14.6 C
Da Lat
Thứ Ba, 30 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 157

Diễn biến tại một phiên tòa — Ayn Rand, Atlas Shrugged

Featured image: Richie Stutler

 

– Anh giờ có thể đưa ra bất cứ lời bào chữa nào anh muốn để biện hộ cho mình.

– Tôi không có gì để bào chữa cả.

– Có phải anh…. Có phải anh muốn phụ thuộc tất cả vào lòng nhân đạo của tòa án này?

– Tôi không công nhận thẩm quyền của tòa án này đối với việc xét xử tôi.

– Anh nói gì?

– Tôi không công nhận thẩm quyền của tòa án này đối với việc xét xử tôi.

– Nhưng, thưa anh Rearden, đây là tòa án đã được pháp luật ủy quyền để xét xử các tội danh thuộc thể loại này.

– Tôi không nhìn nhận điều tôi làm là một tội hình.

– Nhưng anh đã thú nhận là đã vi phạm các quy định quản lý việc buôn bán Kim Loại Rearden của anh.

– Tôi không nhìn nhận quyền quản lý của các ông đối với việc buôn bán kim loại của tôi làm ra.

– Chúng tôi có cần nhấn mạnh lại cho anh rõ rằng việc anh nhìn nhận là không cần thiết hay không?

– Không, tôi nhận thức rõ điều đó và đang hành xử dựa trên nhận thức đó.

– Có phải anh đang nói rằng anh không chịu tuân thủ pháp luật hay không?

– Không. Tôi hiện đang tuân thủ pháp luật – đến tận từng chữ được ghi trong đó. Pháp luật của các ông buộc rằng cuộc sống của tôi, sự nghiệp của tôi, và tài sản của tôi có thể bị thanh lý mà không cần đến sự đồng ý của tôi. Được lắm, giờ các ông có thể thanh lý tôi, không cần đến sự hợp tác của tôi trong việc này. Tôi sẽ không đóng vai trò biện hộ cho bản thân tôi khi mà không có lời nào có thể biện hộ được cả, và tôi sẽ không vờ tạo ra ảo tưởng là mình đang đối mặt với một tòa án công minh.

– Nhưng, thưa anh Rearden, pháp luật định rõ rằng anh phải được trao cho cơ hội để tường trình sự vụ từ phía của anh và để bào chữa cho anh.

– Một tù nhân bị đem ra xử có thể biện hộ cho anh ta chỉ khi nào một nguyên tắc khách quan của công lý được các thẩm phán công nhận, một nguyên tắc tôn trọng quyền lợi của anh ta, nguyên tắc mà họ không thể vi phạm, mà anh ta có thể dùng đến. Còn luật pháp mà các ông đang dựa vào để xét xử tôi cho thấy rằng trong đó không có nguyên tắc nào cả, rằng tôi không có quyền lợi gì, rằng các ông có thể làm bất cứ điều gì với tôi cũng được. Tốt thôi, các ông cứ làm đi.

– Anh Rearden, pháp luật mà anh đang tố cáo được đặt ra từ nguyên tắc cao cả nhất – nguyên tắc về điều tốt cho quần chúng.

– Quần chúng là ai? Quần chúng có gì gọi là điều tốt ở đây? Con người đã từng một thời tin rằng “điều tốt” là một khái niệm được định nghĩa bởi một quy tắc về các giá trị đạo đức và không một người nào có quyền tìm điều tốt cho mình qua việc xâm hại các quyền lợi của người khác. Nếu giờ đây mọi người tin rằng các đồng nghiệp của tôi có thể tuỳ tiện hy sinh tôi theo kiểu họ muốn để đối lấy những gì họ tin là điều tốt cho riêng họ, nếu họ tin rằng họ có thể tịch thu tài sản của tôi đơn thuần vì họ cần số tài sản đó – thì, mỗi thằng ăn cướp khác cũng nghĩ vậy thôi. Chỉ có một điều khác biệt là: thằng ăn cướp không đòi hỏi tôi phải thừa nhận, tán thành hành động của nó.

– Chúng tôi có nên hiểu là anh đặt lợi ích của riêng mình lên trên lợi ích của công chúng hay không?

– Tôi thấy rằng câu hỏi đó thật sự không nên có, ngoại trừ trong xã hội của những kẻ ăn thịt đồng loại.

– Cái gì? Ý của anh là gì?

– Tôi tin rằng xung đột lợi ích sẽ không xảy ra giữa những con người không đòi hỏi những gì họ không xứng đáng và đồng thời không có văn hóa dùng người khác tế thần.

– Chúng tôi có nên hiểu rằng là nếu công chúng nghĩ cần phải hạn chế lợi nhuận của anh, anh không nhìn nhận họ có quyền để làm?

– Tại sao? Tôi nhìn nhận chứ. Công chúng có thể hạn chế lợi nhuận của tôi bất cứ lúc nào họ muốn – bằng cách từ chối thu mua sản phẩm của tôi.

– Chúng tôi đang nói về… những cách khác.

– Tất cả những cách khác để hạn chế lợi nhuận là phương cách của những kẻ cướp – và tôi nhìn nhận những cách đó là cướp giật.

– Anh Rearden, đây không phải là cách để anh biện hộ cho mình.

– Tôi đã nói rằng tôi sẽ không biện hộ cho tôi.

– Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghe ai nói vậy cả. Anh có biết là tội danh anh bị cáo buộc nghiêm trọng đến mức nào không?

– Tôi không quan tâm đến điều đó.

– Anh có nhận thức được hậu quả có thể xảy ra đối với lựa chọn này của anh hay không?

– Hoàn toàn nhận rõ.

– Chúng tôi quan niệm rằng tòa án này sẽ không khoan dung chút nào trước các chứng cứ được trình bày bởi phía công tố viên. Hình phạt tòa án này có thẩm quyền để áp đặt đối với anh sẽ rất nghiêm trọng.

– Cứ tự nhiên.

– Anh nói gì?

– Các ông cứ việc kêu án.

– Chưa từng thấy ai như anh cả. Chẳng bình thường chút nào. Pháp luật đòi hỏi anh phải phúc trình lời bào chữa cho phần biện hộ của anh. Sự lựa chọn còn lại là tuyên bố nhận tội và trông cậy vào sự khoan hồng của pháp luật.

– Tôi sẽ không làm vậy.

– Nhưng anh phải chọn lựa.

– Các ông đang nói rằng các ông chờ đợi ở tôi một sự tình nguyện gì đó à?

– Đúng vậy.

– Tôi sẽ không tự nguyện làm gì cả.

– Nhưng pháp luật quy định rằng phải có phần biện hộ của bị cáo trình bày để ghi vào tài liệu của vụ án.

– Các ông đang nói rằng các ông cần sự giúp đỡ của tôi để hợp thức hóa thủ tục tố tụng này à?

– Uh… không… vâng… đó là việc cần thiết theo thủ tục.

– Tôi sẽ không giúp các ông.

– Thật là kỳ quặc và chẳng công bằng chút nào! Anh muốn làm ra vẻ như là một người thành đạt nổi bật như anh đã bị đẩy ra rìa không cần đến một…. (im bặt)

– Tôi muốn tính chất của phiên tòa này được tỏ rõ đúng với bản chất của nó. Nếu các ông cần đến sự giúp đỡ của tôi để che đậy nó, tôi sẽ không giúp các ông đâu.

– Nhưng chúng tôi cho anh cơ hội để bào chữa cho mình – và chính anh lại là người từ chối nó.

– Tôi sẽ không giúp các ông giả vờ như tôi có cơ hội. Tôi sẽ không giúp các ông duy trì cái vỏ bọc chính nghĩa khi các quyền lợi cơ bản đều không được nhìn nhận. Tôi sẽ không giúp các ông duy trì cái vỏ bọc hợp lý trong một cuộc tranh luận mà lý lẽ cuối cùng là một khẩu súng. Tôi sẽ không giúp các ông làm ra vẻ như các ông đang thực thi công lý.

– Nhưng pháp luật bắt buộc anh phải trình ra phần biện hộ.

– Đó là lổ hổng trong lý thuyết của các ông, các ngài thẩm phán ạ, và tôi sẽ không giúp gì cho các ông về điều này. Nếu các ông chọn đối xử với người khác bằng các phương thức ép buộc, các ông cứ tự nhiên. Nhưng rồi bằng nhiều cách khác nhau so với hiện nay, các ông sẽ khám phá ra rằng các ông sẽ cần đến sự hợp tác tự nguyện từ các nạn nhân của mình. Và các nạn nhân của các ông sẽ nhận ra chính ý chí của họ – thứ mà các ông không thể ép buộc – mới là điều khiến các ông có thể ngồi đây. Tôi chọn lựa để thích ứng và tôi sẽ vâng lời các ông trong phương thức các ông đòi hỏi. Các ông muốn tôi làm điều gì, tôi sẽ làm điều đó trước nòng súng. Nếu các ông xử tù tôi, các ông sẽ phải cho người có võ trang đến để khiêng tôi đi – tôi sẽ không tự ý bước đi. Nếu các ông phạt tiền tôi, các ông sẽ phải tịch thu tài sản của tôi để thanh lý tiền phạt – tôi sẽ không tự ý giao nộp. Nếu các ông tin rằng các ông có quyền bắt buộc tôi – hãy sử dụng vũ lực công khai. Tôi sẽ không giúp các ông ngụy trang bản chất và hành động của mình.

– Anh phát biểu như là anh đang tranh đấu cho một nguyên tắc nào đó, thưa anh Rearden. Nhưng điều anh đang tranh đấu cho thật sự chỉ là tài sản của anh, có phải không?

– Vâng, tất nhiên. Tôi đang đấu tranh để bảo vệ tài sản của mình. Các ông có biết điều đó tượng trưng cho nguyên tắc nào hay không?

– Anh biểu lộ bản thân như là một nhà vô địch của tự do, nhưng sự tự do mà anh đeo đuổi đó chỉ là tự do làm ra tiền mà thôi.

– Ồ, tất nhiên. Tôi chỉ muốn được tự do làm ra tiền mà thôi. Các ông có biết thứ tự do đó hàm chứa nghĩa gì hay không?

– Chắc chắn rồi, thưa anh Rearden, anh không muốn thái độ của mình bị người ta hiểu sai lệch. Anh không muốn hỗ trợ cho cái ấn tượng đang lan rộng rằng anh là một người hoàn toàn thiếu lương tâm xã hội, một người không quan tâm gì đến phúc lợi của đồng loại và làm việc không với mục đích gì ngoài lợi nhuận của bản thân.

– Tôi là việc không vì mục đích gì ngoài việc sinh lợi cho bản thân. Tôi xứng đáng với nguồn lợi đó. Không. Tôi không muốn thái độ của mình bị hiểu lầm. Tôi vui lòng nhìn nhận điều này để nó được ghi xuống. Tôi hoàn toàn đồng ý với tất cả những gì được viết về tôi trên báo chí – với các chi tiết, chứ không phải với những bình luận. Tôi làm việc chỉ vì lợi nhuận cho cá nhân tôi, lợi nhuận tôi có được từ việc buôn bán một sản phẩm người ta cần cho những người tự nguyện muốn mua nó và có khả năng mua nó. Tôi không làm ra sản phẩm vì lợi ích của họ khi đổi bằng sự thất thoát của tôi, và họ không mua nó vì lợi ích của tôi và bằng sự thất thoát của họ. Tôi đã không hy sinh lợi ích của tôi cho họ, và họ đã không hy sinh lợi ích của họ vì tôi; chúng tôi giao dịch ngang hàng bằng sự tình nguyện của đôi bên và lợi ích song phương – và tôi lấy làm hãnh diện với từng xu tôi làm ra bằng cách này. Tôi giàu có và tôi tự hào với từng đồng xu tôi sở hữu. Tôi làm ra tiền bằng chính công sức và nỗ lực của tôi, bằng tự do giao dịch và qua sự đồng ý tự nguyện của từng người tôi giao dịch với – sự đồng ý tự nguyện từ từng người thuê mướn tôi khi tôi bắt đầu vào nghề, sự đồng ý tự nguyện từ từng người hiện đang làm việc cho tôi, sự đồng ý tự nguyện từ từng người mua sản phẩm của tôi. Tôi nên công khai trả lời tất cả các câu hỏi các ông đặt ra cho tôi. Tôi có muốn trả lương cho nhân viên cao hơn sức lao động mà họ phục vụ cho tôi? Không. Tôi có muốn bán sản phẩm của mình với giá thấp hơn giá khách hàng tôi muốn trả hay không? Không. Tôi có muốn bán với giá lỗ hoặc cho không sản phẩm của mình? Không. Nếu như vậy là xấu xa, các ông muốn làm gì tôi cũng được, dựa trên các tiêu chuẩn các ông đặt ra. Còn đây là những tiêu chuẩn của tôi. Tôi chính tay làm nên cuộc sống của mình, như những người thành thật khác cần phải làm. Tôi từ chối xem việc mình làm chủ cuộc sống của mình và việc mình cần phải làm việc để đài thọ cho đời sống là tội lỗi. Tôi từ chối xem việc mình có thể làm chủ cuộc sống và đã làm rất tốt là điều tội lỗi. Tôi từ chối xem việc tôi đã làm tốt hơn nhiều người khác là tội lỗi – về việc mà sản phẩm của tôi tốt hơn sản phẩm của nhiều người khác và đa số đã tự nguyện trả tiền cho tôi. Tôi từ chối xin lỗi về khả năng của mình – tôi không xin lỗi cho sự thành công của tôi – tôi từ chối xin lỗi vì số tiền tôi có được. Nếu đây là điều tồi tệ, xấu xa, hãy sinh lợi tối đa từ đó. Nếu đây là những gì công chúng xem như có hại đến lợi ích của họ, hãy để công chúng diệt trừ tôi. Đây là quy tắc của tôi – và tôi không chấp nhận điều gì khác hơn. Tôi có thể nói với mọi người rằng tôi đã đem phúc lợi đến cho đồng loại của tôi ở mức mà các người chỉ có thể mơ tưởng đạt được thôi – nhưng tôi sẽ không phát biểu như vậy, bởi vì tôi không dùng cái tốt cho người khác để thừa nhận quyền hiện hữu của tôi, cũng như tôi sẽ không xem cái tốt cho người khác để biện hộ cho việc họ chiếm lấy tài sản của tôi hay diệt trừ đường sống của tôi. Tôi sẽ không nói điều tốt cho người khác là mục đích của việc tôi làm – điều tốt cho tôi mới là mục đích, và tôi khinh rẻ người nào chối bỏ những gì tốt cho mình. Tôi có thể nói với các ông rằng các ông không phục vụ điều tốt cho công chúng – rằng không có gì tốt cho ai khi cái giá phải trả là bắt người khác phải hy sinh – rằng khi các ông xâm phạm quyền cơ bản của một người, các ông xâm phạm quyền cơ bản của tất cả; và một công chúng gồm những sinh vật không có quyền cơ bản nào cả là một đám đông sắp bị hủy diệt. Tôi có thể nói với các ông rằng các ông sẽ và chẳng thể đạt được gì ngoài một sự sụp đổ toàn diện – như số phận của mọi kẻ cướp giật khi họ không tìm ra nạn nhân nào nữa. Tôi có thể nói thẳng như vậy, nhưng tôi sẽ không nói. Tôi không thử thách chính sách của các ông, tôi thử thách cơ sở đạo đức của các ông. Nếu sự thật là con người có thể đạt được điều tốt đẹp bằng cách biến một số người thành những con vật hy sinh và tôi được yêu cầu phải tự tàn sát bản thân mình để những sinh vật nào đó có thể sống nhờ vào máu của tôi, nếu tôi được yêu cầu phải phục vụ cho lợi ích của xã hội, không phải và rất xa vời lợi ích của tôi – tôi sẽ không đồng ý. Tôi sẽ từ chối như đó là một điều xấu xa đáng khinh, tôi sẽ chống đối nó bằng tất cả sức lực tôi có, tôi sẽ đối chọi với cả nhân loại. Nếu tôi sống còn chỉ một phút trước khi bị giết chết, tôi vẫn sẽ đấu tranh với đầy đủ niềm tin và công lý của trận chiến này và công lý của quyền được sinh tồn của một sinh vật. Đừng có những suy nghĩ sai lầm về tôi. Nếu đồng nghiệp của tôi, những người đang gọi họ là quần chúng nhân dân, giờ có niềm tin như vậy, rằng họ cần đến những nạn nhân, thì tôi sẽ nói: Đi chết đi, những gì tốt cho công chúng. Tôi sẽ không dính dáng gì đến nó!”

– Anh Rearden, thật đáng tiếc khi anh hoàn toàn hiểu lầm ý của chúng tôi như vậy. Vấn đề là ở đó, giới doanh nhân từ chối tiếp cận với chúng tôi trong niềm tin và tình bạn. Họ có vẻ như xem chúng tôi là kẻ thù. Sao anh lại đề cập đến việc dùng người khác làm vật hy sinh? Điều gì đã đẩy anh vào một thái cực như vậy? Chúng tôi không có ý định chiếm đoạt tài sản của anh hoặc hủy diệt đời sống của anh. Chúng tôi không muốn phương hại đến lợi ích của anh. Chúng tôi hoàn toàn nhận thức được những thành tựu của anh. Mục đích của chúng tôi là quân bình các sức ép của xã hội và thực thi công lý cho tất cả. Mục đích của buổi sơ thẩm này, không như một phiên tòa mà như một buổi làm việc thân mật nhằm hướng đến một sự cảm thông và hợp tác.

