19.3 C
Da Lat
Chủ Nhật, 28 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 173

Tại sao bạn không hài lòng với cuộc sống của mình (phần 2)

 Featured Image: Danh Ngôn Cuộc Sống

 

Ở phần trước, tôi đã chia sẻ với các bạn về 3 điều để tận hưởng cuộc sống trọn vẹn hơn. Đó vẫn mang tính chất lý thuyết. Vì vậy, trong phạm vi bài viết này, tôi muốn chia sẻ với các bạn về ”kỹ thuật thực chiến” mà tôi đã và đang áp dụng cho cuộc sống của mình.

Việc bạn định hướng theo 3 điều tôi đã nêu ở phần 1 chỉ đơn thuần giúp các bạn luôn vững vàng trong ý chí và tỉnh táo trong suy nghĩ. Để có được thành công thì không thể thiếu đi hai chữ HÀNH ĐỘNG. Đừng nghĩ đó là khái niệm trừu tượng. Khi tôi nói ra câu này, một người bạn đã hỏi tôi: ”Vậy Nick Vujicic không có tay chân thì hành động kiểu gì mà vẫn thành công?” Câu hỏi có vẻ ấu trĩ nhưng không hẳn đâu. Chính nhờ câu hỏi đó mà tôi mới định hình lại khái niệm hành động. Nói nôm na dễ hiểu, thì HÀNH ĐỘNG tức là mang suy nghĩ, lý thuyết, kinh nghiệm, tư duy của mình áp dụng vào thực tiễn. Như vậy, trong trường hợp của Nick Vujicic, dù anh không có tay chân như những người bình thường, nhưng anh đã nỗ lực hết mình để trở thành một diễn giả, và anh đã thành công.

Vài ngày sau, bàn lại vấn đề này, sau khi nghe câu trả lời của tôi như trên, người bạn đó lại hỏi tôi: ”Nếu hành động nỗ lực mà thành công được vậy thì tại sao hàng tỷ người trên thế giới lao động miệt mài, cần cù cả ngày lẫn đêm mà vẫn nghèo?” Tôi tiếp tục bí và lại phải về suy nghĩ, tìm hiểu thêm thông tin. Và cuối cùng tôi rút ra một điều: ”Không phải bất kỳ hành động, nỗ lực nào cũng dẫn tới thành công. Suy cho cùng, vẫn phải cần tới sự ”cao siêu” của ý chí và tư duy, kết hợp với nỗ lực hành động mới đem lại kết quả.” Nhận được câu trả lời lần này, người bạn đó của tôi không hỏi gì nữa, mà mỉm cười tỏ vẻ đồng tình.

Trở lại vấn đề chính, trong phần trước, tôi đã định hướng cho các bạn trong tư tưởng để hướng tới cuộc sống tươi đẹp hơn, thì lần này, tôi sẽ chia sẻ với các bạn, định hướng cho các bạn trong hành động để giành lấy cuộc sống tươi đẹp đó.

I. Chuẩn bị

Mọi việc, bất kể lớn nhỏ, chúng ta đều cần có bước chuẩn bị. Việc chuẩn bị sẽ khiến chúng ta chủ động hơn trong hành động. Giống như trước khi bắt đầu một ngày làm việc hiệu quả, chúng ta cần có bữa sáng đầy đủ, có thể thêm một ly coffee cho tỉnh táo. Hoặc chỉ riêng việc thức dậy đúng giờ thôi đã là sự chuẩn bị quá tốt rồi.

”Nếu cho tôi 6 tiếng để bổ củi, thì tôi sẽ dành 4 tiếng để mài lại lưỡi rìu.” – Abraham Lincohn

Vai trò của khâu chuẩn bị là vô cùng quan trọng. Nó đã chiếm gần 50% thành công của bạn rồi.

Khâu này tôi không cần nói cụ thể, vì tuỳ mỗi người mà có cách chuẩn bị hành động khác nhau. Tôi sẽ liệt kê khái quát những điều bạn cần chuẩn bị trước khi bắt đầu hành động:

– Sức khoẻ: Dù tuổi trẻ chúng ta chưa bị ốm đau nhiều, vẫn còn thời gian để chăm sóc cho bản thân, chúng ta nên biết cách giữ gìn sức khoẻ; những gì chúng ta tác động tới sức khoẻ bây giờ có thể khiến ta hối hận khi về già; có sức khoẻ là có tất cả.

– Kế hoạch – Mục đích – Thời gian biểu: Với những thứ này, bạn sẽ biết rõ mình nên làm gì, mình phải làm gì; tôi khuyên các bạn nên có một cuốn sổ tay, ghi lại dự định, kế hoạch, mục tiêu cho tương lai gần và xa; để làm gì, để khi bạn không biết phải làm gì thì vẫn có cách để bạn nhớ, đó là mở lại cuốn sổ.

– Ý chí – Động lực: Có sức khoẻ, tuổi trẻ, có ước mơ vẫn chưa đủ; muốn biến nó thành hiện thực, tức là hành động, bạn phải có ý chí kiên cường, không ngại khó, sẵn sàng đối mặt; đừng bao giờ đẩy lùi lại ngày mai, vì nhỡ ngày mai là ngày cuối cùng….?

– Tinh thần học hỏi: Đây là nhân tố tôi coi trọng hàng đầu, thậm chí quan trọng hơn cả sức khoẻ theo ý kiến chủ quan của tôi; bạn muốn thành công thì hãy học hỏi người thành công; bạn đã qua độ tuổi học phổ thông chưa, nếu rồi thì hãy bắt đầu với việc suy nghĩ độc lập; bạn có thể vâng lời bố mẹ, nhưng nếu bố mẹ bạn không có được thành công mà bạn mong muốn thì cũng đừng nghe lời họ mãi…

– Chiến hữu – Kẻ thù – Đối thủ: Dù bạn làm gì cũng đừng bao giờ làm một mình; có người để song hành, có người để đề phòng, có người để cạnh tranh, hẳn sẽ nhộn nhịp hơn là một mình rồi.

Nếu bạn là thiên tài, tôi sẽ cân nhắc điều này. Nhưng thiên tài thì đâu cần quan tâm tới những gì tôi nói nãy giờ nhỉ?

”Hãy sống như thể bạn sẽ chết vào ngày mai. Hãy mơ ước như thể bạn sẽ sống mãi mãi.” – James Dean

II. Quản lý

Không ít người trong số chúng ta để mọi thứ trôi đi một cách vô nghĩa. Một ngày trôi đi vô nghĩa, ta chán nản, nhưng chẳng biết làm gì để thay đổi điều đó, rồi lại một ngày nữa trôi đi vô nghĩa, cứ như vậy, ta bỏ phí rất nhiều thứ chứ không riêng gì thời gian. Chẳng hạn, sức khoẻ, kiến thức, cơ hội…. Tất cả chỉ vì chúng ta không biết cách quản lý. Nếu phải chọn giữa một chiếc túi lớn và chiếc cặp nhỏ hơn nhưng nhiều ngăn, bạn sẽ lựa chọn gì? Hầu như ai cũng trả lời là chiếc cặp nhiều ngăn. Vì sao? Vì tính tiện dụng của nó, giúp ta chứa đồ, sắp xếp khoa học hơn. Vậy còn những người chọn chiếc túi lớn, với lý do đựng được nhiều thứ hơn?

Hãy tưởng tượng một chút nhé? Khi bạn cần tìm một món đồ nào đó, mà nó lọt sâu và lẫn trong đủ thứ đồ bạn nhét vào túi; hãy tưởng tượng một hình ảnh vui nhé: bạn đang tìm thứ gì trong thùng rác vậy? Từ ví dụ về chiếc túi và chiếc cặp đó, bạn đã thấy rõ vai trò của việc tổ chức quản lý chưa? Khi bạn đã biết cách tổ chức quản lý khoa học, hiệu quả công việc của bạn sẽ cực kỳ cao. Bạn làm 1 bằng người khác làm 10. Hãy thử tưởng tượng một doanh nghiệp lớn mà không có hệ thống quản lý từ cao tới thấp, các phòng ban khác nhau, thì liệu doanh nghiệp đó có đứng vững được hay không? Giờ tôi sẽ định hướng giúp các bạn về cách tổ chức quản lý.

1. Quản lý thời gian:

”Làm chủ thời gian là làm chủ cuộc đời.” – Lakein

– Tiêu chí của quản lý thời gian là: thứ nhất không để thời gian chết (thừa) quá nhiều; thứ hai sắp xếp công việc và làm việc tuần tự để không bị thiếu thời gian.

– Một ngày chúng ta chỉ có 24 giờ. Nếu để nó thừa thãi lúc này, thì sau này bạn sẽ thiếu thốn nó vô cùng. Và thật tuyệt là bây giờ tôi rất bận rộn. Chỉ mong 1 ngày có thêm 1 giờ nữa thôi là hạnh phúc lắm rồi. Thực ra bản thân tôi mới chỉ phát huy được tiêu chí đầu tiên thôi. Tôi tham quá nhiều việc, đến cuối ngày, nhìn lại danh sách công việc phải làm, tôi không bao giờ hoàn thành hết 100% được, tôi vẫn còn bỏ dở khá nhiều việc lớn nhỏ khác nhau. Nhưng tôi vẫn cảm thấy vui, vì tôi đã không để thời gian trôi đi vô nghĩa. Tôi chạy đua với thời gian, chứ không phải ngồi nhìn thời gian chạy; tôi tự tạo ra áp lực về thời gian chứ không phải đợi thời gian tạo áp lực cho tôi; tôi song hành và thách thức thời gian, chứ không phải thời gian gây khó dễ cho tôi.

Hãy biết quý trọng thời gian! Vì nó cũng giống như con người vậy, thậm chí còn công bằng hơn con người bởi nó không phân biệt giàu nghèo. Nó sẽ đáp lại sự tôn trọng của bạn một cách xứng đáng. Vậy tôi đã quản lý thời gian như thế nào? Hẳn các bạn đang nghĩ tôi đã chọn một chiếc túi lớn và nhồi nhét tất cả công việc vào đó? Tôi luôn phân loại công việc thành 4 phần: Sức khoẻ, Sự nghiệp, Tình cảm, Tài chính (gợi ý từ tử vi và cung hoàng đạo). Theo đó, tôi sẽ tính toán dành bao nhiêu trong quỹ 24 giờ cho từng phần này. Bạn cũng có thể phân chia theo cách này, hay cách khác, miễn là bạn đã bắt tay vào quản lý quỹ thời gian thì vẫn hơn là không làm rồi. Hãy thực hiện nó với cuốn sổ bất ly thân, đừng tính toán bằng bộ não thiên tài bạn nhé!

”Một ngày có 24 giờ. Vậy là mỗi tháng, bất kể giàu nghèo, mỗi người đều được cấp 720 giờ. Hãy chi tiêu cho hợp lý để cuối tháng không phải ăn ”mỳ gói sinh viên.” – Sư phụ tôi

2. Quản lý cảm xúc

Ồ cảm xúc cũng cần quản lý? Hiển nhiên rồi. Thử ngẫm, nếu để cảm xúc tràn lan lấn chiếm suy nghĩ, thì chúng ta sẽ ra sao? Chúng ta sẽ hành động theo bản năng, theo cảm tính, và sẽ để phần con lấn chiếm phần người. Cái cần làm, là hành động, suy nghĩ có lý trí, để tính người khống chế được phần con trong mỗi chúng ta.

