28 C
Nha Trang
Thứ ba, 5 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 187

Thị trường và đạo đức (kỳ 3)

 

Deirdre N. McCloskey

Tự do và phẩm giá là nền tảng của thế giới hiện đại

 

Trong tiểu luận này, nhà sử học chuyên về lĩnh vực kinh tế và nhà phê bình xã hội, Deirdre McCloskey, biện luận rằng nếu chỉ dùng “tác nhân kinh tế” – như nhiều thế hệ các nhà sử học đã từng làm – thì không giải thích được sự phát triển của chủ nghĩa tư bản hiện đại và thế giới mà nó tạo ra. Chính sự thay đổi trong cách nghĩ của người dân về kinh doanh, về trao đổi, về cải tiến và lợi nhuận đã tạo ra chủ nghĩa tư bản hiện đại và giải phóng phụ nữ, giải phóng những người đồng tính, những người bỏ đạo và khối quần chúng bị áp bức trước đây, những người mà đời sống đầy rẫy cảnh tàn bạo, đau đớn và chẳng kéo dài được bao lâu trước khi người ta phát hiện ra và thương mại hóa ngành nông nghiệp, thuốc chữa bệnh, điện năng, và những lĩnh vực khác của đời sống tư bản hiện đại.

Deirdre N. McCloskey là giáo sư kinh tế, lịch sử, tiếng Anh và truyền thông tại đại học Illinois ở Chicago (University of Illinois at Chicago). Bà đã cho xuất bản 13 đầu sách về kinh tế học, lịch sử kinh tế, thống kê, tu từ học, văn học cũng như tập hồi ký có tên là Crossing. Bà là đồng chủ bút Tạp chí lịch sử kinh tế và thường xuyên viết cho các tạp chí mang tính hàn lâm. Tác phẩm gần đây nhất của bà, vừa mới được xuất bản có tên là: Bourgeois Dignity: Why Economics Can’t Explain the Modern World (tạm dịch: Phẩm giá của giới tư sản: Vì sao kinh tế học không thể lý giải được thế giới hiện đại).

Sự thay đổi trong cách người dân tán dương thị trường và cải tiến nó đã tạo ra cuộc Cách mạng công nghiệp và sau đó là thế giới hiện đại. Lý trí thông thường trước đây – ngược lại – không có chỗ cho thương mại và cải tiến, và cũng chẳng có chỗ cho tư tưởng tự do. Câu chuyện của chủ nghĩa duy vật trước đây nói rằng Cách mạng công nghiệp xuất phát từ nguyên nhân vật chất, từ đầu tư hay ăn cắp, từ tỷ lệ tiết kiệm cao hay từ chủ nghĩa đế quốc. Bạn đã nghe nói: “Châu Âu giàu có là do nó có các đế chế” “Mĩ được xây dựng trên lưng những người nô lệ” “Trung Quốc giàu là do buôn bán”.

Nhưng nếu, thay vì thế, Cách mạng công nghiệp bùng lên là do những thay đổi trong cách nghĩ của người dân, đặc biệt là cách họ nghĩ về nhau thì sao? Giả sử máy hơi nước và máy tính xuất phát từ sự kính trọng đối với những người có sáng kiến chứ không phải từ việc xếp gạch lên nhau hay là xếp những xác chết của người Phi châu lên nhau thì sao?

Các nhà kinh tế học và các nhà sử học bắt đầu nhận thức được rằng đối với việc kích hoạt cuộc Cách mạng công nghiệp thì điều này có ý nghĩa hơn, hơn hẳn việc ăn cắp hay tích lũy tư bản – nó đã tạo ra một sự thay đổi to lớn trong cách nghĩ của người phương Tây về thương mại và sáng kiến. Người ta bắt đầu thích “sự phá hoại mang tính sáng tạo”, thích ý tưởng mới thay thế cho ý tưởng cũ. Tương tự như nhạc vậy. Ban nhạc mới có một ý tưởng mới trong lĩnh vực nhạc rock, và nó sẽ chiếm chỗ của ban nhạc cũ nếu có nhiều người chấp nhận ý tưởng mới này. Nếu người ta nghĩ rằng bản nhạc cũ không còn hay nữa thì nó bị “phá hủy” bằng một hành động sáng tạo. Đấy cũng là cách đèn điện “phá hủy” đèn dầu hỏa và máy tính “phá hủy” máy đánh chữ. Vì lợi ích của chúng ta.

Lịch sử chân thực nói như sau: Trước khi người Hà Lan, vào khoảng năm 1600, hay người Anh, khoảng năm 1700, thay đổi cách suy nghĩ của họ, bạn chỉ được kính trọng bằng hai cách: trở thành chiến binh hay cố đạo, trong thành lũy hay trong nhà thờ. Những người chỉ làm mỗi một việc là mua bán kiếm sống hay cải tiến bị dè bỉu là những kẻ lừa bịp đầy tội lỗi. Năm 1200 một cai tù đã từng cự tuyệt lời cầu xin của một người giàu có, bằng cách nói: “Đi đi, ông Arnaud Teisseire, ông đắm mình trong cảnh xa hoa như vậy! Làm sao mà ông thoát tội cho được?”

Năm 1800, thu nhập trung bình mỗi người một ngày trên khắp hành tinh – tính theo thời giá hiện nay – vào khoảng từ 1 đến 5 dollar. Cho là trung bình 3 dollar mỗi ngày. Hãy tưởng tượng cuộc sống ở Rio hay Athens hoặc Johannesburg với 3 dollar mỗi ngày. (Một số người hiện nay thậm chí vẫn phải sống như vậy). Số tiền đó chỉ mua được ba phần tư ly café cappuccino ở cửa hàng Starbucks. Đấy đã và vẫn tiếp tục gieo vào lòng người ta nỗi kinh hoành.

Lúc đó bỗng có sự thay đổi, ban đầu là ở Hà Lan, rồi đến lượt Anh. Những cuộc cách mạng và phong trào cải cách ở châu Âu từ năm 1517 đến năm 1789 đã tạo điều kiện cho những người bình thường – không phải là giám mục và quí tộc – lên tiếng. Người châu Âu và sau đó là người ở các châu lục khác bắt đầu thán phục các doanh nhân như Ben Franklin, Andrew Carnegie và Bill Gates. Giai cấp trung lưu bắt đầu được coi là những người tốt, bắt đầu được phép làm những việc tốt và phát đạt. Kể từ đó người dân đã ký vào Giao kèo của Tầng lớp trung lưu: “Hãy để cho tôi cải tiến và kiếm tiền trong ngắn hạn, sau khi tôi đã cải tiến, và trong dài hạn tôi cũng sẽ làm cho bạn trở thành giàu có.” Đấy là giao kèo đặc trưng cho những khu vực giàu có hiện nay như Anh, Thụy Điển và Hồng Kông.

Và đây là điều đã xảy ra. Bắt đầu vào năm 1700 với cột thu lôi của Franklin và động cơ hơi nước của Watt, say mê với việc cải tiến trong những năm 1800 và còn say mê hơn trong những năm 2000, phương Tây – vốn vẫn lẽo đẽo theo sau Trung Quốc và thế giới Hồi giáo trong nhiều thế kỷ – đã trở thành người sáng tạo đáng kinh ngạc.

Lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, giai cấp trung lưu được tôn trọng và tự do và thế là ta có: máy hơi nước, máy dệt vải tự động, dây chuyền lắp ráp, dàn nhạc giao hưởng, đường sắt, công ty, bãi bỏ chế độ nô lệ, máy in bằng hơi nước, giấy viết giá rẻ, tỉ lệ người biết đọc biết viết cao, kính giá rẻ, nền giáo dục đại học hiện đại, nền báo chí hiện đại, hệ thống nước sạch, xi măng cốt thép, phong trào phụ nữ, đèn điện, thang máy, ô tô, dầu hỏa, những kì nghỉ hè ở Yellowstone, chất dẻo, mỗi năm có nửa triệu cuốn sách được xuất bản bằng tiếng Anh, ngô lai, thuốc kháng sinh penicillin, máy bay, không khí sạch trong thành phố, quyền công dân, mổ lồng ngực, và máy tính.

Kết quả là cuộc sống của những dân bình thường và đặc biệt là những người rất nghèo đã được cải thiện rất đáng kể. Năm phần trăm người nghèo nhất ở Mĩ cũng có điều hòa nhiệt độ và ô tô như ba phần trăm người giàu nhất ở Ấn Độ.

Hiện nay chúng ta cũng đang chứng kiến sự thay đổi nhanh chóng như thế ở Trung Quốc và Ấn Độ, nơi có tới 40% dân số trên toàn thế giới. Câu chuyện về kinh tế đáng nói trong thời đại của chúng ta không phải là cuộc Đại suy thoái hồi năm 2007-2009, dù nó có khó chịu đến mức nào. Câu chuyện đáng nói là vào năm 1978, Trung Quốc và sau đó, vào năm 1991, đến lượt Ấn Độ chấp nhận các tư tưởng tự do kinh tế và chào đón quá trình phá hủy sang tạo. Hiện nay, tính trên đầu người, hàng hóa và dịch vụ của các nước này gia tăng bốn lần trong vòng một thế hệ.

Hiện nay, tại nhiều khu vực chấp nhận quyền tự do và phẩm giá của giai cấp trung lưu, một người trung bình cũng làm ra và tiêu thụ 100 dollar một ngày. Xin nhớ: hai thế kỷ trước chỉ có 3 dollar một ngày, tính trên cùng mặt bằng giá cả. Đấy là chưa nói những cải tiến cực kì to lớn trong nhiều lĩnh vực, từ đèn điện cho tới thuốc kháng sinh. Theo những đánh giá bảo thủ nhất, thế hệ thanh niên ở Nhật Bản, Na Uy và Italy có điều kiện vật chất cao gấp 30 lần cụ, kị của họ. Thanh niên ở các nước khác cũng tiến vào thế giới hiện đại – dân chủ hơn, giải phóng phụ nữ, tuổi thọ cao hơn, giáo dục tốt hơn, phát triển về mặt tinh thần, bùng nổ về nghệ thuật – tất cả những hiện tượng này đều gắn bó mật thiết với Sự kiện Vĩ đại của lịch sử hiện đại: lương thực, giáo dục, đi lại, đã gia tăng 29 lần.

Sự kiện vĩ đại này lớn đến nỗi, vô tiền khoáng hậu đến nỗi, không thể coi nó là kết quả của những lý do bình thường như thương mại, bóc lột, đầu tư hay chủ nghĩa đế quốc được. Đấy là cái mà các nhà kinh tế học có thể giải thích dễ dàng: những việc làm thường nhật. Tất cả những việc làm thường nhật như thế đã từng diễn ra ở Trung Quốc, ở đế chế Ottoman, ở Rome và Nam Á. Chế độ nô lệ từng tồn tại ở Trung Đông, buôn bán phát đạt ở Ấn Độ, Trung Quốc đầu tư rất nhiều vào những con kênh đào, còn Rome thì đầu tư vào những con đường. Nhưng Sự kiện Vĩ đại đã không xảy ra. Dùng những lý do kinh tế để giải thích chắc chắn là rất sai.

