12.8 C
Da Lat
Thứ Hai, 29 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 167

Chuyện vớ vẩn – Ai thèm quan tâm!

Featured Image: Kevin Dooley

 

Nghe nói: Bao nilon vô cùng độc hại, từ khâu sản xuất đến sử dụng, tiêu hủy, chôn xuống đất không được, đốt lên trời cũng không xong. Một cái bao nilon cỏn con mà 500 năm chưa phân hủy hết. Giật mình, hoảng hốt! Có lẽ nào hôm nay mình dùng nó đến mấy đời sau vẫn có “cơ may” nhìn thấy nó. So với tuổi thọ trung bình của một con người, nilon há chẳng phải là “trường sinh bất lão” hay sao?

Quay về nhìn thực tế, lại càng giật mình hoảng hốt. Trời ơi, nilon ở đâu ra mà nhiều quá vậy… Từ nhà ra đường, từ đường tới chợ, từ chợ tới siêu thị, cơ quan, đâu đâu cũng thấy hiện hữu cái bao nilon. Không mua gì, bán gì, đựng gì mà người ta không dùng tới nó như một giải pháp nhanh chóng, thiết thực, gần gũi nhất. Và cũng không có cái gì người ta lại dễ vứt đi nhanh như nó.

Chính vì thế một khối lượng khổng lồ nilon được sản xuất ra mỗi năm cũng đồng nghĩa với việc một gã nilon khổng lồ khối lượng được thải ra cho môi trường. Nếu trong lịch sử có thời kỳ đồ đá, đồ sắt, đồ đồng thì xã hội Việt Nam hiện nay phải chăng đang trải qua “thời kỳ” bao nilon? Nó là thành tựu cuả nền văn minh hay một bước đệm cho sự tàn phá, hủy hoại âm thầm, dai dẳng?

Tôi là người cũng “biết sợ”, nên bản thân “tự giác ngộ” phải tiết chế tối đa việc sử dụng bao nilon. Đi đâu mua gì người ta có cho thêm cái nilon đựng thì phải “nhã nhặn” từ chối, về nhà tái sử dụng những túi còn sạch sẽ, cố gắng không vứt bỏ một cái nào “oan uổng”. Ngoài ra, vận động mẹ đi chợ bằng làn, mang hộp nhựa đựng thịt cá.

Nói chung, lúc đầu có vẻ rất nhiệt tình, hăng hái, muốn ta đây một tay bảo vệ môi trường. Nhưng than ôi, mới được một thời gian ngắn ngủi đã vội tắt ngấm. Vì thấy mình chả giống ai, xung quanh người ta cứ dùng đầy ra đấy, mình có tiết kiệm một hai cái cũng chẳng thấm vào đâu, khác nào cất vài hạt muối ở biển mà mong nó bớt mặn. Mẹ đi chợ bằng làn được vài bữa thấy lỉnh kỉnh, bất tiện lại cứ phải nhắc đi nhắc lại điệp khúc “không cần cho vào nilon” với người bán hàng, nghe vừa chán, vừa lạc lõng giữa rừng người, rừng nilon. Thôi, thế là chấm hết một ý định tốt đẹp vừa mới chớm.

Lại nghe nói: Pin đã qua sử dụng vứt bỏ vào thùng rác, rồi bị đem chôn lấp dưới đất cũng vô cùng độc hại. Lượng chì, lượng thủy ngân từ pin ngấm vào lòng đất làm ô nhiễm nguồn nước, gây ra đủ các thứ bệnh khủng khiếp cho con người.

Sợ quá, lại tự dặn lòng mình từ nay sẽ thu gom pin vào một chỗ, không tùy tiện vứt vào thùng rác nữa. Vấn đề là phải tìm chỗ nào người ta thu gom pin. Nghe đâu như ở siêu thị X. Nhưng chẳng lẽ cất công từ nhà đi siêu thị chỉ để vứt mấy cục pin. Thôi đành phải đợi khi nào mua sắm gì nhân tiện mang đi vậy. Ấy thế mà mãi chả thực hiện được, vì xung quanh nhà đã có vài cái siêu thị rồi, chưa kể chợ búa đủ cả, cần gì phải “lặn lội” ra tận chỗ siêu thị X kia nữa.

Thở dài ngao ngán, muốn chung tay bảo vệ môi trường cũng khó. Kết quả là tôi có cả một túi đựng đầy pin đã qua sử dụng vứt lăn lóc trong tủ, chưa biết bao giờ mới đem được đến nơi cần thu gom. Rất có thể một hôm nào đấy, “ngứa mắt” “tiện tay”, lẳng luôn vào thùng rác, cho hết hẳn cái ý định tốt đẹp nửa vời kia đi.

Còn một vấn đề khỏi cần nghe ai nói cũng biết rồi: Đó là rác thải. Hàng ngày, hàng giờ bản thân mình và mọi người đang “sản xuất” ra nó. Xã hội không ngừng vận động, phát triển thì rác cũng không ngừng tuôn chảy, dịch chuyển từ chỗ này qua chỗ khác. Rác ở đô thị đã chất cao như núi, mà không hề có dấu hiệu sụt giảm. Rác ở nông thôn, miền núi thì gần như buông lỏng, chả ai quản lý.

Những vấn đề ô nhiễm môi trường, mất vệ sinh, dịch bệnh, tốn diện tích đất, tôi không bàn đến. Thắc mắc của tôi là tại sao Việt Nam mình không phân loại rác như các nước khác, tại sao các sở ban ngành quản lý về môi trường không hướng dẫn và đưa vào sử dụng những thùng rác các màu khác nhau để thuận tiện cho việc tái chế. Điều này, cả thế giới biết, chẳng lẽ Việt Nam không biết. Cứ nói đến rác là người ta lại đổ lỗi cho người dân không có ý thức. Riêng tôi (và chắc là nhiều người khác nữa) thì muốn được phân loại rác quá chừng mà chẳng biết phân loại xong sẽ vứt ở đâu, cho chung vào xe rác hổ lốn các thứ trên đời, còn có ích gì nữa.

Bất kỳ một loại rác thải nào cũng có thể đem tái chế được, nếu không tin bạn cứ vào google mà xem. Này nhé, thức ăn thừa có thể biến thành phân vi sinh cho cây trồng, các chai lọ đồ nhựa có thể chuyển hóa thành xăng dầu, vỏ hộp sữa hộp nước giải khát hô biến ra các tấm lợp, thậm chí mẩu bút chì vứt đi có thể trồng cây, vỏ trứng tạo ra chất dẻo, bã kẹo cao su tạo ra nhựa..vv, độc hại như nilon, pin, cao su đều tái chế được hết.

Trình độ thẩm mỹ cao còn có thể biến rác thành các tác phẩm nghệ thuật, công viên vui chơi, giải trí. Chẳng có cái gì vứt đi cả, vừa tiết kiệm vừa tránh được bao nhiêu vấn đề phát sinh. Nhiều nước trên thế giới còn lạc quan cho rằng rác đang là một nguồn tài nguyên mới chưa được khai thác hết tiềm năng.

Vậy câu hỏi đặt ra: Tại sao nilon được sử dụng tràn lan vô tội vạ, tại sao pin đã qua sử dụng không có chỗ thu gom lại, tại sao rác không được phân loại tái chế, tại sao những ý tưởng xanh, những dự án vì môi trường đều chết yểu hoặc chỉ được biết đến trong một phạm vi hạn hẹp. Và tại sao tất cả mọi người từ cơ quan quản lý đến doanh nghiệp sản xuất, người dân thường đều thờ ơ, bàng quan, vô tự lự trước tất cả những điều đó?

Câu trả lời có lẽ là: Chuyện vớ vẩn, ai thèm quan tâm.

 

Phương Liên

[Review] Người Truyền Ký Ức – Những gì ta nắm giữ

Featured Image: Bìa sách “Người Truyền Ký Ức”

 

Người Truyền Ký Ức – Cuốn sách gây ấn tựợng mạnh với tôi không chỉ bởi cái tên mà còn là hình ảnh trang bìa, một màu xám nhợt nhạt của khung nền cùng với hai đôi bàn tay, một gầy guộc và một non trẻ đựợc làm nổi bật bởi sắc đỏ tươi của quả táo. Tò mò là điều đầu tiên tôi cảm nhận từ cuốn sách và ngay từ trang sách đầu tiên càng làm cái cảm giác đó được tô đậm.

Đọc xong cuốn sách này, tôi không rõ tâm trạng, cảm xúc của mình là như thế nào. Tôi dường như muốn nhiều hơn, muốn cuốn sách này dài thêm hay đại loại như thế, cậu chuyện cần được nối tiếp. Trong đầu tôi cứ suy nghĩ về phần tiếp theo cho câu truyện, có lẽ tôi sẽ thử viết tiếp câu chuyện này.

Một thế giới tưởng tượng được viết cho một tương lai xa xôi không có thực, tôi mong là như vậy, chính cái ý nghĩ này dường như quấn lấy và bám riết những suy nghĩ của tôi sau khi kết thúc chặng đựờng ngắn ngủi của Jonas trong Người Truyền Ký Ức.