Cảm xúc là thứ gây nghiện. Nếu bạn tìm đến nó quá nhiều, bạn sẽ không còn thiết nghĩ tới những gì khác trong cuộc sống nữa (điều này dễ thấy trong lớp thanh thiếu niên, độ tuổi đã bắt đầu biết rung động….).

Cảm xúc cũng giống như một đứa trẻ vậy. Nếu bạn nuông chiều nó, nó sẽ không bao giờ biết phân biệt phải trái, và ngày càng quấy phá (đối với những người hay cáu bẩn, ban đầu chỉ một chút nóng nảy, ấm ức lưu giữ trong đầu, rồi dần dần, khi không biết cách kiềm chế, kiểm soát, nó sẽ càng lớn dần lên và không thể kìm hãm được nữa, sẽ càng khó kiềm chế tính khí hơn, dễ nổi nóng hơn; và người như vậy sẽ khó mà tìm được niềm hạnh phúc trong cuộc sống).

Vậy nên, trong mọi tình huống, bất kể ra sao, bạn cũng phải suy nghĩ, nhìn nhận theo hướng khách quan, tránh suy nghĩ chủ quan, đánh giá theo cảm tính. Tức là, hãy giữ cho mình một cái đầu lạnh, tỉnh táo. Việc này không phải là dễ, vì thế ta càng phải thực hiện, bởi nó sẽ tác động trực tiếp tới cuộc sống của chúng ta, hiện tại và tương lai. Nhưng bạn biết không, để thực hiện nó cũng chỉ bắt đầu từ một hành động rất đơn giản: IM LẶNG.

Khi ta im lặng, ta sẽ biết lắng nghe. Lắng nghe không chỉ là hoạt động của đôi tai, mà nó còn kết hợp với khối óc nữa. Khi ta để cái miệng ”làm loạn” thì đôi tai và khối óc đều vô dụng. Bởi vậy mới có câu: ”Im lặng là vàng.” Nhưng im lặng không phải là im lặng tuyệt đối. Khi bạn đã biết dừng lại lắng nghe, suy nghĩ kỹ lưỡng, chắc chắn, lời nói của bạn sẽ có giá trị. Và khi bạn đã lắng nghe người khác rồi, có khó không khi bạn lên tiếng, sẽ có người tôn trọng và lắng nghe bạn?

Tôi không khuyên các bạn loại bỏ hoàn toàn cảm xúc trong hành động, mà là điều hoà nó. Cái gì nhiều quá cũng không tốt. Tất cả đều phải cân bằng và điều hoà. Đến đây, bạn hãy mở cuốn sổ của mình ra, mở về trang cuối cùng và ghi lại những điều sau đây, tôi tin là sẽ vô cùng hữu ích với các bạn:

“Khi chán nản hãy cất vang giọng hát; khi đau khổ hãy mở lòng cười lớn; khi phiền não hãy làm việc nhiều hơn; khi sợ hãi hãy dũng cảm thẳng bước; khi tự ti hãy thay quần áo mới; khi âm u hãy cao giọng gào thét; khi khốn khó khôn cùng hãy tưởng tượng sự giàu có trong tương lai; khi lực bất tòng tâm hãy hồi tưởng sự thành công trong quá khứ; khi thiếu tự trọng hãy tưởng tượng mục tiêu của mình; khi quá tự tin hãy tìm lại ký ức của thất bại; khi hưởng thụ thoả thích hãy nhớ đến những ngày đói khát; khi dương dương tự đắc hãy tưởng tượng đến đối thủ cạnh tranh; khi thoả mãn hãy đừng quên thời khắc nhẫn nhục; khi tự cho mình là đúng hãy xem mình có bị kẻ khác điều khiển không; khi giàu có hãy nhớ đến lúc ăn không no bụng; khi kiêu ngạo tự mãn hãy nghĩ đến lúc bản thân nhu nhược; khi vênh váo tự cao tự đại hãy ngẩng đầu nhìn lên các vì sao.” – Trích từ sách “Phép Tắc Của Loài Sói

Đây chính là quy luật lấy bất biến ứng vạn biến. Khi tâm trí bạn điều hoà, mọi việc đều trong tầm tay.

”Xử lý một việc theo lý trí chỉ có một cách, nhưng cách đó chắc chắn hiệu quả. Còn nếu xử lý bằng cảm xúc thì có cả ngàn cách, nhưng có thể sẽ không một cách nào hiệu quả, thậm chí phản tác dụng.” – Sư phụ tôi

III. Tùy cơ ứng biến

Làm việc quy củ, nhìn nhận tỉnh táo, không để cảm xúc ảnh hưởng công việc. Bạn mới chỉ biến mình thành một cỗ máy chăm chỉ hành động thôi. Nhưng đi được đến bước này, bạn đã thành công không nhỏ rồi. Hoan hô! Đến đây, bạn mới được cho phép bản thân tuỳ cơ ứng biến. Giả như sổ kế hoạch đầy ắp công việc nói rằng hôm nay bạn không có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng có việc đột suất phát sinh đòi hỏi bạn phải bỏ dở công việc, hãy linh động. Việc đột suất đó có thể là họp mặt gia đình, chuyến đi tập thể, hay ”cơ hội ngàn năm có một” nào đó chẳng hạn. Trước những lựa chọn như vậy, bạn chỉ có thể chọn một và đi tiếp. Phân vân sẽ lại mất thêm thời gian vô nghĩa, mà vội vàng sẽ khiến bạn hối hận với lựa chọn. Hãy ghi những công việc đó vào sổ, hãy tạo cho mình thói quen đó. Hãy ghi ra xem với những việc đó, nếu làm thì kết quả thế nào, nếu không làm thì kết quả ra sao. Cuối cùng chốt hạ kế hoạch theo hướng bạn thấy tốt nhất.

Bên cạnh đó, hãy xem xét mức độ ưu tiên của một việc theo chu kỳ của nó. Giả sử việc A và việc B đều quan trọng như nhau, nếu làm hay không làm kết quả của 2 việc là ngang nhau. Nếu việc A là việc hàng ngày, việc B chỉ diễn ra 1 năm 1 lần, thì bạn nên ưu tiên công việc B hơn. Đây chính là phương pháp sư phụ đã dạy cho tôi, và nó giúp tôi động não khi hành động chứ không phải nhắm mắt chọn bừa theo ý thích. Chính bản thân tôi khi không cân nhắc như vậy, tức là không tìm điểm lợi, điểm bất lợi từ mỗi hành động lựa chọn mà chỉ chạy theo đám đông, không có chính kiến rõ ràng; cuối ngày, tôi cảm thấy hối tiếc nhiều hơn là hứng khởi.

IV. Quá trình và kết quả

Mọi thứ đều có quá trình và kết quả. Nếu các bạn tin vào luật nhân quả, mà tôi nghĩ chúng ta nên tin vào luật nhân quả. Gieo nhân nào gặt quả nấy. Người ta thường nhìn vào kết quả mà đánh giá bạn, chỉ ai thực sự hiểu bạn mới nhìn vào cả quá trình. Mà như vậy cũng tốt. Tôi nói tốt là bởi vì nếu ai cũng chịu khó nhìn vào quá trình bạn hành động thì chẳng phải ”lộ bí kíp” rồi sao? Bạn sống cuộc đời của chính bạn, chứ không phải sống nhờ phiếm luận của kẻ khác. Bởi vậy, hãy kiên trì hành động, chỉ riêng kiên trì thôi đã là kết quả khá tốt rồi. Gieo hạt không thể ngày một ngày hai mà có quả ngay được. Bởi nếu như vậy thì bạn còn cạnh tranh được với ai nữa?

Đôi khi chúng ta hành động vô hướng chỉ quan tâm kết quả. Đó là lý do chúng ta luôn thắc mắc: ”Tại sao nó lại như thế? Rõ ràng mình đã….như thế rồi mà? Sao nó vẫn….như thế?….” Ngay cả bản thân chúng ta cũng không chịu khó theo dõi quá trình mình hành động. Hãy lật lại cuốn sổ. Hãy luôn làm tuần tự như vậy: ghi sổ, hành động theo điều đã cân nhắc trong sổ, lật lại cuốn sổ để theo dõi quá trình. Khuyết điểm không bao giờ được rút ra từ kết quả, mà là từ quá trình. Phải tìm được khuyết điểm mới tìm được con đường thành công. Thất bại là mẹ thành công, nhưng chúng ta sống được bao lâu mà cứ phải ngồi đếm thất bại?

 

Quản Gia Họ Đào

Tự sự cho Tết Giáp Ngọ

6
Featured image: Pinnee.vn

 

Thấy đài báo đang sắp có gió mùa Đông Bắc tràn về nghĩa là Tết cũng rồi sắp đến! Chợt nhớ là Tết vừa rồi lại cũng đã đi một chuyến đi như vậy, muốn ghi lại chút gì khi đã qua để sau này già đi và nhớ về, lại nhớ về một năm với đầy ắp những kỷ niệm như thế, năm 2014. Đọc lại để tự nhắc nhở mình, những gì đã qua là bài học kinh nghiệm cho tương lai đang tới!

***********

Viết cho những năm tháng thanh xuân đang còn chờ đợi tôi…

Hôm nay chính thức hết Tết, mồng 4 Tết và gia đình đang sửa soạn đón Ông Táo về nhà, hạ cây nêu….

Có những giá trị cũ mòn mà bản thân thấy nó cũ thật, nhưng sao vẫn đúng thế. Chuyến về quê vừa rồi, học được cũng chả phải là ít, trải nghiệm và cũng nhìn thấy rất nhiều. Tự bản thân cũng biết là mình còn nhiều khiếm khuyết, nhưng khắc phục và thay đổi nó ra sao lại là cả một vấn đề.

Còn nhớ sáng mồng 2 về quê, cả con đường vắng có vài chiếc xe máy đi trước, ba không dám vượt tay lái đi lên trên, cho dù ba là người cực kỳ ghét đi sau xe máy, huống hồ xe mình vừa to vừa dài, có đi lên trên thì chỉ tụi nó là thiệt. Trên xe là 3 thanh niên ngồi, không đội mũ bảo hiểm, xe đi dặt dẹo như kiểu người say rượu, lạng bên nọ lạng bên kia. Thoáng thấy thế ba bảo tụi này vừa hút cỏ hoặc ma túy đá xong nên còn phê. Đứa ngồi ở giữa thì dặt dẹo sang 2 bên rồi thỉnh thoảng dứ dứ những cánh tay, làm những hành động khó hiểu. Ba cũng bực lắm, nhưng con biết ba rất cố gắng điềm tính để cho xe chạy rề rề bên lề đường ngay sau cái xe máy đó, sau đó ba mới từ từ một lúc sau cố gắng vượt lên thật nhanh. Lúc xe ra đến đường lớn, con mới dám thở phào… Tết nhất thật là sợ hãi quá!