Nói cách khác, chỉ dựa vào chủ nghĩa duy vật kinh tế để giải thích thế giới hiện đại – dù đấy có là chủ nghĩa duy vật lịch sử cánh tả hay kinh tế học cánh hữu – thì cũng đều là sai. Tư tưởng về phẩm giá và tự do đã thành công. Như nhà sử học chuyên về lĩnh vực kinh tế, Joel Mokyr, nói: “Sự thay đổi về kinh tế trong tất cả các giai đoạn đều phụ thuộc nhiều vào niềm tin của người dân hơn là phần lớn các nhà kinh tế học vẫn nghĩ.” Sự thay đổi về vật chất là kết quả chứ không phải là nguyên nhân. Các ý tưởng hay nói cách khác, ngôn từ đã làm cho chúng ta giàu lên và cùng với nó là những quyền tự do hiện đại.

 

Phạm Nguyên Trường dịch
Nguồn: The Morality of Capitalism Introduction

Thay đổi nền giáo dục tương lai từ việc thay đổi nhận thức và hiểu biết của chính mình

Featured image: Anna-Maria Jung

 

Ngày tựu trường vừa trôi qua, một năm học nữa lại đến. Phần lớn chúng ta thích ngày tựu trường, vì hôm đó đông vui, vì ta có thể ngắm nhìn những gương mặt cả thân quen lẫn mới mẻ sau những tháng hè, vì muốn xem trường mới lớp mới có ai xinh xắn không… Chúng ta không thích những gì thật sự có trong ngày tựu trường, những bài đọc bài phát biểu lê thê chán ngắt và buồn tẻ. Người nói chẳng quan tâm có ai nghe hay không, người nghe chẳng quan tâm ai đang phát biểu cái gì. Tất cả chỉ là hình thức để bắt đầu cho một hoạt động mang tính truyền thống, chẳng có ý nghĩa gì lắm. Ngày tựu trường đối với một năm học, cũng như việc đi học đối với thành công của một con người sau này, chẳng mấy ăn nhập với nhau, chẳng nói lên được điều gì cả.

Càng ngày chúng ta càng tỏ thái độ chán nản đối với chương trình giáo dục hiện hành, chúng ta mong chờ điều gì đó thay đổi, những thay đổi cốt yếu và hiệu quả chứ không phải thay đổi kiểu bắt học sinh mua máy tính bảng, thay đổi đồng phục màu này màu kia, hạ học phí đổi giờ học… Không, cái chúng ta cần, là chất lượng giáo dục, trường học phải là nơi lan truyền kiến thức lẫn sự hiểu biết, trau dồi nền móng tính cách con người và nhất phải là nơi khơi gợi sự tò mò, học hỏi và sáng tạo nơi học sinh. Đó mới là cái chúng ta thực sự cần.

Nhưng phải chấp nhận thực tế rằng chúng ta khó lòng có thể thay đổi được nền giáo dục đó, nó quá nặng nề, quá truyền thống, quá hình thức để bất cứ cá nhân nào có thể tạo được biến chuyển. Tôi đã mơ về việc định hướng giáo dục cho mỗi học sinh, để họ biết mình nên học gì, cần trau dồi gì hơn là chỉ ngồi yên để trường học nhồi kiến thức. Rồi tôi lại mơ về việc định hướng các bậc phụ huynh hiện tại, những cha mẹ của chúng ta, họ nên và cần phải biết chúng ta cần gì, để giúp chúng ta tự tin đi trên con đường chính mình lựa chọn, những lựa chọn đôi khi sai lầm nhưng ngập tràn hạnh phúc. Nhưng thật khó khăn làm sao, phụ huynh họ bận rộn lắm, họ không có thời gian để tìm hiểu con mình thật sự muốn gì và chắc chắn là chẳng bậc phụ huynh nào muốn nghe những lý thuyết của một đứa con gái hai-mươi-tư tuổi vớ vẩn như tôi cả.

Nên sau cùng, tôi đành nghĩ ra một cách khác, một con đường khác, có thể hiệu quả hơn, dễ dàng hơn. Chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi nền móng của nền giáo dục này, chính chúng ta chứ không ai cả. Tôi đang nói về bạn, chính bạn sẽ là phụ huynh một ngày nào đó, là những bậc cha mẹ chịu trách nhiệm định hướng giáo dục cho con cái của mình. Nếu như chính bạn có thể thay đổi cách suy nghĩ, thì thế hệ tương lai, con cháu của chúng ta sẽ có phúc hơn rất nhiều. Chúng sẽ được sống trong một nền giáo dục tự do và tươi mới, do chính chúng ta đặt nền tảng từ hôm nay. Vậy nên gửi tới những ai hiện đang làm phụ huynh hay sẽ làm phụ huynh trong tương lai, mà muốn điều tốt nhất cho con cái của mình, mong muốn làm điều đúng đắn cho sự phát triển của con nói riêng và tốt cho cả xã hội này nói chung thì có vài điều bạn cần-nên và phải biết:

Học giỏi là thông minh?

Đây là một trong những sai lầm đầu tiên về nhận thức của các bậc phụ huynh nói riêng và cả xã hội nói chung khi đánh giá một con người. Chính vì nhận thức sai lầm này bao thế hệ tuổi trẻ chúng ta đã phải cày ngày cày đêm cực khổ trong mớ kiến thức rời rạc, khô khan và chán nản. Không phải vì tương lai, không phải vì yêu thích, không phải vì sự hiểu biết, mà chỉ vì sự ganh đua và đòi hỏi của các bậc phụ huynh. Những người quan tâm ta nhất thế giới nhưng thật ra lại chả quan tâm ta tí nào. Hay ít nhất là quan tâm ta không đúng cách tí nào.

Trong một xã hội trọng gia đình, trọng chữ hiếu như Việt Nam ta, con cái luôn phải nghe lời cha mẹ, chịu sự áp đặt của cha mẹ dù cho trong lòng không hề tâm phục, một xã hội cứ mãi như thế thì ắt hẳn không thể phát triển rực rỡ được. Vì một xã hội có phát triển hay không là nhờ vào những ý tưởng và hành động thực tế của những lớp người trẻ trung, năng động, dám nghĩ, dám làm, dám thay đổi. Chứ không phải nhờ vào một lớp người đã già cỗi đầy những kiến thức lỗi thời không còn phù hợp với thực tế nhưng lại khăng khăng là mình đúng và bắt mọi người phải nghe theo. Những người lớn tất nhiên có giá trị và kinh nghiệm của họ, đó là những thứ đáng giá và cần trân trọng, nhưng không phải trong mọi trường hợp và nhất là không nên áp dụng nó một cách máy móc cho các thế hệ tiếp theo.

Chúng ta cứ mặc định rằng một đứa trẻ thông minh là một đứa trẻ học giỏi trên lớp, được thầy cô khen ngợi và mang giấy khen về nhà. Cha mẹ nào cũng muốn con mình thông minh và sẽ vô cùng tức giận, xấu hổ hay buồn phiền nếu như con mình thua kém con người ta về học lực. Đó chính là nguyên nhân dẫn đến việc cha mẹ bắt con cái học điên cuồng, học từ ngày sang đêm, học từ đông sang hè, học từ mẫu giáo tới đại học, học không ngừng nghỉ. Đó thật là hành động vô cùng lãng phí: tiền bạc của cha mẹ, công sức và thời gian của con cái, thậm chí là lãng phí cả trí thông minh vốn có của con.

Có một học thuyết, một nghiên cứu rất hay ho về các loại trí thông minh của con người mà chắc hẳn nhiều người đã biết. Đây là một học thuyết mang tính cách mạng và ngày càng thu hút được sự quan tâm cũng như thừa nhận của đông đảo các chuyên gia, nhà khoa học và cả công chúng. Đó là học thuyết về nhiều loại thông minh khác nhau, được nhà tâm lý học Howard Gardner xây dựng và phát triển từ 15 năm qua, học thuyết đã thách thức các định kiến cũ về việc như thế nào là sự khôn khéo, thông minh ở con người, và nhất là ở trẻ nhỏ.

Gardner tin tưởng rằng nền văn hoá của chúng ta đã quá tập trung chú trọng vào chỉ một trong các loại hình thông minh ở trẻ – trí thông minh học vấn (trí thông minh theo tư duy lô-gic và lời nói) mà bỏ qua những dạng khác của trí tuệ và sự hiểu biết của con người. Ông đưa ra ý kiến là có ít nhất 7 loại trí thông minh khác nhau, đều xứng đáng được coi như những cách thức quan trọng của suy nghĩ và tư duy. Xác định được trí thông minh của con cái và giúp chúng rèn luyện cũng như phát triển tài năng thiên bẩm, chính là trách nhiệm cao cả của mỗi bậc cha mẹ.

1. Những loại hình trí thông minh căn bản

Ngôn ngữ học: là khả năng suy nghĩ bằng từ ngữ và sử dụng ngôn ngữ để diễn tả những khái niệm phức tạp. Nó là kiểu thông minh có ở nhiều người nhất, và thể hiện rõ ràng ở các nhà văn, nhà thơ, phóng viên, biên tập viên hay các diễn giả.

Logic: là khả năng tính toán, xác định số lượng, cân nhắc các giả thiết và thực hiện những hoạt động toán học hoàn hảo. Nó thể hiện rõ ở các nhà toán học, khoa học và thám tử.

Không gian: là khả năng nghĩ “ba chiều”, bao gồm trí tưởng tượng, vận dụng hình ảnh, các kỹ năng đồ họa và nghệ thuật. Trẻ có thể trở thành nghệ sỹ, nhà thiết kế, nhiếp ảnh gia, nhà điêu khắc, kiến trúc sư…

Thể lực: là khả năng vận động và dùng rất nhiều kỹ năng đa dạng của cơ thể, điều khiển hoàn hảo những cử động của mình. Trẻ sẽ thành công khi trở thành các vận động viên thể thao, vũ công, diễn viên hay thậm chí là bác sĩ chuyên về phẫu thuật hoặc các ngành nghề cần sự thủ công khéo léo.

Giao tế: là khả năng hiểu và tương tác hiệu quả với người khác. Nó bao gồm việc giao tiếp hiệu quả, khả năng nhận biết sự độc đáo của mỗi người, nhạy cảm với tâm trạng của người khác… Trẻ có trí thông minh này hợp với làm chính khách, giáo viên, nhà trị liệu, nhân viên kinh doanh, diễn viên, nhà xã hội học, nghệ sĩ…

Nội tâm: là khả năng hiểu được bản thân một cách sâu sắc, cũng như những suy nghĩ và cảm xúc của chính mình, và sử dụng những hiểu biết đó trong việc lập kế hoạch và định hướng cuộc sống. Nếu trí thông minh nội tâm của bạn hoạt động mạnh, trẻ phù hợp làm nhà tâm lý học, triết gia hoặc nhà văn…

Môi trường: là dạng tài năng giúp gắn kết con người với mọi thứ xung quanh họ. Dạng này thường có ở những nhà nông lớn, người nghiên cứu môi trường và động thực vật học.

