22.9 C
Da Lat
Thứ Bảy, 20 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 254

Nền giáo dục đích thực

Featured image: give-wings-to-strength

Thế hệ “gà công nghiệp”

Anh à, nhỏ bạn lớp em vừa mới biết cây chuối là cây gì đó a!” đứa em lớp 10  tại một trường Phổ thông chuyên ở Long An “báo” với tôi như thế. Thấy lạ, tôi hỏi lại cho cụ thể, nó kể rằng con bạn lớp phó học tập cùng lớp, hôm qua xem hình cây chuối trên điện thoại, rồi hỏi nó đó là cây gì, nó mới trả lời. Nhờ đó  nhỏ bạn nó mới biết cây chuối hình dáng ra sao. Tôi thở dài, bảo “vậy có khác gì ‘gà công nghiệp’ đâu”, đứa em bảo “ừ, thì nó nhận là mình được cha mẹ nuôi theo mô hình ‘gà công nghiệp’ mà”!!!

Bạn có suy nghĩ gì sau khi đọc câu chuyện trên?

Thực ra đó chỉ là một ví dụ điển hình cho thực trạng hiện nay của nền giáo dục, sự tồn tại của một “chuồng gà công nghiệp” hay rộng hơn là cả một “trang trại gà công nghiệp” – sản phẩm của nền giáo dục Việt Nam.

Kinh tế phát triển, xã hội đi lên, khi nhu cầu ăn no mặc ấm về cơ bản đã được đáp ứng, con người càng có điều kiện hơn để đầu tư cho việc học tập của con em mình. Thế nhưng người ta càng quan tâm, xã hội càng săn sóc, giáo dục càng cải cách thì chất lượng giáo dục lại càng đi xuống? Các em chỉ biết học, học và học. Học để chất thật nhiều chữ vào đầu, học để có điểm cao, đậu vào trường điểm, thi vào các ngành hot, học để thỏa sự kì vọng cùa cha mẹ… Để bây giờ bước ra đường, nhất là ở các thành phố lớn, chúng ta luôn bắt gặp những em học sinh uể oải với cặp kính dày cộp, đôi mắt đờ đẫn như đang muốn kiếm tìm một lối thoát cho tâm hồn của mình.

Các em không được chú tâm vào việc bồi dưỡng tâm hồn, theo đuổi đam mê, trau dồi những kĩ năng sống thiết thực. Các em không được quyền giữ lại những nét hồn nhiên, tinh nghịch mà đáng lý ra ở tuổi các em nó phải được thể hiện một cách vô tư nhất.

 Mục tiêu của giáo dục Việt Nam?

Trong một buổi trò chuyện với Giáo sư Chu Hảo về chủ đề Tư duy sáng tạo tại Trường Đào tạo Truyền thông Ứng dụng (IAMS). Khi nhắc đến mục tiêu hiện tại của nền giáo dục Việt Nam hiện nay, Giáo sư cho rằng:

Mục tiêu của nền giáo dục Việt Nam hiện nay là đào tạo ra những con người biết phục tùng – một công cụ của xã hội”, một nền giáo dục “đào tạo ra những con người có kiến thức, kỹ năng để chất vào kho chứ không được đưa ra sử dụng.

Giới trẻ bây giờ được sự ủng hộ của gia đình và xã hội, có mục đích học cụ thể hơn nhiều: Học nhằm kiếm mảnh bằng để làm quan và để làm giầu. Việc hoàn thiện nhân cách và văn hóa nền bị đặt xuống hàng thứ yếu. Kết quả nằm ở những mẩu đối thoại sau đây:-‘Bạn có lý tưởng không’?, ‘Không’!; – ‘Bạn có mục đích sống không’?, ‘Có’; -‘Mục đích ấy là gì’?, ‘Học ngành ngân hàng, quản trị kinh doanh hoặc luật để có một chỗ làm tốt, lương cao’…”. Nhạc sĩ Dương Thụ trăn trở với chúng ta như thế trong bài “8 mẩu suy nghĩ về giới trẻ và ‘Élite’ trẻ”.

Ngay từ thời phong kiến, các sĩ tử “sôi kinh nấu sử” cực khổ mấy năm trời cũng để đạt mục tiêu được ghi tên bảng vàng, nhằm kiếm một chức quan để kiếm chác, coi đó là mục tiêu tối thượng. Và hiện nay, học cũng chỉ là để kiếm một tấm bằng, một ngành nghề để nuôi thân và làm giàu. Học để làm công an, làm bác sĩ… chung quy lại chỉ để kiếm một nghề nghiệp thật ổn định và nhiều tiền.

Vừa rồi Bộ Lao động – Thương binh và xã hội đã công bố một con số khiến nhiều người giật mình: 72.000 cử nhân, thạc sĩ thất nghiệp trên cả nước (tính đến cuối năm 2013).  Ngoài nguyên nhân kinh tế suy thoái, con số trên còn là hệ quả của sự cộng hưởng các yếu tố: Trường đại học được cấp phép một cách dễ dãi và tràn lan; sự quản lý yếu kém; sự “gặp thời” của các “con buôn giáo dục”; sự quá coi trọng bằng cấp của xã hội và người học, học chỉ để lấy cái bằng mà không chú trọng vào việc rèn luyện, bồi dưỡng các kĩ năng sống cũng như những kĩ năng thực tế mà công việc đòi hỏi

Ngành giáo dục Việt Nam hiện vẫn đang loay hoay tìm kiếm chiến lược, triết lý, mục tiêu, và phương pháp giáo dục phù hợp. Biểu hiện rõ nét nhất chính là việc liên tục thí nghiệm trên đầu hàng lọat thế hệ học sinh, tạo nên một vòng luẩn quẩn mà mắt xích chính là các vị bộ trưởng nối tiếp nhau.

Câu chuyện về “gà công nghiệp”, câu chuyện về 72.000 cử nhân, thạc sĩ thất nghiệp cũng như nhiều câu chuyện khác mà chúng ta có thể kể về thực trạng nền giáo dục hiện nay đặt ra một yêu cầu bức thiết: phải đổi mới triệt để ngành giáo dục. Và cái thay đổi đầu tiên, nền tảng nhất và bức thiết nhất chính là thay đổi tư duy giáo dục, thay đổi “rượu” chứ không phải “bình”, nhằm tạo ra một nền giáo dục đích thực.

 Nền giáo dục đích thực

 Nền giáo dục đích thực là nền giáo dục mà tất cả các nước trên thế giới đều hướng tới. Các nước phát triển như Mỹ, Nhật, Hà Lan, Úc hay Israel đều đã và đang xây dựng, phát triển nền giáo dục này. Đó là nền giáo dục tạo ra những con người tự do trong suy nghĩ và hành động, có tư duy độc lập, biết bồi dưỡng tâm hồn mình bằng những đam mê và mơ ước.

Giáo sư Chu Hảo cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của thay đổi tư duy giáo dục. Mục tiêu của giáo dục, theo Giáo sư, là “phải đào tạo ra con người tự do, tử tế và có nhân cách, biết lo cho bản thân, gia đình và xã hội.” Nhạc sĩ Dương Thụ cũng cho rằng: “Mục đích của việc học tập là để tạo dựng tri thức nền tảng (văn hóa nền), hoàn thiện nhân cách và phát triển cơ thể để làm người.” (8 mẩu suy nghĩ về giới trẻ và ‘Élite’ trẻ -Vietnamnet.vn)

Nền giáo dục đích thực phải tạo ra được một môi trường giáo dục kích thích sự đam mê, khát khao học hỏi, chinh phục kho tàng tri thức nhân loại, kích thích sự tận hưởng thú vui học tập của người học. Làm cho người học hướng đến việc tận hưởng niềm vui khi học chứ không phải chỉ chăm chăm nghĩ đến điểm số và bằng cấp. Nền giáo dục đó phải tạo cảm hứng và nền tảng để người học vươn ra biển lớn, chinh phục kho tàng tri thức nhân loại, vì “giáo dục không phải việc đổ đầy một cái bình mà là thắp lên một ngọn lửa.” (William Butler Yeats)

 Một nền giáo dục đích thực không dạy cho con người tranh đấu hay giành giật; nó dạy con người cách sống hòa hợp và sáng tạo; nó mở ra cho con người lòng yêu thương, niềm an lạc tự tại và không bao giờ vướng bận so sánh bản thân mình với người khác,” bậc thầy tâm linh Ấn Độ – Osho đã chia sẻ quan điểm về “nền giáo dục đích thực” như thế, “nền giáo dục đó không dạy bạn tranh giành ngôi thứ mà mời gọi bạn tận hưởng mọi thứ bạn đang làm, không màng đến kết quả, chỉ quan tâm đến hành động, tựa như một họa sĩ, một diễn viên múa hay một nhạc sĩ.