Cậu được chọn một cách đầy bất ngờ để trở thành Người Kế Nhiệm, điều mà mọi ngừơi trong cộng đồng đều cho là vinh dự, nhưng đối với cảm nhận của riêng tôi là một may mắn đầy hạnh phúc. Cậu có cơ hội để thực sử trở thành khác biệt, để sống đúng nghĩa và để trải nghiệm toàn vẹn cuộc sống của một con người thực sự. Chính điều này là điều mà bản thân tôi muốn câu chuyện được tiếp tục với cậu bé Gabriel, hình ảnh của cả một thế hệ mới được thực sự sống để trải nghiệm bằng chính bản thân mình chứ không phải qua lời kể. Thế nhưng cậu chuyện dừng lại ở một kết thúc mở, điều mà tôi cho đó là chưa hoàn chỉnh, một câu chuyện còn dang dở.

Xuyên suốt câu chuyện, ngay từ những trang đầu tiên, từ “phóng thích” đã làm tôi thực sự bị ám ảnh, câu hỏi luôn thường trực riêng về từ ngữ này. Phóng thích, tại sao bị phóng thích và phóng thích đi đâu? Để rồi cuối câu chuyện tôi khám phá ra được sự thật nghiệt ngã đằng sau cái từ thường bị cộng đồng hạn chế.

Ban đầu, cảm nhận của mình về cộng đồng này thực sự ấn tượng. Đúng như cuốn sách giới thiệu, một cuộc sống mọi người thừong mong muốn, yên bình (đến quá mức), có lẽ là cuộc sống xã hội chủ nghĩa. Thế rồi lật giở từng trang sách làm suy nghĩ của tôi cũng thay đổi theo từng câu chữ trong đó.

Tôi thích nhất đoạn trao đổi giữa Jonas và Người Truyền Thụ về màu sắc, sự lựa chọn và bản chất của sự chọn lựa. Lúc chính bản thân mình đưa ra quyết định, có thể đúng, có thể sai nhưng chính bản thân phải chịu trách nhiệm về cái sự không chắc chắn này. Còn ở thế giới của Người Truyền Ký Ức, con người được an toàn trong mọi thứ đơn giản vì mọi chuyện đã được sắp đặt và mọi người chỉ cần tuân theo những cái chỉ dẫn đó để sống an toàn và yên ổn.

Jonas thì khác, cậu đã được chọn lựa để thấy được thế giới nhưng cũng phải đón nhận những điều đau đớn về thể xác mà cộng đồng muốn né tránh, vì vậy mà tôi cho rằng Jonas may mắn và hạnh phúc tuy cậu phải trải nghiệm sự đau đớn. Bỗng nhiên tôi ngẫm lại bản thân và những người bạn xung quanh mình cùng thế hệ tại cái thời điểm chúng tôi chọn lựa để chuẩn bị cho những bước chân sau này bước vào đời, tuổi mười tám và bốn năm sau đó, cái tuổi hai mươi hai. Càng ngẫm tôi có thể hiểu tại sao cuốn sách này lại được đưa vào chương trình giảng dạy tại Mỹ theo như cuốn sách giới thiệu.

Cảm xúc vẫn còn chông chênh, hy vọng tôi sẽ tiếp tục với phần kết mình dự định. Sống và chịu trách nhiệm hơn với chính mình là một phần nhỏ từ cuốn sách mà tôi đúc kết.

 

Kite Sky

Rơi ra từ đêm

Featured image: Chaosophia

 

Trên bức tường ý nghĩ
những tính toan nhập nhằng mới cũ
lướt nhanh một âm mưu chợt cạn trên não bộ thời gian
nhặt cơn mộng du đi tìm Nữ thần mặt trời
trong những buổi đêm đang gõ từng canh bạc số phận
mụ mị thông gian tưởng tượng
bất chấp mọi cản ngăn khởi sinh

Đêm mở mắt màu đen nhắm mắt màu đen
ruồng bỏ tồn tại ngày
chiếm hữu nền trời độc tôn

Khèo từng ngôi sao hình tròn
bàn tay quỹ đạo chơi trò carom ẩn dụ
ngực đêm gầy
hơi thở đám mây mềm lũn
cư ngụ nơi hốc mắt mùa chật chội

Từ tường thành đức tin
siêu âm hoài nghi dội lại tần số không rõ nét
bầy dơi gục ngủ
treo ngược giấc mơ không có mặt trời.

 

Kai Hoàng

Ở phía đáy là trắng

Featured Image: Piero Fissore Follow

 

Như cá hớp khí
đáy bóng
người tìm trăng
lòng tối
gào thao thức.
nơi đáy tim là biển
ngập mặn
chát cuồng
ở phía đáy là khoảng trắng
mặt trời không bắt sáng
hút hồn tôi
hoang tưởng lạ
ngắc ngoải nhịp sóng
câu thời gian hát mãi nên cũ mèm
chiêm bao khóc
tràn bờ thơ dại
buổi sáng
lặng trên tiếng chuông cầu hồn
trắng
ở phía đáy của một năm
là một ngày
cuối năm

nghìn
năm
chưa
chạm
trổ
hạt
bùi ngùi
nơi mà con mèo nằm đợi nắng
ngái ngủ
ở phía đáy của tưởng tượng
là mùa thay tóc.

 

Phương Uy
27.12.14

Toán học và cuộc sống

Featured Image: Quinn Dombrowski

 

Toán học và cuộc sống có rất nhiều điểm tương đồng. Tìm một lời giải bài toán giống như việc bạn đang cố gắng giải quyết một vấn đề trong cuộc sống. Học toán không đơn thuần chỉ là để có điểm cao hay biết giải một dạng hay bài toán nào đó. Học toán là để hiểu được quá trình giải toán, từ đó có thể hiểu được quá trình giải quyết vấn đề trong cuộc sống.

Có lẽ quá trình tìm lời giải cho một bài toán hay giải quyết một vấn đề là như nhau, chính vì thế mới có sự khác biệt giữa những bạn trẻ. Có bạn học 1 biết 10, có bạn học 1 biết 1, thậm chí biết 0. Những bạn hiểu được quá trình giải toán có thể đem kiến thức đó áp dụng cho mọi bài toán, sự khác biệt chỉ đến từ thông tin được đưa ra và kiến thức được áp dụng để giải. Còn những bạn không hiểu được, họ chỉ như những chú vẹt, cố gắng nhớ, học thuộc lòng lời giải. Chính vì thế, nhiều khi, đề bài chỉ thay đổi một chút số liệu, hay lắt léo hơn một tẹo, họ lại coi nó là một bài toán mới và bó tay trước đề bài.

Toán học trong nhà trường

Vậy quá trình giải toán gồm những bước nào?

1) Phân tích vấn đề

Mọi bài toán đều có 2 phần: thông tin được đưa ra và câu hỏi.

Thông tin được đưa ra như là những tư liệu, những dữ kiện cần thiết để người giải toán có thể đưa ra lời giải. Không phải lúc nào những dữ kiện được đưa ra cũng đầy đủ và chi tiết. Người học phải có khả năng phân tích dữ kiện để hiểu rõ hơn những gì mình đang có. Chẳng hạn, bài toán nói cho hình thang cân, người học phải hiểu là mình đang nắm trong tay một hình tứ giác, 2 cạnh đối song song, 2 đường chéo bằng nhau, hai góc ở đáy bằng nhau… Khả năng phân tích càng chi tiết thì mình càng có tiềm năng tìm ra lời giải.

Câu hỏi là những gì đề bài bắt mình đi tìm, giải quyết hoặc chứng minh. Phân tích câu hỏi là việc bóc tách câu hỏi để có thể trả lời từng phần một cách rõ ràng hay dự đoán những phương pháp có khả năng sử dụng để giải quyết vấn đề. Chẳng hạn đề bài bắt chứng minh tam giác ABC vuông cân ở A. Bóc tách câu hỏi: (a) chứng minh 2 cạnh bên bằng nhau, (b) chứng minh góc A vuông. Liệt kê các phương pháp có khả năng để chứng minh góc A vuông: (a) định lý Pytago, (b) góc ở đỉnh = 90, (c) đường trung bình tại A bằng ½ BC… Việc bóc tách vấn đề giúp việc trả lời câu hỏi phụ dễ hơn, còn liệt kê các phương pháp giúp dự đoán cách giải dựa trên thông tin được đưa ra.

2) Áp dụng kiến thức

Mình phân chia bài toán theo các cấp độ khác nhau dựa trên số lần phải áp dụng kiến thức đã học.

Cấp độ 1: áp dụng kiến thức 1 lần và tìm ra lời giải. Ví dụ, xe máy chạy với vận tốc 30km/h, đi 1h. Tìm quãng đường? Bước 1: quãng đường = 30 * 1 = 30km.

Cấp độ 2: áp dụng kiến thức 2 lần và tìm ra lời giải. Ví dụ, 2 xe máy chạy ngược chiều với vận tốc 20km/h và 30km/h. Quãng đường 100km. Sau bao lâu 2 xe gặp nhau?

Bước 1: tổng vận tốc = 20+30 = 50 km/h

Bước 2: thời gian = 100/50 = 2h.

Cấp độ 4: áp dụng kiến thức 4 lần và tìm ra lời giải. Ví dụ, xe máy chạy từ A lúc 8h, vận tốc 30km/h. Ô tô chạy từ B lúc 8h30, vận tốc 50km/h. Quãng đường 95km. Hỏi 2 xe gặp nhau lúc mấy giờ?

Bước 1: quãng đường xe máy chạy cho đến thời điểm 8h30: 30*0.5 = 15km
Bước 2: tổng vận tốc = 30+ 50 = 80 km/h
Bước 3: Thời gian 2 xe sẽ gặp nhau kể từ khi ô tô khởi hành: (95-15)/80 = 1h
Bước 4: Thời điểm 2 xe gặp nhau: 8h30 + 1h = 9h30.

