14.1 C
Da Lat
Thứ Ba, 23 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 224

Cân bằng

Featured Image: Nguyễn Quỳnh Anh

 

Nghĩ nhiều mãi cũng mệt
Nói nhiều mãi cũng nhàm
Làm nhiều mãi cũng nản
Phải biết nghỉ ngơi thôi.

Đi nhiều mãi cũng mỏi
Thấy núi mãi cũng chán
Ngắm biển mãi cũng buồn
Phải về đồng bằng thôi.

Thương hoài sẽ phiền muộn
Yêu hoài sẽ nhạt nhòa
Nhớ hoài sẽ phôi pha
Phải cần có khoảng trống

Cuộc đời này ngắn lắm
Chỉ sống một lần thôi
Sống sao cho thư thái
Như nước dòng sông trôi

Có gì đâu mà vội…

 

Julia Le

Em có mệt không em?

Feature Image: Richard Gaston

 

Em có mệt không em?
Khi em cứ chạnh lòng vì những điều nhỏ nhặt
Em phải hiểu rằng cuộc đời không phải là những câu chuyện cổ tích
Nên em đừng tự làm khổ bản thân mình…

Mỗi sớm mai em có thể chào đón ánh bình minh
Đó là một hạnh phúc mà nhiều người mong ước
Em có thể tự do với đôi chân trên đường đời xuôi ngược
Em rất hạnh phúc, phải không em?

Hạnh phúc đơn giản chỉ là những que kem
Có người thích kem vào mùa hè, có người thích khi mùa đông lạnh giá
Như những người chỉ mong mỏi khám phá miền đất lạ
Có những người chỉ hạnh phúc khi được sống ở một nơi thân thuộc và bình yên…

Cuộc sống không công bằng với tất cả đâu em...
Chỉ cần em hài lòng với những gì em đang có
Và em hãy cố gắng hết mình để thay đổi những gì em mong muốn
Và em sẽ thấy rằng hạnh phúc rất giản đơn…

 

Một Đời Quét Rác

Ký thác một nỗi buồn gần

Featured Image: Ibai Acevedo

 

Ừ thì hoa vẫn vàng
Ừ thì nắng vẫn trong
Ừ thì em vẫn chưa qua đời
Ừ thì góc phố vẫn xanh ngời
gió lay...
Rồi tháng 5 đã tàn
rồi chiều hôm nắng phai
rồi thì em hát câu không lời
rồi ngoài kia gió mưa tơi bời
bóng mình di mê
Rằng mùi hương thoáng bên khung rèm
rằng bóng đêm ốm đau khù khờ
bài thơ đã tử nạn trên nghĩa trang hồi ức
linh hồn thối rửa bóng đè
nghe ngày rực rỡ tiếng ve
nghe ngày khép lại đêm mê
bài Thánh ca đã úa màu
mùa hè sang với những chiếc lá âu sầu
bóng mình đi vắng
Em về xếp những cơn mưa nằm ngay ngắn
nghe thời gian phủ bụi ố bàn chân
nghe màu rêu đi lạc
ký thác nỗi buồn gần.

Phương Uy
09.06.2014

Tìm sợi nắng ân cần, treo ngược nỗi buồn tênh

Featured Image: Nicholas Lau

 

Ta đã buồn. Như một vì sao
Có những đêm lung linh
và những ngày lịm tắt
Những man di thét gào
và những kềm lòng không thật
Như buổi mưa chiều.
Bỗng thấy mình dáo dác tìm ai

Ta đã buồn. Như một hoàng hôn
Tím chân mây. Tím thẫm đường về
Có ngọn núi nào bạc màu trong sương trắng
Heo hút đầu rừng. Cánh hoa vàng
Nghe tan tác chiều buông

Ta đã buồn như một mùa đêm
Bóng thân quen, phút chốc… hóa ngại ngần
Có bàn tay nào
quên nhau trong thinh lặng
Đêm đổ mưa nguồn
Nghe giọt đắng tràn ly

Ta đã buồn. Như một sớm ngày lên
Những long lanh sương, khoe cội nguồn hư ảo
Soi vào ta. không còn ta. Hay vẫn đấy là ta ?!
Bỗng bật cười. Đã bước qua một mùa mộng mị
Tìm sợi nắng ân cần
Treo ngược
Nỗi buồn tênh.

 

Gold

 

Ngày của Bố

 

Featured Image: Wikimedia Commons

 

Dad, a Son’s first Hero and a Daughter’s first Love.
(Tạm dịch: Bố, người anh hùng đầu tiên của con trai mình và là tình yêu đầu tiên đối với con gái mình.)

Đúng vậy, cha tôi là vị anh hùng của đời tôi, người cứu tôi trước mũi xe tải lúc 4 tuổi, người kéo tôi lên sau thất bại ở ngưỡng cửa Đại học. Ông cũng là người anh hùng của anh trai tôi, người kéo anh ra khỏi vũng lầy của cạm bẫy Đa cấp. Ông không chỉ là vị anh hùng của đời tôi và anh trai tôi, ông còn là vị anh hùng của rất nhiều con người khác khi còn là một anh lính. Đối với tôi, ông là người mà tôi ngưỡng mộ nhất, người đã dẫn lối tôi, người đã dạy bảo tôi từ ngày tôi còn bé.

Tôi vô cùng yêu quý ông, mà có lẽ mọi người con đều yêu quí cha mình. Rốt cuộc, bố là người đã sinh thành và nuôi dưỡng chúng ta. Tất cả những vĩ nhân đều là con của một người bố. Bố luôn là chỗ dựa tin thần của mỗi người con. Tôi cũng thế.

