21.8 C
Da Lat
Thứ Sáu, 22 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 128

[BDT2018] Giả vờ yêu

13

Nếu bạn tìm kiếm một câu chuyện đầy cảm hứng và lạc quan, tôi không nghĩ câu chuyện của tôi là như vậy. Có thể khi đọc xong, bạn không nhận thấy ánh sáng từ nó. Nhưng những gì tôi viết đều xuất phát từ sự chân thật tận đáy lòng và tôi đã nỗ lực hết sức chuyển những tâm tư ấy thành từ ngữ. Hơn hết, tôi tin con người đều có đủ thông minh và lòng can đảm để tự vươn lên tìm thấy ánh sáng trong chính câu chuyện của mình.

Đừng cố gắng yêu người khác khi bạn vẫn là kẻ còn mang sự trống rỗng trong tâm hồn mình.

Đó là điều mà tôi rút ra được từ chính mối tình quen chính thức đầu tiên. Một mối quan hệ kéo dài gần 1 năm và đã từng có một lần chúng tôi chia tay rồi quay lại, rồi lại chia tay. Nó đầy rẫy những cãi vã, hiểu lầm và giận dỗi. Nó là một mối quan hệ vừa mang tính xây dựng nhưng cũng là sự phá vỡ. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Chúng tôi đều chịu khó nhìn nhận cái sai, đặt câu hỏi về bản thân và cùng cố gắng sống trong trạng thái sẵn sàng giải quyết vấn đề. Chúng tôi cùng một tư tưởng rằng con người không có ai là đáng ghét và vì vậy sự tìm hiểu, tránh phán xét nặng nề lên người khác là điều cần thiết.

Nhưng cuộc sống luôn đầy nghịch lí. Để gây dựng thì buộc phải có sự phá hủy. Mối quan hệ này không ngoại lệ, sau cùng đã phá vỡ rất nhiều thứ trong tôi trước khi đem lại sự tỏ tường cùng với tình yêu thương bản thân. Nó là một cuộc càn quét qua tháng ngày, đập tan những ảo tưởng, độc đoán, thiếu kiên nhẫn, thói ích kỉ tự cao, sự vô tâm hời hợt và kể cả một chút lòng tin. Nhiều khi bây giờ điều thường trực trong tâm trí tôi là “liệu mọi thứ trên đời có gì là thật hay không.” Bởi vì khi còn lại một mình suy ngẫm, tôi thấy rằng người ta còn không thể hiểu hết chính mình thì làm sao biết được rằng mọi điều họ làm không xuất phát từ sự giả dối, biện minh nào đó?

Người ấy vốn cũng là một kẻ đơn độc, hay bị chỉ trích vì có lối hành xử và nói chuyện khác người. Còn tôi thời ấy cũng đang là kẻ hơi hầm hố, chán ghét những gì mà tôi tự cho là quá “thường” trong xã hội nên tôi chỉ thích để ý tới những người có khuynh hướng khác thường một chút. Vũ trụ đẩy đưa ra sao rốt cuộc hai kẻ đơn độc ấy cũng có cơ hội nói chuyện rồi tới với nhau.

Nhưng lúc ấy tôi dường như không thực sự nhận ra mình đang làm gì khi đồng ý quen người ấy.

Tôi đã bị che mờ bởi chính sự kiêu căng của tri thức. Càng ở trong mối quan hệ ấy tôi mới dần nhận ra bản chất con người mình. Dù vô cùng khát khao một mối quan hệ thân mật thực thụ, tôi thực ra là người trống rỗng. Tôi sợ cô đơn nên hầu như luôn bám riết lấy người ấy kể cả trong tâm trí. Tôi ảo tưởng về một chuyện tình trong đó chỉ có hạnh phúc, biện minh rằng “đây là một cơ hội để mình thực hành những triết lí về tôn giáo, về tình yêu thực sự mà mình đã đọc được” trong khi những gì tôi muốn lúc ấy là tiêm nhiễm vào người ấy một lối suy nghĩ y chang như tôi. Tôi đã rất bản ngã khi cho rằng người ấy nên biết ơn tôi thật nhiều bởi vì tôi luôn là người cho đi nhiều hơn trong mối quan hệ. Tôi thậm chí không tiếc lời mắng nhiếc, trách móc người ấy mỗi khi tôi phật ý và sẵn sàng vứt bỏ mối quan hệ khi mọi thứ không theo ý mình mặc kệ cho người ta năm lần bảy lượt dỗ dành.

Lời chia tay mà tôi từng nói ra tôi còn không thể đếm xuể. Và người ấy từng chạy theo níu giữ tôi lại bao nhiêu lần tôi cũng không thể nhớ. Tôi chỉ nhớ là cả hai vô cùng mệt mỏi, đầy giận hờn và tâm tư lúc nào cũng rối ren. Kết nối, gần gũi đâu tôi không thể thấy. Sự tuyệt vọng càng lớn dần trong tôi lúc ấy khi người ấy mải tranh luận đúng sai và không chịu lắng nghe bức xúc của tôi. Thế là tôi tuyên bố đá người ta, đòi cắt liên lạc. Vâng. Chúng tôi đã từng có một cuộc chia tay ấu trĩ như thế sau 6 tháng đầu quen nhau.

Lần thứ hai quay lại được với nhau là chính tôi đã nhận ra mình quá bốc đồng và chủ động làm mọi thứ để hàn gắn mối quan hệ. Mọi thứ có sự thay đổi nhưng chúng tôi đều thấy có tiến triển tốt hơn lần đầu. Cãi vã vẫn có nhưng cách mà chúng tôi hòa giải mọi thứ đã chín chắn hơn.

Nhưng không lâu sau đó chính tôi lại là kẻ tiếp tục nói chia tay. Lí do là người ấy quá thờ ơ, không quan tâm đến cảm xúc cũng như dành nhiều thời gian ở bên tôi. Tôi bảo rằng tôi thấy cô đơn bởi vì hầu như chẳng có người ấy bên cạnh. Tôi nói là tôi quan tâm tới người ấy mỗi ngày và luôn tìm cách thể hiện điều đó vậy mà những gì tôi nhận lại có khi là những dòng tin nhắn cụt ngủn và thái độ xem tôi là hiển nhiên. Tôi chán và thất vọng nhiều. Dù lần chia tay này không ấu trĩ như trước nhưng cảm giác vỡ vụn trong lòng tôi còn nhiều hơn.

Chia tay người ấy, dù vẫn giữ liên lạc (điều mà rất nhiều người cho rằng không nên) nhưng tôi không còn nhìn vào thực trạng bên ngoài để mà giải quyết nữa. Tôi quay về với bản thân mình, tin rằng vấn đề thực sự ẩn giấu bên trong mỗi người. Tôi nhớ lại khoảng thời gian bên nhau. Tôi đã luôn phụ thuộc vào sự quan tâm của người ta để an ủi rằng tôi không cô đơn. Tôi liên tục nhìn vào những sự kiện bên ngoài để thấy giá trị bản thân. Người ấy thờ ơ với tôi là tôi buồn không dứt. Người ấy quan tâm chút thì tôi nghĩ rằng mình đang ổn rồi, nhưng mỗi đêm về tôi lại trăn trở trong lòng, cảm giác trống rỗng không tên luôn luôn ở đó giống như vô đáy và không thứ gì có thể khỏa lấp nó được. Tôi đã bám riết lấy người ta, cho rằng vì tôi quan tâm đến người ta nhiều lắm nhưng thực ra là do tôi muốn trốn chạy khỏi cảm giác cô đơn.

Khi tôi nhận ra sự giả tạo của mình cũng là lúc tôi đau đớn tự hỏi rằng, rốt cuộc có phải tôi chưa bao giờ biết yêu thương là gì mà chỉ giả vờ yêu thôi?

Sự thật về việc tôi giả tạo đập vào mặt tôi. Tôi đau lòng vô cùng về bản thân. Làm sao tôi đã dám lên tiếng bảo rằng mọi giả tạo trên đời là thứ tôi không chấp nhận được trong khi chính tôi một khoảng thời gian dài lại dung túng cho sự giả dối của bản thân? Nếu bạn hỏi điều gì tôi đau lòng nhất sau mối quan hệ thì tôi sẽ nói là chính sự thật về bản thân mình làm tôi đau nhất. Rồi tôi còn thấy mình ghen tuông mỗi khi biết người cũ nhắn tin, nói chuyện với một bạn nữ khác, tỏ vẻ quan tâm tới cô ấy. Tôi điên tiết không chịu được nhưng cũng bất lực. Thế rồi tự tôi khóa chặt mình lại lúc nào cũng không hay.

Lòng bất tin bắt đầu len lỏi vào tim. Tôi nghi ngờ mọi lời nói và dụng ý của người khác, kể cả thiện ý của người yêu cũ là muốn trở nên tốt hơn cho tôi để biết đâu một ngày nào đó chúng tôi có thể cho nhau một cơ hội yêu thương đúng nghĩa. Tôi nhận ra cuộc đời không có gì bất biến, do đó tôi thấy sợ hãi cực kì.  Tôi lánh xa mọi sự thân mật với mọi đối tượng bên ngoài.

Tôi biết tôi không sở hữu bất kì ai. Tôi giận dữ.

Tôi biết người khác có quyền tự do làm những điều họ muốn cho dù chúng làm tôi buồn đi nữa. Tôi giận dữ.

Tôi cô đơn và tự thấy mình thảm hại. Tôi giận dữ.

Tôi hiểu mình không thể đổ lỗi cũng như kiểm soát hành vi của ai. Tôi giận dữ.

Tôi ghen tuông, tự bản ngã giam cầm mình trong cảm giác bất lực dù tâm trí biết rằng buông bỏ là lối thoát. Tôi giận dữ.

Tôi nghe rằng lòng biết ơn là con đường dẫn tới bình an nhưng tôi lại chọn chiếm hữu để ảo tưởng bản thân mình có sức mạnh. Tôi giận dữ.

Tôi chấp chứa những lí tưởng về tình yêu để rồi chúng bị cuộc đời đánh sập. Mọi thứ. Và tôi lại giận dữ.

Tôi mang trong mình một Cái Tôi chân chính hướng về ánh sáng tự do và một con quái vật sống trong chốn tối tăm của tâm hồn luôn ưa thích kiểm soát, chiếm hữu. Đó là một cuộc chiến tranh giành ảnh hưởng của hai bên, được khơi mào từ ngày mà tâm trí bắt đầu hoạt động với một đứa trẻ. Chỉ tới bây giờ khi đứng trong những mảnh vỡ của mối tình ấy, tôi mới nhận ra hơn bao giờ hết sự tồn tại của nó trong từng giây phút người ta hít thở và trách nhiệm toàn bộ của tôi về việc tôi sẽ chọn nuôi dưỡng bên nào. Từ khi biết quyền lựa chọn ấy, tôi vừa thấy mình có sức mạnh thật sự vừa thấy bản chất của mỗi người là đơn độc. Đơn độc trong cuộc sống vì nhận ra người ta cứ đến rồi đi, thân thiết yêu thương cỡ nào rồi cũng có ngày rời bỏ ta để lại ta cùng bản thân. Có phải đó là ý nghĩa của lựa chọn ấy, tôi tự hỏi?

Tôi bắt đầu dành thời gian ở một mình chiêm nghiệm nhiều hơn. Tôi quay lại đầu tư nhiều sức lực vào đam mê vẽ vời. Tôi ra ngoài gặp gỡ những cô bạn thân. Tôi dành mọi thời gian tôi có trong ngày để được ở với chính mình, cố gắng tránh xa sự ồn ào từ thiên hạ nhất có thể để cảm thấy yên bình với bản thân. Tôi giải thoát mọi cảm xúc tiêu cực, đặt câu hỏi và viết ra tất cả những điều tôi sợ hãi, lo âu, khát khao. Tôi quan sát tâm tư của mình nhiều hơn. Tôi tận hưởng cảm giác mỗi đêm chỉ mình tôi trong căn phòng riêng tối đen, cuộn mình trong chăn và cảm thấy được nó ôm ấp. Tôi thường xuyên thì thầm với mình rằng mọi thứ, mọi người rồi sẽ đi hết nhưng tôi sẽ không bao giờ phản bội hay bỏ rơi bản thân mình. Tôi nói với chính mình bất kể khi tôi đang làm gì rằng tôi yêu chính mình nhiều và tôi xứng đáng có được tình yêu thương đúng nghĩa, cho dù ai đó tôi muốn bên ngoài không thể cho tôi.

Tôi làm những gì tôi thích, đi đến nơi chốn tôi thích mà không nghĩ tới việc mời ai phải đi cùng. Tôi học cách nhìn mình như một cái cây đang lớn, hoàn hảo tuyệt vời trong mỗi giai đoạn lớn lên của nó. Tôi kết nối trở lại với mình thông qua việc viết, vẽ và đọc. Người cũ nói tôi rằng rất xin lỗi vì đã không thể cho tôi sự quan tâm đúng nghĩa và động viên tôi hãy cố gắng tự chăm sóc cho chính mình. Tôi cảm kích điều đó nhưng vẫn hiểu rằng cho dù người ấy không nói như thế thì tôi vẫn sẽ cố gắng làm. Dành thời gian để nói chuyện, tôi mới dần thông cảm và hiểu ra người ấy chẳng qua cũng như tôi, đang loay hoay tự hoàn thiện chính mình và đối diện với cuộc chiến đơn độc trong tâm hồn sau cuộc chia tay.

