15.7 C
Da Lat
Thứ Ba, 19 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 150

Khi một đất nước vắng bóng nghệ thuật

Chắc hẳn nhiều người cũng đang tự hỏi tại sao đạo đức con người và văn hóa dân tộc đang đi xuống chạm đáy như vậy? Một xã hội trọng vật chất, với ảo tưởng rằng cái gì không thể mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền! Đó là một câu nói đùa phổ biến, nhưng nó phản ánh hiện thực đầy chua xót.

Nhưng làm sao để con người không quá thiên lệch về vật chất? Chỉ có cách là kéo lại bằng thứ gọi là nghệ thuật, thuộc về tâm hồn, gần gũi với tâm linh. Không có nghệ thuật, tâm hồn rất khó để có niềm tin. Bởi vì nó chẳng biết tin vào cái gì cả! Và khi đã không có niềm tin vào những thứ vô hình như vậy, nó liền quay sang tin vào những thứ có khả năng bày ra ngay trước mắt: TIỀN!

Thật không khó để thấy các bộ phim giải trí, hời hợt được chiếu nhan nhản khắp các kênh truyền hình, hết kênh này tới kênh nọ, hết phim này tới phim kia. Họ không thấy chán! Thực sự họ không chán cốt truyện nhạt phèo đó, bởi vì họ chưa chán tiền. Cứ có phim để chiếu, trích một số cho chi phí bôi trơn, rồi thì tiền cứ tiếp tục chảy vào túi. Vậy tại sao phải đầu tư làm một phim ra hồn cho tốn thì giờ?

Không chỉ có phim, show truyền hình, âm nhạc, thậm chí quảng cáo cũng chẳng có gì đáng để xem. Show truyền hình giả tạo, âm nhạc với ngôn từ dễ dãi chẳng có gì hơn là nhạc xập xình, quảng cáo đầy rẫy những phụ nữ mướt mát đi nhỏng nhảnh trên màn ảnh. Một phô diễn của một cái gì đó nông cạn, đến nỗi mà, thậm chí không đạt được chức năng “giải trí”.

Người ta không có niềm tin nữa! Truyền hình không có niềm tin gì sâu sắc gửi cho người xem, chẳng có nhân vật nào với nhân cách lớn làm người khác phải động lòng trắc ẩn. Tôn giáo cũng mai một bởi rất nhiều những “tấm gương” nổi tiếng. Đó là chưa nói đến việc đi chùa, đi nhà thờ lại dần trở thành một hoạt động phong trào. Họ nào biết, Chúa hay Phật, thánh thần chẳng bao giờ xuất hiện ở những nơi ồn ào, náo nhiệt đó.

Nhưng không chỉ có truyền hình. Mạng lưới internet cũng bị ô nhiễm trầm trọng. Các hiệu sách cũng bị lợi nhuận hóa. Đầy rẫy những cây bút tầm thường dễ dàng “phù một phát”, nổi tiếng! Tôi đã từng thử cố gắng đọc xem họ nói gì, nhưng rồi những con chữ cứ kéo nhau loãng dần trong trí óc. Tất cả tác phẩm “dễ nuốt” hay “hot” ở nhà sách đa số được trưng bầy trước mắt người xem. Còn những quyển sách hay, thì hầu như không tái bản, mà nếu có tái bản cũng nằm ở góc kẹt đầy bụi bám nào đó. Nhưng nếu kiến thức chỉ là thứ đọc một phát hiểu ngay thì còn có ai trên đời này cần phải động não, để thấy rằng mình còn tồn tại?

Nói vậy không có nghĩa là xã hội xung quanh ta hiện nay chẳng còn gì hết. Còn chứ! Đương nhiên còn! Nhưng bao nhiêu phần trăm? Ta đâu thể nói mình thiện nếu lòng trắc ẩn chỉ xuất hiện khi thấy máu chảy thành dòng?

Có lẽ rất nhiều trí thức hiện nay đều thừa nhận là: Giá trị của xã hội đã bị đảo ngược. Không phải xuống dốc, cũng không phải đang đảo ngược, mà là đã bị đảo ngược.

Khi nghệ thuật vắng bóng, cảm xúc con người bị mờ nhạt, chai sạn dần. Chẳng có gì là bất tử cả, nên con người cũng không phải là ngoại lệ. Cây thiếu nước thì chết, tâm hồn con người thiếu cảm xúc cũng chắc chắn trở nên vô hồn. Và người ta cứ sống với sự vô hồn đó, bước đi mà không biết mình đang làm gì, thậm chí va quẹt người xung quanh không hay, vừa giẫm phải ai cũng chẳng biết.

Rất tiếc, cảm xúc không phải là thứ để nói bằng lý lẽ. Nhưng mọi người xung quanh luôn áp lực nhau bởi lý lẽ, phải trái. Như thế này là không được, như thế kia là không xong. Ai cũng biết một điều rằng: Lý lẽ là khô khan, lý lẽ là nhàm chán. Vì chẳng phải từ xưa ông bà ta đã có câu: “Hợp lý, hợp tình” hay sao? Nói đúng lý lẽ chỉ làm người ta chịu thua một lúc, nhưng làm cho họ cảm phục bằng xúc cảm, họ sẽ phục cả đời.

Nhưng chúng ta quên rồi! Dân mất lòng tin vào chính phủ, cha mẹ mất niềm tin vào sự lựa chọn của con cái, bạn bè mất niềm tin vào lẫn nhau, vợ chồng đánh nhau như cơm bữa là chuyện không hề hiếm thấy…

Hàng ngày, tôi nhìn thấy con người ta như vậy đó. Họ chẳng bao giờ sống hết mình, hay chỉ một lần hoàn toàn tin vào ai đó, mà thật ra, chính là tin vào bản năng của chính họ. Mọi người cứ rụt rè với nhau, nghi ngại và dè chừng. Tôi sẽ không để anh bắt bài tôi, tôi sẽ giữ lại chút niềm tin cho mình, tôi sẽ không bao giờ tin ai trọn vẹn nữa hết. Chúng ta cứ sống như thế, và bảo rằng: Đó là thực tại. Chúng ta dạy trẻ con theo cách đó: Đời không như là mơ. Và thế hệ đi trước lúc nào cũng bảo thế hệ đi sau là non kém, không hiểu đời.

Thực tại, chỉ đơn giản là tồn tại. Nếu 1 người trên đời này giữ nguyên lý tưởng của họ, thế giới sẽ có nghĩa là đã từng có lý tưởng đó tồn tại. Nhưng chúng ta lại quá dễ thay đổi lý tưởng của mình, bởi vì… bởi vì… chúng ta không có niềm tin.

Thế đấy! Khi một đất nước vắng bóng nghệ thuật, dân tộc sẽ mất lòng tin. Và khi mất lòng tin, xã hội này nghi hoặc lẫn nhau. Điều đó chắc là không dễ chịu chút nào, nhỉ?

Nghệ thuật có mặt ở khắp mọi nơi, không chỉ trong phim ảnh, văn học hay âm nhạc. Nghệ thuật tồn tại trong cảm xúc của loài người. Dĩ nhiên, loài người này, dân tộc này vẫn còn chút cảm xúc. Nhưng có thể, nó đang ở một dạng rất khác…

Lục Phong

Cái chết của tháng ba

Featured image:  1crzqbn

 

Con bọ ảo tưởng bị gắn vào não. Bạn có một vết sẹo không dài ở phía sau gáy, bị tóc phủ kín. Vì thế chẳng ai có thể phát hiện ra. Và, hàng ngày bạn vẫn chạy nhảy, đùa bỡn, nâng bi, tâng bóng ngoài mặt đường đầy bụi. Chúng đỏ quạch như máu. Não bạn có còn thở hay chỉ phập phồng sắp nổ tung?

Nó nằm chết, chĩn chện và đầy kiêu hãnh. Bạn vô tư gọi đó là tình yêu. Nhưng, hóa ra, bạn vừa sực nhớ rằng: mình cũng chẳng khác gì nó. Chết thẳng cẳng. Chết không kịp giãy đành đạch lần cuối cùng. Chết như những mùa lãng mạn vừa được chích thuốc bảo quản để tươi lâu. Và rồi, sau ngày lễ mà theo tôi biết nó không cần thiết xuất hiện. Những giả dối tưởng chừng hết sức vụn vặt ấy đang giết chết bạn từng giờ, từng phút. Nỗi đau vẫn hoàn nỗi đau. Chúng chồng chất lên nhau, nối dài thành những bậc thang đi mãi vẫn chẳng thể nào đến nơi được gọi là nước của thiên đường.

Chúa ngự ở đâu? Phật ngự ở đâu? Các thánh thần ngự ở đâu?

