19 C
Da Lat
Thứ Tư, 30 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 226

Một chút vu vơ

Photo: Any Direct Flight

 

Một chiều vu vơ…

Chiều nay không đi học. Ừ, năm nay học có vẻ nhẹ hơn năm ngoái, một tuần được hai buổi ở nhà. Gió lành lạnh, tự nhiên có cảm giác giống quê. Ở quên tôi, chỗ mà tụi nó thường bảo là trên núi, trong ký ức mới đẹp làm sao. Đó là cái thị trấn nhỏ ôm quanh sườn núi, một năm hai mùa, mùa nắng và mùa lạnh. Nói là mùa nắng vậy thôi, chứ thật ra cũng chẳng nóng gì lắm, không như ở dưới này. Nắng trên đó vàng tươi, rạng rỡ dưới nền trời xanh ngắt, lâu lâu thấp thoáng màu trắng của mấy đám mây nhàn rỗi, lười biếng, suốt ngày chẳng chịu làm gì, cứ để tấm thân béo ú mập mạp theo làn gió nhẹ cuốn đi. Hồi nhỏ tôi thường hay thắc mắc, sao mấy đám mây kia phì lũ vậy mà gió vẫn cứ đẩy đi được nhỉ? Ừ thì ra nó nhẹ, toàn thân tụi nó chỉ như đám bông gòn, nhẹ tênh, gió thổi một phát là trôi liền à. Nếu mà nằm được trên tụi nó chắc là thích lắm.

Đó là mùa nắng, còn mùa lạnh, đến sau mùa nắng, lúc đó tôi đã lớn hơn tí rồi. Mùa lạnh bắt đầu từ khoảng tháng 9, tháng 10. Khi thằng cu nhà hàng xóm bắt mẹ chở đi may áo quần chuẩn bị cho năm học mới, khi những cơn mưa rả rích kéo dài tận mấy ngày về, đó là lúc mùa lạnh bắt đầu tới. Mùa lạnh bắt đầu từ những cơn mưa, cũng giống như mùa nắng, nhưng không phải là mưa rào mà là mưa dầm. Mưa từng đợt từng đợt không dứt, mưa tới mấy ngày liền. Nhà tôi không xa, không gần, cách trường gần hai cây số. Tôi đi bộ. Vậy nên tôi ghét mưa dầm lắm.

Cạnh nhà tôi có nhỏ N, xinh lắm, mấy thằng thường nói thế, tôi cũng thấy vậy, nhưng học chung với nhau mấy năm cấp hai rồi, nên dù che chung cái ô với nhỏ trên cả đoạn đường dài, thỉnh thoảng có cơn gió thiếu nghiêm túc tạt ngang làm ướt đôi tóc mai của nhỏ, nhìn lãng mạng lắm, vậy mà tim tôi vẫn cứ đập khoảng hơn sáu chục nhịp trên phút như thường chả thấy động tĩnh gì. Giờ nghĩ lại thấy mình ngu, tự nhiên GATO với thằng tôi của quá khứ ghê gớm.

Nói vậy thôi, chứ không phải mưa dầm suốt mùa. Mưa chỉ kéo dài hơn một tháng, sau đó…là thỉnh thoảng mưa phùn.

Tôi thích những ngày lạnh mà không mưa trên tôi lắm. Đó là cái độ cỡ cuối tháng 11, đầu tháng 12. Khi những cơn mưa dầm đáng ghét chịu khăn gói ra đi, để lại cái thị trấn nhỏ yên bình, giản dị những cơn gió se se, nhè nhẹ. Sớm, trên con đường đến trường vẫn còn đầy sương mù, khi nắng mai vẫn còn đang ngái ngủ, những tà áo dài thướt tha bay theo gió. Gió lạnh làm hồng hồng đôi má của mấy bạn nữ, thỉnh thoảng lại xoa xoa đôi bàn tay trắng ngần. Bọn con trai chúng tôi đến gọi là ngây ngất. Đám con trai chân thì dưới đất, mà hồn tận nơi đâu. Buồn cười nhất là cảnh cả khối thằng lẻo đẻo, lén lút theo tôi, cốt là để…ngắm nhỏ N. Tụi nó ngó nhỏ N, còn tôi thì ngó mấy nhỏ khác. Công nhận con gái trên tôi xinh thật, đã vậy ở cái xứ lạnh còn được thêm làn da trắng ngần, tính tình thì hiền lành dễ bắt nạt. Ôi, thật là….

Thôi, viết lung tung và lỡ cỡ vậy thôi, đã gọi là vu vơ mà.

 

Phong Lan

Công việc kỳ lạ (phần 1)

Photo: Tu Anh

 

Nếu dùng một dấu câu để miêu tả cuộc sống, tôi sẽ dùng dấu chấm cảm (!). Vì sao ư? Vì cuộc sống là một chuỗi dài cảm xúc: Vui, buồn, hờn giận, yêu, ghét… Thậm chí là cay đắng, đau đớn và hạnh phúc…

Tôi 26 tuổi, và bây giờ đang phải đối mặt với thử thách lớn nhất cuộc đời mình. Gia đình tôi gặp khó khăn, công ty ba tôi đang đứng bên bờ vực phá sản. Tôi suốt thời gian qua cứ mải mê với nghệ thuật nhiếp ảnh ờ Ý, không hề hay biết về những khó khăn ba tôi đang trải qua. Khi tôi về đến nhà, ba đã liệt toàn thân, chỉ nằm một chỗ nhìn thằng con trai đau đớn. Mọi gánh nặng đổ lên vai mẹ tôi. Bà đã cố sức vựt dậy cả cơ nghiệp, thế nhưng “tiền” là thứ chúng tôi cần nhất hiện nay. Tôi thật sự bế tắc và mệt mỏi. Cho đến một ngày, một cú điện thoại kỳ lạ đã làm thay đổi đời tôi…

– Anh là Minh Anh?
– Đúng, là tôi đây, anh là ai?
– Anh không cần biết. Chỉ biết là tôi có việc muốn thuê anh làm và sẽ trả công hậu hĩ cho anh nếu anh đồng ý.
– Tôi chẳng biết gì ngoài nhiếp ảnh cả.
– Anh yên tâm, anh biết nhiều thứ hơn anh tưởng đấy. Nếu muốn có tiền, hãy đi với tôi.
– Tôi không làm chuyện gì mà không biết rõ về nó.
– Vậy sao, nhưng tôi nghĩ anh sẽ đi theo tôi, vì tôi biết anh đang cần tiền. Thế nào, nhà nhiếp ảnh, không muốn thử sao? Tôi không bắt anh làm gì phạm pháp đâu.

Tôi đi theo anh ta thật, chẳng phải vì cần tiền đến mức liều mình, nhưng ở anh ta có một cái gì đó đầy niềm tin, ẩn bên trong một vẻ bề ngoài bất cần, buồn bã, và một chút lạnh lùng. Anh ta đưa tôi tới bệnh viện, đến một căn phòng có ánh nắng nhẹ, xuyên qua kẽ lá, luồng vào cửa sổ, thi thoảng có một làn gió nhẹ. Một cô gái nhỏ nhắn, đôi má bầu bĩnh, mắt nhắm nghiền, nằm bất động trên giường bệnh. Anh ta thẫn thờ nhìn cô gái, rồi quay đầu về phía tôi.

– Công việc của anh là mỗi ngày đến đây, dùng cây đàn ghita này và chơi bản nhạc này – vừa nói, anh ta vừa chỉ tay về cây đàn ghita ở góc phòng, và đưa tay vào túi lấy ra một bản nhạc.
– Làm sao anh biết tôi chơi được ghita?
– Tôi đã nói anh biết được nhiều thứ mà. Anh sẽ còn phải đọc thư cho cô ấy nghe nữa, chỉ như vậy thôi, không quá nhiều chứ hả?
– Nhưng tại sao tôi phải làm việc này? Tại sao anh không làm? Cô ấy là ai? Là gì của anh? Tại sao…
– Sẽ còn rất nhiều câu hỏi đấy, nhưng phải đợi anh khám phá từ từ thôi. Tôi chỉ trà lời câu đầu tiên: Vì anh cần tiền. Nếu anh đồng ý, ngày nào anh làm việc, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh. Anh có thời gian từ đây đến sáng mai để suy nghĩ. Sáng mai chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ.
– Thôi được, tôi về trước đây.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, quả đó là một lời đề nghị kỳ quặc nhưng rõ ràng là một công việc không mấy khó khăn, ít nhất là đối với tôi. Tôi nhìn mẹ rồi lại nhìn ba, tôi không giỏi lắm về kinh doanh, tôi chẳng giúp được gì, và trong hoàn cảnh gia đình tôi hiện giờ, có lẽ nhận lời làm việc là một quyết định sáng suốt.