– Tôi không hợp tác trước mũi súng chĩa vào mình.

– Sao anh lại nói đến súng ống? Chuyện này không nghiêm trọng đến mức phải đề cập đến những thứ như vậy. Chúng tôi hoàn toàn nhận thức được lỗi lầm của sự việc này chủ yếu là ở ông Kenneth Danagger, kẻ đã xúi giục dẫn đến sự vi phạm pháp luật này, kẻ đã tạo áp lực lên anh và đã gián tiếp nhận tội khi đột nhiên mất tích để không phải hiện diện trước tòa án.

– Không. Chúng tôi giao dịch với nhau một cách bình đẳng, trong sự đồng thuận, và tự nguyện.

– Anh Rearden, tuy anh và chúng tôi không có cùng một vài ý tưởng với nhau nhưng cuối cùng thì cả đôi bên chúng ta đều phục vụ với cùng một động cơ: những gì tốt đẹp cho mọi người. Chúng tôi nhìn ra rằng anh đã bị thúc đẩy bỏ qua các vấn đề chuyên môn pháp lý vì tình hình nghiêm trọng của các mỏ than và tầm quan trọng của năng lượng đối với phúc lợi của công chúng.

– Không, tôi đã bị thúc đẩy bởi lợi tức và lợi ích của bản thân tôi. Mức ảnh hưởng đối với các mỏ than và phúc lợi của công chúng là chuyện ước tính của các ông. Đó không phải là động cơ của tôi.

– Anh Rearden, chúng tôi chắc rằng anh, và cả công chúng, không thật sự tin rằng chúng tôi muốn đối xử với anh như một vật hy sinh. Nếu có ai đã và đang ngộ nhận như vậy, chúng tôi rất muốn chứng minh rằng sự thật không phải như vậy.

 

Nguyên tác: Ayn Rand, Atlas Shrugged
Bản in kỷ niệm 50 của tác phẩm (trang 441-447)
Dịch: Hoàng Triết

Hãy tập trung giáo dục nhân cách cho trẻ em

 

 

  • “Hiền tài là nguyên khí Quốc gia.”
  • “Tiên học lễ, hậu học văn.”

Đó là những khẩu hiệu rất nổi tiếng, mà hầu như mỗi ai trong chúng ta đều thuộc nằm lòng. Khẩu hiệu được treo lên ở những vị trí trang trọng nhất, dễ thấy nhất để nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của hiền lễ. Rõ ràng ông cha ta từ xưa đến nay vẫn trọng chữ lễ nghĩa trước, lấy nhân cách con người làm gốc. Có nhân cách tốt rồi sẽ có thể làm những việc khác. Một nhân cách tốt sẽ hướng con người làm những việc có ích cho xã hội, nếu có tài còn có thể phát triển xã hội lên một tầm cao mới. Còn nếu chỉ có cốt cách, không đủ năng lực thì chí ít cũng không gây hại đến người khác, phá hoại đến sự phát triển chung của loài người.

Nhìn vào thực tế xã hội bây giờ, hôm nay báo đăng chỗ này con cái mắng mỏ, đánh đập cha mẹ, con cái đẩy cha mẹ ra đường, chỗ kia trò đánh thầy, sỉ nhục lăng mạ thầy, hay chỗ khác, học sinh làm đại ca trong trường, lột quần áo, lên mặt dạy đời bạn bè ngay trong lớp học rồi quay clip tung lên mạng. Hay khi ra đường, trên người không dám đeo một đồ trang sức, tay lúc nào cũng vịn vào túi giữ chặt cái ví. Không phải tất cả con cái, học sinh đều làm như vậy, không phải mọi nơi đều như vậy nhưng nhìn chung và dự đoán cho một xã hội tương lai với nguồn nhân lực bắt nguồn từ những thế hệ như vậy, liệu có dám chắc có một xã hội bền vững, vươn tầm sánh vai với các cường quốc khác như lời Bác Hồ đã dặn dò. Những sự việc đáng tiếc như vậy bắt nguồn từ đâu, không ai sinh ra tự như vậy cả, cũng chẳng có sách vở nào dạy như vậy cả, có chăng đó chính là cái lỗ hổng của giáo dục hiện tại.

Nhìn vào các nước phát triển như Mỹ, Nhật Bản, hay các nước châu Âu,… cũng có những tình trạng giống như Việt Nam, nhưng đó chỉ là thiểu phần vì không thể có một kế sách nào có thể hoàn hảo cho tất cả được. Tập trung giáo dục nhân cách cho trẻ em luôn là một trong những công việc đầu tiên mà bất kì một quốc gia trên thế giới này đều thực hiện, nhưng mỗi nước có cách thực hiện khác nhau, mỗi nước có mức độ quan tâm khác nhau. Chỉ là nước này theo kiểu này, nước khác theo kiểu khác tuỳ thuộc vào đặc điểm của mỗi vùng, mỗi quốc gia.

Mỗi một đứa trẻ sau khi được sinh ra, hầu hết được nuôi dưỡng trong tình thương yêu của cha mẹ, ông bà, thầy cô giáo. Mỗi đứa trẻ đều nhận được sự giáo dục nhân cách để trở thành một con người có ích cho xã hội. Đứa trẻ nào hầu hết cũng được dạy phải biết yêu thương, chia sẻ, trung thực, và những nhân cách cần có trong cuộc sống. Ví dụ như trẻ em ở Mỹ được dạy biết giữ uy tín, kính trọng, lễ phép, tinh thần trách nhiệm, ngay thẳng, lương thiện, biết quan tâm và có bổn phận của một công dân xuyên suốt những năm đi nhà trẻ và 12 năm đi học. Trẻ em ở Nhật đâu được học chữ viết như các nước khác, mỗi ngày đến trường cô giáo đều dạy cho trẻ biết mỉm cười, biết nói câu cảm ơn, xin lỗi, nhường nhịn người khác, tôn trọng người khác, hay là tinh thần tự lập, tập cho trẻ thói quen sinh hoạt hằng ngày, và muôn vàn đức tính cần có trong cuộc sống. Rõ ràng với việc quan trọng hoá giáo dục nhân cách cho trẻ đã và đang phát huy tác dụng tích cực. Những nước phát triển đều là những nước có nền giáo dục rất tốt. Giáo dục ở đây không có nghĩa là dạy chữ tốt, mà còn dạy nghĩa cũng tốt.

Quay lại nước Việt Nam ta, nhìn vào các kì họp Quốc hội, Bộ giáo dục cứ loay hoay mãi các phương án cải cách giáo dục, nào là đổi mới chương trình sách giáo khoa 30,000 tỷ, nên thi đại học hay tốt nghiệp, để rồi cứ chạy theo cái vòng luẩn quẩn đó không thoát ra được. Sách giáo khoa có hay, có hội tụ những kiến thức trong cuộc sống, thi cái này thi cái nọ để phân loại học sinh giỏi yếu nhưng con người thiếu mất chữ nhân thì có để làm gì. Làm sao sách giáo khoa có thể mang lại tất cả kiến thức cuộc sống xung quanh được, vũ trụ bao la sức người có hạn. Làm sao cứ mở kì thi để phân loại thí sinh ra làm gì. Thử hỏi những đứa giỏi thì được giáo dục tiếp, còn những đứa yếu thì không được giáo dục để rồi xã hội dư ra một lượng nhân lực yếu kém. Cớ sao không tập trung giáo dục đồng đều, giáo dục nhân cách đi đã. Có nhân cách rồi, con người tự biết tìm tòi học hỏi vươn lên. Kiến thức xung quanh rất nhiều, từ thực tế có, từ sách báo internet , truyền hình cũng có. Có nhận thức, họ sẽ biết cách thu nhặt kiến thức. Ai cũng có phẩm chất tốt, ai cũng có năng lực tốt thì có phải tạo ra một xã hội mạnh hay không.

Một ví dụ khác như đất nước Butan, đất nước người ta không giàu nhưng đang là mục tiêu hướng đến của nhiều nước khác. Tại sao không giàu, được xếp vào loại nước đang phát triển nhưng đó đang là niềm mơ ước của nhiều người? Đơn giản chỉ là một đất nước lấy nhân cách con người làm gốc, giữ lại những bản sắc thiên nhiên, biết tôn trọng thiên nhiên. Họ không phá hoại môi trường, con người đối xử với nhau hoà thuận, không chém giết, không dùng thủ đoạn tước bỏ quyền sống của con người. Rõ ràng, nước phát triển hay không phát triển thì nhân cách con người quả là quá quan trọng. Chỉ cần các bộ ban ngành nhà nước Việt Nam nhận ra điều này thì cũng chẳng cần đến 30,000 tỷ, hay các kì thi gì đó, mà hãy tập trung tạo ra một thế hệ trẻ lễ nghĩa, chắc chắc sẽ tạo ra một xã hội ổn định bền vững.

 

Tran Duy Khanh

Tôi đã gặp thần chết (nghĩa đen) và sống sót trở về sau 5 hits DMT (Ayahuasca)

Tôi được sinh ra vào thời điểm mà cả bố mẹ tôi đều ngồi tù. Họ không thể nuôi tôi. Từ nhỏ tôi sống cùng dì và ông bà từ khi mới vài tháng tuổi cho đến giờ. Bố mẹ cũng không có liên hệ gì nhiều với tôi cả, rất hiếm khi chúng tôi gặp nhau. Tôi là đứa dè dặt và không mấy khi thích nói chuyện hay hòa đồng với mọi người. Vì lý do này, năm lớp sáu tôi đã suýt nữa bị dì đem đi tới bác sĩ tâm thần. Nhưng tôi đã cố gắng giả vờ nói nhiều để đánh lừa bà ấy, thế là khỏi phải đi gặp bác sĩ. Tôi tin là tôi không hề bị bệnh gì cả. Tôi tin rằng tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc đời tôi suốt những năm sau đó là một sự sắp đặt để tôi đến với những trải nghiệm mà tôi sắp kể ra đây. Những trải nghiệm về sự tỉnh giác đã làm tôi thay đổi đi cách nghĩ, cách sống của mình. Một cuộc hoán chuyển mạnh mẽ sang một con người hoàn toàn mới.

Trước khi uống ayahuasca, một loại chất thức thần, tôi đã trip 2 lần với nấm. Lần đầu tiên mang tôi đến với những hồi ức của tuổi nhỏ với đầy màu sắc và kỷ niệm êm đềm. Tôi biết điều mà nấm muốn nói với tôi lúc đó. Tôi đã từng là con người thật khi tôi ở vào tuổi đó. Tất cả là thật, và hạnh phúc là có thật. Nhưng trải qua nhiều biến cố, nhiều ảnh hưởng của xã hội, tôi không còn là mình nữa. Bạn có thấy một đứa trẻ sáng tạo chưa? Khi chúng vẽ, chúng tập trung vào vẽ. Vẽ là hạnh phúc. Khi chúng hát, chúng tập trung vào hát. Hát là hạnh phúc có thật. Thế nhưng khi lớn lên, bạn lại phải “đạt được” thứ gì đó mới cảm nhận đc hạnh phúc. Bạn không hạnh phúc trong tâm, bạn chỉ tìm những thứ bề ngoài.

Lần trip thứ 2 là trải nghiệm về tự do và đau khổ. Có lẽ trước lúc trip tôi đã nghe bài Hồ Thiên Nga quá nhiều lần nên trong khi trip, dù không mở nhạc nhưng bài hát đó như vang lên trong tôi. Tôi nghe hàng triệu người hát khúc ca đó. Họ muốn vươn lên từ nơi tăm tối. Tôi nghĩ về loài người. Lẽ ra chúng ta phải khác đi. Lẽ ra cuộc sống của chúng ta phải khác. Chúng ta phải tự do, phải yêu thương. Nhưng hàng nghìn năm qua, cho đến giờ, vẫn chỉ có chủ nô và nô lệ. Tôi hòa vào khúc ca với những nô lệ đó, dưới ánh trăng sáng. Tôi cảm thấy thấu hiểu được nỗi đau vọng lại từ nhiều thế kỷ.

Tuy nhiên, 2 lần trip trước chỉ là một trải nghiệm nhẹ nhàng thì lần thứ 3, với một liều ayahuasca đủ mạnh, tôi đã có một cuộc hành trình đáng giá. Một thử thách thật sự dành cho lòng can đảm của bản thân, và tôi đã sống sót. Đó thật sự không phải là một chuyến đi ngắn ngủi hay sự táo bạo muốn thử cảm giác lạ. Đó không phải là trò đùa của định mệnh đối với tôi. Nó đã đến với tôi như một duyên phận và muốn tôi trải qua để trưởng thành.

Tôi mua ayahuasca qua sự giới thiệu của 1 người anh trên FB. Lần thử đầu tiên không thành công, không có gì xảy ra có lẽ do cách nấu chưa phù hợp. Người bạn ấy gửi lại cho tôi liều thứ 2 mạnh hơn, tương đương 5 hits DMT nếu chiết xuất ra. Tôi nghiền chúng thành bột và nấu riêng rễ với hạt.

Tôi uống nó vào khoảng hơn 6 giờ chiều. Trước khi uống, tôi đeo 1 viên đá thạch anh lên cổ vì nghe người ta đồn rằng thạch anh giúp kết nối linh hồn với vũ trụ. Nếu như nấm cần 30 phút mới có tác dụng thì với ayahuasca, chỉ cần chưa tới 5 phút. Nó rất nhanh và cực mạnh. Đó là thứ thuốc rất khó uống, cực kỳ đắng, chát, chua (do có giấm và vitamine C), có mùi rất khó chịu, khi nuốt vào tôi đã nôn ra mấy lần. Lúc đó tôi đã uống hơn 2/3 liều thuốc, còn 1 ít trong ly với bột hạt nhưng tôi không thể uống tiếp được nữa vì cổ họng như bị thiêu cháy và xay xẩm mặt mày. Tôi cảm nhận được nó đang tới. Tất cả bắt đầu ảo tới mức khó tin. Tôi nằm xuống, và vài phút sau nó đến với tôi. Rất mạnh.

Tôi nhìn thấy toàn bộ đồ vật trong phòng biến hình thành một bộ phim hoạt hình 3D kinh dị. Tất cả đều thay đổi hình dạng tới mức khó tin. 3 cái túi nilon đựng đồ linh tinh tôi treo trên tường biến thành 3 gương mặt chạm khắc bằng đá, giống như tượng các vị thần được đặt trong 1 đền thờ. Tất cả mọi thứ đều biến dạng, tôi có cảm giác mình lạc vào một xứ sở kỳ bí như trong phim Alice in Wonderland nhưng thậm chí còn lạ lùng hơn thế. Âm thanh bắt đầu xuất hiện, tiếng rung của các dòng chảy liên tiếp. Đó không phải là tiếng hát như lần trước, đó là sự rung động mạnh mẽ của vũ trụ. Tôi trôi bềnh bồng giữa những dòng chảy đó, chúng uốn lượn, thâm nhập sâu vào bên trong tôi và điều khiển tôi. Những dòng chảy hiện lên khắp căn phòng hệt như những bộ mã, chúng có điểm giao thoa là tôi, hệt như có rất nhiều vòi bạch tuột quấn lấy tôi. Tôi có thế cảm nhận được cái năng lượng mạnh mẽ đó. Nó không còn là 1 liều thuốc đơn thuần nữa. Đây chính xác là 1 thứ nghi lễ đặc biệt. Nghi lễ này được dẫn dắt bởi ayahuasca, đến với một chiều không gian khác.

Tôi không còn điều khiển được chân tay và thân người của mình nữa bởi vì tôi đã trở thành một dòng chảy. Có lúc tôi ngồi và múa, có lúc nằm uốn éo tan biến, ẩn hiện, hòa nhập, co rúm. Tôi chỉ còn là 1 luồng khí nhẹ như khói và có thể trở thành bất kỳ hình dạng nào. Tôi như 1 dòng nước chảy xuyên qua vách đá, tuôn ào ào rồi bốc hơi lên không trung. Đó là 1 điệu múa kỳ lạ của 1 nghi lễ. Âm thanh của tiếng rung càng lúc càng dày đặc, tôi cảm thấy ù tai. Dòng chảy mỗi lúc 1 nhanh hơn. Tôi lăn lộn và uốn éo liên tục bên trong nó.

Bỗng nhiên cái lạnh thấu xương ập đến. Rất lạnh. Lạnh tới mức tôi co rúm người lại, tôi cảm thấy lồng ngực bị bóp chặt không thể thở được. Cái lạnh tê tái xuyên thấu từng tế bào. Tôi vơ tay túm lấy cái mền nhưng khi lấy được và đắp thì nó liền bị lôi ra. Cái mền bị lôi ra rất mạnh khiến tôi không thể nắm được nó. Tôi hiểu điều này. Những dòng chảy đó không muốn tôi ấm. Nghi lễ này cần phải trần trụi. Tôi co người lại, nắm chặt tay chân vì quá lạnh. Tim đập mạnh tới mức lồng ngực như muốn vỡ ra. Tôi biết thần chết đang đến. Dòng chảy trong đầu hiện lên hàng tỷ gương mặt giống nhau. Tôi biết đó là thần chết. Cái lạnh đó là cái lạnh của cái chết đang tới gần. Tôi như ngừng thở, cổ họng bị nén chặt không thể kêu cứu. Tôi thực sự sợ hãi.

