22.4 C
Da Lat
Chủ Nhật, 28 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 175

Bàn về việc kiếm tiền và việc làm

12
Featured Image: Breathe Resist

 

Tiền, tiền, cuộc sống chúng ta mỗi ngày đều xoay quanh chữ “tiền”; ăn cũng cần tiền, uống cũng cần tiền, học lại càng cần tiền… Xã hội được nhắc đến là ngày càng phát triển, đời sống thì càng ngày được nâng cao nhưng hình như người ta chỉ ám chỉ đến “tiền” thì phải: các thành phố có nhiều công trình, đường xá tốt lành nhiều hơn tức đang được rót nhiều tiền hơn; người dân ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn cũng chỉ bao hàm là tiền tiêu nhiều hơn. Quanh đi quẩn lại là mọi người đều hướng đến mục tiêu kiếm nhiều tiền hơn để rồi cái nghề luôn được gắn chặt với khái niệm tiền lương. Không có gì đáng trách vì bản năng của con người đầu tiên là sinh tồn nhưng rồi thiết nghĩ có mấy ai đó chọn cái nghề như là một cái “nghiệp” của mình; sống chết với nó, ăn ngủ với nó, trằn trọc với nó. Cái nghề ở đây cứ mãi bị bó buộc trong cái khuôn khổ mưu sinh.

Trước hết, không vội trách người bởi những cái hệ luỵ đó cũng từ kinh tế – chính trị – xã hội mà nên. Môi trường khách quan ảnh hưởng rất lớn đến những quyết định của chúng ta: áp lực từ gia đình, bạn bè và quan trọng hơn là cái nhìn xã hội. Người không có việc làm sẽ bị nói này nói nọ, nói đơn giản là bị gán cho một cái danh là “vô dụng” hay ” ăn không ngồi rồi”; mà việc làm lương thấp cũng thành một cái tội, cũng bị chê bai. Khó! Thật sự khó sống!

Nhưng môi trường chỉ là yếu tố khách quan đưa đẩy nên cái sự ấy, bản thân – cái nội lực bên trong chưa đủ mới là thứ chính yếu để con người ta đi đến quyết định kiếm cái nghề hay kiếm tiền. Chưa đủ đam mê, chưa đủ lửa thì ta giống con tàu mất tay lái, dễ bị tác động bởi điều kiện xung quanh, nó đẩy hướng nào ta lao vào hướng đó. Không biết có nhiều người đến cuối đời sẽ trăn trở vì những đam mê mình chưa làm được hay không nhỉ? Tôi nghĩ sẽ có nhiều và rất nhiều nhưng cái họ nên tiếc là mình chưa cố gắng hết sức, hết sức lực để đi cuối con đường.

Theo quan điểm của tôi, cuộc sống hạnh phúc nhất là có một công việc hay gọi là một cái nghề để theo đuổi, để cố gắng từng ngày, để cháy hết mình vì nó và cần thêm vào đó là một nơi để quay trở về – một chốn bình yên, một nơi mà khi ở đó giấc ngủ của con người ta an lành và dịu êm đến là (nơi đó đối với tôi là gia đình – quê hương). Vì cứ loay hoay mãi với đồng tiền nên đầu óc con người ta mới mệt nhoài, thấy mình bất lực với cuộc sống, thấy mỗi ngày sẽ dài vô tận. Ngược lại, khi đi theo đam mê, tôi tin chắc mọi rào cản và mệt mỏi của cuộc sống sẽ không còn là vấn đề to lớn; mỗi khó khăn sẽ là động lực để bạn tiến lên, mỗi ngày trôi qua sẽ là một sự tiếc nuối vì thấy mình làm chưa đủ, thấy mình nhỏ bé trước vũ trụ.

Nhưng ở nước mình, cái gọi là đam mê ấy, tôi thấy nó mờ nhạt, mông lung, nó hão huyền quá với những con người. Từ nhỏ, con cái không được định hướng nên đi theo những thứ nó yêu thích mà suốt ngày phải là học vì một màu bút đỏ cô phê – điểm. Ba mẹ ít khi hỏi hôm nay con học được gì mà thay vào đó là câu hỏi quen thuộc đến phát ngán “hôm nay con được mấy điểm”, đến tôi cũng “sợ” huống gì là những đứa trẻ (ba mẹ tôi cũng vậy, cũng hỏi như bao ông bố bà mẹ khác trên đời). Tôi phải nói rằng: tôi không đồng tình.

Và đây một câu chuyện mà nó cứ ám ảnh tôi mãi. Bữa đầu tiên, tôi đi dạy thêm thật ra là không muốn dạy vì thấy đường xá Sài Gòn buổi tối ghê quá nên tôi muốn tìm cách từ chối thôi. Thế là, tôi cũng gắng thuyết phục mẹ của bé gái mà tôi sắp dạy không nên cho em nó học quá sớm với đủ lý do mà tôi nghĩ ra. Rồi tôi bỗng buộc miệng hỏi: “Sao cô cho bé học Tiếng Nhật sớm vậy?” Và cô đáp lại bằng một câu trả lời mà tôi – một sinh viên năm 2 cũng chẳng bao giờ nghĩ ra được: “Bữa nay xin việc khó lắm con nên cô đầu tư cho bé hai ngoại ngữ để sau này dễ kiếm việc làm.” Lúc đó, đứa bé mà tôi dạy mới tròn lớp 5… Việc và việc làm!!! Tôi thấy thương những đứa trẻ hơn là trách móc cha mẹ chúng nhưng biết làm sao con người ta mà, phải con mình đâu mà nói được!

Những sở thích, những đam mê của chúng ta cũng như vậy, cũng bị trói buộc bởi việc làm, những chi trả cho cuộc sống. Có một câu nói vui của cô tôi mà tôi nhớ mãi: “Con người không có cái miệng thì sẽ đơn giản biết mấy.” Đúng thiệt, ăn dùng miệng, uống cũng dùng miệng, sống cũng nhờ cái miệng mà mấy thứ đó có gì xa xôi ngoài việc ta phải kiếm tiền cái đã. Tiền – nghề – nghiệp cứ vương mắc với nhau, cứ giằng co với nhau. Thiếu tiền thì làm sao sống mà cái anh đam mê cứ “lảm nhảm” trong đầu để lôi kéo cái trí óc đầy những neuron kia. Chọn cái này mất cái kia. Bởi vậy, sống mới khó, chọn được mới khó và làm được lại càng khó hơn!

Bạn đã đủ đam mê để theo đuổi, để đá phăng những vướng bận tiền bạc? Tôi chưa làm được nhưng trong lòng vẫn đang ấp ủ, vẫn đang nung nấu mà nhìn đi nhìn lại thấy mình vẫn chưa đủ quyết tâm lắm, vẫn chưa đủ lửa để tìm tòi, để sống với nó. Nhưng vẫn hi vọng một ngày không xa, tôi sẽ thành công với nó, sẽ mang lại giá trị và những lợi ích cho xã hội dù nhỏ nhỏ, ít ít thôi cũng được. Chẳng ai có thể giúp được bản thân nếu tự mình không cố gắng.

Và còn một vấn đề mà tôi vẫn đang băn khoăn: con người tham lam thiệt. Rất nhiều người giàu có nhưng họ không muốn san sẻ công việc của họ cho những người khác dù họ không làm hết việc vì một lẽ mà tôi thấy, nhìn hoài vẫn chỉ thấy vậy: họ không muốn chia tiền cho những người khác. Tôi thấy bên nước ngoài, người ta giàu nhưng mục tiêu của họ vẫn là tạo nên giá trị xã hội – công ăn việc làm cho những người khác. Trong khi đó, ở nước ta, người giàu chỉ muốn giàu thêm. Rất rất nhiều người không có việc làm trong khi đó cũng rất nhiều người việc làm không xuể nhưng lại muốn ôm đồm. Tôi thật sự không đồng tình với việc này.

Nếu mỗi một người giàu có biết chia sẻ công việc của mình với những người khác thì có lẽ tỉ lệ thất nghiệp sẽ không đến nỗi như vậy. Người ta luôn biện minh sự ích kỷ của mình bằng việc chê bai người khác; trong khi đó, cái gì không biết thì ta có thể đào tạo từ từ, những người chưa biết thì dạy, truyền thụ cho họ là được. Nhưng đa số lại lấy cớ là vì những người kia không biết nên không giao phó được. Những lời biện minh chỉ là sự che giấu khôn khéo bản chất tham lam của con người! Vì đơn giản khi ta muốn ta tìm cách, khi không muốn ta tìm lý do. Hy vọng xã hội sẽ ngày càng nhiều người giàu có tấm lòng hơn.

 

ViCy

Ấp trứng

103
Featured Image: M Lewandowski

 

Nhận được tin nhắn của mẹ, chúng tôi vội vã về nhà. Tôi hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra, vì mẹ ít khi gọi chúng tôi về cùng lúc. Chị cả lấy chồng ở xa, muốn về nhà phải xem chuyện đồng lúa nương ngô có rỗi không. Anh hai thì làm gì cũng xem nét mặt vợ. Chúng tôi về đến cổng đã nghe tiếng cha tôi quát ầm lên.

“Nếu bà nhất định giữ nó lại, tôi sẽ đi khỏi nhà.”

Cả ba ngỡ ngàng khi nhìn thấy mẹ. Mẹ ngồi trên gường, trên tay cầm một quả trứng to như trứng ngỗng, màu vàng nhạt.

“Mẹ sẽ ấp quả trứng này, nhất định nó sẽ nở ra một đứa con kiệt xuất.”