Về quê, chuyện nhà thờ họ được đem ra “buôn bán” tận tình, những mổ xẻ, phân tích. Con người là đổi thay và nhiều di chuyển. Hồi ba yêu mẹ, ông bà ở Thanh Hóa, rồi ông bà về Bỉm Sơn, ba cũng vì thế mà nhất quyết xin về công an thị xã làm để ở với mẹ, dù hồi đó ba đang thực tập ở quận Hai Bà, có thể nếu ba ở lại thì mọi chuyện bây giờ đã khác. Có thể gia đình rồi sẽ có một cơ ngơi khác hơn. Nhưng con cũng không dám và cũng không muốn trách cha về điều đó. Con xem phim người ta nói “Everything happens for a reason.” – Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Có thể nếu ba không chuyển về thì lại cũng khó có gia đình này, khó có con. Lúc con hỏi thì ba chỉ bảo là không phải, vì ba mẹ sinh ra là dành cho nhau nên chắc chắn sẽ gặp nhau, lúc đó con bật cười thực vì thấy ba mẹ sến y như ngôn tình vậy! Rồi sau khi cha mẹ ra Thanh Hóa, ông bà lại chuyển ra, thấm thoắt cũng gần chục năm. Giờ thì ông lại về lại Bỉm Sơn để có thể có người, các cô dì chú bác chăm sóc cho ông. Nhìn cảnh ông hôm đứng trước di ảnh của bà, tần ngần mà con lại sợ, có cảm giác cái gì đó vỡ vụn, cái gì đó còn xúc động mãnh liệt hơn cả phim Up. Lúc đó con trải nghiệm một điều là người ta đi đám tang, không hẳn là khóc thương cho người đã chết, mà là sự chia sẻ, khóc cho người còn sống mất đi người thân của họ.

Chuyến về quê lần này, vào thăm gia đình nhà bác có nhà sau này ông sẽ ra ở đó, lại thấy nhớ năm xưa, khi con còn bé, cha mẹ hay đem con ra gửi nhà ông bà ngoại. Ông làm thuốc, bà cho con 1 tí bột rồi con cũng viên viên nặn nặn rồi được bỏ vào 1 cái mẹt riêng, rồi được đem đi nung riêng. Lúc bỏ ra riêng viên thuốc con nặn bao giờ cũng cái to cái bé, không được đều tay như ông và bà làm. Cái nhà ông bà hồi ấy ở mặt đường và có giếng khoan, nước giếng trong và ngọt, mát về mùa hè và ấm về mùa đông. Giờ ở chỗ nhà mới của ông cũng có một cây xoài, sân rộng và mát y như xưa vậy.

Về quê nội, nhìn  thấy gia đình với rất nhiều những điều đau lòng, những anh chị em và vô vàn những chuyện thị phi khác, bất giác lòng không nén được tiếng thở dài. Cũng biết con người ta có rất nhiều chuyện có thể thay đổi được. Chỉ riêng có số kiếp là khó tránh. Nghe bác cả nói về chị mà đau lòng lắm. Nhưng có những thứ không tài nào thay đổi được. A Di Đà cho dù có bị vua cha cho chìm đắm trong không biết bao nhiêu tửu sắc, chìm say trong thất tình lục dục để tận hưởng lạc thú nhân gian, thì cuối cùng ông vẫn đi tu, từ bỏ ngai vàng. Thực tình mà nói, khi chìm đắm trong những cái ấy, người có tâm sẽ càng nhận ra rằng thế giới thật lắm thị phi, bản thân lại sẽ càng muốn thoát ra hơn.

Chuyến đi này đã nảy nòi được nhiều ý nghĩ về cuộc sống, cảm giác như đi một bước chân, cũng là những con người cũ mà ta đã từng gặp, nhưng nếu tinh ý thì có thể thấy, vạn sự luôn biến đổi, càn khôn luôn dịch dời, có khi ở chỗ này, có khi ở chỗ kia. Vậy nên nếu không chịu tự mình cố gắng, tự mình tiến lên thì khắc sẽ có lúc bị hao tán, bị thua thiệt.

Biết trước được là để tránh, để tìm cách hóa giải, không phải là biết trước vậy để chịu đầu hàng số phận. Mỗi con người cũng nên tự thân có hoài bão và cố gắng như vậy.

Tự thấy bản thân chưa xứng với cuộc sống này. Vài dòng dạo nhạc cho năm mới. Mong là mọi người bỏ quá cho nếu cảm thấy nó quá vơ vẩn.

Cám ơn tất cả!

Hà Nội, ngày 3-2-2014

Ngày tháng Mười Hai

4
Featured image: midwestraisedmidwestliving

 

Khi ánh sáng những hoài niệm đã không còn
trái tim thôi không nhoi nhói
Anh ngồi kể lể sự cô đơn của mình
bằng những giấc mơ thì thầm
sự im lặng mang hình dạng một sợi gai
và những cảm xúc xộc xệch rượt đuổi nhau
những cảm xúc có mùi khét nắng.

Ngày tháng Mười Hai trôi trong vọng âm gió
Chập chờn mơ một tiếng phong linh trong căn gác cũ
Người bạn quen đã lâu kể về mối tình đã qua trên khung chat
Cuống họng cứng ngắt lời tỏ tình
Ngày tháng Mười Hai không thèm nói chuyện nữa
lê thê trôi qua trong sự thức giấc trằn trọc
vị cà phê rối bời.

Ngày tháng Mười Hai
Bài thơ tình nằm chơ vơ khản tiếng trên bàn phím
Mùa gió bay rát giọng một giấc mơ
Thị trấn buồn với những bàn chận xộc xệch các con đường
nghe nỗi úa tàn sến sẩm đâm lỗ chỗ mặt đất

Ngày tháng Mười Hai
bên hành lang hẹp
anh ngồi nhìn những sợi rêu ấm
yêu nhau…!

 

Phương Uy

 

Lỡ…

3
Featured image: marianokarlen

 

Nếu đã lỡ được sinh ra
Thì xin ta hãy sống đến phút cuối
Đừng vì một giây phút yếu đuối
Mà từ bỏ cuộc sống của mình…

Nếu đã lỡ vấn vương một bóng hình
Thì xin ta hãy thương người sâu đậm
Đừng vì một chút hờn giận
Để sau này tiếc nuối cả một đời…

Nếu đã lỡ không còn yêu người
Thì xin ta hãy buông tay tạm biệt
Đừng vì những cảm xúc không rõ rệt
Rồi lại gây ra đau khổ nhiều hơn…

Nếu đã lỡ theo đuổi một ước mơ
Thì xin ta đừng bao giờ từ bỏ
Đừng vì chút khó khăn gian khổ
Mà để làm mất những đam mê…

Nếu đã lỡ là một con người
Thì xin ta hãy giữ lại bản chất
Đừng vì những hơn thua, được mất
Mà làm mất đi chính bản thân mình…

 

Một Đời Quét Rác

Chia tay tình bạn

8
Featured image: Mirtle

Đôi lúc tôi cảm thấy “tình bạn” thật khó khăn, khó khăn hơn cả cái tình yêu mà cả thiên hạ này lắm kẻ chết lên chết xuống chỉ để dày vò lẫn nhau hay là trao nhau tất cả và cũng lắm kẻ đưa nó vào trong sách, bài hát, phim ảnh lẫn cả công việc. Thế nhưng, có mấy ai nghĩ nhiều đến một tình cảm mà có thể nói là dễ nảy sinh hơn tình yêu, là bắt đầu của tình yêu, cũng có thể là kết thúc của tình yêu. Một tình cảm có ở khắp nơi, một tình cảm mà đôi lúc chẳng định nghĩa hay thừa nhận, nhưng hễ cứ ai hỏi hay thắc mắc thì cũng dễ dàng mà trả lời “chúng tôi là bạn.”

Không giống như những cái “tình” khác, tình bạn đôi lúc dễ nảy sinh, dễ chia tay, dễ cắt đứt, mà đôi khi cũng chẳng ai thèm nhắc đến nó hay quá đau khổ vì nó. Ấy thế mà, có những tình bạn, khi thời gian gắn bó lâu dài, con người ta cũng rất khó để nói xa nhau. Mà cái gì cũng vậy, cũng cần có lý do của nó mới có thể làm ra một cuộc chia tay. Thế nhưng điểm khác biệt là tình bạn không như tình yêu, không thể chia tay chỉ vì “tôi không còn tình cảm với anh nữa”. Không được, cái này chỉ có những kẻ yêu nhau mới nói được. Nhưng sao tôi lại muốn nói thế với một người bạn đến vậy.

Tôi cảm thấy mình là một kẻ bội bạc, thay lòng đổi dạ. Có thể các bạn sẽ cười ha hả với câu nói này, nhưng đúng là tâm trạng của tôi đúng thế thật. Có thể ngay từ đầu khi tôi dành cho “hắn” tình cảm quá nhiều (xin phép được gọi hắn như thế) ở mức mà tôi dành cho hắn tất cả những gì tốt đẹp nhất mà tôi muốn cho hắn. Thì ở thời điểm ấy, tình cảm của hắn chỉ như ở mức lưng chừng, nghĩa là nếu lấy thang điểm 10 làm chuẩn thì ngay từ đầu tôi dành cho hắn 10 điểm tình cảm của tôi, nhưng có lẽ tôi với hắn chỉ là 5 mà thôi. Rồi thời gian dần trôi qua, khi mà những chuyện hắn làm với tôi, thật ra thì nếu xét với mức 5 điểm mà hắn dành cho tôi thì những việc hắn làm là hoàn toàn bình thường, và với mức 10 điểm của tôi thì tôi sẵn sàng rộng lượng bỏ qua tất cả cũng bình thường nốt. Ừ thì khi tôi sẵn sàng bỏ qua là tôi sẽ không nhắc đến nữa, sẽ không truy cứu, nhưng có ai đảm bảo rằng tình cảm của tôi sẽ không suy giảm đi. Và tôi đã hoàn toàn không hay biết gì về nó cho đến khi tôi chợt nhận ra cái mức điểm của tôi dành cho hắn là dưới 5 mất rồi.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy nặng nề khi đi với hắn như thế này, ngày xưa bất kể khi nào hắn cần, tôi đều có mặt, bất kể cuối tuần nào tôi cũng đều tìm đến hắn, chuyện to chuyện nhỏ gì của tôi hắn cũng biết. Thế nhưng, bây giờ thì lại khác, tôi thỉnh thoảng quên mất hắn, vài tháng chẳng buồn tìm hắn, toàn là hắn phải tìm đến tôi trước, và khi tôi đi cùng hắn, cũng chỉ là vì “à, thì là bạn.” Nhưng cái tình bạn mà hơn 20 năm, nói ra ai cũng ngưỡng mộ vì cái độ “khủng” về số năm ấy có biết đâu rằng là bây giờ tôi làm việc gì, sống ra sao, có đang yêu ai hay không hắn cũng chẳng biết. Cũng đúng thôi, tôi có chia sẻ gì với hắn nữa đâu, những lần hiếm hoi hắn tìm tôi chỉ toàn im lặng ngồi nghe hắn nói, hắn than, và an ủi, động viên hắn. Hắn nào có hỏi gì về tôi hay muốn biết gì đâu nào, trước đây tự tôi sẽ nói với hắn, sẽ thao thao bất tuyệt kể với hắn, mặc kệ hắn có muốn nghe, muốn biết hay không. Nhưng giờ đây, tôi chẳng buồn kể nữa. Không phải tôi có kẻ khác để kể hay có người khác thế chỗ hắn, mà chỉ bởi vì tôi, nói theo tình yêu nhé “hết tình cảm” với hắn rồi.