Bạn mỏi gối, chồn chân, khóc ròng không ra một hột nước mắt. Bạn nhỏ bé như một con kiến trước sự vĩ đại của người mẹ anh hùng. Nhưng, chẳng phải một bức tượng bằng gạch đá vôi vữa có thể đổi lại xương máu và kí ức của người mẹ già khi bày một mâm cơm cùng với chín bát nhang giữa chiếu. Mẹ biết gì đâu? Mẹ cần gì đâu? Sự vinh danh lớn lao nhất phải chăng là ủi an nỗi niềm cô độc, là khiến cho nhiều người già như mẹ có cơm ăn áo mặc đủ đầy?

Những linh hồn xếp hàng.

Những huyệt mộ vẫn chảy máu, dù rõ ràng xương trắng chỉ còn là một nắm đất. Tôi thấy bạn cười hể hả. Tôi thấy những tháng ba rực rỡ sắc màu của nỗi đau và đang đợi ngày phán xét. Có thể niềm tin cũng đang dần chết, thực sự chết. Nhưng, thánh thần liệu có cứu rỗi được sự ảo tưởng cuồng điên không còn cữu chữa được ở xứ sở có những con lừa đang bị chuốc thuốc mê và nhảy giai điệu của thuốc lắc?

Khối kẻ đang say máu với lễ hội này kia, trước tháng ba, sau tháng ba, và tiếp theo nữa những tháng ba dài đăng đẳng, chật nghẹt, bí kẹt từng hơi thở hôi hám. Trong đám người chen chúc, giành giật xem chém giết như trò chơi rất vui và có văn hóa, bỗng dưng tôi phát hiện ra mình thật là lạc lõng. Tháng ba đáng sợ như căn bệnh ung thư đang dần dần chiếm cứ cả thể xác và linh hồn của bạn.

Hôm qua, người đàn ông ghé mua một mớ nụ hồng không nở để tặng tôi vào cuối buổi chiều khi chợ tàn, trời tối. Anh ấy bảo rằng: chỉ mười lăm ngàn mười bông, cùng với một đôi mắt ám ảnh. Tháng ba, chảy máu. Những cánh hoa vừa kịp chuyển sang màu héo úa và chết chìm dưới mặt đất toàn bùn đỏ boxit phơi xác ở cao nguyên. Tháng ba nhảy nhót như lên đồng vì nắng chồm hỗm đè nát mặt đường ở xứ mưa dầm quen thuộc.

Vài kẻ cho rằng, có thể tháng ba là thiên đường của tình yêu nơi trái đất. Nhưng, với tôi, thì tháng ba đã chết. Từ hôm qua, hôm kia. Từ năm trước, năm trước nữa. Từ khi người ta cố tình dựng nên những đền thờ vô nghĩa. Và, kể cả từ những bức rèm quá khứ chưa bao giờ được vén lên hoặc làm sáng tỏ.
Câu trả lời còn nằm đâu đó dưới huyệt mộ.

Bạn lửng lơ như quả bóng bay. Cố tình kiếm tìm nhiều hơn những sắc màu của hi vọng trên bầu trời chỉ toàn mây xám. Quả bóng bể tan. Bức tượng người mẹ khổng lồ, bỗng dưng khòm lưng xuống nhìn mặt đất, nhìn manh chiếu cũ rách có chín bát cơm và chín bát nhang cháy dở dang. Một giọt máu rớt ra từ khóe mắt bằng xi măng cốt thép. Họ vẫn nắm tay nhau cười, cụng li và chúc tụng. Tôi ước, giá như người mẹ khổng lồ ấy sẽ nằm ở cửa ngõ của biển đông, có khi trái tim mẹ được ủi an bội phần. Rằng mình: vẫn còn có ích cho đất nước. Bông hoa nào tốt tươi, đẹp rạng ngời như nụ cười của mẹ vào những tháng ba không còn nữa sắc màu u ám từ nơi các con mẹ đã nằm xuống.

Hình như có rất nhiều khói từ cánh rừng nào đó vừa mới trồng lên cách đây không lâu trong lễ mừng năm mới ở xứ sở này, đang bốc cháy vì một ngọn lửa vô tình dưới ánh mặt trời chiều đã tắt.

 

Băng Khuê

Chủ Nghĩa Dada (Dadaism) — Câu hỏi về Nghệ thuật hay một sự ngẫu nhiên ngu xuẩn?

Featured image: Marcel Duchamp, LHOOQ, 1919

 

 

Vào ngày 28/11/2010, Yoko Ono, nghệ sĩ đa phương tiện, ca sĩ, đã trình diễn bản Voice Piece for Soprano tại Triển lãm nghệ thuật đương đại tại New York. Video này của bà đã trở nên vô cùng nổi tiếng khi bị số đông giễu nhại rằng âm thanh bà tạo ra là “vô nghĩa,” “như mèo gào đực,” “ai cũng làm được”…và cho rằng những âm thanh này phát ra hoàn toàn vô thức, ngu xuẩn. Vậy tại sao khán giả tại triên lãm vỗ tay hưởng ứng? Tại sao Bảo tàng nghệ thuật New York phê duyệt tiết mục này? Đâu là ranh giới giữa nghệ thuật và một sự ngẫu nhiên vô nghĩa? Muốn trả lời những câu hỏi trên, ta cần tìm hiểu Dadaism (Chủ nghĩa Dada).

1. Nguồn gốc

Dada, cái tên như mô phỏng tiếng kêu vô nghĩa của đứa bé. Đồn rằng cái tên đã tạo thành khi những người tiên phong của chủ nghĩa cắm một con dao vào giữa quyển từ điển, một hành động phỉ báng những giá trị truyển thống. Con dao đã cắm vào đúng trang có từ Dada (tiếng Pháp: ngựa gỗ đồ chơi). Vây là một cái tên vô nghĩa để thể hiện bản chất của chủ nghĩa đã được hình thành. Vậy Dadaism sinh ra từ tư tưởng nào?

Năm 1914, Thế chiến I nổ ra khiến Châu Âu lâm vào cảnh cực kỳ rối ren. Các nghệ sĩ (phần lớn người Đức, người Pháp) đã trở về tị nạn ở Thụy Sĩ. Vốn vô cùng nhạy cảm, họ trở nên căm phẫn với xã hội Châu Âu, tin rằng chính những niểm tin truyền thống (chủ nghĩa vật chất, lý trí, thói trưởng giả) là nguyên nhân của chiến tranh và sự tàn bạo.

Từ năm 1916, nhóm nghệ sĩ gắng sức tạo ra những thứ vô lý, phi lý, đi ngược với tất cả những quan niệm thông thường trong xã hội để chế giễu chính chế độ bấy giờ với các nguyên tắc của nó. Nghệ thuật (nhất là hội họa và nghệ thuật thị giác) là lĩnh vực họ tấn công dễ dàng nhất. Nói cách khác, một cách rất mỉa mai, những người tiên phong đã dùng nghệ thuật để báng bổ nghệ thuật và các giá trị đi kèm nghệ thuật trong xã hội. Thứ nghệ thuật họ dùng làm công cụ chế giễu này được tạo ra với mục đích càng châm biếm, vô nghĩa, mang tính đả phá, báng bổ thì càng được đề cao. Phần lớn, họ tạo ra những tác phẩm Dadaism từ những kiệt tác được xã hội tôn vinh hoặc từ những vật dụng rất tầm thường có sẵn (readymade)

Dòng chảy (1917) bởi Marcel Duchamp. Ký tên Richard Mutt và gửi một cái bồn tiểu tới triển lãm của Hội đồng Họa sỹ tự do, Duchamp đã tạo ra tác phẩm mang tính cột mốc và ảnh hưởng lớn trong thế kỷ 20 (bình chọn bởi 500 chuyên gia nghệ thuật vào năm 2014). Theo triết gia Stephen Hicks, tác phẩm này mang thông điệp đả kích quan niệm nghệ thuật vốn có một cách rõ ràng: Nghệ sĩ là chỉ là người góp nhặt, mua hàng; nghệ thuật là thứ được sản xuất hàng loạt; là thứ gây cảm giác kinh tởm; và là cái mà người ta tè vào.

LHOOQ (1919) sáng tác bởi Marcel Duchamp. LHOOQ nghĩa là “Cô ấy đang có ngọn lửa tình nơi hạ bộ” (Tiếng Pháp). Với việc vẽ thêm râu cho bức Mona Lisa nổi tiếng của danh họa Leonardo Da Vinci, đặt lại tên và đặt nó vào triển lãm, Duchamp đã có một tác phẩm đầy báng bổ, đậm tính Dada.

Những năm từ 1917 đến 1924, Dadaism, sinh ra từ tư tưởng phản chiến đã lan ra toàn thế giới, nổi trội ở những nơi như Berlin, New York, Paris, Italy, Tokyo, Zurich, Yuhoslavia,…và phát triển mạnh ở Hoa Kỳ. Những cái tên tiêu biểu nhất là Marcel Duchamp, Tristan Tzara, Picabia,…

2. Vai trò và tầm ảnh hưởng của Dadaism

Dadaism đã làm thế giới nhận thức lại về các giá trị vốn có và nghi ngờ các quan niệm vẫn được tôn vinh trong xã hội. Sự mất niềm tin sau chiến tranh đã khiến thế giới định nghĩa lại văn hóa và văn minh, mà tiên phong là những người nghệ sĩ. Chủ nghĩa Dada chính là một lời chỉ trích lớn để phỉ báng thời đại bấy giờ và mở ra cơ hội để còn người nhìn thấy chân lý.