Thật sự mà nói, tôi là một con người rất giỏi giấu cảm xúc, có những lúc tôi buồn và tuyệt vọng cùng cực nhưng vẫn cố để tạo ra một nụ cười để thỏa mãn người xung quanh, để không kéo bầu không khí quanh nó. Nhưng tất nhiên, ông luôn là người đầu tiên (có lẽ mẹ tôi cũng là người đầu tiên) nhận ra cảm xúc thật của tôi. Những giây phút nhẹ nhàng, những lời khuyên ân cần, những chia sẻ chân thật là những thứ ông luôn đem đến cho tôi những lúc như thế.

Có lẽ ông là người hiểu rõ tôi nhất trong gia đình. Ông không chỉ dạy tôi thể thao mà còn cả những điều cần thiết cho tương lai của mình. Tôi vẫn nhớ những câu chuyện của ông về những chuyến đi khắp đất nước, những trải nghiệm mà ông có được, những người bạn mà ông gặp gỡ. Những câu chuyện của ông luôn cuốn hút và đầy ý nghĩa. Nhờ có ông, tôi đã không bị “shock văn hóa” khi mới chân ướt chân ráo lên đất Hà Thành. Đối với tôi, ông là một người bạn thân thiết, sẵn sàng chia sẻ và luôn ở bên tôi những lúc tôi tuyệt vọng nhất.

Tất nhiên, đôi lúc cũng có những tranh cãi giữa tôi và bố mà có lẽ tôi phải nói là giữa những người đàn ông với nhau. Bàn ăn luôn là nơi mà những “cuộc chiến” về chính trị, xã hội hay là cả chuyện anh A này, chị B kia xảy ra giữa tôi và bố. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ rằng ông không hiểu tôi, là ông bảo thủ cho những lời nói của mình, nhưng tôi dần nhận ra rằng, sau những “cuộc chiến” ấy, tôi dần một trưởng thành hơn, dần vùi đắp những kinh nghiệm về cuộc sống hơn, có một cái nhìn thực tế hơn về xã hội kia. Tôi không biết liệu có đúng hay không nhưng dường như ông luôn là người điều khiển những “cuộc chiến” ấy để dẫn lối cho tôi, để dạy dỗ tôi về cuộc sống ngoài kia nguy hiểm và khó khan như thế nào.

Vào thời điểm cách đây một năm, là lúc tôi đang vô cùng tuyệt vọng sau kết quả bết bát của kì thi Đại học, cái ngày mà tôi nhận được những điểm số ấy, tôi đã nghĩ tới viễn cảnh của một cái dây thừng hằn trên cổ mình. Nhưng rồi ông chính là người đã cứu vớt tôi, kéo tôi lên khỏi vũng lầy của những suy nghĩ tiêu cực ấy.

Đêm đấy, ông lên phòng tôi, nhẹ nhàng ngồi trên giường, ân cần an ủi tôi. Lúc đấy, tôi chỉ dám quay mặt đi, rung rung từng giọt nước mắt vì sự tủi nhục, xấu hổ không nói nên lời của mình. Tôi cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình và cũng cho chính ông và gia đình. Nhưng rồi ông bảo với tôi: “Đại học không phải là con đường duy nhất, nếu trượt trường này thì đi trường khác, chỉ là liệu con có đủ dũng cảm để mà đi hay không?” Câu nói đó đã kéo tôi lại hiện thực, đưa tôi thêm niềm tin vào cuộc sống và xóa đi nỗi buồn thất bại kia.

Ông luôn là người mà tôi ngưỡng mộ nhất cho dù ngoài kia có bao nhiêu vĩ nhân xuất sắc đi chăng nữa. Nhờ có ông, tôi thấu hiểu được sự vất vả, tần tảo của bố và mẹ đã dành cho anh em tôi, để giúp chúng tôi có một cuộc sống đầy đủ.

Mỗi người con chúng ta vẫn luôn và mãi mãi là đứa con bé bỏng của một ông bố cho dù chúng ta trưởng thành bao nhiêu đi chăng nữa. Bố luôn là người dẫn lối cho ta đi, người đem lại hạnh phúc cũng như dạy dỗ chúng ta nên người. Vì vậy, hãy trân trọng và yêu thương ông bố của bạn, bởi họ chỉ có một và luôn là người duy nhất bởi vì dẫu cho bạn có khó khan, tuyệt vọng bao nhiêu, họ cũng luôn bên bạn, sát cánh với bạn đi đến cuối con đường đời, đi đến những hạnh phúc trong cuộc sống ngắn ngủi này. Có thể họ sẽ vẫn còn những cái nhìn cũ kỹ của một thời kỳ xưa lam lũ và chiến tranh nhưng đừng vì thế mà phán xét họ, cuối cùng, đối với mỗi ông bố, được chứng kiến con mình hạnh phúc và thành công có lẽ là điều tuyệt vời nhất, là điều duy nhất mà họ hướng đến.

Nhân Ngày của Bố, xin gửi đến những lời chúc chân thành nhất cho những ông bố ngoài kia, xin hãy mãi giữ vững niềm tin, sự chân thành và ân cần đối với những người con của mình.

Happy Father’s Day.

 

Martin Trương

Gửi chị! Người em chưa quen

 Featured Image: Duy Tuấn Phạm

 

Cám ơn chị, người em chưa từng quen biết, có lẽ đối với người khác, khi nghe câu chuyện về chị, họ chỉ thoáng buồn và có thể sẽ quên ngay sau đó, nhưng thật lạ câu chuyện của chị đã đến với em rất đúng lúc, nó làm em như tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, chị đã vô tình mang đến cho em một động lực, một niềm tin rất lớn chị à!