Ngày bà tôi mất, người bà mà tôi yêu quý nhất ra đi, tôi chẳng thấy mặt mũi hắn ngoài cái tin nhắn nhẹ nhàng như bao bạn bè khác. Nếu đã thế tôi đã chẳng buồn hắn nhiều thế này. Vào ngày cuối trong cái đám tang ấy, hắn nhắn tin rủ tôi đi… cà phê. Thật buồn cười khi hắn biết rõ tôi gần như kiệt sức với đám tang dai dẳng, rằng là sáng ngày mai tôi đưa bà của mình về cái nơi xa xôi ấy vậy mà hắn có thể hỏi tôi một câu nhẹ nhàng như thế. Khi tôi nói rằng không thể đi, hắn đã đề nghị có thể đến thăm tôi được không, và đương nhiên câu trả lời là được. Thật lòng tôi rất vui, vì ít nhất cô bạn mà tôi yêu quý nhất cũng đến bên tôi vào cái giờ phút đau buồn nhất. Nhưng ở thời hiện tại này, tôi lại ước gì hôm ấy hắn đừng đến. Hắn đến và không vào thắp cho bà tôi một nén nhang nào vì lý do tế nhị, nhưng hắn có biết rằng trong số bạn bè của tôi, hắn là kẻ duy nhất mà bà tôi biết mặt và cũng là kẻ duy nhất mà bà tôi đã biết là hắn lớn lên cùng tôi ra sao. Hắn đến, chỉ để kể với tôi về tâm trạng buồn bã của hắn về công việc, về bạn trai của hắn, về cuộc tình không mấy hạnh phúc của hắn và chẳng hề quan tâm đến lời kể của tôi về giây phút cuối đời của bà tôi ra sao. Hắn cứ nói, tôi nghe, tôi an ủi hắn, và rồi như hắn đã trút được nỗi lòng, hắn quay đi. Ngay lúc ấy, thật phũ phàng, tôi tự hỏi, liệu tình cảm hắn dành cho tôi có thật sự là tình bạn, hay tôi chỉ là bác sĩ tâm lý của hắn? Nhưng rồi, tôi thấy mình thật tồi tệ khi đã quyết định tha thứ cho hắn mà không nói với hắn về nỗi đau trong lòng mình. Tôi bỏ qua cho hắn trong âm thầm và lặng im. Tôi đã nghĩ rằng mình rất cao cả, rất rộng lượng. Nhưng lại không biết rằng lòng tôi đã không thể trở về như lúc ban đầu được nữa.

Có lẽ mọi chuyện cũng chẳng đến mức nào nếu như tôi không được biết thêm vài sự thật mà không phải từ hắn khiến tôi muốn “chia tay” ghê gớm. Hắn chẳng làm gì tôi, những chuyện tôi biết cũng chẳng liên quan đến tôi, nhưng tôi lại chẳng muốn đi cùng hắn trên một con đường hay bên cạnh hắn nữa rồi. Thế nhưng lại không thể nói được kiểu như tình yêu là “hết tình cảm thì kết thúc”. Vì hắn đã làm gì sai đâu nào, cái lúc hắn làm tôi buồn bã ghê gớm, tôi đã bỏ qua cho hắn, vậy sao giờ đây, khi hắn chẳng làm gì cả thì tôi lại muốn kết thúc?

Thế mới nói, tình bạn, đôi khi ta xem nó cũng “bình thường”, ta cư xử cũng “bình thường”, cái gì cũng “bình thường” là được rồi. Cứ nghĩ rằng không chơi xấu, không phản bội nhau, không đâm sau lưng hay nói xấu sau lưng nhau là “được rồi”. Nhưng ở khía cạnh của mình, tôi không đồng ý như thế, tình cảm nào cũng vậy, dù là tình yêu hay tình bạn, tình thân giữa người cùng huyết thống cũng vậy. Tất cả đều cần sự vun đắp và có qua có lại, không thể vì ai đó dành nhiều tình cảm cho bạn thì bạn có thể thoải mái làm gì với họ cũng được. Và cũng tương tự như thế, trong bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào, kẻ dành nhiều tình cảm hơn luôn là kẻ thiệt thòi, nhưng cái đáng sợ là những người dành nhiều tình cảm một khi đã vơi bớt sẽ rất khó để lấy lại, có khi chẳng bao giờ lấy lại được nữa.

Chúng ta dường như chỉ nghĩ rằng tình bạn đơn giản lắm, thi thoảng xem phim, cà phê, tán gẫu dăm ba lần thì bền chặt hay tình bạn chỉ cần có thế là đủ thì sai rồi. Tình bạn khi đã kết thúc còn đáng sợ hơn gấp trăm lần tình yêu. Nếu chúng ta không yêu nhau nữa, có thể chúng ta vẫn là bạn, có thể chúng ta vẫn nghĩ về nhau trong một vài khoảnh khắc bất chợt nào đó của cuộc sống. Nhưng tình bạn không như thế, vì khi tình bạn kết thúc, chúng ta chẳng còn cái “tình” nào để giữ lại, và nếu khoảnh khắc bất chợt trong cuộc sống nó hiện về thì chỉ là những lúc bạn làm tôi thất vọng mà thôi.

Những bài học rút ra từ bộ phim “Jiro Dreams of Sushi”

12

https://www.youtube.com/watch?v=YEuiCNb9hkg

 

Theo Jiro trong  Jiro Dreams of Sushi thì bí mật của thành công là đam mê công việc mình làm và dành toàn bộ thời gian và tâm sức của cả cuộc đời vào việc làm đó. Đó cũng là bí quyết của thành công và là bí quyết để được vinh danh, để đạt đến đỉnh cao nghề nghiệp mà bản thân theo đuổi.

Đó là trên lý thuyết, còn trên thực tế, điều đó là không hề dễ dàng, điều tuyệt vời đó, là tìm kiếm đam mê của bản thân, dốc sức toàn bộ, dành toàn bộ thời gian như Jiro, không có bất kì khoảng trống nào cho bất kì một công việc nào khác, điều đó là phi thường là kì diệu, điều đó dường như chỉ xảy ra ở một số cá nhân, một số nhóm thiểu số nào đó.

Tuy nhiên, dù không thể áp dụng hoàn toàn những chuẩn mực trong công việc từ những kinh nhiệm của Jiro, thì cuộc đời của Jiro công việc của ông, những gì ông đã làm, đã toàn tâm toàn ý làm, thì chắc chắn mỗi người chúng ta đếu có thể học hỏi và áp dụng một phần từ những đều đó vào công việc của chúng ta.

Trong kinh doanh ẩm thực, một khi đã nhắm đến đối tượng khách hàng nào thì tập trung vào hài lòng đối tượng khách hàng đó, khách hàng có quá nhiều yêu cầu khác nhau, không thể nào thỏa mãn hết những yêu cầu của họ được, ta phải có một đối tượng khách hàng nhất định, và tập trung vào phục vụ nhóm đối tượng khách hàng mà ta hướng đến.

Ngành nghề về ẩm thực là một ví dụ điển hình cho việc tập trung vào nhóm đối tượng khách hàng ở trên.

Phải có cá tính riêng để có thể lồng cái cá tính vào công việc mình làm, Jiro chính là một cá tính khách biệt, ông ta đã sống cả cuộc đời, dành cuộc đời của ông ấy cho Sushi, người ta không chỉ trả tiền chỉ để ăn Sushi mà họ còn trả tiền để chiêm ngưỡng 1 tác phẩm thể hiện chính cuộc đời của một con người.

Yếu tố thành công của Jiro trong việc kinh doanh Sushi không chỉ nằm ở sushi mà còn nằm ở chính bản thân ông ấy, cách làm Sushi nhìn chung không khác biệt mấy ở nhiều cửa hàng, ẩm thực nhìn chung bản thân chúng không có chuẩn mực để đánh giá ngon, dỡ một cách trọn vẹn, “chủ yếu nằm ở nguyên liệu tươi, chuẩn bị cẩn thận, cảm nhận hương vị, trình bày thẫm mỹ, đó là những yếu tô không bao giờ xê dịch”, vậy nên để tạo ra sự khác biệt, một sự khác biệt hoàn toàn, trước những sản phẩm đã bảo hòa về chất lượng, đó chính là cá tính của người làm ra nó.

Và Jiro, không có bị quyết gì đặc biệt ở Sushi, chỉ cần nỗ lực hết mình, hàng ngày đều làm đi làm lại một số thứ, đó chính là cần cù, chú tâm, toàn tâm toàn ý vào công việc, không phàn nàn và yêu công việc mình đang làm, đó chính là cá tính của ông ấy.

Có nguyên tắc riêng trong công việc, chấp hành những nguyên tắc đó trong suốt thời gian làm việc:

Thứ nhất: Làm việc một cách nghiêm túc, hoàn toàn chú tâm vào công việc mình làm, chú tâm hoàn toàn.

Thứ hai: Liên tục thể hiện trình độ cao nhất, luôn phấn đầu, tìm tòi những thứ tốt hơn, và cứ thế cứ thế từ ngày này qua ngày khác.

Thứ ba: Luôn mong muốn nâng cao tay nghề, không cho rằng bản thân đang đứng trên đỉnh cao nhất của nghề nghiệp, luôn phấn đấu với mục đích nâng cao tay nghề của mình.

Thứ tư: Vệ sinh trong tất cả các công đoạn, điều này luôn đúng trong lĩnh vực ẩm thực, và tất nhiên điều dễ nhận thấy nhất trong kinh doanh ẩm thực là thức ăn sẽ không ngon nếu không đảm bảo vệ sinh.

Thứ năm: Người chủ phải có cá tính riêng, nếu có cá tính riêng họ sẽ không dễ dàng hợp tác, họ sẽ chỉ làm theo ý mình, đó không phải là sự ngoan cố, đó là cá tính mà mỗi con người cần phải có, không thể để cho nó bị trộn lẫn, bị hòa tan với cá tính của người khác, với những chuẩn mực của người khác, của xã hội, cá tính này được hình thành và duy trì từ cả cuộc đời của một con người, từ những trải nghiệm của bản thân người đó, cá tính là một nhân tố quyết định cho thành công của công việc mà người đó làm.

Và cuối cùng chính là niềm đam mê, thứ gắn kết tất cả các nguyên tắc ở trên lại.

Nguyên tắc của Jiro được thể hiện trong bộ phim Jiro Dreams of Sushi mà tôi ấn tượng nhất là ông ta làm việc hết sức chú tâm bằng sự quan tâm và quan sát đối với khách hàng của mình, ông ta điều chỉnh đũa và miếng đặt Sushi sao cho cân đối, ông ta quan sát người ăn dùng tay trái hay tay phải, điều chỉnh ghế ngồi, sắp xếp khăn giấy, từng chi tiết rất nhỏ đó khiến ông càng trở nên đặc biệt hơn trong khi chính ông lại không cố tỏ ra như vậy.

Những điều đơn giản trong từng chi tiết của Jiro thì không dễ dàng để có thể tập luyện được, chúng có vẻ như không quan trọng, trong đa số những con người khác, điều được bỏ qua những tiết nhỏ đó, vì nó không mang lại lợi ích gì cụ thể trước mắt, không những thế nó còn hết sức nhàm chán nếu không chú tâm vào nó một cách hoàn toàn.

Chỉ có những người có sự quan sát tốt, một sự chú tâm hoàn toàn, một niềm dam mê sâu sắc với công việc thì những chi tiết nhỏ mới có được sự chú ý như vậy.

Đi vào chi tiết của món ăn sushi mà nghệ nhân Jiro làm ra, món ăn ông tạo ra đặc biệt vì những yếu tố tạo nên nó cũng đặc biệt không kém, một sự kết hợp đặc biệt trên nền tảng là công thức làm Sushi không thay đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác ở Nhật.

Thứ nhất – nguyên liệu được chế biến theo cách làm sao có thể tạo ra món Sushi ngon nhất có thể, ví dụ, thay vì như bình thường ông ta sẽ luộc tôm vào buổi sáng rồi bỏ vào tủ lạnh sau đó lấy ra phục vụ khách, những hiện giờ, ông thay đổi bằng cách là khi khách đến ông mới đi luộc tôm, tất nhiên là tôm sẽ tươi ngon hơn so với việc luộc trước để sẵn.

