20.1 C
Da Lat
Thứ Bảy, 20 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 256

Đàn ông và văn hóa khen chê

*Featured Image: Trung Nguyen Photography

 

Sau một bữa cơm có nhiều anh Việt Nam và một anh người Đức. Mọi người bắt đầu tán gẫu và câu chuyện xoay quanh những cô gái Việt Nam xuyên suốt từ đầu buổi tới cuối buổi. Ban đầu anh Tây ấy cũng tham gia, nhưng rồi nhạt dần và rồi anh ấy hỏi mọi người rằng: “Tại sao chúng ta cứ nói mãi về phụ nữ?!”

Có lẽ phụ nữ là chủ đề yêu thích của đàn ông và chắc là đặc sản đối với đàn ông Việt Nam. Một số đàn ông Việt Nam buồn cười ở chỗ, họ gọi vợ “yêu” của mình bằng những từ ngữ chẳng mấy ngọt ngào: Vợ béo, vợ mập, vợ cá mắm, vợ vẹo, vợ ngựa, vợ già… Trong những buổi ngà ngà, họ đem vợ ra bàn tán. Thương thì vợ nhà tao, ghét thì cái con mụ ấy.. Và rồi ghét nữa thì làm bài vè: “Con gì ăn ít nói nhiều, nhanh già, lâu chết, miệng kêu tiền tiền..”

Đàn ông Việt (là cụm từ  ám chỉ riêng cho một bộ phận, không có nghĩa bao gồm tất cả người đàn ông biết tiếng Việt trong đấy!) rất ít khi khen, đặc biệt, khen vợ, khen con thì càng hiếm. Nhưng khi chê thì khỏi bàn! Chê vợ ăn mặc buồn cười, chê vợ nghĩ như bà già, chê vợ béo quay béo tròn, chê vợ không nấu ngon bằng ngoài hàng, chê vợ giặt áo bẩn, chê vợ quản lý tiền.. blah blah. Hàng trăm lý do để chê. Nhưng thỉnh thoảng lại kể vợ nghe em này mông cong, em kia ngực bự, em nọ sexy, vợ thằng bạn nấu ngon, con A công ty cắm hoa khéo, con B đầu ngõ nói chuyện có duyên..!

Đàn ông Tây thì sao? Tôi đã chứng kiến những ông chồng Tây khen vợ trước mặt bao nhiêu người khác: “Vợ tao nấu ăn ngon lắm!” “Vợ tao giỏi sắp xếp lắm!” “Vợ tao chăm sóc con và tao giỏi lắm, phụ nữ châu Á thật giỏi..!” Họ không ngại ngần thể hiện sự tự hào khi có vợ bên cạnh, sự yêu thương đối với vợ trước mặt đám đông. Có những cô gái kể rằng chồng họ khi yêu tán tỉnh rất lãng mạng, nhưng lấy nhau về thì khô khan khác hẳn. Nhưng có mấy ai biết, những anh chàng Tây, từ thanh niên cho tới già cũng tán tỉnh vợ bằng những từ ngữ ngọt ngào. Có cô lớn tuổi như mẹ tôi kể rằng, chồng cô, người Đức, đến bây giờ vẫn gọi cô là “cô nàng xinh đẹp ơi!”

Có thể đó là sự khác biệt trong văn hóa Đông Tây. Tất nhiên, ở đâu cũng có những trường hợp khác biệt, hoặc tôi “may mắn” chỉ gặp đa phần những trường hợp như trên! Tôi chỉ nghĩ, một người phụ nữ sẵn sàng chia ngọt sẻ bùi với chồng, họ xứng đáng được tôn trọng, được yêu thương và được tự hào. Có thể cách nói chê vợ này kia, mọi người nghe quen rồi, nên khi ai đó khen vợ, người ta sẽ thấy “lạ” lắm! Chê vợ, nó trở thành một điều hiển nhiên đúng, là điều một người đàn ông thường làm?! Còn khen vợ là người đàn ông sợ vợ, là mất khí thế đàn ông?!

Cái văn hóa khen Việt Nam mình nó còn mang tính tượng trưng. Vì nhiều người khen cho có, khen lấy lòng, khen không thật, nên người ta coi thường lời khen, đôi khi còn nghĩ ác ý cho những lời khen đó. Còn chê thì chê thật tâm lắm, chê thì chê tơi tả, chê nát nước, chê như tát nước vào mặt, nhưng mà như vậy thì người ta lại bảo: “Chê thế là tốt!” Như câu ông bà ta hay nói: “Thương thì cho roi cho vọt, ghét thì cho ngọt cho ngào!” Trong khi đấy, văn hóa cổ vũ, khích lệ tinh thần ở Tây có phần tốt hơn. Họ muốn khuyến khích nhân viên làm tốt công việc, hay khuyến khích con làm việc gì đó thì họ khen. Khen đúng thứ người đó làm tốt và góp ý, chỉnh sửa những thứ chưa tốt! Như vậy người ta mới phát huy được thế mạnh và khắc phục dần điểm yếu!

Có một người Việt kiều nổi tiếng đã nói đại ý rằng, văn hóa Việt Nam là văn hóa phê bình! Cũng đúng thôi, thiên hạ soi nhau cũng chỉ để moi móc cái xấu nhau ra mà chê, có làm gì cũng không vừa lòng trăm họ, kiểu gì cũng bị nói xấu, cho dù người ta đã cố gắng làm tốt! Văn hóa như vậy dễ thiêu chột người ta đi thay vì làm phát triển con người!

Nói xa, nói gần cũng chỉ muốn nói rằng, những quý ông chồng nên khen vợ mình thì hơn. Khen những cái vợ mình làm tốt và đóng góp mang tính xây dựng những cái chưa tốt để vợ mình hoàn thiện hơn. Điều đó tốt hơn là đem vợ so sánh với những hình ảnh xấu xí. Vợ xấu xí vậy, sao anh lại lấy, sao anh lại thương, sao anh có thể sống suốt đời? Người ta nói, nồi nào úp vung đấy! Vợ anh méo, chắc anh đã tròn? Khen vợ, khuyến khích vợ là điều tốt để xây dựng gia đình ngày càng tốt đẹp!

Vợ chồng đôi khi sống với nhau ngoài cái tình không thôi cũng không đủ. Vì cuộc sống luôn thay đổi, càng nhiều khó khăn, con người ta càng gặp nhiều cám dỗ. Đôi khi chỉ những lời khen, những lời cảm ơn, động viên nhau, cũng làm cho ngôi nhà thêm ấm áp mặn nồng. Đàn ông cần đàn bà như một chốn bình yên, ngọt ngào. Đàn bà cũng cần ngọt ngào để thấy mình cũng được yêu thương và trân trọng. Cuộc sống vốn dĩ đã rất khô khan và mệt mỏi, hãy làm nhau ấm lòng bằng những lời ngọt ngào hơn là làm chạnh lòng nhau..!

 

NDLP

Hãy dừng lại…

*Featured Image: Madeline RM

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết rằng có những điều ta cần phải nhớ
Dù điều đó làm tim ta đau đến nghẹt thở
Nhưng ta không được phép lãng quên…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Và học cách đừng để mình tổn thương lần nữa
Chỉ là học cách đối mặt với quá khứ
Và hiểu rằng ta không sống vì hôm qua…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết mình đang ở đâu giữa dòng đời không yên ả
Để biết bấy lâu nay ta vô tình cuốn mình theo những hối hả
Để biết rằng ta đã cách điểm xuất phát bao xa…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết rằng thời gian không chờ đợi
Và có lúc ta thốt lên hai từ “tiếc nuối”
Một động từ đầy ắp những xót xa…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết rằng ai là người mà ta đánh mất
Dòng đời cứ trôi, lòng người khó gìn giữ nhất
Để rồi ta tự bóp nghẹt trái tim mình…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết mình vì đâu mà đổi khác
Thật ra chúng ta đang làm một cuộc đổi chác
Mà cái giá phải trả thật đắt biết bao nhiêu..?

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để biết rằng ta nhận về mình biết bao nhiêu hờn tủi
Là tại ta mang những hồn nhiên ra đánh đổi
Để bây giờ ta có những xót xa thuộc về mình…

Hãy dừng lại và nhìn về phía sau
Để ta nhìn rõ hơn những gì được và mất
Có những người ta chỉ có được ánh mắt
Mà chẳng bao giờ giữ lại được bên ta..

Hãy dừng lại và nhìn về những gì đã qua
Vì ta thật sự cần những cái nhìn như thế…
Để biết rõ không thể và có thể
Để sống thật sự những ngày sau…

 

 

Một Đời Quét Rác

Vô Thường 6

*Featured Image: Sadie Pices

 

Có cánh diều lang thang từ thuở trước

Bỗng một hôm theo cơn gió quay về

Đôi cánh mỏi những hành trình xuôi ngược

Cô đơn gặm nhấm tháng ngày dài lê thê

Diều về tìm sợi chỉ hồng hẹn ước

Một thuở rong chơi diều quên mất lời thề

Qua hết gió mưa bão giông mấy lượt

Diều mới nhớ sợi chỉ hồng từng chê

Không có chỉ hồng – sao diều bình yên được ?

Diều thiếu chỉ hồng – rong ruổi tựa cơn mê …

 

 

–The Kid Falling From Heaven–

Tiền bạc tạo nên hạnh phúc?