“Người nào học không giỏi ở trường, ngay cả khi họ rất chăm chỉ, thì thường không có tài về đọc hiểu ngôn ngữ. Những người này không thể học bằng cách ngồi ì một chỗ, nghe giảng hoặc đọc sách. Họ chắc chắn là có năng khiếu trong lĩnh vực khác.

Người bị té ngã mà biết đứng lên được gọi là người vững vàng, ngoan cường hay quả quyết. Người dám làm những việc mà người khác kinh hãi được gọi là người có khí phách hay dũng cảm. Một người phạm sai lầm, nhưng dám nhận sai lầm đó và biết xin lỗi, sửa lỗi được gọi là khiêm tốn… Đó cũng là những dạng tài năng, tài năng nội tâm và chế ngự cảm xúc.

Vào cuối thập niên 1930, một nghiên cứu trên những người thành đạt của viện Carnegie cho thấy, trình độ chuyên môn kỹ thuật chiếm dưới 15% trong thành công của một người. Nói cách khác, một tiến sĩ thành công hơn những người khác không nhất thiết vì trường họ học hay vì bản thân họ thông minh hơn ai. Tất cả chúng ta đều biết, có những người học rất giỏi ở trường và được đánh giá là thông minh nhưng chưa chắc đã thành công trong cuộc sống. Khi bạn nhìn vào 7 dạng tài năng khác nhau, bạn có thể thấy có nhiều lý do khác nhau để một người thành công. Nói cách khác, bạn có thể phân biệt rõ được nền tảng của sự thông minh.

Nghiên cứu đó cũng cho thấy 85% thành công trong đời của một người là do “kỹ năng quản lý con người”. Điều đó cho thấy khả năng giao tiếp và làm việc với người khác quan trọng hơn trình độ chuyên môn kỹ thuật rất nhiều.

Một nghiên cứu khác được tiến hành trên 3000 ông chủ qua phỏng vấn trả lời câu hỏi: “Hai kỹ năng hàng đầu mà bạn tìm kiếm khi tuyển nhân viên là gì?” Sáu kỹ năng được đề cập nhiều nhất là: Thái độ tốt, kỹ năng giao tiếp tốt, kinh nghiệm làm việc, những ý kiến của cơ quan cũ, những kỹ năng mềm và tới học vấn. Một lần nữa, thái độ và kỹ năng giao tiếp lại được xếp cao hơn năng lực về chuyên môn trong việc xác định một nhân viên cần có.”

—Robert Kiyosaki, Dạy con làm giàu

Thế nên, các phụ huynh, làm ơn đừng buồn sầu khi con mình không học giỏi trên trường, không giỏi về các môn toán học, khoa học, ngoại ngữ mà lại yêu thích việc vẽ vời, sáng tác văn thơ hay suốt ngày ôm trái bóng tròn chơi miệt mài. Hãy tin rằng đứa trẻ nào cũng có những tố chất và tài năng thiên bẩm, cần thời gian để bộc lộ. Khi bộc lộ rồi thì cần được rèn luyện và phát huy. Chứ không thể áp chung tất cả những đứa trẻ vào cùng một khuôn thông minh logic được.

Khi yêu cầu con cái học giỏi là ta đang yêu cầu con cái phải hội tụ đủ các loại thông minh trên, tức là phải vừa giỏi toán lý hóa, vừa thông thạo ngoại ngữ lại phải làm văn thật là hay, bên cạnh đó còn phải hòa đồng giao tiếp với mọi người, giỏi cả các môn nghệ thuật nhạc họa và thể dục nữa. Mà thật ra cho dù đứa trẻ có giỏi nhạc họa thể thao thì các phụ huynh cũng chẳng quan tâm đâu. Họ chỉ cần con cái mình điểm số toán-lý-hóa-anh-văn thật là cao thôi là đủ rồi. Ai mà quan tâm những môn phụ kia chứ. Ôi chao, mới nghĩ lại thôi đã thấy mệt mỏi quá chừng. Chúng là con người chứ có phải con thú bông đâu mà người lớn lại nhồi kiến thức vào chúng như nhồi thú nhồi bông vậy?

Các bậc phụ huynh cần biết rằng, không phải chỉ có loại hình thông minh logic – học vấn mới cần thiết cho cuộc sống và phải chú tâm. Thực tế đã chứng minh điều ngược lại, một người đầy ắp kiến thức sách vở thật ra chẳng có tác dụng gì trong cuộc sống so với những người khác. Hay như ai đó đã nói “kiến thức chuyên môn là thứ rẻ nhất bạn có thể mua được”. Mặt khác, ta rất ít gặp những người nổi tiếng hay giàu có nhờ học giỏi, học cao, kiểu như giáo sư toán học Ngô Bảo Châu. Mà những người nổi tiếng thế giới và những người rất thành công trong cuộc sống gần như đều xuất thân từ các loại hình thông minh còn lại: một ca sĩ, diễn viên, MC truyền hình, họa sĩ, nhạc công… (điều này có lẽ chưa phổ biến lắm tại Việt Nam nhưng không có nghĩa là không có, hãy lướt sơ trang tin tức và tìm hiểu xem những người đang được ca tụng là thành công, họ xuất thân từ đâu và họ giỏi về lĩnh vực gì)

Xã hội Việt Nam và các bậc phụ huynh quá chú trọng đến trí thông minh học vấn, đó chính là sai lầm. Mỗi một đứa trẻ khác nhau đều có những tố chất khác nhau và hoàn cảnh sống, quan niệm khác nhau. Tại sao không để cho chúng phát triển theo cách tự nhiên nhất để làm cho thế giới này trở nên đa dạng từ những khác biệt.

2. Trẻ thơ – những thiên tài biến mất

Bạn có biết, mỗi đứa trẻ sinh ra đều mang trong mình những tố chất của một thiên tài. Chúng có óc tưởng tượng tuyệt vời, chúng học hỏi mọi thứ một cách tự nhiên, say mê và hứng khởi. Chúng xoay vần sự việc và luôn muốn tìm tòi mọi thứ để hiểu ngọn nguồn. Chúng tò mò mọi thứ trên đời mà chẳng ngại ngùng hay sợ hãi. Chúng liên kết sự việc với nhau và thường có những ý tưởng điên rồ nhất để giải quyết vấn đề. Tất cả những trẻ em đều có thể trở thành thiên tài. Cho tới một ngày, chúng được đưa đến trường. Nơi mà tất cả những gì giáo viên làm, là bắt chúng phải ngồi im, khóa miệng lại không được nói khi chưa được phép, khóa tay chân lại không được cử động khi chưa tới giờ chơi. Và cứ thế, cái khuôn khổ cứng nhắc ấy đã làm mất dần sự hứng thú học hỏi, khả năng tìm tòi và trí tò mò cũng như óc tưởng tượng của bọn trẻ.

Khi xem một trận đấu bóng hay một vở kịch dở tệ, ta đứng lên đi về. Khi xem một kênh truyền hình nhàm chán, ta dễ dàng bật chuyển kênh nào đó thú vị hơn. Thật đáng tiếc. Khi là học sinh ta hoàn toàn không có cái quyền này ở trường học.

Một trong những sai lầm kinh điển của mọi phụ huynh, đó là đùn đẩy trách nhiệm giáo dục con cái cho trường học, thầy cô và nghĩ đó là tất cả những gì cần làm. Không, bạn sai rồi, nếu như mục đích tối thượng của trường học là lan truyền sự hiểu biết và niềm khao khát học hỏi, sáng tạo. Thì nhiệm vụ cao cả của mỗi phụ huynh, chính là phải định hướng những điều tốt đẹp cho con cái, và đặc biệt, là giúp chúng tìm ra chính bản thân mình, tìm ra ý nghĩa sự tồn tại của chúng trên đời. Hay nói cách khác, trách nhiệm của phụ huynh, là phải giúp bọn trẻ nhận ra, phát triển và trau dồi những điểm mạnh và tài năng của chúng. Đó mới chính là nhiệm vụ tối thượng của tất cả các phụ huynh trên đời. Chừng nào ta còn chưa nhận ra điều này, thì chừng đó ta sẽ còn bắt ép con cái phải làm thế này thế nọ, và tất nhiên, chừng đó con cái chúng ta sẽ không thể nào hạnh phúc.

3. Thời học sinh – ký ức ngọt ngào hay nỗi ám ảnh dai dẳng?

Chúng ta thường hay dễ dàng bắt gặp những điều ước đại loại: thời học sinh trong sáng và đẹp nhất, ước gì được quay lại thời đó, ước gì được quay lại với đám bạn thời trung học quậy tưng… Hãy thôi ước lại, và giờ trả lời một cách nghiêm túc đi. Nếu cho bạn quay lại thời học sinh đó sống và không được phép trở lại hiện tại nữa. Tất nhiên với điều kiện mất trí nhớ hoàn toàn, bạn có đồng ý không?

Bạn thật sự muốn quay trở lại những buổi học lo sốt vó vì chưa học bài, chưa làm bài tập? Bạn thật sự muốn quay trở lại những buổi học lê thê nhàm chán, những tập vở chép từ kinh khủng, những bài kiếm tra bất chợt? Bạn thật sự muốn quay lại những buổi đêm thức trắng để cố nhồi ít chữ vào đầu vì ngày mai tới ngày thi? Bạn thật sự muốn quay lại thời đó chứ? Bạn còn nhớ những ngày tháng ôn thi đại học, bạn đã bao lần nhắc nhở bản thân rằng chỉ cố hết tháng này, hết tuần này thôi, rồi thì mọi thứ sẽ qua, rồi thì sẽ không bao giờ quay lại thời học sinh chết tiệt này nữa… Bạn có từng ước như thế không? Vậy mà giờ bạn vẫn muốn quay lại thời đó à? Thật chứ?

Giờ nghĩ lại, tôi mới cảm thấy ngạc nhiên và thậm chí là bức xúc. Suốt 6 năm trung học, hình như không một thầy cô nào từng giới thiệu cho chúng tôi bất cứ một cuốn sách nào, và cũng chẳng một ai nói với chúng tôi về lợi ích của việc đọc sách hay gieo cho chúng tôi tinh thần thích đọc sách cả. Thế nên việc phần lớn học sinh Việt Nam chẳng hề đọc một cuốn sách nào (không kể truyện tranh) là một điều rất bình thường? Tại sao lại thế? Sao giáo viên họ không nhắc nhở chúng tôi những việc bổ ích cho cuộc sống? Tại sao các giáo viên không giúp chúng tôi định hướng nghề nghiệp tương lai của mình. Tại sao các giáo viên không chỉ cho chúng tôi những cách thức đối mặt với khó khăn thử thách trong cuộc sống? Tại sao họ chẳng dạy gì cần thiết cả mà chỉ dạy những thứ lý thuyết khô khan mà học sinh thì cố học mà chẳng hiểu gì, phụ huynh cố tạo điều kiện cho con học mà cũng chả biết gì, giáo viên thì nhồi lý thuyết vào đầu học sinh trong khi họ cũng chẳng biết để làm gì cả.