Tôi biết tôi không thể đùa giỡn với thứ này được. Nhưng tôi thực sự không ngờ nó mạnh đến thế. Tôi sợ hãi và muốn thoát ra. Tôi cố gắng ngồi dậy nhiều lần để thoát khỏi dòng chảy và gương mặt ghê rợn của thần chết đang nhìn tôi. Hàng tỷ gương mặt giống hệt nhau, biến đổi liên tục nhưng đều có hình dạng chung giống như 1 con rắn có cặp mắt dài với tròng mắt màu vàng cam. Nhưng mỗi lần tôi ngồi dậy, không gian xung quanh nuốt chửng lấy tôi và tôi bị kéo xuống. Tôi biết, tôi là 1 vật tế đang nằm giữa các đấng linh thiêng trong 1 nghi lễ cổ xưa.

Con rắn tỷ đầu nhìn tôi le lưỡi. Nó biến hình thành những con quái thú khác. Tất cả như 1 bộ phim kinh dị nhiều tập. Nỗi sợ hãi dâng lên tột đỉnh. Tôi nghe thấy nhiều tiếng thét kinh hoàng muốn thoát khỏi ngục tù. Bóng đêm ập đến. Sau đó là tiếng thét của chính tôi, trong đầu tôi. Tôi muốn ra khỏi đây, nhưng đã quá muộn. Tôi quá sợ nhưng đã quá muộn.

Trong suốt quá trình này tôi không mất ý thức. Tôi biết tôi đang cào cấu da thịt, tôi biết tôi đang bứt tóc và lăn lộn, tôi biết tôi sợ hãi. Nhưng tôi tuyệt đối không điều khiển được tay chân và thân người của mình. Chúng không còn là của tôi nữa. Tôi cào rách da mình mà không hề thấy đau đớn. Tôi nghĩ đó là một cách trị liệu nào đó mà “họ” muốn tôi trải qua. Tiếp đó là những hình ảnh ghê gớm hơn xuất hiện thách thức tôi. Tôi sợ tới mức muốn khóc thét. Nhưng tôi không thể la được và không thể thoát khỏi nó. Chứng nghiệm này bắt buộc tôi phải giáp mặt trực diện với nó.

Đó là cái chết. Đó là nỗi sợ. Nó là cái ác, diệt vong, hành hạ. Tôi bị đe dọa trước cái ác lạnh lùng, sự biến dị của thù hận trong những hình hài kỳ ảo cùng với nỗi sợ hãi khủng khiếp. Nhưng tôi biết tôi không thể thoát ra. Tôi lấy hết sức tập trung nhìn vào nó. Mỗi lần tôi nhìn nó và muốn đấu với nó, nó lại biến thành 1 thứ ghê rợn hơn. Mong muốn chiến thắng càng mạnh, những hình ảnh càng đáng sợ. Tôi hiểu điều này. Nghĩa là khi cái tâm càng sáng, cái ác sẽ càng cố gắng tiêu diệt tôi. Tôi tập trung đầu óc cao độ để nhìn chúng. Hết sức tập trung. Có điều gì đó mách bảo với tôi rằng nếu tôi buông tay khỏi sự sống, chúng sẽ nhập vào tôi, sẽ nuốt chửng tôi. Vì vậy tôi cố hết sức tập trung nhìn chúng. Trong cái khoảnh khắc đó, 1 điều kỳ lạ xảy ra. Tôi cảm thấy tôi nhẹ đi, tình yêu dâng tràn. Tôi cảm thấy tình yêu bao bọc lấy cơ thể. Phải rồi, tôi yêu chính mình. Tôi là một sinh linh với một sự sống. Tôi là một tạo vật của tạo hóa trong cuộc đời này. Tình yêu lan tỏa. Tôi hiểu rồi, hiểu ra rồi. Tôi phải tập trung vào sự sống. Khi đó bọn tay sai của thần chết không thể giết được tôi. Tôi dùng hết sức lực tập trung vào giây phút đó, tôi biết rồi, nó hiển hiện để tôi vượt qua. Nó chính là giông bão do thần chết sai khiến đến đây với tôi. Chúng là thứ tôi phải đi qua. Tôi phải vượt qua chúng. Bằng cách tập trung cao độ vào nguồn sống, sự sống của chính tôi.

Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc và màn tra tấn bây giờ mới thực sự bắt đầu. Trước mặt tôi là 1 hố sâu, tôi đang ở trong rừng rậm. Có 5 người đàn ông chĩa súng vào đầu, xung quanh là bóng đêm đặc kín. 5 kẻ đó cười lên, bài ca rùng rợn của chúng bắt đầu. Tôi biết mình sắp chết. Cái chết y hệt như khi cộng sản giết người, chỉ khác 1 chỗ là cộng sản dùng rựa chặt đầu, còn tôi bị bắn. Hình ảnh này đột ngột chấm dứt. Chân tay tôi bỗng nhiên đông cứng, thân người thu về một khối tròn y hệt như một tù nhân bị trói. Các móng tay liên tục cào rách da. Tôi biết tôi đang bị hành hạ nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi ý thức được toàn bộ quá trình này nhưng tôi không thể làm gì được. Bàn tay sờ lên mặt tôi và bóp chặt 2 má. Đó là bàn tay của tôi nhưng không phải do tôi điều khiển. Tiếng cười điên loạn ré lên, tôi ở giữa chúng đầy bất lực. Sự hành hạ kéo dài rất lâu. Thân người tôi bắt đầu đau đớn như bị xé toạc ra. Tôi cảm thấy sự đau khổ của hàng triệu linh hồn ở nhiều kiếp sống đang đặt lên vai mình. Tôi cảm thấy kiệt sức, tôi muốn kêu cứu. Tôi cần ai đó cứu tôi ra khỏi sự hành hạ này nhưng tôi không thể kêu la. Thật khủng khiếp.

Có một điều kỳ lạ là, tôi chưa từng bị hành hạ như thế bao giờ trong cuộc đời thực nhưng tôi lại cảm thấy tất cả những chuyện này rất quen thuộc như thể nó đã từng xảy ra ở đâu đó. Tôi cảm thấy nó rất thực. Chắc chắn đã từng có những chuyện như thế nhưng tôi không sao nhớ nổi. Chúng thật sự rất quen thuộc.
Một lúc sau, bàn tay tôi bớt cào da và tóc. Tôi cảm thấy nơi tôi nằm bắt đầu có hình dạng trở lại của 1 căn phòng. Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không được. Tôi biết mình đang ở giai đoạn cuối. Tôi bị thúc đẩy ngồi dậy bật đèn lên. Tôi nhìn vào ánh sáng đó. Tôi đã được giải thoát trong ánh sáng. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn và yên bình hơn. Ánh sáng đó thật đẹp.

Bụng của tôi bỗng nhiên bị nén. Tôi nôn ọe nhưng không có gì cả. Nước tiểu đột ngột tuôn ra và tôi không thể kiềm chế được, xối xả. Nhưng nó không có mùi khai bình thường, nó có mùi hạt nho pha lẫn. Tay “của tôi” túm lấy tóc tôi và kéo nó lên giữa đỉnh đầu, kéo liên tục như 1 búi tóc cao lên ở giữa đỉnh đầu. Tôi bắt đầu ý thức được căn phòng xung quanh nhưng tôi vẫn chưa tỉnh. Tôi muốn nói hết những điều này với ai đó và tôi lấy hết sức ngồi dậy, mở latop lên. Màn hình laptop đẹp lung linh màu sắc. Tôi chỉ có thể nói với người hiểu nó. Thế là tôi mở FB và nhắn cho anh Huy trong trạng thái chưa tỉnh hẳn. Y như 1 kẻ đang say rượu lắc lư lắc lư. Tôi gõ bàn phím rất chậm, và vừa gõ vừa lắc lư người. Lúc đó là 1h8 phút sáng. Tôi vẫn chưa thực sự điều khiển đc bản thân nhưng tôi cố hết sức nhìn vào màn hình laptop, thỉnh thoảng nó nhòe đi. Tôi nhắn cho anh Huy trong trạng thái kích động dữ dội. Phải có ai đó biết những chuyện tôi trải qua đêm nay. Cảm giác đó dần tan. Nó chỉ tan hẳn vào khoảng gần 4h30 phút sáng. Suốt đêm tôi không ngủ được. Từ khoảng 4h30 phút trở đi, tôi nằm dài trong phòng, bất động và kinh hãi.

Cả ngày hôm đó mặc dù hơi lả nhưng tôi cảm thấy không mệt mỏi. Tối về cũng không mệt. Tuy nhiên lạ lùng là cho đến giờ, mọi thứ đồ vật rõ nét đến kinh ngạc, màu của chúng đậm lên và rất đẹp, mặc dù trip đã qua cả ngày trời rồi. Cả ngày đó tôi không cảm thấy thèm ăn gì. Tôi có thể nhịn đói nguyên ngày cũng đc nhưng sợ bị kiệt sức nên tôi ăn cơm với cà rốt và cải bó xôi. Mùi thịt trong nhà ăn chỗ làm việc làm cho tôi cảm thấy kinh tởm.

Tối qua cũng lạ. Mới 10h tối mà tôi buồn ngủ không kiềm chế được. Tôi nằm xuống ngủ ngay nhưng không hề mệt mỏi. Tới khoảng 1h30 phút sáng nay thì tôi đột ngột tỉnh dậy do thấy lạnh quá không ngủ được nữa. Khi tỉnh dậy, mọi thứ mờ ảo như giấc mơ, một màn sương nhòe bao phủ căn phòng. Tôi cảm nhận được màu sắc của từng đồ vật như một thực thể sống động, như thể chúng có linh hồn, tôi nghe được và phân biệt được từng thứ âm thanh đang diễn ra vào buổi sáng. Và tôi rất tỉnh táo ngồi viết tường thuật này.

Tôi biết bạn không hiểu những gì tôi trải qua có ý nghĩa gì. Nhưng tôi hiểu nó rõ ràng. Tôi sẽ cố gắng chuyển tải hiểu biết này cho bạn.

Toàn bộ cuộc sống là một dòng chảy liên tục không dứt. Nó giống như một thác nước tuôn chảy. Bất kỳ viên đá chắn ngang nào cũng sẽ làm cho dòng chảy đó chậm đi hoặc ngắt quãng nó. Nhiệm vụ của bạn trong đời sống là hãy gỡ bỏ tất cả những phiền muộn, những thù hận, tham lam, sợ hãi đã chắn ngang cái dòng chảy liên tục của đời sống. Hãy để dòng chảy đó lưu chuyển bên trong và bên ngoài bạn. Nếu một phút giây nào đó bạn thù hận, một phút giây nào đó bạn muốn sở hữu ai đó mà bạn nghĩ là bạn yêu, nghĩa là bạn đang bị dính mắc. Cục đá đó đang chắn ngang dòng chảy và bạn không Sống thật sự. Bạn đang bị mê hoặc bởi một thứ ảo tưởng huyễn hoặc tai hại. Hãy buông bỏ ảo tưởng đó, hãy xả ly con người của bạn khỏi cái ảo ảnh muốn chiếm hữu, muốn cầm nắm, muốn kiểm soát. Hãy để dòng chảy trôi đi trong yên bình và tĩnh lặng. Dòng chảy nào rồi cũng hoán chuyển và điều hòa. Cái nhân bạn đã gieo gặt đó rồi sẽ chảy về nơi bắt đầu. Hãy vứt bỏ những tham sân si trong đời để tuyệt đối là linh hồn trong trẻo, một tế bào sống của dòng thác cuộn chảy trong yên lặng.

Muốn hòa điệu cùng cái điệu nhảy của dòng chảy đó, bạn hãy yêu. Tình yêu là chân lý cao nhất. Bạn hãy yêu tất cả mọi thứ trong cuộc sống bạn đang có. Bất cứ một giây phút nào bạn buông rơi cái nhịp điệu không ngừng của dòng chảy chính là bạn đang chối từ bản thân, chính là không còn yêu chính bản thân mình nữa. Đau khổ từ đó mà thành. Đừng bao giờ buông tay khỏi sự sống. Đừng bao giờ nghe theo cái tiếng nói thì thầm trong đầu bạn, bảo bạn hãy bỏ rơi chính mình để đi theo một điều gì đó. Đó là tiếng nói của cái phần ma quỷ trong chính con người bạn. Nó là cái góc tối song hành với ánh sáng của tâm. Hãy yêu, hãy thắp lên ánh sáng trong tâm thức để soi rọi rõ ràng sự hiện hữu của ma quỷ trong con người mình. Ma quỷ không thể tồn tại trong ánh sáng. Trong ánh sáng chỉ có an bình tĩnh lặng.

Nhưng bạn có biết yêu là thế nào không? Yêu không phải là bạn muốn cưới người đó. Yêu không phải là bạn cần có thứ gì đó bên cạnh mình. Đó là dính mắc. Yêu nghĩa là bạn chỉ yêu thôi. Yêu chỉ là là bạn thấy yêu, thấy rung động trong tim. không phải sự chiếm hữu hay cầm nắm hay kiểm soát. Hãy yêu như thế, cái tình yêu ngây thơ, không hề có chút toan tính nào. không có logic nào cả. Khi tình yêu nó xảy sinh, nó là ánh sáng, bạn hãy đi theo ánh sáng đó. Nó sẽ dẫn bạn luân chuyển theo dòng chảy của sự sống trong hạnh phúc tột cùng. Linh hồn bạn đã được hòa giải. Bạn trở thành một tế bào sống trong cơ thể của tạo hóa.

Tôi biết các bạn, ai đã từng trải nghiệm thức thần đều biết có 2 loại trip: bad trip và good trip. Có lẽ ai cũng mong mình sẽ có good trip. Nhưng cái suy nghĩ đó tôi không nghĩ là đúng. Theo những gì tôi trải qua, bad trip thậm chí còn có tính trị liệu cao hơn good trip nhiều lần. Nếu như good trip là một làn sóng ôm ấp vỗ về đưa bạn về tình yêu chân thật với vũ trụ. Thì bad trip lại là 1 ông thầy giáo cộc cằn khó tính. Ông ta không dạy bạn bất cứ thứ lý thuyết nào cả. Không có lý thuyết. Ông ta quẳng cho bạn một bài kiểm tra khó khủng khiếp, bắt bạn phải làm nó dù bạn muốn hay không. Nếu bạn vượt qua bài kiểm tra đó, bạn sống. Đó là bài kiểm tra thách thức toàn diện con người bạn: nỗi sợ hãi, lòng thù hận, sự tham lam, lòng can đảm, tình yêu, và trên hết: mạng sống của bạn. Bạn phải lột trần toàn bộ những thứ đó ra để làm giấy và bút kiểm tra. Bài kiểm tra đó có thể làm cho bạn đau đớn và nát tan nhưng đằng sau cái đau đớn đó là ánh sáng của THẤU NGHIỆM. Bởi vì quá trình đớn đau đó là tri thức, là tuệ giác riêng biệt chỉ có bạn mới có. Trong sự thấu nghiệm ấy, bạn là một nhân chứng và cũng là một chiến binh. Bạn chạm trán với ma quỷ bên trong con người. Bạn nhìn chúng biến đổi hình dạng để nhát bạn. Bạn đã tách mình và đứng trên một vị trí để quán xét được toàn bộ thân tâm trước cơn mộng mị đó. Bạn nhìn thấy dòng chảy của tâm và từ đó phát sinh tình yêu Sự Sống. Bạn yêu quý chính bản thân mình và không để nó thỏa hiệp với ma quỷ, bạn từ chối bắt tay với ma quỷ của nỗi sợ hãi, lòng tham và thù hận hay tham ái. Vì vậy, phải coi bad trip như một thứ bạn cần phải trải nghiệm, phải đi qua, bởi vì cơ duyên này muốn bạn học được điều gì đó. Nó đến với bạn có lý do của riêng nó.

Cách nhìn nhận này có thể đưa bạn đến một bình diện khác của đời sống. Nó cho tôi biết rằng bất kỳ thứ gì cũng là một quá trình. Không có lối đi tắt nào hết. Không có cái gì gọi là nhanh chóng trên đời này. Nếu bạn muốn có trí tuệ thật, bạn phải trải nghiệm thật. Và cái can đảm duy nhất bạn có thể có để trải nghiệm thật là tình yêu thương, là nguồn gốc thật sự của cái mà người ta gọi là “tập trung” hay “sự tận tâm”.