Hôm nay, em vô tình nghe một người quen kể về chị, người đã may mắn được gặp chị, lần đầu tiên và chắc cũng là lần cuối cùng…

Chị là nhân viên của cục thuế ở L.A, cũng không biết rõ chị đã bao nhiêu tuổi và đã chống chọi với căn bệnh ung thư từ bao giờ, trông chị xanh xao nhưng tràn đầy năng lượng và khát vọng, bạn em may mắn được gặp chị trong ngày bảo vệ luận văn thạc sĩ. Và em tin là những gì chị đã nói và đã làm hôm đó, sẽ mãi mãi ở lại trong lòng mọi người. Và em muốn chia sẻ câu chuyện của chị đến mọi người, để mọi người có thể tin rằng đâu đó trong cuộc sống của chúng ta vẫn có những điều kỳ diệu xảy ra.

Đó là một buổi sáng ở trường Đại học A, hôm đó là ngày bảo vệ luận văn của thạc sĩ khóa 15, đúng theo lịch là hội đồng sẽ làm việc đến khoảng 10 giờ 30 thì sẽ nghỉ trưa, nhưng rồi sao đó nhận được thông tin từ cấp trên là buổi sáng sẽ kéo dài hơn thường lệ, để nghe phần thuyết trình đăc biệt từ chị, mà có lẽ hội đồng hôm đó cũng không ngờ là sau bao năm ngồi hội đồng thì đều đầu tiên khi kết thúc phần báo cáo không phải là những câu hỏi dồn dập, mà là những giọt nước mắt từ tận đáy lòng, mọi người có mặt hôm đó đều khóc, chỉ trừ chị, chị đã nở nụ cười đẹp nhất trong đời chị, em thầm nghĩ vậy. Có gì hạnh phúc và vui sướng bằng khi ước mơ của mình thành sự thật đúng không chị?

Bắt đầu phần báo cáo là một đôi lời nhắn nhủ của chị, để mọi người không phải bỡ ngỡ tại sao chị lại được đặt cách: “Tôi xin lỗi vì sự phiền hà mà tôi đã mang lại cho quý thầy cô, nhưng thật sự đối với tôi thời gian lúc này vô cùng quý báu, nó được tính từng giây, từng phút, tôi thật sự rất tâm huyết với đề tài mà tôi sắp chia sẻ sau đây, có lẽ nó chưa được hoàn hảo lắm nhưng tôi đã dùng tất cả thời gian còn lại để hoàn thành nó, trước khi tôi bắt đầu ca phẩu thuật cuối cùng vào ngày mai. Nếu may mắn tôi sẽ sống thêm được ba tháng hoặc là hôm nay là ngày cuối cùng tôi nhìn thấy mặt trời. Điều tôi tâm nguyện cuối cùng là trước khi rời khỏi thế giới này, tôi sẽ để lại một tài sản vô hình, một đóng góp nhỏ nhoi cho khoa học, một niềm tự hào cho con gái của tôi.”

Sau những lời chia sẻ ấy là một bài báo cáo thật tuyệt vời, giọng chị thanh thót cả kháng phòng hôm ấy, chị nói một cách thật hăng say. Để rồi sau đó là những giọt nước mắt đồng cảm, sẻ chia và cả than phục chị.

Thỏa sức với ước mơ và sống hết mình với nó thật tuyệt đúng không chị? Có lẽ chị sẽ không còn sợ ngày mai nữa, dù chị có ra đi mãi mãi thì những gì chị làm vẫn luôn hiện hữu, đối với em chị đã thành công, em học được từ chị rất nhiều, cám ơn câu chuyện của chị đã đến với em thật đúng lúc. Và em muốn sẻ chia đến mọi người, biết đâu có ai đó đang cần động lực và niềm tin này hơn em.

Chị! Người em chưa quen… em hứa em sẽ sống hết mình với đam mê, khát vọng và ước mơ của em.

 

Lê Phạm Anh Thư

Lời hay khó nói, lời vàng khó mua

Featured Image: Loving Star Lights

 

Lời hay:

“Khi mà á, con người ta sống hời hợt với những thứ chung quanh á, ít quan sát á, ít suy nghĩ á, ít chia sẻ những thứ khiến nhau giỏi hơn á, thì tất nhiên người ta ít nói được những lời hay ho rồi á…”

Trưởng thành hay không, người ta đánh giá qua độ “cứng”, sự chững chạc chứ chẳng ai kính trọng chỉ vì độ tuổi. Ấy thế mà nhiều bạn năm nhất vào đại học ra sao, năm tư ra trường y chang vậy, có chăng thì biết nhiều trò ma mãnh hơn, biết được nhiều quán nhậu và quán cafe hơn, còn lại chẳng hiểu thêm miếng nào về cuộc sống, xã hội, văn hóa, lịch sử, kỹ năng hay thực tiễn của cái nghề mình chuẩn bị theo đuổi, thế thì lạ gì mà 72.000 cử nhân thạc sỹ thất nghiệp?

Như cách mà tiến sĩ Lê Thẩm Dương nói: “Cái mẹ gì cũng phải biết hết, để ngồi nói chuyện với người ta còn nói được vài thứ hay ho, đằng này vốn liếng có tí xíu, nói hai ba câu hết trơn, ai mà coi trọng, ai mà thèm tiếp?”

Đời có nhiều thứ dạy mình lắm, bạn bè mình cũng vậy, có khi nó có cái để nói mà nó thấy mình toàn nói chuyện trên trời dưới đất, nó cũng ngại, thôi thì bắt đầu trước đi, đại loại như:

– Ê, nhà tao có cái cách “vắt chanh bỏ vỏ” này hay lắm nè, độc chiêu bí truyền luôn, phải mần vầy mần vầy, nhanh gọn hơn mà chẳng chua tay nữa, kì diệu chưa?

– Hay vậy ta cà, nhà tao bán cafe, tao nghiệm ra cái này, tao thấy cafe sữa ở Sài Gòn, người ta uống 10 phần cafe 2 phần sữa, hơi ngọt xíu nhưng hợp vị, tại dân miền Nam và miền Tây hảo ngọt, còn cafe ở miền Trung thì đắng hơn xíu, đâu đó khoảng 10 phần cafe 1 phần sữa thôi, miền Bắc thì cũng ngang ngang, nhưng họ hay uống cafe đen hơn, những đứa nào không uống được thì chuyển qua… trà sữa luôn rồi.

