15.4 C
Da Lat
Thứ Sáu, 22 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 131

[BDT2018] Tình yêu là món quà và Kiên nhẫn là chìa khóa để thành công

14

Xin chào mọi người, đây là lần đầu tiên mình tham gia một cuộc thi viết bài, đặc biệt là do anh Huy tổ chức, mình rất thích các bài viết trên đó và cũng rất ngưỡng mộ anh Huy. Do vậy tham gia bài dự thi này mình cũng thấy háo hức và cũng thấy hơi áp lực vì giám khảo chắc khó tính và các bài viết khác sẽ rất chất lượng, nhưng không sao, mình vẫn thử sức.

Sau khi mình đọc thông báo về cuộc thi, chủ đề của bài viết đó là về thất bại hay sai lầm của bản thân. Thực sự đó là một chủ đề khó với mình, mình cũng đã suy nghĩ mấy hôm về sự thất bại hay sai lầm của bản thân, đối với mình nó hơi khó để mình hình dung lại trong quá khứ mình đã trải qua những sai lầm hay thất bại nào để viết, nó cũng có nhưng mình nghĩ nó chưa đủ những thứ cần thiết để viết nên một bài viết hay. Thôi mình không lan man nữa, mình sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của mình một thanh niên 26 tuổi đang tìm hướng đi riêng cho bản thân.

Gia đình mình, theo mình có thể được coi là một gia đình chuẩn theo khuôn mẫu của một gia đình truyền thống, mình nghĩ ai trong số các bạn ở đây ít nhiều cũng cũng đều sống trong một gia đình có ảnh hưởng với văn hóa và tư tưởng truyền thống của các cụ ngày xưa. Tính cách của mình phần lớn có được là do ảnh hưởng bởi tính cách của ba mẹ mình, mẹ mình là một người rất hiền lành, khiêm nhường, yêu thương theo cách nhẫn nại với mọi người, còn bố mình thì yêu thương mọi người  trong gia đình theo một cách trái ngược hoàn toàn đó là nghiêm khắc và rất bảo thủ, như mọi người nói đó là gia trưởng.

Từ bé hồi lớp 6 mình đã phải sống xa nhà với bố, bố mình công tác ở nhà máy nhiệt điện tại Hải Dương, còn mẹ và em gái ở quê Nam Định với ông bà nội ngoại và họ hàng. Hồi đó xa nhà mình khóc rất nhiều và nhớ mẹ, trẻ con mà với lại mình rất sợ bố. Đối với mình quãng thời gian từ hồi lớp 6 đó đến hết cấp 3, mình nhờ lại thì đó là quãng thời gian tương đối ác mộng. Sự ganh đua về điểm số, xếp hạng trên lớp, bằng khen học sinh giỏi, học sinh khá, học thêm, thi cử… tất cả những thứ đó đến bây giờ mình hình dung lại thì nó không có chút kỷ niệm tốt đẹp nào ngoại trừ thỉnh thoảng khi bố vắng nhà mình được thoải mái đi chơi và nô đùa với lũ bạn. Mỗi khi mình bị điểm kém, bị ghi vào sổ đầu bài, hay thậm chí là đi chơi về muộn là bị ăn đòn, ăn chửi, đòn của bố mình đau lắm các bạn à, những phát vả ngang sống mũi, hay những phát cốc rất đau vào đầu mình, có lần mình đi học buổi chiều về muộn hơn so với thằng bạn hàng xóm là mình đã phải cầm dây điện được chuẩn bị sẵn, để chính mình tự phải vụt vào chân đến chảy cả máu. Có thời gian mình bị áp lực đến mức bị đau dạ dày và liên tục nôn khan do tình thần luôn sống trong gò bó, sợ hãi và áp lực. Bố mình yêu thương mình theo cách vậy đó, một kiểu giáo dục con cái theo phương pháp truyền thống đó là “yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” và luôn luôn giữ con cái trong vòng an toàn của mình. Những câu chửi hay những lời nói bố mình dành cho mình đều rất ám ảnh mình cho đến tận giờ, mình sẽ không nói tại đây. Đó là cuộc sống không có ước mơ hoài bão hày mục tiêu gì hết, vì cuộc sống của mình lúc đó chỉ có tập trung cho việc học và tránh không bị ăn đòn.

Cho đến khi lên đại học thì mình về Hải Phòng học, xa bố mình mọi thử trở nên dễ thở hơn, nhưng nó vẫn là sự sắp đặt do bố mình đặt ra, đó là học xong sẽ có người thân lo xin cho một công việc ổn định trong cơ quan của nhà nước, cưới vợ và chấm hết. Do sống trong sự gò bó từ bé nên tính cách của mình có xu hướng tìm ra những lối đi riêng và luôn tìm đến những sự khác biệt cho bản thân, những gì nhiều người thích hay đi theo tìm đến mình thường có xu hướng đi ngược lại. Vì thế trong thâm tâm mình luôn căm ghét cái nên giáo dục Việt Nam, những thứ cũ kỹ áp đặt con người vào trong khuôn khổ và trở thành những cỗ máy không có khả năng tư duy và phản biện, không có sự tưởng tượng, sáng tạo bay bổng và tư duy.

Chính mình đã thất bại trong việc thoát ra những khuôn mẫu, vùng an toàn mà do chính người thân và xã hội này muốn bảo vệ mình theo đúng nghĩa đen. Trong suốt thời gian đi học, mỗi khi mình có một ý kiến hay một ý tưởng đi ngược lại so với đám đông bạn bè hay người thân, mình sẽ được coi vào diện khùng, chắc nhiều bạn ở đây biết về tư tưởng phản động, mình là fan của triethocduongpho từ hồi học đại học mà. Sự chụp mũ và quy kết luôn dành cho những người như mình thời đi học. Sống một cuộc sống khác biết và tách khỏi đám đông luôn là điều khó, mình đã không làm được, mình không muốn đổ lỗi cho ai, nhưng với đầu óc non nớt của một người trẻ tuổi luôn sống trong sự bao bọc, những lời nói dỗi, sáo rỗng, những thứ cũ kỹ luôn vây quanh và luôn nói vào tai mình thì việc thoát ra thực sự là khó với mình.

Bạn biết cảm giác bị kẹt giữa việc muốn thoát ra khỏi những thứ đó và việc bị giữ chân lại nó khó chịu và ám ảnh như nào không? Mình đã thất bại trong việc chọn 1 trong 2. Bản năng con người yếu đuối và sợ hãi đã níu giữ chân mình ở lại trong cái vùng an toàn đó (sống ổn định, không cần lo nghĩ, không sợ trách nhiệm, gian khổ, lấy vợ có con…) Hồi đi học mình đọc cũng khá nhiều sách và tiểu thuyết, mình muốn đi tìm những cái mới, nhưng việc đọc quá nhiều sách truyền động lực, tâm lý, cảm hứng và về thành công, những cuốn sách này rất nhiều trên mạng và trên kệ của các cửa hàng sách, chính việc tiếp xúc nhiều với văn hóa thành công và giàu có càng khiến mình muốn bứt ra. Nhưng việc không có mục tiêu và ước mơ càng khiến mình bị mắc kẹt. Nếu theo gia đình và xã hội thì nó khiến mình khó chịu, nhưng bứt ra thì mình làm gì đây? Nếu nó không phải là thứ mình thích, mình đam mê thì mình sẽ bỏ cuộc mất, kể cả có xác định được thế mạnh của bản thân nhưng nó vẫn chưa đủ và mình vẫn sợ… Mình bị nỗi sợ hãi “con không làm được đâu, mày không làm được đâu, chả ai làm như mày cả…” kìm chân và không dám thoát ra để thực hiện những ý tưởng. Đó là sự mâu thuẫn trong tâm trí mình, mà mình đã thất bại trong việc tìm ra được hướng đi cụ thế, cuộc sống bình thường và không có sự phấn đấu với mình như vậy đó. Đồng thời sự mâu thuẫn trong lòng bố mình đó là việc con trai của ông phải có cuộc sống ổn định nhưng phải thành danh và thành đạt có tiền như con của người ta, mà việc làm cho cơ quan  nhà nước mà muốn được như vậy xin thưa với các bạn sự thật đó là chỉ có ăn cướp và tham nhũng mới giàu được.

Sau khi ra trường mình quyết định không nghe theo lời bố nữa, mình muốn tìm hướng đi riêng cho mình, do vậy mình đã xin được việc là làm sale cho một công ty vận tải với mục đích làm có kinh nghiệm rồi tìm hướng đi sau. Nhưng rồi cuộc sống không đơn giản như bạn nghĩ, công việc không được thuận lợi, mình không sale được hàng nhiều, lương thấp, mục tiêu không có, uống rượu nhiều tiếp khách, nịnh nọt người này người kia để có được hàng, bị khách hàng chèn ép đã khiến mình cảm thấy chán nản và bỏ cuộc, suy nghĩ bị lung lay. Do vậy mình lại một lần nữa nghe theo bố sắp đặt vào làm cho một công ty người thân giới thiệu, cty này được cổ phần từ công ty nhà nước, như vậy công việc ổn định đã đến với mình, chấp nhận việc an phận thủ thường, nhưng công việc tại thời điểm đó không ổn chút nào, nó vốn dĩ đã không hợp với mình, làm việc với những còn người cũ kỹ, những người ích kỷ chỉ biết lợi ích trước mắt cho bản thân mà chưa bao giờ nghĩ cho người khác. Và mình là bị lôi vào một cái vòng luẩn quẩn khác và lại muốn thoát ra.