Tất cả chúng ta đều như vậy. Cho dù chúng ta đang tự chiến đấu vượt qua điều gì thì về bản chất vẫn hướng về trưởng thành. Dù chưa hoàn toàn vượt qua được sự ghen tuông, ích kỉ nhưng tôi thấy một tia sáng niềm tin le lói trong tim khi cố gắng thấu hiểu điều đó. Tôi đã thấy người cũ rất cố gắng hòa giải mọi chuyện với tôi, thay đổi cách nói chuyện và nhạy cảm hơn với cảm xúc của tôi. Người ấy tìm cách để tôi không hiểu lầm rằng người ấy đang theo đuổi bạn nữ kia mà chẳng qua chỉ là sự quan tâm giữa con người với nhau. Người ấy biết giữ bình tĩnh hơn trước các cơn nổi sóng của tôi, bao dung với lỗi lầm và không muốn để tôi cô đơn. Tôi thấy vô cùng ấm lòng. Và biết ơn.

Mọi chuyện sẽ diễn biến tiếp tục. Tôi không biết nó sẽ dẫn tôi tới đâu, vì cuộc sống chưa bao giờ là chắc chắn. Có thể ngày mai người ấy sẽ bỏ tôi đi thật, có thể chúng tôi quay lại và hạnh phúc hơn. Tôi không biết. Nhưng tôi đang nuôi dưỡng tình yêu cho chính mình và học cách làm người bạn thân thiết nhất của mình. Tôi thề với mình rằng dẫu chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi sẽ lại vực dậy được, trở nên mạnh mẽ và chín chắn hơn. Nếu bạn tìm thấy chính mình trong câu chuyện của tôi, tôi thật lòng khuyên bạn rằng hãy ngừng nhìn ra ngoài để tìm tình yêu mà quay về yêu bản thân trước hết, bởi đến một ngày khi mọi thứ bên ngoài vỡ tan, miễn là bạn còn kết nối được với bản thân mình thì tức là bạn còn có một mái nhà tinh thần để trở về chữa lành tổn thương. Trên đời này không ai có thể hiểu bạn hơn chính mình được và sẽ vĩnh viễn không ai làm được trừ bạn. Tôi đã bắt đầu thấy ánh sáng của mình, còn bạn thì sao?

Tác giả: Thu Huyền

*Featured Image: emmzett 

Hãy xua đi bóng tối của ban ngày

0

Với những ai ít bận bịu tâm trí thì có lẽ mùa mưa ở Sài Gòn năm nào cũng như năm nào, chẳng có gì khác biệt. Vẫn những mặt đường lênh láng nước, những hố ga ẩn hiện bất đắc dĩ gài bẫy con người, những chùm dây điện giăng mắc trêu ngươi thiên hạ. Những con người chen chúc nhau, ướt sũng trên phố, ai cũng có cùng một câu hỏi về lòng cam chịu. Và chính vì năm nào cũng chỉ một khung cảnh như thế mà người ta sẽ nhớ sâu hơn những kỷ niệm, những dấu ấn do chính mình tạo ra trên cái phông nền tưởng chừng như cũ kĩ ấy. Đúng rồi, đâu có ai khác làm nên sự khác biệt cho đời mình, ngoài chính mình. Có bao giờ bạn dừng lại những chuỗi ngày y hệt nhau, dài ngút ngàn để chất vấn bản thân tại sao lại không có lấy một điểm nhấn cho đời mình hay chưa? Tôi đã từng hỏi chính mình như thế, không chỉ một lần mà rất nhiều lần.

Tôi nghĩ rằng ai cũng có cách riêng để an ủi bản thân trong những thời khắc thảm hại nhất của cuộc đời. Và mỗi lần cái sự tủi thân cứ dâng lên trong mình, tôi lại nhớ, lại hồi tưởng lại quãng đường mà mình đã đi qua để thấy rằng: Ồ! Mình cũng không đến nỗi dậm chân tại chỗ. Mặc dù những gì mình đạt được cũng không nhiều nhặn là mấy nhưng làm gì có ai đặt ra mục tiêu rồi đạt được ngay. Sống chậm cũng là một cách sống. Tôi thấy mình như một con ốc sên âm thầm lặng lẽ chinh phục từng milimet cuộc đời. Biết làm sao được, chúng ta đâu được lựa chọn mình sẽ sinh ra trong hình hài như thế nào, trong một cảnh đời như thế nào đâu. Cho nên có oán hờn, than trách cũng vô ích mà thôi. Hãy chấp nhận những gì không thể đổi thay rồi sau đó, hãy bắt đầu nhìn về phía trước.

Tôi nhớ về thời học sinh của mình. Tôi học hành vì đó là cái bổn phận mà bao nhiêu đứa con trên quê hương này đều phải mang lấy. Không thắc mắc, không có khoảng trống nào cho những dấu chấm hỏi. Tôi nhớ mình bù đầu với những bài toán, lạc lối trong một mớ công thức. Tôi nhớ mình cố xâu chuỗi những bài học lịch sử thành những câu chuyện để không phải đọc thuộc lòng như con vẹt. Tôi nhớ mình đã viết những bài nghị luận xã hội tốt đến mức thầy giáo không trả lại bài cho tôi mà giữ lại làm văn mẫu. Tôi cũng nhớ mình đã viết những bài văn biểu cảm tệ đến nỗi chính mình cũng không dám đọc lại.

Giờ đây, ngồi nghĩ lại tôi mới hiểu rằng, người ta bắt mình phải học nhiều thứ như vậy hóa ra cũng có cái hay. Nếu không, làm sao tôi biết được mình làm tốt cái gì và kém cỏi điều gì? Tuy nhiên, tôi đã hiểu ra nó quá muộn. Tại sao ngày ấy chẳng ai giúp tôi nhận thức được chính mình? Biết bao nhiêu đứa trẻ lớn lên cùng với tôi, liệu có cùng câu hỏi như tôi hay không?

Và tôi cứ bước đi trong cuộc đời của mình với những câu hỏi như vậy. Tôi đang làm gì đây? Tôi sẽ phải làm gì tiếp theo? Những thứ này có ý nghĩa gì? Có phải tôi đang làm khổ chính mình hay không?

Một buổi chiều như bao nhiêu buổi chiều khác ở Sài Gòn, thời điểm mà một số người bắt đầu kết thúc một ngày của mình. Tôi nhớ mình ngồi trên yên xe dựng bên hè phố, ngồi cho đến khi ánh sáng ban ngày bắt đầu tắt dần và ngước nhìn lên những ô cửa chung cư bắt đầu bật sáng. Bên trong ấy là những thân phận hoàn toàn khác biệt, ít nhất là với tôi. Tôi ngồi đó và hưởng nhờ cái hơi ấm tỏa ra từ những chiếc tổ lung linh ấy. Tôi nghĩ về bao nhiêu người trẻ khác như tôi đang quần quật ở cái thành phố này để đóng vai trò là viên gạch xây nên những giấc mơ của người khác. Giấc mơ của mình thì sao? Có lẽ nó còn ở trong đầu mình. Có lẽ nó còn lững lơ ở phía trước để mình đuổi theo. Và tôi đau cho hiện tại.

Có những câu hỏi sẽ khiến bạn đau lòng. Bạn hiểu rõ hơn ai cả, cái nỗi đau ấy. Nhưng rồi sau khi những nỗi đau ấy qua đi, bạn làm gì? Bạn có dám đứng dậy, trấn tĩnh chính mình và đi tìm câu trả lời hay không? Sau cả một đoạn đời ngập trong những câu hỏi kiểu như vậy, tôi bắt đầu say mê chúng. Tôi thích những câu hỏi bỏ lửng, những câu hỏi tu từ vì tự nó đã chứa đựng câu trả lời. Tôi thích những câu hỏi mà sẽ mở ra những khoảng trời suy tư dài hun hút, ở đó có những miền đất tri thức đang chờ người khám phá. Tôi học cách chiêm nghiệm, tôi đào sâu vào nội tâm và không ngừng suy xét bản thân. Mỗi ngày tôi lại tìm đến một khoảng tối của tâm hồn mình để hy vọng và cố gắng dọn dẹp lại nó, để tìm đường cho ánh sáng đến được với nó. Và như thế, từng ngày, từng ngày tôi phát hiện ra mình có quá nhiều những góc tối trong tâm hồn. Tôi đi tìm sự thanh thản.

Khi bạn không có gì để làm thì ít nhất cũng đừng để cho đầu óc mình trống rỗng.

Tôi tin vào sự cứu rỗi của tri thức mà con đường ngắn nhất dẫn đến nó là thông qua những câu hỏi. Hãy thắc mắc, hãy đặt ra những câu hỏi cho cuộc đời mình hôm nay và đi tìm lời giải cho nó trong những ngày tiếp sau đó. Cứ thong thả, đừng vội vã. Vì vội vã dễ dẫn đến sai lầm. Nếu chẳng may bạn sai lầm, hãy tiếp tục đặt câu hỏi về những sai lầm ấy. Mỗi một ngày trong đời bạn sẽ một tươi sáng hơn. Ánh sáng huyền nhiệm của tri thức sẽ soi rọi cho bạn biết phải lựa chọn bước đi con đường nào.

Người ta nói Sài Gòn không có ngày và đêm. Bạn có thể hiểu điều này theo bất cứ cách nào mà bạn nghĩ. Tôi thì nghĩ rằng, có quá nhiều người đang sống không mục đích, không lý tưởng ở cái nơi nổi tiếng là giàu nghĩa tình này. Người ta chắc chắn có rất nhiều câu hỏi quay quắt trong đầu mình để rồi cứ mỗi đêm về là lại ray rứt khôn nguôi. Làm sao có thể ngủ được trong tình trạng như vậy? Nhưng khi một ngày mới bắt đầu mà những ray rứt ấy vẫn chưa được giải tỏa, người ta đã phải lao vào cuộc mưu sinh. Mỗi ngày trôi qua, nỗi uất ức với chính mình cứ tích tụ dần. Song người ta lại chọn tìm quên, lấp liếm nó đi bằng cách vùi mình trong những cuộc vui, những cơn say bất tận mà không giải quyết dứt điểm nó. Rồi những ngày khác nữa lại đến trong vật vờ, vô định. Lúc ấy, người ta sẽ hiểu thế nào là bóng tối của ban ngày.

Tôi cũng từng như vậy và tôi đã dặn lòng mình rằng: Tôi sẽ không chấp nhận dừng lại ở đây. Thực tại này chỉ là tạm bợ. Đừng kéo dài những xung đột với bản thân mình nữa vì chúng ta không biết được ngày mai chuyện gì sẽ lại đến. Hãy cố vượt qua thực tại để sẵn sàng với những thử thách mới. Hãy xua đi bóng tối của ban ngày. Sẽ có lúc chúng ta hãnh diện về con đường mình đã đi qua, lúc ấy hãy nhớ nhắc nhở bản thân đừng tự mãn. Không có ai hoàn hảo ngay lúc này đâu.

Tác giả: Nguyễn Tài

*Featured Image: dimitrisvetsikas1969

“Đại học” hay “sự học” ?

2

Tôi không phải là một nhà hùng biện. Tôi cũng không phải là một nhà thuyết giảng kỹ năng. Tôi là ai mà đủ tư cách đánh vần hai chữ “Cuộc sống” của  người khác. Tôi chỉ là rác rưởi nằm lênh láng dưới chân bạn.  Nhưng tôi có một trái tim chân thành, trái tim muốn sẻ chia. Tôi thỉnh cầu bạn tin tôi vì bạn phải tin vào chính bạn. Tôi muốn bạn trở thành đồng minh và bước trên đường cùng tôi vì bạn đang bước trên con đường của chính bạn.

Thế giới này có quá nhiều vĩ nhân, họ sống một cuộc đời vĩ đại và được cả nhân loại ca tụng. Nhưng tôi nghĩ rằng họ chưa bao giờ có ý định trả tiền hay thù lao cho đám đông ồn ào huyên náo quảng bá và tiếp thị ồ ạt đời sống của mình. Họ cũng không muốn đám đông gói ghém cuộc đời họ trong vài ba trang giấy rồi mang ra tiệm photocopy để sao chép chúng ra thành nhiều bản lệch lạc đầy rẫy lỗi chính tả. Họ đi sâu vào tâm hồn mình để tạo nên sự vĩ đại, nên muốn chạm vào sự vĩ đại thì bạn phải đi sâu vào tâm hồn chứ không phải đi sâu vào cuộc đời người khác.

