Nếu vì hoàn cảnh xô đẩy khiến anh chàng chọn lựa công việc hiện tại, hãy tìm hiểu về quyết tâm của anh ta đối với kế hoạch hướng tới một công việc khác mà anh ta thực sự yêu thích.

Tin tôi đi, một người đàn ông làm việc chỉ vì tiền, không yêu công việc của mình hay không có chí tiến thủ đều đáng lo cả.

Anh nghĩ sao về những người đồng tính?

Hẳn là bạn sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy câu hỏi này. Vâng, tôi hoàn toàn nghiêm túc khuyên các bạn gái nên hỏi bạn trai của mình về quan điểm của họ đối với những người đồng tính. Bao dung, hay tôn trọng sự khác biệt là một đức tính đáng quý và cần thiết đối với bất cứ con người nào trong xã hội. Chúng ta đã có quá nhiều sự kỳ thị, định kiến rồi, nếu bạn không muốn lấy phải một người chồng bảo thủ, gia trưởng, vậy hãy hỏi anh ta về người đồng tính.

Không có một nghiên cứu nào ủng hộ, nhưng cá nhân tôi tin rằng những người đàn ông ủng hộ hôn nhân đồng giới sẽ có tỷ lệ sẵn sàng vào bếp rửa bát cùng bạn cao hơn hẳn những người đàn ông phản đối. Nếu bạn không tin, không sao cả, hãy thử hỏi xem anh ta có còn yêu bạn không nếu bạn là một cô gái đồng tính và bạn chỉ thích quan hệ với phụ nữ?

Bạn không phải là cô gái hoàn hảo, thế nên bạn cần một người đàn ông biết bao dung, và bao dung đơn giản chỉ là tôn trọng sự khác biệt.

Anh ơi, em đã.. anh còn yêu em không?

Hãy nói rằng: “Em đã quan hệ với bạn trai và phá thai một lần.”

Người đàn ông có thể vượt qua được quá khứ của bạn sẽ yêu bạn bền vững hơn, và cũng chứng tỏ anh ta có tấm lòng bao dung độ lượng hơn. Hẳn nhiên những tên Sở Khanh thì có lẽ sẽ không quan tâm nhiều lắm đến việc bạn đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông, mục tiêu của chúng là ngủ với bạn chứ không phải cưới bạn. Thế nên việc giữ gìn sự trong sáng của bản thân là một liều thuốc thử quan trọng đối với người đàn ông của bạn.

Nói chung trong bất cứ người đàn ông nào cũng có một con quỷ thúc dục họ lên giường với bạn, và con quỷ đó sẽ càng mạnh mẽ hơn khi họ biết bạn đã chẳng còn trinh trắng. Thế nên nếu anh ta vẫn chịu đựng được thì tôi cho rằng bạn lại kiếm được một món hời rồi đấy.

Tuy vậy, tôi nghĩ là phép thử này chẳng dễ dàng chút nào, và nên nhớ dừng lại đúng lúc. Chẳng người đàn ông nào thích bị thử, và bị lừa, nếu anh ta không đủ bao dung thì có thể bạn sẽ phải đau đớn nhiều đấy. Thế nên trước khi đi đến phép thử này, tốt nhất là bạn hãy mua đủ váy áo bằng tiền của anh ta đi đã.

Nếu em có thai, anh sẽ cưới em chứ?

Cho dù bạn cũng chẳng phải là người phản đối việc phá thai, hãy cứ thử kiên trì giữ lại cái thai trong một tình huống giả tưởng (còn nếu các bạn đã quan hệ rồi thì câu hỏi này càng có giá trị). Một cái thai ngoài ý muốn có thể hủy hoại mọi kế hoạch và dự định giữa các bạn, nhưng một chàng trai có trách nhiệm sẽ luôn tôn trọng lựa chọn của bạn đời.

Cuộc đời không biến thành địa ngục vì một đứa con, và bất cứ thằng đàn ông tốt nào cũng nên suy nghĩ về hậu quả trước khi cởi quần áo của bạn gái. Vì thế nếu sau bao đêm đăm chiêu suy nghĩ và đấu tranh, chàng trai của bạn chấp nhận cùng bạn giữ cái thai thì hãy tin rằng sau này dù anh ta có lăng nhăng, có lúc ham vui nơi đâu thì anh ta vẫn sẽ quay về bên bạn.

Người đàn ông tốt, hay người đàn ông sẽ tốt

Tôi không khuyên bạn lập ra một danh sách tiêu chí cho người đàn ông tốt của mình, vì có thể khi bạn tìm ra, anh ta đã có vợ lâu rồi. Một cô gái thông minh cần có một đôi mắt tinh tường để nhìn ra tiềm năng trở thành một người đàn ông tốt trong mỗi chàng trai.

Cách đây mấy năm, tôi đọc được một bài viết có nguồn từ bên Webtretho với tiêu đề “Những Nguyên Tắc Để Lấy Được Chồng Tốt” và rất tâm đắc với bài viết này. Một điều rất quan trọng mà cuối bài viết kết luận, đó là về đức tính quan trọng nhất của một người chồng tốt: Khả năng sửa chữa lỗi lầm.

Phải, chẳng có người đàn ông hoàn hảo, cũng như chính bạn cũng không hoàn hảo. Vậy hãy cưới về một anh chàng mà ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay, chỉ cần bạn kiên trì, nhất định sẽ có ngày bạn sở hữu một anh chàng hoàn hảo.

Chúc các cô gái hạnh phúc.

 

Hoàng Đức Minh
6/2/2014

 

 

Những điều người ta không nói khi dạy Triết Học

Ảnh: Jacek Yerka

 

Trước tiên khi đi vào bài viết về triết học này, tôi muốn cảnh báo các bạn rằng, bạn đang nghe một đứa ba lần học lại môn Marx – Lenin “chém gió”. Nếu bạn không phiền lòng vì điều này thì chúng ta bắt đầu.

Tình yêu đối với sự thông thái

Triết học trong tiếng Hy Lạp cổ đại là philosophia (φιλοσοφία) tức là “tình yêu đối với sự thông thái”. Tình yêu phải do chính bản thân bạn kiếm tìm, thứ kiến thức ép buộc, cố nhồi nhét vào đầu người khác không phải là triết học.

Trước đây, tôi và các bạn mình đã tự xây cho chính mình những “thành trì” vững chắc đá văng mọi lý lẽ triết học mà người ta ném vào chúng tôi. Chúng tôi xem những thứ kiến thức họ truyền dạy như một con quái vật khủng khiếp sẽ bổ đầu chúng tôi nếu có cơ hội.

Triết học nghiên cứu về những vấn đề chung nhất, cơ bản nhất của thế giới. Nói dễ hiểu triết học là chân lý. Vấn đề là mỗi người có một cái tôi khác nhau, với thế giới quan khác nhau và hướng đến những chân lý khác nhau. Làm sao một góc triết học nhỏ bé có thể làm thỏa mãn. Người ta dạy cho sinh viên một góc nhỏ, và rồi nhận định cái góc đó là chân lý của mọi thời đại – Đấy là sự dối lừa.

Thực tế là giới trẻ đang mặc định xem triết học như một bóng ma đầy ám ảnh. Họ quăng sách giáo khoa vào nơi mà chuột cũng không thèm lui tới. Họ nhìn những đứa học triết với ánh mắt ngưỡng mộ như thế nó từ hành tinh khác tới. Tại sao “con đường dẫn đến sự thông thái” lại ra nông nổi này?

Nhập môn đóng cửa

Tôi và bạn bè thường chém gió với nhau rằng Triết không nên là một môn học vì Triết trở nên tầm thường khi là môn học. Thực tế thì có rất ít công trình nhập môn tử tế cho triết học. Nhập môn triết trong nhà trường giống như một cảnh cổng muốn người khác đi vào nhưng luôn luôn đóng kính bằng cả đống ổ khóa Việt Tiệp.