*Featured Image: Ben Heine

 

Người ta thường có câu: “Có tiền là có tất cả” hay “Có tiền mua tiên cũng được”. Vậy hạnh phúc thì sao, dùng tiền có mua được không?

Tiền bạc khiến cả thế giới xoay chuyển

Tiền bạc là thứ được xếp vào hàng quan trọng bậc nhất trong cuộc sống này. Con người bỏ ra nhiều thời gian nhất trong cuộc đời mình chỉ để kiếm tiền: Trung bình mỗi ngày họ mất 8 giờ lao động, nhiều người là 10 tiếng và thậm chí có những người làm việc không ngừng, hy sinh cả thời gian ăn ngủ. Không những thế, chúng ta còn phải vất vả bỏ mồ hôi nước mắt, trí lực và trí tuệ để kiếm ra nó.

Tiền bạc là thứ thỏa mãn những nhu cầu vật chất cơ bản nhất. Chúng ta muốn sống và tồn tại qua ngày cần phải có tiền, nó đảm bảo sự an toàn, sức khỏe và duy trì các mối quan hệ xã hội. Tiền bạc là thứ mà con người dùng nó để mua sự vui vẻ, nuôi dưỡng những đam mê nghệ thuật. Nó là biểu tượng của địa vị và thành công, nó giúp cho con người duy trì quyền lực. Và chúng ta không thể phủ nhận rằng tiền bạc mang lại sự nể trọng từ mọi người, thể hiện sự hào phóng và lịch thiệp của bạn.

Ồ….tiền bạc có sức mạnh thật to lớn.

“Chỉ có một khát khao, khát khao hạnh phúc.” – Denis Diderot

Hạnh phúc là một khái niệm khá trừu tượng, với mỗi người có thể có những định nghĩa khác nhau. Tôi cho rằng hạnh phúc đó là khi mong muốn những người mình YÊU – THƯƠNG – QUÝ và cả những người xung quanh được hạnh phúc. Là lúc được vùi mình và say mê làm những điều mình thích. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều đơn giản và nhỏ nhặt khiến cho chúng ta mỉm cười.

Người có nhiều tiền vẫn cảm thấy không hạnh phúc?

Họ quá đề cao tới vấn đề tiền bạc, trong suy nghĩ, trong cuộc sống của họ chỉ nghĩ tới một vấn đề duy nhất là tiền, tiền và tiền. Họ chỉ tập trung theo đuổi đồng tiền và sự giàu có mà không quan tâm tới những vấn đề xung quanh. Họ bỏ mặc bản thân về sức khỏe, nhu cầu giải trí, cảm xúc tinh thần. Họ không có thời gian dành cho những người yêu thương: Gia đình, bạn bè và các mối quan hệ. Và tới một ngày họ mệt mỏi với sự bận rộn và đối mặt cô độc với đồng tiền. Họ cảm thấy không hạnh phúc.

Cũng có những trường hợp vì quá nhiều tiền, người ta lại sa đà vào những trò chơi vô bổ và trát tán. Những cậu ấm cô chiêu trong những gia đình giàu có, vì thiếu tình thương và sự quan tâm dạy dỗ từ cha mẹ, hình thành trong chúng những suy nghĩ lệch lạc về đồng tiền. Những ông chồng có tiền tìm kiếm những thứ phù phiếm bên ngoài gây nên những đổ vỡ hôn nhân. Hẳn trong những trường hợp này, tiền bạc là một trong những nguyên nhân khiến con người không hạnh phúc.

Sự nghèo nàn cũng gây ra nỗi bất hạnh

Nghèo cũng được coi là một cái tội lớn trong cuộc đời này. Không có tiền, các bạn không thể tự lo nỗi những nhu cầu thiết yếu: Ăn – ở – mặc, con người ngập ngụa trong những nỗi lo lắng, bất an, cảm giác không thỏa mãn.

Hãy thử tưởng tượng bạn – hay một người thân của bạn bị bệnh phải đi bệnh viện, nhưng trong nhà không có tiền. Trước hết, bạn phải chạy vạy, vay mượn khắp nơi, nếu không xoay ra tiền, bạn có thể bị bệnh viện “bỏ rơi” mà chẳng ngó ngàng gì, không được bác sĩ khám bệnh, không có tiền mua thuốc men…rồi vì bệnh tật mà bệnh nhân sẽ chết.

Tiền bạc cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nhất trong những xung đột gia đình và sự bất hòa hôn nhân của các cặp vợ chồng. Không có tiền sẽ gây ra những bức bối khó chịu, những phiền muộn về các chi phí sinh hoạt, người này đổ lỗi người kia. Cãi nhau, đánh nhau, tệ hại hơn là dẫn tới đỗ vỡ hôn nhân.

Những ví dụ nhỏ phản ánh sự bất hạnh lớn khi thiếu đi đồng tiền

“Người ta nói tình yêu quan trọng hơn tiền bạc, nhưng bạn đã bao giờ thử thanh toán hóa đơn với một cái ôm chưa?” – Khuyết danh

Hãy khiến tiền bạc tạo nên được hạnh phúc

Tiền bạc có mua được hạnh phúc không? Câu trả lời là không, nhưng tiền bạc có thể được dùng làm công cụ để mua hạnh phúc một cách hiệu quả nhất. Tất nhiên không phải chỉ cần ném tiền ra, hạnh phúc sẽ chạy về phía bạn. Để đạt được bất kỳ điều gì bạn đều cần bỏ ra công sức tương xứng, để đạt được hiệu quả tốt nhất bạn cũng cần có những nghệ thuật hành động. Và tuyệt chiêu của nghệ thuật đạt được hạnh phúc này là gì? Nó nằm ở đáp án cho những câu hỏi sau:

Vị trí tiền bạc nằm ở đâu trong cuộc đời bạn?

Bạn cần xây dựng thái độ đúng đắn về đồng tiền. Tiền không nên là thứ để bạn theo đuổi trong cuộc đời này, bạn nên xác định tư tưởng rằng bạn kiếm tiền và dùng số tiền ấy để tạo hạnh phúc bằng cách dùng tiền để mua cảm giác thõa mãn các nhu cầu cuộc sống, bằng cách giúp đỡ người khác tạo sự vui vẻ và bình yên trong tâm hồn. Tiền giống như một thứ gia vị dùng để nêm nếm cho cuộc sống của bạn thêm thú vị.

Đừng đặt cao vị thế của đồng tiền trong cuộc sống của bạn. Nếu trong đầu bạn chỉ quẩn quanh tiền thì tất yếu bạn sẽ không cảm nhận được những sắc màu xung quanh. Tiền chỉ là một tờ giấy hay một mảnh kim loại vô hồn, nó sẽ chẳng có bất kỳ một giá trị nào khi nó không thể phát huy tác dụng.

Bạn đã sử dụng tiền bạc một cách hợp lý chưa?

Đừng đổ lỗi cho đồng tiền gây ra những nỗi bất hạnh, nỗi bất hạnh ấy là do cách sử dụng đồng tiền của bạn. Nếu bạn biết cách sử dụng, tiền bạc sẽ tạo ra những điều tốt đẹp cho bạn, tiền sẽ giúp bạn xây dựng nên ước mơ của mình, khi bạn đat được ước mơ thì chắc hẳn bạn sẽ hạnh phúc với những niềm vui lâng lâng, vì đó là khi bạn sống vì chính bản thân bạn. Có tiền bạn sẽ có khả năng giúp đỡ người khác, mở rộng lòng nhân ái, làm những việc có ý nghĩa cho chính bản thân và xã hội, đó là niềm hạnh phúc khi được sẻ chia.

Còn nếu bạn dùng tiền vào những điều lãng phí, những thứ sa đà, thì tất nhiên bất hạnh sẽ tới với bạn. Hậu quả của những trò vô bổ chính là điều bất hạnh của bạn.

Cách bạn kiếm được đồng tiền như thế nào?

Nếu đồng tiền ấy được kiếm bằng mồ hôi – nước mắt và công sức của bạn thì hẳn nhiên bạn sẽ cực kỳ trân trọng nó, bạn sẽ dùng nó vào những điều thiết thực và có ý nghĩa nhất. Nó sẽ tạo ra hạnh phúc cho bạn.

Nếu đồng tiền chỉ là sự ban phát, dễ dàng có được, bạn sẽ không biết trân trọng nó, bạn xài hoang phí và sa sỉ, dẫn tới những tệ nạn xấu, bất hạnh sẽ ập đến. Tiền bạc cũng là đầu mối của nhiều tội ác. Có vô số kẻ giết người, cướp của để giành giật đồng tiền. Cũng có những kẻ khác buôn người bán con mất hết nhân tính. Nhiều người bất chấp mọi thủ đoạn, làm ăn bất chính, buôn bán ma túy để kiếm được đồng tiền.

Tiền không thể mua được hạnh phúc và hạnh phúc cũng không chỉ dựa vào mỗi tiền bạc. Hạnh phúc và tiền bạc là những thứ mà con người luôn khao khát có được. Nhưng làm sao để đạt được cả hai? Nó nằm ở thái độ đánh giá và nhận thức những mối quan hệ tương xứng giữa chúng của mỗi người để có những nghệ thuật khiến tiền bạc và hạnh phúc luôn song hành với nhau. Chúc bạn sẽ vừa sở hữu tiền bạc và vừa nắm giữ hạnh phúc.