Với tính nổi loạn và xúc phạm đến tiêu cực, Dadaism đã vẽ đường cho lối tư tưởng mới liên tục nghi ngờ cái cũ và vì thế, thúc đẩy sự sáng tạo. Dadaism là tiền để cho những trường phái nghệ thuật sau đó: Vị lai (Futurism), Lập thể (Cubism), Biểu hiện (Expressionism), Siêu thực (Surrealsim), trừu tượng (Abstract) và Hiện thực mới (New Realism). Tất cả những trường phái này đã làm nên nền Hội họa hiện đại với một quan niệm nghệ thuật cực kỳ mới.

Như vậy, Dadaism là một thứ nghệ thuật mới, đả phá truyền thống và thường dùng những hình thức thể hiện dường như “vô nghĩa”.

3. Câu hỏi về Nghệ thuật hay một sự ngẫu nhiên ngu xuẩn

Quay trở lại với Yoko Yono. Tôi cho rằng bà cũng là một người tiên phong đang thử nghiệm một trào lưu mới. Trong cảm nhận cá nhân của tôi, những tiếng hú, hét mà Yoko tạo ra thể hiện những cung bậc cảm xúc trong tự nhiên: có thỏa mãn, có kinh sợ, có hoảng hốt có dằn vặt. Tiếng thét có nhịp điệu, nhấn nhá như đay nghiến. Từng âm thanh phát ra được ngân dài và dai, lặp lại nhiều gây cảm giác hoảng loạn. Có đoạn nghe như tiếng thở đầy khoái cảm khi làm tình, có khi nghe xót xa như con thú mắc bẫy. Sự mô phỏng của Yoko cũng như Kitaro, một nhạc sĩ người Nhật, mô phỏng âm thanh nước chảy, lá kêu vậy. Chỉ có điều những âm thanh của Kitaro mang những nhiệp điệu êm dịu hợp với những hợp âm xã hội cho là hài hòa:

Hoặc nghĩ khác đi, có thể Yoko đang muốn châm biếm thứ nhạc hiện thời chứa quá nhiều quy chuẩn và luật lệ gò bó? Tác phẩm của Yoko mang đầy bản năng, sự “vô nghĩa”, những thứ là bản chất của Dadaism. Ta buộc phải chấp nhận sự tồn tại đầy mục đích của thứ nghệ thuật vô nghĩa này. Nếu thứ nghệ thuật này là dễ dàng và vô thức, tại sao chúng ta không làm mà chỉ có Yoko làm? Điểm khác biệt là Yoko đã để ý và dám khai thác những âm thanh tưởng chừng vô thức và ngẫu nhiên rồi biến chúng thành tác phẩm, những người còn lại thì không. Để ý nét thú vị của hiện thực đời thường rồi đem chúng vào trong nhận thức của cộng đồng chẳng phải luôn là cách khai thác nghệ thuật sao?

Cuộc tranh cãi liệu một tác phẩm có xứng đáng là nghệ thuật hay chỉ là một sự tình cờ theo tôi là cuộc tranh cãi cực kỳ vô nghĩa. “Nghệ thuật nằm trong mắt của người cảm nhận.” Những đánh giá về cảm quan nghệ thuật mang đầy tính chủ quan và không bao giờ có thể chứng minh. Những tác phẩm không thể mang ra đóng dấu theo kiểu kiểm duyệt theo kiểu “Có nghĩa”, “Vô nghĩa”.

Với tôi, chừng nào tác phẩm có mang một tầng ý nghĩa và hướng đến một mục đích nhất định, dù là châm biếm công kích hay mục đích gây khoái cảm đơn thuần,…thì nó có đủ phẩm chất trờ thành nghệ thuật.

 

Khánh Khánh

 

Tham khảo

  • Ảnh 1: Marcel Duchamp, Fountain, 1917
  • Ảnh 2: Marcel Duchamp, LHOOQ, 1919
  • http://en.wikipedia.org/wiki/Anti-art
  • http://www.thietketaodang.com/index.php?option=com_content&view=article&id=123:trng-phai-hi-ha-ea-ea-dadaism&catid=46:design-style&Itemid=71
  • http://arthistory.about.com/cs/arthistory10one/a/dada.htm

Giá trị của những giấc mơ

Featured image:  Zen Pencils – Terence McKenna, Trời đất yêu quý lòng can đảm

 

Mỗi đêm khi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, có những đêm tôi ngủ ngon lành một mạch từ tối đến sáng. Nhưng cũng có những đêm giấc mơ len lỏi vào trong giấc ngủ của tôi. Có những giấc mơ rất nhẹ nhàng, rất ảo mộng, nhưng cũng có những giấc mơ thực tế đến độ khiến tôi phải giật mình thức giấc, khiến tôi cứ phải trăn trở, suy nghĩ về cuộc sống thực tại. Không biết các bạn có như tôi không, có tin vào những giấc mơ không? Có rút ra được gì từ những giấc mơ đó hay không? Và thường khi bạn tỉnh dậy được một lúc thì hầu như bạn sẽ quên tất tần tật về những gì bạn đã mơ đêm qua. Duy chỉ có những giấc mơ thật sự ấn tượng với bạn mới khiến bạn không thể quên. Sau khi đọc hết bài viết này, cùng trải nghiệm những giấc mơ mà tôi đã chia sẻ, tôi mong rằng bạn sẽ nhận ra những giá trị mà giấc mơ mang lại cho bạn, từ đó thay đổi cuộc sống, góc nhìn của bạn theo những chiều hướng khác hơn.

Giấc mơ thứ nhất

Cách đây vài tuần, khi tôi ngủ tôi đã gặp ác mộng, tôi mơ thấy mình đã qua đời lúc còn rất trẻ. Khung cảnh xung quanh là hình ảnh mọi người đang đến viếng tôi, đang chiếu những đoạn phim kể về cuộc đời và sự nghiệp của tôi. Trong giấc mơ ấy tôi nghĩ rằng, cuộc đời tôi thế là đã chấm hết rồi hay sao? Tôi còn chưa kịp thực hiện những kế hoạch của mình, chưa kịp nói những lời thương yêu đến với gia đình, bạn bè, chưa kịp để lại gì cho đất nước xã hội, chưa kịp làm một thứ gì cả,…Giấc mơ đó cứ thế tiếp diễn cho đến lúc tỉnh dậy, tôi vẫn cứ ngỡ như đó là sự thật. Từ ngày giấc mơ đó đến với tôi, tôi quyết tâm thay đổi bản thân, quyết tâm lên kế hoạch cho mục tiêu và hành động, quyết tâm theo đuổi những ước mơ mà lâu nay tôi để nó xếp xó. Trước đây, thay vì dành thời gian cho những mục tiêu của mình, dành thời gian cho việc tự học, đọc sách, tôi thường lân la khắp các trang web, xem phim hay ngồi đó thẫn thờ và nhìn thời gian trôi qua một cách vô nghĩa. Tôi nghĩ rằng giấc mơ đó như một lời nhắc nhở, một cảnh báo về sự hữu hạn của cuộc đời về những tháng năm mà tôi đã không biết tận dụng để phát triển bản thân. Chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Hãy lên kế hoạch và hành động ngay lúc này chứ không phải lúc khác. Có như vậy tôi và bạn mới có thể tiến gần hơn những mục tiêu của bản thân.

Giấc mơ thứ hai

Hay một giấc mơ khác mà tôi thường xuyên thấy trong giấc ngủ của mình. Đó là viễn cảnh tương lai về một thế giới chỉ toàn máy móc, bầu trời xám xịt với hàng loạt các tòa nhà chọc trời, hàng triệu ống khói đang phun khói liên tục. Con người thì gầy xơ xác, phải liên tục làm việc, không còn thời gian để tận hưởng cuộc đời. Và trong bức tranh ấy dường như chỉ toàn màu xám và màu đen. Những màu sắc khác như vàng, xanh, đỏ, tím,…như bị “tuyệt chủng”. giấc mơ ấy khiến tôi cảm thấy ghê sợ với sự phát triển của khoa học hiện đại, với tần suất công nghiệp hóa, hiện đại hóa, đô thị hóa như hiện nay. Tôi không nói rằng khoa học phát triển là sai, công nghiệp phát triển là chưa tốt. Nhưng phát triển đến mức độ nào thì nên ngừng, cái nào nên áp dụng và cái nào không nên để giữ lại những mảng xanh cho Trái Đất, để máy móc không chi phối hết toàn bộ cuộc sống của con người, mọi người có nhiều thời gian để lắng nghe cảm xúc của mình, để tận hưởng ý nghĩa của cuộc sống. Mỗi người khi sinh ra đều có đặc quyền được sống, được tận hưởng hạnh phúc, không thể vì lợi ích của một số người, một vài quyết định mà hủy hoại đi môi trường, cuộc sống của những người khác.