À không, không hẳn là không biết gì, mà sự thật là mọi người đều làm thế, đều cố gắng nhồi nhét kiến thức chỉ vì một lý do duy nhất mà thôi “điểm số”. Có thể nói, việc đánh giá, phân loại và xếp hạng học sinh bằng điểm số chính là một sai lầm lớn của nền giáo dục. Không thể chỉ dùng một thang các con số cứng nhắc để đánh giá tài năng, công sức và trí thông minh của tất cả mọi người được. Điều đó là không công bằng, với học sinh và với các loại hình trí thông minh khác. Điều đó gây nên một sự lệch lạc về tầm quan trọng của việc học. Chúng ta đi học không phải vì yêu thích, mà vì điểm. Chúng ta đi học không phải vì kiến thức, mà vì điểm. Chúng ta không đi học cho chính bản thân mình, mà đi học vì thể diện của cha mẹ, vì những lo lắng của họ cho tương lai của ta. Việc học vì thế trở nên vô nghĩa và phản tác dụng hoàn toàn.

Các cha mẹ nên biết, một học sinh giỏi cấp 1, cấp 2 và cả cấp 3 đi chăng nữa hoàn toàn không liên quan gì đến tương lai của người đó cả. Thế nên hy vọng các bậc phụ huynh hiện tại và tương lai, tuyệt đối đừng đè áp lực điểm số lên con em mình. Tôi còn nhớ hồi cấp 1, cô bạn tôi là người đứng đầu bảng xếp hạng vào trường cấp 2 với số điểm cao chót vót. Từ đó tôi không học cùng cô ấy nữa, nhưng hiện giờ, cô ấy đang làm nhân viên bán hàng trong một siêu thị. Lên cấp 2, chính xác là năm học lớp 8, tôi là học sinh giỏi nhất khối, lúc đó tôi khá là tự hào luôn. Ấy vậy mà tôi học đại học lại làng nhàng và giờ đang kinh doanh tự do. Chẳng nghề nghiệp gì cao siêu như bố mẹ kỳ vọng cả.

Còn cô bạn học giỏi nhất hồi cấp 3 tâm sự giờ đây cũng đang làm vài công việc văn phòng vớ vẩn, muốn thoát ra mà không biết làm cách nào. Chị hai tôi hồi học sinh luôn là một người dẫn đầu trong lớp, là niềm tự hào của các giáo viên bộ môn vì chị giỏi đều các môn, từ toán sinh hóa cho đến văn sử địa. Chị thường được đi thi học sinh giỏi môn Sinh và Sử. Năm thi đầu tiên, chị thi vào trường y, vì thiếu nửa điểm nên chị bị rớt, phải nói bố mẹ tôi đã buồn thế nào. Mang theo nỗi mặc cảm và thất vọng, chị quyết năm sau thi lại vào chuyên ngành du lịch vì văn và sử của chị cũng khá ổn. Tất nhiên lần này chị đậu, nhưng sau một thời gian học hành không hứng thú, chị về nhà lấy chồng và giờ chỉ ở nhà làm công việc nội trợ. Thật là một sự phí phạm những năm tháng khổ ái. Nên thành thực mà nói, những năm tháng tiểu học và trung học thật sự chẳng mảy may liên quan gì tới tương lai con cái chúng ta cả. Đừng tạo gánh nặng cho mình rồi áp lên vai lũ trẻ nữa các phụ huynh à.

À còn điều này, bạn biết đấy, thế giới này vận hành, phát triển nhờ vào những ý tưởng và sự sáng tạo không ngừng nghỉ của loài người. Hay có thể nói, ý tưởng và sáng tạo là một trong những nhân tố cần thiết và quan trọng hàng đầu cho sự thành công của một người hay thậm chí cả loài người đúng không? Ấy vậy mà, hãy chỉ cho tôi, suốt 6 năm trung học, chúng ta được dạy những gì về việc sáng tạo những ý tưởng nào? Chúng ta được dạy môn học nào để phát triển khả năng sáng tạo nào? Toán lý hóa ư, không. Văn sử địa ư, không. Ngoại ngữ, không luôn… Chẳng gì cả. Không có bất cứ một môn học nào dạy chúng ta cách tư duy và sáng tạo cả. Chỉ có những môn học cố nhồi vào đầu ta những công thức khô khan, những định lý nhập nhằng và những bài thơ sáo rỗng, vô nghĩa với thực tại.

4. Sinh viên – bao năm qua rồi học gì và được gì?

Cái gì là cần nhất trong thời sinh viên? Phải chăng là kiến thức chuyên ngành? Kỹ năng sống, kỹ năng mềm hay những trải nghiệm cuộc sống thực tế?

Giả sử kiến thức chuyên ngành là quan trọng nhất. Ok. Bạn học được bao nhiêu kiến thức chuyên ngành ở giảng đường? Bạn có thể mang bao nhiêu để vận dụng vào công việc sau khi ra trường? Hỏi 100 người thì hẳn 90 người trả lời bạn là không gì cả. Chẳng áo dụng được gì cho công việc từ những kiến thức ta được học ở trường. Ơ thế thì trường dạy cái gì? Kỹ năng mềm à? Hãy thử kể tôi nghe một vài kỹ năng mềm trường học dạy bạn đi. Kỹ năng giải quyết vấn đề? Quản lý thời gian? Lập kế hoạch? Thuyết trình trước đám đông? Đối mặt với nỗi sợ hãi? Đàm phán thương thảo?…

Không, lại hình như giảng đường chẳng dạy gì cho chúng ta cả. Không một kỹ năng mềm nào được dạy trên trường. Những giảng viên đại học thường là những người có học vấn cao siêu, thạc sĩ này nọ. Họ có giới thiệu cho bạn cuốn sách nào hay ho ngoài một vài cuốn giáo trình liên quan hay sách mà chính họ viết không? Họ có thực sự quan tâm đến sự hiện diện của bạn trong lớp học hay điểm số của bạn? Không, nếu như thời học sinh giáo viên còn quan tâm đến điểm số của bạn thì khi là sinh viên, chả ai quan tâm gì tới bạn cả. Họ thậm chí còn không biết sự tồn tại của bạn nữa cơ. Đừng ngạc nhiên về điều này nhé.

Sau cùng, nếu bạn nghĩ rằng giảng đường sẽ dạy cho bạn những trải nghiệm cuộc sống, thì bạn hoàn toàn sai rồi. Sai trầm trọng. Sai khủng khiếp luôn ấy. Chẳng có trải nghiệm nào được dạy trên giảng đường cả. Thế sau cùng, giảng đường dạy gì cho bạn? Họ chỉ nói với bạn rằng, bạn đã lớn và phải tự lập, tự giác thôi. Đúng rồi, giảng đường chỉ dạy bạn về sự tự giác mà thôi. Tự học, tự tìm hiểu, tự làm tiểu luận, tự sống sao thì sống chấm hết. Và theo tôi được biết, chúng ta thường học môn tự giác này rất tệ. Tự giác làm gì khi chả yêu thích, chả hứng thú, chả quan tâm. Tự giác làm gì khi thích ngủ thì ngủ thích chơi thì chơi thích làm gì thì làm… Đấy là tâm lý nói chung của đa phần các sinh viên. Một sự lãng phí khủng khiếp cả thời gian, tiền bạc và công sức.

Chủ đề này có thể khiến rất nhiều người phản đối. Tôi đồng tình với các bạn, trường học vốn dạy chúng ta rất rất rất nhiều điều, rất nhiều kiến thức. Chỉ có điều, phần lớn những kiến thức này không ăn nhập lắm với cuộc sống thực, với những gì chúng ta cần trải qua và đối mặt mỗi ngày. Trường đại học hẳn nhiên không vô dụng như thế, rất nhiều người sau khi học xong ra trường đã thành công rực rỡ và cũng rất nhiều thứ hay ho bạn có thể học được ở chốn giảng đường. Giảng đường là bước đệm cho bạn làm quen với cuộc sống thực, là nơi cung cấp cho bạn những kiến thức nền tảng.

Tất nhiên bạn hoàn toàn có thể thu nạp học hỏi được rất rất nhiều kiến thức hay ho bổ ích từ trường học, nhưng với một điều kiện, bạn phải thật chú tâm, chăm chỉ và chịu khó học hỏi. Kể cả khi người khác không yêu cầu, kể cả học những thứ không nằm trong chương trình học. Nhưng thực tế là, phần lớn chúng ta, những con người lười biếng và ỷ lại, chúng ta không hứng thú đến việc học nhiều như thế, chúng ta không giỏi trong việc tự giác học nếu không bị nhắc nhỏ hay thúc ép, thế nên đối với chúng ta, giảng đường không phải là không dạy gì, mà là tự chúng ta không chịu học nên không học được gì từ nó cả.

Nếu ta là phụ huynh và ta biết điều này, thì liệu ta có còn cương quyết và nhất định bắt con em mình phải đậu đại học, phải học đại học, phải có tấm bằng đại học? Tôi nghi ngờ điều đó.

Để cải thiện những năm tháng sinh viên, biến chúng thành một thời gian vui vẻ, hữu ích và rực rỡ, xin vui lòng đọc lại bài “có một thế giới rất tuyệt ở trường đại học, khi là sinh viên, đừng bỏ lỡ nó”. Ở đó, tôi đã hướng dẫn bạn biến thời sinh viên trở nên vô cùng ý nghĩa và cực kỳ thú vị. Ở đó không có giảng viên, không có tiểu luận, không có những tiến sĩ gây tê gây mê gì cả. Chỉ có những hoạt động trải nghiệm và học hỏi thực sự mà thôi. Hãy trải nghiệm nó.

Bảng điểm chẳng nói lên điều gì về một con người, đừng quá chú trọng đến nó mà bỏ quên những thứ khác tuyệt vời hơn

Thật buồn khi nhà trường đánh giá một con người bằng điểm số, buồn hơn nữa là chính cha mẹ cũng đánh giá con cái mình qua bảng điểm đó. Con học giỏi cha mẹ tự hào, cho rằng con thật ngoan và hiếu thảo. Một sự buồn tệ hại hơn là xã hội và cuộc sống này lại không đánh giá con người như nhà trường và cha mẹ chúng ta. Điều đó dẫn đến những mâu thuẫn và thất vọng về lâu dài. Khi đi ra ngoài xã hội, họ chẳng cần chúng ta phải có bảng điểm đẹp hay học giỏi. Họ cần chúng ta làm tốt công việc của mình và có sức sáng tạo.