Nhưng rồi có nhiều thứ xuất hiện và làm thay đổi nhiều thứ trong tâm trí mình. Đó là trong khoảng thời gian này mình đã may mắn được biết đến Nah, một rapper khá nổi tiếng ở VN. Trên facebook Nah đã giới thiệu cho mọi người về cần sa. Do bản tính ham thích những điều mới mẻ và không muốn gò bó nên mình rất muốn thử, việc tìm hiểu kỹ và cẩn thận đã làm mình bị cuốn hút vào nó, nhưng việc ở đây là làm sao mình có thể mua được nó trong khi nó bị cấm và quy vào hàng ma túy tại VN. May mắn đã đến với mình khi hồi đó áp lực về việc kiếm nhiều tiền đã khiến thử sức với kinh doanh, mình đã mở 1 trạm bán bánh mỳ nho nhỏ trên vỉa hè với việc mua lại thương hiệu của một hãng bánh nổi tiếng tại Hải Phòng, nhưng rồi sau 2 tháng mình đã bỏ cuộc do đó không phải việc mình thích và mình dã thiếu kiên trì, may mắn ở đây là mình gặp được một cậu em bán bánh và trong quá trình mình học làm bánh hai anh em đã nói chuyện và biết được cậu em này có sở thích hút cần. Và như vậy số phận đã sắp đặt cho mình đến với cần sa một cách có duyên như vậy.

Để rồi lần trip cần sa đầu tiên trong cuộc đời, lần đầu tiên mình được cười nhiều như vậy, lần đầu tiên mình nhắm mắt và tận hưởng những điều tuyệt vời, những điều chưa bao giờ mình được trải nghiệm cùng với những bài nhạc hay cùng thằng em. Mình trip cần thường xuyên và theo đó là tìm hiều về những điều sâu kín trong tâm trí con người, những sự thật mà con người không được biết đến… Mình không muốn quảng cáo cho nó hay khuyến khích ai trải nghiệm nhưng mình muốn chia sẻ cho mọi người biết về những trải nghiệm của mình trong quãng thời gian đó cho đến tận bây giờ. Với việc mình bị kiềm hãm về tâm trí thì việc đến với cần sa nó giúp mình như tìm thấy một thứ gì đó mới mẻ để xoa dịu và để tìm kiếm tới những điều mà mình chưa từng trải nghiệm tới, một thế giới chỉ có tình yêu và những điều tốt đẹp dành cho nhau. Việc hiểu biết thêm, trưởng thành hơn cùng với những trải nghiệm nó đã giúp cho mình vượt qua được nỗi sợ hãi mặc kẹt giữa những luồng quan điểm và ý kiến khác nhau trong xã hội. Mình không còn so đo tính toán với những người đồng nghiệp của mình nữa, mình yêu thương và thông cảm cho họ hơn, mình phục vụ họ thậm chí còn làm giúp đỡ họ, bỏ qua hết tất cả những gì họ đã đối xử với mình, và kết quả là sự tôn trọng đến với mình, mọi người bắt đầu có ý thức hơn và làm việc tốt hơn với nhau.

Mình từng bị bố mình bắt được những ba lần mình hút cần, các bạn biết với tình tình của bố mình như trên thì điều gì xảy ra với mình rồi đấy. Bố mình coi mình như thằng nghiện, bố đã đánh mình vào tuổi 25, các bạn nghĩ sao một thanh niên 25 tuổi còn bị bố đánh, lúc đó mình đã muốn nói hết những áp lực, những gì mình đã trải qua, những điều mình tin tưởng và làm theo, tại sao mình lại hút nó… mình muốn giải thích nhưng bố mình không bao giờ muốn nghe. Rồi đến khi căng thẳng trở nên đỉnh điểm, sau nhiều ngày bố cố liên lạc nhưng mình không nghe điện thoại, cuối cùng mình cũng bắt máy, hai bố con nói chuyện và bố mình đã khóc, đó là lần đầu tiên bố khóc với mình, lúc đó mình cảm nhận được tình yêu mà bố dành cho mình, cũng chỉ vì lo lắng cho con cái và muốn cho nó có được cuộc sống tốt đẹp, mình cảm nhận được áp lực mà chính bố cũng đang phải gánh, công việc vất vả, kiếm tiền nuôi gia đình, cuộc sống một mình lúc ốm đau, xa nha, xa vợ con… Nhưng suy cho cùng thì tất cả cũng chỉ vì quan điểm sống giữa hai thế hệ hơi cách xa nhau, những thứ cũ kỹ đã ăn sâu vào tiềm thức khó thay đổi của bố nên mình và bố không có sự kết nối và thấu hiểu với nhau. Chính những khúc mắc và những thứ xảy ra giữa mình và bố khiến mình cảm nhận được thứ duy nhất kết nối giữa hai bố con đó chính là tình yêu mà người bố luôn muốn dành cho con cái.

Việc mình thất bại trong việc tìm kiếm một hướng đi dành riêng cho mình đó đã là chuyện trước đó. Mình cũng không muôn bị căng thằng giữa việc bị kẹt giữa những quan điểm và ý tưởng người khác áp đặt lên cho mình nữa. Mình đã từng đọc rất nhiều bài viết trên các diễn đàn, những lời khuyên từ những người thành công để tìm ra hướng đi nhưng điều đó càng làm mình thêm rối trí và loạn trước quá nhiều những ý kiến khác nhau. Khi mình bị đứng giữa áp lực của chuyện tiền bạc và áp lực về việc phụng dưỡng bố mẹ khi về già, áp lực về chuyện cưới xin, khi đứng trước những thứ đó mình đã bị hoang mang và dẫn tới việc đổ lỗi cho hoàn cảnh, đổ lỗi cho người thân, nhịp sống nhanh chóng hối hả, những bài viết, báo đài nói về thành công hay việc làm giàu nó khiến cho mình không được thanh thản, vì vậy nó dẫn tới những sai lầm trong việc nhanh chóng muốn thành công và muốn làm được một thứ gì đó khiến cho bố mình tự hào. Để rồi sau tất cả những thứ đó mình nhận ra mình đã thiếu kiên nhẫn và thiếu sự hài lòng với chính bản thân mình. Chạy theo những thứ mà chính bản thân mình còn chưa sẵn sàng để đón nhận. Bông hoa chưa đến thời điểm nở thì bạn không thể ép nó nở sớm được.

Và chính những sự áp lực, khó khăn, sự chịu đựng vất vả trong cuộc sống mình học được từ bố mình, bản năng và tính cách yêu thương nhẫn nại mình học được từ mẹ mình, những sự việc mình đã trải qua, những lần trip cần … nó đã giúp mình cảm nhận không có gì quan trọng bằng tình yêu và sự kiên nhẫn mà chúng ta dành cho nhau. Chỉ cần bố kiên nhẫn với con một chút, con có thể làm được, con sẽ không làm bố thất vọng, và tình yêu của bố mẹ thì luôn dành cho con cái. Và đến bây giờ mình không còn quan tâm và cũng không còn quan trọng việc bị mắc kẹt giữa những thứ cũ kỹ lác hậu hay việc phải thoát ra ngoài hay không nữa. Mình năm nay đã 26 tuổi và mình cảm thấy vẫn còn quá nhiều điều cần phải học hỏi và cần phải kiên nhẫn hơn, yêu thương và thông cảm cho bố mẹ hơn. Thượng đế tạo nên con người và trao ban điều quý giá nhất cho con người đó chính là sự tự do, và tình yêu. Người trao cho con người sự tự do để tìm hướng đi riêng cho mình, tự do để khám phá những điều tốt đẹp, tự do để sáng tạo và để thả mình vào những điều bạn chưa bao giờ được trải nghiệm. Người trao ban tình yêu là để con người có thể kết nối với nhau, thấu hiểu, nhẫn nhịn nhau, để đưa chúng ta khi vượt qua những giới hạn cần biết trở lại với thực tại, với gia đình với cuộc sống, tuy có những khó khăn và những vướng mắc, nhưng vì tình yêu mà có thể hy sinh mà bỏ qua hết cho nhau.

Hiện tại mình cũng đã tìm ra hướng đi cho mình (cái này bí mật mình không share đâu nha). Nhưng để theo đuổi nó và thành công thì việc hiện tại mình cần làm đó là chăm bón cho khu đất đó chính là tâm trí và khối óc của mình bằng những điều tốt đẹp, bằng sự thật để rồi hoa trái quả ngọt sẽ đến, bông hoa sẽ tự nở, bỏ qua những áp lực mà kiên nhẫn và có niềm tin với những gì mình đang theo đuổi. Và điều quan trọng là sống yêu thương với bản thân, mọi người và mọi thứ xung quanh.

Tình yêu là món quà và Kiên nhẫn là chìa khóa để thành công.