 Nền giáo dục đó phải đào tạo ra những con người vừa có học thức, vừa có ước mơ hoài bão, có tâm hồn lành mạnh, biết yêu thương, không vô cảm trước đồng loại, trước những khoảnh khắc của cuộc sống. Ở đó người ta học để hiểu biết, để làm giàu kiến thức và tâm hồn cũng như làm chủ những kiến thức và kỹ năng đó. Chứ không phải học như một cỗ máy, học để “chất chữ vào kho” và không biết sử dụng thế nào.

Việt Nam đang thực hiện công cuộc “đổi mới sâu sắc và toàn diện nền giáo dục”, nhưng nếu không thể tạo ra một nền giáo dục đích thực như trên, không sớm thì muộn đất nước sẽ đi trật khỏi đường ray phát triển của nhân loại.

Kết

Sự ổn định và đúng đắn của chiến lược giáo dục chính là nền tảng để tạo nên chất lượng cho một nền giáo dục, chất lượng nguồn nhân lực cũng như nền tảng cho sự phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội của một quốc gia.

Chính vì vậy, thay đổi tư duy giáo dục là một đòi hỏi cấp bách của thời đại ở Việt Nam. Phải thay đổi, tạo nên một hệ thống tư duy giáo dục tiên tiến, từ đó mới có thể đặt ra mục tiêu, phương pháp giáo dục đúng đắn để tiến tới xây dựng một nền giáo dục đích thực – một nền giáo dục tạo ra những công dân đích thực và tự do.

Ngựa Hoang

Làm bạn với người yêu cũ, nên không?

*Featured Image: Anh’s Photo

 

Chia tay và người yêu cũ đề nghị: “Chúng ta đừng làm người xa lạ, làm bạn nhé.” Và bạn thì phân vân với đề nghị đó theo kiểu “bỏ thì thương, vương thì tội.” Thực ra thì trở thành bạn cũng tốt, bạn sẽ đỡ cái cảm giác hụt hẫng hay tủi thân vì bị “bỏ rơi” hay “vứt bỏ”. Bạn sẽ vẫn có một bờ vai để dựa vào khi bạn thực sự cần, có một người bạn thực sự hiểu mình từ những điều nhỏ nhất. Tuy nhiên, câu trả lời lại có thể là một chữ không dứt khoát nếu bạn thấy mình ở trong những trường hợp sau:

Bạn đồng ý làm bạn chỉ để có cơ hội tiếp tục níu kéo tình yêu giữa hai người

Đàn ông khác phụ nữ ở chỗ nói yêu là thực sự yêu, còn nói hết yêu có nghĩa là hết tình cảm rồi. Đơn giản thế thôi. Cho nên nếu người con trai ấy đã quyết định chia tay thì khả năng níu giữ của bạn chỉ còn gần bằng zero. Vấn đề “không đành lòng buông tay” hay “không tin là đã chia tay” chỉ còn là vấn đề của một mình bạn mà thôi. Đừng tự huyễn hoặc bản thân là người ấy đang thử thách tình cảm của bạn hay đang thực hiện một cái master plan nào đó nhằm làm bạn bất ngờ.

Vứt bỏ tất cả những suy nghĩ ấu trĩ đó đi. Tất cả hết rồi, chào tạm biệt nó thôi. Chấp nhận làm bạn với hy vọng khoảng cách gần gũi có thể làm người đó lại thêm một lần nữa rung động hay hồi tâm chuyển ý… thì cũng không hẳn là ngu ngốc. Tuy nhiên, quá trình này sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí bạn sẽ phải đối mặt với sự thờ ơ và phũ phàng của người đó. Và thực sự thì bạn cũng phải chuẩn bị trước cho một khả năng bạn có thể bị tổn thương nặng nề hơn cả việc hai người chia tay nhau. Như thế, bạn có chịu đựng được không? Nếu câu trả lời là có thì bạn biết phải gọi cho ai rồi đấy. Còn nếu câu trả lời là không thì bạn có một like từ tôi.

Trước khi yêu nhau, hai người chưa bao giờ là bạn

Thì sau khi chia tay, hai người càng không thể làm bạn được đâu. Trong cuộc sống này, có những người chỉ có thể làm bạn, có những người chỉ để yêu và có những người vừa là bạn vừa là người yêu (kiểu này hiếm). Để trở thành bạn tốt của nhau, hai người phải có những yếu tố nhất định và cơ bản giống nhau để có thể duy trì tình bạn. Mà hai người yêu nhau đôi khi chỉ là vì những hấp dẫn giới tính xảy ra trong một hoàn cảnh/tình huống nhất định nào đó. Cho nên khi sự hấp dẫn và tình cảm ấy biến mất thì hai người trở thành hai cá thể khác nhau không có điểm chung như trước khi yêu nhau.

Trở thành bạn vì thế mà là chuyện không tưởng. Việc quyết định có trở thành bạn của người yêu cũ cũng cần những suy nghĩ cẩn thận như khi quyết định có nâng mối quan hệ tình bạn trong sáng với người bạn thân trở thành tình yêu hay không. Cả hai quyết định đều có khả năng dẫn đến những kết cục mà cả hai người trong cuộc đều không bao giờ muốn: Mối quan hệ trở nên tệ hại đến mức hai người trở thành kẻ thù của nhau. Chỉ có điều, theo quan điểm của tôi, là bạn thì mãi mãi chỉ là bạn và chưa từng là bạn thì mãi mãi cũng không thể là bạn được. Đơn giản thế thôi.

Niềm tin và sự tôn trọng dành cho người kia đã bị tổn hại nghiêm trọng sau mối quan hệ tình yêu của hai người

Người ta chia tay có nhiều lý do. Có những người vẫn còn yêu nhau lắm nhưng chia tay do thấy không thể hòa hợp được hoặc cả hai tự nhận thấy mối quan hệ sẽ không đi đến đâu. Có những người chỉ là bỗng nhiên một sáng tỉnh dậy thấy… hết yêu (fall out of love). Sự tôn trọng, tình cảm và niềm tin vẫn còn đong đầy thì có thể làm bạn được. Nhưng nếu chia tay vì lý do bị phản bội, bị người kia hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần thì… xin bạn hãy chạy cho nhanh, cho xa. Bạn có quyền được bảo vệ mình khỏi những tổn thương không đáng có cơ mà. Đừng cho người khác thêm cơ hội để làm bạn bị đau, phải khóc và thất vọng nữa thêm nhé. Vẫy tay tạm biệt mối quan hệ ấy luôn, ngay và lập tức đi. Hãy cảm tạ trời đất vì mọi chuyện tồi tệ đã kết thúc và giờ thì bạn tự do rồi.