Sáng hôm sau, tôi cố tình đến chỗ hẹn thật sớm, để nếu có thay đổi ý định, tôi vẫn sẽ còn thời gian. Nhưng anh ta không cho tôi có cơ hội làm điều đó. Anh ta đã ở đó, có lẽ đã rất lâu rồi.
– Tôi biết là anh sẽ đến mà. Anh đồng ý chứ?
– Tôi đồng ý, nhưng tôi muốn biết mình được trả bao nhiêu?
– Cái đó còn tùy thuộc vào thái độ làm việc của anh, và chắc chắn nó sẽ đủ để giúp công ty anh và chữa bệnh cho ba anh.
– Vậy anh cho tôi số điện thoại liên lạc, để nếu có chuyện gì đó…
– Sẽ không có chuyện gì cả, anh chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
– Nhưng công việc này sẽ kết thúc khi nào, cô gái đó liệu có tỉnh dậy hay không?
– Cô ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại, khi đó công việc sẽ kết thúc. Hoăc nếu tiền không còn được chuyển vào tài khoản của anh nữa, công việc sẽ kết thúc. Và có thể do anh lựa chọn… tự nghỉ việc. Nhưng hy vọng là điều này sẽ không xảy ra, vì tôi tin anh không phải người như vậy.
– Thôi được, vậy khi nào thì bắt đầu?
– Ngày mai, anh hãy đến thẳng bệnh viện, và có thể sẽ không gặp tôi, anh chỉ việc làm tốt việc của anh thôi.
– Tôi biết rồi, vậy..
Tôi chưa kịp nói hết câu thì anh ta đã ôm ghì lấy tôi và thì thào:
– Cảm ơn anh!

Đêm đó, tôi không ngủ được. Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện trong tâm trạng hồi hộp, có một chút lo sợ. Tôi vịn tay nắm cửa phòng và cảm giác như có luồng điện chạy qua. Tôi đang run.

Tôi tiến đến gần cô gái, lần trước tôi không nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ hơn, trông cô ấy giống như “tiên ánh nắng”, nhỏ nhắn làm sao. Tôi nhìn xuống bên dưới, cạnh chân giường, có một thùng giấy, tôi mở ra, thì ra là thư. Tôi nhớ là anh ta có bảo tôi đọc thư nữa, có thể là những lá thư này. Đúng là như vậy, mỗi lá thư đều ghi đầy đủ ngày tháng năm ở bên ngoài, và tôi cứ theo đó mà đọc cho cô gái, nhưng chẳng biết cô ấy có nghe được hay không.

Ngày…tháng…năm,
Chào em, hôm nay em thế nào? Vẫn thức dậy sớm để ngắm bình minh à? Anh thì lười lắm, ngủ đến tận trưa. Bầu trời ở Anh lúc nào cũng nhiều sương mù, không thể thấy bình minh như chỗ của em. Đừng giận anh, lần sau nếu đến một nơi thời tiết tốt hơn, anh sẽ dậy sớm cùng ngắm bình minh với em, được chứ? Mấy người bạn ở đây cứ luôn tò mò về em. Lần sau em hãy đến đây nhé, chúng ta sẽ đãi họ mấy món sở trường của em, để xem nào: gà rán, súp, gỏi, cả món lẩu chua ngọt cực ngon của em nữa nhé. Còn anh à? Anh sẽ làm mỳ Ý cho em. Để anh đoán nhé, bây giờ chắc em đang chống cằm, cười vui đến tít mắt đúng không? Thôi anh phải đi đây, hẹn em ngày mai nhé. Anh yêu em.

Sau khi đọc xong lá thư, tôi lấy cây đàn ghita ở góc phòng đàn theo bản nhạc mà anh ta đưa. Bài hát buồn man mác, âm điệu du dương. Tự nhiên tôi thấy trong lòng thoải mái lạ thường sau gần nửa năm buồn phiền. Sau đó, tôi về nhà. Trên đường về, tôi ghé vào ngân hàng để kiểm tra tài khoản ngay, có lẽ vì tôi cũng không tin mấy vào chuyện hy hữu này.Và thật ngạc nhiên, đúng là có một số tiền lớn trong tài khoản của tôi, và ngày chuyển là ngày hôm nay, quả thật đúng là chuyện kỳ lạ, làm sao tôi có thể kiếm tiền dễ dàng đến vậy? Nhưng tôi tạm thời gạt câu hỏi đó qua một bên, chẳng phải anh ta bảo tôi sẽ từ từ hiểu ra sao, bây giờ công ty ba tôi cần tiền và gia đình tôi cũng vậy, vì thế tôi không có nhiều thời gian tìm hiểu những chuyện này.

Những ngày sau, tôi vẫn đến bệnh viện đều đặn, và tiền vẫn được chuyển đều đặn, công ty ba tôi dần có tiền để xoay sở, tôi cũng từng bước làm quen với công việc, có thể nói gia đình tôi đã sống lại. Thế nhưng, ngay khi chuyện gia đình đã tạm ổn, tôi bắt đầu quan tâm đến nội dung những lá thư anh ta viết. Thật kỳ lạ, cứ mỗi lá thư anh ta bảo mình đang ở một đất nước khác nhau, chỉ trừ nơi này – nước Việt Nam. Tôi không biết những điều trong thư có phải sự thật hay không, nhưng anh ta không nhắc gì đến cuộc sống của mình ở nơi đang ở, mà chỉ toàn đề cập đến thói quen và sở thích của cô gái này, và hầu như lá thư nào cũng đều có cụm từ: “Anh yêu em”.

Lúc đầu thì tôi thấy không vấn đề gì, nhưng về sau tôi ngại đọc ba chữ đó, cứ như là chính tôi nói với cô ấy vậy. Nhờ vậy, tôi cũng biết được cô ấy thích hoa ly hồng, thích nghe nhạc cổ điển, thích xem phim hoạt hình, và thích ngắm mưa, mỗi lần tức giận cô ấy đều chau mày lại, hay đặt hai bàn tay áp sát vào má mỗi khi rất thích cái gì đó. Anh ta thì không hẳn biến mất, anh ấy luôn đến vào ngày thứ năm hàng tuần và những lần như vậy, tôi đều cho họ có không gian riêng.

Đến một ngày tôi chịu không nỗi, đành gặp riêng anh ta để hỏi một vài điều.
– Anh thật kỳ lạ, nếu anh yêu cô ấy đến mức như vậy, tại sao anh lại không thể tự mình làm điều này với cô ấy? Anh lại còn nói dối cô ấy, anh chẳng đi đâu cả, anh vẫn ở đây, thế nhưng tại sao, trong những lá thư lại như vậy?
– Rồi anh sẽ hiểu.
– Tôi không thể hiểu được, tôi thật sự không thể hiểu, trừ phi anh nói rõ cho tôi biết.
– Tôi đã bảo là: RỒI ANH SẼ BIẾT – anh ta hét to lên, rồi bực tức bỏ đi.

Ngày hôm sau, tôi không đến bệnh viện, và dĩ nhiên tiền cũng không có trong tài khoản. Nhưng thói quen của con người thật đáng sợ. Ngày hôm sau nữa, tôi thấy bồn chồn, sau giờ nghỉ trưa, tôi đến bệnh viện. Và tôi làm việc. Tiền lại xuất hiện trong tài khoản. Tôi thật sẽ điên lên mất, thật khó hiểu. Anh ta vẫn đến vào mỗi thứ năm hàng tuần. Và những lần ấy tôi lại đi ra ngoài, trong lòng tôi có chút gì đó khó chịu.

Ngày… tháng… năm…,
Hôm nay anh đang ở một quán càfe nhỏ, trong một con hẻm nhỏ ở Beclin. Ở đây rất ấm cúng, dù là đang vào mùa đông. Anh đã chạm tay vào tuyết và nặng hình người tuyết nữa đấy. Chắc em đang ghen tỵ lắm đúng không? Em sẽ tròn xoe mắt và miệng chữ “O” đầy thán phục: “woo”. Anh biết mà. Anh còn làm bánh kem có ghi dòng chữ “anh yêu em” to lắm, tụi bạn nhìn vào cũng phải bó tay với anh luôn đó. Ước gì em ở đây để cùng ăn với anh. À, em thì chỉ ăn bánh bông lan bên dưới thôi, không thích ăn kem đúng không? Không sao, phần kem anh sẽ ăn hết, nhường em phần trái cây tươi luôn nè, em sướng nhất rồi. Ồ! tuyết rơi rồi, anh chạy ra nghịch tuyết đây. Hẹn gặp em ngày mai.

Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà đã gần một năm rưỡi. Và công việc của tôi vẫn bình thường. Thậm chí, khi đã quen với mọi thứ, tôi không còn xem đây là một công việc nữa. Tôi đến đây hằng ngày cứ như là một thói quen, rằng nếu không làm, tôi sẽ không thể chịu được. Bài nhạc thì tôi đã chơi đến phát nhàm, và không cần có bản nhạc tôi vẫn chơi được, chỉ có nội dung của những lá thư là khác hoàn toàn, và thùng thư này vẫn còn đầy lắm. Tôi thật sự khâm phục sự kiên nhẫn của anh ta, làm sao anh ta có thể viết hết ngần này lá thư. Nhắc đến anh ta, khoảng nữa năm trở lại đây, anh ta hoàn toàn biến mất, không còn đến vào mỗi thứ năm hàng tuần nữa, không đến nữa. Dần dần tôi cũng quen được với cô y tá chăm sóc cho cô gái và biết được một số chuyện.

– Cô có biết tại sao anh ta không đến đây nữa không?
– Tôi không biết, chính tôi cũng thấy lạ vì tuần nào anh ta cũng đến mà nay lại chẳng thấy đâu.
– Vậy cô gái này ở đây đã bao lâu rồi?
– Khoảng ba năm rồi, thời gian đầu ngày nào anh ta cũng đến, cũng đàn bản nhạc này cho cô ấy, rồi thì thào với cô ấy cái gì đó. Bởi vậy nên lúc đầu, nghe anh đàn, tôi lại cứ tưởng là anh ta chứ. Từ khi có anh thì anh ta chỉ đến vào ngày thứ năm hàng tuần thôi. Anh không biết chứ y tá chúng tôi quá quen với anh ta rồi. Có người còn thầm thương anh ta nữa kìa. Cô gái này đúng là có phúc lắm đấy.
– Có phải cô cũng nằm trong danh sách thầm thương anh ta không?
– Anh nói gì kỳ vậy? Chỉ là lần đầu tiên anh ta đưa cố ấy tới ấn tượng quá, ai mà không nhớ được.
– Lần đó như thế nào?
– Hôm đó hình như hai người đang kết hôn thì phải, tôi thấy họ mặc lễ phục nhưng cô gái bị thương nặng lắm, chảy nhiều máu nữa, loang hết cả áo cưới. Anh ta la hét ầm ĩ đòi vào tận bên trong, cũng may là có người ngăn lại.
– Vậy chắc anh ta cũng bị thương chứ?
– Không anh ta hoàn toàn bình thường, hình như chỉ có mỗi cô gái gặp tai nạn.
– Tai nạn gì?
– Tai nạn giao thông.

Công ty của ba tôi đã khá hơn rất nhiều, tôi bắt đầu quen với việc quản lý công ty. Ba tôi cũng đã ngồi dậy được dù hai chân ông đã liệt hẳn, thế nhưng như thế là đã quá tốt đối với gia đình tôi. Nhưng cô gái vẫn nằm đó, và anh kia thì hoàn toàn mất tích. Tôi không muốn lấy tiền công nữa, vì đã từ lâu tôi không còn xem đây là việc làm nữa mà nó là điều hiển nhiên trong sinh hoạt hằng ngày của tôi. Nhưng số tiền đó vẫn đều đặn chuyển vào tài khoản làm tôi vô cùng áy náy.

Cho đến một ngày, khi tôi đang đọc lá thư như thường lệ thì… bỗng nhiên tay cô ấy cử động. Tôi giật mình, im bặt, rồi hồi hộp nhìn kỹ hơn, đôi mi cũng từ từ rung rinh. Tôi vội nhấn chuông gọi bác sĩ. Và điều kỳ diệu đã xảy ra, cô ấy tỉnh lại.
(Còn tiếp)

 

Kachi

Cô đơn có đẹp không?

Photo: Cuba Gallery

 

Cuộc sống có giống như game không nhỉ? Tôi là một gamer. Là một gamer đam mê tột độ FreeStyle2. 1 năm đồng hành với game, hôm nay tôi ngồi bật bài Only You (Winter Sonata) và hồi tưởng lại cái ngày đầu tôi làm quen với game .

Tôi đến với game trong vô thức, tôi chẳng biết vào game để làm gì, chỉ là “thử cho hay” . Có 5 char – tương đương với 5 vị trí chơi trên sân, tôi lại đưa ra một sự lựa chọn vô thức nữa. Thực ra tôi có biết gì về bóng rổ đâu cơ chứ: C, PF, SF, SG, PG?  Là cái gì tôi chẳng quan tâm, tôi chọn đại SG – chỉ vì nó có thân hình là nữ, các char khác đều là nam, sau này tôi mới biết char nào cũng có thể là nữ. Tôi vào game học vài kiến thức cơ bản như chạy, chuyền, nhảy, ném… Rồi vào trận, tôi chỉ biết làm sao cho bóng vào rổ là được, nhất là khi SG là tay ném 3 điểm, tôi ném ào ào, bóng bật rổ cũng rầm rầm. Có trận thắng , có trận thua, tôi loanh quanh giữa tỷ lệ 48 % thắng, phải, tất cả chỉ là một chuỗi hành động vô thức, ngẫu nhiên mà thôi .

Nhưng khi tôi không còn đơn độc nữa, mọi thứ đã thay đổi. Một người tôi quen đã giúp tôi vào crew hạng 2 trong bảng xếp hạng. Lần đầu vào crew tôi chẳng để tâm đến bất cứ thứ gì, những lời chat của mọi người…  Tôi như một pho tượng biết đi trong cái crew to đùng ấy, cho đến một ngày quản lý của crew là một cô gái đã bắt chuyện với tôi, lôi kéo tôi hòa nhập vào cộng đồng ấy, dần dần, tôi bắt đầu nói chuyện với cô gái ấy, rồi nhiều hơn, tôi cho họ facebook, tôi chat với họ, tôi tìm hiểu về họ, tôi biết nhiều điều hơn, nhiều lắm, rằng chẳng có cái gì là ngẫu nhiên cả. Từ những mưu mẹo trong game, đến những kinh nghiệm khi đối đầu với những đối thủ to lớn, đến những câu chuyện về đồng đội mình, để cảm thông, để gắn kết. Tôi đã không còn đơn độc từ lúc nào…

Tôi đã chuyển qua chơi PG, vì mọi người tư vấn, và đến giờ tôi chơi PG một cách thành thạo, nhiều người nói tôi chơi lên tay, và thực sự tôi cũng đến ngạc nhiên vì sự thay đổi của mình. Tôi còn nhớ như in cảm giác hồi hộp lo lắng, sợ sệt khi gặp phải những “cây đại thụ” rồi cảm giác bất lực, thua cuộc, tự trách bản thân khi chính mình khiến đồng đội phải thua… giờ đây tôi không còn nhút nhát mà thật sự bình tĩnh, phạm rất ít lỗi, thậm chí còn rất tự tin muốn gặp các đối thủ khó nuốt để  “hành” họ. 🙂

Sáng hôm nay, tôi vào một phòng , có một người ít đánh chung với tôi lắm cũng vào chung, suốt cả trận đấu, tôi cảm thấy thực sự bất lực khi rất muốn đổ lỗi cho đồng đội mỗi khi team bị dồn vào thế yếu, thua điểm. Tôi chợt cảm thấy bản thân mình hơn 1 năm trước quay lại, tôi lo sợ, tôi càu nhàu, tôi bất lực… và quan trọng là tôi nhận ra: “Con người sẽ không ngừng than vãn, đau khổ… cho đến khi họ tự thay đổi bản thân và giết chết con người yếu kém của chính mình.”

Tôi đã làm vậy, tôi đã nạp tiền vào game để sở hữu những đặc quyền có lợi khác, tôi tham gia sự kiện do nhà phát hành tổ chức và trúng giải nhất, tôi mua quần áo cho nhân vật của mình, tôi mua thêm những thứ khác để giúp nhân vật của mình mạnh hơn, cho đến hôm nay khi tôi không hề than vãn hay bất lực nữa… tôi nhận ra rằng chính mình đã tự giúp mình trở nên hạnh phúc, nhờ sự giúp đỡ từ những người khác.

Trong cuộc sống, lý do chúng ta chịu đựng cô đơn là gì? Hay ít nhất là ai đó đang khiến cô đơn trở thành một vẻ đẹp? Một cô gái đẹp ngồi cô quạnh giữa cánh đồng cỏ? Cô đơn có bao giờ đẹp không? Tôi không thích cái vẻ đẹp thiên thành thánh thiện mà mọi người thêu vẽ… có đẹp bằng nụ cười móm mém của bà cụ bán rau xế chiều không?