Chỉ mỗi tôi dám lại gần mẹ, tôi quan sát thấy giữa mẹ và quả trứng được nối với nhau bằng một sợi dây như sợi nhau, ngay giữa rốn mẹ. Mẹ bảo đó là đứa con mẹ đã mong mỏi trong nhiều năm. Chẳng phải tổ tiên chúng ta đều được sinh ra trong một bọc trứng sao? Mẹ cười và vuốt ve nó như một vật báu.

Cha tôi lắc đầu. Ông chỉ cầm theo một cây rìu và đi thẳng về hướng Đông, lên ngọn núi cao nhất làng, không hề ngoái lại nhìn mẹ.

Ba chúng tôi ngồi lặng thinh. Chị cả tò mò hỏi tôi.

“Mẹ bị sao thế chú út? Có phải mẹ bị bệnh gì không? Hay mẹ bị bỏ bùa? Dạo này chị nghe nói hay có nhiều thứ bùa chú lạ lắm.”

Tôi lắc đầu ra vẻ không có câu trả lời. Dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi tin chắc mẹ không phải là người dễ tin vào những chuyện mê tín. Trong gia đình, mỗi chị cả là người hay sợ những chuyện tà ma, vì chị sinh ra trong hoàn cảnh gia đình tôi vô cùng khốn khó, chẳng được học hành gì nhiều, lại đầu tắt mặt tối lo phụ cha mẹ làm ruộng. Cho đến tận bây giờ rôi vẫn không thể hiểu nổi, một người khắc khổ, cơ cực như chị, cả đời hết lo cho em lại chuyện chồng con, chẳng bao giờ ăn được miếng ngon, mặc một bộ quần áo đẹp lại được mẹ đặt cái tên nghe tròn vẹn đến thế?

“Mẹ thật ân hận, vì đã sinh ra chị các con trong cảnh nghèo túng, đến nỗi cái tên nó trở nên thật kệch cỡm.”

Chị cả ngồi sụt sùi, như nhớ lại quãng đời đã qua. Anh hai cuối cùng cũng lên tiếng.

“Mẹ, thế mẹ gọi chúng con đến để thông báo rằng mẹ sẽ… ấp… cái trứng đó sao?”

“Đúng – mẹ quả quyết – cả mày nữa, mày cũng là nỗi khốn khổ của mẹ. Mẹ cố công cho mày học hành thành tài, vậy mà cả đời mày chỉ phụ thuộc vào người khác, mày chẳng bao giờ tự quyết định được việc gì.”

Mẹ tôi vừa nói vừa vuốt ve quả trứng, tay lần tìm thức ăn trong tủ lạnh, hình như nó lớn dần lên và đổi sang màu cam nhạt.

Thấy tôi im lặng, mẹ nghiêm giọng.

“Chúng mày là ước mơ của mẹ, khát khao của mẹ. Nhưng hãy nhìn lại xem chúng mày đã làm được gì nào? Nghèo đói, thảm hại, bất lực, vô dụng. Chúng mày chẳng thể cho mẹ ngẩng đầu lên được với đời. Nếu chúng mày tài giỏi thì giờ mẹ đã được an hưởng tuổi già trong nhung lụa, chứ đâu phải cố công sinh ra thêm một đứa nữa?”

“Mẹ, đó chỉ là một quả trứng, có thể chỉ là một sai sót nào đó trong quá trình trao đổi chất của mẹ, không thể là một đứa trẻ được.”

Mẹ tôi nhìn anh hai với ánh mắt lạnh lùng.

“Mày cứ đợi mà xem, vài hôm nữa thôi, nó sẽ nở ra một đứa bé tài năng, anh kiệt, sẽ mang lại nhiều điều kỳ diệu, sẽ là một cái tên được để đời, được tôn vinh. Mày thì chẳng bao giờ hiểu được cả.”

Tôi không biết phải nói gì, có lẽ chúng tôi bất tài không được như mẹ mong ước, nhưng biết làm sao được? Mẹ lúc nào cũng mang trong mình những ước mơ mang tầm lịch sử như “xây dựng một thế giới đại đồng, người người sống trong yên bình, không đói nghèo, không áp bức, không bất công”. Suốt đời mẹ đeo đuổi điều đó, như một sứ mệnh.

“Bây giờ, để xứng đáng là anh chị, cũng như phụ giúp mẹ một tay trong việc này, chúng mày phải nghe mẹ nói rõ đây. Mỗi ngày, mấy đứa mày phải mang thức ăn đến đây cho mẹ, phải là những thứ bổ dưỡng, phải như thế mới được.”

Anh hai tôi giật thót mình, phản đối. Đồng lương ít ỏi của anh phải nộp hết cho vợ, anh còn không đủ tiền tiêu vặt thì lấy đâu ra tiền mua các thứ bổ dưỡng biếu mẹ trong lúc mẹ ấp trứng chứ?

“Đúng là thằng con giời đánh thánh vật. Mày nghĩ lại kỹ đi, nếu như mẹ sinh ra một đứa trẻ tài năng, mang lại ánh sáng cho nhân loại thì mày có được thơm lây không?”

Chị cả phân vân, vì cả đời chị còn chưa được biết những thứ bổ dưỡng là những thứ gì. Mẹ nhìn chúng tôi rồi lắc đầu.

“Ý mẹ đã quyết, đây là quyết định lang tính nhân loại. Chúng mày cứ thế mà làm.”

Chúng tôi lục đục kéo nhau về. Trong đầu tôi bỗng nhớ lại câu chuyện lúc nhỏ, khi cậu bạn mới hỏi tên tôi, tôi bảo “Tự Do”, nó liền cười vang “Tự do cái con c**, làm quái gì có tự do?” Tôi tưởng nó chửi mình liền xông vào đánh, hai đứa vật nhau đến khi bìa sách tôi văng ra, thấy tên tôi trên đó, nó mới thôi.

“Thế cậu tên Tự Do thật ấy hả?”

“Ừ”

Tôi gật đầu, và kể về những cái tên kỳ quặc mà mẹ đã đặt cho chúng tôi. Nghe xong nó hỏi.

“Chẳng biết mai kia mẹ cậu sinh thêm em bé thì đặt tên gì nhỉ?”

Nhớ đến đoạn đó, tôi quay lại hỏi mẹ.

“Thế mẹ định đặt tên nó là gì ạ?”

Mẹ đang nhai thức ăn bỗng ngừng lại, ánh mắt bừng sáng.

“Đúng rồi nhỉ, vấn đề lớn vậy mà mẹ lại quên mất. Thôi được, để mẹ nghĩ xem, à chà chà, phải là một cái tên à, ừ ừm…”

Thấy dáng mẹ vừa đi vừa vuốt ve quả trứng, tôi bỗng thấy lạnh cả sống lưng.

Những ngày sau đó, chúng tôi thay phiên nhau mang thức ăn đến cho mẹ. Tôi không hiểu nổi anh hai lấy đâu ra tiền mà toàn mua những thứ ngon, chị cả thì mặt mày tươi tắn hẳn lên. Tôi nhớ cha đang ở trên núi, liền mang một ít thức ăn lên tìm ông. Đi đến khe suối, tôi thấy ông đang ngồi ăn rễ cây, trên người ông, những sợi lông tơ lún phún, màu xanh non đang mọc ra, bao trùm cả cơ thể.

“Cha ăn cơm đi này.”

“Ta sẽ không ăn những thứ mẹ các con đang dùng để nuôi dưỡng cái thứ quái gở đó.”

“Cha à, cha hãy về nhà đi, biết đâu mẹ lại sinh ra…”

“Thật ngớ ngẩn. Khi nào nó nở, ta sẽ về.”

“Cha biết khi nào nó nở sao?”

“Cái thứ ấy chỉ 40 ngày thôi”

Mẹ mỗi ngày càng mập ra, mắt híp lại, hai gò má phúng phính như chủ lò mổ. Dáng vẻ mẹ ngày một kỳ quái, mẹ chỉ ăn và lẩm nhẩm tìm cho quả trứng một cái tên phù hợp.

“Văn Minh, Đổi Mới, Cải Cách, Tiến Bộ, Vĩ Đại, Cao Cả”

Quả trứng ngày càng lớn, màu sắc thay đổi liên tục, lúc đỏ lúc tím. Bây giờ nó đã to bằng mẹ nên mẹ chỉ ngồi một chỗ, sợi nhau ngày càng cứng như một sợi dây đồng.

Ngày thứ 40, chúng tôi đến sớm để đợi xem quả trứng nở ra thứ gì. Quả trứng màu hồng đậm với những đường vân đen chằng chịt. Mẹ ngồi nhìn nó, gọi rõ từng cái tên mong nó nhúc nhích, cứ như trong truyện cổ tích phải nói “vừng ơi, mở cửa ra” vậy, nhưng mãi vẫn chưa thấy cái trứng tách vỏ.

“Con ngoan, con cưng ơi, Vĩ Nhân của mẹ ra đi nào.”

Chẳng thấy gì, mẹ gào một đống cái tên nghe thật hào nhoáng, mẹ còn gọi cả tên các vị thánh thần, các vị lãnh tụ mấy đời trong nước và thế giới, cái trứng vẫn im lìm. Bất lực, mẹ khóc tu tu.

“Ôi sao khốn khổ khốn nạn cái thân tôi thế này, ngỡ đâu mất công mất sức nuôi dưỡng một nhân tài, nào ngờ giờ nó chỉ là quả trứng.”

