19 C
Da Lat
Thứ Năm, 24 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 256

Chỉ là hư ảo…

Photo: Ridwan Adid Rupon

 

Chúng mình,
Đều mỏng manh trong cuộc đời dâu bể
Có là gì mà dày dạn cho cam.
Giữa rừng sâu hay nắng gió đại ngàn
Vĩ đại mấy cũng tan thành bụi cát.

Đây cuộc sống đắm chìm trong cơn khát
Lang sói với nhau, gian trá lọc lừa
Phải chắt chiu, dè xẻn những hạt mưa
Để dành lúc tâm hồn mình bỏng rát

Đây sự sống chỉ mong cầu hoan lạc
Mà bước chân xiêu vẹo mấy ngàn đời
Lúc về chiều mong những phút thảnh thơi
Mà tâm trí còn bao điều lo nghĩ

Ôi cuộc sống, quá thừa lời hoang phí
Gieo rắc bao khổ ải tự môi mình
Ôi cuộc sống, quá nhiều lúc hãi kinh
Máu cứ chảy chưa bao giờ ngừng lại

Ta đốt cháy hành tinh này rồ dại
Khuấy động đại dương, cắt nhỏ địa cầu
Ta là gì? Có gì? Được gì đâu?
Đến phút cuối cũng chỉ là hư ảo…

 

Nguyễn Anh Thư

Điều quan trọng nhất không phải bạn muốn đi đâu…

Featured Image: Olorferla

 

…Điều quan trọng nhất là hãy biết mình đang ở đâu.

Đã bao giờ bạn được nghe những câu hỏi: “Bạn muốn trở thành ai trong cuộc sống này?” “Mục tiêu của bạn trong 5 năm nữa là gì?” Hay “Bạn sẽ là ai trong 10 năm nữa?”

Đây là những câu hỏi mà bạn sẽ rất thường gặp nếu như đã từng đọc những cuốn sách hay tham dự những khoá học về phát triển bản thân. Thậm chí, bạn sẽ thường xuyên gặp phải những câu hỏi này trong các kỳ phỏng vấn tuyển dụng hay những buổi cafe tán gẫu. Với sự xuất hiện một cách thường xuyên trong nhiều cuốn sách về phát triển bản thân khác nhau, tôi bắt đầu nhận ra rằng đây là điều tối quan trọng trong việc hoàn thành cuộc sống ước mơ của mình.

Tất nhiên, khi nhận ra, tôi cũng mong muốn chia sẻ thông điệp này đến những người chung quanh. Tuy nhiên, một sự kiện đã thay đổi hoàn toàn ý niệm của tôi về sự kỳ diệu câu hỏi định hướng tương lai này. Hơn thế nữa, tôi còn phát hiện ra một bí mật khác: “Đây là một trong những câu hỏi gây khó chịu nhất trong lịch sử nhân loại!”

Tôi ước gì bạn có thể ngồi cạnh tôi trong không gian yên lặng của một quán cà phê Coffee House mang phong cách Retro trên con đường nhỏ Nguyễn Thị Huỳnh vào một đêm giữa tháng 04/2013. Đó là đêm mà tôi nhận được chia sẻ của bạn Tuấn, một thanh niên điển trai, cao ráo, mái tóc ngắn cắt sát với vẻ ngoài như Louis Nguyễn (chồng ca sĩ Tăng Thanh Hà) và những trăn trở về tuổi trẻ của mình:

“Đây là giai đoạn khó khăn nhất của em và em không biết mình muốn gì. Em đã học năm 4 đại học FPT chuyên ngành lập trình code và đến bây giờ em mới phát hiện ra mình hoàn toàn không thích làm điều này. Em không thể nào chịu đựng được cảm giác phải ngồi một chỗ từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Hơn thế nữa đối với công việc này thì việc phải làm overtime là chuyện bình thường. Điều tồi tệ nhất là sau một năm làm việc, em hoàn toàn có thể mất việc khi công ty có thể thuê những bạn trẻ hơn mới ra trường với cùng một công việc như em nhưng với chi phí rẻ hơn… Em phải làm sao?”

Vì đã quá tâm đắc với những điều thường thấy trong sách về việc xác định mục tiêu, bằng một giọng hờ hững, tôi liền phản ứng ngay mà chưa kịp suy nghĩ một cách thấu đáo:

– “Vậy thì em muốn sau 5 năm nữa, mình sẽ trở thành người như thế nào? Mục tiêu 10 năm của em là gì?”

Tôi ước gì mình có thể rút lại câu hỏi ấy. Vì chỉ 2 giây sau đó thôi, bạn có thể nhận thấy được khuôn mặt của Tuấn đã bắt đầu đỏ bừng lên. Cảm giác như bạn ấy có thể nhảy chồm lấy tôi khi chỉ ngồi đó cách chừng 2m. Mặc dù thật sự thất vọng và giận dữ trước câu hỏi của tôi, nhưng Tuấn vẫn kiểm soát được bản thân mình vì có lẽ, bạn đã quá quen thuộc với tình huống tương tự như vậy

– “Đây là lời khuyên em đã được nghe rất nhiều. Câu hỏi này rất hay đối với những ai đã có mục tiêu và mong muốn thành công. Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất của em bây giờ là em còn không biết mình muốn gì nữa…Và câu hỏi này thật sự tạo cho em cảm giác rất khó chịu….” – Đôi bàn tay của bạn vẫn nắm chặt.

Đã bao giờ bạn gặp một câu hỏi tương tự? Bạn cảm thấy như thế nào trong tình huống ấy?

Đó thật sự là câu hỏi không hề dễ dàng để trả lời vì một thực tế cho thấy rằng có rất nhiều người phải mất cả đời mà vẫn không biết mình muốn gì. Hoặc một số khác phát hiện ra điều đó khi quá trễ và bắt đầu cảm thấy hối tiếc về những thời gian đã qua. Bạn đã gặp phải những trường hợp tương tự như vậy với bạn bè, người thân trong cuộc sống chưa? Còn bạn, câu trả lời của bạn là gì?

Tưởng chừng như câu hỏi: “Bạn muốn trở thành ai trong 5 năm nữa (hay 10 năm nữa)?” Là một câu hỏi định hướng hiệu quả. Tuy nhiên nó lại hoàn toàn không phù hợp trong những tình huống như thế này.