Thật ra xã hội Việt Nam vẫn rất trọng bằng cấp, một tấm bằng đẹp khiến cho ta dễ xin việc hơn. Nhưng bằng đẹp mà vào làm không được việc gì thì cũng vứt, không đúng sao? Chẳng có một công ty nào dám tuyên bố rằng nếu bạn có một bảng điểm đẹp, họ sẽ đảm bảo tương lai cho bạn. Không, tuyệt đối không có công ty nào dám làm thế cả. Mới đây, tôi đọc được một bài báo nói đại ý rằng, trong tình hình nền kinh tế hiện nay, tấm bằng Harvard cũng sẽ không cứu nổi bạn. Một tấm bằng giá trị nhất thế giới như thế còn không cứu nổi người ta khỏi bị thất nghiệp, bị tống ra khỏi công ty, thì tấm bằng của chúng ta, liệu còn nghĩa lý gì?

Chúng ta không thể hay rất khó để thay đổi tâm thức của cha mẹ mình. Nhưng một việc chúng ta hoàn toàn có thể, đó là thay đổi tâm thức và suy nghĩ của chính mình – những bậc phụ huynh trong tương lai. Rồi từ đó ta thay đổi cách đối xử và cách kỳ vọng đối với con cái của mình. Hãy cho chúng một tuổi thơ đúng nghĩa và những điều kiện tốt nhất để phát triển những tố chất của mình. Để mỗi đứa trẻ đều có thể bộc lộ những khả năng thiên bẩm, khả năng sáng tạo và luôn đam mê học hỏi những điều mới lạ. Đừng áp chúng vào bất cứ cái khuôn nào cả, dù vuông hay tròn, đó thật sự mới là cách giáo dục nhân văn.

Những phụ huynh tương lai, hãy thức tỉnh chính bản thân mình, về điều bạn muốn, thật sự muốn dành cho con cái. Bạn muốn chúng thông minh, sáng tạo hay điểm số cao? Bạn muốn chúng thực sự yêu thích và không ngừng học hỏi, trải nghiệm hay bạn cần nơi chúng một tấm bằng? Bạn muốn chúng được hạnh phúc với những gì chúng yêu thích hay bạn muốn hãnh diện với thiên hạ nhiều hơn khi gò được một đứa con như bạn mong muốn? Hãy lựa chọn cho mình một nền tảng giáo dục đúng đắn mà bạn mong muốn, và rồi đặt nó lên chính con em mình. Để cuộc đời chúng không phải trách than và tiếc nuối nhiều như chúng ta nữa.

 

Phi Tuyết

Một miền đất nằm ngoài không gian và thời gian – Terence Mckenna [LX Vietsub]

4

“Tôi đang ở trong miền tưởng trận và nói chuyện với các bạn đây. Một miền đất nằm ngoài không thời. Một miền đất chưa được phàm phu biết đến. Nhưng qua nhiều thế kỷ đã có vài cá nhân xuất chúng đã học được cái bí kiếp chu du qua lại các cõi giới. Tưởng trận là một vùng đất nơi mọi giấc mơ được kiện toàn. Nó rộng lớn hơn bạn có thể tưởng. Nó là một vũ trụ nằm trong tâm trí con người, và nó là nơi mà tương lai đang đi tới. Nó là nơi chứa giữ định mệnh của chúng ta. Một nơi mà những thực tại được làm ra từ tư tưởng và một nơi mà những quy luật duy nhất chính là những quy luật của trí tưởng tượng.

Đây là một nơi mà các pháp sư đã biết đến nhiều ngàn năm trước. Họ vượt qua những cánh cổng thường được để dành cho những linh hồn đã chết bước qua thế giới khác. Có một công nghệ và một hiểu biết mà bạn chỉ có thể mơ hồ tưởng tượng. Những thứ này đã được giữ bí mật khỏi tay người thường suốt hơn ngàn năm qua. Đây chính là bí mật thật sự đằng sau cái khái niệm về phép thuật. Đây chính là cái vũ trụ mà cả thế giới của bạn đã được định mệnh sắp đặt để tan hòa vào. Mọi thứ được làm ra từ ánh sáng. Mọi thứ được làm ra từ ánh sáng, mọi thứ đều là hiện thực ảnh quang và thân xác người chỉ là phế thải. Vài người trở lại thân xác để nghỉ ngơi, như một người bạn cũ trở về ngôi nhà đã bỏ hoang từ lâu.

Những khoái lạc cổ xưa, nỗi đau, sự siêu việt, sự dư giả của thực tại được dồn vào chính nó. Cái vô hạn trong một hạt cát. Thời gian nằm ngoài thời gian. Sự sống trước sau sự sống. Kinh ngạc, kinh ngạc là phản ứng thích hợp đối với thực tại. Trong một nơi mà những thực tại được làm ra từ tư tưởng, và một nơi mà những quy luật duy nhất chính là những quy luật của trí tưởng tượng. Bước ra ngoài thể xác trần tục và bước vào trong những đại dương photon điện trường, bước vào thế giới của ý tưởng, ta trở thành giấc mơ của mình. Ta trở thành những cơn mơ hoang từng có. Ta khám phá ra được chính mình. Ta đuổi theo kẻ khác thông qua Eros đi vào siêu việt. Ta bỏ lại đằng sau cái thân xác của loài khỉ. Ta dang cánh bay.”

Huy Nguyen chuyển ngữ

Thông báo: Công bố danh sách quán quân của cuộc thi viết giới thiệu sách

Như vậy là sau một tháng cuộc thi viết giới thiệu sách của THĐP cũng khép lại. Và thế là kệ sách của chúng ta bây giờ đã có thêm thật nhiều đầu sách tha hồ cho những ai muốn tìm sách hay để đọc lựa chọn. Cuộc thi này đối với cá nhân mình (ad NHH) có thể nói đã khá thành công, ngoài sự mong đợi. Ban đầu mình chỉ mong là có hơn 20 bài gửi về để cho nó đừng có quá ế, nhưng không ngờ tới hạn chót nộp bài đã có hơn 45 bài gửi về, vậy là nhiều hơn gấp đôi so với con số dự tính.

Triết Học Đường Phố muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đã gửi bài thi về, không cần biết là hay hay dở. đặc biệt là những người vì cuộc thi này mà lần đầu tiên gửi bài về cho website. Hy vọng các bạn sau này sẽ tiếp tục gửi bài chia sẻ với độc giả THĐP mà không phải cần tới một cuộc thi. Cũng qua cuộc thi này mà chúng ta cũng lại phát hiện ra thêm được một số nhân tài, những cây viết xuất sắc còn trẻ măng. Mình là một độc giả có thể nói ra rất khó tính nhưng cũng không ngờ là có thể được đọc và chấm điểm những bài viết hay như vậy, và mình cảm thấy biết ơn vì điều đó.

Có lẽ đã dài dòng, vậy nên mình xin đi luôn vào phần chính: Tuyên bố 3 người thắng giải. Nếu xét theo tổng điểm thì trong 3 bài có điểm số cao nhất thì có tới 2 bài của bạn Vũ Thanh Hòa, một cây viết gây cho mình nhiều bất ngờ nhất. Như vậy thì câu hỏi đặt ra là có để cho bạn Hòa nhận 2 lần giải hay không? Sau khi đã thảo luận với ban tổ chức thì mọi người đã thống nhất là chia giải thưởng cho 3 người thì sẽ vui hơn, với lại mình cũng không nghĩ là bạn Hòa sẽ vì vậy mà phiền lòng. Tổng kết lại chúng ta có 3 tác giả với 3 bài giới thiệu đạt điểm số cao nhất.

  1. Nguyễn Văn Thương — Tác phẩm: Đại gia — Tổng điểm: 287
  2. Vũ Thanh Hòa — Tác phẩm: Khi lỗi lầm thuộc về những vì sao — Tổng điểm: 282
  3. Xanh Thẫm — Tác phẩm: Rừng Na Uy — Tổng điểm: 249

Hạng 3 cũng đã có một chút lấn cấn xảy ra. Ban đầu thì bài của bạn Xanh Thẫm thực ra thấp hơn 2 điểm bài của bạn Phan Trẫm, một con số rất nhỏ. Không biết có trùng hợp gì không mà tên hai người này đều có vần ẫm. Vì thế nên đây cũng là một trường hợp cần được cân nhắc kĩ. Và cũng sau khi bàn luận với ban giám khảo, mọi người đều cho rằng bài của bạn Xanh Thẫm hay hơn và xứng đáng hơn, cá nhân mình cũng thích bài của Xanh Thẫm hơn, nhưng trong quá trình chấm bài mình đã sơ xuất chấm cho bài kia cao hơn 5 điểm, một điều thiếu hợp lý. Vì thế nên đã quyết định sửa lại còn 80 thay vì 85, bằng điểm với Xanh Thẫm. Sau khi có sự hạ điểm này thì tổng điểm của Xanh Thẫm lại cao hơn Phan Trẫm, và giải thưởng thì chỉ còn lại có một. Xin chúc mừng Xanh Thẫm, bạn xứng đáng với giải thưởng này.

Như đã thông báo từ trước, giải thưởng sẽ được gửi tới 3 người đạt giải bằng bitcoins. Riêng bạn Phi Tuyết đã có hứa tại trợ 1 triệu đồng, bằng tiền mặt, và sẽ chuyển khoản trực tiếp số tiền này vào ngân hàng người thắng giải. Chuyển cho người nào thì mình đã bốc thăm, bốc trúng tên bạn Nguyễn Văn Thương. Vì tổng giải thưởng là 200 USD, tính chẵn ra VND là 4 triệu, chia đều cho 3 mỗi người sẽ được 66.67 USD, bạn Thương nhận 1 triệu tiền mặt, còn lại 16.67 USD sẽ được gửi cho bạn bằng bitcoins, tính theo giá hiện tại (1 BTC = 472.70 USD) là 0.04 BTC. Vũ Thanh Hòa và Xanh Thẫm mỗi người sẽ nhận được 0.15 BTC. Ngoài ra 3 bạn còn sẽ nhận được thêm một bằng khen rất đẹp do admin Sadie thiết kế và in ra. 3 bạn hãy gửi địa chỉ bitcoin và địa chỉ nhà mình cho ban tổ chức để chúng tôi gửi phần thưởng đến các bạn.

Để kết lại, chúng ta cũng không quên cảm ơn các mạnh thường quân đã đóng góp và tài trợ tài chính cho cuộc thi này: ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).

 

Ta cần những gì cho mỗi “cuộc đua”?

Featured Image: Tomás Fano

 

“Cuộc sống là một cuộc đua, nếu không chạy nhanh bạn sẽ chết.”

Tôi nhớ đây là một câu nói của nhân vật “Vi-rut” – thầy hiệu trưởng trong bộ phim “3 idots”( ba chàng ngốc) mà tôi đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Tất nhiên, sẽ có ai đó không đồng tình với câu nói này. Nhưng tôi nghĩ cuộc sống thiếu gì những cuôc đua như vậy, cam go, thử thánh và “chết chóc”. Trong cái xã hội mà mọi thứ như đang đảo lộn, cái ác lộng hành, cái xấu thì được coi là đương nhiên, tất yếu, còn cái tốt thì được xem là khác lạ, dị thường.