Bạn không thể chịu đựng được khi thấy người yêu cũ có người yêu mới

Chuyện tình yêu của hai bạn đã kết thúc nên sớm hay muộn thì việc người yêu cũ đi theo tình yêu mới cũng sẽ xảy ra. Hãy hỏi bản thân mình, nếu chuyện ấy xảy ra thì bạn – khi đó đang trong vai trò là MỘT-NGƯỜI-BẠN không hơn, sẽ cư xử như thế nào? Nếu chỉ cần nghĩ thế đã làm cho bạn gần như phát điên lên, ghen tuông và tức giận thì hãy từ bỏ ý định làm bạn với người yêu cũ đi. Như thế sẽ tránh được sự tổn thương và sự khó xử cho tất cả mọi người.

Sau khi chia tay, không tránh khỏi sự hụt hẫng và bơ vơ, nhất là nếu bạn không phải là người ra đi mà là người ở lại. Đôi khi, suy nghĩ trở thành bạn với người yêu cũ cũng trở nên tương đối thuyết phục để giảm bớt những cảm giác tiêu cực nói trên. Nhưng hãy suy nghĩ thận trọng trước quyết định này nhé. Vì nếu quyết định đúng nó có thể làm cho bạn hạnh phúc hơn cả khi còn yêu nhau nhưng nếu quyết định sai bạn có thể vừa kí bản cam kết đưa thẳng bản thân xuống địa ngục trần gian đấy.

Và cho dù bạn không rơi vào một trong bốn trường hợp trên thì khoảng thời gian 1 đến 2 tuần sau khi chia tay không bao giờ là khoảng thời gian tốt nhất để đưa ra quyết định có làm bạn hay không đâu. Hãy cho bản thân một khoảng lặng để cảm nhận và suy nghĩ một cách sâu sắc về những điều vừa xảy ra và kết thúc. Hãy để bản thân có thời gian vượt qua nỗi đau và cơn bão cảm xúc rồi lý trí của bạn mới thực sự hoạt động tốt để đưa ra quyết định đúng đắn được.

Tình yêu cũng có một đời sống nhất định của riêng nó. Đừng vội vã chôn sống tình cảm của mình. Lời chia tay chưa bao giờ là sự kết thúc của một tình yêu vì tình cảm luôn có những lý lẽ của riêng nó để tiếp tục tồn tại, dù đôi khi chỉ là sự cố chấp đến ngu muội. Hãy dành thời gian để cảm nhận mình thực sự cần gì và muốn gì sau khi chia tay. Để đến một ngày cảm giác bạn dành cho người kia chỉ còn là một đám tro tàn thì vẫn nhẹ nhàng thanh thản để gió cuốn đi. Đừng dội nước lạnh vào tình cảm khi nó vẫn còn là than hồng, bạn sẽ tự làm mình bị tổn thương mất thôi. Cứ từ từ, cứ từ từ chờ đợi bạn nhé…

Bạn sẽ sớm tìm ra câu trả lời cho bản thân mình mà thôi…

 

Bảo Bình

Đừng coi cả thế giới là mình, con gái ạ!

*Featured Image: Ibai Acevedo

 

Nhân ngày 1/4 nói một câu chuyện tưởng đùa mà là thật, tưởng thật mà ai cũng nghĩ như đùa. Trước khi đọc bài viết này, bạn cứ tin rằng hôm nay là ngày Cá tháng tư nên tác giả đang đùa đi. Còn nếu bạn thực sự quan tâm đến cái tiêu đề thì cứ giữ thái độ nghiêm túc mà đọc vì chính xác là tác giả đang viết hoàn toàn nghiêm túc đấy.

Cái mà tôi – tác giả của bài viết này đang muốn nói đến chính là một căn bệnh của những cô gái mà các bạn có thể gặp nhan nhản ngoài đường, trong trường học, trên facebook hoặc ở bất kì đâu trong xã hội ngoài kia. Tôi không có ý nói tất cả con gái đều có căn bệnh này, nhưng tất nhiên cái gì gặp nhiều thì mới dễ dàng gọi là “bệnh” được. Tự coi cả thế giới là mình hay tự coi mình là trung tâm của vũ trụ – bệnh ảo tưởng sức mạnh.

Trước khi viết bài này, tôi đã google cụm từ “ảo tưởng sức mạnh” là gì suốt buổi tối, cộng thêm việc nhắn tin cho vài người bạn trên facebook của tôi để hỏi quan điểm của họ. Tất cả chúng ta, những người trẻ tuổi đang sống trong một xã hội hiện đại và sở hữu một cái tài khoản facebook chắc chắn đều hiểu “ảo tưởng sức mạnh” nghĩa là gì. Mỗi ngày trôi qua là hàng chục hàng trăm cái ảnh tự sướng, tự nhận mình xinh đẹp không ai bằng, tự thể hiện bản thân là một cô gái có nhiều anh chàng theo đuổi, luôn cho rằng lẽ sống, phong cách và phát ngôn của bản thân là chân lý đúng đắn nhất trong tất cả các chân lý trên đời. Chưa hết, cái quan trọng để nhận biết một cô gái với căn bệnh “ảo tưởng sức mạnh” là cách cô gái ấy đối xử với mọi người xung quanh, đặc biệt là những cô gái còn lại không giống như mình.

Tại sao lại chỉ gán ảo tưởng sức mạnh cho con gái, còn con trai thì không? Không phải vì con trai không ảo tưởng, mà con trai chưa bao giờ có đủ sức mạnh phi thường và tự tin bất thường để ảo tưởng nhiều như con gái. Trước nay ai ai cũng bảo tự tin trước mọi người là rất tốt. Đúng, tự tin thể hiện cá tính của bản thân là điều nên làm. Nhưng cái tự tin thể hiện cá tính ấy cần được bày ra đúng lúc đúng chỗ đâu phải đứng ở bất kì đâu cũng cho bản thân là số một được? Tự tin nhiều quá sẽ trở thành tự kiêu, các cô gái ạ!

Để có thể “ảo tưởng” được hẳn là bất kì cô gái nào cũng cần có một khoản “vốn liếng” nhất định: Nhan sắc, tiền bạc, tài năng, được nhiều anh chàng theo đuổi hoặc… chẳng có gì thì cứ thử ảo tưởng đi là có tất cả! Nhưng xinh đẹp, biết ăn mặc, trang điểm không có nghĩa là tự cho mình cái quyền đánh giá người khác, dè bỉu chê bôi họ chỉ vì họ không ăn mặc giống như mình, họ không biết trang điểm tô vẽ mặt mũi cầu kì. Một ngày hai tư giờ chỉ lo làm sao để thể hiện được chút xinh đẹp và vài cái tài năng chẳng bài bản gì của mình ra cho thiên hạ biết, có đáng không?

Một nhóm bạn chơi với nhau, cô gái nào đứng dậy đi về trước thì những người còn lại ngồi nói xấu đứa vừa về chỉ vì: “Con bé đấy dùng túi đẹp hơn mình” “Nó có anh này anh kia tán tỉnh”…Cái sự ảo tưởng về bản thân có thể đưa một cô gái lên đến đỉnh cao trong cái đầu của chính cô ta, và hạ thấp hình ảnh của cô ta xuống trong mắt của những người có cái đầu tỉnh táo xung quanh.

Có một sự thật rằng những người mắc bệnh “ảo tưởng sức mạnh” thường là những người không quá xinh đẹp, không quá tài năng và cũng chẳng sở hữu cái gì nổi trội, bởi vì những người tài giỏi họ đã có cái đầu thông minh để biết rằng trên trái đất này có 7 tỉ người, trong số 7 tỉ đấy ít nhất cũng có một người hơn họ và họ sẽ dành thời gian để cố gắng thay đổi bản thân tốt đẹp hơn thay vì ngồi đấy mà tưởng rằng mình đã quá tốt rồi không cần thay đổi thêm gì nữa.