Mẹ vừa nói xong câu ấy thì cái trứng động đậy, lách tách, nứt vỏ. Ba chúng tôi chăm chú nhìn vào, từng mảng vỏ vỡ ra, nát vụn, một thứ gì đó xám ngoét dần hiện ra, trong một đống bầy nhầy sền sệt hôi thối. Cái cục đen xì ấy phình to lên như muốn đè lên cả người mẹ, sợi nhau căng lên như muốn truyền hết những gì còn trong người mẹ cho cái cục đá xấu xí tanh hôi đó. Mẹ ngỡ ngàng, kinh hoàng không nói thành lời nằm cứng đờ, miệng vẫn gọi nhiều cái tên mới như cứu vớt một hy vọng mong manh nào đó. Cả ba chúng tôi đang luống cuống, tay chân trở nên thừa thải, bủn rủn và hoảng sợ, không biết làm gì trong hoàn cảnh này thì cha xuất hiện, như một con thú hung dữ vì trên người ông, lông xanh đã phủ dài, chỉ còn đôi mắt mỏi mệt nhưng đầy cương quyết. Ông cầm rìu lao về phía cục đá, chặt liên tục vào cái dây nhau nhưng nó không chịu đứt. Cục đá đã phình to, đè lên chân mẹ, ông hét lớn.

“Ba đứa lại đây đỡ mẹ nhanh lên.”

Chúng tôi chạy lại tôi mẹ ra. Mẹ bất tỉnh, thân hình khô gầy như vừa trải qua một trận sốt rét ác tính.

“Phải đập tan cái thứ này ngay.”

Chúng tôi tìm trong nhà những vật dụng có thể chặt khối đá. Chị cả nôn mửa liên tục khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Hạnh Phúc, con hãy chăm sóc mẹ.”

“Độc Lập, Tự Do, các con đập phía trên kia, phía nối với sợi nhau ấy, hẳn chỗ đấy còn mềm.”

Tôi không thể diễn tả cảnh tượng hỗn loạn khi ấy cũng như cảm xúc trong lòng mình, chỉ biết cả ba chúng tôi vần vũ, lần tìm những vết nứt, những đường gân hòng đập nát được nó. Tôi và anh cả chỉ biết nghe theo lời chỉ huy của cha, vung hết sức lực của mình. Cha tôi với những nhát chém sắc ngọt, đã dần làm cục đá nứt toác, chúng tôi nhân đó mà đập vào. Cuối cùng, hòn đá cũng vỡ tan, còn chúng tôi vì nằm vật ra sàn, như vừa trải qua một cơn ác mộng, một trận đại hồng thủy. Thật đáng sợ.

Cha tôi ngồi dậy, trên người ông từng mảng lông rơi rụng. Tôi ôm chầm lấy cha, run rẩy khóc. Mẹ tôi giờ đang trong vòng tay chị cả, dần lấy lại hơi thở, đưa mắt nhìn chúng tôi.

“Đến bây giờ bà còn chưa hiểu ra điều gì sao?”

Mẹ im lặng, nước mắt khẽ rơi xuống trên đôi gò má đã hằn nhiều vết nhăn. Bà đã sai rồi sao? Sai từ khi nào? Từ bao giờ? Tại sao lại sai lầm đến mức này chứ? Có lẽ, mẹ còn phải cần nhiều thời gian nữa để đi tìm câu trả lời.

Ngoài trời, cơn mưa cuối mùa ầm ào trút nước. Chúng tôi vẫn nằm im dưới sàn nhà, nghe tiếng mưa, tiếng gió và có lẫn tiếng hát đâu đó từ xa vọng tới. Những âm thanh thật trong trẻo, dịu dàng.

Chắc chắn, chúng tôi sẽ thức trọn đêm để đợi bình minh.

 

Lâm Hạ

Tháng mười một trên môi người đàn bà

2
Featured Image: Flood G.

 

Tháng mười một nhẹ bâng
đi qua em một chiều tóc rối
anh ra đường ngày nhiều gió thổi
lá xà cừ vẫn lặng lẽ… rời xa…

Một bản tình ca
anh vẫn thường hay nghe trong buổi sáng trời sài gòn lành lạnh
cốc cà phê nghi ngút khói trên tay,
bài hát về một người đàn bà
lặng lẽ trồng những khóm cúc cuối mùa thu
nơi góc vườn vắng gió
ủ ấm những mong manh hồn cây cỏ
với tình yêu ngày cũ đã xưa rồi…

Người đàn bà với những vết nứt trên môi
và đôi mắt cả một thời chiến tranh hằn bom đạn
anh lặng lẽ khóc
lặng lẽ giấu đôi tay vào trong túi áo
lặng lẽ nhìn ô cửa phía xa xăm…

Thành phố lại sắp qua
một mùa với những cơn mưa vội
tháng mười một ấy đâu rồi trong làn khói
hay đã theo tàu về bỏ mặc những sân ga…
anh thảng thốt nhìn những ngày tháng đã qua
trên tờ lịch bàn hàng ngày anh vẫn xoá
những kỷ niệm cứ nhạt nhoà
trên đôi tay em khi úp mặt
giọt nước mắt nào khô cạn
trái tim anh…

Những ngày tháng mười một buồn như cỏ
cái căn phòng cũ
những bài hát hàng đêm văng vẳng qua ô cửa cũ
cái loa cũ mèm
anh chẳng còn nhớ nữa
nhưng vẫn sợ
chẳng biết đến bao giờ người đàn bà mới thôi không nhớ nữa
cái thời đau khổ đã đi qua…

“Tháng mười một mưa buồn
Tháng mười một của riêng anh
Chẳng có gì là mãi mãi…”

 

Phong Kim

[Review] Aqua, Aria – Kozue Amano

6
Featured Image: Verotzard

 

Một tương lai hiện ra trước mặt cũng vừa khi một chiếc lá thu khẽ lượn qua. Tương lai đó, với bản thân tôi, là một viên bi xanh lơ, gợn những làn mây trắng, sáng tỏ giữa màu đen thăm thẳm của vũ trụ. Đó là những gì tôi đã nghĩ sau khi đọc xong một bộ truyện tranh có tên là “Aqua” và “Aria”

Cái tên “Aqua” hiện lên một cách tình cờ khi tôi lướt qua trang truyện tranh trực tuyến của Vnsharing. Một cái tên khiêm tốn mang đến cho tôi sự tò mò về một sao Hoả ngập nước đến 90% do băng tan ở hai cực sau 150 năm cải tạo và vì thế nó được đặt tên lại là “Aqua”. Để rồi, khi nhân vật chính, Mizunashi Akari, đặt chân lên mảnh đất diệu kỳ ấy, có một tương lai mà tôi hằng mong đợi hiện lên:

Đó là một tương lai khi nhân loại bước đến gần hơn với vũ trụ bằng khoa học và công nghệ. Ở đó, chúng ta đã làm được những điều không tưởng như: du hành vào không gian hay đem lại sự sống cho một hành tinh từng một thời mịt mù bụi sắt. Theo tôi, những điều không tưởng ấy đã được thực hiện không chỉ nhờ khoa học công nghệ mà còn nhờ vào khát vọng của con người muốn khai phá vũ trụ. Lúc này đây, đã có những dự án định cư đầu tiên trên sao Hoả. Đó có thể sẽ là nền tảng cho việc tạo nên một Aqua sau này.

Đó là một tương lai khi con người phải đấu tranh cho sự sinh tồn của mình bằng tình yêu thương: với quá khứ – gìn giữ và phát triển, với hiện tại – kết nối và thay đổi, với tương lai – nỗ lực và sáng tạo. Tại Aqua, những cư dân đầu tiên đã giữ gìn quá khứ bằng việc tạo nên những thành phố, khu dân cư,… mang dáng vẻ văn hoá của quê hương mình trên Aqua. Ở đó, họ tiếp tục duy trì và phát huy bản sắc dân tộc mình qua những lễ hội, và phong tục, tập quán. Nhưng những lễ hội và phong tục, tập quán ấy không chỉ dừng lại ở việc thể hiện bản sắc của dân tộc đơn lẻ. Chúng đã được thay đổi để tạo nên sự gắn kết giữa các cộng đồng người di cư từ Trái Đất và tạo nên một nét văn hoá đa dạng và đặc sắc của Aqua. Đó phải chăng là thành quả của sự sáng tạo và nỗ lực của những con người mới ở một miền đất mới?

Đó là một tương lai khi những bí ẩn hiện lên đan xen giữa đời thường, tạo nên một bức tranh giàu tính tương phản của cuộc sống mới ở một hành tinh mới. Và theo tôi, những bí ẩn ấy chính là những giấc mơ thần tiên của trẻ thơ trong mỗi chúng ta. Nhịp sống êm đềm ở Aqua đã tạo ra điều kiện thuận lợi cho những giấc mơ ấy dâng trào và mang đến sự kỳ diệu cho hành tinh này.

Tương lai đó được mở ra ngày càng trở nên rõ ràng hơn trên mỗi bước chân và trải nghiệm của Akari trên mảnh đất mới Aqua: Đó là bao tháng ngày nỗ lực của cô để trở thành một nữ hướng dẫn viên du lịch gondola, một nghề đặc trưng cho ngành du lịch ở thành phố Venice Mới. Đó là bao tháng ngày lâng lâng những kỉ niệm bên bạn bè, đồng nghiệp và những diệu kì tình cờ xuất hiện đón chào cô.

Để rồi, khi kết thúc cuộc hành trình, tôi thấy được ở Aqua và Akari có một sự gắn kết chặt chẽ. Với cô, Aqua là quê hương thứ hai. Còn với Aqua, Akari là một vì sao chợt loé lên giữa bầu trời đêm với sắc xanh da trời dịu nhẹ. Nhưng đó chỉ mới là bắt đầu cho những chuyến hành trình của con người đi khám phá vũ trụ. Sẽ không có một giới hạn nào có thể ngăn cản việc đó, ngoại trừ chính chúng ta.