Bạn đừng chọn cô đơn, hãy đừng ngừng công cuộc tìm kiếm… cho đến khi… nhất định có ngày đó.

 

Wildcomeon

Thôi lo lắng

Photo: Tuan Nguyen Photography

 

Hôm qua có một người bạn gửi cho tôi bài hát I’ve Got To See You Again của Norah Jones. Đây là lần đầu tiên tôi nghe bài hát này. Anh luôn mang cho tôi những thứ dễ thương và bất ngờ. Anh kể một câu chuyện nhẹ nhàng và đề nghị tôi nói lên suy nghĩ của mình rút ra được. Lúc nào anh cũng tinh tế như vậy. Hơn người bạn bình thường, với tôi anh là một người anh.

Anh kể về cô bé kia, ngày xưa bị mẹ ép học đàn, nhưng cô bé không muốn học và mẹ cô ấy đồng ý, với điều kiện cô phải học thêm 5 năm nữa mới được nghỉ. Sau này, lớn lên, khi không còn học đàn nữa, những giai điệu ngày thơ bé lại mang cô về với âm nhạc. Cô sáng tác và hát với cả đam mê rồi đạt được nhiều thành công lớn. Nhờ câu chuyện của anh mà tôi hiểu được rằng làm bất kỳ việc gì chỉ cần nổ lực không ngừng nghỉ thì đến cuối cùng nó sẽ trở thành thói quen và phản xạ. Có những thứ ngang qua trong đời ta, một thời điểm nào đó nhưng rồi sau này lại là khởi đầu của một vận mệnh khác. Anh nói anh sẽ rèn luyện tôi theo cách này trong lĩnh vực mà anh là người đã đi trước từ rất lâu và có nhiều kinh nghiệm.

Tôi chợt nhớ đến 1 trong 3 câu chuyện kinh điển về Steve Jobs. Ở thời điểm khi ông 17 tuổi, trường Reed là trường duy nhất của cả nước giới thiệu nghệ thuật viết chữ đẹp. Ở tất các các khu học xá, tất cả các poster, tiêu đề của tất cả các tranh vẽ đều được viết tay rất đẹp. Vì ông đã thôi học và không phải tham gia vào những khóa học bắt buộc thông thường nên ông đã quyết định tham gia khóa học nghệ thuật viết chữ đẹp. Ông học cách viết các chữ có nét ở chân, những biến đổi về khoảng cách giữa các nét chữ, học cách trình bầy một bản in lớn sao cho đẹp. Ông nhận thấy rằng đây là một môn học mang tính nghệ thuật, lịch sử và đẹp một cách tinh vi mà khoa học không thể làm được.

Những thứ đó dường như chẳng có ý nghĩa thực tế gì cho cuộc sống của ông. Tuy nhiên, 10 năm sau này, khi ông đang thiết kế thế hệ đầu tiền của máy tính Machintosh, tất cả những điều đó dường như trở lại và ông đã thiết kế để cài đặt tất cả những mẫu chữ đó vào máy tính, Machintosh là máy tính đầu tiên có những mẫu chữ nghệ thuật rất đẹp. Nếu như ông không tham gia vào khóa học đó ở trường thì Mac sẽ chẳng bao giờ có nhiều phông chữ như vậy. Kể từ khi Windows copy những mẫu chữ đó của Mac thì không có một máy tính cá nhân nào không có những phông chữ đó. Tất nhiên là khi ông đang ở trường đại học thì ông không thể kết nối những điểm mốc đó khi nó còn đang ở tương lai phía trước. Nhưng 10 năm sau thì những điều đó rất, rất rõ ràng.

Một cô bạn nhắn tin nói rằng cô ấy cảm thấy lo sợ cho kỳ thi Đại học và Tốt nghiệp và một năm tới, khi chúng tôi lên lớp 12. Tôi không biết nói gì, tôi cảm nhận được điều đang chạy quanh trong suy nghĩ của bạn mình. Vài ngày trước, tôi nhắn tin cho bạn trai về những lo lắng tương tự. Tôi sợ mình không làm được gì, sợ làm cha mẹ, thầy cô, đàn anh và những người bạn đang kỳ vọng vào tôi thấy thất vọng. Sẽ đến một lúc nào đó, tôi học được cách không còn than vãn, để khi gặp anh tôi chỉ nói những điều tươi sáng thôi.

Hãy đặt mình vào vị trí của anh ấy lúc này, cũng cô đơn và buồn bã như tôi ở đây vậy, cũng đang cố gắng như tôi lúc này. Tôi không thể ích kỷ, chẳng thể tham lam chẳng thể để cho mình quá nhiều ham muốn đến như vậy. Tôi muốn nói với anh, tôi cần một bờ vai, chỉ thế thôi. Tôi ghét nhất trên đời là thề non hẹn biển, là gắn bó suốt đời suốt kiếp. Những lời gian dối đầy nguy hiểm đó, tôi chẳng cần, tôi chỉ muốn sống cho hôm nay, biết tình cảm hôm nay, được chừng này là tốt lắm.

Tôi là một kẻ luôn tự tuyệt vọng rồi lại tự tìm đường khích lệ bản thân và thậm chí còn an ủi luôn người khác.

Lo lắng không làm cho rắc rối biến mất, mà nó chỉ làm cạn sạch sức lực cho ngày hôm nay. Việc cần làm là hành động. Bất cứ việc gì dù thất bại hay thành công đều có ý nghĩa của riêng nó, tại sao phải sợ. Ít ai biết được siêu mẫu Thanh Hằng, giám khảo chương trình Vietnam’s next top model tâm sự rằng cô vẫn thấy hồi hộp mỗi lần chuẩn bị bước ra sàn diễn catwalk. Thanh Hằng nói rằng lo lắng là chứng tỏ cho việc bạn còn yêu và đam mê một cái gì đó rất nhiều và điều nguy hiểm nhất trong cuộc sống chính là vụt mất ngọn lửa bên trong con người.

Đừng sợ khi xung quanh bạn là những người cực kỳ giỏi. Để thành công thì ai cũng phải phấn đấu trong hàng ngàn gian khổ. Vì vậy mọi sự so sánh ở đây đều không liên quan. Chúng ta đi đến con đường thành công bằng cách của riêng mình. Bước qua thị phi và đừng để ý tới sự coi thường của người khác. Bất cứ ai cũng có quyền ác với bản thân bạn, chỉ có bạn phải luôn sống thật tốt với mình. Và theo tôi được biết thì những người giỏi và thành thực sự họ không bao giờ kỳ thị ai. Khi tiếp xúc với người kém hơn hay nhiều lứa đàn em sau họ, thực sự họ dành rất nhiều chân tình. Dù cho không thể là người dẫn dắt hay đào tạo người khác. Nhưng với những kinh nghiệm nho nhỏ của mình, họ luôn muốn giúp người khác không có những quyết định nông nổi để mất đi cơ hội của chính mình.

Và bạn cũng sẽ như họ vậy đấy, bởi vì bạn là chính bạn của ngày hôm nay đang rất tốt, nên bạn sẽ vượt qua tất cả khó khăn để làm thật tốt mọi việc được thôi. Cố lên và đừng nản. Tôi đang cố gắng động viên mình, và nếu chỉ động viên một mình bản thân tôi thôi thì sẽ rất phí nên tôi tiện thể, động viên luôn cả bạn nữa đó! Cố lên!

Anh bạn của tôi gửi cho tôi trang web Diệu Pháp Âm có nhiều audio Phật giáo. Anh gợi ý tôi nên nghe bộ truyện Đường xưa mây trắng. Bộ truyện cũng nhẹ nhàng như người đề nghị tôi nghe nó vậy. Sau mỗi câu chuyện, có chi tiết tôi nhớ, có chi tiết tôi quên và quên thì nhiều hơn nhớ. Nếu lúc này anh hỏi lại tôi nghe có nhớ gì không biết đâu tôi sẽ trả lời một cách chân thật là em không có nhớ gì cả. Nhưng từ khi nghe nó, tôi cảm nhận mình sống khác đi rất nhiều. Giống như được thức dậy sau một giấc ngủ thật sâu.

Tôi đang sống trong một thế giới mà ngày càng có nhiều người dần thức tỉnh. May mắn hơn khi biết được rằng chúng ta không chỉ là những người đang thức tỉnh mà còn là những người biết sáng tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn. Chúng ta không chỉ cần tạo ra thế giới mới mà chúng ta phải trở thành những con người xứng đáng để sống trong thế giới ấy. Tiếc thay, thế giới tươi đẹp ấy đã có rồi, và bằng cách nào đó, chúng ta đã đánh mất nó, không nhận ra nó hoặc không muốn chấp nhận nó.