Câu hỏi phù hợp cần đặt ra thì hoàn toàn khác. Trong lúc nhìn Tuấn đang đứng trên bục diễn thuyết đầy xúc cảm cũng như tôi vẫn đang thủ thế vì lo sợ rằng có thể mình đã đưa ra một câu hỏi tư vấn hoàn toàn không phù hợp. Nếu bạn ngồi kế tôi trong gian phòng ấy, bạn sẽ cảm nhận thấy một sự im lặng đáng sợ đến mức tiếng máy điều hòa cũng trở nên quá ồn ào. Cả căn phòng chìm trong một không khí đầy căng thẳng. May mắn thay, một sự kiện xảy ra trước buổi chia sẻ đã giúp tôi nhận biết được mình nên làm gì trong trường hợp này.

Nơi diễn ra buổi chia sẻ là một quán cafe nằm trên một con đường nhỏ mà tôi chưa bao giờ có cơ hội được đi qua. Tuy đã có xem qua bản đồ hướng dẫn trước khi đi, nhưng tôi vẫn phải loay hoay hơn 30 phút trong những con hẻm của quận Phú Nhuận mà không tìm được quán café này. Cuối cùng, trong sự bất lực, tôi quyết định không tin vào trực giác của mình nữa và lấy điện thoại ra gọi người bạn gái của mình (vì cô ấy là người đã giới thiệu quán cafe đó cho Câu Lạc Bộ Diễn Thuyết Sài Gòn sinh hoạt):

– “Quán cafe đó nằm ở đâu vậy? Anh đã tìm này giờ rồi mà vẫn không thấy? Địa chỉ nó nằm ở đâu….?”

– “Khoan đã, anh đang ở đâu vậy?”

– “Thì anh đang đứng ngay sân khấu kịch Phú Nhuận…”

– “Anh chỉ cần chạy lên khoảng 20m, nhìn bên tay phải là sẽ thấy một con đường nhỏ, quẹo vào đó là anh sẽ đến quán café.”

Tôi hoàn toàn bất ngờ trước việc mình đang ở gần quán café như vậy. Càng bất ngờ hơn khi nhận được sự hướng dẫn hết sức đơn giản của người bạn gái. Với một thông tin đích đến dường như rất mơ hồ đối với bản thân tôi thì ngay câu đầu tiên, người bạn gái của tôi đã hỏi: “Anh đang ở đâu?” Để đi đến một nơi mình muốn, điều đầu tiên bạn cần biết là “mình đang ở đâu”. Chỉ khi nào xác định rõ điều này, bạn mới nhận được sự hướng dẫn phù hợp để đến nơi.

Tương tự, trước khi trả lời câu hỏi “bạn muốn trở thành ai?” Bạn cần trả lời câu hỏi “bạn là ai?” Nếu như bạn chưa biết mình là ai, thì không có cách nào bạn có thể trở thành một người khác được. Hành trình quan trọng nhất của một người chính là hành trình tìm kiếm chính mình, tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: “Mình là ai?”. Vậy mà, trong một thời gian rất dài tôi luôn đặt cho mình những mục tiêu rất khác nhau và nhận ra rằng việc mình không đạt được những mục tiêu đề ra này cũng quá nhiều.

Điều đơn giản rằng, khi tôi chưa biết mình là ai thì tôi không thể nào có đủ thông tin để định hướng cho bản thân cả. Sau này, khi trở thành Chuyên Viên Phát Triển Năng Lực Tổ Chức của Dale Carnegie Việt Nam, tôi mới hiểu rõ hơn nguyên tắc này trong tư vấn. Điều quan trọng nhất trước khi khơi gợi khách hàng muốn gì, bạn cần phải hiểu rất rõ hiện trạng của họ thì sự tư vấn mới chính xác và phù hợp.

Những điều xảy ra trước khi đến quán cà phê đã giúp tôi có được sự hướng dẫn cần thiết cho Tuấn trong giai đoạn đầy khó khăn của bạn. Bạn không biết mình muốn gì, theo học Công Nghệ Thông Tin theo sự hướng dẫn của gia đình và đến tận năm 4 đại học bạn mới nhận ra mình không hề yêu thích và muốn làm công việc này. Sự khó khăn thể hiện rõ đến mức mà Tuấn sẵn sàng tức giận với bất kỳ ai khi đặt câu hỏi: “Bạn muốn trở thành ai?”

Có rất nhiều người khi được hỏi câu”Mục tiêu 5 năm của bạn là gì?” đều có thể trả lời dễ dàng rằng: “Tôi muốn trở thành Bill Gates, Steve Job…”

Một điều thú vị là đôi khi họ luôn biết chính xác mình muốn trở thành ai nhưng chẳng bao giờ bận tâm xem “mình là ai”. Chính điều này tạo nên rất nhiều bất hạnh trong việc tìm kiếm ước mơ của mình cũng như tạo ra những lầm tưởng về bản thân. Sâu xa hơn, việc chưa xác định rõ được bản thân cũng là một trong những nguyên nhân hàng đầu dẫn đến việc các bạn trẻ phải thay đổi mục tiêu của mình rất nhiều lần và phải mò mẫm sứ mệnh cuộc đời theo cách thử sai.

Đây là một cách tốt để bạn gia tăng những trải nghiệm của mình, nhưng có một rủi ro là có thể bạn sẽ mất rất nhiều thời gian để phát hiện được điều đúng đắn. Liệu trên con đường thử sai đó, bạn sẽ mỏi mệt trước khi tìm được mục tiêu của mình và quyết định dừng lại ở một đích đến bất kỳ và nghĩ rằng cuôc sống ước mơ không bao giờ có thực? Vì vậy, việc xác định bản thân mình là điều đầu tiên cần làm trước khi bạn biết được ước mơ của mình là gì?

Tương tự, bạn không thể hoàn tất cuộc hành trình của mình nếu như không biết được mình đang ở đâu. Trong những giai đoạn tuyệt vọng nhất của cuộc đời mình, khi bạn đang tìm kiếm câu hỏi về ước mơ, về mục tiêu nhưng vẫn không có lời giải đáp. Hãy dừng lại và bắt đầu hỏi: “Mình là ai?” Chắc chắn đó là câu hỏi dễ chịu hơn rất nhiều so với “Bạn muốn trở thành ai?”

Bạn đã xem bộ phim “Ba Chàng Ngốc” của Ấn Độ chưa? Nếu như một quyển sách có thể chứa đựng hàng nghìn thông điệp thì một bộ phim có khả năng chứa đựng hàng nghìn quyển sách. Nếu như bạn đang trong giai đoạn chưa xác định được mục tiêu của cuộc đời mình hay việc xác định con người của chính bạn, hãy dành thời gian để xem bộ phim này. Bộ phim này là lời giải đáp và nó sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của bạn.