Tôi đã thấy có quá nhiều sinh viên Việt Nam từ bỏ đại học với niềm tin mãnh liệt đặt trọn vào các vĩ nhân. Họ mù quáng tin rằng chính vết cắt ngang đó đã tạo nên những con người vĩ đại. Vâng, mong các bạn hiểu rằng các vĩ nhân đã thành công khi từ bỏ đại học nhưng những người từ bỏ đại học thì chưa chắc sẽ trở thành vĩ nhân. Các vĩ nhân đã từ bỏ đại học nhưng không phải họ trì hoãn việc học. Họ từ bỏ đại học là vì họ không ngừng muốn học hỏi, trao dồi kiến thức, họ muốn có nhiều thời gian hơn để tích lũy khối tài sản  hiểu biết. Họ không vứt bỏ nó để sống cuộc đời nhạt nhẽo và nghèo nàn tri thức.

Sinh viên Việt Nam vẫn đang lầm tưởng giữa việc từ bỏ “đại học'” và từ bỏ “sự học.” Tôi đã thấy có quá nhiều người xung quanh mình tự ý bước ra từ cổng trường đại học một cách kiêu ngạo và hãnh diện. Cả một thế hệ trẻ lầm than trên con đường tri thức bởi lẽ con đường tìm kiếm nó là một mối hiểm nguy ẩn náu rất nhiều dã thú sau những bụi rậm. Chỉ có những kẻ mang trong mình dòng máu anh hùng mới đủ dũng mãnh để dấn bước vào con đường đó. Có bao nhiêu người đỏ mắt tía tai vì cảm thấy hổ thẹn trước sự hèn nhát của chính mình trước tri thức. Tất cả lời khuyên cũng chỉ vô hiệu lực khi ngài thẩm phán quan tòa của bạn tuyên bố. “Học đại học thì được tích sự gì. Bao nhiêu người bỏ học mà vẫn thành công.”

Học đại học có thể chẳng mang lại cho bạn được gì nhưng những năm tháng ngồi trên ghế giảng đường là quãng thời gian quý báu để bạn trao chuốt bản thân và tích lũy tri thức. Bạn sẽ không ngỡ ngàng bước chân vào đời mà bập bẹ đánh vần hai từ cuộc sống. Hoặc giả cuộc sống này có là một phương trình khó thì bạn vẫn đủ kiến thức để giải. Bạn sẽ bận rộn với guồng quay cuộc sống đến nổi quên mình đang sống chứ đừng nói gì đến trau dồi và học hỏi. Tôi không có ý dọa dẫm. Chính bạn cũng sẽ từ từ lật mở đến trang đó. Cuộc sống này là một quyển sách có sẵn số trang nhất định với sẵn đó nội dung. Ai rồi cũng phải đọc đến đó.

Nếu bạn là người được gọi trở thành siêu anh hùng đi giải cứu thế giới trong cơn đại hồng thủy, thế thì hãy nhận lấy sứ mệnh cao cả và thiêng liêng. Trường đại học sẽ không có cớ gì cản chân làm mất thời gian của bạn. Nhưng nếu bạn không phải là kẻ được chọn trở thành, bạn chỉ là một cá thể tồn tại trong cái thế giới này. Nhà tiên tri đã tiên đoán thế giới sẽ phải đối mặt với sự nghèo đói của tâm hồn, hàng nghìn sinh linh sẽ chết đi trong trận chiến của tri thức. Bạn dửng dưng trước sự tồn vong của nhân loại vì cho rằng trời có sập thì cũng đã có siêu anh hùng chống lưng? Hoặc giả bạn chẳng là siêu anh hùng, cũng không quan tâm gì đến thế giới, nhưng còn bố mẹ già ở nhà đang vắt kiệt mồ hôi sương máu chắt chiu từng đồng cho con cái họ đến trường. Bạn cũng thờ ơ vì cho rằng đó là chuyện của họ nên chẳng liên quan gì đến bạn?

Bạn đừng nghĩ tôi là sinh viên ưu tú của trường đại học. Hoàn thành đầy đủ các tiết. Yêu quý thầy cô giáo bạn bè. Cật lực chăm chỉ cố gắng giành vài ba xuất học bổng. Tôi cũng không phải là kẻ chịu ơn trường đại học để đáp trả ơn nghĩa trong sự giả tạo đáng khinh bỉ. Lần đầu tiên tôi nhìn vào sự trần trụi của con người mình sáu năm về trước để cúi đầu thừa nhận tôi là một sinh viên đếch ra gì. Và đang bị cắn rứt lương tâm bởi sự giằng xé.

Tôi nhìn những tòa cao ốc chót ngót vĩ đại mà các vị thánh sống đã xây dựng lên và thèm khát mùi hương ấm dịu phảng phất trong tòa nhà đó. Nhưng với một đứa bất tài rác rưởi và ngu xuẩn là tôi đây, tôi liệu có chạm đến nỗi? Làn ánh sáng mà tôi đã ngộ nhận thời non trẻ, tôi cho rằng đó là tia sáng soi rõ con đường chân lý. Để rồi khi bước ra đời vung tay gào thét van xin sự cứu rỗi trong cơn chết đuối. Đó chỉ là một làn ánh sáng ngụy tạo và giả trá, kẻ nào không đủ tỉnh táo và tinh tườm để nhìn ngắm, kẻ đó sẽ tự mình chuốc hết lọ thuốc độc  đặt sẵn trước mặt có chủ đích của cuộc sống. Và tôi đây, kẻ mù lòa không biết lượng sức đã tự biến mình thành một tên thầy bói xem voi.

Tôi đã dùng đôi mắt vếu váo méo xệch để nhìn lên bầu trời tinh khiết. Ca khúc đó vẫn được cất lên mãi trên bầu trời bởi lần lượt những lớp trẻ khác. Tôi đã ngán ngẫm khi phải nghe mãi một bài hát chẳng hay ho gì. Tôi muốn soi gương để nhìn thấu sự trần truồng chính mình. Để lật tung cái sự u sầu ảo não đã được ngụy trang che đậy kỹ sau lớp son phấn trên gương mặt mà tôi đã quét lên đó bằng tất cả sự ảo tưởng.

Các bạn cần được giải thoát khỏi những ảo tưởng đó nếu các bạn muốn tự tìm thấy con đường tự do của chính mình. Một nhà thám hiểm tài ba là một người đủ thông minh và hiểu biết, người có chiều sâu kiến thức. Bạn có thể trở thành một người vĩ đại, thậm chí xuất chúng hơn họ vì khả năng của con người là điều không tưởng. Chẳng ai biết bạn có thể tạo nên kì tích gì vào ngày mai.

Này bạn, tôi biết quá nhiều về tâm tư của bạn vì tôi đã từng trải qua nó. Nhưng tốt hơn hết là tôi nên để con quỷ lớn mạnh lên. Tuy nhiên, tôi có thể tha thứ cho bạn vì sự cười cợt và chế giễu tôi trong từng câu chữ nhưng chuyện bạn đã làm thế với chính mình, tôi làm sao có thể bao dung cho tôi khi đã cố tình tạo ra một sự băng giá giữa đồng loại của tôi.

Thực ra tôi chẳng quan tâm gì đến các bạn và chính các bạn cũng chẳng đếm xỉa gì lòng thương hại từ tôi. Tôi không phải là vĩ nhân hay người thành công, tiếng nói tôi chẳng đáng một ký lô nào. Nhưng vì đã đủ tỉnh táo để sáng mắt ra, để đối diện với khuôn mặt của sự ảo tưởng thì tôi cũng học biết cách rửa sạch bàn tay giúp đỡ đồng loại của tôi vì tôi tin rằng đó cũng là cách mà tôi lau sạch hết sự dơ bẩn trong tâm hồn mình.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: designedbyjess 

 

Sự viết là cuộc sống

3

Trước đây, tôi thích viết, tôi muốn viết ra được một quyển sách nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Rồi tôi nhìn thấy một đứa bé đang bi bô tập nói. Tôi đã tự chất vấn, đứa bé đã bắt đầu tập nói bằng cách nào?

Tôi thôi hẳn mọi công việc dưới thành phố. Lên vùng cao Đà Lạt sống và bầu bạn cùng thiên nhiên. Tôi sống trong ngôi nhà nhỏ giữa một thung lũng nấp sau những dãy núi, bên cạnh bạt ngàn rừng hoa và đồi thông reo rắt tiếng chim ca gió ngàn. Ở nơi ấy, không có âm thanh nào vang vọng giữa một thế giới chìm sâu trong vô thức. Mỗi ngày tôi ngồi đó, dùng ngôn ngữ im lặng trìu mến, lắng nghe sự tĩnh mịch của thế gian. Tôi đã bắt đầu có thể viết, mạch cảm xúc tuôn ra ào ạt trên những trang giấy. Tôi viết về những gì mình thấy, mình yêu, mình đang sống. Không phải là những gì to tát, không phải là ngôn từ hoa mỹ mà trước đây tôi phải vắt kiệt đầu óc để nghĩ ra. Chỉ là đời sống tầm thường hàng ngày, chỉ vui buồn, chỉ là mơ mộng thoáng hiện. Mọi thứ đến với tôi nhẹ nhàng và khiêm tốn bằng tất cả sự chân thành của chính tôi.

Ngày đứa con tinh thần đầu tiên chào đời. Tôi nhớ mình đã hạnh phúc và vui mừng khôn xiết. Tôi háo hức gửi đi cho tất cả bạn bè với hy vọng sẽ nhận được những lời góp ý  từ họ. Nhưng tôi đã quên mất một điều rằng họ không sống trong cuộc đời tôi, nên những điều tôi viết ra sẽ không bao giờ thấu được tâm can họ.

Tôi thấy mình thật ngớ ngẩn khi hỏi người khác sách tôi viết có khá không? Lại còn hỏi từ kẻ này sang kẻ khác. Tôi đang làm gì ngoài việc soi cái nhìn của mình ra bên ngoài. Không có một ai có thể cho tôi lời khuyên, một lời giải đáp, không một ai cả. Ai đó có thể đi sâu vào tâm hồn tôi, để thấu hiểu. Tôi có nên tin một ai khác ngoài chính tôi? Cái tôi viết ra không phải là cái tốt nhất, câu văn chưa phải hay nhất, nó cũng dở tệ và chẳng khác gì một đống giấy vụn xứng đáng bị ném vào thùng rác. Nhưng tôi tin vào những gì tôi viết vì tôi là người duy nhất sống trong nó.

Rồi khi tôi đã có thể viết hoàn thành hai quyển, ba quyển… Nhưng chưa có bất kỳ một quyển sách nào được xuất bản. Tôi có cần bao dung sự tuyệt vọng mà ném hết chúng đi?

Sự viết là cuộc sống. Tôi phải viết. Tôi cần viết. Sự viết là cách tôi chọn để bày tỏ cảm xúc của chính tôi. Cảm xúc của tôi không cần ai đó phải soi tỏ, cảm xúc của tôi không cần sự phán xét từ bất kỳ ai. Dù vui buồn đau khổ, hạnh phúc đê mê hay thống khổ, bất kể sống trong sự lạnh nhạt hay hoang trống nhất thì tôi biết nó vẫn xứng đáng được giữ trọn vẹn khuôn mặt của chính mình. Đã bao đêm gục đầu trong đêm tối với câu hỏi “Tôi có thể sống mà không viết?’’ Nếu tôi có thể sống một cuộc đời bình thường mà không cần viết, có lẽ lúc đó tôi sẽ từ bỏ nó.

Tôi đã nhận ra rằng đối với một con người đam mê, chẳng có gì là khó khăn. Đừng dùng những lý do lý trấu để quy trách. Có trách thì trách cái tâm hồn nhạt nhẽo, cái đam mê nghèo nàn, cái tâm hồn yếu đuối không đủ để khơi dậy sự nhiệt huyết. Đối với một con người thực sự đam mê, không có một bức tường nào có thể ngăn cản. Dù cho lúc này tôi chẳng là ai, sách tôi viết ra không có ai đếm xỉa. Nhưng bức tường mà chính bàn tay tôi đã tạo ra để bưng bít không để nổi tuyệt vọng lọt vào, đó là tâm thế của một con người tỉnh táo đủ yêu thương để bảo vệ tình yêu của chính mình. Tôi chỉ cần sống trong tâm hồn mình, đi sâu vào thế giới của mình và đừng bao giờ băn khoăn rằng những thứ tôi viết ra là hay hoặc dở. Tôi không cần đòi hỏi nhu cầu rằng nó có được xuất bản hay không? Nó có được nhiều người yêu thích không? Tôi có trở nên giàu có từ nó không? Tôi chỉ nên xem nó như là một vật sở hữu thân thiết, một góc nhỏ cuộc đời, một tiếng nói cuộc đời tôi.

