19.9 C
Da Lat
Thứ Bảy, 20 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 252

Cô giáo, đừng về Việt Nam! “Teacher, don’t go Vietnam!”

Featured image: Nguyễn Thị Lệ Quyên 

 

Tôi để nguyên văn câu nói của các em học sinh. Dù tôi biết nó sai chính tả. Nhưng với tôi, nó mộc mạc và đẹp hơn bất kỳ câu nói trau chuốt trước sau nào. Vì nó xuất phát từ chính tấm lòng của những em học sinh cấp II trường Banborthong, Thái Lan.

Tôi gặp chị ấy – Lệ Quyên, cựu sinh viên đại học ngoại thương TP.HCM vào mùng 6/3/2014, khi chị vừa từ Thái Lan về Sài Gòn được 3 ngày. Nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ gương mặt và ánh mắt của chị. Đẹp đầy hạnh phúc. Với nụ cười tỏa nắng, chị bắt đầu kể tôi nghe chuyến đi tình nguyện của mình. Chị làm trong “Sawasdee Thailand Project” (Xin chào Thái Lan), một dự án dạy học cho trẻ em vùng sâu vùng xa nổi tiếng toàn quốc. Đến mức AIESEC Thái Lan có ở 7 trường đại học, thì cả 7 trường đều chạy dự án “Sawasdee Thailand”.

Ngày 16/1/2014, chị đến Tân Sơn Nhất, lên máy bay, chia tay Việt Nam. 1/3/2014, AIESEC Thái tổ chức tiệc chia tay ở Bangkok, rồi chị rời xa Thái Lan. Trở về TP.HCM, chị tiếp tục cuộc sống thường ngày của một sinh viên đã tốt nghiệp. Nhưng thời gian một tháng rưỡi ngắn ngủi để lại trong chị những trải nghiệm trĩu nặng.

Chị dạy tiếng Anh ở trường Banborthong, thuộc tỉnh Chaiyaphum, cách Bangkok 10 tiếng đi xe. Chị tiếp xúc với những đứa trẻ cấp II da rám nắng, đã biết lái xe máy, lái máy cày, đã biết yêu, thi thoảng chạy ù qua hỏi chị: “Cô ơi, giá thuốc phiện ở Việt Nam có đắt không?” “Cưới vợ Việt Nam có tốn tiền không?” Và tụi nó thường hét lên khi chị bước tới trường: “Teacher suay!” (Cô giáo dễ thương). Chị dạy tụi nhóc mà một câu tiếng Anh bẻ đôi nhóc cũng không biết, ước mơ cuộc đời cũng không có. Tụi nhóc không nghĩ việc học là quan trọng. Chị đã từng hỏi tụi nhỏ:

“Hết lớp 9, các em có ước mơ gì không?”
“Ở nhà cô giáo ạ.”
“Tại sao em không học lên cấp III, học đại học, rồi đến thành phố làm?”
“Em không thích!”

Dự định của các em là sau khi hết lớp 9 sẽ ở nhà, lấy vợ, sống cùng ba mẹ, tiếp tục lái máy cày trên những thửa ruộng mênh mông, tiếp tục trồng rau cạnh những bụi chuối già, tiếp tục sống ở miền quê Thái Lan. Khi tôi nhìn tấm ảnh chị chụp vườn rau các em trồng, tôi giật mình. Vì nông thôn Thái Lan, Việt Nam, hai đất nước tuy khác nhau mà khung cảnh giống đến nao lòng.

Rất nhiều lần khi chị đứng lớp, học sinh quậy, chị muốn mắng, muốn đánh tụi nó. Nhưng rồi không thể. Vì tụi nhóc rất tội. Chị thấy những cố gắng của tụi nó để học tiếng Anh cùng chị. Chị thấy tụi nhóc thích chị vô cùng. Đến một thời gian, chị không còn giận nổi tụi nó nữa. Mà thương.

**

Những đứa trẻ đó tuy nghịch nhưng cực kỳ tình cảm. Ban đầu chúng lạ chị, chị giảng bài nhiều đứa không thèm nghe, bỏ đi chơi. Nhưng dần dần những nhóc quậy trở lại lớp học, nghe giảng và chịu làm kiểm tra. Chị cười: “Chị cố gắng mãi em ạ, trên lớp thì bày trò chơi, hết giờ thì chủ động đi tưới rau, đá bóng cùng tụi nhóc… Cuối cùng cả lớp cũng chấp nhận chị, chịu đến lớp, chịu học.” Một ngày, khi chị đang tới trường, những đứa nhóc ngày xưa nửa câu tiếng Anh không biết, giờ chạy qua, đập vào vai chị, hét lên: “Teacher, what are you doing?” “Where are you going?”

Chị đứng ngây ra đó. Ngỡ ngàng. Và vui đến mức muốn khóc.

Chúng coi chị không phải cô giáo, mà như một người chị gái. Chuyện tình cảm, chuyện gia đình chúng nó đều ngồi tâm sự với chị. Những câu chuyện về các cậu nhóc lớp 9 sau khi tốt nghiệp sẽ nghỉ học, cưới bé lớp 8. Và tiếp tục cuộc sống chặt mía, trồng khoai mì, ngày cày kéo trên cánh đồng mênh mông, đêm lên núi săn thú hiếm cùng gia đình. Chị nghe mà lòng xót xa. Thật tội nghiệp những đứa trẻ chưa bao giờ có cơ hội đến một nơi khác, gặp những cô gái, chàng trai khác và nhìn thấy một thế giới khác. Để hiểu rằng, còn những niềm vui, niềm hạnh phúc khác đang chờ các em. Để hiểu rằng, thế giới này còn rất nhiều sắc màu. Để hiểu rằng, cuộc đời này còn có những ước mơ lớn lao.

**

Cuối tuần, khi cô bạn người Trung Quốc và các thực tập sinh khác lên kế hoạch đi du lịch, chị ở lại Chaiyaphum. Tôi hỏi vì sao, chị cười: “Vì chị thương học sinh của chị lắm em. Xa một chút là lại thấy nhớ.” Mỗi khi hết giờ học, các em hay rủ chị đi chơi bóng chuyền, bóng đá, bắt ốc, đi trồng rau, trộm me Thái và hí hoáy lột vỏ. Và ngày thứ 7, Chủ nhật tụi nhóc cứ dẫn chị đi bơi suối, rủ chị hái xoài, dạy nhảy, dạy hát những bài cổ truyền Thái Lan. Tụi nó còn dạy chị học đấu kiếm. Nhưng chị chưa kịp cầm đến cây kiếm tre, mới chỉ học chào, hỏi thì chuyến thực tập của chị kết thúc. Chị phải về Việt Nam.

Trước ngày chị đi, tụi nó xúm xít lại tặng quà. Có đứa tặng chiếc khăn quàng cổ, mà khi mở ra, chị thấy nó vẫn còn ẩm nước. Chị biết, đó là chiếc khăn của đứa nhóc, em vừa giặt xong tối hôm qua để hôm nay kịp trao cho chị. Và giật mình nhất, là khi chị mở bức thư của một học trò được viết bằng tiếng… Việt. Hỏi ra mới biết, các em gõ tiếng Thái lên google dịch, rồi chép bằng tiếng Việt vào. “Những câu chữ tuy vụng về, đứt gãy, Nhưng đó là những lời xúc động nhất mà chị từng biết, em à!” – Chị kể với tôi với đôi mắt lấp lánh. Tôi không biết đó là niềm vui hay sự xúc động khi nhớ về một kỷ niệm nặng sâu.

Và những giờ phút cuối của buổi học kết thúc, các em học sinh bắt chị ngồi yên trên chiếc ghế nhựa màu đỏ. Rồi các em bắt đầu thực hiện một nghi lễ truyền thống, bày tỏ lòng tôn trọng vô cùng với giáo viên ở Thái Lan. Đó là… cúi lạy. Lũ nhóc ngồi xung quanh, cùng hát một bài tiếng Thái. Học sinh quỳ xuống cúi lạy chị. Rồi các em đồng thanh nói: “Teacher, don’t go Vietnam!”

“Từ lúc các em bắt đầu hát, chị đã khóc. Và khi các em cúi xuống lạy mình, chị òa khóc không thể kiềm chế được.” Tôi nghe chị nói, nhưng chưa hoàn toàn hiểu. Mãi đến khi tôi mở email ra, nhìn tấm ảnh chị gửi, tôi đã bị chấn động. Nếu là tôi là chị, chắc chắn tôi cũng sẽ khóc. Bởi vì các em đã trân trọng chị vượt mức chị có thể tưởng tượng. Điều trớ trêu là, lúc chị hiểu được điều đó thì chị lại sắp phải về Việt Nam.

“Chị và tụi nhỏ khóc từ lúc chị rời nhà host đến trạm xe buýt, bắt xe chuẩn bị về thành phố. Thấy nó khóc, chị khóc theo. Và tụi nó thấy chị vậy, càng khóc to hơn nữa. Và chủ nhà host của chị, người mà chị gọi là daddy, trước khi để chị lại ở trạm xe buýt, đã nói rằng: “Con để địa chỉ lại cho daddy đi, khi nào nhớ daddy sẽ viết thư cho tụi con nhé. Daddy muốn qua Việt Nam, mà không phải đi máy bay đâu. Daddy sẽ lái xe từ Thái Lan đến Việt Nam thăm con.”

**

Về Việt Nam, khi cơn gió Sài Gòn ập vào chị và tiếng xe máy ồn ào va đập trong tai chị, chị tự nhiên nhớ Chaiyaphum tha thiết. Chị nhớ những lúc cùng tụi nhóc đi bắt ốc, trộm me. Chị nhớ tiếng ếch, tiếng dế kêu đêm ngày. Chị nhớ cả những câu chuyện tình cảm mà tụi nhóc thủ thỉ tâm sự với tấm lòng tin tưởng. Trong một tháng rưỡi ấy chị đã sống hết mình, không có lấy một phút giây rảnh rỗi. Và giờ đây, trở lại Sài Gòn, chị hụt hẫng.

“Chị chưa bao giờ có suy nghĩ bỏ ra 15 triệu để đến Thái Lan trong một tháng rưỡi là lãng phí. Được trải nghiệm, được các em yêu thương và tin tưởng, những kỷ niệm đó với chị là vô giá. Về nhà 3 ngày rồi mà chị vẫn không thể nguôi nhớ. Trước khi đi tình nguyện, chị đã nghĩ hết tương lai, dự định cho cuộc đời mình. Nhưng chị không thể tin nổi là chị đã thay đổi. Bây giờ chị muốn sang Thái Lan làm việc 1, 2 năm rồi mới về Việt Nam. Chị muốn khơi ước trong các em bằng cuộc sống của chính chị. Chị muốn các em thành công, đừng luẩn quẩn ở một nơi suốt cả cuộc đời, đừng tốt nghiệp để lấy vợ, rồi ngày kéo cày, đêm săn thú như vậy. Chị muốn giúp các em hiểu rằng, thế giới này còn rất nhiều điều thú vị. Còn có vô vàn sắc màu và những ước mơ lớn lao. Và có lẽ chị sẽ không kể câu chuyện này với ai nữa đâu. Kể nhiều, sợ kỷ niệm nó sẽ hao mòn…”

Và tôi nghĩ, chắc chắn chị đã yêu Thái Lan rồi. Rồi tôi nói với chị: “Em sẽ viết lại câu chuyện này.” Vì tôi muốn đưa kỷ niệm của chị đến thật nhiều người mà tôi có thể. Để ký ức này đừng phai nhạt. Để tôi và bạn thêm một lần thấm thía, tình nguyện thực sự không phải là để chụp ảnh. Càng không phải để có tấm giấy chứng nhận vuông vắn kia. Mà là để đi, để trải nghiệm, để yêu thương. Nhưng “trải nghiệm” là một từ kỳ lạ. Cho dù có tôi có tận tai nghe chị kể, cho dù bạn có đọc bao nhiêu câu chuyện đi chăng nữa, thì chúng ta chỉ biết, chứ chưa hiểu. Đến khi thực sự lên đường rồi, trải nghiệm mới thấm vào trong tim.

