23.7 C
Da Lat
Thứ Ba, 29 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 178

Tại sao bạn không hài lòng với cuộc sống của mình?

36
Featured Image: Navy Blue Stripes

 

Cuộc sống là một món quà mà không phải ai cũng biết hưởng thụ. Tôi thường thấy ở xung quanh, đặc biệt ở trên mạng xã hội, người ta (đặc biệt là các bạn teen) bỏ thời gian để than phiền về cuộc sống nhiều hơn là ca ngợi về nó. Tại sao phải làm thế? Giả như bạn không muốn ”câu like” đi, thì bạn đang cần ai đó thấu hiểu và tâm sự đúng không? Vậy sao không tìm chính người bạn muốn tâm sự mà phải than phiền như vậy? Có chăng, bạn đang trông chờ sự thương hại và quan tâm của người khác? Vì bạn cảm thấy cô đơn đúng không? Đó là một tác dụng phụ của mạng xã hội! Nó khiến bạn luôn trong trạng thái cô đơn, lạc lõng, dù trước mắt bạn là một ”xã hội”.

Tuy nhiên tôi không phủ nhận những mặt tích cực của mạng xã hội. Tôi hiện đang dùng Facebook. Và nhờ Facebook, tôi kết nối được tới nhiều người hơn. Từ việc liên lạc đã cho thấy rõ sự thuận tiện rồi. Nếu có thông tin cần phổ biến với lớp hoặc nhóm của bạn, thay vì nhắn tin điện thoại cho nhiều người, bạn có thể sử dụng Facebook thông báo với họ. Đơn giản, tiết kiệm, thậm chí có thể biết rõ ai đã nhận được thông tin. Lấy một ví dụ đơn giản như vậy, và tôi không muốn phân tích những mặt tiêu cực của mạng xã hội vì nó mang cả cảm xúc phiến diện của bản thân tôi nữa. Đồng thời, với bài viết này, tôi đề cập về cách cảm nhận cuộc sống nên sẽ không bàn thêm về vấn đề này nữa.

Vậy làm thế nào để cảm nhận cuộc sống một cách đúng nghĩa?

1. Tận hưởng từng giây phút một của hiện tại

Chúng ta thường mắc một căn bệnh không hề nhẹ. Đó là buồn bã và nuối tiếc vì những chuyện đã qua. Bạn có biết, dù bạn có hối tiếc, dằn vặt bản thân mình đến mức nào đi chăng nữa thì quá khứ vẫn là quá khứ, không thể thay đổi? Nó chỉ khiến bạn tiêu tốn thêm thời gian chẳng để làm gì cả. Rồi sau này, khi hồi tưởng lại, bạn sẽ lại thấy hối tiếc vì đã tốn bao nhiêu thời giờ quý báu để… hối tiếc? Thay vì ngồi đó và buồn bã, hãy đứng lên và tạo sự thay đổi cho một tương lai mới tươi đẹp hơn đi.

Thời gian không bao giờ đợi cho bạn buồn xong rồi mới chạy tiếp. Nó vẫn chạy, cho dù cả thế giới này có tan biến. Chỉ có thời gian của mỗi người là hữu hạn thôi. Hãy tin rằng những chuyện không tốt xảy đến với bạn là một phần cần có với cuộc sống của riêng bạn, hãy nắm lấy nó chứ đừng sợ hãi hoặc buồn bã vì nó. Nó là nhân tố giúp bạn trưởng thành hơn hoặc sẽ hạ gục bạn như đã hạ gục bao nhiêu kẻ không có nghị lực khác.

Hãy quý trọng thời gian bằng cách tận hưởng từng giây phút một của hiện tại. Nói nôm na ra là đừng bao giờ để phung phí thời gian vô nghĩa. Bạn đang buồn phiền (thất tình, mất tiền,….), đừng ngồi bần thần ra đó, cũng đừng kêu ca gì hết. Hãy tĩnh tâm một lát rồi lục tìm xem mình có việc gì để làm hay không (làm bài tập, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, tắm rửa,….nhiều lắm!). Sư phụ tôi đã nói: ”Nỗi buồn sẽ tan biến khi ta mất dần sự tập trung về nó.”

Nhiều bạn, đặc biệt là con gái, mỗi khi buồn thường mở những bài hát tâm trạng để nghe và hát theo. Tôi không nghĩ cách đó hữu ích đâu. Mỗi lúc như vậy, tôi hay tìm một trang hài nào đó rồi xem giải khuây. Tầm vài phút khi tâm trạng đã tạm ổn, tôi sẽ lôi đống việc nêu trên ra để làm. Nếu hết việc? Tôi lại lục lọi tiếp, bắt bản thân phải thật bận rộn. Nhàn cư vi bất thiện mà. Cứ ngồi rảnh rỗi quá là lại suy nghĩ vẩn vơ, tốn thời gian. Tôi năm nay 19 tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai. Đã từng tỏ tình và thất bại cả chục lần. Mỗi lần như vậy, tôi lại chú tâm học tập hơn, tập luyện thể dục thể thao nhiều hơn, nghĩ cho gia đình mình nhiều hơn. Cứ như vậy, như thể tôi bị ”nghiện” cảm giác bị một người con gái từ chối vậy. Giống như một nguồn động lực khiến cho cái đầu tôi lạnh hơn, tỉnh táo hơn vậy.

Người con gái (hoặc người con trai) mà bạn đem lòng cảm mến, đâu phải người đặc biệt duy nhất trên đời này phải không? Mỗi lời từ chối là một lần bạn được tiếp thêm sức mạnh, với điều kiện là bạn đừng buồn rầu hay thất vọng. Tôi chơi bóng đá cũng duy trì tư tưởng như vậy. Trong trận đấu, mỗi khi đồng đội làm hỏng cơ hội ghi bàn, tôi tuyệt nhiên không thốt ra những câu tiếc rẻ hay trách móc. Chỉ nhắc lại đúng một câu: ”Hay lắm! Lần tới sẽ vào!”

Lời khen, lời khích lệ có sức tác động rất lớn, trong khi không ai thích bị chê cả. Tôi không biết các bạn thế nào, nhưng tôi đoán các bạn không chịu được những lời chỉ trích. Tôi phải mất rất lâu mới hình thành cho mình khả năng đón nhận mọi lời phiếm luận. Tại sao ta lại bị chê bai, chỉ trích? Vì ta chưa hoàn hảo! Không ai hoàn hảo cả. Nhưng tất cả chúng ta đều luôn vươn tới sự hoàn hảo, đó mới là điều đáng ghi nhận. Đừng buồn hay tiếc nuối vì những chuyện trong quá khứ nữa nhé! Hãy luôn gieo hy vọng về sự tiến bộ, bạn sẽ lưu giữ được cho mình những khoảnh khắc tươi sáng.

Bên cạnh đó, cũng đừng buông xuôi. Có những bạn khi vấp ngã có thể không buồn bã, nuối tiếc, thì cũng nảy sinh tâm lý chán đời. Không muốn làm một việc gì hết. Cảm giác bản thân vô dụng. Coi kìa? Đứng lên nào? Nằm đó không hay đâu, xe tông đấy! Bị ngã xước xát nhẹ mà đã gục rồi sao? Tôi vừa chẳng bảo những chuyện không tốt xảy đến với các bạn là một phần của cuộc sống mà, nó là nhân tố giúp các bạn trưởng thành. Bạn muốn được sinh ra và lớn lên với cả nhận thức và trí tuệ hay chỉ mỗi thân xác thôi? Bạn đi có lúc vấp ngã, đó là chuyện bình thường. Vậy thì những biến cố xảy đến trong cuộc đời bạn cũng là chuyện bình thường. Nó không chặn lối đi của bạn, mà chỉ tạo một ngã rẽ khác mà thôi.

Thật ngốc khi cứ đứng đó nhìn con đường bị tắc nghẽn trong khi quay sang vài độ là cả xa lộ thênh thang. Bạn thi trượt ngôi trường mình thích? Bạn có thể học một trường khác, hoặc sang năm thi lần nữa. Được mà! Bạn bỏ lỡ chuyến xe? Bạn có thể đợi chuyến tiếp theo hoặc chọn phương tiện khác. Bạn thất tình? Bạn bị thua cuộc thi? Nhiều lắm! Những lần như vậy, những biến cố đều đem cho các bạn lựa chọn và cơ hội. Trong đó bỏ cuộc và buông xuôi đều là lựa chọn cuối cùng mà nếu bạn chọn ngay lập tức, bạn đã không đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng rồi. Tất cả đều có lựa chọn và cơ hội, hãy nắm giữ lấy để có cuộc đời bạn mong muốn. 1% thành công còn hơn không nắm lấy và hành động. Cố lên! Bạn sẽ làm được! Không ai khiến cuộc sống của bạn tồi tệ trừ chính bạn.

”Nhìn vào quá khứ để thấy ta tiến bộ thế nào. Nhìn vào tương lai để biết ta còn bao nhiêu thời gian để tiến bộ hơn nữa.” – Sư phụ tôi

2. Lên kế hoạch cho tương lai

Điều này có xa xôi quá không, tôi hỏi các bạn teen? Xin thưa rằng không đâu! Chính lúc này đây, khi tôi hỏi bạn hay bất cứ ai rằng: ”Bạn có muốn một cuộc đời sung sướng và hạnh phúc không?” Sẽ không ai trả lời là ”không”. Đúng chứ? Nhưng khi tôi hỏi tiếp: ”Vậy bạn đã lên kế hoạch gì để có cuộc đời sung sướng hạnh phúc của bạn?” Thì được mấy ai trả lời? Chúng ta sống rất mơ hồ ở hiện tại. Bên cạnh những niềm vui mà tất thảy đều muốn lưu giữ mãi, chúng ta lại không chấp nhận có chuyện không tốt xảy đến. Hãy tưởng tượng nếu ai sinh ra cũng sung sướng nhàn hạ, không hề gặp bất cứ gian nan thử thách nào dù là nhỏ nhất, liệu thế giới này có thể phát triển được không hay cũng chỉ như Adam và Eva ở giữa vườn Địa đàng, ngang hàng với muôn loài động vật khác?

Mọi thứ sẽ đến với chúng ta từ dễ cho đến khó, việc của chúng ta là hãy biến cái khó trở thành cái dễ. Đó là quá trình phát triển, trưởng thành. Vậy tại sao chúng ta cần phải lên kế hoạch cho tương lai? Kế hoạch chính là thứ sẽ định hướng cho bạn có những hành động đúng đắn để có được tương lai như mong muốn, hay chính là cuộc sống sung sướng hạnh phúc của các bạn đó. Bạn muốn cái ”sung sướng hạnh phúc” của mình nó trông như thế nào? Hãy  viết nó ra tờ giấy. Rồi làm gì để có được nó, làm như thế nào, trong vòng bao lâu? Hãy viết hết ra.

Khi bạn viết ra rồi, thứ nhất, trong mọi thời khắc, bạn sẽ không bao giờ quên được nó; thứ hai nó sẽ luôn nhắc nhở bạn hành động ngay lúc này chứ không phải làm những việc vô bổ cho hết ngày rồi lại buồn chán. Nhàn cư vi bất thiện. Bạn phải khiến mình thật bận rộn, và cái bận rộn đó tất nhiên sẽ đem lại lợi ích cho chính bản thân bạn. Ví dụ như bạn muốn có sức khoẻ thật tốt, chơi giỏi môn thể thao nào đó, có một hình thể đẹp, hay như dự định mở một shop kinh doanh, đi du lịch hay chỉ đơn giản như tích góp tiền mua một món đồ hữu dụng nào đó chẳng hạn. Nhiều lắm, chắc chắn bạn phải có điều gì đó đại loại như trên chứ? Thử hỏi nếu không có kế hoạch rõ ràng mà chỉ nhẩm nhẩm tính toán ước lượng với bộ não ”thiên tài” của mình thì các bạn bao giờ sẽ đạt được những thứ mình muốn?

Những người thành công không tự dưng ngồi buồn mà vớ được cuộc sống sung sướng hạnh phúc của họ. Bill Gates không tự dưng vớ được khối tài sản bạc tỷ của mình. Ronaldo không tự dưng vớ được tài năng bóng đá xuất sắc của mình. Tất cả đều phải có kế hoạch rõ ràng, một ý chí kiên định buộc con người ta phải hành động, học tập, lao động, rèn luyện để có được thành công đỉnh cao. Bạn muốn được như họ chứ? Vậy hãy viết ra đi những kế hoạch đang ẩn nấp trong bộ não thiên tài của bạn. Kế hoạch không nhất thiết phải đẹp mắt trang trọng. Kế hoạch là của bạn, người hiểu nó cũng chỉ là bản thân bạn thôi. Hãy viết đơn giản dễ hiểu mà đầy đủ. Khi có gì thay đổi có thể làm một bản kế hoạch mới.

Trong thời gian hành động, hãy ghi chép lại, vào một cuốn sổ thì tốt. Đó là việc tôi hay làm: ghi chép mỗi ngày. Qua đó tôi theo dõi được tiến độ của bản thân mình. Đồng thời kịp nhận ra sai sót của bản thân và sửa đổi, ngày qua ngày. Kết quả tôi nhận được khá tuyệt vời. Nhưng tôi sẽ không nói ra ở đây vì tôi còn nhiều thời gian trải nghiệm. Còn các bạn, hãy tự tạo trải nghiệm của riêng mình nhé. Lên kế hoạch thường xuyên cho mình cũng giống như có người nhắc bài cho bạn vậy. Dù không biết đúng sai ra sao nhưng vẫn cắm đầu cắm cổ chép cho kịp. Đúng không?