Một ví dụ khác là ông kéo dài thời gian xoa bóp bạch tuột lên 40 hoặc 50 phút thay vì 30 phút như trước, một sự khac biệt không rõ ràng mấy về chất lượng của bạch tuột đối với đa số mọi người, tuy nhiên đó như là một minh chứng cho việc luôn nâng cao tay nghề của mình, mang đến những món Sushi có chất lượng càng lúc càng tăng theo theo gian, đó hẵn nhiên là một công việc khó khăn cho những người bắt đầu hay không thực sự chú tâm.

Gạo cũng phải được nấu theo cách đặc biệt để cho cơm cũng trở thành một món ăn đặc biệt. Sự khác biệt được thể hiện rõ trong cả những thứ bình thường nhất mà trông có vẻ như là tất cả chúng đều khó có thể trở nên đặc biệt thêm nữa.

Thứ nhì – nguyên liệu làm Sushi đựa chọn lựa dựa vào những chuyên gia về nguyên liệu đó, ông ta tìm kiếm và hợp tác với những chuyên gia, tức là, Jiro là chuyên gia về Sushi thì ông ta sẽ tìm kiếm chuyên gia về cá ngừ, về tôm, về bạch tuột, gạo….Tất cả những điều đặc biệt đó đã cấu thành một món Sushi đặc biệt và đưa Jiro trở thành chuyên gia về Sushi.

Thứ ba – Các nguyên liệu chủ yếu được lấy từ hải sản và phải giữ độ tươi của loại hải sản đó, điều này rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, mỗi nguyên liệu cần tuân thủ theo nguyên tắc bảo quản nhất định, luôn có một thời điểm lý tưởng mà nguyên liệu đó được cho là ngon nhất, và nhiệm vụ của chuyên gia, nhiệm vụ của Jiro là xác định được thời điểm lý tưởng đó, điều này dựa vào trực giác của bản thân, dựa vào những nguyên tắc bất di bất dịch trong quá trình chế biến, được hình thành bởi một quá trình lặp đi lặp lại một công việc trong suốt cả cuộc đời của một con người.

Thứ tư – Sự cân bằng giữa nguyên liệu tạo ra Sushi, sự cân bằng giữa món chính và món ăn kèm, sự cân bằng dựa các loại Sushi khác nhau trước khi đem ra phục vụ thực khách thì quan trọng. Những khái niệm này được tìm tòi, được phát hiện và duy trì, không ngừng nâng cao để phù hợp với thực khách tạo ra một sự kết hợp hòan hảo như một bản hòa tấu tuyệt vời từ thiên nhiên.

 

Xanh Thẫm

Đọc sách mà làm chi…

82
Featured image: Denis Charlet/AFP/Getty Images

 

Ô hay, sao tôi lại có tựa bài kì cục vậy. Ai cũng nói đến lợi ích tuyệt vời của việc đọc sách, tình yêu sách không giới hạn. Bản thân tôi cũng coi sách như một báu vật, một người bạn tri âm, tri kỉ cơ mà. Vậy tại sao lại nói đọc sách mà làm chi. Tôi cũng không biết nữa. Thỉnh thoảng câu nói ấy vẫn vang lên trong tôi, bằng cách nào đó len lỏi vào suy nghĩ của tôi và đôi khi chất vấn ngược trở lại tôi.

Nó hỏi tôi rằng: Mi đọc sách mà làm gì khi cuộc sống thực tế và sách vở khác xa nhau, thậm chí là một trời một vực. Thực tế chỉ cần cơm để ăn, áo để mặc, nhà để ở và có một việc để làm. Thế là tốt lắm rồi, chả cần đòi hỏi gì hơn nữa. Trong khi đó, sách vở lại cứ “vẽ huơu vẽ vượn” đủ thứ xa xôi, tự làm phức tạp những vấn đề đơn giản, mổ xẻ phân tích những khái niệm đã cũ mòn như tình yêu, hôn nhân, gia đình… Thực tế là phải kiếm tiền, kiếm càng nhiều tiền càng tốt, còn sách vở lại dạy người ta phải kiếm tìm những giá trị tinh thần, những ước muốn khát vọng đâu đâu. Thực tế rõ ràng hiển hiện bao nhiêu thì sách vở lại trừu tượng, khó nắm bắt bấy nhiêu.

Bao nhiêu người chẳng cần đọc một quyển sách họ vẫn sống tốt, sống khỏe đấy thôi, thậm chí còn giàu có, lên xe xuống ngựa đàng hoàng, lời nói tựa như gang như thép, có kẻ vâng người dạ. Mi có giỏi thì đem những kiến thức trong sách ra áp dụng ngoài đời xem nào. Hụt hẫng ngay. Ở xã hội mà người ta chỉ lo kiếm tiền, ở thời đại người ta chỉ thích shopping và smartphone thì sách là cái gì. Mi ngốc lắm, khờ khạo lắm, cứ ngồi một xó mà ôm quyển sách, có biết ngoài kia người ta thay đổi từng ngày từng giờ như thế nào không. Vốn sống, vốn kiến thức thực tế như mi thì có đọc cả trăm quyển sách cũng chẳng để làm gì. Có tài cán thì hãy lao vào đời đi, đừng ở đó mà nói suông nữa. Chính mi mới đang là gánh nặng của gia đình và xã hội chứ không phải những người chẳng bao giờ đọc một cuốn sách đâu. Có kẻ luôn cười vào mũi mi, mỗi khi mi định cao giọng ca ngợi một quyển sách nào đó , anh ta hắt cái nhìn khinh thị, mỉa mai, chế giễu vào mi, mi có biết không? Những lúc mi đau, mi bệnh, mi cần tiền thuốc, tiền ăn, tiền để sống, sách vở có giúp gì được cho mi chăng?

Giọng nói thầm ấy còn chất vấn tôi là đọc sách làm gì, chỉ thêm mệt óc, khiến người lúc nào cũng đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung, buồn những nỗi buồn vu vơ, vui những niềm vui khó hiểu, mộng tưởng những ảo vọng hão huyền; trò chuyện say sưa cùng trang sách để rồi lại câm lặng với trang đời; thỏa mãn, bay bổng với trí tưởng tượng của tác giả để rồi lại quay về thất vọng bất mãn với thực tại. Như thế phỏng có ích gì?

Nó bảo tôi đói thì ăn, khát thì uống, rảnh rỗi thì nghỉ đi cho khỏe, đừng phí thời gian vào trang sách nữa. Bồi bổ tâm hồn đâu chả thấy, chỉ thấy phí giấc ngủ trưa, đánh mất những khoảng thời gian trống ít ỏi. Ha ha, kể ra cũng không sai.

Điều đáng sợ nhất là nó hỏi tôi đọc sách mà làm chi khi không lan truyền được những điều tốt đẹp ấy đến ít nhất một người. Ô quả thực đọc chỉ để mình biết, mình nghe, mình hiểu thôi thì cũng uổng. Tốt chẳng ai hay, đẹp chẳng ai biết thì tốt đẹp mà làm gì. Tốt đẹp là phải nhân rộng nó lên, phải làm cho người khác cảm thấy được hoa thơm trái ngọt của việc đọc sách, việc hiểu biết. Mà biểu hiện đầu tiên dễ nhận thấy là người đọc sách thì phải cư xử đúng mực, bao dung, độ lượng hơn những người phàm phu không bao giờ đọc sách chứ. Đằng này, mình cũng nhỏ nhặt, ích kỉ, hèn mọn như ai thì có xứng để đọc sách nữa không.

Nó thậm chí còn muốn hét lên khi nói với tôi điều này: Đọc, đọc, đọc… thôi đừng đọc nữa hãy xắn tay lên hành động đi. Mục đích cuối cùng của sách chẳng phải là muốn người ta hãy làm theo sách nói đấy ư. Ừ nhỉ, nào thì hành động. Nhưng biết hành động gì đây, cuộc sống đã thành lối mòn rồi cứ thế mà làm thôi, cần gì phải theo sách nữa. Ô kìa, vậy là kết cục cách suy nghĩ của tôi có khác mấy những người không đọc sách đâu. Thế thì đọc mà làm chi nữa…

Những suy nghĩ vốn vững như bàn thạch của tôi như đọc để hiểu biết, đọc để làm phong phú tâm hồn, để sống vui hơn, sống tốt hơn bỗng chốc chao đảo nghiêng ngả trước những lý lẽ đanh thép đang chĩa thẳng vào tôi kia.

Các bạn, những người yêu sách, có khi nào gặp phải sự hoang mang, bối rối giống tôi không?

 

Phương Liên

Tác phẩm Xác Phàm (Nguyễn Đình Tú) – Bản cáo trạng cho những nhà viết Sử

8

 

Khi bắt đầu lật những trang sách đầu tiên, tôi nghĩ rằng đây là lời bênh vực, hoặc là bản án cho những người thuộc giới tính thứ ba – người đồng tính. Nhưng tôi đã nhầm, hoàn toàn nhầm và có lẽ nhiều độc giả cũng nhầm như tôi, nói đúng hơn là chúng ta đã bị tác giả lừa, bị gài bẫy. Vì chẳng có ai là người đồng tính trong Xác phàm cả. Tác phẩm là bản hùng ca đầy đau thương và bi tráng của dân tộc, là những trang sử hào hùng đã bị trôi vào quên lãng. Nói thẳng ra là chúng ta đã cố tình đào huyệt vùi chôn nó. Nói thẳng ra là chúng ta có tội. Và ở đó nhà văn Nguyễn Đình Tú là vị thám tử, người mạnh dạn vạch trần cái tội của chúng ta, của các nhà chức trách, nhà viết sử.

Trước khi đi vào nội dung của tác phẩm tôi xin mạn phép được hỏi rằng: Tại sao các nhà chức trách, các nhà viết sử lại dấu ẻm, cắt xén, vo tròn bóp méo sự kiện này. Tại sao không trả lại cho lịch sử sự thật của chính nó. Lịch sử có tội gì, hay là tội của những người dựng lại nó, những người đã đào huyệt chôn cất nó. Cố tình bưng bít, lèo lái “sự thật” nhằm mục đích vùi chôn những chiến công oanh liệt và những đau thương tàn khốc của cha ông để nuôi dưỡng mối quan hệ viễn vông “bốn tốt mười sáu vàng”. Nói vậy có nặng quá không thưa các anh, các chị, thưa những nhà viết sử? Cho tôi xin lỗi vì bản tính tôi vốn là người thực tế, tôn trọng sự thật.

Đầu tiên tôi ấn tượng về hai cái tên của hai nhân vật chính trong tác phẩm đó là Việt và Nam (Việt-Nam). Theo quan điểm của tôi, Nguyễn Đình Tú đã dùng nghệ thuật châm biếm khi đặt tên cái Xác phàm là Nam, người quan sát và lắng nghe Xác phàm là Việt. Phải chăng một phần lịch sử Việt Nam đã “được ghi lại” cũng là Xác Phàm, là thứ ẩm ương, dỡ tương dỡ ớt. Là kiểu tư duy theo lối Chuyện cổ tích. “Thạch Sanh, cô Tấm, thằng Bờm, chính diện” – phe mình, thì cái gì cũng phải tốt, bênh vực chằm chặp, bất kể đúng sai. “Lý Thông, con Cám, phú ông, phản diện” – phe nó, thì cái gì cũng phải xấu, xuyên tạc đủ điều, bất kể đúng sai.