Tái bút: Cho những ai mong muốn tìm đọc bộ truyện trên, hãy bắt đầu với Aqua rồi đến Aria. Tuy hai cái tên khác nhau nhưng đó chỉ là cùng một bộ truyện.
“Tôi” nghe có vẻ hơi xa lạ nhỉ?

 

Adria Luong

Đôi dòng trăn trở từ sự kiện đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần

153
 Featured Image: Wikipedia Commons

 

Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần là một sự kiện lớn của đất nước và quốc tế. Truyền thông đã cập nhật liên tục sự kiện này. Tất cả đều nói lên tầm vóc vĩ đại của Đại tướng; sự ngưỡng mộ, lòng biết ơn, sự tiếc thương vô hạn của nhân dân Việt Nam và nhân dân nhiều nước trên thế giới đối với Đại tướng.

Vô vàn những lời tụng ca Đại tướng của mọi tầng lớp nhân dân, mọi phương tiện truyền thông, viết thêm những lời tụng ca có lẽ không cần thiết nữa. Trong phút giây này, giây phút tưởng nhớ Đại tướng nào ta hãy cùng tĩnh lặng, nhìn nhận một chút vai trò của Tướng Giáp; trăn trở một chút về đời, về nhân tình thế thái – những điều mà Đại tướng lúc sinh thời luôn trăn trở – “Tôi sống ngày nào là vì nước non ngày đó.” (Tâm sự của Đại tướng trên Vietnamnet)

Thế là đất nước đã 68 năm ngày thành lập, 38 năm ngày thống nhất hoàn toàn. 68 năm, 38 năm là những con số khô khan nhưng cũng từ đó từ đó ta có nhiều dữ kiện so sánh. Israel lập quốc năm 1948, tức cách đây 65 năm; Hàn Quốc là năm 1945 và 68 năm; Singapore là năm 1965 và 48 năm. Với những nước này thì thời gian lập quốc và nhiều điều kiện so với Việt Nam chúng ta same same nhau. Tuy nhiên khi so sánh với những quốc gia nói trên, “Trước những câu-hỏi-thời-đại”: “Có một câu hỏi mà chúng ta cần phải xác định là nỗi-trăn-trở-đời-người. Ấy là: Tại sao có người thành công-kẻ thất bại? Tại sao có nước giàu – nước nghèo? Tại Sao Việt Nam Vẫn Mãi Nghèo? Làm thế nào để trở thành quốc gia vĩ đại, hùng cường, có tầm ảnh hưởng? Người Khác Làm Được Sao Ta Không Làm Được? Nước Khác Làm Được Sao Chúng Ta Không Làm Được?” (Quốc Gia Khởi Nghiệp, trang 7), “Thế giới không bận tâm đến một đất nước đang ở TK 19 ” (TS Alan Phan)… làm lòng ta trăn trở biết bao.

Ôi, Việt Nam yêu dấu của chúng ta, dù đã trải qua nhiều thế hệ lãnh đạo từ Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Lê Duẩn… nhưng “Họ để lại gì cho dân tộc ngoài nước Việt hiện tại, yếu kém về mọi mặt. Số phận đất nước cứ như thế mãi sao?” (1) Thậm chí bây giờ nhiều người còn nghi ngờ về cuộc chiến chống Mỹ. Nhiều người đặt câu hỏi: giá như cuộc chiến không xảy ra thì Miền Nam có thể đã phát triển như Hàn quốc bây giờ. “Có độc lập, tự do mà dân vẫn khổ thì độc lập để làm gì?” (Hồ Chủ Tịch). Đặt ra câu hỏi đó vì đời sống của đại đa số người dân Việt Nam hiện nay đều quá khổ. Nhưng có lẽ họ đã đặt đặt câu hỏi đó vì một lý do quan trọng hơn, đó là: quyền con người.

Thử hỏi hiện tại những quyền cơ bản nhất của con người: tự do biểu đạt, tự do lập hội, tự do biểu tình… ở Việt Nam có không? Câu hỏi là không! Trong Tháp nhu cầu con người Maslows thì đáy Tháp là những nhu cầu cơ bản nhất của con người: thức ăn, nước uống, nơi trú ngụ, tình dục, bài tiết, thở, nghỉ ngơi. Tuy nhiên theo dòng chảy của cuộc sống thì đáy Tháp chắc sẽ cần phải bổ sung thêm những nhu cầu về “quyền con người” kể trên bởi “… tự do, dân chủ đã trở thành quyền phát triển, quyền sống chứ không đơn thuần là quyền chính trị nữa” (Đối Thoại Tương Lai – Nguyễn Trần Bạt). Câu “Có độc lập, tự do mà dân vẫn khổ thì độc lập, tự do để làm gì?” trong thời đại này nên được thay bằng câu: “Có độc lập, tự do mà dân vẫn không có quyền con người thì độc lập, tự do để làm gì?”

Đại tướng Võ Nguyên Giáp, trong cuộc đời ba chìm bảy nổi của mình đã song hành với bao thăng trầm của đất nước từ khi lập quốc. Dù có lúc bị thất sủng nhưng lấy “chữ nhẫn” làm đầu ông đã luôn đứng vững trên mọi cương vị. Tài thao lược quân sự, lối sống giản dị, “nhẫn” trong cuộc đời chính trị của mình, là người văn võ song toàn nên với nhân dân Việt Nam ông gần như là một vị Thánh (ông được nhân dân yêu quý cũng chính một phần là do ĐCS VN có quá nhiều lãnh đạo của đảng, chính quyền quá tha hóa. Và trong giai đoạn xã hội bất ổn này, chúng ta đang bị “khủng hoảng lòng tin” nên người dân đã chọn ông là “Biểu tượng cuối cùng của niềm tin” để mà an ủi, mà tin tưởng, bấu víu yếu ớt vào đó để bước qua giai đoạn khủng khoảng này). Tuy nhiên, tiếc là “Tướng Giáp đã không sử dụng “vị trí vững như bàn thạch trong lịch sử Việt Nam” để làm nhiều hơn nữa nhằm thúc đẩy sự phát triển của Việt Nam” (2).

Với ông “nhẫn” là chấp nhận mọi điều xảy ra với mình và đồng đội mà không có sự phản biện? Với ông, Hồ Chủ Tịch luôn là người toàn mỹ; chủ nghĩa Mác là Kim chỉ nam cho con đường đi lên của Việt Nam… mà không hề có sự phản biện (Với việc Sùng bái cá nhân, kiểu như Bắc Triều Tiên hiện nay, đã kéo lùi lịch sử Việt Nam hàng chục năm. Sự việc ấu trĩ này nhất định sẽ có lúc lịch sử phán xét).

Đây là những phẩm chất của một thiên tài mà chúng ta vẫn hằng ngưỡng mộ đó sao? Sao thiên tài như ông mà không nhận ra nền giáo dục không trung thực, lừa dối là nguyên nhân của mọi vấn đề (Cách đây vài năm ông có đưa ra đề án cải cách giáo dục nhưng rất chung chung, không có gì đột phá. Và đến giờ chúng ta chẳng ai nhớ đề án cải cách giáo dục đó cả, chẳng ai nhớ được vì không có ý tưởng gì mới). Sao ông không thay bức điện gửi ra mặt trận ngày 7-4-75 “Thần tốc, thần tốc hơn nữa…” bằng bức điện “Trung thực, trung thực hơn nữa. Sáng tạo, sáng tạo hơn nữa. Luôn hoài nghi và tranh cãi. Giáo dục Việt Nam hãy tiến liên” để gửi cho Nền GD nước nhà trong thời bình.

Với những chính sách sai lầm, một nền giáo dục yếu kém… đã đưa Việt Nam đến vị trí là một nước tụt hậu rất xa so với Thế giới, là một trong những nước kém phát triển nhất TG. Nguyên nhân của mọi nguyên nhân: “Thể chế toàn trị của giới cầm quyền nhân danh Đảng Cộng sản Việt Nam – Đó là nguyên nhân gốc rễ khiến nước ta lâm vào khủng hoảng trên nhiều mặt: kinh tế suy giảm nặng và không ổn định, văn hóa giáo dục suy đồi, đạo đức băng hoại, môi sinh bị tàn phá, trình độ phát triển và năng lực cạnh tranh thua kém nhiều nước trong khu vực, dân mất lòng tin đối với bộ máy cầm quyền; trong khi đó, độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nước ta đang bị thế lực bành trướng Trung Quốc gia tăng các hành động xâm phạm.” (Bauxitvn)… Người trần mắt thịt như chúng ta còn nhận ra những điều hiển nhiên này, tại sao ông là một thiên tài như vậy mà ông cũng không nhận ra?

Vậy phải chăng là do hạn chế tầm nhìn hay do “nhẫn”- chấp nhận mọi điều? Hay “Việt Nam là đất nước bị Trời đầy” (theo comment của một bài viết của một bạn đọc trên trang gocnhinalan) nên dù là thiên tài Việt Nam như Đại tướng thì tầm nhìn cũng chỉ có vậy? Nếu đúng như những điều trên thì đúng là “Việt Nam là đất nước bị Trời đầy” thật rồi. Bởi ở “vị trí vững như bàn thạch” của Đại tướng và là một người hết lòng vì nước như Đại tướng thì lời nói của ông có sức nặng ngàn cân, nhưng có thể ông đã không nhìn ra hoặc ông đã “nhẫn” – im lặng. Khi ông lên tiếng, vấn đề bauxit Tây nguyên chẳng hạn, thì lúc đó: “Tây nguyên coi như xong rồi.” (Nhà văn Nguyên Ngọc ) Ôi, Việt Nam của chúng ta thật là bất hạnh biết bao.