Thế là hôm sau anh thứ nhất lại đi khoe vụ cafe với anh khác, anh này lại chỉ cho cậu biết về các loại xe máy. Còn anh thứ hai đi khoe cách vắt chanh bỏ vỏ với ba mẹ, ổng bà nói tiếp cho nghe cách lột tỏi gia truyền nhà mình để bữa sau còn bảo nhà tui cũng có bí kíp chứ bộ.

Quan sát nhiều vô, nghĩ sâu vô, tò mò nhiều vô, đọc sách nhiều vô để còn nói cho nó hay. Nói được những thứ hay ho, người ta cũng sẽ chia sẻ cho mình những thứ hay ho khác, anh khen tui hay, tui khen anh giỏi, cả hai cùng hay, thế là đẹp nhất. Để rồi được quánh giá là giỏi, thú vị, tinh đời, vậy có sướng không chứ? Với lại á, đừng quên khen nhau vài câu á, để người ta zui, mình cũng zui á, thế là nhìn nhau thuận mắt hơn á, cũng là nói lời hay á…

Lời vàng

Khó mua thiệt, người ta phải bỏ ra cả 2 triệu đô chỉ để đấu giá bữa ăn trưa cùng một ông già tám chục tuổi, hỏi sao hông khó?

Bước vô đại học như một đứa con nít 18+, mỗi ngày lết lên giảng đường rồi đi về ký túc xá nằm vật ra đó, vui thì nghe nhạc, chơi game, buồn thì đắp chăn ngủ. Vầy mà không có anh nào dội vàng vào mặt thì 4 năm sau ra trường đồng nghĩa ra đường thật luôn.

Bước ra đời như con nai vàng ngơ ngác, đấy là lúc cần người cho một ít lời vàng để định hình lại, để vững vàng hơn, để hiểu mình cần làm gì, viết CV ra làm sao, xin việc chỗ nào. Thậm chí người ấy mà đủ mạnh, người ta chỉ cần thở lời ra thôi là được bước vào vòng phỏng vấn của một công ty kha khá liền.

Rồi những lúc áp lực, xì trét, sếp la, nhân viên xa lánh, tuyệt vọng đến cùng cực cũng cần những lời vàng đắp zô, chỉ cho con đường cách mạng mà đi, chứ cứ như ri thì chết chắc. Không phải họ ghê gớm chi, chỉ là họ từng trải, họ hiểu, họ biết nên làm gì, thế là lời họ nói ra còn nguyên chất hơn cả cục 9999.

Rồi những lúc muốn cầu tiến hơn, muốn tiếp xúc với những khách hàng lớn cũng cần lời vàng ý ngọc để hiểu những người đấy thích nghe cái gì, họ cần chi, cứ thế mà cúc tung tận tụy rồi sẽ có ngày sáng sủa, hay ít ra người ta cũng chỉ cho được cái quán mà mấy người VIP VIP hay ngồi để còn mà lân la làm quen, chứ ngay cả cái bóng của họ còn không bắt được thì nói chi đến chuyện làm ăn?

Rồi ra ngoài mở công ty càng nan giải hơn nữa, chắc lúc này cần một cục vàng bự của “người kim cương” chứ đừng nói là vàng nữa, muôn vàn khó khăn nhưng người ta chỉ cần hai bữa nhậu là chỉ ra được hết, tránh được 9 phần nguy hiểm, còn 1 phần phải tự lo.

Câu hỏi là, làm sao để kiếm được người vàng “đẻ trứng vàng”? Dạ xin thưa đầu tiên là phải nói được lời hay cái đã, để người ta còn chịu nói chuyện với mình, thấy mình cũng có chút thú vị rồi làm bạn làm bè. Sau đó thì năng động hơn, tránh mất thời gian vào những thứ không đâu đi, lo mà xây dựng các mối quan hệ, chơi với mấy ông càng giỏi càng tốt, càng to càng tốt…

Chứ lời vàng, khó mua lắm, đôi khi có tiền cũng không mua được đâu nghen…

 

Ưng Đen

Tình yêu

Featured Image: Lori Portka

 

Mỗi sáng ta thức dậy đón nhận ánh bình minh chiếu qua từng chiếc lá, trưa trời nắng chang chang, đôi khi một vài cơn mưa xuất hiện, chiều êm ả và tối đến một màn đêm buông phủ. Đó là bắt đầu và kết thúc của một ngày! Ngày lại qua ngày, tháng qua tháng và năm lại qua năm… cuộc sống của chúng ta dù vui hay buồn, dù thành công hay thất bại, ta cũng không thể nào thoát khỏi cái quy luật ấy: Từ khi ta mở mắt chào đời như bình mình bắt đầu một ngày mới, rồi ngày ngày tháng tháng ta lớn dần lên với những thành công chói sáng hay những niềm vui như ánh mặt trời lên cao, hay có khi những giọt mưa rơi cho những nỗi buồn, những thất bại, những chia ly trong cuộc đời… để rồi cuối cùng, ta lại muốn cuộc sống bình thản khi tuổi về chiều, mất đi khi già nua như màn đêm buông xuống.

Tôi chợt nhớ đến một bài nghiên cứu về tâm lý của những bệnh nhân mắc những căn bệnh hiểm nghèo gần chết trong một bệnh viện. Cô y tá luôn gần gũi, chăm sóc bệnh nhân kể lại rằng, phần lớn những bệnh nhân khi được hỏi: Nếu như cho bạn một ước mơ, bạn sẽ làm gì, thì họ nói rằng họ sẽ làm những gì mình thích, đến nơi mình muốn đến, đấu tranh làm những việc mình muốn làm, ôm hôn người mình yêu thương và không chần chừ khi nói:  “Tôi rất yêu bạn!”