Sự đổ vỡ và khổ đau, đôi khi lại là sự bắt đầu sang một trang mới, đẹp hơn, hạnh phúc hơn… Chỉ có rằng cái hạnh phúc kia ở phía trước, chúng ta chưa nhìn thấy và vì vậy chúng ta cảm thấy mất phương hướng. Đừng lo lắng và than phiền về thực tại nữa, tìm cách thay đổi đi.

 

Lâm Lê Khánh Hảo

Có quá chông chênh để cần phải cân bằng?

Photo: Ubaid Ullah Ahmed

 

“Most people die at 25 and aren’t buried until they’re 75.” – Benjamin Franklin

(Tạm dịch: Hầu hết mọi người chết ở tuổi 25 nhưng chưa được chôn cho tới khi họ 75.)

 

Cuộc sống liệu có quá chông chênh khiến con người ta cứ phải kiếm tìm mọi thứ có thể cân bằng lại? Một người bạn phù hợp để lắng nghe, chia sẻ? Một không gian để tĩnh tại, tự hỏi chính mình và giải quyết vấn đề nửa vời? Một biện pháp để cải thiện bản thân từ các tác động bên ngoài? Hay một lý thuyết triết lý nào đó để vịn vào, làm điểm tựa và bao biện?…

Tôi không phải là người giỏi tự tìm cho mình một nơi bấu víu hoặc giải thoát mình ra khỏi lối suy nghĩ tiêu cực, nhưng bình an và tự nhìn lại chính mình, tôi hiểu: Cuộc sống là một bài học, chuỗi các sự kiện, mà mỗi chuyện xảy ra đều đúng là câu chuyện cần được trang bị cho quãng thời gian mình hiện hữu trên cuộc đời này. Tôi đã nghe nhiều câu hỏi, than vãn khi những người bạn xung quanh mình vẩn vơ đi tìm thêm màu sắc của cuộc sống, muốn nó khác đi, sôi động và khác biệt hơn; những cú hích muốn thử thách; một sự an toàn cho tương lai của bản thân, gia đình hay chắc chắn và ổn định về một viễn cảnh tươi sáng… nhưng thực sự thì, bản thân mình đã hiểu rõ điều gì mình có, mình cần trong đoạn thời gian tuổi trẻ hiện tại hay chưa? 50 năm nữa kể từ khi 25 tuổi để sống một cuộc đời bình dị và cân bằng liệu có quá khó để thực hiện?

Nhìn dòng người đông đúc qua lại, sự vận hành đến chóng mặt của guồng quay toan tính hàng ngày để lặng yên đối diện thì thấy cuộc đời cũng công bằng đáp trả lại với những gì mình muốn, cũng xứng đáng và đầy toan tính. Vài phút để nhìn lại nhưng vẫn thấy chưa đủ với mớ bòng bong suy nghĩ, khao khát nhiều, đam mê nhiều, rối trong nhận thức vượt lên trên khả năng và nhu cầu ở thời điểm hiện tại. Bức tranh của cuộc sống khác gì một khối rubic nhiều màu nhưng lộn xộn hay trật tự, đẹp hay xấu, xét từ góc độ người này hay người khác thì đều khác nhau mà thôi. Tính đa dạng và dễ dàng biến đổi của nó vẫn nằm trong một chỉnh thể trọn vẹn, khéo léo thì vẫn thấy thú vị để chơi tiếp trò chơi cuộc đời.

Trong cuộc đời mỗi con người, trăn trở hay nhàm chán về cuộc sống thường thì xoay quanh các vấn đề khi chưa hiểu rõ bản thân mình như: các mối quan hệ, sự nghiệp, công việc, mục tiêu cuộc đời, định hướng tương lai… Công việc, sự nghiệp và tư duy về bản thân là các quả bóng cao su – nó phồng rồi xẹp sẽ tùy theo sự nhào nặn và từng thời kỳ mà mình trải qua. Còn các mối quan hệ: Gia đình, bạn bè hoặc sức khỏe lại là các quả bóng thủy tinh – mỏng manh, dễ vỡ và rất cần ở đó sự tinh tế, hài hòa và gìn giữ cẩn thận.

Mỗi dấu mốc chuyển giao của cuộc đời tôi gọi là các bước nhảy, hướng lên theo nghĩa tích cực chứ không nặng nề mang tên “khủng hoảng” mà mỗi bạn trẻ đang tự gán cho nó. Biết là sẽ thử thách để vượt qua và tại thời điểm đó, bạn có đủ sức mạnh để sẵn sàng “nhảy”. Không bàn đến thời kỳ “ăn bám”, khi bước vào tuổi “chấp chới” phải lo toan cuộc sống cá nhân thì những tính toán đầu tiên sẽ là cơ hội để khám phá và chiêm nghiệm nhiều điều về cuộc sống. Bạn nghĩ rằng: Mình đang mất cân bằng khi phải giải quyết các vấn đề xung đột trong chính mình – công việc, gia đình, cuộc sống cá nhân, tương lai, các mối quan hệ mới bắt đầu hình thành. Và có lẽ, đây là thời điểm mà nhiều bạn nghĩ rằng phải bứt phá bằng chính sức trẻ của mình, khi vẫn còn cơ hội để bay nhảy, khám phá, thử thách và còn có thể mắc sai lầm.

Công việc không chỉ là công việc, nó phải là sự tìm kiếm bản thân, khẳng định những giá trị cốt lõi của mình và phát huy được thế mạnh và những điều mình muốn trong sự tương tác với con người và sự việc. Công việc lý tưởng nhất không phải là công việc khi đứng ở vị trí cao nhất hay mang lại cho bạn một nguồn thu nhập cao nhất, mà còn hơn thế nữa, đó là công việc mang đến cho bạn niềm vui, sự sáng tạo và bình an lâu dài. Bạn được làm việc mình thích, học hỏi trong một môi trường tích cực và phát triển. Bạn được “sống” đúng nghĩa chứ không phải đang bị gò bó vì công việc và giới hạn bản thân. Công việc là một phần định hình sự nghiệp, về điều bạn chắc chắn phải làm trong cuộc đời sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cách sống và quãng thời gian bạn đi tìm ra đúng “điều mình phải làm”.

Sự phát triển bản thân – cũng là một điều mà mỗi cá nhân luôn tự hỏi: “Làm thế nào để tốt hơn?” “Làm thế nào để khẳng định được cá giá trị bản thân, sống cân bằng và tự tại?” Có những lúc tôi ước mình được trở lại thời trẻ nhỏ, ngây thơ, cười rạng rỡ, vô tư và học hỏi tiếp nhận mọi thứ từ thế giới như một miếng bông thấm nước, để thấy mỗi ngày lớn lên thật khác, ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua và chắc chắn ngày mai cũng sẽ khác. Để bây giờ khi ở tuổi 25, bạn còn thấy mình dễ dàng học hỏi như một đứa trẻ? Hãy học hỏi, hãy tìm tòi và phát triển bản thân, dù nhỏ thôi, nhưng hãy đổi mới – kiếm tìm những điều nhỏ thôi nhưng đủ thú vị để nhận thức rằng, bạn vẫn đang lớn lên mỗi ngày.

Hãy yêu và sống cho những người xung quanh, nhiệt tình với chính mình mà những mối quan hệ đang có nhưng hãy là chính mình – đừng gượng ép hay toan tính. Trao đi để nhận lại nguồn năng lượng hạnh phúc. Và đặc biệt hãy tận hưởng cuộc sống – Đây không phải là một khái niệm vật chất, vì vậy đừng gán bất kỳ lý do gì để dừng lại và ngắm nhìn những màu sắc của thế giới xung quanh. Cân bằng cuộc sống bằng những trải nghiệm tinh thần phù hợp với từng cá nhân từ những việc nhỏ hàng ngày. Ngay lúc này – hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở và thở ra từ từ, loại bỏ đi hết mọi lo lắng của cuộc sống hàng ngày để ngắm nhìn chính mình, bình an ở giây phút hiện tại.

Chấp nhận với giây phút hiện tại để bằng lòng với những gì mình đang có, nỗ lực với những điều mình mong muốn, kiên trì hành động để đạt được mục tiêu cá nhân. Sống chậm lại, cảm nhận, hưởng thụ cuộc sống và mỉm cười mỗi ngày, đừng để xã hội vật chất cuốn bạn đi, khiến nó kiểm soát mọi suy nghĩ và cách sống của bạn. Chỉ cần dừng lại và ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, bạn sẽ thấy rất nhiều màu sắc đẹp đẽ dưới con mắt tinh tế của bạn. Cho phép mình mỉm cười trước mỗi chuyện xảy ra thì chắc chắn rằng khi nhìn lại bạn sẽ thấy điều thú vị ẩn chứa trong đó, sống với giây phút hiện tại nhưng hãy chờ đợi kết quả ở tương lai. Chuyện gì xảy ra cũng tốt… Bạn biết có những người luôn gặp may mắn trong cuộc sống phải không? – Hãy là một trong số họ!