Và trong lúc bài viết này đang chờ được admin xét duyệt, tôi lại tiếp tục viết. Một câu chuyện khác. Một câu chuyện lay động tôi với những lời tâm sự:

“A piece of my heart was forever left in India because of the unforgettable friendship among me and the other youths. All of my teammate – Louises, Victor, Bonnie, Dewel, Deep will remain unchanged in every single beat of my heart…”

 

Đỗ Thanh Lam

Ước mơ của một sinh viên năm 4

*Featured Image:  Oli Crossley

 

(Xin bạn hãy dành một chút thời gian cùng suy ngẫm)

Tôi luôn tự hào là người con của Việt Nam, đất nước 4 nghìn năm văn hiến, tôi ước gì những nỗi đau mà tôi đang chứng kiến chỉ là số nhỏ. Tôi biết người Việt Nam mình thương yêu đùm bọc lẫn nhau nên việc người Việt mình chỉ vì lợi nhuận mà sẵn sàng dùng chất kích thích, chất bảo quản thực phẩm gây hại cho những người xung quanh chỉ là số nhỏ, tôi ước gì họ hiểu biết hơn , thức tỉnh một chút lương tâm, khi mà những người bị ung thư ngày càng nhiều, bao nhiêu gia đình tan nát đẫm nước mắt.

Tôi biết người Việt Nam mình thương yêu động vật, con trâu cái cày gắn liền với lịch sử, thế nên chuyện ăn thịt chó tôi không dám bàn vì văn hóa mỗi nước là khác nhau, nhưng chuyện mang con chó ra đấu đá cắn xé nhau, máu chảy ròng ròng để làm thú vui, thậm chí để cá cược ăn tiền dù là số nhỏ nhưng làm chúng ta thấy rùng mình, ghê sợ.

Tôi biết người Việt Nam có truyền thống lá lành đùm lá rách, hàng ngày đọc báo có những hoàn cảnh bất hạnh được cộng đồng giúp đỡ làm trái tim tôi cảm thấy ấm áp hơn, thế nên tôi biết chuyện người ta hôi bia mặc kệ sự van xin của người chở bia chỉ là số nhỏ, họ cũng nhận ra cái sai, đã mang trả lại số bia đó, lương tâm của họ đã được thức tỉnh, tôi ước gì trái tim một số người cũng thức tỉnh như thế. Người ta đăng báo, nói lên bao thói xấu người Việt ở nước ngoài, tôi ngẫm, không dám phủ nhận, chỉ thấy đau, tôi ước gì những người đó nếu đọc được, họ ngẫm lại.

Tôi sống trong một thời đại mà muốn xin việc phải có tiền, người ta coi đó là hiển nhiên, công khai không giấu diếm, sinh viên muốn qua môn cũng phải đi tiền, tất nhiên đấy không phải là tất cả, những người có năng lực thực sự vẫn được công nhận, đó là niềm hy vọng đối với đất nước.

Tôi sống ở một thời đại được chứng kiến những người chỉ cần phát ngôn gây shock, ăn mặc hở hang bất chấp đạo đức để được nổi tiếng, người ta chỉ trích, người ta phản đối rồi người ta chấp nhận như chuyện bình thường. Một thế hệ trẻ buông thả, dễ dãi, nhấn chìm thời gian, tuổi trẻ bằng những cuộc nhậu nhẹt, ngồi chém gió giết thời gian, không phải tất cả như thế nhưng ngày cả trong bản thân mỗi người đã nhiều lúc như thế. Một thế hệ trẻ mà rất nhiều người không muốn đổ mồ hôi nước mắt mà chỉ muốn ngồi trên một núi tiền.

Tôi đã từng nghĩ, giờ tìm ra bao nhiêu người, học không chỉ vì tiền (tôi không dám nói học không vì tiền) mà còn vì sự ham hiểu biết, dũng cảm đối đầu khó khăn, lấy kiến thức áp dụng vào thực tế. Tại sao những nước công nghiệp hàng đầu cứ mãi là Nga, Mỹ, Nhật, Đức… thế? Phải, xuất phát điểm Việt Nam thấp nhưng nếu mọi người ý thức được như thế thì mỗi cá nhân phải cố gắng nhiều hơn nữa, ai cũng muốn trèo cao, công việc nhàn hạ, không phải động não nhiều thì đất nước sẽ đi về đâu?

Nói đi cũng phải nói lại, những gì Việt Nam đã và đang làm được, tôi cũng tự hào lắm chứ, có lẽ cũng không cần phải kể ra nữa. Đôi khi chứng kiến những hành dộng, dù rất nhỏ cũng khiến tôi nở một nụ cười. Một chàng trai trẻ đỡ bà cụ xuống xe bus, một bé gái lặng lẽ cầm túi rác đôi bạn trẻ đi trước vất xuống đường cho vào thùng rác, những giọt nước mắt người dân rơi xuống khi thấy những hoàn cảnh bất hạnh và họ chung tay giúp đỡ. Nhiều lắm, tôi ước gì người Việt Nam đừng để những nỗi đau cứ tiếp diễn mãi.

Tôi chỉ là một con người bình thường, một cô gái bình thường, một sinh viên xây dựng năm cuối sắp ra trường như hàng triệu sinh viên khác, nhưng tôi tự hào là người Việt Nam, tôi sẽ cố gắng, có thể sức lực có hạn, để có thể giảm bớt phần nào những nỗi đau mà tôi đang chứng kiến. Bạn cũng thế chứ? (AADP)

 

Đông Phương

Cuộc đời quá ngắn ngủi, xin đừng thờ ơ!

*Featured Image: Cairisti

 

Một lúc nào đó, còn là đứa trẻ nắm tóc uýnh lộn giựt kẹo với lũ bạn, giờ ngoái nhìn lại, bạn đã tốt nghiệp ra trường và bộn bề với công việc ngập đầu. Ngày nào còn nũng nịu trong vòng tay của bố mẹ, gia đình, thoáng chốc đã đủ quyền công dân, phải chịu trách nhiệm về những việc bạn làm và trước pháp luật!

Ngày nào xuân xanh, tươi trẻ, thức trắng đêm, ăn chơi thả ga, đàn đúm với bạn bè không tiếc sức lực, chợt một ngày bạn thấy đuôi khoé mắt đã bắt đầu xuất hiện vài nếp gấp thời gian… Ngày nào dám nghĩ dám làm, dại dột và bốc đồng, sai lầm cũ chưa kịp liền da đã rạch thêm vài nhát sai lầm mới, vội vã đứng lên, vội vã chạy tiếp, coi như là trải đời lấy kinh nghiệm. Đến một lúc nào đó, liệu bạn có thấy mỏi mệt bước chân, nhận ra rằng thời gian không còn đủ để ta liều lĩnh, bắt đầu đắn đo và do dự, bắt đầu sợ đánh đổi?

Một lúc nào đó, nhìn lại, bạn đã thấy mình bước qua ngưỡng cửa của tuổi thanh xuân?

Đó là tôi lúc này, bắt đầu bước qua độ tuổi người ta gọi là chín muồi của người phụ nữ, có mái ấm gia đình của riêng mình, trải nghiệm đời vừa đủ để biết suy nghĩ đắn đo và cười vào những đau khổ, những trái ngang mà cuộc đời đập vào mặt… Chững thời gian và ngoái nhìn lại con đường đã bước qua, tôi thật sự cảm thấy nhanh, rất nhanh, rất vội vã, chợt giật thót khi một nửa cuộc đời đã trôi qua, chỉ để lại một dư âm đánh coong như tiếng chuông gió đang vọng giữa trưa nắng hè, cuộc đời có bao nhiêu mà hững hờ?!

Có một lúc nào đó, giữa bộn bề dâu bể và cuộc sống đảo điên này, bạn tĩnh lòng lại và chợt nhận ra rằng bạn đã quá thờ ơ với chung quanh, với những mối quan hệ, với những con người thân thương, bỏ sót những giọt nước mắt, những tiếng thở dài, cái nhìn lặng lẽ… rơi rớt đâu đó? Hãy tưởng tượng như thế này, chỉ tưởng tượng thôi nhé, nếu ngày mai là ngày tận thế, thì bạn, tự vấn trong thâm tâm, bạn có điều gì hối tiếc mà chưa thể thực hiện, điều gì khiến bạn day dứt khôn nguôi? Đó chính là những thứ bạn đã bỏ quên dưới tầng sâu của ý thức…

Còn tôi, có nhiều thứ tôi trăn trở lắm

Từ lúc lập gia đình, tôi càng thấy thấu hiểu và yêu tấm lòng của bậc sinh thành, thức đêm mới biết đêm dài, nuôi con mới biết sự vất vả khó nhọc của người làm cha làm mẹ. Có lần về bố mẹ chơi với đám bạn nghe mẹ tâm sự với bạn bảo: “Nó lấy chồng rồi, nhà quạnh quẽ hẳn, ngày trước ngày ngày bác ngóng nó đi làm về, có giọng cho nhà cửa rôm tụ, giờ cao cửa rộng hơn xưa mà thấy buồn hơn hẳn..” Tôi chỉ biết lặng lẽ quay mặt đi giấu giọt nước mắt. Giờ tôi đã có chồng, có con, lấy chồng theo chồng, tôi phải lo cho con nữa, dù có thương mẹ đến như thế nào thì cũng không thể bên cạnh mẹ ngày ngày nữa. Ông bà ngày xưa nói quả không sai “nước mắt chảy xuôi” mà. Thấy bóng dáng mẹ sao mà nhỏ bé, còm cõi quá, bao nhiêu hối hận tràn về vì những lúc ngỗ ngược, làm mẹ phải buồn, bố phải vắt tay lên trán, nhưng giờ liệu có muộn màng?