Tôi không phải là người đọc sử nhiều, lại càng không phải là một học giả. Nhưng qua tác phẩm Đỉnh cao chói lọi của Dương Thu Hương, Bên thắng cuộc của Huy Đức, Đèn cù của Trần Đỉnh và bây giờ là Xác phàm của Nguyễn Đình Tú. Nhiều khi tôi muốn nói lời cảm ơn nếu như Lịch sử Việt Nam không phải do những người Vệt ghi lại.

Nguyễn Đình Tú đã xây dựng một nhân vật “lưỡng tính” bằng cái tên Xác phàm để kể về những tội ác và mất mát của chiến tranh biên giới mùa xuân 1979. Đan xen giữa hiện thực và tâm linh. Tác giả mượn hồn của những liệt sĩ trong cuộc chiến ấy trú ngụ ở người Nam – Xác phàm để kể lại diễn biến mười bảy ngày khốc hại, ác liệt, tang thương đã cướp đi sinh mạng sáu vạn người con của đất nước. Những linh hồn oan khuất đã không được ghi công tưởng nhớ mà bị lãng quên theo dòng lịch sử.

Nhào trộn với tiếng súng, tiếng đạn, tiếng bom mìn pháo nổ, tiếng la hét chết chóc là tiếng nhạc Trịnh du dương ru Nam trong phòng mổ. Trong cơn mê sảng ấy, những thước phim sinh động về cuộc chiến lần lượt được dựng lên và tái hiện qua lời kể của Nam. Cao trào, hồi hộp và cuốn hút như chính chúng ta đang tận mắt chứng kiến trận đánh, như chính mình đang lăn lộn trong vòng vây khói lửa. Một cách kể chuyện về chiến tranh vô cùng hấp dẫn của Nguyễn Đình Tú mà tôi chưa từng gặp ở bất kỳ một tác phẩm nào.

Qua những “thước phim” âm ảnh ấy. Những nhân vật Bố anh, Bố em, bác Hoàng, anh nuôi “mũ bông”, cô gái áo thiên thanh, Cu lõi lần lượt xuất hiện. Họ đại diện cho hàng vạn những chiến sĩ cảm tử theo vận mệnh Tổ quốc. Rồi đến Mẹ anh và mẹ em – và bao nhiêu bà mẹ khác nữa. Những mảnh đời đơn độc nuôi con và dài cổ ngóng trông người về từ tiền tuyến. Nhưng thứ duy nhất họ nhận được từ nỗi niềm trông đợi là tờ giấy báo tử và “danh hiệu” vợ liệt sĩ, bà mẹ Việt Nam anh hùng. Những người con đã kiên cường, oanh liệt đã ngã xuống, mãi nằm lại với núi rừng, với pháo đài, đồi tả, đồi hữu…cho sự nghiệp vệ quốc của dân tộc. Những mất mát không gì bù đắp nỗi.

“Bố Anh không muốn bất kỳ ai phải nhìn thấy người chết nữa. Đặt khẩu súng ngắn vào nơi phần ngực của chính trị viên, bọc kỹ lại tấm dù hoa, sau đó Bố Anh cởi chiếc áo bông trên người ra, quấn thêm một lớp bên ngoài cái xác. Sau đó Bố Anh đặt xác chính trị viên vào ngách sâu nhất của vách núi. Trước hơn chục chiến sĩ đang hắt ra những ánh nhìn rỏ máu, Bố Anh đứng nghiêm làm động tác đưa tay chào chính trị viên rồi nói như khấn rằng: “Tình hình này không thể chôn cất anh được. Anh hãy nằm yên nghỉ ở đây. Qua cơn động loạn này, chúng tôi sẽ đưa anh về.” Nhưng những người ngồi nhìn cái xác ấy và cả người nói ra câu này cũng vĩnh viễn nằm lại ở nơi đây và chẳng ai còn được trở về nữa.

Là thế hệ đi sau, là người may mắn được sống trong hoà bình và độc lập. Tôi chẳng mấy quan tâm ngày 27/7 hàng năm là ngày gì. Tôi cũng chưa một lần thắp nén hương cho những linh hồn liệt sĩ, (tôi tin nhiều người trẻ cũng như tôi). Nhưng khi đọc Xác phàm, được xem những “thước phim” quay chậm qua lời kể của Nguyễn Đình Tú. Được nhìn thấy máu đổ, chết chóc, được cảm nhận nỗi đau, thiệt thòi của những đứa con, người vợ, tôi tự hỏi rằng: những gương mặt ta gặp hàng ngày, những ngôi nhà, góc phố, hàng cây, mỗi ngôi làng hay thậm chí một tiếng chuông chùa trong đêm sẽ như thế nào, sẽ ra sao, nếu như không có những người con ấy ngã xuống?

Tuy không phải cầm súng ra chiến trường nhưng tôi cho rằng nhà văn Nguyễn Đình Tú xứng đáng được gọi là người Chiến sĩ anh dũng khi đã mạnh dạn và dành nhiều tâm huyết đi khai quật, khảo cứu lịch sử để “dựng lại” Xác phàm. Anh là người “chiến sĩ tiên phong” thay thế vai trò của các sử gia nói lên sự thật đã bị bưng bít, cắt xén suốt mấy chục năm qua. Và theo tôi, điều quan trọng nhất mà tác giả muốn gửi gắm qua tác phẩm này đã được đúc kết ở câu trả lời đầy tự tin và rành rọt của Nam ở vòng thi vấn – đáp trong kỳ thi học sinh giỏi tỉnh môn lịch sử:

“Nam trả lời rằng, có tất cả muời một cuộc xâm lăng từ bên kia Quốc môn chứ không phải mười cuộc… Quân Khợ đã phải mất mười bảy ngày để tiến qua đoạn đường dài mười bảy ki lô mét. Để tiến được mỗi ngày một ki lô mét như thế, quân Khợ đã phải mất mười một nghìn chiến binh, bị bắn cháy tám mươi hai xe tăng, bốn mươi hai xe quân sự, bị phá huỷ gần một trăm khẩu pháo cối và nhiều phương tiện chiến tranh khác… Trong mười một lần tiến công qua Quốc Môn, cuộc tiến công xâm lược của giặc Khợ là chậm chạp nhất… Trước câu trả lời không có trong đáp án này, những thầy giáo giỏi nhất về lịch sử của tỉnh phải hội ý lại và trao hai giải nhất cho kỳ thi học sinh giỏi môn Sử năm ấy.”

Qua đáp án này tác giả đã ngầm gửi đến những nhà chức trách, những người viết sử một câu hỏi rằng: tại sao một sự kiện lịch sử đầy oai hùng và bi tráng như vậy lại không được ghi lại trong sử sách? Ngay đến những thầy giáo giỏi nhất về môn sử cũng mù mờ về nó. Và chỉ được trả lời bởi những linh hồn liệt sĩ trú ngụ trong Xác phàm.

Cuối cùng, nếu cho phép tôi được nói điều gì qua tác phẩm này thì tôi sẻ QUỲ XUỐNG và nói với từng người một hoặc đứng thẳng dậy quát to vào mặt những nhà viết sử mà nói rằng: Các vị được hưởng lộc Nước để làm “chính Sử”, thì nên khai quật Lịch sử để trả lại tính KHOA HỌC, KHÁCH QUAN, SINH ĐỘNG cho chính nó – vốn là một thuộc tính quan trọng bậc nhất của Lịch sử. Xin đừng nhìn Lịch sử bằng tư duy truyện cổ tích, tệ hại hơn nữa là nhìn Lịch Sử trên quan điểm chính trị, vo tròn bóp méo, tô hồng, bôi đen, bẻ cong ngòi bút… dưới áp lực của cường quyền.

Nhân tiện qua tác phẩm Xác phàm, cho tôi mạn phép được hỏi khi nào thì các nhà viết Sử Việt Nam dám công khai sự thật về những chiến công, mất mát, đau thương thảm khốc của mùa xuân năm 1979? Khi nào các vị dám sỉ soi, moi móc kẻ gây tội ác trong cuộc chiến ấy như cách các vị nói về quân Pháp, quân Mỹ? Hay các vị còn coi đó là đề tài cấm kỵ, nhạy cảm. Hay ngòi bút của quý vị đã trót bị cắm vào cái cán “lập trường giai cấp”, lập trường địch – ta, tự biến mình thành những tay bồi sử, “Sử nô”. Tôi xin lỗi vì đã ko thể viết nhẹ nhàng hơn, vì tôi muốn biết sự thật, muốn con cháu và nhiều thế hệ mai sau cũng biết sự thật. Tôi thành thật xin lỗi những nhà viết Sử và những nhà Chính khách.

P/s: Có lẽ nhà văn Nguyễn Đình Tú sẽ thất vọng khi đọc bài viết này của tôi. Vì đây chẳng phải là bài Review sách mà đúng hơn là tôi đã mượn “Xác phàm” để viết một bản cáo trạng dành cho những nhà viết sử và chính khách Việt Nam.

 

Nguyễn Văn Thương

Tất cả chúng ta đều đang bị đầu độc

168
Featured Image: Biro Bloke

 

Đầu độc từ nguồn thực phẩm

Không có gì để bàn cãi ở khía cạnh này, chúng ta đang ăn chất độc, uống chất độc mỗi ngày: rau cỏ phun thuốc dư lượng, thịt động vật bị bơm thuốc tăng trọng, hóa chất bảo quản, thực phẩm biến đổi Gien, trái cây ngâm thuốc nhanh chín, tươi lâu, cafe hóa chất, đồ ăn lề đường cũng hóa chất. Vâng, mọi thứ chúng ta ăn uống mỗi ngày đều có hóa chất độc hại cả, dù to dù nhỏ, dù nhiều hay ít.

Và tệ hơn, mọi đồ vật chúng ta sử dụng cũng luôn có chứa một loại hóa chất nào đấy, chất làm mềm, chất tạo hương thơm, chất giữ màu… Gần như không có một loại vật dụng nào được làm ra mà không có ít nhất một vài loại hóa chất. Chúng ta có thể kiểm soát từng chất là vô hại đối với cơ thể khi sử dụng nhưng chúng ta không thể kiếm soát được nếu chúng kết hợp hay phản ứng với nhau tạo ra những chất mới. (xem thêm video Story of Stuff để biết thêm điều này).

Không sao, phần lớn mọi người đều quen với điều này và nghĩ không ảnh hưởng gì to lớn lắm đến họ nên không sao cả. Dù cho đó là lý do ngày nay tỷ lệ bệnh nhân mắc các loại ung thư cao đến kỷ lục nhưng cứ không phải mình bị thì chưa sao, chưa bận tâm.

Nhưng nếu như đầu độc cơ thể chỉ mang lại tác hại một phần thì có những loại chất độc khác ảnh hưởng bội phần tới chúng ta, tới cuộc sống mỗi người, tới sự phát triển của đất nước và xã hội. Một loại đầu độc cực kỳ nguy hiểm và nhất định phải bị lên án, bị tẩy chay.

Đó là sự đầu độc về tâm trí

Đầu độc kiến thức

Giáo dục là một trong những việc tối quan trọng của mọi quốc gia, giáo dục giúp tạo nên những thế hệ tuổi trẻ hiểu biết và sáng tạo để xây dựng đất nước, đóng góp cho đời. Chính vì thế kiến thức trong giáo dục như là dưỡng chất quan trọng nhất để nuôi dưỡng những mầm cây. Nhưng nhìn lại nền giáo dục của chúng ta, nhìn lại những kiến thức mà ta đã dạy thì hình như nó không ý nghĩa gì với sự phát triển của mầm cây bao nhiêu cả, nếu không muốn nói là độc hại khôn lường. Kiến thức lỗi thời là một sự thiệt thòi nhưng kiến thức sai lệch lại hoàn toàn là thứ vô cùng nguy hại.