”Mục tiêu nào cũng là mục tiêu. Không thể cứ bắn cho hết đạn rồi hy  vọng trúng đích được. Phải quan sát, phải nhìn nó chăm chú, âu yếm. Có như thế, mới thấy nó đáng để mình bắn trúng, và quyết tâm không để nó chạy thoát.” – Sư phụ tôi, khi vừa trông thấy một cô gái chăm chú ngắm nghía một bộ váy khá đẹp trong một shop bên đường

3. Học cách đối mặt

Trong một khoảnh khắc nào đó, sẽ khó tránh khỏi việc ta lại nghĩ về quá khứ. Đừng tránh né nó. Để tận hưởng từng giây phút của hiện tại, hãy đối mặt với nó. Nỗi sợ là khởi nguồn của mọi tội lỗi.

Ta ghen tỵ vì sợ thua thiệt. Ta nói dối vì sợ đối mặt sự thật. Ta trộm cắp vì sợ sự thiếu thốn…. Có những tội lỗi là cần thiết (bác sĩ nói dối bệnh nhân chẳng hạn). Nhưng cũng có tội lỗi không thể tha thứ được. Không phải người khác không tha thứ cho bạn. Mà chính bạn không thể tha thứ cho bản thân. Và tôi đã nói rồi, khi bạn tự dằn vặt vì tội lỗi, bạn lại tiêu tốn thời gian vô ích. Việc bạn cần làm, đó là hãy đối mặt với những biến cố giúp bạn trưởng thành hơn. Chúng ta sống đủ lâu để chịu ảnh hưởng nặng nề tư tưởng né tránh.

Đến đây, tôi không thiết nói nhiều hơn nữa, vì bản thân tôi cũng chưa thực sự làm được tốt việc này. Nhưng tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn, cách tôi đang làm để đối mặt với khó khăn. Đó là: đọc sách mỗi ngày, tập trung vào mục tiêu mỗi ngày, luôn nhận thức rõ trách nhiệm của bản thân, nhận sai và sửa sai. Hãy hình thành cho mình một bản lĩnh đối mặt: đối mặt sự thật, đối mặt khó khăn,…. Tôi không khuyên các bạn che giấu nỗi sợ hãi, mà hãy tìm cách chế ngự nó. Chế ngự nỗi sợ chính là bạn đang chế ngự mầm mống tội lỗi trong tâm hồn mình.

Chúc các bạn tìm được tương lai và cuộc sống mình mong muốn! Mãnh liệt lên!

 

Quản Gia Họ Đào

Khúc môi rời

0
Featured Image: Patricia Prestigiacomo

 

Mùa đổ móng lên địa tầng kỷ niệm
Anh nghêu ngao khúc thu chậm trùng trùng
Hạt mưa rớt tím bầm miền quá vãng
Treo buổi chiều trên huyền hạ xanh um.
Khép môi lại mà hát bằng tiếng gió
Thuở còn em bổi hổi lửa xuân thì
Từng con chữ trốn vào bờ đơn điệu
Ngày không em ngôn ngữ cũng thiên di
Nằm khép mắt cơn thôi miên bồ hóng
Xước thanh âm vang vọng tiếng em cười
Mặt đàn câm, nốt nhạc hầm hập nóng
Khúc môi rời của ký ức vừa rơi.
Ngợp đầy trời những phôi thai quá khứ
Dệt muộn phiền hun hút vực âm xanh
Tiết tấu gió bấu ngược chiều đổ vỡ
Nỗi buồn thơm từ huyệt tận hiện hình

 

Phương Uy

Những bộ phim đáng xem (phần 1)

40
Featured Image: Gavin Smith

 

Người 200 tuổi – Bicentennial Man (1999)

Đây là một bộ phim rất hay, nó đặt cho ta một câu hỏi mang tính nhân văn: “Thế nào là con người?” Phải chăng khi ta được sinh ra với thân xác con người thì ta mới đúng là người? Vậy một rô bốt thì sao? Một rô bốt từ vô tri vô giác bắt đầu biết nhận thức, biết học hỏi, tìm mọi cách để có được cảm giác như con người, có cảm xúc và biết yêu, và cuối cùng chấp nhận cái chết như một con người. Trên thân phận là một con người nhưng chúng ta dường như chẳng biết quý trọng điều đó, nhiều người từ bỏ món quà quý giá đó để biến thành những bộ máy thực thụ.

Trong khi con người tìm cách kéo dài tuổi thọ của mình thì anh chàng người máy trong phim lại đi tìm cái chết dù có thể sống bất tử trong thân phận người máy, chết để có được phẩm giá của một con người. Ngoài ra bộ phim cũng nêu bật vai trò của ông chủ rô bốt, đó là một người cha tốt, một con người thực thụ. Chính ông đã tạo điều kiện để một rô bốt có thể làm người. Để làm được điều này thật không đơn giản tí nào. Giả như ngày nào đó con chó bạn đang nuôi bỗng trở nên khôn ngoan như con người, thì khi ấy liệu bạn có thể tôn trọng nó như một con người và đối xử bình đẳng thay vì xem nó như một con thú?

Sàn Đấu Sinh Tử – Fight Club (1999)

Có bao giờ bạn thấy mình trở nên vô cảm và không nhìn thấy phương hướng khi sống trong xã hội này? Những cảm xúc, những tính cách được định sẵn để chúng ta noi theo. Trong cái thế giới mà phần đông con người mặc những bộ đồng phục như nhau ngồi trong văn phòng, làm những công việc cứ lặp đi lặp lại. Cái thế giới mà đa số chúng ta là những phục vụ bàn cho các nhà hàng hay quán cà phê và cứ thế suốt cả đời.

Chúng ta không thấy được chúng ta đang sống, cái cảm xúc của tâm hồn trở nên chai cứng và đơn điệu. Ý nghĩa của đời ta nằm ở đâu? Có nhiều lúc ta muốn thế giới này khác đi, muốn phá bỏ tất cả để con người trở về với sự hoang sơ của nó, muốn được đối diện với sự mạo hiểm của sống và chết để thấy mình đang thật sự sống. Muốn lột đi cái mặt nạ đang đeo hàng ngày để được sống trong đam mê. Đây là một bộ phim đáng xem nhưng đừng bắt chước nhé.

Phía Sau Bóng Tối – After The Dark (2013)

Bộ phim kể về lớp học triết và một vấn đề được đặt ra để thảo luận là: nếu chỉ một nhóm người được sống vào ngày tận thế thì ai sẽ được chọn để sống sót. Với vấn đề đó thì không khó để chúng ta có một chọn lựa mang tính lý trí, sao cho sự lựa chọn là hợp lý nhất. Nhưng liệu cách làm ấy có phải là đúng nhất? Sự tồn tại phải chăng mang ý nghĩa lớn nhất với một con người?

Để tồn tại thì ta phải bỏ qua tình yêu? Bỏ qua đạo đức? Bỏ qua cảm xúc? Bỏ qua lý tưởng? Nhưng liệu như thế ta có còn là con người nữa không? Hay giống như con thú rồi? Ở một giai đoạn nào đó thì sự sinh tồn là điều quý giá nhất, nhưng sẽ có lúc ta nhận ra rằng sống ý nghĩa mới là điều ta cần có nhất.

Hơn Cả Tiểu Thuyết – Stranger Than Fiction (2006)

Ngày nay con người ta sống như một cái máy, đánh răng bao nhiêu lần mới gọi là sạch, ăn thức ăn nào mới tốt, làm việc theo một chương trình định sẵn. Tất cả đều được số hóa một cách chính xác và lặp đi lặp lại. Đôi khi ta làm một việc mà ta không ý thức được vì ta vẫn làm chúng mỗi ngày, những khi đó ta đang tồn tại chứ không phải là sống. Thế giới chung quanh ta trở nên mờ nhạt và vô nghĩa.

Nhưng sẽ ra sao nếu một ngày nào đó bạn nghe một tiếng nói vang lên trong đầu, tiếng nói ấy kể những việc bạn đang làm. Bảo đảm khi đó cuộc đời bạn sẽ thay đổi 180 độ vì nhận ra rằng cuộc sống của ta sao quá vô vị và ta phải sống khác đi.

Không chỉ có thế, bộ phim cho chúng ta hiểu rằng thế nào mới gọi là sống, và khi bạn hiểu giá trị của cuộc sống thì bạn sẽ biết mình nên chọn điều gì dù điều bạn chọn lựa là vô cùng khó khăn. Đây là một bộ phim dễ hiểu nhưng rất khó để cảm nhận nó một cách sâu sắc.

Lấy Độc Trị Độc – Equilibrium (2002)

Bộ phim vẽ lên một thế giới mà con người xem cảm xúc là nguồn gốc mọi tội lỗi. Ở trong xã hội ấy con người phải sống mà không được có cảm xúc, những gì khơi lên cảm xúc sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt bằng bạo lực. Mọi thứ như văn học, âm nhạc, hội họa, điện ảnh… đều bị thiêu hủy. Con người chỉ sống và làm việc, không tình yêu, không vui buồn, không có sự thương xót. Một thế giới phi lý không tưởng. Nhưng sự không tưởng đó từng tồn tại trong thế giới loài người này rồi đấy.

Trong phim có một đoạn đối thoại rất hay:

– “Tại sao anh sống?” –

– “Tôi sống để… để bảo vệ sự duy trì của xã hội vĩ đại này, phục vụ cho Libria.”

– “Thật vòng vo! Anh chỉ tồn tại để kéo dài sự sống của mình, mà sống để làm gì?”

– “Vậy còn cô… cô sống để làm gì?”

– “Để có cảm xúc. Vì chưa làm việc gì thì không thể biết nó như thế nào. Nhưng nó cũng cần thiết như hơi thở vậy, và không có nó… không có tình yêu, không có giận dữ, không có nỗi buồn… thì hơi thở chỉ là nhịp gõ của đồng hồ.”

(Lúc coi bộ phim đến cảnh nhân vật chính sau khi có cảm xúc đã khóc khi nghe nhạc trong cái nhà kho mà người ta tàn trữ những đồ vật bị cấm. Tôi đã khóc cùng anh ta, tôi khóc cho những thứ đã, đang và sẽ bị đốt đi vì sự ngu muội của con người.)

Giới thiệu với các bạn trước 5 bộ phim, bài sau sẽ giới thiệu thêm 5 bộ nữa.

Mắt Đời

Tâm sự của một người thích viết

48
Featured Image: Daniel F. Gerhartz

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi đều học văn nên thật dễ hiểu vì sao văn chương lại ngấm vào máu thịt tôi. Thời đi học, tôi luôn có những cuốn sổ tay chép đầy văn thơ, có khi lên thư viện đọc được cuốn sách hay chép lại gần như nguyên cả quyển. Không chỉ chép mà còn thích thú học thuộc những câu văn, những bài thơ mình cho là tâm đắc.

Lớn lên một chút, tôi nhận ra mình mê mẩn sách, nhất là các loại sách văn học. Tôi đọc ngấu nghiến bất cứ tác phẩm nào mình mượn được. Vừa hăm hở đọc thật nhanh lại vừa sợ chẳng mấy sẽ hết mất nên lại phải cố kìm mình lại để đọc thật chậm, thật chậm. Với tôi không gì thú vị bằng việc thưởng thức cái hay cái đẹp của văn chương, từng câu, từng chữ, thậm chí từng dấu chấm, dấu phẩy cũng không thể bỏ qua. Đọc xong rồi, nhắm mắt lại để tận hưởng cái dư vị của nó còn đọng mãi trong đầu.

Yêu văn như vậy nên tôi ngưỡng mộ tất cả những ai có khả năng viết lách và luôn thầm ao ước, một ngày nào đó mình cũng viết được những câu những đoạn hay như người ta. Thế rồi một buổi sáng đẹp trời tôi quyết định tập tành thử sức mình xem sao.

Như bất cứ người viết nào, tôi cũng quan niệm viết trước hết là cho chính mình, sau đó nếu tìm được sự đồng cảm của mọi người thì tuyệt vời biết bao. Đã qua rồi thời nhật ký chỉ để cho mình xem, mình đọc, bây giờ người ta viết lên blog công khai để mọi người biết mình như thế nào và chờ đợi họ comment lại.

Lý do quan trọng hơn, viết giúp tôi giải tỏa, thỏa mãn khát khao được nói những điều mình nghĩ. Vì trong cuộc sống có quá nhiều điều mình nghĩ nhưng chẳng dám nói ra. Có thể là do ngại, do tế nhị, sợ mất lòng người khác hoặc do sợ nói ra mà không nhận được sự đồng tình, ủng hộ, cũng có thể là để giữ lại một khoảng lặng cho riêng mình. Ngay cả với những người thẳng thắn bộc trực nhất, tôi tin là cũng không thể dùng lời mà nói hết được những điều mình nghĩ, huống chi là với người có đời sống nội tâm khép kín thì càng không thể phơi bày những ngóc ngách trong tâm hồn mình qua cách nói trực tiếp.