Thế nhưng đời sống này càng ngày càng “nhanh chóng”. Người ta thích những thứ nhanh chóng với ảo tưởng rằng sẽ biết một “bí mật” nào đó giúp họ có được tức khắc thứ họ muốn mà không phải đi qua đớn đau, sợ hãi, cô độc. Khi mọi sự yên ổn, họ muốn tất cả mọi thứ như thế mãi. Sự bình yên giả dối mà tâm trí đã tạo ra làm cho họ không dám có bất cứ hành động gì. Họ sống trong một ảo ảnh của tâm trí về sự bình yên. Khi họ gặp rắc rối, họ lại tiếp tục quay về với những nghiện ngập của đời sống vật chất hoặc yếu đuối đắm chìm trong đau khổ. Đó chính xác là căn bệnh trầm kha của xã hội Việt Nam. Bị nhốt tù trong chính tâm trí và hoang tưởng bởi sự thêu dệt hoa lụa của đời sống vật chất bệnh hoạn. Và để mọi sự khác đi, chỉ có thể là sự thức tỉnh thật sự.

Bằng cách nào đó phải bứng gốc khỏi ma trận thì may ra có cơ hội để làm người. Và để thực hiện sự thức tỉnh đó, chúng ta cần yêu thương và cần thời gian. Chúng ta đang cố gắng thức tỉnh những người vô minh bị đánh cắp cái trí, họ không hiểu việc mà họ làm. Chúng ta cần yêu thương để có thể có kiên nhẫn trước sự mê muội đó. Chúng ta cần thời gian để sự yêu thương từ trong ta ngấm dần vào họ. Đó phải là một cơn mưa dầm thấm vào đất thật lâu. Nó là một quá trình dài, không có cách nào khác. Bằng yêu thương, chúng ta tuyệt diệt được mầm mống ma quỷ và làm chuyển đổi linh hồn của họ. Chúng ta có bị nguy hiểm không? Chắc chắn có. Đó cũng như một bad trip mà chúng ta bắt buộc phải chạm mặt. Nếu đi qua được nó, chúng ta Sống.

Trong chuyến trip của tôi, tôi cảm nhận sự cô độc tột cùng trong màn đêm đen đặc quánh khi tôi bị 5 thằng lính xử bắn, khi tôi một mình chống chọi với cả một đội quân của thần chết sai đến làm cho tôi sợ hãi cùng cực. Những hình ảnh giả lập mà ayahuasca đã tạo ra thực chất là một bài học sâu sắc: Bạn đang sợ hãi chính mình. Bạn muốn là Steve Jobs, bạn muốn làm Bill Gates, bạn muốn là một ai đó khác chứ không phải là chính bản thân mình. Bởi cái “ai đó” ấy chính là người đã được xã hội chấp nhận và bạn muốn mình vừa khít vào cái khuôn đó. Bởi vì nếu bạn là bạn, bạn sẽ cô độc, bạn sẽ đứng một mình giữa một biển người muốn tiêu diệt cái khát khao thể hiện bản thân như nó thực sự là. Để thoát khỏi cái mê lầm này, bạn phải ý thức được toàn bộ sự cô độc của mình. Sự thật là, bạn chỉ có một mình. Giống như tôi khi bị tra tấn trong chuyến trip. Không ai đến cứu tôi hết. Bạn phải dựa hoàn toàn vào chính bản thân mình vì chỉ có bạn mới cứu được bạn.

Haruki Murakami đã biết điều này khi ông ấy viết cuốn Người tình Sputnik (cuốn tiểu thuyết tôi rất yêu thích):

“Không người nào đi hết cuộc đời mà chưa một lần trải nghiệm tình cảnh cô độc dữ dội, thậm chí buồn chán, giữa chốn thâm sơn cùng cốc, chỉ dựa vào chính mình và nhờ đó biết được sức mạnh thực sự đang ẩn chứa trong con người mình.”

Ông ta đã hiểu nó. Nghĩa là bạn có thể không có khả năng chống lại toàn bộ sự mê man, hoang tưởng của xã hội, nhưng hãy đứng vững như một thành lũy cá thể trong sự giáp mặt với nó. Hãy yêu quý bản thân. Đó là sức mạnh duy nhất mà bạn có, đó là thứ duy nhất bạn có thể trông cậy, chứ không phải ai đó sẽ cứu bạn. không ai cứu được bạn nếu như bạn sợ phải giáp mặt với sự thật trần trụi – nỗi sợ hãi.

Chuyến trip này còn mang đến cho tôi một trí tuệ khác. Đó là sự đồng cảm với tất cả tôn giáo, đặc biệt là Phật giáo. Tôi không có tôn giáo nào nhưng gần đây tôi có đọc một số tài liệu Phật giáo và Thiền Minh Sát. Tôi bắt đầu hiểu được chúng rất rõ ràng. Các tôn giáo có 1 mục tiêu duy nhất: Ánh Sáng. Đó là thứ ánh sáng tuyệt đẹp mà tôi cảm nhận khi ở đoạn cuối của trip. Ánh sáng đó là ánh sáng của sự bình yên tuyệt đối, sự im lặng khó giải thích nhưng hàm chứa tình yêu. Tôi bắt đầu nhận ra rằng tôn giáo là một hình thức tu tập tâm linh để dẫn đến giác ngộ. Vậy mà trước đây tôi chỉ nghĩ nó là thứ tưởng tượng vớ vẩn. Toàn bộ cuộc sống này, những gì xảy ra trong đời đều là một cơ duyên trên con đường giác ngộ. Bằng cách bạn vượt qua những chướng ngại với lòng nhân ái, từng chướng ngại một, giống như từng giai đoạn khó khăn của tôi trong trip, bạn đến với giác ngộ. Thực chất, hạnh phúc là vượt qua được những chướng ngại với sức chịu đựng bền bỉ và lòng yêu thương.

Tuy nhiên như thế không có nghĩa là cực đoan tôn giáo. Đó lại là một biến thể của Tham, Hận, Sợ hãi. Chúng ta phải rõ ràng về điều này. Con ma của sợ hãi và thù hận luôn chực chờ lợi dụng cơ hội ẩn mình vào bất kỳ thứ gì để tóm lấy chúng ta. không thể bắt tay với nó. không thể thỏa hiệp với nó. Cực đoan chính là nó, là cái biến thể của việc nghiện ngập sự kiểm soát, sự cầm nắm, vì vậy chúng ta tự do chứ không cực đoan.

Sau cái đêm kinh hoàng ấy, tôi nhận ra sự tồn tại của những năng lượng khác ngoài cái thế giới mà chúng ta vẫn biết. Tôi ý thức được có những thứ mà chúng ta không thể đùa giỡn với sức mạnh của nó bởi vì nó siêu nhiên. Tôi chỉ là hạt bụi trong toàn bộ dòng chảy vĩ đại đó mà thôi. Tôi không dám nói mình đã giác ngộ vì bản thân tôi cũng không biết tôi đã có điều đó chưa. Tôi chỉ biết rằng tôi đã thay đổi, một cái gì đó rất mới tuôn chảy bên trong. Nếu muốn nói điều gì đó với những ai đọc bài viết này, tôi muốn nói rằng chúng ta hãy yêu thương bằng một trái tim không toan tính, hãy can đảm vượt qua những nỗi sợ. Cơ duyên chắc chắn sẽ đến vì cơ duyên là dòng chảy. Đừng thỏa hiệp với cái xấu mà hãy nhìn rõ bộ mặt của nó. Khi chúng ta nhìn nó, chúng ta từ chối bắt tay với nó, nó sẽ bỏ đi.

Đến bây giờ, tôi vẫn chưa bình thường lại được sau khi xài 1 liều quá mạng. Có rất nhiều cảm giác và triệu chứng lạ xảy ra suốt 2 ngày nay. Nếu bạn muốn dùng nó, tôi ủng hộ lòng can đảm của bạn, nhưng nhớ là xài vừa phải thôi, coi chừng thần chết bắt cóc luôn đấy.

Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn anh Huy và người bạn đã cho tôi liều ayahuasca đó. Nếu như không có họ, tôi không biết đến bao giờ tôi mới có được những trải nghiệm kỳ diệu này. Họ đã làm việc này vì lòng yêu thương với mọi người chứ không vì bất kỳ toan tính nào cả. Điều này thật sự làm cho tôi khâm phục. Những gì tôi được nhận, tôi sẽ trả lại bằng cách giúp đỡ lại những người khác. Có thể tôi sẽ không phải là người giỏi tới mức thay đổi điều gì to lớn, nhưng tôi sẽ đối đãi bằng tình yêu với tất cả. Tôi tin rằng tình yêu rồi sẽ hoán chuyển được mọi thứ. Nó là giá trị duy nhất trên đời này có ý nghĩa, nó là thứ mà tôi muốn dùng hết cuộc đời còn lại để giúp nó nảy mầm bên trong con người.

Phúc Đinh gửi cho THĐP

Xem thêm: Lần đầu tiên trải nghiệm chất thức thần

Bonus

Trả lời 9 câu hỏi thường gặp về “đa đảng”

Featured image: … Arjun

1) Việt Nam “không cần đa đảng”(?)

Đây là luận điểm thường được các quan điểm chống đa đảng đặt ra. Tuy nhiên nên xác định “Việt Nam” ở đây là ai?

Nếu “Việt Nam” được hiểu là “chính quyền VN” thì là điều dễ hiểu vì “chính quyền VN” được hiểu là ĐCSVN (do “đảng lãnh đạo nhà nước và xã hội”). Điều này giống như Apple không bao giờ muốn có Samsung tồn tại để cạnh tranh với họ vậy.

Nếu “Việt Nam” được hiểu là “nhân dân Việt Nam” thì phải thực hiện một cuộc trưng cầu dân ý hoặc điều tra xã hội học có điều kiện kèm theo như: những ý kiến, quan điểm ủng hộ hoặc bác bỏ đa đảng hay độc đảng phải được tuyên truyền một cách bình đẳng, bất thiên vị trên các phương tiện truyền thông có thể tiếp cận một cách dễ dàng; có quan sát viên, tổ chức quốc tế giám sát một cuộc trưng cầu dân ý như vậy để quyết định liệu “dân VN có chấp nhận đa đảng hay độc đảng”.

2) Đa đảng “sẽ đổ máu, loạn lạc, đánh nhau”(?)

Truyền thông do chính quyền VN kiểm soát thường đưa tin các vụ đảng phái tranh chấp quyền lực ở Thái Lan hoặc mới đây là Ai Cập để cho thấy “sự nguy hại, bất an bao trùm” là hậu quả của đa đảng.

Tuy nhiên thế giới đến năm 2013 chỉ còn lại 7 quốc gia theo chế độ độc đảng cầm quyền. Hơn 160 quốc gia còn lại theo thể chế đa đảng. Nếu mệnh đề “đa đảng tất loạn” là đúng, có nghĩa là đa số các quốc gia đa đảng trên thế giới phải đang rên xiết trong bao loạn chính trị. Tuy nhiên điều đó chỉ đúng với một vài quốc gia đa đảng trong bối cảnh chính trị đặc thù của nước đó.

Việc Miến Điện sau nhiều chục năm bị cai trị dưới chính quyền độc tài quân sự, nay đã chuyển tiếp sang chế độ dân chủ bằng cách cho đảng đối lập công khai hoạt động, tranh cử mà không có một tiếng súng hay giọt máu nào đổ thêm. Điều này chứng tỏ khả năng chuyển tiếp chính trị từ độc tài, độc đảng sang dân chủ mà không có giai đoạn loạn lạc là hoàn toàn có thể.

3) Đa đảng “nhưng vẫn nghèo”(?)

Điều này là có thật. Một vài ý kiến chỉ trích và không chấp nhận đa đảng cho rằng họ có thể kể ra cả chục nước tuy đa đảng nhưng vẫn tham nhũng và nghèo nàn.

Đa đảng không phài là điều kiện “đủ” để một quốc gia trở nên giàu có, nó chỉ là điều kiện “cần” mà thôi. Điều kiện đủ phải là một nhà nước pháp quyền theo nguyên tắc tam-quyền-phân-lập, và được có một nền kinh tế tự do.

4) Đa đảng sẽ “phụ thuộc vào nước ngoài”(?)

Đây là điều mà quan điểm chống đa đảng thường đặt ra. Họ cho rằng nếu một chính đảng mà bị chi phối bởi nước ngoài thắng cử thì khả năng VN bị lệ thuộc nước ngoài (như TQ chẳng hạn) là rất cao.

Tuy nhiên, luật pháp của nhiều nước có kinh nghiệm đa đảng lâu đời như Hàn Quốc, Nhật Bản có thể tránh được. Luật của các nước này cấm tất cả chính trị gia nhận nguồn tiền có nguồn gốc từ nước ngoài để vận động tranh cử.

Cựu Bộ trưởng ngoại giao Seiji Maehara của Nhật đã phải từ chức vì bị phát giác nhận 600 USD từ một phụ nữ Hàn Quốc cho chương trình tranh cử của ông này, điều mà luật Nhật Bản cấm các chính trị gia không được làm.

Điều này hạn chế khả nặng “phụ thuộc nước ngoài” nếu có của đa đảng.

5) Làm sao đa đảng mà vẫn yên bình(?)

Là nhờ vào luật pháp và tam-quyền-phân-lập.

Nhờ có luật pháp, một chính đảng có thể sẽ bị giải tán nếu: hạ nhục đối lập, dùng trò bẩn trong tranh cử, gian lận bầu cử,…

Và nhờ có hệ thống tòa án độc lập với hành pháp và lập pháp, quyền xét xử không bị chi phối bởi một đảng muốn dùng tòa án làm công cụ để triệt hạ đối thủ chính trị của mình.

6) Tại sao thể chế đa đảng giải quyết tốt các vấn đề hơn là độc đảng?

Apple có lẽ sẽ không bao giờ cho ra các sản phẩm mới, tốt, rẻ hơn nếu họ là nhà sản xuất có quyền độc quyền bán điện thoại trên thế giới mà không bị canh tranh.

Một chính đảng được mặc nhiên cầm quyền vĩnh viễn mà không phải qua tranh cử với đảng khác sẽ không (hoặc rất chậm) cải tổ nếu không có đối lập chính trị.

Một chế độ đa đảng, nơi mà đảng nào làm tốt sẽ được tiếp tục duy trì quyền lực, hoặc không sẽ bị thay thể. Đây là động lực tốt để cải tổ, chống tham nhũng, chống quan liêu, tiêu cực.

7) Độc tài vẫn có thể giàu có(?)

Điều này là có thật nhưng hiếm thấy và phải có điều kiện đi kèm.

Hàn Quốc từng là nước nghèo nhất thế giới sau chiến tranh Triều Tiên, tuy nhiên trong vòng 20 năm sau đó, Hàn Quốc trở thành cường quốc kinh tế mà thành quả được cho là “công” của Park Chung Hee – vị tổng thống khét tiếng độc tài và đàn áp đối lập lúc bấy giờ. Singapore dưới thời Lý Quang Diệu và Lý Hiển Long cũng bị chỉ trích là độc tài nhưng vẫn cho kết quả giàu có.

Tuy nhiên, không thể so bì độc tài kiểu Park Chung Hee và Lý Quang Diệu với độc tài độc đảng kiểu XHCN như Việt Nam hay Trung Quốc. Vì so sánh cho thấy độc tài là cách mà họ duy trì chính sách đúng đắn để đưa đất nước phát triển có định hướng và nhanh chóng, thời kỳ độc tại của hai tổng thống kể trên, tham nhũng bị coi là tội cực kỳ nặng nề như phản quốc.

8 ) Mô hình chính trị đa đảng kiểu Mỹ có phải là “dân chủ nhất”(?)

Mỹ là nước có nền dân chủ lâu đời kể từ khi lập quốc. Tư tưởng bảo vệ quyền con người, dân chủ là giá trị cốt lõi của bản Tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ song vẫn còn nhiều đánh giá trái ngược về nền chính trị lưỡng đảng tham chính tại Mỹ có phải là “dân chủ nhất hay không”.

Bảng xếp hạng về chỉ số dân chủ (Democracy index 2012) với những tiêu chí định lượng để xếp hạng các nước trên thế giới theo thang từ “dân chủ nhất” cho tới “độc tài nhất” của Tạp chí Economist theo đó xếp Mỹ 21 trên tổng 167 nước được đánh giá.

Thứ hạng của Mỹ thua Hàn Quốc (xếp thứ 20/167 nước).

Việt Nam xếp thứ 144/167 nước về mức độ dân chủ.

9) Liệu copy mô hình đa đảng nước ngoài vào VN hiện nay sẽ phù hợp(?)

Một mô hình chính trị có thể thích hợp ở quốc gia này nhưng không thành công ở quốc gia khác.

Mô hình chủ nghĩa cộng sản ở Liên Xô chủ trương đấu tranh giai cấp, công hữu tư liệu sản xuất, nền kinh tế tập trung bao cấp đã thất bại khi được “nhập khẩu” nguyên xi vào VN trong lần thử nghiệm từ 1976 đến 1986 tại VN. Sau đó các nhà lý luận Marx – Lenin đã buộc phải “Mở Cửa” để cứu vãn tình thế bằng cách cho phép kinh tế nhiều thành phần, mở cửa giao thương với “các nước tư bản”, đảng viên được làm kinh tế tư nhân, được thuê mướn nhân công (điều mà vốn từ trước bị coi là bóc lột giá trị thặng dư)….