Bạn bè thưở còn bên nhau thân biết bao, đến cả cái quần rách mông cũng kể cho nhau nghe, dần dần theo bộn bề cuộc sống rơi rớt đâu mất! Phận ai nấy lo, không ít lần tá hoả khi nghe con bạn thân thông báo là con nó mấy tháng trong khi mình không biết là nó có bầu khi nào nữa, thằng bạn này ly hôn, khi mà mình chả nhớ nó là nó kết hôn khi nào? Không biết tự lúc nào, những buổi tám rôm rả ngày xưa giờ đã trở thành những lời thăm hỏi sáo rỗng vô cùng, không biết tự bao giờ bạn thường xuyên offline trên các kênh chat, im lặng khi thấy bạn bè gọi? Bạn tự qui cho việc bận, bận, bận…

Bạn có thờ ơ không?

  • Khi giữa đống bộn bề của công việc, chợt nhận được một cuộc điện thoại: Sao lâu quá không thấy con về thăm nhà?
  • Mệt bã sau một buổi đi chơi về khuya thoáng thấy tiếng thở dài chậc lưỡi của mẹ?
  • Bạn tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho bản thân, cho bạn bè, cho người yêu, khi mà hỏi bạn, mẹ bạn, bố bạn, anh chị em bạn sinh ngày nào, bạn ú ớ?
  • Bạn có thờ ơ không, khi bạn phung phí tiền bạc bao bạn bè, những buổi chơi vung tiền khi mẹ bạn bóp óc nặn trán tính toán thu chi, tiết kiệm từng đồng bạc?
  • Bạn có thờ ơ không, khi mẹ bạn nhờ sửa giùm cái bóng đèn, đứa em nhờ bạn coi giùm bạn cái này, cái nọ, bạn nhăn trán và bảo phiền phức, trong khi bạn có thể bỏ hàng giờ ra để tư vấn tình yêu hôn nhân gia đình cho bạn, ngồi chém gió, bình phẩm ngực bự chân dài?
  • Bạn có thờ ơ không, khi chồng bạn xoắn não với công việc, tối về ăn cơm bụi, còn bạn thì bận đi shopping, hội tám với bạn bè và mất nửa ngày ngoài spa?
  • Bạn có thờ ơ không khi vợ bạn còng lưng lao nhà quét nhà, ngập mặt trong đống shit của con, còn bạn thì bù khú với hội nhậu, bàn chuyện cá có lên bờ không?
  • Bạn có thờ ơ không khi đứa con bé bỏng của bạn tủi thân với bạn bè, khi thấy bố mẹ nó cuối tuần dẫn nó đi chơi, cả gia đình cùng quay quần bên bữa cơm ấm cúng, khi nó có trăm ngàn thắc mắc mà không thể mở lời hỏi bạn dù chỉ một lần?
  • Bạn có thờ ơ không, khi thấy một status buồn của bạn mình mà bạn chỉ like ủng hộ phát, tự nhủ là sẽ hỏi nó sau, rùi quên ngay trong 30s,

…Và bạn có thờ ơ không?

Cuộc đời mỗi con người ví cho cùng cũng giống như một cuộc du ngoạn, chúng ta chỉ là những người khách lữ hành du lịch ngang qua cuộc đời. Vậy thì sẽ còn gì đọng lại trong kiếp người ngắn ngủi này? Phải chăng đó là tình người? Tôi đã từng nghe một câu nói rất hay:

“ Chúng ta chỉ thực sự chết đi khi tất cả mọi người đều lãng quên ta.” – Isabel Allende

Bèo dạt mây trôi, thoáng cái đã qua giấc mộng xuân, cuộc sống này còn vốn không thể ngờ trước chuyện gì cả, nói thiệt chứ giữa cái xã hội loạn lạc này, môi trường ô nhiễm, tình người dần bị thoái hoá như bây giờ, bệnh tật, tai nạn xe cộ, tai nạn này nọ giờ ngày càng rầm rầm rộ rộ, chưa bao giờ nghề bảo hiểm lại làm ăn phát đạt đến như vậy, nhiều lúc cảm giác giữa sự sống và nửa kia nó mỏng manh như sơi dây chỉ. Người bạn nói hẹn lại ngày mai sẽ nói chuyện, ngày mai sẽ quan tâm, chưa chắc gì còn có ngày mai! Chính vì vậy bạn ạ không có sự QUAN TÂM nào là đủ và dư thừa cả, đừng bao giờ chần chừ và hứa hẹn khi một bàn tay giơ ra với bạn.

Và đừng đổ lỗi cho 2 chữ BẬN RỘN, vì thật sự sự QUAN TÂM không tốn nhiều thời gian như bạn vẫn nguỵ biện!

Một câu thăm hỏi bố mẹ

Một cái bóp vai cho mẹ, một cái đấm lưng cho cha, một buổi chỉ-ngồi-nghe cho các cụ được xả bao “cằn nhằn”

Một buổi tối về sớm dùng cơm với gia đình

Một lời hỏi han ân cần cho đứa em

Một bữa cơm nóng, một lời quan tâm, chia sẻ với chồng

Một lần quét nhà, một lời nịnh đầm, một cái ôm thật chặt cho vợ

Một lần ngồi xuống và nói chuyện như những người bạn với con, một buổi đi chơi cả gia đình

Một lời động viên khích lệ đúng lúc cho bạn bè và những người thân thiết…

Chỉ cần xuất phát từ trái tim, chịu để tâm một chút và dẹp bớt đi những cái “vì-tôi”, chỉ một chút thôi, bạn đã thế ôm trọn cả trái tim vào lòng…

Và xin đừng thờ ơ, vì cuộc sống quá ngắn ngủi, phải không?

 

Lê Anh

Tôi không chọn yêu xa, nhưng tôi lựa chọn yêu thương

*Featured Image: Monsieur Nounou

 

Viết cho những kẻ yêu xa.Tôi không ở vị trí để khuyên ai cả, vì tôi cũng chẳng làm nên điều gì cả. Nhưng tôi đã và đang có những phút giây hạnh phúc, và tôi tin, ai cũng có quyền được hưởng những cái hạnh phúc kiểu kiểu như thế, dù nó có là hiện tại, hay trong tương lai, hay trong chớp nhoáng.

——

Mối tình cuả tôi là kẻ dở hơi mộc mạc chính hiệu. Dở hơi đến độ chỉ biết nhìn chằm chằm vào mắt tôi khi nói, va cười phá lên khi bị tôi trêu, và cười một mình một cách lộ liễu khi hắn ngồi cạnh tôi. Dở hơi đến độ hắn thích mái tóc xù như bộ rễ của tôi… Dở hơi đến nỗi hắn làm tôi cũng phát điên vì hắn từ lúc nào không biết.

Mối tình của tôi, là kẻ giờ này vẫn cách xa hàng nghìn cây số, chỉ được phép nhìn tôi qua cái màn hình vi tính, nắm tay tôi giả vờ, và thì thầm vào cái iphone 3GS lạnh lẽo mà hắn có vẻ rất tự hào có được, rồi cầm đàn lên vừa đánh cho tôi nghe vừa ngước mắt nhìn lên trần nhà, như thể thách thức tôi, chứng tỏ rằng hắn quyến rũ ghê lắm. Còn tôi, vẫn như mọi lần, lao đầu vào những điều mà tôi tưởng là tôi đủ hiểu biết và lý trí để tránh xa. Tôi, yêu xa. Không phải tôi gật đầu đồng ý yêu xa, mà tôi còn là kẻ bắt đầu trước ấy chứ. Hẳn là tôi mất trí mất rồi, nhưng vì một lý do nào đó, từ cái lần đầu tiên tôi nhìn vào đôi mắt một mí rưỡi sáng rực với cái nhìn xuyên thẳng ấy, tôi đã có những niềm tin và cảm nhận lạ kỳ.

Yêu xa, đối với một đứa như tôi mà tói, thì thật là đầy tính thoả mãn. Có cái thứ thoả mãn nào hay hớm hơn khi biết được đối phương rõ ràng là “chết mê chết mệt” mình cơ chứ? Để biết được rằng, mỗi khi đêm đến, khi sự tĩnh lặng đáng sợ bắt đầu trùm lên tất cả, khi mà tôi, hay là hắn, chỉ còn lại có bản thân mình để mà đối diện, khi mà tôi, nhớ hắn, thì cái tin nhắn nghe đầy “sự quan tâm của một kẻ trưởng thành” của hắn lại làm tôi bật cười. Vì một lý do nào đó, kẻ sĩ diện như tôi cứ nghĩ rằng hắn đang nhớ tôi đến chết đi được, và ý nghĩ ấy làm tôi thích thú. Mặc dù tôi biết, chỉ cùng lắm lúc có tý men rượu vào chắc hắn mới dám khai ra những câu sụt sùi thương nhớ ấy.

Tôi tắt đèn đi sau câu chúc ngủ ngon của hắn, lại nhắm mắt lại với một nụ cười, mọi nỗi sợ và băn khoăn tan biến hết. Những suy nghĩ mông lung kéo tôi vào giấc mơ lúc nào không hay – một giấc mơ có hình bóng gầy gò của hắn.

Yêu xa ấy hả, sợ chứ, mệt chứ, bực bội chứ. Có cái thứ gì trên đời tức hơn là một cái nắm tay cũng không làm được. Có cái thứ gì bực hơn khi mà cái cảm giác đọng trên môi ngày nào ấy cứ thích quay trở lại ám ảnh tôi vào những lúc cô đơn nhất, sợ nhất. Vào cái khoảnh khắc hắn bám lấy vai tôi, rồi tôi dựa vào hắn tôi có nghĩ được đến cái sự mệt, sự bực này đâu cơ chứ, bây giờ làm sao ta? Hay là bỏ hắn đi, kiếm một bàn tay khác? Tôi là con gái cơ mà sao phải chịu đựng cô đơn? – Tôi cười khẩy với cái suy nghĩ không biết là hay hay là dở của bản thân, rồi giật mình khi cuộc gọi của hắn sáng lên trên màn hình máy tính.

Rồi hình ảnh của hắn từ từ load, chưa load hết mà tôi đã nghe thấy tiếng cười giòn tan phá nát cả những xấu xa một phút trước còn nhảy nhót trong đầu óc tôi. Rồi tôi cảm thấy mình như ngạt thở, tim đập loạn xạ như muốn nổ tung. Hắn lại ở đấy, lại lù lù trước mặt tôi, khuôn mặt đểu cáng vô cùng mái với tóc mới cắt như thể du côn. Không một lời chào, chẳng một lời hỏi, chỉ cười, và câu chuyện của chúng tôi cứ thế trôi đều đều…với những niềm vui giản dị nhạt nhẽo như thế này:

“Hôm nay nhìn em nét thế, hehehe” – Hắn mỉm cười đắc ý như thể tôi là một bộ phim HD béo bở hắn vừa mới vớ được ở mấy trang torrent trên mạng, thỉnh thoảng lại nhanh tay screenshot mấy tấm hình không thể đỡ được của tôi.

“Ờm, nhìn anh mờ như tranh sơn dầu ế, tại sao tại sao? Tại sao lại bất công như thế?” – Tôi bĩu môi nhíu mày nhăm mặt và bắn súng liên thanh một tràng, cốt cũng là để chọc cho hắn cười phá lên để tôi còn được ngắm. Hắn, chắc được trời ban cho, nên có một nụ cười duyên không thể chịu được.