 

Trang Nguyễn

Hãy yêu sự cô đơn của chính mình

*Featured Image: Scoutbooks

 

Từ năm 18 tuổi, sau khi đỗ đại học tôi đã tự cho mình cái quyền yêu và được yêu bởi ai đó. Tôi cứ mải miết đi tìm, cứ bước hết từ cuộc tình này sang cuộc tình khác. Những cuộc tình ấy có cái lớn cái nhỏ nhưng quan trọng là chúng cứ thay nhau lấp đầy thời gian của tôi trong suốt 7 năm qua. Tôi yêu, chia tay rồi lại yêu. Chẳng có thời gian cho nỗi buồn chia tay.

Cũng có khóc nhưng rồi người mới xuất hiện. Lại nhẹ nhàng lại ấm áp lại chân thành lại chiều chuộng chăm lo, thế là quên bẵng luôn cuộc tình lúc trước. Cứ thế, cứ thế loay hoay từ mối tình này sang mối tình khác. Thế rồi cuộc tình sau cuối làm tôi chợt bừng tỉnh thức. Tôi đã làm gì thế này? Chỉ vì nỗi sợ hãi cô đơn mà cứ nhắm mắt bước vào các cuộc tình sao? Như vậy chẳng phải là vừa bất công cho bản thân mình vừa phũ phàng với những người đàn ông hay sao?

Ngay sau khi tôi vừa chia tay cuộc tình vào năm thứ 7, một người mới lại xuất hiện. Anh hội tụ tất cả những yếu tố khiến cho cả những trái tim sắt đá nhất chắc cũng phải rung lên những nhịp khắc khoải. Còn tôi, đứng trước anh tôi ép cho trái tim mình đập nhẹ nhàng, ép cho đầu óc mình tỉnh táo để không lao vào yêu anh để mà rồi lại chia tay …

Tôi không thích đi chơi một mình càng không có thói quen đi xem phim hay ngồi café một mình. Chính vì thế nhu cầu có người yêu của tôi rất cao, cần một người đi bên cạnh để không thấy mình bơ vơ giữa cuộc đời rộng lớn này. Tôi không muốn cô đơn vào mỗi tối cuối tuần, không muốn bước đi trên đường mà phải ghen tị với sự ngọt ngào tràn đầy lan tỏa từ các cặp đôi khác …

Trong cuốn Tình Yêu Là Không Ai Muốn Bỏ Đi, Phan Ý Yên viết: “Tôi vốn yêu mến sự cô đơn của riêng mình.” Tôi chợt nhận ra. Hóa ra cô đơn cũng đâu có phải là điều đáng sợ. Có lẽ cô đơn sẽ làm cho người ta nhận ra nhiều điều. Nhận ra mình thực sự muốn gì. Hơn là cứ cố khỏa lấp những chỗ trống thời gian mà vô tình lại chỉ càng làm cho những lỗ trống ấy rộng hoác hơn ra.

Hãy đối diện với nỗi cô đơn của chính mình

Và khi đó tôi mới nhận ra rằng 7 năm qua mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều khi mải miết chạy trên con đường yêu đương cho bớt cô đơn của mình. Đã lâu tôi không còn có thời gian để đọc một cuốn sách yêu thích hay chỉ đơn giản là cuộn tròn trong chăn mà nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên. Công việc và những buổi hẹn hò làm tôi quay cuồng. Giờ đến khi chỉ còn một mình tôi mới biết mình đã bỏ mặc bản thân cơ hồ là quá lâu rồi.

Bạn à, nếu bạn cũng vừa chia tay người yêu như tôi, hãy nghe tôi nhé. Đừng cố tìm một người mới để khỏa lấp chỗ trống trong trái tim bạn. Vết thương nào cũng cần có thời gian để hồi phục mà. Vậy nên trong khoảng thời gian đó, thay vì buồn đau thương nhớ, bạn hãy học các đối diện với nỗi cô đơn của chính mình, học cách trân trọng nó cũng là tự học cách yêu thương chính bản thân mình. Hãy cho mình những khoảng lặng cho mình những buổi café một mình để cảm nhận và suy nghĩ về mong muốn thực sự của bản thân mình. Cứ đi một mình đến những buổi hòa nhạc hay xem phim đi, biết đâu bạn sẽ lại yêu chính sự cô đơn của mình mà thôi.

Tuổi trẻ ai tránh được những lúc tự thấy bơ vơ giữa cuộc đời? Hãy cứ tin là như vậy đi. Bạn cũng vậy, tôi cũng thế và tất cả những người trẻ tuổi ngoài kia cũng thế thôi. Vậy thì sự thực là bạn đâu có cô đơn, phải không nào? Hoặc chí ít thì nỗi cô đơn mà bạn đang có cũng chỉ là tạm thời thôi. Ngày mai, hãy cứ tự tin bước ra ngoài đường mang theo nỗi cô đơn đầy kiêu hãnh của chính mình nhé. Tuổi trẻ sao tránh được cảm giác cô đơn? Như vậy, không phải là đáng tự hào và đáng trân trọng hay sao. Vì tuổi trẻ có bao giờ hai lần thắm lại …

 

 

Bảo Bình

Đứng trước những thay đổi của cuộc sống? Bạn sẽ làm gì?

*Featured Image: Just for dream

 

“Đường đời vốn không bằng phẳng và cách chúng ta xử lý ở những đoạn ngoằn nghèo, những chỗ quanh co sẽ quyết định đến công của bạn.” Học cách chấp nhận những thay đổi và thay đổi chính mình.

Tôi nhớ đến đoạn thơ:

“Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó,
Sao ta không tròn ngay tự trong Tâm.
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm,
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng.
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng,
Chắc gì ta đã nhận được ra ta.
Ai trên đời cũng có thể tiến xa,
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy.
Hạnh phúc giống như bầu trời này vậy,
Có bao giờ dành chỉ cho riêng ta?”

Từ lúc sinh ra cho đến giờ không ai trong chúng ta không trải qua những khó khăn, mất mát, những lúc thăng trầm trong cuộc sống. Có khi trễ học vì xe bị hỏng, hay có lúc bài kiểm tra bị điểm kém, rồi lại thi rớt đại học hay lựa chọn sai chuyên môn và phạm phải sai lầm trong cuộc đời vào thời điểm nào đó… Vâng! Tôi có thể liệt kê rất nhiều, rất nhiều… những khó khăn mà ai cũng đã đi qua.

Và rồi ai đó trong chúng ta lại trách sao đời lại đổi thay, rồi cuộc đời trả lời chúng ta rằng: “Thay đổi là một điều tất yếu.” Nhưng suy cho cùng thì những thách thức này, những đổi thay này có đáng chi đối với chúng ta, có đáng chi với tuổi trẻ. Vậy nên chúng ta hãy học cách thay đổi chính bản thân, học cách giáo dục tự thân cho mình để có một gia tài, một gia tài thực sự của riêng mình.

Hãy bắt đầu từ những điều đơn giản trong cuộc sống, nên nhớ những điều giản đơn rất khó thực hiện, bởi chúng ta hay sao lãng với những điều tưởng chừng như đơn giản này. Những thói quen hàng ngày của bạn sẽ quyết định đến tương lai, hãy đọc những trang web và cuốn sách hay, có lợi cho giáo dục tự thân. Quẳng hết đi những tờ báo lá cải, những trang mà chỉ nhồi nhét những tư tưởng lệch lạc, lối tư duy và suy nghĩ theo số đông, những thứ rác thải hàng ngày mà những người thành công họ đã quẳng đi từ thuở nào thậm chí không đếm xỉa tới. Không cách nào hay hơn bằng cách chính bản thân chúng ta tự tìm tòi, tự học hỏi.

Cuộc đời vốn dĩ không như ta tưởng, đường đời luôn đầy rẫy những thử thách, có lúc tưởng chừng như ta gục ngã trên đoạn đường đi đến ước mơ, đôi lúc ta muốn từ bỏ, quẳng qua một bên. Chỉ muốn một cuộc sống thanh thản, nhưng không! Đây không phải là thời điểm để bạn tìm sự an vui và thanh thản. Chỉ khi nào bạn chấp nhận bước tiếp, bước qua nỗi sợ hãi, lo lắng…

Hãy bỏ qua những tiếng nói từ bên ngoài cũng như nội tâm của bạn: “Mày không thể làm được!” Nhưng từ sâu thẳm trong tâm chúng ta vẫn còn một ngọn lửa của hy vọng, của niềm tin: “Tôi có thể làm được.” Bởi không có gì cản nổi những ý tưởng, những dự định của tuổi trẻ chúng ta, cho dù đường đời không trơn láng thì bạn hãy là người làm nhẵn chặng đường bạn đi bằng cách vượt qua những thử thách. Đương đầu trước những thay đổi trong cuộc sống và biến cố cuộc đời. Trong bài hát “Nhật Ký Của Mẹ” của Nguyễn Văn Chung có đoạn:

“Ngày mai sau khi con lớn khôn
Đường đời không như con ước mơ
Hãy đứng lên và vững bước trên đường xa”

Trong cuộc sống, các bạn nhớ một điều rằng: Kẻ thù lớn nhất đó là chính mình, người bạn thân nhất chính là bản thân bạn. Còn gia đình bạn bè, người thân họ là chất xúc tác hỗ trợ bạn trên con đường thực hiện ước mơ của chính bạn. Họ sẽ xuất hiện vào thời điểm cần thiết khi bạn cảm thấy gục ngã, chính vì vậy hãy luôn trân trọng những người bên cạnh bạn, hãy đối xử thật tốt với họ cho dù bạn muốn hay không thì họ là những nhân tố để giúp bạn đi đến thành công.