Vị thế của Đại tướng khác hoàn toàn vị thế của ông Trần Xuân Bách – cố UVBCT. Ông Bách có vị thế thấp hơn nhiều so với ông nhưng ông Bách vẫn lên tiếng cần đa nguyên, đa đảng. Dĩ nhiên ông Bách đã bị xử lý, và điều ông Bách nói vẫn chưa có mấy tác dụng nhưng nếu điều này được chính Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Người anh cả của QĐND Việt Nam lên tiếng thì nó sẽ có tác dụng biết bao và ông cũng sẽ không bị xử lý vì các thế lực Lê Duẩn, Lê Đức Thọ không đủ sức để đối lại lòng dân.

Một đồng đội khác của ông là Tướng Trần Độ, đã chấp nhận mọi điều bất hạnh, đã trả thẻ đảng viên, đã lên tiếng khi nhận ra sự thối nát của đảng CSVN. “Đảng CSVN hãy trở về đúng nghĩa là một tổ chức chính trị chứ không phải là một tổ chức cầm quyền ” (Trần Độ). Uy tín của Tướng Trần Độ cũng chưa đủ lớn nên lời nói của ông chưa có sức nặng ngàn cân, chưa có tầm ảnh hưởng nhiều, bản thân ông bị đánh tơi bời. Tuy nhiên, người quân tử phải có khí tiết như thế, như Tướng Độ mới đúng là “Điều gì có hại cho dân cho nước thì quyết không làm. Điều gì có lợi cho dân cho nước thì quyết làm”.

Những Trần Độ, Trần Xuân Bách… đã “dám” là Người Họa Sĩ Vô Danh vẽ lên “chiếc lá cuối cùng” mang lại hạnh phúc cho cuộc đời như Người họa sĩ vô danh trong truyện ngắn cùng tên của O.Henry. Bây giờ những người như Trần Xuân Bách, Trần Độ vẫn đang còn bị oan khuất nhưng rồi lịch sử sẽ gọi tên họ bởi “Lịch sử cần nhìn nhận một cách trung thực” (Bên Thắng Cuộc – Huy Đức). Mà không phải đợi xa xôi, ngay bây giờ, Tướng Trần Độ đã nhận được vô vàn sự kính trọng rồi: “Đọc Nhật ký Trần Độ tôi kính trọng ông hơn Tướng Giáp” (3).

Còn Tướng Giáp cũng như nhiều nhà lãnh đạo CSVN khác có lẽ cần xét lại. “Họ đã để lại gì cho Việt Nam….” Xét lại không phải là chúng ta sẽ làm những vụ án xét lại kinh hoàng như Khơrutsop đã làm với Xtalin mà xét lại vì yêu cầu khách quan vì “lịch sử cần phải được nhìn nhận một các trung thực”. Cách làm giống như Đặng Tiểu Bình đã làm với Mao Trạch Đông, không thần thành hóa Mao mà chỉ ra rằng: Mao có 7 được, 3 chưa được (Mưu Lược Đặng Tiểu Bình). Xét lại một cách trung thực và khách quan để ta rút ra những bài học quý báu đưa đất nước phát triển, tránh xa nguy cơ tụt hậu.

Theo cách nói trong tác phẩm Điếu Văn của Nam Cao thì: Hôm nay là đám tang Đại tướng mà tôi không có trong đoàn người đưa tiễn ông về nơi an nghỉ cuối cùng được, tôi không khóc nỉ non, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng, tôi đang ngồi đây trước trang giấy, đang đứt từng khúc ruột, tiễn đưa Đại tướng – (dù với tôi ông chỉ là một Tướng về hưu nhưng vẫn là một “biểu tượng cuối cùng của niềm tin”) – qua những dòng này. Xin chào vĩnh biệt ông.

 

Pham AQ
(Hà Nội, đêm 13-10-2013)

 

[Review] Cuộc Sống Ở Trước Mặt – Romain Gary

4
Featured Image: Kafka Bookstore

 

Cuộc sống, nó không phải là thứ dành cho tất cả mọi người. Momo đã rút ra kết luận như thế. Nhưng cuộc sống vẫn dành cho cậu, vẫn dí trước mặt cậu cái bản mặt thê thảm của nó, mà dù muốn, dù không cậu cũng phải đối diện, phải nếm trải bằng tất cả các giác quan. Vì Momo vẫn phải sống.

Những khi tôi cảm thấy đời mình ngập tràn bế tắc, tôi hay nghĩ về Momo, cậu bé Ả Rập lớn lên trong vòng tay một người đàn bà Do Thái đã giải nghệ làm gái đứng đường, về những gì mà cuộc sống dành cho cậu, để thấy rằng, mình thật là may mắn vì không có những gì mà Momo và Madame Rosa của cậu có, những thứ đủ sức biến cuộc đời họ thành vũng lầy nhớp nháp mắc míu và đớn đau, như nỗi ám ảnh không bao giờ rũ bỏ nổi.

Trong vũng lầy của cuộc sống, một tình yêu bám rễ như một lý do níu kéo sự tha thiết với cuộc đời. Tình yêu kỳ lạ không thể gọi tên, không giống như tình ruột rà máu mủ, không thuần túy là mối tình giữa đàn ông và đàn bà, dù ở đây ta cũng có một người đàn ông – Momo, mười tuổi (thật ra là đã mười bốn) và một người đàn bà – Madame Rosa, gần bảy mươi. Thứ tình yêu rung động như cổ tích, có thể biến một bà già bủng beo nặng gần một tạ trở thành người phụ nữ đẹp dịu dàng trong trái tim Momo. Người đàn bà Do Thái mang nhiều vết thương và sự ám ảnh, nhiều phong ba vùi dập của cuộc đời.

Madame Rosa đã cưu mang một đứa bé mồ côi như Momo, vì miếng cơm manh áo, nhưng rồi đã giữ cậu lại bên mình như một đốm lửa nhỏ sưởi ấm trái tim đơn độc giữa biển đời thê lương của mình. Người đàn bà đã ôm ấp cậu, vỗ về an ủi và chùi đít cho Momo trong những ngày tháng bơ vơ từ thuở còn thơ cho đến ngày cậu lớn. Tình yêu giữa họ lớn hơn cả tình mẫu tử thông thường, nó đến từ hai trái tim thèm khát tình yêu tới thắt lòng thắt ruột và đơn côi tới rạn nứt cả trái tim. Cuộc sống không cho Momo tình thương và lòng tin, chỉ cho cậu duy nhất một người đàn bà nặng gần một tạ để neo cậu lại với cuộc sống, người đàn bà mà nguy cơ rời bỏ cậu ra đi càng ngày càng gần kề.

– – “Ông Hamil ơi, người ta có thể sống mà không có tình yêu được không?”

– – “Có.”

Momo bật khóc. Cậu biết rằng mình sẽ vẫn phải sống ngay cả khi tình yêu duy nhất của đời mình ra đi. Dù Momo có đổ hàng tấn nước hoa lên người Madame Rosa, nhưng cuối cùng bà vẫn bỏ cậu mà đi bằng cái mùi của tử thi đã hoại. Và bởi thế, cuộc sống này có vị gì đâu. Nó vẫn thản nhiên đi qua bằng gương mặt đanh đanh vô cảm của nó, cùng những đớn đau đã chai sạn trong tâm hồn già cỗi của một đứa bé lên mười – à không, mười bốn chứ. Cuộc sống, dù nó có cứa biết bao nhiêu vết lên Momo, nó vẫn luôn ở trước mặt cậu, nó chẳng thể ở đâu đó khác, nó còn biết ở đâu nữa bây giờ?

Romain Gary luôn khiến tôi cười, mặc dù biết là bi kịch lắm rồi đấy. Ông khiến tôi lạc quan với chút dí dỏm của mình, dù cười đấy mà ruột thắt biết bao nhiêu bận. Nhưng cái cách ông kiên trì cười vào nỗi thống khổ nó khẳng định rằng rồi ông sẽ thắng, kiểu gì rồi ông cũng sẽ thắng. Không biết đây có phải là một liệu pháp tinh thần không, nhưng biết đâu khi ta cười, thì thế gian sẽ cười đáp lại. Biết đâu cuộc sống đen thủi đen thui của Momo sẽ sang sủa lên, dẫu là tôi cũng chẳng biết đào bới niềm hy vọng ấy ở đâu cho đến dòng chữ cuối. Nhưng ôi dào, rồi thì đời sẽ qua. Thật ra thì những gì mà Momo và Madame Rosa của cậu có, nó chẳng thể nào tệ hơn được nữa.

Bạn có khóc khi đọc cuốn này không? Tôi không khóc. Nhưng đau đớn. Không phải ai cũng khiến người ta đau đớn thế khi mặt mũi tỉnh queo. Bởi thế tôi tin là Gary là một trong những cây bút thiên tài. Tiếc là ông chẳng còn trên đời nữa.

 

Kafka Bookstore

Cha tôi thường ở nhà nhưng đã lâu rồi tôi chưa được gặp ông

12
 Featured Image: Wikipedia Commons

 

Ngày nào cũng thế, buổi sáng cha ngủ tới 12 giờ mới dậy, trong khi ông ngủ thì cấm ai tới gần ông, nếu điện thoại ông có reo thì ông sẽ chửi xối xả vào mẹ, vào con rằng tại sao không bắt điện thoại để cho ông ngủ. Ơ, điện thoại của ông ta mà nhỉ? Nếu có ai đó tới tìm ông thì chúng tôi phải đuổi khéo đi để tránh làm phiền ông, dù đó có là người thân lâu ngày không gặp. Đến khi ông ngủ dậy và làm việc cũng là lúc tôi đi học, khi tan học về là lúc ông đi chơi với bạn bè, mãi đến 11 giờ tối mới về nhà, lúc đó tôi đã ngủ, ông vẫn thức để đánh cờ tướng với ông bạn tới 2,3 giờ sáng, sau đó lại bắt đầu ngày mới như mọi ngày, ông ngủ, tôi dậy, ông dậy, tôi đi học, ông đi làm, tôi về nhà, ông về nhà, tôi đã đi ngủ. Đôi lúc cũng có gặp ông nhưng cứ như hai người dưng.