Cấp độ càng cao thì bài toán sẽ trở lên càng khó. Những ai càng giải được cấp độ càng cao thì càng giỏi toán, bởi sự tưởng tượng và liên kết thông tin sẽ tăng dần theo cấp độ. Một ví dụ tương tự: một cờ thủ bình thường có thể nghĩ trước 2 bước tiếp theo còn những cờ thủ hàng đầu thế giới tưởng tượng ra 8 bước tiếp theo trong ván cờ. Ai càng giỏi tưởng tượng hay dự đoán trước, sẽ càng có khả năng chiến thắng.

Nếu để ý các 3 ví dụ trên, mọi người sẽ thấy một số khó khăn khi giải toán: (1) áp dụng những kiến thức nào, (2) thứ tự áp dụng kiến thức. Nếu như không giải đáp được 2 câu hỏi đó cho các em, thì việc học toán biến thành học thuộc. Các em biết giải bài đó, nhưng không thể đem đi áp dụng ở nơi khác.

Làm thế nào để học giỏi toán?

1. Làm thật nhiều

Luyện tập nhiều tăng tăng phản xạ. Kiến thức sẽ bị lãng quên nếu không có sự luyện tập. Nếu không làm nhiều, nhiều em cũng chẳng còn nhớ là hình thang cân có 2 đường chéo bằng nhau. Khi mình không có khả năng khai thác hết thông tin, sẽ rất khó để giải toán. Không luyện tập nhiều, các em quên mất kiến thức, chẳng hạn các em sẽ không nhớ “Quãng đường = vận tốc * thời gian”. Kiến thức mà không nhớ thì lấy gì để giải. Hơn thế nữa, điều quan trọng nhất, làm nhiều sẽ giúp giảm các bước xử lý trong não bộ. Khi các em làm bài toán cấp độ 2 nói trên quá nhiều, bài toán đó sẽ biến thành cấp độ 1 (hay gọi là làm tắt – 100/(20+30)=2h). Khi gặp bài toán khó hơn như cấp độ 4, sự nhuần nhuyễn bài toán cấp độ 2 sẽ biến bài toán cấp độ 4 thành cấp độ 3 (bước 2, 3 được hợp nhất). Não bộ có khả năng xử lý thông tin nhanh và linh hoạt, giúp giải các bài toán khó hơn.

2. Đi ngược từ cuối lên (phân tích câu hỏi)

Mục đích của phân tích câu hỏi cũng là để làm giảm cấp độ bài toán. Chẳng hạn bài toán cấp độ 4 hỏi là 2 xe gặp nhau lúc mấy giờ? Để biết 2 xe gặp nhau lúc mấy giờ thì phải biết sau bao lâu 2 xe gặp nhau? Như vậy, bài toán cấp độ 4 đã biến thành bài toán cấp độ 3.

3. Phân tích hết các hướng đi từ đề bài

Nếu gặp một bài toán mà ta đi từ trên xuống, đi ngược từ dưới lên mà vẫn không thể liên kết 2 đầu lại với nhau thì ta phải làm như thế nào? Liệt kê hết tất cả các hướng đi và khả năng. Phân tích và tìm hiểu từng hướng đi một cho tới khi tìm ra lời giải. Mình tâm đắc với một câu: Khi giải toán, chúng ta không nên cố tìm ra lời giải đúng mà hay loại hết đi những lời giải sai. Bạn có thể tìm ra lời giải đúng ngay lần đầu tiên, nếu như bạn gặp những dạng toán mà bạn đã học rồi. Nếu như đề bài trở lên lắt léo và nâng cấp bậc, việc áp dụng y nguyên con đường giải bài trước để giải bài toán mới gần như là không thể.

Nếu như không có ai hướng dẫn và không có kĩ năng loại bỏ những lời giải sai, bạn sẽ không bao giờ biết được khi nào thì bạn sẽ đến đích. Nhưng nếu biết loại bỏ những lời giải sai, bạn có thể đánh dấu con đường đi của mình. Khi mà bạn đã đi hết tất cả các con đường mà không tìm ra lời giải, đó là lúc bạn biết bạn phải dừng lại, đó là lúc bạn cần tiếp nhận kiến thức mới. Edison đã 10000 thử nghiệm mà không thành công trong việc sáng chế ra bóng đèn điện, và ông đã nói: Tôi chưa từng thất bại, tôi chỉ tìm ra các những lần thử nghiệm không thành công mà thôi. Một người chỉ thất bại khi họ thử tất cả các hướng đi mà không tìm ra lời giải.

Toán học trong cuộc sống

Có rất nhiều điểm tương đồng giữa tư duy toán học trong nhà trường và tư duy toán học trong cuộc sống. Để hiểu hơn, hãy cùng xem xét một ví dụ: Bạn muốn thành lập một công ty bán sách. Làm thế nào để công ty phát triển có lợi nhuận? (Phân tích ví dụ này chỉ mang tính chất tương đối, đơn giản hóa để mọi người cùng hiểu)

1) Phân tích ví dụ

  • Thông tin hiện có: tình hình HIỆN TẠI của công ty như thế nào? Vốn: 100 triêu, nhân lực: 4 người, thời gian làm việc mỗi người: 2 người full time, 2 người 4 giờ/ngày…
  • Phân tích câu hỏi? Để công ty có lợi nhuận, doanh thu phải lớn hơn chi phí. Chi phí cần thiết là bao nhiêu? Doanh thu ước tính là bao nhiêu? Để công ty thành công thì chiến lược, cấu trúc nhân sự, quảng cáo… của công ty như thế nào?

2) Áp dụng kiến thức

Để có thể làm giảm sự phức tạp, hãy giải quyết 1 ý nhỏ của phân tích câu hỏi: chiến lược cạnh tranh của công ty như thế nào.

Áp dụng kiến thức đã học

Cấp độ 1: Có 2 phương thức cạnh tranh là cạnh tranh về giá và cạnh tranh về chất lượng. Cạnh tranh về giá yêu cầu sự đầu tư về công nghệ và lượng người mua lớn để giảm chi phí sản xuất, từ đó hạ giá thành để chiếm lĩnh thị phần. Với vốn đầu tư công ty là 100 triệu, điều này gần như không khả thi. Vì thế cạnh tranh về chất lượng khả thi hơn.

Cấp độ 2: Nếu cạnh tranh về chất lượng thì cạnh tranh về mặt nào? Độ bền, thẩm mỹ, dịch vụ bán hàng hay cái nào khác??

Cấp độ 3: Chẳng hạn, ta chọn cạnh tranh về dịch vụ bán hàng. Với nhân lực gồm có 4 người, toàn người ít giao tiếp thì việc làm hài lòng tất cả các khách hàng rất là khó. Vì thế, cạnh tranh về dich vụ bán hàng không khả thi. Ta quay lại bước 2, chọn yếu tố khác.
Sau cấp độ 3, còn cấp độ 4, 5…

Ngoài ra, việc xét chiến lược cạnh tranh phải phù hợp với kế hoạch quảng cáo, thành phẩm…
Nói chung, vấn đề được đưa ra rất phức tạp. Cuộc sống là một “bài toán” vô cùng khó.

Giải một vấn đề trong cuộc sống khó hơn giải một bài toán rất nhiều. Không có ai nói cho bạn thông tin cần thiết đề giải quyết vấn đề là thông tin nào. Có hàng ti tỷ thông tin bao quanh chúng ta hàng ngày, thông tin nào là cần thiết, thông tin nào dư thừa, đó là việc chúng ta phải làm. Điều này khác với giải một bài toán, khi những thông tin cần thiết đã được gói gọn trong vài dòng. Ngoài ra, kiến thức nào cần thiết cũng là một dấu hỏi lớn. Trong sách giáo khoa toán, bài tập áp dụng thường được đưa ra ngay trong bài dạy về kiến thức. Mọi học sinh đều biết phải dùng kiến thức vừa mới học để giải quyết bài tập của chương đó.

Còn vấn đề của cuộc sống thì phức tạp hơn nhiều. Toàn bộ những kiến thức bạn tích lũy được đều có khả năng giải quyết vấn đề hoặc không. Chọn kiến thức nào để áp dụng là một câu hỏi nhức đầu. Cuối cùng, mức độ phức tạp của vấn đề trong cuộc sống thường cao hơn nhiều so với một bài toán trong trường. Các thông tin trong cuộc sống thường có sự đan xen, chồng chéo, và không phải lúc nào ta cũng lường hết được tất cả các tình huống các trường hợp có thể xảy ra.

Ít nhất, toán học trong nhà trường cũng dễ hơn toán học trong cuộc sống. Hãy dạy cho trẻ cách suy nghĩ giải toán và cách vận dụng kiến thức linh hoạt. Đừng có chỉ cho trẻ con đường thành công, hãy chỉ cho chúng tại sao bạn tìm ra con đường ấy. Hy vọng một ngày nào đó, tư duy toán học sẽ giúp các em giải quyết vấn đề trong cuộc sống.

 

Nguyễn Đình Tùng

Chẳng ai thông minh hơn bạn

Featured image: Thewayofthewizard

 

Thông minh là gì? Thông minh thường được nhiều người hiểu là khả năng trời phú cho mỗi con người, sự thiên bẩm mà từ khi sinh ra những đứa trẻ đã sở hữu. Chính vì thế, trong xã hội, luôn tồn tại người này giỏi hơn và thành đạt hơn người kia. Không, mình không tin thế. Mình tin là không có người thông minh hơn người mà chỉ có người cố gắng hơn người.