Hắn vẫn thường xuất hiện vào đúng những lúc như thế, khi mà tôi đang tự treo ngược đầu óc mình ở một chân mây nào đó xa xăm, suy nghĩ toàn những điều vớ vẩn. Chắc hắn cũng biết quá rõ cái thói quen linh tinh này của tôi, nhưng sao có thể đúng lúc như thế? Đúng lúc đến nỗi chính bản thân tôi cũng sợ hãi bởi cái sự đúng lúc của hắn. Và tôi tự hỏi, yêu xa, hay yêu gần, thì chẳng phải cuối cùng cũng thế, cái thứ giao cảm ấy rồi sớm muộn cũng lại làm người ta choáng ngợp hay sao? Nếu bỏ rơi nó, chẳng phải sẽ hối hận lắm hay sao? Liệu có điều gì có thể thay thế được nó trong tim tôi? Liệu một bàn tay khác có thay thế được khát khao trong tâm hồn, hay cả sự kết nối đến kỳ diệu?

Bởi vì nếu đã là mất nhau, thì gần hay xa, cũng có thể mất. Khoảng cách, đến cuối cùng, cũng có thể biến thành sự nguỵ biện đáng sợ mà dẫu gần hay xa ta cũng có thể tự mà tạo ra được. Vì khoảng cách thì có nhiều loại lắm chứ, đâu cứ chỉ là về địa lý?

Cũng có thể, những kẻ yêu xa như tôi là những đứa đang lý tưởng hoá cuộc sống, tự vẽ nên cho mình một hình bóng “hoàn hảo” của cái kẻ ở trong màn hình vi tính kia, để mà bám vào đó mà yêu, mà hy vọng. Cũng có thể, những giao cảm ấy chỉ là nhất thời, khi cả hai vẫn hừng hực với trái tim yêu của những người trẻ tuổi. Ừ thì nó là như thế đấy, nhưng ai chẳng có một thời trẻ tuổi với trái tim thích loạn nhịp như thế…

Biết làm thế nào đây, khi trái tim ấy đã lựa chọn, khi mà cái khoảnh khắc mang chút quyết định ấy xảy đến? Khi ta biết nếu ta không thử dũng cảm lên và sống thật với những gì trái tim mong muốn, thì có thể, có thể sự ám ảnh và hối hận sẽ còn đau đớn hơn gấp bội phần. Nên tôi gật đầu, tôi mặc kệ, để tựa vào bờ vai vững chắc của hắn, bờ vai mà tôi đã tỷ lần tự hỏi có nên tựa vào hay không. Và vào khoảnh khắc ấm áp ấy, tôi không còn tự hỏi nữa. Đúng ra thì, có lẽ hắn mới là kẻ gật đầu, chứ chẳng phải tôi. Vì tôi bỏ lại hắn ở nơi ấy mà đi xa tít còn chi?

Thế rồi nắng lại ấm lên một ngày mới đến, và giọng nói ấm áp ở đầu dây bên kia lại nhẹ nhàng đánh thức tôi dậy. Tôi liếc nhìn tin nhắn của hắn rồi lại xách cặp lên, mỉm cười cắm tai nghe, đi bộ ra bến xe để bắt đầu một ngày mới, thấy trái tim ấm áp một niềm vui không thể tả. Thế quái nào mà một đứa yêu xa lại vui thích được như thế?

Vì ở một khía cạnh so sánh nào đó, ai khi yêu cũng muốn câu chuyện tình của chính mình đẹp hơn hết thảy, và dĩ nhiên cũng chỉ thấy mỗi câu chuyện tình của mình là đẹp. Tôi cũng thế. Ở cái khía cạnh ấy, yêu xa với tôi là những trải nghiệm khó tin mà suốt bao nhiêu năm tôi không dám tưởng tượng, mà cũng là những trải nghiệm mà, theo một cách tự đắc, những cặp yêu gần “đừng hòng có được”. Và chính tôi cũng không thể tưởng tượng được, rằng hắn, cũng suy nghĩ những điều na ná như thế…Có phải vì thế chăng, mà giữa những ngổn ngang bộn bề xì trét của cuộc sống, tôi và hắn vẫn có thể dành ra vài tiếng mà cười hềnh hệch với nhau, mà nói toàn những thứ trên trời dưới biển, nói đủ thứ, ngoại trừ kêu ‘khổ”… Mặc dù cũng nhiều lúc khổ phết đấy chứ, khà khà…

Nếu chọn lại, tôi cũng không làm khác đi. Nếu nhìn lại, tôi tin tôi vẫn thích cái thế giới nho nhỏ mà to lớn chúng tôi tự xây dựng nên trong iMess, trong Skype, Viber và vân vân những khoảng nhỏ tâm hồn khác. Và tôi nhìn thấy một điều kỳ diệu mà không biết có ai thấy giống tôi, rằng kẻ ấy vẫn ở đây bên tôi vô hình, rất gần chứ chưa bao giờ xa cả. Và rằng cái sự tuyệt vời là ở chỗ, khi chúng tôi vẫn còn nở những nụ cười tươi rói qua màn hình máy tính, hay chỉ là nhấc máy lên gọi cho nhau, chúng tôi biết rõ, yêu thương vẫn đong đầy. Vì nếu yêu xa là kinh hoàng thế, thì chẳng phải tình cảm cũng phải có một tý “khủng” hay sao? Ít nhất là vào cái lúc này…

Và cũng vì, khi yêu xa tôi, và kẻ ấy chỉ còn cách bước tiếp mà thực hiện nốt con đường của chính bản thân, một mình nhưng lại biết rõ mình không hề cô đơn. Chúng tôi tiếp tục với những dự định, công việc, và ước mơ riêng. Cái cảm giác nhắm mắt nhìn lại thấy thời gian trôi nhanh tuyệt vời đến khó tả, vì chúng tôi biết rõ, mỗi người vẫn đang cố gắng vững bước với chính bản thân mình. Một chút yếu lòng và sợ hãi cũng là điều dễ hiểu, nhưng bù lại, sự trở về và hội ngộ, ngắn ngủi đi chăng nữa, tôi tin, sẽ ngọt ngào và đầy ắp những yêu thương, và thoả mãn, giống như phần thưởng ngọt ngào mà, ở một khía cạnh tự đắc nào đó, những cặp yêu gần chưa chắc đã được trải qua. Khà khà, nói thế thôi, chứ cái sự gần, ai mà chẳng khao khát.

Thế nhưng, yêu xa, hay yêu gần cũng vậy, đều là những câu chuyện yêu độc nhất mà chỉ có tôi, có bạn mới có thể viết nên cho bản thân. Tôi chọn cách tự viết câu chuyện của mình, theo cái hướng của tôi. Dẫu rằng nó nông nổi trẻ con, hay bồng bột thiếu suy nghĩ và lý trí, thì tôi vẫn cứ phải viết. Vì tuổi trẻ, như người ta vẫn nói, như một cơn mưa phải không? Dẫu bị cảm vẫn muốn quay lại ướt thêm một lần nữa… hay đại loại thế..
Tôi thì cho rằng nếu không bị cảm, thì cơn mưa chẳng bao giờ đáng nhớ, nếu không ướt lướt thướt đến nối chóng mặt mờ mắt, thì cơn mưa cũng qua đi như một buổi chiều ta nằm ngủ trú trong nhà. Nên nếu có thế được, ta nên bị cảm một lần, phải chăng? Liêu có muốn quay lại hay không, khi già ta sẽ tính. Và tất nhiên, chuyện bị cảm không phải chỉ đang nói đên yêu đương, mà còn là nhiều khía cạnh khác nữa.

Nên tôi chọn cái lựa chọn rất tuổi trẻ và nông nổi bồng bột như thế đấy. Rồi tôi hất cằm lên trời xanh, mở khoá điện thoại và gửi cho hắn mấy cái câu quote lăng nhăng như thế này:

“I am me and you are you. In the end, if we end up together, it’s beautiful.”

“Me? I’m scared of everything. I’m scared of what I saw, I’m scared of what I did, of who I am, and most of all I’m scared of walking out of this room and never feeling the rest of my whole life the way I feel when I’m with you.”  (Trích phim Dirty Dancing)

Còn bạn, nếu những gì còn trong trái tim lúc này, là giao cảm, là tự hỏi, là băn khoăn, những cũng là yêu thương, thì tôi bảo bạn, hãy thử điên lên mà yêu đi, xa xôi hay gần gũi cũng được. Hãy để cho trái tim tự kéo bạn đến gần nhau, và dùng lý trí để giữ cho nhau cân bằng. Phải, theo tôi, lý trí tồn tại không chỉ để cho ta lựa chọn, cũng chẳng phải chỉ để cho ta có sức mạnh mà rời xa nhau, hay là quên, hay là cái gì nghe mạnh mẽ kiểu kiểu như thế. Lý trí tồn tại, cũng là để ta dám đi theo lựa chọn, dẫu rằng lựa chọn ấy là như thế nào, là để ta dám yêu, và giữ được cân bằng ở chính giữa tình cảm ấy.

Tôi không ở vị trí để khuyên ai cả, vì tôi cũng chưa làm nên điều gì cả. Nhưng tôi đã và đang có những phút giây hạnh phúc, và tôi tin, ai cũng có quyền được hưởng những cái hạnh phúc kiểu như thế, dù nó có là hiện tại, hay trong tương lai, hay trong chớp nhoáng.

Quan trọng là, ta hãy cố gắng lạc quan, và yêu thương chính trái tim mình. Nghe thật là lý thuyết và tầm thường, nhưng tôi thấy cũng khó lắm đó, chẳng phải sao? Và thật ra thì, yêu xa hay yêu gần, thì cái điều quan trọng ấy cũng khó thực hiện như nhau mà thôi.

 

Nguyễn Hà

Tình già

*Featured Image: Mardy Suong Photography

 

1. Bà ngoại tôi mất khi vừa bước qua tuổi 60, tôi không đo được cảm giác hụt hẫng của ông ngoại khi đến bữa cơm ngồi nhai trệu trạo một mình, nồi cá kho sơ sài lúc mặn lúc lạt. Căn nhà bỗng rộng thênh thang khi vắng đi tiếng cằn nhằn của bà. Hai con người khắc khẩu cả đời giờ không còn bất cứ cơ hội nào để tiếng bấc tiếng chì nữa. Ắt hẳn người ở lại là ông  nghiễm nhiên có những nuối tiếc và ân hận khôn nguôi, vì không kịp nói lời yêu thương hay cảm kích người vợ đã sinh cho mình 9 đứa con đẹp đẽ, chắt bóp gầy dựng được cả một gia sản gọi là để dành cho con. Mãi đến cuối đời, bà vẫn còn dành cho ông những trách cứ và hờn ghen của quá khứ hiện tại lẫn lộn đan xen. Tôi từng ước giá như bà đừng giữ chặt chi mãi những ám ảnh như gai nhọn cứa vào tim, để đến mức con tim phải đau, nên nỗi một ngày sớm ngừng lại những nhịp đập, vĩnh viễn…

2. Mẹ của bạn bệnh, con cái đã yên bề ở Sài Gòn. Ba của bạn tất bật vừa coi nhà vừa cơm nước và chăm nom người ốm. Có một thời giữa hai người đã là những khoảng trống lớn tưởng chừng như không thể nào gắn kết trở lại, bởi những va chạm và cám dỗ đã dẫn dắt người đàn ông rời xa mái ấm, thổi tắt những yêu thương và mang cả mùa gió lạnh vào trong những bữa cơm gia đình. Giờ thì đi qua sóng gió, khi con cái bận bịu cùng mưu sinh và quay cuồng với trách nhiệm của gia đình nhỏ, xa xôi cách trở, ví dầu bạn và anh chị có về thì cũng chỉ một hôm hai bữa lại phải quay đi với công việc bộn bề, khi chốc chốc đồng nghiệp lại gọi, sếp hối chẳng được yên thân. Chỉ còn hai người già lại tựa vào nhau lúc ốm đau.