Nên biết rằng, những gì gọi là nhập môn có hệ thống mà các thế hệ sinh viên đang học kỳ thật chỉ trình bày một chuỗi các trào lưu tư tưởng và các chủ nghĩa khô cứng, lỗi thời, nặng tính lịch sử. Mặc dù kiến thức đó là cần thiết cho nền móng của bạn nhưng nếu xem đó là tất cả thì ngôi nhà bạn xây mãi mãi không hoàn thành được.

Khởi đầu ở đại học luôn khiến sinh viên thất vọng, nhưng đừng quá quan tâm điều đó. Thường thì các giảng viên sẽ khiến bạn tan tành giấc mộng nhưng hãy nhặt mảnh vỡ lên và hàn gắn nó lại.

Trên đường phố, triết học là quả bóng – Trong chính trị, triết học là quả bom

Ở các trường phương tây, Những kiến thức triết học, tiểu luận hay sách vở để đọc và phản đối. Ở Việt Nam, triết để học và đặt lên bàn thờ…! Triết học nên là một quá bóng vui tươi, thú vị được đá lông lốc trên đường phố, triết học mà đặt lên bàn thờ cung phụng thì sớm muộn cũng chết nhăn răng.

Trong giáo dục hàn lâm, người ta chú trọng đến truyền đạt kiến thức chính xác hơn là kích động sự sáng tạo trong sinh viên. Và mặc dù sự sáng tạo sẽ đem đến nhiều quả ngọt, người ta càng sợ hãi hơn nếu như sáng tạo đem đến cho họ những quả bom chứa đầy chất nổ C4. Thực tế là triết học chân chính thừa khả năng tạo ra những quả bom đủ sức phá hoại mọi thứ. Không phải ngẫu nhiên mà các nhà cách mạng toàn là triết gia, luật sư hay nhà báo… Triết học không có sáng tạo thì chẳng đi tìm được sự thông thái! Triết học thiếu sự sáng tạo là triết học chết.

Dạy Triết hay dạy Sử  

Triết học không phải là sử học nhưng kiến thức lịch sử triết học hầu như lấn lướt hoàn toàn các giáo trình dạy triết. Thay vì hướng về hiện tại, tương lai để tìm ra cái mới, người ta “vặn cổ” sinh viên và bắt nhìn về quá khứ – Đầy huy hoàng nhưng bốc mùi mốc meo.

Đôi khi chúng ta cố gắng làm mới chúng. Sự nhiệt huyết của chúng ta thể hiện qua những câu hỏi đầy sục sôi như: “Tại sao lại yêu?” “Tại sao không công nhận linh hồn?” “Thể chế chỉ là bù nhìn, lợi ích mới là cốt lõi?” “Ngành nghiên cứu não bộ đã đủ sức triệt tiêu phạm trù tinh thần hay chưa?” Đáp lại nhiệt huyết của chúng ta là chậu-nước-lạnh “20 câu hỏi thi kết thúc học phần”.

Tình yêu phải tự mình tìm kiếm

Ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu vì bị nhét những kiến thức mình ko thích. Hãy để triết học trở lại đúng với ý nghĩa ban đầu của nó – “Tình yêu đối với sự thông thái.” Hãy để sinh viên tự mình tìm hiểu về triết học. Các giáo viên chỉ nên dạy các kiến thức cơ bản, các định nghĩa và đứng ra giúp đỡ khi cần. Đừng nắm đầu họ và hét vào tai “mày đi thẳng cho tao”. Làm vậy không phải dạy triết học mà đang giết chết triết học.

Triết học là tình yêu đối với sự thông thái. Bạn chắc chắn sẽ coi đó là kẻ thù nếu nó làm bạn ngu đi. Nếu người ta muốn dạy bạn về sự thông thái, về triết học chân chính thì họ đã thất bại. Nhưng nếu người ta muốn bạn không quan tâm để rồi làm ngơ trước chân lý thì họ đã thành công. Đừng bao giờ để âm mưu của họ thành công.

 

Bút Đỏ

 

Tại sao bạn nên về quê để thấy cuộc đời có ý nghĩa vô cùng

*Photo: Ha Hai

 

Quê thì ai mà chả có nhỉ?

Quê ngày xưa trong mắt bọn trẻ con là lũy tre làng, đường đắp đất, nhà mái rơm khô. Quê bây giờ hiện đại và khang trang hơn nhiều rồi. Lắm nơi cũng chả thua gì phố. Thế nhưng về quê vẫn là một trải nghiệm thú vị. Về quê vẫn có nhiều chuyện để nhớ, để vui, để ngẫm và để kể.

Đầu tiên là chuyện thanh niên quê. Chắc ai cũng đã từng nghe kể về độ hung hãn của thanh niên làng rồi phải không? Bạn băn khoăn tự hỏi liệu đó là sản phẩm trên phim ảnh hay ngoài đời thực. Tôi dám cá với bạn, đi đường làng quê nếu không muốn ô tô bị đập nát kính xe thì nên đi từ tốn và hạn chế bóp còi. Quán bi-a đầu xóm quê nội tôi tụ tập toàn các anh tài hảo hán, sẵn sàng phang nhau sống chết chỉ vì một cái nhìn đểu hoặc chơi ngông.

Tối hôm qua chính mắt tôi chứng kiến suýt đập nhau ở cái cầu qua rạch gần nhà, sự kiện này quy tụ ngót nghét 30 thanh niên. Lý do rất đơn giản: “Thằng kia nhìn đểu, mày săn nó về cho anh!” Nói đến đây tôi lại chợt nhớ hôm qua, với một cơ bi-a duy nhất, tôi chọc bóng cái rộp đầy tự tin, đứng dậy hất cằm “ra tiền” với toàn các ma cô trong xóm. Không phải tôi là em giai Hải Phòng của ông anh chắc giờ tôi bết xác.

Thứ hai là cái nếp sinh hoạt bên quê. 5 giờ rưỡi chiều ăn tối, 7 giờ tối ngồi chè chén xem thời sự. 8 giờ trải đệm, 8 rưỡi bắt đầu ngáy luyện giọng. Thanh niên nào khó ngủ, ra ngoài tâm sự với ông chó ông mèo ông gà. Còn ở thành phố, 11 giờ là giờ tôi hay dùng bữa tối..

Những thanh niên không ý chí, quen thói tiêu tiền nên về quê để biết con người ở đây sống ra sao. Bạn sẽ gặp bất kỳ đâu đó với một căn nhà hầm cấp 4 rộng cỡ 20-25 mét vuông, bên đường ruộng mù mịt bụi, khoảng đất con con trồng dăm cái rau sâu, vài ô mạ, tôi tự hỏi người ta lấy tiền đâu để trang trải hóa đơn, sinh hoạt phí. Ờ.

Ấy thế mà họ vẫn sống!

*Photo: Lê Văn Thành Sơn Photography
*Photo: Lê Văn Thành Sơn Photography

Tôi nghĩ nếu ai đang chưa tìm thấy một nghị lực sống, đang bế tắc trước cuộc đời, không tin vào số phận, chán ghét gia đình mình.. có thể ta nên thử về quê, đi xa một chuyến. Ta sẽ ước ao chạy về nhà và ôm lấy khuôn mặt mẹ già mình và xin lỗi biết bao, sau khi chứng kiến cái dáng đi xiêu vẹo, cái mồm móm mém, làn da đồi mồi của một cụ bà nào đó quẩy đôi quang gánh chợ chiều. Ta sẽ quyết tâm về tìm được một việc làm khi thấy cảnh một bà mẹ trẻ làm ruộng nuôi ba đứa con nhỏ thò lò mũi xanh..

Ta sẽ thấy vui và cuộc đời ý nghĩa vô cùng, khi trước mặt là bao người thân lâu ngày cách xa. Có thể ta sẽ huýt sáo, yêu đời sau một chuyến đi chứng kiến quá nhiều hoàn cảnh còn đói kém. Để rồi nếu cuộc sống có đẩy ngã, ta cũng lại đứng dậy, cười khẩy “sợ đếch gì” và rồi đi tiếp về phía trước.