Việc thử nghiệm một mô hình chính trị đa đảng tại VN cần được nghiên cứu nghiêm túc bởi những người thực tâp muốn cải cách và khước từ chế độ độc đảng vốn đã bộc lộ nhiều khuyết điểm.

 

AH – Nhật Ký Yêu Nước

30 câu nói về chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa tư bản

Featured image: Doran

 

1. “Khi bạn thấy một người mập đứng kế một người ốm, không có nghĩa là người mập lấy bớt phần ăn của người ốm. Nhưng đây lại là cách suy nghĩ của chủ nghĩa xã hội.” – Khuyết danh

2. “Chủ nghĩa tư bản không chia đều sự thịnh vượng, nhưng chủ nghĩa xã hội lại chia đều sự nghèo khổ.” – Winston Churchill

3. “Ở xứ tư bản, mọi người đều giàu nghèo một cách bất công, nhưng ở xứ chủ nghĩa xã hội mọi người đều nghèo một cách công bằng.” – Khuyết danh

4. “Chủ nghĩ xã hội nói chung đã thất bại rõ tới độ chỉ những nhà trí thức mới có thể không nhìn thấy.” – Thomas Sowell

5. “Dân chủ và chủ nghĩ xã hội chỉ có chung một quan điểm, sự công bằng. Nhưng hãy nhìn về sự khác biệt: dân chủ tìm sự công bằng trong tự do, chủ nghĩa xã hội tìm sự công bằng trong sự gò bó và nô lệ.” – Alexis de Tocqueville

6. “Vấn đề với chủ nghĩa xã hội là tới lúc nào đó nó sẽ dùng hết tiền của người khác.” – Margaret Thatcher

7. “Chủ nghĩa xã hội là một hệ tư tưởng của sự thất bại, là tiếng kêu của sự ngu dốt, là lời truyền giáo của sự ghen tị, ưu điểm của nó là chia sẻ đồng đều sự nghèo khổ.” – Winston Churchill.

8. “Làm thế nào để bạn biết người đó là một người cộng sản? Đó là những người đọc Marx và Lenin. Và làm thế nào để bạn biết được người đó là người chống cộng sản? Đó là những người hiểu Marx và Lenin.” – Ronald W. Reagan

9. “Chủ nghĩa cộng sản không thành công được vì mọi người ai cũng muốn quyền tư hữu.” – Frank Zappa

10. “Chủ nghĩa phát xít là giai đoạn nhân loại sẽ tìm đến sau khi họ thấy chủ nghĩa cộng sản chỉ là ảo tưởng.” – Friedrich A. von Hayek

11. “Chủ nghĩa cộng sản là logic cuối cùng khi nhân loại không còn tồn tại.” – Fulton J. Sheen

12. “Kiểm soát của cải là kiểm soát sự sống.” – Hilaire Belloc

13. “Nếu bạn để chính phủ điều hành sa mạc Sahara, trong 5 năm chúng ta sẽ thiếu cát.” – Milton Friedman

14. “Cái nhìn của chính phủ về kinh tế có thể nói ngắn gọn như sau: nếu nó di chuyển, hãy đánh thuế. Nếu nó tiếp tục di chuyển, hãy ra luật để điều khiển nó. Và nếu nó ngừng lại, hãy hỗ trợ nó.” – Ronald Reagan

15. “11 chữ đáng sợ nhất trong tiếng Anh là ‘tôi là người của chính phủ và tôi sẽ giúp bạn.” – Ronald Reagan

16. “Những ai muốn lấy trộm của Peter để đưa cho Paul luôn có sự ủng hộ ở Paul.” – George Bernard Shaw

17. “Dân chủ sẽ ngưng tồn tại khi bạn lấy đi của cải của những ai muốn đi làm để chia bớt cho nhũng ai không muốn đi làm.” – Thomas Jefferson

18. “Tôi có một câu hỏi cho các nhà lãnh đạo ở các nước chủ nghĩa cộng sản: nếu chủ nghĩa cộng sản có tương lai, tại sao mấy ông cần phải xây dựng những bức tường để giữ mọi người lại và quân lực và cảnh sát chìm để giữ mọi người im lặng?” – Ronald Reagan

19. “Chủ nghĩa xã hội chỉ có thể thành công ở 2 nơi: thiên đường, nơi mà không cần nó; và địa ngục, nơi mà đã có nó.” – Ronald Reagan

20. “Một chính phủ có thể cho bạn những gì bạn muốn, cũng là một chính phủ có thể lấy đi những gì bạn có.” – Thomas Jefferson

21. “Nền kinh tế của chủ nghĩa xã hội không thể hoạt động được vì nó không có những thứ mà nền kinh tế tư bản không thể không có, đó là: giá cả thị trường để phân phối tài nguyên, tự do và chất xám của con người, quyền sở hữu để các doanh nhân yên tâm làm việc và lòng tham để con người không ngừng tham vọng.” – Ludwig von Mises

22. “Nền kinh tế chủ nghĩa xã hội hoạt động dựa trên tư tưởng rằng sự hiểu biết của một nhóm người cao rộng hơn sự hiểu biết của hàng trăm triệu người. Đây là một suy nghĩ kiêu ngạo.” – FA Hayek

23. “Chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội đã giết nhiều người hơn tất cả những cuộc chiến tranh trong thế kỷ 20 cộng lại.” – Khuyết danh

24. “Chủ nghĩa tư bản không thể tồn tại nếu không có tự do, trong khi chủ nghĩa xã hội không thể nào tồn tại nếu cho phép tự do.” – Milton Friedman

25. “Vũ khí đã giết người nhiều nhất trong lịch sử nhân loại là chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội.” – Khuyết danh

26. “Nếu muốn thấy sự khác biệt giữa chủ nghĩa tư bản và cộng sản, hãy so sánh giữa Bắc và Nam Hàn.” – Khuyết danh

27. “Hãy nhìn bao nhiêu người từ xứ cộng sản bất chấp cái chết để vượt biên qua xứ tư bản, nhiêu đó cũng cho chúng ta nhân loại đã bình chọn ra sao.” – Milton Friedman

28. “Đảng Cộng Sản Việt Nam đã hy sinh hơn 2 triệu người dân Việt Nam để thành lập chế độ cộng sản. Nhưng cuối cùng họ lại dùng chủ nghĩa tư bản để làm giàu. Vậy 2 triệu người Việt Nam đã chết để làm gì?” – Dennis Prager

29. “Chủ nghĩa tư bản không hoàn hảo, nhưng nó là hệ thống tuyệt vời nhất trong lịch sử nhân loại.” – Milton Friedman

30. “Phải mất một thời gian tôi mới nhận ra được rằng chủ nghĩa xã hội không hơn gì một giấc mơ đẹp; rằng tự do quan trọng hơn bình đẳng; rằng nỗ lực đạt được bình đẳng sẽ làm nguy hại tới tự do; và rằng, nếu tự do bị mất, bình đẳng thậm chí là cũng sẽ không còn cho những kẻ mất tự do.” ― Karl Popper

 

Ku Búa dịch

Kẻ sĩ thời nay so với kẻ sĩ thời xưa

Featured image: Peer Into The Past

 

Thấm thoát vậy mà cũng đã gần tròn 40 năm ngày “giải phóng” miền Nam. Bốn mươi năm thiển nghĩ cũng đã đủ dài nhưng sao vết thương mãi vẫn không lành, vẫn rỉ máu, vẫn thấy đau xót cho quê hương, cho dân tộc mỗi dịp tháng Tư về. Bốn mươi năm dài sau ngày mà tiếng súng đã ngưng trên toàn cõi Việt Nam, vậy mà đất nước này, dân tộc này vẫn chìm đắm trong tăm tối. Số phận của con dân nước Việt ngày nay càng bi đát hơn bao giờ hết, trong thì bọn nội thù tha hồ đục khoét, tàn phá quê hương, coi mạng người dân như cỏ rác, ngoài thì họa mất nước vào tay kẻ thù phương Bắc ngày càng hiện rõ. Tôi ở đây, nước Mỹ, quê hương thứ hai của tôi, cha mẹ tôi cũng ở đây, anh chị em tôi ở đây, con cái tôi cũng lớn lên nơi này nhưng lòng tôi sao mãi hoài cố hương, mãi khắc khoải về một Việt Nam tự do, công bình cho hơn chín mươi triệu đồng bào tôi nơi quê nhà? Có ai giúp giải thích dùm tôi?

Chúng ta mất nước. Phải, chúng ta đã mất nước. Một quốc gia với đầy đủ những phẩm chất, truyền thống cao đẹp cha ông để lại, với một hệ thống pháp quyền đầy đủ xét theo mọi chuẩn mực của thế giới văn minh, một xã hội mà quyền con người luôn được coi trọng, tuy còn khá non trẻ, nhưng vẫn có thể ngẩng mặt với bạn bè, kiêu hãnh với đầy lòng tự hào là con dân đất Việt, chí ít với các quốc gia trong toàn cõi Đông Nam châu Á. Một dải giang sơn gấm vóc mà tiền nhân đã đổ biết bao xương máu để gầy dựng, vì cớ sự nào lại để mất vào tay một lũ vô quốc gia, vô thần và vô nhân? Nguyên nhân thì nhiều. Các chính trị gia, các bình luận gia, các vị học giả đã viết nhiều, rất nhiều, và nói cũng đã quá đủ nhưng theo tôi thiển nghĩ chúng ta phải tự vấn và tự trách mình. Ông bà chúng mình có dạy “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân.” Bài học xương máu này phải được khắc cốt ghi tâm, truyền lại cho con cháu, mới mong có ngày chúng ta nhìn thấy quê hương được quang phục.

Với tôi, việc chúng ta mất nước nguyên nhân chủ yếu vì chúng ta đã không có đủ kẻ sĩ hay có quá ít kẻ sĩ trong chúng ta. Theo khái niệm cơ bản nhất, kẻ sĩ là người sống có trách nhiệm với chính bản thân mình, với xã hội, với cuộc đời, và với đồng loại. Thật đáng buồn khi chúng ta lại là con cháu của hai Bà Trưng, hai vị nữ lưu vì nợ nước thù nhà mà đứng lên phất cờ khởi nghĩa chống kẻ thù phương Bắc, là hậu duệ của Hưng Đạo Vương, một danh tướng đã khẳng khái tâu với vua Trần “Nếu bệ hạ muốn hàng, xin hãy chém đầu thần đi đã.” Chúng ta là con cháu của Trần Bình Trọng, “thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”, là hậu duệ của bà Triệu, “Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, đánh đuổi quân Ngô, giành lại giang sơn, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người!” Cha ông chúng ta kiêu hãnh, oai hùng trấn giữ một mảnh đất phương Nam, vậy mà con cháu chúng ta nay phải tha hương khắp nơi, tiếng mẹ đẻ cũng không biết có còn gìn giữ cho trọn vẹn được bao lâu?

Kẻ sĩ là người sống có trách nhiệm với bản thân mình do đó kẻ sĩ không thể là người mãi sống nhờ vào người khác. Khi quân viện còn dồi dào, chúng ta đã hoàn toàn ỷ lại, từ quan đến quân. Chúng ta đã không có kế hoạch gì để có thể tự lực cánh sinh, bồi bổ cơ thể quốc gia cho cường tráng, hầu có thể thoát hiểm khi không còn ai giúp đỡ, khi bạn bè ngoảnh mặt, buông tay. Chúng ta là một quốc gia nghèo về vật chất, thiếu thốn về phương tiện, kỹ thuật vậy mà quân đội chúng ta lại lệ thuộc và rập khuôn hoàn toàn theo cách dụng quân của quân đội Hoa Kỳ, một cường quốc về kinh tế lẫn quân sự. Người lính Việt được trực thăng vận vào chiến trường chỉ sau khi pháo binh yểm trợ từ quân đồng minh đã hoàn toàn bắn phá mọi thứ thành bình địa. Tự chúng ta đã triệt tiêu tính đề kháng của chính quân nhân của mình. Người lính cần phải có khả năng hành quân trên đôi chân của họ, mang theo những quân trang, quân dụng thiết yếu, phải có khả năng sinh tồn trong hoàn cảnh ngặt nghèo như những sói, hổ, đại bàng của hướng đạo chẳng may bị lạc khỏi bày hay đàn của mình. Quân đội Mỹ hùng mạnh là thế, vậy mà hàng năm vẫn gửi quân nhân qua Thái Lan hay Mã Lai để được giúp huấn luyện các kỹ năng sinh tồn, thoát hiểm như tay không bắt rắn, uống máu rắn, trang bị cho quân nhân những hiểu biết cần thiết về du kích chiến. Vì kẻ sĩ là người sống có trách nhiệm với bản thân mình nên kẻ sĩ sẽ phải tìm ra cách sống phù hợp cho mình. Quốc sách ấp chiến lược với minh chứng đã gần như triệt tiêu toàn bộ sinh lực của bọn nằm vùng đã bị phá bỏ vì những kẻ vô mưu, bất tài, những kẻ sĩ giả hiệu.

“Ba đã làm hết sức trong khả năng và chức vụ của mình trong cuộc chiến tranh bảo vệ miền Nam. Ba buồn cho đất nước mình nhưng lương tâm Ba bình yên vì Ba đã không làm một điều gì có thể ảnh hưởng xấu dẫn đến việc chúng ta mất nước.”

Ba tôi thường tâm sự với các con khi được hỏi về ngày đen tối 30 tháng 4 năm 1975.

Làm sao chúng ta có thể mất nước nếu mỗi người chúng ta, ai cũng sống trọn vẹn với hai chữ kẻ sĩ?

Kẻ sĩ phải là người sống có trách nhiệm với xã hội. Người ta đã vin vào nguyên do gia đình trị, đàn áp tôn giáo của chế độ Ngô Đình Diệm mà kéo cả bàn thờ Phật xuống đường, mà phản thầy bán chủ cho ngoại bang chỉ vì vài đồng xanh đỏ. Người ta đã hà hơi, tiếp tay giật sập chế độ cộng hoà, để đã gần tròn bốn mươi năm đảng trị trên toàn cõi Việt Nam và để tôn giáo bị ràng đầu, buộc cổ, cúi mặt nhận lãnh ơn huệ “xin, cho” từ bọn cầm quyền vô thần. Và vì kẻ sĩ là người sống có trách nhiệm với quê hương, đất nước nên kẻ sĩ phải là người có đủ sáng suốt nhận định đúng sai. Kẻ sĩ không thể vì quyền lợi của cá nhân, của phe nhóm mà đang tâm chà đạp lên quyền lợi tối thượng của quốc gia, dân tộc. Các cuộc xuống đường, các mưu toan bẩn thỉu nhằm đánh phá nền cộng hòa non trẻ của miền Nam, giết hại những chí sĩ yêu nước, thương nòi không thể biện minh vì bất kỳ lý do gì.

Ngày xưa Judas chỉ vì ba mươi đồng bạc đã phạm tội bán Thầy của mình. Nhưng Judas rồi đã hối hận vì tội mình phạm, đem những đồng tiền máu trả lại cho các vị thượng tế “I have sinned in betraying innocent blood”, sau đó kết liễu cuộc đời mình bằng cách treo cổ tự vẫn. Thế mà đã hơn năm mươi năm sau biến cố tang thương 1963, những kẻ mà tay đã nhuốm máu người công chính Ngô Đình Diệm và bào đệ Ngô Đình Nhu, đã có ai biết nói chí ít lời tạ lỗi? Mai này khi quê hương thanh bình, tôi thiết nghĩ các thế hệ sau sẽ phải có trách nhiệm phá án oan sai “Ngô Đình Diệm và pháp nạn Phật giáo” mà cho đến hiện nay vẫn còn nhiều kẻ rêu rao, cho dù chứng cứ lịch sử đã được hoàn toàn bạch hoá, và nhân chứng lịch sử vẫn còn hiện hữu. Vì lịch sử là lịch sử, không ai có quyền bẻ cong, sự thật là vẫn mãi là sự thật, không ai có quyền bôi nhọ. Và kẻ sĩ là người công chính, nên không thể chấp nhận lịch sử bị bẻ cong hay sự thật bị bôi nhọ.

Miền Nam đàn áp tôn giáo ư? Miền Nam đã không có tự do ư? Miền Nam làm tay sai cho ngoại bang ư? Giật sập miền Nam rồi, bọn đón gió trở cờ, bọn ong tay áo, bọn khỉ dòm nhà bây giờ ở đâu khi mà anh em Hòa Hảo bị Việt cộng tra trấn, giết chết, mục sư, giáo dân Tin Lành bị bách hại, Công giáo, Phật giáo đầy những tu sĩ giả hiệu, tay sai? Bọn văn nô, bồi bút ở đâu khi mà báo chí nay bị ràng đầu, buộc tay đi theo lề phải, khi các blogger bị tù đầy chỉ vì viết nên sự thật? Bọn giết thầy, phản chủ dâng quốc gia cho kẻ nội thù nay ở đâu khi mà Trường Sa đang bị gậm nhấm dần, Tây Nguyên đã mất, hàng trăm ngàn dặm vuông biên giới phía Bắc rơi vào tay kẻ thù phương Bắc? Theo tôi, những người dám vỗ ngực xưng mình là kẻ sĩ phải có dũng khí đối diện với lương tâm của mình, chịu trách nhiệm vì những lời mình nói và những việc mình làm. Nếu chúng ta cứ mãi dối trá với chính mình, với xã hội, với con cháu chúng ta thì thử hỏi chúng ta mong đợi gì cho tương lai của quê hương, dân tộc?