Giấc mơ thứ ba

Có một lần tôi mơ thấy những người quá cố trong gia đình tôi hiện về, hỏi han và trò chuyện với tôi, kể cho tôi nghe những kỷ niệm xưa. Họ nói họ rất nhớ nhà và cảm thấy rất buồn khi phải từ giã cuộc sống quá sớm. Giấc mơ đó khiến tôi chợt cảm thấy phải trân quý gia đình nhiều hơn, dành nhiều thời gian cho gia đình, người thân và giữ lại những kỷ niệm, những ký ức đẹp về gia đình. Đúng như gia đình thường hay bảo với tôi rằng, cuộc đời này còn gì quý bằng tình thân, kiếp này có duyên chúng ta mới tụ họp lại thành một gia đình. Kiếp này gặp nhau, trở thành gia quyến của nhau mà không biết trân trọng, không biết gìn giữ, cứ để sân si oán hận chi phối cảm xúc, đánh mất đi tình cảm gia đình thiêng liêng, biết đâu kiếp sau có còn gặp lại? Và mỗi khi gặp khó khăn trên đường đời, gia đình luôn sát cánh cùng bạn, luôn bên bạn cùng bạn giải quyết khó khăn. Giữa những lo toan bộn bề của cuộc sống, đúng như ý nghĩa của nó, gia đình là nơi để bạn trở về tận hưởng sự ấm áp giữa cái giá lạnh ngoài cửa nhà.

Cả ba giấc mơ mà tôi kể cho các bạn nghe đều là ba giấc mơ ấn tượng với tôi nhất. Nó góp phần thay đổi mạnh mẽ tư duy và hành động của tôi. Còn bạn, giấc mơ nào làm bạn ấn tượng nhất? Giá trị mà nó mang lại cho bạn như thế nào? Giấc mơ đó thay đổi cuộc sống bạn ra sao? Hãy cùng nhau chia sẻ nhé!

 

Trương Thanh

Chúng ta có đang thật sự tự do không?

Featured image: Murad Hassan

 

Tôi luôn nghĩ cuộc đời của hầu hết mỗi người trong số chúng ta là những tháng ngày trầm lặng. Cũng như bao người khác, tôi luôn cảm thấy may mắn vì được sống “tự do” trong một đất nước không có chiến tranh loạn lạc. Nhưng có khi nào bạn bất chợt dừng lại và có một ý nghĩ thoáng trong đầu rằng: “Liệu chúng ta có đang thật sự tự do?”

Bạn luôn được tuyên truyền rằng bạn là công dân, bạn có quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do hội họp, tự do tín ngưỡng. Có bao giờ bạn thực sự tin rằng mình có những quyền nói trên?

Có những bài báo vừa mới đăng lên đã ngay lập tức bị gỡ xuống chỉ vì đụng chạm đến một “vị” nào đó ở trên cao và những vụ việc đó có lỡ bị phanh phui cũng nhanh chóng bị cho chìm xuồng. Gần đây tôi nghe nói có chính sách thưởng đâu mấy tỷ đồng cho những người phát hiện tham nhũng, nếu bạn thực sự tin vào những điều đó, tôi khuyên bạn nên thử.

Có bao giờ bạn thắc mắc tại sao những phiên tòa xử các đối tượng “Lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước” luôn được xét xử kín, cấm công chúng và báo giới cũng như luôn được tuyên án rất nhanh chóng?

Có bao giờ bạn thắc mắc về lí do tại sao những cuộc biểu tình về bất cứ vấn đề gì, dù ở quy mô lớn hay nhỏ luôn bị cấm bởi lực lượng an ninh? Đừng nói là biểu tình chống chính quyền, bây giờ bạn chỉ cần cầm tấm bảng đề chữ “Tôi không thích ông X Chủ tịch UBND phường Y” đứng trước tòa nhà UBND phường thôi thì bạn đã có thể gặp rắc rối. Nếu bạn không tin, tôi khuyên bạn nên thử.

Thời gian gần đây có phong trào “Tôi không thích Đảng Cộng sản Việt Nam”, có nhiều người nghĩ rằng có một tổ chức nào đó đứng đằng sau mua chuộc những người này. Tôi nghĩ rằng việc thích hay không thích cái gì đó là quyền của mỗi người, đâu cần người khác phải cho bạn cái gì đó thì bạn mới quyết định thích hay không thích. Họ đơn giản chỉ là những người dám nói ra những điều mình không thích, chỉ thế thôi.

Có bao giờ bạn thắc mắc tại sao trong một số những giờ giảng trên lớp thầy cô phải tắt micro và nói nhỏ khi nói những chuyện liên quan đến chính trị hay những vấn đề nhạy cảm? Và thầy cô cũng không quên nhắc các bạn đừng nói chuyện đó với bất cứ ai, vì tất nhiên là bạn và thầy cô của mình có thể sẽ gặp phải rắc rối. Mà dĩ nhiên tất cả chúng ta đều biết những điều đó là sự thật chứ không phải là một điều gì đó mà thầy cô bịa đặt ra để nói.

Có bao giờ bạn thắc mắc tại sao những người theo đạo Công giáo lại bị hạn chế vào ngành công an theo một đạo luật bất thành văn? Việc bạn tìm thấy được một chiến sĩ công an nào đó có chức vụ cao theo đạo Công giáo khó như việc tự nhiên tìm thấy một nam sinh trong trường học dành riêng cho nữ sinh vậy.

Vậy thì sự thật đang ở đâu?

Có khi nào bạn thắc mắc tại sao những kẻ đánh bom liều chết Taliban lại điên khùng liều mạng chết một cách mù quáng như vậy không? Sự thật thì những kẻ đánh bom liều chết vốn là những đứa trẻ bị bắt cóc từ khi còn rất nhỏ, từ khi chúng chưa nhận thức được thế giới xung quanh. Sau khi bị bắt cóc, chúng sẽ được ở trong một khu vực hoàn toàn cách ly và được dạy về những điều mà chúng cần được dạy theo định hướng của Taliban. Dĩ nhiên là bọn trẻ tin theo vì chúng đâu có một nguồn khác để tham khảo và đối chiếu xem đâu mới là điều đúng đắn. Và cuối cùng, cho tới khi chết, chúng vẫn nghĩ rằng điều mình làm là đúng.

Bạn có thấy có sự liên quan giữa chúng ta và những kẻ đánh bom liều chết Taliban? Từ khi sinh ra, chúng ta được dạy những điều mà “họ” muốn chúng ta được dạy. Những thông tin hay kiến thức mà bạn được dạy hay được biết không phải lúc nào cũng là đúng mà chính xác nó chỉ là những điều mà họ “cho phép” bạn được biết và nó hoàn toàn bị kiểm soát. Bạn không có nguồn thông tin khác để đối chiếu và tin chắc rằng những điều bạn biết là đúng, là sự thật. Và rồi khi có một người nào đó đến và cho bạn biết một điều gì đó ngoài hiểu biết của mình, bạn cho rằng đó là những điều bịa đặt.

Giả sử từ xưa đến nay có một người mà bạn vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng vì những đức tính tốt của người đó. Rồi một ngày bạn nghe một số người nói những điều cực kì tồi tệ về người đó mà bạn không thể nào tin là người đó có thể làm. Vậy việc tiếp theo bạn làm sẽ là tiếp tục sùng bái người đó và chỉ trích những người nói xấu về người đó hay bạn sẽ tìm hiểu xem liệu nó có đúng sự thật?

Có một nhà khoa học từng hỏi Đức Đạt Lai Lạt Ma rằng: “Nếu có một ngày nào đó có những thành tựu khoa học làm bằng chứng và phản bác lại những đức tin vốn có và vững chắc từ trước đến nay của Ngài thì Ngài sẽ làm thế nào?”  Sau một hồi lâu suy nghĩ, Đức Đạt Lai Lạt Ma trả lời rằng:

“Nếu thực sự có một ngày nào đó có những bằng chứng khoa học phản bác lại đức tin của tôi, thì sau khi xem xét tất cả tài liệu một cách kỹ lưỡng, nếu quả thật nó đúng là như vậy, tôi sẽ từ bỏ đức tin của mình.”

Vậy, nếu có một ngày bạn được những người khác đưa ra những thông tin hoàn toàn trái ngược với đức tin vốn có từ trước đến nay của bạn, thì bạn có dám tìm hiểu và xác thực những thông tin đó hay quay lại chỉ trích họ? Và nếu những thông tin đó hoàn toàn là sự thật, liệu bạn có dám từ bỏ đức tin của mình?

Và cuối cùng, liệu chúng ta có đang thật sự tự do?