3. Ngày mới đi làm ở công ty đầu tiên, giữa những bữa cơm, chị hay kể tôi nghe về ông bà nội của mình với niềm tự hào xen lẫn ngưỡng mộ. Chị nói đã bước qua tuổi 80 rồi mà hai ông bà chẳng rời nhau lúc nào, chuyện trò hàn huyên cả ngày. Là lớp trẻ sôi động, chị vẫn không hiểu sao mà hai người nói với nhau cả đời vẫn không chán. Hễ ông ở trong nhà tắm thì bà cũng cắp rổ rau đến nhặt ở bếp sát bên, ông nói ra, bà nói vào. Chị nhớ lời của bà bảo rằng không có gì để lại cho con cháu, ngoài cách sống lạc quan và yêu thương nhau làm hình ảnh cho chúng nó giữ gìn mà sống theo. Và giọng chị trầm đi hẳn khi nhắc đến đoạn ngày ông bệnh mất trước, bà cũng sọp đi rất nhanh và sớm nối gót theo ông…

4. Tôi từng ngẩn ngơ nhìn theo một chiếc xích lô, trên ấy chở đôi vợ chồng già ngoài bảy mươi đang nói cười vui vẻ. Bức tranh ấy đẹp đến mức ám ảnh tôi rất lâu, cho đến tận bây giờ. Ông bà cụ ấy đã bước vào tuổi xưa nay hiếm, mà vẫn có nhau, với nụ cười viên mãn sau cả một đời người thăng trầm.

Tình yêu bao giờ cũng là phần trọng yếu trong tâm hồn của mỗi một kiếp người

Tôi có thể kể rất nhiều về những mối tình trẻ, thưở ngây ngô mới bước vào đời, cho đến độ thanh xuân đang căng tràn nhựa sống. Nhưng mấy ai viết thành thơ cho những chuyện tình già. Hay chỉ có nuối tiếc như nhạc sĩ Thanh Tùng, còn lại một mình khi người bạn đời đã sớm khuất bóng sau con dốc cuộc đời khấp khuỷu:

“Vắng em đời còn tôi với tôi, lá thu mùa này lại rơi.”

Với tôi, tình già là những gì đúng nghĩa nhất của tình yêu. Khi nghĩ đến chuyện kết hôn với một ai đó, chúng ta mơ lúc mình được làm cô dâu xinh đẹp sánh bước bên người yêu. Nhưng tôi có lần đã tưởng về một ngày già nua, có hai ông bà lão sớm tối cùng ngồi uống trà hay đi tản bộ trong vườn, hoặc thanh thản đùa vui cùng con cháu.

Tình yêu đó đã trải qua những quanh co thăng trầm, đường dài vạn dặm hay lối hẹp khó đi

Trong đó có cả sự bao dung cho những lỗi lầm hay va vấp, tháng năm đã giúp cho những vết thương bên ngoài và bên trong dần lành sẹo.
Có sự cảm thông cho sự vô thập toàn của mỗi người, chấp nhận mỗi cá tính vốn như một tác phẩm duy nhất, có một không hai của thượng đế, chính sự không hoàn hảo mới là hoàn hảo nhất. Có sự thấu hiểu về những tâm sự ngổn ngang suốt hành trình cuộc sống, để có thể sẻ chia hay chỉ đơn giản là ngồi im lặng mà nghe thật nhiều.

Và trên tất cả là có một tình yêu lớn, yêu bằng sự toàn bộ, từ hình thức khi đã tóc bạc da mồi, lưng còng bụng phệ cho đến cả thói hư tật xấu mà có người đến chết cũng không chịu sửa. Mà có khi, cái xấu nết ấy còn khiến ta yêu nhiều, thấm thía và nhớ lâu hơn là điều tốt đẹp, trọn vẹn và chuẩn mực.

Để rồi hai con người có thể nhìn lại, cảm ơn về cuộc đời đi qua có nhau, bước thấp bước cao cùng đồng hành, nếm trải đủ vị chua cay mặn ngọt, lúc khóc lúc cười, lúc sướng vui hay buồn khổ. Vì cha mẹ sinh ta cũng chỉ mình ta, khi ta chết đi cũng chỉ ra đi mình ta, nhưng lúc nào còn thở, ta vẫn còn thật hạnh phúc khi có ai đó bên ta bầu bạn.

Để rất quý những ngày còn lại, tận hưởng dư vị ngọt ngào của gốc rễ cây sinh mệnh duy nhất ta có được.

 

Axon

Phụ nữ – quái vật

*Featured Image: Lenablue

Tôi xin các bạn cũng đừng nghĩ cái tựa đề của tôi sẽ có dạng “so sánh phụ nữ và quái vật”. Quái vật ở đây tôi nghĩ theo một chiều hướng khác, một chiều hướng thật sự mạnh mẽ. Những chia sẻ của tôi dưới đây có lẽ sẽ là phần đông mà các quý ông, các anh chàng sẽ nghĩ như vậy (dù có một chút lan man).

Đa số đàn ông chúng ta ai cũng mê xe, những chiếc xe phân khối lớn, những siêu xe, âm thanh hầm hố, tăng tốc tuyệt vời, tốc độ tuyệt đỉnh. Bạn gọi nó là gì? Monster – đúng nó là những con quái vật, những con quái vật mà đàn ông chúng ta thèm khát. Phụ nữ cũng vậy, họ là những thứ mà chúng ta thèm khát có bên cạnh. Khi bạn đi cạnh một người phụ nữ bạn yêu, mọi người sẽ nhìn cô ấy trước, sau đó sẽ nhìn bạn. Vì sao à? Vì người phụ nữ đó không phải là vật trang sức, cô ấy là nhân vật chính, chỉ có bạn là vật trang sức cho cô ấy thôi.

Điều thứ hai tôi nói đến đây, có lẽ nhiều người sẽ chê bai tôi. Đó là vị thế của người phụ nữ trong cuộc sống. Làm ơn bỏ những suy nghĩ thêu thùa may vá, công dung ngôn hạnh, bếp núc chồng con qua một bên. Vị thế của người phụ nữ trong thế giới hiện đại đã khác xưa. Một người phụ nữ ngày nay có thể tự sửa điện, tự sửa ống nước, thậm chí cô ấy tự sửa lấy chiếc xe cô ấy đi hàng ngày. Sự cố gắng của người phụ nữ rất – rất – nhiều.

Trong thâm tâm tôi, tôi rất thích những người phụ nữ độc lập, giỏi giang. Bạn nghĩ xem bản thân mình là con trai, năng động, sáng tạo, tiếp thu mọi thứ nhanh chóng. Tôi không phủ nhận điều đó, điều tôi muốn nói là cái cách mà phụ nữ đạt được những thứ bậc trong một lĩnh vực. Tôi biết khi bắt đầu tham gia vào một lĩnh vực nhất định, người phụ nữ sẽ lóng ngóng hơn. Họ khó khăn hơn để bắt đầu, khó khăn hơn để thích nghi. Tiếp theo đó là sự cố gắng. Nếu như một chàng trai đem bản thân mình ra so sánh với một cô gái chung cấp bậc. Bingo, bạn là người thua cuộc. Có bao giờ bạn nghĩ một việc bạn làm dễ như trở bàn tay, bạn chỉ mất 50% thành công lực để làm tốt, trong khi đó người phụ nữ phải mất 80% hoặc 100% công sức để làm. Tôi nói đến đây là sự cố gắng của phụ nữ. Họ biết cách để làm một việc tốt như đàn ông, và sự cố gắng của cô ấy là to lớn hơn của bạn đó – anh chàng nhỏ bé.

Cuối cùng tôi muốn nói đến đó là mối quan hệ giữa nam và nữ. Tôi muốn lan man thêm một tí, câu chuyện là thế này. Tôi có một người bạn, tôi đã ví cô ấy như một con gấu nhỏ bé (bạn thôi, không phải “gấu”). Cô ấy phản bác tôi rằng: “Imma monster or lion maybe.” Chợt trong đầu tôi nghĩ ra một điều: “Ồ thì ra con gái có phép thuật.” (làm ơn đừng nghĩ bậy một chút thưa các quý ông) Quả thật họ có phép thuật, điều tôi nói đến là cái phép thuật đó có thể chế ngự được những con quái vật, đúng vậy, những con quái vật bên trong người mà cô gái đó gọi là “người yêu”. Anh hùng mà, khó qua ải mỹ nhân lắm. Khi người con trai họ yêu thương người phụ nữ ấy. Họ sẽ trở thành những con mèo ngoan ngoãn. Biết chăm sóc người phụ nữ họ yêu, biết nghe lời, biết lắng nghe, dịu dàng và lãng mạn. Dù cho người đàn ông đó có là người như thế nào đi nữa. Khi yêu đàn ông cũng yếu đuối như nhau cả.

Vậy thôi, đơn giản và dễ hiểu. Phụ nữ họ là những con quái vật, mạnh mẽ, độc lập. Họ thực sự có thể làm nhiều điều mà ngay cả bản thân cách anh chàng không thể làm được. Họ là một tuyệt tác của tự nhiên. Họ có thể làm những thứ to lớn mà khi kể ra bạn phải giật mình làm việc 8 tiếng, về đón con, nấu cơm gia đình, cho con ăn, chăm con, lau dọn nhà cửa, giặt quần áo, sáng dậy sớm, đi chợ, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, và tiếp tục đi làm. Những quý ông hãy xắn tay áo lên, giúp người con gái mình thương một tay. Nâng niu như những vật báu. Xin đừng đối xử tồi với họ. Khi cần con quái vật bên trong họ sẽ thức dậy. Đàn ông chúng ta sẽ phải hứng chịu tất cả.

 

Mì Hủ Tiếu

Huyền Chip & Stanford: 10 điều thú vị tôi học được

Photo: Khoa Pham

Mình không dám nhận là thân với Chip vì không khéo lại bị bảo “thấy sang bắt quàng làm họ”. Mình càng không dám nhận là hiểu rõ Chip vì có khi chính chúng ta còn chưa hiểu rõ chúng ta. Mình chưa từng đọc sách bạn ấy viết nên sẽ không bàn luận gì về vấn đề sách ở đây. Mình cũng chưa bao giờ gặp hay tiếp xúc với một số cá nhân trong vài vụ việc online và offline liên quan đến Chip nên sẽ không dại gì lôi mình vào các chuyện thiên hạ.

