23 C
Da Lat
Thứ Tư, 23 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 258

Bạn hiểu bản thân mình đến mức nào?

*Photo: Ewitsoe

 

Trong phim ta cũng từng nghe câu: “Không ai hiểu mình bằng chính bản thân mình.” Ai cũng nghĩ rằng chính ta là người hiểu ta nhất, nhưng thực sự có phải như vậy không? Bạn có bao giờ tự hỏi bạn hiểu bản thân đến mức nào hay không?

Với câu hỏi này, tôi tự hỏi mình và cũng tự vạch ra một số vấn đề của mình để tự tìm câu trả lời

Vấn đề thứ nhất: Bạn hiểu bề ngoài của mình đến đâu

Khi tôi nói hiểu về bề ngoài có nghĩa là hiểu cơ thể tôi như thế nào, size của tôi cỡ nào và thứ gì phù hợp để cái bề ngoài của tôi. Có một số thứ bạn nhất thiết phải biết là size quần áo, size giày, size nhẫn…vân vân.

Vấn đề này nghĩ tưởng đơn giản nhưng không phải vậy, tôi làm trong ngành tư vấn thời trang, rất nhiều khách hàng của tôi không biết gì về size của mình cả, có một số người có thói quen cứ đến shop hay chợ mua, mặc thử, thấy đẹp thì mua không cần biết size gì, lâu dần thành thói quen.

Thật ra, biết về size chỉ là cái rất cơ bản để hiểu về bên ngoài của bạn, cấp cao hơn là bạn phải biết dáng của mình phù hợp với kiểu trang phục như thế nào, màu da hợp với màu gì, đeo kính nào hợp, kiểu tóc nào và màu tóc nào hợp với khuông mặt, nói chung việc này khó vì nếu ai cũng hiểu rõ bản thân như vậy thì các tờ tạp chí thời trang làm sao mà làm ăn được. Những vấn đề này chúng ta vẫn phải học, sự học này là cả đời đó bởi vì thời trang luôn thay đổi, bản thân bạn cũng luôn thay đổi.

Từ việc hiểu rõ vẻ bề ngoài của mình đến việc định hình phong cách cá nhân của mình là một con đường dài, nói đơn giản là như thế này, bạn biết mình đeo nhẫn cỡ nào vừa, sau đó bạn mua chiếc nhẫn bạn thích, sau đó bạn có một thương hiệu nhẫn mà bạn luôn thích và chỉ đeo nhẫn của nó thôi, đó là một quá trình. Thế nhưng rõ ràng điều quan trọng nhất là bạn phải biết cỡ nhẫn của mình trước.

Vấn đề thứ 2: Bạn hiểu bên trong của bạn như thế nào

Từ bên trong mà tôi nói hoàn toàn là nghĩa đen, nghĩa là bên trong cơ thể của bạn, bạn có hiểu gì về cơ thể của mình không?

Đa số chúng ta (trong đó có tôi) coi cơ thể mình giống như cái xe máy vậy, nghĩa là hư chỗ nào sửa chỗ đó, bản thân ta không biết gì hoặc biết rất ít về chúng. Tất nhiên, khi chúng ta bệnh chúng ta đi bác sĩ, khi chiếc xe hư chúng ta mang nó đến tiệm sửa xe, nhưng dù gì thì chắc bạn cũng đồng ý với tôi rằng, chủ động tìm hiểu về cơ thể của mình, sự vận hành cũng như nguy cơ bệnh tật, cách xử lý khi lỡ mắc bệnh hay là cách phòng ngừa một số bệnh cho cơ thể của ta rất quan trọng. Tôi vẫn đang cố gắng hiểu hơn về cơ địa của bản thân, bạn cũng vậy nhé.

Vấn đề thứ 3: Tâm tư của bạn như thế nào?

Khi bạn đi phỏng vấn, nhà tuyển dụng vẫn hay nói với bạn là “hãy nói một chút về bạn”, tất nhiên chủ yếu cái họ muốn là quá trình làm việc của bạn, nhưng nếu bạn dùng câu đó để hỏi mình “hãy nói một chút về bản thân” bạn sẽ nói gì?

“Tôi tên Phoenix, tôi thích màu xanh lam,  tôi thích ăn gà, tôi thích đọc sách, đi du lịch, coi phim Hongkong và ghét phim Hàn Quốc…vân vân” Đại khái là vậy. Tính tình bạn ra sao? bạn thích cái gì, bạn ghét cái gì? bạn thích màu gì?

Thật ra những thứ tôi liệt kê còn thiếu rất nhiều, tâm tư của bản thân chúng ta có rất nhiều mặt bao gồm suy nghĩ, sở thích và tính khí, để hiểu được hoàn toàn không đơn giản. Nếu ai cũng hiểu rõ tâm tư của mình thì bạn đâu cần phải đắn đo giữa người bạn yêu hơn hay người yêu bạn hơn, hay lựa chọn trường, chọn công việc, chọn bạn bè…

Tôi đang học cách để hiểu bản thân tôi nhưng không dễ chút nào nhưng tôi đang cố gắng để hiểu. Tôi nghĩ ai cũng vậy, trước khi mong muốn hiểu được người khác hay mong một ai đó sẽ hiểu mình thì tốt nhất tự mình hãy hiểu bản thân trước.