 

Tác giả: Câu bé vô danh

Ảnh minh hoạ: SidewaysSarah

Sống như thế nào mới thực sự là đáng sống?

Hỏi và đáp cho bài “Phạm Công Thiện – Một thiên tài Việt Nam”

Hỏi: Tôi mới đọc bài viết của bạn, tôi thấy có nhiều vấn đề cần hỏi. Tại sao lại phải đi tìm ý nghĩa cuộc đời? Cứ sống bình thường, làm người tốt được rồi, triết lý cao siêu này nọ làm gì cho đời nó phức tạp thêm, mà có lợi ích gì đâu?

(Lâm) đáp: Trong cuộc sống quay cuồng, có khi nào chúng ta biết dừng lại để đặt câu hỏi về cuộc sống? Tại sao mình lại sống như vậy? Cuộc sống có ý nghĩa gì không? Câu hỏi này không có gì cao siêu, không phải chỉ dành riêng cho triết gia, học giả mà là câu hỏi dành cho tất cả mọi người.

Nếu chúng ta phớt lờ, không trả lời được thì cuộc đời chúng ta chỉ như những chiếc lá trôi nổi trên mặt nước, chịu sự lôi cuốn của dòng đời. Chúng ta phung phí thời gian vào những mục tiêu không đem lại ý nghĩa gì và cuộc đời giống như một vở kịch mà chúng ta là những diễn viên buộc phải diễn xuất cho đến lúc hạ màn, đến lúc chúng ta chết mà vẫn không hiểu được chúng ta đã sống để làm gì.

Hỏi: Bạn viết rằng giới trẻ đang sống mòn, đang ngủ say. Đi học, kiếm tiền, lướt web giải trí, theo đuổi nghệ thuật, theo đuổi đam mê… Cái gì anh cũng bảo là túng quẫn, bế tắc, không có gì mới mẻ, không có gì sáng tạo. Vậy phải sống thế nào mới thực sự là đáng sống? Chẳng lẽ phải bỏ mấy việc kia rồi sống như mấy triết gia, mấy nhà tu hành mới ý nghĩa sao, thật là không thực tế, viễn vông.

Đáp: Việc gì cần làm thì cứ làm, vẫn đi học, kiếm tiền, giải trí, có trách nhiệm với gia đình,… Cứ sống bình thường, chỉ có điều là nhận thức phải thay đổi, chỉ cần thế thôi.

Từ trước đến nay, câu hỏi về cuộc đời vẫn luôn là câu hỏi lớn và đỏi hỏi mỗi người phải tự nổ lực phi thường để tìm câu trả lời. Ý nghĩa thực sự của cuộc sống này tôi không thể trả lời thay bạn được vì ngôn ngữ không thể diễn tả được chân lý. Tuy nhiên, về khía cạch cuộc sống thì tôi có thể khuyên là chúng ta nên sống thế nào.

Sự thật là thời đại ngày con người sống quá vội vã, quay cuồng, tâm trí luôn xao động vì có quá nhiều thứ phải làm, phải học, phải theo đuổi và cũng có quá nhiều thứ để giải trí nên người ta luôn trong tình trạng “bận rộn” mà chẳng khi nào chịu dừng lại để tự hỏi tại sao ta phải sống như thế?

Đa số người ta làm mà không biết mình đang làm gì vì tâm trí họ luôn suy nghĩ tới quá khứ hoặc tương lai hoặc một mục tiêu khác. Ví dụ như vừa ăn cam vừa xem phim, họ cứ cho cam vào miệng và nhai còn mắt thì dán vào tivi. Họ ăn cam nhưng không thực sự ăn cam. Họ không cảm nhận hết được mùi vị, sự tiếp xúc, sự màu nhiệm của thực phẩm với cơ thể. Tương tự, chúng ta đi mà không biết mình đang đi vì trong đầu chúng ta nghĩ toàn những chuyện ở đâu. Bạn có biết là đi bình thường trên mặt đất là một phép lạ không và khi nhận thức được điều này bạn sẽ thấy rằng bạn rất hạnh phúc và may mắn. Thường thì khi bị cụt chân hoặc bị nằm liệt giường không đi lại được người ta mới ý thức rõ được việc đi là một phép lạ. Cái này trong đạo Phật người ta gọi là sống có chánh niệm.

Tóm lại, chúng ta nên sống thế nào tuỳ thuộc vào nhận thức, sự hiểu biết của mỗi người. Tôi chỉ đưa ra hướng dẫn thế này.

Thứ nhất, nên sống chậm lại một chút để thưởng thức cuộc sống này, thực hành sống có chánh niệm để ý thức được mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của mình. Sống có chánh niệm không phải là chuyện dễ. Bạn phải luôn ý thức, quan sát chính nội tâm mình. Chuyện này phải tập mới làm được. Nó không có gì quá cao siêu mà chỉ là những việc bạn vẫn làm thường ngày thôi. Tôi ví dụ khi bạn đi, bạn đừng suy nghĩ những chuyện khác, chỉ nghĩ trong giây phút hiện tại là đang đi, mỗi chuyển động của chân bạn cần phải ý thức được; dần dần bạn ý thức về toàn cơ thể, về người thân, về các đối tượng xung quanh cuộc sống và về cả vũ trụ này.

Thứ hai, bạn phải tìm câu trả lời bạn là ai? Chỉ khi nào bạn biết bạn là ai thì mọi thứ mới trở nên có ý nghĩa với bạn, bạn mới giải quyết được hết các rắc rối mà cuộc sống đem lại và cuộc sống cho đến lúc chết của bạn mới thực sự ý nghĩa. Câu hỏi này không ai có thể trả lời thay bạn được, giống như người nào ăn thì người đó no. Khi bạn biết được bạn là ai thì bạn sẽ biết được bí mật lớn nhất của vũ trụ này và đương nhiên là bạn sẽ tự biết cần phải sống như thế nào.

Tác giả: Nguyễn Hữu Lâm

*Featured Image: KatiaMaglogianni 

[THĐP Translation] 9 lý do chứng minh thuyết tiến hoá của Darwin sai – Loài người không phải tiến hoá từ loài vượn

2

1. Quy luật Tạo Sinh (the Law of Biogenesis) của Louis Pasteur

Louis Pasteur (27 tháng 12, 1822 – 28 tháng 9, 1895), nhà khoa học nổi tiếng người Pháp, là người tiên phong trong lĩnh vực vi sinh vật học, đã cho rằng: Sự sống phải bắt nguồn từ sự sống. Nói một cách đơn giản, con cái phải có bố mẹ sinh ra. Một sinh vật có ý thức dù là một tế bào nhỏ nhất, đơn giản nhất không thể được tạo ra từ sự kết hợp của những nguyên tử hóa học vô thức. Là một quy luật đã được minh chứng thực nghiệm. Nếu tiếp tục đặt câu hỏi nguồn gốc sự sống bắt nguồn như thế nào, thì riêng đối với khoa học chính quy vẫn còn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp. Để cho Darwin đúng thì quy luật còn gọi là tảng đá góc tường của sinh học hiện đại, quy luật vững chắc nhất của sinh học này phải sai.

“Học thuyết về sự tự sinh (spontaneous generation) sẽ không bao giờ có thể hồi phục lại được từ cú đấm như trời giáng của thí nghiệm đơn giản này. Không, không có một trường hợp nào được biết để có thể khẳng định rằng vi sinh vật có thể có mặt mà không có vi trùng, không có cha mẹ giống chúng.” – Louis Pasteur

2. Tế bào nhân sơ không tiến hóa lên tế bào nhân chuẩn qua đột biến

Tế bào nhân sơ không tiến hóa lên tế bào nhân chuẩn qua đột biến, mà qua dị hợp cộng sinh (symbiosis). Sự kiện các vi khuẩn đơn bào tiến hóa thành những tế bào lớn hơn và phức tạp chúng gấp trăm lần là một câu chuyện bị bỏ trống hoàn toàn trong thuyết tiến hóa.

Tế bào nhân sơ thật ra có cấu trúc phức tạp hơn Darwin tưởng tượng rất nhiều.

“Đúng là tế bào nhân chuẩn là những tế bào phức tạp nhất mà chúng ta biết. Nhưng các dạng sống đơn giản nhất mà chúng ta biết, các tế bào nhân sơ, bản thân chúng cũng cực kì phức tạp. Nếu nhân chuẩn là một chiếp laptop thì nhân sơ cũng là một chiếc điện thoại di động. Không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy có những dạng sống đơn giản hơn mà từ nó nhân sơ tiến hóa thành.” – Jonatthan Wells (nhà sinh học) và William Dembski (nhà toán học)

3. Sự bùng phát trong kỷ Cambri (Cambrian explosion)

Sự xuất hiện một cách đột ngột của hầu hết các nhánh ngành động vật chính cách đây khoảng 530 triệu năm như các lưu trữ hóa thạch đã chứng minh. Trước 580 năm trước, hầu hết các sinh vật chỉ là những cá thể đơn giản. Chỉ trong vòng 70-80 triệu năm tốc độ tiến hóa đã gia tăng với một tốc độc đáng ngạc nhiên đến bí ẩn. Chính Darwin đã ghi chú trong cuốn sách Nguồn Gốc Các Loài của ông rằng, sự xuất hiện đột ngột các động vật chân đốt trong các lưu trữ hóa thạch trong kỷ Cambri nên lên một khúc mắc cho học thuyết tiến hóa.