Trên đời này không có ai hoàn hảo cả – đó là điều mà mỗi người hiểu khi sinh ra, nhưng càng lớn thì nhiều người càng tỏ ra không hiểu và mặc kệ nó để nghĩ mình hoàn hảo nhất thế gian. Thích “lên mặt dạy đời” có phải là cụm từ chính xác nhất để chỉ một hành động dễ gây ức chế tinh thần nhất cho tất cả mọi người? Những đứa con gái sống trên đời tầm 17, 18 năm gì đấy, luôn có gia đình che chở bảo vệ, ngày ngày chỉ có việc cắp sách đến trường đi học, lo ăn gì mặc gì chơi gì mà lúc nào cũng muốn lên giọng bảo ban những người xung quanh phải sống thế này, thế kia.

Xin thưa, mỗi cây mỗi hoa mỗi người mỗi cảnh, ai cũng có cuộc sống riêng và những vấn đề riêng, xin đừng tự lập trình rằng bản thân có thể hiểu mọi thứ trên đời này và giải quyết chúng bằng một cái phẩy tay. Thay vì bình luận về những việc không phải của mình thì nên học cách thông cảm cho người khác.

Những cô gái ảo tưởng thường nghĩ rằng họ được nhiều chàng trai theo đuổi và tất cả con trai đều thích kiểu con gái như mình. Đúng là khi được tiếp xúc với một cô gái tự tin, xinh đẹp bất kì chàng trai nào cũng thấy thích. Nhưng sau cái ấn tượng ban đầu đó là cả một khoảng… kinh hãi vì độ tự sướng quá cao của con gái.

“Em ấy có thể ngồi hàng giờ để khoe rằng mình có cái này, cái kia, đã từng yêu người này người kia, bao nhiêu anh tán mà em ấy chưa đổ. Rồi mình mới giúp đỡ em ấy việc gì đấy, nói chuyện thoải mái một tý là tối về em lên facebook rêu rao khắp nơi là mình thích em.” Những chàng trai thường thích một cô gái thông minh và tinh tế, tự tin đi cùng với khiêm tốn – Đừng có tự mặc định rằng hễ gặp ai nói vài câu chuyện tầm phào là người ta lập tức yêu ngay mình được!

“Ảo tưởng sức mạnh” là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm nhất, chữa nó thì cũng dễ thôi nhưng người mắc bệnh lại không biết rằng mình đã mắc bệnh, hoặc trong một phút giây nào đấy biết thừa là mình mắc bệnh nhưng không chịu thừa nhận để mà thay đổi. Con gái ạ! Ảo tưởng có thể làm cho cuộc sống của bạn toàn màu hồng, làm cho bạn luôn cảm thấy đủ đầy hạnh phúc nhưng điều đó chỉ như một giấc mơ thôi, bạn không thể sống trong trạng thái mơ màng suốt cuộc đời được đâu. Thế giới này bao la rộng lớn lắm, hãy đứng lên, xỏ giày vào và khám phá nó. Đừng đứng lì ở một chỗ và tốn thời gian đánh giá, so sánh, nhận định về mọi người nữa. Khoảng trời trên đầu em và mảnh đất dưới chân em chưa phải là khoảng trời xanh nhất và mảnh đất màu mỡ nhất đâu.

Một lúc nào đấy khi tỉnh lại, nhận ra rằng cả thế giới này đã tiến về phía trước và bỏ em lại xa lắm rồi thì đã muộn, con gái ạ!

 

Hạnh Moon

Lãng đãng Thị Mầu

*Tranh: Thị Mầu lên chùa (unknown artist)

 

Nửa đêm cái chân đau đau, cái người đau đau sau cái tai nạn hồi chiều, ta nằm xem chèo trên tivi, chiếu chèo giữa sân đình, và ai đó đang diễn lại cảnh Thị Mầu lên chùa, trích đoạn kinh điển nhất của bộ môn đậm văn hóa Bắc Bộ này.

Ta không thích Thị Mầu trong trích đoạn đang xem. Có lẽ vì Thị Mầu quá cứng, dẫu có đong đưa sàng xê thì cũng không ra chất, có lẳng mà chẳng có tình. Đôi mắt lá răm không còn đủ lúng liếng và ánh lên nét nghịch ngợm của cô thiếu nữ quen được nuông chiều nữa. Nói cho chính xác là Thị Mầu này chẳng có chút sức sống nào, trơ cứng và trả bài.

Nhớ lần đầu xem, là Thu Huyền diễn, chẳng có chút khái niệm gì, nhưng đọng lại vẫn cái ấn tượng yêu Thị Mầu đến lạ. Bao đời người ta ghét Thị Mầu rồi nhỉ? Ta vẫn ước được như cô nàng xấu xa này. Tưởng lại, ngày Thị Mầu mới lớn, hồn nhiên, xinh đẹp và vô tư. Ừ thì nàng ta lẳng lơ, đong đưa. Già chẳng bỏ, nhỏ không tha. Thằng Nô không chừa mà Thầy Kính cũng chẳng được để yên, ghét làm sao mấy ông sư giả vờ, ta đây trêu ghẹo cho bỏ ghét.

Nàng là một “gái hư” điển hình của người Việt. Nàng bị phê phán, là đối trọng để nâng được cái đoan trang, hiền thục, chuẩn mực và nhân hậu của Thị Kính lên đến cùng. Nhưng ta đố, ai có thể học được cách lẳng lơ, một cách tự nhiên và tỏa hương như Thị Mầu, nếu như không phải là trời sinh bản tính. Dù cho có học, thì cũng chẳng sao chép được cái chất lả lơi toát ra từ bản thân, vẫn là một cái cây được ghép cành, chứ không phải mọc ra từ đất, đón lấy khí trời để hát ca và lả lơi với gió.

Và ta đoán chắc, một cô nàng Thị Mầu ngoài đời, khi cái tính lẳng lơ có sẵn từ trong toát ra, thì chẳng cần phải cường điệu, hay nói như từ ngữ của teen bây giờ là chẳng cần “dẹo” cũng vẫn lắm người xin chết cả đời. Thị Mầu rất lẳng, nhưng cũng rất tình. Thị Mầu nữ tính và căng tràn nhựa sống. Thị Mầu cứ hồn nhiên với chính bản thân của mình. Mặc kệ tất cả những người khác.

Ngày xưa, hẳn lắm kẻ thèm Thị Mầu, nhưng vì sợ bị chửi, sợ bị ném đá, nên rốt cuộc phải nuốt nước bọt vào trong. Và với cái tâm lý bao đời, ăn không được thì đạp đổ, người ta sẽ thêm thắt một chút, tưởng như người vốn đã xấu xa, còn phải đóng thêm cho tròn cái vai ác nữa. Có ai nghĩ, Thị Mầu chính là ước mơ tận sâu thẳm của những người đàn bà, thèm khát được tự do, được nói năng thoải mái, và thoải mái với sự nữ tính của mình mà chẳng nhất thiết phải dùng đến cái đầu đầy lí trí, sợ mình đi chệch và thoát ra khỏi cái khuôn: “Công-dung-ngôn-hạnh”

Thế cho nên lắm kẻ cùng giới ghen tị với Thị Mầu, nào đồ trắc nết, nào đồ lẳng lơ, tại sao trong khi mình phải khổ sở thế này, kín đáo e dè thế này, ăn chẳng dám ăn, nói chẳng dám nói thế này, mà nó lại được phởn  phơ, sung sướng, đú đởn thế nhở? Và rồi, họ tự an ủi bằng cách nghiễm nhiên tự đề cao, nâng mình lên một bậc, đẩy cho cô gái hồn nhiên kia bẹp dí dưới chân mình. Mình tự hào rằng mình cao quý, còn cái đứa ấy thật là đồ rác rưởi, bỏ đi. Ôi, Mầu ơi là Mầu, hồn nhiên cũng là một cái tội đấy!