Tôi biết được điều này vì thật sự nó đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi. Nếu như trong tuần này, bạn vẫn không thể dành ra 3 tiếng đồng hồ để tìm kiếm câu trả lời trong bộ phim trên, rất có khả năng bạn sẽ phải đối mặt với vấn đề này trong suốt quãng đời còn lại của mình. Điều tiện lợi nhất là bạn có thể dễ dàng tìm thấy bộ phim này trên Youtube với phụ đề tiếng Việt. Hãy cảm nhận bộ phim để bắt đầu từ hôm nay, bạn sẽ hiểu hơn về chính bản thân mình. Đó là bước đầu tiên trên con đường tìm kiếm cuộc sống trong mơ.

“Điều quan trọng nhất không phải bạn muốn đi đâu, điều quan trọng nhất là hãy biết bạn đang ở đâu.” – Đặng Quốc Bảo, Thức Dậy Và Mơ Đi

 

 

Đặng Quốc Bảo 

Tình cảm vốn đã phức tạp

*Featured Image: In Memory Lane

 

“Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc
Mai sóng về mỏi mòn và nặng nhọc
Thở bên bờ trong giấc ngủ vô tâm” 

– Đinh Thu Hiền, Biển-Bờ

Ngày dài hơn cho những nỗi nhớ niềm thương, cho cảm xúc mỏng manh dễ vỡ, cho những người đến và đi trong đời ta thoáng chốc mà nghẹn ngào… Phải chăng gặp được nhau giữa biển người là “duyên”, nhưng có được ở bên nhau hay không lại là “phận”? Có những chặng đường dài không tên, có những mối quan hệ mập mờ không rõ, có những người luôn đem đến cho ta những bất ngờ ở một thời điểm nhất định trong đời… Và sẽ có những dòng chữ ấn tượng mãi trong tâm thức, một lần đọc không chỉ để nhớ mà còn là để sống, để yêu và thương nhau mãi mãi…!!

Cuộc sống hối hả biết bao điều chưa thấu, buồn vui từng trải liệu ai thấm hết được nghiệt ngã, bất công? Cảm xúc thăng trầm đong đếm sao cho hết những ngày tháng triền miên, tình cảm kia ai sẽ đáp lại trọn vẹn nơi trái tim bé nhỏ? Một thoáng bâng khuâng khi chợt nhớ về người, một chút giận hờn cho những dòng cảm xúc chới với nơi xa. Ngỡ tưởng gần mà sao xa xôi quá, ngỡ tưởng yêu nhưng hóa ra là ngộ nhận…!!

Có biết bao là tình vẫn đi về với nỗi nhớ không tên. Người ta bảo: Cao cả nhất là tình yêu gia đình, mặn nồng son sắt là tình yêu của chồng vợ, mơ mộng rượt đuổi là tình yêu trái gái… Và mấy ai biết được cũng có thứ tình yêu cũng cao thượng không kém. Thứ tình yêu chỉ biết cho chứ đâu cần nhận lại, thứ tình chỉ giữ cho riêng mình chứ đâu đủ can đảm nói ra – một thứ tình đơn phương dai dẳng không hồi kết, có mong ngóng đợi chờ, có hi vọng một ngày nào đó hạnh phúc sẽ tròn đầy như ước ao… Biết bao ngôn từ để lấp đầy cho chữ “TÌNH” và biết bao cảm xúc để vun đắp cho chữ “THƯƠNG”?

Chuyện tình yêu tưởng chừng là của hai người, vậy mà một người khi yêu cũng có thể vẽ lên bức tranh tuyệt diệu. Sự ảo tưởng về đối phương, chút quan tâm chân thành, sự vô tư thoải mái, nỗi thấu hiểu đồng điệu… cũng dần đưa người ta vào những cảm giác chênh vênh. Có một chút gì đó làm ta xao xuyến, ngượng ngùng. Một ánh mắt thân thiện, một nụ cười tỏa nắng cũng đem lại cho ta cảm giác ấm áp, thân thương. Phải chăng ta đang yêu? Ta yêu mà không dám nói. Ta chờ đợi, hi vọng ở đối phương những cảm xúc tương tự hay chăng?

Người đa cảm thường hay yếu đuối. Thay vì không muốn kết thúc ta lại chọn cho mình một tình yêu thầm lặng, một tình yêu đi mãi chẳng về. Một câu chuyện tình giống tựa trong phim. Hai người đa cảm đi ngang qua đời nhau, tìm được nhau và rồi lại để lạc mất nhau. Giữa tri kỉ và tình yêu, giữa hạnh phúc và chia ly ta nên làm thế nào? Giới hạn mong manh lắm! Một tiếng yêu cũng thật khó nói nên lời…!!

Tình cảm vốn đã phức tạp nên phải chăng nó càng làm cho con tim yêu của bao người vẫn ngày đêm thổn thức? Có những nỗi buồn không biết chia sẻ cùng ai, không biết phải bắt đầu như thế nào, mọi thứ cứ rối tung tựa như có gì đó đang vỡ vụn từng mảnh, cạnh sắc cứa vào trái tim… đau nhói…

Đôi lúc giật mình tự hỏi định mệnh đưa chúng ta gặp nhau làm gì? Gặp nhau rồi để lại trong nhau những tổn thương chằng chịt không lối thoát. Muốn bình yên yêu một người đến trọn cuộc đời này có phải là điều quá xa xỉ hay không?Ngược chiều yêu thương, ngược dòng vô định ta đi về giữa hai bờ quên nhớ để rồi lại một mình đo đếm buồn đau…

Tình yêu có vô vàn những cung bậc, trạng thái khác nhau. Dẫu cảm xúc không thể giống nhau nhưng nó là đồng điệu, trái tim dù chẳng thể hòa làm một nhưng lại cùng nhịp đập yêu thương. Tình yêu đẹp phải là sự hòa hợp của hai con tim yêu, một con tim ngày đêm thổn thức vì một con tim khác cũng là điều đáng trân trọng và ngưỡng mộ. Sự rung động của trái tim không phải là món hàng để mua bán, mà là món quà để trao tặng cho những người xứng đáng. Một trái tim không biết trao tặng là một trái tim chết.

Trong cuộc sống này, bất kì ai cũng có thể yêu nhau. Hoàn cảnh, địa vị, cá tính… bất cứ điều gì cũng không phải là lý do ngăn cản tình yêu. Điều duy nhất làm cho hai người không thể đến với nhau chính là một người theo đuổi, còn một người đã từ bỏ mất rồi…!!