Tôi nói vậy không có nghĩa tôi không yêu cha hay cha không yêu tôi, chúng tôi vẫn thương nhau nhưng do vài thứ lộn xộn chúng tôi không kiểm soát được dẫn đến những cái nhìn xa lạ, vì đã lâu quá rồi không được trò chuyện. Hiếm khi tôi được nói chuyện với ông, và mỗi lúc như thế cha thường nhắc về quá khứ, rằng cha yêu tôi thế nào, có lần khi tôi còn học trường mẫu giáo, lúc ấy cha làm việc ở xưởng đóng tàu, cha quên mất việc đón tôi để tôi đứng chờ một mình trước cổng, khi nhớ ra thì cha vội vã phóng xe lao đi, vừa lái vừa khóc vì lo sợ, khi đến nơi cha ôm tôi và siết tôi thật chặt, vừa mừng vừa run. Mấy chuyện như thế tôi đã quên sạch, nhưng cha vẫn mãi giữ nó ở trong lòng.

Những lúc nói chuyện với cha tôi thường rất căng thẳng, có lẽ thằng con trai nào khi nói chuyện với ba mình cũng có đôi phần khó chịu và không thoải mái. Vì ba không dễ gần như mẹ, vì ba nghiêm khắc, vì ba nói lời nào cũng như đinh đóng cột, chúng tôi không đủ sức và cũng không được phép gỡ cây đinh đó ra, vì gỡ ra là bất hiếu, là lý sự, là hỗn hào, vậy nên con trai thường nghĩ nhiều mà nói ít, có nói thì hoặc là đồng ý với cha, hoặc nói những thứ mông lung không cần phân biệt đúng sai. Với con gái, cha ít khi nói những chuyện nghiêm túc, cha không nói về tương lai, về sự hiếu thảo, về định hướng, về chuyện con là niềm hy vọng của bố mẹ thế nào, về chuyện con sẽ làm rạng danh dòng họ tổ tiên thế nào, nếu cha có nói ra và bị con gái phản lại, cha cũng sẽ cười cười và nói: ”Tổ cha mày, nay biết cãi lại ba cơ đấy.

Vì là con trai nên phải gánh trách nhiệm nặng hơn? Là con trai nên phải làm rạng danh dòng họ, làm tự hào gia đình, luôn phải chịu những cuộc nói chuyện căng thẳng như đang nói chuyện với tòa án? Ừ thì con trai là hy vọng của bố mẹ, nhưng nếu cứ lấy cái hy vọng làm gánh nặng đè lên đôi vai con, lấy việc phải thành công trong cuộc sống làm áp lực cho con thì chỉ khiến mối quan hệ cha con càng lúc càng xấu đi thôi.

Tôi không cần cha dành nhiều thời gian cho tôi, tôi chỉ muốn cha về đúng bữa để có bữa cơm gia đình. Tôi không muốn cha giáo huấn tôi, tôi chỉ cần cha khuyên bảo và động viên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn. Tôi không muốn sau này khi đi xa tôi phải tự nhủ: “Ừ mình cũng có một người cha mà nhỉ.” Hay phải nhìn vào quan tài khi cha mất đi để rồi ân hận vì không dành nhiều thời gian bên cha. “Niềm vui sướng nhất cuộc đời tôi là được nhìn thấy giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ và ánh mắt tự hào của cha.”

Đúng, tôi muốn làm cha tự hào, nhưng tôi muốn cha tự hào vì những gì tôi làm được chứ không phải vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một đứa con trai trưởng phải làm. Tôi cần cha ủng hộ khi nghe tôi chia sẻ ước mơ, chứ không phải bác bỏ hay ra lệnh tôi phải làm này làm nọ (thông thường là bào con phải đi theo ngành kinh tế) chỉ vì cha muốn tôi có một tương lai ổn định và chắc chắn.

Tôi muốn cha thôi xem tôi là đứa con bé bỏng. Tôi muốn cha tin vào những gì tôi đã học. Tôi muốn cha không dang tay nâng đỡ tôi khi tôi vấp ngã trên đường đời, chỉ cần cha luôn dõi theo là được, dõi theo xem đứa con bé bỏng của mình nay đã khôn lớn nhường nào, dõi theo xem đứa con này sẽ làm nên trò trống gì, dõi theo xem ý kiến của con được mọi người trong xã hội chấp nhận thế nào, dõi theo xem con mình thành công ra sao, và dõi theo xem con mình sau này sẽ trở thành một người cha tuyệt vời thế nào.

Gửi đến những ai đang làm cha, sẽ làm cha, và trong tương lai có thể làm cha: Nếu bạn quá bận không thể dành nhiều thời gian cho con cái, thì mỗi khi lướt qua chúng hãy tặng cho con mình một ánh mắt trìu mến và tin tưởng. Sự tin tưởng là mối liên kết bền vững giữa các thành viên trong gia đình dù họ không ở gần nhau. Nhưng nói gì thì nói, hãy cố gắng thu xếp công việc để dành một ít thời gian bên con, nói chuyện với con, hỏi con dạo này học tập thế nào, vui vẻ không, có gặp chuyện gì trắc trở không, đưa con đi chơi và dạy con làm cái gì đó, hoặc để con cái dạy lại mình cái gì đó, và điều quan trọng nhất: luôn lắng nghe con cái.

Vì bạn sẽ chẳng có mấy thời gian ở bên con đâu, một khi nó bước chân vào đại học là xác định luôn, lúc ấy việc gặp con hay nói chuyện với con còn quý giá hơn nhặt được vàng bạc ấy. Tin tôi đi, rồi một ngày khi tuổi già tới, bạn chỉ còn biết ngồi trên chiếc ghế gập ghềnh, lật quyển album ra xem ảnh đứa con mình ngày nhỏ, rồi nâng niu từng tấm ảnh, hôn từng tấm ảnh như thể đang hôn đứa con mình, bạn sẽ muốn đánh đổi mọi thứ để được vài giây ở bên con, bạn sẽ khóc và nghẹn ngào, nấc lên từng tiếng: “Khi nào nó về thăm mình đây?”

 

Đặng Huy

Bên trong cái Đầu của God – Phần 2

11

 

(Lấy cảm hứng từ câu truyện “The Egg” của Andy Weir.)

**********

— Xin chào Huy.

— Đây là đâu? Sao trắng xóa vậy?

— Đây là nơi mà tất cả người chết đều tới.

— Tôi chết rồi sao!?!

— Đúng vậy. Tối qua anh đã chết vì bị sốc thuốc. Có gì đâu, vui mà.

— Vui!?! Ông bị dở hơi à? Đậu móa! Sao tôi lại chết!!! Người thân, bạn bè của tôi thì sao?

— Một số người sẽ khóc thật lòng, một số người sẽ khóc giả tạo, còn một số thì cười ra mặt. Hì. Cũng tại hồi còn sống anh gây thù chuốc oán nhiều quá mà! Nhưng đừng lo, họ ít nhiều sẽ nhớ đến anh. Luyến tiếc mà làm gì.

Im lặng hồi lâu.

— …Ông là ai sao biết mấy chuyện này, sao mặt mũi ông giống tôi vậy? Ông là Chúa à?

— Uhm, tôi là Chúa. Cũng giống như anh vậy, hồi còn sống anh cũng tự xưng là Chúa đó.

— …Vậy giờ sao? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo… Tôi lên thiên đàng hay xuống địa ngục đây?

— Không phải thiên đàng, chẳng phải địa ngục. Anh đầu thai, lại về Trái Đất.

— Ah, thế ra đạo Phật nói đúng.

— Đạo nào nói cũng đúng mà.

— Tôi có được chọn đầu thai thành ai không?

— Không, tôi chọn. Để xem nào… lần này anh sẽ đầu thai vào thân xác của thằng Sơn.

— WTF??? – Huy há hốc mồm ra.

— Có gì mà ngạc nhiên thế?

— Hồi còn sống tôi biết một thằng tên y chang vậy. Nó khốn nạn, ngu và hèn lắm!

— Uh, thì chính nó.

— Nhưng nó vẫn đang sống mà? Sao tôi đầu thai thành nó được?

— Hmm… Từ tốn, để giái thích cho nghe. Một số nghiệp của anh liên quan trực tiếp đến nó. Nó là nguyên nhân anh tạo nghiệp. Anh cũng là nguyên nhân nó tạo nghiệp. Anh chết đi thì nó sẽ là một trong những người nhớ anh nhiều nhất đấy. Vì vậy, một phần cơ bản của anh sẽ luôn tồn tại trong đầu nó. Bây giờ gửi linh hồn anh vào sống chung với linh hồn nó cho hai đứa làm hòa là hợp lý. Smith hợp nhất với Neo.

— Không! Tôi không đồng ý!

— Đồng ý đi mà.

— Không là không!

— Hay anh muốn đầu thai thành Hồ Chí Minh?

— WTF tập 2??? – Huy lại há hốc mồm ra. – Thằng cha đó là quá khứ rồi mà!? Đầu thai lại thành ổng thế nào được?