Bản thân Thị Mầu thời ấy không dùng Internet, không đọc sách báo xa gần, mải lo lẳng lơ nên không có điều kiện cập nhật thông tin để biết mình là con cháu và bản sao chuẩn nhất của Mẹ Eva. Ngày xưa Eva mà không lẳng lơ với Adam, không dụ khị chàng cùng ta ăn trái cấm, thì làm sao mà có được loài người với đầy đủ hỉ nộ ái ố của đời sau, để mà gióng mỏ: Chiềng làng chiềng chạ, thượng hạ đông tây…

Tóm lại một điều Thị Mầu bị ghét là phải, bị ghen tị là phải, và bị chửi đời đời là phải. Chỉ bởi: Nàng ta may mắn không được đưa lên bệ thờ! Nàng ta quá sung sướng được sống thật, sống hồn nhiên!

 

Axon

Lòng tốt không bị đánh cắp

*Featured Image:  Adih Respati

 

Tan buổi hội thảo vào lúc hơn 12 giờ trưa, chúng tôi ra cổng và gặp một ông già đứng ngả mũ xin tiền lẻ. Một vài người rút ví ra. Tôi vòng xe qua, nhưng rồi đứng lại. Người đàn ông ấy có bộ dạng và cách nói năng lịch sự, chòm râu trắng và khuôn mặt chưa nhiều nếp nhăn. Tôi hỏi sao ông lại phải đi xin tiền lẻ, và cho ông ta số tiền cỡ bằng một lần mừng đám cưới. Hỏi ông đi đâu bây giờ, ông nói ra bến xe để về nhà ở huyện BQ, và tôi cho ông đi nhờ, nhưng nửa đường ông xin xuống trước cổng một quán ăn. Sáng hôm sau, tôi lại nhìn thấy ông ngồi ở đầu cầu và đang hút thuốc lá, đếm một xấp tiền lẻ trên tay, chiếc cặp da cũ để bên cạnh. Có lẽ lúc đó ông chẳng vội vàng gì, và có lẽ ông không phải là nhân vật trong câu chuyện đã kể với tôi lúc trưa hôm trước.

Nếu kể lại với vợ tôi, cha mẹ tôi hay những người bạn khác, họ sẽ cười: Đầu hai thứ tóc rồi mà còn ngây thơ, tin và giúp một người xin ăn chuyên nghiệp. Tôi không nghĩ phải kể lại để làm gì, và nếu điều đó xảy ra, bị cười chê, trách móc, có thể tôi cũng chẳng lấy làm buồn. Vì có điều này họ không biết: Ngay khi đưa tiền cho ông ấy, tôi thực sự muốn quan sát bản thân mình, có thấy tiếc tiền không, có muốn tìm kiếm cái suy nghĩ rằng ta là kẻ hào phóng, là người đức độ hay không… tôi tự hỏi mình điều đó.

Nghe câu chuyện làm mồi xin tiền kia, tôi có tin ngay không, có chút gì nghi ngờ không? Không. Không tiếc tiền, không thấy vui vẻ hào phóng, không thấy mình vừa cao giá đạo đức thêm, không tin cũng không nghi ngờ. Đơn giản thôi: Ông ta muốn xin tiền, và tôi cho tiền, câu chuyện khốn khổ kia là lý do phù hợp để xin. Vậy thì cứ thử cho đi, giúp đi, đừng cầu mong đấy là vị tiên phật biến hóa thử thách lòng người, đừng biến mình thành công an tòa án để phán xét nghi hoặc, đừng sung sướng vì câu người ta nói “ơn anh/chị suốt đời”, đừng cầu đền đáp, đừng nghĩ bỏ tiền ra mua phước thiện để dành,…

Có người sẽ trách tôi: Hâm quá, vui vẻ gì khi giúp đỡ một kẻ lừa đảo. Vậy tôi có tức giận không, có thấy bẽ mặt vì bị lừa không? Những người khác gặp ông một lần, cho ông chút tiền lẻ, họ sẽ giữ được trong lòng niềm vui với ý nghĩ rằng mình là người tốt, mình đã làm việc tốt, giúp đỡ một kẻ khó khăn, mình đã tích thiện, cũng như mỗi lần đi chùa mình đều đóng góp công đức,… Thế còn tôi, tôi còn lại gì? Cho dù ông ta là một kẻ đi xin bằng những câu chuyện không có thật nhằm vào lòng trắc ẩn của con người, thì cuộc đời ông vẫn là một bí ẩn, và tôi chẳng có quyền gì mà phán xét ông. Nếu hôm nay ông lại xin tôi với cùng một cách cũ thì chắc là khó đấy, nhưng thứ mà hôm trước tôi đã cho đi, thì nó là của ông rồi.

Nếu cứ mãi băn khoăn rằng những người ngửa tay, ngả mũ xin ăn kia có thực sự khốn khó và thiếu thốn hay không, rồi sẽ đến lúc ta thành kẻ dửng dưng với họ, lòng ta thành chai sạn, vô cảm. Và khi đưa cho đứa bé nhem nhuốc đứng cắp nón bên cổng chợ một chiếc bánh mì, đừng nghĩ thoắt chốc ta đã theo bước đường của Đức Quán Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Khi tận mắt chứng kiến cuộc sống của những mảnh đời bơ vơ, khó nhọc, thì có lẽ dăm đồng bạc lẻ ta đã bố thí không còn mua được chút thanh thản nào đâu, mà nỗi day dứt sẽ còn ám ảnh rất lâu.

Lòng tốt, lòng vị tha trắc ẩn của bạn, của tôi, đừng chối bỏ nó chỉ vì không phải là thứ có thể đem đánh đổi, đừng cất giữ quá kỹ càng, dù nó có thể bị lợi dụng nhưng sẽ không ai đánh cắp nó. Đấy sẽ là cái còn lại.

 

Guilavethu

Đứa trẻ bên trong mỗi người không bao giờ chết

 *Featured Image: Jim Pennucci

Tất cả chúng ta đều muốn làm nghệ thuật, chúng ta thích cắm hoa, nấu ăn, vẽ, chơi nhạc, ca hát, làm thơ, viết văn, vân vân. Chúng ta thích trang trí phòng ốc sao cho đẹp, màu mè, trang trí tập vở bằng nhiều loại bút khác nhau, trang trí cơ thể bằng quần áo và trang sức… Chúng ta thể hiện sở thích về nghệ thuật của mình ở khắp nơi và nếu chúng ta làm điều đó chỉ vì ta thích thế, nó làm ta vui thì có khả năng rất cao là đứa trẻ bên trong chúng ta vẫn luôn luôn tồn tại dù cho ta có bao nhiêu tuổi đi nữa.

Tất cả những lời tôi viết không phải hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ của tôi, tôi được nghệ sĩ Young-ha Kim truyền cảm hứng bằng bài diễn thuyết của anh mà tôi xem trên Ted talks. Vì vậy, để bài viết này “coi cho được” đối với tôi thực là khó, nó có phải là ý tưởng của tôi đâu.

Theo anh Young-ha Kim, trẻ con dành tất cả thời gian để chơi đùa với nghệ thuật. Chúng ca hát, kể chuyện, vẽ vời, nhảy múa, đóng kịch, nấu ăn… Và chúng không bao giờ biết mệt, chúng chỉ mệt khi người lớn bắt chúng ăn và đi ngủ thôi. Đến khi lớn hơn một chút, nghệ thuật trở nên nhàm chán khi chúng bị ép buộc phải thi đấu và chiến thắng, tính sáng tạo bị người lớn bóp chết bằng việc phê bình đúng sai, đẹp xấu, hay dở.

Còn đối với những ai thậm chí chẳng còn nhớ nổi vì sao mình đã từ bỏ nghệ thuật thì bị nhồi nhét bởi những quan niệm ghê gớm về nó. Chúng ta nghĩ làm nghệ thuật ắt hẳn phải có năng khiếu thiên bẩm, phải được dạy dỗ đàng hoàng đầy đủ các kĩ năng này nọ, phải được trang bị các loại dụng cụ đặc biệt này kia, tác phẩm nghệ thuật phải có giá trị cốt lõi nhân văn, phải hàm chứa gì gì đó… Hay ghê gớm hơn là chúng ta thường có ý nghĩ rằng người nghệ sĩ, họ phải có “máu điên” hay sao ấy, phải “đi mây về gió” hay sao ấy, phải hâm hâm dở dở một chút hay sao ấy…  Để nổi tiếng, được ghi danh muôn thuở thì những điều đó có thể đúng nhưng để cho cuộc đời vẫn đẹp sao thì chúng ta đã hiểu sai rồi.