Sự khắc nghiệt của cuộc sống bên ngoài, sự lố bịch, vớ vẩn của luật lệ, thi cử, tuyển cử, ứng cử, bầu cử, sự cạnh tranh chưa bao giờ khốc liệt đến thế. Chúng ta dù muốn dù không vẫn cần dấn thân, vẫn phải chạy theo vì nếu không như thế ta sẽ “chết”. Riêng tôi, tôi nghĩ, chạy đua cũng là những trải nghiệm thú vị, miễn sao ta cảm thấy mình ổn và thực sự vui thì không cần quá nhiều thứ đề bàn.

Hôm nay, tôi ngồi đây và nói về những cuộc đua và những thứ để bắt đầu cho cuộc đua.

Sự nghỉ ngơi

Chắc chắn rồi. Ta cứ chạy hoài mà không nghỉ thì cũng có lúc sức cùng lực kiệt, nghỉ ngơi để ta lấy lại tinh thần, sức khỏe và bắt đầu cho những cuộc đua mới và cũng có thể là tiếp tục cho cuộc đua.

Luôn có 7 ngày cho 1 tuần, và tuần nào cũng có chủ nhật, vì sao vậy? Nó là ngày nghỉ đó! Tạo hóa cho ta chủ nhật là cho ta nghỉ ngơi nhưng ta không biết tận dụng. Nghỉ ngơi là lúc ta đổ xăng cho chiếc xe của mình, đừng chạy như một tên ngốc và nói rằng: Tôi có một năng lượng vĩnh cửu.

Nghỉ ngơi thực chất là ta đang đua, ta luôn đua, luôn đua trong cuộc đua có tên là: Cuộc đời.

Mục tiêu – mục đích

Sẽ chẳng có cái đích nào nếu ta không biết mục tiêu của mình là gì. Xác định mục tiêu rõ ràng là cách để thách thức thần kinh của ta, ta cần biết ta đang chạy vì cái gì, nếu không cuộc đua sẽ chẳng còn một ý nghĩa nào nữa. Ta cứ chạy, nhưng không biết đâu là đích, đâu là cái ta hướng tới.

Làm sao để xác định mục tiêu và mục đích? Hãy chắc chắn rằng bạn biết mình đang làm gì, và thực sự sẵn sàng. Hãy tự đánh giá năng lực của bản thân thông qua những cuộc đua trước, thông qua những gì mình cảm nhận về bản thân và đối thủ. Nếu cuộc đua là một sống một còn, hoặc là chắc chắn phải thắng, phải nhất vì một lý do, mục tiêu quan trọng, một cơ hội quan trọng bậc nhất nào đấy thì lúc đó mục tiêu là về nhất, vậy thì không cần quá nhiều thứ để bàn nữa.

Kế hoạch

Mỗi bước đi cần có những hoạch định rõ ràng, chiến thuật là thứ rất quan trọng trong từng đường đua bạn biết không? Kế hoạch giúp ta chủ động trong từng bước, nếu cứ làm đến đâu, tính đến đấy, làm việc không có kế hoạch cụ thể, nước đến chân mới nhảy thì thảm bại lắm.

Một lý do nữa là thời gian, có kế hoạch thời gian sẽ được sắp xếp hợp lý hơn, ta sẽ không bối dối và chết lặng với những khoảnh khắc không biết phải làm gì. Nhưng kế hoạch vẫn là kế hoạch, người tính không bằng trời tính, mọi thứ vãn có thể bị thay đổi do tác động khách quan nên không nhất thiết phải ôm khư khư kế hoạch. “Dĩ bất biến ứng vạn biến” là ở chỗ đó đó.

Niềm tin

Tôi nghe đâu đó có câu đại loại như vậy: Nếu bạn không có niềm tin thì coi như bạn đã thất bại một nửa rồi.

Niềm tin là một dạng sức mạnh tinh thần. Niềm tin nâng bước cho ta trên những đoạn đường cùng cực. Niềm tin là thứ tình cảm khát khao có một chiến thắng, tin vào chín bản thân mình, tin vào sức mạnh của bản thân mình.

Và tin vào nhân quả? Bạn biết sao không? Tôi tin vào nhân quả nhiều lắm mặc dù nó chẳng rõ ràng và dễ hiểu chút nào, nhưng tôi tin nếu tôi thực sự cố gắng, chăm chỉ, chuẩn bị thật tốt thì “thành công” sẽ đến, bất kể theo nghĩa nào đi chăng nữa. Nó là niềm tin mãnh liệt để tôi đủ mạnh mẽ để chơi đẹp trong mỗi cuộc đua. Nhiều lúc ta tin cũng chẳng vì cái gì cả, đơn giản là ta tự an ủi bản thân mình rằng, ông trời không phụ người có công, không ai chắc chắn và đảm bảo điều đó có xảy ra không nhưng ta hãy tin. Tin nó như một thứ tinh thần, giúp ta mạnh mẽ hơn, đúng đắn hơn.

Kiến thức – Kỹ năng

Đây là điều tối quan trong. Không có một hy vọng nào nếu ta không có tí kiến thức hay kỹ năng nào ngoài việc “chơi bẩn”. Chỉ có kiến thức và kỹ năng mới là động lực để ta tự tin vào chính bản thân mình.

Trong mỗi cuộc đua kiến thức là thứ ta có thể vượt trội hơn đối thủ. Hãy chắc chắn và chuẩn bị nó thật nhiều nếu bạn thực sự muốn thắng. Cách duy nhất là “làm nhiều hơn”. Bạn có thấy mình thông minh không? Nếu không hãy lấy cần cù để bù cho nó. Đơn giản là đối thủ có 1 tiếng chuẩn bị kiến thức, mình hãy có 2 tiếng, lúc đối thủ nghỉ là lúc ta làm, lúc đối thủ buông thả là lúc ta tập trung. Chỉ có cách đó mới làm ta chiến thắng trong cuộc đua. Hãy nhớ điều này: Làm nhiều hơn.

Tính đến thất bại

Có thể mâu thuẫn rằng ta đang cần có niềm tin chiến thắng thì lại tính đến thất bại. Đây là điều ít ai để ý, bởi lẽ trong mỗi cuộc đua không ai muốn mình thất bại. Nhưng ta nghĩ thử xem, ai dám đảm bảo rằng chuyện đó không xảy ra, trước mỗi cuộc đua không ai muốn mình thất bại nhưng điều đó luôn hiện hữu, có ai đó bảo: “Không có thất bại chỉ là thành công bị trì hoãn.” Có thể đúng, nhưng có những cuộc đua chỉ có một lần trong cuộc đời thôi bạn ạ.

Dù sao thì thất bại luôn xảy ra, hãy tính xem, mình có bao nhiêu phần trăm thất bại, nếu thất bại mình sẽ làm gì, và chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận nó. Những người có kinh nghiệm trên đường đua thường nghĩ về những thứ này nhiều hơn những người mới đua. Họ không sợ thất bại, họ luôn sẵn sàng cho nó như một điều tất yếu.

Nhớ rằng: Thất bại luôn xảy ra, đừng bỏ qua nó, hãy học cách chấp nhận và đứng lên. Sãn sàng đón nhân.

Không có một đối thủ nào cả

Điều này có thể làm bạn vui vì thực tế ta chẳng đua với ai khác ngoài chính bản thân ta cả. Ta không nhất thiết phải vượt lên trên một ai khác mà điều quan trọng là vượt lên trên chính bản thân mình. Thành công được tính bằng sự tiến bộ của bản thân chứ không được tính bằng số người bạn có thể vượt qua. Có những thứ thực chất nó đơn giản nhưng người ta vẫn không thể chấp nhận nó vì cảm giác thua một ai đó.

Nó là ta cảm thấy khó chịu. Vậy thì hãy: Làm nhiều hơn. Tôi nhắc lại chỉ có thể là làm nhiều hơn với phương pháp tốt hơn mà ta có thể học hỏi họ qua những đường đua thất bại.

Nếu bạn không đang đua với chính bản thân mình thì đối thủ, gánh nặng chiến thắng là hai thứ ta nên để tâm đến, phân tích rõ ràng trong phần mục tiêu, và chiến thuật.

Cuộc đời không hẳn là một cuộc đua

Đúng thế, tôi không biết nói sao nữa. Nhưng bạn biết không, ta chạy mãi rồi cũng mệt mỏi, đua tranh, giành giật nhiều lúc cũng làm ta chán nản. Bon chen, cạnh tranh mọi thứ làm ta phí đi thời gian không cần thiết. Cuộc đời ta còn nhiều thứ đang quý hơn. Chạy xa khỏi những đường đua, sống một cuộc sống an nhàn, chạy xa khỏi xã hội ồn ào, tấp lập này, hóa thành cát bụi cũng với mẹ thiên nhiên. Ta chạy mãi rồi cũng chết, vậy thì tại sao ta phải chạy, hãy từ từ mà đi.

Nhưng tôi còn trẻ, tôi muốn trải nghiệm, muôn làm nhiều thứ để rồi lúc về già tôi không còn thấy hối tiếc. Cuộc đời phải có những lúc xông pha, lúc dại dột như vậy nó mới là cuộc đời.

Tôi sợ lắm chứ, sợ cái xã hội cạnh tranh khốc liệt, sợ sự vô cảm lạnh lùng của người tốt trước cái xấu, sợ thật nhiều nhưng tôi không trốn tránh nó, tôi sẽ đối mặt với nó.

Chiến thắng không phải là tất cả

Chiến thắng trên đường đua không phải là tất cả. Chiến thắng có thể ru ngủ ta nếu ta không tự nhận thức được rằng, luôn có những người muốn chinh phục ta, rồi ta cứ chạy mãi và về đâu…

Quan trọng là: Trải nghiệm.

Cuộc đời là dãy những cuộc đua dài, nếu ai đó đang thất bại hay chán nản thì đừng buồn, vì bạn biết không, mọi thứ dần cũng qua, một khi ta còn cố gắng thì đường đua còn chạy dài hơn nữa kìa.

Chạy đua không đơn thuần là để chiến thắng đâu bạn?

Nhìn ra cuộc đời lớn, hãy đứng lại nghỉ chân, nhìn lại phía sau và cười lên bạn nhé!

