18.1 C
Da Lat
Thứ Tư, 20 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 137

[THĐP Review] Deep Web – Không phải một bộ phim dành cho những con cừu

0

tumblr_inline_nuze9zT0k21s09z1b_1280.png

“BÙMMMMMM!”

Tôi đang không mô phỏng tiếng bom hay pháo hoa giữa đêm giao thừa gì đâu, mà là tiếng của tâm trí khi nó nổ tung đấy các bạn ạ!

Một phần của sự nổ ấy bắt nguồn từ những tình tiết quá đỗi phức tạp dẫn đến việc não bộ của người xem phải làm việc hết công suất trong suốt 90 phút bộ phim tài liệu mang tên Deep Web về thế giới mạng “ngầm”, những phiên tòa và những câu hỏi bỏ ngỏ đầy ám ảnh. Phần còn lại vì những sự thật bất ngờ mang tính cách mạng sâu sắc đã được phơi bày về những đề tài khó xơi như chính trị, quyền con người, an ninh mạng và thậm chí cả tâm thức đa chiều.

Silk Road được mô tả là một web đen kinh doanh đủ mọi loại hàng cấm mà bạn có thể tưởng tượng được như cần sa, cocain, LSD, các thuốc giảm đau, chất kích thích, v.v… với nền tảng vật lý dựa trên sự kết hợp giữa phần mềm Tor và đồng tiền Bitcoin đã tạo nên một thị trường ẩn danh nằm ngoài sự kiểm soát của chính phủ. Đằng sau đó, cũng không kém phần quan trọng, là một nền tảng tinh thần tuyệt vời của những quản trị viên với những nguyên tắc chặt chẽ xuyên suốt mạch hoạt động của website dựa trên niềm tin lớn lao vào chủ nghĩa tự do, vô chính phủ và không bạo lực.

Câu chuyện về việc bắt giữ được Ross Ulbricht – kẻ được cho là một trong những người điều hành Silk Road, người cầm đầu mang cái tên Dread Pirate Roberts (DPR) cùng với phiên tòa xét xử chàng thanh niên 29 tuổi này đã trở thành một điểm nút quan trọng giúp mở ra rất nhiều những tư tưởng quan trọng mà chúng có thể sẽ làm thay đổi toàn bộ cuộc đời sau này của rất nhiều con người.

Tư tưởng đầu tiên mà bộ phim truyền tải thực chất chính là tư tưởng đến từ những người điều hành Silk Road, hay sâu thẳm là của bất kỳ linh hồn nào đang trải nghiệm cuộc đời trên Trái Đất này: Sống tự do.

Tự do ở đây có nghĩa là làm mọi điều mình thích mà không xâm hại đến bất kỳ một ai khác và cũng không để bất kỳ kẻ nào kiểm soát mình – kể cả đó là chính phủ đi chăng nữa. Vấn đề thật sự không phải ở việc Silk Road “buôn bán ma túy một cách trắng trợn” theo cách mà những nhà cầm quyền Mỹ đã nhận định, mà nó nằm ở việc DPR đã tự tạo nên thẩm quyền cho chính mình cũng như những thành viên trong cộng đồng, thách thức mọi sự “nhúng mũi” và thao túng của chính phủ, bằng việc biến những điều coi là phạm pháp trở thành hợp pháp (thật ra là chẳng còn “pháp” nào nữa.) Vậy nên, có thể coi Silk Road là một bản tuyên ngôn về tự do, còn DPR là chiến binh tử vì đạo.

Điều này giống như việc một kẻ nhờ thiền định hay một cách nào đó mà đã đi sâu được vào tâm thức của chính mình, hắn ta đã nhận ra được ma trận kinh hồn của tâm trí bây lâu nay đã dẫn cổ hắn như thể ông chủ bụng phệ dắt chihuahua đi tiêm phòng dại. Hắn đứng sang một bên và nhìn ra toàn bộ sự thật về mớ dây dợ lằng nhằng ấy và đã quay về được thế giới xinh đẹp của chính mình – sự tự do.

Tuy nhiên, nếu những hiệp sĩ trắng vùng lên phá tan xiềng xích thì phù thủy đen cũng nhào tới với những phép thuật tinh vi mới. Deep Web đã chỉ ra rất rõ ràng sự thao túng, giật dây của chính phủ đã khiến cho sự thật khi đến được với dân chúng thì chỉ còn là một thứ giả dối kinh tởm. Điều đó cũng có nghĩa rằng chính phủ có thể biến tất cả thành cừu, một thành phố cừu, một dân tộc cừu với một hệ tư tưởng cừu, cừu toàn tập. Đó chính là điều thứ hai đáng để luận bàn ngay bên cạnh bản tuyên ngôn tự do và những chàng chiến binh thời đại số, như thể chúng ta đang nói về hai mặt của một đồng tiền vậy!

Việc mô tả phiên tòa xét xử Ross Ulbricht đã “chụp được” cận cảnh “những phép màu” lấp lánh sự lộng quyền, giả dối và không hề công bằng của chính phủ khi những luận điệu tranh cãi của bên khởi tố thì xả tới như mưa rào, trong khi những bằng chứng để bảo vệ bên bị cáo thì chẳng được cho phép đem ra soi xét. Rồi kết hợp với việc sử dụng truyền thông để tạo nên những làn sóng hoài nghi trong lòng người dân, gây nên những bất lợi, đồng thời bôi nhọ danh tiếng của chàng thanh niên Ross khi phiên tòa chưa hề đưa đến kết luận cuối cùng là cậu “có tội” hay không. Chưa kể, bộ phim còn vạch mặt sự thiếu trong sạch trong quá trình điều tra và trong diễn biến phiên tòa đầy chấn động này, đó là việc bên khởi tố đưa ra những bằng chứng không khớp với những gì nêu ra trong bản cáo trạng. Điều này có thể được hiểu rằng chính phủ đã sử dụng kỹ thuật đen tối để kết tội kẻ có hành vi ấy giống như mình. Hẳn đây là một loại phép màu nực cười!

Tôi cho rằng đó là hai nội dung song song quan trọng nhất bộ phim muốn truyền đạt. Nó xoay quanh nhận thức tự do của con người trước sự thao túng, áp đặt và bóc lột của chính quyền. Đây là điều mọi người nên dành sự quan tâm cho nó càng nhiều càng tốt. Vì rằng trải nghiệm ở thế giới vật lý này của mỗi chúng ta đa phần đang bị kiểm soát trong cái bọc nô lệ của những kẻ cầm đầu một chế độ. Đến khi nào chúng ta mới nhận ra xã hội cần hướng đến một dạng thức như Flower of Life chứ không còn quanh quẩn nơi tận đáy của hình Tháp Một Chóp nữa?

Điều này tiếp tục mở ra một nội dung thứ ba đó chính là Bản Chất Của Bạo Lực. Silk Road đáng là một thứ gì đó để thế giới đem ra nghiên cứu và học hỏi thay vì lên án một cách mù quáng. Vì rằng bằng cách thức giao dịch online mà các vấn đề bạo lực liên quan đến ma túy đã được giải quyết đáng kể. Nó đã tránh được việc sa chân vào cuộc chiến phân cực trong chính trị giữa chính phủ và tội phạm thế giới ngầm. Vấn đề không nằm ở việc buôn bán, sử dụng ma túy có hại hay không, mà vấn đề nằm ở việc hợp pháp hóa chúng hay không, và quyết định tuyên chiến với chúng hay không.

Chính tư tưởng chia rẽ, phán xét, áp đặt là gốc rễ của mọi động thái bạo lực.

Nói không đâu xa, ngay trong chính bản thân mỗi người đã đầy những phân mảnh rồi và chúng đang đấu đá nhau suốt ngày khiến ta chẳng làm được gì nên hồn ngoại trừ việc thể hiện toàn bộ những sự rối loạn và xung đột đó ra thế giới bên ngoài. Tổ hợp của vài tỷ cá thể bạo lực như vậy ắt sẽ cộng hưởng nên một phức hợp nhân loại bạo lực. Vậy nên, cuộc chiến chống ma túy, nhà tù chính phủ hay tư nhân, chuyện đánh bom, giết người, cướp bóc các thể loại cứ thế mà thành hình. Và rồi chúng lại được lên TV báo đài như một sự vụ gì đó gây sốc ghê lắm. Chẳng có cái quái quỷ gì đáng phải ngạc nhiên khi bản chất bạo lực từ trong những tư tưởng chẳng hiểu gì về sự tự do và hợp nhất đã được phơi bày trần truồng hết thảy.

Tôi không quan tâm rằng bằng cách nào mà những kẻ đứng đầu Silk Road có được hệ tư tưởng sâu sắc đến vậy (ngay đến cả chính phủ cũng phải thừa nhận lợi ích của cách thức hoạt động trong cộng đồng này mang lại thông qua những giao thức buôn bán đứng tách ra khỏi vòng bạo lực.) Tôi quan tâm rằng DPR đã tạo ra được niềm tin và nguồn cảm hứng về một con đường dành cho mỗi người để có thể đi tới được trạng thái quan trọng – Tự do và Hòa bình.

Chưa dừng lại ở đó, bộ phim tài liệu này tiếp tục gieo rắc những ý tưởng về vấn đề quyền riêng tư và sự bảo mật khi chính phủ đã nhúng mũi quá nhiều vào đời sống của người dân. Những ý tưởng đó được thể hiện thông qua việc đào sâu mô tả về cơ chế hoạt động của những phần mềm ẩn danh cũng như phương thức giao dịch sử dụng đồng tiền đã được mã hóa Bitcoin. Sự thao túng và lộng hành của chính phủ càng khiến cho những phát minh bảo vệ quyền riêng tư của người dùng internet được sinh sôi nảy nở và càng lúc càng tinh tế hơn. Điều này giúp ta có thể nhìn nhận bức tranh về hai cực âm dương rất rõ ràng giữa: Nguy Hiểm và An Toàn. Các bạn có thấy rằng nơi nào chúng ta phải ra sức để dành lấy sự yên ổn cho chính mình thì chính là nơi náo loạn nhất, và chốn nào chúng ta phải vật vã để kiếm tìm tự do thì đó là vùng đất mà sự áp đặt và kìm kẹp xuất hiện nhiều nhất.

Sự lên ngôi của những dạng thức ẩn danh trên mạng, sự nổi loạn của đồng tiền Bitcoin chỉ cho thấy một sự thật rằng chúng ta đang sống trong một xã hội ít quyền riêng tư nhất, kẻ đứng đầu thì bạo lực nhất, còn bản thân mỗi người thì lại “cừu” nhất. Nhưng đồng thời nó cũng chiếu những tia mừng vui le lói vào lòng những kẻ ưa chuộng sự tự do rằng trong một tương lai không xa, những công cụ mang tính bảo mật chặt chẽ này sẽ được tích hợp vào mọi mặt cuộc sống, để rồi chính phủ sẽ tự cảm thấy sự tồn tại của mình là vô nghĩa và sẽ quyết định dùng Bitcoin để mua một cái khăn tay trắng vẫy xin thua cuộc.

Nếu như ở khúc dạo đầu, kẻ tham thiền đã nhận ra được mớ bòng bong của tâm trí, thì bây giờ hắn đã phát minh ra được một mật chú tương đương với Bát Nhã Tâm Kinh để truyền đạt đến hàng triệu người khác vậy. Cuộc cách mạng trong tâm thức sẽ kéo theo những pha chuyển mình vĩ đại ở thế giới vật lý. Và khi chứng kiến những làn sóng thay đổi trong thế giới vậy lý ấy, chúng ta lại thấy được con đường để biến mình thành một phượng hoàng lửa. Vấn đề không nằm ở thời gian, mà nằm ở sự lựa chọn có tiến tới cuộc biến động ấy hay không. Vì lúc nào chúng cũng nằm ngay trước mũi ta rồi.

Bằng việc tích hợp mọi góc nhìn, cùng việc liên kết, đối chiếu thông tin, Deep Web đã dựng lên một bức tranh đa chiều, một cách nhìn nhận vấn đề khách quan nhất về sự thật đằng sau vụ việc Ross Ulbricht bị bắt giữ và xét xử. Thông tin được cung cấp từ rất nhiều nguồn khác nhau, như: Người bán hàng trên Silk Road, đặc vụ ngầm phỏng vấn DPR, tư liệu về cuộc sống của Ross, gia đình, bạn bè, luật sư của cậu, nhân viên FBI, các thượng nghị sĩ, các chuyên viên an ninh mạng và truyền thông.

Tuy nhiên, phần quan trọng nhất đó là những thông tin đến từ chính Ross Ulbricht thì chẳng hề xuất hiện chút nào vì bộ phim cũng đã nêu rõ rằng việc phỏng vấn người bị gán cho quá nhiều tội danh nguy hiểm là không được phép. Sự nực cười ở đây đó là những tội danh ấy chưa được xác thực và những luận điệu nêu ra chỉ dựa vào cảm tính (hoặc mưu đồ) của chính phủ. Vậy là ngay bản thân bộ phim này cũng đã bị ảnh hưởng bởi sự thao túng của giới cầm quyền. Có thể chúng ta sẽ không bao giờ biết được sự thật rằng Ross có tội hay không, nhưng chúng ta lại có thể biết được chắc chắn rằng mọi chuyện ở trước mắt mình chẳng còn nguyên vẹn. Chúng chỉ là một nửa sự thật, hoặc không có một sự thật nào cả!

Deep Web đã cho người ta thấy được những nguy hại dành cho con người khi đặt mình vào trong sự kiểm soát của chính phủ. Nó đã làm gợn lên những câu hỏi như: Tôi có thật sự đang được tự do dưới sự dẫn dắt của nhà nước? Những gì mà chính phủ cung cấp có đang phục vụ cho lợi ích của xã hội trong đó có tôi? Và thậm chí đơn giản là Những cuộc chat sex trên điện thoại của tôi với nàng liệu có bị đang bị nghe lén?

Bộ phim đã chỉ ra rằng: Chúng ta đang sống trong một đất nước chẳng hề an toàn và công bằng chút nào vì nó vẫn nằm dưới sự cai trị của nhà nước.

Bằng việc sử dụng hình thức là phim tài liệu với trích dẫn giá trị cao cùng cách hành văn đơn giản nhưng đầy nội lực, tác giả của Deep Web đã truyền tải một cách tối đa những thông tin trực quan nhất cho người xem, thay vì viết tất cả trên một tập truyện ngắn. Nó cũng là tiếng nói của khát khao tìm kiếm sự thật và công lý khi người dân chỉ đơn thuần đứng bên ngoài nhìn vào vụ việc và chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra dù chỉ một tấc.

Tuy nhiên, bộ phim này sử dụng rất nhiều những kiến thức chuyên môn về pháp luật, an ninh mạng cũng như truyền đạt những tư tưởng chính trị sâu sắc nên người xem khó lòng nuốt trôi được ngay từ lần đầu thưởng thức. Vậy nên, việc tiếp cận và đánh động phần đông khán giả là điều không hề đơn giản. Chưa kể bên cạnh đó luôn có một sự thật rằng ta không thể thay đổi được một kẻ u mê, mà chỉ có thể trợ giúp và làm mạnh hơn những kẻ đã thức tỉnh mà thôi. Deep Web không sinh ra để dành cho những con cừu!

Câu chuyện về Silk Road, DPR sẽ trở thành con sư tử ám ảnh chính quyền, là tiếng gầm của những kẻ đi tìm tự do và là bản anh hùng ca của những con người nhất định đứng về phía sự thật. Ma túy chẳng là điều gì đáng bàn ở đây khi cuộc nổi dậy của những linh hồn mang trong mình dòng máu cách mạng đã thật sự bùng nổ.

“You can take down a man but cannot take down an idea.”

(Hạ gục một con người thì dễ nhưng hạ gục một ý tưởng thì không thể.)

8.5/10 là điểm dành cho thước phim tài liệu tuyệt vời này.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

[THĐP Translation] Nghiên cứu từ Đại Học Harvard đã xác nhận Fluoride làm giảm chỉ số thông minh ở trẻ nhỏ

Một bài phân tích được xuất bản gần đây của Đại học Harvard, được tài trợ bởi Viện Y tế Quốc gia (NIH) đã kết luận rằng những đứa trẻ sinh sống trong khu vực có nguồn nước có chất fluor với nồng độ cao sẽ có chỉ số IQ “thấp hơn đáng kể” so với những đứa trẻ sống ở các khu vực có nồng độ flour thấp hơn.