Về quê đi, để thấy chân tình từ cái cách đón tiếp, câu nói chuyện, món quà gói mang về. Từ câu chỉ đường của người không quen biết đến cái tình xa ngái bao lâu.

Thế là lại đợi một năm. Rồi thời gian cứ vồ vập, lại nhiều năm trôi qua để về quê. Tôi chả cần lớn nữa, chỉ mong mọi người ở quê cũng đừng già yếu đi thôi…

 

Lãng Khách Đi Tìm

Cuộc đời vui quá, không buồn được

*Photo: Erin

 

Tôi có thói quen thích đi dạo một mình, thường là đi qua các dãy phố tấp nập người qua lại, nhưng vẫn thích dừng chân nhất ở một chỗ ngồi trong công viên có thể quan sát được toàn bộ mọi thứ, để ngắm nhìn cuộc đời. Nhiều lúc tự hỏi, tại sao chúng ta được sinh ra trên cõi đời này? Ai cũng bảo “cuộc đời là bể khổ”, há chẳng phải ta không nên xuất hiện trên đời sao! Vậy mà có ông Tuân Nguyễn, bạn của nhà thơ Phùng Quán viết nên câu thơ rằng: “Cuộc đời vui quá, không buồn được.” Hay nhỉ, tại sao vậy? Hãy cũng nhau chìm vào cõi suy tưởng tưởng miên man.

Con người hẳn là sinh vật hoàn hảo nhất trên thế giới này, về cấu tạo thể chất, trên khắp cơ thể có hàng tỷ dây thần kinh nhỏ bé, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể truyền về bộ não được, một quả tim hoạt động trong một cuộc đời bình thường không biết đã bơm được bao nhiêu lít máu đi nuôi khắp cơ thể, hơn hẳn bất cứ máy bơm nhân tạo nào. Đó không phải là một điều kỳ diệu của tự nhiên sao?

Ấy vậy mà còn kỳ diệu hơn nữa, con người còn có suy nghĩ, có cảm xúc, biết yêu, ghét, buồn, vui, đau khổ, sung sướng.. bằng ấy cảm xúc mà chẳng loài nào có được. Con người còn biết thưởng thức, cảm nhận vẻ đẹp của tự nhiên, đó hẳn là món quà mà Thượng Đế đã dành riêng cho con người. Vậy nên được sinh ra trên cõi đời này đã là một niềm hạnh phúc rồi, để ta ngồi đây suy tư, cảm nhận về cuộc sống, về tình yêu, về mọi thứ…

Sở thích ngồi trong công viên cho tôi thấy nhiều điều. Tôi thấy một gia đình trẻ đang chơi trên bãi cỏ công viên, ánh mắt trìu mến của người mẹ trẻ đang dõi theo hai cha con nô đùa gần đó. Chú bé hồn nhiên quá, đáng yêu quá, mà sao trẻ con ai cũng đẹp thế, con của các loài động vật khác mới sinh ra cũng đẹp, chú cứ hồn nhiên nô đùa, ca hát, có biết đâu những ngày tháng sắp tới như thế nào đâu. Ai cũng có tuổi thơ, tuổi thơ được có cha mẹ ở bên cạnh đã hạnh phúc hơn bao nhiêu người trên trái đất này rồi.

Nhưng chú bé, ta bảo chú này, công ơn sinh thành và dưỡng dục chú không bao giờ được phép quên, hơn chín tháng người mẹ mang nặng đẻ đau, cái ngày chú được nhìn thấy mặt trời là ngày hạnh phúc nhất của cha mẹ chú. Hãy cứ vui chơi thỏa thích, nhưng khi chú khôn lớn và biết suy nghĩ, hãy sống làm sao cho đừng để những giọt nước mắt của mẹ chú phải chảy, đừng làm cho những nếp nhăn trên trán cha chú phải trau lại nhiều vì chú. Họ yêu thương chú, muốn được bù đắp cho chú những thiếu thốn mà ngày xưa họ không có được, sau này chú được làm cha mẹ, chú sẽ hiểu được nỗi lòng họ. Nếu chú không tin vào Thượng Đế, thì người đầu tiên chú phải cảm ơn để chú được có mặt trên đời này là cha mẹ của chú. Hãy nhớ lấy.

Tôi thấy một đôi tình nhân trẻ đang ngồi trên chiếc ghế đá, trông họ hạnh phúc quá, cô gái trẻ đẹp chắc độ tuổi hai mươi, chàng trai cũng tầm tuổi đó. Tình yêu (nam nữ) đẹp lắm, khi yêu nhau thực sự hai người đều quên hết những chuyện xung quanh, lãng quên cả thời gian, dường như chỉ có hai người đang sống trên cõi đời này vậy, họ mơ mộng, lãng mạn, đôi khi lại suy tư. Họ hái được cả những ngôi sao trên bầu trời để đem tặng cho nhau, họ gửi cho nhau những tiếng chim ca, mùi hoa thơm ngát, nụ cười trẻ em, ánh sáng mặt trời, hết thảy các công trình sáng tạo của Thượng Đế là để phục vụ cho tình yêu, tình yêu đủ quyền lực để bắt những cái khác phục vụ cho tình yêu.

Tình yêu là gì? Chẳng có định nghĩa chung nào cả, yêu là yêu, chẳng bởi tại sao cả, chẳng phải chỉ tuổi trẻ mà bất cứ tuổi nào cũng có thể có tình yêu, yêu cho hiện tại, không buồn phiền vì quá khứ, cũng đừng suy nghĩ về tương lai. Chẳng ai sống mà không yêu, chúng ta được sinh ra là để yêu thương, đau khổ cho những ai không biết yêu người khác, càng đau khổ hơn cho những ai không được người khác yêu. Yêu thế nào mới là biết cách yêu?

Tôi thấy chàng trai ôm và nắm chặt bàn tay cô gái, ôi, tình yêu là như thế đó! Những cái ôm sâu, cái nắm tay thật chặt còn hơn cả một sự hứa hẹn chắc chắn, nó tạo ra sự tin tưởng và hạnh phúc nơi cô gái. Sự đụng chạm xác thịt này lại mạng nhiều cảm xúc hơn cả, như thể có những dòng điện truyền qua lại giữa hai cơ thể sống, những dòng điện nuôi dưỡng làm xích gần lại hai tâm hồn, giúp hai người đến gần và hiểu nhau hơn. Những lời thề thốt nên được nói ra khi đang xiết chặt tay người bạn tình, và dùng một nụ hôn nhẹ vào bàn tay, đôi khi cả những giọt nước mắt.

Với những người đau khổ, bất hạnh, có khi không cần chúng ta cho tiền họ, mà chỉ cần nắm chặt bàn tay họ, truyền cho họ hơi ấm tình thương, sự cảm thông, chia sẻ của đủ để cứu rỗi một tâm hồn, điều mà chỉ có được ở con người. Thiết nghĩ, cho dù cha mẹ với con cái, giữa những người bạn với nhau hay giữa anh chị em… Cũng nên có những cái nắm tay này, xét thấy điều này ở các nước phương Tây xem ra có vẻ hay hơn, cho dù là người lạ khi gặp mặt lần đầu, họ cũng có thể ôm hôn để biểu lộ sự vui mừng và tin tưởng khi gặp nhau.

Tôi thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi suy tư một mình, bà ngồi khá lâu tại đó, không rõ đang đau buồn hay vui thích, trên mặt bà không biểu lộ cảm xúc nào cả. Niềm vui hay nỗi buồn chắc bà cũng đều đã từng trải qua, nó thực ra cũng chỉ là sự huyễn hoặc lớn nhất trong mọi sự. Triết gia Plato đã nói:

“Khoái lạc là huyễn hoặc hơn hết trong mọi sự.”