4. Không có các nối kết trung gian

“Số lượng các hình thái trung gian, đã phải từng tồn tại trên trái đất, phải là rất lớn. Vậy mà tại sao các nối kết trung gian này lại không thể được tìm thấy trong các lớp địa tầng? Đây có lẽ là sự phản đối rõ ràng và can đảm nhất có thể được nêu lên để chống lại giả thuyết của tôi.” – Charles Darwin, Nguồn Gốc Các Loài

“Mọi nhà cổ sinh vật học đều biết rằng các lưu trữ hóa thạch chứa đựng rất ít các dạng thái trung gian; quá trình chuyển đổi giữa các nhóm chính có thể nói là xảy ra một cách đột ngột.” – Stephen J. Gould – Giáo sư đại học Harvard

5. Tính bất chuyển, không thay đổi, của sinh vật

“Tính bất chuyển (statis) của hầu hết các giống loài hóa thạch xuyên suốt quá trình tồn tại lâu dài của nó như được thấy trong địa chất đã được tất cả các nhà cổ sinh vật học công nhận một cách hiển nhiên, nhưng hầu như chưa bao giờ được nghiên cứu chi tiết vì cái giả thuyết thịnh hành xem nó như là một phi-bằng chứng không thú vị cho phi-tiến hóa. Sự đại trà áp đảo của tính bất chuyển trong các tàn tích hóa thạch trở thành một đặc điểm đáng xấu hổ, nhưng đã bị bỏ lơ đi như là không có gì cả.” – Stephen J. Gould (Nhà cổ sinh vật học, giáo sư đại học Harvard)

6. Thông tin trong DNA

“Thông tin là thông tin, chẳng phải là vật chất, hay năng lượng. Chủ nghĩa vật chất nào thất bại không nhận thức được điều này sẽ không sống sót nổi một ngày.”

– Norbert Weiner (giáo sư toán học tại đại học MIT, được xem là cha đẻ của ngành điều khiển học, cybernetics)

Thông tin không phải là vật chất, nhưng nó có thể được chuyển tải thông qua vật chất. Chưa có một bằng chứng nào cho thấy thông tin có thể tiến hóa hay cải tiến qua đột biến.

Lỗi copy, còn gọi là đột biến điểm, xảy ra 1 lần trong 10 tỉ ký tự. Và mỗi chuỗi DNA con người chứa khoảng 3 tỉ kí tự di truyền.

“DNA cũng giống như một chương trình điện toán, nhưng cao cấp hơn nhiều, rất nhiều bất cứ một phần mềm nào đã từng được tạo ra.” – Bill Gates

“Số lượng thông tin có thể chứa trong DNA trên một đầu kim tương đương với một chồng sách bìa mỏng 500 lần độ dài từ trái đất đến mặt trời, với nội dung riêng biệt không lặp lại.” – Jonathan Sarfati, nhà vật lý học và hóa học.

Nói cách khác nếu chúng ta có một ổ cứng 40 GB, một đầu kim DNA có thể chứa gấp 100 triệu lần ổ cứng đó.

Nó đòi hỏi một niềm tin mãnh liệt để tin rằng tiến hóa xảy ra một cách ngẫu nhiên, mù quáng.

“Kiến thức về DNA đã cho thấy, bởi độ phức tạp hầu như là không thể tin được về sự sắp xếp cần thiết để có thể sản sinh ra sự sống, rằng một ý thức thông minh phải có liên quan để có thể làm cho các nguyên tố cực kì đa dạng này vận hành được.”

– Antony Flew, nhà vô thần nổi tiếng người Anh.

7. Đấu tranh sinh tồn không phải là động lực chính cho tiến hóa

Các nhà khoa học tại Đại học Bristol cho rằng “không gian sinh sống” mới chính là động lực chính.

“Các nghiên cứu mới nêu ra rằng những thay đổi lớn trong tiến hóa xảy ra khi động vật di chuyển đến một không gian sinh sống mới, chưa bị chiếm cứ bởi những động vật khác.” – BBC News

8. Cây Sự Sống của Darwin không diễn tả đúng thực tế

“Một mô hình diễn tả sự liên kết giữa các giống loài đúng hơn nên là một bụi rậm không phải một cái cây. Chúng ta không có bằng chứng nào chứng minh cái cây sự sống là một hiện thực.” – Eric Bapteste, nhà sinh vật học tại Đại Học Pierre and Marie Curie của Pháp.

Những thí nghiệm di truyền trên vi khuẩn, cây cối và động vật càng ngày càng tiết lộ rằng các loài khác nhau lai hợp nhiều hơn là chúng ta từng nghĩ. Có nghĩa là thay vì các giống loài chỉ đơn giản truyền thừa xuống giống nòi riêng rẽ của nó, nó còn trao đổi, lai tạp với những nhánh tiến hóa khác. Dẫn đến kết quả là một bụi rậm sự sống phức tạp hơn nhiều cái gọi là cây sự sống.

“Cây sự sống đang được chôn vùi một cách tế nhị. Điều ít được chấp nhận hơn là cái nhìn nền tảng về sinh học cần phải được thay đổi” – Michael Rose, nhà sinh học tại đại học UCI

9. Người không tiến hóa từ vượn

Quan niệm cho rằng DNA của vượn giống DNA của người đến 99% không còn đúng nữa. Các nghiên cứu mới nhất cho thấy con số này chỉ còn 93%. Khác biệt lớn xảy ra ở cấu trúc cơ thể, não bộ, trí khôn, và hành vi….(How Much DNA Do We Share With Chimps? Softpedia, Nov. 20, 2006, p. 1)


Biên soạn/Chuyển ngữ: Nguyễn Hoàng Huy

(Được đăng lần đầu tiên trên trang Huyền Học, 2012 (một trong những blog đầu tiên từ Huy Nguyen)

About us – Về chúng tôi – Triết Học Đường Phố

“Tự do – Kết nối – Sáng tạo”

Đây là những hoa thơm trái ngọt của cuộc sống mà Triết Học Đường Phố đang từng ngày vun đắp cho chính mình và sẻ chia cùng cộng đồng. Chúng tôi tin rằng sự tự do là tiền đề cơ bản của hạnh phúc. Tự do không chỉ trong thân xác, mà còn trong tư duy, lời nói và hành động. Chỉ khi nào mỗi người vượt lên khỏi nỗi sợ hãi ẩn nấp đằng sau những giới hạn của định kiến hay tư duy một chiều eo hẹp, chúng ta mới có thể kết nối sâu sắc hơn với chính mình và với thế giới. Sự kết nối ấy sẽ phá bỏ được những rào cản cách biệt về ngôn ngữ, màu da, tín ngưỡng, tuổi tác, vùng miền, gia cảnh và địa vị xã hội; đưa những thái cực đối lập trở về sự hài hòa. Đây chính là biểu hiện của tình yêu.

Khi ở trong tình yêu, những ý tưởng mới, những góc nhìn mới, những thực tại mới sẽ được nảy nở. Sự yêu thương là không gian ươm mầm cho sự sáng tạo. Một khi nâng cao trí sáng tạo và óc tưởng tượng, con người mới có khả năng nâng cao chất lượng cuộc sống của chính mình vì chúng ta có thể nắm bắt được những ý tưởng to lớn hơn với một niềm tin mãnh liệt hơn. Nếu như thuở sơ khai, con người chỉ dám mơ rằng: “Ngày mai, ta sẽ hái được ba quả táo để sống sót qua ngày.” Nhưng đến bây giờ, các bạn hãy nhìn xem, giấc mơ ấy đã phát triển thành: “Ngày mai, ta sẽ mở mười lăm siêu thị ở trên Sao Hỏa.”

Trước kia, trong giai đoạn từ khi chào đời vào ngày 01/01/2011 cho tới khi tạm ngưng hoạt động vào ngày 01/07/2016, Triết Học Đường Phố mang trong mình định hướng phát triển sơ khai và giản dị. Đó là đem chân – thiện – mĩ đến với cộng đồng thông qua các ý tưởng được thể hiện trong những câu danh ngôn, những cuốn sách, những video truyền cảm hứng và những bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của các thành viên.

Tuy nhiên, sau gần hai năm vắng bóng, chúng tôi đã quyết định quay trở lại và hoàn thiện chính mình hơn, đưa định hướng phát triển bước sang một chương mới. Bây giờ, với tinh thần “Tự do – Kết nối – Sáng tạo”, Triết Học Đường Phố không chỉ lan tỏa những ý tưởng và các nguồn tri thức mới lạ mà còn trực tiếp đồng hành cùng các thành viên trên hành trình áp dụng những góc nhìn rộng mở đó vào thực tiễn, góp phần nâng cao nhận thức và chất lượng cuộc sống của cộng đồng thông qua những hành động thiết thực, cụ thể. Chúng tôi thấy rằng: Ý tưởng không đi kèm với hành động sẽ chỉ là ảo tưởng.