Trong một bản báo cáo dài 32 trang có thể được tải về miễn phí ở Environmental Health Perspectives, các nhà nghiên cứu cho biết:

Một báo cáo gần đây của Hội đồng nghiên cứu quốc gia Hoa Kỳ (NRC 2006) đã kết luận rằng tác hại của nước uống có nồng độ fluor cao cần phải được quan tâm và cần có thêm nhiều nghiên cứu. Fluor có thể gây nhiễm độc thần kinh ở động vật được thí nghiệm, bao gồm các tác hại lên việc học hỏi và ghi nhớ …

Để tóm tắt các tài liệu hiện có, chúng tôi đã thực hiện một cuộc rà soát mang tính hệ thống và phân tích một cách tổng hợp các nghiên cứu đã được công bố về sự gia tăng tiếp xúc với flour trong nước uống và sự trì trệ trong việc phát triển hệ thần kinh. Chúng tôi đặc biệt hướng đến mục tiêu của nghiên cứu được thực hiện ở vùng nông thôn Trung Quốc, nơi chưa được giáo dục tuyên truyền rộng rãi, qua đó bổ sung cho các nghiên cứu đã có trong phần đánh giá kì trước và báo cáo đánh giá các rủi ro …

Những phát hiện của chúng tôi từ việc phân tích tổng hợp 27 nghiên cứu được công bố trong vòng 22 năm qua đã cho thấy một mối quan hệ tỉ lệ nghịch giữa sự phơi nhiễm fluor nồng độ cao với trí thông minh của trẻ em … Kết quả cho thấy fluor có thể là một chất độc ức chế thần kinh phát triển ảnh hưởng đến sự phát triển của não, ít hơn rất nhiều so với nồng độ có thể gây ngộ độc ở người lớn…

Nồng độ fluor dạng lỏng được cơ thể hấp thụ từ nước uống có thể vượt quá 1 mg/L, hoặc 50 Smol/L, nhiều hơn 1000 lần so với nồng độ của một số chất độc thần kinh khác để có thể gây tổn thương đến hệ thần kinh. Để hỗ trợ tính hợp lý của kết quả nghiên cứu, những con chuột tiếp xúc với 1 ppm (50 Smol/L) nước fluor trong một năm đã có sự biến đổi hình thái của não và nồng độ nhôm trong mô não tăng cao hơn so với những con khác …

Kết luận, kết quả của chúng tôi cho thấy những tác động xấu của việc phơi nhiễm fluor lên phát triển thần kinh ở trẻ em là có căn cứ. Những nghiên cứu về sau này cần phải đánh giá một cách chính thức quan hệ giữa liều lượng fluor – phản ứng của cơ thể dựa trên sự tương quan giữa liều lượng mỗi cá thể đã tiếp xúc qua thời gian, bao gồm việc đánh giá chính xác hơn việc tiếp xúc trong giai đoạn mang thai và tăng cường việc chuẩn hóa đo lường bao quát hơn hơn về hiệu suất phản ứng thần kinh, ngoài ra cần cải thiện việc đánh giá và kiểm soát các yếu tố có tiềm năng cùng tham gia.

Các nghiên cứu đã nhiều lần nêu lên mối liên hệ giữa Flour với sự sút giảm chỉ số IQ và gây tổn thương não bộ

Đã có rất nhiều nghiên cứu khoa học cho thấy một cách trực tiếp, fluor có ảnh hưởng xấu lên cơ thể bạn, thực sự đáng chú ý vì vấn đề này KHÔNG nhận được sự đồng thuận giữa các nhà khoa học cho đến giờ. Mặc dù có nhiều bằng chứng chống lại nó, flour vẫn chiếm tỉ lệ 70 phần trăm trong nguồn nước công cộng ở Mỹ.

Điều làm tôi ngạc nhiên là các cộng đồng y tế (và nha khoa) rất ngoan cố chống lại việc liên kết các bằng chứng khi nói đến sự suy giảm nhận thức ở người lớn và những vấn đề về hành vi ở trẻ em (ADD, ADHD, trầm cảm và giảm thiểu khả năng học tập ở tất cả các loại bệnh nêu trên). Trong thực tế, đã có hơn 23 nghiên cứu trên con người và 100 nghiên cứu trên động vật có liên quan đến việc fluor gây tổn thương não. Fluor cũng có thể làm tăng sự hấp thu mangan và làm vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn, vì mangan trong nước uống cũng liên quan đến việc gây suy giảm chỉ số IQ ở trẻ em.

Các báo cáo về tác hại của florua lên bộ não của bạn bao gồm:

• Giảm các thụ thể nicotinic acetylcholine

• Tổn thương vùng hồi cá ngựa

• Sự hình thành các mảng bám beta-amyloid (những bất thường ở não thường thấy trong bệnh Alzheimer)

• Giảm hàm lượng lipid

• Tổn thương các tế bào Purkinje

• Các tổn thương gây ra do thiếu iốt

• Suy giảm hệ thống chống oxi hóa

• Tăng sự hấp thu nhôm

• Tích lũy fluor trong tuyến tùng (Cái mà Descartes, triết gia người Pháp nổi tiếng, gọi là “Tòa ngự của linh hồn”, cộng đồng tâm linh gọi là con mắt thứ 3)

image

6 sự thật bạn cần phải biết về nước có chứa fluor

1.Fluoride là loại thuốc DUY NHẤT bị bắt buộc sử dụng trên diện rộng mà không có giới hạn liều lượng.

2.Hai loại fluor thường gặp nhất trong nước uống của bạn là Natri silicofloride và axít hydrofluorosilicic, những chất thải từ hệ thống cọ rửa trong ngành công nghiêp phân bón và được phân loại như một chất độc nguy hiểm.

3.23+ nghiên cứu ở người, 100+ nghiên cứu ở động vật chứng minh fluoride có liên quan đến tổn thương não.

4.50% lượng fluoride hấp thụ qua đường tiêu hóa ở trẻ em lắng đọng vào xương, trong khi tỉ lệ đó chỉ là 10% ở người lớn

5.41% trẻ em ở Mỹ bị nhiễm flour răng miệng do tiếp xúc fluoride quá độ, theo các bằng chứng từ Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh (CDC)

6.99% lượng fluoride được thêm vào nguồn nước theo các đường ống và hấp thụ thẳng vào môi trường

Theo các bằng chứng từ Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh (CDC)

Những tác hại đã được biết đến từ nửa thế kỷ trước

Đáng ngạc nhiên nhất là những tác động có hại của fluoride đã được biết đến bởi các tổ chức y tế thông thường từ hơn nửa thế kỷ trước. Ví dụ, trên Tạp chí của Hiệp hội Y khoa Mỹ (JAMA) cho biết vào ngày 18 tháng 9 năm 1943, đã gặp vấn đề fluor chính là chất độc nguyên sinh cơ bản, thứ thay đổi tính thấm của màng tế bào ở một số enzyme. Và, một bài xã luận đăng trên Tạp chí Hiệp hội Nha khoa Hoa Kỳ vào ngày 01 Tháng 10 1944, đã khẳng định:

Uống nước có nồng độ ít nhất 1,2 ppm fluor sẽ gây rối loạn phát triển. Chúng tôi không thể đánh liều để tạo ra những nguy cơ gây rối loạn đến hế thống nghiêm trọng như vậy. Những tác hại trong việc này đã áp đảo những lợi ích mà nó đem lại.

Một phần của vấn đề là fluor là một chất độc được tích lũy, theo thời gian, có thể gây ra những vấn đề nghiêm trọng lên sức khỏe chứ không phải là sự tiếp xúc ngay lập tức với fluor nồng độ cao. Trong một bài báo năm 2005 mang tên Fluor – Một chất thải độc hại hiện đại, Tiến sĩ Lita Lee đã viết:

Cuốn sách của Yiamouyiannis, Florua, Yếu tố gây lão hóa, nêu dẫn chứng về các tác động tích lũy flour như gây tổn thương mô, thường được xem như lão hóa (phá hủy collagen), phát ban trên da và mụn trứng cá, rối loạn tiêu hóa, và nhiều trường hợp khác, bao gồm cả bệnh loãng xương. Trung tâm Kiểm soát dịch bệnh và Quỹ nước an toàn đã báo cáo rằng 30.000 đến 50.000 trường hợp tử vong xảy ra ở Hoa Kỳ mỗi năm nằm trong các khu vực có nguồn nước chỉ có nồng độ 1 ppm fluor …

Fluor ức chế hệ miễn dịch: Fluor ức chế sự dịch chuyển của bạch cầu đến 70 phần trăm, do đó làm giảm khả năng để bạch cầu có thể hoàn thành công việc của mình. Yiamouyiannis trích dẫn 15 tài liệu trong cuốn sách nhỏ của ông, Chỉ dẫn Cấp cứu fluoride, nêu dẫn chứng hiệu ứng ức chế miễn dịch chiếm ít nhất 10% tổng lượng fluor trong nguồn nước đã flo hóa. Hậu quả của việc ức chế miễn dịch rất rộng, từ một đợt cảm lạnh mãi không khỏi cho đến ung thư và các bệnh truyền nhiễm khác.

Những nghiên cứu đã chỉ ra rằng nhiễm độc fluoride có thể dẫn đến một loạt các vấn đề sức khỏe, bao gồm:

• Tăng hấp thụ chì

• Phá vỡ sự tổng hợp collagen

• Tăng động và/hoặc thờ ơ

• Rối loạn cơ bắp

• Bệnh tuyến giáp

• Viêm khớp

• Giảm trí tuệ

• Loãng xương

• Giảm chức năng tuyến giáp

• Ung thư xương (osteosarcoma)

• Làm bất hoạt 62 loại enzyme và ức chế hơn 100 loại

• Ức chế sự hình thành kháng thể

• Tổn thương hệ gen và gây chết tế bào

• Tăng khối u và tỉ lệ mắc ung thư

• Làm gián đoạn hệ thống miễn dịch

• Tinh trùng bị hư hại và tăng tỉ lệ vô sinh

Khoa học bị che giấu: Fluoride có liên quan đến ung thư

Nghiên cứu đã bị thất lạc từ lâu về mối liên quan giữa floride và ung thư đã xuất hiện trở lại trong một clip của Hà Lan gồm Tiến sĩ Dean Burk, người đồng sáng lập vào năm 1937 của Viện Ung thư Quốc gia Mỹ (NCI) và đứng đầu bộ phận hóa học tế bào của Viện suốt hơn 30 năm. Trong một cuộc phỏng vấn được ghi âm lại, ông so sánh chất fluor trong nước với một kẻ “giết người công khai,” và đề cập đến một nghiên cứu đã được thực hiện trên 10 thành phố có lượng fluor lớn nhất nước Mỹ so với 10 thành phố lớn nhất mà không có mặt của fluor. Nghiên cứu đã chứng minh rằng số lượng người chết vì bệnh ung thư tăng đột biến trong ít nhất là một hoặc hai năm sau khi bắt đầu có sự fluor hóa. Nghiên cứu này và những nghiên cứu khác để chứng minh sự liên hệ giữa fluoride với ung thư được ra lệnh thực hiện bởi chính phủ, nhưng đã nhanh chóng được chôn sâu một lần nữa vì fluor đã được biết là có liên quan đến sự gia tăng mạnh mẽ trong các trường hợp ung thư.

Tác giả: Bác sĩ Joseph Mercola – Huffington Post
Dịch: Hà Huy Dương
Review: Nguyễn Hoàng Huy

Featured Image: Nguồn nước

7 điều bạn chưa biết về mỡ béo

Để khỏi mất thời gian cho bạn đọc, tôi xin nói rằng bài viết này khá dài và không dựa trên bất kỳ “cơ sở khoa học” nào cả. Nếu bạn muốn tìm cơ sở khoa học để tin thì không nên mất thời gian đâu. Nội dung bài viết chỉ dựa trên sự “biết” của bản thân. Bạn chỉ có thể đồng ý hoặc không đồng ý thôi

Vậy tôi biết gì về chất béo của mình?

Để biết được thì bạn phải biết cơ chế đi vào và hoạt động của chất béo trong cơ thể như thế nào đã. Bắt đầu từ việc ăn uống, tất nhiên chất béo chỉ có một lối vào này thôi.

Khi vào miệng, chất béo chỉ được nhai thôi, không có tiêu hóa gì ở đây cả. Sau đó, một ít chất béo (lipit) và protein (chất đạm) được tiêu hóa ở dạ dày, và dạ dày chỉ có nhiệm vụ tiêu hóa hai loại này thôi. Cho nên đừng ngạc nhiên khi đọc được thông tin kiểu “sau hơn 2 giờ mà sợ bún vẫn còn nguyên hình dạng trong dạ dày”, không phải do người làm bún bỏ cái chất bảo quản gì vào đó khiến không thể tiêu hóa được đâu. Mà là vì dạ dày khi đã tiết ra axit rồi thì nó sẽ không tiêu hóa tí tinh bột nào cả. Khi được đẩy vào ruột non thì dịch tụy, dịch ruột và quan trọng nhất là dịch mật sẽ giúp tiêu hóa phần lipit trong thức ăn. Ở đây sau khi xử lý xong, chất béo sẽ được hấp thụ qua thành ruột non dưới dạng axit béo và glyxerol, còn những thành phần “thừa” khác như cholesterol, vâng là cholesterol xấu xa bạn vẫn thường nghe trên đài báo đấy, sẽ không bị đào thải mà được hấp thu ở chỗ khác. Quay trở lại chỗ axit béo và glyxerol, sau khi hấp thu nó sẽ tổng hợp lại thành lipit trở lại và được đưa vào máu, và phần lớn (khoản 70%) lipit hấp thu sẽ được đưa vào hệ bạch huyết. Vâng, hệ bạch huyết đấy, không nhầm đâu. Như vậy đa số lượng chất béo mà bạn ăn vào nó đi vào hệ bạch huyết nhé. Đến đây xin dừng phần tiêu hóa chất béo.

Xong phần tiêu hóa, giờ đến lượt phần những câu hỏi đặt ra:

1. Bạn biết gì về hệ bạch huyết?

Hệ bạch huyết là nơi thu lấy nhiều chất béo nhất sau quá trình tiêu hóa. Lâu nay chất béo ít được coi trọng nên hệ bạch huyết cũng ít được nhắc đến. Hệ bạch huyết chính là doanh trại của những đội quân hùng hậu sẽ bảo vệ cho cơ thể bạn đấy. Hệ bạch huyết bao gồm các loại tế bào mà tôi muốn gọi tên chung là bạch cầu. Hệ bạch huyết có những mạch nhỏ như dạng túi, hệ này không có “tim” để đẩy như hệ tuần hoàn mà nó dựa vào vận động của các cơ bắp xung quanh để di chuyển hoặc được bơm vào hệ tuần hoàn cũng theo cơ chế này. Nên khi nào có cảm giác bị vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể hãy đứng dậy vận động cơ bắp một chút để “bơm” bạch cầu vào máu nhé. Đến đây các bạn cũng đã thấy tầm quan trọng của chất béo đối với hệ thống miễn dịch rồi chứ, nếu thiếu hụt các axit béo bão hòa trong các bạch cầu sẽ làm giảm đi khả năng nhận biết và tiêu diệt những kẻ lạ xâm nhập vào cơ thể.

2. Sỏi mật là do đâu?

Số người bị sỏi mật tôi gặp khá là ít. Nhưng nếu ai đó làm việc ở bệnh viện thì chắc gặp nhiều. Nguyên nhân của sỏi mật vẫn còn đang bàn cãi, (rất nhiều thứ khác cũng đang ở trạng thái bàn-cãi này). Nhưng có một nguyên nhân được nêu ra là do ăn nhiều chất béo? Vâng, mật chính là nơi chứa dịch mật để tiêu hóa chất béo, khi chất béo đến tá tràng sẽ kích thích sự co bóp của túi mật để đẩy dịch mật vào tá tràng nhằm tiêu hóa chất béo. Nếu theo cơ chế này thì tại sao lại có sự kết tủa lại của các khối cholesterol (thành phần chính của dịch mật) trong túi mật? Bình thường dịch mật rất loãng, thành phần chủ yếu là cholesterol và các loại muối khoáng… Dòng mật loãng này sẽ chảy vào tá tràng để tiêu hóa chất béo, vậy thì nguyên nhân nào khiến nó trở nên cô đặc và hình thành sự kết tủa? Chính là do nó không liên tục luân chuyển, tức là không được đẩy vào tá tràng và sản sinh lượng dịch mật mới mà khi sinh ra nó không được sử dụng và nằm ở đó suốt một thời gian dài và cô đặc lại, chẳng phải đây là chế độ ăn ít béo đó sao. Thử xem xét toàn bộ cơ thể bạn, có cơ quan hay bộ phận nào của bạn hoạt động theo đúng chức năng của nó mà nó trở nên suy yếu chưa? Cơ bắp vận động nhiều, bộ não suy nghĩ nhiều, tim đập nhiều do vận động thể thao chúng có trở nên suy yếu không? Khớp xương bị thoái hóa là do vận động nhiều? Nó chỉ suy yếu khi bạn nuôi dưỡng nó không đúng cách thôi. Cho nên hãy để dòng mật luân chuyển thường xuyên bằng cách ăn chất béo đầy đủ.