Chẳng phải nay ta vừa mới cười vui mà mai sẽ buồn sao? Niềm vui và nỗi buồn đều cần được ta trải nghiệm, “mọi chuyện rồi sẽ qua”, con người thích nghĩ về nỗi buồn nhiều hơn niềm vui, tuy nhiên đừng để những suy nghĩ tiêu cực miên man đó lan rộng ra, gây độc hại đầu óc ta. Khi mà những suy nghĩ tiêu cực đó vừa đến, đừng chạy theo chúng, hãy dùng một suy nghĩ tích cực khác thế chỗ vào ngay.

Tôi thấy những người bán hàng rong đang mưu sinh kiếm sống gần đó, khác với mọi người, tôi chẳng thương hại họ, mà tôi thương hại chính bản thân mình và những ai có ý nghĩ họ đáng thương hại. Cái họ thiếu nhất chắc là tiền, mà thiếu tiền không phải là cái thiếu gây đau khổ nhất. Ta hơn họ vì ta được học nhiều hơn họ, biết nhiều hơn họ, Aristotle nói:

“Con người càng biết nhiều thì càng đau khổ.”

Nhưng nếu đạt được đến minh triết thì con người sẽ dứt hẳn đau khổ, số người được coi là minh triết thì vô cùng ít. Lấy câu chuyện triết gia đi gặp Phật, triết gia là những người hay dùng lý trí để nhìn nhận vấn đề (đây là lý do tại sao phụ nữ khó trở thành triết gia), luôn đặt nghi vấn và nhiều lúc đau khổ vì không thể nào dùng các triết thuyết để giải quyết vấn đề, đi đến bế tắc, nhưng chính trong lúc bế tắc đó người triết gia tìm ra được một con đường để đặt niềm tin vào, đó là chân lý. Chân lý khác với triết thuyết, triết thuyết chỉ tồn tại trong từng thời điểm, trong từng hoàn cảnh lịch sử, còn chân lý là một điều hiển nhiên không ai có thể chối cãi được, tồn tại vĩnh hằng, đó là Sinh – Lão – Bệnh – Tử.

Quay trở lại với người bán hàng, họ chỉ được lao động chân tay mà không được lao động trí óc, đó là một thiệt thòi lớn của họ. Con người là sinh vật biết suy nghĩ, nếu có điều kiện, làm sao cho để lao động chân tay và lao động trí óc luôn luôn bổ trợ cho nhau, dùng cái này để giải lao cho cái kia và ngược lại.

Tôi thấy những bông hoa đang khoe sắc trong vườn, để nhắc lại rằng con người là sinh vật duy nhất trên trái đất này có nhận thức, biết cảm nhận vẻ đẹp của tự nhiên. Hoa thì có nhiều loại, đầy đủ màu sắc, có hoa mùi thơm, có hoa dáng lại đẹp, có hoa được cả hai, cũng có hoa chẳng thơm cũng chẳng đẹp, ấy vậy mà chúng vẫn được gọi là hoa. Cố uốn nắn, lại tạp cho chúng giống với những loài hoa khác xem chừng hơi lố bịch. Nếu tự nhiên là đẹp tại sao một con sâu thì bị coi là ghê gớm, nhưng một con bướm lại được coi là đẹp?

Một bông hoa có giá rất cao nhưng có những bông hoa chỉ đáng vứt đi. Đối xử với thiên nhiên còn bất bình đẳng như thế thì làm sao mà con người lại được bình đẳng. Âu cũng chỉ là do cách hành xử của con người, nhớ lại câu nói của Rousseau:

“Thượng Đế tạo ra mọi thứ đều tốt, con người can thiệp và làm chúng trở thành xấu.”

Tôi lại thấy nhiều cây cổ thụ, dùng tán cây che bóng mát cho mọi người đi lại trong công viên. Tôi cũng thấy những đàn chim đang bay nhảy tự do, chúng sung sướng quá, cả những đàn cá đang bơi lội tung tăng khắp hồ, đâu biết rằng chúng có thể sẽ bị câu lên lúc nào không biết nếu trót bơi dính vào lưỡi câu. Tôi thấy trời xanh gió mát, những đám mây lững lờ trôi trên đầu, đàn kiến dưới chân đang tha mồi về tổ…

Mọi thứ đang diễn ra trước mắt tôi, những điều này hình thành nên cuộc sống, và tôi là một cá thể nhỏ bé đang chuyển động cùng mọi vật. Thượng Đế ban và chỉ định cho tôi được sống làm người, được sinh ra trên cõi đời này đã là một niềm hạnh phúc.

 

Đời Thừa

 

Ai sẽ khóc cùng mình?

*Photo: Ibai Acevedo

 

Trước tiên tôi muốn hỏi các bạn vài điều. Trong cuộc đời này các bạn đã quen biết bao nhiêu người? Rất nhiều đúng không? Thế trong tất cả những người các bạn quen biết ấy có bao nhiêu người ta coi là bạn bè? Không nhiều đúng không? Và trong tất cả những người ta coi là bạn bè ấy có bao nhiêu người mà khi bạn gặp khó khăn, vấp ngã mà bạn tin chắc rằng sẽ bên cạnh mình? Nhìn vào danh bạ điện thoại xem, rất ít đúng không?

“Khi bạn cười cả thế giới sẽ cùng cười với bạn, khi bạn khóc bạn sẽ phải khóc một mình.” – Stanley Gordon West

Đó là câu nói đầy chua xót của Oh Dal-su trong bộ phim kinh điển của Hàn Quốc “Old Boy”. Thật ra hắn nói câu ấy trong tình cảnh hơn chục năm bị nhốt trong tù, chứ làm gì mà bi kịch đến mức ấy, chả lẽ con người mà lại không có một người bạn, một người tri kỷ để khóc cùng hay sao? Ủa, mà có khi nào như vậy thật không? Rằng chúng ta đang dần cô quạnh trong cái vũ trụ trụ này. Nơi mà những hào quang và tiền tài, những bức tường công nghệ đang khiến con người dần xa nhau.

Và rằng một lúc nào đó khi chạm trán một nỗi buồn to lớn hay một cú vấp ngã nặng nề ta phải đóng cửa phòng và khóc một mình như anh bạn diễn viên Hàn Quốc nói hay sao? Cũng có thể lắm đấy. Thử tưởng tượng xem. “Tớ mới trúng số” “Xe tớ hết xăng giữa đường, không còn một xu trong túi”. Trong hai câu ấy, bạn nghĩ câu nào sẽ có nhiều người đến bên bạn hơn? Đấy, khi bạn khóc không có nhiều người khóc cùng đâu, tin tôi đi.

Không nhiều chứ không phải là không có

Con người lạ lắm, khi trở thành người lớn người ta làm gì cũng phải tự đặt một tá câu hỏi. Mình làm điều đó để làm gì? Có lợi gì không? Có tốn công tốn sức không? Có hại gì cho bản thân không? Vân vân và vân vân. Họ lấy những câu hỏi ấy áp dụng cho tất cả những việc mình làm, điều đó cũng tốt thôi, tuy nhiên họ áp dụng luôn cho mối quan hệ giữa người và người. Tức là rất ít người đến với nhau theo kiểu chân tình hay đơn giản là thích nhau như hồi còn nhỏ. Tất cả đều phải trải qua kiểu câu hỏi: “Mình quen hắn để làm gì?”

Thế nên những tình bạn thật sự thường chỉ đến từ thời cùng nhau cởi truồng tắm mưa, từ thời mà hai đứa đánh nhau tơi tả rồi bỏ ra bật cười haha, từ thời mà cùng nhau thở hì hục đạp xe đến trường, từ thời mà… Những suy nghĩ còn ngờ nghệch và non dại, không tính toan, không lợi dụng, dần dần nó phát triển thành một sợi dây tình bạn chặt chẽ. Và có thể chính những con người ấy nằm trong cái số không nhiều những người sẽ khóc cùng mình. Và nếu bạn đang có một tình bạn đúng nghĩa đến mà phá vỡ những quy tắc trên thì thật tuyệt, dù sao thì tình người vẫn còn tồn tại.