Có ít nhất không chỉ một lần trong mỗi chúng ta cũng ngồi lại suy nghĩ những chặng đường chúng ta đã qua, và để nhận ra rằng hình như chúng ta lớn lên rất nhiều và đã có rất nhiều kỷ niệm từ những người chúng ta gặp gỡ! Và hình như không chỉ một lần mà rất nhiều lần vì nhiều lý do khác nhau, chúng ta không thể làm theo những gì mình muốn và cũng không thể thốt lên lời từ trái tim mình, rồi thời gian cứ trôi, cứ trôi mọi thứ vào quên lãng khi công việc, những bộn bề của cuộc sống… nhưng thật ra chúng ta có dễ dàng quên như vậy!

Ai cũng một lần được sinh ra và một lần mất đi! Có rất nhiều thứ chúng ta không thể chọn lựa như mối quan hệ huyết thống gia đình, hình dáng, và được chọn khi nào ta sẽ ra đi mãi mãi. Nhưng chúng ta vẫn được chọn cách sống, tự vẽ cuộc đời bằng những gram màu từ đôi tay của chính mình, từ quan điểm cách suy nghĩ của mình. Không ai có thể chắc rằng quan điểm tôi là đúng, bạn là sai, mà đúng hay sai chỉ có tự bản thân mình mới trả lời được, vì cuộc sống này không ai giống ai hoàn toàn bao giờ!

Và cái gắn chặt chúng ta lại với nhau, tạo cho chúng ta niềm hạnh phúc thật sự đó chính là tình yêu! Tình yêu không phải chỉ có tình yêu nam nữ, mà nó còn là tình yêu gia đình, bạn bè, yêu thiên nhiên và nhân rộng hơn đó chính là tình yêu nhân loại. Ngay khi chúng ta biết yêu, có nghĩa là chúng ta đã bắt đầu lớn, lớn nhiều trong sự nhận thức và tư tưởng của mình. Chúng ta biết vị tha, bao dung cho những lỗi lầm của người khác; biết chia sẻ, cảm thông trước những đau khổ mất mát của mọi người và hy sinh để người mình yêu thương được hạnh phúc!

Có người từng nói với tôi rằng: “Khi bạn nói bạn sẽ hạnh phúc khi người yêu mình hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không do chính bạn mang lại chỉ là giả tạo thôi! Điều đó chỉ xảy ra khi nào tình yêu của bạn chưa đủ lớn, chưa thể vượt qua những thử thách của cuộc đời và cũng chưa thật sự yêu nên bạn mới dễ dàng từ bỏ và cho rằng như vậy là hy sinh, là cao thượng.” Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều câu nói của bạn mình, và cũng từng tự hỏi tình yêu như thế nào là đủ lớn như bạn mình nói? Và tôi có thật sự yêu? Nhưng tôi hiểu một điều, khi mình được sống, được gặp gỡ mọi người thì tại sao mình không mang lại niềm vui hạnh phúc cho người khác, và tôi tin chỉ cần nó xuất phát thật sự từ trái tim mình thì không có gì là không phải, là giả dối và tôi cũng đã từng làm như vậy và tôi tin đó cũng chính là tình yêu, vì chỉ cần biết người mình yêu được hạnh phúc, thành công trong cuộc sống, dù chỉ là một người đứng bên đường nhìn mỉm cười thì cũng là hạnh phúc với tôi!

 

Hồng Liên Thanh

Con người đang theo đuổi điều gì trong đời?

Đây là một câu hỏi mà tôi và bạn đều muốn tự hỏi với bản thân. Xin các bạn hãy bỏ ra một chút thời gian để đọc và cảm nhận.

Con người đang theo đuổi cái gì? Trước khi đọc câu chuyện này thì dường như tôi cho rằng đây chỉ là một câu hỏi thừa hoặc là có bạn nói rằng: “Hãy về hỏi đấng sinh thành xem họ sinh ra bạn để làm gì? Phí cơm gạo để bạn hỏi một câu thừa thãi đến vậy.’’ Bởi vốn dĩ đời người có rất nhiều thứ để theo đuổi: Tiền bạc, chức quyền, tình yêu và sự nghiệp, vân vân và vân vân….

Nhưng mọi người hãy đọc thử câu chuyện này nhé! Có một thương gia người Mỹ ngồi trên bến của một làng chài nhỏ ở bờ biển Mexico, ông ta nhìn thấy một người đánh cá cùng một con thuyền nhỏ gần bờ. Trên con thuyền nhỏ có mấy con cá tầm vây vàng đuôi to. Người này hỏi người đánh cá để bắt nhiều cá ngon như thế này thì phải mất bao lâu?

Người đánh cá nói chỉ cần một chút thời gian là bắt được. Người Mỹ lại hỏi: “Tại sao anh không đợi thêm nữa để bắt được nhiều cá hơn?” Người đánh cá cho rằng: “Số cá đã đủ nhu cầu sinh sống của cả gia đình tôi rồi!”

Người Mỹ lại hỏi: “Vậy số thời gian còn lại trong một ngày anh làm cái gì?”

Người đánh cá giải thích: “Tôi à! Hằng ngày tôi ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh mới dậy, ra biển bắt mấy con cá, sau khi về nhà thì lại cùng chơi với lũ trẻ, lại cùng với vợ ngủ trưa, đến khi trời tối uống một chút rượu, cùng các anh trai chơi guitar. Một ngày của tôi trôi qua vừa vui vẻ vừa bận rộn.”

Người Mỹ cho là chưa tốt,đưa ra ý kiến giúp anh ta và nói: “Tôi là thạc sĩ quản lý xí nghiệp. Hàng ngày, anh nên bỏ ra nhiêu thời gian hơn để đi bắt cá, đến khi anh có tiền thì mau con thuyền to hơn một chút. Lúc đó, tự khắc anh sẽ bắt được nhiều cá hơn, có thể mua được nhiều thuyền cá hơn. Sau đó nha sẽ có được một đội thuyền.”