Còn cuộc đời giống như một trò chơi đuổi bắt trớ trêu đánh vào cảm giác mỗi người. Ta háo hức ngắm nhìn xung quanh bằng mắt, nhưng sẽ nhận thức bằng cái đầu và cảm nhận bằng trái tim. Hành trình cuộc sống cho ta đi tìm bề nổi rồi mới đánh gục được bề sâu, vì vậy đừng vô tâm nhìn một cách chớp nhoáng để đánh đổi lấy một vài giây xốc nổi của con tim. Hãy thật tinh tế và cảm nhận cuộc sống bằng tất cả các giác quan để lý trí được tỉnh táo và thông suốt.

Hạnh phúc mong manh dễ thành nhưng dễ vỡ, cuộc đời ngắn ngủi liệu rằng ai giữ trọn hạnh phúc trong tầm tay? Con đường tình yêu rồi một ngày cũng đến nhưng liệu rằng có được đi cùng nhau đến bến bờ hạnh phúc hay không là ở trái tim của mỗi người.

Có những chặng đường cảm xúc không tên, có những thứ ta vô tình lấy đi của này thì sẽ có kẻ khác lấy mất của ta tương tự. Đôi mắt đẹp không hiện ra trên khuôn mặt mà đó là đôi mắt biết nhìn xa, biết xác định hướng đi, biết giữ những thứ vốn thuộc về mình và cần cho mình đúng lúc, đúng thời điểm.

 

Khoảng Lặng

Hạnh phúc là gì?

*Ảnh trong phim: Click (2006)

 

Mình muốn kể về một cuốn sách đã thất truyền, con người đã đánh mất nó từ khi họ tập dần cách nhìn thế giới, cuộc sống, và gần như tất tần tật chỉ qua một ô cửa nhỏ, sáng, và chạy bằng điện năng. Cuốn sách này không dạy bạn cách kiếm ra nhiều tiền, cách trở thành giám đốc, và nó cũng không tìm cách biến bạn thành một chú ngựa đua mỗi sáng. Cuốn sách đơn giản chỉ kể về một câu chuyện lạ!

Nhân ngày hạnh phúc thế giới, một người chị có hỏi mình: “Mai là ngày quốc tế hạnh phúc, vậy định nghĩa thế nào là hạnh phúc?” Có lẽ ai cũng có cho mình một định nghĩa riêng, hạnh phúc là… Nhưng, bạn có hạnh phúc không? Ừ, cũng khó, bởi con người thường quá tham lam. Những ai cho hạnh phúc là được thỏa mãn, có nhà, có tiền, có gia đình, có, có, và có mới hạnh phúc thì nghe thử câu chuyện sau nhé:

Một anh chàng hàng xóm khoe bạn, tao thật hạnh phúc, tao vừa mua được một cái xe mà tao thích, anh hàng xóm khác bỉu môi nói rằng: “Mày mà hạnh phúc nỗi gì, sáng nay tao nghe vợ chồng mày chửi nhau vì mày lấy tiền mua nhà đi mua xe đó thôi. Như tao mới hạnh phúc nè, vợ chồng tao chẳng bao giờ cãi nhau hết. Mày mà hạnh phúc á, lần đầu tiên tao nghe một người thất nghiệp, không có tiền mua sữa cho con mà cảm thấy hạnh phúc.” Một anh hàng xóm khác xen vào: “Bọn mày chưa hạnh phúc, như tao mới hạnh phúc nè, tao khỏe mạnh vì thế tao hạnh phúc.” Hai ông bạn hàng xóm kia phá lên cười, 40 tuổi rồi mà không có nỗi một mối tình vắt vai, đúng là ông hạnh phúc nhất trần đời rồi còn gì!

Nếu cứ đánh đồng thỏa mãn với hạnh phúc, chúng ta cần phải suy nghĩ lại, bởi nếu thỏa mãn = hạnh phúc, thì làm sao xuất hiện một thứ có thể làm no, làm đủ đầy một con người luôn háu ăn trong ta. Ai cũng gật gù trước tháp nhu cầu của Maslow, cứ nghĩ nhu cầu cơ bản phải được thỏa mãn trước khi nghĩ đến nhu cầu cao hơn. Và cứ thế càng lên cao con người cứ càng thoải mái hơn một chút.

Nhưng bạn cũng cần phải nhìn ở một góc nhìn khác, bởi trên thực tế con người theo đuổi tất cả nhu cầu gần như là cùng một lúc, có thể những người đói, người khát sẽ có nhu cầu cao hơn về ăn và uống, nhưng trong họ vẫn luôn muốn được tôn trọng… Và vì thế, đừng để chờ thỏa mãn mới hạnh phúc, bạn không cần chờ giàu có hơn mới hạnh phúc, bạn không cần chờ lên chức giám đốc mới hạnh phúc và cũng không cần chờ đến ngày mai để hạnh phúc. Thời gian không đợi bạn.

Có lẽ đã đến lúc bạn muốn nghe về câu chuyện trong cuốn sách đã thất truyền. Câu chuyện kể về một ông tỉ phú, trước khi chết ông đã di chúc lại rằng, hãy đục hai lỗ bên hông quan tài, và cho hai cánh tay của tôi ra ngoài. Sau đó khiêng tôi đi một vòng quanh trang trại rộng lớn của tôi. Ông tỉ phú muốn nói rằng: Đó, tôi giàu có là thế, bạc vàng tôi nhiều là thế, trang trại tôi rộng lớn bao la là thế, nhưng khi chết tôi có mang theo được gì đâu! Vẫn chỉ hai bàn tay trắng.

Có rất nhiều cách để nói về sống, sống là khám phá thế giới, sống là một bản nhạc có nốt trầm nốt bổng, sống là yêu thương,… Nhưng mình thích nhất cách diễn đạt của Sigmund Freud.

 “Sống là tiến dần về chỗ chết.”

Nghe thật bi quan phải không, nhưng mỗi ngày ta sống là ta đã thực sự đánh mất đi vĩnh viễn một ngày trong quỷ thời gian sống có giới hạn của ta. Mình nói về điều này, bởi nó quyết định nhiều đến cách hiểu về hạnh phúc của mình. Với mình, hạnh phúc không phải là sự thỏa mãn nhu cầu đến từ một ngày mai nào đó. Bởi với mình: “Hạnh phúc là một con đường, nó không phải là đích đến.”