 

 

Phoenix

Những chú gà tập bay

*Photo: oColeTrain14o

Có một quả trứng đại bàng, do nhân duyên gì đã rơi vào ổ trứng gà, theo thời gian nó nở ra cùng những người anh em gà khác,.. Và rồi có những kịch bản tiếp theo được viết dành riêng cho chú đại bàng nhỏ đó.

Câu chuyện nghe quen phải không, có thể một lần ai đó đã kể cho các nghe về những người dám ước mơ, theo đuổi đam mê, hay sức mạnh của tiềm thức và sự tin tưởng nơi bản thân… thông qua câu chuyện này. Bạn quyết định sống như gà hay xé gió như đại bàng? Ồ không! mình không có ý muốn hỏi lại các bạn câu hỏi trên.

Các bạn có thấy điều tuyệt diệu được ẩn dấu bên trong câu chuyện đại bàng và gà? Bạn có bao giờ tự hỏi do nhân duyên gì mà một quả trứng đại bàng trên núi cao lại có thể rơi vào một ổ gà bình yên, không sứt mẽ như thế? Rồi bạn có thấy tận mắt một quả trứng đại bàng được nở ra đúng thời gian như những quả trứng gà khác để chúng có thể là anh em một nhà chưa? Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao chim đại bàng làm tổ trên cao chưa?

Hay có chăng đã từng xem một chú đại bàng con tập bay? gà và đại bàng! Chú đại bàng trong câu chuyện thật ngốc, và người nghe câu chuyện cũng thật ngốc. Và buồn hơn, khi nhiều người đã xây dựng hoài bão và ước mơ từ một niềm tin thật ngốc như vậy.

Tuy nhiên đây lại là một câu chuyện rất tuyệt vời, tuyệt vời bởi đây là câu chuyện kể về chú gà biết ước mơ những điều vĩ đại, vút bay:

“Hai mươi năm sau lúc này, bạn sẽ thấy thất vọng vì những điều mình không làm hơn vì những điều mình đã làm. Vậy nên hãy tháo nút dây. Hãy cho thuyền rời khỏi bến cảng an toàn. Hãy căng buồm đón gió. Tìm tòi. Ước mơ. Khám phá.” – Mark Twain

Bỏ qua những điều phi lý, dễ nhận thấy, khi sinh ra trong kiếp một con gà, chú đại bàng đơn giản vẫn là chú gà nhỏ, điều này cũng na ná như việc một đứa bé nhỏ được một bà mẹ tinh tinh “vui tính” nhận nuôi. Để rồi sống cuộc đời tinh tinh, ăn uống như tinh tinh và “mơ ước” cũng như tinh tinh. Khởi nguồn của câu chuyện là vậy, chú đại bàng và những chú gà khác không hơn không kém.

Vì thế, là đại bàng hay là gà, mình nghĩ không quan trọng. Chỉ cần có thể bay. Từ đại bàng nghe thật mạnh mẽ, dễ hiểu thôi. Nhưng vẫn còn rất nhiều chú gà nhỏ biết ước mơ trong bầy gà con đó. Và đêm ngày không ngừng nỗ lực để bay lên với trái tim quả cảm như đại bàng. Sự thật là, gà không thể bay cao được như đại bàng, bởi do cơ địa vốn sẵn của nó.

Tuy nhiên, để biết mình có thể bay cao đến mức nào, thì không còn cách nào khác ngoài việc nó phải dám ước mơ và nỗ lực không ngừng theo thời gian. Đừng lo lắng, nếu không là đại bàng thì ít nhất, nó cũng là một con gà vĩ đại, một con gà có thể bay trong kiêu hãnh vì dám sống cuộc đời của nó. Một con gà thành công bởi nó là một con Gà chứ không phải là một con Đại bàng.

“Để bay được lên, bạn cần nhều hơn một đôi cánh!” – Khuyết danh

Đại bàng và gà đều được thiên phú một đôi cánh, nhưng để bay được lên thì đôi cánh thôi là chưa đủ. Và cũng  không phải cứ là đại bàng bạn mới có thể bay, chính ước mơ, niềm tin và thái độ đúng trong hành động mới làm chúng ta vút bay. Mình luôn nói đùa rằng chú Đại bàng trong tổ thật đáng thương, vì chú không biết soi gương, ngắm mình trong gương để nhìn ra sự khác biệt. Còn chúng ta, hoàn toàn có thể.

 

 

Khánh Hà

Chúng ta có thể làm thế giới này tốt đẹp hơn không?

*Photo: Elena Shumilova

 

“Heal the word, make it a better place…” – Michael Jackson (Heal The World)

Chúng ta có thể làm thế giới này tốt đẹp hơn…

Nghe thì có vẻ thật to tát và vĩ đại. Nghe thì có phải như bạn phải là một vị tổng thống, một sứ giả hòa bình, một người đạt giải Nobel hoặc cái gì đó đại loại “to tát và vĩ đại”, được cả thế giới hướng tới.

Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình…

Ai nhỉ, à, ông giáo trong Lão Hạc, khi nói về bà vợ cứ cằn nhằn và không thích thú, không thương xót gì lão suốt  ngày chỉ có Cậu Vàng làm bạn, ăn uống tằn tiện để dành vườn cho con trai đi cao su mãi chẳng về: “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất.”