Người đánh cá hỏi: “Làm được những việc đó phải mất bao nhiêu thời gian?”

Người Mỹ trả lời: “Từ 15 đến 20 năm!”

“Sau đó thì sao?”

“Đến lúc đó, anh không cần phải bán cá cho lái buôn nữa, mà trực tiếp bán cho nhà máy và anh cũng có thể tự mở một nhà máy đồ hộp. Như vậy anh có thể nắm bắt được toàn bộ từ sản xuất, chế biến đến tiêu thụ. Tiếp theo anh có thể chuyển đến thành phố Mexico rồi đến Los Angeles và cuối cùng là New York. Kinh doanh ở đó anh sẽ không ngừng mở rộng xí nghiệp của mình.”

Người Mỹ cười và nói: “Đến lúc đó,anh có thể nghỉ hưu, anh có thể chuyển đến sống ở một làng chài nhỏ bên bờ biển. Hàng ngày, thích ngủ cho tới lúc nào cũng được. Sau đó ra biển thích bắt bao nhiêu cá cũng được, chơi cùng với lũ trẻ con, lại cùng vợ ngủ trưa, khi hoàng hôn có thể vào trong làng, cùng với các anh trai chơi guitar.”

Người đánh cá nghi hoặc hỏi: “Bây giờ chẳng phải tôi đang sống như vậy sao?”

con người đang theo đuổi gì 4Ảnh: Quangpraha 

Câu chuyện thứ 2: Vì sao mà sống

Có ba người mặt mày buồn bã đến hỏi ý kiến của một nhà hiền triết, làm thế nào để bản thân sống được vui vẻ.
– Trước tiên, các ông hãy nói xem các ông sống vì cái gì? – Nhà hiền triết hỏi.
Người đầu tiên nói:
– Vì tôi không muốn chết, vì vậy mà tôi sống.
Người thứ hai nói:
– Vì tôi muốn nhìn xem ngày mai có tốt hơn ngày hôm nay hay không, vì vậy mà tôi sống.
Người thứ ba nói:
– Vì tôi có một gia đình phải nuôi dưỡng. Tôi không thể chết, vì vậy mà tôi sống.
Nhà hiền triết lắc đầu nói:
– Thế thì đương nhiên các ông không được vui vẻ rồi, vì các ông sống chỉ vì sợ hãi, chờ đợi, trách nhiệm bất đắc dĩ, chứ không vì lý tưởng. (Vậy lý tưởng rồi cũng vì cái gì?)

Mỗi người đều có một cách sống cho riêng họ, không ai giống ai, đâu thể nào bắt người khác phải sống như mình, rập khuôn theo mình. (Phải là chính mình chứ, bạn có nghĩ vậy không?) Nếu cố bắt chước cách sống của người khác thì cuộc sống ai cũng như ai làm sao thú vị được? Làm sao tạo nên cá tính cho riêng mình được? (Có người tham vọng, có người cầu tiến nhưng cũng có người thích an phận, thích tự do….) Như vậy cuộc sống mới phong phú, đa dạng chứ bạn. Nói vậy chứ mình cũng không biết: “Con người rốt cuộc đang theo đuổi cái gì vậy?”

Người ta sống trước hết là vì mình. Bạn đừng coi câu này là ích kỷ nhé, trong phim chưởng nói rồi: “Người không vì mình, trời tru đất diệt.” Bạn giúp một bà cụ qua đường, là vì bà cụ mà cũng chẳng phải cũng chính là vì bạn đấy ư, bạn cảm thấy sảng khoái khi giúp người khác. Bạn hiến thân cho lý tưởng của bạn và dù sắc bạn chẳng đến một cái đích cụ thể nào cả, bạn cũng thấy hạnh phúc vì đã dám chơi và dám chịu.

Như Đỗ Phủ ngủ trong lều cỏ, ai bảo là khổ? Lý Bạch làm thơ mua vui cho Dương Quý Phi, ai bảo là sướng? Lý Thái Bạch sống để làm gì? Làm thơ ư? Ông không phải cái máy đẻ thơ. Ông múa kiếm dưới trăng, và uống rượu với trăng. Vui thú trên đời cũng chỉ đến thế là cùng.

Có nhiều người không bao giờ dừng lại xem xét ý nghĩa của đời sống là gì. Những năm sau họ nhìn lại và tự hỏi tại sao những mối liên hệ có phần tan vỡ và tại sao họ cảm thấy trống vắng mặc dầu họ đã đạt được những thành công do họ đặt ra. Một cầu thủ bóng chày nổi tiếng trong làng bóng này đã được hỏi anh ước muốn điều gì nếu một ai đó sẽ nói với anh lúc anh mới bắt đầu chơi bóng. Anh đã trả lời: “Tôi ước muốn người đó nói với tôi khi anh lên tới đỉnh vinh quang nơi ấy chẳng có gì.” Nhiều mục tiêu đã biểu lộ tính chất trống rỗng chỉ sau vài năm họ theo đuổi cách vô vị buồn tẻ.

Trong xã hội nhân văn của chúng ta, con người theo đuổi nhiều mục đích, họ suy nghĩ sẽ tìm thấy ý nghĩa. Những mục tiêu họ theo đuổi gồm có: Sự thành công trên thương trường, sự giàu có, nhiều mối liên hệ tốt, giải trí, làm điều lành cho người khác, v.v… Người ta đã chứng nhận rằng trong lúc họ thành đạt những mục tiêu của sự giàu có, vui chơi, và hài lòng vẫn có những khoảng sâu trống vắng trong tâm hồn – một cảm giác trống trải mà dường như không thể lấp đầy được.