Trong cuộc đời mỗi con người, có thể chúng ta có rất nhiều người yêu trong những khoảng thời gian khác nhau. Nhưng chỉ vài người bạn luôn bên ta trong suốt cuộc đời này!

Thật ra bài viết này cũng có phần bi quan, người viết có thể đang mất dần niềm tin vào những người hiện đại, những con người mà hắn gặp sau này. Nhưng kệ hắn đi, tình bạn là một điều đáng quý, tôi tin là nó vĩ đại và đẹp đẽ chẳng khác gì tình yêu hay tình thân, những tình cảm ấy vẫn cứ tồn tại song song và không thể thiếu trong mỗi tâm hồn con người, vì thế hãy trân trọng nó, cứ trân trọng những người bạn mà chúng ta đang có cho dù người đó có đem xăng lại khi bạn hết xăng giữa đường hay không.

Tuy nhiên, người nào đem xăng lại cho bạn thì hãy nhớ ôm người đó thật chặt, thật chặt nhé, ôm để đi hết đoạn đường đời này, để khi bạn khóc sẽ có người, đơn giản là, đứng đó khóc cùng!

Đọc đến đây tôi tin rằng trong đầu ai cũng đang nghĩ đến một hoặc vài người. Bạn không cô đơn đâu.

 

David Bectam

Mỗi con người là một điều đặc biệt trên thế giới này, chẳng ai giống ai cả

*Photo: Ibai Acevedo

 

“Bạn sinh ra là một nguyên bản, đừng chết đi như một bản sao.” – John Mason

Chiều qua, tôi vừa hỉ hả ngồi trước lap đọc liền tù tì “Chân Ngắn Sao Phải Xoắn”. Tất nhiên là cái truyện đó được xếp vào hàng “hoang tưởng” quá đi rồi, lại toàn giai đẹp lung linh – mô tuýp kiểu quen thuộc như trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình.

Thế giới của Đỗ Tiến Phượng có Vương Lực Hoành – tên kêu như  chuông, có chàng Lãng Tử – mối tình đầu thầm lặng, chảy bỏng và đầy khao khát của cô, có Cây Sậy, Bi Ve – hai thằng bạn thân quý báu, có Chuối Hột, Bẹ Cải, và Cục Kẹo. Ngoài những chuyện tình yêu như bao chuyện tình yêu khác  có bắt đầu, có chia tay, có quên lãng, có tìm ra tình yêu đích thực và hàng tỉ tỉ thứ tương tự, điều tôi ấn tượng chính là sự tự tin vô đối, tự tin gần như đến mức hoang tưởng của Chân Ngắn.

Chân ngắn, mặt đen, và có con mắt y chang nàng Tây Thi Đậu Phụ, nhưng cô vẫn có một sự tự tin đến mức đáng kinh ngạc, tự tin vào nhan sắc tiềm ẩn – tất nhiên là vẫn ở dạng tiềm ẩn, tự tin vào sự thông mình mà mình có, tự tin với đôi chân 89 cm đời đời chẳng thể dài ra được nữa, tự tin và cóc thèm quan tâm những tiếng ì xèo sau lưng người khác khi cô xin việc vào một vị trí khá ngon nghẻ trong công ty với bộ dạng “cái quần dài lượt thượt” dẫm gấu, và người thì giống như “một con cá trích đóng hộp”.  Một con người yêu đời và hồn nhiên đến “kinh thiên”, một con người dũng mãnh bỏ được ngoài tai tất cả những sự so kè gièm pha của người khác để được sống với đúng – nhất – là – mình…

Con người ta sinh ra là một nguyên bản

Mỗi con người là một điều đặc biệt trên thế giới này, chẳng ai giống ai cả. Người ta không được chọn cho mình hình hài mà linh hồn mình sẽ trú ngụ. Vậy nên bên cạnh những người được gọi là “người đẹp” có những “người không đẹp”, bên cạnh những con người sinh ra may mắn có được cơ thể nguyên lành là những người khuyết tật, mất đi một hoặc nhiều giác quan, mất đi một hoặc nhiều bộ phận của cơ thể.

Thế nhưng thật là may mắn, dù lành lặn hay không lành lặn, dù đẹp hay bị thiên hạ coi là xấu, cuộc đời vẫn ban cho họ cái đầu và quả tim. Ai cũng có yêu thương, ai cũng có những đam mê, những ước mơ, khao khát. Và hẳn rồi, ước mơ thì bao giờ cũng đẹp.. mỗi đứa trẻ hồi bé đều có những ước mơ thật hoành tráng và màu mè, làm nhà du hành vũ trụ, làm phi công, làm cảnh sát…

Vậy tại sao có rất nhiều người lớn lên có những cuộc sống giống nhau?

Rồi người ta – khi không còn là trẻ con nữa, khi trở thành cái bộ phận trong “rất nhiều người lớn lên” kia, có một lúc nào đó tự hỏi, rồi tự trả lời: “Ước mơ chỉ là ước mơ thôi, cần phải thực tế một chút..” Xã hội đầy rẫy những lừa lọc và rối ren, kiếm được miếng cơm manh áo là may rồi, cầm tấm bằng tốt nghiệp đại học loại Giỏi ra còn thất nghiệp đầy ra đấy, nói gì đến chuyện thực hiện được ước mơ. Chao ôi là xa rời và viển vông. Chao ôi là toàn mơ mộng…

Để rồi, vào ngày cuối cùng của cuộc đời, người ta lại nuối tiếc những gì người ta chưa làm được. Ta muốn leo nên một đỉnh núi kia, ngắm mặt trời mọc, nhìn mặt trời lặn, nhưng đâu có thời gian chứ, ta còn phải kiếm tiền. Ta muốn có một cuộc hành trình để đời. Ta muốn viết một quyển tiểu thuyết…Ồ, chắc là chỉ những người vĩ đại mới có thể làm được…Và họ trở lại là cát bụi, trong lòng còn vô vàn tiếc nuối…

Nếu một mai kia, bạn xa rời cõi đời này, thì điều bạn muốn làm là gì? Có phải là lên lớp học môn Triết Học, đi làm nghe lời cằn nhằn của sếp, chạy đến lớp học Tiếng Anh để thi vào công chức, hay là làm những điều bạn thích?

“Mỗi con người chỉ có một cuộc đời để sống, đừng sống cuộc đời của người khác.” – Khuyết danh

Tại sao phải ăn mặc thế kia – vì thế kia mới là mốt, mà không được ăn mặc thế này, theo kiểu mình thích? Tại sao phải nói quyển sách này rất hay vì mọi người đều thấy hay? Tại sao phải thích bài hát này – vì bạn thân của mình cũng thích bài hát này? Tại sao phải làm việc đó – vì việc đó có thu nhập ổn định chứ không phải vì đó là việc mình thích?

Tại sao phải có người yêu vì tất cả mọi người bằng tuổi ấy đã có – còn mình thì chưa? Tại sao  phải chết mê chết mệt KimTan, khi bạn thích Mario Mauro hơn? Tại sao phải học Tiếng Anh nếu bạn thích tiếng Thổ Nhĩ Kỳ…

Tại sao phải cưới một cô vợ mang tên một trường đại học với chuyên ngành kinh tế, vì bố mẹ và các bác bảo rằng dễ xin việc lắm, mà không gắn bó với niềm đam mê viết lách, trở thành một nhà báo có thể bôn ba khắp nơi nơi của bạn? Đơn giản, thì cứ là chính mình thôi…

Cứ quần ngố áo phông, tóc ngắn nếu đó là bạn, trong khi những người bạn cùng tuổi tóc dài, váy áo tha thướt. Cứ thích nghe dân ca trong khi toàn bộ bạn bè thích nghe nhạc trẻ, có sao đâu, bạn thích dân ca mà… Cứ điên cuồng làm những điều mình thích đi…

Vì cuộc đời này là của bạn mà.