P/s: Trên đây là những ý kiến cá nhân của tôi, nếu bạn thấy ý kiến của tôi không đúng, hãy đưa ra lập luận của mình để phản bác. Nếu ý kiến của bạn là đúng, tôi sẽ thay đổi ý kiến của mình. Hãy tranh luận có văn hóa và đừng tranh luận với người mà bạn ” không biết họ là ai.”

P/s 2: Nếu có thể, các bạn hãy tìm đọc truyện Animal Farm ( tựa Tiếng Việt là Trại súc vật hay Chuyện ở nông trại) và xem phim Last Days in Vietnam.

Tôi từng viết một bài khác về chính trị cách đây cũng khá lâu, nếu bạn quan tâm có thể đọc: Bạn lựa chọn đứng về phía nào?

 

Snowball

Buổi sáng

Featured image: Izzy Guttuso

 

Gửi đi một nỗi buồn và vô tình khâm liệm nó trong đám mây

ngày nắng lên bời bời

lá xanh

nắng xanh

gió xanh

dấu chân em thì đã lâu không còn xanh ngời

bên bậc cửa như những năm nào đó.

Em mỗi ngày đã thành mây cũ

hành lang hẹp nát trơn rêu.

Buổi sáng thấm cơn thuốc ngủ loang dần

giấc mơ đắp chăn tự tại

thời gian đẹp như những họa tiết kỉ hà trên  nắp ván thiên

nằm lặng và nghe ngày hôm qua độc thoại.

Những bông hoa chảy máu nở trên tường

còn nhìn nhau nghi ngại.

Tấm chăn mùa đông trải dài phủ hết cánh đồng bao la xanh xưa

kí ức nóng nhưng nhức trong cơn mê sảng

quạnh hiu hóa thạch dật dờ.

Giữa buổi sáng mang mùi thuốc kháng sinh

âm vực buồn trầm luân

không giới hạn

theo giọt mưa bay ngược lên trời

vỡ ra muôn nghìn dấu nắng

nhìn đời vô cảm trầm ngâm

buổi sáng lê thê ngồi chải tóc gió

lời kinh nhật tụng buồn

vướng trong tiếng pi – a – nô trên nóc nhà thờ

mộng du gai nhọn

anh ôm ngày thánh giá

thức trắng trong những suy nghĩ không màu

và mai táng em

trong những vọng tưởng long lanh của ngày xưa đang sắp dần phân hủy.

 

Phương Uy

Ý nghĩa của khởi nghiệp là thay đổi thế giới

Featured Image: Cameron Gardner

 

Bây giờ là 2 giờ sáng và tôi không thể ngủ được bởi những ý nghĩ tuôn chảy trong đầu. Có lẽ tôi phải viết thứ gì đó ra để giải tỏa sự căng thẳng của việc những ý nghĩ liên tục tuôn ra. Bài viết này không phải là bài viết của một kẻ hoang mang trong cơn mất ngủ, tôi tin bạn sẽ không phí thời gian nếu bạn đọc nó. Chắc chắn là vậy, bạn sẽ tìm được điều gì đó có giá trị.

Tôi là kẻ lạc loài. Tôi đã biết chuyện này ngay từ khi còn nhỏ. Và điều đó gây ra cho tôi không biết bao nhiêu rắc rối. Tôi không thích trò chơi của những đứa trẻ cùng tuổi. Tôi không thích những đám bạn phe phái đấu đá nhau. Tôi không thích các thầy cô giáo trong trường. Tôi không thích bị nhà trường đối xử như một kẻ ngu muội. Tôi không thích những việc mọi người làm để kiếm sống và chưa bao giờ cảm thấy nó tương hợp với mình. Tôi không thích cái cuộc sống đi làm, lấy chồng, sinh con rồi chết. Nó là cơn ác mộng khủng khiếp đến với tôi mỗi đêm khi tôi nghĩ đến, trong suốt 16 năm…

Trong những năm tháng đó, tôi luôn luôn lo sợ rằng với tính cách dị hợm này, tôi sẽ không bao giờ có thể tồn tại được trong xã hội. Bởi vì chỉ cần một sự khác biệt nào thể hiện ra trước mắt mọi người, tôi biết tôi sẽ lên thớt ngay lập tức. Suốt khoảng thời gian 16 năm, tôi cố gắng giấu kín những chuyện này, cố gắng thể hiện mình “bình thường” trước mắt những người khác để họ không nhận ra. Nhưng sự thật rất khó dấu kín, họ nhận ra, và cuộc sống của tôi thực sự không hề dễ dàng.

Đến một ngày, tôi nhận ra tôi không thể chối bỏ tất cả những điều này. Sự thật luôn luôn là thứ không thể chối bỏ, mà chỉ có cách nhìn thẳng vào nó và đối mặt trực diện với nó. Tôi quyết định đem hết can đảm ra liều chết. Tôi đã tìm kiếm, lục lọi tất cả mọi thứ trên internet, rất nhiều sách. Và tôi làm việc này từ năm lớp 7 cho đến giờ là năm cuối đại học. Từ kỹ năng mềm cho đến triết lý, cho đến những cuốn sách dạy làm người, tác phẩm nổi tiếng…

Nhiều lần tôi đã muốn từ bỏ những có gì đó mách bảo rằng tôi nên đi tiếp. Tôi không hiểu vì lý do gì mà tôi quá khác mọi người, vì lý do gì mà con người cứ đi theo những guồng quay sai lầm của việc kiếm tiền (một cách nói khác của kiếm ăn) mà không thể chậm lại suy xét. Những thắc mắc đó liên tục thúc đẩy tôi tìm kiếm. Càng tìm, càng hiểu, tôi càng cảm thấy sợ hãi những gì họ làm.

Không lẽ không có cách nào khác ngoài việc phải kiểm soát tâm trí của người khác để có thể kiếm tiền sao? Không lẽ không còn cách nào khác mà phải buôn bán những thứ sản phẩm độc hại để thu lợi nhuận và liên tục khiến mọi người tin rằng đó là tốt đẹp sao? Không còn cách nào khác ngoài việc phải chiến tranh, giành giật và

Điều gì muốn tìm, chỉ cần can đảm đi tới tận cùng rồi cũng tìm ra. Tôi đã gặp những người thú vị và đã có những trải nghiệm thú vị

Bạn đang sống trong một thời đại của sự chuyển đổi. Luôn luôn là biến động và thay đổi. Bạn không thấy mình tương hợp với hệ thống cũ vì con người của bạn đã phát triển hơn nhiều so với hệ thống đó. Bạn không còn ăn được những thứ thực phẩm gây hại vì bạn đã hiểu được rằng đằng sau nó là những lời dối trá. Bạn không còn phù hợp với hệ thống giáo dục không thương yêu con người mà đè nén con người. Bạn không còn phù hợp với sự tẻ nhạt của việc phải kiếm tiền liên tục, chạy theo guồng quay đó mà không hiểu vì sao mình làm. Bạn không còn có thể là một người máy nữa. Bạn đã không còn là một con người dã man mông muội, đánh nhau, xé xác, vật lộn giành miếng mồi ngon như những loài cầm thú. Bạn đã là một thực thể khác, tiến hóa hơn rất nhiều.

Hệ thống cũ đang dần sụp đổ trước mắt bạn. Nhưng tôi biết bạn cũng sợ hãi như tôi đã từng sợ hãi. Bởi vì bạn có thể sẽ không thể sống sót nếu bạn kháng cự lại guồng quay đó. Bạn có thể sẽ phải trả giá và bạn lo sợ cho cái giá phải trả. Nhưng cuộc đời này, món hàng nào cũng có giá cả. Việc từ bỏ chính con người mình để sống trong guồng quay đó cũng chính là cái giá phải trả cho nỗi sợ hãi và sự yếu đuối triền miên của bạn: Bạn chưa bao giờ là một con người thực sự.

Hãy nhìn nỗi sợ hãi đó trong cách kinh doanh của những tập đoàn khổng lồ. Liên tục bán những thứ có hại nhưng lại ngày càng lớn mạnh hơn nhờ vào việc cấu kết với những kẻ có thể làm ra luật pháp. Sử dụng luật pháp như một sự trấn áp những thay đổi mang tính đột phá có thể cải tạo cuộc sống của con người, sử dụng chiến tranh để chiếm giữ của cải. Đó không phải là hình thái của can đảm. Đó là hiện hình của nỗi sợ hãi và luôn muốn kiểm soát.

Và bạn không phải đi theo nó để có thể tồn tại. Bạn phải sống

Khởi nghiệp là một cuộc sống. Bằng cách tạo ra một sản phẩm mang trong nó tình yêu của bạn đối với con người, bạn đã xúc tiến cho quá trình tiến hóa đó. Từ loài vật với những hành động xâu xé dã man trở thành một tạo vật mang tính người hơn, bao dung và hài hòa hơn. Những sản phẩm khiến bạn say mê không phải là những sản phẩm thuần túy lợi nhuận. Nó phải là một sản phẩm đánh trúng vào một nơi trong trái tim đã được giấu kín. Sản phầm của bạn rơi trúng vào trái tim thiếu thốn sự ấm áp trong một cuộc sống đầy dã man.