Con người hay lấy thời gian để đo độ thông minh. Người nào thành thạo tiếng Anh trong 1 năm sẽ thông minh hơn người khác học 12 năm mà vẫn chưa thành thạo được. Ai học đàn nhanh hơn người khác, ai biết trượt pa-tin sớm hơn người khác, ai làm được những điều người khác không làm được trong cùng một khoảng thời gian, họ là những người thông minh hơn người khác. Thành công nào cũng gán cho sự thông minh, mà chúng ta lờ đi những yếu tố quan trọng khác: sự cố gắng, phương pháp học, kĩ năng… Một người học trong 1 năm nhưng ngày nào cũng cặm cụi 4h phải khác với 1 người học 12 năm mà 1 tuần mới học vài lần. Một người học một năm với một phương pháp, hệ thống tổng hợp ghi nhớ kiến thức rõ ràng thì phải khác với một người học 12 năm mà động cái gì học cái đó. Học xong vứt xó rồi quên. Một người đã biết trượt băng đương nhiên sẽ học trượt pa-tin rất nhanh, bởi sự tương đồng về kĩ năng của 2 môn thể thao.

Đừng gán ghép khả năng của một con người với thông minh. Con người là tổng hợp tất cả những gì họ đã làm trong quá khứ, chứ không chỉ là những gì họ vừa mới làm ở một thời điểm hiện tại. Vì không ai có thể nhìn được toàn bộ cuộc sống của người khác. Cố gắng mới là những gì thực sự đem lại thành công của họ. Nếu bạn gặp ai đó làm việc gì đó dễ dàng, đó là bởi vì:

Có thể sự cố gắng không đem lại kết quả ngay lập tức. Tôi có một người anh diễn thuyết rất tốt, nói tự tin trước đám đông. Nhưng có một điều mọi người ít để ý là, trước đây, anh ấy đã từng làm trong đoàn đội. Không phải anh ấy nói tốt nên được vào đoàn đội, mà vì vào đoàn đội, anh nói tốt. Tôi có một người bạn, chơi thể thao trò gì cũng giỏi và khéo léo: bóng rổ, đá bóng… Nhưng mọi người hay lờ đi hay không biết sự thật là bạn ấy đã vào đội tuyển thể dục dụng cụ toàn quốc hồi còn là tiểu học.

Nhiều khi con người cố gắng nhưng không nghĩ họ đang cố gắng. Một người bạn khác của mình có khả năng biểu đạt cảm xúc vô cùng ấn tượng khi thuyết trình. Và? Khi còn học trung học phổ thông, cứ mỗi khi trống ra chơi, bạn lại cầm cuốn sách ngữ văn, tìm một chỗ trống và đọc thật truyền cảm theo đúng cảm xúc của nhân vật. Mình cũng biết một em đạt học sinh giỏi văn quốc gia. Hằng ngày, bất cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi, chẳng hạn trên xe buýt, em ấy lại nhìn trời, nhìn cây, nhìn hoa, cố gắng miêu tả thật sinh động và hấp dẫn những gì mình nhìn thấy. Những con người đó, họ cố gắng nhưng họ không nghĩ họ đang cố gắng mà thôi. Họ đang tìm niềm vui trong những việc họ làm.

Nếu như mình hỏi một ai đó: “Bạn có cảm thấy khó khăn khi để đạt được những thành công như mong đợi hay không? Và họ trả lời là không.” Đối với mình, chỉ có 3 khả năng: 1. Họ không nhận ra những cố gắng trước đây của họ đang đem lại lợi ích, 2. Họ không nghĩ họ đang cố gắng bởi họ tìm thấy niềm vui trong việc họ làm và 3. Họ đang nói dối. Trong cuốn sách 48 nguyên tắc của quyền lực, có một lời khuyên cho mọi người là: “Nếu như bạn muốn người khác đổ rạp dưới chân bạn, đừng bao giờ nói cho họ biết rằng bạn đã cố gắng như thế nào để đạt được thành quả như bây giờ. Họ sẽ tin rằng họ không bao giờ làm được những điều bạn đã làm.” Khi một người biết trượt patin và họ ra sân học trượt băng, họ sẽ như một ngôi sao sáng. Nếu họ không nói ra quá trình họ đã học patin trước đây, hiển nhiên, tài năng và sự thông minh là những gì mọi người gán ghép cho khả năng của họ. Đừng tin rằng ai đó làm việc gì đó dễ dàng, và cũng đừng mong chờ bản thân dễ dàng đạt được điều đó.

Sự thông minh chỉ là điểm xuất phát, còn sự cố gắng là vận tốc và gia tốc. Thông minh giúp cho chúng ta học một thứ gì đó nhanh hơn những bạn khác, nhưng chỉ ở những bước ban đầu. Càng lên cao, sự cố gắng, kiên trì rèn luyện càng mang tính quyết định. Những con người thông minh hơn người khác lại thường cố gắng hơn. Họ nhận được những lời khen ngợi, có được sự tự tin mà nhiều người khác không có. Những ai có điểm khởi đầu tốt hơn, thường chạy nhanh hơn và bứt phá nhiều hơn. Có lẽ chính vì lẽ đó, mà người ta hay lẫn lộn giữa thông minh và sự cố gắng. Thông minh thì dễ nhìn thấy, còn sự cố gắng không phải ai cũng nhìn ra được.

Thông minh là một lợi thế, nhưng TRÊN QUÃNG ĐƯỜNG DÀI, sự cố gắng luôn chiến thắng. Vận tốc và gia tốc thì quan trọng hơn điểm xuất phát. Không một ai đứng trên đỉnh thế giới mà không phải cố gắng. Những game thủ hàng đầu trước những giải đấu lớn có khi phải tập hợp trước 1 tháng, ngày qua ngày luyện tập 12-15h/ngày. Những ca sĩ hàng đầu ngủ 4-6h khi sắp đến những đợt lưu diễn lớn là không hiếm. Những cầu thủ bóng đá ngày nào cũng ra sân tập luyện, có một chế độ ăn uống và ngủ nghỉ hợp lý. Mặt khác, lại có nhiều ví dụ về những con người bị coi là kém cỏi hay phá gia chi tử đã cố gắng thay đổi để rồi thành công trong cuộc sống sau này.

Chính vì thế, đừng có nói là mình không thông minh hay cái gì cũng gán ghép cho sự thông minh. Nếu bạn đặt ra mục tiêu và kế hoạch học tập nhưng không thể làm được, thì bạn ko có quyền nói bản thân mình không thông minh hay nhiệm vụ khó quá. Hãy nói tại tôi chưa cố găng đủ, nếu tôi cố gắng thì tôi đã làm được.

Mọi người đều có quyền lựa chọn trong cuộc sống. Bạn có thể muốn thay đổi, muốn cố gắng hoặc không. Nếu bạn không muốn cố gắng, vậy thì cứ làm những gì bạn muốn thôi. Bạn chịu trách nhiệm với cuộc sống của bạn mà. Nhưng nhớ, đó là con đường bạn đã chọn, đừng hối hận sau này là được. Không phải lúc nào cố gắng cũng đem đến thành công, và không cố gắng sẽ đem lại thất bại. Trong cuộc sống, không có gì là tuyệt đối cả, nhưng cố gắng chắc chắn sẽ gia tăng khả năng thành công trong mọi việc.

Mọi thứ đều có lý do của nó. Không nên cũng đổ tại trí thông minh hay khả năng có hạn. Sẽ có những siêu thần đồng (tỉ lệ rất rất bé), nhưng mỗi chúng ta luôn có quyền chọn cách suy nghĩ cho bản thân, sao ta lại không chọn một cách suy nghĩ tích cực??

Mọi người thường hay gán ghép vị trí của một người với điểm xuất phát của họ (sự thông minh) còn mình coi điểm xuất phát của tất cả mọi người là 0, chỉ có sự khác biệt về vận tốc và gia tốc thôi (sự cố gắng, kiên trì). Mình chẳng thông minh hơn ai mà chẳng ai thông minh hơn mình cả. Mình biết điều đó không đúng, nhưng mình thích cách suy nghĩ đó hơn. Bất cứ khi nào gặp người những người tài giỏi, mình luôn ngưỡng mộ họ, bởi mình tin rằng, con đường đến thành công của họ đầy chông gai và trắc trở, chỉ có điều họ có nhận ra nó hay không thôi. Nếu muốn được như họ, việc duy nhất mình có thể làm là không ngừng cố gắng (nhưng không phải lúc nào mình cũng muốn điều đó).

Đó là suy nghĩ của mình, còn suy nghĩ của bạn thì sao?

***********

Bài liên quan

 

Tôi

Featured image: Cosmic-rebirth

 

Đừng mải miết một cách vô nghĩa. Đừng chăm chỉ mà không mục đích. Đừng động viên nhau cố lên mà không biết cố vì cái gì hoặc cố vì những điều mà chính tiếng nói bản thân không hề muốn cố.

Tuổi hai mươi chỉ với một câu hỏi. “Ta tìm kiếm gì trong cuộc sống?” Tôi không biết Bạn là ai. Tôi biết rất rõ Bạn đang nghĩ gì. Hãy nghe đây: Bạn đang tìm kiếm Tôi.