Ai đã đọc cuốn Yêu và sống của Lê Vân thì sẽ hiểu tại sao cô ấy phải chọn cách viết hồi ký để bộc lộ mọi cung bậc sắc thái tình cảm của mình. Mấy chục năm u uất, vật lộn với cảm xúc của bản thân, không được nói những điều mình nghĩ nên đến một lúc nào đó cô ấy cần phải được giải tỏa. Cách giải tỏa dễ dàng nhất nhưng cũng hiệu quả nhất là viết. Tất nhiên chưa đến mức “giải tỏa” hay là “chết” nhưng chắc chắn là nếu không giải tỏa thì sẽ đau khổ đến lúc chết.

Trải qua một biến cố lớn của cuộc đời, tôi vấp phải trở ngại trong giao tiếp vì thế lại càng ít có cơ hội được nói những điều mình nghĩ. Hậu quả là tôi luôn cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa đám đông, giữa ngay chính những người thân quen của mình. Mọi người nói đấy, cười đấy mà sao tôi thấy xa cách quá chừng, tôi đang ở đây mà lại như không ở đây, tôi đang hiện hữu mà lại như vô hình với tất cả. Do vậy, tôi đã chọn cách viết: viết nhật ký, viết tản văn, viết tùy bút. Tôi ước mình có thể làm thơ để viết được nhiều hơn nữa.

Viết còn là cái phao cứu sinh, là câu kinh kệ cứu rỗi một tâm hồn đã nhuốm màu u ám, tối tăm trong tôi. Khi viết lòng tôi trong sáng hơn, cái nhìn với cuộc sống thanh thản nhẹ nhàng hơn. Trong phút chốc, tôi được thoát khỏi cái hiện thực tù túng, quẩn quanh của mình, được tách mình ra để chiêm nghiệm, quan sát, để ước mơ, bay bổng hoặc đơn giản là chỉ để quên.

Khao khát được nói những điều mình nghĩ bao nhiêu thì tôi cũng khao khát được trút hết lên đầu ngọn bút bấy nhiêu. Tiếc là sức viết của tôi quá kém cỏi, ý tưởng thì dồi dào mà cách diễn đạt lại hạn chế. Bao nhiêu tờ nháp đã xé, bao nhiêu bản thảo đã bỏ, cầm bút lên rồi lại đặt bút xuống. Những dòng cảm xúc liên tục chảy trong đầu nhưng mỗi khi đứng trước trang giấy trắng lại  tắc nghẽn như có một tảng đá lớn chắn ngang khe nước nhỏ, khiến tôi luôn cảm thấy có lỗi với chính mình vì đã không thể viết ra được những điều mình nghĩ.

Thế nhưng, từng ngày, từng ngày… tôi  vẫn nuôi dưỡng niềm tin và hy vọng một lúc nào đó, ngọn lửa “muốn viết” và “phải viết” âm ỉ cháy trong tôi bấy lâu sẽ bùng sáng. Ai đó đã nói rằng: “Nếu bạn có đam mê trong tim, nó sẽ không bao giờ lụi tắt.” Liệu có được như thế chăng?

 

Phương Liên

Thời gian và sự thay đổi

6
Featured Image: Mika Hiironniemi

 

“Những thứ cao siêu chưa chắc là những thứ vĩ đại
Nhưng những thứ vĩ đại thì lại giản dị đến vô cùng.” – Khuyết danh

Những điều tưởng chừng như phức tạp vốn dĩ lại được cấu tạo bởi vô số thứ đơn giản. Tôi nhận ra rằng mình đang tìm kiếm sự ĐỔI THAY. Những gì chúng ta đang làm dù là tình yêu chân thật cho một người hay một thứ gì đó, điều mà mọi người thường cho là vĩ đại vẫn phải chịu sự chi phối bởi dòng chảy của THỜI GIAN.

Chúng ta đang là những điểm vô cùng bé trên dòng chảy thời gian mà sự đổi thay là điều gắn bó với chúng ta trong cuộc đời ngắn ngủi. Từ những tế bào nhỏ nhất đến những thứ vĩ đại không hình dạng như tình yêu. Nỗi buồn, niềm vui, hạnh phúc, đau khổ làm ta tưởng chừng như thời gian dừng lại. Ta khư khư ôm những cảm xúc như một điều bất biến, nhưng vốn dĩ chỉ có sự đổi thay là không thay đổi.

“Thay đổi”, điều mà đã quá nhiều người đã gán cho nó là tiêu cực, là sai trái mà điều đúng phải là chung thủy, trung thành. “Người tôi yêu đã đổi thay” – câu nói thường nghe của người thất tình. Nhưng phát biểu này luôn đúng. Sự đổi thay là điều ắt hẳn đang diễn ra có điều trong góc nhìn người này thì tốt, có điều trong góc nhìn người khác thì xấu. Nhưng vốn dĩ nó vẫn là nó, dù bất kể chúng ta đang làm gì, thì thời gian vẫn là thứ vô hình gắn bó, đổi thay là người bạn chẳng bao giờ bỏ ta mà đi.

Vật chất – Cái đầu tiên giúp chúng ta tồn tại là thức ăn và nước uống hay trong xã hội chúng ta hiện nay được hiện thực hóa là “tiền”. Tiền không xấu cũng không tốt, tiền chỉ là tiền thế thôi. Chúng ta cần nó để tồn tại vì vốn dĩ khi bắt đầu cảm thấy “no”, bản năng con người mới được hạn chế tới mức thấp nhất nhường chỗ cho tư duy vượt lên và khả năng tiềm ẩn hay giá trị thật sự của một người được đánh thức. Để bắt đầu sống chúng ta cần phải kiếm đủ cho cái bản năng đang đói. Kiếm đủ chỉ là kiếm đủ vì vốn dĩ đã quá nhiều người bỏ thời gian ít ỏi của cuộc đời mình chỉ cho việc chạy theo vật chất.

Tinh thần – Có lẽ cái hình ảnh con sói cô độc, hay tinh thần tự lực tự cường là hình ảnh làm cho chúng ta cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, cảm thấy chúng ta có đầy đủ sức mạnh để bắt đầu phá tan mọi thứ, làm bất cứ điều gì mình muốn. Nhưng sự thật là chúng ta không thể một mình, chúng ta dần dần quên rằng chúng ta có sự liên kết mạnh mẽ với quy luật vật lý, con người, với thế giới, thiên nhiên, và cả xã hội đôi khi đầy rẫy những bất công. Dù đôi lúc chúng ta chỉ muốn cắt đứt mối quan hệ với một người này, hay người khác, với điều này hay điều khác thì dẫu sao chúng ta vẫn cần sự liên kết này. Chúng ta không đơn độc và chúng ta không thể sống nếu đơn độc.

Khi bắt đầu thấy đủ về vật chất và tinh thần, chúng ta bắt đầu hỏi những câu hỏi xa hơn về sự sống, về cuộc đời, về những thứ đang diễn ra, tại sao con người ta phải tồn tại? Chúng ta bắt đầu tìm kiếm ý nghĩa – ý nghĩa thật sự của cuộc đời đang bị chi phối bởi sự ĐỔI THAY từng ngày của vật chất (thể xác) và tinh thần. Mọi người đang làm mọi thứ để có được cuộc sống tốt đẹp hơn có chăng cũng vì điều này, chinh phục được thời gian; cái thước đo lớn nhất trong cuộc đời mỗi con người.

Hãy tự hỏi mình, nếu cuộc đời ta, thời gian ta đang có chỉ còn có một ngày – ta sẽ làm gì? Ta có muốn rong chơi đây đó, hay chạy tới ôm mẹ, hôn người yêu, đi kiếm tiền… có khi là những điều lớn hơn là đóng góp cho mình, cho xã hội, cho loài người, cho trái đất hay đơn giản là nằm ngủ một giấc cho đã. Vì vốn dĩ dù ta có làm gì thì có một ngày chúng ta đều phải CHẾT. Đúng hay sai, vĩ đại hay nhỏ bé, ý nghĩa mà ta thực sự đang tìm kiếm cho cuộc đời mình đều THAY ĐỔI như đúng bản chất của thời gian.

Cuộc đời ta như con thuyền nhỏ giữa đại dương thời gian mênh mông. Hãy sống một ngày như ta chỉ còn có một ngày để sống. Câu trả lời tưởng chừng như đơn giản nhưng vốn dĩ những điều đơn giản lại là những thứ vĩ đại khác đang ẩn chứa nhiều điều đơn giản hơn. Hãy trân trọng thời gian chúng ta đang đó có lẽ là lời khuyên tốt nhất cho tôi.

 

Ha Huy

[Phỏng vấn] Rio Lam — Sẽ luôn có đường đi, nhất định sẽ có

2
Featured Image: Vivienne Gucwa

 

Nguyễn Hoàng Huy: Em có thể giới thiệu sơ qua về mình cho các độc giả Triết Học Đường Phố được biết?

Rio Lam: Em là một đại diện điển hình của thế hệ 9x đời đầu. Nói điển hình không có nghĩa là em giỏi hay tài năng xuất chúng gì. Em giống các bạn khác, không có gì nổi bật, “điển hình” có lẽ là ở chỗ đó. Các bạn 9x cứ thấy mình thế nào thì tức là em cũng gần như vậy. Còn những bạn đọc thế hệ khác nhận xét 9x thế nào thì cứ nhận xét em như thế, vậy là được ạ.

Nguyễn Hoàng Huy: Anh được biết em đã từng viết sách, dịch sách và đã từng có sách xuất bản, nên anh đoán em là một người đọc sách cũng khá nhiều. Theo em như thế nào là văn hay chữ tốt? Như thế nào là một bài văn không hay?

Rio Lam: Em nghĩ đầu tiên phải xác định rằng mình đang viết ở mảng nào. Viết bài luận khoa học thì phải logic, chặt chẽ, khách quan. Viết nhật ký cho bản thân thì cứ dốc hết lòng dạ, tâm trí ra trang giấy. Làm thơ thì phải tìm cho được thi hứng, viết báo lại phải viết xúc tích. Cứ đáp ứng những yêu cầu cơ bản cho từng thể loại thì với em là hay rồi. Còn sự “hay” trong mắt người đời là do tùy duyên mỗi người. Làm sao để văn em hay em còn không biết ấy chứ *cười* Sau khi đáp ứng được yêu cầu của thể loại thì bước tiếp theo là xem trọng độc giả, em nghĩ vậy. Viết nhật ký thì độc giả là chính mình, cho nên không được ngại, không được dối lòng.

Viết truyện cho teen thì không được xem thường teen, cho rằng cứ “phăng” ra vài mẩu chuyện tình cảm sướt mướt là xong. Em vốn là người không thích viết truyện tình cảm tuổi teen, nhưng ngày xưa khi làm cho Hoa Học Trò, em bắt đầu bằng thể loại đó và luôn tâm niệm một điều như vậy. Dù viết cho một đứa trẻ lớp 1 hay một vị giáo sư, dù thể loại nào đi nữa, em cũng phải viết ra thứ tốt nhất có thể. Đối tượng độc giả mình hướng đến dù bằng cấp, học vị, tuổi đời khác nhau; nhưng mình luôn phải tôn trọng người ta. Sự tôn trọng đó sẽ dẫn mình đi xa hơn mình nghĩ, hoặc ít nhất, nó giúp mình tôn trọng chính tác phẩm của mình. Còn nếu đang làm việc (được trả lương), sự tôn trọng đó lại là thái độ chuyên nghiệp.

Nguyễn Hoàng Huy: Em có thể giới thiệu một vài tác giả Việt Nam cũng như nước ngoài em yêu thích?

Rio Lam: Em không đọc văn Việt Nam nhiều lắm, dường như vì duyên chưa đến. Em có thể kể ra tên một số quyển sách ảnh hưởng đến thế giới quan của em: Suối nguồn, Mùi hương, Khúc du ca cuối cùng, truyện cổ Andersen… Nhưng em không nghĩ là mình thích một tác giả nào cụ thể. Để thích thì em phải đọc hẳn vài tác phẩm của họ cơ, mà em lại đọc chưa đủ nhiều.

Nguyễn Hoàng Huy: Quan điểm của em về các cuốn sách kỹ năng, sách dạy làm giàu…

Em không có ý định làm giàu, nên em không quan tâm đến thể loại sách này. Em nghĩ nếu bạn nào đang băn khoăn không biết có nên đọc không thì các bạn có thể hỏi những người đã giàu rồi *cười* Xem thử họ có đọc không vậy.

Nguyễn Hoàng Huy: Em hãy kể cho mọi người biết về câu lạc bộ Vừng Ơi. Hiện tại đã có khoảng bao nhiêu thành viên, mọi người tập họp một tháng mấy lần, anh đoán hoạt động chính của nhóm là chia sẻ kiến thức, không biết có đúng không?

Rio Lam: Vừng Ơi là một nhóm bạn muốn chia sẻ và lan tỏa sức ảnh hưởng của văn hóa – nghệ thuật ở Đà Nẵng ạ. Đà Nẵng của em mang tiếng là thành phố lớn, thành phố đáng sống, vậy mà… nói chung là nghe hoài cái câu, “Sao chuyện gì hay ho cũng diễn ra ở Sài Gòn, Hà Nội?” riết tụi em thấy chán và muốn làm một cái gì đó. Người ta chưa thấy thị trường tiềm năng cho các hoạt động này ở Đà Nẵng, vậy thì tụi em phải tạo ra thị trường đó để người ta chú ý đến.