 

Totto Chan

Đừng…

*Photo: Evil Erin

Đừng lướt qua cuộc đời như một kẻ vô hình
Đừng nép mình sau bỏ bọc cô đơn
Hãy yêu thương cho vị đời thêm đậm
Hãy mỉm cười cho cuộc sống thêm vui

Ngoài những điều nên làm, những điều mà bản thân hoạch định sẵn là phải làm để chinh phục nấc thanh thành công và tìm kiếm bình yên cuộc sống thì vẫn còn vô vàn những điều đừng – nên – làm mà không phải ai cũng biết hoặc biết nhưng giả vờ ngó lơ.

Đừng xem ai đó là cả thế giới này

Chỉ nên nhớ rằng, ta có cả cuộc đời để yêu thương chứ không phải gom mọi yêu thương dành cho một người trong suốt cả cuộc đời. Người đến rồi người đi, duyên hợp rồi duyên tan, đừng xem ai đó là tất cả bởi thế giới của ta có thể sẽ biến mất theo dấu chân họ quay đi.

Đừng khóc trước mặt người khác

Cuộc đời này, sẽ thật may mắn nếu ta có một người hiểu được những nỗi niềm ẩn sau giọt nước mắt của ta nhưng chẳng phải ai cũng tìm được người đó. Vì thế, nếu tri kỉ không kề bên, hãy nín lặng để nước mắt vào trong rồi òa khóc trong một căn phòng trống.

Vì sao ư? Vì khóc với người dưng chẳng mang lại cho ta điều gì ngoài sự hời hợt trong cảm xúc và thương hại trong ánh mắt người ta. Hãy khóc với chính mình như một cách đối diện với nỗi đau, nhìn thẳng vào vết sẹo và khi thế gian chẳng có người ta tin tưởng thì còn cách nào khác ngoài việc tự vỗ về chính ta.

Đừng sợ hãi trước thách thức rồi buông xuôi cơ hội

Ai cũng muốn có cho mình một bài văn, bài viết với các con chữ mượt mà và dòng cảm xúc chân thật thể hiện ý muốn của bản thân. Nhưng có phải ai cũng làm được không?

Câu trả lời là không với những người sợ hãi và câu trả lời là có với những ai đủ can đảm theo đuổi ước mơ. Viết một bài dở ẹc, câu cú lộn xộn để có được bài thứ hai dễ nuốt hơn một chút rồi bài thứ ba dễ lọt tai hơn một tẹo rồi từ từ, từ từ ta sẽ có môt bài viết hay. Còn sợ viết dở rồi cả đời ngồi chống cằm chờ người khác viết cho mình đọc thì biết bao giờ mình mới có được cái của riêng mình.

Chẳng riêng gì viết lách, giấu dốt và sợ người ta biết mình dốt thì cả đời chỉ là một đứa dốt, mà thường thì dốt ngầm nó nguy hiểm hơn dốt lộ. Thế nên, thoát ra khỏi sợ hãi của bản thân, bước từng bước chầm chậm, kiên trì theo đuổi cái ta muốn rồi ta sẽ làm được thôi.

Việc gì cũng thế nhỉ, sợ hãi đồng nghĩa với thất bại và mơ ước chỉ có thể thành hiện thực nếu ta can đảm bước đi, chấp nhận thất bại, học hỏi từng ngày và kiên trì nắm lấy điều ta khao khát.

Đừng đóng cửa trái tim

Dù nó có bao nhiêu vết sẹo và dù cho sự hoàn hảo của nó đã bị xé nát bằng những vết thương thì cũng nên biết rằng, một trái tim sứt mẻ chuyện đời, chuyện tình là một trái tim đẹp còn một trái tim khóa cửa vì chẳng dám yêu thương thì chẳng khác nào là một trái tim chết.

Thế nên, cứ yêu đi mặc cho nhiều đau khổ, cứ tin dù dù đã bị phản bội đôi ba lần vì có những khổ đau ta mới thấm thêm giá trị của hai chữ trân – trọng về sau này. Hãy tin rằng, rồi sẽ có một người nào đó, đến và ở lại, yêu và xoa dịu tất thảy những đau thương qua để bên ta đến cuối con đường đời.

Đừng cười khi buồn, đừng nén khi đau, đừng chờ nắng lên mới yêu mưa hay đừng đợi mưa xuống rồi òa khóc. Đừng chờ đến lúc mất đi mới trân trọng, đừng đợi lúc chia xa mới níu kéo. Đừng tìm về những điều của quá khứ, đừng trông ngóng những hoài niệm xa xôi.

Đừng ngó theo người cũ lúc gặp lại, đừng lục lại mối tình xưa để nhức nhối. Đừng chần chừ nếu ta muốn yêu thương, đừng so sánh cho vị đời thêm nhạt. Hãy yêu thương hiện tại, gác lại quá khứ, mở rộng con tim, nắm chắc cơ hội và chờ đón tương lai. Thế thôi nhỉ, đời có lẽ sẽ vui hơn.

 

Yến Mèo

Con người tự do hay con rối cuộc đời?

Photo: Billy Hathorn

Ngày trước tôi rất hay bày tỏ quan điểm của mình trong việc làm những gì mình thích nhưng giờ thì hết rồi. Đã không còn mấy ai tin vào chính mình nữa. Có nhiều khi tôi nghĩ, không biết là vì cái lý gì mà người Việt chúng ta u mê đến mức đó, một niềm u mê mà hễ đụng đến là giãy nẩy như con trùng con giun.

Làm cái này đi, nhiều tiền lắm
Làm cái kia đi, sướng lắm
Làm cái nọ đi, dễ lắm

Ồ, tất cả những gì chúng ta đang nhận được ở đất nước mình là vậy, một đất nước với nền văn hóa mà mọi người hướng đến cái điều dễ, hướng đến sướng, đến khỏe, đến nhiều tiền… Tôi chỉ cảm thấy tiếc thôi, có gì đó bất ổn, và khi tôi mạnh miệng nói ra điều gì là khi đó mang trong mình những cái tội: Trả treo, hỗn, mơ mộng, vân vân…

Nền văn hóa lâu đời, cách nhau một hoặc hai thế hệ, một bộ phận bước ra từ chiến tranh, lớp khác bước ra từ thời bao cấp – đất nước đóng cửa, đói kém, ít đọc sách, thoái hóa về ý chí, vân vân. Có quá nhiều lý do để xã hội Việt Nam hình thành những hệ tư tưởng “đóng”. Phải, quan điểm của các thế hệ trước và cả thế hệ trẻ thụ động không đủ khả năng để thúc đẩy đất nước phát triển. Hơn nữa họ còn phụ họa nhau trong việc ngăn cản người khác trở nên khác biệt, lý do rất đơn giản chỉ là vì đến từ cái tôi.

Sẵn đây, nói một chút về cái tôi đã. Ngàn đời nay, con người mang trong mình một cái tôi, nhiều người tu tập có tư tưởng loại bỏ cái tôi, tuy nhiên với tôi thì điều này không cần thiết và cũng không phù hợp với đại đa số. Cái tôi sẽ cực kỳ tai hại nếu kết hợp với một nhận thức thấp, nó dẫn người ta tới u mê và ngu muội. Nhưng cái tôi lại sẽ giúp cực kỳ hữu ích trong trường hợp người ta dùng nó để kiên định tiến bước đến những điều mà bản thân mình ao ước.