— Qúa khứ hay tương lai, chỉ tồn tại ở vũ trụ của anh mà thôi. Sự thật là không có quá khứ hay tương lai gì hết. Hay anh muốn đầu thai thành Ba của anh?

— WTF tập Ba??? Chuyện này nghĩa là gì?

— “Nghĩa là gì” nghĩa là gì? Anh đang hỏi tôi về ý nghĩa của cuộc sống à? Hay anh thắc mắc về vũ trụ. Hihihi.

— Uh đúng vậy! Tôi không hiểu tất cả chuyện này. Tôi không hiểu gì hết.

— Anh bạn, vũ trụ này được tạo ra để cho anh hiểu và hoàn thiện bản thân mình.

— Để cho tôi? Ý ông là cho loài người chứ hả?

— Không, để cho anh. Một mình anh thôi.

— Thế còn tất cả những người khác?

— Đâu có ai khác.

— Ông bị gì vậy? Có 6 tỉ người trên thế giới đó cha!

— Tất cả họ đều là anh. Những đợt đầu thai khác nhau của anh.

— Cái gì??? Tôi là tất cả mọi người???

— Đúng vậy. Anh bắt đầu từ từ nhớ lại vấn đề rồi đó.

— Tôi là tất cả mọi người??? Tất cả những ai đã từng sống???

— Hoặc sẽ sống.

— Tôi từng là Hít-le?

— Đúng vậy, và anh cũng là hàng triệu người mà Hít-le giết.

— Tôi từng là Phật Tổ? Là chúa Jesus?

— Đúng vậy, và anh cũng là tất cả những người đã được cứu rỗi nhờ sự hi sinh của Phật Tổ và Jesus.

Im lặng vài giây.

— Huy à, tất cả những điều ác mà anh nói ra, là anh nói với chính anh. Tất cả những điều thiện mà anh nói ra, cũng là nói với chính anh. Mỗi khoảnh khắc hạnh phúc hay đau khổ mà bất cứ ai từng hoặc sẽ trải qua, đều là trải nghiệm của chính anh.

— … Chúa à. Tại sao lại làm tất cả những chuyện này?

— Thì cũng là ý của anh cả. Tôi được anh tạo ra để ngồi đây nhắc cho anh nhớ nè.

— WTF tập 4??? Tôi là người tạo ra Chúa?

— Không sai. Anh chính là Chúa. Ngày xưa, anh chỉ có một mình. Anh cảm thấy buồn chán và thấy bản thân mình không hoàn hảo nên đã tự phân đôi bản thân ra, dựng nên tôi để bầu bạn và giúp anh tự chấn chỉnh. Nhiều lúc tôi nói anh không nghe, anh nói tôi không nghe, không biết ai đúng. Thế là sau khi đắn đo suy nghĩ, anh quyết định phân tán bản thân ra càng nhiều càng tốt, để tự hoàn thiện chính mình, để xóa bỏ những cái ác cái xấu trong chính anh. Thế là hai ta cùng dựng nên vũ trụ. Anh phân tán bản thân mình ra thành các phần trong vũ trụ đó. Anh chính là những ngôi sao. Là các thiên hà. Là lỗ đen vũ trụ. Anh chính là mặt trời. Và cũng là Trái Đất. Anh chính là nước, là lửa, là kim loại, là không khí. Anh là người ngoài hành tinh. Là vi khuẩn, virus. Là những thiên thần, là các loại ma quỷ. Là tất cả thực vật, động vật. Anh là linh hồn, đầu óc, và xác thịt. Và là tất cả những người sống trên Trái Đất. Vì tất cả cái này là một mê cung do anh dựng nên, anh tinh thông mọi thứ khoa học nên anh có thể đi qua nó dễ dàng. Để công bằng, anh tự xóa luôn tất cả tri thức về trò chơi này của chính mình, bắt đầu lại từ con số 0. Mỗi kiếp, dù là làm con vi trùng, làm cái cây, con vật, hay làm con người, anh đều bắt đầu từ con số 0, không nhớ gì cả. Anh muốn xem xem mình sẽ chọn cái thiện hay cái ác, bên nào sẽ chiến thắng. Những tri thức về vũ trụ, anh đưa cho tôi cất giữ. Giữa những khoảng sau khi anh chết và trước khi anh đầu thai, tôi sẽ lại ngồi nhắc cho anh nhớ, rồi lại gửi anh về lại cái vũ trụ do anh tạo ra. Hiểu chưa Huy?

— Thế khi nào trò chơi này kết thúc? Tôi mệt mỏi rồi, hãy để cho tôi thoát khỏi cái vũ trụ do tôi tạo ra đi!

— Không được. Chính anh đã dặn tôi, trò chơi chỉ kết thúc khi nào mà tự chính anh giải được mê cung do anh tạo ra. Nó chỉ kết thúc khi nào cái thiện trong anh chiến thắng hoàn toàn cái ác trong anh mà thôi… Thôi anh nằm nghỉ chút đi, khi thức dậy anh sẽ về lại Trái Đất.

Thế là Huy chìm vào giấc ngủ, có chút mộng mị, băn khoăn. Cứ như là một giấc mơ lucid, một cuộc trip ngoạn mục, một buổi thiền vô tận. Sâu thẳm trong linh hồn, Huy biết mình có khả năng biến vũ trụ thành một nơi tốt đẹp hơn, và rồi sẽ sớm giải được trò chơi do chính mình tạo ra.

 

Tác Giả: Nah

Photo: Lian-Madcap

 

***********

Tản mạn ngày 20/11

2
Featured Image: GPE/Alberto Begue

 

Nhớ những năm học cấp I trường làng, tụi học sinh cứ ngày lễ là đến nhà thầy cô. Nào 8/3 mỗi đứa cố kiếm trong vườn một bông hoa tặng cô, nào ngày mồng 3 tết thầy đứa quả cam, đứa cái bánh chưng, đứa “sang chảnh” hơn được bố mẹ cho chai rượu rồi tíu tít hẹn nhau, đạp xe đến nhà thầy. Lớp mấy chục đứa ngơ ngác, líu lo chúc tết thầy với những câu chúc trùng lặp, thế nhưng niềm vui ánh lên trên đôi mắt cả thầy lẫn trò. Những món quà tặng thầy nhanh chóng thành …mâm cỗ ăn tại chỗ. Nếu toan tính như hiện tại thì… thầy lỗ nặng!

Những năm đó, có nhiều hơn một ngày 20/11!

Lên cấp II, vẫn duy trì những ngày lễ chúc cô, chúc thầy. Tất nhiên sẽ chẳng còn cảnh tíu tít mang quà đến nhà cô thầy! Cả lớp bắt đầu rộn lên kế hoạch làm báo tường từ những ngày đầu tháng 11. Thơ tự làm, văn tự viết, tranh tự vẽ. Hì hục cả tuần tại nhà một đứa trong lớp cuối cùng cũng xong.

Những tờ báo tường khổ lớn được treo lên, thầy cô đi đến dừng lại đọc từng câu, từng chữ. Đám học sinh ngồi hồi hộp rồi thở phào khi thầy cô mỉm cười! Rồi chấm giải thơ văn viết về cô thầy, đứa có bài hay nhất hãnh diện đọc lời tri ân trước toàn trường!

Là giờ sinh hoạt lớp, cô nói đùa: “Cô giờ chẳng thèm gì, chỉ thèm ngô luộc.” Thế mà, ngày sau, nhỏ bạn cùng lớp tay xách nách mang bịch ngô nhà trồng lên cho cô giáo. Khoảnh khắc của sự chân thành từ món quà của trò long lanh trong ánh mắt cô chủ nhiệm. Mãi sau này, mỗi dip gọi điện cô đều nhắc! Có những đứa “sang” tặng riêng thầy cuốn sổ giáo án cố nắn nót câu chúc! Những món quà như thế có lẽ thầy cô không bao giờ từ chối.

Lên cấp III những cái đầu biết nghĩ, đóng quỹ lớp mua hoa tặng từng cô thầy. Mấy chục đứa gom góp chia đều mỗi đứa một ít trong tầm “kiểm soát”. Từng giờ học đại diên lên tặng hoa! Cả lớp vỗ tay, trong mắt thầy cô long lanh hạnh phúc!

Có lẽ, những ngày tháng đại học là… buồn nhất. Không biết có phải vì số lượng sinh viên quá lớn hay không mà giảng viên chủ nhiệm bỗng dưng… mất hút. Lớp cũng chẳng để ý đến mấy ngày lễ. 20/11 tụi sinh viên mừng vì đó thường là ngày nghỉ học. Lại có cớ tụ tập nhậu nhẹt. Có chăng chúc cô thầy cũng qua…facebook!

Hỏi đứa bạn học một trường đại học khác thì tình hình còn… tệ hơn. Ngày 20/11 bỗng thành ngày “biếu quà lấy điểm”. Mà chuyện này đâu mới, từ lâu rồi. Đứa bạn bảo cả lớp thi bị đánh… rớt nên gom tiền biếu thầy để qua môn. Khóa trước truyền lại khóa sau “bí quyết” ấy! Và khi tiền trao-điểm lấy thì những tiếng chửi thề để lại…

Mặc nhiên, những sinh viên chúi đầu góp tiền biếu thầy khác hẳn những đứa học sinh góm mấy đồng lẻ mua hoa tặng thầy ngày lễ. Mới đây, nhiều trường quy định giáo viên không được nhận quà trong ngày lễ 20/11. Nghe qua có vẻ hay như quy định cấm quan nhận phong bì vậy!

20/11 là ngày lễ tri ân thầy cô giáo, sao không để học sinh, phụ huynh tri ân những người thầy bằng những cách chân thành? Tri ân cũng có một phần quà tặng. Có chăng hiện tại chữ tri ân được nhiều người hiểu sai mang nặng mùi tiền.