Sự trở lại này của Triết Học Đường Phố chính là sự khởi đầu cho một chu trình phát triển mới. Sẽ có không ít những khó khăn, những rào cản phía trước trên con đường tiến tới sự hoàn thiện chính mình, nhưng chúng tôi luôn nuôi dưỡng trong mình một niềm tin vào sự thành công của việc lan tỏa những điều tốt đẹp và giá trị. Vượt lên trên giới hạn của chính mình không phải là một chuyện đơn giản. Triết Học Đường Phố cũng như một con người, không chỉ cần sự nỗ lực tự thân, mà còn rất cần sự sát cánh, động viên, ủng hộ từ cộng đồng – những người bạn tin tưởng vào con đường mà chúng tôi đang bước đi.

Giấc mơ của Triết Học Đường Phố đang từng ngày hé mở cùng với giấc mơ chung của mọi người. Hãy cùng chúng tôi tiến về phía trước!

Nếu yêu thích những gì Triết Học Đường Phố đã và đang làm, các bạn có thể hỗ trợ chúng tôi bằng nhiều cách, thông qua donations hoặc đơn giản hơn là chỉ cần chia sẻ những bài viết bạn thích tới mọi người. Xin trân trọng cảm ơn!

Thân mến,

Vũ Thanh Hoà – Triết Học Đường Phố
Featured image: Sadie Pices

[BDT2018] Ẩn số của thất bại

6

 

Người xưa thường dạy rằng: “Thất bại là mẹ thành công.” Phát biểu này xem ra tích cực và chứa đựng một thông điệp mang lại hy vọng cho tương lai. Nhưng dù sao, nếu nó chưa là kinh nghiệm của riêng tôi, thì thực tế vẫn còn bỏ ngỏ. Hay có người khác phát biểu mang tính thi ca hơn: “Ai chiến thắng mà không từng chiến bại, ai nên khôn mà không dại đôi lần.” Cũng vậy, kinh nghiệm này nằm ngoài tầm ý thức của tôi. Đối với tôi, có một ẩn số của thất bại cần được chúng ta đi tìm.

Chúng tôi là đôi bạn thân từ khi bước vào môi trường đại học. Năm nay đã gần hai mùa hè, con đường đến trường trở nên quen thuộc và quán cà phê nơi góc kín đáo cũng quen mùi tình bạn. Như hai triết gia đường phố, chúng tôi bàn đến những chuyện hệ trọng trong đời: Nào là thất bại và thành công, đau khổ và hạnh phúc, ý nghĩa hiện hữu và ý nghĩa cuộc đời… Chúng tôi trở thành một cặp đôi hoàn hảo khi chơi chung với nhóm bạn. Bạn ấy phát biểu thì tôi đồng lòng, còn tôi phát biểu thì bạn ấy là “đồng minh”. Nhưng khi gặp riêng, chúng tôi thường rút kinh nghiệm bằng cách góp ý cho nhau để mỗi ngày thăng tiến hơn. Khi ai là người nhận nhiều góp ý, phải tự động bao người kia một chầu.

Tuy nhiên, vào một ngày trái gió trở trời, bạn ấy bừng bừng nổi giận từ những góp ý của tôi. Bạn ấy nói trong tức giận: “Thôi, từ nay chia tay, không còn bạn với bè gì nữa!” Đứng lên, trả tiền cho chủ quán, rồi bước đi không thèm quay mặt chào, bạn ấy đi đâu, tôi không biết. Để lại mình tôi với thế giới của mình. Tôi tự nhủ mình là kẻ thất bại trên đường chinh phục tình thân. Thất bại trong tình bạn, chúng tôi trở thành đối thủ của nhau.

Dần dà, tôi cũng nhận ra phần lỗi của mình là đã đi quá xa khi xâm phạm vào thế giới riêng của người khác. Điều này tôi chỉ nhận ra khi tình cờ đọc được mẫu chuyện về những chú nhím. Khi ở trong rừng, lúc đầu chúng đứng cách xa nhau. Đêm về trời lạnh, chúng chợt nhận ra rằng nếu đứng gần nhau thì con nọ sẽ tỏa hơi ấm cho con kia. Và thế là chúng xích lại gần nhau. Tuy nhiên, khi đứng sát vào nhau, chúng chợt nhận ra rằng chúng đang tự làm đau nhau bởi con nào cũng có những gai nhọn. Chính vì lẽ đó, tôi ngộ ra rằng: Cần đứng đủ gần để nhận hơi ấm từ nhau nhưng cũng phải đứng đủ xa để không làm tổn thương nhau. Có lẽ, tôi đã làm cho bạn ấy tổn thương vì sự xâm phạm này.

Mặc dù đã biết lỗi, nhưng tôi cũng cần thời gian cho cảm xúc tiêu cực của hai bên dần nguôi ngoai. Và trong tâm trí luôn ý thức rằng, để xây dựng một tình thân cần phải đổ máu. Đang trên đường đi học về, bỗng nhận được cú điện thoại của bạn ấy: Nửa mừng nửa lo chẳng biết xử trí ra sao! Thế nhưng, lại nghe giọng một người lạ báo rằng anh đang có một người thân bị nạn, và tôi tình cờ gọi vào số điện thoại này để xin anh đến giúp. Tôi đã lao thẳng đến điểm mà người đàn ông kia báo cho. Đến nơi, tôi phải khua tay giải tán đám đông vô cảm, đến gần đối thủ của mình. Giữa một xã hội vô cảm, ai có tình bạn chân thành là người thành công. Chẳng suy tính gì nhiều, tôi vời ta-xi đến và đưa bạn ấy lên trong tình trạng máu ra quá nhiều. Đến bệnh viện cấp cứu, chúng tôi chờ nhập viện, bác sĩ báo bệnh nhân mất máu quá nhiều nên cần truyền máu sống ngay. Tôi xung phong vào xét nghiệm, may thay chúng tôi cùng nhóm máu. Hóa ra, chúng tôi có một điểm để siết chặt tình thân là cùng chung nhóm máu. Sau khi gọi gia đình bạn ấy đến, tôi đã rút lui nhường sân diễn cho những người máu mủ ruột thịt.

Vài ngày sau, tôi cũng đến thăm bạn ấy với một món quà trên tay. Mọi người thấy tôi đến, đã tự động bỏ ra ngoài, để lại chúng tôi với một thế giới nhiều màu sắc và cảm xúc lẫn lộn. Tôi đã nhanh trí đánh tan những đám mây ngờ nghệch ấy bằng cách mở gói quà ra, với hai cái tách café khuyến mãi, kèm theo dòng chữ: MÌNH SẼ MÃI LÀ BẠN NHAU NHÉ?! Bạn ấy nhận lấy món quà và nói đùa với tôi:

“Tại sao bạn lại đặt dấu chấm hỏi ở đó?” Và nói tiếp, “Tình bạn chân thành là những lúc khó khăn họ thuộc về nhau.”

Chúng tôi đã ôm nhau như những người đang được phát thưởng trên sân khấu khi thành công trong một lãnh vực nào đó. Chúng tôi phát thưởng cho nhau mà không cần một người nào tham dự.

Sau lần kinh nghiệm và trải nghiệm ấy, chúng tôi mỗi người đi theo những lý tưởng của riêng mình, nhưng đó luôn là nấc thang thành công giúp chúng tôi khẳng định bản thân trong cuộc đời này.

Tôi đã tìm ra ẩn số của thất bại là “zero”. Thật vậy, chẳng có cái gì được coi là thất bại trong cuộc đời này đối với những người không ngừng vươn lên và vượt qua. Chẳng có cái gì được coi là thất bại trong cuộc đời khi họ có những tình thân. Có thất bại chăng là đám đông vô cảm để lại một mảnh đời bên đường. Có thất bại chăng là khi con người không nhận ra những giới hạn của bản thân mình để mở ra những tình cảm tương đồng, tương thân, tương trợ, và tương ái. Một khi có trong đời những mối tình tri kỷ, bạn cũng cần loại hạn từ thất bại ra khỏi từ điển trong trí não bạn, vì nó chỉ là con số “zero”. Bạn có thể đặt con số ấy sau những dãy số tiền lương của bạn để nó có thể tăng lên gấp 10 lần, nhờ thế, bạn có thể đủ tiền chi trả cho những buổi café đường phố nhằm siết chặt một tình thân. Tiền bạc không thể mua được tình thân nhưng chi trả cho những ly café đắng giúp mọi người vượt qua những đau thương để đứng vững và lớn lên trên đôi chân của mình.

Tú Đam Mê O.Cist.