Mô hình của Vừng Ơi tranh thủ mọi thế mạnh có sẵn của địa phương, cũng như nhận thức rõ ràng về điểm yếu của nơi đó để có lối hoạt động linh hoạt. Lâu dài và tham vọng hơn, em hy vọng mô hình Vừng Ơi – Đà Nẵng có thể áp dụng cho những địa phương nhỏ khác. Anh biết mà, lâu nay những câu lạc bộ, hội nhóm quy mô ít khi mở rộng hoạt động ra những địa phương nhỏ, nếu có cũng chỉ ở hình thức “chi nhánh.” Mỗi năm vài lần các bạn ở địa phương đó lại khăn gói quả mướp đi về hai đầu đất nước để dự hội thảo, sự kiện, v.v… Nhưng khi về lại quê nhà thì vẫn gần như “tay trắng,” không thay đổi gì được mấy ở quê mình. Em nghĩ sự thay đổi ấy phải đến từ bên trong, từ nội lực, chứ không thể chờ ngoại lực được nữa.

Nguyễn Hoàng Huy: Em có nhận xét gì về hệ thống giáo dục ở Việt Nam hiện nay, và có giải pháp nào đưa ra để cải tiến nó? Giải pháp anh đưa ra là loại bỏ bộ giáo dục, tất nhiên anh biết sẽ có rất nhiều người không đồng ý với giải pháp này.

Rio Lam: Em muốn nhận xét về những người đang chịu ảnh hưởng từ hệ thống giáo dục đó hơn ạ. Vì em nghĩ bây giờ nếu em nhận xét về hệ thống giáo dục, mọi người đều có thể đoán được em sẽ nói gì, và chỉ khiến họ… quẩn quanh hơn thôi (trong trường hợp chẳng may người ta tin lời em).

Em muốn nói với các bạn đang học tập dưới mái trường rằng mọi thứ thực sự vẫn có thể thay đổi, và bạn đủ sức thay đổi, ít nhất là cho bản thân mình. Bây giờ những trang web cung cấp các khóa học online miễn phí rất nhiều, chẳng hạn như Coursera, MIT, v.v… Nhất là với những bạn học các ngành tương tự như em (Public Relations, Marketing,…) thì ngay cả trường ở Mỹ cũng không thể cung cấp cho bạn kiến thức hoàn hảo. Cái này không phải do hệ thống giáo dục, mà do đặc tính chuyên ngành. Đi ra ngoài kia, làm cái gì đó, chạy một dự án cho bản thân, v.v… Năm lớp 10 em và hai người bạn đi đọc truyện thu âm cho trẻ em trường khiếm thị, tốn kém cũng không bao nhiêu (chỉ khoảng 300,000 VNĐ), mà học được bao nhiêu thứ bổ ích.

Nếu môi trường ở Mỹ cho em điều gì, thì đó chính là khả năng tự học, sự tự tin là mình có thể “thay đổi” nhiều thứ. Môi trường ở Việt Nam không hỗ trợ những khả năng này, nên em cũng thông cảm nếu các bạn chưa làm được. Nhưng sự thông cảm của em chắc cũng không làm các bạn no ấm hơn, nên tốt nhất là ngừng đổ lỗi những gì mình chưa thể thay đổi, và thay đổi chính bản thân mình. Gandhi nói thế mà.

Nguyễn Hoàng Huy: Em có hứng thú với chính trị không? Nếu có thì chủ trương, đường lối chính trị của em là gì? Và theo em thì chính phủ và bạo lực có liên quan tới nhau như thế nào? Theo em thì bạo lực có nên được sử dụng đến ngoài các trường hợp tự vệ không?

Rio Lam: Em từng nghĩ mình không hứng thú với chính trị, nhưng rồi dần dần tò mò, giống như kiểu nghe chuyện bà hàng xóm nhà bên có ông chồng theo gái, mình cũng hóng hớt muốn biết thêm. Thật ra cơ bản em là đứa tò mò mọi thứ, từ khoa học đến xã hội.

Em không có chủ trương về chính trị, bởi lẽ em thuần túy thích quan sát nó rồi dự đoán này nọ như một người viết quan sát cuộc đời này.

Em không hiểu rõ “bạo lực” anh nói đến cụ thể là gì, nhưng chẳng phải là bạo lực có liên quan đến tất cả mọi người sao ạ? Con người ta đánh nhau, chống trả, đàn áp,… thế là có bạo lực. Em đang cố gắng trở thành người không ủng hộ bạo lực dưới mọi hình thức, nhưng cá nhân em thỉnh thoảng vẫn điên lên muốn tát ai đó một cái. À, cái này là kể thêm thôi ạ.

Nguyễn Hoàng Huy: Em có ủng hộ dân chủ (democracy) không? Đa số mọi người hiện nay đều ủng hộ dân chủ, trừ anh, vì những lý do anh đã đề cập tới trong bài viết của mình cách đây không lâu.

Rio Lam: Nếu đặt mọi thứ trong lý thuyết, rằng dân chủ nghĩa là mọi người đều có quyền quyết định ngang nhau, chuyện gì cũng bỏ phiếu bầu, thì em thực sự là người không ủng hộ dân chủ kiểu đấy *cười* Einstein có câu nói về sự ngu dốt của đám đông, và em tin câu nói ấy là đúng.

Nhưng với tình hình hiện nay trên toàn thế giới, dân chủ có rất nhiều biến thể, hình thức khác nhau. Thậm chí nhiều người xưng là dân chủ cũng chưa hẳn đã là “dân chủ” thực sự như lý thuyết em vừa nói. Em vẫn đang tìm hiểu về chuyện này vì không có đủ kiến thức đưa ra nhận định.

Nguyễn Hoàng Huy: Dự tính cho tương lai của em là gì? 10 năm sau em có nghĩ em sẽ trở thành một cây viết nổi tiếng không? Anh thấy em rất có tiềm năng.

Rio Lam: Dự tính tương lai của em là làm việc cho một tổ chức NGO, đóng góp chút xíu vào công tác giáo dục ở Việt Nam, đặc biệt là hỗ trợ những bạn học sinh bất hạnh hoặc các em nhỏ mồ côi. Em thấy mình may mắn quá, sinh ra được ba mẹ yêu thương, được đi du học. Em thực ra là đứa học không xuất sắc, thế nên lần đầu tiên khi được tiếp xúc với điều kiện ở Mỹ, em cứ mặc cảm hoài một câu này, “Nếu mấy bạn nghèo nghèo mà học giỏi được tới đây, chắc họ còn tiến xa gấp vạn lần mình.” Nói chung ở đời khi nào cũng có bất công bởi tấm chăn không đủ rộng để đắp cho cả mọi người, em sinh ra đã giành mất phần chăn lớn hơn nên em muốn trả ơn cho đời.

Có một khoảng cách giữa giới hàn lâm và thị trường mà chưa có cây cầu nào băng ngang qua. Em chỉ quan tâm đến các khái niệm “hàn lâm” và “thị trường” gần đây thôi ạ, vì phải cân bằng giữa hai thứ đó trong nhóm Vừng Ơi. Riêng bản thân em không chia ranh giới giữa hai cái đó. Nếu phần lớn mọi người có một lượng kiến thức nhất định về cái gì đấy, thì nó sẽ là đại chúng, đó là cách em định nghĩa. Nhưng mà em ko nghĩ hai cái này phân tầng cao thấp hoặc tốt xấu. Em hy vọng một ngày nào đó góp phần xây được cây cầu nối hai thứ này.

Nguyễn Hoàng Huy: Em có thông điệp gì khác muốn nhắn gửi đến mọi người không?

Rio Lam: Có ạ. Chuyện này em mới nhớ ra gần đây.

Chả là hồi ấy trên mạng có câu nói gây cảm hứng: “What is the last time you did something for the first time?” Em đọc xong thấy xúc động lắm, nhưng khi nhớ lại thì hóa ra lần cuối em làm thứ gì đó lần đầu là mới hơn tuần trước, lúc em thử một quán café mới.

Thế nên em nghĩ mọi người có thể ứng dụng câu nói này vào những việc nhỏ hằng ngày, chả tốn kém gì lắm mà sẽ thấy đời lạ hơn. Nói chung bây giờ muốn làm gì cũng có cách, có công cụ, nguồn lực. Dẫu nơi mình ở khó tiếp cận những thứ đó hơn nơi khác, nhưng sẽ luôn có đường đi. Nhất định sẽ có.

Giải Pháp? Dễ như ăn cháo!

169
Featured Image: Loi Nguyen Duc

 

Vấn đề mà tôi viết trong bài này có thể gây nhiều tranh cãi, có thể có người bảo là vượt quá sự hiểu biết của tôi nhưng thôi thì cứ viết, viết để phá bỏ một tượng đài đã cũ và xây lên một tượng đài to lớn hơn.

Nếu có người hỏi bạn: “Là một người Việt Nam thì điều gì khiến bạn tự hào về dân tộc mình?” Không khó để chúng ta biết được câu trả lời đó: “Dân tộc tôi là một dân tộc kiên cường và bất khuất, dành được độc lập sau ngàn năm bắc thuộc, 3 lần thắng quân Nguyên, biết bao lần thắng quân xăm lược phương bắc, chiến thắng quân Pháp ở Điện Biên Phủ gây chấn động thế giới, chiến thắng cường quốc số 1 thế giới là Mỹ…” Nhưng tôi thật sự rất muốn hỏi là những điều đó rất đáng để tự hào hay sao?

Ta sống trong căn nhà của mình, một hôm có tên cướp xông vào nhà cướp bóc, sau bao phen chiến đấu vất vả, nhà cửa tan hoang, máu me đầm đìa cuối cùng thì tên cướp cũng bỏ đi. Sau đó còn lại với thân thể đầy vết thương, anh em người thì chết, kẻ thì tàn tật, chúng ta lại nhảy cẩn lên vui sướng tự hào và ăn mừng, rằng chúng ta rất tài ba, rằng tên cướp kia dù to lớn hơn ta nhưng ta vẫn đuổi đi được.

Nhưng hãy nhìn lại đi, niềm tự hào đó phải chăng là niềm tự hào của một kẻ yếu nhược và thất bại? Ta đuổi được cướp đi đấy nhưng ta có làm gì được hắn không? Ta có đến tận hang ổ của hắn để đánh bại? Nhìn lại đi! Ta so với hắn chẳng là cái đinh gì cả. Tại sao người đi cướp không phải là ta? Tại sao ta không mạnh như tên cướp ấy để chỉ có ta cướp của người khác chứ chẳng ai dám cướp của ta?

Chúng ta có những chiến thắng vẻ vang nức lòng quân dân trước Trung Quốc, Pháp và Mỹ, nhưng chiến thắng đó là chiến thắng của kẻ bị đánh, so với họ ta là cái gì? Không là gì cả. Ta đánh thắng Mỹ, nhưng hãy tự hỏi nếu ta và Mỹ ở vào thế đối đầu một mất một còn thì sao? Với sức mạnh quân sự của Mỹ thì trong vòng 1 ngày tất cả các thành phố ở Việt Nam sẽ thành bình địa, trong vòng 1 tuần 99% dân số nước ta sẽ bị tiêu diệt. Ôi chúng ta là ai khi đứng trong thế giới này? Niềm tự hào mà chúng ta đang ôm ấp có cứu được chúng ta khi đó không?

Chúng ta quá quen với những tự hào bình thường. Có quốc gia nào đang tồn tại mà không có những chiến thắng chống ngoại xâm? Nếu không có thì quốc gia đó bị biến mất rồi. Để có một cái nhìn chính xác thì ta phải đặt nó trong sự bao quát và rộng lớn. Hy Lạp từng là trung tâm văn hóa thời cổ đại, Ý từng là một đế quốc bao phủ toàn Châu Âu và một phần Châu Phi. Pháp có Napoleon Bonaparte, Mông Cổ có Thành Cát Tư Hãn, Anh từng là nước có thuộc địa 1/4 thế giới.

Đức, Mỹ, Trung Quốc, Nhật… đều có cái mà họ đáng tự hào và được công nhận trên toàn thế giới, mọi dân tộc, mọi quốc gia khi nhắc đến họ đều thể hiện sự khâm phục. Còn chúng ta trong mắt của họ là gì? Hãy hỏi những người từng đi ra ngoài sẽ rõ. Ở trong ngôi nhà mình, chúng ta tự tôn vinh mình, tự xem mình vĩ đại. Nhưng sự thật có phải là vậy không? Nếu không phải thì đó gọi là tự sướng.

Tôi nói ra không phải để kích bát, nói ra để chúng ta biết chúng ta là ai. Muốn biết mình là ai thì phải biết đứng ở xa và nhìn bao quát. Nếu thế giới là một xã hội thì chúng là là thành phần dưới đáy xã hội đấy, học vấn lớp 9 ra trường, đi xe Trung Quốc, ở nhà lá, làm công nhân và bán tài sản để sống, trong nhà thì anh em ruột thịt nhậu nhẹt tranh dành đất đai đánh đập nhau, con cái thì đua đòi và hư đốn, đã vậy tư tưởng thì bảo thủ ngăn cấm con cái học hỏi lên cao… Nhìn đi! Có giống không nào?