Hay lại nữa, trong Mua Nhà: “Hạnh phúc đôi khi là một tấm chăn hẹp. Người này co thì người kia bị hở…”

Nó chẳng phải là một thời kì Việt Nam như thế, khốn khó như thế, khổ đau như thế mới có những con người chẳng quên nổi cái chân đau của mình. Thực ra con người, ai cũng có “cái chân đau” Và mình phục lăn, ông Nam Cao nói đúng quá!

Ngay cả những người bên cạnh mình thôi, cũng có những người ốc đang lo mình ốc…

Ngày cả bên cạnh tôi hiện tại, cũng có những người bạn chỉ quan tâm đến cái chân đau của mình..”Cái chân đau” không phải là gánh nặng một mình bản thân họ, mà còn gánh nặng gia đình, công việc, cuộc sống, người thân xoay xung quanh…”Cái chân đau” luôn nhắc nhở họ rằng họ là người khổ, người nặng  gánh, rằng cuộc sống này mệt mỏi xiết bao…mà họ quên mất…

Nói đến đây, các bạn có nhớ đến những câu “triết lý” mà nhiều người nghe đã “thật ngứa tai” và cộp cho cái mác “về nhà mà thể hiện”: “Bạn có biết trong khi bạn ngồi đây học tập, thì bao nhiều người ngoài kia…” “Bạn có biết trong khi bạn ngồi đây ăn uống đây, thì bao nhiêu người ngoài kia…”

Tất nhiên, thôi không nói đến những anh hùng bàn phím chỉ biết chém gió như thế cho oai, chứ não cũng chẳng to hơn hạt đậu là mấy, và trái tim thì trống rỗng vô cảm… Nhưng đúng thế đấy. Cuộc sống là một bức tranh, sáng có, tối có. Có người tốt, có người xấu. Có người sung sướng. Có người khổ cực. Có việc tốt, có việc xấu…

Và đôi khi…

“Phải chăng chúng ta đã quá quen với việc xấu trước mắt, quá lớn tiếng chỉ trích những hành vi vô nhân đạo mà ta tình cờ thấy trên mạng, trên báo, thậm chí tỏ ra quá thông thái khi muốn “phát quyết” điều xấu, mà quên mất rằng chúng ta có thể làm nhiều hơn mỗi ngày những điều đẹp, và để nó tự nhân bản?” – Minh Nhật,  Những Đêm Không Ngủ…

  • Chỉ là tờ 1000 đồng cô bạn tôi nhặt ở gầm tủ bán bánh mì trả lại chủ tiệm..
  • Chỉ là mấy cô bé người Nghệ An kéo nhau ra trả tiền thừa cho anh bán cơm tở Quán Giữa trường tôi – khi anh ấy rất hay tính nhầm tiền…
  • Chỉ là cô bạn kể với tôi đã xoa đầu một con chuột trông tội. Ừ, nghe có vẻ vớ vẩn nhỉ, nhưng “phụ nữ tương lai” như mình, thường xúc động vớ vẩn vì những cái như thế..
  • Chỉ là cô bạn hay đi ăn trưa, lườm khi  tôi bỏ mứa, bông đùa một câu coi như nhắc nhở: “Tớ ghét nhất những người bỏ mứa thức ăn.”
  • Chỉ là tôi cười, cười mãi mà cái bác kia chẳng cười lại, đến khi cười nhe răng thì bác ấy mới chú ý và cười lại…
  • Chỉ là tôi cố tình nói to cảm nhận thực sự của mình về con nhóc đáng yêu để cho bố mẹ nó nghe thấy. Đấy, đôi khi có những điều phải nói ra. Và thấy bố nó cười…
  • Chỉ là những người bạn tôi, mặc áo xanh, nhiều lúc bị coi là “bọn tình nguyện chỉ biết ăn chơi chụp ảnh”dầm mưa đi thu gom, đi lau tượng, đi quét sân chùa, thường xuyên hét váng đường…
  • Chỉ là đôi khi có một người giúp tôi nâng bao gạo hai chục cân rơi oạch xuống mặt đất…
  • Chỉ là NHỎ NHOI thôi, cuộc sống cũng tốt đẹp hơn rồi. Và thế giới này cũng thế…

Thế nên cứ cười lên….

Cái chân đau của bạn sẽ lành bằng những nụ cười, bằng những “hành động” tốt đẹp được nhân bản.

Chẳng cần tìm một thế giới tốt đẹp hơn, một nơi, một ai đó để bạn có thể hạnh phúc đâu. Vì hạnh phúc từ tâm mới là hạnh phúc đẹp và bền. Và tôi thấy hạnh phúc, vì những điều nhỏ bé, như “chỉ là”…

 

Totto Chan

Phụ nữ nên biết uống rượu bia?

*Photo: Thomas Hawk

 

Đọc tựa đề của tôi, người có tư tưởng thoáng sẽ đồng tình còn người vẫn giữ những suy nghĩ cổ súy thì chắc hẳn sẽ phản đối một cách kịch liệt.

Tôi không phủ nhận những tác hại của bia, rượu, tôi không cho rằng phải biết uống rượu mới là con gái ngoan nhưng tôi khẳng định, phụ nữ say chưa chắc là phụ nữ hư và ở một góc nhìn nào đó nó vẫn có những lợi ích mà không phải ai cũng nhận ra.