Cho phép tôi lan man thêm một chút nữa nhé! Tôi muốn dùng ít dòng kế tiếp để nói đến tình yêu, vì nó có liên quan (nếu không muốn nói là bản chất) của sự việc này. Bản chất của tình yêu là gì? Tôi yêu ai nhất? Tôi không ngần ngại trả lời: TÔI YÊU TÔI NHẤT. Không phải bạn gái tôi, không phải những người tôi đi từ thiện, không phải ai cả. Bản chất của tình yêu là yêu mình, ngay cả việc yêu người khác cũng là yêu mình, vì người có tâm thiện sẽ cảm thấy khó chịu khi không yêu người khác, chính việc sẽ có thể khó chịu làm người ta yêu người khác. Khi chúng ta có người yêu, chúng ta yêu họ vì họ làm chúng ta thấy thoải mái, chúng ta yêu cha mẹ vì họ nuôi dưỡng ta, chúng ta yêu một người ngoài đường vì điều đó làm chúng ta cảm thấy tự hào, phấn khởi và vui thích. Cuộc sống chỉ có một vị là yêu cũng giống như nước biển có một vị là mặn. Bản chất của cuộc sống là tình yêu, bản chất tình yêu chính là yêu bản thân mình, đó là nguyên nhân của tất cả những vấn đề chúng ta đang có. Vì yêu mình mà nhiều khi chúng ta yêu người khác, cũng chính vì yêu mình mà nhiều khi chúng ta cũng sinh ghét và ganh tỵ với người khác. Vậy nên hiểu, tình yêu là cội nguồn…

Cái tôi đến từ tình yêu bản thân mình, hai cái đó có lẽ là một, nhưng sẽ là tình yêu hay nỗi ích kỷ là do nhận thức của mỗi người, mỗi dân tộc cả. Một dân tộc đọc sách nhiều, tư tưởng mở sẽ hướng đến tình yêu; một dân tộc đọc sách ít hay không đọc sách, tư tưởng đóng sẽ dẫn đến ích kỷ; đều có nguyên nhân cả.

Đừng hỏi tại sao những người Việt xung quanh sợ bạn khác biệt. Ở một quần thể mà toàn những con người có nhận thức thấp thì tình yêu bản thân chẳng mấy chốc sẽ trở thành ích kỷ và sợ hãi và nhút nhát. Bỏ qua việc không trọng nhân tài của chính sách hiện tại, tôi muốn nói đến việc người dân tự đạp chết những nhân tài trước khi nhà nước bóp nát những nhân tài. Những người xung quanh sợ bạn khác biệt, sợ không còn ai như họ, sợ không còn những người cùng phe, cùng hội, cùng thuyền, nếu không tin bạn có thể xem cách người trẻ Việt chơi theo nhóm nhiều hơn là cộng đồng, đa số đi đâu cũng có bạn hơn là có thời gian suy nghĩ một mình. Cha mẹ của bạn sợ bạn không có cơm ăn, sợ bạn không làm họ tự hào (họ đang yêu họ đấy), sợ phải lo lắng thêm về bạn; tôi không muốn nói xấu hay tầm thường hóa tình yêu thiêng liêng đó, nhưng cha mẹ cách nhau 1 – 2 thế hệ không đủ “hiện đại” để hiểu hết chúng ta.

Thấy gì chưa? Mọi người đều yêu bản thân họ và bạn cũng đang yêu bản thân mình, không có gì khúc mắc hay lạ lẫm ở đây cả. Thế mà chúng ta lại nhờ người khác nhận định về mình, phân tích cái gì là đúng đắn cho mình, ngờ xem người khác nghĩ gì về mình. Có điều gì đó bất ổn! Bạn có thấy thế không? Chúng ta…chúng ta cóc tin bản thân mình các bạn ạ. Chúng ta cóc tin, nhưng chúng ta vẫn yêu, rồi mâu thuẫn, rồi xung đột, rồi hối hận, rồi trách móc, rồi than phiền, phải không? Làm cái này, làm cái kia, cái đó ít tiền, cái này nhiều tiền, hãy thực tế, hãy… Đó, bạn thấy chưa, chúng ta đang bị dao động bởi những điều đó. Đó là lý do mà tôi dần dần ít thể hiện mình, ở Việt Nam, nơi mà mọi thứ tư tưởng mở ít được chào đón, tôi thà lẳng lặng âm thầm làm còn hơn là nói ra để bị công kích. Tôi nghe người khác nói và thu thập thông tin, tôi nghe người khác khuyên để nhìn nhận đa chiều, chứ tôi không có cần thêm những con người ngăn cản và nhút nhát và phán rằng tôi được làm gì hay không được làm gì.

Có một câu cứ vang mãi trong đầu tôi lâu nay: TẠI SAO XÃ HỘI VIỆT NAM LẠI RA SỨC HÙNG HỤC NGĂN CẢN TỰ DO HƠN LÀ KHUYẾN KHÍCH?

Hãy xem Bronnie Ware, một nữ y tá, đã ghi lại những điều mà những người sắp chết thường hối tiếc nhất. Để tôi nói 3 trong 5 điều mà họ thường hối tiếc nhất trong cuộc sống cho bạn biết nha:

* Tôi ước mình có đủ dũng cảm để sống một cuộc sống thật sự với bản thân chứ không phải cuộc sống theo mọi người mong muốn
* Tôi ước có đủ dũng cảm để bày tỏ cảm xúc
* Tôi ước, giá tôi để bản thân được hạnh phúc hơn.

935776_640264762654658_699184750_n

Không phải tất cả, nhưng đa số, từ bao giờ chúng ta trở thành một bản thể hỗn tạp với rất nhiều thứ chắp ghép từ người khác? Mỗi nơi nhận một ít và chúng ta trở thành một nhân vật chả ra cái gì cả, chẳng có chút bản sắc, chúng ta chẳng có gì để người khác phải học, chúng ta quá mờ nhạt, chúng ta cũng chẳng hạnh phúc, chúng ta quá nhàm chán và vô vị… Rồi chúng ta cùng hội cùng thuyền với những người tầm thường mà ngày trước mình rất ghét, rồi chúng ta bắt đầu học những lý lẽ để biện hộ như những người cùng thuyền, rồi chúng ta thành một thành viên trong cái đám đông nhốn nháo đó.

Đi tư vấn cho tùm lum người, điều mà tôi nhận ra là: Chúng ta luôn tự biết mình cần gì và phải làm gì. Nhưng chúng ta thích hỏi người khác và tin tưởng ở họ hơn bạn ạ. Có lẽ đó là cách mà chúng ta nên làm theo vì sẽ có ít nhất một đồng minh cảm thông khi chúng ta thất bại hay thoái lui. Chúng ta không có cái tôi mạnh mẽ thực sự, chúng ta cũng chẳng biết chịu trách nhiệm với những gì mình nói và những gì mình làm. Chúng ta không thích trả giá nên chúng ta khoái “khỏe” hơn.

Người ta nói: Người Việt thông minh nhưng chỉ có chí khí khi nguy nan tới mà thôi. Lịch sử 4000 năm, lịch sử đoạt giải các kỳ thi Olympia rõ ràng là đã chứng minh điều đó, nhưng giờ thì hết rồi. Tự mãn, ích kỷ, tham tiền, vô cảm, lý thuyết, hình thức đã chiếm lĩnh đại đa số con người trên mảnh đất này, rồi từ bao giờ những điều đó trở thành chân lý chẳng hay?

Tố chất người Việt thì cả thế giới đã phải nể phục từ lâu nhưng lại chẳng có cơ hội phát triển. Dư luận ở mảnh đất Việt Nam này là một điều gì đó rất kinh khủng và đáng khiếp sợ. Đừng đụng đến dư luận nếu không muốn tan xác. Mà dư luận nơi đây thì lại giữ những quan điểm cổ hủ mà không cách chi có thể khai hóa cho được. Chỉ còn một cách duy nhất để tự lo cho bản thân mình, đó là: Đừng nghĩ gì về dư luận nữa. Mà dư luận là ai? Dư luận là những người xung quanh, những người mà cứ ra sức chửng tỏ nhận thức thấp của họ qua việc ngăn cản người khác sống một cuộc đời tự do. Có nhiều khi tôi tự hỏi, tại sao họ có thể cảm thấy “bình thường” trong một môi trường và hệ lý luận cổ hủ đến vậy.