Mình biết Chip được hơn 5 năm. Tuy không dám nói là thân nhưng mình được may mắn quan sát chặng đường 5 năm của Chip: từ lần đầu tiên nghe Chip chia sẻ về khát vọng Stanford, quá trình bạn ấy lăn xả vào cộng đồng công nghệ và startup, quan sát bạn ấy “xách balô lên…và đi”, xuất bản sách, đối mặt với sự ầm ĩ xoay quanh sách, chứng kiến Chip nỗ lực tập trung apply và cho đến gần đây khi biết tin Chip thực hiện ước mơ Stanford. Stanford là một trường mình biết khá rõ, đầu tiên từ Viet M Huynh, anh bạn làm chung với mình trong VietAbroader từ những ngày đầu, đến nhiều thế hệ học sinh Việt Nam, từ cả trong và ngoài Yola, vào học Stanford sau này. Mình may mắn quen biết chắc trên dưới 100 bạn VN từ các đại học top 20 Mỹ như Stanford, Harvard, Yale, Princeton…và mỗi bạn đều có 1 câu chuyện thú vị. Và Chip cũng có câu chuyện của Chip khi vào được Stanford, và mình muốn chia sẻ câu chuyện này.

Là người trải nghiệm không nhiều thì ít những gì Chip đã trải qua (từng (được cho tiền) đi lang thang nhiều nước trong suốt 1 năm và cũng thích công nghệ và startup), cá nhân mình thấy mình học được nhiều điều thú vị từ hành trình hiện thực hóa ước mơ của Chip, và mình muốn chia sẻ một góc nhìn với mọi người. Chỉ đơn giản là vậy.

 

1. Dám mơ lớn

Từ cách đây hơn 5 năm, mặc dù chỉ là 1 cô gái trẻ từ quê lên HN học, tiền bạc không, nhà cửa không, chưa từng qua Mỹ, chưa biết tí gì về application process, Chip đã khao khát vào Stanford. Mình vẫn giữ đoạn chat Chip say mê chia sẻ với mình về Stanford, Silicon Valley, entrepreneurship, Marissa Mayer, Palo Alto…mặc dù ngay phía trên mình vừa dọa rằng khả năng em vào Stanford chắc chỉ tầm…0.1%!

2. Theo đuổi ước mơ tới cùng

Nhiều bạn trong đó có mình từng khuyên Chip tìm trường nào dễ hơn, thấp hạng hơn. Và trong thăng trầm của Chip đã có những lúc ước mơ Stanford trở nên rất xa vời, thậm chí là viễn vông. Tuy nhiên, Chip không hề bị lung lay và vẫn trung thành với khát vọng của mình. Qua kinh nghiệm làm việc với vô số bạn trẻ, mình thật sự thấy hành động kiên trì đeo đuổi trung thành một mục tiêu trong suốt 5 năm trời với bao biến cố là một điều hiếm có và đáng trân trọng.

Gap year 1 năm, 2 năm đã khó thì bạn hãy tưởng tượng gap year 5-6 năm sẽ như thế nào? Tuy nhiên, câu chuyện Chip vào Stanford ở tuổi 24 cho ta thấy là ước mơ không có expiry date và không bao giờ quá trễ để theo đuổi ước mơ. Xin trích dẫn một câu từ trang VietAbroaderClass2018

“Nếu tất cả đều dập tắt, hãy nhớ rằng…bạn vẫn còn năm sau, và năm sau nữa… khi bạn hiểu hơn lý do thật sự mình muốn đi du học, khi bạn sẵn sàng hơn, và có một chút may mắn hơn. Hãy nhớ, cuộc đua chỉ dừng hẳn khi bạn bỏ cuộc…”

3. Không có gì xấu hổ khi tìm trợ giúp. Không có gì xấu hổ khi nói “I don’t know.”

Có lẽ bạn nghĩ, một cô bé dám đi ngang dọc thiên hạ một mình thì chắc không bao giờ cần hỏi ai gì. Thực ra là ngược lại. Thỉnh thoảng mình hay nhận một số câu hỏi từ Chip (và có lẽ mình không phải là người duy nhất), trong đó có 1 số câu mình thấy là khá “ngây ngô”. Thế nhưng Chip không hề sĩ diện hay ngại người khác nghĩ gì và luôn sẵn sàng “cầu cứu” khi cần thiết.

4. ACTION!

Trong cuộc sống và công việc, mình gặp khá nhiều bạn nói rất hay, cãi rất quyết liệt, cái gì cũng comment, brainstorm trên trời dưới đất làm mình hoa cả mắt nhưng lại…không bao giờ hành động. Có những bạn lần đầu tiên mình gặp cũng nói về XYZ, 1 năm sau gặp vẫn nói XYZ, 3 năm sau vẫn không thấy hành động gì. Lúc Chip nói với mình thích học Spanish thì chỉ trong vỏn vẹn vài tháng em ấy đã hùng hục học và đăng ký thi. Mới vừa nghe em ấy chia sẻ kế hoạch đi Malaysia thì tuần sau đã thấy Chip lang thang dọc ngang Kuala Lumpur. Đây cũng là một trong những nguyên tắc quan trọng nhất trong hồ sơ apply vào đại học top ở Mỹ: SHOW, don’t telll!

5. Chúng ta luôn có cơ hội thứ hai

Chip đã từng không gặp may mắn với Stanford. Và ai từng apply cũng biết là nộp đơn lần thứ n+1 vào cùng một trường là rất rất ít cơ hội thành công. Nhưng Chip không hề nản chí. Chip đã cho Chip cơ hội thứ 2. Và Chip cũng cho Stanford cơ hội thứ 2. Dù là trong công việc, cuộc sống hay tình yêu, hãy luôn nhớ: everyone deserves a second chance.

6. Bạn không thể làm hài lòng mọi người

Khi bạn nào đối mặt với 1 đám đông đủ lớn thì dù có làm gì hay nói gì, bạn sẽ không thể làm hài lòng tất cả. Khi Chip bảo vệ quan điểm thì bị cho là ngoan cố, khi Chip xin lỗi thì lại bị cho là giả dối, khi Chip rút lui để tập trung vào application thì bị chê là bỏ cuộc (?!?). Bill Cosby có 1 câu mình tâm đắc: “I don’t know the secret to success, but the secret to failure is trying to please everyone.”

7. Everything happens for a reason

Trong cuộc sống đôi khi chúng ta không có câu trả lời cho tất cả vấn đề. Máy bay MH370 đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra với chuyến bay MH370?

Cách đây vài tháng khi mình và ba mẹ đang đi tung tăng ở downtown San Francisco thì không hề để ý là có 1 cô bé Châu Á thấp thấp đeo chiến balô to đùng đi ngay phía trước. Khi đến ngã tư trong lúc chờ đèn thì cô bé quay qua thì…2 anh em bất ngờ nhận ra nhau và la lớn giữa đám đông. Có những chuyện thật khó giải thích – what’s the odd of two persons from Vietnam bumping into each other on crowded SF streets during rush hour? Có lẽ chưa bao giờ mình tâm đắc câu “everything happens for a reason” bằng lúc đấy nên mình nhờ ba mình chụp 1 phát ảnh ngay tại chỗ.

Đã từng travel một mình trong gần năm trời, có nhiều điều tuyệt vời xảy ra (thoát được khỏi một đám trẻ trâu ở Úc đang hăm he khiêu khích) mình không giải thích được, và có nhiều điều xui xẻo vô cớ (trục trặc visa thay đổi mọi thứ) mình cũng không giải thích được. Mình tin rằng nhiều thứ tuyệt vời xảy ra với Chip để giúp em ấy đi đến ngày hôm nay, nhưng có nhiều điều cực kỳ xui xẻo cũng xảy ra với Chip và đưa em ấy đến cùng một điểm ngày hôm nay. Does anyone have a PERFECT life since born till now? No way. The more important question is: are you happy with where you are today?

8. Có nốt thăng thì cũng phải có nốt trầm (nói nôm na là in life, sometimes you have hits, sometimes you have shits.)

Một ca sỹ huy hoàng 5-10 phút trên sân khấu trước nghìn người nhưng mấy ai thấy những giây phút họ chiến đấu với sự cô đơn và bất an? Nhìn ông CEO tập đoàn thấy hoàng tráng nhưng mấy ai hiểu những giây phút một mình đối mặt với các khó khăn, nguy hiểm mỗi ngày?

Ai cũng có struggle của họ. Đừng bao giờ cho rằng sao Chip thi SAT điểm cao dễ dàng thế, sao Chip được đi nhiều nước sướng thế, sao Chip vào Stanford trơn tru vậy…nếu như bạn không biết HOÀN TOÀN câu chuyện.

9. Hãy là chính mình!

Có một lần kia, 1 PH gần nhà hốt hoảng gọi mình nói rằng chị ấy vừa thấy điều gì kinh khủng trong phòng bé con chị ấy và kêu mình đến bàn cách “xử”. Nghe giọng nghiêm trọng thì mình đoán bừa chắc là chị ấy tìm thấy phim XXX, chuyện cô giáo Thảo hay là thuốc lá, ma túy gì đấy trong phòng đứa nhóc. Khi mình rón rén bước vô phòng thì thấy…đủ thể loại hình vẽ graffiti được bé con chị ấy vẽ kín đầy trên các bức tường. Chị ấy lo lắng không biết con chị tâm lý bị sao không hay thần kinh thế nào mà sao vẽ và trang trí loạn xạ cả lên. Mình chỉ nói 1 câu: chị phải giúp con chị nuôi dưỡng đam mê hội họa, nghệ thuật!

Ai trong chúng ta cũng có cách thể hiện con người riêng – người thích chụp ảnh, người thích nhảy, người thích sport, bạn thì thích hát, bạn thì thích vẽ, bạn thì thích debate, bạn thích văn chương…Chip là một trong số ít những người mình thấy luôn tự do đeo đuổi những gì Chip thích (viết lách, xây dựng cộng đồng, khám phá thế giới…) và luôn nói lên những gì bạn ấy tin dù là đôi khi nghe qua hơi viễn vông (như là sáng kiến miễn visa toàn cầu để tạo bình đẳng trong du lịch). Từ trước khi Chip ra sách rất lâu thì Yola đã mời Chip về nói chuyện với các em học sinh, làm vậy không phải muốn tất cả học sinh bỏ học đi vòng quanh thế giới như nhiều PH lo lắng (mặc dù là mình thấy lo lắng đó không đáng có) mà chỉ đơn giản để các em thấy “à, có ít nhất 1 người trong 90 triệu người VN gap year vài năm và dám là chính mình, dám làm những gì mình muốn”.

Life owes Chip nothing. Life owes us nothing. No one owes anyone anything. You owe yourself.