Nếu bạn không tin tôi, nếu bạn vẫn giữ  cho mình ánh mắt khó chịu khi nhìn thấy các cô gái uống rượu, bia thì hãy thử cùng tôi đến với những cái nhìn khác đi về vấn đề này xem sao nhé:

Đừng thấy một cô gái say mà nghĩ cô ấy hư

Đúng là, men rượu là cách ngắn nhất để đưa một cô gái ngoan ngoãn thành hư hỏng trong phút chốc. Say sưa là cách nhanh nhất để đánh mất hình tượng ngoan hiền. Nhưng… Say không–phải–là–hư.

Đôi khi, họ say vì những ưu tư chất chứa, họ say vì những tâm sự trong lòng chẳng có chỗ tin tưởng để sẻ chia và họ tìm đến men say nhưng một cách thoát khỏi thực tại và phiêu diêu trong cảm xúc của chính mình.

Dù rằng, sau khi say mọi thứ chẳng vơi đi là mấy nhưng biết đâu được cái họ cần là sự thoát xác trong phút chốc và là những giây phút ngắn ngủi được sống là chính mình. Say không hư nhưng đừng say một mình, sự rồ dại của men rượu rất dễ đưa ta đến hai chữ “ân hận” sau khi tỉnh.

Biết uống sẽ có lợi cho bạn trong giao tiếp

Bạn nghĩ rằng mình có thể từ chối tất cả những lời mời của bạn bè, đồng nghiệp, đối tác sao? Bạn có muốn mình gục ngay tại nơi đông người chỉ sau vài ly xã giao với mọi người?

Vâng, tôi tin chắc câu trả lời của bạn sẽ là không! Thế nên, chẳng phải biết uống một chút sẽ giúp bạn dễ hòa mình vào cuộc vui, dễ tiếp chuyện với mọi người, dễ kiểm soát bản thân và dễ đưa mình tránh khỏi những cám dỗ sao.

Hiển nhiên, là một người biết uống bạn sẽ tự chủ bản thân hơn so với một người chỉ cần nhấp môi là đầu óc quay cuồng. Vậy đấy, giữa xã hội với hàng trăm mối quan hệ, hàng trăm cuộc gặp gỡ thì việc biết uống một chút chẳng phải sẽ có lợi hơn sao?

Uống được để giúp mình tránh xa những cám dỗ

Cuộc đời lắm cạm bẫy và bàn tiệc lắm kẻ sở khanh, những gã đàn ông có xí men là bắt đầu dòm ngó những sơ hở của phụ nữ và trong men say ngất ngây của bia rượu, khi hai con người mất hoàn toàn tự chủ thì tự hỏi việc gì sẽ xảy ra. Nếu bạn không uống được và chỉ một cái nhấp môi đủ khiến thế giới quanh bạn chao đảo thì bạn sẽ làm gì để bảo vệ cho chính mình đây?

Bạn có thể nói rằng: “Tôi không biết uống và tửu bất khả ép, ép quá mất vui.” Nhưng sếp của bạn hay đối tác làm ăn họ có nghĩ vậy không hay họ nghĩ vế sau “ép bất khả từ và rượu mời thì phải uống.”

Các cô gái của tôi à! Tôi không khuyến khích các bạn biến mình thành những con ma men hay lao đầu vào thứ nước cồn có hại cho sức khỏe ấy mà tôi chỉ khuyên bạn, nên học cách uống, ít thôi nhưng vừa đủ để tự chủ bản thân.

Ta không còn sống trong xã hội xưa, nơi mà rượu bia chỉ dành cho phái mạnh và đã từ rất lâu rồi, men say không còn là thước đo giá trị của phụ nữ nữa rồi. Phụ nữ cũng có công việc, có quan hệ, có bạn bè, có đối tác và có những cuộc vui vì thế, ngại gì ly bia, sợ gì ly rượu cho cuộc vui thêm tròn vị. Đừng để mình quá đà đến mức mất kiểm soát, quên lối về và quên cả người thân mà vớ nhầm người lạ con gái nhé.

 

Yến Mèo

Tựa vào vai tôi…

Photo: Vilhelmg

“Tớ có thể tựa đầu vào vai cậu được không?”
Tin nhắn này làm tôi chạnh lòng quá…
Bạn và tôi – hai người xa lạ,
Cả đời này chắc đã gặp được nhau?
Vẫn gửi đi những tâm sự trong đêm thâu
Những điều mà chẳng ai dám nói
Chỉ có thể mượn những dòng tin nhắn
An ủi nhau cố gắng vượt qua.
Đọc tin nhắn mà tôi biết mắt bạn đang ướt nhòa
Nhưng tôi chẳng thể nào gạt đi giọt nước mắt.
Như bây giờ, trái tim tôi đau thắt
“Bạn có thể tựa đầu vào vai tôi”
Tin nhắn gửi đi đến một nơi xa xôi…
Nơi có một trái tim đang mệt mỏi…
Ở nơi này, trái tim tôi đau nhói
Tôi chỉ có thể làm như vậy mà thôi….
Cố gắng lên, hỡi người bạn của tôi…
Dù tôi chẳng thể ngồi bên bạn
Hãy cùng tôi lặng im nghe gió hát
Tôi gửi vào đó những cảm tình của tôi.
Và ngày mai, bạn sẽ lại mỉm cười…
Hãy nhớ rằng tôi vẫn luôn bên bạn
Vì chúng ta đã là bạn của nhau
Bạn cứ nói với tôi khi bạn đau.
Tôi rất vui khi được bạn tin tưởng.
Dù cuộc đời với bao nhiêu xuôi ngược
Và vẫn đó với bao chuyện đổi thay
Ta vẫn có nhau trong suốt cuộc đời này…
Hãy tựa đầu vào vai tôi, bạn nhé…

Một Đời Quét Rác

Năng Lực Hấp Dẫn Của Phụ Nữ Cá Tính

*Photo: Melania Brescia

 

Tôi không thích dùng từ “đàn bà”, bởi cảm thấy nó sỗ sàng, suồng sã và có chút gì đó hạ thấp giá trị của người phụ nữ. Chúng ta là những người đáng được tôn vinh, nhưng không phải ai cũng biết cách để mọi người tôn vinh mình. Bạn muốn có được giá trị cao, vậy thì hãy tự tạo giá trị cho chính mình.