Hạnh phúc là một con đường để mỗi ngày ta sống ta đều có thể cảm nhận thấy hạnh phúc. Hạnh phúc là một sáng bên ly cà phê thơm nhìn ngắm phố phường đông người qua lại, hạnh phúc là bông hoa nhỏ bên vệ đường, hạnh phúc là thở ra hít vào nhẹ nhàng không đau đớn, hạnh phúc là khỏe mạnh chạy nhảy, một tin nhắn hỏi thăm của người bạn,… Nếu hạnh phúc là tiền bạc, ta là người giàu có nhất trên thế gian. Và mỗi người đều có cách cảm hạnh phúc riêng của mình. Cũng vì thế, chị bán rau cũng hạnh phúc, anh công nhân hay người doanh nhân cũng hạnh phúc. Bạn biết không? Giàu có và thành công không có tội, nhưng vì để giàu có, để thành công mà quên đi bản thân, quyên đi những người bên cạnh mình thì đó là cái tội.

“Đôi lúc tôi tự hỏi, tại sao Thượng Đế vẫn để cho những cảnh nghèo nàn, đói kém và bất công xảy ra trong khi ông có thể làm một điều gì đó. Nhưng tôi sợ rằng, ông có thể hỏi tôi cùng một câu hỏi.” – Abdu’l Baha

Có người cho, hạnh phúc đến từ bên trong, nhưng thật tiếc mình chưa đủ minh triết để hiểu trọn câu nói đó. Mình chỉ biết, rất nhiều phút giây ngồi một mình, mình đã mỉm cười khi nghĩ về những người bạn. Những người sống trọn yêu thương, họ đã chia sẻ ly cà phê buổi sáng, một bữa trưa, cho những người bán vé số, lượm ve chai,… Họ đã dạy mình về lòng biết ơn và quan tâm đến gia đình, những người bạn, và cộng đồng. Để rồi mình hiểu, hạnh phúc là thương yêu, yêu mình và yêu người, hạnh phúc là trân quý những gì mình có, hạnh phúc là chia sẻ, sống chan hòa với mọi người. Sâu xa hơn, hạnh phúc là tự biết cân bằng bản thân giữa muôn ngàn sóng gió. Họ là những con người hạnh phúc.

Và “sống là tiến dần về chỗ chết”, nên bạn ơi hãy dành cho mình những phút giây tĩnh lặng, để yêu thương cuộc đời. Hít thở đi, bạnngười hạnh phúc.

“Vài phút giây tĩnh lặng
Dù nhỏ bé mà thôi
Vẫn rất là quý giá
Trong hư huyễn cuộc đời.” – Thích Tánh Tuệ

 

 

Khánh Hà

Yếu đuối? Bạn đã dám?

*Featured Image: Tony

 

“Kẻ mạnh chưa chắc đã là kẻ chiến thắng, mà kẻ chiến thắng mới chính là kẻ mạnh.” – Franz Anton Beckenbauer

Cuộc sống khắc nghiệt dạy bạn rằng: Phải kiên cường, phải có ý chí, phải có nghị lực vượt lên nghịch cảnh. Điều đó là hoàn toàn đúng. Nhưng thử nghĩ xem: Trở nên mạnh mẽ có thực sự là giải pháp cho những vấn đề? Mọi người sẽ chẳng bao giờ thôi than phiền vì đời luôn “cho” ta hàng đống rắc rối, khó khăn cùng với những đố kị, ghen ghét chúng ta “tặng” nhau nữa. Để giải tỏa đau khổ, muộn phiền, thỉnh thoảng hãy tự giải thoát cho mình, để bản thân được phép yếu đuối thay vì cố sức, gồng lên gánh vác tất cả.

Nhắc tới “yếu đuối”, ta thường nghĩ ngay đến những giọt nước mắt. Một số người, đặc biệt là con trai, rất ngại khóc vì thể diện của một thằng đàn ông, khóc là hèn nhát, ủy mị, thậm chí bị coi là “đàn bà”. Như vậy thật phản khoa học và không đúng chút nào. Theo các nghiên cứu, khóc giúp loại bỏ độc tố, diệt trừ vi khuẩn và xả stress rất hiệu quả. Công việc ngày càng nhiều, những ức chế ngày càng tăng lên, còn bạn thì chỉ ngày càng yếu đi mà thôi. Chắc chắn sẽ có lúc chúng “đè bẹp” bạn. Game over.

Thế thì…..

Dừng lại. Hít thở sâu. Thư giãn

  • Bạn muốn khóc? Vậy thì khóc đi.
  • Bạn tức giận? Cười lên nào. Vì khi mặt bạn nhăn nhó thì rất khó coi và nhanh già lắm đấy.
  • Bạn yêu ai đó? Đã là thế kỉ 21 rồi, chớ ngần ngại nói cho người ấy biết mặc kệ bạn là “cọc” hay “trâu”.
  • Bạn chán ghét một số người? Tốt nhất thì không để ý đến họ nữa, quan tâm nhiều hơn tới những người bạn yêu thương cho đỡ mệt óc và tốn thời gian.

Cơ thể này, cảm xúc này là của bạn. Người khác dù có cố tìm cách điều khiển, khống chế, quản lí nhưng chính bạn mới là người quyết định có cho phép họ được làm thế với mình hay không. Hãy tìm một bờ vai để dựa vào, để được thoải mái chia sẻ những câu chuyện vui, buồn của mình cho người ấy. Mạnh mẽ đôi khi không phải là bản lĩnh đương đầu với mọi thử thách mà chính là dám thừa nhận và sống thật với những cảm xúc của mình. Điều đơn giản đó không phải ai cũng đủ dũng cảm để làm được.

Con người bên trong và bên ngoài tưởng chừng đối lập nhưng lại thống nhất, cùng nhau tồn tại trong chính bạn. Bề ngoài hào nhoáng, tốt đẹp là thứ bạn tạo ra và muốn mọi người thấy. Cái bên trong, xấu xí, ít khi được thể hiện ra ngoài – chính là bản chất thật và không thể phủ nhận của bạn. Ta có thể thấy ngại ngùng và không thoải mái khi trở nên yếu đuối trước mặt người khác, nhưng sẽ chẳng thể cảm thấy thế với những người thực sự quan trọng và quý giá của đời ta. Chỉ có họ mới hiểu rõ, chấp nhận, bao dung và yêu thương đứa trẻ đang run rẩy, sợ hãi trong sâu thẳm tâm hồn bạn.

 “There’s a story behind every person. There’s a reason why they’re the way they are. […] Remember, sometimes you only know their name, not their story.”