Hãy nhìn lại truyện Tấm Cám – câu chuyện cổ tích được chúng ta lan truyền qua bao thế hệ, dạy cho bao lớp trẻ em ngây thơ trong trắng. Trên thế giới này có câu chuyện nào ly kỳ, hấp dẫn và kinh dị đến thế không? Chúng ta được dạy rằng Cám là đứa ác độc còn Tấm thì thật đáng thương, thật dịu hiền và ai cũng mong con cái mình được trở thành cô Tấm: xinh đẹp – hiền lành – chịu thương chịu khó – nhẫn nhục.

Ôi trời, Tấm hiền lành ư? Tấm dịu dàng thật sao? Hãy nhìn lại đi. Cô Tấm trong câu chuyện của chúng ta là hiện thân của cái ác, của sự tàn độc, thù hằn và tàn nhẫn mới đúng. Đó là một câu chuyện bi thương đẫm máu, ca ngợi hận thù, ghen ghét, đố kỵ, đầy những tình tiết man rợ và ác độc vô cùng. Có câu chuyện cổ tích nào trên thế giới mà nhân vật nữ chính hiền lành nhu mì lại hết lần này đến lần khác muốn trả thù, muốn hại người bằng những phương pháp thâm độc đến mức ghê rợn như thế: “Lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt ra.” Đỉnh điểm là xui Cám tắm bằng nước sôi để được trắng da như mình, rồi khi Cám chết thì lấy xác chặt ra ướp làm mắm gửi cho mẹ nó ăn, vâng là chặt ra làm mắm. Đó chẳng phải chính là đỉnh cao của sự man rợ và tàn nhẫn sao?

Tại sao lại có kiểu người ác độc như vậy được đưa vào truyện cổ tích truyền cho muôn thế hệ mà vẫn tự hào và mong mỏi? Nếu như những hành động của Cám là ác một phần thì rõ ràng Tấm còn ác gấp nhiều lần hơn thế. Vậy mà chúng ta vẫn ca tụng cô ấy ư? Trẻ con có nhất thiết phải học về sự ghen tỵ, đố kỵ, hận thù như thế? Có đáng không?

Rồi một kênh truyền hình lớn như VTV mới đây trong chương trình “Đấu trường sinh tử” sao lại có thể tuyên truyền với đại chúng kiến thức rằng con đỉa khi đốt cháy và nghiền nát thành cám rồi vẫn có thể hồi sinh? Trong khi điều này không phải là sự thật, là phản khoa học, chỉ là một tin rác được lan truyền trên mạng xã hội.

Rồi thì những loại kiến thức như đất nước ta rừng vàng biển bạc, nhân dân ta chăm chỉ cần cù, chúng ta luôn xuất khẩu gạo hàng đầu, tiêu điều hạng hai, cafe hạng ba vân vân. Những thông tin kiến thức này đã quá thể lạc hậu, lỗi thời và thậm chí quá cách xa sự thật mà sao vẫn cứ dùng để dạy hoài. Tại sao người ta không dạy những kiến thức hiện đại, rằng Việt Nam là một trong những nước nghèo nàn lạc hậu sống mãi ở thế kỷ 19, rằng tài nguyên của chúng ta đã cạn kiệt rồi, rằng điều quan trọng không phải là xuất khẩu được bao nhiêu nhưng là người dân có đủ gạo để ăn chưa?

Rằng thực trạng chúng ta bị tồn dư thạc sĩ tiến sĩ nhiều nhất thế giới, những người cầm bằng xanh đỏ không thể làm được con ốc con vít cho đời. Tại sao cứ chỉ bắt bao lớp trẻ học và tự hào về những ánh hào quang mốc meo của quá khứ, ép chúng phải tư duy giống nhau, phải có cùng một người bà, một người cô, một kiểu sinh hoạt gia đình trong các bài làm văn. Bắt chúng phải sợ lỗi sai, bắt chúng tin rằng bản thân chúng được đánh giá bằng những con số? Đó chính là một sự đầu độc, và đầu độc bằng giáo dục có lẽ là loại đầu độc tệ hại, gây hậu quả ngiêm trọng và tàn ác nhất.

Đầu độc thông tin

Xã hội hiện tại, chúng ta không chỉ tiêu thụ cơm nước mỗi ngày mà thật ra chúng ta tiêu thụ thông tin còn nhiều hơn. Thông tin chính là loại lương thực nuôi dưỡng trí óc và tâm trí mỗi người nhiều nhất. Thông tin đến từ mọi nguồn, từ ngoài đời thực vào mạng ảo, từ người lạ tới người quen, và kênh quan trọng nhất, kênh truyền thông là kênh mang lại nhiều thông tin nhất cho mọi người. Nhưng hãy nhìn lại cách truyền thông đang làm với thông tin, chúng ta sẽ nhận thấy mình đang bị đầu độc nhiều đến thế nào. Những thông tin sai lệch không được kiểm chứng, những tin rác, tin giật gân, tin sốc, tin động trời, tin hé lộ, tin bật mí….

Mọi loại tin truyền thông mang lại, đều đầu độc chúng ta theo cách nào đó. Nó khiến chúng ta quên đi những mối nguy to lớn quan trọng trước mắt mà tập trung vào những gì chúng muốn: hàng hóa, sản phẩm, trào lưu, ngoại hình, người nổi tiếng, phim ảnh… Những thứ này không hề mang lại điều bổ ích gì cho cuộc sống của chúng ta cả. Vậy mà chúng ta vẫn quan tâm. Truyền thông thật tài giỏi, nó tài giỏi dựa vào sự dễ dãi của độc giả, sự ngu ngốc và háu đói tin tức giật gân của mọi người.

Mới đây tôi đã làm một sự thống kê nhỏ xem tuổi trẻ của chúng ta hiện nay đang quan tâm tới vấn đề gì trong cuộc sống bằng cách liệt kê các tin đăng trên một website nổi tiếng dành cho giới trẻ.

Và đây là kết quả:

* Ngày 24/11
– bao nhiêu tiền lì xì bưng tráp cho cô dâu nổi tiếng
– sao kia mặc hở đẹp hay xấu
– 2 chàng trai TQ giảm cân thành hotboy
– 1 cậu bé có cái tên lạ
– bóc mác những bộ cánh lộng lẫy
– thảm đỏ đầy sao hàn sao thổ
– chuyện cái thảm chùi chân kết bằng hoa của đám cưới một ng nổi tiếng
– chuyện ai đó phớt lờ sự quan tâm của ai đó (tên Hàn không đọc được)
….
* Ngày 25/11
– loạt ảnh của cô bé 6 tuổi
– “giật mình” 10x xưng hô vợ chồng, kể chuyện yêu nhau trên fb
– mỹ nhân Việt người thon gọn, kẻ phát phì
– Thật hư câu chuyện trả tiền bê tráp bèo bọt
– Nong poy giữa sao hàn
– Victoria’s Secret ngày xưa
– áo dài Miss World nhái Burberry
– Hari Won bất ngờ lôi cuốn vs vẻ gợi cảm
– Hari Won (lại HW) những bí mật riêng tư khó tin
– những loại mụn k nên nặn
– Elsa sẽ yêu vệ thần Rise?
– Một bảo mẫu ở Uganda nào đó bạo hành trẻ
– tâm thư H.H gửi cho con

* Ngày 27/11

  • 5 cựu hot-girl làm mẹ vẫn xinh ngất ngây
  • Cô dâu Y.P xinh đẹp bên chú rể L.T
  • Mỹ nhân nào sẽ tiếp quản danh hiệu ngọc nữ
  • Khi cậu ấm cô chiêu làm mẫu thời trang

Thôi copy mục tin hot trong ngày luôn cho nhanh

  • Nghi vấn Chanyeol lộ ảnh mặc áo chíp của phụ nữ
  • Top phim Hàn lãng mạn nhất mọi thời đại
  • 9 nhan sắc truyền kỳ nổi tiếng của các trường đại học Trung Hoa
  • 5 cách mix-match cực xinh với denim
  • Thực hư việc uống nước đun sôi để nguội
  • Nhận biết 4 căn bệnh ung thư phổ biến
  • Park Shin Hye nào vừa khóc vừa tỏ tình với bác nuôi

….

Xin lỗi vì nói ra điều này nhưng thật đáng thất vọng quá, đó là tất cả những gì tuổi trẻ – lứa tuổi tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết và thời gian – quan tâm sao? Tất nhiên không phải là tất cả, rằng ngoài kia còn biết bao người đang đọc sách, đang nghiên cứu khoa học, công nông nghiệp, đang cố trồng cây hoa nuôi con cá, đang làm những công tác từ thiện, nhưng hình như số đó không nhiều. Phần còn lại của giới trẻ quan tâm những điều này nhất sao? Đâu rồi những kế hoạch cho cuộc đời, những giá trị của thời gian, những ý tưởng sáng tạo, những thành tựu của tuổi trẻ, những góc nhìn, chính sự? Đâu rồi những kiến thức bổ ích, những thông tin quan trọng về đất nước, về thế giới, về con người?

Đó chỉ là một ví dụ nhỏ, nhưng bạn đã thấy chưa, cái cách mà truyền thông lái mọi người theo những thứ tầm thường, những tin tức vớ vẩn. Trong khi tuổi trẻ thế giới sục sôi với những phong trào chính trị, với những phát kiến phát minh, với những chuyến đi trải nghiệm khắp thế giới thì tuổi trẻ Việt Nam lại đang bị ru trong những giai điệu bài hát ngọt ngào nước bạn, những bộ phim ướt át hay những trò game thú vị quên ngày tháng, bị cuốn vào những bộ cánh đẹp đẽ, những phát ngôn gây sốc, những con người nổi tiếng… Nếu như truyền thông làm việc mà nó cần phải làm, phải có trách nhiệm, đó là lan truyền thông tin, là những tin tức giá trị, những kiến thức về cuộc sống thì nhất định thế hệ trẻ nghiện tin tức của chúng ta sẽ thật đáng tự hào. Sẽ không còn những thống kê “nhói đau” kiểu này nữa:

  1. Có 45/45 em đi học bằng xe đạp. Trong đó: Có 3 em phân biệt được líp và đĩa, có 10 em phân biệt được săm và lốp. Và không có em nào biết sửa xe.
  2. Có 41/45 em, thường đi qua sông suối. Trong đó, chỉ có 4 em biết bơi, kiểu bơi “chó ngoi nước lụt”. Số còn lại, chỉ biết lặn, kiểu lặn “xuống nước, ba ngày sau mới nổi”.
  3. Có 45/45 em thường xuyên ăn cơm. Trong đó chỉ có 15 em biết nấu cơm, nhưng trong 15 em biết nấu thì chỉ có 5 em thường xuyên nấu cơm cho gia đình. Có 17/45 em thỉnh thoảng có rửa bát.
  4. Có 45/45 em nhớ sinh nhật của 3 người bạn thân trở lên. Trong đó, chỉ có 4 em là nhớ ngày sinh của bố mẹ mình.
  5. Có 45/45 em đọc sách, (nhưng là đọc các sách giáo khoa). Trong đó có 5 em có đọc sách truyện, nhưng lại bị bố mẹ cấm đoán, phải đọc lén. Có 2 em đã đăng kí mượn sách thường xuyên tại tủ sách miễn phí của thầy Trợ, nhưng sau khi bị bố mẹ phát hiện, lại xin thôi.
  6. Có 45/45 em thường xuyên đi học thêm. Có 45/45 em có khả năng vào ĐH và 45/45 em mong muốn trở thành cán bộ nhà nước.”