Vậy muốn thoát ra cái địa vị đó thì làm thế nào? Giải pháp? Trời! nó dễ như ăn cháo! Trước tiên bỏ tiền ra cho con đi học những trường tốt (học hỏi mô hình giáo dục nước ngoài đi, xây nhiều trường học lên, tăng lương giáo viên, thắt chặt chất lượng ngành, thuê các vị giáo sư tiến sĩ nước ngoài về nước giảng dạy), rồi thì cha mẹ phải biết tiết kiệm và làm gương (đừng tham nhũng nữa), khi con cái học thành tài thì hãy trọng dụng nó nghe lời nó nói (đừng khiến cho người dân phải sợ hãi khi nói những điều đúng và tốt, phải biết bảo vệ những nhân tài có thể dẫn đất nước đi lên chứ đừng để các thế lực đen trù dập họ).

Hãy cho con cái xem những tờ báo hay chương trình tivi bổ ích chứ không phải các chương trình để chúng tự sướng hay đồi trụy (trả lại vai trò đích thực của truyền thông: chỉ nói sự thật), mua những cuốn sách bổ ích về cho con cái đọc (hạn chế kiểm duyệt đi), tạo điều kiện cho con cái đi đây đi đó cho biết với người ta (hay ít ra phải cho dân chúng có cái nhìn trung thực về bên ngoài), và điều cuối cùng rất quan trọng – khi con cái đã đủ trưởng thành thì hãy tin tưởng và dũng cảm trao lại gia đình cho nó quản lý.

Bạn thấy đó! giải pháp vô cùng đơn giản cho một con người, một gia đình hay kể cả một quốc gia nhưng vấn đề là người đó, gia đình đó, quốc gia đó có chịu làm hay không? kết quả thế nào thì hãy nhìn lại chính mình, đừng đổ lỗi cho điều gì cả, có rất nhiều người trước kia giống ta, nhưng giờ họ đều hơn ta cả rồi thì không có cách nào để giải thích cái dở của ta cả.

Có người bạn nói sao cứ nêu những cái xấu mà không phải là giải pháp khắc phục cho cái xấu đó. Nhưng bạn không hiểu rằng con người ta sẽ chẳng bao giờ làm cái điều được cho là tốt trước khi họ tự nhìn ra chính họ. Khi nhìn ra mình mới biết mình phải làm gì. Bây giờ chúng ta cùng xác định xem trong xh ngày này thì có được bao nhiêu người biết chúng ta là ai nào! Theo bạn thì có bao nhiêu % trong tổng dân số của VN nhỉ?

 

Mắt Đời
13:40 29/10/2014

Những điều cần biết trước khi tập ăn chay

Featured Image: Fiona Morgan

 

Những điều cần biết trước khi tập ăn chay:

– Đường là thứ nguy hiểm nhất. Nguy hiểm hơn cả thịt. Hãy bỏ ăn bánh kẹo, nước ngọt và các chất có nhiều đường. Các loại chất làm ngọt thay thế đường lại càng cực kỳ có hại. Chỉ nên ăn đường có sẵn trong gạo và trái cây.

– Rượu và thuốc lá giết người nhanh hơn là thịt. Hãy bỏ rượu và thuốc lá trước, rồi hãy tập bỏ thịt.

– Con vật mang nhiều mầm bệnh trong người. Thậm chí dù bệnh không phát ra ngoài, đa số con vật bị giết thịt đều không khỏe, vì chúng bị nuôi trong điều kiện cầm tù, thức ăn của chúng đầy chất hóa học giúp tăng trưởng. Khi bạn ăn thịt chúng, nghĩa là bạn ăn luôn mầm bệnh trong người chúng.

– Con vật khi biết mình sắp bị giết sẽ có những cảm xúc như sợ hãi, giận dữ, đau khổ, tiếc nuối… Ăn con vật nghĩa là ăn luôn những cảm xúc như vậy.

– Ruột của động vật ăn thịt như cọp, sư tử, báo, chó, mèo… có chiều dài tương đối ngắn, có rất nhiều axit. Điều đó giúp cho chúng tiêu hóa thịt rất nhanh. Ruột của con người thì ngược lại, xếp khúc nhiều và rất dài, và ko có nhiều axit. Điều này dẫn đến việc khi con người ăn thịt thì thịt tồn tại trong cơ thể rất lâu, dễ bị ôi thối trước khi tiêu hóa hết.

– Ruột của con người phù hợp hơn cho việc tiêu hóa rau quả. Rau quả có thể nằm trong ruột của chúng ta tương đối lâu và không bị ôi thối nhanh như thịt. Tổ tiên của loài người cũng từng sống trên cây và ăn rau quả, trái cây.

– Chúng ta có thói quen ăn thịt từ xưa, khi tổ tiên chúng ta bị cạn kiệt rau quả, trái cây, và chuyển sang ăn thịt. Điều đó đúng ra chỉ nên là tạm thời. Ngày nay khoa học đã chứng minh rằng ăn thịt thường xuyên là một trong những nguyên nhân hàng đầu gây ra ung thư. Thói quen ăn thịt là thói quen xấu cần phải bỏ.

– Con vật có linh hồn và cảm xúc, dù chúng không thông minh và phát triển như loài người. Chúng ta và các loài vật đã từng có cùng chung một tổ tiên xa xưa khi trái đất hình thành. Là loài phát triển nhất, chúng ta có nhiệm vụ của người anh lớn, là phải tạo điều kiện cho các loài khác cùng phát triển, chứ không phải là cầm tù, ngược đãi, và ăn thịt chúng. Điều này nó cũng man rợ như việc người da trắng từng cầm tù và nô lệ hóa người da đen vậy.

– Ngoài việc ăn thịt thì ăn cá nhiều cũng không tốt, vì cá có hàm lượng thủy ngân cao. Thủy ngân là chất độc.

– Ăn rau quả cũng cần phải chọn lựa kỹ càng, vì ngày nay rau quả bị nhiễm thuốc trừ sâu rất nặng. Tốt nhất là tự trồng ăn. Nếu không có thời gian, thì phải ngâm muối, rửa kỹ trước khi ăn.

– Đậu nành không phải là một nguồn protein tốt. Đã có rất nhiều nghiên cứu chỉ ra các tác hại của đậu nành. Ngoài việc gây rối loạn nội tiết tố ở nữ, nó còn là tác nhân gây ra nhiều loại ung thư khác nhau. Hãy chọn gai dầu, rau muống và cây bông cải xanh để làm nguồn protein.

– Sữa cũng không phải là một nguồn protein tốt. Ruột của người Châu Á không phù hợp để tiêu hóa sữa và chất Lactose có trong sữa. Ngay cả khi chọn loại sữa không có Lactose, thì sữa này cũng đã được vắt từ những con bò không hề vui vẻ và mạnh khỏe. Nên hạn chế sữa và các đồ ăn liên quan đến sữa càng nhiều càng tốt.

– Hãy ăn nhiều gừng. Gừng ít khi bị xịt thuốc trừ sâu. Gừng có tác dụng bảo vệ tế bào não khỏi những chất độc có trong thức ăn, nước uống và không khí.

– Hãy hút cần sa. Cần sa có khả năng ngăn ngừa bệnh Alzheimer, ngăn ngừa ung thư, giảm béo phí, và quan trọng hơn hết là giúp con người có thế giới quan rộng hơn. Tuy nhiên không được hút quá nhiều. Mỗi ngày một điếu vào buổi tối trước khi đi ngủ là phù hợp nhất. Nếu bạn là người có tập những môn như Yoga, Thiền, Thái Cực Quyền… thì không cần hút cần. Vì tác dụng của những môn này và hút cần là giống nhau.

– Quan trọng hơn hết, hãy nhớ rằng ăn chay (theo cách như trên) và hút cần không phải là phương thức tối ưu để dẫn đến việc có sức khỏe tốt. Với tình trạng thức ăn, nguồn nước và không khí nhiễm độc như hiện nay, thì việc ăn ít mới là phương thức tốt nhất để tăng cường sức khỏe.

– Ăn ít nghĩa là không ăn quá no, và không ăn quá nhiều bữa. Hãy bắt đầu bằng việc bỏ bữa trưa. Chỉ ăn bữa sáng và bữa tối. Cơ thể của bạn sẽ tự điều chỉnh để cân bằng năng lượng trong ngày. Thay vì ngày xưa cơ thể chỉ hấp thụ được 50% đồ ăn bạn ăn, thì bây giờ nó sẽ hấp thụ được 80%.

– Hãy tập thở chậm và nhai kỹ khi ăn. Để ý đến hơi thở của mình và làm chậm hơi thở lại sẽ giúp cho phổi hấp thu được nhiều ô-xi hơn. Nhai kỹ khi ăn làm cho ruột và bao tử hấp thu chất bổ tốt hơn. Như vậy bạn sẽ có nhiều năng lượng và không phải ăn quá nhiều trong ngày.

– Gan và thận của bạn là những công cụ vĩ đại giúp bạn sống đến ngày hôm nay. Bạn có thể đã vi phạm tất cả những điều trên, và vi phạm hàng ngày, nhưng bạn vẫn sống và vẫn khỏe, đó là nhờ vào gan và thận của bạn. Nhưng hãy nhớ, cỗ máy nào cũng có tuổi thọ của nó. Việt Nam có tỷ lệ ung thư cao nhất thế giới là vì có quá nhiều chất độc và gan thận không lọc kịp. Hãy giúp gan và thận của bạn bằng cách thở chậm, ăn chay, bỏ đường, bỏ rượu, bỏ thuốc lá, ăn ít, nhai kỹ.

 

Hội Ăn Chay Ăn Cỏ

Không nước không trăng

Featured Image: Silvia Dura

 

“Ni Cô Chiyono đã tu học nhiều năm, nhưng vẫn chưa đạt được gì cả. Một đêm, cô quãy đôi thùng xuống suối múc nước. Khi cô gánh nước trở về tu viện, cô vừa đi vừa ngắm ánh trăng soi rọi xuống mặt nước trong thùng. Bất thình lình, đòn gánh gãy đôi, giây thùng đứt và thùng nước rơi xuống. Nước đổ ào ra, bóng trăng tan biến – không còn – và Chiyono hoát nhiên giác ngộ. Cô đã viết bài thơ:

“Bằng cách này hay cách khác, tôi đã kềm giữ đôi thùng nước,
Mong rằng chiếc đòn gánh dòn yếu kia sẽ không gãy
Bất chợt, giây đứt thùng văng,
Không còn nước trong thùng, không còn trăng trong nước,
Tay tôi rỗng không, chẳng có vật gì,
Tâm tôi rỗng không, chẳng có vật gì.”

Giác ngộ không hẹn mà đến, thật bất ngờ, thật đột ngột. Không có sự tuần tự tiến trình tìm tới sự Giác Ngộ, bởi vì sự tuần tự thuộc về trí óc, và Giác Ngộ không phải là sản phẩm của trí óc. Giác Ngộ vượt qua hàng rào tư duy và nhận thức lô gích của trí óc. Vì thế, chúng ta không thể tiến dần về Giác Ngộ, mà đơn thuần chúng ta nhảy một bước vọt vào trong Giác Ngộ. Chúng ta không đi từng bước từng bước; không, không có những từng bước đó. Một là chúng ta đại ngộ, hai là không. Không có sự chứng đắc từng phần, từng mảnh.

Chân Lý là Chân Lý hoàn toàn, là viên mãn, tròn đầy. Chứng đắc là chứng đắc toàn diện. Hãy nhớ kỹ một điều cơ bản là:” trí óc không thể nào suy lường hiểu thấu được Chân Lý. Trí óc có thể làm công việc phân tích, suy luận, cân nhắc, v.v… những gì chúng ta có thể chia chẻ ra được. Trí óc có thể hiểu tất cả những gì mà chúng ta đem ra cân đong, đo lường, tính đếm. Vì thế, nếu chúng ta nghe theo trí óc, chúng ta không bao giờ đạt tới Chân Lý viên mãn được.

Đó chính là điều mà ni cô Chiyono đã sai lầm. Chiyono đã tu học, đã tư duy nhiều năm và đã bao năm trôi qua, cô vẫn chưa gặt hái được điều gì. Không có một sự cố gì xảy ra cho cô cả.

Trí óc con người có thể nghiên cứu về Thượng Đế, về Giác Ngộ, về Tuyệt Đối. Nó cũng có thể lừa bịp chúng ta là tất cả mọi sự việc trên đời này đều đã được giải thích tường tận, đã cho ra một đáp số trọn vẹn rồi. Ngay cả khi chúng ta nói chúng ta đã hiểu rõ ràng tất cả “về” Thượng Đế, về Chân Lý, về Phật, về Chúa, chúng ta đã tự lừa dối mình vậy.

Trí thức viên mãn là trí thức không phải “về” một cái gì. Khi chúng ta nói “về”, thí dụ như tôi suy nghĩ “về” anh, suy nghĩ “về” cuộc đời, suy nghĩ “về” tình yêu, v.v… chúng ta đã tự đặt mình trong thế nhị nguyên đối đãi. Vì có cái này nên có cái kia, vì có anh nên có tôi, vì có đối tượng nên có người suy nghĩ; chúng ta đang xoay vòng theo một vòng tròn như con kiến bò theo miệng chén; chúng ta không bao giờ nhảy vào được bên trong vòng tròn đó. Vì thế, khi một người nào đó nói rằng: “Tôi đã hiểu được chân lý, tôi đã hiểu được “Thượng Đế”, hắn ta thực ra chẳng hiểu được một tí gì cả.