“Ai cũng có một câu chuyện và những lí do khiến họ trở thành con người như bây giờ. […] Hãy nhớ rằng đôi khi bạn chỉ biết tên chứ không biết câu chuyện của họ.” –  Hanny Quinn

Và tất nhiên, đằng sau sự thành công, vĩ đại, tài giỏi của một người chính là khóc khuất: Thất bại, suy sụp, khủng hoảng. Đừng phán xét, chê trách họ bởi chính bạn cũng có lúc phải trải qua những khoảnh khắc như thế. Vậy nên, yếu đuối không phải điều gì tồi tệ, kinh khủng hay đáng xấu hổ hết. Đừng cố chấp và quá để ý đến tự tôn của bản thân. Chẳng ai là hoàn hảo cả, nếu cảm thấy mệt, hãy tạm dừng lại.

Con trai có thể bị hấp dẫn bởi một cô gái cá tính và độc lập nhưng rất khó để gắn bó với một người quá mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả họ. Bởi đã là con trai, ai cũng muốn bảo vệ và trở thành bờ vai cho người yêu dựa vào. Nếu khôn ngoan, bạn sẽ chọn lùi một bước để tiến nhiều bước. Yếu đuối sau đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn chứ đừng cố quá để rồi kiệt sức!

 

 

Anh Nguyễn LP

Vì chúng ta bất toàn, mới cần được yêu thương

Photo: Athanassia

 

Họ nói bằng những âm cao
Và thế là chiến tranh bùng nổ
Có cái gì đó vỡ ra
Tan tác
Sau tháng ngày vun vén yêu đương
“Anh có thương em?”
“Ừ, nếu như là hôm qua thì đúng!”
Còn hôm nay mọi thứ đã khác rồi
“Em ngang ngược quá đi thôi!”
Anh nói mãi mà không chịu hiểu
Nước mắt lã chã rơi
Đôi mắt buồn u tối
Sắc lạnh từng lời nói
Khéo cắt ngọt…
lòng đau.
Đôi co
Níu kéo
Than trách
Thở dài
Những lời hứa hẹn ở ngày mai
Được đem ra giằng xé
Những mảnh vụn
Từng lời
Tung toé
Đay nghiến cuộc đời nhau

Có ai ép được ai phải chấp nhận nhau?
Nhưng cũng đâu ai muôn đời không phạm lỗi
Hãy im lặng một chút thôi
Để ai đó còn kịp nói lời sám hối
Và ta còn kịp thứ tha tội lỗi
Vì chúng ta bất toàn
Mới cần được yêu thương…

 

Nguyễn Anh Thư

180 Đồng – Lại Bài Ca Tăng Giá Xăng Dầu

*Photo: Manuela Martin

 

Lướt facebook và đập vào mắt những dòng thế này:

“Trong cái nắng như lửa đốt ở Miền Nam
Cái mưa phùn của Miền Bắc
Cả thế giới đang trông chờ MH370
Nga và Phương tây đang tranh cãi gay gắt về Crimea…
Petrolimex lặng lẽ, lặng lẽ…tăng giá xăng 180 đồng”

Chú Pertrolimex lại lặng lẽ tăng giá xăng lên 180 đồng vào lúc 12 giờ trưa ngày hôm nay. Có lẽ rằng đọc được những tin tăng giá xăng như thế, mọi người chẳng còn mấy ngạc nhiên nữa mà chỉ biết thở dài ngao ngán: “Xăng lại tăng”. Người dân cũng chẳng còn phản ứng mạnh mẽ trước những cái tin chấn động như thế và trong đầu họ lại xuất hiện suy nghĩ: “Tăng thì tăng chứ biết làm sao giờ, đi thì vẫn phải đi, xe vẫn phải chạy, xăng vẫn phải đổ thôi” Và rồi lại những nỗi lo lắng thường trực kèm theo: “Thực phẩm tăng, chi phí tăng nữa đây”

Đây là lần thứ hai, giá xăng dầu điều chỉnh tăng trong năm 2014, lần thứ nhất đã tăng 300 đồng vào ngày 21/02. Theo giải thích của cơ quan quản lý, nguyên nhân tăng giá xăng là giá dầu thô thế giới thời gian quan tăng giảm liên tục, không rõ xu hướng nhưng giá xăng dầu thành phẩm vẫn ở mức cao. Bình quân 30 ngày, giá cơ sở xăng dầu trong nước đang cao hơn giá bán 71-654 đồng (chênh lệch cao nhất với xăng RON 92). Riêng dầu madút có giá cơ sở thấp hơn 113 đồng. Do diễn biến này, để hài hòa lợi ích giữa các bên, cơ quan điều hành cho phép doanh nghiệp tăng giá bán lẻ mặt hàng xăng tối đa 189 đồng, dầu diesel tối đa 71 đồng một lít và giảm giá madút ít nhất 113 đồng mỗi kg. Riêng dầu hỏa, do mức chênh lệch không lớn, giá bán được giữ nguyên.

Giá xăng dầu thị trường ở Việt Nam đã được minh bạch?

Giá xăng dầu thị trường ở các nước là dựa vào chi phí, còn ở Việt Nam thì phụ thuộc vào yếu tố nào? Cứ mỗi lần Petrolimex tăng giá xăng lại giải thích nguyên nhân là do giá thành đầu vào tăng, nhưng hầu như người dân không được biết mức độ tăng chi phí đầu vào ấy là bao nhiêu. Việc minh bạch giá xăng dầu là đòi hỏi tất yếu của người dân và luôn được bàn cãi nhiều nhất khi giá xăng tăng cao ngất ngưởng nhưng lại giảm nhỏ giọt.

Công khai minh bạch trong phương án tính toán giá cơ sở trong đó chi tiết từng yếu tố chi phí cấu thành giá cơ sở như giá xăng dầu thành phẩm thế giới, các khoản thuế, phí kinh doanh, lợi nhuận định mức sử dụng quỹ bình ổn giá. ..Nhưng tất cả những kiến nghị về chuyện minh bạch đều chỉ nằm trên những đề xuất, và cũng chỉ là những lời hứa suông của các cấp Quản lý.

Quyền tự quyết của các doanh nghiệp và sự độc quyền trong giá xăng dầu

Các doanh nghiệp xăng dầu hiện nay có quyền tự điều chỉnh giá trong biên độ giá cơ sở biến động 7% nhằm tăng tính thị trường cho xăng dầu và sự cạnh tranh cho các doanh nghiệp. Tuy nhiên, xét vào mặt hàng xăng dầu, từ xưa đến nay chỉ do các công ty 100% vốn nhà nước hoặc công ty cổ phần vốn nhà nước kinh doanh. Như vậy là một mình họ một chợ, giá cả thị trường cũng chính họ quyết định. Cũng giống như các điện, nước thì xăng dầu vẫn thuộc thế độc quyền của nhà nước. Nếu vậy cơ chế thị trường tự định giá xăng dầu ở thị trường xăng dầu của Việt Nam liệu có được hiệu quả?