Trước hết, hãy là một người phụ nữ độc lập. Nhiều kẻ đàn bà ảo tưởng vào lũ đàn ông, nghĩ rằng mình có quyền dựa vào họ như những cô mèo mướp yếu đuối đáng thương, để rồi một ngày lũ đàn ông chán ghét cái bộ mặt mèo ấy lại đá phăng họ vào một xó xỉnh. Phụ nữ à, hãy tự chủ, chúng ta không thể sống như một loài tầm gửi hay những dây tơ hồng đeo bám chỉ biết sống dựa dẫm vào người khác. Chúng ta phải xây dựng cho mình một sự nghiệp riêng, một thu nhập ổn định, một vị trí xã hội tốt – thứ có thể khiến cho bao kẻ đàn ông phải ngưỡng mộ hoặc chí ít họ không thể nhìn chúng ta bằng ánh mắt xem thường.

Nhiều kẻ khác tự cho cái quyền vòi vĩnh vật chất đàn ông như một đặc quyền của đàn bà, nhiều người tự hào về cái quyền vòi vĩnh ấy, xem nó như một đặc ân mà phụ nữ đáng được nhận. Tôi không cổ xúy điều này và cũng không thích nó, có lẽ do đặc tính của mỗi con người. Có một câu nói không ai cho không ai cái gì, sự cho và nhận luôn diễn ra sòng phẳng khắp nơi, kể cả giữa đàn bà và đàn ông. Vậy nên, một lời khuyên chân thành “đừng vòi vĩnh, hãy biến thành nghệ thuật cho-nhận khéo léo.”

Đi kèm với sự độc lập sẽ luôn là sự tự tin

Phụ nữ tự tin sẽ biết cách thể giá trị và thể hiện niềm kiêu hãnh của chính mình. Họ biết dùng những nếp nghĩ và tư duy sắc xảo của mình để ứng xử với mọi người. Sự thông minh của họ sẽ khiến bao kẻ đàn ông phải ngưỡng mộ và thèm khát. Tuy nhiên, họ cũng sẽ biết cách thể hiện sự mềm mỏng của mình giống như bản năng thuần chủng của một người phụ nữ để khơi gợi cảm giác mong muốn chinh phục của người đàn ông.

Phụ nữ cá tính phải biết làm đẹp

“Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp.” – Khuyết danh

Nhiều người phụ nữ nhầm lẫn rằng việc làm đẹp chỉ vì những người đàn ông. Đây là một suy nghĩ sai lầm. Phụ nữ hãy làm đẹp trước hết vì bản thân mình, một mùi hương đặc trưng, những phong cách thời trang cá tính, luôn khiến người phụ nữ thu hút mọi ánh nhìn. Khi ý thức được mình đẹp, tự khắc bạn sẽ ý thức được giá trị của bạn nằm ở tầm nào.

Người phụ nữ đẹp luôn là người phụ nữ hấp dẫn. Tuy nhiên, vẻ đẹp bên ngoài vẫn chưa đủ, mà cần phải có vẻ đẹp của tâm hồn. Hãy luôn có một trái tim biết yêu và tràn ngập yêu thương. Tấm lòng rộng mở đón nhận và cho đi niềm tin và hạnh phúc. Hãy nhìn cuộc sống này bằng con mắt tích cực, những cái nhìn tối tăm chỉ làm hủy hoại giá trị của bạn.

Trong tình yêu, hãy cố gắng rằng bạn vẫn có thế giới riêng của mình, vẫn biết rằng sự hy sinh vẫn luôn là đặc tính cao cả của người phụ nữ nhưng đừng hy sinh mù quáng. Hãy là một người thông minh, sắc xảo và biết cách làm chủ mọi cảm xúc của mình, đừng bao giờ trở nên bi lụy trong tình yêu. Sự bi lụy chỉ khiến cho phụ nữ bị tổn thương và trở nên tầm thường trong mắt người khác. Đừng bao giờ cầu xin tình yêu của bất kỳ gã nào, mà hãy khiến cho những gã ấy đi cầu xin tình yêu của bạn.

Và cho dù bạn có độc lập, cá tính và chút bất cần đi chăng nữa, thì hãy biết cách giả vờ yếu đuối lúc cần thiết. Những cử chỉ quan tâm và yêu thương đối với đàn ông, những hành động yếu đuối của phụ nữ bất chợt, dù lừa tình hay tự nhiên thì đều khiến đàn ông phát cuồng. Bởi cho dù phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào thì họ cũng chỉ ở vị trí bị chinh phục, người đàn ông mới chính là những kẻ đi chinh phục, sự yếu đuối bản năng ấy sẽ khiến cho người đàn ông của họ cảm thấy trở nên đặc biệt và người phụ nữ càng trở nên hấp dẫn trong mắt họ.