Phật Tánh, Chân Lý, Thượng Đế, Chúa v.v… là trung tâm điểm; không phải là chu vi, ngoại giới, không phải là cái bên ngoài. Chúng ta phải thể nhập vào Chân Lý, chúng ta với Phật, với Chúa là một; đó là con đường duy nhất, không có con đường nào khác.

Đó là lý do Chúa Jesus đã nói: “Chúa là Tình Yêu – Tình Yêu viết hoa – chứ không phải là sự ái nhiễm của nam nữ. Bạn không định nghĩa được Tình Yêu, bởi vì bạn chưa hội nhập được vào tình yêu; bạn chưa là một với tình yêu. Bạn có thể là một nhà nghiên cứu, một nhà tâm lý, bạn có thể trở thành một học giả vĩ đại, nhưng bạn chưa bao giờ thể nhập vào Tình Yêu, vào Chân Lý Tuyệt Đối.

Tình Yêu chỉ thực sự hiện diện khi bạn trở thành tình yêu. Ngay cả khi người yêu bạn biến mất đi, tình yêu vẫn còn đó, bởi vì tình yêu đơn thuần là tình yêu, không có chủ thể, không có đối tượng. Cả hai chữ “chủ thể” và “đối tượng” đều là cái bên ngoài, là đối đãi. “Có cái này nên có cái kia”, “vì có anh nên tôi có mặt”; nếu còn có sự đối đãi, thì bạn đang đánh mất thực tại.

Khi hai tình nhân đứng bên nhau, cả hai đều vắng bóng. Chỉ có Tình Yêu hiện diện, chỉ có giai điệu Tình Yêu phát ra tiết tấu. Tình Yêu có mặt khi bản ngã con người vắng bóng; Tri Thức có mặt khi đầu óc con người chứa đầy ý niệm. Tri Thức thì thuộc về bản ngã, về cái tôi, và cái tôi đó không thể nào xâm nhập được vào trung tâm điểm cả; nó chỉ là chu vi, là vòng tròn ngoại giới. Với cái Tôi đầy ắp những quan niệm, Kinh Thánh, Kinh Vệ Đà, Áo Nghĩa Thư hay Kinh Koran, bạn mãi mãi là một kẻ xa lạ.

“Ni cô Chiyono đã tu học nhiều năm… “

Ni cô đó đã tu học nhiều năm hay nhiều kiếp rồi. Bạn cũng đã tu học nhiều năm hay nhiều kiếp rồi. Bạn đang chạy trên một vòng tròn. Bạn tưởng rằng bạn đã tới đích, nhưng không, bạn đang di chuyển trên một vòng tròn lặp đi lặp lại. Vòng tròn đó, người tín đồ Ấn độ giáo gọi là “Samsara”, có nghĩa là bánh xe, là vòng tròn. Bạn di chuyển, di chuyển mãi và không bao giờ tới đích cả. Bạn không bao giờ thấy được cái vòng tròn đó vì bạn chỉ biết một phần của vòng tròn đó mà thôi. Nó mãi mãi là một con đường, một con đường vô tận. Đó là những gì đã xảy ra cho bao kiếp nhân sinh.

“Chiyono đã tu tập và tu tập, nhưng vẫn chưa đạt được chân lý.” Vì sao? Không phải vì chân lý, giác ngộ khó khăn, hóc búa, mà chính vì khi bạn nỗ lực tìm hiểu nghiên cứu chân lý, bạn đã đi lạc hướng rồi. Bạn đã đi trật đường rầy rồi. Điều đó cũng giống như khi một người nào đó muốn đi vào căn phòng lại đâm đầu vào bức tường vậy. Vào căn phòng không phải khó, nhưng phải vào qua cánh cửa, chứ không phải qua bức tường. Nhiều người, rất nhiều người, khi họ bắt đầu cuộc hành trình, họ bắt đầu bằng học hỏi, nghiên cứu, bằng kiến thức, thông tin, triết lý, hệ thống hay lý thuyết. Họ bắt đầu từ “cái… về một cái… gì đó” cho nên họ đã va mặt vào bức tường vậy.

“Hãy là Chân Lý, hãy là Tình Yêu.” Nếu bạn muốn biết Tình Yêu. Nếu bạn muốn biết Thượng Đế, hãy thiền định. Nếu bạn muốn thể nhập vào vô tận, hãy lắng lòng cầu nguyện. Phải tự chính mình là Chân Lý, là Tình Yêu; chứ không phải là người đang cầu nguyện, không phải là người đang thu góp lại những gì người khác nhả ra và nhai lại. Hãy buông bỏ tất cả chữ nghĩa, kinh điển. Chúng nó chỉ là những hàng rào, những bức tường ngăn cản bạn nhảy vọt vào Bản Thể Tuyệt Đối. Cánh cửa Chân Lý sẽ không bao giờ mở ra nếu bạn ôm đồm một mớ Kinh Thánh, Kinh Vệ Đà, Kinh Koran, v.v… cũng như ni cô Chiyono đã tu học nhiều năm nhưng vẫn chưa đạt được gì.

Giác Ngộ là gì? Đó chính là sự tỉnh giác “Ta là Ai?. Giác Ngộ không có gì liên quan với thế giới bên ngoài. Giác Ngộ không có gì liên quan đến những gì người ta nói về nó. Những gì người ta nói đều lạc hướng hay chỉ diễn tả được một phần của Giác Ngộ. “Bạn đang có mặt tại đây, ngay phút giây này”. Tại sao bạn phải đi tìm cầu nơi Kinh Thánh hay Kinh Vệ Đà? Hãy nhắm mắt lại và bạn đang ở đây, trong niềm hoan lạc thiêng liêng vô tận. Hãy nhắm mắt lại và cánh cửa đã mở. Bạn đang có mặt tại đây, ngay phút giây này. Không cần phải hỏi ai hết, không cần một tấm bản đồ chỉ dẫn. Trong thế giới nội tại, không có bản đồ, không cần có bản đồ, bỏi vì bạn không đi về một hướng vô định.

Bạn đang có sẵn trong tâm một “nẻo về của ý”

Thực ra, bạn cũng không di chuyển gì cả. Bạn đang ở đây; bạn là mục đích. Bạn không phải là kẻ tìm kiếm. Bạn chính là “Giác Ngộ”; bạn chính là “Giải Thoát”; bạn chính là “Chân Lý”. Khi bạn chạy rong tìm kiếm cái bên ngoài, bạn là kẻ vô minh. Khi bạn quay ngược về bên trong mình, bạn chính là sự Giác Ngộ. Điều khác biệt duy nhất chính là sự chú tâm, sự quay ngược về.

Trong Kinh Thánh, danh từ “cải hóa” rất đẹp rất hay; nhưng nhiều người vì đã hiểu sai nên đã sử dụng nó không đúng. Sự “cải hoá” không có nghĩa là thay đổi một người Ấn Độ giáo thành một tín đồ Thiên Chúa, cũng không phải biến một người Công Giáo thành một tín đồ Ấn Độ giáo. “Cải hóa” có nghĩa là quay lại. “Cải hóa” có nghĩa là quay về nguồn, quay về bên trong, quay về tâm linh.

Tâm thức của bạn như một dòng sông, có thể trôi về hai phía, bên ngoài hay bên trong; chỉ có hai phía mà thôi, định hướng cho một dòng sông tâm thức. Nếu tâm thức bạn quay ra bên ngoài thì nó sẽ trôi qua nhiều đời, nhiều kiếp, và sẽ không bao giờ đạt tới mục đích; bởi vì mục đích chính là cội nguồn mà bạn đã quay đi, bỏ lại sau lưng. Cội nguồn đó không phải trước mặt, không phải là nơi mà bạn sẽ hướng tìm tới. Cội nguồn chính là nơi mà bạn đã quay lưng. Nếu bạn có thể quay ngược về điểm đầu tiên mà bạn đã xuất phát, bạn đã tìm thấy cội nguồn tâm linh rồi vậy.

Đó, đó là vì sao mà Chiyono đã tu học nhiều năm mà vẫn chưa đạt được gì, bởi vì cô đã chạy về phía trước tìm chân lý

Còn một điều này nữa tôi muốn nói với bạn: “Đừng tìm kiếm Chân Lý trong kinh điển.” Kinh điển chỉ là những xác chết, những thây ma. Đời sống là một dòng linh động, phát triển. Đi hỏi những xác chết về sự sống thì thực đáng buồn cười thay, phải không? (ghi chú của người dịch: Câu nói này có nghĩa là chúng ta không nên chấp trước vào văn tự chữ nghĩa, dù đó là kinh điển, mà hãy thực nghiệm tâm linh để thể chứng; Sự và Lý phải đi đôi, viên dung với nhau thì mới có thể đạt được giác ngộ; nếu chấp vào một bên thì sẽ rơi vào kiến chấp, sơ cứng tâm linh). Thần Krishna hay Chúa Jesus cũng không thể giúp gì cho bạn – trừ phi chính bạn là Krishna hay Chúa Jesus. Nếu bạn nghĩ rằng bạn sẽ tìm thấy câu trả lời trong kinh điển thì bạn đã sai lầm lớn rồi vậy. Câu trả lời sẽ không bao giờ tìm thấy đâu, bạn ạ. Đó là lý do vì sao các triết gia, các học giả cứ lẩn quẩn, loanh quanh với mớ chủ nghĩa, lý thuyết, hệ thống v.v… Họ đã lạc hướng quá xa rồi.

Không, không có ai trả lời bạn được đâu. Đừng đi đến bất cứ ai để mong được câu trả lời về giác ngộ, giải thoát. Nếu bạn tìm đến vị đạo sư thì tất cả những gì ông ta làm là giúp bạn tìm ra chính bạn, tìm ra con người thật của bạn. Không có một vị đạo sư nào giúp bạn có câu trả lời sẵn; không có ai cho bạn cái chìa khóa đâu. Vị đạo sư chỉ giúp bạn quay về bên trong, nhìn vào bên trong bạn. Tất cả là ở đó; kho tàng là ở đó; chìa khóa là ở đó – bên trong con người bạn.

“Chiyono quãy đôi thùng cũ đầy nước… “

Chúng ta cũng vậy. Chúng ta cũng gánh cái đầu óc cũ kỹ đầy ắp những học thuyết, quan niệm, chủ nghĩa của chúng ta ngày nay qua ngày khác. Cái đầu óc đó đã cũ kỹ rồi, đã sơ cứng rồi, đã chết rồi.

Các thiền sư đã nói: “Quá khứ không truy tìm, tương lai chưa kịp đến, an trú trong hiện tại, giây phút đẹp tuyệt vời.” Thực tại là đây, bạn đang có mặt tại đây – nhưng giữa bạn và thực tại là bức màn tri thức. Những gì bạn thấy, bạn thấy qua bức màn tri thức đó. Những gì bạn nghe, bạn nghe qua bức màn tri thức đó. Chúa Jesus đã nói với các tông đồ rằng: “Nếu các người có tai để nghe, hãy nghe ta. Nếu các người có mắt để nhìn, hãy thấy ta.” Nhưng chúa Jesus đã biết là các tông đồ đã mù và đã điếc rồi vậy.

Những gì bạn nghe qua tri thức, những gì bạn thấy qua tri thức, những gì bạn thấy qua tri thức đã bị tri thức tô mầu, thay đổi hay pha trộn. Tri thức đã đánh lừa bạn, đã đưa bạn vào vùng ảo giác, mê hồn trận.

Chúng ta không thể nào đổi mới được với tri thức. Đừng tự lừa dối mình hay người qua lớp vỏ tri thức. Vì thế, nếu bạn muốn làm một cuộc cách mạng tư tưởng, trước hết phải nhìn lại rõ mình. Những người Cộng Sản không thể nào làm cách mạng được, vì họ không bao giờ định tâm thiền định. Chủ nghĩa Cộng Sản mà họ đang tôn thờ đó là sản phẩm của tri thức. Họ không tin vào bất cứ một đấng thần linh nào, họ tin vào Karl Marx hay họ tin vào Mao Trạch Đông (bản sao cuối cùng của Marx); nhưng họ tin. Những người Cộng Sản hay những tín đồ Ấn Độ giáo, Công giáo và Hồi giáo thực giống nhau, bởi vì những người này đều nhắm mắt tin theo những chủ nghĩa, giáo điều hay hệ thống thiết lập trên nền tảng không vững chắc của tư duy và khái luận.

Vì thế, trên thế gian này, chỉ có tôn giáo nào dám lật đổ mọi giáo điều cũ rích, hệ thống tư duy sai lạc để đưa con người quay trở về với bản thể, chân như, giác ngộ; tôn giáo đó mới thực sự làm cuộc cách mạng vĩ đại nhất; tôn giáo đó mới có thể làm một cuộc cách mạng chính xác, đúng đắn và toàn diện nhất. Một khi bạn phá vỡ được thành trì kiến chấp, giáo điều, hệ thống, buông xả được tri thức, bản ngã, thì lúc đó, bạn sẽ nhìn vạn vật vạn sự trên cõi đời này khác hơn, xuyên suốt hơn, mới mẻ hơn. Vạn vật sẽ trở nên tươi thắm, linh động. Bạn sẽ trở thành trẻ thơ trở lại. Mắt bạn ngây thơ hơn, trong sáng hơn, vô tư hơn. Bạn sẽ nhìn vạn vật không xuyên qua một bức màn che phủ nào. Cây cối xanh tươi và tiếng chim hót du dương trên cành cây kia sẽ là điệu nhạc đời muôn thưở.