*Featured Image: Naveen Kadam

[Zen Pencils] Tôi đã là một tên nô lệ giỏi nhất — Erica Goldson

3

Tôi đã là một tên nô lệ giỏi nhất [Zen Pencils]

Đoạn diễn văn này được soạn và đọc bởi một cô gái có tên Erica Goldson trong buổi lễ tốt nghiệp trung học tại trường Coxsackie-Athens High School. Sau khi upload lên Youtube, nó đã được cộng đồng mạng lan truyền với tốc độ khá chóng mặt hơn 1,152,000 lượt view tính tới ngày hôm nay (2018). Bạn có thể xem toàn bộ video clip và bài diễn văn tại http://americaviaerica.blogspot.com.au/p/speech.html

Cảm nhận từ Zenpencils

Bài diễn văn này thật sự làm tôi xúc động vì tôi thấy mình giống hệt như cô ta thời còn đi học. Luôn luôn làm những gì thầy cô bảo, không dám đặt câu hỏi, cắm đầu cắm cổ học thuộc lòng một cách vô thức những con số, tài liệu. Tôi còn nhớ mình đã từng viết ra cả một bài văn và học thuộc lòng nó, và chép lại nguyên văn trong ngày kiểm tra, và ngay lập tức xóa nó khỏi trí nhớ để chuẩn bị cho bài kiểm tra khác. Tôi luôn đứng trong hàng top 10 của lớp, nhưng mặt trái của việc này là tôi thấy mình không học được gì. Thói quen này tiếp tục khi tôi lên đại học, mặc dù là tôi rất muốn trở thành một chuyên viên đồ họa thiết kế. Có lẽ nếu tôi đã được nghe bài diễn thuyết này thời còn học trung học, tôi đã nhận ra mình đang bị mắc kẹt trong cái hệ thống, và tôi nghĩ mình sẽ quyết định đi con đường khác. Có một chuyện tôi vẫn còn nhớ thời còn học trung học là tôi vẽ bậy lên TẤT CẢ mọi thứ – sách giáo khoa, tập, sổ, bàn học, tay chân, cặp, giỏ sách, không những đồ của tôi không mà còn đồ của bạn tôi (chủ yếu là hình Batman, đôi khi Wolverine, thỉnh thoảng là Ninja Rùa). Giá như tôi dành nhiều thời gian hơn để vẽ bậy và ít thời gian hơn để làm một con robot.


Translation: Nguyễn Hoàng Huy
Graphic Edit: Sadie Pices
Source: Zen Pencils

Hội thánh Đức Chúa Trời có phải là tà đạo không?

28

Người ta có thể tin vào những gì mà truyền thông trong nước đang nói về Hội thánh Đức Chúa Trời, tuy nhiên việc các phương tiện thông tin liên tục công kích một tôn giáo là một việc không hợp với đạo đức truyền thông cho lắm. Việc của truyền thông là đưa tin chứ không phải phán xét. Hơn nữa ở đây, báo đài liên tục quy chụp tôn giáo này là tà giáo là một việc vô cùng lố bịch nếu không muốn nói là vi phạm nghiêm trọng quyền tự do tín ngưỡng. Việc nhìn nhận chính tà tốt nhất nên để các tôn giáo tự phân xử với nhau mà ở đây cụ thể là các tôn giáo thuộc hệ Cơ đốc hay là các nhánh của Kitô giáo có chung niềm tin vào Chúa Jesus cứu thế.

Dĩ nhiên, tôn giáo nào có cách hành đạo đi ngược với các chuẩn mực xã hội hoặc không phù hợp với văn hóa của một khu vực nào đó sẽ tự động bị cộng đồng phản đối và bài xích. Giáo hội Công giáo Roma trong quá khứ đã trải qua một cuộc cải cách lớn là công đồng Vaticano II nhằm thay đổi chính mình cho phù hợp với hầu hết các nền văn hóa trên thế giới mà đặc biệt là các nền văn hóa Á Đông. Từ đó mở đường cho Công giáo được lan truyền rộng rãi. Sự thay đổi này đã từng được thực hiện từ thuở sơ khai khi các tông đồ quyết định xóa bỏ phép cắt bì từ thời Môisen vốn gây nhiều đau đớn cho tín hữu để chỉ thực hiện phép rửa tội mà thôi.

Và Hội thánh Đức Chúa Trời là một tôn giáo lên tiếng chống lại những thay đổi, họ thường chỉ trích Công Giáo vì đã bỏ đi nhiều lễ trong thời Cựu Ước và thời Chúa Jesus hay thờ phụng ngày Chủ Nhật thay vì Thứ Bảy. Họ cũng nhân danh sự bảo vệ các giá trị nguyên bản để lôi kéo các tín đồ Kitô giáo khác. Việc ấy cũng không phải là gì nghiêm trọng nếu họ không động chạm đến nơi thẳm sâu nhất là niềm tin về Chúa Jesus cứu thế từ đó bị các tôn giáo khác chỉ trích là tà giáo và phạm thượng. Ahn Sahng-hong, người sáng lập Hội thánh Đức Chúa Trời đã tự xưng mình chính là Đấng Christ xuống thế lần thứ hai trong thân xác con người. Trong khi đó, các tôn giáo còn lại của Kitô giáo đều đang trong tâm thế chờ đợi điều ấy xảy ra và luôn im lặng trước mọi tin đồn về ngày tận thế.

Ngay từ khi ra đời tại Hàn Quốc, Hội thánh Đức Chúa Trời đã bị bài xích và chỉ trích thậm tệ tuy nhiên điều đó không làm cho họ ngừng thu hút thêm tín đồ. Việc họ có sử dụng bùa mê để mê hoặc tín đồ như truyền thông đã nói hay không vẫn chẳng có cơ sở nào để xác nhận. Nhưng nói đi rồi cũng nói lại, tôn giáo này chỉ mới tồn tại trên cõi đời chưa đến 50 năm và ngay cả những tôn giáo lớn được công nhận, được tôn sùng trên toàn thế giới thời gian đầu cũng đều bị người đời phỉ nhổ cả.

Con người ta mạnh mẽ nhất là khi được niềm tin chỉ lối, chúng ta hãy cùng nhau chờ xem tôn giáo này sẽ tiếp tục tồn tại như thế nào trước trăm sóng ngàn gió từ thế gian, tất nhiên đây là thế gian nhìn từ góc nhìn của họ.

Chúng ta biết một tôn giáo hoạt động nhờ sự liên kết giữa hai yếu tố, yếu tố bên ngoài là các nghi lễ, các hoạt động thờ phụng và yếu tố bên trong là niềm tin mà họ tuyên xưng, giáo lý mà họ dùng để răn dạy các tín đồ của mình dựa trên nền tảng tư tưởng của đấng mà họ tôn thờ. Hay nói ngắn gọn, hai yếu tố này chính là hình thức và nội dung của một tôn giáo. Không phải nói thì những ai có đạo cũng đều hiểu rằng nội dung thì quan trọng hơn là hình thức.

Theo Kinh thánh Tân Ước của Công giáo tường thuật lại cuộc đời rao giảng của Chúa Jesus thì người phê phán kịch liệt những ai theo đạo mà chỉ coi trọng hình thức bên ngoài và thực thi các giáo luật một cách cứng nhắc, máy móc. Điều đó có thể được dùng để giải thích cho việc Giáo hội Công giáo sau này chấp nhận thay đổi các nghi thức phụng vụ cũng như điều chỉnh các giáo luật sao cho phù hợp với nhịp phát triển của thế giới và thuận tiện cho các tín hữu ở các nền văn hóa khác nhau nhưng vẫn giữ lại những giá trị luân lý nền tảng, không làm thay đổi tinh thần Kitô.

Như đã nói, Hội thánh Đức Chúa Trời chủ trương giữ nguyên các kì lễ của dân Do Thái, và nếu như những tường thuật từ báo chí là chính xác thì họ còn có cách hoạt động gần giống với buổi đầu hoạt động của các cộng đoàn tín hữu Kitô giáo dưới sự dìu dắt của các môn đệ Chúa Jesus. Điều đó đã khiến cho các hoạt động tín ngưỡng của tôn giáo này trở nên lạc nhịp giữa xã hội hiện đại. Trong khi đó, về mặt tín lý, họ bị các tôn giáo bạn cho là phạm thượng và ngông cuồng, bị liệt vào hàng dị giáo. Như vậy, ở cả hai khía cạnh hình thức và nội dung, họ đều khó có thể hòa nhập với xã hội mà đặc biệt là xã hội Việt Nam vốn thiếu tự do và vẫn còn trong thời kì bán khai, nhập nhằng giữa các giá trị hiện đại và truyền thống, mơ hồ giữa tôn giáo và mê tín, con người mất cân bằng trong việc coi trọng tinh thần và vật chất. Một hiện trạng không mấy tốt đẹp, cho thấy một tương lai khá đen tối, dành cho một tôn giáo còn non nớt, ở một đất nước hỗn loạn.

Hãy bỏ qua những điều chưa sáng tỏ về cách thức mà họ thu hút tín đồ của mình hay việc họ có trục lợi dưới vỏ bọc tôn giáo hay không. Nếu có điều gì đó chúng ta học được từ Hội thánh Đức Chúa Trời đó là ý chí sắt đá và sự táo bạo của họ khi dám lao thân vào một nơi như Việt Nam để truyền đạo, để gõ cửa từng nhà, tìm đến từng người mà thủ thỉ những điều họ tin tưởng.

Và nếu chúng ta tự hỏi liệu họ có chùn bước khi cả xã hội Việt Nam từ chính quyền đến người dân đang chống lại họ thì câu trả lời sẽ là không. Chắc chắn họ đã được dạy rằng tất cả mọi sự bắt bớ, chèn ép của thế gian đều là những điều tất yếu của công việc truyền đạo, những người truyền đạo sẵn sàng chịu thiệt thân để hạt giống đức tin của họ được gieo vãi và vươn mầm.