 

 

Trang Nguyễn

Triết Lý Con Diều Bay

 *Photo: Nguyễn Quang Nam

 

Sài Gòn gần đây thời tiết trở nên nóng bức hơn. Giữ cái phố xá ồn ào tấp nập, lạc giữa dòng xe đông người, ai ai cũng hối hả với những lo toan bộn bề của cuộc sống. Dường như điều đó cũng không thể nào cản nổi tôi, một con người có vẻ nhìn bề ngoài bận rộn nhưng thực ra bên trong tôi vẫn luôn giữ cho mình một cảm giác thảnh thơi.

Tôi sẽ làm điều tôi thích, đi những nơi tôi muốn đi, ăn những gì tôi muốn ăn và gặp gỡ những con người mà tôi muốn gặp. Tôi luôn tạo cho mình những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống này.

Có lẽ cảm giác thảnh thơi nhất đối với tôi là chiều Chủ Nhật, trên chiếc xe cà tàng, tôi qua bên kia phía sông Sài Gòn. Bên đó là quận 2, một vùng toàn cỏ lau, nước và gió… Nơi đó dường như chẳng tồn tại cái cảm giác xô bồ, tấp nập hay vội vã như cái khung cảnh bên quận 1.

Dường như bên đó có những thứ gì đó rất nghệ thuật. Một vài tay photographer đang hí hửng chụp cho mấy cô người mẫu hay mấy đám học sinh teen. Những người đàn ông đang cố gắng kiếm vài con cá lóc cho bữa nhậu chiều chẳng hạn. Một vài con dê con chạy vòng quanh, đùa giỡn với những ụ đất. Lâu lâu kêu… be be. Khung cảnh thì vô cùng lãng mạn cho những cặp đôi yêu nhau. Và vô vàn những thứ khác…

Có lẽ giữa cái chốn tấp nập này khó tìm ra một nơi nào mà vừa yên tĩnh, hoang sơ như bên đó. Mỗi lần có chuyện gì buồn, tâm trạng không được vui tôi lại xách xe lên và chạy qua bên đó, chẳng cần đi đâu xa như Vũng Tàu, Đà Lạt hay Nha Trang cả… Ở Sài Gòn vẫn có thể tìm được những nơi tuyệt vời. Và dường như những cái nơi chứa nhiều gió và nước kích thích con người tôi, làm cho tôi cảm giác thêm yêu cuộc sống này. Mặc dù bên trong người tôi vẫn còn tồn tại một chút gì đó lo lắng, bộn bề của cuộc sống cơm áo gạo tiền vậy.

Kể đến đây thôi thì bạn có thể chưa cảm nhận được hết cái vùng bên đó nếu bạn chưa từng qua. Hãy thử xách xe qua bên đó đi, cuối tuần hoặc một ngày rãnh rỗi nào đó. Có vẻ hơi lan man với những cảm xúc, cùng quay lại với cái chủ đề mà tôi nhắc ở đầu bài: “Triết lý con diều bay”

Thực ra thì chẳng có triết lý gì đâu. Nhưng tôi cảm thấy nó đúng, đúng với tôi và có thể đúng với nhiều người nữa. Tôi nghĩ rằng triết lý bắt nguồn từ cuộc sống chứ không phải là một người hay một nhóm người nào đó tự sắp đặt cho những người khác. Bạn biết không?

Khi qua bên đó, mùa này bọn trẻ con và người lớn thả diều nhiều lắm. Bay đặc cả một vùng trời. Diều lớn, diều nhỏ thi nhau bay. Tôi ngắm diều, tôi thích ngắm diều. Có lẽ tôi nghĩ chỉ có ở Việt Nam mới thấy cái hình ảnh ở một đô thị lớn như Sài Gòn người ta thả diều nhiều như vậy. Thực ra ngắm diều chỉ là để giải trí nhưng lúc đó tôi nghĩ rằng mình đang tìm lại một cái thứ gì đó đã mất từ lâu.

Ngắm diều để tôi được sống trong cái ký ức tuổi thơ tôi, những buổi chiều cùng mấy đứa bạn trong xóm, chạy tung tắng khắp cả cánh đồng đầy nắng và gió. Thi nhau xem thằng nào thả diều bay cao hơn, bay xa hơn.

Ngắm diều để tôi tìm lại những thứ đã mất đi, để tôi thả trôi đi những cơn bực tức, nóng giận ở bên trong mình giữa cái khoảng trời bao la đó, dường như ta thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Nhỏ như một chiếc diều giữa cái bầu trời rộng lớn vậy. Ngắm diều để tôi níu giữ một cái gì đó là ước mơ, niềm tin vào chính bản thân vì tôi đang còn trẻ lắm, tôi muốn đi, tôi muốn làm nhiều việc lắm.

Cuộc đời của bạn và tôi cũng giống như chúng ta thả một con diều vậy. Chúng ta sở hữu một con diều như sở hữu một ước mơ của chúng ta. Sợi dây là những tiềm lực mà ta có. Ta cố gắng thả con diều của mình thật cao để cho ước mơ bay thật xa. Nhưng khi ta không thể nào kiểm soát được tiềm lực của mình, con diều sẽ bị đứt dây và bay vào vô định.