“Đừng ước rằng mọi chuyện sẽ dể dàng hơn; Hãy ước bạn tài giỏi hơn. Đừng ước rằng bạn sẽ có ít rắc rối trong cuộc sống; Hãy ước bạn có nhiều kỹ năng hơn. Đừng ước cuộc sống của bạn có ít thử thách; Hãy ước bạn khôn ngoan hơn.” – Jim Rohn

Bạn hãy nhớ từ “Impossible” chỉ cần chúng ta thêm vào dấu phẩy “Im’ possible” những dấu phẩy của cuộc đời, dấu phẩy của sự khôn ngoan, của niềm tin, của hy vọng, của can đảm và quyết đoán…

Để có được nhiều hơn.. Bạn phải trở thành con người tài giỏi hơn.

 

 

Tuệ Phúc

Yêu một người như trồng một cái cây

*Featured Image: Dylan Pearce

 

Trong phim Nhất Nhân Nhất Hoa (2011), có một câu nói nổi tiếng được rất nhiều người yêu thích lấy làm châm ngôn tình yêu cho mình, đó là:

“Yêu một người giống như yêu một cành hoa, hãy yêu nó dù nó có lụi tàn”

Nhưng với tôi, yêu một người như trồng một cái cây, hãy chăm sóc nó để nó đừng lụi tàn.

Tôi không yêu hoa, mà tôi thấy tội nghiệp chúng. Kiếp hoa ngắn ngủi, lúc đẹp rực rỡ nhất cũng là lúc sắp lụi tàn. Khoảng cách từ niềm vui sướng hạnh phúc cho tới cảm giác mất mát đau buồn ngắn chẳng tày gang. Những bông hoa tôi nhận được trong đời dù tôi cố gắng lưu giữ chúng bằng việc cắm lọ, ép tập hay phơi khô đều héo queo quắt và đen xạm đi sau một thời gian ngắn. Tôi đã chôn cất những bông hoa của mình khi chúng còn tươi đẹp nhất. Chúng đẹp, và chúng có quyền kiêu hãnh về điều đó ngay cả khi chết đi.

Tôi yêu cây. Một cái cây đầy đủ gốc rễ, cành lá, có hoa và kết quả. Chúng có gốc rễ ăn sâu vào lòng đất để nuôi mình, bám víu khi gió bão, cành lá làm bóng râm reo vui, hoa làm đẹp và quả dâng vị ngọt cho đời. Chúng rồi cũng sẽ chết thôi, nhưng khi sống chúng đã cho một suối nguồn những niềm vui, và cái chết đến từ từ được báo trước sẽ không làm người ta đau đớn nhiều mà chấp nhận nó như một lẽ dĩ nhiên của cuộc sống.

Có một người đã nói với tôi rằng: “Yêu một người cũng như trồng một cái cây. Chúng ta trao nhau yêu thương như giao cho người kia một hạt giống của mình, để người kia chăm sóc, nuôi dưỡng nó.” Đó là hạt giống gì, tôi không biết. Nó sẽ mọc thành cây gì, dây leo hay cổ thụ, nhỏ bé hay to lớn, hoa màu tím hay màu trắng, quả ngọt hay chua, tôi không biết. Nhưng tôi biết một điều, khi bạn đã dành thời gian và công sức cho một điều gì đó, bạn sẽ không dễ dàng gì ghét bỏ nó.

Bao lâu nay tôi nghĩ tôi yêu một người, nhưng hóa ra không phải. Tôi thích vài cành lá của cái cây này, tôi chơi đùa với nó. Một lúc khác tôi lại thích vài bông hoa thơm quả lạ của cái cây khác, tôi hái nó. Cành lá, hoa quả rời khỏi cây, không được nuôi dưỡng từ gốc rễ nhanh chóng héo tàn. Tôi không gắn bó với chúng, nên cảm giác mất mát cũng chỉ thoáng qua thôi. Tôi nghĩ mình thật lí trí khi không đặt quá nhiều tình cảm vào bất cứ thứ gì, nên có đau cũng chẳng đau nhiều, có buồn cũng chẳng buồn lâu.

*Photo: Dylan Pearce
*Photo: Dylan Pearce

Tôi cứ trôi lửng lơ như thế, vẫn cười, vẫn nghĩ mình thật khôn ngoan

Nhưng khi tôi muốn dừng chân, không có bóng cây nào cho tôi nghỉ mệt

Cành lá thì nhiều, nhưng ở quá xa nhau, làm sao che chở?

Đó là lúc tôi thấy mình phải trồng một cái cây 🙂

Tôi không thích được tặng hoa.

Tôi muốn được tặng một hạt giống.

Hạt giống đó tôi không biết nó tốt hay xấu.

Tôi cũng chưa hẳn là một mảnh đất màu mỡ.

Nhưng tôi sẽ trân trọng và nâng niu mầm sống yếu ớt ấy, chăm bón, nuôi dưỡng nó bằng tất cả những gì tôi có, và thêm những điều tôi chưa có, cải tạo đất từ từ, che gió, hứng nắng để cây có thể lớn lên bình an và mạnh khỏe.

Cho dù lá bị héo, tưới nước rồi sẽ tươi.

Cây cớm nắng yếu ớt, ra dưới ánh nắng mặt trời, rồi sẽ ổn.

Thiết chất dinh dưỡng à, đã có phân bón đây.

Sâu bọ ư? Ta sẽ xử ngươi từ khi còn trong trứng. Nếu xui xẻo làm sao mi gặm mất một vài mẩu lá, cây của ta đã có sức để kháng tốt rồi.

Gió bão à? Đừng sợ, gốc rễ chắc lắm, và ta có chằng chống giúp cây mà.

Lâm tặc cắt ngang thân? Chỉ cần không đào gốc lên thì mầm xanh sẽ mọc lại (nhưng chỉ cần vác cái cưa hay rìu đến gần cái cây của ta, ta sẽ bắt ngươi lùi xa 3km).

Còn những hiểm họa nào khác nữa không nhỉ?

Thôi đến đó rồi tính.

Đó là cái cây của tôi.

Tôi yêu nó.

Trà Giang

26.02.2014, sinh nhật 21 tuổi

 

Người Việt tôi yêu, và khi đã yêu rồi, tôi yêu cả những điều chưa hoàn hảo

*Featured Image: Donass

 

Thời gian gần đây, một bức tậm thư bàn về văn hóa Việt Nam của một du học sinh người Nhật nhận được rất nhiều sự quan tâm của dư luận. Nội dung bức tâm thư nói về những điểm mà người bạn này nhìn thấy những điểm chưa đẹp trong cuộc sống của người Việt. Xa hơn nữa, trước đó cụm từ “người Việt xấu xí” đã xuất hiện rất nhiều qua những thông tin như: Những quán ăn ở các nước bạn xuất hiện những tấm bảng cảnh báo thói quen ăn uống chưa lịch sự của người Việt, một số cá nhân đăng những comment không phù hợp lên facebook người nổi tiếng hay những hành động hôi của người bị nạn, tranh giành hoa, quà tặng tại các sự kiện…

Cảm xúc đầu tiên của tôi khi đọc những tiêu đề bài báo này là sự xấu hổ: “Tại sao người Việt chúng ta bị bạn bè thế giới dành cho những thông điệp chưa đẹp như vậy?” Tiếp theo sự xấu hổ là sự tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, tôi cố đọc hết những bài báo đó để hiểu chuyện gì đang xảy ra với những người Việt tôi yêu. Tuy nhiên, sự xấu hổ, tò mò muốn thay đổi chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn.

Suy nghĩ trong một thời gian dài sau đó là: “Oh, điều này xảy ra thường xuyên như vậy cũng bình thường. Vì ai cũng vậy mà.” Giật mình suy nghĩ, điều này quả thật rất nguy hiểm khi tôi nghĩ rằng mục đích ban đầu của những lời cảnh báo trên là để xã hội có ý thức hơn trong các hành động của mình. Trong khi đó, bây giờ tôi lại thấy rằng những điều này đã trở nên rất đỗi bình thường.

Đã bao giờ bạn trải qua những cảm xúc tương tự?

Tôi vẫn còn nhớ đến giai đoạn năm 2009, khi cúm gà H5N1 bắt đầu bùng phát một cách mạnh mẽ. Trong giai đoạn đầu, mọi người đều rất kiêng dè trước thông tin diễn biến của dịch bệnh khi những người bệnh đầu tiên đều được cập nhật liên tục trên báo. Người người trong tòa nhà tôi làm việc đều đeo khẩu trang khi làm việc với nguy cơ cả tòa nhà có thể bị cách ly. Khi thông tin người thứ hai mắc bệnh, sự sợ hãi được gia tăng theo cấp số nhân.