 

Nguyễn Duy

Trời Đất Yêu Quý Lòng Can Đảm — Terence McKenna [LX Vietsub]

2

Trời đất yêu quý lòng can đảm – Terence McKenna

[youtube https://www.youtube.com/watch?v=CafdNjqgvZs?rel=0]

“Trời đất yêu quý lòng can đảm. Nếu bạn đặt ra quyết tâm thì trời đất sẽ đáp ứng lại quyết tâm đó bằng cách loại bỏ hết mọi vướng bận tưởng chừng không thể. Mơ giấc mơ không tưởng và thế giới sẽ không nghiền nát bạn; nó sẽ nâng bạn lên. Đây chính là cái mẹo. Đây là những gì mà các đạo sư và các triết gia, những người thật sự đáng kể, những người thật sự đã chạm vào được hòn đá hóa kim, đây là những gì họ hiểu. Đây là điệu nhảy của pháp sư trong thác nước. Đây là cách phép thuật được thực hiện: Bằng cách quăng bản thân mình vào vực thẳm và khám phá ra được rằng nó là một chiếc giường tơ êm ái.” — Terence McKenna (NHH dịch)


Graphic edit: Sadie Pices

Cho một lãng quên xa xót

Featured Image: Danielle Hughson

 

Lời dụ ngôn bị đánh cắp
nằm nghêu ngao trong tiếng kinh cầu
đóa cúc vàng bung cánh sắc góc cắt chiều đỏ máu
rũ rượi dưới lưỡi hái thợ gặt trá hình
mùi hương cũ chợt đánh thức khuôn mặt em
đã ủ kín trong lãng quên xa xót
triệu hồi một miền nhớ xa lắc xa lơ
tháng Chín về cúi đầu trước cơn áp thấp nhiệt đới
khóc một dư thanh đã mơ hồ

Tiếng hát em trôi dập dềnh trong ký ức
nơi những đám mây rã họng rụng trắng rưng rức
người ngồi soi gương nhại bóng
khuôn mặt em vỡ ra trăm ngàn vết hoài nghi

Mùa thu có quá nhiều tạp âm
cuống họng mưa khan lời gào thét
điên dại một trận áp thấp sơ sinh trở về
cuống rốn rì rầm tiếng sấm

Người lữ khách bị bỏ lại sau khúc Main Theme
im lặng bên ly cà phê nguội
nghe chiều vàng sau đường biên
mặt trời rụng từng đám trong sa mù
dụ dỗ một cơn âm u mới
những ngôi nhà khóc bằng lời mật niệm phấp phới

Người đàn ông màu đỏ nằm trần truồng như bộ não
anh ngồi sắp xếp những lóng tay màu hổ phách hoại tử
nỗi đau hư cấu dụ dỗ anh trong cơn ám ảnh trầm mê
người đàn ông trở mình
trôi chậm qua chiếc bình hoa lõa thể
cơn gió viêm xoang lại trở về
ám một giấc ngày sắp qua trưa.

 

Phương Uy
06.09.2014

Thời đại triết lý “tầm phào” và trích dẫn kiểu mỳ ăn liền?

Photo: SethAllen623

 

Ở thời đại mới này, người ta đòi hỏi tự do nhiều quá đỗi. Mà tôi thì thấy, tự do được trao cho những người kém hiểu biết, thì chẳng được gì cả ngoài việc bị lạm dụng nhiều hơn, nghĩa là bị sử dụng không đúng chỗ, hoặc không hiệu quả.

Quan sát đã lâu thì tôi thấy hiện nay trên mạng xuất hiện một trào lưu của giới trẻ là tự mình viết ra những câu trích dẫn tầm phào. Vấn đề nếu nó chỉ là tầm phào cho người viết ra nó, thì đó không phải là nghiêm trọng, nhưng nếu nó tầm phào được phổ quát cho đại chúng thì điều đó dần trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Tôi đã thảo luận với những người bạn của mình rằng, điều như trên là tự nhiên hay trái tự nhiên, việc mà những câu chữ tầm thường dẫn dắt một thế hệ trẻ không đi đến đâu cả. Một số bạn nói với tôi rằng: Nó tự nhiên, rằng giới trẻ xuống cấp thì chỉ thưởng thức được những điều như thế thôi. Một số bạn nói với tôi là: Nó trái tự nhiên; điều mà văn học, nghệ thuật, triết lý được phổ quát cho đại chúng không có giá trị gì đặc biệt súc tích là đang đầu độc không thương tiếc tâm hồn của giới trẻ. Và tôi thì không chấp nhận luận điểm một, vì dù gì, người sản xuất ra những thứ như thế cũng có trách nhiệm của họ khi gửi thông điệp tới các bạn trẻ. Tôi cũng cho rằng, điều đáng sợ này là trái tự nhiên.

Khi chạm vào đề tài này, là tôi biết mình đang tuyên chiến với các thanh niên, thanh nữ sẵn sàng trở thành “anh hùng”, sẵn sàng ném đá và chửi rủa tôi một cách thậm tệ không hề thương tiếc một chút xíu xìu xiu xiu xiu nào. Bởi vì tôi đã chạm vào quyền tự do của các bạn, quyền tự do được nói những gì mình nghĩ, quyền tự do được thể hiện bản thân, quyền được tôn trọng – 3 điều quan trọng nhất của tháp nhu cầu Maslow. Nhưng hơn thế nữa, điều mà được coi là hệ trọng hơn cả, không phải chỉ có thế, mà là vì tôi đã chạm vào thứ gọi là “lòng tự ái” của các bạn. Với cái tuổi trẻ sôi hùng hục, và yêu đến 40 độ thì các thanh niên, thanh nữ mà tôi có không đủ thời gian rảnh để nghe ai góp ý về mình, điều mà các bạn thường vội vã cho là cố tình kiểm soát, gò ép hay ngăn cản các bạn.

Như các bạn đã thấy, một loạt các ngòi bút trẻ đã nổi lên, và sách ngôn tình của các ngòi bút ấy nhanh chóng bán hết như tôm tươi, là best seller của hội sách 2014 (mà tất cả nhà văn kỳ cựu đều cho là nó không có giá trị gì đặc biệt để trở thành best seller). Chắc tôi cũng không cần phải nhắc lại là những tác giả nào, tựa sách tên là gì nữa, vì thời gian qua cũng đã có những lời qua tiếng lại về việc này.

Tại sao tôi lại nhắc đến sách ngôn tình?

Bởi vì các bạn thanh niên, thanh nữ của tôi đang hừng hực yêu, và độ cuồng nhiệt là không ai có thể ngăn cản. Vâng, dĩ nhiên là tôi không đủ thẩm quyền để cản được thứ mà thuộc về tự nhiên như thế. Song, tôi có vài điều cần nói với bạn đây.

Thời trẻ ấy, tôi cũng đã từng thích nhiều người và yêu một người. Tôi lúc đó cũng không hiểu sao bản thân mình lại nghĩ đến các bạn nữ nhiều đến vậy. Có thể là hơn chuyện học hành, chiếm một lượng lớn, hầu như hết cả ngày của tôi là nghĩ về cô gái mà tôi thích. Ngay cả quyết tâm để học thật giỏi cũng vì cô gái ấy.

Tua lại xa xưa hơn nữa, nhanh một chút, tôi đã từng là một đứa trẻ trâu oai gái, làm gì cũng để chứng tỏ với con gái hay thu hút con gái về phía mình. Một cách rất khác với những người khác, trong sự im lặng của mình, tôi nuôi trong tâm tưởng một ý đồ thu hút các bạn nữ. Vì thời đó, mốt con trai ít nói làm con gái thích lắm. Thậm chí, những lần oánh nhau, những lần nhảy nhót, những lần nhậu nhẹt, đều để chứng tỏ mình lớn rồi. Nhưng bạn biết đấy, đâu phải lúc nào cũng có người nhìn mình. Thế là tôi uống rượu, uống bia với chúng bạn, nói về “em” này, “em” kia. Chúng tôi, lúc đó, tưởng rằng mình “đã lớn lắm” rồi.

Thời đó, bọn học sinh yêu nhau thật sung mãn. Nhưng chẳng may, chúng tôi rơi vào đúng cái giai đoạn đô thị hóa ở quê tôi. Mọi thứ nhanh chóng thay đổi từ đường phố đến xe cộ và quần áo. Tôi bị tuột lại phía sau, vì tôi không có xe đẹp, không có quần áo thời trang, có một dáng người đẹp, hay một cái miệng lanh lẻo. Thế là ở chỗ tôi, xuất hiện một kiểu thanh niên mới, là thanh niên oai gái. Bọn này lúc nào cũng chứng tỏ ta đây bản lĩnh, sẵn sàng nhậu nhẹt say mèm, đi bay ở quán karaoke, chạy xe thật nhanh, đánh nhau nếu thằng nào dám nhìn chúng. Có đôi khi, chúng cầm hàn xẻng gì đó, bem nhau, máu me tùm lum rồi nổi tiếng toàn trường…

Cái loại thanh niên oai gái thì tôi biết rồi, thời nào cũng có chứ không riêng gì thời tôi. Nhưng cái thế hệ tôi nó biến tướng đến đáng sợ quá, sao mà bọn thanh niên oai gái nhiều quá, đến nỗi mà đáng báo động.

Tôi biết con gái cũng thế, cũng như bọn con trai, vào cái tuổi đó, lúc nào cũng để ý xem có ai dòm mình không, mình có đủ thu hút chưa. Rốt cuộc, để đáp ứng lượng “cung” quá lớn về các thanh niên oai gái kia, xuất hiện 1 tầng lớp chị em chuyên ăn mặc sexy hở bụng hở rún, mặc áo 2 dây, tóc 2 phai các kiểu đèo nhau đến nào là những quán những xá, bắt đầu một hành trình trượt dài trên con đường hư hỏng.

Nhưng ngoài nhóm con gái đó ra, còn có nhóm con gái hiền hòa hơn mà tôi thấy cũng nguy hiểm không kém là dạng con gái hiền lành đến nỗi phụ thuộc vào lũ con trai. Đến nỗi mà hễ con trai bỏ ra một tí là cô đơn, hễ lỡ làm gì đó là buồn, là giận, là khóc. Bản thân mình, tôi không nghĩ, con gái chỉ có vậy. Nhưng trong cái thời kỳ đầy lãng mạn của tuổi học trò, thậm chí là sinh viên đó, bọn con gái cứ tưởng như mình đã trải qua những gì kinh khủng lắm khi thấy anh ghệ của mình chở một ai đó đi hay đột nhiên một ngày “đá” mình bay thẳng vào sọt rác… Chưa đâu, những điều đó bình thường lắm, và đừng vội buồn, khóc thút thít, bởi vì, nói thật nhé, chả ai quan tâm đâu!

Hầu hết những vấn đề rắc rối trên đời nẩy sinh xuất phát từ “tính dục”. Đó là ý kiến của nhà phân tâm học Sigmund Freud mà tôi nghĩ là có thể tạm giải thích cho những cảm xúc trên. Sự thu hút lẫn nhau giữa nam và nữ, thậm chí là nam-nam hay nữ-nữ. Điều mà gần hết loài người đều trong cái vòng xoáy đó.