Mà lỗi có lẽ do áp lực từ phụ huynh nhiều hơn những nhà giáo. Tôi có cô bạn dạy ở một trường Dân lập Quốc tế tại Sài Gòn. Nôm na dễ hiểu là trường của những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có. Nhưng lương thì… thấp tệ. Tôi hỏi sao lương thấp mà không kiếm nơi khác dạy. Cô bạn thú thật: “Lương không ăn thua nhưng ngày lễ thì… khá.” À thì ra những ngày lễ này những phụ huynh đại gia kia chẳng tiếc gì những chiếc phong bì dày cộm biếu cô. Mà đâu chỉ lễ 20/11, các lễ khác phụ huynh đều nhớ như tụi tôi hồi cấp I nhớ đến nhà cô thầy vậy!

Không thể trách bạn tôi được. Sống giữa Sài Gòn với đồng lương nhà giáo thấp nếu không nhận thì sao sống được? Vả lại cầm tiền của những phụ huynh chẳng thiếu tiền thì tôi thầm nghĩ bạn tôi (và nhiều người) cũng chẳng mảy may bối rối.

Âu đó cũng là một sự cho-nhận!

Mấy năm nay, ngành giáo dục nói chung và nghề giáo nói riêng luôn gặp những điều chẳng mấy ai vui được! Đâu đó vẫn còn những giáo viên dạy sai nguyên tắc sư phạm đánh trò, những giảng viên vẫn đổi tiền lấy điểm hay những người thầy “sinh không hợp thời” đem bực tức cuộc sống lên bục giảng…

Nhưng vẫn còn nhiều, rất nhiều người thầy tóc đã bạc vì phấn hằng ngày vẫn gắn cuộc đời mình, ước mơ mình vào từng bài giảng. Bao nhiêu người cô giáo vùng cao ăn chung những bữa cơm độn sắn, khoai nhận nuôi học trò khó khăn. Rồi những cô, thầy giáo đặc biệt. Tôi xin gọi thế về những cô thầy dạy dỗ trẻ khuyết tật! Họ đang âm thầm dạy từng chữ cho những đứa trẻ thiếu may mắn. Và cả những giáo viên không chuyên ngày ngày dạy tụi nhỏ bán vé số, nhặt ve chai… không có cơ hội đến trường.

Xin xã hội đừng quên họ. Đừng để chỉ một ngày 20/11 chúng ta mới tri ân tới những nhà giáo! Cũng sẽ chẳng cần những khẩu hiệu, băng rôn ngập đường khoa trương. Cần hơn những lời chúc chân thành từ phụ huynh, học sinh và tất cả những ai quan tâm tới giáo dục.

Và để thực hiện điều đó, chúng ta có nhiều hơn một ngày 20/11 để tri ân những người thầy, người cô!

 

Đức Lộc

So sánh với nguời khác, tại sao không

16
Featured Image: Sean Curran

 

Nếu có ai đó bảo tôi rằng đừng bao giờ so sánh mình với người khác thì xin trả lời ngay rằng tôi chịu. Không so sánh sao được, khi rõ ràng là người ta thông minh, xinh đẹp, tài giỏi hơn mình. Người ta cũng có xuất phát điểm như mình mà giờ đã là thạc sĩ, tiến sĩ  còn mình chỉ có mỗi chữ “sĩ” to tướng trong đầu. Không tủi thân, tủi phận sao được khi thấy người ta tiêu tiền như nước còn mình lúc nào cũng dè sẻn từng đồng, người ta nhà cao cửa rộng, còn mình nhà chật cửa hẹp… Xã hội đi lên mỗi ngày, còn mình cứ dậm chân tại chỗ mãi được ư?

Từ nhỏ đến lớn, từ lớn tới bây giờ, từ hồi nảo hồi nào, chẳng cần ai dạy, tôi đã biết so sánh mình với người khác như một bản năng. Lúc bé thì thấy mình không có nhiều đồ chơi, quà bánh như các bạn. Lúc đi học thì thấy mình không học giỏi bằng đứa bạn thân. Có mỗi cái danh hiệu học sinh giỏi mà cứ chới với mãi. Bao lần khóc thầm ấm ức vì nó chỉ hơn mình tí xíu nhưng tờ giấy khen khác nhau một trời một vực, bố mẹ nhìn vào, người hỉ hả mặt mũi, người cau có, ủ ê. Lớn lên chút nữa thì buồn vì mình có một chiều cao khiêm tốn đến  mức không dám so sánh với ai, đã thế lại có đứa bạn vừa cao vừa xinh lúc nào cũng đi bên cạnh, hu hu… Lúc đi làm thì thấy công việc của mình không sang, không chảnh, không kiếm được nhiều tiền như mọi người.

Ngay lúc này đây, lại thấy bài viết của mình hời hợt, nông cạn làm sao so sánh được với những bạn khác trên Triết Học Đường Phố.

Túm lại một sự thực không thể phủ nhận, bôi đen, hay tô hồng là tôi luôn thua kém mọi người về mọi mặt. Biết rằng so sánh với người khác làm mình tự ti, chán nản, buông xuôi, dễ đánh mất khả năng của mình, thậm chí còn nảy sinh một tâm lý xấu là ghen ghét,  đố kỵ. Nhưng tôi vẫn so sánh…

Vì tôi chỉ là một con người bình thường, không dễ dàng khống chế tình cảm tự nhiên của mình: khi buồn thì khóc, khi vui thì cười, khi thua kém người khác thì đau khổ. Tôi gọi đấy là “nỗi đau khổ có tự trọng”, nó cũng góp phần làm mình phải suy nghĩ, phải hành động để làm một cái gì đấy chứng tỏ bản thân là ai. Nhìn các cô cậu học sinh bây giờ lên bảng không thuộc bài, nhận điểm một, hai vẫn tươi cười hớn hở ra vẻ ta đây không cần gì, tôi thấy sợ quá.

Vì tôi là người tham lam, quá nhiều ham hố. Khi đau thì chỉ ước mình khỏi đau, khi bệnh chỉ ước mình khỏi bệnh nhưng khi khỏe rồi lại ước nhiều điều khác nữa. Phải chăng là con người  thì không bao giờ dừng khát khao, tham vọng có được cái tốt đẹp hơn.

Vì mỗi lần so sánh với người khác là một lần tôi nhìn ra điểm yếu của mình. Nếu không có cái hơn của người khác thì tôi đâu biết mình yếu ở chỗ nào. So sánh  giúp ta biết mình ở đâu trong thế giới này để còn biết đường học hỏi, phấn đấu, hoàn thiện bản thân nhằm theo kịp sự phát triển của xã hội. Nếu chỉ so sánh với mình của ngày hôm qua thôi thì ta rất dễ bằng lòng với những tiến bộ nhỏ nhoi, dễ ru ngủ bản thân với những ước vọng giản đơn. Đành rằng một chút tiến bộ cũng đáng ghi nhận, một ước vọng giản đơn cũng là đáng quý nhưng chúng ta vẫn cần phải nhìn xa hơn chứ.

Một ví dụ hơi khập khiễng về nền kinh tế nước ta chẳng hạn, so với thời mới mở cửa thì đã có những chuyển biến chóng mặt, nhà cửa, xe cộ, hàng hóa nhiều không kể hết, thời bao cấp có nằm mơ cũng không dám hình dung đến. Trong các bản báo  cáo tổng kết cuối năm, thành tựu kinh tế năm sau bao giờ cũng bằng hoặc vượt năm trước. Nếu chỉ nhìn vào đấy đã vội vui sướng ăn mừng, tưởng rằng Việt Nam sắp hóa hổ, hóa rồng ở khu vực thì nhầm to. Vì than ôi, thực tế trong bảng xếp hạng chung của thế giới, ta vẫn là một quốc gia đói nghèo, lạc hậu, khó phát triển. Mình tiến được một bước, có biết đâu ngoài kia họ đã tiến hai, ba bước rồi. Nói như vậy để thấy so sánh cũng có mặt tốt, nó giúp ta biết mình là ai, biết phải đặt mình ở đâu trong mối quan hệ với cái chung, cái tổng thể.

Bạn có bao giờ so sánh mình với người khác không? Nếu câu trả lời là không thì tôi xin bái phục và chả tin tẹo nào. Bởi làm gì có ai thấy bằng lòng tuyệt đối với mình. Người thành công lại so sánh với người thành công hơn mình, người tài giỏi thì so sánh với người taì giỏi hơn nữa, cứ như thế tiếp diễn… Ai mà chẳng có ít nhất một lần trong đời so sánh mình với nguời khác, thèm muốn khát khao được là người khác dù chỉ chốc lát thôi. Suy nghĩ ấy có thể đã định hình sẵn trong đầu hoặc mới thoáng qua, dù sao thì vẫn cứ là so sánh. Nếu cảm xúc so sánh xuất hiện, có nhất thiết phải triệt tiêu nó?

Tôi nghĩ là không. Hãy dũng cảm nhìn thẳng vào bản thân, để so sánh với người khác. Đừng né tránh nó, cũng đừng quá bi ai về nó. Nếu bạn có tư tưởng cầu thị và biết chắt lọc cái gì đáng để so sánh thì nó sẽ phát huy tác dụng không ngờ, thúc đẩy sự tiến bộ từ chính bên trong con người bạn. Và nữa khi nào thói hờn ghen, đố kỵ thường tình được thay thế bằng cảm xúc ngưỡng mộ, khát khao chân thành thì lúc ấy bạn đã trưởng thành lên một bước rồi đấy.

 

Phương Liên