3. Bạn biết gì về cholesterol xấu xa?

Vâng, cholesterol là cái từ xuất hiện khá nhiều trên đài báo, ví dụ một dạng kiểu như “dầu ăn thực vật không có chứa cholesterol”. Đúng thế, tất cả các chất béo từ thực vật đều không có chứa cholesterol. Cholesterol chỉ có trong chất béo động vật (mỡ). Để nói về cholesterol một chút, nó hiện nay được và đang mang tội là “chất béo gây xơ vữa động mạch”. Bạn hiểu thế nào về kết luận “mỡ trong máu tăng cao” của các bác sĩ? Là tế bào mỡ có nhiều trong máu? (SAI), là lượng lipit, axit béo có nhiều trong máu?(SAI), chính là cholesterol có nồng độ cao trong máu. Nếu gán cho việc ăn mỡ là nguyên nhân gây ra bệnh về tim mạch thì bạn hãy nghĩ lại điều này: Dù bạn có ăn mỡ nhiều như thế nào đi nữa thì nồng độ cholesterol không tăng lên quá 10% đâu bởi vì đa số, nói đúng hơn là hơn 85% lượng cholesterol (hoặc 99% nếu bạn không ăn mỡ bao giờ) được sản xuất ra tại gan của bạn và chuyển vào máu. Được sản xuất nhé, gan của bạn sản xuất nhiều cholesterol như thế mỗi ngày đấy, mà nó lại gây bệnh tim mạch, bạn bắt đầu thấy lo chưa? Cho nên có nhiều người không ăn mỡ, nhưng cholesterol lại rất cao là vì vậy. Và cũng đồng nghĩa có người ăn nhiều mỡ nhưng cholesterol trong máu lại thấp. Rồi, bạn thấy sự liên kết giữa ăn mỡ và bệnh tim mạch trở nên lõng lẽo chưa? Còn nữa nhé, nếu một bộ phận nào đó của bạn có cấu tạo gồm 70% thành phần là cholesterol và nó chứa hết ¼ toàn bộ lượng cholesterol trong cơ thể bạn thì bạn nghĩ bộ phận đó có quan trọng không? Bộ phận đó là não của bạn đấy, chất cholesterol xấu xa có nhiều nhất trong bộ não, đây chính là lý do cơ thể chúng ta phải tự túc sản xuất cholesterol để sử dụng với số lượng lớn. Quay về với bệnh tim mạch, câu chuyện của 50 năm trước đã phán quyết cholesterol là thủ phạm, và bằng chứng là mỗi ca tử vong vì bệnh tim mạch đều tìm thấy lượng cholesterol cùng với các vữa máu gây nghẽn hệ thống tuần hoàn. Cơ chế nó thế này, cholesterol trôi trong máu trên thuyền LDL và bám vào thành mạch máu, bám vào nhiều làm cản trở gây cao huyết áp, khi mảng bám này và vữa máu tróc ra trôi trên động mạch làm nghẽn đường đi của máu gây nên đột quỵ. Nhưng thực tế, thành mạch máu rất trơn tru, việc bám vào đó là khó có khả năng xảy ra, nguyên nhân chính là do mạch máu bị viêm hoặc thương tổn, cholesterol giống như xe cứu thương đến nơi để chữa trị, và mỗi khi chữa trị thất bại tội lại đổ lên đầu xe cứu thương vì gây ùn tắt giao thông nơi nó dừng lại, trong khi ít ai chú ý đến tai nạn đã xảy ra trước đó khi xe cứu thương này chưa tới. Câu chuyện tiếp nữa là thuốc statins hạ cholesterol, thị trường dược phẩm lớn nhất hiện nay, có tác dụng hạ cholesterol và giảm tỉ lệ bệnh tim mạch. Như thế chẳng phải thuốc đã có tác dụng sao? Vâng, nhưng statin đồng thời làm giảm tiểu huyết cầu, làm cho máu khó đông lại và khó đóng vữa, vì vậy statin ngăn ngừa bệnh tim mạch nhưng theo cơ chế này thì chả dính dáng gì tới cholesterol cả. Nói chung uống statins là có tác dụng, nhưng không chắc là nhờ giảm cholesterol. Thôi thì tới đây để các bạn tự phán quyết xem cholesterol có tội không nhé. À không, phải nói là mỡ béo có tội không nhé, vì bài này nói về chất béo.

4. Vitamin trong mỡ béo?

Các vitamin A, D, K và E là vitamin hòa tan được trong chất béo và có thể được vận chuyển trong cơ thể bởi chất béo. Qua cơ chế này chúng dễ dàng được hấp thu vào cơ thể. Nếu nói ớt đỏ chứa vitamin A thì chưa đúng, chúng chỉ chứa chất tiền vitamin A thôi và nếu không có đủ lipit béo thì quá trình hấp thụ này không diễn ra. Vitamin D kiểm soát hấp thu canxi và nó có nguồi gốc từ… cholesterol, tất cả các thực phẩm chứa vitamin D đều có gốc động vật.

5. Ketonsis là gì?

Từ này đối với những người đã thực hiện việc giảm béo, giảm cân bằng phương pháp lowcarb thì không có gì xa lạ cả. Đây là trạng thái mà khi máu có nồng độ đường thấp và nhiều lipit thì trạng thái này được kích hoạt. Cơ thể sẽ sử dụng năng lượng từ việc chuyển hóa axit béo thành năng lượng quá trình này sinh ra ketone. Khi đã vào trạng thái ketonsis thì cơ thể đã quen với việc đốt mỡ thành năng lượng và từ đó đốt các mô mỡ trong cơ thể, giúp giảm mỡ và giảm cân hiệu quả.

6. Cơ thể dẻo dai nhờ ăn gì?

Có một nghịch lý trong cơ thể bạn là thế này, các tinh bột, đường sẽ được chuyển thành đường glucose là thành phần cung cấp năng lượng cho cơ bắp(ngoài thể ketone). Khi lượng đường dư thừa trôi nổi trong máu không dùng đến, nó sẽ được chuyển hóa thành glycogen lưu trữ trong gan và cơ bắp và nếu dư thừa nữa thì nó dự trữ trong cơ thể dưới dạng mô mỡ (đường, tinh bột là nguyên nhân chính gây nên béo phì nhé). Trong quá trình trôi nổi của glucose, xảy ra quá trình glycation là sự kết hợp giữa đường glucose và các protein hình thành AGEs, quá trình này chính là sự lão hóa cho cơ thể bạn. Thật không may, cái cung cấp năng lượng cho chúng ta là glucose lại chính là thứ làm cho chúng ta già đi. Quá trình glycation xảy ra có sự kết hợp giữa glucose và collagen (protein) là thứ tạo nên sự dẻo và kết dính của các mô cơ thể, collagen là protein quan trọng cho sự trẻ trung của da, xương, và các bộ phận khác nữa. Khi collagen bị mất đi quá nhiều, da sẽ có nếp nhăn, xương sẽ trở nên loãng và dễ gãy (xương cấu thành từ protein, collagen và canxi). Món ăn tốt để cơ thể dẻo dai không phải là đường và tinh bột, để giảm đi lượng đường trong máu, làm chậm quá trình glycation thì hãy thường xuyên luyện tập thể thao để đốt đường, tập thể thao nhiều thì cơ thể càng dẻo dai. Một loại thức ăn có chứa nhiều collagen đó là… da lợn, thành phần rất gần với mô mỡ và nhiều collagen nhất là chân giò lợn, rất nhiều collagen và cũng béo ngậy nữa. Trạng thái ketonsis là trạng thái mà ở đó nồng độ đường glucose trong máu ở mức thấp nhất và quá trình glycation cũng ở mức thấp nhất.

7. Ăn chất béo gì? Mỡ hay dầu thực vật?

Mỡ chứa chủ yếu chất béo bão hòa, dầu thực vật chứa chủ yếu chất béo không bão hòa. Chất béo không bão hòa (không no) tức là nó vẫn còn liên kết còn trống trong phân tử nên có tính oxy hóa cao, dễ dàng kết hợp ở gốc liên kết còn trống đó với chất khác ở nhiệt độ cao hoặc tự biến thành hợp chất oxy hóa. Những hợp chất oxy hóa cao này dễ tác động lên protein của tế bào và AND khi nó vào cơ thể và phá hủy cơ thể bạn bằng cách này. Vâng, dầu thực vật thực sự là một chất độc khi nấu ở nhiệt độ cao. Ngoài ra đa số dầu thực vật đang bán trên thị trường đều là sản phẩm qua xử lý chiết tách, lọc, khử mùi và tạo ra các sản phẩm hexane độc. Các vitamin và khoáng chất đã mất hoàn toàn trong quá trình xử lý này. Ăn ít dầu thực vật càng tốt. Tuy nhiên, dầu dừa là dầu thực vật nhưng có hơn 90% là chất béo bão hòa, nó còn tốt hơn cả mỡ.

Khi nhìn kỹ lại hệ thống tiêu hóa của con người, bạn sẽ thấy cơ thể con người dù ăn tạp nhưng vẫn sinh ra để tiêu hóa nguồn gốc động vật nhiều hơn. Những loại củ quả nhiều tinh bột đều gây đầy bụng hoặc không tiêu hóa được nếu không được nấu chín. Thực tế thì con người mới chỉ ăn đồ nấu chín vài ngàn năm gần đây. Còn tổ tiên xa xôi của chúng ta đã nhọc công với cuộc sống nguy hiểm là đi săn. Chúng ta có thể ăn các thịt sống mà không sao cả như tôm, mực, cá sống, trứng sống, thịt bò, (một số loại thịt do mùi nặng nên ít ăn sống thôi chứ ăn vẫn bình thường)… nhưng với tinh bột còn sống như khoai, sắn, bắp, đậu… ăn sống sẽ là một hình phạt cực kỳ khó chịu cho ngày hôm sau.

Những điều ghi nhớ trong việc ăn mỡ béo (chất béo bão hòa).

  • Tăng cường hệ miễn dịch
  • Giảm nguy cơ sỏi mật
  • Tăng hấp thu vitamin, đặc biệt là A và D
  • Giảm cân, giảm béo
  • Phổi khỏe mạnh
  • Giúp cơ thể dẻo dai
  • Giúp giảm stress
  • Sữa mẹ có tỉ lệ béo bão hòa là 55%
  • Cải thiện sức khỏe của gan
*Photo: Health is future

5 lý do khiến một người không dám sống hết mình

Tôi là một người trẻ, giống như bao người đang ở tuổi “xuân mùa”, tôi cũng đang rất hối hả đi tìm lý tưởng sống cho mình và thực hiện nó. Tôi biết có nhiều bạn đi qua xuất phát điểm của mình (tuổi 18) 5 năm, 10 năm, thậm chí là cả nữa cuộc đời rồi mà vẫn chưa tìm ra được “mục đích cuối cùng”. Qua quan sát, tôi tìm hiểu được một số lý do sau đây.

1. Bạn không có chính kiến

Có phải từ nhỏ các bạn đã được sinh ra trong một gia đình bình thường, không thể gọi là giàu, nhưng cũng chẳng phải nghèo. Rồi cứ thế các bạn lớn, các bạn cứ đi, cứ chạy theo quán tính mà chẳng biết mình đang đến đâu. Các bạn thả mình theo dòng đời trôi nổi, kiểu như bạn đến trường, học thuộc lòng những gì giáo viên dạy để làm bài kiểm tra, đến khi tốt nghiệp thì thầy cô, gia đình bạn chọn trường giúp bạn sao cho sau này dễ xin vào “biên chế nhà nước.” Một số người gọi đó là êm đềm, nhưng với tôi cuộc sống đó nhạt nhẽo đến vô cùng (và chắc có đổ thêm vài ký muối vào cũng chẳng khá lên được.) Tôi nghĩ đợi đến lúc bạn cảm thấy được một từ nhạt nhẽo thì chắc bạn cũng đã già nua rồi. Lúc đó bạn làm được gì nữa? Hay tự than than trách phận, trách ông trời quá bất công,… Đừng trách số phận, trách ông trời, mà hãy trách bản thân rằng: Sao lúc đó mình không dám nói về ước mơ của mình, sao lúc đó mình không dám lên tiếng với ba mẹ rằng: “Con không muốn học ngành mà ba mẹ chọn, con muốn theo đuổi đam mê của con!”

2. Bạn là nạn nhân của hoàn cảnh

Nói về chuyện ước mơ, có bạn lại nói rằng: “Mình ước mơ nhiều lắm nhưng hoàn cảnh không cho phép mình thực hiện những điều đó.” Ngụy biện! Chẳng có hoàn cảnh nào cản trở được bạn cả, trừ khi bạn cho phép nó. Bạn sống hoàn toàn phụ thuộc vào hoàn cảnh, vào môi trường xung quanh. Bạn cứ thả mình cho dòng đời trôi nổi. Và điều đó giải thích rằng, tại sao bây giờ bạn vẫn ngồi đây than vãn.

3. Bạn sợ thay đổi

Bạn muốn cuộc sống mình bình yên, không sóng gió. Chính vì vậy, ngày qua ngày, bạn cầu nguyện cho hôm nay trôi qua giống y ngày hôm qua, bạn vẫn an toàn và sống tiếp cho những ngày mai, ngày mai sau đó. Rồi dần dần thói quen ngại thay đổi hình thành trong bạn. Vì bạn sống tốt nên tội gì bạn phải thay đổi, đúng không nào? Đó là một suy nghĩ sai lầm cực lớn. Nếu bạn vẫn giữ nguyên suy nghĩ này thì tôi đảm bảo rằng đến lúc nào đó, bạn sẽ bị đào thải ra khỏi xã hội ngay.

Bạn hãy luôn luôn thay đổi. Điều đó không đồng nghĩa với việc hôm nay bạn sống với tính cách này, ngày mai bạn sống với tính cách khác. Mà hãy thay thói quen xấu bằng một thói quen tốt, chẳng hạn như bạn không bao giờ tập thể dục hay dành thời gian cho gia đình,… Vậy bắt đầu từ giây phút này, hãy làm những điều trên đi nhé! (Một điều nữa tôi muốn lưu ý với các bạn rằng, đừng thay đổi ước mơ của mình liên tục và nhiều lần. Ước mơ, mục đích, nó cũng gần giống như tính cách vậy. Nếu cứ thay đổi liên miên thì tất cả những gì bạn vừa đọc điều biến thành vô nghĩa.)

4. Bạn sợ dư luận

“Nếu như việc đó không thành thì mọi người sẽ cười vào mặt mình, họ sẽ nói mình thấp mà cứ mơ trèo cao, không biết lượng sức. Việc vỡ lỡ nhiều người biết thì còn ai thèm chơi với mình nữa chứ, thôi khỏi làm cho yên chuyện.” Khi ý tưởng vừa mới lóe lên trong đầu mà bạn đã có những nỗi lo sợ kiểu đó thì tôi chắc rằng bạn sẽ chẳng còn dũng khí để mà thực hiện những bước tiếp theo đâu!

Tôi biết, áp lực dư luận là rất lớn. Tuy nhiên, chỉ có bạn mới biết bạn đang làm gì, bạn là ai. Vì vậy, đừng bao giờ cố nặng óc ra để nghĩ người ta nói gì sau lưng bạn, bạn sẽ càng mệt hơn thôi. Nếu họ nói trực tiếp với mình, hãy tránh xa ra, đừng nghe những câu nhảm nhí kiểu như: “Mày chẳng bao giờ làm được đâu.”

5. Bạn sợ thất bại

Nếu thế giới này toàn là “thành công” thì sẽ chẳng bao giờ có hai từ thành công và thất bại. Có thất bại mới có thành công, dù muốn hay không bạn cũng phải chấp nhận điều đó. Bạn muốn thành công, bạn phải đi qua thất bại. Nhiều người nghĩ thất bại là cái gì đó ghê gớm lắm. Nhưng không, người ta thường nói về giá trị của thành công, vậy có bao giờ bạn nghe giá trị của thất bại chưa? Thất bại giúp ta trân quý thành công, thất bại giúp ta cố gắng nỗ lực hơn trong mọi công việc, thất bại tập cho ta chữ nhẫn.

Và còn một điều nữa, đó là thay đổi tính kiêu kỳ, ngạo mạn của một kẻ đang đứng trên đỉnh của thành công bỗng nhiên bị rớt xuống cái hố thất bại. Hãy nhớ rằng thất bại nào cũng chỉ là tạm thời, và tất nhiên thành công cũng vậy. Không có cái gì gọi là bất biến, mọi thứ sẽ thay đổi theo quy luật của nó.

Và bây giờ, quyết định là ở bạn. Bạn sẽ sống hết mình với tuổi trẻ, hay để 20, 30 năm sau ngồi nói: “Giá như hồi đó…”

*Featured Image: thanh262k

Giải thích tường tận và dễ hiểu về Bitcoin và tiền tệ

 

Trước khi nói về Bitcoin, mình xin được kể một vài câu chuyện sau đây, những câu chuyện này là dựa trên cơ sở có thật, điểm khác biệt chỉ là các con số mà thôi, mình sẽ dùng nó để giải thích dễ hiểu nhất có thể quá trình nền kinh tế tiền tệ hình thành và vận hành. Mình sẽ chỉ đề cập tới các vấn đề liên quan tới bitcoin, những vấn đề khác có thể sẽ bị bỏ qua vì cơ bản kinh tế là vấn đề quá rộng.

Câu chuyện về những cái vỏ sò

_ Loài người lúc sơ khai có đúng 100 người, lúc đó cả 100 người đều trồng lúa, mỗi người cả năm trồng được 1000kg lúa, và loài người đều ăn lúa vui vẻ qua ngày.
_ Mỗi tội ăn toàn lúa không đói thịt sống không nổi, thế là có 25 người có khiếu chăn nuôi quay ra nuôi heo kiếm thịt, mỗi năm nuôi được 100kg thịt heo, mỗi tội nuôi heo thì không có thời gian trồng lúa, thế nên 25 người kia quyết định đổi thịt heo với lúa với tỉ lệ 100/1000 = 1/10, nói cách khác, 1kg thịt heo có thể đổi được 10kg gạo.
_ Năm tiếp theo, lại có thêm 25 ông nữa quay qua trồng rau, mỗi năm mỗi ông trồng được 250kg rau.
_ Và khi có thêm 25 thằng nữa quay ra làm muối năng suất 500kg/năm, thì ông tộc trưởng đáng kính, do suốt ngày phải ngồi: “Thằng này có 6kg thịt, thế là nó đổi được 15kg rau, nhé”, “Thằng kia có 10kg muối, thế là nó đổi được 20kg lúa nhé”,… Tới ngày thứ 69, ông tộc trưởng điên đầu quá mới quyết định treo 1 cái bảng thế này trước cổng nhà:

  • Từ nay lấy vỏ sò làm chuẩn:
  • Thằng nào nhờ tao đổi gạo ra muối nữa ta đập cho què giò. Chỉ được dùng vỏ sò do ta phát, tất cả vỏ sò khác không được chấp nhận.
    _ Và đây chính là cách mà tiền tệ ra đời, đơn vị của đồng tiền đầu tiên có tên là “sò” (đùa thôi).
    _ Như vậy bạn có thể thấy, bản chất ban đầu của việc ra đời tiền tệ, chính là dựa trên nhu cầu tránh sai sót và phức tạp, và đơn giản hóa quá trình mua bán.
  • 1kg gạo = 10 cái vỏ sò.
  • 1kg thịt = 100 cái vỏ sò.
  • 1kg rau = 40 cái vỏ sò.
  • 1kg muối = 20 cái vỏ sò.