Thân tặng đến những người bạn tuyệt vời của tôi đã và đang trải nghiệm một cuộc đời đầy màu sắc!

 

Bùi Phương Linh

10 điều đàn ông thường hối tiếc nhất trong đời

Photo: Can Torun

 

Cuộc sống hiện đại hơn, mỗi chúng ta bị đẩy vào vòng xoáy tập nập của cuộc sống đôi khi những người đàn ông vì muốn “tiền – tài – danh – vọng “ mà họ quên đi những thứ dường như nhỏ bé nhưng chỉ đến khi họ trở nên già đi họ mới nhận ra được điều ấy. Thật tiếc có lẽ đã quá muộn để thực hiện, với bản thân là một người trẻ nhưng qua trải nghiệm từ cuộc sống, qua chứng kiến những thế hệ đàn anh đi trước tôi muốn chia sẻ một chút để cho các bạn nhất là những người trẻ biết thêm, đôi khi lại “kịp” thực hiện một cái nào đó trong số sau:

Nghiện việc quá mức, quên gia đình, bản thân

Xã hội ngày càng hiện đại, người đàn ông càng có nhiều việc phải làm, phải suy nghĩ áp lực gia đình đè nặng lên vai của họ. Bởi vậy nhiều khi họ bị cuốn vào công việc mà quên mất gia đình có vợ có con cái đang chờ chỉ đơn giản là bữa ăn tối sum họp gia đình…

Cưới quá sớm khi chưa thật sẵn sàng

Mọi thứ thay đổi nên chuyện hôn nhân, gia đình cũng cởi mở hơn rất nhiều. Bởi thế có nhiều thanh niên đã kết hôn khi tuổi 19, 20 thậm chí có sớm hơn, nhưng ở lứa tuổi đang hoàn thiện về mọi mặt từ thể chất đến tâm lý. Người đàn ông sẽ phải làm gì khi bước vào cuộc sống gia đình mà họ chưa sẵn sàng , phải đối mặt bao nhiêu thử thách, áp lực mà họ sẽ là trụ cột của gia đình. Hãy suy nghĩ thật kĩ vì đời còn dài tương lai đang rộng mở với chúng ta.

Không dành đủ thời gian cho bố mẹ

Thật đáng tiếc cho bạn – người đàn ông vì quá bận bịu công việc hay gia đình nhỏ của mình mà quên mất bố mẹ của mình. Theo tôi đây là một điều đáng trách hơn là đáng thương

Nên nhớ chúng ta có ngày hôm nay đều là sự hy sinh thầm lặng, yêu thương vô bờ bến cho những đứa con mà họ cũng không cần một sự đền đáp, báo hiếu nào cả. Tôi nói vậy không có nghĩa là bạn bỏ bê gia đình nhỏ, nếu bạn là người đàn ông thông minh bạn sẽ biết cách cân bằng giữa hai tình yêu “lớn”.

Ít liên lạc với bạn bè, để mất dần đi những mối quan hệ tốt

Có một câu khá hay: “Tất cả mọi người đều nhớ tới bạn bè khi họ hấp hối.” Có nhiều ý kiến trái chiều khi tôi tham khảo ý kiến, có người bảo rằng: “Bây giờ mạng xã hội như facebook rất nhiều, lo gì.” Theo tôi nghĩ, đó chỉ là suy nghĩ lúc trẻ rồi dần dần công việc đủ thứ chả ai nhớ tới Facebook nữa cả, có thể mình dùng nhưng bạn mình lại không dùng, thường thì con người ta không nhận ra được hết lợi ích của những người bạn cũ cho đến khi cuối đời họ chợt nhận nhưng cũng không làm gì được hơn.

Không đủ dũng cảm để bày tỏ cảm xúc

Một điều mà chính bản thân tôi cũng mắc phải là quá nhút nhát trong việc bộc bạch cảm xúc. Hãy mạnh dạn nói những gì mình nghĩ, người ta không đánh thuế việc bạn bày tỏ những tâm tư, nguyện vọng hay cảm nghĩ của bản than. Là đàn ông tôi nghĩ chúng ta sẽ làm được điều này. Nếu bạn không “giải thoát” những điều mình muốn nói chắc hẳn bạn sẽ cảm thấy khó chịu, bứt rứt đôi khi dẫn tới những hậu quả khó lường như tự kỷ, chứng trầm cảm.

Tại sao lại không bám đuôi một hot girl để thử hết mọi khả năng của bản thân nhỉ?

Có thể bạn không đẹp trai như “Lee Min Hoo”, không giàu như “Bill Gates”… Nhưng đừng ngại, thử tán tỉnh một cô gái xinh đẹp xem sao bạn sẽ thấy thú vị đấy. Mà trong quá trình “gạ gẫm” bạn sẽ không ngờ phát hiện ra những khả năng, bí quyết có thể nói là “tiềm ẩn” thì sao ? Đôi khi 1 cô gái xinh có thể làm thay đổi một chàng trai đấy. Nếu không tin bạn có thể nhớ lại “ Thị Nở – Chí Phèo “.

Sống mà chỉ quan tâm đến dư luận

Tôi rất tâm đắc với vấn đề này, nói thật những thằng đàn ông sống mà phải suy nghĩ đến những ý kiến của dư luận thì thật chưa phải là mẫu đàn ông của phụ nữ thời nay. Tất nhiên ý của tôi muốn đề cập đến đây là những ý kiến, lời nói, cách cư xử… của người ngoài cốt là để “dìm” bạn thì tốt hơn hết là “vứt ngoài tai”.

Không đi du lịch

Khi bạn còn trai trẻ, có sức khoẻ tại sao lại không một lần đi một nơi đâu đó để khám phá, để không phải hối hận khi “sức khoẻ đã bên kia sườn dốc”. Bạn không có nhiều tiền? Vậy tại sao không tham gia cùng một nhóm phượt vừa được hướng dẫn vừa tiết kiệm tiền. “Hãy xách ba lô lên và đi”

Không tập chơi bất cứ một nhạc cụ nào

Tôi cá là bạn sẽ hối hận vì ngày xưa tại sao mình không thử chơi 1 nhạc cụ nào, Bạn có nghĩ đi nếu cưa cẩm 1 cô nàng xinh đẹp nào đó mà “thủ “ sẵn cho mình khả năng chơi guitar điêu luyện thì kiểu gì bạn ấy sẽ bị “đốn ngã” dưới tiếng đàn đầy mê hoặc lúc trầm lúc bổng của bạn mà thôi. Hay những 1 bài thổi sáo du dương sẽ làm trái tim các cô nàng cùng lớp “chao đảo“ mất thôi.

“Phung phí “ sức khoẻ

Bạn là đàn ông, bạn cần chứng tỏ sức mạnh của mình – Đúng. Nhưng bạn có biết đâu được rằng vì quá chủ quan cứ nghĩ tuổi trẻ mà lo gì … Bạn trượt dài trong những buổi nhậu nhẹt, bạn phì phèo điếu thuốc mỗi nơi, bạn mặc phong phanh khi trời trở rét mặc dù bố mẹ khi nào cũng nhắc nhở… Tất cả những thứ gọi là “chủ quan “ đấy sẽ là “con dao” ầm thầm giết chết bạn chỉ đến khi bệnh tật “ ngự trị “ trong cơ thể thì khi đó hai từ “hối hận “ chẳng giúp được gì cho bạn cả. Bởi thế bỏ được cái nào là một điều hay, sức khoẻ là vàng – Hãy nhớ điều đó.

 

Hải Văn

Sách và những người bạn

Photo: Walker Dong

 

“Những ngôi nhà giàu có luôn ăm ắp những cuốn sách, những con người hạnh phúc luôn có quanh mình những người bạn.”

Chắc là có câu danh ngôn nào như thế, hoặc là tôi đã lắp ghép hai câu với nhau, hoặc là cuộc sống đã dạy luôn cho tôi bài học này vào một thời điểm nào đó. Đặt vào hai vế câu rồi mới thấy: Sách với bạn bè, hóa ra nhiều điểm giống nhau như vậy.