Tương tự với người thứ ba, thứ tư. Tuy nhiên, khi được biết đến có vài chục người cũng mắc H5N1 thì dường như sự sợ hãi đã bắt đầu đi xuống. Khi cơn dịch bùng phát đến hơn 100 người thì cả công ty tôi đều không đeo khẩu trang nữa. Sự nghịch lý xảy ra ở đó. Với những thông tin xấu mang tính cảnh báo khi tần suất xuất hiện quá nhiều, mọi người sẽ có cảm giác quen thuộc và không còn quan tâm nữa.. Điều này cũng tương tự trong trường hợp cảnh báo “người Việt xấu xí” trên. Về lâu dài, điều này không những đánh thức sự tốt đẹp của người Việt mà còn khiến chúng ta trở nên dửng dưng với cái xấu.

Như vậy, mục đích cơ bản nhất của các thông điệp khơi gợi điều tốt đã không được truyền tải một cách hiệu quả. Vì thế, để phục vụ đúng mục đích phát triển các giá trị cho xã hội, chúng ta cần một cách làm khác. Trong tuần vừa qua, có ba câu chuyện xảy ra đã giúp tôi hiểu rõ hơn về hiện tượng này.

Chuyện thứ nhất: Trong tuần trước, trong một buổi họp với khách hàng ở Đồng Nai, tôi có cơ hội được đi xe qua rất nhiều cây cầu trên đường đi. Nếu như bạn đã từng đi qua nhiều cây cầu, bạn sẽ phát hiện thấy có một điều chưa hợp lí là dưới chân cầu lại xuất hiện các ngã tư. Điều này rất nguy hiểm khi các dòng xe phải dừng lại và tạo nên một áp lực rất lớn lên cây cầu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tải trọng này quá lớn so với sức chịu đựng của cây cầu? Hay những nguy cơ tai nạn khi các chiếc xe phải dừng thắng trên địa hình dốc?

Ngay lập tức, tôi liền nghĩ ngay đến việc quy hoạch đường xá của Việt Nam thật sự không hiệu quả. Tại sao lại cho phép giao lộ xuất hiện ngay dưới chân cầu như vậy chứ? Tuy nhiên, một người thầy, một người anh đi cùng trên chuyến xe đó đã kể một câu chuyện khiến tôi suy nghĩ rất nhiều và từ đó, bài viết này được hình thành.

– “Em biết ngày xưa khi đi khai hoang các khu vực mới, những người dân đầu tiên đến đây như thế nào?”

– “Với mật độ sông ngòi như thế này, em nghĩ rằng họ sẽ đi thuyền tới đây.”

– “Chính xác. Với việc làng xã được xây dựng gần các con sông để tận dụng nguồn nước tại đây thì em nghĩ rằng những con đường đầu tiên sẽ hình thành như thế nào?”

– “Em không rõ lắm, nhưng chắc là nó sẽ chạy dọc theo con sông…”

– “Đúng vậy. Những con đường chạy theo sông chính là những con đường xuất hiện đầu tiên. Sau đó, khi nhu cầu đi lại phát triển người ta mới quyết định xây các cây cầu. Chính vì vậy, việc xuất hiện các giao lộ ngay dưới chân cầu là điều bình thường nếu như chúng ta xét đến lịch sử hình thành của nó.”

Tôi hoàn toàn shock trước thông tin này. Trước đây, tôi cứ nghĩ rằng các giao lộ dưới chân cầu do sự quy hoạch chưa phù hợp. Đến hôm nay, tôi mới biết nguyên do thật sự của nó. Một khi biết được điều này, tôi cảm thấy xấu hổ vì sự hiểu biết quá hạn hẹp của mình khi phê phán một vấn đề. Anh nói thêm:

– “Bất kỳ điều gì cũng có nguyên nhân của nó. Trước khi phán xét một vấn đề, em cần biết được tại sao sự kiện đó lại xảy ra như vậy. Một khi biết được rồi, em sẽ không phê phán nữa và hiểu biết hơn.”

Tôi đã không biết điều này.

Chuyện thứ hai: Đám tang của bác tôi diễn ra vào cuối tuần. Trước đây, khi nhìn thấy các xe đưa tang trên đường. tôi cảm thấy không thoải mái lắm khi trên đường xuất hiện rất nhiều giấy tiền vàng bạc. Ban đầu do không hiểu nên tôi thắc mắc tại sao mọi người lại duy trì hủ tục này khi lại gây mất vệ sinh cho môi trường. Tuy nhiên, lần này với vai trò là thành viên của gia đình có tang, tôi được hiểu rõ hơn về ý nghĩa của hành động này. Đó là thông điệp dẫu chúng ta có nhiều tài sản như thế nào thì khi mất đi, chúng ta cũng không thể mang theo mình được. Hành động này mang ý nghĩa đẹp vô cùng khi là lời nhắc nhở đến những người còn sống về giá trị thật sự của cuộc đời. Giá trị đó không nằm ở tài sản.

Tôi đã không biết điều này.

Chuyện thứ ba: Trong buổi học với các ứng viên chuyên gia huấn luyện của Dale Carnegie Việt Nam. Trước đây, khi tham dự những chương trình đào tạo của Dale Carnegie tôi chỉ đơn thuần đứng với vai trò là người học viên và thích thú với những chia sẻ của chuyên gia huấn luyện. Quan sát những hoạt động, những lời nói, những thông điệp các anh chị chia sẻ, tôi nghĩ rằng đây là điều bình thường vì đây là những chuyên gia huấn luyện. Tuy nhiên, khi tham dự buổi đào tạo cho các ứng viên, điều bình thường này đã không còn bình thường nữa.

Đã bao giờ bạn xem hậu trường của một bộ phim? Nếu như trong khi xem phim bạn chỉ thoải mái với những gì bộ phim diễn ra thì khi xem hậu trường, bạn sẽ cảm nhận được tất cả những yếu tố hoàn thành nên bộ phim đó. Từ cảnh quay, trang phục, ánh sáng, đạo cụ, người hỗ trợ… đến sự công phu của một cảnh quay khi phải được thực hiện đi thực hiện lại nhiều lần. Để một cảnh quay xuất hiện trên màn ảnh, nó phải được chuẩn bị đến từng chi tiết nhỏ.

Điều tương tự với một buổi đào tạo của các anh chị. Khi đứng trước học viên với vai trò chuyên gia đào tạo, đó là sự chuẩn bị đầy công phu cũng như rất  áp lực khác nhau. Nhìn thấy được những cảnh đằng sau hậu trường, bạn sẽ biết được việc quay một bộ phim khó đến mức nào. Cũng như nhìn thấy được quá trình học, bạn sẽ thấy được sự phi thường như thế nào của người Chuyên Gia Huấn Luyện. Ấy vậy mà, trước đây tôi chỉ nghĩ rằng đó là điều bình thường của các anh chị.

Tôi đã không biết điều này.

Khi đọc những nhận xét của người bạn du học sinh Nhật viết về những văn hóa chưa đẹp của người Việt Nam, tôi phải cảm ơn bạn vì sự yêu mến, quan tâm của bạn dành cho đất nước Việt Nam, cũng như sự quan sát sâu sắc với những sự kiện bạn đã chứng kiến. Tôi không viết bài này để biện minh cho những điều chưa hay đó. Thật sự, trong thâm tâm, tôi vẫn tin rằng người Việt Nam có nhiều nét đẹp hơn thế. Chỉ đơn giản rằng, tôi hiểu, phê phán không phải là cách hữu hiệu nhất để một con người trở nên tốt đẹp hơn.

Nếu như bạn biết được rằng, từ ngày xưa, người dân Việt có một nét văn hóa sinh hoạt rất đẹp, rất gắn bó nghĩa tình làng xóm kết nối mọi người đó chính là tụ tập xung quanh mái đình làng. Ở nơi đó, biết bao sự kiện văn hóa, thông tin, những điếu văn yêu nước, những lời rao tuyển binh sĩ chống giặc ngoại xâm, những buổi ca hát dưới đêm trăng rằm hay ngày được mùa, bạn sẽ hiểu được tại sao người Việt lại hay tụ tập chung quanh một điểm mà chưa có thói quen xếp hàng.

Nếu như bạn biết được rằng đặc thù sinh hoạt của người Việt với tính làng xã tự trị rất cao, khi mà chất keo gắn bó này giúp người dân chống lại được thiên tai, bão lũ, giặc đói, giặc rét, giặc ngoại xâm, chắc bạn sẽ hiểu tại sao tính cộng đồng của người Việt lại được đề cao hơn cá nhân. Nếu như bạn hiểu hơn về sự hình thành của văn hóa Việt và cũng yêu người Việt như chính tôi yêu người dân nước mình, bạn sẽ hiểu rằng những hành động bạn phê phán có nguyên do của nó. Tôi không nói rằng, đây là những hành động tốt và không cần thay đổi. Tôi chỉ muốn nói rằng, việc gì cũng có nguyên nhân của nó. Và một khi bạn đã yêu người Việt như tôi rồi, bạn sẽ thấy điều này thật thi vị.

Tôi tin rằng, với tình yêu con người Việt Nam, bạn và tôi sẽ có cách của riêng mình, phù hợp với bối cảnh để xã hội chúng ta ngày một văn minh hơn, giàu tình người hơn trong một thế giới đầy phát triển. Vì tôi tin rằng, không một dân tộc nào là hoàn hảo cả. Tình yêu của tôi dành trọn người dân nước tôi, cả những điều bạn thấy chưa hay, chưa phù hợp.

Người Việt tôi yêu, và khi đã yêu rồi, tôi yêu cả những điều chưa hoàn hảo.