Tôi muốn nói: Tất cả chỉ là một, mọi thứ. Sự nghiệp của Bạn, ngành nghề mà Bạn đang theo đuổi. Công việc mà cha mẹ Bạn đang làm. Tình yêu của Bạn. Tất cả chỉ là một cuộc đấu. Một cuộc đấu súng. Chỉ có một đấu một. đếm ngược từ 10 đến 0 và Bạn chết hoặc kẻ Bạn đang đối đầu phải chết. Chỉ có một trong hai còn sống. Theo đúng nghĩa của nó.

Bạn đang chiến đấu với chính mình. Điều đó đã quá quen thuộc. Đến nỗi không ai thèm bận tâm đến “Mình”, ở đây, là ai?

Tôi bán mình. Tôi bán với giá rất cao và cho không bản thân mình khi Tôi muốn. Tôi quyết định cuộc đời mình. Tôi quyết định yêu ai, Tôi quyết định làm gì, Tôi quyết định mọi thứ thuộc về mình, Tôi quyết định thế giới này.

Bạn than vãn về ngành học của mình, Bạn than vãn về công việc của mình, Bạn than vãn về gia đình của mình, Bạn than vãn về những người Bạn xung quanh. Hãy than vãn về chính mình. Và sau đó, hãy ngừng than vãn. Ai là người ném Bạn vào mớ bòng bong của cuộc sống. Chính Bạn, không ai khác. Vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó Bạn không thể chọn ngành thời trang? Vì bố mẹ Bạn quá giàu để Bạn không thể chọn làm một công nhân tưới cỏ? Vì anh trai Bạn đang làm chủ doanh nghiệp nên Bạn cần học kế toán? Vì ông bác đang làm trên sở đầu tư nên Bạn lao vào xây dựng? … Tất cả những thứ gọi là lý do đều vô nghĩa. Bạn đã giải sai bài toán có quá nhiều ẩn số bằng quá nhiều giả sử. Hãy làm cái Bạn muốn. Bằng trực giác, bằng tiếng thình thịch của con tim. Quên bói toán đi, quên những phân tích bằng lý trí đi. Hãy lắng nghe trong đêm tối và quyết định. Chỉ một mình Bạn thôi. Chỉ một mình.

Họ phân chia công việc, bạn bè, gia đình. Họ dành 8 giờ cho công việc. Họ không nghĩ đến công việc khi hết giờ làm và thời gian còn lại họ chia cho những phần khác của cuộc sống. Tôi dành 24 giờ của mình cho công việc. 24 giờ cho yêu thương, 24 giờ cho bè Bạn, 24 giờ cho bản thân mình. Với Tôi, tất cả là cuộc sống. Sự nghiệp, tình yêu, cuộc sống chỉ là một. Chỉ là một khi Bạn là chính mình. Đừng bao giờ xin việc, Bạn không thể từ bỏ điều gì khi ai đó ban phát cho Bạn như một ân huệ. Hãy tìm việc, đất nước Việt Nam không thiếu công việc để Bạn làm, nếu chưa có, hãy làm ra công việc. Bằng cách đó Bạn sẽ tìm thấy cuộc sống.

Bạn là người quét đường, hãy nhìn thấy con đường sạch sẽ trước khi Bạn làm nó. Bạn là giáo viên đang giảng bài, hãy nhìn thấy chân trời của tri thức và chinh phúc nó bằng đội quân của mình. Bạn đang là một sinh viên ngành lịch sử, hãy phiêu lưu vào đó để khám phá tương lai, trước hết, của chính mình. Bạn đang doanh nhân, hãy bán chính mình. Bạn có thể làm bất cứ việc gì hãy làm bằng lửa. Nếu không thể bốc cháy, hãy dũng cảm chọn một con đường khác. Đừng ép mình phải cháy với những gì không phải của mình.

Họ rao giảng về Chúa trời tạo ra mọi thứ trên mặt đất này, đúng đấy. Chính Bạn là hiện thân của Chúa trời. Họ nói Bạn nên tôn thờ Chúa. Tôi nói, hãy tôn thờ chính Bạn.

Họ than rằng Ông Trời không có mắt và ngậm ngùi cay đắng. Không. Chính Bạn không có mắt Bạn không nhìn thấy những gì ở ngay trước mắt. hãy trả lời Tôi: Bạn nhìn thấy gì khi đứng trước một cánh đồng bát ngát? Bạn thấy lúa? Bạn thấy mồ hôi? Bạn thấy nắng? Bạn thấy mưa? Bạn thấy bát cơm no lành? Bạn thấy đàn châu chấu? Bạn thấy bùn đất? Bạn thấy gió? Bạn thấy? Bạn thấy bò? thấy trâu? Thấy 80c? thấy 380c? Bạn thấy tiền? thấy những chuyến xe chở gạo? Thấy những con tàu xuất ngoại? Bạn thấy gì… quên cánh đồng đi, hãy nhìn căn phòng của Bạn và quan trọng hơn, hãy nhìn vào tấm gương bất kỳ trong phòng. Tôi không phán quyết Bạn, hãy tự phán quyết mình.

Họ nói đến bát khổ của Phật giáo. Tôi không quan tâm. Tôi uống rượu khi Tôi muốn. Tôi không tìm kiếm sự giải phóng từ thế lực siêu nhiên nào cả. Tôi tự trói buộc mình và Tôi tự giải phóng mình.

Tôi yêu thiết tha đất nước mình, từ những con người quanh Tôi. Tôi yêu mẹ của mình. bởi Tôi yêu chính Tôi. Tôi yêu chính tình yêu của mình. Tôi yêu thế giới này bởi thế giới này là chính Tôi. Tôi chính là thế giới này.

Khi leo lên đỉnh núi cao ngất trời. Bạn nghĩ gì? ta thật nhỏ bé giữa đất trời bao la? Mình thật vĩ đại khi tất cả những gì ta thấy đều thuộc về ta? Bạn có thể nghĩ tới bất kỳ điều gì khác. Hãy giữ nó cho mình. Giữ lấy và nó sẽ quyết định Bạn là ai?

Bạn bị cảm vì một cơn mưa gió vặt. Bạn không yếu ớt. Bạn yếu ớt khi Bạn lùi bước trước sóng gió cuộc đời.

Cuộc sống là một cuộc dạo chơi, là một cuộc chiến, là một cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc, là tất cả. Tất cả chúng chỉ là một. Một cuộc sống cộng với một cuộc chết. Nếu Bạn muốn sống đến nghìn năm tuổi, hãy là một cục đá. Nếu Bạn muốn chết, hãy sống.

Tôi là nô lệ của các con người đã chết. Khi Tôi đeo kính cận để nhìn cuộc sống. Khi Tôi dùng điện để chạy chiếc lap này. Khi Tôi dùng đòn bẩy để nhâng chiếc tủ. Khi Tôi sống trong thế giới an bình này. Họ là nô lệ của Tôi khi Tôi của ngày hôm nay là tương lai của họ. Họ đã tuân thủ tiếng gọi của Tôi để tạo nên thế giới này. Tôi là nô lệ của Bạn khi Tôi cống hiến tất cả những gì Tôi đang nghĩ cho Bạn. Bạn là nô lệ của Tôi khi Bạn đọc đến dòng chữ này. Tôi là ông chủ, của mình. Bằng cách đó, Tôi là chủ nhân của thế giới.

Tôi là nô lệ của chính mình. Tôi buộc phải viết những gì đang bùng cháy trong não bộ của mình. Nếu không, sẽ tệ hơn cái chết. Tôi sẽ mất chính mình. Đó mới chính là Tôi, Tôi đang chi phối Tôi. Tôi là chủ nhân của Tôi.

Tôi là ai? Tôi là Alpen buratino, là bút chì, là caubeburatino2212, là Alpenduong, là presentlife là Nguyễn Ngọc Dương, là Cu, là Mốc, là những cái tên mà gia đình gọi, cái tên mà Bạn bè gọi. về bản chất. Tôi là Tôi, hãy gọi tên Bạn.

Bằng cách gọi ” Tôi”.

Tôi kinh doanh sản phẩm của mình. Do chính tay Tôi sản xuất. Tôi không bán sản phẩm. Tôi bán Cầu An. hãy bỏ vào đó một mảnh giấy ghi điều ước của mình. Điều đó sẽ thành hiện thực. Đó là cách Bạn định nghĩa chính mình. Hãy treo nó trong phòng của mình và để nó ngắm nhìn Bạn. Phép màu không đến từ Cầu An, phép màu đến từ chính sự khát khao của Bạn. Từ chính Bạn.

Tôi bán thiên thần của mình. Tôi bán tình yêu của Tôi. Tôi đem người Tôi yêu đến cuộc sống. Và đem cuộc sống vào người Tôi yêu, người Tôi yêu là hiện thân của cuộc sống. Tôi không bán thiên thần của mình, Tôi bán cho Bạn khẩu súng, nếu Bạn có nó, Bạn đang dấn thân vào cuộc đấu. hãy ngắm nhìn thiên thần, Bạn sẽ thấy mình trong đó. hãy nuôi dưỡng từng ngày, phần thiên thần trong Bạn.

Với Tôi, cuộc sống là giá trị vô giá. Tình yêu là thiêng liêng cao cả. Gia đình là sự sống. Bè bạn là tài sản khổng lồ. Sự nghiệp là cách Tôi đối xử với tất cả. Bằng cách đó, cái chết là mục đích cuối cùng. Tôi có tất cả. Những vì sao đêm ở thiên hà xa xôi, chúng sinh ra không mục đích nào khác, dành cho Tôi, ngắm nhìn và khám phá. Khám phá chính Tôi khi ngắm nhìn chúng.