Sách là một người thầy, bạn cũng là một người chỉ dạy. Đó là điểm tương đồng đầu tiên. Cuộc sống quá dài, có quá nhiều điều chờ đợi chúng ta trải nghiệm ngay thay vì cứ mãi chờ được nghiên cứu trên ghế nhà trường, nơi giảng đường đại học, hoặc ở lớp nâng cao. Nhưng, bước ra khỏi đó không có nghĩa là chúng ta dừng luôn việc mở mang trí óc, tâm hồn cho mình. Để tâm trí vào một cuốn sách, dành hết lòng lắng nghe một người bạn, không đơn thuần là một sự sẻ chia – với tác giả hay với người đối thoại, mà chính lúc ấy, chúng ta cũng đang tự làm dồi dào đời sống mình. Một câu chuyện tình lãng mạn, một chuyến đi được kể chắp nối, tất cả đều mang đến cho chúng ta những giá trị rất riêng.

Sách và bạn, nâng đỡ chúng ta vào những thời điểm khó khăn. Theo tôi, đó là sự đưa đến những yếu tố ngẫu nhiên có chủ định. Nhiều khi cảm thấy bế tắc, mọi người thì đang ở quá xa hoặc có quá ít thời gian để lắng nghe, tôi bắt đầu lật mở một trang sách, đọc một trích đoạn nào đó. Sau khi đọc xong thì chợt nhận ra: Nó cực kỳ liên quan đến hoàn cảnh của bản thân lúc này, như thể tôi đã tìm thấy chìa khóa cho vấn đề của mình. Đôi lúc, có thể không tìm được giải pháp cho vấn đề, nhưng một phần nào đó, mọi chuyện đã trở nên dễ thở hơn.

Với những người bạn, cũng tương tự như vậy. Gặm nhấm mọi chuyện một mình, chi bằng chia sẻ với một ai đó. Chẳng phải “niềm vui chia sẻ thì nhân đôi, nỗi buồn sẻ chia thì giảm nửa” đó sao? Chúng ta chưa bao giờ trù liệu được những cuộc nói chuyện. Sắp xếp thế nào, chúng ta cũng không thể hình dung hết những bất ngờ. Phản hồi của người bạn tương hợp lạ kỳ với tình trạng chúng ta, dù người bạn ấy chẳng phải là một chuyên gia tâm lý, còn những lời khuyên ấy lại chẳng là lời bộc phát? Đó là cách thức lạ kỳ, mà cuộc sống hồi đáp cho những băn khoăn lo lắng của chúng ta.

Sách và bạn, không dễ gì tìm thấy. Con người ta, chọn sách mà đọc, chọn bạn mà chơi. Một cuốn sách hay không phải phán đoán qua mỗi tấm bìa. Những đánh giá của người khác cũng chỉ mang tính tham khảo cho quá trình đọc trở nên dễ dàng hơn. Cuối cùng, để biết sách hay hay dở, có giá trị với chúng ta hay không, phải chờ quá trình nghiền ngẫm mới biết được. Cho đến khi ta khám phá hết nội dung của nó, lật giở đến trang cuối cùng, khi ấy, chúng ta mới thực sự hiểu – biết về cuốn sách.

Chẳng ai bảo cuốn sách gì đấy hay, có giá trị trong khi bản thân chỉ mới lướt lướt vài cái tiêu đề, trang mục lục và vài đoạn in nghiêng đầu chương đâu. Và một người bạn cũng tương tự. Ấn tượng ban đầu chưa phải là tất cả, vẻ bề ngoài hay những câu chuyện xã giao chưa đủ để ta hiểu hết về một người bạn. Cần qua một quá trình tiếp xúc dài lâu, vun vén cho tình bạn, cùng sẻ chia để khám phá thì tình bạn thực sự mới được lâu bền. Một người bạn thân cũng như cuốn sách gối đầu giường của ta, đọc mãi không chán, nghiền ngẫm mãi vẫn luôn thấy có những điều hay.

Muốn giàu có trong tình bạn và am tường về sách, cũng cần phải khổ công lao động, trải qua quá trình tìm kiếm và tích góp lâu dài. Tủ sách của tôi thì khác với nhà sách ăm ắp đủ thể loại đại trà. Mà mỗi tủ sách cá nhân trên thế giới đều biệt lập, đều khác biệt với nhau, dù có thể, người ta đã đặt vào tủ này cùng một vài đầu sách giống ở tủ kia. Những người bạn cũng không tự nhiên mà ta có. Bắt đầu từ việc làm quen, rồi kết nối với nhau trong những mối liên hệ, mà dần dần chúng ta có nhiều bạn bè hơn. Cả hai quá trình, tìm sách và tìm bạn kéo dài từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Có thế, cuối cùng, ta mới thấy được đó là hai kho tàng quý giá trong đời mình. Hơn thế, sách và bạn đều đã trở thành di sản, đều không chấm hết trong một thế hệ, một đời người, mà được duy trì, phát triển tiếp tục ở những thế hệ tiếp theo.

Làm một chút so sánh giữa Những cuốn sách và Những người bạn thật là thú vị. Bạn và sách là những mối duyên bất ngờ. Mọi giá trị tinh thần ẩn chứa bên trong đó đều không thể đem cân đo đong đếm được. Những liên hệ như thế này chỉ là để giúp tôi, một lần nữa nhận ra những phần vô cùng quý giá mà mình đang được đón nhận mỗi ngày.

Không phải ai trong chúng ta cũng là nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu để viết rồi xuất bản một ấn phẩm nào đó – gọi là kiến tạo sách. Song, chúng ta đều tích cực tham gia vào một quá trình khác, đó là kiến tạo tình bạn.Con người đọc sách, viết sách, đón nhận tình bạn và lại trao đi mối thân hữu đẹp đẽ ấy cho người.

 

Broon

Trời đổ mưa, người đổ lệ

Photo: Bojan Gazibara

 

Gã ngồi trong góc quán, trước mặt là ly cafe đen cùng những giai điệu Âu Châu quen thuộc mà gã chẳng thể nào thuộc nổi tên bài, chỉ biết là quen thôi, không hơn.

Trời đổ mưa. Cũng chẳng có gì lạ trong cái tiết trời chuyển hạ này, nhất là với cô nàng Sài Thành đỏng đảnh, chẳng biết lúc nào cười tỏa nắng, lúc nào buồn mà rải mưa, phức tạp như con gái đôi mươi vậy.

Bản thân những cơn mưa không có gì lạ, thậm chí đôi khi còn phiền đến phát ngán đi được. Giày dễ ướt, mưa dễ len lỏi vào bên trong, ướt và lạnh thấu tâm can – dù có mặc áo-chống-đạn hay không. Đường thì trắng xóa, trơn trượt, người người thì vội vã, lắm kẻ phải bỏ dở những cuộc chơi của mình, những tay bán hàng rong trú dưới một mái hiên nào đó, nhìn mưa với ánh mắt đờ đẫn như cách họ sống hằng ngày. À, còn thiếu những kẻ lười biếng, cuộn mình trong chăn, bật quạt và lướt Facebook nữa chứ. Họa may chỉ có lũ nhỏ là vô ưu vô lự, lấy trời làm sân, lấy mưa làm bạn, để rồi có đứa mai mốt lại lăn ra ốm run trên giường, thế mà lại vui.

Góc hiên đối diện có vài cặp tình nhân kéo nhau vào trú mưa, mưa lúc này như ông tơ bà nguyệt, vô tình kéo khoảng cách của cả hai ngày một xa hơn, xa như một-vòng-trái-đất vậy. Tất nhiên đâu đó ngoài đường, có những kẻ-điên ôm nhau chạy xe dưới mưa, lạnh mà ấm, ướt mà hạnh phúc, điên thật. Gã thẫn thờ nhìn theo những kẻ điên ấy, chẳng biết gã nghĩ gì nữa, hay đúng hơn là nhớ lại gì, có lẽ gã cũng từng có những giây phút như vậy chăng?

Thực ra trời lúc nắng lúc mưa, hiếm ai từng yêu mà chưa một lần cùng nhau đứng dưới mưa lắm. Lại hay nghe những câu chuyện về mưa, nghe nói mưa rất là lãng mạn, cứ thế mà mưa chịu tội oan, tự dưng lại bị gán vào tình cảm của khối người – cái chuyện phức tạp nhất thế gian – để rồi khi người ta chia tay, mưa lại phải đóng cái vai ngược lại, chịu tải lắm nỗi sầu man mác của những kẻ từng yêu đương.