Cuộc sống của chúng ta không biết đã trở nên nghiêm túc, căng thẳng từ bao giờ. Chúng ta mệt mỏi vì làm việc chúng ta nghĩ rằng mình thích, nếu thực sự thích thì ta không thấy mệt mỏi đâu. Vấn đề là ta không dám dành một phần trong con người mình để nuôi sống đứa trẻ ở bên trong, không dám dành một phần thời gian để làm điều khiến chúng ta vui. Chúng ta bận rộn, bận rộn và bận rộn rồi tự hào vì chúng ta đang bận rộn lắm không có dư hơi làm việc của trẻ con. Chúng ta vội vã trưởng thành để rồi sợ hãi rằng mình đã già.

Phần lớn chúng ta ở trong diễn đàn này, ngoài viết ra thì còn làm gì khác? Tôi thích vẽ nhưng tôi không có can đảm vẽ vì tôi vẽ xấu kinh khủng. Tôi thích chụp ảnh nhưng điện thoại của tôi từ chối việc đó, thế là tôi chỉ còn mỗi việc viết. Điều này có vẻ đơn giản hơn. Tôi rất hy vọng biên tập viên của web cho phép tác giả được phép đăng những tác phẩm khác của mình như tranh vẽ hay ảnh chụp hoặc các đoạn phim ngắn… Có khi tác giả có hứng viết, cũng có khi tác giả chỉ muốn vẽ, có khi một bức ảnh lại hàm chứa cả ngàn lời nói dông dài miên man.

Chỉ là một chút suy nghĩ, một chút cảm hứng mà thôi.

 

Quyên Quyên

Sau ô cửa tháng 3

 *Featured Image: Any Direct Flight

 

Chiều cười cười với em qua ô cửa sổ hẹp
em muốn đưa tay ra để chạm tháng 3
hương điệp vàng lóng lánh
trang điểm một mùa xa
chiều thầm thì hát khúc ca không trở lại
nắng biếng lười rớt trên tán cây đã khô
chút diệp lục tàn không níu được dư âm xưa
rát gió cười lẫm liệt
vòng tay khát một cơn mưa
chiều ngân nga trên em nỗi nhớ cẩm thạch
màu son môi thường mau lem
khoảnh khắc nào khó níu giữ
ừ, em thèm chút êm đềm
anh đừng sáo mòn ngày tháng cũ
cồn mưa hư hoại vừa lên
đừng xếp cho thẳng thớm những câu từ đã đã lâu rồi héo rũ
để cho em một chiều xông xênh
câu ca mắc lưới ràng ở lại
cải ngồng chưa độ ra hoa
chiều rơi tự do như câu hát
ngàn năm đâu đã xoa nhòa

 

Phương Uy

 

3 cô gái tôi đã yêu

*Featured Image: Biró

Cuộc đời tôi trải qua 3 mối tình, những cô gái tôi yêu đều xinh đẹp, đáng yêu và sâu sắc theo những cách riêng.

Người con gái đầu tiên bước vào cuộc đời tôi trong giai đoạn hừng hực lửa trẻ, đầy đam mê và cảm xúc. Thời điểm đó tôi có nhiều cô gái để lựa chọn yêu nhưng tôi đặc biệt chú ý đến em vì sự đặc biệt. Em mang những cảm xúc và suy nghĩ sâu lắng trong một thế giới vội vàng và đầy biến động, dù em có phải lao theo nó, nhưng em luôn biết cách dừng lại đúng lúc, cân bằng và bước tiếp.

Em thu hút tôi bằng sự tinh tế trong cách thể hiện cảm xúc, luôn chọn điểm rơi thích hợp để bày tỏ. Chẳng trách ở khoảng đầu tuổi thanh niên chập chững tôi đã quay quắt vì em, và tôi bắt đầu kinh nghiệm thế nào là nỗi nhớ, là sự bồn chồn và tâm trạng như lửa đốt lòng. Tôi đã xem em như một phần quý giá của chính mình, quan tâm em và giới thiệu em cho những bạn bè thân thuộc. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa xem em như một phần không thể thiếu vì tôi vẫn có thể phiêu du đây đó với nhiều thú vui mà không cần em. Bẵng đi một thời gian, tôi gặp lại em để ôn lại những kỷ niệm thì em đã không còn nữa. Nhiều lần tôi liên lạc cố tìm em mà không được, người ta chỉ lạnh lùng thông báo là tôi không thể gặp em nữa.

Người con gái thứ hai hội tụ nhiều yếu tố gần như hoàn hảo, em trưởng thành, chín chắn và sở hữu một ngoại hình lý tưởng. Tình cảm tôi dành cho em không ùa đến bất chợt mà lặng lẽ và lớn dần theo năm tháng. Tôi trân trọng mỗi phút giây gặp em và khao khát được nghe em nói dù thực sự là em không hề dành cho tôi một ưu ái nào vì bên cạnh em đã có một lượng fan hâm mộ đông đảo. Tôi lặng lẽ quan sát họ cũng như vẫn âm thầm dõi theo em. Em quả thật đạt đến mức tuyệt vời để họ phải đắm đuối như vậy. Tôi thì không có được sự say mê mạnh mẽ như vậy, nhưng bền bỉ và dai dẳng, tôi vẫn cố gắng tiếp xúc với em thường xuyên.

Dù thực tế là em rất tự tin về vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nhưng tôi lại yêu thích bởi sự chín chắn và già dặn trong suy nghĩ của em hơn. Em chỉ cho tôi biết nhiều điều mà tôi chưa hề nghĩ tới khiến tôi cảm nhận, giữa tôi và em là khoảng cách của cả một thế hệ. Và rồi cuộc sống ai cũng gặp phải những điều không như ý, những lúc như vậy, em chia sẻ cho mọi người và nhận được nhiều lời an ủi. Tôi cũng hết sức để cho em thấy là tôi quan tâm em thế nào.

Đến lượt bản thân mình gặp chuyện, tôi hy vọng tìm nơi em một sự đồng cảm nhưng không tìm thấy. Em xa xôi trong cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, và tôi dần nhận ra: Em tươi trẻ nhưng sự trưởng thành quá sớm đã khiến em già trước tuổi. Dù sở hữu vốn kiến thức và nhiều kinh nghiệm phong phú nhưng em lại dần mệt mỏi với những điều “biết rồi”, em biết cái gì sai và cái gì đúng, nhưng tuổi trẻ lại cần một điều quan trọng hơn việc làm sai hay làm đúng đó là dám làm hay không dám làm.

Tôi máu lửa, tôi thích thử thách, thích sự tương tác mạnh mẽ để có thể chạm đến những ngóc ngách sâu kín của con người mình, đánh thích những giới hạn cảm xúc dào dạt nhất. Nhưng em từ chối tôi, em quá hiểu biết để có thể mạo hiểm, em an toàn nên không muốn phiêu lưu nữa và nhiều lúc, sự “già dặn” như một quy luật áp đặt lên em phải sống như vậy. Không hẳn rời bỏ em nhưng tôi nhận ra rằng, tôi chẳng thể tìm kiếm nơi em điều gì khác hơn là một sự “hiểu biết đầy trưởng thành”.