 

 

Đặng Quốc Bảo

Khủng hoảng ngầm

Photo: Magnus Hagdorn

 

Việt Nam ta, đất nước bốn nghìn năm lịch sử…
Việt Nam ta chiến thắng 3 lần giặc Mông – Nguyên và đánh tan mọi kẻ thù dám xâm phạm lên lãnh thổ đất nước.
Việt Nam ta với biết bao nhiêu trang sử hào hùng, bao nhiêu thành tựu, bao nhiêu điều đáng tự hào, bao nhiêu truyền thống đẹp đẽ, nhưng giờ còn lại được bao nhiêu ở thực tại?

Vừa qua có một bài viết gây sốt trên mạng về một người Nhật nói về nước Việt Nam với bao bất cập. Chúng ta không cảm thấy gì sao, hay chúng ta bị “vô cảm hóa” cả rồi, chúng ta lạnh lùng với quê hương đất mẹ nhiều năm liền? Chúng ta là người Việt nhưng chẳng ai dám viết nên hay nói lên một bài như thế, lại để bài của một người ngoại quốc trở nên nổi tiếng. Thiết nghĩ đã đến lúc cả dân tộc hãy nhìn lại toàn bộ cuộc hành trình của nước Việt trong quá khứ ngàn năm, và nhất là trong giai đoạn mở cửa 1986 cho đến ngày hôm nay.

Từ 1986, đất nước mở cửa chính thức bắt đầu từng bước hội nhập với thế giới. Bước ngoặt thúc đẩy phát triển kinh tế hẳn đã tạo nên những tiến bộ và thành tựu nhất định cho đất nước. Đất nước đã có ăn có mặc hơn, đất nước đã đẹp hơn, đất nước đã hòa bình hơn, thế hệ trẻ đi sau được sống sung sướng hơn bậc phụ huynh thời đói nhiều lắm. Hội nhập cho chúng ta cơ hội học hành và tiếp cận với tri thức ngày một dễ dàng, được tiếp xúc với thế giới đơn giản hơn… Chẳng thể phủ nhận những lợi ích thiết thực mà phát triển kinh tế đã mang về cho con người Việt Nam. Trước khi bước sang một ý khác, chúng ta cần phải thừa nhận điều này đã, thừa nhận những công sức mà cha ông – các thế hệ đi trước đã phải bỏ ra bằng máu để có được.

Thừa nhận là một chuyện, nhưng chúng ta đừng nên ngủ quên trên chiến thắng các bạn ạ, bởi vì với cùng thời gian như ta, dân tộc khác đã đi xa hơn rất nhiều. Thủ tướng đầu tiên của Singapore, Lý Quang Diệu năm 1968 có nói một câu: “Không biết bao giờ Singapore mới bằng được Sài Gòn.” Mỗi khi đọc lại câu này tôi lại thấy cảm xúc của mình thay đổi. Sài Gòn – hòn ngọc viễn đông giờ đã qua rồi.

Nếu so về độ ổn định và yên bình của đất nước thì chúng ta may mắn hơn tộc người Do Thái nhiều, vậy mà rốt cuộc Israel – đất nước của tộc Do Thái cũng làm nên những kỳ tích về công nghệ, những điều đó được viết trong cuốn sách Quốc Gia Khởi Nghiệp. Thực tế là chúng ta đã lỡ quá nhiều chuyến tàu, hết Nhật Bản, Singapore, giờ thì chuẩn bị đến Trung Quốc và ta thì vẫn chưa tạo nên được những trang lịch sử để cả thế giới thán phục từ thời chiến tranh cho đến bây giờ. Tôi đang không chỉ nói về kinh tế, mà là toàn bộ những bất cập và khó khăn mà đất nước đang phải đối mặt như: Giáo dục, văn hóa, lối sống, tập quán, cùng nhiều thứ khác nữa.

Chúng ta đang sống trong một thời đại ô nhiễm về môi trường, âm thanh và sự quá tải của thông tin. Đó là lý do khó khăn mà tôi nghĩ là thuộc diện bậc nhất làm cho việc kêu gọi cả quốc gia cùng đồng lòng làm một việc nào đó. Chúng ta đang không thực sự tập trung vào những chủ đề quan trọng, chúng ta bị phân mảnh và rời rạc khỏi những vấn đề mang tầm vĩ mô của cả quốc gia. Hễ mỗi một thông tin quan trọng được đưa lên, nó nhanh chóng bị trôi tuột đi bởi một núi thông tin không quan trọng khác mà tôi gọi là “quá tải”.

Sự quá tải của thông tin, cũng như sự bận rộn của cá nhân hay quốc gia làm cho chúng ta không có thời gian để nhìn nhận và rà soát lại những lỗi hổng hốc, cái lỗ nhỏ ngày qua ngày trở nên to hơn như tầng ozon bị thủng, dần hình thành một vấn đề nghiêm trọng, nhưng nó lại như căn bệnh cao huyết áp ở người già, mệnh danh là: Kẻ giết người thầm lặng. Hẳn là chúng ta không chú tâm, điều này không liên can gì đến việc vấn đề (những bất cập) quanh ta ngày càng phình to lên. Vâng, chúng ta sẽ không quan tâm cho đến khi nó thực sự trở thành một mối đe dọa, đe dọa đến tầng nhu cầu thấp nhất của tháp nhu cầu Maslow: Tầng sinh học và bản năng tự nhiên.

Có lẽ, nói đúng ra, chúng ta đang gặp những khủng hoảng ngầm. Hiện giờ nó chỉ mới tác động ngược lại một ít lên chúng ta, điều này chưa đủ hề gì để làm chúng ta cảm thấy hoảng sợ. Nhưng cứ sống tiếp tục với những bất cập, chúng ta sẽ sớm thất bại không chỉ về mặt kinh tế, mà gặp thất bại trên lĩnh vực con người, nhân văn, chính trị và vô vàn những thứ khác. Tôi đang không nói khoác, thực sự là có rất nhiều người biết rõ điều này hơn tôi, nhưng họ không có thời gian để nói, vậy thì tôi sẽ nói, ai có tai thì nghe thấy. Tôi vẫn tin cả dân tộc mình không phải là tập hợp của những cá nhân bị khiếm khuyết, khiếm thị hay khiếm thính.

Bất cập ở Việt Nam được báo chí phanh phui mỗi ngày từ kinh tế, chính trị, giáo dục đến đời sống gia đình, ứng xử của người với người, công trình đường sá- cầu cống hư hại sập, gãy và bể, cướp bóc với những cụm từ “hiếp”,”giết”, ô nhiễm môi trường nước- không khí, đồ ăn chứa chất độc hại, tỷ lệ ung thư tăng cao…còn nhiều nữa. Vâng! Nhiều quá, có lẽ tôi cũng không cần phải đưa dẫn chứng vào đây nữa. Tôi đang không nói quá, điều này bạn cũng thấy, làm ơn hãy thừa nhận điều đó cùng tôi, tất cả chúng ta đều đang phải đối mặt, nó thực sự là một vấn đề lớn của cả dân tộc.

Chờ đã, tôi muốn kể về tuổi thơ của mình một chút. Ngày tôi vào lớp một, tôi đã được nhìn thấy dòng chữ to ở bức tường nhà trường câu nói bất hủ của Bác Hồ như sau: “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các cháu.” (*). Câu thứ 2 mà tôi cũng đọc hàng ngày là: “Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người”. Tôi chỉ muốn nhắc mọi người nhớ đến 2 câu nói đó thôi, không giải thích hay phân tích về ý nghĩa câu nói nữa.

Tại sao tôi lại nhắc đến 2 câu nói trên, bởi vì Châu Chấu – chủ nhân của video “Sự trăn trở của một kẻ lười biếng” trên youtube đã rất đúng khi nói rằng: Mọi bất cập đến từ sự bất lực của giáo dục. Giáo dục đã không làm tròn nhiệm vụ của mình, bởi vì sao thế? Bởi vì lương giáo viên quá thấp tạo nên hàng tá bất cập, mà tại sao lương giáo viên thấp, bởi vì nhiều điều không minh bạch, mà chính những người trên cao muốn lên đến chức đó cũng phải trải qua 12 năm đi học. Đó là một cái vòng tròn tác động tương hỗ lẫn nhau.

Nói thế không có nghĩa là chúng ta đỗ lỗi hoàn toàn lên nhà trường. Giáo dục không phải là nhiệm vụ của riêng nhà trường, nó là trách nhiệm của cả xã hội, của gia đình, của truyền thông truyền hình, của môi trường xung quanh và của bản thân mỗi người. Trong khi Nhật Bản dạy cho học sinh rằng đất nước của họ là một quốc gia nghèo nàn về tài nguyên, nhiều thiên tai, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi Nhật Bản thì ở ta được tự do thừa nhận rằng: Nước Nam rừng vàng biển bạc! Hãy phân tích về nó để thấy rõ sự khác biệt.

Để ý một chút, chúng ta sẽ thấy giới trẻ đang phải đối mặt với hàng tỷ thứ khó khăn. Nhưng các em không tự nhận thức được điều đó và người lớn cũng quá bận bịu để nghĩ về việc này. Nhiều phụ huynh bước ra từ thời chiến tranh muốn con em được sống ấm no hạnh phúc mà trở nên nuông chiều quá đà, làm cho giới trẻ quen với nếp sống hưởng thụ, đó là một khó khăn mà các em “thụ động” bị tiếp nhận.