Tôi không biết tại sao tôi lại nói ra tất cả những điều này, không vì lợi ích bản thân. Nhưng có lẽ là, nhìn từ xa, bao quát toàn bộ các bạn, tôi thấy có những mối nguy hiểm rình rập đến đáng sợ. Đáng sợ hơn cả những thứ mà bạn đã trải qua trong tình cảm, đó là những thứ văn học ngôn tình, những câu trích dẫn- triết lý đầy sáo rỗng tác động từ bên ngoài vào, cứ như ai đó đang chỏ mỏ vào chuyện riêng của bạn vậy. Một hình thức của cưỡng chế tinh thần và hiếp dâm tư tưởng. Chúng sẽ phá hủy bạn, đục nát tâm hồn bạn. Chúng làm bạn trầm ngâm vào những điều không cần thiết, thậm chí là quan trọng hóa khi mọi chuyện đã qua lâu rồi. Bạn phải biết, tuổi trẻ rất thích chứng tỏ, và những câu chữ đó viết ra, đáp ứng cho điều này, rằng tôi đã từng đau buồn quá. Rồi từ khi nào bạn bị dắt mũi bởi những câu chữ của ai ai ở đâu đâu chẳng biết?

Tôi thực sự đáng lo ngại cho giới trẻ, ở cách mà các bạn truyền tay những quyển sách ngôn tình quá tầm thường, share những câu trích dẫn tầm phào của ai đó trên facebook, những tấm hình sướt mướt, những cảm xúc bị khuếch đại kếch xù hóa, vân vân. Thoạt nhìn thì có vẻ như những câu triết lý, những câu chữ đó đang đồng cảm với bạn, nhưng đó chỉ là bề mặt. Nó bắt bạn hồi tưởng lại quá khứ dù mọi chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, thậm chí nó làm bạn nghĩ nhiều hơn và thấy tồi tệ hơn mặc dù chuyện không đến nỗi như vậy. Điều duy nhất mà các bạn mê mẩn tít thò lò là ở chỗ, bạn tưởng ai đó đang đồng cảm với mình, ai đó hiểu cảm xúc của mình, và cảm xúc của mình nay đã được gọi thành tên.

Không cố ý đụng chạm, nhưng tôi phải đưa ra vài ví dụ những tựa sách như: Buồn làm sao buông, người yêu cũ có người yêu mới… vân vân của các tác giả trẻ gần đây là không có giá trị. Những điều đó rất bình thường (nếu không muốn nói là tầm thường), không có gì đặc biệt, thậm chí cũng không mang một triết lý thâm thúy nào cho người ta trở nên sâu sắc hơn ngoài việc cuốn vào những chuỗi cảm xúc tiêu cực đầy vô định. Dĩ nhiên là tôi đã cố gắng đọc thử những quyển sách đó cho biết, nhưng không làm sao nuốt cho kỳ nỗi. Lời văn không có gì thấm đượm, cảm xúc thì ai cũng biết là tác giả nói gì, tả cảnh cũng chẳng có gì đẹp, ngôn từ cũng không có gì đặc sắc.

Đến một lúc nào đó, bạn sẽ biết, đẳng cấp cao nhất của văn học, cũng như nghệ thuật nằm ở những thứ không lời. Những sự cảm thông trong cay đắng mà không biết làm sao hơn, những nụ cười mạnh mẽ mà ẩn chứa một con người đã qua nhiều thương tổn. Nếu bạn không tin, những ai có cha mẹ già thế hệ 5x 6x, về mà hỏi chuyện tình của họ xem có cay đắng, ngọt bùi sẻ chia và đầy nước mắt thế nào, hơn là phần nhiều giới trẻ bây giờ chỉ suốt ngày buồn bã, yếm thế, yếu đuối không làm sao hơn?

Điều quan trọng nhất khi bạn đọc một câu trích dẫn hay triết lý từ bất kỳ cái fanpage nào, là bạn phải biết suy xét xem câu đó có gì hay ở nhiều tầng nghĩa khác nhau không, ai viết ra câu đó, người này đã nghiên cứu tâm lý học và triết học chưa, người này đã trải nghiệm nhiều chưa, hay chỉ là một đứa vừa thất tình xong, mới bị đá vào sọt rác đang cay cú hận đời đến lộn ruột? Bởi vì fanpage trên facebook hay những blog trên mạng là những thứ mà ai cũng có thể viết hết. Có nhiều khi, họ chẳng biết họ đang viết gì, hoặc thậm chí họ vừa mới bị gấu đá cũng nên. Và rồi tự nhiên ta thả mình trôi vào đó, biến những thứ bên cạnh mình đang bình thường trở nên nghiêm trọng. Ta tự nhiên thành trò hề, mua vui cho ai đó, những đứa mà tống khứ cảm xúc của chúng ra bằng những câu “triết lý” tầm phảo chỉ trong tíc tắc, bằng những lượt like, lượt share, lượt comment rằng: Ừ, nhớ anh ý quá / Tớ cũng thế / Nói đúng ghê!! Bờ la, bờ le, bờ lu…

Ở một mặt khác, tích cực hơn, ta nhìn những tấm ảnh chơi đùa của những cặp tình nhân hạnh phúc, đầy lãng mạn, và ta chợt nhiên so sánh với chính mình và thấy mình không được như họ. Tin tôi đi, người ta thường thấy mình tệ hơn sau khi so sánh (hội chứng Missing Tile). Và bỗng dưng, ta tưởng mình đang xem những bức ảnh tích cực, hóa ra lại là tiêu cực và đang làm ảnh hưởng xấu đến mình, cũng như mối quan hệ của mình.

Tôi kể chuyện bí mật của mình, nói về Freud, nói về những thứ ngôn tình tầm phào không có gì hơn là mong muốn các bạn hiểu, rất nhiều người đã từng trải qua như thế, rất thường, không có gì quá khó khăn, quá buồn hay quá kinh hãi. Tôi mong nhìn thấy một giởi trẻ bừng tỉnh. Bởi vì tôi thấy giới trẻ bây giờ ủ rũ vì chuyện “tính dục” quá nhiều (tính dục rộng hơn tình dục). Trong tình yêu của con người còn nhiều loại tình yêu khác, không chỉ có tình yêu lứa đôi, chắc bạn biết rõ.

Một cái kết, chốt lại, hãy vẫn cứ yêu, nhưng yêu trong sự bừng tỉnh. Yêu mà không vội tin một ai chỏ mỏ vào chuyện của mình, dù nó có là bạn, là một cái fanpage của hot girl, hot bot hay Thích Ăn Phở gì gì đi nữa. Bởi vì, chúng rất tầm phào. Và nghe theo một thứ tầm phào nghĩa là đang bị dắt mũi. Những kẻ bị dắt mũi không biết gì về yêu, bọn chúng chỉ nghe theo những gì người khác nói. Người ta khen và động viên thì vui, người ta chê và tung hỏa mù thì buồn. Giới trẻ mà mọi người trông đợi ở đâu vậy?

Rốt cuộc, tại sao bạn lại tin vào điều mà một đứa trải nghiệm khác bạn, thậm chí là ít hơn bạn dạy cho bạn về những triết lý đầy sáo rỗng?

 

– Lục Phong –

[Vietsub] Chất thức thần (psychedelics) — Một trải nghiệm bất hợp pháp – Terence McKenna

“Trải nghiệm thức thần thực sự cũng đóng vai trò trọng tâm để thấu hiểu về cái tính người trong bạn, ngang với những việc như làm tình, hay có một đứa con, hay có những trách nhiệm, hay có những hy vọng và ước mơ, song nó phi pháp.” – Terence McKenna

Featured image: Sharm Murugiah

Nếu đã lỡ đến trường, xin đừng nghỉ học

Featured Image: Wikipedia Commons

 

Thực ra tất cả mọi chuyện đều không có sự phán xét tuyệt đối về đúng, sai, nhưng đâu đó có một vài trường hợp tôi không tin nó là đúng.

1. Nền giáo dục tại Việt Nam thua kém khá nhiều nơi trên thế giới, đồng ý. Và thực sự chúng ta thất bại trong giáo dục bởi có quá nhiều người ỷ lại, đổ lỗi, chửi bới và lôi nó làm tấm khiên để ngụy biện về sự kém cỏi, lười biếng và thất bại của họ, đấy là thất bại về nhận thức, chứ không phải kiến thức.

2. Ngoài những người thực sự rất giỏi, theo đuổi, tìm kiếm đam mê của mình, tự học thành tài chứ không dựa dẫm gì nhiều vào trường học nên họ sắp xếp ưu tiên học những gì cần, có những phương pháp học riêng cho mình, không phải lúc nào cũng ở trên giảng đường vì cùng thời gian đó, họ đang trải nghiệm, học hỏi những thứ khác hay và bổ ích hơn. Họ biết mình đang làm gì, biết cách ưu tiên và thực sự đủ bản lĩnh để sắp xếp cho chính cuộc sống của mình.

Tôi bắt gặp rất nhiều người trốn học chỉ vì:

  • Hôm nay trời mưa
  • Tối qua thức khuya quá không dậy đi học được
  • Ngủ quên
  • Chán
  • Đi chơi

Thôi không nói về lý tưởng, về đúng sai, về cái này cái kia. Chỉ muốn nói với mọi người một câu thôi: Đôi khi cái thứ mà bạn chán ghét mỗi ngày, lại là điều mà người khác phải mơ ước.

Để tôi kể cho các bạn nghe một vài câu chuyện:

1.
– Em bao nhiêu tuổi?
– Em 12 ạ.
– Em học lớp mấy?
– Dạ lớp 3 ạ.
– Sao lúc trước em không đi học?
– Dạ nhà em nghèo không có tiền cho em đi học.

Đây là một cuộc hội thoại tại một lớp học tình thương của một cụ già tại quận 7, chắc cũng nhiều người biết. Những đứa trẻ ở đây đi học bữa đực bữa cái, không phải là bọn nhóc không muốn đi, mà là phải phụ giúp ba mẹ bán hàng, làm công. Dù nơi này dạy học miễn phí cho bọn nhóc.

2.
– Mày lo mà học đi con, chứ như mẹ mày giờ lớn rồi, lại bận bịu, có muốn học tiếng Anh tiếng em cũng chẳng vô nổi. Nhiều khi bọn khách nước ngoài nói gì cũng không hiểu, mệt lắm.

Mẹ tui.

3.
– Ê mày, ngó vậy chứ không có gì sướng bằng đi học cả, giờ ra trường rồi đi làm mới thấy, đi làm vừa mệt, vừa chán, vừa phải xã giao, chán bỏ mẹ.

Bạn tui.

4.
– Em không được phép đến trễ! 10p cũng không được! Nếu em tự bỏ tiền túi ra đi học thì muốn làm gì thì làm, học cũng được, không cũng chẳng sao, tiền mình mình chịu. Còn bây giờ đang học bằng tiền của ba mẹ mà học hành vậy hả? Đi trễ, nghỉ học, toàn quy ra bằng mồ hôi nước mắt của ba mẹ đấy!

Thầy tui.

Định viết cái gì đó cao siêu lắm cơ, cơ mà nghĩ là mình cũng chẳng hay ho hơn ai, thôi thì chuyển qua thể loại kể chuyện cho khỏe. ^^

Dạo này không có nhiều tâm trạng viết lách nhiều, vì vừa mở quán cafe, vừa lo một vài chuyện cá nhân, sắp tới sẽ có nhiều thời gian hơn. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã dành sự ưu ái cho tui, hehe.

 

– Ưng Đen –