Người con gái thứ ba, em có tuổi đời nhỏ hơn hai người con gái trước đó và cũng không thể sánh bằng nét tinh tế hay độ trưởng thành của họ, em tự nhận mình phiêu lưu, khó hiểu nhưng tôi lại thấy em hiền hòa và giản dị vô cùng. Cái cách em sống chan hòa với mọi người nói lên bản chất hồn nhiên và vô tư của em. Và điều ấn tượng nhất chính là em luôn thể hiện mình một cách nồng nàn, hoang dại và máu lửa.

Tôi thích thú vì tìm được nơi em sự đồng cảm của những con người trẻ: Chúng ta dấn thân, chúng ta sai lầm, chúng ta phiêu lưu, chúng ta vấp ngã, và chúng ta lại đứng dậy, sau rất nhiều suy nghĩ, để lại tiếp tục hành trình bỏ dở. Cho dù đích đến có là gì, em vẫn sống trọn những giây phút của hiện tại trước mắt. Em khác biệt vì em luôn sáng tạo, ở giữa nhưng cô gái na ná nhau vì copy những hình mẫu lý tưởng hay hùa theo thị hiếu của đám đông những anh chàng vô công rỗi nghề suốt ngày tìm gặp các cô gái để khen chê, bình phẩm.

Em đặc biệt, em chỉ dành cho những người biết ưu tư, biết suy nghĩ, biết rung động và biết kiên nhẫn để nghe hết nhưng tâm tư mà em chia sẻ. Em vẫn đang hành động, vẫn sống động trong cuộc đời chứ không phải chỉ ngồi không nói những chuyện huyễn hoặc. Có lẽ tôi chưa hiểu hết về em nhưng ở em có một điều gì đó đặc biệt khiến tôi phải hành động, và thực sự là tôi đã hành động, để chứng minh cho em biết là tôi thích em đến thế nào và thực sự, tôi muốn cùng em đi hết quãng đời trai trẻ này!

Tên gọi của ba cô gái tôi yêu lần lượt là: chungta.com, gocnhinalan.com và triethocduongpho.net (sau thời điểm tác giả viết bài này thì được biết là trang chungta.com đã được phục hồi lại).

AVKH

Đừng phí hoài tuổi trẻ để tiếc nuối những gì đã qua

*Featured Image: Anh’s Photo

 

“Love comes slow and it goes so fast” – Passenger, Let Her Go

(Tạm dịch: Tình yêu đến chậm nhưng đi nhanh)

Tình yêu đến rồi đi. Đó là quy luật tự nhiên

Có bạn sẽ hỏi lại: “Vậy tại sao lại có những người có thể yêu và sống với nhau đến cuối đời?” Tôi có hai lời giải thích:

  1. Hoặc là những người đó may mắn khi khoảng cách giữa điểm đầu và điểm kết thúc tình yêu của họ khá là xa nhau. Thậm chí có thể là 1 đời, có thể là nhiều kiếp. Và dù là bao xa thì tôi phải thừa nhận với bạn: họ quả thật là may mắn và hạnh phúc.
  2. Hoặc là tình yêu của họ đã kết thúc từ lâu rồi chỉ là họ không để cho bạn và những người xunh quanh biết mà thôi.

Năm tôi 20 tuổi, tôi tin vào thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu. Tôi hằng tin nếu tôi tìm được Prince Charming của mình, chúng tôi sẽ có cái gọi là “happy ending” hay “happily ever after” như trong chuyện cổ tích. Nhưng càng lớn lên, càng trải qua nhiều mối tình khác nhau và lần lượt nhìn thấy các princes-charming-to-be của mình nối gót ra đi thì tôi nhận ra ai đó đã thật sáng suốt mà nói rằng: “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi.” Mãi mãi – cái từ mang nghĩa “tuyệt đối” ấy hóa ra có lẽ chỉ là một khái niệm “tương đối” mà thôi. Đừng tự huyên hoặc mình rằng trái tim ai đó sẽ mãi mãi thuộc về bạn. Nếu không, một ngày nào đó bạn sẽ tự làm đau trái tim và tổn thương niềm tin của mình như tôi mà thôi.

Nếu bạn không tin vào kinh nghiệm của tôi, bạn có thể tìm đọc cuốn Why Men Want Sex And Women Need Love của Allan & Barbara Pease (2009) để có thêm những dẫn chứng khoa học về sự hữu hạn của tình yêu. Để biết rằng, theo một cách khoa học “khô khan” nhất thì tình yêu chỉ là các phản ứng hóa học trong não, là sự nổi dậy của các hormones (sự giảm thấp serotonin và tăng cao oxytocin).

Và rằng sớm hay muộn (thường là từ 3-9 tháng), giai đoạn yêu đương say đắm cũng sẽ qua đi. Chuyện kéo dài của tình yêu sau đó cần sự cố gắng vun đắp, sự tin tưởng và kiên tâm rất lớn từ hai người. Cho nên nhưng mối tình kéo dài, dù với lý do gì đi chăng nữa cũng thật đáng ngưỡng mộ. Hai người ấy thực sự là những kẻ dũng cảm và kiên nhẫn.

Dù đứng trên góc nhìn kinh nghiệm của tôi hay góc nhìn khoa học của Pease (2009) thì chắc giờ bạn cũng đồng ý với tôi rằng: Không có thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu đâu.

Mà nếu đã tin như vậy rồi thì: Bạn à, bạn vừa chia tay phải không? Bạn đừng buồn nữa nhé. Cái gì đến lúc phải đi thì nó sẽ tự khắc đi mà thôi. Đừng cố công níu giữ và đừng phí hoài tuổi trẻ của mình để dằn vặt, trách móc và oán hận nữa. Vì bạn à, hãy để tôi nói với bạn như thế này:

Tuổi trẻ này ngắn lắm

Tuổi trẻ có lẽ đẹp nhất từ năm 20 đến 30 tuổi. Mà một nửa số đó từ 20 đến 25 tuổi bạn đã tiêu tốn khá nhiều thời gian cho việc theo học một trường dạy nghề, cao đẳng hay đại học nào đó rồi đúng không? Vậy bạn chỉ còn 5 năm. Không phải là quá ít ỏi để mà dù chỉ là dành một ngày thôi để than khóc để buồn đau thì cũng đã là rất phí hoài rồi sao? Tuổi trẻ của bạn còn nhiều cái khác để làm mà: Tập yêu thương bản thân đi, quan tâm gia đình, kết bạn, yêu đương, đi du lịch hay học một ngôn ngữ mới. Tất cả đều thật thú vị. Đừng chìm đắm trong sự bi lụy nữa. Cái gì đã đi thì điều duy nhất bạn có thể làm đó là vẫy tay chào nó mà thôi.

Một điều cũ kỹ ra đi chỉ để nhường chỗ cho một điều tốt đẹp hơn sắp đến

Có lẽ đã rất nhiều người nói với bạn điều này rồi và bạn chắc cũng đã có lúc tin có lúc nghi ngờ về một tương lại lại-hạnh-phúc của mình. Vậy thì bạn à, hãy để tôi một lần nữa khẳng định với bạn: Bạn nhất định rồi sẽ lại được yêu, nhất định rồi sẽ lại được hạnh phúc mà. Đừng bi quan về tương lai của mình. Hãy cứ sống tốt và hãy cứ lạc quan. Dù sớm hay muộn thì con tàu cuộc đời cũng sẽ đưa bạn đến sân ga Hạnh Phúc mà thôi. Có một số thứ bạn nên tự nói với mình nếu một ngày nào đó lại tự tìm thấy mình ngồi trong bóng tối khóc một mình:

  • – Nhất định sẽ có cái gọi là tình yêu định mệnh đến gõ cửa nhà bạn.
  • – Người đó bước đi vì có lẽ số phận đã ghi rõ bạn cần yêu một ai đó tốt hơn.

Đôi lúc tự vỗ về và an ủi bản thân cũng đâu có phải là tội lỗi gì đâu đúng không nào?