Trên con đường sát cánh đam mê, tôi luôn luôn thấy mình cô đơn hoang tịch. Đám đông, họ không bao giờ tin rằng tôi có thể đi tìm ra chân lý bằng con đường của riêng tôi. Giọng nói của họ vẫn luôn còn vang vọng trong đầu tôi. Họ bảo tôi không thể chạm đến, đó là một điều viển vông và mơ hồ. Tôi sẽ sớm từ bỏ đam mê ấy để quay trở lại với guồng quay xã hội. Tôi cần đến công ty, làm việc chăm chỉ, lập gia đình rồi sinh con, nuôi dạy chúng khôn lớn, và chết đi trong sự hối tiếc vĩnh cửu ngàn lần vì đã không dám mạnh mẽ theo đuổi tình yêu này đến cùng. Tôi cần giống họ và đám đông xung quanh họ. Khi tôi bảo rằng tôi không thể sống cuộc đời giống họ nữa thì họ nghĩ rằng đó sẽ là lời tuyên bố sai lầm đau đớn nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi tự tạo một quan tòa với toàn quyền phán xử chính mình, tựa như một ngôi sao lẻ loi tự lao mình vào khoảng không trống rỗng. Đã có lúc tôi thấy sự cô đơn khủng khiếp khi đối diện với quan tòa đó nhưng chăc chắn lòng can đảm và sự dũng cảm sẽ dẫn tôi đến nơi tôi ước muốn. Vì tình yêu và niềm đam mê tha thiết, tôi đã van xin chính mình: “Đừng bao giờ vức bỏ niềm tin và sự hy vọng của ngươi.’’

Đừng nói với tôi rằng bạn không có nỗi một đam mê. Làm sao bạn sống nỗi mà thậm chí không biết bản thân mình thích gì. Bạn đã làm gì để khiến linh hồn của bạn vội vàng nằm vào cỗ quan tài ngay trước cả thân xác bạn. Ôi cái thân xác tội nghiệp phải tự tay mai táng chính linh hồn mình.

Nếu bạn bảo với tôi rằng bạn có nó nhưng không có cách nào bước gần đến nó. Xin thưa bạn hãy cứ đứng nguyên vị trí đó để ngắm nhìn người khác tiến bước trên con đường của họ. Hãy lau nước bọt chảy nhỏ dãi ra từ miệng bạn khi ngắm nhìn những người khác đang ngày càng tiến gần hơn. Hãy ngước mắt lên cao mà nhìn người khác nhảy vọt qua những kẻ ngập ngừng do dự, kẻ trì chậm lối đi và kẻ đó không ai khác là chính bạn. Đừng than oán sự suy tàn của chính mình mà bạn nhìn thấy được trong bước chân của họ.

Nhưng khi bạn chuẩn bị tinh thần hóa thân thành con mãnh sư sẵn sàng đi chinh phục. Hãy chuẩn bị tâm lý cho một tinh thần kiên khổ và đầy khủng khiếp. Một gã thợ săn đã đứng sẵn đó, tay cầm súng và sẵn sàng nỏ đạn vào con mồi bất cứ lúc nào. Bạn có sẵn sàng trở thành con mãnh sư để sống trong một cuộc đời đạo tặc. Hay bạn chỉ muốn làm một con cừu rong chơi vập vờn với đám cỏ non xanh.

Khi bạn đã đủ dũng mãnh để hóa thân vào cuộc chinh phục. Xin hãy trả lời tôi điều mà bạn muốn chinh phục, đó là sự ca tụng, đó là kho tàng vật chất, đó là sự công nhận của đám đông… Đừng dại dột biến giấc ngủ mỗi đêm trở nên trằn trọc và khó khăn hơn.  Đừng để những thứ tầm thường ấy biến thành tên trộm bước nhẹ nhàng vào cơn mơ, đánh cắp những điều bạn yêu thích, đánh cắp tư tưởng, đánh cắp linh hồn của bạn.

Nếu cuộc viễn chinh này chẳng mang về cho bạn chiến thắng nào vẻ vang. Mọi người hát vang bài ca tụng bạn ngu ngốc. Thì hãy tin rằng đó là sự ngu ngốc vĩ đại nhất bạn có trong cuộc đời mình. Có mấy ai biết đến ý nghĩa nào cao cả hơn đời sống của một tên ngốc.

Và sau cùng:

“Ở đây, thời gian không thể làm tiêu chuẩn đo lường. Một năm có kể gì; mười năm không là gì cả; khi mình là nghệ sĩ thì có nghĩa là không tính toán, không kể số: khi mình là nghệ sĩ thì có nghĩa là nẩy nở như một cây lá không hề bức thúc nhựa cây, đứng vững lại một cách tín thành trong tất cả những ngọn gió lớn của mùa xuân, không hề sợ hãi nao núng rằng mùa hạ không trở lại nữa. Mùa hạ nhất định sẽ đến. Nhưng mùa hạ chỉ đến cho những kẻ nào biết chờ đợi, chờ đợi một cách trầm lặng và cởi mở như là mình đã có cả vĩnh cửu trước mắt mình. Tôi đã học được điều ấy mỗi ngày bằng bao nhiêu cơn đau đớn, bằng bao nhiêu nỗi đau khổ mà tôi vẫn cảm tạ: Kiên nhẫn vẫn là tất cả.”

– Rainer Maria Rilke

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: Free-Photos

[BDT2018] Day dứt theo sau những lời hứa hẹn

2

Khi thanh xuân vẫn còn mơn mỡn, ta nghĩ đời vẫn còn dài, mọi chuyện cứ để đó rồi ta sẽ bù đắp sau. Tôi đã ôm tư tưởng ấy rồi tự buông rơi dòng nước mắt hối hận mặn chát.

Lên đại học năm hai, tôi tất bật với cuộc sống sinh viên muôn màu đầy thử thách. Những giảng đường, những bài tiểu luận, các hoạt động ngoại khóa, tất cả, bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ tôi đều hào hứng tham gia. Không một giây phút nào để tôi lãng phí cả. Rồi buổi trưa hôm ấy, khi tôi đang chăm chú cho lớp anh văn thì ba gọi đến. Ba tôi rất hiếm gọi cho tôi vì có lẽ giữa con gái và một người cha thường có kết nối chậm hơn mọi mối quan hệ khác. Tôi nghe máy. Giọng ba run run ngập ngừng, hòa với âm thanh xì xầm bên ngoài tôi nghe được câu “bà nội mất rồi con.”

Tôi xin ra ngoài, áp chặt điện thoại vào tai, tay run run và trái tim đập lên những hồi trống đau khổ. “Con không tin, bà nội phẫu thuật thành công rồi mà.” Sau đó, tôi không biết ba đã nói gì, tôi đã trả lời ra sao, tôi ngồi thụp người, ôm mặt khóc nức nở. Tiếng gió từ ban công đầu hè làm lá cây xào xạc ác đi tiếng nức nở đầu đời của sự mất mát đau thương.

Bằng giọng yếu ớt, tôi xin giảng viên cho phép tôi được kết thúc buổi học sớm. Đôi mắt của người thầy hệt như nhìn thấu được nỗi đau kìm nén trong tôi, thầy gật đầu rồi vỗ vai tôi: “Mạnh mẽ lên em nhé!” Tôi bắt chuyến xe nhanh nhất để trở về quê. Tôi không biết mọi chuyện đã diễn ra như thế nào, tôi mua vé xe hoặc lên xe như ra sao, chỉ biết rằng khi xe chuyển bánh, mọi thứ trong mắt tôi trở nên nhạt nhòa. Tôi úp mặt vào cửa kính, nước mặt tự động trực rơi chẳng thể kiểm soát nổi. Tôi ôm nỗi đau mất mát khóa chặt nhưng lại không thể làm chủ được dòng lệ của mình.

Những mảng kí ức xưa cũ của tuổi thơ trở về như một thước phim màu hồng lãng mạn, tươi sáng hạnh phúc bao nhiêu thì lòng tôi lại quặn thắc bấy nhiêu.

Nội là người mẹ thứ hai của tôi. Tôi thương nội. Nội đã trao cho tôi cả một trời tuổi thơ tươi đẹp bên nội. Nhớ ngày ấy, những ngày còn thiếu cái ăn, những ngày mẹ tôi tất bật làm đêm làm ngày để kiếm tiền nuôi hai chị em tôi, nội đã mở lời đón tôi về để nội nuôi dưỡng. Sống xa mẹ, như những đứa trẻ khác, tôi khóc bù lu bù loa đòi mẹ. Ấy vậy mà những ngày sau, ngày nào tôi cũng gọi nội, quấn quýt bên nội mà chẳng nhõng nhẽo đòi mẹ nữa. Nội nắm tay tôi, dắt tôi qua con đường đông đúc xe cộ. Chỉ mới năm tuổi, nhưng tôi cảm nhận được đôi bàn tay của nội lúc ấy ấm áp và dịu dàng, hệt như đã nắm trọn cơ thể nhỏ bé của tôi, ôm ấp và bảo bọc tôi trước những khó khăn của cuộc đời này vậy. Nhớ những ngày hè oi bức, nội trải tấm chiếu lanh trước thềm nhà, vừa hát ru vừa quạt cho tôi ngủ ngon giấc. Giọng nội khản đặc nhưng âm thanh ấy bình yên đưa tôi chìm vào giấc ngủ trưa hè. Nhớ những ngày mưa bão, tôi ru rú trong lòng nội vì sợ sấm sét, nội cười tươi rồi lấy tay bịt tai lại. Nhớ những lần tôi đòi ăn quà bánh, nội thương cháu mà chiều theo ý, để những lần sau tôi cứ thế nhõng nhèo đòi mãi, cô chú cứ nói “đúng là cháu hư tại bà.” Nội tôi nói chẳng đáng là bao, lớn lên là sẽ hết đòi thôi.

Năm học mới đến, ba tháng hè kết thúc, tôi về với mẹ, vậy mà chiều nào tôi cũng đòi nội. Mẹ lắc đầu rồi chờ đến cuối tuần mới chở tôi lên nội chơi. Tôi nhớ, tôi đã từng hứa với nội, lời hứa vào lúc tôi bao nhiêu tuổi, vào năm bao nhiêu tôi không rõ. Nhưng tôi đã hứa. Hứa rằng sau này khi lớn lên, tôi sẽ kiếm tiền nuôi nội, sẽ mua cho nội chiếc áo dài đẹp nhất để dự đám cưới của tôi. Lời hứa sau này chẳng thể nào tồn tại được nữa. Lời hứa, mãi mãi cũng chỉ là lời hứa mà thôi. Mỗi lần nghĩ đến, cho dù là đã bốn hay năm năm, lòng tôi đều nặng trĩu. Có lẽ trong những giờ phút huy hoàng của tuổi trẻ, tôi đánh rơi mất người bạn đồng hành đó là thời gian. Tôi ôm hi vọng về ngày mai, ngày mà tôi kiếm ra tiền, ngày mà tôi thành công, tôi sẽ ở bên nội, yêu thương và phụng dưỡng tuổi già cho nội. Nhưng người bạn thời gian vẫn ở bên tôi nhưng đã cướp nội đi, mãi mãi. Tuổi già thật sự đáng sợ quá.

Nội nằm yên đó, trong quan tài lạnh ngắt. Tưởng tượng rồi sẽ chẳng thể ôm nội, chẳng thể nắm được bàn tay ấm áp của nội nữa, quãng đường sau này sẽ chẳng có nội nữa, tim tôi ngưng lại rồi quặn lên.

Hối hận, tôi đã hối hận rất nhiều, vì đã đánh rơi thời gian, vì đã không ở bên nội nhiều hơn. Tết năm ấy, rõ ràng nội đã phẫu thuật thành công. Tôi mừng rỡ và thở phào rồi nhanh chóng đi đến bên bạn bè, tham gia vào họp lớp. Rồi những ngày sau, tôi hòa mình vào không khí tết mà không một lần nào đến thăm nội. Trước ngày lên lại Sài Gòn, tôi đến thăm nội, nội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, một lần nữa, tôi cảm nhận được hơi ấm của nội, và cũng là lần cuối cùng. “Ráng học hành, sống vui vẻ nha con. Nội yếu quá, tết năm nay không thể lì xì cho con được.” Tôi lúc ấy mỉm cười, vô tư mà nói “thì năm sau nội lì xì cho con, nội khỏe rồi con dắt nội lên nhà con chơi, làm con gà nấu cháu hầm cho nội ăn.” Lại một lần nữa, lời hứa hẹn được đặt ra, rồi nó khiến tôi dây dứt khôn nguôi.

Trong cuộc sống này, thứ cho ta nhiều nhất đó là thời gian và thứ lấy đi của ta nhiều nhất cũng chính là thời gian. Thời gian đã cho tôi một tuổi thơ êm ấm bên nội, thời gian đã lấy đi của tôi một người nội mà tôi chưa từng chăm sóc ngày nào. Nỗi dây dứt ấy cứ gợi lên trong tôi khiến tôi đau khổ rồi tôi hoảng sợ. Sợ rằng một ngày nào đó, bất chợt, chỉ trong chớp mắt, những người mà tôi yêu thương vốn dĩ ở cạnh tôi rời đi, vậy cuộc sống của tôi sẽ ra sao đây? Tôi sợ, bản thân mình chưa có gì trong tay, thì những lời hứa cố gắng thành công để trở về của tôi sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Và trong khoảng thời gian ấy, điều tôi khó đối diện nhất chính là sự mất đi người mà mình thương yêu. Người vốn dĩ mình đã từng nghĩ, sẽ sống, ở bên cạnh mình mãi mãi.