Việt Nam cũng xuất khẩu dầu thô và Petrolimex là đơn vị duy nhất thay mặt Nhà nước bán dầu thô thu ngoại tệ . Giá dầu tăng đồng nghĩa khoản thu này tăng và nó phải được tái đầu tư, bù đắp cho khoản chi phí phải nhập xăng dầu thành phẩm. Nhưng chúng ta đã thấy được lợi ích này chưa? Các cấp quản lý lại suốt ngày ra rả về việc xuất khẩu dầu thô không bù đắp được sự tăng lên của giá dầu thành phẩm. Rồi lại tăng giá và vẫn tiếp tục duy trì quỹ bình ổn giá với mức 300Đ/ lít. Không có một sự minh bạch rõ ràng nào về chuyện này, những dấu chấm hỏi nghi ngờ vẫn còn để đó.

Doanh nghiệp xăng dầu than lỗ nhưng có thực sự lỗ?

Theo kết quả của năm 2013 thì Petrolimex đã thu được lợi nhuận trước thuế là 1.929 tỷ đồng, trong đó xăng dầu chuyển từ lỗ 126 tỷ đồng năm 2012 thành lãi trước thuế 768 tỷ. Như vậy, đây được coi là một dấu hiệu tích cực của ngành xăng dầu, nhưng tại sao lại có một nghịch lý tăng giá xăng luôn xảy ra.

Theo như phân tích thì mặc dù lợi nhuận của Petrolimex tăng khủng nhưng doanh thu bán hàng và cung cấp dịch vụ lại giảm. Theo các chuyên gia thì lợi nhuận này thu được do giá xăng, dầu, gas tăng và một số thời điểm tiền lời của doanh nghiệp còn đến từ xã quỹ bình ổn giá. Thực tế, 2013 đã có 11 lần điều chỉnh giá, trong đó tăng giá vẫn lớn hơn giảm giá, 4 lần thay đổi thuế và 12 lần trích xã quỹ bình ổn.

Sự kiện tăng giá này diễn ra chỉ vài ngày một dài doanh nghiệp kinh doanh xăng dầu than lỗ và có công văn Bộ Tài chính cho rằng giá cơ sở mặt hàng xăng A92 đang cao hơn giá bán hiện hành gần 500 đồng/lít; sau khi sử dụng 300 đồng/lít quỹ bình ổn giá, doanh nghiệp còn lỗ gần 200 đồng/lít. Như vậy, sự điều chỉnh giá xăng của thị trường Việt Nam chỉ cần vài lời than vãn lỗ lãi của các doanh nghiệp?

Xăng dầu tăng giá: Gánh nặng thuộc về ai?

Tất nhiên, các doanh nghiệp kinh doanh vận tải và sản xuất hàng hóa là những người chịu gánh nặng trực tiếp nhất. Xăng – dầu chịu khoảng 40 – 50% giá thành vận tải, do đó nhích dần nhích dần giá cước vận chuyển là điều hiển nhiên. Việc tăng giá xăng dầu cũng kéo theo hiệu ứng dây chuyền hàng loạt các hàng hóa khác cũng tăng theo do chi phí sản xuất tăng. Và rồi tất cả những gánh nặng ấy lại đổ lên đầu người dân, các chi phí sinh hoạt, ăn uống sẽ đồng loạt tăng theo, các ngành kinh doanh bán lẽ cũng được đà đó mà tăng giá theo, một cái sự tăng lên mà khó có đường giảm xuống. Đời sống của người dân lại càng thêm chật vật, nhưng họ chẳng có thể làm được gì, ngoài việc buông lơi vài tiếng thở dài và làm quen với cảnh bị bóp ngẹt.

Như vậy, có phải dựa vào vị thế độc quyền mà các doanh nghiệp xăng dầu tăng giá và đẩy hết mọi gánh nặng lên những đôi vai của người dân bé nhỏ, trong khi chính bản thân các ông lớn lại thu được những lợi nhuận khủng hàng năm? Tại sao chỉ có những lời giải thích cho việc tăng theo giá xăng thế giới mà lại làm lơ và không có phản ứng gì khi giá xăng dầu của thế giới giảm? Và rồi người dân cứ phải làm quen mãi với tình trạng tăng giá không ngừng cho những sản phẩm độc quyền và chi phối bởi nhà nước.

 

 

Trang Nguyễn

Khi nào ta trưởng thành…

Photo: huntz

 

Có những người lớn tưởng chừng như đã lớn
Nhưng thật ra vẫn là một đứa trẻ không hơn
Họ không bao giờ có trách nhiệm với bản thân
Nhưng luôn muốn sống hộ cuộc đời người khác…

Có những người lớn chỉ lớn về thể xác
Còn tâm hồn họ thì họ cứ làm ngơ
Hệt như những người vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mơ
Cứ ngỡ như mình tinh thông tất cả…

Có những người cứ vội vàng hối hả
Nghĩ mình đã lớn nên cứ ngồi một chỗ mà đánh giá chuyện đời
Dùng con mắt chưa từng trải để phán xét mọi người
Mà chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của họ…

Có những người lớn mãi nhìn đời bằng đôi mắt méo mó
Chưa bao giờ hiểu cuộc sống khắc nghiệt ra sao
Nhưng lại khuyên bảo người khác phải làm thế nào
Có biết đâu chính mình mới là người lạc lối…

Có những người quẩn quanh hoài trong bóng tối
Cứ cho rằng cuộc đời mình có ý nghĩa lắm thay
Nhưng họ có biết đâu, đối với cuộc sống này
Họ chẳng có chút giá trị gì cả…

Dòng đời vẫn trôi đi, xô bồ và hối hả
Đến bao giờ người lớn mới thật sự trưởng thành…???

 

Một Đời Quét Rác

Ngày của riêng mình

Photo: Oleh Slobodeniuk

 

Một ngày không đủ gió

Em chỉ muốn trở về bên đồi cỏ

Nằm dưới gốc cây già, nghe tiếng vọng từ xa

Thay những lý lẽ đời thường bằng cái nhìn đơn giản

Không khóc lóc thở dài hay dỗi hờn than vãn

Chia vui với mình và chỉ nhớ mình thôi.