Cuộc đời chúng ta chẳng khác gì, ta sử dụng tiềm lực cho ước mơ bạn bay lên, bay càng cao và khi đó ta mất kiểm soát, ước mơ bay đi mất. Thông thường, hồi bé ta sở hữu một con diều như một ước mơ. Lớn dần lên ta ít chơi diều đi nên dần dần cũng mất những ước mơ đó và dường như nó đã bay vào không gian, bay vào vô định… Để khi nhìn lại ta chợt nhận ra, con diều của ta đầu rồi, ước mơ của ta đâu rồi.

“Diều bay cao nhờ diều bay ngược gió.” Khi gặp khó khăn nếu ta dám đương đầu với nó như cánh diều với gió thì nhờ nó mà ta sẽ càng bay cao hơn. Nếu ta không thả cho những ước mơ của mình bay lên cao. Mãi để ý hay ngắm nhìn ước mơ của người khác bay cao thì đó cũng là một cái tội. Ta có tội với chính bản thân mình. Có tội với con diều của chúng ta. Rồi một ngày khi về già chúng ta tiếc, tiếc vì cái thời còn trẻ mà không dám ước mơ, không dám để cho ước mơ của mình bay xa.

Tôi đọc một số sách nước ngoài người ta thường hỏi rằng: Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta muốn đi tới đâu? Ta phải làm điều gì để đi tới đó?

Nếu bạn trả lời được bốn câu hỏi đó thì  ước mơ của bạn, con diều của bạn sẽ bay thật xa, bay thật cao và chẳng bao giờ sợ bất kỳ sóng gió nào cả. Tin tôi đi, cuộc đời này xô bồ lắm. Đi ra ngoài mà tận hưởng cuộc sống, mà thả diều bay thật cao. Rồi sau đó về nhà, về với cuộc sống thả cho ước mơ bay thật xa!

Hãy luôn yêu cuộc đời với con diều ước mơ của mình. Hãy làm đi, làm ngay đi đừng có sợ mất. Tuổi trẻ có gì đâu mà phải sợ mất. Chỉ sợ mất niềm tin vào chính bản thân thôi. Đừng sợ hãi, đừng tiếc nuối. Đừng ngồi ở nhà nữa, ra ngoài đi, ra ngoài mà thả diều, ra ngoài mà cọ xát với cuộc sống. Rồi một ngày bạn sẽ đứng trên bục vinh quang mà tận hưởng cái năm tháng mình không phải hối tiếc.

Làm đi nhé. Còn bây giờ tôi đi thả con diều của tôi đây.

“Đã mang tiếng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sống.” – Nguyễn Công Trứ

 

 

Nguyễn Quang Nam

Lão Tử, Đạo Đức Kinh, Chương 57, Viết cách đây hơn 2500 năm

(Bản dịch tiếng Anh của S. Mitchell)

Muốn làm lãnh đạo giỏi,
Thì phải thuận theo Đạo.
Đừng cố gắng kiểm soát.
Dẹp bỏ những kế hoạch,  khái niệm,
Thế giới sẽ tự động quản lý chính nó.

Càng có nhiều lệnh cấm,
Dân càng thiếu đức hạnh.
Càng có nhiều vũ khí,
Dân càng thiếu an toàn.
Càng có nhiều trợ cấp,
Dân càng lệ thuộc.

Thế nên thánh nhân nói:
Ta bãi bỏ luật lệ,
Dân trở nên trung thực.
Ta bãi bỏ kinh tế,
Dân trở nên giàu mạnh.
Ta bãi bỏ tôn giáo,
Dân trở nên bình an.
Ta bãi bỏ mọi dục vọng vì điều lành chung,
Điều lành trở thành điều chung như cỏ cây.

 

Dịch từ tiếng Anh: Ka Ka

 

Tham khảo:

 

[THĐP Translation™] Scott Rose – Bitcoin khiến tôi đặt câu hỏi về tất cả mọi thứ

3
Photo: Scott Rose

 

*Sponsored article: Scott Rose là một diễn viên chuyên nghiệp, MC, writer, hiện đang sống tại Austin, Texas, và là một trong những nhà diễn thuyết chuyên nghiệp hàng đầu cho công ty Apple trong những sự kiện quan trọng toàn quốc của nó trong 6 năm. Anh là người đã tạo ra loạt video viral gần 3 triệu lượt view có tên “Shit Apple Fanatics Say” (tạm dịch, “Shit fan cuồng Apple hay nói”) Mới đây anh cũng vừa tung ra loạt video clip Shit Bitcoin Fanatics Say, cũng rất hài hước và thú vị.

Truyền thông đại chúng thường hay xem nhẹ những phát triển tích cực và tuyệt vời đang xảy ra trong thế giới Bitcoin, và cả một cộng đồng đầy năng động, nhiệt tình và sáng tạo đang được xây dựng lên xung quanh Bitcoin. Bất cứ những chỉ trích nào về Bitcoin tại thời điểm này cũng ít nhất là 10 năm quá sớm. Bitcoin vẫn còn đang trong giai đoạn thơ ấu. Phán xét Bitcoin ngày hôm nay cũng giống như phán xét email vào năm 1985, năm đầu tiên khi tôi bắt đầu sử dụng emails. Ít nhất là một thập niên sau đó hay hơn nữa trước khi thế giới mới thật sự bắt kịp và email bắt đầu trở nên đại trà.