=> Giả sử trong ví dụ này, 1 anh chỉ biết tỉ số giữa gạo và rau, 1 anh chỉ biết tỉ giá giữa thịt và muối , khi 2 người này muốn trao đổi với nhau thì họ buộc phải tìm 1 người thứ 3 biết tỉ giá giữa ít nhất là gạo-muối, rau-thịt gì đấy thì mới tiến hành trao đổi được. Và thử tưởng tượng 100 người sản xuất ra 100 mặt hàng thì ngồi nhớ cái đống tỉ giá đó tới mửa mật .

=> Tuy nhiên khi “sò” ra đời, thì anh có gạo chỉ phải nhớ mình có 1kg gạo thì quy ra được bao nhiêu “sò”, và khi có ai muốn đổi, anh ấy chỉ việc yêu cầu đưa ra số “sò” tương ứng với số gạo mà thôi.

=> Khi đồng tiền do 1 tổ chức đưa ra (ở đây ông tù trưởng là đại diện) thì bạn có thể thấy giá trị đồng tiền khởi nguyên được đưa ra bởi chính người phát hành ra nó. Nói cách khác, giá trị của 1 đồng tiền khi mới ra đời (chưa bị điều chỉnh bởi thị trường tự do, mình sẽ nói tiếp sau) chính là do tổ chức tạo ra nó quyết định. Ví dụ như ở trên nếu không phải là 10 “sò” mà chỉ cần 1 “sò” đã bằng 1kg gạo thì cũng đâu có gì khác biệt, đúng không?

=> Rồi, tạm thời như ví dụ trên, các bạn có thể thấy, “sò” chính là tên 1 loại tiền tệ được lưu thông, và giá trị của nó, chính là số giá trị mà hàng hóa – dịch vụ mà nó đại diện. Cũng như “sò”, thì khi đó “lá”, “đá cuội”, “vàng”, “VNĐ”, “Dollar”, “Yen”,… tất cả đều chỉ là những vật thể được quy ước chung toàn xã hội chấp nhận là một lượng nào đó các thứ đấy sẽ thay mặt cho 1 lượng giá trị vật chất – dịch vụ tương ứng (một số gạo, một lượng cá, một bài thuốc của bác sĩ,…). Đây chính là cái mà chúng ta gọi là “tiền”, bản thân chúng KHÔNG CÓ một chút giá trị nào cả, giá trị chúng nhận được là do xã hội thống nhất gán vào. Vàng có giá, vì chúng ta cho là nó có giá, chứ nếu đưa cho con chó, nó nuốt xong rồi ị ra lại, vì đơn giản với nó đó là thứ vô giá trị.

Vậy tại sao vàng lại có giá với chúng ta? Vì nhu cầu trao đổi. Thực tế, các nhà lịch sử nhận thấy ở khắp nơi trên thế giới, người ta đều dùng vàng làm những đồng tiền khởi nguyên (các đồng xu vàng xuất hiện ở rất nhiều nền văn hóa). Lí do mà họ chọn vàng làm công cụ trao đổi theo các nhà khoa học là do các thuộc tính sau (đây cũng là tiêu chí để một thứ gì đó trở thành công cụ trao đổi):
_ Dễ phân biệt và kiểm định.
_ Bền vững về mặt vật chất so với nhiều thứ khác, nói cách khác không thể dễ dàng biến mất số lượng lớn.
_ Lượng sản xuất ra là không nhiều trong một đơn vị thời gian dài, nói cách khác là không thể có sự thay đổi 1 cách đột biến về lượng vàng trong toàn xã hội.
_ Giá trị nội tại ít biến động, vì cơ bản, là người ta đếch dùng vàng làm cái cóc khô gì hết. Lượng vàng tham gia vào công nghiệp trang sức và công nghiệp hàng điện tử chỉ là tép riu so với lượng vàng thỏi và vàng nén người ta cất trong hầm, nên về cơ bản, quy luật cung cầu không tác động mạnh tới vàng. Nó chỉ đơn giản là để lưu trữ mà thôi.
_ Có thể chia ra rất nhiều phần nhỏ, tương ứng với nhiều mức giá trị vật chất.
Sau khi trải qua giai đoạn đầu, các tổ chức quản lí xã hội (mà nhà nước là ví dụ điển hình) bắt đầu in tiền (dưới nhiều dạng, như tiền kẽm, tiền đồng, và phổ biến hơn cả là tiền giấy) và thay thế dần sự ngự trị của tiền vàng trên thế giới. Lí do mà các tổ chức này đưa ra khi in tiền có rất nhiều, ví dụ như dễ vận chuyển, dễ thay thế khi hao mòn, giảm chi phí đúc tiền, v.v… nhưng nhiều chuyên gia nhận định, lí do thực ra hết sức đơn giản: nắm nền kinh tế. Như Mayer Amschel Rothschild từng phát biểu 1 câu bất hủ:

“Permit me to issue and control the money of a nation, and I care not who makes its laws!”

Câu đó đại loại dịch như thế này: nếu cho ta quyền điều khiển đồng tiền của một quốc gia, thì ta kệ mẹ luật pháp của quốc gia ấy . Phần này mình không đề cập sâu, vì nó quá sức rộng, mà nếu nói không cặn kẽ sẽ rất dễ sinh ra nhiều hiểu lầm và ảo tưởng, ngược lại nếu mình nói về chuyện này nhiều quá thì sẽ làm loãng chủ đề chính, nên mình chỉ đề cập như thế. Các bạn cứ tin, một khi đã nắm được quyền điều khiển đồng tiền của một nền kinh tế, thì nền kinh tế đó và mọi thứ đi theo nó đều nằm dưới chân của bạn rồi.

Tới đây các bạn có thể thấy rõ một điều: tiền được phát hành bởi các tổ chức trên toàn thế giới, thực tế là không đáng tin cậy với tư cách một trung gian trao đổi, đơn giản là vì nó vi phạm nguyên tắc số 2 và 3: quá dễ dàng để tiêu hủy và quá đơn giản khi muốn in thêm . Chưa kể việc đảm bảo nguyên tắc số 1 của nó đối với tiền mặt là rất khó khăn với dân thường, vì việc làm giả tiền giấy ở mức độ mắt thường không phân biệt nổi là cực kỳ đơn giản. Tuy nhiên nó vẫn được in ra và sử dụng, vì nó nằm trong tầm tay kiểm soát của nước.

Quay trở lại với câu chuyện vỏ sò. Với bảng niêm yết giá là thế và theo lí trong xã hội chỉ được tồn tại 1 triệu sò. Tuy nhiên do lòng tham nổi lên (hoặc đánh bạc thiếu nợ gì đấy chẳng hạn) nên ông tộc trưởng quyết định đem ra thêm 2000 “sò” ông tự móc dưới sông ra để mua hàng hóa. Thấy không ai để ý, ông ta cứ thêm, thêm, thêm nữa, cho tới khi 100 000 “sò” thêm vào nền kinh tế, thì người dân lờ mờ nhận ra, hình như đang có quá nhiều “sò” so với số lương hàng hóa, nên trong quá trình buôn bán, họ sẽ coi rẻ giá trị của “sò” hơn, và dần nâng giá vật phẩm lên, hay nói cách khác, là giảm giá trị của “sò” xuống. Đây chính là khái niệm lạm phát. Đó là khi giá trị của đồng tiền không còn xứng đáng với giá trị vật chất mà tổ chức phát hành tiền niêm yết nữa, thì thị trường tự động sẽ điều chỉnh dần cho nó xuống sát với giá trị gốc hơn .

Lạm phát cũng có thể xảy ra khi lượng tiền giữ nguyên nhưng kinh tế thì lại giảm sản lượng, ví dụ thay vì 100 tấn gạo thì chỉ còn 50 tấn gạo, gạo trở nên khan hiếm hơn nhiều thì khi đó người ta sẽ tự động nâng giá gạo lên, nói một cách khác là giảm giá trị đồng tiền xuống.

Các cuộc tấn công kinh tế cũng có thể đánh vào việc lạm phát, khi đó các lực lượng phá hoại sẽ tung vật phẩm ra bán để thu lại lượng lớn tiền mặt trên thị trường, sau đó ếm kỹ, làm cho các giao dịch tài chính trên thị trường thiếu lượng tiền mặt để trao đổi, buộc tổ chức quản lí tiền tệ sẽ phải in thêm tiền để đáp ứng nhu cầu trao đổi. Sau đó chúng lại ồ ạt tung số tiền tích trữ đó ra ngoài thị trường bằng cách mua các mặt hàng trên thị trường với giá cao hơn nhiều so với bình thường, như vậy lượng hàng hóa không gia tăng nhưng lượng tiền tăng đột biến, gây ra lạm phát bất ngờ. Đây cũng là một điểm yếu của đồng tiền hiện tại: không thể kiểm soát chính xác được dòng tiền tệ đang ở đâu và chảy về đâu trong nền kinh tế.

Và điều cuối cùng mình muốn đề cập ở ví dụ trên: đó là hãy thử suy nghĩ, nếu không phải ông trường làng, mà chỉ là một thằng ất ơ đầu đường xó chợ nào đấy treo cái bảng giá trên và tuyên bố: “Chúng mày muốn đổi vật phẩm ra “sò” thì tới chỗ tao, cấm thằng nào dùng “sò” lượm ngoài sông trao đổi.” Bạn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?

Đảm bảo thằng đó sẽ có 1 vé đi cấp cứu khoa chấn thương chỉnh hình ngay và luôn.

Như vậy rõ ràng, lời nói của thằng kia thì không đáng giá gì cả, nhưng lời nói của ông trường làng thì lại được cả cộng đồng công nhận, và chấp nhận mức “sò” của ông ta ra mà đổi. Rõ ràng, khi đó việc trao đổi hàng hóa, tiền bạc có thể thực hiện được là nhờ lòng tin vào bên thứ ba (ở đây chính là ông trường làng). Rộng hơn, ở nền kinh tế hiện đại, đó chính là các tổ chức tiền tệ quốc tế, các ngân hàng, v.v…

Và bạn rất dễ nhận ra vấn đề ở bước này: làm sao tôi biết bên thứ ba đó có đáng tin cậy hay không, làm sao tôi biết nó không tuồn thêm tiền vào dòng tiền để thu lợi bất chính, đầu cơ phá hoại,… hay không? Câu trả lời, đương nhiên là không thể. Bạn không thể nắm được hoạt động của bên thứ ba, vì hầu hết các hoạt động đó là không công khai, với lí do thường thấy nhất: “bí mật quan trọng”.

Tổng kết, tới đây chúng ta đã hiểu cơ bản cách nền kinh tế tiền tệ vận hành, và đây là 3 vấn đề lớn mà các đồng tiền hiện nay đang mắc phải:
1> Đồng tiền hiện nay không đảm bảo ít nhất 2/5 nguyên tắc của một công cụ trao đổi.
2> Dòng tiền hiện nay không đáng tin cậy, vì không 1 cách nào biết được bên thứ ba điều khiển dòng tiền đó sẽ làm gì với nó.
3> Dòng tiền hiện nay rất dễ để đầu cơ tích trữ tiền mặt, do đó rất khó để quản lí chính xác dòng tiền, và rủi ro rất cao cho nền kinh tế.

Tuy nhiên, các “bên thứ ba” đó nói chung vẫn duy trì việc kiểm soát tiền tệ do chính họ tạo ra vì chỉ có như thế mới có thể đạt được quyền lực cao nhất đối với nền kinh tế, hãy xem xét 2 ví dụ sau để thấy, khi bạn có khả năng kiểm soát đồng tiền của nền kinh tế thì quyền lực và sức mạnh của bạn sẽ khủng khiếp như thế nào.

Câu chuyện đầu tiên, là câu chuyện khủng hoảng kinh tế thế giới giai đoạn 2007-2012, bắt đầu từ Mỹ:

Khi đó, ở Mỹ, do đầu tư “ngu”, nên hệ thống ngân hàng, bảo hiểm,v.v… nói chung là bên “trung gian thứ ba” của Mỹ, với nhiệm vụ là đảm bảo uy tín cho các hợp đồng vay mượn tiền tệ, bị vỡ trận và tê liệt hoàn toàn, với rất nhiều ngân hàng tuyên bố phá sản và hệ thống tài chính nằm chổng mông lên trời. Lúc này thị trường tài chính của Mỹ bước vào khủng hoảng. Nói cho đơn giản, nhà đầu tư (đứa dư tiền) không có cách nào đưa tiền cho các đối tượng làm ăn kinh doanh (những đứa cần tiền). Như thế, bên thiếu cứ thiếu, và bên thừa cứ thừa, nền kinh tế bị tắc lại. Khi đó để giải quyết vấn đề thì Mỹ bơm thêm tiền trực tiếp vào những đối tượng đang cần tiền qua các gói cứu trợ, kích cầu. Như vậy các đối tượng thiếu tiền kia vượt qua cơn khát tiền.

Tuy nhiên, hãy nhìn lại vấn đề, như vậy là tổng lượng USD trên toàn cầu đã tăng, nói cách khác, giá trị của nó bị giảm (do lạm phát). Như thế, rõ ràng đám “thừa tiền” đã mất đi một phần tiền của mình. Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất. Vì USD không chỉ là một đồng tiền của 1 quốc gia, nó là 1 đồng tiền quốc tế.

Nói cách khác, tất cả các quốc gia và tổ chức kinh tế nào đang trữ USD làm nguồn dự trữ ngoại tệ đều mất đi một lượng giá trị tiền bạc do đồng USD lạm phát. Hãy lấy ví dụ vui, giả sử đồng Dollar lúc đó lạm phát nên giảm giá trị xuống chỉ còn 50%, nghĩa là sáng hôm trước 1 USD còn mua được 2 hộp xôi sáng cho cả bố cả con, thì sáng hôm sau chỉ còn mua được cho mỗi thằng con. Thằng bố vừa móc tiền ra vừa chửi “Tổ cha thằng nào cướp hộp xôi của tao”.

Nói rộng ra, tất cả những ai trữ USD đều bị mất tiền, trữ càng nhiều thì mất càng khủng. Cùng điểm lại: cả thế giới mất tiền, đám có tiền ở Mỹ cũng mất, chỉ có đám thiếu tiền ở Mỹ là được thêm. Nói cách khác, số lượng tiền cả thế giới mất, tất cả đều đổ về Mỹ. Rõ ràng khi trở thành đồng tiền quốc tế, Mỹ chỉ việc in ra tiền từ… không khí, thì chúng cũng biến thành tiền thật. Cả thế giới chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

Câu chuyện thứ hai, câu chuyện trừng phạt kinh tế với Nga, giai đoạn đầu 2014 tới nay:

Khi đó, trước giai đoạn ép giá dầu Nga giảm xuống, kéo theo đồng Ruble giảm tỉ giá chỉ còn một nửa, các ông trùm tư bản của Mỹ đều được thông tin từ trước, nên khi giá trị đồng Ruble Nga còn cao, (tỉ lệ đổi là 1/3), các ông trùm vay 30 tỷ tiền Ruble Nga để mua về 10 tỷ USD. Tới khi đồng Ruble Nga sụp giá tới 50%, các ông trùm chỉ việc bán ra 5 tỷ USD (lúc này có tỉ giá là 1USD = 6 Ruble ) là đã có ngay 30 tỷ Ruble để trả nợ. Còn lại 5 tỷ USD, Mỹ hốt trắng. Nga đương nhiên chỉ biết ngậm đắng nuốt cay nhìn đồng tiền của mình một đi không trở lại, số tiền này một phần được dùng để bù lỗ cho các nước xuất khẩu dầu mỏ-khí đốt đã móc tay với Mỹ để ép giá dầu xuống. Nói cách khác, Mỹ đã “lấy mỡ nó rán nó”, dùng chính tiền của Nga để “xử đẹp” Nga.

Các con số trên đương nhiên chỉ là cho các bạn mường tượng quá trình cho dễ, thật ra con số thực tế lớn hơn nhiều, tuy nhiên, chuyện đồng Ruble sụp 50% giá trị là có thật, hiện nay chỉ còn 33% so với hồi đầu năm 2013.