Tôi không lên án phần con, Tôi không khinh thường phần người, trong mỗi con người. Tôi đem chúng đấu tranh để được giải phóng, đấu tranh vì tình yêu cuộc sống. Như lịch sử nước Tôi, hai miền nam bắc tổ quốc thân yêu. Tôi đấu tranh không vì đất nước Tôi, không vì thế giới, vì chính Tôi. bằng cách đó, Tôi đấu tranh cho mọi thứ, bảo vệ mọi thứ. Bằng cách đó, Tôi tỏ tình với vạn vật trong vũ trụ bao la này.

Bằng cách yêu thương một con người. Tôi yêu cuộc sống. Tôi không hỏi tổ quốc đã làm gì cho Tôi, Tôi hỏi Tôi đang làm gì cho tổ quốc, Tôi không hỏi cuộc sống đã làm gì cho Tôi, Tôi hỏi Tôi đang làm gì cho cuộc sống. Tôi không hỏi em có yêu Tôi, Tôi hỏi Tôi có yêu em. đừng đòi bất kỳ ai, hãy đòi hỏi chính mình.

Một cụ già bị vứt ra ngoài đường bởi chính cụ đã sinh ra những người đã vứt họ. Họ quên lịch sử mà không biết rằng, lịch sử chính là tương lai. Không ai có được tương lai khi không còn lịch sử. Họ không có hiện tại. Tôi không yêu cụ già đó. Tôi yêu ông bà của Tôi.

Một đứa trẻ được sinh ra từ đâu? Từ tình yêu. Đừng để một đứa trẻ sinh ra trong lò gạch hay một bụi rậm ven đường. Một đứa trẻ được lớn lên từ đâu? Từ tình yêu cuộc sống. Đừng để lớn lên bằng lòng căm hờn. Đứa trẻ chính là tương lai cuộc sống. Nó sẽ đối xử với cuộc sống như cuộc sống đối xử với nó. Nó là chủ nhân cuộc sống này. Đừng đánh một đứa trẻ khi nó lên án người lớn, đừng cho nó một bộ quần áo đắt tiền rồi cấm nó nghịch đất. Đừng cười nhạo một đứa trẻ khi trong nó là mơ ước xa vời, đừng bỏ mặc một đứa trẻ khi nó đơn độc. Tôi là một đứa trẻ, Bạn cũng thế. Tôi không bỏ rơi Bạn.

Bạn đã là một đứa trẻ. Nếu may mắn, Bạn sẽ là một cụ già. Sự tồn tại của Bạn đã chứng minh sự tồn tại của đứa trẻ và Bạn quyết định vận mệnh của cụ già đó. Bằng chính cuộc sống của Bạn lúc này. Bằng chính thái độ đối xử của Bạn với cuộc sống. Bạn cho cuộc sống những gì, cuộc sống sẽ trả lại Bạn y như thế. tất cả những gì trong cuộc đời của Bạn, chỉ để đổi lấy một phần ngàn giây nếu tính bằng đại lượng thời gian vật lý. Đó là khoảnh khắc vô tận của thiên đường hay địa ngục. Tôi sẵn sàng từ chối Thiên Đường nếu cuộc chiến của Tôi còn chưa chấm dứt. Tôi sẽ tiếp tục khi ở dưới Địa Ngục, đối với Tôi, đó là Thiên Đường. Ngay lúc này, Bạn đang ở đâu, Bạn là người biết rõ điều đó, hơn ai hết.

Bắt đầu với bất kỳ điều gì, Bạn đều bắt đầu bằng Tôi. Tôi muốn, Tôi mong, Tôi ghét… hãy lắng nghe. Bạn đang nói với Bạn. Tôi đang nói với Tôi.

Giới trẻ và sự ảnh hưởng của môi trường sống

Featured image: Cosmic-rebirth

 

Hàng ngày mình thường nhận được những câu hỏi của các bạn sinh viên như: “Em muốn giỏi Tiếng Anh, nhưng không có động lực?” “Em muốn bỏ game, nhưng không bỏ được?” “Em muốn tự tin hơn, nhưng cứ gặp người lạ lại run?” Chung quy lại, các bạn muốn THAY ĐỔI, nhưng dường như còn quá nhiều khó khăn.

Vậy làm thế nào để tạo ra được một sự thay đổi?

Có 3 yếu tố tác động đến cuộc sống mỗi người, đó là gia đình, nhà trường và môi trường sống. Càng lớn lên thì môi trường sống ảnh hưởng càng nhiều. Từ lứa tuổi cấp 3 trở lên và đặc biệt là sinh viên, môi trường là điều tác động mạnh mẽ nhất. Bạn có thể dễ dàng kiểm chứng chất lượng cuộc sống của mỗi người tương đương với trung bình chất lượng cuộc sống của 5 người mà họ dành thời gian cho nhiều nhất. Môi trường sống tốt, bạn sẽ ảnh hưởng bởi thói quen tốt, suy nghĩ tốt và ngược lại.

Khi càng lớn, sự tự chủ và tự do của người trẻ càng được nâng cao, đòi hỏi ý thức và sự lựa chọn môi trường một cách chọn lọc của mỗi người. Nhưng đại đa số nhiều bạn trẻ lại để cho dòng đời trôi dạt mình đi mà không chủ động lựa chọn. Để rồi đôi khi, vì môi trường mà bạn không thể thay đổi được. Thế nên mới có chuyện để trông một chậu cua, người ta chỉ cần thả cả đàn cua vào với nhau. Vì sao? Vì một con cua, nó đủ khả năng để bò lên thành chậu và bò ra ngoài. Nhưng khi ở cùng đàn cua, hễ nó định leo lên thì các con khác lại kéo nó xuống. Cứ thế, cứ thế nhiều lần, nó đành từ bỏ ý định chạy trốn ra ngoài. Thành ra, ở một môi trường như thế, nó không thể thay đổi mặc dù nó muốn và nó dám.

Cuộc sống hiện tại chỉ có thể thay đổi khi làm một cái gì đó mới, tham gia một môi trường nào đó mới. Còn nếu không, như Eistein nói “Thật khờ dại khi cứ làm đi làm lại cách làm cũ mà đòi kết quả mới.” Vậy nên mới thấy, môi trường ảnh hưởng nhiều như nào. Lấy ví dụ về chuyện đọc sách. Với bản thân mình, việc đọc sách khá dễ dàng. Đơn giản là ở công ti nơi mình làm việc, bàn làm việc của anh em nào cũng có sách, rồi mọi người còn có thói quen trao đổi sách hay, thậm chí rủ nhau đi mua sách cùng, cùng nhau đi cà phê đọc sách… chứ tự nhiên, chắc chẳng bao giờ mà cầm đến quyển sách được.

Thế mới thấy, muốn đi nhanh thì còn có thể đi một mình, nhưng muốn đi xa, phải đi cùng đồng đội. Nhiều khi đi một mình, chắc lắm lúc sẽ đuối. Vậy nên ở tuổi học sinh cấp 3 và sinh viên, để thay đổi vừa là khó và vừa là dễ. Khó là vì những thói quen đã ăn sâu mười mấy năm nay rồi, làm sao thay đổi được. Nhưng dễ là chỉ cần được đặt vào đúng môi trường tích cực, ở đó có những thói quen tích cực đó, tự nhiên mình sẽ thay đổi và buộc phải thay đổi.

Do vậy

●Nếu bạn khó chịu vì người bạn cùng phòng sống quá tiêu cực, hãy chuyển nhà trọ.
●Nếu công việc bạn làm quá chán, hãy từ bỏ và bắt đầu công việc mới.
●Nếu bạn quá lãng phí thời gian vào mạng, hãy tắt máy tính đi và bước ra ngoài cuộc sống.
●Nếu thấy mình tự ti nhút nhát, hãy tìm đến một Câu lạc bộ về giao tiếp.
●Nếu mình hay cáu gắt, hãy ra hiệu sách tìm những cuốn sách phát triển bản thân.
●Nếu muốn tìm kiếm động lực, hãy tìm đến những con người truyền cảm hứng cho bạn.
●Nếu bạn muốn khỏe mạnh, hãy tìm đến một câu lạc bộ thể thao hoặc võ thuật.
●Nếu bạn muốn giỏi ngoại ngữ, hãy đọc báo, xem Tiếng Anh every day, mỗi ngày.

Thay đổi vừa khó mà lại vừa dễ, quan trọng là có muốn mình thay đổi và tốt lên hay không? Một khi đã muốn và đã quyết tâm lựa chọn môi trường tích cực, thì chuyện còn lại chỉ là thời gian. Hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước chân đầu tiên, đơn giản là bạn phải bắt đầu lựa chọn môi trường ngay hôm nay nếu bạn thực sự mong muốn thay đổi.

Đừng chần chừ nữa, cuộc sống chẳng chờ đợi ai. Một khi bạn đã QUYẾT thì hãy dùng hết TÂM huyết mà làm!

The Interview – Xem phim mà ngẫm đến nước nhà

 

Không nói thì bất cứ ai cũng biết về vụ lùm sùm xung quanh việc phát hành bộ phim Cuộc Phỏng Vấn trong thời gian gần đây. Các bạn có thể quan sát trên mạng, rất dễ. Phim này đã được đưa lên mạng, các bạn có thể mua hoặc thuê trên Google Play.