“Nhập hộ khẩu ở cõi âm” và những câu chuyện tương tự

*Photo: Don Fulano

 

Có lẽ do ảnh hưởng từ nền tín ngưỡng lâu đời của tổ tiên, ta thường tin vào quyền năng của một cõi vô hình nào đó. Niềm tin ấy rất cần được coi trọng để con người có thể cân bằng cuộc sống trong thế giới vật chất phù hoa này. Thế nhưng, nhiều bạn bè và những người xung quanh tôi đang để niềm tin này sa vào bóng tối mê mờ, thiếu sự quán xét đúng đắn.

Thường xuyên ta được khuyên bảo việc này việc nọ, dù lớn hay nhỏ, phải được xem ngày giờ thật kỹ càng để được hưởng cái phước của ngày lành tháng tốt. Có lần tôi được nghe anh bạn bảo rằng bởi cái “ngày lành tháng tốt” này mà công việc của anh bị “lỡ chuyến lỡ đò”, đánh mất cơ hội. Hay đôi khi ta được hỏi: “Hôm nay bước ra khỏi nhà bằng chân trái hay chân phải?” “Hồi sáng ra đường có gặp bà bầu không?”

Rồi hôm đám tang người bác ruột, tôi được nghe ông anh họ là con của bác nói người ta bảo phải nhờ thầy cúng lễ giúp bác tôi được nhập hộ khẩu ở cõi âm (!?) Tôi hỏi đùa anh cho bác nhập hộ khẩu ở Mỹ hay Việt Nam. Anh nói để bác ở Mỹ cho sướng. Tôi bảo vậy bà con họ hàng mình tốn tiền máy bay lắm khi muốn đi thăm bác. Anh cười khì khì. Không biết sau đó anh nhờ thầy làm lễ ra sao, và bây giờ bác tôi được nhập hộ khẩu chưa, có bị làm khó làm dễ bởi mớ thủ tục “hành là chính” như cõi dương không.

Ta cũng chẳng xa lạ gì câu nói “dương sao âm vậy”. Thế nên nhiều “đại gia” đốt cúng vàng mã là villa biệt thự hay Roll Royce, BMW, rồi có cả trực thăng, du thuyền,.v..v.. Chỉ những ai chưa tiếp xúc với nền tín ngưỡng phương Đông mới trố mắt ngạc nhiên, còn lại phần lớn chúng ta hoặc lẩm bẩm câu thần chú “ôi chuyện hằng ngày ở huyện”, hoặc chỉ biết “thở dài trong câm nín” bởi mấy người dám “ý kiến ý cò” nền tín ngưỡng ngàn năm của cha ông.

Cũng bởi cái “không dám” đó mà nhiều đôi uyên ương phải chia tay trong nước mắt với lời “thầy phán” khắc mạng khắc tuổi. Rồi lời thầy phán cũng làm bao người hoặc dương dương tự đắc, không cần nỗ lực phấn đấu, rèn luyện học hỏi nữa vì số mệnh đã có quý nhân phù hộ rồi, lo nghĩ chi cho “hại não”, hoặc rơi vào bất an trầm cảm, ủ rũ sầu não, bỏ bê việc nhà việc cửa bởi được thầy “tiết lộ thiên cơ” năm sau cô gặp nạn lớn lắm, ông làm cái này cái kia sẽ tan gia bại sản,..v..v..

Có một vị thầy tỳ kheo (tu sĩ Phật giáo) kể câu chuyện nhỏ thế này. Vì thường xuyên giảng pháp nhiều nơi nên thầy thường được phật tử nhờ xem ngày giờ tháng tốt cho chuyện ma chay. Lúc nào câu trả lời của thầy cũng là 7 giờ sáng hay 1 giờ rưỡi chiều. Thầy cười hề hà giải thích (khi kể lại câu chuyện này, chứ không phải khi được phật tử hỏi ngày giờ) hai mốc thời gian này được thầy trả lời vì chúng thuận tiện cho việc làm lễ của các vị tỳ kheo (sau khi dùng buổi sáng hoặc sau buổi nghỉ trưa), chứ chẳng phải sách vở nào phán như vậy. Ấy vậy mà khi xong việc an táng, gia đình phật tử nào cũng hoan hỷ vì tang sự của ông bà cha mẹ đã được hoàn thành viên mãn.

Hay một vị hòa thượng khác nói đại ý rằng: Nếu người chết biết ăn biết uống thì làm sao họ sống nổi vì mỗi năm con cháu cúng giỗ có một hai lần thôi. Câu nói này không phải để đả phá việc cúng giỗ vốn là truyền thống tâm linh tốt đẹp của người Việt ta, mà là lời nhắc nhở cho những buổi giỗ đám linh đình phung phí của người đời.

Đến đây câu hỏi được đặt ra: Vậy thì làm thế nào để niềm tin tín ngưỡng của ta được soi sáng dưới sự quán xét đúng đắn? Gợi ý rất cơ bản là: Đối với Chúa, với Phật, với Thượng Đế… Cho dù bạn tin hoặc không tin các Ngài, thì chỉ cần bạn suy ngẫm thấu đáo và sống tương hợp với quy luật nhân quả, bạn sẽ thấy trí tuệ của mình được thăng hoa. Cuộc sống của bạn chắc chắn được cân bằng và tốt đẹp. Bạn hãy thử suy ngẫm và sống như thế để thấy kết quả có phải vậy không!

 

 

Võ Quân Zeroman