Cảm giác khinh an đó rất khác với cảm giác mê ly của những người say ma túy. Aldous Huslley (một triết gia, tiểu thuyết gia, phê bình gia, nghị luận gia người Anh) đã sai lầm khi sử dụng ma túy, tưởng rằng sẽ tìm được cảm giác khinh an thoát tục. Thế hệ trẻ bây giờ nghiện cần sa ma túy cũng vì tưởng rằng sẽ tìm được an nhiên giải thoát cho những bế tắc khủng hoảng tâm linh.

Dược tánh trong cần sa á phiện là độc dược. Nó làm tê liệt trung khu não bộ, và gây ra những ảo giác mờ mịt, khoái cảm bệnh hoạn cho người sử dụng nó. Hệ thần kinh của người sử dụng ma túy không còn hoạt động nhạy bén được nữa, và dần dần nếu còn dùng ma túy nhiều thì độc tố trong người càng tăng, mức độ khoái cảm càng bị kích thích cao. Ma túy đã đẩy trí óc qua một bên và chiếm chỗ, và những gì người sử dụng ma túy thấy và cảm giác họ kinh qua đều sai lạc và bệnh hoạn.

Tri thức con người cũng độc hại như ma túy vậy. Nó ngăn che không cho chúng ta nhìn rõ lại chính mình. Nó cũng tạo ra những ảo giác mê lầm, đưa đến bệnh Ngã – Kiến chấp cho chúng ta.

Chỉ có Thiền Định mới có thể giết chết bệnh Ngã – Kiến chấp đó. Chỉ có Thiền Định mới là liều thuốc giải độc tố tri thức của con người. Thiền định giúp người ta khai phóng mắt trí tuệ. Thiền định có nghĩa là nhìn – nhìn sâu vào bên trong.

Danh từ “Darshan” trong Ấn Độ giáo có nghĩa là “Nhìn” (looking at) – vì thế, tín đồ Ấn Độ giáo định nghĩa “Thiền” là “Nhìn” – nhìn sâu vào bên trong ta để tìm ra con người thật của chính mình.

Bạn hãy thử làm một thí nghiệm nhỏ này. Bạn vào phòng, đóng cửa lại, và bắt đầu lấy giấy bút viết ra tất cả những ý tưởng nào chợt đến, chợt đi, chợt thoáng qua trong đầu óc bạn. Hãy viết tất cả, bất cứ một ý nghĩ nào vụt đến. Bạn đừng thay đổi chúng, đừng biến dạng chúng, vì bạn không cần phải đưa mảnh giấy đó cho ai xem cả. Bạn cứ viết như vậy trong vòng mười phút thôi và sau đó nhìn lại: đó là những gì bạn tư tưởng, những gì bạn suy nghĩ. Nếu bạn nhìn kỹ, thì bạn sẽ nghĩ đó là tác phẩm của một kẻ điên loạn, mắc bệnh thần kinh. Những ý tưởng lăng xăng lộn xộn, không ăn nhập vào nhau, có cái thánh thiện, có cái ghê tởm, có cái thuần lương, có cái quỷ sứ, v.v…

Đó, trí óc con người là thế đó, là một cái hộp số chứa đầy những bí ẩn và phức tạp, và chúng ta lại đi che dấu sự điên loạn rối ren đó đằng sau cái mặt nạ con người. Chúng ta luôn luôn ẩn nấp, che dấu, không dám lộ diện con người thật của chúng ta. Đằng sau cái bộ mặt người đó, chúng ta chỉ là một kẻ điên, một người mắc bệnh thần kinh. Nhưng tại sao chúng ta lại đánh giá “tư tưởng” quá cao như vậy? Phải chăng chúng ta đã say mê nó, đã nghiện phải nó.

Tri thức là ma túy, là một chất hóa học đầu độc con người. Trong sự mê loạn đó, con người tưởng rằng có thể quên hết sự đời, buông bỏ lo âu, bổn phận trách nhiệm, hoặc trở thành một mẫu anh hùng lý tưởng nào đó. Đã ngủ quên trong mộng, con người lại chồng chất thêm những cơn mộng huyễn hoặc phù du. Ban đêm họ đã ngủ mơ. Ban ngày, họ cũng nằm mơ. Những cơn mơ đó phủ vây con người và họ đắm chìm trong đó, không thể thoát ra và có lẽ họ cũng không muốn thoát ra.

Con người đã tự giam hãm mình trong cái tù chật hẹp đó, để rồi thống trách bi thương, để rồi đau khổ. Nhưng, mặc dù đã biết rõ như vậy, họ cũng đã ở trong nhà tù tư tưởng đó quá lâu đến nỗi họ đâm ra quen thuộc với nó, ôm ấp nó như ôm tình nhân, cũng giống như những tên tội phạm vì ở tù quá lâu nên đâm ra sợ hãi thế giới bên ngoài, sợ hãi được trả lại tự do.

Thật mâu thuẫn và chua chát, phải không? Biết ở tù là đau khổ, là sợ hãi nhưng vẫn can tâm chịu đựng không muốn giải thoát. Cái sợ “được trả lại tự do” đó bắt nguồn từ nỗi sợ hãi phải đối diện với cái mới, trách nhiệm mới, nếp sống mới, con người mới, xã hội mới v.v… Sự lột xác toàn diện khiến người ta đâm ra sợ hãi phải đối diện, phải chui đầu ra khỏi cái vỏ sò, chui đầu ra khỏi nhà tù quen thuộc.

Con người đã bám víu lấy tri thức như cái bóng của mình; một khi đánh mất nó đi, con người cảm thấy mất thăng bằng, không đứng vững. Krishnamurti đã nói: “Con người cảm thấy như mất thăng bằng nếu không suy nghĩ.” Có lẽ con người cảm nhận là nếu không suy nghĩ thì họ sẽ làm gì bây giờ?

Một bộ óc bình thường có thể chứa đựng tất cả thư viện trên thế giới. Trong cái đầu bé nhỏ của bạn, có 70 triệu tế bào thần kinh, mỗi một tế bào có thể chứa đựng ít nhất là một triệu thông tin. Không có một cái máy vi tính nào có thể so sánh nổi với bộ óc con người. Bạn mang cả một thế giới cồng kềnh trong cái đầu nhỏ bé của bạn, và lẽ dĩ nhiên, sức chuyên chở có hạn, ngày nào đó bộ óc bị quá tải sẽ nổ tung ra, văng hết.

Ni cô Chiyono đã tu học, đã tu học nhiều năm. Cô đã cố chế đầy thêm nước vào thùng cũng như cô đã cố nhồi nhét tri thức vào đầu óc cô, và vừa quẩy đôi thùng đầy nước, Chiyono vừa ngắm ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước trong thùng. Đó không phải là chuyện lạ. Không phải chỉ riêng Chiyono mà chúng ta đây cũng vậy. Chúng ta không bao giờ nhìn mặt trăng. Chúng ta luôn nhìn cái bóng của mặt trăng phản chiếu xuống nước, phản chiếu trong tư tưởng, trong đầu óc chúng ta.

Danh từ Ấn Độ “Maya” có nghĩa là “ảo giác”. Tất cả những gì ta thấy, ta nghe đều là ảo giác; có nghĩa là chúng ta chỉ thấy bóng của mặt trăng chứ không phải là mặt trăng thật. Những gì chúng ta thấy, chúng ta nghe; chúng ta thấy nghe qua sự phản chiếu. Mắt chúng ta phản chiếu, tai chúng ta phản chiếu. Tất cả giác quan, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, đều là những cái gương phản chiếu sự vật, đưa đến sự sai lầm, ảo giác.

Chân Lý không bao giờ xảy ra khi chúng ta chỉ biết nhìn cái bóng phản chiếu trong gương; Chân Lý chỉ đến khi tấm gương bị đập nát đi, thùng nước vỡ đi, nước không còn, sự phản chiếu biến mất.

Giác Ngộ đến thật đột ngột, bất thình lình. Giác Ngộ có thể ví như một tai nạn xảy đến đột ngột. Chúng ta không thể đoán trước tai nạn sẽ xảy ra lúc nào. Nếu chúng ta có thể biết chắc tai nạn sẽ xảy ra, thì đó là sự sắp đặt, không phải là tai họa. Giác ngộ cũng vậy. Chúng ta không thể sắp đặt chờ đón giác ngộ sẽ đến thế này thế kia. Không, không bao giờ có chuyện như thế cả. Đột nhiên, chúng ta tỉnh thức; đột nhiên, chúng ta giác ngộ. Thế thôi.

Khi Bồ Tát Sĩ Đạt Ta chứng đắc quả Phật, có phải ngài vẫn là con người cũ không? Không, con người cũ không thể chứng đắc. Con người cũ đã hoàn toàn chết đi, thành con người mới, một con người hoàn toàn mới. Thái tử Sĩ Đạt Ta, người đã từ bỏ cung vàng điện ngọc, từ bỏ vợ đẹp con thơ, không còn nữa. Cái “Tự Ngã” của thái tử Sĩ Đạt Ta không còn nữa. Cái “Tri Thức” của Sĩ Đạt Ta không còn nữa. Con người cũ đã chết, cái thùng nước cũ đã vỡ. Bây giờ, là hoàn toàn một con người mới, một cái tên mới, chúng ta gọi Ngài một cái tên mới – Đức Phật – Bậc Giác Ngộ. Cái tên cũ “Sĩ Đạt Ta” không còn thuộc về người này nữa.

Nhưng hãy cẩn thận coi chừng! Khi tôi ví dụ giác ngộ cũng giống như một tai họa bất ngờ, tôi không có ý nói là bạn không nên làm gì cả. Đó không phải là ý nghĩa xác thực của lời tôi nói. Nếu bạn ngồi yên không làm gì cả, lẽ dĩ nhiên tai nạn không xảy ra, giác ngộ không xảy ra. Ví dụ tai nạn chỉ xảy ra cho những người chạy xe nhanh quá hay ẩu quá; cũng vậy giác ngộ chỉ xảy ra cho những người công phu tinh tấn nhất. Nhưng điểm khác biệt là thế này: cái hành động chạy xe nhanh không phải là cái Nhân của tai nạn mà đó là cái Duyên đưa đến tai nạn; công phu tham thiền miên mật không phải là cái Nhân của giác ngộ.

Vì thế, Đức Phật không thể nói khi nào giác ngộ sẽ đến với bạn. Có nhiều người đến hỏi tôi như vậy, và tôi trả lời họ “sắp tới rồi”. Câu trả lời đó chẳng có ý nghĩa gì; “sắp tới” có thể sẽ là phút tới, có thể sẽ là ngày mai, có thể sẽ xảy ra trong nhiều kiếp sau, vô hạn. Bạn không thể đoán trước được. Bạn cứ việc làm, cứ việc tham thiền, cứ việc tu học. Đừng mong cầu, đừng ngóng đợi, đừng trông chờ. Cái gì đến sẽ đến. Bạn cứ an nhiên sẵn sàng trong tỉnh thức đón nhận cái gì đến với bạn. Vì nếu bạn không ở trong tư thế sẵn sàng, nếu bạn mơ ngủ thì có thể điều kỳ diệu sẽ tới và vụt tới, mất dấu.

Ngay cả khi bạn sẵn sàng, bạn vẫn phải chờ đón. Bạn không thể bắt buộc giác ngộ phải xảy ra, bạn cũng không thể mong giác ngộ tới. Nếu bạn có thể bắt buộc, thì tôn giáo sẽ chẳng khác gì một môn khoa học. Đó là điểm khác nhau cơ bản giữa tôn giáo và khoa học. Khoa học có thể tạo ra những phản ứng hóa học, những kết quả vì nó tùy thuộc vào nguyên nhân. Khoa học có thể tạo ra sự vật vì nó tìm ra được cái nhân, ví dụ như: nếu bạn đun sôi nước lên 100 độ thì nước bốc hơi. Bạn biết chắc chắn rằng khi nước đun sôi tới 100 độ thì nước tự nhiên sẽ bốc hơi hay nếu bạn pha trộn hai nguyên tử oxy và hydro thì bạn sẽ tạo ra nước (H20). Bạn có thể tạo ra những phản ứng hóa học bạn muốn. Khoa học là môn học nghiên cứu tìm ra nguyên nhân vạn vật.

Tôn giáo thì khác, cơ bản rất khác, và tôn giáo không bao giờ trở thành một môn khoa học theo nghĩa đơn thuần của danh từ “khoa học”, bởi vì tôn giáo đi tìm cái không cùng, cái không nhân, tôn giáo đi tìm sự Chuyển Hóa Tuyệt Đối.

Bạn có thể hỏi ngược lại tôi rằng: “Nếu giác ngộ xảy ra đột ngột, không biết trước được lúc nào giống như tai nạn xảy đến đột ngột như lời ông nói thì cần gì phải thiền? Cần gì phải tham cứu? Cứ đơn giản ngồi chờ nó tới!” Không, sự chờ đợi của bạn không phải là sự chờ đợi biếng lười như vậy. Sự chờ đợi của bạn phải là sự chờ đợi tích cực, tươi mát, sống động. Bạn không nên ngồi chờ thụ động như một xác chết được; luôn luôn bạn chờ đợi trong tỉnh thức, trong chánh niệm, sống động và tươi thắm. Chỉ có trong trạng thái hồn nhiên tỉnh thức đó, điều kỳ diệu nhiệm mầu sẽ xảy ra cho bạn.