Tuổi trẻ có nhiều thứ cần thực hiện lắm

Có nhiều người bạn của tôi đã từ bỏ đam mê vì tình yêu. Họ đã buông tay với ước mơ để níu giữ một cuộc tình bằng lí do này hay lí do khác. Và ngoài kia, cũng đang có rất nhiều người đi đến quyết định ấy và rồi sẽ có ngày họ phải tiếc nuối hoặc không. Nhưng nếu mà họ hối tiếc ấy, cái ngày ấy có thể còn sớm để thay đổi nhưng với một số người, khi nhận ra cũng là lúc tuổi già đã tới. Không thể thay đổi được gì nữa ngoài những cái chậc lưỡi “giá mà”.

Còn bạn, chia tay ư? Dù đó là chuyện chẳng vui vẻ gì nhưng cuộc sống đã được sắp đặt như thế thì bạn cứ an nhiên mà chấp nhận, mà tự cảm thấy may mắn hơn những người khác đi. Bạn không còn phải phân vân lựa chọn giữa tình yêu và đam mê nữa. Giờ bạn có thể toàn tâm toàn ý cho đam mê, cho ước mơ và khát khao bay xa bay cao của tuổi trẻ. Cùng bước về phía trước thôi nhé!

“Đừng kết hôn trước tuổi 30”. Thật đấy. Cho nên chia tay trước tuổi 30 cũng đâu phải là điều gì to tát lắm, đúng không?

Thất tình và chia tay. Bạn cứ cho phép mình buồn đi, cho phép mình khóc đi. Nhưng rồi cũng hãy tự biết kéo bản thân mình đứng dậy, bước ra khỏi nỗi tủi hờn, bi lụy của bản thân để ngày mai lại có đủ dũng khí và sức lực mà bước tiếp mà sống một cuộc đời tươi đẹp – một cuộc sống, một tuổi trẻ mà sau này khi bạn già đi, không phải chép miệng và ước mong “giá mà”..

Tuổi trẻ ngắn lắm, đừng phí hoài vì những thứ đã trôi xa về phía sau, bạn nhé!

 

Bảo Bình

Niềm tự hào cùn…

*Featured Image: Etienne Despois

 

Gần đây, tôi lại đọc được ở đâu đó câu này: “Tiếng Việt của chúng ta giàu và đẹp!” Một câu mọi người đều quen. Tiếng Việt là niềm tự hào mặc định người Việt. Thỉnh thoảng, nó vẫn được nhắc lại. Xen lẫn đó, sự kiện bức thư của du học sinh Nhật về Việt Nam làm dấy lên không ít dư luận, và khiến nhiều người nổi giận tìm cách phác họa những nét đẹp Việt Nam để lấy lại tinh thần dân tộc. Hai sự kiện có vẻ không liên quan gì đến nhau, nhưng khiến tôi suy nghĩ đến một vài điểm mà chúng ta thường lấy làm tự hào khi nhắc tới đất nước mình, dân tộc mình.

Ngôn ngữ

Tiếng Việt giàu và đẹp. Chúng ta thường tự hào như thế. Còn tôi không chắc về điều đó. Nếu tiếng Việt giàu và đẹp, tôi tự hỏi, vậy thì so với ngôn ngữ nào? Không có sự so sánh thì chẳng có sự tôn vinh. Khi bạn nói mình xinh gái, đẹp trai, chắc hẳn bạn cũng có vài đối tượng xấu xí trong suy nghĩ.

Các nhà ngôn ngữ có lẽ có đáp án về điều này!? Còn phần lớn chúng ta không biết. Bản thân tôi, tôi trân trọng tiếng Việt vì đó là tiếng mẹ đẻ, là thứ tiếng gắn bó mật thiết với đời sống và tâm hồn tôi. Chứ không phải vì nó giàu và đẹp. Vì tôi không biết tiếng Việt có thực sự giàu và đẹp không.

Buồn cười hơn là, bất cứ dân tộc nào cũng có thể, và có quyền không ai dám phủ nhận khi khẳng định ngôn ngữ của họ tuyệt vời. Nếu ngôn ngữ nào trên thế giới cũng đều tuyệt vời, đâu là ngôn ngữ yếu kém hơn, và sự tuyệt vời cũng còn giá trị gì nữa, khi trở nên đại trà?

Lịch sử và con người

Không giống ngôn ngữ, lịch sử là niềm kiêu hãnh mà ta có thể nắm chắc hơn. Chúng ta bị đô hộ 1.000 năm nhưng vẫn giữ được đất nước. Chúng ta là một trong những dân tộc hiếm hoi đã ngăn cản bước tiến của quân Nguyên – Mông. Chúng ta có Điện Biên Phủ “chấn động địa cầu”, v.v… Những dấu mốc ấy khó có thể phủ nhận. Thế nhưng, chúng ta cũng đã bị đô hộ suốt 1000 năm, và thêm gần 1000 năm tiếp theo là bản sao không hoàn chỉnh của văn hóa Trung Quốc, trước khi rơi vào tay người Pháp. Chúng ta điêu linh trong 2 cuộc chiến tranh lớn suốt thời hiện đại…

Các dân tộc trên thế giới này đều có những khoảng thời gian đáng tự hào nào đó trong quá khứ, so le với những khoảng thời gian yếm kém, bị chèn ép, xâm lược. Lịch sử có thể là niềm kiêu hãnh, cũng có thể là sự đáng buồn, và thường là cả hai. Điều quan trọng là chúng ta đã làm gì trong hiện tại. Nếu chúng ta đang không xứng đáng với quá khứ tươi đẹp của mình, chúng ta nên lấy làm xấu hổ?

Và hiện tại – thời điểm quan trọng nhất trong lịch sử, nơi chúng ta đang THẬT SỰ sống – Việt Nam vẫn chỉ là một đất nước thấp bé nhẹ cân với nhiều sự kiện buồn.

“Tôi tự hào vì cha ông tôi giàu có, học thức, mặc dù bản thân tôi thất nghiệp và thất học?” Chúng ta không thể nói như thế.

Buồn một niềm “tự hào cùn”

Đọc các tin xấu về đất nước, con người Việt Nam, đã có lúc tôi nghĩ: “Mặc các vị nói gì, bôi xấu gì đi nữa, tôi vẫn tự hào vì tôi là người Việt Nam.” Cũng đã có những lần tôi phản pháo theo cách ấy trên mạng xã hội. Dân tộc tôi, tôi phải tự hào chứ? Không lẽ tôi tự đánh giá thấp dân tộc mình? Nhưng rồi tôi nhận ra mình đã lầm. Bởi vì TÔI là người Việt Nam, nên không chịu được những lời nói xấu về người Việt – một tập hợp lớn gồm có tôi bên trong. Nói người Việt xấu xí, chẳng hóa ra tôi cũng xấu xí? Hóa ra, tôi chỉ đang tự ái, cho chính mình!

Nói như thể Việt Nam rất xấu xí, nhưng vẫn đáng tự hào, vì Việt Nam có TÔI vậy. Có lẽ, đó là… một niềm tự hào cùn, khi tôi và các bạn thật sự không tìm thấy những lý do chính đáng để kiêu hãnh, nên đành phản ứng lại bằng sự tự ái, nhân danh dân tộc.

Chúng ta đã từng tự hào có rừng vàng, biển bạc, rồi xấu hổ che lại niềm tự hào này. Chúng ta từng tự hào dân tộc anh hùng, để sau đó hôi bia lên báo thế giới. Tự hào yêu thương đồng bào, và Việt Nam sắp trở thành thiên đường ung thư trong quốc nạn thực phẩm bẩn, nơi người người đầu độc lẫn nhau. Niềm tự hào đã gần như rời bỏ chúng ta. Chúng ta chỉ còn là một dân tộc tự sát. Những niềm tự hào cùn cũng chẳng thể khiến cuộc tự sát đó diễn ra trong danh dự.

Chúng ta phải bắt đầu từ đâu, nếu không phải là những niềm tự hào? Nếu không mang theo những niềm tự hào?…

 

Den Pho