Kẻ sĩ phải là người sống có trách nhiệm với đồng loại. Ông bà ta có dạy rằng “quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.” Tôi thiển nghĩ, đã là nam nhi đứng trong thiên hạ, khi nước nhà hưng thịnh, bình yên thì cố đem sự học ra mà giúp nước, nhưng khi quốc biến thì sá gì tấm thân mà không dám đền nợ nước, trả thù nhà. Ngày xưa chúng ta có danh tướng Hoàng Diệu vì không giữ được thành mà tuẫn tiết để tròn câu “tướng chết theo thành”. Trước khi chết, trong tờ di biểu, ông cắn ngón tay lấy máu viết lời tạ tội với vua Tự Đức “Thành mất không sao cứu được, thật hổ với nhân sĩ Bắc thành lúc sinh tiền. Thân chết có quản gì, nguyện xin theo Nguyễn Tri Phương xuống đất. Quân vương muôn dặm, huyết lệ đôi hàng.” Ai trong chúng ta, những người còn có chút tình với quê hương, đất nước, mà máu lại không sôi, tim không ngây ngất trước tấm gương liệt nghĩa, trung thần này?

Xưa cha ông ta anh hùng là thế, ngày mất nước chúng ta cũng chứng kiến bao tấm gương ái quốc, can trường. Ngoài ngũ hổ tướng vang danh sử sách, Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng, Chuẩn Tướng Trần Văn Hai, Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ, chúng ta há sao lại có thể quên Ðại Tá Hồ Ngọc Cẩn, người đã anh dũng chiến đấu tới cùng, không chịu hàng giặc để rồi ông bị cộng quân đem ra xử bắn nơi công cộng. Làm sao chúng ta lại không nhớ Trung Tá Cảnh Sát Nguyễn Văn Long tuẫn tiết dưới chân tượng đài Thủy quân lục chiến? Và còn biết bao tấm gương làm chói ngời cuốn quân sử và có cả những anh hùng vô danh đã ngã xuống cho quê hương vào những giờ phút sau cùng của cuộc chiến. Chúng ta cũng không thể quên những người công chính, đã sống và cũng đã chết, tròn hai chữ kẻ sĩ trong các trại tù mà Việt cộng đã dựng nên trên toàn cõi Việt Nam, giam cầm quân cán chính miền Nam dưới mỹ từ “cải tạo”, sau cái ngày gọi là “giải phóng”.

Chúng ta là con người với đầy đủ lý trí, sao lại có thể quên biết bao đồng bào, nạn nhân vô tội, đã ô nhục trong tay hải tặc, chết tức tưởi trên biển Đông hay trong các trại cấm, trên con đường vượt biên tìm tự do, tìm quyền làm người. Chính Karl Marx, cha đẻ của “Tư bản luận”, tiền đề của chủ thuyết cộng sản cũng đã viết “Chỉ có súc vật mới quay lưng lại với nỗi đau đồng loại mà chăm chút bộ lông của mình”.  Vậy mà trong hàng ngũ chúng ta có kẻ đã từng là thủ tướng, phó tổng thống lại can tâm quay đầu về hàng giặc, đón tiếp kẻ thù, lại còn buông lời thóa mạ những người đã từng đứng chung chiến tuyến. Trách nhiệm ở đâu? Kẻ sĩ ở nơi nào?

Khi nhìn tấm hình một người thương phế binh VNCH cụt cả hai chân ngồi bên mộ bạn, mắt tôi bỗng dưng thấy cay xè. Xin được gửi đến chú lời tạ ơn từ đáy lòng tôi. Vì quê hương mà chú đã mất đi một phần thân thể của mình. Nay chú lại thay mặt bao người Việt xa xứ, còn có tấm lòng với quê hương, nhưng chưa được một lần về thăm lại nghĩa trang Biên Hoà, nơi yên nghỉ của biết bao anh hùng.

Tao rót cho mầy nửa ly thôi
để nửa kia tế cáo đất trời
tế thiên hạ, tế người cùng giống …
tế tao, tế mầy, tế núi sông

— Nguyễn Thanh Khiến, Thăm mồ bạn cũ

Một người thương phế binh, cụt cả hai chân, nhưng có lẽ tâm hồn lành lặn hơn rất nhiều người trong chúng ta, những người đã vô tình hay hữu ý mà quên đi nỗi đau của đồng bào mình. Khi còn bao nhiêu người đang lầm than, đói khổ, không có tương lai, thì chúng ta, nếu còn một chút lương tri, xin đừng “áo gấm về làng”, đừng hưởng thụ trên nỗi đau của dân tộc này.

Vì đâu một nhạc sĩ mà danh tiếng có lẽ không cần bàn cãi đã từng viết “Một ngày 75, đứng ở cuối đường, loài quỷ dữ xua con ra đại dương!…” lại quay đầu về với quỷ, và tuyên bố trước báo giới “Tôi không quan tâm về thể chế chính trị. Tôi chỉ cần một quần chúng để tôi hát.” Nếu không quan tâm đến thể chế chính trị sao ông đã bỏ nước ra đi? Sao ông không ở lại trong vòng tay của quỷ sau ngày mất nước? Khi mà Việt Khang, chỉ vì lòng yêu nước còn phải chịu cảnh tù đầy, thì thử hỏi vì sao một số ca sĩ ở hải ngoại, với đầy đủ quyền tự do lựa chọn, nay lại sẵn sàng quay về bán mình? Vì danh tiếng ư? Không phải. Vì tiền ư? Có thể. Nhưng điều đáng nói ở đây là họ không có can đảm của một kẻ sĩ, dám lên tiếng xác nhận mà lại ngụy biện cho rằng họ chỉ đơn thuần muốn gặp lại công chúng yêu mến họ mà thôi. Thử hỏi nếu Việt cộng chỉ cho phép họ về Việt Nam với điều kiện họ sẽ vĩnh viễn bị giữ lại, thì “tình yêu” của họ với công chúng có đủ lớn không?

Với những người “áo gấm về làng” vì bất kỳ lý do gì, xin hãy dành vài ba phút ôn lại một vài câu trong “Hịch tướng sĩ” của Hưng Đạo Vương mà có lẽ tất cả chúng ta đã được học từ thời tiểu học. “Ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nhìn sứ ngụy đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ.” Chỉ vì nhìn thấy sứ Tàu nghênh ngang trên đất Việt mà ngài đã viết “Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm.” Vậy mà ngày nay, quý vị Việt kiều nào nếu có ghé về thăm Saigon, xin dành một ít thời gian đánh xe lên Bình Dương mà xem. Tại đây quý vị sẽ dễ dàng tìm thấy rất nhiều khu phố mà các cửa hàng buôn bán nơi đây đều trưng bảng hiệu bằng tiếng Tàu.

Tiếng Việt có chăng chỉ là những dòng chữ nhỏ ở bên dưới, cứ như phụ đề trong phim bộ vậy. Quý vị “yêu nước” có thể dễ dàng nhận ra rằng, tuy buôn bán tại khu dân cư mà đa phần là người Việt Nam, nhưng các chủ nhân người Tàu vẫn ngang nhiên, bất chấp luật lệ, chỉ niêm yết giá bán là đồng Nhân dân tệ. Đây là đất Tàu ư? Có lẽ thế.Trên toàn cõi Việt Nam bây giờ, có bao nhiêu đất là của Tàu rồi? Khi nghe Việt Khang viết “Việt Nam tôi đâu? Việt Nam còn hay đã mất?” quý vị nếu còn một chút liêm sỉ, có thấy nhục không, có thấy đau không?

Đọc những bản tin gần đây trên mạng điện toán về những thông cáo cảnh giác dân địa phương về người Việt vì người Việt hay ăn cắp, hay ăn uống tham lam tại các siêu thị ở Đài Loan, Nhật Bản hay các nhà hàng ở Thái Lan, ai là người Việt, còn một chút liêm sỉ, mà lại không thấy đau, không thấy nhục? Vì đâu nên nỗi? Việt cộng “trồng người” đó sao?

Những ngày qua khi kẻ thù phương Bắc uy hiếp, giở trò côn đồ ngay trước cửa nhà, là con dân Việt ai lại không căm phẫn, bầu máu nóng lại không sôi vậy mà bọn cầm quyền từ tổng bí thư, thủ tướng, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, đều ngậm miệng ăn tiền, cả một lũ hèn với giặc nhưng lại hung ác với dân. Sống như thế, sống chi cho chật đất? Sống như thế, chẳng thẹn với tổ tiên, non sông sao? Kẻ sĩ là người có đầy đủ lý trí để quyết định và chịu trách nhiệm việc mình làm. Chúng ta có quyền tự do lựa chọn, há sao không chọn đường sáng mà đi?

Tương lai đất nước này, dân tộc này hoàn toàn nằm trong tay giới trẻ, những thế hệ tiếp nối. Hình ảnh một cậu bé Nhật Bản đói lả nhưng từ chối được ưu tiên lãnh phần ăn trước, lặng lẽ, gắng chịu xếp hàng chờ đến lượt mình, đã dạy chúng ta điều gì? Phải chăng trẻ em Nhật Bản đã được dạy và trau dồi lòng tự trọng? Giữ lòng tự trọng đã khó, nhưng lại giữ được trong lúc nghiệt ngã, khó khăn, thì xin được nghiêng mình học hỏi. Trong những mẩu đối thoại được ghi lại bằng điện thoại của một nam sinh tử nạn trên phà Sewol, Nam Hàn, cho thấy các em học sinh đã nhường nhau áo phao, vẫn luôn nghĩ về gia đình, bạn bè, thầy cô trong những thời khắc xảy ra tai nạn. Chia xẻ là điều quí nhưng chia xẻ cho nhau sự sống thì mấy ai trong chúng ta làm được? Phải chăng trẻ em Nam Hàn đã được giáo dục rất kỹ lưỡng về cách sống có trách nhiệm với đồng loại?

Nhìn người mà ngẫm đến ta, theo tôi thiển nghĩ, chúng ta hãy cứ dạy cho con cháu chúng ta, và có lẽ cho cả chúng ta nữa, biết kính sợ Trời Đất, biết sống trọn vẹn với hai chữ kẻ sĩ. Vì khi rường cột của nước nhà là những kẻ sĩ, thì lo gì đất nước sẽ không ngàn năm thịnh trị, con dân nước Việt lại không một lần nữa được sống như những con người với đầy đủ phẩm chất phải có. Làm được như thế, khi ta phủi tay rời bỏ thế gian này, ta yên lòng nhắm mắt và ta cũng sẽ không phải cúi mặt tủi hổ khi giáp mặt tiền nhân.

 

Nguyễn Khánh Vũ

[THĐP Translation] Gặp gỡ người lập ra trang web ngầm ‘Chợ Ám Sát’

Lời giới thiệu của người dịch

Đây là một ý tưởng táo bạo và có phần cực đoan. Nhưng nếu chúng ta chỉ tập trung vào phần cực đoan của ý tưởng này thì chúng ta sẽ không nhìn thấy những tích cực mà nó có thể đem lại cho thế giới. Chợ Ám Sát là gì? Đơn giản là một nơi mà người thường có thể trả tiền cho sát thủ để ám sát một người, nhưng trong thời buổi hiện đại thì những giao tiếp và hành động đều có thể được bí mật hóa. Điều đặc biệt là mô hình nói trong bài viết này chỉ được thành lập để ám sát các cán bộ quan chức trong bộ máy điều hành chính phủ để bảo vệ tự do bằng cách làm những ai lạm quyền phải suy nghĩ trước khi hành động.

 *  *  *

Khi Bitcoin đang ngày càng trở thành một loại tiền mặt điện tử được nhiều người biết đến, loại tiền tệ crytocurrency (tiền mã hóa) này đã được chấp nhận để mua tất cả hàng hóa từ vớ đến sushi tới heroin. Nếu như một anarchist** muốn, nó cũng có thể dùng để mua một vụ ám sát.

*Người theo chủ nghĩa vô chính phủ

Tháng rồi tôi đã nhận được một email đã được mã hóa từ một người tự gọi mình bằng bí danh Kuwabatake Sanjuro, người đã dẫn tôi đến một dự án mới nhất của anh ta: Trang web Chợ Ám Sát (Assassination Market), một dịch vụ huy động vốn từ đám đông cho phép bất cứ ai đóng góp bitcoins trong bí mật tích tụ lại thành một cái giá cho cái chết của bất cứ một cán bộ chính phủ nào – tương tự như trang Kickstarter dành cho các vụ ám sát chính trị.

Dựa theo các luật lệ của Chợ Ám Sát, nếu một ai đó có mặt trên danh sách ám sát bị giết–vâng, Sanjuro hy vọng rằng rất nhiều người trên danh sách đó sẽ bị–bất cứ sát thủ nào có thể chứng minh người ấy chính là sát thủ sẽ nhận được tiền từ công quỹ đã được mọi người góp lại.

Hiện tại, tiền thưởng trên trang web này rất nhỏ, nhưng không phải là không đáng kể. Trong vòng 4 tháng trang Chợ Ám Sát đã online, 6 tầm nhắm đã được đề xuất bởi các thành viên, số tiền thưởng đã được nhận rất đa dạng, từ 10 bitcoins để ám sát Giám Đốc NSA (National Security Agency – Cơ Quan An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ) Keith Alexander, 40 bitcoins để ám sát Tổng Thống Barack Obama, 124.14 bitcoin – con số lớn nhất trang – để ám sát Ben Bernanke, Thống Đốc của Ngân Hàng Trung Ướng Mỹ và kẻ thủ số 1 của nhiều người dùng Bitcoin. Với tỷ giá hiện tại (18/11/2013), ông Bernanke có giá $75,000 (3.5 tỷ VND; 1 bitcoin bằng $600). (Giá Bitcoin tháng 11/2018 vào khoảng $5000.)

Tham vọng rùng rợn của Sanjuro còn đi xa hơn việc huy động quỹ cho các vụ ám sát chính trị. Anh ta tin rằng nếu Chợ Ám Sát được duy trì và có đủ người dùng, nó sẽ dần dần có đủ vụ ám sát chính trị để không còn ai đủ can đảm để ứng cử và cầm quyền nữa. Anh ta nói rằng anh ta muốn Chợ Ám Sát phải tiêu diệt “tất cả chính phủ, khắp mọi nơi.”

“Tôi tin rằng nó sẽ làm thay đổi thế giới theo hướng tốt hơn,” Sanjuro cho hay, anh dùng cùng một tên với một samurai vô danh trong phim của Akira Kurosawa mang tựa đề Yojimbo. (Anh ta nói rằng đã chọn tên ấy để tưởng niệm đến người đã sáng lập ra Con Đường Đường Lụa [Silk Road], tên Dread Pirate Roberts, cũng như người đã sáng lập ra Bitcoin, Satoshi Nakamoto.)

“Nhờ hệ thống này, một thế giới không có chiến tranh, không có các cuộc theo dõi bí mật, vũ khí hạt nhân, quân lực, đàn áp, dối trá về tiền tệ, và giới hạn ngoại thương sẽ sớm được thành hiện thức với cái giá là vài Bitcoin từ mỗi người. Tôi cũng tin rằng khi vài chính trị gia bị ám sát và họ nhận ra rằng họ đã thất bại trong cuộc chiến về sự riêng tư, những vụ giết người sẽ kết thúc và chúng ta sẽ đi từ từ đi đến giao đoạn hòa bình, riêng tư và nề kinh tế tự do thật sự.”

Tôi đã liên hệ Dịch Vụ Bí Mật Hoa Kỳ (Secret Service) và Cục Điều Tra Liên Bang (FBI) để hỏi họ có đang điều tra Chợ Ám Sát hay không, cả 2 đều từ chối trả lời.

Cũng như bao trang “web đen” khác, Chợ Ám Sát hoạt động trên mạng lưới bí mật Tor, một mạng lưới đã được thiết kế để ngăn chặn bất cứ ai biết được người dùng hoặc chính Sanjuro. Quyết định của Sanjuro chỉ nhận tiền bitcoins cũng để bảo vệ người dùng, Sanjuro, và cũng như bao sát thủ khác khỏi bị lộ từ những dấu vết giao dịch tài chính.

Bitcoin, tương tự, có thể được nhận và gửi mà không để lại dấu vết với nguồn gốc người dùng. Trong các điều chỉ dẫn trên trang web cho người dùng, Sanjuro gợi ý rằng nên giao dịch tiền qua các dịch vụ “rửa tiền” để bảo mật hóa bitcoin trước khi đóng góp vào quỹ ám sát.

Để chứng minh được mình là người đã thực hiện các vụ ám sát, Chợ Ám Sát yêu cầu các sát thủ tạo ra một file chữ với ngày chết của nhân vật sẽ diễn ra trong tương lai, và dùng một kĩ thuật bảo mật gọi là “hash” để chuyển dòng chữ thành những dòng ký tự đặc biệt.