Youtube không phải là thư viện video, nó tạo cho bạn sự tự do có một kênh truyền hình riêng. Facebook không phải là một chương trình máy tính cho bạn khoe khoang hay tán dóc, nó tạo ra một “xã hội” nơi bạn có thể tự do kết nối và chia sẻ những cảm xúc bên trong bạn. Tumblr cho bạn một góc riêng trong yên tĩnh. WordPress cho bạn khả năng sở hữu một tờ báo của riêng mình. Bitcoin cho phép bạn sở hữu đồng tiền của riêng bạn. Bản tình ca của Trịnh Công Sơn là thanh âm mang đến cho bạn sự xoa dịu về tình cảm trong một cuộc sống quá dã man. Bộ truyện Harry Potter là một cách diễn đạt trừu tượng của thế giới thật sự. Toán học là sự thể hiện một cách khoa học của những bí ẩn về những nguyên lý chung trong vũ trụ được thể hiện qua các đồ thị và những con số…

Thế đấy, những nhà khởi nghiệp, những nhà tư bản đã làm hết sức mình để cống hiến cho tự do của bạn. Tự Do, chứ không phải đồng tiền, mới chính là cái bạn thiếu. Và một sản phẩm chiếm lĩnh được một thị trường rộng lớn là một sản phẩm đánh trúng vào cái bạn thiếu. Nhà khởi nghiệp không phải là doanh thương mà là một nhà giải phóng.

Nhưng dòng chảy luôn có tính chu kỳ. Điều gì phù hợp trong thời đại này có thể sẽ bị xóa tan trong thời đại khác. Giống như những mối quan hệ của bạn, người là bạn của bạn lúc này có thể rời xa bạn bất cứ lúc nào khi 2 người di chuyển tới những thực tại quá khác nhau. Nhưng một cuộc chia ly như vậy ẩn trong nó mầm mống của một mối quan hệ khác, có thể sẽ sâu đậm hơn, thấu hiểu hơn, đối với một người nào đó khác.

Bởi vì người này ra đi, người khác sẽ đến. Nghĩa là sự biến đổi có tính chu kỳ đó sẽ có những đau đớn trong dư âm của chia ly, nhưng là một bậc thang cao hơn cho sự phát triển những mối quan hệ bền vững hơn. Một lần đau là một lần nâng cấp. Sự trả giá càng nhiều, món hàng bạn nhận được càng chất lượng.

Kinh doanh cũng như thế. Bạn đã không còn phù hợp với người bạn cũ như không còn phù hợp với những rác rưởi của nền văn minh được tạo nên bởi các tập đoàn độc hại đầy sợ hãi. Bạn cần một “người bạn” mới hơn. Và bạn sẽ phải tự mình đi tìm người bạn đó. Cuộc chiến đó sẽ nhiều đớn đau nhưng rồi bạn được nâng lên một nấc thang mới của trưởng thành. Chiều dài của sự tiến hóa quá xa để bạn có thể đi hết. Nhưng bạn là một thành phần của tiến hóa, bạn ở bên trong nó và nhảy múa cùng dòng chảy.

Sự thật sẽ không bao giờ có thể chối bỏ và bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi dòng chảy đó. Đó cũng chính là sự “chọn lọc tự nhiên”. Doanh nghiệp nào thuận theo dòng chảy thì sống. Doanh nghiệp nào cố gắng níu kéo, ngăn cản dòng chảy sau cùng cũng sẽ trả giá. Một tế bào nhỏ bé có thể lây bệnh cho toàn cơ thể nhưng sẽ không thể tách mình ra để đánh nhau với cơ thể. Cái ác có thể tiêu diệt bạn nhưng bản thân nó rồi sẽ bị tiêu diệt. Vì nó đi ngược lại dòng chảy.

Bạn đang chuyển động trong dòng chảy. Bạn là một nhân tố của chuyển động và thay đổi. Bạn đã được tạo hóa khởi tạo như một phép màu chứ không phải một nét khắc họa sai lầm của thiên nhiên trong bức tranh tổng thể. Vậy thì lý do gì bạn không trở thành chính sự thay đổi mà bạn muốn thấy? Lý do gì khiến bạn nghĩ rằng bạn không phải là nhân tố tạo nên sự thay đổi đó?

Chúc can đảm. Bạn sẽ cần rất nhiều can đảm, rất nhiều.

 

Lusista

Quốc gia & Khế ước xã hội

Featured image: Xavier Bo
*Bài viết không nhất thiết nói lên quan điểm của THĐP

 

Nhà nước được hình thành vì mục đích gì? Sự thay đổi thể chế trong nội tại một quốc gia đã diễn ra vì lý do gì? Vì sao các quốc gia như Anh, Mỹ, Pháp có thể chế dân chủ như ngày nay?

Những câu hỏi như trên đều được giải đáp thích đáng bằng quá trình phổ cập chính trị cho công dân của Nhật Bản. Trong bài viết này, tôi xin được phép chia sẻ với các bạn nội dung của một trong những cuốn sách phổ cập chính trị như thế.

Tên sách:

教科書よりわかる政治・経済

Tác giả:

栂 明宏

(Sách hiện tại chưa có bản tiếng Việt)

Chương 1 – phần 1: Quốc gia và Khế ước xã hội

 

Các Tổng công ty được tư hữu hóa của Nhật Bản gồm có:

1) Nhật Bản chuyên mại công xã (Sau khi tư hữu hóa đổi thành Công ty Thuốc lá Nhật Bản)

2) Nhật Bản quốc hữu thiết đạo ( đổi tên thành Nhật Bản quốc hữu thiết đạo thanh toán sự nghiệp đoàn và giải tán năm 1998, hiện nay là Nhóm các công ty đường sắt JR)

3) Nhật Bản điện tín điện thoại công xã (hiện nay là Nhóm các công ty NTT)

 

 Dịch & trình bày: Zetal

 

** Ghi chú: Những link trong bài này chỉ có giá trị tham khảo chứ không là nguồn trích dẫn của bài viết.

Câu chuyện về hy vọng

Featured Image: Dasa Severova

 

Một ngày nào đó tôi sẽ quay lại giành lấy sự kiêu hãnh của mình và chúng tôi sẽ không bao giờ đứng chung một đội. Tôi đứng đó, nhìn rất rõ công sức của mình bị đốt ra tro mà không thể làm gì hơn, tôi đứng đó và tự nhủ cuộc đời này thật sự không có ý nghĩa gì cả, bao nhiêu tâm huyết của tôi bị coi rẻ như thế này hay sao? Đến bây giờ khi nhớ lại, tôi nghĩ mình bị thôi miên… Không còn khả năng suy nghĩ, tôi cứ đứng đờ ra đó mà nhìn và đám cháy đang đốt dần dần hết đi tất cả tâm huyết của mình, ra tro.

Tôi thích nhìn lửa, ai cũng biết nó có thể thôi miên nhưng không ngờ cũng có ngày nó thiêu cả một trời tâm huyết của tôi. Càng nghiền ngẫm tôi càng thấy cơn căm hận của mình dâng lên mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, chúng đã dâng lên đến đôi mắt và rơi xuống áo tôi mất rồi. Liệu có ai nhìn thấy điều đó không? Chắc chắn rồi nhưng tôi đếch có quan tâm gì đâu, bây giờ đứa nào dám nhìn thẳng vào mắt tôi chắc chắn tôi sẽ moi mắt nó ra bằng mắt của mình hoặc sẽ làm nó đột quỵ bằng cơn căm hận điên cuồng không thể kiểm soát được đang tràn vào xâm chiếm tim tôi, đầu độc tâm hồn vô cùng trong sáng của tôi, chắc hẳn là sau chuyện này tôi không còn giống như trước nữa.

Tôi bỏ về nhà, không ai ngăn tôi lại hỏi xem tôi có làm sao không, chắc họ sợ.

Tôi ngủ. Đến khi thức dậy thì trời đã tối thui rồi, căn phòng cũng tối thui, tôi cũng chẳng buồn bò dậy mở đèn làm gì, tôi chả sợ ma quỷ, ma quỷ không có ở ngoài đó, không ở trong bóng tối, cũng chả có ở dưới địa ngục hay dưới gầm giường, bởi vì bây giờ nó đang ở trong đầu tôi đây. Tôi nằm nhìn trần nhà, tay rờ lồng ngực và lại tự nhủ, cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì, ít ra là đối với tôi. Những người khác rồi sẽ có gia đình, và có con để tiếp nối cuộc sống chỉ mình tôi là đứng lại, đứng lại… đứng đó nhìn một phần cuộc đời của mình bị đốt bỏ đi, sao tôi không chết luôn bây giờ nhỉ?