Có bao giờ bạn quan sát cuộc đời và nhận xét rằng vạn sự vạn vật trên thế gian này đều vô thường, không chắc chắn, duy chỉ có cái chết chắc chắn sẽ đến với tất cả chúng sanh hữu tình không? Tất cả sự sự vật vật đều vô thường, không chắc thật! Tình yêu cũng vậy, không có cái tình yêu bất tử. Chỉ có một điều chắc chắn: đó là cái Chết, và sự chắc chắn thuộc về cái Chết, không phải thuộc về sự sống đâu, bạn ạ. Nếu bạn đang đi tìm Sự Sống Vĩnh Cửu, hãy sống cởi mở, an nhiên, bình dị ngay từ phút giây tỉnh thức này.

Tôi muốn kể cho bạn nghe về ni cô Chyono. Trước khi xuất gia, Chiyono là một giai nhân tuyệt sắc. Sắc đẹp diễm lệ của cô quyến rũ đến nỗi khi cô muốn đi tu, đến nơi nào cô cũng bị từ chối vì các đại sư e ngại sắc đẹp của cô sẽ làm các vị sư khác đắm nhiễm mê say. Cuối cùng, Chiyono quyết định táo bạo là đốt phỏng gương mặt cô thành sẹo để không một ai mơ tưởng nữa. Từ đó, Chiyono sống yên trong một tu viện. Cô đã tinh tấn chiến đấu không ngừng với bản thân. Cô đã tu học tham thiền 10 năm, 20 năm, 30 năm, 40 năm liên tục không mệt mỏi, và đột ngột, một đêm kia, “kẻ lạ mặt” mà Chiyono đã cố công tìm kiếm đến gõ cửa nhà cô.

“Bất thình lình, giây thừng đứt, thùng nước rơi,
Nước đổ ào ra, bóng trăng biến mất – và Chiyono hoát nhiên đại ngộ.”

Chiyono đang ngắm bóng trăng – bóng trăng thật đẹp, vì chúng phản chiếu cái Đẹp Tuyệt Đối. Thế gian này cũng rất đẹp vì nó là cái bóng phản chiếu Thượng Đế, phản chiếu cái Đẹp Thiêng Liêng. Ngoài thế gian, chúng ta không thể nào tìm ra cái Đẹp Tuyệt Đối. Những người đi tìm cái Đẹp Tuyệt Đối hay Chân Lý không bao giờ nhầm lẫn cái Thật và cái bóng phản chiếu. Anh ta không phủ nhận cái bóng, không chối bỏ nó, nhưng anh ta không đắm nhiễm nó, không nhầm lẫn nó với cái Thật. Anh ta mượn nó để tìm đến cái Thật, tìm thấy cái Thật.

“Chiyono ngắm bóng trăng phản chiếu trong thùng nước. Bỗng nhiên, giây đứt, thùng rơi, bóng trăng biến mất.”

Chiyono ngước mắt nhìn lên trời – vành trăng tròn thực sự đang ở trên cao. Hoát nhiên Chiyono trực nhận rằng tất cả những gì cô ta thấy nghe đều là ảo ảnh, sai lầm – vì cô ta thấy nghe qua tri thức.

Nhưng, hãy coi chừng. Đừng đi theo Chiyono. Chiyono không phải là bạn. Bạn không phải là Chiyono. Cái hoát nhiên đốn ngộ đó sẽ không xảy ra cho bạn đâu. Chiyono là Chiyono; bạn là bạn. Mục tiêu giải thoát vẫn là một, nhưng không có phương cách nào giống phương cách nào; không có sự đốn ngộ nào giống với sự đốn ngộ nào. Không ai có thể là Chiyono thứ hai được. Thế giới không bao giờ lập lại. Chiyono chỉ sanh ra một lần, và không bao giờ có một Chiyono nữa. Bạn không thể lập lại hay bắt chước, vì bạn không phải là Chiyono. Mỗi người tu tập một pháp môn; mỗi người tự thân chứng lấy một cách.

Ngay hình tượng Đức Phật cũng vậy. Bạn có thể ngồi kiết già thiền định như Đức Phật, dưới cội cây Bồ đề, y như Phật đã ngồi, mà thậm chí có thể bạn ngồi hay hơn Phật nữa kìa, nhưng mãi mãi bạn không bao giờ trở thành một Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thứ hai. (bạn có thể thành Đức Phật X, Đức Phật Y… nhưng không thể là Phật Thích Ca Mâu Ni).

Sự kiện Đức Phật Thích Ca ngồi dưới cội cây bồ đề là một sự kiện ngẫu nhiên. Nếu Phật không ngồi ở đó mà đi thiền hành hoặc ngồi ở cội cây khác thì Phật vẫn đạt ngộ như thường. Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên Đức Phật đến dưới cội cây bồ đề và thiền định. Hình tướng không quan trọng; cây bồ đề không phải là nguyên nhân giác ngộ, cái dáng ngồi kiết già không phải là nguyên nhân giác ngộ – đó chẳng qua chỉ là những duyên đưa đẩy đến sự giác ngộ của Phật Thích Ca.

Đừng bao giờ mù quáng chạy theo bắt chước một ai, dù người đó là Đức Phật. Không phải bạn ngồi kiết già như Phật mà bạn mà bạn có thể thành Phật. Thực sự là chúng ta nên tu tập theo những lời dạy của Phật nhưng chúng ta vẫn phải tự mình chứng đạt, tự mình tìm ra tự tánh chân thật tự xưa của mình. Mỗi người chứng nghiệm một cách. Đức Phật, Lão Tử, Mahavira, Krishna hay Zarathustra – không có ai gánh nước như Chiyono mà giác ngộ. Trước và sau Đức Phật Thích Ca, không có ai ngồi dưới cây bồ đề mà giác ngộ.

Vì thế, đừng đóng khung trong lề thói, trong kinh điển, v.v… Hãy tỉnh thức và suy nghiệm! Đó là con đường duy nhất để thực hành, để chứng đạt. Tỉnh thức trong từng sát na, tỉnh thức trong từng hành động, ý nghĩ.

“Bất thình lình giây thừng đứt,
Không còn nước, không còn trăng trong nước,
Tay tôi rỗng không, chẳng có vật gì,
Tâm tôi rỗng không, chẳng có vật gì.”

Đó chính là những gì mà Đức Phật chứng ngộ; đó chính là định nghĩa một vị Phật là gì.

“Không – vạn vật giai không.”

“Không” không có nghĩa là không có gì, phủ định. “Không” có nghĩa là “Có” – “Có” có nghĩa là “Không”. “Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc, Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc” (Sắc chẳng khác Không, Không chẳng khác Sắc, Sắc tức là Không, Không tức là Sắc)… (Bát Nhã Tâm Kinh)

“Không” trong tay có nghĩa là suối nguồn giác ngộ trong tay. Vạn vật giai không, không có cái tướng của ta, không có cái tướng của người, không có tướng chúng sanh, không có tướng lãnh thọ của chúng sanh (Kinh Kim Cang).

Và một khi bốn tướng đó đều là Không thì bạn chạm tới bộ mặt thật của Thiền rồi vậy.
Và Chiyono đã tìm ra: “Không Nước – Không Trăng”

“Tay tôi rỗng không
Tâm tôi rỗng không… “

 

Osho
Dịch giả Thích Nữ Minh Tâm
Edit: Triết Học Đường Phố

Từ Vua đầu bếp 9x nghĩ về đam mê và giáo dục

Featured Image: Ảnh trong chương trình “Vua Đầu Bếp Việt Nam 2014”

 

Minh Nhật cô gái 23 tuổi vừa trở thành Vua đầu bếp Việt 2014 để lại nhiều ấn tượng cho khán giả. Thế nhưng, những câu chuyện về cách giáo dục của gia đình, quyết định bỏ ngành mình thích để đi theo đam mê của cô gái 9x này mới là điều tuyệt vời nhất.

Thích và đam mê

Minh Nhật sinh ra trong một gia đình gia giáo, học trường Ams, rồi đại học Ngoai thương ra trường có một việc làm hành chính 8 tiếng/ngày, lương cao. Với một cô gái 23 tuổi, có lẽ sẽ chẳng “mơ ước thêm nhiều” nếu không có hai chữ “đam mê”.

Rồi cô gái 9x này xin nghỉ việc hai tháng để đi thi nấu ăn. Thật kỳ quặc? Thật sai lầm? Bởi hai tháng nghỉ việc thì lúc thi xong về có thể… thất nghiệp (chuyện thường tình ở Việt Nam). Những hãy nghe cô gái 9x này bày tỏ trên báo Vietnamnet:

“Có thể nói ngân hàng là ngành Nhật thích nhưng ẩm thực là đam mê. Công việc ở ngân hàng rất tốt. Hơn một năm ở đây cho Nhật nhiều kỹ năng và góp phần vào thành công hôm nay. Nhưng nếu được làm công việc mình đam mê thì sẽ có khả năng cống hiến nhiều hơn, được cống hiến nhiều sẽ tốt hơn cho bản thân và xã hội. Hiện tại, Nhật đang trong quá trình hoàn thành thủ tục xin nghỉ việc.”

Xin nghỉ việc? Bỏ ngang công việc ngân hàng đáng mơ ước của bao người trẻ tuổi 23 ngoài kia? Hay “gia đình Nhật có điều kiện”? Nhưng đọc kỹ thì sự thực nằm ở hai vế “thích” và “đam mê”.

Chúng ta đang “thích” quá nhiều thứ để rồi quên đi “đam mê” mình đang ở đâu? Chúng ta đang tạm hài lòng với những sở thích bình thường để rồi lãng qiên đi mình từng có một đam mê bất tận?

Cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền “ghí sát đất” để ta toan tính với những điều thích. Nhưng như chính trong câu nói của Minh Nhật: “Nếu được làm công việc mình đam mê sẽ có khả năng cống hiến nhiều hơn, được cống hiến nhiều hơn sẽ tốt cho bản thân và xã hội.” Thì ra, đam mê giúp ta vượt qua cái ngưỡng an phận! Muốn thoát khỏi những toan tính trong cuộc sống toàn những điều “thích” có lẽ chỉ có một con đường đam mê mà thôi!

Thích thì nhiều những đam mê chỉ có một!

Và nhớ đến người cha của Minh Nhật

Nghe lời nhắn nhủ của người cha Minh Nhật: “Con hãy làm nghề con thích, làm nghề nào có khả năng cống hiến nhiều hơn, không nhất thiết phải làm ngân hàng.” Khiến tôi nghĩ nhiều về những người cha, người mẹ ở Việt Nam: Ai cũng yêu con, muốn con thành công nhưng để nói được và làm được như người cha của Minh Nhật tôi nghĩ là rất hiếm.

Cứ để ý đến những ngày thi đại học là những câu chuyện người cha làm bác sĩ yêu cầu con theo nối nghiệp, người mẹ làm giáo viên hướng dẫn con thi vào Sư phạm. Và nhiều người làm cha, làm mẹ đã vạch sẵn một con đường theo ý chủ quan để con cái họ đi. Tất nhiên, sẽ chẳng có khái niệm “ước mơ, đam mê” ở đây là gì.

Trở lại với câu chuyện gia đình Minh Nhật, tuy không qua một lớp nấu ăn nào nhưng những kỹ năng mà cô gái 9x này có được là do “từ bé được bố mẹ tạo điều kiện cho vào bếp”. Thì ra cô gái này là con một, những ngày hè học mẫu giáo phải ở nhà một mình. Dù đi làm cả buổi những bố mẹ vẫn giữ thói quen về ăn cơm trưa. Thế là đã dạy con gái cách nấu cơm. Rồi từng ngày, từng tuần học từ mẹ. Từng tháng, từng năm học từ bà, được sự khuyến khích của cha, đam mê ẩm thực ấy lớn dần trong Minh Nhật.

Tôi nghĩ thành công của Minh Nhật có lẽ được vun đắp từ những ngày… tự cắm cơm. Thử liên hệ hiện tại, những đứa trẻ sinh ra được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa lớn lên thành những thanh niên quen cơm hàng cháo chợ, không thể tự nấu cho mình một bữa ăn. Và như thế sau này có còn hình ảnh một cô gái 9x thành Vua đầu bếp?

Sài Gòn đợt này ngập nặng lắm! Tôi chú ý trên báo hằng ngày thấy hình ảnh những ông bố, bà mẹ tóc đã phai màu đẩy chiếc xe máy đã chết máy (do nước ngập) và người con cứ ngồi chiễm chệ mặc bố mẹ đẩy đi từng bước. Tất nhiên, không phải là những cô cậu bé khăng quàng đỏ mà những cậu bé to con, cao lớn hơn bố mẹ chúng!

Không biết nên vui vì tình thương của bố mẹ hay giận vì cách giáo dục “nâng niu quá đỗi” để tạo nên những đứa trẻ như cỗ máy ấy?

Xin kết bằng câu danh ngôn mà Minh Nhật yêu thích: “Mọi thứ đều thay đổi. Nhưng cuộc sống của ta bắt đầu từ gia đình và kết thúc với gia đình.”

 

Đức Lộc