10. Cuộc sống không bao giờ là trắng và đen, con người cũng không bao giờ trắng và đen

Bill Gates đã từng chơi Paul Allen sát ván đến nỗi không nhìn mặt nhau nhiều năm. Steve Jobs từng thỏa thuận ăn chia 50-50 với Steve Wozniak trong phi vụ sản xuất Breakout cho Atari. Jobs nói với Wozniak là Atari trả công $700 và chia cho Wozniak $350 theo thỏa thuận ban đầu…nhưng sự thật là Atari trả Jobs $5000 chứ không phải $700. Mark Zuckerberg có ăn cắp ý tưởng của 2 anh em Winklevoss hay lừa dối co-founder Eduardo Savarin không (http://huff.to/L5Vd56)?

Có nhiều câu chuyện – trong đó những ồn ào xung quanh Chip – sự việc trắng hay đen còn tùy thuộc vào phán xét của bánh xe lịch sử. Chia sẻ quan điểm – OK, tranh luận – OK, buồn vui hờn tức – OK…nhưng một điều mình học được, đó là: không nên để mọi thứ đi quá xa. Hay nói cách khác, cố quá thì coi chừng… quá cố.

Khoa Pham

Âm nhạc của Trịnh Công Sơn chính là sự cưu mang

Mình nghe nhạc Trịnh đến nỗi hầu như không để ý đến lời, mặc dù lời lẽ trong nhạc trịnh là mấu chốt cho sự ảnh hưởng của ông. Nhiều người phân tích rồi, rất hay, cái hay hơn hết là khi nghe nhạc Trịnh thì mình cảm thấy nhớ bạn bè người thân, nhớ khung cảnh đã từng hiện diện khi nghe nhạc ông. Nhớ những ngày vui vẻ bên bè bạn, cũng nhớ cả những đêm cô đơn không tả được, những ngày buồn bã khi ấy chứa chan một xúc cảm đẹp lạ lùng. Đời sống của người nghe lồng trong đời sống của âm nhạc, sự trải dài này như một điều hiển nhiên không chút gượng ép. Không luân lý, không bản năng và không có bất kỳ điều gì để khắng định hay phủ định

Cháu mình, mới sinh ra mẹ hát ru cả đêm không chịu ngủ, khóc oe oe, ông nội thấy xót quá ra giành quyền hát ru. Ông không biết hát ru, hát toàn ca khúc da vàng, nào là Đại bác ru đêm, Chiến sĩ vô danh, Người con gái việt nam da vàng… Thế mà ảnh ngủ ngon ngủ lành, cả nhà chọc vui có lẽ ảnh nghe đại bác mà ru đêm nên sợ quá hết khóc.

Đôi khi, lòng mình buồn sắp khóc, những nỗi niềm nghẹt thở của mình khi nghe nhạc của ông thì tự nhiên mềm nhũn ra, nó không còn là những bi kịch của thân phận con người mà biến thành những khổ đau hiển nhiên thâm trầm của sự lựa chọn. Lúc đó, chúng ta sẽ hiểu vì sao những con sâu đục vào thân cây bầu gió để rồi cây tiết ra những chất dịch, biến vết thương thành trầm hương quý báu. Âm nhạc của ông chính là sự cưu mang, cưu mang những nỗi đau hiển nhiên của con người khi lựa chọn cho sự tồn tại của mình một ý nghĩa tốt đẹp nhất định.

Có những con người, rất nhiều những con người, vết thương của cuộc đời là một điều đắng ngắt, một sự triệt hạ khốn cùng mọi lý lẽ sống ở trần gian. Họ phẫn nộ chua chát gắn cho đời sống những bộ mặt bi thảm, những lớp lớp lừa lọc nghi kỵ. Họ đâu biết rằng khi đó, bộ mặt của họ đã hiển nhiên gắn vào một định mệnh nghiệt ngã, bộ mặt của họ đã không còn là một tín hiệu để nhận biết đó là một con người, họ biến thành những cương thi – những kẻ người bị ma ám, họ biến trần gian thành địa ngục để dầy xéo tha nhân. Họ dày xéo chính đời mình quằn quại. Thật vậy:

“Có những trái tim chỉ biết nuôi dưỡng lòng thù hận của quỷ dữ. Những trái tim gây hấn chỉ muốn bày ra những bữa tiệc đời bằng gai và đá nhọn. Những bữa ăn như thế đã làm khô héo dần thực phẩm trần gian.”

– Trịnh Công Sơn, Bản Tình Ca Ở Lại Với Ai?

Chúng ta đã thấy, đã cảm nhận trùng trùng những con người như vậy, thế thì sao để đáp trả, để có thể sống chứa chan với đời sống khi mà trong lòng nó là tất cả những điều đê tiện và cũng có tất cả những điều thanh cao. Có tất cả những ngọn gió thanh bình cũng có những cơn bão ùn ùn như hội ngộ trong một tách trà nhỏ bé. Đó là nỗi lòng của tên tuyệt vọng mà nhạc Trịnh truyền tải, một kẻ tuyệt vọng khi lòng hắn như thấu thị cõi lòng tha nhân. Mỗi thời khắc là chết và hồi sinh, là tha thứ và bao dung cho tha nhân cũng chính là tha thứ và bao dung cho chính mình: ”Tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau.”

Đời sống chung quy là buồn, nhạc của ông khẳng định như vậy, nhưng nỗi buồn chúng ta hay nghĩ mình có đó không là nỗi buồn trong nhạc của ông. Làm sao em biết đời sống buồn tênh, làm sao em biết nỗi buồn nhẹ tênh ấy là nỗi buồn của một đời sống vô thường, bởi vô thường nên nó buồn nhẹ tênh. Còn nỗi buồn của chúng ta vĩ đại quá, những nỗi buồn nặng trĩu nghìn cân mà chúng ta gồng gánh khiến chúng ta không thể cảm nhận được niềm vui sống, khiến chúng ta cảm nhận đời sống là một hình ảnh phi lý của Sisyphe lăn mãi tảng đá lên đỉnh đồi theo một chu trình vĩnh cửu không hề siêu thoát.

Chúng ta không hề nhận biết rằng, có những vết thương không gây nên sự sa đọa bỉ ổi mà tạo nên những trầm hương hay ngọc trai quý báu. Tất cả những thứ đó, đơn giản là một thái độ tích cực yêu thương nồng nàn dành cho đời sống và dành cho chính mình.
Một tình yêu bao dung đầy đam mê rực rỡ với cuộc đời.

 

Nguyễn Việt Triều

Con đường lạnh giá

*Featured Image: Lara Zankoul

 

Triết Học Đường Phố dường như đã có quá nhiều bài viết về mục Suy Ngẫm và Tâm Sự cho nên phải suy nghĩ rất lâu tôi mới dám viết thêm một bài, vì mấy bài tôi viết nó cũng chỉ quanh quẩn ở hai mục trên. Thực sự khi có ý định viết tôi vẫn mong rằng bài viết của mình cụ thể, thực tế để bạn đọc rút ra được điều gì đó có ích nhưng kiến thức tôi quá ít, không đủ để viết bài nào mang tính chất Giáo Dục. Cho nên tôi dự định sẽ ngưng viết những chuyện vu vơ về mình, để dành thời gian nghiên cứu nhiều hơn một chút, cho ra bài viết chất lượng hơn một chút nhưng chỉ được có một ngày tôi đã thấy nhớ.  Tôi viết trong khi còn cả đống bài tập về nhà chưa làm vì nếu không viết thì tôi cũng không có hứng muốn làm những việc khác.

Tôi thường hay thả đầu óc phiêu diêu, đôi khi nó đi đâu tôi cũng không biết, đôi khi nó phát nhạc, đôi khi nó đi từ về quá khứ rồi đi đến tương lai, đôi khi nó tưởng tượng đủ các thứ, đôi khi nó cũng trống không. Và tôi phát hiện ra là những lúc đầu óc tôi trống rỗng là những lúc tôi dễ dàng tìm về vô thức của mình nhất, tìm về cái đẹp của mình, tìm về cái đáng sợ của mình, tìm về những tổn thương, những mơ ước. Tôi nghĩ ra cách viết ngay lập tức tất cả các từ khóa vừa mới xuất hiện trong đầu ra giấy. Tôi làm trò một chút với kĩ thuật ấy cho nó đỡ khô khan, tôi vẽ thanh công cụ như trên giao diện máy tính, có vài mục như Hobby hay Core, sau đó xổ xuống ở mỗi mục vài ô trống và tôi tìm các từ ngẫu nhiên để điền vào miễn là phù hợp với tiêu chuẩn của Hobby hay Core là được.

Mở đầu với các từ ở mục Hobby rất suôn sẻ, tiếp theo là các từ ở mục Core, bắt đầu là True, Shy, Fear sau đó là một loạt các từ với chữ “L”xuất hiện” như Love, Life, Live, Laugh, Lie, Lonely. Tôi thấy tức cười, tự đùa với chính mình thật là thú vị, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi đó tắt ngúm thay vào là cảm giác gợn gợn, tôi cảm thấy hơi bối rối và dừng lại. Trí nhớ của tôi hoạt động nhanh nhạy chưa từng thấy, nó lật lại những điều xấu hổ tôi vẫn đang cố không muốn nghĩ đến, những điều tôi tự lừa dối mình rằng đã ổn rồi, những việc tôi tự nhủ không thấy có thể được xem như là không có. Xấu hổ, đó là cái giá đầu tiên mà bạn thực sự mở mắt ra để “thấy”, ý của tôi nói “thấy” tức là thấy cái mà rõ ràng là bạn không muốn thấy đâu, nó làm tim bạn vỡ làm đôi. Những biết là sao khác được bởi nó là sự thật, đành phải chiều theo sự thật thôi.

Con đường đến với sự thật là con đường cô quạnh, con đường mà bạn phải tự đi một mình và thậm chí là không có ai đi cùng với mình. Đó là con đường đòi hỏi bạn dám chịu trách nhiệm, dám chấp nhận, dám từ bỏ, dám đương đầu, dám suy nghĩ, dám khác biệt, toàn những điều khó khăn. Đó là con đường lạnh giá vì nó vắng bóng người. Nhưng đổi lại, bạn sẽ không phải chịu sự giày vò giữa việc phải lựa chọn, tình cảm hay lí trí, mạnh mẽ hay yếu đuối cũng không còn ý nghĩa gì nữa, bạn không còn quan tâm xem có ai ghét bạn hay không (mà thường là sẽ có), bạn không do dự cho đi yêu thương và thể hiện cảm xúc. Lợi ích của nó dĩ nhiên rất nhiều mà tôi cũng thực sự không có cách nào nói ra cho thỏa đáng bởi vì đó là con đường gắn liền với hành động, nếu bạn dấn thân vào hành động thì lời nói sẽ dần trở nên vô nghĩa. Ngôn ngữ có sức mạnh của nó và cũng có giới hạn của nó. Người ta có thể dùng ẩn dụ để diễn tả cho bạn hiểu nhưng hiện tại tôi không có ẩn dụ nào ở đây cả (hoặc chưa đủ trình độ để sử dụng ẩn dụ).