Người đang yêu-lại-từ-đầu như đôi tình nhân ngồi góc đằng xa kia còn đỡ, có một thoáng ngẩn người của cô gái, một chút giấu giếm xẹt qua ánh mắt của chàng trai, thế rồi họ lại cùng nhìn mưa, lấy mưa làm nơi chịu tải cuộc tình của mình như cách họ yêu những lần trước. Có lẽ khi về nhà, ở một góc riêng nào đó mà ngay cả tình yêu cũng khó chạm vào, họ sẽ thờ thẫn, thậm chí bật khóc vì nhớ đến những điều không nên nhớ, dù sao cũng là con người, đâu phải cỏ cây đâu mà chẳng động lòng, nhưng ít ra bây giờ, ở bên cạnh một nửa mới của mình, họ vẫn đang hạnh phúc, hay ít nhất là nhìn như hạnh phúc vậy.

Chỉ thương những người như cô gái ngồi đối diện gã, hai tay ôm lấy chân mình, ngồi hẳn cả người lên ghế, ngẩn ngơ nhìn những giọt mưa ngoài hiên, bỏ quên cả ly cafe đen trước mặt, lạ nhỉ, con gái mà cũng thích cafe đen cơ đấy. Rồi bất tri bất giác, trời đổ mưa, người đổ lệ, chắc cô bé cũng không muốn khóc đâu, nhưng biết sao được, nước mắt tự rơi mà, mà có khi cô bé cũng không biết là mình đang khóc, buồn thật. Những người hết yêu, hay ít ra là họ nghĩ mình đã hết yêu luôn nhạy cảm đến lạ với cái thứ mà họ ký gửi nhiều cảm xúc, một vài kỉ niệm mà ngay cả thời gian cũng khó lau nhòa đi được này.

Trời hết mưa chưa hẳn là nắng
Kết thúc rồi chưa hẳn đã hết yêu

Chẳng nhớ đã đọc ở đâu đó, gã khẽ ngâm, nhấm nháp từng lời. Gã nhếch miệng cười nhẹ, trả tiền, thọc tay vào túi áo, lặng lẽ bước ra ngoài quán cafe, bóng gã trải dài trong đêm, người gã hòa mình vào trong mưa. Đối với gã, tắm chỉ gột rửa thân mình, dầm mưa gột rửa cả tâm hồn. Gã chẳng biết là mình yêu hay hận những cơn mưa nữa, có lẽ là cả hai. Không ai biết gã có khóc trong mưa không, có lẽ có, có lẽ không. Nếu gã khóc được thì tốt, nhiều kẻ muốn khóc cũng chẳng xong cơ.

Mưa vốn vô hồn, chính con người ta thổi hồn vào nó mà thôi, dù là yêu thương, nuối tiếc hay hoài niệm, dù sao nó không chỉ còn đơn thuần là những giọt nước của trời nữa.

 

Ưng Đen

Viết cho những ngày chúng ta đang sống (I)

Photo: DdotG

 

Những con người đi qua nhau

chẳng thèm nhìn,

những thành phố ngủ quên

sau vạt áo,

những đôi mắt ưu tư

khổ đau sầu não,

những bàn tay gầy guộc

chẳng tìm nhau,

những ngày tháng thật dài

mà trôi đi thật mau,

những cuốn tiểu thuyết yêu đương

toàn trang giấy trắng

những nụ cười hồn nhiên

cũng trở nên thiếu vắng,

những ngọn nến thắp niềm tin một đêm mưa

cũng đã dần lụi tắt,

giọt sương trong mắt em bình yên

chẳng thể nào trong vắt,

người với người như xưa cũ

chỉ còn là câu chuyện phiếm

kể cho nhau những lúc qua đường.

 

Cái thời đang sống của chúng ta

quá gấp gáp, quá ư vội vã

thờ ơ với nhau để rồi một mình phải ngao du buồn bã

những giá trị cuộc đời và tất cả

ai giỏi giang tìm thấy được

khi chúng ta chỉ biết chuyện riêng mình.

 

Em thấy không

chiếc ghế đá rêu phong

thời gian đâu có bào mòn được miền ký ức

vẫn lặng lẽ góc công viên giữ bao điều có thực

của đôi lứa chúng ta, của tình yêu và hy vọng

dù ta chẳng thể nào nhớ nữa.

Đôi lúc anh thường nghĩ về những đêm mưa

con hẻm nhỏ cô đơn, đèn đường vàng vọt

cái loa cũ rích

văng vẳng bài hát về tháng mười một buồn

và nước mắt,

“chẳng có gì là mãi mãi”…

Quá khứ của chúng ta dằng dặc

mà tương lai thì vời vợi khôn cùng.

Sao chúng ta chẳng giữ lại mùa xuân

cười với nhau mỗi khi chạm mặt,

sao ta chẳng nhớ những điều tưởng chừng vụn vặt

mà không có lại chẳng thể nào

giữ được lửa yêu thương vô tận,

sao ta không biểu hiện sự ân cần

chào hỏi người già, đùa vui con trẻ

sao ta không dành cho nhau những niềm vui mới mẻ

những món quà bằng ánh mắt yêu thương,

sao cuộc sống của chúng ta hoặc im lặng đến khinh thường

hoặc gào thét đập vào nhau hết thảy

sao ta chẳng tự trồng cho vườn cây nhà mình đầy hoa trái

để tất cả mọi thứ đều ở lại

trong gia tài hạnh phúc của chúng ta.

 

Hãy an ủi lẫn nhau

hãy cứ kể cho nhau nghe suy nghĩ dù vô nghĩa

ai cũng cần được lắng nghe

ai cũng cần được hiểu,

vì người với người sống ở trên đời

đã dư thừa nỗi khổ

nên sinh ra phải để được yêu nhau.

 

Phong Kim

Viết cho những ngày chúng ta đang sống (II)

Photo: Cris Romagosa

 

Những cô bạn cũ của tôi

ai cũng đang rầu rĩ

ai cũng mang trong lòng mình một chút buồn phiền

với biết bao câu chuyện

về tiền về bạc

về công việc, gia đình,

về tình cảm và cả hy sinh

về cả những chuyện vô tình trên phố…

 

Tôi quá đủ buồn rồi

cũng chẳng muốn nhét vào đầu thêm nữa

sợ sẽ như ngọn lửa

cháy bùng lên khi được đổ thêm dầu.

 

Cuộc sống ngày càng khó khăn hơn

chả thấy vui khi xăng giảm nửa ngàn một lít

người ta ào ạt đổ ra đường

ai cũng bàn về chuyện xe chính chủ

cái Nghị định cũ thay bằng cái mới

ồn ã sự đời

Ôi toàn những con người,

nói nhăng nói cuội

suy nghĩ thì nóng vội

rồi cũng có ngày cơm nguội

cũng chẳng có mà ăn…

 

Thôi thì đừng lăn tăn

cả thế giới đều như thế

bên cạnh những buồn phiền

bên cạnh những đau khổ triền miên

vẫn còn đấy những con tim khát sống

vẫn còn đấy những khung trời mơ mộng

và còn biết bao nhiêu hy vọng

bao yêu thương giản dị của con người.

 

Hãy cứ cười

rộn ràng như hôm qua

khi ta ngồi với nhau trên hè phố không quen

uống với nhau vài ly bia giờ tan sở

bỏ sau lưng vất vả ngày xưa cũ

có được bao nhiêu đâu, những giây phút thế này.

 

Rồi hãy cứ mơ đi

những ước mơ có bao giờ chết

những con đường ta chưa bao giờ đi hết

những thành phố lạ

có hoa thơm, quả ngọt, cánh đồng

những chân trời mở tới mênh mông

nơi hạnh phúc là hàng đêm ta chắt chiu nước mắt

là đừng ném vào nhau dù một câu chua chát

để vẹn nguyên trong ta một sắc hình hài…

 

Dù ta có buồn, vẫn phải sống ngày mai

mùa vẫn qua hàng đêm trên cây bàng,

trên hàng me trước ngõ…

ta vẫn phải lấy vợ, lấy chồng

tập làm đàn ông, tập làm mẹ trẻ

tập làm ông, làm bà

để con cháu được sinh ra…

 

Hạnh phúc, niềm vui đâu phải quá xa xôi

có lẽ là người ta cứ hay vội vàng chối bỏ

Thế hạnh phúc ở đâu?

ở ngay trên đôi tay khi nựng con vào má

là cái hôn đầu tiên giữa đêm mưa tầm tã

là một ánh nhìn vô tư của những người xa lạ…

Thế hạnh phúc còn ở nơi nào nữa?

Hạnh phúc còn là nơi ta cố gắng,

là nơi ta vượt qua

là những đam mê,

là cả những dại khờ

là hết mình cho những giấc mơ mà ta tin,

ta phải tập để tin

ngày mai sẽ trở thành hiện thực…

 

Phong Kim