Một ngày không đủ để đơn côi

Em không nhắn tin và gọi cho ai cả

Cũng không chờ một tiếng chuông rồi tất bật hối hả

Em lặng lẽ như hàng cây ngày không gió

Lắng nghe những thanh âm vọng lại từ tim mình.

Một ngày không đủ tình

Em nghèo quá chẳng có gì để cho đi cả

Nên đôi chân chỉ muốn đi tìm một mối tình dù phải ngày ngày trả giá

Bằng hết nghị lực phi thường mà bảo vệ yêu thương.

Một ngày quá bình thường

Em muốn dọn hành lý và lên đường mà không lo sợ nữa

Một ngày em thấy đủ những có và chưa

Tất cả đều rất lạ!

 

Nguyễn Anh Thư

Đã muộn để nói lời yêu thương?

*Photo: Shikigamis

 

“Con yêu mẹ” “Con yêu bố…”

Những câu này chỉ có 3 từ, nhưng lại là thử thách không thể vượt qua của tôi. Chắc là bạn cũng giống tôi. Dường như chúng ta ngột thở khi định thốt ra những câu này. Chúng ta sợ một sự vỡ òa cảm xúc nào đó sẽ đến ra sau khi nói, khiến ta không dám đối mặt vượt qua…

Vì sao nói “con yêu mẹ” hay “con yêu bố” lại khó khăn hơn việc nói “anh yêu em” “em yêu anh” trong khi mỗi câu cũng chỉ có 3 từ, cũng đều thể hiện tình cảm với người mình yêu thương?

Bức tường không thể vượt qua…?

Quan hệ giữa cha mẹ và con cái, có thể rất êm đềm trong tuổi thơ, thường trở nên căng thẳng khi đứa con bước vào tuổi dậy thì, phát sinh những mâu thuẫn triền miên, đôi khi đến mức việc chung sống dưới một mái nhà cũng trở nên cực kỳ khó chịu… Phải chăng điều này, cùng với các xung đột thế hệ, sự khác biệt trong việc định hướng của cha mẹ với sự tự định hướng cuộc đời của đứa con… đã tạo nên một rào cản không thể vượt qua?

Phải chăng lời nói chỉ là vô nghĩa, hành động mới thực sự quan trọng: chúng ta có thể cho cha mẹ thấy mình yêu họ đến nhường nào mà không cần nói ra?

Hay đơn giản là ta không đủ can đảm?

Sự thật là quan hệ giữa chúng ta và cha mẹ sẽ luôn nảy sinh mâu thuẫn, nên đôi lúc yêu thương bằng hành động không thể đủ. Người ta có thể làm tổn thương lẫn nhau trong khi vẫn yêu thương nhau, cũng có thể làm tổn thương nhau vì quá yêu nhau.

Sự thật là, dù bạn có làm bao nhiêu điều tốt đẹp cho cha mẹ, việc được nghe từ nơi bạn câu nói giản dị và chân thành kia vẫn sẽ làm cha mẹ hạnh phúc hơn rất nhiều. Rất có thể chúng ta không bao giờ đủ can đảm nói ra những lời đó, cho dù lúc này đây ta sắp, hoặc đã, chẳng còn cơ hội…

Câu trả lời không phải ở sự ngụy biện “lời nói là vô nghĩa”, cũng không hoàn toàn nằm trong lòng can đảm, dù can đảm rất cần. Câu trả lời đơn giản là, chúng ta không quen nói ra những điều đó.

Ta đã sống thiếu những lời yêu thương giản dị

Bạn có thường xuyên thấy cha bạn hôn mẹ bạn vào buổi sáng trước khi đi làm, thường xuyên thấy cha bạn nói với mẹ rằng “anh yêu em”, và ngược lại? Bạn có thường được cha mẹ hôn lên má khi còn nhỏ và luôn sẵn lòng nói yêu bạn ngay cả khi thời gian dần làm bạn mất đi những nét hồn nhiên vốn có? Nếu bạn được như thế, không còn gì tuyệt vời hơn. Nhưng tôi nghĩ thường là không…

Chúng ta không có thói quen nói lời yêu thương. Cha mẹ không dạy chúng ta điều đó, văn hóa cũng không khuyến khích. Thói quen chúng ta học được là không nói! Cho đến khi chúng ta có nhu cầu được nói thì mọi việc lại dường như quá muộn…

Khi một thứ trở thành thói quen, chúng ta dễ dàng thực hiện hơn. Ngược lại, khi việc không nói những lời yêu thương với cha mẹ trở thành thói quen, chúng ta cũng rất khó để vượt qua nó.

Quá khứ và tương lai

Có lẽ… đã muộn để đổi thay quá khứ. Ta không bao giờ đủ can đảm nói với cha mẹ mình. Nhưng chúng ta có thể hướng đến phía trước, trong những mối quan hệ mới, xây dựng một điều gì đó khác hơn, để được sống ấm áp hơn, và cũng để con cái chúng ta không phải giữ một niềm ân hận về sau, như ta đã từng.

Ngay khi bạn bắt đầu yêu ai đó, hãy nói với người ấy bạn yêu họ mỗi ngày. Thời kỳ đầu của một mối quan hệ tình cảm là giai đoạn cảm xúc trào dâng, nên chúng ta dễ dàng khởi đầu việc ấy. Hãy hôn người yêu mỗi lần tạm biệt và gặp lại. Đối với con trẻ, hãy duy trì thói quen này ngay cả khi chúng không còn ngây thơ đáng yêu trong mong muốn ích kỷ của bạn…

Hãy dạy trẻ nhỏ thường xuyên nói yêu thương với bạn, ngay từ khi chúng bắt đầu biết nói những lời đầu tiên (lẽ tất nhiên bạn cũng phải sống xứng đáng với lời yêu thương đó, nếu không chuyện ấy  sẽ trở thành một trò lố) để câu “con yêu mẹ/con yêu bố” trở nên dễ dàng trên môi con trẻ, để yêu thương tràn ngập trong gia đình của bạn.

Đây không phải là câu chuyện trong một bộ phim tình cảm. Chỉ đơn giản là một thói quen tốt mà chúng ta có thể thực hiện. Những lời yêu thương có thể tạo nên điều kỳ diệu. Chúng khiến mối quan hệ trở nên gần gũi và gắn kết hơn. Ngần ngại gì không lấy một chút can đảm để thử, phải không?

Tình cảm không thể chỉ dựa trên lời nói. Nhưng ai cũng có nhu cầu được nghe những lời yêu thương chân thành.

 

Den Pho