Vâng, rõ ràng chúng tôi không muốn có một thế hệ cán bộ nhà nước như các em, những người không bao giờ đọc sách, không biết giúp đỡ gia đình, không trải nghiệm, chỉ biết ngồi ăn sẵn như những con thú cưng nuôi trong lồng kiếng như thế. Và tất nhiên, không trách các em được, có trách thì nên trách nền giáo dục đầu độc và một mạng lười truyền thông khổng lồ đã đầu độc các em, như đã đầu độc bao lớp người Việt.

Đầu độc tư tưởng

Chúng ta còn bị đầu độc bằng những tin vui khủng khiếp, rằng là nước hạnh phúc thứ ba thế giới, mặc cho mọi khía cạnh về đời sống, kinh tế, xã hội, hạ tầng, giao thông vận tải, giáo dục, y tế đều gần như thuộc top những nước tồi tệ nhất.

Chúng ta bị đầu độc rằng truyền thống ngàn năm văn hiến thật tốt đẹp, những nét văn hóa chợ cóc, văn hóa xe máy, văn hóa lúa nước, văn hóa làng xã… những thứ này đều là văn hóa và đã là văn hóa thì thật tốt đẹp, cần phải bảo tồn.

Chúng ta được đầu độc rằng kinh tế đang phát triển, GDP vẫn tăng đều mặc cho nợ công sắp vỡ tới nơi, mặc cho cách tính GDP chẳng giống một ai trên thế giới cả. Ai đó đã nói, cách tính GDP của chúng ta là lấy tổng chia cho đầu người để ra con số, kiểu như một người chỉ ăn rau, môt người được ăn con gà, nhưng khi chia đều thì ai cũng được ăn cả rau và gà cả, thật tốt đẹp làm sao.

Chúng ta được đầu độc rằng chi tiêu và mua sắm là việc tối quan trọng, rằng ngoại hình và vật phẩm xa sỉ là thứ sẽ làm nên con người chúng ta.

Chúng ta được đầu độc rằng mối quan hệ Việt Nam và thế giới thật tốt đẹp, chúng ta luôn được yêu thương, luôn được tôn trọng và ai khi nghe đến tên Việt Nam cũng vỡ òa kính nể. Sự thật thì bạn hãy hỏi những người hay đi ra nước ngoài sẽ rõ.

Chúng ta được đầu độc rằng Việt Nam giàu có với cơ sở hạ tầng đang được cải thiện chóng mặt, những công trình ngìn tỉ mọc như nấm, nhà văn hóa trăm tỉ, trụ sở phường xã tỉnh lị ủy ban nghìn tỉ, đến cầu cống thậm chí cái nhà vệ sinh cũng phải vài tỉ thì biết Việt Nam mình đang phát triển khủng khiếp thế nào. Đến ông tổng thanh tra luôn than nghèo kể khổ còn có vài ba cái biệt thự bỏ hoang không ai thèm ở, mà dám nói Việt Nam nghèo sao?

Vâng, tất cả chúng ta, ít hay nhiều, đều đang bị đầu độc…

Câu hỏi đặt ra là, chúng ta chấp nhận để bản thân mình chịu cảnh này tới khi nào?

 

Phi Tuyết

Ua ua

66
Featured Image: Jeff League

Tôi đứng đó, nhìn lên cái cột đèn có 4 bóng màu trắng trước sân huyện ủy, con quạ đang đứng trên đó. Cặp vuốt của nó quắp chặt trên cái bóng đèn cao nhất, đầu nó ngó nghiêng. Tôi cũng quay đầu theo hướng nhìn của nó, bất chợt, nó kêu lên mấy tiếng “Ua ua” rồi sải đôi cánh mang một màu u ám bay vào lùm cây. Tôi nhìn theo đường bay của nó, một đường cong hoàn hảo như một đôi cánh bay được điều khiển bởi một phi công tài năng. Trên tay tôi là một tập báo cáo, tôi vừa đi về cơ quan, vừa lật giở xem các số liệu nhưng trong đầu chỉ chứa đầy hình ảnh của con quạ.

Tôi không biết con quạ đến từ đâu, nhưng từ khi tôi vào làm ở đài truyền thanh huyện, con quạ đã ở đây, trên bầu trời trung tâm của cái thị trấn tí hin này. Mỗi buổi chiều, trước khi tôi đọc chương trình, nó đã đậu ở cột phát sóng, kêu lên những âm thanh nghe não nề như những lời sấm truyền của một bà thầy bói tiên tri về ngày tận thế. Trong khi tôi vào phòng thu, chỉnh giọng, đọc rõ ràng các chuyên mục như “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, đọc những tin lấy từ báo cáo thành tích như vốn vay ủy thác của hội nông dân là bao nhiêu tỉ, hội phụ nữ xã nào làm đường, hiến đất, đoàn thanh niên xây được mấy hố đựng rác, gương người tốt việc tốt, thì bên ngoài, nó vẫn cất cao những giai điệu Ua ua thần bí, ngay dưới cái loa to ùng oàng mà sau đó vài tiếng đồng hồ, giọng tôi sẽ phát ra.

Ai cũng nói, công việc của tôi không dễ dàng, nên phải thử việc không lương, phải thử lâu dài mới được. Trưởng đài nói: “Ồ, phải xem phản ứng của ban lãnh đạo, mấy ông bên huyện ủy, ủy ban, và phản hồi của nhân dân về giọng đọc của cháu.” Chú phó đài thì nhẹ nhàng hơn: “Cháu phải đọc chậm, ngắt câu cho đúng.” Cô kỹ thuật viên còn cho biết thêm: “Có mấy cái loa để ngay cột điện nhà người ta, đọc không ra hồn người ta lại phản ánh, mệt lắm.” Tôi tiếp thu, ngày nào cũng đọc đi đọc lại, chỉnh sửa. Những buổi chiều, tôi có chút đố kỵ với con quạ, cái tiếng kêu Ua ua đó vẫn ồn ào cả khu trung tâm thị trấn này, nhưng có ai nhắc nhở nó phải Ua ua thế nào không nhỉ?

Có lần, tôi hỏi cô kỹ thuật viên về con quạ, thì ra nó đã làm tổ ở hàng cây bên huyện ủy cả chục năm nay, gia đình nó sinh sống ở đây. Trưa đúng 12giờ, khi vắng người, chúng còn rủ nhau rỉa lông rỉa cánh bên cái hồ hoa súng trước sân huyện ủy, một cảnh tượng ấm cúng vô cùng. Tôi tự hỏi, tại sao giữa khu trung tâm đông đúc người này, chúng có thể sinh sống an lành đến thế? Những nào chủ tịch, phó chủ tịch, bí thư, phó bí thư, ai thấy cũng cúi đầu chào kính nể dăm ba phần, chỉ có lũ quạ ngày ngày vẫn ngạo nghễ bay lượn, và kêu Ua ua đầy kiêu hãnh.

Trước cửa sổ phòng trưởng đài có một cây hồng xiêm. Ngày tôi đến, nó nhìn như một bà mẹ đang mang thai chuẩn bị cho ra đời đứa con mụ mẫm, trên cành đầy trái đang đến độ chín. Tôi chắc mẩm, thể nào cũng có một mùa quả ngọt. Ngày nào, mỗi lần đi làm về, tôi cũng ngắm nó đợi đến ngày trái đầu tiên chín. Một buổi chiều, con quạ đậu trên bậc của sổ, kêu lên những thanh âm não nề với đôi mắt tròn và cái mỏ đen dài đáng sợ. Lũ trẻ đang chơi cầu lông ở sân đài truyền thanh giật mình, chúng lè lưỡi và xì xào: “Quạ kêu xui lắm đấy.

Cây hồng xiêm đã không như kỳ vọng của tôi, thân cây nứt vỏ, những đường nứt dài như những mạch máu khô cạn. Cái cây đã chết. Tôi không biết cái chết đến từ bao giờ, lá cây khô cong, những quả non quắt lại. Cái cây vẫn đứng đó, trơ trọi, cái chết hiện sinh từ những giây phút đẹp nhất của nó. Con quạ bay lên hàng rào, cạnh cành cây, vẫn là những âm thanh đó, nó tung cánh bay và ca một khúc ca chào một cái chết đang hiện hữu. Từ hôm đó, trưởng đài không bao giờ mở cánh cửa sổ ra nữa.

Đêm đó, tôi không dám thức khuya đọc sách. Tôi nằm im nhớ đến cái chết đã chiếm lĩnh thân cây. Tôi tự hỏi, cái chết đã diễn ra từ lúc nào? Khi ta nhận thức được thế giới này, khi ta biết sợ hãi quyền lực, ta biết xu nịnh, ta biết tự lừa mình dối người để đạt được những mục đích nào đấy mà đối với ta, nó là chìa khóa mở ra một con đường nhiều lợi ích? Tôi nằm im và bắt đầu cảm nhận được có điều gì đó trong mình đang thay đổi, cổ họng tôi xơ cứng chỉ có thể phát âm lên những âm thanh Ua ua, tay tôi dài ra, chân tôi ngắn lại. Và, tôi là biến thành một con quạ đen óng ánh, bay lượn lên bầu trời trung tâm thị trấn và cất cao những thanh âm não nề.

Ua ua…

Sáng hôm sau tôi vẫn đi làm bình thường, vẫn đọc chương trình nhưng sao tất cả không như ý tôi muốn, chết thật, tôi phải làm gì đây. Tôi uống ngụm nước, vào phòng thu nhưng thay vì nêu gương tốt của một xã đã hoàn thành vài tiêu chí xây dựng nông thôn mới thì tôi lại kêu lên hai từ: “Láo toét, láo toét.” Những tin chỉ tiêu xóa đói giảm nghèo tôi chỉ kêu lên được hai tiếng: “Thành tích, thành tích.” Miếng cơm của tôi, công việc của tôi sẽ hỏng bét hết cả.

Nghe tiếng chân trưởng đài chạy lên cầu thang, tôi vội vàng lấy chiếc mỏ đen xì của mình gõ vào ô cửa kính, vỡ toang. Tôi cất cao đôi cánh bay ra ngoài đậu bên trên chiếc loa. Lấy lại thăng bằng, tôi nhìn xuống những con người bé tí đang nháo nhào bên dưới. Trưởng đài hét toáng lên, gọi tôi xuống nhưng tôi vẫn gan lỳ đứng yên đó còn kêu lên mấy tiếng: “Thoải mái, thoải mái.” Phó đài khéo léo hơn, kéo trường đài vào phòng thảo luận: “Em đã bảo với anh rồi, nhận con X vào đi, được ít tiền, lại không phiền phức. Bọn lắm chữ này hại não lắm.”

Từ hôm đấy, tôi thảnh thơi bay lượn trên bầu trời cao rộng, thích thú ngó nghiêng vào phòng họp giao ban, biết được nhiều điều thú vị hay ho của cái cỗ máy điều hành trung tâm thị trấn này. Nhưng tôi không thể nào nói cho ai biết được, vì bây giờ, tôi chỉ biết kêu Ua ua, nhưng thanh âm tuyệt vọng, não nề. Nếu một cơ duyên nào đó, bạn đi qua khu trung tâm thị trấn bé mọn này, nhìn cái cổng chào hoành tránh bên trên một đoạn đường đầy ổ gà ổ khỉ, bạn nghe những tiếng kêu này thì đừng sợ, vì có thể, đó là tiếng kêu cầu cứu của tôi.

 

Lâm Hạ