Tôi mất việc, dĩ nhiên. Đây cũng không phải là ân oán cá nhân nhưng căm thù sắp biến tôi thành con người khác. Tốt nhất là suy nghĩ về điều này một thời gian rồi hẵng tìm một công việc khác. Điều này cũng có nghĩa là bỏ chạy nhưng tôi thật không biết phải làm sao. Cứ tạm thời như vậy, đôi khi phải biết nuốt cái tôi của mình vào trong mặc dù trong lòng tôi vẫn đang tự thề với chính mình rằng chuyện này sẽ không bao giờ được như cũ nữa, không bao giờ, tôi thề.

Ngày qua ngày, tôi ngủ dậy thật trễ, ăn thật nhiều, bơi thật lâu và đọc thật chậm, làm việc nhà và không vẽ gì cả. Tôi thậm chí quẳng bút giấy vào balô rồi quẳng balô vào trong tủ. Tối đến tôi tắt đèn, nhìn lên trần nhà và suy nghĩ về việc ấy, về nỗi căm hận trong tôi sao mãi vẫn không dứt. Suy nghĩ đến vậy rồi nhưng vẫn không sao thấy bị phân tâm, ngay cả khi tận mắt chứng kiến cái công ty đó cùng đường mạt lộ tôi vẫn không thấy mình được an ủi, thậm chí tôi còn không thích thú cái trò đó, tôi không cần.

Người ta có thể yêu không điều kiện thì cũng có thể căm thù không vì lý do gì. Cái gì đó bên trong tôi đã mất rồi, dù chuyện gì có xảy ra đi nữa cũng không thể đem nó quay về lại, tôi chỉ đau lòng vì tôi đã đánh mất điều đó mà thôi. Sự bất lực đã thổi phồng nó trở thành sự căm thù. Tôi chẳng căm thù một người nhất định nào. Điều này thật sự khó khăn bởi vì tôi không thể trút nó vào ai cả, mọi người đều vô tội, ngay cả tôi. Nó làm tôi cảm thấy mình cô độc. Không khéo tôi lại thành loại người căm thù cả cuộc đời này cũng nên.

12 năm cố gắng vùi đầu học phổ thông, 3 năm học vẽ, 4 năm học đại học, 3 năm miệt mài kiếm tiền từ những công việc vớ vẩn để nuôi thân, gì cũng làm, vẽ vời lên tay chân cho bọn con nít đến bơm mực vào lưng vào ngực cho bọn người lớn, còn vẽ hoạt họa chân dung đủ kiểu ngoài chợ trời… Rồi cũng xin được việc làm đàng hoàng tử tế cho đến khi tâm huyết của mình trở thành sản phẩm bị lỗi và đem đốt cả. Vấn đề là nó không chỉ đốt những thứ tôi vẽ ra, 22 năm cuộc đời tôi cũng đã bị ném vào ngọn lửa của nó, ngọn lửa căm thù trong lòng tôi có lẽ sẽ đốt cháy nốt quãng đời còn lại của mình. Tôi nhẩm lại con số và tự hỏi 6 năm đầu đời tôi đã ở đâu nhỉ?

Tôi muốn làm họa sĩ bắt nguồn từ một bộ phim, chẳng liên quan gì đến nghệ thuật hay cuộc đời của người nghệ sĩ nào cả. Tôi chỉ không hiểu vì sao mình thích cái cách nhân vật chính trong phim thường hay sử dụng bút chì để vẽ thay vì diễn giải suy nghĩ của mình bằng con chữ vào nhật ký. Anh ta vẽ những điều anh ta mơ thấy thay vì diễn tả chúng một cách dài dòng và sự dài dòng thường sẽ làm sai lệch phần nào dù tí ti nội dung của giấc mơ. Tôi thích cách anh ta lựa chọn loại bút chì như thế nào trước khi vẽ về một chủ đề nào đó. Thế là tôi tập vẽ và học vẽ và lấy chứng chỉ đại học mỹ thuật và kiếm sống bằng nghề vẽ. Cuộc đời của một con người bắt đầu từ những chuyện đơn giản như vậy thôi. Nhưng nó không xảy ra trong 6 năm đầu đời của tôi, lúc đó tôi đang làm gì nhỉ?

Tôi hình dung thử xem cảm giác của tôi lúc này có hình thù như thế nào, trước đây tôi đã từng xem qua hình vẽ về bảy loại tội lỗi của con người nhưng cảm thấy không đúng lắm, và điều buồn cười là bảy loại tội lỗi đều được thể hiện qua hình ảnh của người nữ, có lẽ bắt nguồn từ tôn giáo.

Phải rồi, nếu tôi có một con quỷ thì có lẽ nó sẽ như thế này:

  • Trán: có hai sừng, thẳng đứng và to hơn cả khuôn mặt. Nhọn, dài gần bằng chiều dài khuôn mặt.
  • Mắt: con mắt bên phải khá buồn, chỉ mở hờ một nửa thôi, mắt bên trái không có thay vào đó là một mảng trắng hình tròn. Cả hai bên đều không có lông mày.
  • Mũi: Mũi to và kéo dài như một kẻ dối trá, nếu nhìn nghiêng sẽ thấy nó kéo dài ra khỏi gương mặt.
  • Miệng: cong nhẹ nhưng khép, thấy được môi dưới.
  • Cằm: nhọn nhưng ngắn.

Khi ta che miệng nó đi ta có thể thấy con mắt duy nhất của nó thực là buồn nhưng khi ta che mắt nó lại thì có thể thấy miệng nó đang mỉm cười. Đây rõ ràng là một con quỷ già buồn bã, mệt mỏi nhưng đầy gian xảo, như cuộc đời đã chơi khăm tôi vậy. Khi tôi nhìn thật kỹ vào cái mà tôi vẫn gọi là căm thù thì nó bắt đầu tan biến dần, nó không còn là căm thù nữa, nó bắt đầu phai nhạt thành sự thảm hại và bi thương, vì tôi biết rằng mình đang rất sợ hãi. Ngay từ ngày tôi chọn đi con đường này mọi người đều nói rằng tôi không thể sống vì nó được lâu và họ đã đúng, ít ra thì thực tế đã chứng minh rằng họ đúng.

6 năm đầu đời tôi đã làm gì? Tôi ước sao đây chỉ là ác mộng và khi tỉnh dậy tôi chỉ là một đứa bé 6 tuổi mà thôi. Tôi có cả một cuộc đời để làm lại từ đầu, tôi sẽ nghe lời cha mẹ tôi học một ngành ngon lành, giáo viên chẳng hạn hay kế toán v.v… Tôi ứa nước mắt và khóc nức nở như một đứa con nít 6 tuổi. Tôi khóc hơn nửa tiếng đồng hồ và chưa có dấu hiệu sẽ dừng tại đó, trời bên ngoài cũng bắt đầu mưa. Bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy mình lúc đó thật là thê thảm, thật là thất bại. Không phải tôi căm thù ai, do tôi sợ.

Tôi cầm bút chì lên và vẽ một con quỷ khác. Tôi vẽ nó từ sau lưng, có thể thấy được bờ vai, cái gáy và một nửa khuôn mặt được nhìn nghiêng khi nó quay ra sau. Khuôn mặt dài, cằm nhọn như mặt ngựa, mắt khá to và đang nhắm lại. Trên đầu là hai cái sừng cong như sừng dê, vì nhìn nghiêng nên hai cái sừng như đang chồng lên nhau. Đó là một khuôn mặt rất điềm tĩnh và lạnh lẽo, không quên chi tiết nhỏ rằng nó không có miệng, chắc là nó không phải thể loại thích than thở. Đẹp. Nó đẹp vì tôi lại dám cầm bút vẽ trở lại, một chút hy vọng nho nhỏ đã được nhen lên và tôi biết rằng chẳng bao lâu nữa mọi chuyện sẽ qua.

“Sợ cái gì thì làm cái đó.” Câu nói của ai tôi không nhớ bỗng dưng vang lên trong đầu. Lúc đó tôi mới thực sự nín khóc và hít một hơi thật sâu, tôi xuống bếp uống li nước và dự định sẽ bắt đầu trở lại với bảy loại tội lỗi của con người, thể hiện với hình ảnh của những con quỷ chứ không phải là hình ảnh của những người phụ nữ. Tôi thậm chí không thể hình dung nổi cuộc sống tiếp theo sẽ ra sao nhưng tôi mặc kệ, cứ để việc đó cho Ngài lo, tôi sẽ bắt đầu với những chuyện thật đơn giản như ngày nào cuộc đời của tôi được bắt đầu chỉ từ một vài cảnh trong phim.

Tôi nhớ đã nghe một câu chuyện mà người kể đã không còn nữa, trước khi rời khỏi cây cầu để rơi xuống vùng nước mênh mông bên dưới, anh hỏi người cảnh sát đang cố gắng thuyết phục anh quay lại cuộc sống về chiếc hộp Pandora. Anh kể rằng thần Zeus đem hộp Pandora xuống trần gian với những tai họa nguy hiểm cho con người như: ma quỷ, ốm đau, dịch bệnh, đau khổ, hận thù, đố kỵ v.v… thứ duy nhất giúp con người sống còn là hy vọng. Anh hỏi người cảnh sát rằng nếu một ngày nọ, anh mở chiếc hộp nhưng không có hy vọng bên trong thì sao?