Các bạn có thể thấy, chỉ cần sự móc ngoặc giữa Mỹ, các nước xuất khẩu dầu mỏ – khí đốt và châu Âu là đã đủ để cho Nga một đòn thật nặng, cần gì phải chiến tranh bom đạn cho mệt. Điều tương tự cũng xảy ra nếu ta và khựa có hiềm khích lớn. Im lặng đi, đánh đấm cái đếch gì, ngáp 1 tiếng là sáng hôm sau ra đường ăn xin cả lũ đấy .

Rồi, giờ chúng ta sẽ nói về Bitcoin

Trước hết, hãy nói về việc Bitcoin là gì. Câu trả lời hết sức đơn giản, Bitcoin là tiền, thế thôi.

Giống như sò, USD, SGD, Yen, Euro, Bath (Thái Lan), VNĐ, ZWD (Zimbabwe),… thì Bitcoin cũng chỉ là tên của 1 đơn vị tiền tệ mà người ta đồng ý đem ra sử dụng thôi. Đừng dùng chữ “tiền ảo” để nói về Bitcoin, vì xét cho cùng thì tất cả các đồng tiền đều là “ảo”, vì như mình đã nói ở trên, giá trị của chúng phụ thuộc vào ý chí chủ quan của người phát hành, chỉ sau đó mới được điều chỉnh bởi thị trường. Đọc xong bài này, bạn sẽ nhận ra độ “thực” của Bitcoin còn lớn gấp hàng trăm lần những đồng tiền mình vừa nêu trên.

Nếu bạn nói rằng những đồng tiền kể trên thực hơn Bitcoin ở điểm là chúng được in ra và tiêu dùng trong đời sống hàng ngày thì xin mời bước vào các siêu thị ở các thành phố du lịch lớn ở VN xem người ta thanh toán ở siêu thị bằng cách nào nhiều hơn? Quẹt thẻ hay là tiền mặt? Và thử lên google xem hiện nay lượng tiền được in ra so với lượng tiền ước tính toàn thế giới là bao nhiêu? Xin thưa chỉ là 1/10. Nói cách khác, chỉ 10% số tiền hiện nay trên thế giới là có dạng được in ra, còn lại 90% chỉ là những con số trên máy tính mà thôi. Sao? Liệu bạn còn dám nói cái nào thật hơn cái nào nữa không?

Bitcoin là một dạng tiền tệ được lưu thành những con số trong một mạng lưới máy tính khổng lồ. Mỗi một máy trong hệ thống mạng lưới đó được cài chung một chương trình, đều lưu trữ tất cả mọi thông tin về lượng bitcoin đang tồn tại trên thị trường, mọi sự trao đổi tiền tệ từ người này sang người khác là công khai, mọi sự thêm vào Bitcoin trong hệ thống, tất cả đều được lưu lại một bản sao đầy đủ trong từng máy tính của hệ thống. Mọi gian lận trong giao dịch, ví dụ như thêm Bitcoin giả vào, là không thể được, vì mỗi máy trong hệ thống đều có tính độc lập với nhau trong việc lưu giữ thông tin về dòng Bitcoin, và các thông tin này là công khai, nên dựa trên sự so sánh, đối chiếu kiểm tra các mối thông tin liên hệ đặc biệt trong hệ thống, việc hack toàn bộ lượng thông tin trên trong hệ thống là cực kỳ khó nếu không muốn nói là vô vọng, và các máy tính trong hệ thống sẽ loại bỏ các giao dịch giả do chúng không khớp với dữ liệu của cả hệ thống.

Thế làm thế nào để tạo ra thêm Bitcoin?

Để tạo ra thêm Bitcoin, các máy tính trong hệ thống sẽ phải chơi trò đoán mò. Hãy hiểu đơn giản, chương trình trên sẽ bảo cả hệ thống là “tao đang nghĩ 1 con số trong đầu, hãy đoán xem đó là số nào, thằng nào đoán đúng sẽ được thưởng”, hãy tưởng tượng việc này giống như trò đào kho báu ấy, bạn có 1 cái bản đồ chỉ tới 1 khu đất mà bạn biết chắc ở đó có kho báu, nếu chọn đúng địa điểm đào lên thì nó thuộc về bạn. Càng ngày khi hệ thống máy tính tham gia đào Bitcoin (càng nhiều người tham gia trò chơi đào kho báu) thì bài toán và đáp số bài toán sẽ càng khó tìm hơn (khu đất đào kho báu ngày càng rộng hơn ấy). Độ khó của bài toán được thiết kế tự đông gia tăng để trung bình khoảng 10 phút sẽ có 1 máy trong hệ thống đào được bất chấp số người gia nhập thêm vào hệ thống. Do tốc độ máy tính tăng dần theo dạng lũy thừa nên độ khó của bài toán sẽ tăng theo dạng lũy thừa, và theo dự đoán, khoảng năm 2150 (có thể sớm hơn, phụ thuộc công nghệ phần cứng máy tính) bài toán trên sẽ trở thành bài toán không bao giờ giải được. Nói cách khác, năm 2150 sẽ là năm chốt sổ cho hệ thống Bitcoin toàn thế giới, cả thế giới sẽ có tầm 21 triệu Bitcoin.

Như vậy ưu điểm của Bitcoin là gì?

_ Đầy đủ tính chất của 1 công cụ trao đổi:

  • Rất dễ thẩm định (nhờ vào sự thẩm định của máy móc hệ thống và tính chất không thể làm giả).
  • Không thể biến mất (trừ khi toàn bộ hệ thống bị phá hủy toàn bộ, còn không thì cứ mơ đi).
  • Không thể tạo mới một cách ồ ạt (như đã trình bày).
  • Không bị tác động giá mạnh theo quy luật cung cầu, vì cơ bản nó cũng như vàng, chả để làm cái cóc khô gì cả.
  • Có thể chia nhỏ, rất nhỏ, đơn vị nhỏ nhất của nó là Satoshi, 1 Bitcoin = 100 000 000 Satoshi (một trăm triệu), cho bạn nào chưa biết luôn, hiện nay 1 Satoshi = 0.054 VNĐ, siêu nhỏ luôn.

_ Công khai: như mình đã nói, mọi giao dịch trên hệ thống, từ việc chuyển tiền cho đến việc đưa thêm Bitcoin vào hệ thống với trò chơi đào kho báu đều là công khai minh bạch và không thể gian lận. Nói cách khác, bạn không thể nào chơi trò đầu cơ tích trữ tiền để sau đó tung ra phá giá đồng tiền như bạn làm với tiền thật được, vì như đã nói, hệ thống biết chính xác chúng đang có tổng cộng bao nhiêu Bitcoin.

_ Tin cậy: như trên đã nói, mọi hoạt động hack vào hệ thống gần như là bất khả thi. Do đó bạn sẽ không bao giờ lo việc tiền trong tài khoản của mình bị hack mất, bị xóa,… như với các ngân hàng thông thường. Chừng nào bạn còn giữ mật khẩu của mình an toàn thì chừng đó số Bitcoin bạn có vẫn còn là của bạn.

_ Bảo mật cực cao: không chỉ là đảm bảo việc Bitcoin của bạn là không thể bị hack mất, hệ thống Bitcoin còn đảm bảo cho bạn không bị lộ diện khi giao dịch. Đơn giản là vì bạn không cần phải khai báo họ tên của mình với hệ thống, việc bạn cần chỉ là tạo đống địa chỉ với mật mã chỉ mình bạn có. Nói cách khác, mạng lưới này đảm bảo tính minh bạch công khai với cộng đồng nhưng vẫn đảm bảo được tính an toàn thông tin cá nhân cho mỗi người sử dụng nó.

_ Tính độc lập: như đã nói, các giao dịch trong hệ thống là không thể thay đổi, cũng như không thể gian lận theo ý muốn chủ quan của con người, nói cách khác, việc Mỹ muốn dùng Bitcoin để chi phối thế giới như đã làm với USD là không thể, hay rõ ràng hơn, là quyền lực tiền tệ không còn nằm trong tay của các tổ chức phát hành tiền nữa .

_ Sự tiện lợi trong giao dịch: như bạn đã biết, các khoản thanh toán hiện nay trên các ngân hàng đòi hỏi rất nhiều thủ tục và chi phí để vận chuyển tiền mặt, kiểm tra giao dịch,… nên sẽ phát sinh lượng chi phí trên các giao dịch rất lớn. Giá trị càng lớn thì phí càng cao. Ngược lại, các giao dịch trên hệ thống Bitcoin chỉ là di chuyển quyền sở hữu các con số trên máy tính rất nhanh gọn, và nó cực kỳ an toàn, bạn không phải lo về việc tiền có thể bị cướp hoặc trộm đi khi vận chuyển, việc xác thực giao dịch cũng cực kỳ nhanh chóng và tốn chi phí rất thấp, đồng thời hệ thống hoạt động 24/24 nên bạn có thể gửi tiền cho bất kỳ ai, bất cứ lúc nào, với chi phí cực kỳ thấp, có khi chỉ vài ngàn Satoshi .

_ Khả năng lạm phát rất ít: như đã nói, lượng Bitcoin đào ra là có giới hạn và không phải muốn có là có, nên khả năng lạm phát của Bitcoin là cực kỳ thấp. Nói cách khác, Bitcoin chỉ bị lạm phát khi nào mà lượng sản xuất hàng hóa của nền kinh tế thế giới bị đình trệ lại xuống dưới mức mà người ta gán cho Bitcoin (do chiến tranh thế giới chẳng hạn ). Bằng không, Bitcoin chỉ có thể giảm phát, hay nói cách khác, là càng ngày nó càng tăng giá.

_ Khả năng tự quản và chống gian lận: Bitcoin là tiền, nhưng nó hơn tiền ở điểm, nó tồn tại dưới dạng điện tử, nói cách khác, nếu bạn là chủ của nó, bạn hoàn toàn có thể lập trình để nó làm theo mệnh lệnh của bạn, ví dụ như “mày là tiền để chi cho ông thợ sửa ống nước”, như thế số bitcoin đó chỉ có thể dùng để chi trả cho ông thợ sửa ống nước nhà bạn mà không thể trả cho ông đầu bếp, tương tự với hoạt động của các công ty lớn, các hoạt động nhà nước, họ không thể chi sai mục đích so với bản kê khai được. Điều này sẽ loại bỏ các nguy cơ quan liêu trong hệ thống tài chính của các tổ chức sử dụng hệ thống Bitcoin. Đây là ứng dụng lớn nhất của Bitcoin, tự động quản lí tài chính, chính xác hóa mục đích chi trả, tối ưu hóa dòng tiền không tham gia vào hoạt động (ví dụ như bạn gửi 10 triệu cho con bạn đi học xa nhưng nó chỉ dùng có 8 triệu, như vậy tới cuối tháng thì 2 triệu sẽ tự động chảy lại về túi của bạn )…

Giá trị của Bitcoin từ đâu mà ra

Như mình đã nói, nó là tiền, và giá trị của nó do chính bạn, những người sỡ hữu và sử dụng Bitcoin trên toàn thế giới thống nhất với nhau, nói cách khác, là do thị trường quyết định, chứ nếu bạn không coi trọng nó, thì nó chỉ là 1 đống rác máy tính đối với bạn mà thôi. Giống như ZWD ấy, 20 triệu tỷ ZWD mới mua được ổ bánh mỳ ở Việt Nam. Và nó gần như là vô giá trị. Và cũng giống như việc bạn đưa tờ 100USD cho 1 đứa trẻ sơ sinh nghịch ấy, nó có thể xé, vò viên, nuốt tờ tiền đó, vì đối với nó, tờ tiền này không có giá trị bằng cái kẹo mút nữa kìa.

Hãy tưởng tượng một ngày nọ toàn thế giới bị một chứng bệnh mà không một loài sinh vật nào có thể ăn gạo được nữa, chỉ có thể ăn khoai tây mà thôi. Khi đó bạn nghĩ bao gạo 10kg bạn mua đáng giá bao nhiêu? 1000 VNĐ chắc? Không, nó chỉ là rác mà thôi. Bạn thậm chí còn phải trả thêm tiền để tống khứ nó đi kìa. Đấy thấy chưa? Giá trị của 1 thứ đối với con người là hết sức chủ quan, họ coi trọng thì nó giá cao, không thì nó giá thấp, vậy thôi.

Một chút thông tin vui, trong giao dịch đầu tiên trong lịch sử Bitcoin, một người đã dùng 10 000 Bitcoin để mua chỉ 1 cái bánh Pizza. Với số tiền đó, ở thời điểm hiện tại, đáng lẽ ra anh ta có thể mua được gần nửa triệu cái Pizza chứ đùa à?
Và điều quý nhất ở Bitcoin, đó là nó khống chế được 3 vấn đề mà đồng tiền truyền thống mắc phải. Có thể gọi đây là hình mẫu tiền tệ trong tương lai.

Tuy nhiên, như quy luật muôn đời, mọi thứ đều có cái giá của nó, và các ưu điểm của Bitcoin cũng đưa ra những vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cũng giống như NM mà mình đã trình bày trong bài trước.

_ Sự sụp đổ hàng loạt giá trị: khi có một siêu thiên tài nào đó xuất hiện và có khả năng thực hiện việc hack lên toàn bộ hệ thống của Bitcoin thì khi đó, việc có vô số Bitcoin được tung vào hệ thống là điều không thể tránh khỏi, và khi đó, giá trị của đồng Bitcoin sẽ nhanh chóng tụt về con số 0, và sẽ không ai dùng tới nó nữa. Hãy tưởng tượng như người ta phát minh ra loại máy biến mọi thứ thành vàng ấy, khi đó bạn sẽ thấy vàng khắp mọi nơi, và đương nhiên, giá trị của nó sẽ chẳng còn hơn cây kẹo mút là bao. Nguy cơ là thấp, nhưng không phải là không thể.

_ Đầu cơ giảm phát: như mình đã nói, việc giữ lại tiền mà không tiêu sẽ giúp người nào đó tăng giá trị số Bitcoin mình sở hữu theo thời gian. Tuy nhiên việc này không nghiêm trọng, vì các đồng tiền điện tử khác sẽ nhanh chóng thay thế và cạnh tranh chỗ đứng với Bitcoin, nên nguy cơ này là không đáng kể.

_ Tính bảo mật lại trở thành con dao 2 lưỡi: bạn không thể lần ra ai là người sỡ hữu địa chỉ Bitcoin đó trừ khi chính họ nói cho bạn biết. Nói cách khác, chuyện bạn chuyển tiền là công khai, nhưng cho mục đích gì thì có trời mới biết. Điều này là một công cụ vô cùng mạnh để các tổ chức khủng bố, các tay trùm buôn ma túy, các tập đoàn mafia xuyên quốc gia thực hiện hành vi buôn bán hàng cấm, buôn người, rửa tiền tràn lan mà không một ai kiểm soát được (không số seri, không đánh dấu hóa học, không không và không, hoàn toàn không có cách nào để kiểm soát được dòng Bitcoin, chỉ có theo dõi, không có kiểm soát). Việc trốn thuế cũng không thể nào dễ hơn, khi mà bạn cứ việc chối leo lẻo cái địa chỉ Bitcoin đó không phải của bạn mà nhân viên thu thuế vẫn chẳng thể làm gì hơn. Và đáng lo ngại thay, theo một báo cáo không chính thức, thì 60% Bitcoin hiện đang được dùng cho các mục đích phạm tội. Nói cách, khi quyền lực đồng tiền quay về tay người dân, thì nó cũng chui cả vào tay những “người dân” không mấy tốt bụng.

_ Không thể đảo ngược giao dịch cũng là một hiểm họa: ví dụ như một vụ lừa đảo tài sản thông thường, bạn có thể tịch thu và rao bán tài sản của kẻ lừa đảo để đền bù lại, hoặc khóa tài khoản ngân hàng của hắn và chuyển lại tiền cho người kia, nhưng với Bitcoin thì khác. Một khi đã có tiền trong tài khoản, thì tên lừa đảo chỉ việc đóng 1 câu: “Quên mật khẩu rồi!”. Thế là xong, không một cách nào lấy lại số Bitcoin đó được nữa.

_ Đương nhiên, các sự cố phần mềm xử lí các giao dịch Bitcoin như đã xảy ra tại Mt.Gox khiến cho giá trị Bitcoin giao động thất thường tột độ cũng là 1 vấn đề cần quan tâm.

Trong số các vấn đề nêu trên, thì số 3 và 4 là hai vấn đề nghiêm trọng và thách thức nhất đối với Bitcoin, chừng nào Bitcoin còn chưa có cơ chế giải quyết 2 vấn đề này mà vẫn đảm bảo tính chất của Bitcoin thì chừng đó, Bitcoin có lẽ vẫn khó được phần đông thế giới chấp nhận.

Featured image: BTC Keychain

[THĐP Translation] 10 lý do tại sao bạn chưa giàu

Là một nhà cố vấn tài chính, tôi đã có nhiều năm kinh nghiệm giúp đỡ người khác vượt qua những trở ngại tài chính để họ có thể trở nên giàu có. Trớ trêu thay, người mà tôi gặp nhiều rắc rối nhất trong việc giúp đỡ chính là bản thân tôi.

Định nghĩa “giàu có” có thể khác nhau với những người khác nhau, nhưng tôi tin rằng nó có nghĩa là có được sự tự do trong tài chính đủ để đạt được những mục tiêu của mình và sống một cuộc sống mình muốn. Tôi rất tốt trong việc tư vấn; nhưng tôi không phải luôn luôn tốt trong việc nhận lấy những lời khuyên của chính mình (biết ai như vậy không?) Vì vậy, khi giải thích cho các khác hàng của tôi về việc vì sao họ vẫn chưa giàu có, phần dễ dàng nhất chính là giải thích về những nguyên nhân xấu, bởi vì tôi đã quá quen thuộc hầu hết trong số chúng.