Dù là vô tình hay cố ý, số mệnh đã sắp đặt và đưa tôi đi trên con đường với những người mà tôi yêu thương và họ cũng yêu thương tôi. Khi đã đong đầy tình cảm rồi, tôi tự tin đi trên con đường của mình và với lối sống cuồng quay, đôi lúc tôi đã quên mất họ.

Khi mình thành công và giàu có, mình sẽ nuôi dưỡng và ở bên cạnh họ.

Trong cuộc đời của mình, bạn đã bao giờ nhủ thầm câu ấy chưa, tự hứa với lòng mình như vậy để tự khoay khỏa bản thân, để bào chừa cho khoảng thời gian mà bạn không thể bên cạnh, yêu thương những người yêu thương bạn. Từ ngày nội mất, tôi chợt nhận ra, bản thân mình đã từng như vậy, từng đưa ra lời hứa của mình với mọi người trong lòng như vậy. Tôi đã hứa như vậy mỗi khi đến lễ 30/4 và 1/5, mỗi khi đến ngày lễ 8/3, ngày 20/11, sinh nhật mẹ tôi, ba tôi, chị tôi; sinh nhật của những người bạn; những ngày quan trọng để họp mặt gia đình… rất nhiều, rất nhiều lần như vậy đã xảy ra với tôi.

Đến khi nội mất, đến khi tôi phải trả giá cho những lời huyễn hoặc của mình. Giọt nước mắt mà tôi rơi, không chỉ là sự mất mát mà nó còn hòa lẫn với sự hối tiếc, day dứt mãi khôn nguôi. Những lời hứa mà tôi đã từng hứa với nội, mãi đến tận bây giờ tôi vẫn ôm trong lòng bằng tất cả sự nuối tiếc.

Tôi bây giờ chẳng dám hứa hay gật đầu với ai một cách dễ dàng nữa cả. Vì tôi sợ bản thân mang nợ, mang thêm một nỗi day dứt thứ hai. Thay vào đó, tôi cố gắng làm, cố gắng thực hiện những điều mà những người yêu thương tôi mong muốn. Tôi sợ hai chữ “sau này” của tôi mãi mãi không thể thực hiện được, nên tôi trân trọng cái ở “hiện tại.” Thời gian rãnh, thay vì ham mê vào những thứ nửa vời, tôi dành nhiều thời gian quan tâm ba mẹ nhiều hơn. Những cuộc gọi facetime, những lần về thăm nhà đều hơn. Đến khi tính chất công việc buộc tôi dành nhiều thời gian hơn, mỗi lần có dịp, tôi đều xin nghỉ hai đến ba ngày phép rồi về nhà. Những ngày ngắn ngủi, nhưng tôi lại quý trọng và chúng tạo cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp hơn. Tôi không còn biện minh cho bản thân bằng những câu tự hứa với chính mình nữa. Tôi nắm lấy tay họ như cách nội đã nắm tay tôi lúc băng qua đường, tôi trao những lời yêu thương, ở bên cạnh họ những lúc họ cần hoặc đôi lúc, đơn giản là tôi viết một dòng tin nhắn hay một cuộc gọi hỏi thăm. Tôi không giàu có về tiền bạc, nhưng tôi giàu có về thời gian. Thành công rồi báo hiếu, ai ai cũng muốn như vậy cả, nhưng quan trọng là ở hiện tại, người thân của bạn có đang thấy hạnh phúc không?

Đừng để họ nằm trên giường bệnh rồi mới chìa ra những đồng tiền mà bạn nói rằng là mồ hôi nước mắt mình kiếm ra để chi trả viện phí. Đừng để họ cô độc trong căn nhà ba lầu có người ăn kẻ ở. Đừng để họ cuốn gói đến viện dưỡng lão rồi ngày nào cũng cho trung tâm ấy tiền và bảo họ quan tâm đến ba mẹ bạn…. Tiền cung cấp được nhiều thứ, nhưng chẳng thể nào ấm áp bằng một cái nắm tay, một tô cháo tự nấu, hay đơn giản như tôi bây giờ, về nhà chuẩn bị bữa cơm, cả nhà vừa xem tivi vừa ăn vừa tán ngẩu về đời, về cuộc sống. Giản dị thôi, nhưng tôi yêu quý điều đó. Từ những điều giản dị ấy, đã tiếp thêm động lực để tôi chống chọi với sống gió cuộc đời.

Tôi có thể để thời gian chứng minh được nỗ lực của mình bằng sự thành công và giàu có nhưng những người xung quanh tôi họ không có thời gian. Càng trưởng thành, những người vốn dĩ ở đây bên cạnh ta càng rời xa ta. Không có khoảng khắc hay con người nào là mãi mãi cả, là thời điểm, thời điểm mà bạn nắm lấy, trao yêu thương mới là điều khiến bạn sẽ mãi mãi không hối hận.

Lời cuối cùng, tôi xin gửi đến nội. Cảm ơn nội và con yêu nội!

Tác giả: tranminhnhat

*Featured Image: debowscyfoto 

Thời đại hiện tại…

“Thời đại hiện tại là thời đại đẹp nhất, vì chỉ nó mới là thời đại của chúng ta.”

Câu này đã được đọc từ đâu khi nào bởi ai chả nhớ nữa. Chỉ nhớ tôi đã không hề tin nó. Đây rõ ràng là một mẩu thông điệp “truyền cảm hứng”, thứ giờ vẫn thường được bán buôn theo tá và chỉ hữu ích nếu người ta chưa sinh nhật 12 tuổi.

Nhưng thế mà tôi lại cứ nhớ câu ấy mãi.

Không nhớ như cảm giác hào hứng khi được tự tay giáng xuống một lưỡi rìu lửa. Không như cái đau đầu dễ chịu của một ly guilty pleasure. Mà như những đám mây xám nhạt và buồn tẻ, lờ đờ trôi trên nền trời buồn tẻ và xám nhạt, mà sự ẩn nhẫn kỳ dị lại làm nổi lên một bập bùng vô lý rằng sau chúng, chỉ cần dịch 1 cm thôi, là một luồng chói lọi. Có muốn cũng không dễ để thủ tiêu hy vọng đó, nhất là khi nó cứ im lìm như một con rắn nấp sâu trong cỏ.

Con rắn ấy đã lao ra chính lúc xuất hiện nhân vật tôi viết rất nhiều bài từ năm ngoái: Donald J. Trump.

Tôi đã tin câu nói trên lần đầu tiên. Vì tôi bắt đầu tin thời đại này chính là của chúng ta. Người ta không thể thật sự sở hữu cái gì nếu không hiểu nó. Cũng không ai hiểu cái gì nếu không thể đặt câu hỏi về nó. Nhưng cách nào để đặt câu hỏi trong một thế giới mà mọi đồ vật đều dán nhãn: Cấm động vào, dễ vỡ. Chả thứ gì hay điều gì trong trật tự đó là của chúng ta, kể cả chúng ta.

Một ông thầy nào đó của tôi hồi xưa cho rằng tôn giáo thuần tuý thì phải giống chính trị, nên chỉ Hồi giáo mới là tôn giáo thuần tuý. Ngày nay theo David Gelernter lẫn Ann Coulter thì chính trị cánh tả đích thực là một loại tôn giáo. Trong cái nhà thờ của những con chiên cấp tiến này, phải đạo chính trị (Political Correctness – PC) chính là rường cột của đức hạnh.

Nhiều phim tôi xem hồi bé với bối cảnh phong kiến châu Âu hay có chủ đề (chống) đức hạnh nhà thờ. Một diễn biến phổ thông là: nhân vật nữ chính tốt bụng xinh đẹp trong sáng tuy nhiên hoàn cảnh éo le chết chồng bỏ chồng hay không chồng mà chửa, bị vùi dập chèn ép bởi lề thói giả tạo của xã hội phong kiến chống lưng từ giáo hội, ở cao trào nàng sẽ bị một tập đoàn những nhân vật có vai vế nào đó tra khảo soi mói về tiết hạnh. Mở ngoặc, trong đó kiểu gì cũng có một một bà quý tộc giàu già độc đoán và một cha dê xồm.

Tính châm biếm rẻ tiền ở đây thực ra không phải vấn đề, tôi thấy nó như mô tip vô tình rớt hang lụm được bí kíp trong truyện chưởng, nghĩa là đã xem thì phải chấp nhận. Tôi chỉ dị ứng mấy lời buộc tội vớ vẩn của hội đồng kẻ ác kia. Kiểu, thì tất nhiên bọn này rởm rít, nhưng sao thành phần có đầu óc có thể rởm rít một cách che đậy sơ sài như thế? Tôi chắc mẩm kịch bản cố cho mấy nhân vật phản diện này ngu ngốc hơn trong thực tế như một sự thiên vị phô phang với nhân vật chính.

Ký ức đã theo bao năm ấy mãi sau này tôi mới biết là nhầm. Hôm nay đúng tròn 1 năm rưỡi kể từ ngày Trump chiến thắng bầu cử Mỹ 9/11/2016. Tôi đã chả mấy khi quan tâm đến chính trị cho đến kỳ bầu cử ấy và Trump ngẫu nhiên xuất hiện. Đó là loại ngẫu nhiên mà bạn không biết được quyền tồn tại, rồi nó xảy đến và táng cho bạn một cú trời giáng, bởi ít khi người ta biết mình có thể từng ngu nhiều và ngu sâu sắc như thế. Đọc những bài phê phán Trump hay bảo vệ Clinton của những tờ chính thống uy tín thời đó, tôi mới nhận ra: những người thông minh cũng có thể nói những câu cưỡng từ đoạt lý với vẻ trơ trẽn diệu kỳ như thế đấy. Mà cả ngàn người đọc còn không thấy lộn mửa nữa kìa. Đây có phải chính là cách thời xưa cũng từng diễn tiến hay không? Những tờ báo này giáo điều và sùng tín sự tế nhị chính trị y như những ông bà quý tộc mê trích dẫn Kinh Thánh, và họ hung hăng trịch thượng cũng chả kém các vị thầy tu. Kể cũng hay khi thấy chủ nghĩa cấp tiến, thứ luôn phủ nhận tôn giáo với một vẻ trí thức kẻ cả, thực ra lại là một dumbed down version của tôn giáo về nhiều mặt. Những người phát ngôn cấp tiến này có đủ cả hiểu biết hay đầu óc, nhưng một bong bóng vô hình mà dầy chắc nào đấy đã cách ly họ với thế giới thực và che cho họ không nhận ra sự lố bịch của mình, y như điều từng xảy ra với những ng sùng đạo có thể có đầu óc và hiểu biết.

Đó mới chỉ là một sự phản tỉnh nhỏ bé của riêng tôi. Với nhân dân Mỹ, còn có những thành trì vững chắc hơn của định kiến đã bị đập bỏ kể từ khi Donald Trump xuất hiện.

Chỉ 3 tuần sau khi nhậm chức, Trump có cú tweet gây sóng đầu tiên “những kẻ đốt cờ nên bị chịu trách nhiệm, có thể tù một năm hoặc tước quyền công dân.”

32169198_10214882175501420_7669723284597899264_n

Báo chí cánh tả chả cần ai nhắc đồng loạt chửi Trump phát ngôn thiếu hiểu biết, vi hiến, độc tài, bởi theo phán quyết từ Toà tối cao năm 1989, đốt cờ là hợp lệ như một biểu hiện của tự do ngôn luận. Song, cũng từ phát ngôn sóng gió ấy, đã xuất hiện nhiều tranh luận trên báo chí chính thống lẫn các mạng xã hội “Đốt cờ là hợp pháp, nhưng nó có nên là hợp pháp? Cấm đốt cờ có chắc chắn vi phạm tự do ngôn luận?” Từ đó, báo chí và dư luận khui lại vấn đề nóng cách đây 11 năm, và nhớ lại tỷ lệ bỏ phiếu cho phán quyết 1989 là sít sao: 5 thuận vs. 4 chống. Từ năm 1995 đến 2006, quốc hội đã 6 lần bỏ phiếu ra luật cấm đốt cờ, luôn đạt đại đa số ở Hạ viện và chỉ bị bác bỏ ở Thượng viện. Năm 2006, ngay Thượng viện cũng thiếu 1 phiếu nữa sẽ đạt đại đa số (trên 2/3) để được thông qua. Đó giờ không còn lần bỏ phiếu nào nữa.

Như vậy, chỉ bằng dưới 140 chữ, Trump đã làm được điều mà Hillary từng soạn thảo cả dự luật với mục tiêu y hệt vẫn không làm được: Khơi dân Mỹ lật lại một câu hỏi cũ mà đáp án tưởng như đã hiển nhiên. Điều đó không có nghĩa Trump đúng hay dư luận phải thay đổi đáp án. Nhưng qua phát ngôn trên, vô tình hoặc không Trump cũng thúc cho dư luận, gồm fan ông và cả mọi đầu óc vẫn còn đủ ngây thơ để chào đón thách thức, hãy dí sát mũi để nhìn rõ hơn thế giới này thay vì chấp nhận nó mặc định như lúc ta mới được thả vào. Kết quả của sự thúc ép này là, câu trả lời dù có ra sao cũng sẽ xuất phát từ một hiểu biết đầy đủ hơn. Mà đây là gì nếu không phải mục tiêu cao nhất của tự do ngôn luận?