Có lần tôi nói chuyện với chị mình về việc chị tôi sẽ cho con vào học ở trường nào, tôi bảo rằng trường nào cũng tốt vì sự thực là nền giáo dục Việt Nam quá rập khuôn, trường nào mà chẳng như nhau. Tôi còn nói rằng tôi gặp nhiều người cũng học trường làng nhàng thôi mà vẫn rất xuất sắc, chị tôi trả miếng bằng câu nó như thế nào mới vào thi trường mày đang học. Tôi đành im, thực sự trong lòng tôi nghĩ rằng giáo dục tốt hay không đều do gia đình, mà cha mẹ mới chính là cái gốc tốt. Nhưng tôi im. Có một số người họ cố tình không muốn hiểu thì nói cũng vô ích, chỉ làm họ chướng lỗ tai. Họ đã tự bịt tai bịt mắt của mình rồi thì tôi còn làm gì được? Đánh giá một con người đơn giản thế thôi sao?

Trường mày đang học là gì? Nhà mày có máy điều hòa không? Mày đi làm kiếm được bao nhiêu tiền? Hãy hỏi tôi biết có leo cây không luôn đi. Rất nhiều người cứ nghĩ tiền có thể mua được kiến thức nên đẻ ra đủ các loại khóa học kĩ năng mềm, tìm lại chính mình, vượt qua bản thân… Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu, khi tôi biết trên đời này có cái khóa học tìm lại chính mình, đó là chúng ta đã bị lợi dụng quá nhiều. Chúng ta bị lợi dụng vì đã quá hạ thấp bản thân để tâng bốc đồng tiền. Lúc ban đầu tiền được in ra chỉ được xem là vật trung gian để trao đổi hàng hóa, rồi bỗng dưng tiền có thể giúp bạn “tìm lại chính mình” thì lố bịch quá rồi. Sự thật là bạn chỉ có thể xuất sắc cái việc bạn tự học hỏi mà thôi.

Nếu bạn thành thật với chính mình, không ai có thể lừa dối bạn được nữa, chỉ sợ bạn tự lừa dối bản thân.

 

Quyên Quyên

Đi – Khát khao cháy bỏng

*Featured image:  Robert Warren Painter Jr.

Cái tuổi 20. Chán!

Tôi ở chung nhà với một chị vừa tốt nghiệp cao đẳng. Chị đang xin việc. Thi thoảng viết những dòng chữ bút bi mảnh vào tấm bìa “hồ sơ xin việc” màu vàng nhìn cũ kỹ, chán chường. Thi thoảng đi phỏng vấn. Những công ty quặt quẹo, đưa ra những điều kiện rất đáng ngờ như: “Tìm cộng tác viên chịu đặt 6 triệu cọc cho công ty, rồi làm nhiệm vụ tăng view cho website, ngày vào 25 lần, mỗi tháng nhận 750 000 VNĐ. Sau một năm thì sẽ nhận lại được 6 triệu cọc. Một tuần phải đủ chỉ tiêu 2 cộng tác viên.” Tôi nghe muốn bật ngửa khỏi ghế, nói với chị: “Nó có chừng đấy tiền thì lo mà làm nội dung website cho tốt rồi SEO lên top, thuê mấy đứa cộng tác viên làm gì? Họa có điên!” Gia đình, bạn bè cản, chị không nhận việc nữa. Chị vẫn ở nhà viết đơn xin việc, đi phỏng vấn. Lúc rảnh thì ngủ. Hoặc xem phim. Và hay bảo với tôi: “Chị chán quá em ơi.”

Trong một tối thứ 6 Sài Gòn còn mát lạnh chưa kịp oi nồng, tôi tới một quán cà phê nhỏ nhắn núp trong hẻm hốc quận 1, gặp một cô gái 22 tuổi. Chị vừa tốt nghiệp đại học kinh tế luật. Cũng có một chút hoang mang thường thấy của những sinh viên ngấp nghé ngưỡng ra trường. Như người chị cùng nhà tôi.

Chị học đại học 4 năm mà không có hoạt động gì nổi bật. Rất trầm. Kết thúc đời sinh viên, chị cũng không biết mình muốn gì: “Thật ra, sau khi tốt nghiệp chị muốn dành một năm “gap year” để tìm được “mình cần gì?” trước khi xin việc. Chị thèm được làm một cái gì đó thay đổi em ơi.”

Xê dịch

Và chị theo lời khuyên của một người bạn: “Đi exchange đi. Biết đâu mày sẽ khác!” Chị giấu ba mẹ nộp đơn. Thấp thỏm chờ kết quả. Trong lúc đợi chờ, chị sợ hãi rất nhiều thứ. Công việc ít hoạt động, tính cách mình trầm, lỡ đâu mình rớt thì sao? Đi nước ngoài có nhiều trắc trở, lỡ đâu mình gặp rủi ro thì sao? Kết quả báo về, chị đậu. Cuối năm 2013, chị đi Malaysia, 7 tuần.

Chị bảo với tôi, lúc ấy hình như khát khao nó đập mạnh trong mình. Không gì cản mình được. Kể cả lúc tổ chức sinh viên quốc tế chị đi gặp khó khăn, chị vẫn năn nỉ: “Chị xin em, cho chị đi, chị không thể hoãn lại đến 2014 được!” Thuyết phục được lãnh đạo tổ chức, chị lại vấp phải gia đình. Ba mẹ phản đối gay gắt. “Giờ mày đi ra nước ngoài chết mất xác thì sao?” Chị dành hai ngày trời chỉ để khóc. Khóc đến ngày thứ 2 thì bệnh, lăn ra ốm, tưởng chết. Mẹ đến bên giường chị, nói với giọng buồn buồn. “Thôi, đi đi con.”

Và thế là chị bay đến Malaysia. Chuyến bay đưa hạ cánh ở Malay lúc 4 giờ sáng. Chị chờ đến 5 giờ, có người của tổ chức từ trường Teknologi Petronas University ra đón. Hỏi ra mới biết, bên đó tụi nó rất năng động, chỉ cần nhắc đến tên “tổ chức sinh viên quốc tế” thì ai cũng biết. Chị đến phát bánh kẹo cho trẻ em, dạy tiếng Anh cho những đứa mù chữ. Chỗ chị ở, tụi nhóc không có giấy khai sinh sẽ không được đi học. Những gì nó biết là do tổ chức sinh viên đó dạy hết. Nhìn những đứa trẻ ngấp nghé tuổi mình, chỉ kém 1, 2 tuổi mà tư duy trắng tinh như chiếc hộp rỗng. Chị xót xa.

Tôi hiểu cảm giác của chị. Có những lúc trong cuộc sống, chúng ta khát khao một sự xê dịch. Là một chuyến đi, là trải nghiệm khác, là môi trường khác. Bất cứ cái gì cũng được, chỉ cần đôi chân được chuyển động. Để cứu cuộc sống mình ra khỏi vũng lầy nhàm chán, tù túng như chiếc thùng rác rỗng. Đó là khi tôi bước sang tuổi 19. Đó là khi chị tốt nghiệp đại học. Đó có thể là một ngày bạn còn rất trẻ, bàng hoàng nhận ra mình chẳng có gì trong tay. Xe của gia đình, laptop của bố mẹ. Còn mình, chẳng ước mơ, chẳng kỹ năng, chỉ có một nhúm kiến thức cỏn con không dàn nổi một trăm trang words. Và lúc ấy, chúng ta lại khao khát một chuyến đi đến cháy bỏng.

Tôi hỏi chị: “Vậy sau chuyến đi, chị thấy mình khác chi? Hay vẫn như ngày trước?” Chị cười thoải mái, đáp: “Lũ bạn chị ở Tek nó làm việc rất đam mê, cuộc sống luôn sôi nổi và vui vẻ. Chị thấy mình còn hời hợt quá. Chị đã từng rất sợ đi ra khỏi biên giới Việt Nam. Sợ mình không thích nghi với chỗ ở mới. Nhưng trở về từ Malay, chị thấy đi chẳng có gì khó hết, chẳng có gì ghê gớm hết, cũng giống như đi chợ thôi. Khi mình đã trải nghiệm rồi, mình thấy sẵn sàng hơn em à.”

“Hay là tổ chức đấy nó chăm sóc tốt quá nên chị thấy đi dễ?”

“Không đâu em, tùy thuộc vào tư duy của mình thôi. Phải chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ thì mới thấy chuyến đi dễ dàng. Thụ động ngồi chờ, cái gì cũng khó.”

Chán – “Căn bệnh” chung của thế hệ

Tôi cho rằng, chán là “căn bệnh” chung của thế hệ. Của những người 18 – 22. Khi mạng xã hội rút kiệt cạn sức sống của chúng ta, ăn cắp thời gian của ta thông qua những trang báo lá cải; những màn quảng cáo trả tiền thình lình nhảy vào newsfeed; những cuốn tiểu thuyết nhiều chất giải trí, ít giá trị; hay qua những chat box quẩn quanh về chủ đề rất vụn vặt, như thằng này đẹp trai, con kia xấu xí. Tôi cũng triền miên ngụp lặn trong đó. Đến nỗi khi tôi cảm thấy mình giống một cái cây héo, tôi đi cầu viện life coaching để giải thoát tình trạng suy sụp và mất năng lượng của mình. Người tư vấn cho tôi bảo: “Đừng cắm đầu vào đó nữa. Em ĐI đi.”

Đi. Là khát khao cháy bỏng

Tôi hay bảo người chị cùng phòng tôi là: “Em đi tập thể dục đây, có ai đi không?” Chị lắc đầu: “Lười lắm em.”

Nhưng kể từ khi tôi bắt đầu đi, tôi thấy cuộc đời đẹp hơn. Khi Sài Gòn trưa nóng nực nhưng tối vẫn lộng gió mát. Và tôi bắt đầu thích “We Are Young” Bởi khúc dạo đầu dồn dập như những tiếng trái tim tôi thúc đập. Hối tôi đi nhanh hơn chút nữa. Khát khao hơn nhiều nữa. Làm nhiều hơn, cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn. Bởi vì, hôm nay, chúng ta vẫn còn rất trẻ.

Sẽ thật tốt nếu bạn có thể đi ra nước ngoài trong 7 tuần với 25 triệu như chị bạn của tôi. Còn nếu bạn đang nung nấu ý định đó, thì lên kế hoạch và làm đi, đừng nghĩ nữa. Còn nếu bạn ít tiền hơn, thử bỏ 20 ngàn, tóm lấy chiếc thẻ sinh viên và bắt 10 chuyến xe bus lang thang quanh Sài Gòn. Còn nếu bạn ít thời gian quá, dành 30 phút đi bộ mỗi ngày. Hít chật căng lồng ngực mùi Sài Gòn sôi động, và cảm thấy năng lượng chảy rần rật trong mình. Nguồn năng lượng của tuổi trẻ. Và lại thôi thúc chúng ta lên đường. Bởi cách tốt nhất để thoát khỏi buồn chán và tù túng trong cuộc sống là được XÊ DỊCH. Được ĐI. Cho dù là đi xa hay đi gần, đi cách Việt Nam ngàn cây số hay đi ra cây cầu vượt cạnh nhà. Chỉ đôi chân chuyển động, buồn chán sẽ tiêu tan.

Bạn có nghe tim bạn đang thúc đập? Bởi tôi tin, trong mỗi chúng ta, ĐI là khát khao cháy bỏng.

 

 Đỗ Thanh Lam