Bất kể sự nuôi dạy, giáo dục, nghề nghiệp hay lối sống, hầu hết chúng ta đều không thỏa mãn về vấn đề tài chính của chính mình và những lí do của chúng ta có lẽ giống nhau nhiều hơn là có những lí do khác nhau. Tin tốt là không bao giờ là quá muộn để trở nên giàu có nếu bạn, cũng như tôi, đã sẵn sàng để đối mặt với những nguyên nhân đã cản trở bạn và có hành động.

1. Bạn tiêu tiền như thể bạn rất giàu rồi

Chắc chắn một điều là bạn cảm thấy rất vui khi mua những món đồ đắt tiền, cho dù là một chiếc xe hơi hạng sang, một bộ quần áo được thiết kế riêng, một căn nhà to ở trung tâm thành phố, hay một chuyến du lịch đến miền nhiệt đới. Ngay cả khi bạn không nhất thiết phải mua những món đắt tiền, nếu bạn thường xuyên mua những thứ bạn không thật sự cần thiết, nó vẫn sẽ tăng lên rất nhanh (một chuyến đi Target tốn 300 đô chỉ để mua kem đánh răng? AHEM). Cảm giác sướng khi mua sắm chỉ kéo dài cho đến khi bạn cảm thấy tội lỗi và hối hận hoặc hóa đơn thanh toán của thẻ tín dụng đến tay bạn. Hầu hết chúng ta đều cảm thấy tội lỗi khi tiêu xài quá mức và dùng thẻ tín dụng nhiều hơn cần thiết. Vấn đề ở đây là khi chúng ta cứ tiếp tục tiêu xài nhiều hơn những thứ mà chúng ta có, chúng ta không thể bắt đầu tạo ra sự giàu có. Thói quen tiêu xài quá độ và lãi suất cao, xoay vòng của thẻ tín dụng là kẻ thù lớn nhất của bạn trên con đường đến thành công về mặt tài chính. Hãy tiêu xài như một người nghèo và bạn sẽ có cơ hội cao để trở nên giàu có.

2. Bạn không có một kế hoạch

Nếu không có mmục tiêu ngắn, trung bình hay dài hạn được hoạch định một cách rõ ràng, trở nên giàu có giống như là một ảo ảnh không thể nào đạt tới. Và nó sẽ là một biện minh yêu thích cho việc vì sao bạn không để tâm đến việc tiết kiệm hoặc việc ngưng chi xài quá độ. Như người ta nói trong thế giới tài chính: những người thất bại trong việc lập kế hoạch, là những người lên kế hoạch để thất bại.

Lập một kế hoạch tài chính nghe có vẻ to tát hoặc đáng sợ, nhưng nó không nhất thiết phải như vậy. Cho dù bạn tự làm hay quyết định làm việc với một chuyên gia tài chính, quá trình này đơn giản là bắt đầu với việc ưu tiên những mục tiêu của bạn và viết chúng ra. Để danh sách mục tiêu đó ở những nơi bạn thường xuyên nhìn thấy. Việc nhắc nhở bằng hình ảnh rất có ích trong việc giúp chúng ta bám vào mục tiêu chính.

3. Bạn không có quỹ khẩn cấp

Tôi biết, bạn đã nghe về điều này hàng trăm lần: bạn cần phải có ít nhất sáu tháng thu nhập được để dành trong một quỹ khẩn cấp. Và vâng, nói dễ hơn nhiều so với làm. Tuy nhiên, tôi đã nhìn thấy quá nhiều người (trong đó có tôi) có bị bất ngờ với một đợt chi tiêu lớn ngoài kế hoạch, cho dù đó là mua một chiếc xe hơi hoặc sửa sang lại nhà cửa hoặc hóa đơn bệnh viện, hoặc mất việc làm một cách bất ngờ, tai nạn hay bệnh tật sẽ dẫn đến một sự sụt giảm nhanh trong thu nhập của bạn. Khi những sự việc này xảy ra–và nó có diễn ra, thường xuyên hơn bạn nghĩ–không có một khoảng đệm tài chính an toàn có thể sẽ làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn rất, rất nhiều. Nếu bạn đang bị buộc phải dùng thẻ tín dụng, kết cục là bạn sẽ ngập chìm sâu hơn trong nợ nần thay vì có một khoản tiết kiệm để trở nên giàu có.

4. Bạn khởi đầu muộn

Mỗi năm hoặc mỗi tháng trôi qua mà không có sự tiết kiệm, cơ hội trở nên giàu có của bạn lại giảm đi. Thời gian và lãi kép là hai người bạn tốt nhất của bạn khi nói đến việc phát triển về tiền bạc, vậy sẽ rất đau khi lãng phí hai thứ đó. Cũng giống như tập thể dục, phần khó khăn nhất trong việc tiết kiệm chính là phần khởi đầu. Ngay cả khi bạn vẫn đang mắc nợ, thu nhập thấp hoặc chi tiêu lớn, bạn vẫn luôn có thể tiết kiệm – ngay cả khi đó chỉ là một ít. Bạn càng sớm tập được thói quen tiết kiệm – bất kể bao nhiêu – bạn sẽ càng dễ dàng tiếp tục tiết kiệm và cuối cùng bạn sẽ tăng được những khoản tiết kiệm lên. Tôi thích tưởng tượng việc tiết kiệm như cơ bắp mà bạn phải làm việc và xây dựng với thực hành. Ngay cả khi bạn bắt đầu tiết kiệm muộn, bạn vẫn có thể trở nên giàu có nếu bạn đang thực hiện đầy đủ. Nhưng bạn cần phải bắt đầu. Ngay bây giờ.

5. Bạn thích phàn nàn hơn thực hiện

“Cuộc sống đắt đỏ quá.” “Tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi nợ nần.” “Tôi không kiếm được đủ tiền.” “Đầu tư thì mạo hiểm quá.” Có lẽ tôi đã nghe qua tất cả mọi lý do biện minh cho việc tại sao một người nào đó không tiết kiệm, đầu tư hay nói chung là lên kế hoạch; tôi cũng thú nhận luôn là thỉnh thoảng tôi cũng đã từng dùng qua một vài lý do này. Lười biếng và để cho những thói quen xấu lấn lướt dễ hơn sự quyết tâm kiên trì thay đổi chúng. Không ngạc nhiên gì khi béo phì và nợ nần là những căn bệnh dịch ở đất nước này. Khi nào mà việc phàn nàn, biện minh và chỉ chỏ đổ lỗi vẫn còn tồn tại thì khi đó giàu có vẫn còn là một điều xa vời. Thay vào đó, hãy chịu trách nhiệm cho những thói quen xấu của bạn và tập trung vào những gì bạn có thể làm để thay đổi chúng. Rồi thực hiện nó.

6. Bạn sống cho ngày hôm nay chứ không phải là ngày mai

Tôi hiểu chứ. Thực sự rất khó để suy nghĩ về việc nghỉ hưu và lo xa khi chúng ta vẫn còn những nhu cầu và rất nhiều mong muốn ở hiện tại. Hóa đơn cần phải được thanh toán, gia đình cần phải phải được nuôi dưỡng, mẹ cần một chuyến du lịch – và một tủ quần áo mới đi kèm. Vấn đề ở đây là hành vi hấp tấp và nuông chiều bản thân thường dẫn đến nợ thẻ tín dụng, sử dụng số tiền lẽ ra phải được tiết kiệm, vâng, không trở nên giàu có. Hãy làm một điều: Thay đổi suy nghĩ “mua trước, lo sau” và thay vào đó, áp dụng suy nghĩ “tiết kiệm trước, làm giàu sau.”

7. Bạn thuộc dạng đầu tư tất-cả

Bạn có thể đủ may mắn để trở nên giàu có bằng cách đánh cược tất cả tài sản của bạn vào một loại hình đầu tư. Cũng giống như bạn có thể đủ may mắn để trúng số. Nhưng đó không phải là một chiến lược để trở nên giàu có (ít nhất, không phải một chiến lược mà tôi khuyến khích.)

Một trong những sai lầm tài chính tồi tệ nhất mà bạn có thể mắc phải là đặt tất cả những quả trứng vào duy nhất một cái giỏ. Làm vậy sẽ khiến bạn gặp rất nhiều rủi ro, dù cho bạn quá bảo thủ hoặc quá liều lĩnh. Chắc chắn, thị trường chứng khoán đang lên và bất động sản đã lại khởi sắc, nhưng bạn đã chuẩn bị cho khi sóng gió đến chưa? Bởi nó sẽ đến. Và nếu bạn đang đầu tư vào những lĩnh vực chứng khoán thu nhập cố định như CDs, trái phiếu và annuities và nghĩ rằng bạn đã an toàn, lạm phát có thể làm cho bạn phải suy nghĩ lại. Danh mục đầu tư của bạn cần phải bao gồm một sự kết hợp tốt của các khoản đầu tư với các mức độ khác nhau của rủi ro và tiềm năng thu vốn và tính thanh khoản (để bạn có thể lấy được tiền ngay khi bạn cần.)

8. Bạn không tự động hóa

Sau đây là bí quyết để tiết kiệm: Tự động hóa. Tiết kiệm sẽ trở nên liền mạch khi nó được tự động hóa. Thật không may, chúng ta không có tính tiết kiệm bẩm sinh. Chúng ta có bản tính hấp tấp và tham lam. Trở nên có trách nhiệm yêu cầu chúng ta phải kỷ luật hơn. Tuy nhiên, tự động hóa sẽ khiến chúng ta phải có trách nhiệm mà không cần phải nỗ lực quá nhiều. Và tất cả những thứ nó đòi hỏi là ta cần phải thiết lập hệ thống chuyển tiền theo lịch từ một ngân phiếu tiền lương hoặc tài khoản ngân hàng đến một tài khoản tiết kiệm hoặc đầu tư. Nếu không, chúng ta rất dễ tiêu số tiền mà chúng ta có thể tiết kiệm.

Ngay cả khi nó chỉ là một lượng tiền nhỏ mà khi bạn tự động hóa, các khoản đầu tư đều đặn có thể làm nên một sự khác biệt lớn theo thời gian. Tự động hóa bất cứ thứ và bất cứ khi nào bạn có thể; bạn chỉ cần cẩn thận tránh chi nhiều hơn số tiền có trong tài khoản của bạn và hãy cố gắng tăng số tiền tiết kiệm của bạn một cách định kỳ.

9. Bạn không có tính khẩn trương

Bạn có thể nghĩ rằng bạn không cần phải lo lắng về việc trả hết nợ hoặc việc tiết kiệm vì một ai đó, hoặc việc gì đó sẽ đến cứu bạn. Có lẽ đó là một đợt tăng lương, một công việc mới, tài sản thừa kế, một người vợ/chồng giàu có, hoặc cuộc sổ xố mà bạn hi vọng vào. Bất kể “nó” là gì, bạn chỉ đang sử dụng nó như là một cái cớ để trì hoãn thực hiện những bước tiến đến việc trở nên giàu có. Vấn đề ở đây là có rất ít những điều trong cuộc sống là có thể chắc chắn. Ai mà biết được những gì sẽ xảy ra, hoặc không, vậy tại sao không tập trung vào những thứ bạn có thể kiểm soát ngay lúc này? Tiết kiệm ngay bây giờ và cứu lấy bản thân – trong trường hợp một thứ gì đó, hoặc một người nào khác không cứu bạn.

10. Bạn dễ bị ảnh hưởng

Có lẽ bạn có bản tính chi tiêu vô độ hoặc chỉ là một ngày bình thường dẫn bạn gái của bạn đi mua sắm. Hoặc có lẽ là bản tính “Nội trợ thực sự” của bạn mà đôi khi bạn không thể kiểm soát. Chúng ta đều chịu những ảnh hưởng tiêu cực trong cuộc sống, cái đe dọa cơ hội trở nên giàu có của chúng ta. Trọng vẻ bề ngoài, thiên về vật chất, sự nổi tiếng có lẽ là những ảnh hưởng xấu nhất của thứ văn hóa chúng ta đang sống trong. Những vòng xoáy ngột ngạt của phương tiện truyền thông đi kèm làm cho mọi thứ tệ hơn gấp mười lần. Bí quyết ở đây là hãy tránh để bị cám dỗ. Làm thế nào? Một trong những cách để tránh bị cám dỗ là tránh đưa mình vào những nơi có nhiều cám dỗ. Nhưng điều quan trọng nhất là bạn cần có ý chí để bám lấy mục tiêu trở nên giàu có ở đằng đầu, đặc biệt là khi bạn đang bị cám dỗ để tự hủy hoại chính mình.


Nguồn: Jocelyn Black Hodes / Daily Worth – Time.com
Dịch: Hà Huy Dương
Review: Nguyễn Hoàng Huy

Chúng ta là những người “có ăn có học”?

3

 

“Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn.”

Đương nhiên, ai cũng biết sự “man mác buồn” ấy trong bài hát Nỗi buồn hoa phượng rất nổi tiếng của nhạc sĩ Thanh Sơn là cảm xúc chia ly khi phải xa cách bạn bè mỗi khi hè đến của các bạn học sinh tuổi mới lớn.  Đặc biệt với ai đã “lỡ dại” vương vào một mối tình học trò, nghĩ đến cảnh phải xa người mình yêu, lòng sẽ không khỏi buồn man mác. Nỗi buồn ấy ở thời đại này có lẽ không còn nhiều ảnh hưởng đến bầu tâm tư của tuổi học trò nữa. Giờ đây dù không gặp gỡ ở trường, các cô các cậu vẫn có thể nói chuyện với nhau mọi lúc, mọi nơi vì ai cũng có smartphone online 24/24. Hoặc đơn giản, không gặp nhau ở trường thì ta gặp nhau ở… lớp học thêm.

Song mùa hè vẫn không hết buồn vì giờ đây các bạn học sinh… không được nghỉ. Những em nhỏ phải đến lớp học hè học trước chương trình để năm sau đuổi kịp bạn bè, rồi  phải ôn thi chuyển cấp như thể thi tuyển sinh đại học, tuyển sinh lớp Mười, tuyển sinh… lớp Một.

Hóa ra, sự học đến nay cũng đã “phát triển” đến mức xâm chiếm gần hết toàn bộ quỹ thời gian của tuổi hoa niên. Đáng lẽ, thời gian đó nên được ưu ái sử dụng để chăm sóc bản thân. Các em không chỉ được nghỉ ngơi thư giãn về thể chất, thể trí mà còn có cơ hội vun vén lại khu vườn tâm hồn của mình. Quá nhiều loại tri thức xa vời vợi đã ào ạt lấp đầy tâm trí của các em, không còn chỗ cho cảm xúc tươi mới, thứ người ta chỉ cần bước ra ngoài vài giờ với một tâm thế thoải mái đã có thể nhặt đầy “túi” mang về.

Những năm gần đây, giáo dục trở thành chủ đề bàn luận nóng hổi trên các diễn đàn, mạng xã hội và chưa có dấu hiệu suy giảm sự lôi cuốn đối với dư luận. Người ta không đồng tình với những thử nghiệm cải cách của các quan chức giáo dục. Liệu dùng từ “thử nghiệm” ở đây có thích đáng hay không khi đối tượng chịu ảnh hưởng của sự thử nghiệm ấy chính là con em của chúng ta. Bất kỳ trải nghiệm nào đều có thể tác động lên nhân cách của các em sau này.

Mùa hè với các em lớp dưới là như vậy, với các em học sinh cuối bậc phổ thông cũng không ít khó khăn vì sắp vào mùa tuyển sinh. Các em đang đứng trước bước ngoặc quan trọng của cuộc đời (ít nhất theo lối nghĩ của đa số người Việt từ lâu nay, rằng chỉ có cánh cửa đại học mới dẫn tới thành công). Mùa hè giờ đây không chỉ có cái buồn man mác mà còn xen lẫn lo âu, phập phồng pha với những mặn đắng, cay xè của mồ hôi, nước mắt, sự mỏi mệt khi nhìn vào cánh cửa tương lai.

Nhà giáo Giản Tư Trung đã viết ở ngay trang đầu dẫn vào cuốn Đúng việc, một cuốn sách của ông đang gây chú ý mạnh mẽ trong thời gian gần đây, rằng:

“…những thực trạng mà chúng ta nhìn thấy ngày nay của con người, của gia đình, của tổ chức và của xã hội là bắt nguồn sâu xa từ việc có quá nhiều thứ chưa được trả lại chân giá trị của nó và có quá nhiều người chưa hiểu đúng và làm tốt những “công việc” của mình…”

Phải chăng, mùa hè của các bạn học sinh đã không còn thơ mộng như thuở ban đầu là dấu hiệu báo rằng chân giá trị của nó đã bị tước đi với nguyên nhân sâu xa là người ta đã làm mất đi một chân giá trị khác của việc học.