32104906_10214882181461569_2945017667087499264_o

Rõ ràng, sẽ hời hợt và ngây thơ khi nghĩ giá trị của tự do ngôn luận chỉ ở chỗ nghe lạ tai hay nói cho sướng miệng. Báo chí cánh tả cho rằng Trump xài ngôn ngữ bình dân để mị hoặc tầng lớp redneck, ít học vùng rốn Mỹ. Sự ngạo mạn này khiến họ mãi cắm đầu trong cát không nhìn ra thứ một nửa nước Mỹ thấy xuyên qua các phát ngôn bạt mạng kia: những sự thật hiển nhiên, quan trọng, cần thiết, song bao năm qua bị cánh tả vùi lấp trong vô vàn băm chẻ vụn vặt về thanh nhã vs. khiếm nhã. Chỉ Trump dám nhắc đến và dám cho những vấn đề ấy spotlight xứng đáng. Và cũng nhờ dám giải quyết những vấn đề cốt yếu đó thay vì chạy theo những thứ sang trọng màu mè, sau có 1 năm rưỡi, chính quyền Trump đã đạt được những thành tựu kinh tế chính trị gắn liền với “kỷ lục” “lần đầu tiên” và “ngoài dự đoán”.

Gần 2 tuần trước, đã xảy ra một sự kiện lịch sử mà có lẽ không mấy ai sinh ra trong thời đại này từng nghĩ mình may mắn sống đủ lâu để kịp chứng kiến: Kim Jong Un và Moon Jae In bước qua biên giới, gặp mặt, bắt tay, tiến tới hội nghị chính thức chấm dứt chiến tranh trên bán đảo Triều Tiên. Những trái tim nhỏ máu thời Obama luôn rên rỉ đằng mồm về phản chiến như một thói quen cao nhã, nhưng cứ động đến giải pháp thì rón rén bàn lùi. Ở thời Trump, kỳ tích đã xuất hiện nhờ hành động dứt khoát, sau những cú tweet chao đảo Internet, và bằng một chính sách nghe chả văn hoa mùi mẫn gì: Peace through strength. Uỷ ban Nobel, gánh hát của cánh tả kể từ năm 2009, liệu có vượt qua những định kiến chính trị để trao Nobel prize cho Trump như Moon gợi ý? Khó biết được. Song ko quan trọng. Những gì thực sự quan trọng thì luôn đơn giản, như Trump nói thôi:

32161736_10214882185621673_6286276033217822720_n

Và những thành tựu và nỗ lực không ngừng ấy của Trump cuối cùng đã chạm tới bên kia lằn ranh chính trị. Tôi không hề ngạc nhiên khi tuần qua, Kanye West, sau một năm rưỡi thập thò, đã quyết định công khai ủng hộ Trump. Kanye thực ra không cần phải thật lòng hâm mộ ai, anh ta chỉ đơn giản là không chịu nhắm mắt. Đồng ý với các chính sách Trump hay ko, không người nào có tý đầu óc tự do không đặt nghi vấn khi cả năm qua giới truyền thông, lẽ ra phải là tiếng nói công tâm nhất, lại chỉ làm mỗi việc xồ vào xâu xé kể cả các lỗi chính tả trên twitter trong lúc thế giới thì sững sờ về cuộc gặp liên Triều. Trên đời chỉ có một tội đáng nhận sự công kích man rợ và toàn diện như thế: nói thật.

32105114_10214882192221838_1776767059129008128_n

Và giờ thì mọi nguồn lực từ chính trị gia, nhà báo, đến người nổi tiếng, lại đang nã vào vài dòng tweet của Kanye, sự trừng phạt khủng khiếp hơn mọi scandal quá khứ. Bởi K là một quả bom có thể mở đầu cho một làn sóng phản tỉnh trong cộng đồng da màu, khối cử tri quan trọng nhất của cánh tả, để nhận ra rằng đảng Dân Chủ chỉ lợi dụng họ để leo lên và rồi phản bội, y như cũng từng lợi dụng và phản bội tầng lớp công nhân những năm 50. Về mặt nhạy cảm chính trị, Kanye giống một nhân vật mà nêu tên hẳn sẽ khiến Tùng Hoàng Nguyễn phụt ối vào màn hình: John Lennon. Cả hai đều có khả năng dò ra mạch đập của thời đại và join vào lúc nó đang sôi sục mạnh mẽ song vẫn chưa thành mainstream, aka lúc hứa hẹn nhất. Sự đảo chiều là khá ngoạn mục khi vào lúc này đây, rightism is the next counterculture and conservatism is the next punk, đi cùng sự dâng lên từ đủ lĩnh vực của các nhân vật như Ann Coulter, Milo Miannopoulos, Jordan B.Peterson, Roger Scruton, Pewdiepie, …

32089231_10214882195661924_6171561081694060544_n

Và theo những cách giản dị ấy, viên thuốc để đào thoát khỏi ma trận ngăn nắp của phải đạo chính trị, khai phá lối mới, và biến không tưởng thành hiện thực, không nằm ở những hứa hẹn hay kể cả năng lực của Trump, mà nhờ ở nhân vật này đã mở ra một tiền lệ gợi cảm hứng cho cả một làn sóng khác. Donald J. Trump đã bắn phát tên đầu tiên, tuy sớt qua mang tai tên khổng lồ vẫn kịp chứng minh một sự thật giản dị sẽ cổ vũ vô kể những ai khác đang e dè: Khổng lồ cũng có thể bị chảy máu.

Bằng cách tấn công trực diện, liên tục, không kiềng nể vào “phải đạo chính trị” và cơ bản là đủ thứ cấm kỵ, Trump đã trao cho không chỉ nhân dân Mỹ mà mọi ng theo dõi ông cơ hội chất vấn thế giới, với quyền được giang tay ra, từ đỉnh tháp cao lãnh đạm thả xuống một quả cầu pha lê chỉ để hỏi: Thế thì sao? Thế thì đã làm sao?

Thực tại đã thật hơn từ lúc ấy. Sự im lặng cuồng nộ trở nên rõ ràng như tạc vào không khí. Những điều tưởng xa xôi, đã qua lâu lắc lắm, lại đang diễn ra ngay trước mặt và mang màu sắc khác. Thế giới thở phập phồng và rung lên một phấn khích kìm nén dù mới trông vẫn vậy.

Tôi biết, đây có thể sẽ chỉ là một khấp khởi ngây thơ về ma trận nữa. Nhưng có sao, giữa hai sự giả dối, chúng ta vẫn sẽ chọn sự giả dối chưa từng nếm thử. Với đầy đủ háo hức như lần đầu được chiêm ngưỡng một luồng chói lọi.

 


Tác giả: Chau Thi Huyen Nguyen

(Bài viết được sưu tầm, không nhất thiết có cùng quan điểm với THĐP)

Featured image: Korea Summit Press Pool—AFP/Getty Images

[THĐP Review] Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm

1
thđp review

“Việc phạm sai lầm mang đến cả cơ hội phát triển. Nó không có nghĩa là tự rạch tay bạn để chữa một cơn cảm cúm hay bôi nước đái chó lên mặt bạn để giữ vẻ ngoài tươi trẻ.”

Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm – Đầy ấn tượng và dí dỏm

Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm

Ha, cái gã Mark Twain ấy luôn nói được những câu đầy ấn tượng và dí dỏm xuyên suốt cuốn sách của mình: Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm (The subtle art of not giving a fuck.) Còn ông già Mark Manson cũng nói được một câu ấn tượng, nhưng chẳng rõ ở trong cuốn sách nào, đó là: “Lời nói dối đã đi được nửa vòng trái đất trong khi sự thật mới đang xỏ giày.”

⭐ [THĐP Translation™] 23 thông điệp cuộc đời từ đại văn hào Mark Twain

Thật ra thì tôi đã bị lẫn lộn tên hai ngài Mark với nhau ở hai câu phía trên. Nhưng ai thèm quan tâm chứ!

Thôi, vào chủ đề chính nhé. Từ xưa đến nay, tôi vốn dĩ không thích những thể loại sách rao giảng giá trị sống hay hướng dẫn tư duy tích cực vì khi đọc, tôi chỉ toàn tưởng tượng ra một người mặc vest đầy bóng bẩy, cầm micro đứng trên sân khấu và chém gió phần phật về phía khán giả ngồi dưới đang há hốc mồm lắng nghe.

Việc đó chẳng có tính nghệ thuật gì vì mọi thứ được nói trắng trơn ra hết cả. Nhưng nếu bắt buộc phải đọc cuốn sách đó thì tôi sẽ đánh giá xem khả năng nói toạc móng heo của tác giả ở mức độ nào. Ở đây, tôi có thể thấy được cái móng heo của Mark Manson được sơn nhũ khá lấp lánh. Không đùa đâu.

Xuyên suốt cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm là những câu chuyện, lời nhận xét, chiêm nghiệm và kết luận đầy dí dỏm nhưng cũng không kém phần mỉa mai của tác giả. Một cuốn sách về giá trị sống không có nhiều đất để thể hiện sự sáng tạo. Nhưng ở đây Mark đã làm được khi có sự biến hóa linh động và sắc sảo trong câu chữ của mình. Nếu chém gió trước hàng loạt khán giả mà không có sự hài hước thì đám đông cũng quay lưng bỏ về sớm.

“Dù bạn có đi nơi đâu thì vẫn có tận năm trăm tấn phân đang chờ đón bạn. Và điều này thì cũng ổn thôi. Vấn đề là bạn đừng quay lại với năm trăm tấn phân ấy. Vấn đề là tìm ra đống phân bạn cảm thấy chấp nhận được.”

Câu trên chỉ là trích dẫn trong cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm thôi, chứ không ám chỉ Mark là đống phân dễ thương gì đâu, dù anh ta mang họ Twain hay Manson đi chăng nữa.

Thành công nhất định của Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm

Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm

Việc chọc cười bằng cách kể chuyện sáng tạo hay gây ấn tượng bằng những câu nói bỗ bã, thô tục để giữ sự chú ý của người đọc giúp cuốn Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm đạt được sự thành công nhất định, nhưng là đối với những người bình thường vốn dĩ đã nghiêm túc.

Tôi mô tả cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm này như một tô phở nhiều gia vị. Người ta ăn những miếng đầu sẽ thấy rất kích thích, nhưng càng về sau sẽ càng cảm thấy nhàm chán vì não muốn sự kích thích nhiều hơn nữa, trong khi tác giả chỉ có thể duy trì đều đặn một mức thú vị mà thôi. Ở đây, hài hước và bất cần là một món quà nhưng cũng có thể là một lời nguyền.

Đó là điều tôi thấy ấn tượng đầu tiên khi đọc Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm. Còn điều ấn tượng thứ hai là gì? Đó chính là nội dung cuốn sách muốn truyền đạt: Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm.

Tôi tạm tóm tắt những gì Mark Manson muốn nói, bao gồm:

  1. Đếch quan tâm thật sự là như thế nào? Nó có phải là sự thờ ơ không?
  2. Nếu không phải thờ ơ thì ta cần quan tâm cái gì?
  3. Muốn quan tâm được cái đó thì ta cần làm gì?
  4. Nếu làm được thì cuộc đời ta sẽ lên voi như thế nào? Và không làm được thì sẽ xuống chó ra sao?
  5. Sau một hồi lên voi xuống chó thì thứ có sức mạnh đánh động ta lớn nhất là gì? Nói luôn: Cái chết.

Nội dung sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm

Để diễn đạt được những nội dung trên, tác giả đã có sự chia nhỏ vấn đề thành các chương. Trong mỗi chương là những luận điểm lớn cần quan tâm. Trong mỗi luận điểm đó là những câu chuyện minh họa, những lời phân tích sắc sảo khi tiếp cận vấn đề.

Phải công nhận rằng những gì Mark nói có sức thuyết phục to lớn vì Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm có những ví dụ rất tường minh, trực quan, không chỉ bằng câu chuyện của chính bản thân anh ta mà còn bằng câu chuyện của những người khác nữa, dù người đó là bạn thân tên Josh hay người bạn-không-thân tên Bud. Ý tôi là Buddha đó mà. Mark kể lại chuyện cuộc đời Đức Phật từ hơn hai nghìn năm trước mà tôi có cảm giác anh ta đang nói về một chàng công tử bột nào đó ở thế kỷ 21.

“Bởi vì một khi bạn trở nên thoải mái với mọi thứ rác rưởi mà cuộc đời ném vào mặt bạn (và nó sẽ ném hàng đống phân ấy, tin tôi đi!) bạn trở nên bất bại ở một dạng điềm tĩnh nào đó. Rốt cuộc, cách quy nhất để vượt qua nỗi đau là trước hết học cách chịu đựng nỗi đau đó.”