Tác giả: Nguyễn Tài

KoE
Sponsored

[BDT2018] Tôi đã phạm nhiều sai lầm trong tình yêu

Tôi muốn kể các bạn nghe về chuyện thật của tôi. Tôi tạm gọi nó là “Mảnh tình đơn phương”

Chắc nhiều người đang đọc bài này cũng đã từng yêu đơn phương, hay thích đơn phương một ai đó, tôi tự hỏi khi tôi kể câu chuyện của mình có ai đồng cảm cùng không. 

Một lần, tôi nhắn cho cô ấy thế này:

  • Ngày mai mời tớ ăn cơm đi.

Nói thật là chưa bao giờ tôi khó mở lời như vậy. Chưa bao giờ đếm từng giây để chờ một tin nhắn trả lời và:

  • Để làm gì cậu?

Tôi có thể nói là mình đang hụt hẫng được không? Gần đây cô ấy hay từ chối lời mời của tôi, thật sự tôi không suy nghĩ hay toan tính gì nhiều khi đưa ra một lời mời. Tôi rủ cô ấy đi xem một bộ phim đơn giản vì nó hay, tôi gọi cô ấy đi ăn vì hôm đấy mấy đứa bạn cùng phòng tôi đi nhậu, không hiểu tại sao cô ấy luôn có những lí do chính đáng để từ chối. Rồi bỗng tôi giật mình : “Chết thật. Chẳng lẽ cậu ấy nhận ra được điều gì rồi?” Đêm ngủ lại trằn trọc, cô ấy biết ý và đang từ chối khéo tôi sao. 

Cách đây khá lâu, có một lần đang facetime cô ấy nói với tôi rằng:

  • Cậu đừng thích tớ. Tớ rất tin tưởng cậu nên cậu đừng thích tớ. Tớ không thích kiểu anh trai, em trai hay friendzone đâu.

Lúc đấy tôi không bất ngờ vì không nghĩ là chuyện đấy có thể xảy ra, tôi thích cậu thì tôi mới làm bạn với cậu chứ còn yêu đương cái gì. Nhưng tôi đã vòng vo không trả lời rồi lảng sang chuyện khác. Bây giờ nghĩ lại, phải chăng tư lúc đấy tôi đã sợ mất tình bạn, sợ mất cô ấy

Hai tháng trước:

  • Cậu gọi lại cho tớ được không?

Tôi nghe tiếng nấc ở bên kia. Tôi nghe cô ấy khóc, nghe cô ấy kể về thằng con trai hơn tuổi bọn tôi đã phản bội cô ấy, không một câu chửi rủa, không một câu nói nặng lời, chỉ là: “Tớ không tin làm sao người ta có thể đối xử như thế với tớ,” “sao anh ấy lại có thể quá đáng như thế,” “giờ tớ không biết phải làm như thế nào hết.” Cậu yêu anh ta đến như thế sao?  Tôi nghĩ trong đầu

Trước đây, tôi cũng đã từng nhận được một cuộc gọi như vậy. Người yêu cũ của tôi gọi khóc lóc vì bị chính người cô ta đã cắm sừng tôi phản bội. “Em đừng nói với tôi là bây giờ em hối hận nhé,” tôi nói. Lúc đấy tôi hoàn toàn vô cảm, không biết phải phản ứng như thế nào. Tôi chấp nhận quay lại với em, để sau đó chìm nghỉm trong một vòng luẩn quẩn giữa yêu và ghét, em vẫn cứ như thế và tôi lại tha thứ. Không phải ngu muội mà tôi cảm thấy tình cảm ấy còn không quan trọng. Cũng như lúc này, tôi không biết phải phản ứng như thế nào, tôi vẫn thấy mình vô cảm nhưng tôi muốn cô ấy biết tôi đang lắng nghe cô ấy, muốn cô ấy biết có người sẵn sàng cho cô ấy sẻ chia. Tôi an ủi cô ấy bằng những câu nói giáo khoa trong phim, trong sách. Vẫn là một người bạn bình thường, chưa hề có một chút tình cảm đặc biệt, tôi nghĩ tôi làm như thế là đúng, là đủ.

Từ lâu, tôi tự thấy mình là một người sống tiêu cực. Không biết các bạn có thấy giống tôi không, cuộc sống bây giờ nhiều lắm những mối quan hệ có mục đích, người ta luôn có những tính toán riêng, những ích kỉ, muốn lợi dụng người khác, từ họ hàng, người yêu, bạn bè, đồng nghiệp đến người dưng ngoài xã hội. Tôi luôn mỉm cười nhưng trong lòng lại không vui vẻ gì, tôi không quan tâm đến họ. Nhiều người đã làm tổn thương, đã phụ lòng tin của tôi, nên càng ngày tôi lại càng khó giãi bày lòng mình, càng khó tin tưởng người khác. Cô ấy là một trong số ít người khiến tôi không như thế, giống như ánh nắng sau cơn mưa rào vậy. Là người con gái đơn giản nhất tôi từng gặp, thích ai cũng nói ra, ghét ai cũng nói ra, tính tình trẻ con, có lúc lại ngây thơ, thỉnh thoảng lại tốt bụng một cách quá đáng, có hầu hết tính cách của con gái hiện nay, tốt có, xấu có. Đơn cử như những câu nói như thế này:

  • Cậu ơi! Tớ không hiểu tại sao mà cứ hết mùa đông là tớ lại không thể tìm thấy quần áo mùa hè. Mà hết mùa hè tớ lại không tìm thấy quần áo mùa đông. Tớ hỏi con Nga nó cũng như thế.
  • Cậu ơi! Hôm nay Thiện nó bảo sao dạo này tớ béo thế. Quá đáng. Cậu có thấy như thế không?
  • Cậu ơi! Tóc tớ giờ như một con rồ ấy. Tớ có nên cắt ngắn bớt hay để cho nó dài ra không nhỉ?

Những lúc ấy tôi chỉ biết ôm bụng cười. Tôi vui, vì sau mọi chuyện tôi đã lại thấy nắng trong nụ cười nơi cô ấy. Nhưng càng ngày tôi càng thấy mình để ý đến cô ấy nhiều hơn, càng ngày càng thấy không ổn. 

Để đến bây giờ, tôi nhận ra rằng tôi và cô ấy đều hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Cô ấy biết tình cảm của tôi đang ngày một lớn dần, biết tôi sẽ sớm không xem cô ấy như một người bạn; còn tôi, biết cô ấy muốn giữ tình bạn, không muốn lợi dụng hay làm tổn thương lẫn nhau. Chúng tôi thật sự trân trọng mối quan hệ này.

Trong chuyện tình cảm, tôi đã có những sai lầm. Một là dung túng cho sự phản bội trong tình yêu. Trước khi viết bài này, tôi đã kết thúc mối tình kia, tôi đứng ra nhận lỗi cho sự vô cảm của chính mình, lần này em vui vẻ chấp nhận. Phải chăng cái vô cảm của tôi đã lan sang cả em, em vẫy tay chào tôi và hẹn một buổi ăn tối vào cuối tuần. Quay đi, tôi chắc chắn mình đã làm đúng nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Đến đây, tôi đã định viết sai lầm thứ hai là quyết định của tôi với tình cảm đơn phương hiện giờ. Tôi thấy nhiều lời khuyên rằng nói thẳng tình cảm của mình cho người kia rồi đến đâu thì đến, hay mấy ai điều khiển được trái tim, tình yêu không có lỗi. Nếu như thế là đúng thì tôi chấp nhận mình sai, tôi chọn giữ khoảng cách tình bạn như thế này, tôi trân trọng tình cảm ấy. Cho dù nó không thể như trước đây, tôi sẵn sàng vui vẻ chúc mừng khi cô ấy tìm được người cô ấy yêu, đây không phải là tôi đang tỏ ra là mình cao thượng hay “hạnh phúc là khi được thấy người mình yêu hạnh phúc” mà tôi chợt có một suy nghĩ đơn giản: Thế giới này còn đến ba tỉ năm trăm triệu phụ nữ nữa, chắc chắn sẽ có một người tôi yêu và yêu tôi. Tôi chưa đủ chín chắn và hiểu biết để nói các bạn nên yêu như thế nào, nhưng tôi thật sự muốn rút ra được một câu ngắn gọn, xúc tích từ câu chuyện của chính mình: Hãy trân trọng tình cảm của bạn và người khác giành cho bạn.

Quốc Đạt

*Featured image: pixel2013

Phạm Công Thiện – Một thiên tài Việt Nam

Đã từ rất lâu tôi không viết gì. Không phải vì tôi không thích viết mà bởi lẽ tôi thấy chẳng có gì đáng viết, chẳng có gì đáng nói, chẳng có gì đáng trao đổi và mỗi một lần phát biểu một ý tưởng nào đó cũng là mỗi một lần hoài công phát biểu, cố gắng nói một cái gì đó không cùng, một cái gì vô hình, vô lý và vô ý niệm.