Mỗi người có một điều-để-đeo-đuổi riêng. Nhưng tất cả đều gọi chung là lý tưởng sống. Tôi còn trẻ, lý tưởng của tôi giờ là thu thập và lĩnh hội kiến thức, học tập để tìm được vị trí xứng đáng cho mình trong xã hội, sống tốt để là niềm tự hào của những người tôi yêu, cũng như họ đã yêu thương và tin tưởng tôi. Nhưng biết đâu, 10 năm, 20 năm nữa, lý tưởng của tôi sẽ bổ sung thêm một vài điều: Một tổ ấm hạnh phúc với những đứa con ngoan, một cuộc sống yên bình,… Nói thế để chứng minh rằng lý tưởng không phải là cái bất biến.

Rốt cuộc đời người đang theo đuổi cái gì?

Mình thấy cuộc đời thật ngắn ngủi dù tôi đang 23 tuổi. Đó không phải là cảm giác hoài nghi hay sợ hãi thực tại, mà chỉ nhận thấy qua cuộc đời nhiều người. Theo tôi không nên hỏi câu hỏi này, mà chỉ nên nghĩ theo một hướng tích cực hơn. Và chúng ta nên hỏi: “Rốt cuộc mình sẽ làm gì cho cuộc đời.” Nhưng nếu không biết mình sống để làm gì thì liệu có làm gì được cho cuộc đời không đây? Hay là cảm thấy bế tắc và lang thang mãi mà không biết mình đang đi đâu?

Người ta sống lâu hay chết lâu? Sống lâu lắm là được một hai trăm tuổi chứ gì. Còn chết thì vô tận các bạn nhỉ. Nên so sánh hai cái với nhau thì chẳng khác nào một nốt son giáng trong bản giao hưởng. Đừng nói đến luân hồi và kiếp sau vội, mình chỉ muốn nói đến ở đây và bây giờ, cứ tạm sống kiếp này cái đã.

Lại có bạn cho rằng: Suy cho cùng cái mà con người sống và cần đạt được là hạnh phúc. Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về hạnh phúc. Tiền bạc, công danh, cống hiến cho mọi người,… hay chỉ là một cuộc sống nhàn tản vui thú.

con người đang theo đuổi gì 2Ảnh: Free-Photos

Cuộc sống bây giờ muốn nhàn cũng không được. Nhàn ngày nào… đói ngày đó. Người ta nói lao động là vinh quang, thật không sai. Con người khi lao động sẽ thấy trong đó sự trưởng thành bản thân, thấy thu gặt được thành quả của mình, thấy mình có ích,… Những ai trốn tránh lao động, lười nhác sẽ chẳng bao giờ có hạnh phúc vì họ môt lúc nào đó cảm thấy mình thừa thải, vô dụng, bất lực. Hạnh phúc như ai đó nói, đó là cả một quá trình. Nó không có đích đến, bởi bản thân hạnh phúc là một cuộc trải nghiệm không ngừng.

Tự nhiên tôi lại nhớ tới câu này:

Happiness is a journey, not a destination.

Dance, as though no one is watching you.
Love, as though you have never been hurt before.
Sing, as though no one can hear you.
Live, as though heaven is on earth.

Tạm dịch:
Hạnh phúc là một cuộc hành trình, không phải là một điểm đến.

Nhảy, như thể không có ai đang theo dõi bạn.
Yêu, như thể bạn chưa bao giờ bị tổn thương trước đây.
Ca, như là mặc dù không ai có thể nghe bạn.
Sống, như thiên đường trên trái đất.

Thế đấy, chúng ta bị cuốn theo dòng đời mà vội vã đến nỗi chúng ta thường không nhìn thấy ai. (thậm chí cũng không nhìn thấy mình)

Ghê nhất là chỗ này đây: Chúng ta không có thì giờ nhìn lại mình nữa, dù, có lẽ, chỉ để… suy nghĩ vớ vẩn một chút đỉnh thôi…. Để khỏi phải sợ rằng cho đến một lúc nào… Nhìn lại mình đời đã xanh rêu.

Đứng trong vũ trụ này, là bạn là tôi đều tự hào là người Trái Đất. Đứng trong thế giới này, là bạn là tôi đều tự hào là người Việt Nam. Nhưng hơn hết, đứng ở đâu, tôi và bạn cũng tự hào có một gia đình, một dòng họ, một quê hương, một xứ sở. Đã biết chết không mang theo được gì. Nhưng sẽ đến một lúc bạn thiết tha mong muốn mình để lại được ít ỏi điều gì đó cho những người, những thứ mà bạn yêu thương và tự hào.

Tại sao ba mẹ bạn lại muốn cho bạn khôn lớn và thành công? Liệu có một ngày bạn cũng dành những tâm huyết ấy cho con cái mình? Cho hậu thế của mình. Tôi không là vĩ nhân, tôi không giỏi giang, không đa tài nên tôi không dám mơ mình một tay nắm giữ thế giới, không dám tin mình xưng hùng, xưng bá, không dám nêu cao khẩu hiệu tôi sống vì quê hương, vì đất nước…Tôi chỉ sống vì con cái tôi, vì những người thân yêu sẽ khóc lúc tôi lìa trần. Tôi muốn mình mỉm cười thanh thản và an tâm về họ ít nhất vào giây phút tôi còn chút hơn tàn, đó thật sự là một điều gì đó rất thiêng liêng.

con người đang theo đuổi gì 3Ảnh: Free-Photos

Vâng, có thể tôi ích kỷ, có thể tôi không bao dung và cao thượng nhưng đó là những điều tôi có thể lúc này: Sống để mang đến niềm vui cho những người mà tôi yêu thương và sống để mỉm cười mãn nguyện, an lòng lúc ra đi.

Chắc hẳn các bạn đang tự hỏi từ nãy đến giờ đang đọc và thật mơ hồ, và chẳng biết: Rốt cuộc con người đang theo đuổi cái gì trong đời.