Trong cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm, tác giả nói rất nhiều về sự thất bại – mặt còn lại của sự thành công. Điểm đáng chú ý ở đây đó là Mark không bảo người ta tư duy tích cực gì cả, không bảo người ta đứng trước gương, cười một cái lộ nguyên cả hàm răng trong khi cõi lòng đang tan nát. Hắn bảo người ta chấp nhận và đón nhận thất bại như một phần hiển nhiên của cuộc sống. Khi con sóng ập tới, ta đừng cố ngoi lên mà hãy ngụp lặn cùng nó.

“When you learn to suffer, you suffer much less.” – Thích Nhất Hạnh

Đây chính là điểm sáng của cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm. Không phải là đếch quan tâm, mà là biết quan tâm đúng chỗ. Và tác giả đã chỉ ra chỗ đó nằm ở đâu. Nội dung này cũng có điểm tương đồng ít nhiều với những thứ được diễn đạt về thiền hàng ngàn năm qua.

Mark đang dạy người ta thiền bằng một cách gián tiếp. Anh ta tiếp cận vấn đề một cách âm tính (tiêu cực), anh ta diễn đạt con đường trung đạo bằng cách nói về tai hại của sự cực đoan và anh ta nói về sự buông bỏ bằng cách chỉ ra sự đau khổ của việc níu giữ những thứ không phải chân giá trị. Thật ra bám víu vào chân hay tay gì thì cũng đau đớn cả.

“Sự trốn tránh việc chịu đựng sự dày vò cũng chính là một sự giày vò. Sự trốn tránh đấu tranh cũng là một cuộc tranh đấu. Sự chối bỏ thất bại cũng là một sự thất bại. Che giấu điều đáng xấu hổ cũng là một dạng hổ thẹn.”

Vậy nên nếu chịu đựng được thì tiếp tục chịu đựng thôi, đừng lải nhải than phiền nữa mấy chế.

Bố cục sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm

Bố cục của cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm khá ổn, nhưng vì nó là một dạng sách giá trị sống thuần trình bày các quan điểm cá nhân nên ít nhiều có sự chồng chất hay lặp lại nội dung giữa các phần. Nếu không theo dõi kỹ lưỡng thì càng về sau người đọc sẽ càng bị lạc lối vì các câu chuyện càng tích lũy nhiều thêm trong khi đầu mối về sự “đếch quan tâm” lại dần mờ nhạt.

Tác giả tập trung vào nội dung “đếch quan tâm” đó chỉ trong khoảng 40 trang đầu của Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm, còn sau đó là các sự mở rộng khác với các ví dụ lấy từ đủ loại chủ đề sống nào là mối quan hệ, kinh doanh, thiền định, sự nghiệp, chiến tranh, nghệ thuật,… và lại thêm chút nữa về mối quan hệ.

(Tay Mark này có tình trường gian truân phết!) Sự đa dạng ví dụ minh họa có thể giúp cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm liên tục được thay đổi không khí, nhưng nó cũng có thể khiến người đọc dễ bị mất liên kết với sợi chỉ nội dung xuyên suốt vì họ phải tập trung vào các chi tiết của đủ các thể loại bối cảnh và con người.

Chưa dừng lại ở đó, thêm một điều ấn tượng thứ ba nữa mà Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm mang lại, đó là nó có RẤT NHIỀU phát ngôn giá trị. Có thể nói, đọc đến trang nào ta cũng có thể trích ra một câu gì đó thú vị để làm status facebook hoặc để làm quote in áo mặc lên cho hoành tráng. Điều này có cái hay, nhưng cũng có cái dở. Hay ở chỗ là khi đọc, người ta cảm thấy được đắm chìm trong sự sâu sắc, triết lý, tinh tế của tác giả.

Nhưng khi đọc xong Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm, ta chẳng đọng lại được câu quote nào ra hồn vì tất thảy chúng có giá trị tương đương. Ý tôi là cuốn sách bị thiếu đi điểm nhấn, điểm ưu tiên đầu tư. Nếu bạn đếch thèm quan tâm đến điểm nhấn nội dung thì tác phẩm này của Mark Manson có thể coi là một sự thành công.

Nói đến đếch quan tâm, tôi lại nhớ ra ai đó đã từng nói rằng cách “giving a fuck” đẳng cấp nhất chính là “not giving a fuck.” Tức là ta vượt lên trên những thứ độc hại, ngớ ngẩn, kém giá trị bằng cách không dành cho nó sự chú ý nữa.

“Energy flows where attention goes.”

Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm chính là khả năng điều hướng tâm trí, điều hướng năng lượng của sự chú ý vào những đối tượng ta CHỦ ĐỘNG LỰA CHỌN. Đây chính là mấu chốt của việc xây dựng một thực tại bất kỳ theo ý muốn bằng cách điều tiết dòng chảy ý thức/chú ý cho thực tại đó.

“Knowledge isn’t free. You have to pay attention.” – John Lennon

Giá trị của sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm

Còn rất nhiều những giá trị khác Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm đề cập đến, tôi chỉ xin được tóm tắt lại đôi dòng, vì nếu nói sâu hơn về nó thì bài review này sẽ có tên Nghệ thuật đếch tinh tế gì của việc quá quan tâm. Thôi, đại khái là tác phẩm còn có những nội dung đáng chú ý sau, nếu các bạn muốn tìm hiểu rõ hơn thì tự mua sách về mà đọc:

  1. Sự hạnh phúc dựa trên nền tảng sự hài lòng, khả năng chấp nhận hoàn cảnh.
  2. Càng tập trung vào giá những trị cốt lõi của bản thân, càng vững chãi trước mọi sóng gió cuộc đời.
  3. Muốn hạnh phúc một lượng bằng nào thì phải dám chịu đau một lượng bằng đó. Đừng ngồi mãi mơ tưởng về sự thành công.
  4. Con đường hiển lộ thông qua hành động giải quyết vấn đề, không phải qua mấy lời lảm nhảm hão huyền.
  5. Không quan trọng hoàn cảnh, quan trọng là thái độ trước hoàn cảnh.
  6. Quyền năng càng cao, trách nhiệm càng lớn.

Đấy, nhắc đến “Quyền năng càng cao trách nhiệm càng lớn”, tôi lại nhớ ra là bản dịch cuốn sách này viết “Quyền năng lớn đồng nghĩa với trách nhiệm lớn lao.” Trong khi câu tiếng Anh gốc là “With great power comes great responsibility.” Tôi thấy Thu Hương dịch không chặt, không đối xứng. Nhầm, là Thanh Hương nhé. Sao hôm nay cứ lẫn lộn tên của mọi người thế nhỉ!

Điều này có ý nghĩa gì? Nó có ý nghĩa là chúng ta đang đọc một bản dịch chứ không phải bản gốc của cuốn sách. Tôi đang review bóng trăng dưới nước chứ không phải mặt trăng. Chưa kể, việc không hài lòng với một câu dịch như trên khiến tôi dấy lên sự nghi ngờ về việc dịch toàn bộ cuốn sách.

Liệu những thứ tôi đang đọc sát được bao nhiêu phần trăm so với bản gốc? Lần đầu tiên đọc một cuốn sách dịch tôi cảm thấy khao khát được đọc bản gốc của nó đến vậy. Ôi, anh Mark Twai… nhầm, anh Mark Manson và những cái “đếch” anh đang nói đến xa vời hơn mình tưởng.

“Chìa khóa để có cuộc sống tốt đẹp hơn là đếch cần quan tâm đến mọi thứ, bớt để ý đi, hãy quan tâm đến những gì là thật, cấp bách và thực sự quan trọng mà thôi!” Mark quay sang ôn tồn với tôi.

“Vâng, cảm ơn anh. Em sẽ đếch quan tâm đến anh nữa.” Tôi khẽ mỉm cười.

“Mong muốn một trải nghiệm tích cực là một trải nghiệm tiêu cực, chấp nhận một trải nghiệm tiêu cực là một trải nghiệm tích cực.” Mark tiếp tục lải nhải.

Và tôi lờ anh Mark nhiều chuyện đi để nói tiếp với các bạn về những thứ liên quan đến hình thức của cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm:

  1. Tôi không đánh giá cao bìa sách: Rườm rà, quá nhiều chi tiết, gây phân tán; trong khi nội dung là “nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm.” Tôi thấy có gì đó mâu thuẫn, sai sai. Đấy là còn chưa kể những ô thoại in trên bìa trước và bìa sau dành cho phần review khá loằng ngoằng, hoa mĩ. Nói điều này hơi cá nhân một chút, nhưng quả thực, tôi đã liên tưởng đến cái đuôi ngoe nguẩy của mấy con tinh trùng trên đường bơi đến trứng.
  2. Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm được chuyển dịch với vốn từ phù hợp với văn hóa Việt Nam, cập nhật những từ lóng, từ thịnh hành trong giới trẻ. Tôi đánh giá cao điểm này vì nó tạo cho người đọc cảm giác gần gũi, thoải mái với tác giả và với tác phẩm. Ví dụ: “Đậu xanh rau má”, “cơ mà”, “tui”, “mấy chế”, “xơi” (chịch), “hại não”, “ngỏm củ tỏi”, “túm cái váy”, “ga tô”, “tuyệt vời ông mặt trời”, “thanh niên cứng”, “thẩm du”, v.v…
  3. Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm mắc nhiều lỗi biên tập làm ảnh hưởng đến quá trình đọc: Lỗi font ở trang 214, 222; đặc biệt là lỗi sau dấu hai chấm không viết hoa, dàn trải ở vô số trang mà tôi liệt kê đến phát chán nên cuối cùng phải nhắm mắt cho qua. Nếu ai muốn tìm hiểu ở trang nào thì tôi có thể gợi ý một vài con số 14, 20 ,25 ,33, 37, 39, 43, 54, 65, 79, 89, 91, 95, 97, 98, 99,… Tôi có cảm giác như mình là học sinh lớp Một đang tập đếm những số dưới 100 vậy.
  4. Còn một điều nữa khiến tôi cảm thấy không hài lòng với bản dịch này đó là họ viết quá nhiều từ “mà” và từ “cái” trong khi câu văn không thật sự cần những từ đó: “Khi mà tôi nhìn lại…”, “Những người mà tôi đã bỏ đi…”, “Những điều mà cô ta làm…”, “Những dấu hiệu mà tôi…”, v.v… Ma mả mà ma lấy con bà mà đặt tên là má. Má ơi!

Thôi, nói gì thì nói, tôi vẫn cho rằng đây là một cuốn sách ấn tượng và có giá trị, đáng để chúng ta học hỏi và chiêm nghiệm lâu dài. Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm tạo ra động lực to lớn để người ta giảm bớt thói quen quan tâm đến những thứ nhảm c*t xung quanh về thế giới hay về bản thân để vươn tới những điều thật sự quý giá. Sau khi đọc xong Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm này, tôi có cảm giác mình đã mọc thêm vài ngón tay giữa. Cảm ơn anh Mark đẹp trai!

8/10 là điểm tôi dành cho Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

[BDT2018] Lột xác sau startup

2

Đó là một ngày trong xanh mát mẻ, ánh nắng dịu dàng không gay gắt, từng cơn gió thổi nhẹ qua ban công, một thời tiết hiếm có ở Sài Gòn, cũng như bao ngày khác mà nó trải qua, suốt hai tháng. Nó tỉnh dậy, sau một giấc ngủ chập chờn không đầy, uể oải thiếu sức sống, nhắm mắt và tự hỏi nên thức dậy hay tiếp tục ngủ. Thức dậy để làm gì, và dòng suy nghĩ lần đầu tiên thoáng qua trong nó, “ước gì mình được ngủ mãi.” Một tin nhắn gửi tới điện thoại, từ chị Hương – người chị hơn bảy tuổi mà nó rất thân thiết và yêu quý: “Buổi sáng vui vẻ! Hôm nay em định làm gì?” Đã hai tháng nay, nó không trả lời được câu hỏi đó của chị. Hôm nay cần làm gì? Nó không biết…

Mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước, khi mà nó đưa ra quyết định làm thay đổi hoàn toàn con đường tương lai của nó: Bắt đầu một start-up với anh trai.

Nó là đứa trẻ may mắn và thông minh. Nó dễ hòa đồng và hài hước; nhanh học hỏi và khéo léo; có học thức và hiếu biết. Đó là những gì nó “tưởng” mọi người sẽ đồng ý khi tiếp xúc với nó. Nó luôn đạt được những thứ nó kỳ vọng, tuy không phải ở mức xuất sắc. Thế nhưng nó chỉ làm đến thế, đạt được nghĩa là đạt được, chẳng cố gắng cho những điều quá vượt bậc hoặc nổi trội. Cuộc đời nó bình bình trôi qua, với một vòng tròn nhỏ của những điều quen thuộc, cùng suy nghĩ rằng mình “giỏi”. Rồi mọi thứ thay đổi vào cái thời khắc anh nó hỏi: “Em có muốn làm start-up với hai không?” và nó trả lời, không do dự: “Dạ có.”