Sau khi xem xong phim này, tôi nghĩ nó không đến nỗi bôi bác ông Kim Chính Ân (Kim Jong-un) đến mức có những việc lùm xùm thái quá như vậy. Thái độ cực đoan thái quá cộng với tư tưởng tôn thờ lãnh tụ làm cho họ phản ứng như vậy chăng? Câu hỏi này tôi xin miễn bàn ở đây, hy vọng ai đó có hứng thú để làm khảo cứu chia sẻ cho mọi người thì hay quá!

Ở đây tôi chỉ xin bàn luận một vấn đề nhỏ, mà tôi thấy được sau khi xem phim này, là vấn đề sức mạnh của truyền thông (tự do) đối với một xã hội – quốc gia là như thế nào.

“Đây là một cuộc cách mạng khai màn chỉ bằng một chiếc máy quay và vài câu hỏi.” – Dave Skylark

Câu trích dẫn trên là trong phần thoại cuối của nam diễn viên chính Dave. Triều Tiên đã có một cuộc cách mạng, thứ mà không thể có nếu như Dave chỉ phỏng vấn Ân theo y như kịch bản mà hắn đã chỉ đạo. Nói khác đi, truyền thông tự do (làm theo ý mình, không theo sự chỉ đạo, sai phái của ai khác) đã tạo ra cuộc cách mạng đó.

Sự giả dối của tuyên truyền và Triều Tiên

Phần nửa đầu phim, khi Dave và Aaron mới đặt chân đến Bình Nhưỡng, là hàng loạt các cảnh lừa lọc và ngụy tạo được dựng lên để lừa bịp họ. Một tiệm tạp hóa với một cậu bé mập ú; ngài Kim Chính Ân không hề đi đại tiện và tiểu tiện, ngài không có hậu môn và rằng ngài đốt cháy hết không để thừa thứ gì qua sự tập trung phụng sự người dân; sản lượng khoai tây cao ngút, dư giả cho người dân của họ…

Không chỉ hai phóng viên bị lừa, mà người dân Triều Tiên đều tin là vậy. Họ tin vào một đấng Chúa Trời nhà họ Kim, tin vào hết thẩy sức mạnh của nhà nước này. Nhưng chỉ có một số người biết sự thật, ngài Ân, cô Sook – hình như là trưởng ban tuyên truyền, và các vị khác trong chính phủ, họ biết nhưng vì thứ gì đó họ không dám để các thông tin về sự giả dối đó đến với người dân.

Người Mỹ xuất hiện – truyền thông tự do tới

Phim của người Mỹ nên họ tôn vinh họ là điều dĩ nhiên rồi, tôi nói đến phần lớn hơn – tự do truyền thông.

Kim đề nghị có một cuộc phỏng vấn, nhưng hắn muốn các câu hỏi trong cuộc phỏng vấn phải là do chính tay hắn soạn, để chi vậy? Hiển nhiên là hắn muốn nhờ vào chương trình truyền hình trực tiếp Sơn Ca nổi tiếng của Dave để đưa những thông tin ngụy tạo mà hắn đã tạo ra cho Triều Tiên đến với phần còn lại của thế giới.

Nhưng thật không may, sau hàng loạt các biến cố, Dave và Aaron đã nhận ra chân tướng sự thật. Và thay vì làm một chương trình phỏng vấn trực tiếp với nội dung được thiết lập trước, Dave đã chơi Ân một vố đau; với sự giúp đỡ của cô Sook ở trên và người đồng nghiệp của mình, Dave đã vén bức màn bí mật về sự giả dối cho người dân Triều Tiên, và làm cho thế giới phải sửng sờ.

Trên đây giống như một tóm tắt nhỏ của phim Cuộc Phỏng Vấn, tuy nhiên điều tôi muốn nói cũng đã sáng tỏ được phần nào. Rằng sự ngụy tạo và giả dối chỉ có thể tồn tại nếu kẻ ngụy tạo và giả dối nắm được sự thông tin ở một xã hội. Và hơn nữa, điều quan trọng là nếu truyền thông càng tự do bao nhiêu, thì sự ngụy tạo và giả dối phải nhường lối bấy nhiêu.

Xem phim mà ngẫm đến nước nhà

Thật đáng chê trách nếu chỉ có những ý kiến sáo rỗng như vậy mà không có nhận xét gì lấy làm hữu ích cho người đọc, nhận xét và ý kiến về truyền thông ở Việt Nam hiện nay.

Ở Việt Nam, nói thẳng ra là không chỉ truyền thông mà mọi ngành khác đều có sự chi phối của chiếc vòi bạch tuộc Đảng Cộng Sản (ĐCS). Họ nắm giữ và chi phối quốc hội, đưa ra đường lối cho nhà nước hoạt động. Truyền thông, báo chí cũng không nằm ngoài sự chi phối và giám sát đó của ĐCS.

Ứng với phim Cuộc Phỏng Vấn này, chúng ta cũng lý giải được nhiều điều. Vì sao sự trá ngụy luôn rình rập trên từng mặt báo cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống người đọc. Vì sao mọi thứ đều tốt đẹp, song cuộc sống vẫn không khấm khá nỗi, ai nấy cũng không than ít cũng than nhiều, mà không dám nói…

Và cũng qua bộ phim này, theo ý kiến cá nhân của tôi, bước ngoặc lớn nhất cho sự thay đổi của Việt Nam hiện nay, có lẽ là phải thả tự do cho truyền thông và báo chí, để nó được làm đúng nhiệm vụ và vai trò mà nó sinh ra vốn là vậy.

Hãy làm những việc mà các bạn thấy là có ích cho sự thúc đẩy tự do, hãy chia sẽ những thông tin đã được kiểm chứng, hãy biết cách tìm kiếm thông tin đáng tin cậy và có giá trị!

 

Tien Phan

Bạn có đang thật là “Người”?

Featured image: Theloveyourselfchallenge

 

Con hổ có lá gan chuột nhắt

Bạn còn nhớ không? Câu chuyện về “Con hổ có lá gan chuột nhắt”. Chuyện kể rằng một con chuột khi được hóa phép thành con hổ dũng mãnh vẫn không thể quên đi thân phận chuột của mình mà vẫn luôn khiếp sợ trước con mèo bé nhỏ. Đây là một câu chuyện nhỏ nhưng dạy cho chúng ta bài học lớn, rằng dù vỏ bọc của chúng ta như thế nào, mặt nạ của chúng ta trông ra sao thì cũng không thể che đậy được cái bản chất bên trong. Và ngoài ra nếu bạn nhìn sâu hơn, nó còn chứa một bài học khác nữa, bài học về sự nhút nhát và yếu kém trong tư tưởng đã ảnh hưởng đến cuộc sống của ta thế nào, khiến ta quên đi những gì mình đang có, quên đi mình đang là loài hổ dũng mãnh mà từ chối phép màu mình được nhận.

Sẽ có người cho rằng bài học này thật dở, con chuột kia quá tệ, rằng nếu như là họ, được một lần là hổ, hẳn họ sẽ không ngu ngốc như con chuột kia, họ sẽ gầm lên cho cả thiên hạ thấy hết uy quyền của mình, sẽ xé nát con mèo mắc từng ăn hiếp họ… Vâng, có thể lắm. Chúng ta hay nhìn vào bài học của người khác để mà nói cho đã nhưng lại lãng quên chính những bài học mình cần phải học. Phần lớn chúng ta quên rằng bản thân mình cũng đang được mang theo một ân huệ lớn lao, một vỏ bọc hoàn hảo để làm mọi điều ta muốn. Cũng như con chuột bé nhỏ được làm hổ, chúng ta, thật may mắn khi được làm Người.

Lý thuyết này là hiển nhiên nhưng sao cũng thật mới mẻ. Ai chẳng biết chúng ta đã là Người, đang làm Người và mãi mãi là Người. Có gì đặc biệt cơ? Có gì mà may mắn hay ân huệ nào?

Con người có bộ rễ cây ở chân

Này khoan, bạn có chắc bạn đang là Người thật không? Người đúng nghĩa với trái tim, bộ óc và đôi chân tự do? Hay bạn chỉ đang là một cái cây mang vỏ bọc con người? Một cái cây muốn được ngao du khắp nơi tự do tự tại, nhưng vì nó không thể đi đâu cả nên đành tìm mọi cách đạt được ý nguyện, nó vươn rễ ra xa đến những khu đất khác, nó vươn cành thật rộng để đón những cơn gió mới, nó vươn lên thật cao để nhìn những cảnh vật ở xa hơn. Nhìn thấy sự cố gắng đó, Thượng Đế đã cho phép nó thành Người. Nhưng tiếc rằng, cũng như con chuột ở trên, khi được làm Người, cái cây-người vẫn không thể quên mình là cái cây, nó hạnh phúc với đôi chân mới, nó đứng đó mà nghĩ chân mình vẫn là bộ rễ, và rồi, nó đứng nguyên chỗ nó thường đứng, cho tới khi chết đi…

Có ai thấy bản thân mình có nét tương đồng với cái cây trên không? Chưa thì thật may mắn, nếu còn hơi nghi ngờ thì hãy đọc thêm câu nói rất hay sau, để thêm phần chắc chắn, rằng bạn là Người, hay chỉ là một cái cây mang thân hình con Người?

“If you don’t like where you are.

MOVE!

You are NOT a TREE!”

Giờ thì trả lời đi, bạn có đang hài lòng với cuộc sống thực tại không? Bạn có đang cắm rễ ở chỉ một khoảng không an toàn nào không? Một khu nhà, một công việc, một vị trí, một mối quan hệ, một vùng đất, một thành phố… Bạn đã bao giờ dám thử bất cứ thứ gì bên ngoài vùng an toàn tuyệt đối của bạn chưa?