Việt Nam sẽ thay đổi tích cực nếu xuất hiện nhiều hơn những con người dám tin vào bản thân mình mà tạo cho đất nước những điều khác biệt, cho những người xung quanh những điều hữu ích. Mỹ có Benjamin Franklin, Nhật có Fukuzawa Yukichi thì Việt Nam cũng cần những anh tài dám tự tin, kiên định, dũng cảm và chịu khó cho một tương lai tươi sáng.

Tin vào chính mình, trả một cái giá và chịu trách nhiệm là những phẩm chất để tạo nên những điều khác biệt, chỉ có bạn mới hiểu rõ cái thế giới của chính mình. Vì rất có thể:

“Tất cả những thứ khác chỉ là những lời đồn đại không thể xác định, vô dụng, và có khả năng chỉ là dối trá.” – Terence McKenna

Và hãy nhớ:

“Con người thật của bạn không phải là con rối để cuộc đời đưa đẩy” – Alan Watts

 

-Lục Phong-
2/2/2014

Xem thêm:

 

 

Xinh và Đẹp khác nhau đấy

Tết nhất bị chết đuối trong mớ câu hỏi: “Người yêu đâu sao không dẫn về?” hay “Sao con ấy xinh thế mà không yêu?” và hàng tá thứ tương tự. Tôi thường hay trả lời: “Tại cô ấy chưa đẹp.” Nhân đầu năm mới, tôi xin chia sẻ chút quan niệm cá nhân về xinh và đẹp.

Xinh

Giờ nói xinh gái thì nhiều lắm. Chưa kể thành phố tôi là một trong những thành phố có nhiều gái XINH nhất cả nước – Hải Phòng. Chỉ cần bước chân ra khỏi nhà, quay đầu nửa vòng thôi là đã lọt vào mắt tới 3 cô hàng xóm xinh xắn. Chưa kể giờ công nghệ trang điểm nhan nhản, quần áo kiểu cách tràn lan, đôi khi còn phát sinh ra cái bệnh gọi là “bội thực gái xinh”. Đấy mới là tính riêng trên đường phố thôi đấy. Còn số lượng hot girl ảo trên mạng giờ cũng đã “bão hòa” nhờ vào Camera360, Instagram và nhiều “chuyên gia trang điểm” khác.

Cũng nhờ đội ngũ đông đảo cái sự xinh ấy mà tôi rút ra được cái khuôn mẫu chung. Để được khen xinh dễ lắm. Miệng cứ phải chúm chím, mắt cứ phải lens – to mà vô cảm, da cứ phải trắng bóc màu bạch tạng, và vạn vật xung quanh khiến em như đang chụp hình lúc nhà đang cháy. Ai có “đầy đủ điện nước” (ngôn ngữ của dân soi hàng), biết uốn éo, biết khoe chỗ các anh muốn nhìn thì càng được tâng bốc lên tới hàng “hot girl” “xinh như hàn quốc” “làm người mẫu đi em ơi”.

Có lần tôi bắt gặp trên mạng một bức ảnh một cô gái trẻ ăn mặc thời trang, trang điểm kĩ càng cầm iphone tạo dáng trước gương chụp ảnh, phía sau xa xa là một bác gái khoảng 50 tuổi đang quét nhà, hoàn toàn không biết cô gái đang chụp hình. Caption của bức ảnh đó là: “Lâu lắm mới được chụp ảnh cùng với mẹ. Thương mẹ vất vả nhiều.” Vậy mà vẫn rất nhiều người vào bình luận khen vẻ đẹp của cô gái thay vì nhận xét về cái đắng của bức ảnh.

Thế nên giờ tôi thấy cái chuẩn mực XINH nó mất gốc rồi. Cái xinh ngày xưa chỉ là mặt ưa nhìn, ăn mặc ổn, đi lại nhẹ nhàng. Thế là xinh. Còn giờ nếu không phải từ cái khuôn kia ra thì có xinh mấy cũng chẳng ai thèm để ý tới.

Đẹp

ĐẸP thì tuy có liên quan tới XINH, nhưng ít, và thậm chí có phần đối lập, so với những chuẩn mực bây giờ. Bản thân tôi rất ít khi khen ai đẹp. Vì ĐẸP của tôi là đẹp trong lời ăn tiếng nói, trong thái độ đối nhân xử thế kìa. ĐẸP là từ cái tâm phát ra ngoài, là để cảm, chứ không phải là cái nhìn lướt qua rồi bình phẩm.

Nói nghe thì có vẻ trừu tượng, nhưng thực ra cũng dễ hiểu lắm. Một cô gái được đúc từ khuôn hạng AAA đi xe máy lách qua một cụ già đang sang đường, vừa lách vừa chửi những lời tục tĩu vì cụ làm vướng đường, và một cô gái ăn mặc giản dị dìu cụ qua đường, bạn thấy ai đẹp hơn?

Mẹ tôi đẹp. Dễ hiểu thôi, một người phụ nữ chấp nhận đón chịu cơn đau xé gan xé thịt, chấp nhận bao ngày tháng kiêng khem những thứ khao khát được ăn, chấp nhận phá hỏng dáng dấp thon thả ngày nào để tôi được ra đời, rồi chấp nhận chịu cực khổ nuôi nấng tôi nên người. Với cái TÂM đó, bảo sao mẹ của mỗi người không là đẹp nhất. Đấy, ví dụ tiêu biểu nhất về một người ĐẸP đấy.

Xinh và đẹp

Tôi nói ĐẸP có liên quan tới XINH là bởi, phàm cứ hễ ai có cái TÂM đẹp thì cái “chất khí” họ toát ra ngoài khiến trong mắt mọi người, họ XINH, dù bề ngoài của họ không được ưa nhìn cho lắm. Và, cũng phàm những ai đã thuộc nhóm “mọi người” ấy lại không thèm để ý tới nhóm người khuôn đúc bên trên.

Và đây là phần đối lập: XINH thì nổi bật nhanh chóng, còn ĐẸP thì phải tiếp xúc, phải cảm mới thấy. XINH thì tự PR, ĐẸP thì hữu xạ tự nhiên hương. XINH mà không ĐẸP thì hấp dẫn những thằng muốn hút cạn cái thân xác mĩ miều, hút xong thì cũng.. mất hút luôn. Còn ĐẸP mà (có thể) không XINH thì vẫn được những người chân thành xin kết hôn với cái TÂM của người ĐẸP.

Người ta biết vì sao mình thích người XINH: Vì vòng eo, vì khuôn mặt trái xoan, vì da trắng. Còn đứng trước người ĐẸP, người ta sẽ thấy có gì đó mơ hồ, cuốn hút từ một người có diện mạo rất bình thường. XINH thì đáng để lướt mắt qua rồi quên, ĐẸP thì khiến người ta cứ nhớ, một nỗi nhớ mơ hồ, nhưng đậm. XINH mấy thì nhìn mãi cũng chán, rồi cũng tới ngày cái XINH nó hết hạn. Còn TÂM đã ĐẸP thì như bị mê hoặc quên ngày tháng.

Như đã nói, XINH giờ nhiều, mà ĐẸP, tôi tin rằng, cũng nhiều không kém. Cái chính là có nhìn thấy được cái ĐẸP của những người xung quanh không thôi. Hai vợ chồng già trong cảnh nghèo khó vẫn yêu thương đùm bọc lẫn nhau, đó là hai người ĐẸP.

Từ trước tới giờ, tôi không có thói quen tìm kiếm con gái XINH để ngắm. Lướt web hay đi đường, đập vào mắt thì nhìn, không thì thôi. Với lại giờ tôi cũng đã có người con gái ĐẸP trong tim mình.

Kìa Con Chim

Xem thêm

💎 Điều duy nhất chúng ta cần làm là tập trung vào bản thân (đặc biệt là đàn ông)