Hệ thống giáo dục cũng dạy cho các em biết rất nhiều thứ về khoa học, về kỹ thuật, về ngoại ngữ nhưng lại không dạy cho các em biết thế nào là “sống có giá trị”, sinh ra để làm gì, thế nào là hạnh phúc, thế nào là niềm vui, làm thế nào để hiểu về bản thân hay yêu thương những người xung quanh… Vâng, các em không được dạy những thứ thiết thực. Điều bây giờ tôi có thể thấy là các em học sinh cấp một cắp cặp nặng vài kí lô “sách” trên vai để đi học, bản thân tôi cầm lên còn thấy sợ.

Bây giờ các em phải học nhiều quá, học mẫu giáo, học anh văn, học tin học, học may vá, học phụ đạo, học ôn thi, học trên trường, học ở nhà, cắm đầu mà học, học đủ các kiểu ngay từ khi còn tiểu học, cái cốt chỉ đề sau này thi đỗ một trường đại học hay kiếm được một công việc ổn định. Có lẽ là quá sức với các em mất rồi, một hệ thống giáo dục quá nhiều lỗi trong quá nhiều năm. Xin đừng để các em chịu thêm nhiều áp lực, đừng đi trên vết xe đỗ của nước Nhật – Quốc gia tự sát nhiều nhất thế giới vì cuộc sống quá căng thẳng.

Giới trẻ Việt còn đang phải trải qua thời kỳ giao thoa giữa việc giằn co, giữ lấy những giá trị quý giá của dân tộc và tiếp nhận những giá trị khác của phương Tây. Nói đúng ra chúng ta đang bị tấn công văn hóa và kinh tế, giới trẻ đang bị ngộ độc bởi xu hướng tiếp nhận văn hóa Tây, cứ nghĩ cái gì của Tây cũng là “ngon”, chữ “sính ngoại” bắt đầu được hình thành từ đó. Để giữa cho “hòa nhập chứ không hòa tan” lại là một điều khó khăn, là thách đố lớn dành cho những trải nghiệm non nớt của giới trẻ.

Giới trẻ hiện nay không được hiểu, không được dạy cho những điều hay vì người lớn chỉ lo phát triển kinh tế. Quá ít các hoạt động xã hội, quá ít các câu lạc bộ, quá ít các hoạt động ngoài trời, quá ít các cuộc trò chuyện giữa cha mẹ và con cái, quá ít các cuộc trò chuyện (thực lòng) giữa giáo viên và học sinh, quá ít sự thấu hiểu, quá ít câu trả lời “tại sao” mà giới trẻ gửi đi. Lâu dần hình thành thói quen chấp nhận – văn hóa của người Việt. Giới trẻ đang bị bào mòn đi tính tò mò, hiếu động, yêu thương, đều là những bản chất sẵn có cả. Bởi vì chúng ta lúc nào cũng oang oang: Trẻ em là tương lai của đất nước.

Theo định luật bảo toàn năng lượng thì, năng lượng không tự sinh cũng không tự diệt, nó chuyển từ dạng này sang dạng khác. Chúng ta nên hiểu là, một khi giới trẻ đã không được đón nhận ở mặt trận này, chúng sẽ dẫn nhau đi chơi ở mặt trận khác, chắc chắn là chúng sẽ không ngồi im đó cho chúng ta sai khiến đâu. Đó là lúc chúng dẫn nhau đi karaoke “bay”, bắt chước đi hút chích, đua xe, tụ tập quậy phá, chơi game thâu đêm ngoài quán, nghĩ ra đủ trò không lành mạnh, lưu manh. Bởi vì sao? Bởi vì những điều đó vui! Vâng, vui lắm! Điều mà nhà trường, gia đình và xã hội không cho chúng, chúng tự mình giải thoát cho nhau. Chúng ta nên thông cảm vì điều đó thay vì bảo là giới trẻ ngày nay không được như xưa, điều đó là không đúng và cũng không công bằng cho các em.

Tại sao tôi nói về trẻ em nhiều vậy? Bởi vì, nghe rõ nhé, CHÚNG TA CŨNG TỪNG LÀ TRẺ EM. Tôi không đang nói đến một phần nhỏ của nhóm có học thức, nhóm đó không nói lên một Việt Nam, tôi đang muốn nói đến đại đa số con người Việt hiện nay, kết quả của giáo dục (vâng, khi nào chúng ta còn sống, chúng ta còn đang được giáo dục), những con người khó tính, dễ nổi giận, bất hạnh.

Vâng! Tôi đang chủ quan khi cho rằng đại đa số người Việt Nam thấy bất hạnh và đau khổ. Cái thông tin “Việt Nam là quốc gia hạnh phúc thứ nhì thế giới” chỉ là thông tin ảo không có giá trị. Nếu bạn có thể hạnh phúc trong một môi trường mà ô nhiễm không khí, ô nhiễm thực phẩm, đường sá kẹt xe lên kẹt xe xuống – ổ gà xuất hiện luân phiên, xem các tin tức về cướp, hiếp, giết, sập cầu, thì tôi hơi nghi ngờ về bạn đấy. Nếu bạn thấy “mọi thứ vẫn ổn ở mảnh đất này” thì vâng, bạn quá hạn hẹp và ích kỷ. Bạn đang hưởng thụ ở chỗ ngon lành nhất của đất nước để sung sướng, bao triệu người khác đã phải sống khổ cực khắp nơi.

Sập cầu Cần Thơ, sập cầu Lai Châu, cầu rồng Đà Nẵng lộ xi lanh, Lê Văn Luyện, cháu đâm bà vì không cho tiền chơi game, con đánh mẹ, cướp chặt tay người để giật xe SH, chồng làm rơi vợ chết trên đường không hay biết, chặt người yêu làm 5 mảnh, tai nạn giao thông thảm khốc, chích vắc xin mà không thử phản ứng làm chết trẻ em, vân vân… Đủ thứ chuyện trên đời! Tại sao tôi toàn nói tiêu cực trong bài này ư? Vì tôi đang nói đến những “khủng hoảng ngầm”, một khi khủng hoảng bùng nổ như nước tràn ly, Việt Nam sẽ lầm than chưa từng thấy. Tôi không đang trù đất nước mình, tôi là một phần tử của dân tộc, tôi thiết tha muốn thấy nó trở nên trong lành và bình yên hơn. Dĩ nhiên không cần hỏi thì tôi cũng tin bạn muốn như vậy.

Đừng tìm thêm một lý do nào để bào chữa cho những sai trái của mình nữa. Bạn có thể lý do, nhưng hãy nhớ bạn sẽ chịu trách nhiệm. Tôi không muốn bàn về lý do thuộc kiểu: Biết rồi, nhưng… bởi vì nó vô tận.

Làm sao để cải thiện mọi thứ này? Chỉ có một ý thôi: Tất cả mọi người hãy chung tay lại đi! Làm bất cứ thứ gì từ nhỏ đến lớn: Lượm rác, dừng lại đèn đỏ đúng vạch quy định, không bóp kèn khi đèn đỏ còn 3s, cười nhiều hơn với những người xung quanh, bỏ qua cho nhau khi lỡ va quẹt trên đường, kinh doanh khi đã đủ ăn thì hãy nghĩ cho khách hàng thêm một chút, cha mẹ và con cái trò chuyện với nhau nhiều hơn, bỏ đi những quy tắc cổ hủ, mở mang tư duy, đọc thêm nhiều sách, tham gia nhiều hoạt động xã hội, từ thiện, làm tốt nhiệm vụ của chính mình, hòa đồng với những người xung quanh, chào hỏi nhau nếu có thể, lái xe chậm lại và cẩn thận hơn, giúp đỡ nhau từ việc nhỏ đến việc lớn… Mỗi người làm một việc nhỏ mỗi ngày, chúng ta sẽ có 90 triệu việc hay để lên sóng TV thế chỗ cho những điều tiêu cực, tin tôi đi, nếu làm được, chúng ta sẽ cải thiện Việt Nam theo tốc độ của cấp số nhân chứ không phải là cấp số cộng đâu.

Nó sẽ không khó đâu, nếu bạn làm từ việc nhỏ trước.
Nó sẽ không khó đâu, nếu chúng ta làm nó cùng nhau.
Nó sẽ không khó đâu, nếu chúng ta biết được cách làm.
Nó sẽ không khó đâu, nếu chúng ta chịu cam kết cùng nhau.
Nó sẽ không khó đâu, nếu như bạn có trong mình một niềm tin.

Tôi đang không bốc phét, tôi đang nói sự thật. Tin hay không là việc của các bạn, dù gì thì chúng ta vẫn hít chung một bầu không khí, tắm chung một nguồn nước, nói chung một ngôn ngữ và có giống nhau những đôi mắt màu đen huyền.

————————-

(*): Thư gửi các cháu thiếu nhi nhân ngày khai trường 1946 – Hồ Chí Minh toàn tập

 

-Lục Phong-

Làm giàu không khó hay quá khó?

*Featured Image: Lydia Diaz

 

Hiện nay diễn giả về thể loại làm giàu nhiều như nấm mọc sau mưa, còn diễn thật (như mình) thì hầu như khó kiếm vì nếu chia sẻ thật, chẳng ai dám làm giàu nữa (bạn có thể kiểm chứng nếu học khóa học khởi nghiệp với quán cafe dành cho người không chuyên), còn chia sẻ không thật, lại trở thành diễn giả. Vì việc làm giàu, vốn dĩ không dễ dàng như hình dung bạn tưởng nếu bạn chưa từng kinh doanh thử, dù bạn có làm công việc nào, phục vụ đối tượng khách hàng nào, hoặc kinh doanh bằng bất cứ sản phẩm nào.