Nếu rồi, chúc mừng bạn không phải một cái cây, chúng ta là những người hạnh phúc vì tự ý thức đươc rằng mình không phải cái cây. Còn nếu như chưa, thì “xin chào, Cây” – dù bạn nghĩ mình là Người nhưng thật ra bạn chỉ là một cái cây mang vỏ bọc con người. Sự nhút nhát, lười biếng, thụ động của cái cây đã khiến chính bạn quên đi khả năng mình đang được lãnh nhận, khả năng dịch chuyển, khả năng khám phá, khả năng trải nghiệm làm mọi điều mình muốn.

Thế giới ngoài kia biết bao điều mới lạ. Con người ngoài kia biết bao nhiêu người thú vị tài giỏi. Cảnh vật ngoài kia đẹp tuyệt vời. Đồ ăn uống ngoài kia sao mê ly hấp dẫn… Ấy vậy mà bạn nhất định từ chối quyền được trải nghiệm nó, được thưởng thức nó, chỉ để làm một cái cây, ở yên một chỗ cả một đời sao? Điều đó có thật sự đáng giá không? Bạn có vui và hài lòng về nó không? Nếu không, tại sao bạn vẫn cứ chọn là một cái cây thay vì một con Người đúng nghĩa với tự do và đôi chân có thể đưa bạn đến khắp nơi?

“Con thuyền ở mãi trong bến thì thật an toàn, nhưng cũng thật vô nghĩa, vì đó không phải lý do nó được tạo ra.”

Nếu giờ chúng ta phép màu thay đổi, bạn không phải là một cái cây nữa, mà là một con thuyền, bạn sẽ muốn ở trong bến hay đi ra ngoài khơi? Liệu bạn có dám hi sinh cảm giác an toàn để đổi lấy ý nghĩa cuộc sống đích thực, đổi lấy lý do bạn được sinh ra trên đời?

“Bạn không được chọn nơi mình sinh ra, nhưng bạn được chọn nơi mình sẽ đứng.”

Đó chính là điều bạn cần để quên đi bản tính cái cây của mình. Hãy chọn nơi mình muốn đến, rồi làm mọi cách để đến đó. Hãy chọn cách mình sẽ đứng giữa cuộc đời và tìm mọi phương pháp để làm điều đó. Hãy chọn ngay đi, bạn có thể mà, tôi tin chắc vì tôi biết, bạn không phải một cái cây mà hơn thế:

Bạn chính là một con chim, mang vỏ bọc con Người

“Tôi thường tự hỏi tại sao lũ chim lại đậu yên một chỗ khi chúng có thể bay đi khắp nơi. Và rồi, tôi lại hỏi chính bản thân mình câu hỏi đó.”

Chúng ta chính là những chú chim tự do mà những sự lôi thôi trong đời làm ta quên béng mất đi điều đó, quên béng mất mình có đôi cánh mà hiếm loài nào có được. Chúng ta tự đặt cho mình những giới hạn và hài lòng với khả năng của mình. Để rồi ta nhìn những người đi khắp nơi mà thèm muốn, mà ao ước. Sau khi ao ước ta sẽ biện đủ lý do, rằng vì họ có điều kiện, rằng vì họ tài giỏi, rằng vì ta bị trói bởi cái này, bị hạn chế bởi cái kia, bị kìm kẹp bởi cái nọ… Vâng, đủ mọi thứ trên đời trói chân ta lại, không cho ta làm điều ta muốn. Nhưng hãy nghĩ kĩ lại đi, là ta bị trói, hay là ta tự trói mình vào những mỏ neo ghìm ta lại mỗi ngày. Là ta chọn công việc hay công việc chọn ta? Là ta tự lên kế hoạch đời mình hay một ông Sếp nào đó đã lên giúp từ ngàn năm? Là ta tự quyết định những bước đi trong đời hay là đổ lỗi cho ai đó vô hình trên không trung làm điều đó? Sao cũng được, dù sao khi từ chối làm cánh chim tự do, là ta đã tự nhốt mình vào lồng, hoặc tự cắt đi đôi cánh của mình mà giấu đi. Có khác nào giấu đi món quà quý giá nhất thế gian. Món quà mà không một loài sinh vật nào trên đời có được. Đó là khả năng làm những điều mình muốn, tự tạo điều kiện sống cho mình, vượt lên trên mọi loài sinh vật bị động khác. Bạn có đang quên món quà đó không? Bạn có đang ở trong lồng thiếp vàng và chê cười những con chim đang bay lượn là ngu ngốc? Bạn có đang quên đi khả năng bay lượn tự do của chính mình? Bạn có đang cho rằng ở trong lồng thì tốt hơn vì ai đó muốn nghe bạn hót, vì ở đó bạn có sẵn đồ ăn mà không cần nhọc công đi tìm? Liệu những thứ đó có đủ hấp dẫn khiến bạn quên đi khao khát được bay lượn trên bầu trời đầy hương thơm và gió mát?

Bạn còn tuyệt hơn chú chim kia, bạn không chỉ có thể đi khắp chốn, mà bạn còn có thể làm được rất rất nhiều điều hay ho thú vị chứ không chỉ đơn thuần kiếm mồi, hót rồi lại bay. Bạn có thể tiếp xúc với những điều lạ lẫm, học hỏi từ những điều khác biệt, nhận ra những cơ hội mới toanh và dĩ nhiên, bạn có thể bước tới chân trời tự do mà cả thế giới này thèm muốn nếu bạn cho phép bản thân mình có thể.

Còn tôi, tôi chọn làm một cơn gió, một cơn gió mang hình hài con người

Trời đất ưu ái cho tôi có được cuộc sống tự do hơn nhiều người, một công việc tự do, một cơ thể tự do và đặc biệt nhất là một tinh thần tự do không biên giới. Tôi được làm những gì mình thích, tôi vươn ra khỏi hàng rào gia đình, tôi tách mình khỏi những tình yêu chiếm hữu, tôi cho phép mình lách qua những giới hạn người ta tạo ra, tôi tự tạo luật cho mình, tự mình tuân theo những phép tắc của riêng mình. Đương nhiên tôi vẫn là một phần của thế giới này, nhưng ở cái phần đó, tôi được thỏa thích làm con thuyền trong bến, làm cái cây hay con chim bất cứ khi nào. Tôi chẳng giỏi giang kiểu Huyền Chíp hay cô bạn Vali, tôi chẳng đi được nhiều nước để làm những việc lớn lao cho thế giới, tôi không phượt hết mọi ngóc ngách của đất nước, nhưng tôi không bao giờ dừng lại. Bất cứ nơi nào đủ hấp dẫn, tôi sẽ đi, bất cứ nơi nào có những người bạn, những lời mời, những thứ cần khám phá, khi đủ lực và sẵn sàng, tôi sẽ đi, chẳng ngu gì giới hạn bản thân mình vào cái gì cả. Triết lý của tôi là cứ đi đi khi còn có thể, cứ sống hết mình đi khi còn có thể… Thế là tôi chọn mình là gió. Cơn gió của tự do, thổi đến mọi nơi mọi chốn. Từ khi chọn là một cơn gió thay vì cái cây, tôi đã đi được khá nhiều nơi, quen được biết bao nhiêu người bạn, học được biết bao điều mới lạ… Những trải nghiệm đó khiến tôi không muốn dừng lại, không muốn làm một cái cây cho đến ngày cuối của cuộc đời.

Và giờ đây, khi mọi thứ xung quanh khá ổn định, tôi lại nhớ về một ước mơ của mình từ ngày xưa trước khi rời khỏi giảng đường đại học. Hồi đó tôi muốn mình sau khi ra trường sẽ một mình đi trải nghiệm, đến những thành phố lớn ở mỗi vùng miền Bắc-Trung-Nam, kiếm việc và ở mỗi nơi ít nhất một vài tháng rồi lại lên đường. Dòng đời cuốn tôi dô công việc tới nay khi mọi thứ tạm ổn. Tôi lại muốn đi, bất chấp những lời can ngăn và thắc mắc. Giờ đây tôi đã quyết định rồi, ngay sau tết này tôi sẽ bắt đầu hành trình dang dở đó của mình và tôi cũng đã chọn được Đà Lạt là thành phố đầu tiên. Dù đi Đà Lạt khá nhiều lần nhưng cái suy nghĩ đến đó, ở đó một thời gian khiến tôi vô cùng phấn chấn và mong mỏi.

Cảm ơn cuộc đời khi tôi không bị ông chủ nào sai khiến cả. Cảm ơn cuộc đời khi tôi không thuộc về ai. Cảm ơn ba mẹ vì không bao giờ nhắc tôi phải lấy chồng đi thôi. Cảm ơn sự chào đón của những người bạn ở khắp mọi nơi cho tôi sự an tâm để cất cánh…

Nhưng không dừng ở đó, ở cái tuổi 24, khá già cho những kế hoạch du học. Tôi lại đang nhen nhóm ý tưởng kiếm cho được một suất học bổng nào đó để có thể được bay xa hơn. Việc du học sẽ là bước đệm để tôi có thể thỏa giấc mơ tự do khám phá thế giới của mình. Vì suy cho cùng, tôi đã chọn là một cơn gió mà, có giới hạn nào cho cơn gió không?

Còn bạn, bạn chọn mình là gì? Cái cây, con chim, chiếc thuyền hay bạn có muốn làm cơn gió cùng tôi?

 

Phi Tuyết