Thế hệ trẻ Việt Nam hiện nay đang làm gì? Hằng ngày họ đi học, đi làm kiếm tiền, thời gian rảnh thì lướt web nghe nhạc, xem phim, dùng facebook, zalo, café tán gẫu… Một số khác thì đi du lịch, du học – bỏ xứ Việt Nam này mà đi, theo đuổi nghệ thuật, theo đuổi đam mê… Họ sống trong một vòng luẩn quẩn, bế tắc, không có gì mới mẻ, không có gì sáng tạo. Họ đang sống mòn và đang ngủ say.

Một vài bạn trẻ không muốn chấp nhận một lối sống tù túng và họ tự huyễn hoặc mình. Họ phản ứng tiêu cực một cách bâng quơ, vô mục đích. Giới trẻ Việt Nam hiện nay như một con tàu không người lái. Họ chẳng biết thần tượng ai, bắt chước ai, học hỏi ai và định hướng cuộc đời mình về đâu.

Tài năng Việt Nam hiện hay đang có gì? Xem các chương trình “game show” thì thấy nở rộ nhiều tài năng, thần đồng nhưng hầu hết ở những lĩnh vực thiếu tính thực tế. Nhân tài đất Việt đã đi chệch đường rầy.

Hôm nay, tôi muốn làm sống lại một con người, một thần đồng, một thiên tài bị lãng quên: PHẠM CÔNG THIỆN – người đã ghé thăm Việt Nam năm 1941 và bỏ đất nước này ra đi vào năm 1970. Một ngôi sao vụt sáng trên bầu trời Việt.

Ông là một thần đồng ngôn ngữ học, văn thơ, dịch thuật, triết gia, tư tưởng Phật học… Tôi đánh giá ông là một thiên tài vì ông là thanh niên dám đảo lộn tư tưởng, đột phá tư duy, là người đã đánh thức, đã làm sống dậy cả một thế hệ thanh niên Việt Nam miền Nam thời bấy giờ. Ông đã thổi một luồn gió mới vào Việt Nam, là người đã làm cho những thiên tài, những tư tưởng gia vĩ đại nhất từ khắp nơi trên thế giới có mặt tại Việt Nam: Jiddu Krishnamurti, Martin Heidegger, Friedrich Nietzsche, Nikos Kazantzakis, Henrry Miller, Rimbau…rất nhiều và rất nhiều.

Nói về tài năng ngôn ngữ học, thời nay chẳng mấy ai có thể so bì được với Phạm Công Thiện. Thần đồng Đỗ Nhật Nam chẳng là gì, kể cả người được mệnh danh là thanh niên biết nhiều thứ tiếng nhất thế giới hiện nay là Timothy Doner cũng chẳng thế bì kịp. Ngay từ nhỏ, Phạm Công Thiện đã nổi tiếng là biết nhiều ngoại ngữ, mới 13-14 tuổi đã đọc thông viết thạo Anh, Pháp, Nhật, Hoa, Tây Ban Nha, Hà Lan, Ba Lan… Ngoài ra, ông còn biết 2 thứ tiếng linh thiêng khác là Sanskrit (một cổ ngữ Ấn Độ) và Pali. Năm 16 tuổi, ông xuất bản cuốn từ điển Anh ngữ tinh anh. Sự thiên tài của ông là làm cho những ngôn ngữ ấy sống tại Việt Nam với những tác phẩm “kinh thiên động địa”, hoàn toàn khác xa với thứ thiên tài ngôn ngữ biểu diễn, nên lưu ý là ông tự học trong hoàn cảnh chiến tranh và công nghệ chưa phát triển.

Nói về văn thơ, ông phủ nhận ông là một nhà văn, nhà thơ nhưng phải nói rằng văn thơ của ông bay bổng, rất có chất lửa, truyền cảm hứng mạnh mẽ và tôi chưa thấy một nhà văn nào viết hay được như vậy. Năm hơn 18 tuổi, ông đã xuất bản một cuốn sách làm chấn động cả miền Nam thời đó: Ý thức mới trong văn nghệ và triết học, chấn động theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Năm 25 tuổi, ông là giám đốc soạn thảo tất cả chương trình giảng dạy cho tất cả các phân khoa của Viện Đại học Vạn Hạnh. 27 tuổi, ông giữ chức trưởng phân khoa Văn học và Khoa học Nhân văn của viện đại học. Tại đây, ông cũng là sáng lập viên và chủ trương biên tập của tạp chí Tư Tưởng. Ông cũng là giáo sư triết học Tây phương của Viện Ðại học Toulouse, Pháp; giáo sư ở “College of Buddhist Studies” tại Mỹ.

Về dịch thuật, tương tưởng và các sáng tác khác của ông tôi có ngôn từ nào để diễn tả, tư tưởng ông vượt xa thời đại và đứng trên mọi nguyên tắc. Nhưng ông cũng là một con người kỳ quặc, coi thường danh vọng, bằng cấp, bỏ học giữa chừng ở một đại học nổi tiếng tại Pháp, dám nói những giáo sư hàng đầu là chẳng biết gì và nói như một lũ vẹt. Tôi chỉ muốn làm sống lại tài năng chứ không phải là cái kỳ quặc, ngạo mạn tuổi trẻ của ông. Có một điều đặc biệt là ông luôn đề cao tiếng Việt, con người Việt và đất nước Việt. Hãy đọc một vài trích đoạn của ông.

”Không cần phải đọc Platon, Aristote, Kant, Hegel hay Karl Marx, không cần phải đọc Khổng Tử và Lão Tử không cần phải đọc Upanishads và Bhagavad Gita, chúng ta chỉ cần đọc lại ngôn ngữ Việt Nam và nói lại tiếng Việt Nam và bỗng nhiên nhìn thấy rằng tất cả đạo lý triết lý cao siêu nhất của nhân loại đã nằm sẵn trong vài ba tiếng Việt đơn sơ như CON và CÁI, như CHÁY, CHAY, CHÁY, CHÀY, CHẢY, CHẠY và còn biết bao nhiêu điều đáng suy nghĩ khác mà chúng ta đã bỏ quên một cách ngu xuẩn.” (trích Ý thức mới trong văn nghệ và triết học)

“Tôi thường mang tiếng là giỏi sinh ngữ, thực sự thì tôi khinh bỉ những kẻ nào biết nhiều thứ tiếng. Tôi vẫn nghĩ rằng chữ Việt là chữ khó đọc nhất, vì chữ Việt không có văn phạm và ngữ pháp, không có ngày nào tôi không dở Tự điển Việt Nam của Hội Khai Trí Tiến Đức và quyển Việt Nam tân tự điển của Thanh Nghị để học từng chữ A, từng chữ B, tôi chịu khó học lại từng dấu hỏi, dấu ngã để nhìn lại những nét mặt quen thuộc của bà con làng xóm mà từ bao nhiêu năm lang bạt kỳ hồ tôi đã bỏ quên một cách ngu dại. Đối với tôi, tiếng Việt còn giữ lại một niềm bí ẩn nào đó mà cả đời tôi cũng không thể nào khoét sâu vào được. Có lẽ khi sắp chết thì niềm bí ẩn kia sẽ hiện nguyên hình…” (trích Tôi là ai)

Tư tưởng siêu việt “Quán Thế Âm Bồ Tát là sự huyền bí của sự toàn diện và sự toàn diện của sự huyền bí của đời sống con người và của cái gì vượt lên trên con người và của cái gì vượt ra khỏi mặt đất và vượt ra khỏi không gian vô tận và thời gian vô tận và vượt ra ngoài cả tư tưởng vô tận của trí huệ tỉnh thức”

Một bài thơ của Phạm Công Thiện:

“Mười năm qua gió thổi đồi tây
Tôi long đong theo bóng chim gầy
Một sớm em về ru giấc ngủ
Bông trời bay trắng cả rừng cây

Gió thổi đồi tây hay đồi đông
Hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
Trong mơ em vẫn còn bên cửa
Tôi đứng trên đồi mây trổ bông

Gió thổi đồi thu qua đồi thông
Mưa hạ ly hương nước ngược dòng
Tôi đau trong tiếng gà xơ xác
Một sớm bông hồng nở cửa đông.”
(trích Ngày Sanh Của Rắn. Bài thơ đẹp rực rỡ như một buổi sáng mùa hè trên đồi thông Nha Trang)

Tôi không đủ thời gian và tâm tư để viết một tiểu luận hay một tiểu thuyết, tuyển tập về Phạm Công Thiện, và nếu có thì cũng chẳng mấy ai đọc vì đối tượng của tôi chủ yếu là thanh niên Việt Nam. Viết mấy dòng này tôi ngỡ đã quá dài với họ, tôi chỉ viết đôi dòng cho những ai có duyên đọc.

Phạm Công Thiện quả là một thiên tài hiếm có nhưng thế hệ của tôi và các thế hệ sau này chẳng mấy ai biết gì về ông. Tôi hi vọng sau bài viết này, có một vài người nào đó tò mò tìm hiểu Phạm Công Thiện là ai? Các tác phẩm của ông là gì? Và vì sao ông là một thiên tài như thế?

Tác giả: Nguyễn Hữu Lâm

*Featured Image: sputnikzion