 

 Quyên Quyên

Tôi muốn chửi nhân vụ 6700 cây bị chặt ở chốn thiên đường

Photo: Hoàng Nguyễn Tôn Ngân

 

Chắc các bạn ức chế nhỉ? Ức cmn chế lâu rồi. Xăng cũng sắp sửa tăng như gió đấy. Thực phẩm biến đối gen sắp tràn vào đây. Và còn trăm thứ kinh tởm khác đang đến với đất nước này. Và đây là lần thứ n+1 tôi muốn nói với các bạn.

Để tôi nói cho bạn biết là bọn chúng sẽ chẳng dừng lại. Nếu bạn cầu kinh trong phòng, cây trước nhà bạn sẽ bị chặt. Nếu bạn ra nói với chúng, chúng sẽ lấy cưa ra hù cưa xác bạn thành trăm mảnh. Rồi vào nhà bạn cưa luôn hết người thân trong nhà và cả cây trong vườn.

Nhưng kể cả những tên trọc phú, cũng đếu bao giờ quan tâm tới chuyện đó. Bởi vì tụi nó cũng sợ bị cưa thành trăm mảnh như bạn vậy. Thậm chí chúng còn sợ hơn, bởi vì đống gia sản và danh tiếng kinh tởm đấy. Lũ não phẳng, biết chúng nghĩ gì không? Bỏ chỗ này. Châm ngôn của lũ chó đó là vơ vét chỗ này rồi kiếm một chỗ khác ngon lành hơn.

Nhưng các bạn, lại là người buồn cười nhất, chứ không phải những kẻ lố lăng đó

Hì… đờ thị văn mờ các bạn. Các bạn kêu nước ở Sài Gòn ô nhiễm đếu liên quan gì tới Hà Nội, các bạn kêu cây Hà Nội chặt đếu ảnh hưởng gì tới không khí Sài Gòn. Rác các bạn xã, các bạn kêu là có người quét. Người ta viết điều hay lẽ phải các bạn cũng đếu thích lan truyền. Nói chung là các bạn đếu thích làm điều hay lẽ phải. Nhưng các bạn tưởng mình hiểu! Các bạn đọc hết bài này đến bài khác, tôi biết, rất nhiều người trong các bạn làm trò đó, rồi thì các bạn đếu làm gì khác nữa. Các bạn, hì, đờ mờ, câm miệng như một con hến. Các bạn đếu thích gì hơn là để người khác dâng cái gì đó tận miệng các bạn. Người khác đấu tranh vô tù thì kệ mợ người khác, miễn bạn không sao là ổn, miễn gia đình bạn không sao là ổn. Nhưng để tôi nói cho các bạn biết: ĐẾU CÓ CHUYỆN ĐÓ ĐÂU.

Hì, đờ mờ các bạn, tôi muốn nói là quê tôi cũng chuẩn bị trụi cây và chắc chắn là quê bạn cũng vậy. Và ở đây, hàng ngày tôi phải đi qua những đống rác, và nghe những tiếng chửi thề, và những lời tục tĩu của lũ đàn ông vừa phè phỡn vừa ngắm vào cặp mông chắc nụi của mấy em. Nhưng tôi thấy rồi, các bạn đếu khác gì một con heo kinh tởm cả. Dơ bẩn, tục tĩu, lười biếng, và não thì chẳng có gì khác hơn là cục xương. Thậm chí là đọc bài gì đó hay hay xong, các bạn cũng đếu thích share cho người khác, đếu thèm động viên tác giả, thậm chí đếu thèm bấm chuột like. Các bạn tồi hơn một con heo nữa, có lẽ là giống với thứ mà con heo thải ra hơn. À, đúng rồi, các bạn còn rất thích “chuồng” nữa.

Người này nói, người kia nói, hết kẻ này tới kẻ nọ, ngày qua ngày, nhưng điều đó không làm các bạn quyết tâm giúp ích gì cho xung quanh hơn, mà ngược lại các bạn bị chai lỳ hóa bởi điều đó. Ai nói là các bạn sẽ làm được những điều lớn lao, hay trở thành lãnh tụ phong trào chứ? Các bạn chỉ cần chia sẻ điều hay, ký tên vào các chiến dịch nhân quyền hay mọi chiến dịch mà các bạn biết và hỗ trợ họ trong sức mình. Nhưng đờ mờ, tôi phải dừng lại để giải thích cho các bạn hiểu:

Một lũ các bạn nghĩ rằng: Hỗ trợ trong sức mình nghĩa là cho người ta cái thứ mà bạn đã vứt bỏ. Quần áo các bạn vứt, các bạn đem đi cho. Vâng, các bạn thấy thoải mái vì đã làm được việc thiện, bởi vì quá dễ! Vâng, hãy làm thế nếu bạn nghèo, không cần phải bàn thêm. Nhưng nếu bạn khấm khá hơn, bạn hãy mua các quần áo, hay gì đó từ chiến dịch để quyên góp. Nếu bạn thông minh hơn, bạn tập hợp mọi người, và tạo ra sản phẩm gì đó giúp ích cho mọi người. Chứ không phải trong sức mình nghĩa là người ta tới tận nhà để thu gom đống áo quần vứt bỏ của bạn, rồi bạn đem ra vứt, rồi cảm thấy sung cmn sướng vì vừa làm xong điều thiện.

Nhưng! Ừ, lại nhưng nữa!Nhưng các bạn đã quen với kiểu sống đó. Kiểu gì nhỉ?

– Cha chung không ai khóc.
– Đèn nhà ai nấy sáng.
– Tuyết nhà ai nấy quét.

Vâng, các bạn tự lệch lạc hóa mọi câu nói của người xưa cho những tư tưởng kinh tởm của các bạn. Não các bạn đếu có gì hết, mà trong cái não đó, các bạn nghĩ là mình hiểu những câu nói được lưu truyền ngàn đời sao? Tự vỗ mặt mình đi các bạn à, dân tộc đọc sách gần như ít nhất hành tinh 0,7 cuốn 1 năm!

Tôi biết, sẽ có một lũ người nào đó share bài của tôi rồi chửi thằng tác giả miệng hôi sữa đếu biết cứt gì, quơ đũa cả nắm. Nhưng tôi không có thời gian quan tâm tới những con heo đó. Điều tôi quan tâm là các bạn. Các bạn đã và đang làm gì? Các bạn có tham gia Running Book, các bạn có tham gia Book Box, các bạn có tham gia Toa Tàu, các bạn có quan tâm tới Triết Học Đường Phố, chiến dịch Zombie, các bạn có ký tên cho chiến dịch nhân quyền, các bạn có động não cho một quyển sách, các bạn có thấy xấu hổ mỗi khi băng qua một đống rác – một con kênh bốc mùi?

Ồ vâng, lại một lần nữa, cơ số lớn trong các bạn lại quay về làm heo, đếu làm gì cả, vì vậy sướng hơn. Nhưng những chú heo liệu có sung sướng, hay rồi một ngày chúng sẽ trả tất cả bằng mạng sống của mình, hoặc nhìn heo mẹ heo con trong dòng họ nhà nó chết?

Một tỷ đứa sẽ bay vào hỏi tôi, mày đã làm được gì, và rốt cuộc mày có giải pháp gì? Tôi sẽ đấm vào mặt nó cho tới khi nào móp thì thôi. Các bạn không biết các bạn sẽ làm gì ư? Vậy thì các bạn có bộ não để làm gì? Hay các bạn, lại một lần nữa, thích thú với việc tôi sẽ dâng tận miệng những “giải pháp” cho các bạn nghe, đọc, xong rồi… đếu làm gì cả?

GIẢI PHÁP! Giải pháp quá nhiều, giải pháp khắp mọi nơi. Nhưng những con heo không thể thực thi giải pháp. Bạn biết mà! Đó là vấn đề của dân tộc này. Những con heo thích ở trong chuồng, nhát cáy. Nhưng các bạn có biết mình đang là heo? Ồ, chắc là không, heo không biết nó là heo, hoặc không bao giờ thừa nhận nó là heo đâu.

Giải pháp, hai chữ thôi: ĐOÀN KẾT!

Nhưng chắc chắn phần lớn trong số các bạn đếu hiểu nỗi hai chữ này đâu, nên hãy học thêm đi. Tôi biết là sau bài này, lại sẽ có một bầy heo comment cãi nhau bên dưới, các bạn rảnh cứt quá thì đi mà ngủ, lấy sức cho những quyết tâm sắp tới. Cãi thắng một người đếu làm các bạn thành thiên tài được đâu.

Thôi, chào các chú heo chuẩn bị tới “thiên đường”.

Đờ mờ!