Học, hiểu đơn giản là tiếp thu kiến thức, kỹ năng,… từ người khác hoặc từ các phương tiện thông tin hay tự học nhờ kinh nghiệm bản thân. Tất cả đều phải học nên ngay từ khi được sinh ra, người ta đã bắt đầu học từ những thứ đơn giản nhất, “học ăn, học nói, học gói, học mở”. Càng lớn lên con người càng có nhiều thứ cần học hỏi giữa biển tri thức bao la vô tận. Với những người đam mê tri thức, việc học không bao giờ ngừng lại và không bị giới hạn trong bất kỳ không gian nào hay nguồn tri thức nào. Chúng ta học từ người thầy giáo cho đến người lao công, từ người già đến trẻ nhỏ, học ở nhà, ở trường và cả ở lề đường,…

Song, từ lâu ở Việt Nam, các bậc cha mẹ đã có một tư duy hằn sâu trong tâm trí mình rằng chỉ có việc học ở trường mới đáng được coi trọng. Bằng mọi cách, họ buộc con mình đến trường vì họ chỉ tiếp cận rằng con đường đó với những tấm bằng đó mới có thể giúp con cái mình dễ dàng tiến thân sau này.

Ai cũng học và bắt con cái học nhưng không ai chịu ngồi lại suy tư về giá trị và mục tiêu đích thực mà việc học hướng đến. “Học để không phải khổ như bố mẹ”, “học để sau này có việc làm”, “không học thì đi chăn bò”,… những câu nói đu đưa hồn nhiên trên cửa miệng của các bậc phụ huynh càng làm con em mình mù mờ hơn về giá trị đích thực của việc học, khiến những đứa trẻ cảm thấy việc mang lấy tri thức là một gánh nặng.

Người ta vẫn thường truyền nhau những số liệu khiêm tốn về việc lười đọc sách của người Việt. Thật không có gì mâu thuẫn hơn một dân tộc thờ ơ với tri thức như vậy lại bắt con em mình gồng lên mà học. Học ở đây đơn giản chỉ là đến trường và học những gì nhà trường dạy, làm những gì thầy cô bắt phải làm. Ấy thế mà những việc ấy lại không hề rẻ tiền chút nào.

Nghĩ về sự học ở Việt Nam, người ta không thấy nhiều sự say mê, chỉ thấy những gánh nặng trên những đôi vai bé nhỏ. Biển tri thức của nhân loại không chỉ chảy về các trường học nhưng vì guồng quay xã hội mà người ta chỉ có thể đến trường mà thôi. Rồi theo đó, việc học ở trường dần trở thành tiêu chuẩn đánh giá con người, trong khi việc học làm người lại trở thành một môn phụ. Rồi khi bạn làm điều gì chưa phải, người ta lại chỉ vào mặt bạn mà bảo rằng có ăn có học mà thế này thế nọ. Những thứ tréo ngoe ấy có làm trong lòng chúng ta day dứt những câu hỏi rằng rốt cục ở xứ sở này người ta ăn học để làm gì? Tại sao học lại phải gắn với ăn? Hay việc học cuối cùng cũng chỉ là để dễ kiếm ăn mà thôi?

Hãy nhìn những thực trạng ấy và liên tục đặt dấu chấm hỏi nếu bạn thật sự là một người ham hiểu biết, muốn tìm đến tận nguồn chân lý. Nếu bạn trả lời được những câu hỏi ấy, nó sẽ làm thay đổi nhận thức của bạn cho đến một lúc bạn đủ can đảm để kéo con em mình ra khỏi các trường học nhà nước và tự lo liệu lấy tri thức cho chúng cũng như dạy chúng cách sống như một con người chứ không phải một cỗ máy hay một con thú.

Việc học ở Việt Nam có trở lại đúng giá trị chân phương của nó không, tất cả tùy vào lòng can đảm, dám sống vì sự thật của mỗi người. Điều ấy có thể rất lâu sau chúng ta mới đạt được song nếu chỉ ngồi một chỗ mà không hành động thì sẽ chẳng có gì thành tựu cả.

Nguyễn Tài

*Featured Image: Comfreak

[THĐP Review] Mật ngọt chết mèo (Tập 1), Đặng Ngọc Minh Trang – Vừa đủ để giải trí

0

thđp review

Mật ngọt chết mèo là một cuốn truyện tranh thể hiện một góc nhìn khá ngọt ngào và cũng không kém phần tinh nghịch của cô nàng Đặng Ngọc Minh Trang về tình yêu đôi lứa với nội dung được vẽ nên trong cuốn sách là những câu chuyện có thật đã xảy ra trong thời gian Tai Mèo (tác giả) và Mặt Ngầu (bạn trai) quen nhau.

Tôi chợt nhớ ai đó đã từng phát ngôn rằng: “Hãy yêu một cô nàng ưa viết lách vì khả năng cao cô ấy sẽ tặng bạn một tập thiên tình sử đầy lãng mạn mà nàng ta là tác giả, còn bạn là nhân vật chính đầy lung linh.” Ở đây, chàng Mặt Ngầu quen nàng Mèo họa sĩ, thế là tình yêu đã truyền cảm hứng cho những nét vẽ của nàng để bây giờ không chỉ Mặt Ngầu mà rất nhiều kẻ đã, đang và sẽ yêu khác đều có một “Comic yêu” để mà lật giở, thậm chí để mà mơ tưởng ít nhiều.

Trước khi đào sâu vào nội dung chính của tác phẩm thì tôi xin được đánh giá sơ bộ về hình thức của Mật ngọt chết mèo.

Nhìn chung, các nhận vật được tạo hình dễ thương và có sắc thái biểu cảm sinh động, trực quan, phù hợp với phong cách sôi nổi của những người trẻ tuổi. Tuy nhiên, chính việc tạo hình dễ thương ấy đã ngăn cản sự biểu lộ tối đa những nét trầm tư, sâu sắc và bí ẩn của nhân vật. Điều này tạo cảm giác thiếu thốn và đơn điệu giống như là tác phẩm chỉ có Mặt Trời mà thiếu đi mất Mặt Trăng vậy! Hoặc giả như các nhân vật đó thật sự chỉ thể hiện một cá tính như thế thì cuốn truyện lại là đất diễn rất phù hợp cho họ.

Kết cấu truyện theo trình tự thời gian, đan xen với những suy tưởng của tác giả nên dễ thu hút bạn đọc. Tuy nhiên việc đan xen ấy chưa đủ khéo nên vẫn có cảm giác gượng ép rời rạc và khiến nội dung phần “Nhật ký hẹn hò” bị đứt mạch khi phải nhường chỗ cho sự đúc kết tư tưởng của nàng Mèo.

Lời thoại, văn phong đơn giản, ngắn gọn, hài hước, có tính giải trí. Tuy nhiên nội dung đối thoại giữa nhân vật chính (Tai Mèo và Mặt Ngầu) còn chưa phong phú vì nó chỉ phát sinh ra trong những hoàn cảnh ăn uống, ngủ nghỉ, chơi bời – đơn thuần ở thế giới vật lý mà hầu như không thấy bắt gặp sự chia sẻ về thế giới tinh thần giữa hai người – những tư tưởng, hoài bão, xúc cảm của nhau trong cuộc sống. Vậy nên tôi không “quote” được phát ngôn nào hay ho từ trong những cuộc đối thoại giữa họ để nghiền ngẫm, học hỏi, và cũng không tìm thấy được câu nói nào có đủ ấn tượng để làm giàu vốn giao tiếp của bản thân.

Ngoài ra, một điểm khiến tôi chưa thật sự hài lòng khi quan sát lại kết cấu toàn bộ tác phẩm này đó là: Mặt Ngầu có rất ít đất diễn trong truyện. Dù rằng chàng ta là một nhân vật được kể lại dưới góc nhìn của cô nàng Tai Mèo, nhưng Mặt Ngầu cũng là một nhân vật chính có vai trò tương đương như người yêu của ảnh, vậy mà hầu hết những tình huống truyện đều thể hiện rằng cô nàng là người khởi xướng mọi chuyện, là kẻ nổi bật hơn cả, là trung tâm của sự chú ý.

Mặt Ngầu luôn thể hiện một sự bị động, chỉ chờ nàng Mèo có bắt đầu gì đó rồi đáp trả lại, hoặc khi tham gia phỏng vấn, chàng ta luôn là người trả lời sau (trong khi không nhất thiết phải như vậy.) Cảm thấy Mặt Ngầu bị thiếu mất tính “ngầu”, giống như một diễn viên quần chúng nhợt nhạt vậy. Nếu như tác giả chỉ đơn thuần là liệt kê lại những sự kiện mà không hề có chủ đích tính toán hay sắp đặt để cân đối với tinh thần chung của cuốn truyện thì sự mất cân bằng trong việc chia đất diễn này cho tôi cảm giác về một sự lấn át đối phương.

Xét về nội dung, chủ đề của cuốn truyện đề cập tới tình yêu đôi lứa với những câu chuyện chân thật, đời thường xoay quanh Tai Mèo và Mặt Ngầu với cách thể hiện nội dung rất dễ thương của tác giả thông qua sắc thái biểu cảm sinh động và lời thoại cá tính của nhân vật. Khi đọc bất kỳ tác phẩm nào, việc đầu tiên tôi hướng tới là tìm ra tư tưởng chủ đạo xuyên suốt tác phẩm đó. Và quan điểm nổi bật nhất trong tình yêu của tác giả thể hiện ở cuốn truyện đó là: Trân trọng những điều đang có và cùng nhau sẻ chia, vun đắp mối quan hệ.

Cá nhân tôi đánh giá cao triết lý này của Đặng Ngọc Minh Trang vì nó phần nào hướng con người ta tới giây phút hiện tại – điều rất cần thiết trong mọi mối quan hệ, thậm chí trong mọi mặt của cuộc sống. Chính việc trân trọng những gì đang có, dù là những khoảnh khắc lãng mạn, say mê, hay là những cuộc cãi vã tóe lửa rồi sau đó đóng băng hết cả, sẽ giúp hai người trưởng thành hơn rất nhiều khi yêu.

Chỉ khi nào một kẻ đã biết đứng sang một bên và quan sát được mọi động thái diễn ra trong bản thân mình, trong sự tương tác với người yêu và nhận thức rằng đó là những trải nghiệm thì kẻ đó mới có cơ hội nhìn được bức tranh chung một cách khách quan nhất. Điều này cũng không khác gì việc theo dõi bộ phim một cách hoàn thiện rồi nhận ra những tinh túy bên trong, chứ không phải chỉ vì chẳng may ghé mắt qua một cảnh khó ưa mà tắt phụt TV rồi đem lòng ghét bỏ cả tác phẩm kinh điển.

Nhìn thoáng qua thì Mật ngọt chết mèo có thể lấy lòng bạn đọc ngay lập tức về nội dung khi nó khiến không ít kẻ có ngay cảm giác rằng đây là một chuyện tình đẹp như mơ và dễ thương như chú gấu Pooh. Tuy nhiên, khi đi kỹ càng hơn thì thấy nội dung tác phẩm vẫn còn chưa đủ độ sắc bén để tôi thỏa mãn. Điều đó lần lượt được thể hiện như sau:

Ngoài triết lý trân trọng những điều đang có (được đề cập ở trên), thì một số tư tưởng về tình yêu và hạnh phúc của Tai Mèo cũng được thể hiện như là: Bên nhau trong mọi mặt của cuộc sống, nâng đỡ nhau trong những giờ phút khó khăn và luôn tôn trọng đối phương. Tôi nghĩ đây là biểu hiện của tình yêu nói chung chứ không chỉ có trong tình yêu đôi lứa. Vậy nên quan trọng là nắm giữ được điều cốt lõi mà không cần bận tâm nhiều đến vẻ bề ngoài, vì chúng sớm muộn cũng được nảy nở xinh đẹp như một bông hoa khi hạt mầm tình yêu đã đủ đầy sức sống bên trong mỗi người.

Tuy nhiên, nếu tác giả nói thêm (có thể rất nhiều) nữa về “Tình yêu là gì” hay “Thế nào là hạnh phúc” với một cách thức tương tự thì chúng vẫn chỉ là phần ngọn rất đỗi mơ hồ. Cá nhân tôi chưa thấy được việc đề cập đến trạng thái yêu gốc rễ khi đọc cuốn truyện tranh này. Sự diễn giải của tác giả về tình yêu đó là sự nhung nhớ hay lo lắng cho nhau, cảm giác bình yên khi ở bên người kia,v.v…. Cá nhân tôi lại cho rằng dấu hiệu nhận biết tình yêu nằm ở trạng thái hạnh phúc của người trong cuộc khi đặt mình vào mối liên kết đó ở ngay giây phút hiện tại, mà không cần quan tâm là chuyện gì đã diễn ra và sẽ xảy tới. Như John Lennon đã từng nói:

“It matters not who you love, where you love, when you love or how you love, it matters only that you love.”

Tóm lại, một cái cây mà không có rễ thì dù có mọc ra bao nhiêu ngọn thì cũng là ảo tưởng mà thôi!

Đọc những triết lý đúc kết được của Đoàn Ngọc Minh Trang, tôi chờ đợi một góc nhìn rất quan trọng và mang tính quyết định, đó là Sự tự do trong tình yêu. Tôi đã khấp khởi vui mừng bắt gặp nó phảng phất trong câu nói: “Chung thủy là sự tự nguyện!” Tuy nhiên việc diễn giải quan điểm này còn chưa rõ ràng, thậm chí ảnh minh họa lại thể hiện một sự mâu thuẫn rằng “Trai gái nào loạng quạng đến bồ mình thì cạp chết không tha!” Tôi dám cá rằng nếu tác giả chỉ cần tập trung đào sâu một nội dung “Chung thủy là sự tự nguyện” ấy thôi xuyên suốt cuốn truyện thì cũng đủ sức thống trị mọi kệ sách và mọi vị trí gối đầu giường của bạn đọc. Trong nhiều năm.

Dù có đan xen triết lý nhưng cách thể hiện thì không làm bật lên được sự sâu sắc của tác phẩm. Vì rằng không phải cứ nói triết lý thì truyện sẽ đậm đà, mà chính là cách để tư tưởng ấy bộc lộ mới quyết định sự sắc bén của cuốn truyện. Theo tôi, nếu tác giả giấu được những giá trị đó vào trong lời thoại, hành động, góc nhìn của các nhân vật (thậm chí là trong những nét vẽ) và để bạn đọc tự khám phá ra thì sẽ thú vị hơn rất nhiều. Việc tương tác với nhau giữa các nhân vật tự thân nó sẽ sinh ra những triết lý và tự thân nó cũng thể hiện được thế giới quan của mỗi người. Vậy nên tôi cho rằng việc thể hiện triết lý ở hai phần “Tình yêu là gì” và “Thế nào là hạnh phúc” trong tác phẩm là thừa thãi, nếu không muốn nói là quá sức đối với tác giả. Việc giấu những tư tưởng vào trong hình ảnh và câu chữ đòi hỏi một sự đầu tư tâm sức và độ sáng tạo rất lớn. Mật ngọt chết mèo chỉ thể hiện được sự phá cách thông thường mà chưa đạt tới mức độ bùng nổ, sâu sắc và ấn tượng.

Nội dung giản dị nhưng thiếu kịch tính, cao trào. Những mâu thuẫn giữa hai người và cách họ giải quyết chúng rất ít được thể hiện trong tác phẩm, mà tôi lại cho rằng đó là điều rất quan trọng nếu như không nói yếu tố quyết định sự thành bại của một mối quan hệ yêu đương. Tình yêu được thể hiện và được mài dũa tốt nhất là trong việc hai người đối mặt với những điểm bất đồng của đối phương. Nói đến chuyện yêu mà không đào sâu vào những mâu thuẫn, những điểm trái ngược nhau thì đó hẳn là một thiếu sót quá lớn.

Dường như như tác giả chỉ đang muốn thu hút bạn đọc bằng những tình huống dễ chịu nên nói rất nhiều về các nội dung yêu đương lãng mạn, chăm sóc, tình tứ mà quên mất rằng cái đắt giá lại nằm ở những điều khó khăn trong mối quan hệ đó. Nhưng nếu quả thực chuyện tình ấy vốn dĩ dễ dàng như vậy thì ngoài việc hình dung ra rằng tình yêu giữa Mèo và Ngầu chỉ xuất phát từ việc thỏa mãn nhau bởi cảm giác ưa thích, dễ chịu, tôi không bình luận thêm gì nữa.

Vì là một cuốn truyện tranh nên phần chữ ít được thể hiện nhiều như phần hình, nên có thể việc diễn giải tư tưởng sẽ gặp ít nhiều trắc trở, nhưng chính những điều đó mới kích thích sức sáng tạo của một người nghệ sĩ, và việc giải quyết được những điều khó khăn mới là thước đo đánh giá sự thành công của tác phẩm. Tôi thấy một sự đắng và chát như khi ăn một thứ quả bị ép chín khi đọc cuốn truyện này – một sự vội vàng, thiếu chín chắn – trong khi tác giả có thể đầu tư mài dũa hơn nữa.

Nếu với tất cả những đánh giá ở trên thì tôi thấy Mật ngọt chết mèo chỉ vừa đủ để giải trí chứ chưa chạm tới được một điều gì đó thật sự sâu sắc, mới lạ và ấn tượng về tư tưởng cũng như cách thể hiện. 7/10 là điểm mà tôi dành cho cuốn truyện tranh này!

Tác giả: Thanh Hòa

[Exclusive] 10 biện pháp giúp Hy Lạp vươn lên từ tàn tro Việt Nam có thể học hỏi được

Các dấu hiệu của sự lúng túng của quyền dân chủ đang hiện diện ở khắp mọi nơi – từ điển hình là Hy Lạp cho đến sự phá sản của Puerto Rico.