Thực ra theo tôi nghĩ: Đây là một câu hỏi không có đáp án. Bởi vì mỗi người có một quan niệm khác nhau về khái niệm “cuộc sống đủ đầy” hay như bạn đã nói: Có người tham vọng, có người cầu tiến nhưng cũng có người thích an phận, thích tự do… Mình nghĩ câu chuyện trên chỉ nhằm mục đích giúp chúng ta xác định lại lý tưởng sống của mình, xét lại cách sống của bản thân. Đúng là không nên rập khuôn với người khác. Phải đặt ra một mục tiêu sống cho mình.

Còn tôi: Tôi còn quá trẻ, thật buồn cười khi ngồi viết về “rốt cuộc con người đang theo đuổi cái gì?” Nhưng ít nhất, hiện giờ tôi vẫn đang làm theo những gì tôi cho là đúng. Sau khi ngồi uống liền 4 cốc cà phê để viết bài này. Tôi đã kết luận: “Tôi sống là vì tôi, tôi sống vì những gì mà tôi yêu thích.”

Còn bạn thì sao?

Tác giả: Michael Nguyễn

*Featured Image: Free-Photos

Glee – Không ai đánh thuế ước mơ và tình bạn tình yêu

Featured Image: Phim Glee

 

Bài này viết cho những ai xem Glee. (Cảm hứng từ bài “American Boy” của Kurt & Brian)

Cái hay của Glee với tôi là lúc nào họ cũng có một bài hát tuyệt vời để giải toả cho một rắc rối nào đó trong cuộc sống. Tôi không nói là nó giải quyết vì có nhiều yếu tố cho một vấn đề, nhưng mỗi bài hát cho tôi một cái nhìn và thái độ tích cực hơn và biết đâu với ai đó sẽ là một “giải quyết”.

Lịch sử tình huống này bắt đầu từ những đam mê tìm kiếm nghề nghiệp ca sĩ của đôi bạn trai trẻ đồng tính yêu nhau. Vượt khỏi ao tù câu lạc bộ âm nhạc của trường học để bon chen vào chốn xa hoa cạnh tranh của New York là một cuộc phiêu lưu quả cảm. Nơi tài năng chen chân dành cho sự may mắn khi họ tình cờ được trình diễn song ca trong một buổi tiệc của bà June nổi tiếng. Một màn trình diễn song ca xuất sắc “The Story of My Life” và kết quả bà June chọn Brian để tham dự buổi nhạc kịch của bà ấy chứ không phải Kurt – người luôn tôn sùng ao ước được gặp bà. Một nỗi thất vọng lớn lao cho Kurt khi ai cũng biết sự ghen tỵ nhỏ nhoi thế nào cũng nhon nhem trong lòng của Kurt với Brian. Tuy nhiên tình bạn, tình yêu đã giúp Kurt gạt đi lòng kiêu hãnh để cùng làm khán giả với những người bạn trong Glee club cho buổi trình diễn của Brian được tổ chức bởi bà June.

Brian trong buổi trình diễn đã không tránh khỏi sự xúc động khi được bà June chọn cho buổi trình diễn đặc biệt này. Lời cảm ơn bà June trước buổi diễn không còn là phép lịch sự mà là hành động bày tỏ sự biết ơn thật sự của người trẻ được bề trên tin tưởng tạo cơ hội. Với những lúc này sự vâng lời tuyệt đối với bề trên là những người trẻ nào cũng sẽ làm và mình cũng thế. Nhưng một phút quyết định khi sau khi Brian cảm ơn bà June là lúc anh nhìn thấy Kurt thầm lặng phía sau, Brian hiểu rõ nỗi khát khao được đứng trên sân khấu biểu diễn trong chương trình của Kurt dâng trào và được kiềm nén thế nào. Không chút đắn đo, Brian đã mời Kurt trình diễn cùng mình trong sự ngạc nhiên giận dỗi của bà June. Nhưng “American Boy” chỉ thực sự bùng phát khi đôi song ca này hoà hợp.

Một sự chọn lựa kịch bản khéo léo khi bài hát là ước mơ của những người trẻ Glee – luôn khát khao luôn mơ ước. Cái hay của màn trình diễn này là sự đồng điệu và hợp ca của những người bạn tham gia buổi tiệc đó, khi họ được mời lên hát chung. Buổi tiệc không còn là sự xa cách giữa người trình bày và khán giả mà mọi người có thể đứng lên nhún nhảy hòa theo bài hát. American boy là một phần của bất kỳ ai, ai cũng có ước mơ dù có viễn vông hay không thì cũng hãy thử thực hiện để giải toả sự khát khao của mình. Khi không ai đánh thuế ước mơ, khi ước mơ được sẻ chia thì đâu đó có sức mạnh giúp nó trở thành hiện thực.

Điều bất ngờ của film này là sự thú nhận của bà June khi bà cảm động trước tấm chân tình của đôi bạn trẻ và lý do nào đó của bà chỉ chọn Brian mà không chọn Kurt cho buổi trình diễn dù biết rằng lòng đam mê của Kurt cho buổi này lớn hơn cả Brian chính là đôi bạn trẻ làm bà nhớ đến cuộc hôn nhân thứ ba của mình và người chồng cả bà là một người đồng tính. Khi ước mơ, tình bạn, tình yêu, và đam mê được san sẻ và vun đắp thì nó đã đánh tan được nhưng mưu kế ngọt ngào man trá của người đời. Thế nên hãy cứ yêu, cứ thương, cứ mơ, cứ quả cảm thực hiện ước mơ đó đi, biết đâu đó bạn đang thay đổi cuộc sống của mình và ai đó. Cuộc sống là một bảng màu, bạn là hoạ sĩ, hãy vẽ đi.

https://www.youtube.com/watch?v=BiQ2P2D4vpc

 

Thiên Yết