Trước khi vụ ám sát xảy ra, sát thủ sẽ dấu dòng chữ đó vô dữ liệu kèm với một đóng góp 1 bitcoin hoặc nhiều hơn vào quỹ ám sát của nhân vật mục tiêu. Khi mục tiêu đã được ám sát, người đó sẽ gửi cho Sanjuro một file chữ, để Sanjuro kiểm tra dòng chữ trên file đó có đúng như như dữ liệu đã kèm theo trước khi mục tiêu bị ám sát hay không. Nếu file chữ đó hợp lệ và thành công trong việc đoán đúng ngày chết, người gửi chắc chắn là sát thủ, dựa theo logic của Sanjuro. Sanjuro nói anh ta sẽ giữ 1% của tổng số tiền trả coi như đó là hoa hồng cho dịch vụ này.

Chỉ cần đọc về hệ thống ám sát được trình ở trên thôi cũng rất có thể sẽ gây phản ứng phẫn nộ. Nhưng Sanjuro cho rằng sự phẫn nộ từ công chúng sẽ không ngăn chặn được hệ thống này. Khi nói về luân lý, anh ta nói rằng chỉ chấp nhận những mục tiêu được đề xuất từ thành viên, những người đã “dùng vũ lực tấn công người khác.” Nói rõ ràng hơn, chỉ những người mà luật pháp không thể ngăn chặn được bởi vì nó đã quá lũng đoạn và những nạn nhân không còn cách nào khác để trả thù trừ cách thức ẩn danh này.”

Cho dù bỏ qua vấn đề đạo đức, có phải một hệ thống cho phép người dùng bitcoin quyền lực để tiêu diệt những lãnh đạo đã được bầu nghe giống như một nỗ lực để phá tan chế độ dân chủ? “Dĩ nhiên, giới hạn hóa dân chủ là lý do vì sao chúng ta có hiến pháp (Mỹ),” Sanjuro đáp lại.

“Một lãnh đạo được số đông bầu chọn không làm cho tính chính danh của vị lãnh đạo đó nhiều/cao hơn tính chính danh của nạn nô lệ. Với chợ ám sát này, các động lực cân đối hóa của chủ nghĩa tư bản cũng có cơ hội để tham gia chính trị nữa. Một bitcoin là một lá phiếu để bác bỏ một bộ luật bạn không thích.”

Sanjuro không phải là người đã sáng lập ra mô hình này. Ý tưởng này xuất phát từ phong trào ‘cypherpunk’ của giữa thập niên 1990, khi những huynh đệ của phong trào muốn dùng phương pháp bảo mật để làm giảm quyền lực chính phủ đưa nó lại cho các cá nhân. Cựu kỹ sư của Intel và người sáng lập ra ‘Cypherpunk Mailing List’ Tim May đã cho rằng những bức điện thư bí mật không thể đọc lén và loại tiền điện tử bí mật sẽ dẫn đến một chợ ám sát trong cuốn sách Cryptoanarchist’s Manifesto năm 1992.

Vài năm sau, một cựu kỹ sư của Intel tên Jim Bell đã đề xuất một hệ thống tài trợ các cuộc ám sát bằng những quy góp bảo mật và vô danh trong một bài văn tên Assassination Politics. Hệ thống mà anh đã diễn tả cũng tương tự như của Sanjuro, qua những dụng cụ ẩn danh như Tor và Bitcoin, nhưng thời đó cả hai công cụ này vẫn còn nằm trên lý thuyết. Như Bell đã viết:

“Nếu như 0.1% của dân số, hoặc 1 trong 1000 người, sẽ trả $1/người để ám sát một cán bộ công chức nào đó, cái giá để ám sát 1 người tính ra chỉ $250,000. Hơn nữa, hãy tưởng tượng một ai đó muốn nhận tiền thưởng có thể nhận được nếu anh ta chắc chắn sẽ không bị lộ mặt, và có thể nhận tiền thưởng mà không cần gặp gỡ, hoặc nói chuyện với bất cứ ai mà có thể nhận ra anh ta. Ẩn danh tuyệt đối, bí mật tuyệt đối, và an ninh tuyệt đối. Cộng với công nghệ cho phép người ta được nhận tiền thưởng dễ dàng và đảm bảo, điều này sẽ làm cho việc trở thành một chính trị gia trở thành một nghề nghiệp cực kì nguy hiểm. Có khả năng rất cao không ai trừ “thị trưởng của một địa phương nhỏ” sẽ muốn giữ chiếc ghế của mình.”

Vài năm sau Bell đã bị ngồi tù vài năm với tội trốn thuế* và theo dõi một điệp viên quốc gia, và đã được thả trong tháng 3 năm 2012. Khi tôi liên lạc với anh ấy bằng email, anh ta đã từ chối dính líu tới bất cứ một hoạt động nào trong Chợ Ám Sát của Sanjuro và đã từ chối bình luận về nó.

*những người theo chủ nghĩa tự do (libertarianism) hoặc chủ nghĩa vô chính phủ (anarchism) cho luận rằng, thuế là cướp.

youtube https://www.youtube.com/watch?v=90oA3dZJWCk

Sanjuro nói rằng anh đã biết đến ý tưởng của Bell lâu rồi. Nhưng chỉ bắt đầu thực hiện vào mùa hè năm ngoái khi Edward Snowden đã tiết lệ những hoạt động theo dõi bí mật của NSA.

“Bị ép buộc phải thay đổi những ký ức tốt đẹp trong khi sử dụng internet, tất cả những giây phút gần gũi với những người tôi yêu thương, với những người tôi không thích nghe lén, phân tích những cuộc đàm thoại, đó chính là cảm hứng của tôi để bắt đầu nhiệm vụ này,” anh viết. “Sau một tuần nói thầm ‘tất cả bọn họ phải chết’ mỗi lần tôi đọc báo, tôi quyết định phải làm cái gì đó. Đây là sự cống hiến của tôi cho mục đích đó.”

Chợ Ám Sát không phải là dịch vụ đầu tiên để huy động những cuộc ám sát bằng bitcoin. Những trang giấu tên của Tor như Quick Kill, Contract Kill và C’thulhu đều bán dịch vụ ám sát để lấy tiền bitcoin. Nhưng không một trang nào trong số đó đã trả lời liên lạc của tôi, và tất cả đều yêu cầu trả tiền trước, cho nên những trang đó có thể là lừa đảo.

Và làm sao thành viên của Chợ Ám Sát biết được đây không phải là một vụ lừa đảo tương tự? “Bạn không biết được,” Sanjuro thừa nhận. Nhưng anh ta cho rằng nếu đây là một vụ lừa đảo, đây sẽ là một vụ rất khó và nguy hiểm, khi hành động đe dọa Tổng Thống Mỹ là một tội hình sự.

Trừ những việc đó, “tôi có thể đính chính,” Sanjuro viết.

“Tôi sống một cuộc sống rất thoải mái, nhưng cũng giống như cuộc sống của một Spartan, và điều duy nhất làm tôi đau đớn là những cuộc tấn công ngày càng nhiều vào tự do tôi đang tận hưởng hàng ngày, nhất là sự riêng tư của tôi. Tôi không thể nào mua cái đó được bằng tiền, nên tôi không cần phải lừa gạt ai. Tôi không muốn gì hơn ngoài thấy dự án này thành công, bằng cách thấy vài chính trị gia chết đi.”

Anh ta nói thêm, cũng như các cypherpunks thế hệ trước, anh ta đặt niềm tin vào các thuật toán mật mã để qua mặt chính phủ. “Với mật mã, nhà nước, hay bất cứ công ty bảo vệ nào, đều sẽ trở nên lỗi thời…tất cả những hoạt động nào mà có thể biến thành thông tin sẽ nằm ngoài bàn tay của chính phủ, hoặc mất cứ ai trừ những người trong cuộc,” anh ta nói.

“Tôi là một crypto-anarchist,” Sanjuro kết luận. “Chúng ta có một tương lai tươi sáng ở phía trước.”

Tác giả: Andy Greenberg
Biên dịch: Ku Búa
Hiệu đính: Ka Ka

 Featured image: Forbes

Tôi cho rằng xã hội này tuy không thối nát nhưng cũng tồi tàn lắm rồi

Featured image: dans

 

Xin chào các Admin và các thành viên của Triết Học Đường Phố. Tôi đang là 1 sinh viên của Đại học Bách khoa Hà Nội. Thời gian vừa qua tôi rất tích cực theo dõi các bài đăng của Triết Học Đường Phố cũng như các ý kiến của các thành viên, nhưng nhìn chung thì chưa thấy ai có cùng tư tưởng với mình cả nên tôi muốn đăng lên đây để chia sẻ suy nghĩ của mình với mọi người mong sẽ có người đồng chính kiến.

Nhìn chung thì các Admin và các thành viên đều có ý kiến trái chiều về tình hình XH Việt Nam hiện nay, nhưng dù xuôi chiều hay trái chiều thì đều có những thành phần tiêu cực comment toàn những câu tục tĩu, thiển cận thể hiện trình độ nhận thức rất kém, cái nhìn phiến diện không khách quan. Tôi tin những thành phần này cũng chẳng làm nên chuyện lớn được.

Về phần tôi, hiện tại đã được 21 tuổi, ít trải sự đời nhưng cũng có những suy nghĩ riêng, những chính kiến về XH này. Tôi cho rằng XH này tuy không phải là thối nát nhưng cũng tồi tàn lắm, và tôi không tin tưởng vào XH này, không tin tưởng vào bộ máy nhà nước này, không tin tưởng tương lai chúng ta sẽ có một XH tốt đẹp. Tôi xin giải thích suy nghĩ của tôi.

Chúng ta đang sống dưới một thể chế chính trị độc quyền. Khi chúng ta học tiểu học, chúng ta “bị” vào đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh. “Bị” vì lúc đó chúng ta chả biết gì cả, các cô bảo vào thì cứ vào thôi, ai không vào sẽ bị cô nói khó dễ, tuy không phải thẳng thắn ép buộc nhưng đủ để học sinh hiểu là phải vào. Lớn hơn chút chúng ta “bị” buộc vào đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, tiền thân Đảng Cộng sản. Ở độ tuổi này chúng ta cũng chưa có nhận thức được về XH, chưa hiểu được về chính trị nhưng chúng ta vẫn được “dạy” là “tin tưởng tuyệt đối vào Đảng”, “trung thành tuyệt đối với Đảng”. Thật vô lý, không có mối quan hệ nào là tuyệt đối cả, và chúng ta cũng chưa đủ trưởng thành mà họ đã bắt chúng ta phải gia nhập họ, trung thành họ, tin tưởng họ.

CHÚNG TÔI PHẢI CÓ CHÍNH KIẾN RIÊNG, LÝ TƯỞNG RIÊNG CỦA MÌNH. Các cơ quan Lập pháp, Hành pháp, Tư pháp cũng vậy đều đặt dưới quyền lãnh đạo của Đảng. Đảng lãnh đạo tất cả, điều hành tất cả, quy định hệ tư tưởng chung cho tất cả nhân dân, đó là điều tôi không chấp nhận. Độc quyền sẽ dẫn đến tệ nạn tham nhũng.

Bố tôi làm thuỷ lợi ở Hợp Tác Xã, chăm lo nguồn nước phục vụ cấy hái, lương cả năm tính ra chỉ 3tr, phải chăn nuôi mới có nguồn thu. “Bọn chúng” bảo bố tôi phải chia cho chúng một nửa số lương đó, bố tôi quyết không chịu. Mỗi khi chúng đến thăm trang trại nhà tôi thì lại vòi vĩnh, đòi ăn con nọ, con kia, tin tôi đi, bọn chúng khéo miệng lắm, “anh em tiếc gì nhau con gà con vịt”, “ sống với nhau ở tình người, ở lương tâm chứ đâu vì tiền bạc.”

Bây giờ tôi không tin có cán bộ nào là không tham nhũng cả, nếu có cũng sẽ bị đào thải. Nếu có người phủ định tôi rằng: “Không có Đảng thì mày chả có được ngồi ăn rồi gõ phím như bây giờ đâu,” “không có Đảng thì bây giờ đất nước vẫn còn làm nô lệ cho Mỹ.” Tôi xin phản biện: Đúng là Đảng đã từng lãnh đạo nhân dân chiến thắng bọn xâm lược là Pháp và Mỹ, tôi công nhận, tôi tôn trọng điều đó, tôi không phủ nhận nhưng điều đó không có nghĩa là Đảng cũng sẽ là một tổ chức lãnh đạo tốt trong thời bình, không có nghĩa là Đảng sẽ đưa nền kinh tế VN phát triển vượt bậc.

Khi chiến tranh thì tất cả những người yêu nước đều một lòng cống hiến cho đất nước, sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo vệ Tổ quốc, nhưng đến khi thời bình, có người lại cất luôn cái lòng yêu nước đi, nghĩ rằng đất nước phải bù đắp cho mình, đặt cái tôi cá nhân lên trên lợi ích Xã Hội. Đất nước đã có những chính sách ưu đãi và đền đáp họ nhưng họ lại lạm dụng sự ưu đãi đó để làm lợi cho bản thân. Những người tôi cho là đáng kính trọng như Bác Hồ hay đại tướng Võ Nguyên Giáp đã mất và tôi không còn tin tưởng những người lãnh đạo hiện tại có đủ tài đễ dẫn dắt đất nước như họ.

Đất nước này không trọng dụng nhân tài

Đi xin việc ở cơ quan doanh nghiệp nhà nước đều phải dung tiền để chạy, nếu là con ông cháu cha thì mất ít tiền hơn chút. Môi trường làm việc không có tính cạnh tranh, không có sự cống hiến, những kẻ không có năng lực lại điều hành những tổ chức kinh tế quan trọng của nhà nước. Nhưng nhân tài khi đi ra nước ngoài thường không muốn trở về, tôi nghĩ nguyên nhân cốt lõi là họ chán ghét XH này, không có niềm tin vào XH này vì nếu họ thực sự tin tưởng đất nước này thì họ sẽ trở về cống hiến cho đất nước, làm trong những công ty tư nhân Việt Nam để đảm bảo môi trường làm việc trong sạch và cạnh tranh.

XH này có nhiều hiểm nguy: tội phạm, tai nạn giao thông, bệnh tật, hay sự áp bức của các thế lực có quyền… Đó đều là hệ quả của một XH tồi tàn. Xóm tôi có một nhà buôn thuốc trắng, hằng ngày những con nghiện ra vào tấp nập công khai và an ninh khu tôi rất kém. Nhà tôi mất 4 con chó. Nếu có ai hỏi sao An ninh xã lại chúng lộng hành như vậy. Tôi xin trả lời: có lần tôi nhìn thấy An ninh xã ngồi chơi xơi nước với nhà đó, họ chơi với nhau, họ quen biết nhau thế thì nhà đó mới dám buôn thuốc.

Công an, An ninh, Cảnh sát trong mắt tôi là những kẻ hống hách, lạm dụng quyền lực, khinh người, rượu chè, cờ bạc và lăng nhăng. Được bao nhiêu trong số họ có ý chí là bảo vệ XH, bảo vệ người dân, là những người quan tâm đến từng truyện cướp giật trên xe bus, chuyện ẩu đả trong quán rượu hay ai đó bị xúc phạm về danh dự. Hay họ làm An ninh, Công an vì “ nhà tao có cơ, ra trường có người xin việc cho,” “để ngồi trên đầu kẻ khác, áp bức kẻ khác.”

Nếu có ai phản biện tôi rằng: Bạn chỉ nhìn vào những mặt tiêu cực của XH, bao nhiêu điều tốt đẹp sao không nhìn. Tôi xin trả lời: Tôi nghĩ người đó hoặc là có suy nghĩ ngây thơ, không nhận biết được XH hoặc là không dám thừa nhận XH này tồi tàn rồi. Tôi biết có những người vẫn đang cống hiến hết sức mình cho đất nước, có những đề tài, ý tưởng sáng tạo cho XH… nhưng ở đất nước này cái tiêu cực quá nhiều nó đè lấn, áp hết cái tích cực thiểu số rồi.

Khi tôi nhìn cách mọi người trong XH cư xử với nhau, tôi thất vọng. Con người trong XH này sống với nhau thiếu tình thương, vô cảm, ích kỷ. Anh em đánh giết nhau vì tranh giành gia tài của bố mẹ, có người gặp tai nạn trên đường mà không ai cứu giúp, có kẻ lợi dụng lòng tốt của người khác để mưu lợi, cấp cứu cũng phải đóng tiền trước rồi bác sĩ mới làm… Đạo đức XH ngày càng đi xuống.

Còn giới trẻ, những người chủ nhân tương lai của đất nước thì sao. Tôi thấy đa số họ không thể nhận thức được XH, họ không biết cư xử đúng mực trong cả những sự việc nhỏ nhặt của XH, vụ giàn khoan HD981 vừa qua là một minh chứng. Giới trẻ quan tâm đến những thứ phù phiếm như quần áo đẹp, xe đẹp, điện thoại xịn… để thể hiện mình đẳng cấp hơn người khác, làm sao để dụ con này lên giường chứ không phải yêu thật lòng hay kém hiểu biết về sức khoẻ giới tính. Họ chỉ biết dựa dẫm vào bố mẹ, không biết nấu cơm, rửa bát, giặt dũ, không biết tự chăm sóc bản thân, học trường gì cũng nghe theo bố mẹ, xin việc cũng nhờ bố mẹ chạy tiền, họ không biết tự lập. Một thế hệ trẻ như vậy thì tôi làm sao tin tưởng tương lại đất nước sẽ tốt đẹp hơn được.