Thâm hụt chỉ tiêu, chính sách tiền tệ hại, biên chế công chức cồng kềnh, các chương trình an sinh xã hội triệt tiêu động lực, trưng thu thuế, quyền lợi không được tài trợ, sổ sách kế toán của chính phủ thiếu trung thực, chủ nghĩa ô dù tập đoàn, và các quy định giết chết nghề nghiệp đã làm nền dân chủ phương Tây sa vào một vũng lầy lớn mà cử tri đã nản chí trong việc tìm cách giải quyết.

Và cho đến giờ, 10 biện pháp giải quyết không những đã được tìm thấy mà còn đã được đưa vào thực hiện và có những tác dụng tuyệt vời, cung cấp những bài học thiết thực cho những nhà cải cách quan tâm đến việc này. New Zealand hôm nay đang đứng như một ngọn hải đăng của sự tự do và thịnh vượng, xếp hạng ba trong Legatum Properity Index.

image

Nó không phải luôn luôn là như vậy. Sự thật, rất ít người biết đến câu chuyện về việc đất nước này đã chuyển mình từ một đất nước xã hội chủ nghĩa trở thành một trong những quốc gia thịnh vượng nhất thế giới.

Câu chuyện đó được cập nhật và kể lại, cùng với lời khuyên thiết thực cho các nhà hoạt động, trong chuyên khảo mới của tôi được xuất bản bởi Diễn Đàn Antigua, Cải cách Sâu rộng ở NewZealand: Nghiên cứu về cách để cứu một nền dân chủ khỏi chính nó.

Hai người tạo nên động lực nổi bật, bộ trưởng tài chính của hai đảng đối lập đã thực hiện một mục đích chung để giải cứu đất nước họ yêu mến: Sir Roger Douglas và Ruth Richardson. Đó là một đặc ân khi phỏng vấn chi tiết các chính khách cao tuổi, thu âm những hồi tưởng của họ, ghi lại lời khuyên của họ, và đặt tất cả vào trong bối cảnh của rất nhiều luật lệ họ đã cùng nhau soạn ra.

Câu chuyện về cách họ đã thách thức các nhà lãnh đạo của đảng mình và thuyết phục cử tri ủng hộ triệt để một cuộc cải tổ cơ chế chính trị của New Zealand có lẽ là minh chứng cho một cuộc chuyển đổi quốc gia vĩ đại nhất trong lịch sử mà không liên quan đến việc một đất nước bị ném bom trở thành đống đổ nát. Giống như một cuộc phẩu thuật để cứu mạng người, cái nó đòi hỏi không ít hơn việc cắt bỏ những phần của chế độ dân chủ đã bị ung thư để cứu toàn bộ.

Những thứ Douglas, Richardson và các đồng minh của họ truyền lại cho chúng tôi là một công thức hướng dẫn cách làm thế nào để cứu sống một một chính phủ đã, như Magaret Thatcher khéo léo dùng từ, “dùng hết tiền của người khác.” Họ có quá nhiều thành tích để có thể liệt kê chi tiết, nhưng đây là một tóm tắt ngắn gọn. Trong khi phải mất nhiều năm làm việc cật lực, tóm lại thì, họ đã

  • Tư nhân hóa hầu hết các doanh nghiệp thuộc nhà nước, cho phép cạnh tranh để ngừng lại chuyện thâm thủng tài chính và nâng cao chất lượng dịch vụ.
  • Kết thúc những thông lệ kế toán giả tạo được thiết kế để che giấu sự thật khỏi các cử tri bằng cách chuyển báo cáo tài chính của chính phủ theo thành tiêu chuẩn GAAP được dùng trong ngành công nghiệp tư nhân.
  • Công khai các sổ sách chính phủ, xuất bản báo cáo thu nhập và bảng cân đối hàng tháng để các phòng ban có thể xem.
  • Bãi bỏ thuế bảo hộ và loại bỏ trợ cấp nông nghiệp, mở ra thời đại của thương mại tự do và bùng nổ trong sản xuất và xuất khẩu nông sản.
  • Chuyển các dịch vụ dân sự quan liêu thành các loại hợp đồng trả tiền dựa trên năng suất hiệu quả, song song với việc cho quản trị doanh nghiệp tự quyết trong việc tuyển dụng, sa thải, bồi thường, và thuê ngoài.
  • Thuế thu nhập cận biên giảm một nửa từ 66 xuống còn 33 phần trăm, cùng lúc loại bỏ thuế lợi nhuận đầu tư và nhà đất, chuyển đổi sang một chế độ thuế tiêu thụ thân thiện với tăng trưởng.
  • Loại bỏ kiểm soát ngoại hối, tạo điều kiện cho đô la New Zealand – còn gọi là “kiwi” – trôi nổi.
  • Đặt các ngân hàng trung ương dưới hợp đồng với các bộ trưởng tài chính để đưa ra một mức lạm phát công khai và theo chỉ tiêu.
  • Cho người lao động và nhà tuyển dụng được lập hợp đồng một cách tự do bằng cách loại bỏ luật công đoàn lao động bắt buộc và các hợp đồng đa lao động trong toàn ngành công nghiệp.
  • Phá bỏ sự độc quyền của giáo dục công bằng cách chuyển sang hệ thống giáo dục tư nhân hoàn toàn, tạo cơ hội cho tất cả trẻ em có thể được đi học ở bất cứ trường nào, dựa trên quyết định của cha mẹ chúng.

Những thay đổi này mất cả một thập kỉ để ban hành xuyên suốt những năm 1980 đến đầu những năm 1990, một thập kỉ của sự biến động chính trị mà dù sao kết quả đã cho thấy rằng nó đã vượt qua thử thách của thời gian.

Đáng chú ý nhất, những dự đoán rằng cử tri sẽ nổi loạn khi các đặc quyền, trợ cấp và những quyền lợi riêng bị tước đi đều bị chứng minh sai khi người New Zealand đã được những nhà lãnh đạo có thẩm quyền trình bày các kế hoạch chặt chẽ một cách mạnh dạn. Nghiên cứu cho thấy rằng những chiến thuật chính trị có độ chính xác đã được sử dụng để vượt qua sự phản đối quyết liệt của những lợi ích bảo thủ.

Kết quả quá rõ ràng ai cũng có thể thấy: GDP tăng gấp 4 lần, trong khi đó tỷ lệ nợ GDP của chính phủ giảm xuống còn 30% (mặc dù vẫn còn một khoản nợ ngắn hạn là hậu quả của cuộc suy thoái kinh tế toàn cầu năm 2007-08.)

Ngày hôm nay, New Zealand hoạt động theo một hệ thống được mô tả như được thiết kế bởi Hayekians*, điều hành bởi những người theo chủ nghĩa thực dụng, và dân cư là những người theo chủ nghĩa xã hội. Nhưng bởi vì các quy tắc của trò chơi đã thay đổi vĩnh viễn, có rất ít những ý trái với tình trạng bất ổn trong bầu cử, một hoạt động được mô tả bởi H. L Mecken như “một loại đấu giá cao cấp cho những món hàng bị đánh cắp.”

*F. A Hayek: Tác giả cuốn Đường về nô lệ

Trên thực thế, nhờ vào tính minh bạch tài chính đem lại bởi tiêu chuẩn GAAP và kế toán mở, hầu hết các cuộc bầu cửa vào giữa những năm 1990 đều gặp phải những sự bất thường–nhưng đáng khen–về màn trình diễn của cả hai đảng đang cố gắng vượt qua nhau về việc bên nào có trách nhiệm tài chính hơn.

Không hề có lý do khiến cho các biện pháp tương tự không thể áp dụng được trên toàn khu vực bị phá sản ở miền nam của Liên minh châu Âu, hoặc thậm chí ở cả Hoa Kỳ. Tất cả những gì cần thiết chỉ là ý chí thực hiện nó, sự can đảm để đứng lên trước các chính trị gia và con ông cháu cha đang muốn bảo vệ cái hiện trạng, và một ít hiểu biết về Kiwi.

Tác giả: Bill Frezza – FEE
Dịch: Hà Huy Dương
Review: LX


Về tác giả: Bill Frezza là một thành viên của Competitive Enterprise Institute và là phát thanh viên của RealClear Radio Hour.

[THĐP Translation] 7 quy luật của hạnh phúc từ trí tuệ của người Ấn Độ

Bảy năm đã trôi qua kể từ ngày tôi chuyển đến Ấn Độ. Đó là một cuộc hành trình đầy thú vị đã kết nối tôi lại với nguồn cội của mình. Lớn lên ở Ấn Độ, tôi không được tận hưởng sự xa xỉ của việc du lịch, nhưng nhờ sợ giúp đỡ của gia đình, tôi đã có cơ hội để lấy lại những khoảng thời gian đã mất. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời khi khám phá Ấn Độ trong quá trình kết nối với chính bản thân mình. Tôi đã bắt một chuyến mô tô qua dãy Himalaya và Khardung La – con đường mô tô cao nhất thế giới. Khám phá những di sản văn hóa phong phú Rajasthan qua các cung điện và pháo đài trong một cuộc hành trình dài một tuần trên cái cung điện bằng tàu hoả có bánh xe. Nhiệm vụ mang tính tâm linh của tôi về việc thông hiểu Thượng Đế và chính bản thân mình đã dẫn tôi đến núi Kailash/Mansarovar ở Tây Tạng, Maha Kumbh Mela ở Allahabad và Sabarimala ở Kerala.

Không cần nói thêm, đất nước Ấn Độ đem đến những trải nghiệm tuyệt vời, một trong số đó không những đánh thức các giác quan của tôi, mà còn nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Thời gian trên đường đã cung cấp cho tôi thời gian để quan sát và hình thành nên “7 quy luật của hạnh phúc” của riêng tôi, lấy cảm hứng từ truyền thống phong phú từ trí tuệ của người Ấn.

1. Quy luật của sự gan dạ

“Sợ hãi là kẻ thù lớn nhất của con người, và nó biểu hiện qua nhiều hình thức như xấu hổ, ghen tuông, giận dữ, xấc xược, kiêu ngạo … Nguyên nhân gây ra sự sợ hãi? Thiếu đi sự tự tin vào chính bản thân.” – Swami Prajnanpad

*Swami: (Danh từ chung) Thầy tâm linh đạo Hindu

Trong suốt quãng thời gian qua tôi đã đi đến kết luận rằng sự sợ hãi chính là nguyên nhân gốc rễ của tất cả những nỗi bất hạnh và bất ổn đang bao vây mỗi cá nhân trong xã hội mà chúng ta đang sống. Nếu chúng ta có thể chinh phục được nỗi sợ của chính bản thân, chúng ta không những có thể thay đổi chính bản thân mà còn có thể đem đến hòa bình trong cộng đồng của chúng ta. Chúng ta được sinh ra “không biết sợ,” xã hội và giáo điều đã làm chúng ta trở nên sợ hãi. Triết gia Krishnamurti đã nói, “Tôn giáo duy nhất nên được truyền bá là tôn giáo của sự không sợ hãi.”

2. Quy luật của sự chấp nhận

“Trước hết, hãy chấp nhận chính mình. Khi bạn không chấp nhận chính mình và tưởng tượng mình là một ai đó khác, sẽ có một cuộc xung đột nảy sinh giữa những gì bạn tin bạn đang có và những gì bạn thực sự có.” – Swami Prajnanpad

Chúng ta hoang phí cả cuộc đời, không biết chính mình là ai hoặc đi so sánh chính mình với một người không phải mình. Cả hai việc này đều không dẫn chúng ta đến đâu, và bước đầu tiên của bài học chính là cảm kích sự đơn giản của việc tự chấp nhận chính mình. Chấp nhận sự đơn giản mình là ai mà không hề phán xét. Hãy phát triển trong việc tự chấp nhận bản thân mình và sống một cách giản dị trong thâm tâm.

3. Quy luật của sự phản chiếu.

“Xuyên qua bạn ánh nắng mặt trời tỏa nắng và những vì sao chiếu lấp lánh, và trái đất trở nên xinh đẹp. Xuyên qua ơn chúc lành mà tất cả các bạn yêu nhau và thu hút lẫn nhau. Bạn ở trong tất cả, tất cả ở trong bạn.” – Swami Vivekananda

Bạn nhìn thế giới theo cách bạn nhìn chính mình. Một khi bạn chấp nhận chính mình mà không phán xét, vũ trụ sẽ tự tiết lộ chính nó. Nhận thức bên trong của chúng ta tiết lộ những bí mật mà chúng ta đã bỏ lỡ bởi những thành kiến và những phán xét.

“Nếu bạn nhìn thấy linh hồn trong mọi chúng sanh, đó là cái nhìn chân thật. Nếu bạn nhìn thấy sự bất tử trong trái tim của mỗi chúng sinh hữu tử, đó là cái nhìn chân thật.” – Bhagavad Gita (Chí Tôn Ca, tác phẩm tâm linh kinh điển của Ấn Độ)

4.Quy luật của sự cân bằng

“Vũ trụ như một đại dương ở trạng thái cân bằng hoàn hảo. Một ngọn sóng không thể gợn lên ở một nơi nếu không tạo ra lỗ hổng ở nơi khác. Tổng năng lượng của vũ trụ vẫn luôn hệt nhau từ đầu này đến đầu kia. Nếu bạn lấy đi từ một nơi, bạn phải trả lại ở một nơi khác.” – Swami Vivekananda

Là một chuyên gia công nghệ, điều này không khó hiểu đối với tôi. Định luật III Newton về chuyển động nói rằng đối với mỗi hành động luôn có một hành động khác bằng mức độ và có hướng ngược lại. Tương tự như vậy, không nghi ngờ gì, sẽ một hệ quả xảy ra cho tất cả các hành động của chúng ta, mặc dù không phải luôn luôn rõ ràng và xảy ra ngay lập tức. Tôi tin rằng vũ trụ có cách để giải quyết vấn đề. Vì vậy, trong cuộc sống, chúng ta cần phải học hỏi để có sự cân bằng trong mọi việc chúng ta làm.

5. Quy luật của vật chất

“Giá trị tinh thần và tâm linh sẽ không thể nào đạt được, cho đến khi giá trị vật chất bị dập tắt.” – Swami Vivekananda

Có bao giờ chúng ta thỏa mãn được cơn khát của chúng ta trong việc mua ấy các giá trị (vật chất/tinh thần)? Làm sao chúng ta có thể tiến xa hơn, đi từ sự thu gom của cải vật chất cho tới sự “sống” đích thực? Tôi đã nhận ra rằng nếu chúng ta vẫn còn đang ở trong vòng luẩn quẩn của việc thu gom và sự thỏa mãn, chúng ta không thể có được hạnh phúc. Vì vậy khởi đầu của hạnh phúc chính là làm mất đi mong muốn thu gom, làm mất đi sự thèm khát của chúng ta về quyền lợi.

6. Quy luật của sự hài lòng

“Chúng ta luôn so sánh chúng ta là ai với con người mà chúng ta nên là. Sự liên tục so sánh chính bản thân chúng ta với một thứ gì đó hoặc ai đó là một trong những nguyên nhân chính gây ra sự xung đột. Tại sao lại có sự so sánh đó? Nếu bạn không so sánh mình với người khác, bạn sẽ là chính bạn.” –. Krishnamurti

Sự hài lòng đi kèm với việc tồn tại trong sự hỗn loạn mà không phán xét hay so sánh mình với người khác. Sự hài lòng có thể được chấp nhận là tất cả chúng ta đều có chỗ đứng riêng trong thế giới này và có con đường riêng của mình để bước đi. Không người nào có dấu vân tay giống người khác, vậy tại sao phải bận tâm cố gắng để so đo với người khác? Nhân loại chia sẻ ánh sáng mặt trời với nhau; ánh sáng mặt trời không phải của bạn cũng không phải là của tôi. Nếu tất cả chúng ta gặt hái được những lợi ích từ năng lượng của sự sống, vậy tại sao chúng ta có thể không thể hài lòng với cuộc sống của chính chúng ta cũng như những người xung quanh chúng ta?

7. Quy luật của sức mạnh ý chí

“Sức mạnh không đến từ năng lực thể chất. Nó bắt đầu từ một ý chí bất khuất.” – Mahatma Gandhi

Chúng ta không thể thay đổi cái chắc chắn sẽ xảy ra. Nhưng chúng ta có được ý chí để thay đổi cách chúng ta hành động khi đối mặt với nó. William Shakespeare đã nói, “Chúng ta là ai là tùy thuộc vào chúng ta. Cơ thể chúng ta là những khu vườn mà ý chí chính là những người làm vườn.”

Áp dụng các quy luật trên đã dạy cho tôi cách để có được được hạnh phúc với cuộc hành trình cuộc đời của mình thông qua cuộc sống và cách nắm lấy tình yêu. Cuộc hành trình của tôi trong thế giới này bắt đầu với tình yêu và một ngày nào đó nó cũng sẽ kết thúc với tình yêu. Theo lời của Rabindranath Tagore,

“Sự kết nối của tình yêu là tổng thể. Trong tình yêu, sự khác biệt biến mất và linh hồn con người thực hiện được mục đích của nó trong sự hoàn hảo, vượt qua ranh giới của chính mình và vượt qua ngưỡng cửa của vô cùng.”


Nguồn: Poonacha Machaiah, Co-Founder & CEO – Jiyo | Huffington Post
Dịch: Hà Huy Dương
Review: Nguyễn Hoàng Huy