Về kiến thức

Việc làm giàu đầu tiên phải cần kiến thức, kiến thức sẽ giúp bạn có nhiều góc nhìn biết cách phân tích mọi chuyện, tìm hiểu nhu cầu khách hàng, phân khúc khách hàng của mình. Kiến thức bạn có thể tích lũy bằng cách học hành chính quy, đó là lý do vì sao khi cầm được tấm bằng MBA (thạc sỹ kinh doanh) thì bạn đã được nhiều công ty chào đón, dù làm được hay không thì chưa biết. Bạn cũng có thể học hành thông qua các khóa học ngắn hạn bổ sung kiến thức, các khóa học online để hiểu hơn về công việc kinh doanh của mình. Ngoài ra, việc học thông qua sách, thông qua các buổi hội thảo cũng giúp bạn giỏi hơn.

Khi kiến thức (tổng quan) đã vững, bạn có thể hiểu được sơ sơ mình phù hợp với ngành kinh doanh nào, còn nếu chưa biết, hãy chọn cho mình một ngành kinh doanh bất kỳ để bắt đầu, mở lòng đón nhận sự thất bại và mất tiền để khi nó đến (chắc chắn) bạn cũng không đau buồn lắm. Đơn cử như kinh doanh đa cấp, nếu không biết kiến thức về kinh doanh, bạn sẽ thấy khá dễ dàng để làm giàu với nó, còn nếu đã có, bạn sẽ thấy đây là một mô hình đúng có thể làm giàu được đấy, nhưng còn khó hơn gấp nhiều lần nếu kinh doanh truyền thống. (bài viết phân tích cụ thể bạn có thể đọc tại đây)

Nhưng cái gì cũng có hai mặt, bạn sẽ học được từ MLM kinh nghiệm làm sale (vị trí kinh doanh) với các kỹ năng tele sale, thuyết trình, làm sự kiện, tổ chức họp nhóm, team building… Nhắc đến vị trí sale, thì đây là một trong những vị trí khá quan trọng của doanh nghiệp khi đây là tiền tuyến xông pha để đem tiền về giúp bạn làm giàu, nếu kinh doanh yếu, bạn đừng mơ đến việc làm giàu. (trừ khi bạn kinh doanh online, việc đem tiền sẽ ở bộ phận khác)

Với bản thân, khi có kiến thức sau 3 năm lăn lộn vừa qua, tôi xác định là có 4 vị trí còn lại khá quan trọng trong doanh nghiệp: Marketing, kế toán tài chính, nhân sự và chăm sóc khách hàng, bộ phận cốt lõi của từng doanh nghiệp. (sản xuất, lập trình, chế tạo….) Bạn thấy đấy, chỉ mới như thế đã thấy tốn khá nhiều thời gian và công sức để học hỏi và tìm hiểu, nên việc làm giàu (nếu có) trong 5 năm là khả thi, nhưng bạn phải trả giá khá nhiều.

Đam mê và tầm nhìn

Khi đọc các bài viết về những người đã thành công, chúng ta thường nghe nói đến sự đam mê với công việc của họ, và với sự trải nghiệm 3 năm qua, tôi xác nhận điều này cần phải có nếu bạn muốn làm giàu, không thì đừng nên nhảy vào để rồi chỉ rước lấy thất bại. Với đam mê, bản thân bạn sẽ có được động lực để không gục ngã, bước qua các định kiến của gia đình và bản thân để đeo đuổi giấc mơ làm giàu. Đam mê sẽ giúp bạn phát hiện ra các yếu điểm, điểm mạnh của mô hình, sản phẩm kinh doanh mình chọn mà khi làm trong thời gian ngắn, hoặc không có kiến thức chuyên sâu về ngành, bạn chẳng thể nào biết và thấy được.

Như bản thân tôi đã xác định là khi suy thoái, nhu cầu căn bản ” ăn, uống, mặc, ngủ, sướng” sẽ dễ thành, đọc các tin Việt Nam tiêu thụ bia nhiều, thì đã thấy thị trường đại dương xanh. Nhưng trầy trật với dòng khai vị như điều, phộng, thì mới thấy đây là “xanh mặt” khi khá nhiều chiêu, trò, các dòng sản phẩm để đánh vào quán được áp dụng, và giờ, sau 2 năm mới phát hiện yếu điểm của thị trường này để có cách xâm nhập cụ thể. Nếu không có đam mê, tôi đã bỏ cuộc từ lâu khi mà trong thời gian đó cũng đã chủ động về một vài doanh nghiệp khá lớn để đầu quân, lương cao, chế độ hậu, nhẹ hơn khi làm cho mình: Vừa không có vốn, vừa nhiều rủi ro.

Trước đây, khi đọc và áp dụng cuốn sách được xem là kinh điển về làm giàu là Think And Grow Rich – Nghĩ Giàu Và Làm Giàu, tôi cũng áp dụng giống trong sách là xác định tầm nhìn, xác định ước mơ mục tiêu của mình, nhưng rồi cũng không được. Nhưng giờ nhìn lại, thấy rằng được khá nhiều, nhưng nó sẽ không giống như lúc trước mình đã hình dung mà đã có sự điều chỉnh tầm nhìn theo thời gian, theo giai đoạn. Khi bước vào con đường kinh doanh, khởi nghiệp thì mới thấy điều kiện kinh doanh mỗi lúc mỗi khác do điều chỉnh luật, nghị định, tình hình thế giới, tình hình thời tiết thiên tai…. Các điều mà nếu đứng ngoài, làm công ăn lương, thì bạn không thể thấy hoặc cảm nhận được cho dù có đọc báo, xem tin nhiều thế nào đi nữa.

Việc kinh doanh thực tế, sự ảnh hưởng diễn ra khá rõ nên nếu bạn không thay đổi tầm nhìn trong lúc hoạt động, thì chắc chắn sẽ thất bại. Để dễ hình dung, bạn biết rằng bạn sẽ qua nhà người yêu để chơi, tầm nhìn lúc này sẽ là cụ thể số nhà, đường, phường, quận…. nào đó. Nhưng từ nhà bạn qua nhà người yêu, bạn phải chạy trên đường, thì lúc này, đèn xanh, đèn đỏ, kẹt xe, các vấn đề tất tần tật liên quan, sẽ làm bạn phải thay đổi hướng đi cho phù hợp. Nó có thể làm bạn tốn thêm thời gian, làm bạn tốn thêm công sức, nhưng chắc chắn, để đến đích, bạn luôn linh động và thay đổi. Lúc này, nếu chỉ ngồi ở nhà và nhớ đến người yêu, bạn có biết các tình huống cụ thể. Vì thế, bạn muốn giàu chỉ có cách là phải hành động, hoặc đơn giản hơn là đi ngủ và thấy mình giàu.

Sự nỗ lực của bản thân

Với sự nỗ lực của bản thân, bạn sẽ luôn chủ động cập nhật các kiến thức phục vụ cho việc kinh doanh của mình, vượt qua mọi gian khó, chiến thắng mọi cám dỗ của sự an nhàn thấy được trước mắt của việc làm công so với khi làm chủ. Tôi có nhớ, khi đọc trong cuốn Nghĩ Giàu Và Làm Giàu Tại Việt Nam, tác giả đã chia sẻ khá hay, đại ý, với một công việc kinh doanh, luôn có người giàu và người nghèo chứ không phải chỉ làm giàu được ở một ngành nào đó. Đúng quá, bán ve chai, bán nước ngọt, kinh doanh máy vi tính, mở tiệm điện thoại, thành lập doanh nghiệp.. Bạn luôn luôn thấy có người thật sự an nhàn, có người luôn than chẳng bao giờ đủ sống. Nếu cố chấp nói người giàu do trước đó họ đã giàu, thì bạn cũng nên tự mình đi kiểm chứng xung quanh nơi bạn đang sống để thấy rằng câu nói đó thật là phiến diện.

Điều này chỉ có thể khẳng định được bởi sự nỗ lực của bản thân mà thôi, nên nếu đã có quyết tâm làm giàu, có nỗ lực, thì chắc chắn không sớm thì muộn bạn cũng sẽ đến đích. Cụ thể như bản thân tôi, nếu trước năm 2010 chỉ là một anh công nhân ngành điện, có tiền mà chẳng có kiến thức, thì ngày hôm nay, tự hào nói rằng mình biết rất rõ về làm sale, một phần marketing online và cụ thể hơn, đó là sự gia tăng khả năng viết để phục vụ cho mục đích chia sẻ “cho là nhận” mình đã chọn.

Như bạn thấy đấy, làm giàu vốn dĩ không khó mà là quá khó, khó nếu bạn không có các điều tôi đã nhắc ở trên (vì đây là các điều cốt lõi phải có, ngoài ra còn khá nhiều các yếu tố khác phụ thuộc nữa), và không khó khi bạn đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả, sai và sửa để đi đến đích của cuộc chơi dài hạn để có thể về hưu sớm, chủ động làm những điều mình thích và không phụ thuộc vào người khác.

 

 

Thuan Nguyen Chính Chủ