Nếu có ai bảo tôi: Mày không thích thì sang nước khác mà sống. Tôi đáp lại: Tại sao tôi phải làm vậy chứ? Tôi phê bình XH này, tôi phê bình họ là vì muốn họ nhận ra họ còn yếu kém, họ chưa tốt, XH này chưa tốt, có như vậy mới nghĩ đến việc thay đổi, cải thiện bản thân cải thiện XH. Bạn không dám thừa nhận bạn là người như vậy à? Bạn không dám thừa nhận XH này tồi tàn à?

Đối với những suy nghĩ của các Admin THDP tôi có sự đồng tình lẫn phản đối. Tôi đồng ý là XH này cần phải cải cách, tôi đồng ý có thể con đường XHCN không phải là con đường chúng ta nên đi. Nhưng các bạn muốn ngay lập tức đất nước này phải thành lập đảng khác đi theo con đường chủ nghĩa tư bản hay ngay lập tức phải có đa đảng thì cá nhân tôi không đồng ý. Tôi tin là người dân VN chưa sẵn sàng cho việc đó, người dân VN chưa đủ nhận thức cho việc đó. Các thế lực thù địch sẽ lợi dụng người dân để khiến cho nước ta trở nên tệ hơn.

Chỉ một chiếc dàn khoan thôi đã làm cả nước phải loạn cả lên thì đủ biết nhận thức người dân còn kém thế nào rồi. Nhưng không vì thế mà chúng ta ngại thay đổi, không vì thế mà chúng ta không dám thay đổi. Đọc bài viết nào đó của Nah Sơn tôi thấy bất bình. Vì tôi không chấp nhận những lời lẽ tục tĩu như vậy, dù gì Đảng CS cũng đã có công đánh đuổi ngoại xâm, đưa nước ta trở thành độc lập thì bạn cũng nên tôn trọng Đảng. Và tôi không đồng ý việc nhờ Mỹ giúp chúng ta cải cách, việc tự do sở hữu vũ khí.

Với nhận thức hiện tại thì chỉ có xảy ra bạo loạn bắn giết nhau khắp đất nước này mà thôi. Hơn nữa tôi không tin Mỹ, chẳng có việc ai giúp không ai cái gì cả, Nga, TQ từng giúp ta đánh Mỹ và cũng họ cũng lấy đi không ít tài nguyên của chúng ta, còn Mỹ lại là một kẻ tham vọng mưu mô.

Nhưng tôi không thể phủ nhận tôi muốn XH VN được như XH Mỹ, tự do bình đẳng bác ái, tôi muốn VN mạnh được như Mỹ, mạnh đến mức có thể xâm lược nước khác chứ đừng nói đến bảo vệ lãnh thổ. Nên bạn nào có suy nghĩ tiêu cực về Mỹ thì cũng nên xem lại nhé.

Về nguyên nhân, tôi xin chia sẽ suy nghĩ của mình như thế này: Nguyên nhân cốt lõi là ở bộ máy nhà nước, là những con người lãnh đạo, họ kém tài kém đức để dẫn dắt đất nước. Tôi nghĩ trước hết muốn thay đổi đất nước chúng ta cần phải cải cách giáo dục. Một nền giáo dục khách quan thông thái để thay đổi nhận thức giới trẻ đất nước. Muốn nâng cao nhận thức giới trẻ hiện nay thì cách tốt nhất là từ giáo dục. Dạy họ hiểu về lý tưởng của chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa tư bản, dạy họ hiểu về quyền lợi nghĩa vụ bản thân với đất nước, dạy họ có chính kiến và lập trường vững vàng.

Sau một thời gian khi nhận thức thế hệ trẻ đã được cải thiện thì hãy để họ chọn lựa con đường phát triển cho đất nước (rất có thể là đa đảng). Lúc này chúng ta không sợ kẻ thù lợi dụng họ để làm loạn đất nước vì họ đã biết nhận thức về XH, về lòng yêu nước. Và có thể VN sẽ bắt đầu phát triển thịnh vượng, bền vững, chúng ta sẽ có 1 XH tốt đẹp hơn. Nhưng vấn đề đặt ra là làm sao để những người lãnh đạo dám thừa nhận sai lầm và ai sẽ là người dám cải cách đất nước giống như Thiên Hoàng Minh Trị của Nhật Bản?

 

Tuổi Trẻ, gửi cho THĐP

*Bài viết không nhất thiết thể hiện quan điểm của THĐP

Khi ai đó chửi tôi phản động, tôi như nhìn thấy chính mình của 7 năm về trước

Featured image:  | Fade |

 

 

Khi đọc những dòng comment của những cô bé cậu bé chửi mình là “phản động”, tôi như nhìn thấy chính mình của 7 năm về trước. Tôi không còn lòng dạ nào để trả lời bọn nó, những đứa em chưa mở mắt nhìn đời.

Tôi chợt nhớ về gia đình mình dạo ấy – bảo bọc tôi như trứng nước trong nhà, xa chính trị và xa rời xã hội. Thứ tôi biết là Cách Mạng vinh quang, là ơn Bác, ơn Đảng đã dày công dìu dắt. Tôi chửi tất đứa nào chống Đảng, chống Cách Mạng và hỗn hào với Bác.

Tôi ra trường đi làm cho doanh nghiệp, theo giám đốc tiếp các đoàn kiểm tra. Nào vệ sinh môi trường, nào bảo hộ lao động, nào thuế má, nào phòng chống cháy nổ….Mỗi đoàn hai ba người, mỗi người một phong thư. “Không đưa không được” là câu mà giám đốc cứ lập đi lập lại. Trong khi anh em văn phòng, thợ máy, thợ sơn yêu cầu tăng lương thì chỉ nhận được câu “Công ty khó khăn.” Thế đấy!

Rồi tôi cũng xin được học bổng du học khoảng 1 năm sau khi đi làm. Hai năm học chưa có lần nào tôi phải góp tiền “bồi dưỡng” giảng viên như thời ở Việt Nam, dù lúc ấy tôi học không tệ chút nào. Tôi đi làm, cần mẫn tỉ mỉ, được đề bạt làm trưởng nhóm, được tăng lương sau 6 tháng. Thế là tôi lại làm hăng hơn nữa. Những lần tôi đi làm thủ tục, giấy tờ không có ai đề nghị tôi đưa ra đồng nào để giấy tờ nhanh hơn. Hầu hết các loại giấy đều được giải quyết trong một buổi, lâu nhất cũng chỉ 1 tuần. Vì sao?

Ở cái nước mà ngày trước cứ nhắc tới là nghe nói bị khủng bố, bạo loạn suốt ngày này tôi chỉ thấy người ta chăm sóc từng li từng tí đến mỗi một trường hợp trẻ khuyết tật, chăm sóc đến tận răng từng con chó con mèo. Giá mà ở nước tôi người ta cũng chăm sóc người già, người bệnh như thế. Tại sao giữa nghe nói và chứng kiến nó lại khác đến vậy?

Tôi thường trầm tư nghĩ về Việt Nam mình, tôi đọc những tờ báo mạng tiếng Việt. Nay phanh thui ông xã này, mai phanh thui ông tỉnh nọ. Chỗ thì tai nạn giao thông, chỗ thì thanh niên chém giết vì những lý do ất ơ. Có chuyện gì đang diễn ra ở đất nước bình yên của tôi vậy? Tôi điện về cho gia đình, bố mẹ kêu tôi ráng sống tốt, cố gắng nhập tịch để còn bảo lãnh cho em tôi qua cùng…Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Bố nói rằng xã hội bây giờ loạn lắm, ra đường phải dòm trước ngó sau, bị cướp giật, bị chặt tay cướp xe lúc nào không biết. Họ nói làm việc với chính quyền lúc nào cũng phải xì tiền. Tôi hỏi sao không tố cáo? Họ nói tố cáo cũng không thay đổi được gì, chỉ chuốc họa vào thân. Thằng này bị kỷ luật thì thẳng khác thay thế nó cũng vô đó.

Cái xã hội nước tôi nó tù túng như vậy sao? Sao ngày trước không ai nói cho tôi biết điều đó? Tại sao? Họ cho tôi đi du học là để tôi được yên thân bên này chứ không muốn tôi trở về nữa. Thế rồi tôi đọc được bài Du học, đi đi đừng về trên Triết Học Đường Phố…còn có bao nhiêu người như tôi và tác giả bài viết ấy?

Tôi muốn thay đổi xã hội VN, tôi muốn xây dựng quê hương mình phải tốt như nước người ta. Thế rồi tôi tìm hiểu về chính phủ và cách vận hành của chính quyền. Tôi nhìn thấy sự khác biệt, tôi đọc báo chính trị và quan tâm đến những cuộc đấu đá của các Đảng phái để dành quyền lực, đọc về những tin tức Đảng này tố Đảng kia thiếu minh bạch trong bầu cử, trong điều hành. Các Đảng kèn cựa nhau từng chút một. Đảng cầm quyền luôn phải giữ mình thật “sạch” để lấy lòng dân. Cho đến lúc đó tôi mới biết chính trị nước người ta khốc liệt như thế nào, vậy mà mấy năm sống ở đây tôi chẳng để ý gì.

Nhưng có một điều tôi vẫn chưa hiểu là vì sao họ lại đấu sống đấu chết để tranh dành làm gì? Họ có lợi gì? Tôi không hiểu. Nhưng tôi muốn chia sẻ những điều đó. Ấy vậy mà khi nói đến đa Đảng với những người tôi quen, với bạn bè thì ai cũng phản đối. Họ bảo tôi bị Việt Tân mua chuộc, họ bào tôi “phản động”. Tại sao vậy??? Ai đó cho tôi câu trả lời được không?

Những ngày nay tôi thường vào THDP đọc, tôi nhận thấy đâu đó những suy nghĩ tương đồng với mình. Họ cũng giống tôi, có nhiều người giống tôi. Tôi muốn tham gia với họ.

Xém tí là tôi quên, quên những đứa đàn em đang tuổi học sinh ngày ngày thể hiện lòng yêu nước mù quáng trên mạng. Tôi không trách chúng, tôi chỉ trách gia đình chúng. Họ cũng giống như bố mẹ tôi, biết rõ bản chất xã hội nhưng vì an toàn cho con mình mà không để chúng biết những gì đang diễn ra xung quanh. Giá mà họ “người lớn” hơn thì xã hội Việt Nam sẽ không rời vào tình cảnh như bây giờ.

 

Trần Tâm

[Truyện Ngắn] Cái nồi cơm

Featured Image: Khánh Hmoong

 

Anh cực thích cái việc đá nồi cơm. Bất kể nơi nào. Nhà anh, hay ở chỗ mà anh đến chơi, nếu nhìn thấy nó. Chẳng hiểu sao, người ta thì có biệt tài này nọ, hay ho. Người ta biết cách kiếm tiền để lo cho nhà cửa đàng hoàng, sang chảnh, quần áo bảnh bao ra đường khoe mẽ. Anh chỉ biết đi ra đi vào từ nhà trên xuống nhà dưới, từ phòng ngủ đến phòng vệ sinh. Và cái bếp nữa. Nó đập vào mắt anh hàng ngày. Cái nồi cơm chỏng chơ cũng vậy.

Trai hơn ba mươi. Chưa vợ. Anh vẫn nghèo, vẫn lông bông lang bang khắp chốn. Anh nghèo, nhưng anh không buồn. Anh chẳng thể buồn hơn được nữa. Người ta buồn mãi cũng thừa. Anh chỉ hơi nghĩ ngợi về cái sở thích quái đản của mình. Nồi cơm trong bếp biến hình biến dạng nhìn nó đáng thương đến độ, có lần anh rơi nước mắt. Nhưng, anh lỡ nghiện cái việc đá nồi cơm rồi. Anh chỉ muốn nó đừng tồn tại, đừng há mõm chờ đợi việc đổ gạo vào nồi hàng ngày, đừng khiến nhiều kẻ vì nó mà nhiễu loạn, chém giết lẫn nhau. Lương tâm là thứ rất dễ bị tha hóa. Sự méo mó của cái nồi cơm khiến anh bận lòng đôi chút. Nó khác gì anh bây giờ?

Thi thoảng, một ông bác tốt bụng sát bên nhà, có tí chức ở phường, đánh mắt sang bảo: “mày có muốn đi đá nồi cơm không, tao xin cho mày. Kiếm tháng vài đồng tiêu vặt, lại còn được thỏa mãn sở thích.” Anh nghe cũng sướng tai. Nhưng, chỉ liếc xéo cái nồi cơm nhà mình rồi lắc đầu lảng đi chỗ khác. Anh nhớ, mỗi lần đi ngang nó, anh không tài nào chịu được. Đôi chân anh ngứa ngáy. Trong lòng anh bồn chồn réo rắt như tiếng cơm sôi, như tiếng lửa cháy dồn dập tí tách. Anh phải làm sao đá nó được một phát mới sướng chân, mới hể hả cơn cuồng loạn.

Hôm nọ ra chợ xép, cái chợ vỉa hè quen thuộc, anh thấy một bọn chuyên đá thúng đụng nia của mấy bà buôn gánh bán bưng. Bỗng dưng, anh thích cái cảm giác đó ghê gớm. Vậy là, anh quyết định về nhà chọn cái nồi cơm của mình để làm đồ chơi, để tập dượt. Anh thấy họ ra uy thấy gớm. Anh muốn thử cái xem cảm giác kễnh mặt lên với thiên hạ nó ra sao. Dù chỉ là cái nồi cơm ở xó bếp nhà mình.

Thức dậy, việc đầu tiên của anh tất nhiên là vào nhà vệ sinh. Nhưng, muốn đến địa chỉ đó anh phải đi ngang cái bếp xập xệ. Nhà người ta, bếp treo trên kệ, trên bệ. Nhà anh, bếp cũ mèm buồn hiu một màu tro xám ngoét, lạnh toen toét. Anh nhìn rất ngứa mắt. Mặc dù nếu không có nó, anh chẳng thể nào chịu nổi sự dấm dẳng, gắt gỏng của cái bao tử mỗi lần lên cơn đói.

Sáng nay, anh vẫn đi ngang qua đó, vẫn liếc mắt nhìn xem nồi cơm nằm ở đâu. Mẹ không dậy sớm như mọi lần, loay hoay ngồi nhóm lửa. Bếp đã lạnh lại càng lạnh hơn nữa. Anh nghe tiếng thở nặng nhọc của mẹ, những cơn ho đứt đoạn. Anh bất giác nghĩ đến lời của bác hàng xóm hôm nọ. Cái nồi cơm méo mó mẹ đã vứt vào xó nhà sau nhiều lần nhắc nhở mà anh không tỉnh ngộ. Anh không còn gì để đá nữa. Anh lặng lẽ bước vào phòng vệ sinh, rồi bước ra, nhẹ nhàng dợm chân đến bên giường mẹ. Tiếng thở đã đều đều trở lại. Anh xuống bếp và bắt đầu mồi lửa. Ngoài cánh cửa có một cơn mưa. Ngoài cánh cửa có một cơn giông. Ngoài cánh cửa có một bầu trời mùa đông lạnh buốt.

Anh quyết định nhận việc ở bộ phận môi trường đô thị của phường. Hàng ngày anh được phân công làm nhiệm vụ chạy long nhong ngoài đường, giữ trật tự, giữ phố phường gọn gàng sạch đẹp. Những ngày đầu anh hăng hái, sốt sắng lắm. Nhưng càng về sau, anh càng có cảm giác cờn cợn trong lòng. Anh không thích đi vòng quanh phố, vòng quanh mấy cái chợ phường, mấy cái vỉa hè nữa, nhưng vẫn phải làm. Anh cần cái cái nồi cơm. Anh cần cái cần để câu cá. Anh cần nó vẹn nguyên và không chắp vá. Nhưng, thi thoảng anh lại thấy cái nồi cơm méo mó nhà mình còn đáng trân trọng hơn công việc của anh. Có bận nhìn thấy một người đàn bà tầm tuổi mẹ ngồi bán mớ rau héo bên vỉa hè. Mắt anh cay xè. Anh cho xe chạy lướt qua. Anh không tuýt còi hay lớn tiếng. Họ nghèo quá. Đời này, còn nhiều người khổ quá.

Dù sao, đó cũng là một cái nồi cơm. Anh nghĩ về cái xó nhà buồn hiu của mình. Anh nghĩ về mẹ. Anh nghĩ về những người đàn bà. Anh nghĩ về những ánh mắt găm xuống mặt đường rát bỏng, dầm dề giữa mưa và nắng dưới chiếc nón lá sờn rách. Anh nhìn phía trước, chỉ thấy sương khói mong manh, vây chặt lấy cõi người. Ở xứ này, có điều lạ kì lắm, mỗi lần ra đường anh luôn phải đội cái nồi cơm lên đầu đặng khỏi sợ bị kẻ khác đánh cắp mất.

 

Băng Khuê