Đó là khởi đầu của những khó khăn, áp lực, những thiếu sót và sai lầm mà nó liên tục mắc phải. Nó nhận ra nó quá thiếu kỹ năng, kiến thức, kinh nghiệm. Nó nhận ra mình đã quá ảo tưởng khi cho rằng bản thân có thực lực. Sự ảo tưởng đó khiến nó tự mãn, lười biếng, và đây là khi nó nhận ra nó chẳng có gì ngoài tuổi trẻ với khả năng tự học hỏi đã bị thui chột. Nó ngụp lặn trong những áp lực, sợ hãi và dần đánh mất sự lạc quan của mình.

Suốt tám tháng làm start-up, nó luôn trong tình trạng lo lắng thiếu minh mẫn. Nó cố gắng làm việc chăm chỉ hơn để bù đắp cho những thiếu sót của mình, nhưng càng làm nhiều hơn công việc lại càng nhiều lên. Như kẻ không biết bơi bị rơi xuống nước, càng cố vẫy vùng thì càng chìm nhanh hơn. Đó là sai lầm đầu tiên của nó: Thay vì làm việc một cách thông minh và bình tĩnh, nó làm việc một cách điên cuồng và mù quáng như một cỗ máy. Nó làm việc bất chấp ngày đêm, làm trong khi ăn, khi ngủ, khi sinh hoạt. Nó quên đi việc tận hưởng cuộc sống để cân bằng mọi thứ mà chỉ tập trung vào công việc. Việc ấy khiến suy nghĩ của nó luôn bị bao phủ bởi một lớp sương mù không rõ ràng, và khi nó nhận ra rằng nó không cách nào làm xong công việc, nó trở nên hoảng loạng và sợ hãi. Như bị bóng đêm nuốt chửng, nó luôn tưởng tượng đến những điều kinh khủng tội tệ nhất: Nó tưởng tượng nếu nó dừng lại, công ty sẽ thua lỗ; tưởng tượng nếu làm sai, nó sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho công ty dẫn đến phá sản, vv…., và nhất là nó sợ việc phải chịu trách nhiệm.

Mỗi ngày thức dậy, nó luôn sợ sẽ có vấn đề xảy ra. Vì sợ phải chịu trách nhiệm, nó không dám đưa ra quyết định. Nó luôn chờ đợi ý kiến hoặc sự sai bảo từ người khác. Nó liên tục lặp lại việc ấy: Làm việc như một cái máy và chờ đợi người khác ra lệnh hoặc giao việc. Start-up là một cơ hội để học hỏi và phát triển, nhưng nó quá sợ hãi để có thể chớp lấy cơ hội tuyệt vời ấy. Chính sự sợ hãi đó không chỉ thiêu chột khả năng tư duy sáng tạo, tính độc lập và khả năng tự học hỏi của nó mà còn làm gánh nặng cho người khác và làm chậm đi sự phát triển của công ty. Anh nó luôn khuyến khích, động viên và bảo nó hãy tự do đưa ra quyết định, tự do thử và sai, vì đây là môi trường ảnh tạo ra để mọi người học hỏi. Nó biết như thế chứ, nhưng nó làm không được. Vẫn cứ sợ, vẫn không dám thử, vẫn không dám chịu trách nhiệm. Nó luôn nghĩ và nói về tất cả những điều kinh khủng mà nó có thể tưởng tượng ra. Nó ngày càng trở nên nghi ngờ, mất niềm tin vào người và việc.

Mười tháng trôi qua trong áp lực và sợ hãi, nó không học hỏi được gì. Để rồi khi những điều nó sợ xảy đến, nó bực bội. Khi mà nó đã làm quen với công việc và cải thiện dần, thì mọi thứ sụp đổ. Vì sợ hãi, nó luôn đưa ra những quyết định không quyết đoán và trễ thời gian. Vì luôn nghi ngờ và lo lắng những điều tồi tệ có thể xảy đến, như một lực hấp dẫn đã làm mọi việc thực sự xảy ra. Vì sợ chịu trách nhiệm, nó không tin vào linh cảm của mình mà luôn làm một cách máy móc, không linh hoạt. Và cái sai lầm lớn nhất đó là vì quá sợ hãi, nó luôn cố gắng một cách điên cuồng để làm việc nhiều hơn chứ không phải thông minh hơn (vì có dám thử đâu mà biết làm thế nào cho thông minh) nên nó luôn trong tình trạng mu muội thiếu sáng suốt.

Hai tháng kể từ khi start-up ngừng hoạt động, nó sống trong quá khứ. Nó không muốn tin là start-up chết như thế và luôn cố gắng để dựng lại, với một niềm tin không cơ sở rằng nó có thể làm được. Nhưng thực chất là nó không chịu chấp nhận sự thật. Khi xưa, chính nó là người luôn sợ hãi việc ra quyết định và ước rằng mình chưa từng nhận lời làm việc chung với anh trai, ước rằng mình có thể nghỉ việc ngay và đi làm công ty cho đỡ áp lực. Giờ đây khi có được tự do làm điều nó muốn, nó lại từ chối cơ hội đó và ước rằng vẫn còn cơ hội làm start-up như trước đây. Nó chần chừ và hoang mang, không biết phải làm thế nào. Cũng giống lúc ấy, nó một lần nữa không thể tự đưa ra quyết định.

Một tháng nữa trôi qua, và nó nhận ra nhiều bài học. Điều “tồi tệ nhất” mà nó nghĩ đến đã xảy ra, nhưng hậu quả thì không đáng sợ như nó vẫn tưởng. Tất cả chỉ là do nỗi sợ vô căn cứ xuất phát từ cái tâm tham lam luôn mong muốn yên ổn, chống đối với những điều bất như ý và sự tưởng tượng quá mức xuất phát từ cái tâm nghi ngờ thiếu hiểu biết của nó mà thôi. Thực tế không khắc nghiệt như nó vẫn nghĩ. Một phần nữa, nó đã sống trong vùng an toàn quá lâu, luôn làm những điều quen thuộc và sợ rủi ro, nên khả năng chịu đựng khó khăn nghịch cảnh của nó quá yếu. Nó đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội học hỏi và phát triển cho những tưởng tượng phóng đại và nỗi sợ hãi không có thật.

Tuy nhiên đó lại là những trải nghiệm tuyệt vời nhất của nó từ trước tới nay. Nó phần nào nhận ra con người thật của mình, nhận ra những thiếu sót và biết cách phải phát triển và hoàn thiện mình bắt đầu từ đâu. Nó mạnh mẽ hơn, không còn dễ sợ hãi như trước. Nó có cách nhìn thoáng hơn về người và việc, không cố gắng kiểm soát mọi chuyện, tuy nhiên đôi lúc vẫn đa nghi và bi quan và biết cách tận hưởng cuộc sống hơn. Nhưng điều tuyệt vời nhất là nó đã học được cách ra quyết định và chịu trách nhiệm cho mọi lời nói hay hành động của mình.

Một năm làm start-up là một năm với đầy những trải nghiệm và bài học, một năm khiến nó thay đổi rất nhiều về nhận thức và kỹ năng. Nếu có thể chọn lại lần nữa, nó vẫn sẽ chọn con đường này, vì nếu không có những đau đớn đó, nó đã không thể lột xác như hôm nay.

Nó học cách sống tốt hơn, yêu thương bản thân hơn, tận hưởng ngay cả khi làm việc và phát triển mỗi ngày. Nó vẫn không biết tương lai của nó như thế nào, vẫn rất mập mờ về những ngã rẻ, nhưng ít nhất giờ đây, nó không cần nghe theo người ta chỉ lối, nó có thể tự một mình đi tìm con đường. Nó vẫn còn sợ hãi và do dự nhiều, nhưng nó rất hy vọng vào một tương lai tươi sáng, và dù sau này có thể nào đi nữa, nó vẫn tin là nó sẽ đạt được điều nó muốn.

Tác giả: Vân Trường

*Featured Image: Free-Photos

[BDT2018] Ảo tưởng về cái chết

6

Tôi biết bạn sẽ cười nhạo và nhổ ngay một bãi nước bọt vào mặt tôi nếu biết rằng tôi từng muốn từ bỏ cuộc sống tươi đẹp chỉ vì một gã không ra gì đã ruồng bỏ tôi đi theo một người con gái khác. Đấy thế mà tôi cứ bao biện và tìm đủ mọi lý do thanh minh cho anh ta. Rồi còn muốn chết đi vì tôn thờ cái lý tưởng ngu xuẩn: “Được chết vì tình yêu sẽ là điều đẹp đẽ vinh dự nhất mà tôi có trong cuộc đời mình.’’

Tôi bước đi trên một sa mạc khô cằn, không lương thực, không nước, những bước chân khó khăn. Tôi đã ước có một cái hố sâu và việc duy nhất tôi muốn làm là lao tới rồi nhảy tỏm vào cái hố sâu đó, mặc kệ bên dưới là vực thẳm hay chỉ toàn là nước. Tôi không còn nhớ được đã phải sống sót qua tháng ngày đó ra sao. Không mặt trời, không mặt trăng, không còn biết ngày đêm gì nữa. Tôi không tìm kiếm được một tia sáng nào để tiếp tục bước tiếp nữa. Tôi đã cương quyết với bản thân đây là giới hạn cuối cùng cho mình.

Tôi tồn tại bởi hai con người trong cùng một thân xác. Nửa là tôi, nửa còn lại không phải là tôi. Bọn chúng cứ khiêu chiến tranh cãi dằn xé tôi mỗi ngày. Nửa bảo tôi buông đi thì nửa kia cương quyết. Có nhiều khi tôi chỉ muốn rời bỏ cái thân xác đó mà thôi, cơn đau là không thể chịu đựng nổi. Nhưng rồi cũng sẽ qua. Mọi nổi đau sẽ làm chai lì đi cảm xúc. Thỉnh thoảng nổi đau vẫn ghé thăm khi có cơ hội. Tuy vậy, nó đã chẳng còn có thể gây sát hại lên tôi nữa. Nếu nó có đến, tôi cứ thế đứng nhìn nó rồi vẫy tay chào tạm biệt, hờ hững như cách tôi vẫn làm thế với nổi đau của người khác vậy thôi. Ai rồi cũng phải học cách tự bảo vệ lấy chính mình. Rồi sẽ có cách.

Đó là quãng thời gian đứng bên bờ vực cái chết của tôi. Tôi thật sự muốn chết vì có niềm tin rằng chết vì yêu là cái chết đẹp nhất. Nhưng tiếc thay tôi không có đủ dũng khí để làm điều đó. Tôi đã tự dằn vặt trách mình hèn nhát. Có lần đứng trước gương, nhìn bộ dạng gầy tọp sút mất mấy cân của mình. Chẳng có bữa ăn nào là ra hồn, toàn là cơm chan nước mắt. Tôi vốn có một khuôn mặt bầu bĩnh với vóc dáng tròn trịa, nhưng lúc đó đã gầy hẳn đi. Không ai còn nhận ra tôi khi vừa trông thấy tôi nữa. Bộ dạng xấu xí cùng với nước da xanh xao đã tố cáo một con người chẳng còn hồn vía gì. Chẳng khác nào bộ dạng của một đứa đang mắc phải căn bệnh nan y và đang từ từ chạm đến giới hạn cuộc sống. Sống mà khổ cực vậy thì chết quách đi chứ sống làm gì?

Nhưng thật hụt hẫng khi nhận ra tôi chưa yêu anh ta đến mức muốn chết, đó là suy nghĩ không gian dối của tôi. Tôi cũng không đủ dũng cảm để vẽ ra cho chính mình một cái chết nhẹ nhàng nhất. Tôi có nghĩ đến việc nhảy sông, nhưng nghĩ đến bộ dạng phù nề của cơ thể và cái thể trạng như bạch tạng của người chết đuối khiến tôi ngán ngẫm, tôi muốn được chết mà vẫn thật đẹp. Tôi có ghé ngang tiệm thuốc tây với ý định mua về một lọ thuốc ngủ rồi cho hết tất cả vào miệng, hoặc là dùng dao cứa đứt mạch máu ở cổ tay, khổ nổi tôi không muốn phải chết trong căn phòng của chính mình. Tóm lại là vì tôi không đủ can đảm để chết nên tôi đã tự biện minh cho mình rất nhiều lý do. Và thế là tôi sống. Tôi phải chấp nhận thôi, dù trông tôi có vẻ như một kẻ sắp chết. Nhưng cũng phải cố bám lấy thế gian này để mà sống. Biết là mình giờ như cái xác của con ve đã thay vỏ đang bám dính trên cây. Chỉ cần một cơn gió thoáng nhẹ qua cũng có thể đánh gục nó khỏi thân cây. Bao giờ đến đó rồi hẳn hay.

Vì không thể chết nên tôi quyết định sống cho có hồn. Sau khi quyết chí sống cho ra sống. Tôi mở tủ lạnh, uống tù tì một lần ba hộp sữa. Tôi chọn trong tủ một bộ áo quần đẹp nhất mình có rồi  mặc nó bước ra khỏi nhà, đến siêu thị mua lần mấy cân cam, mang về nhà vắt ra lấy nước. Tôi cần tái phục làn da xanh xao lúc đó bằng nước cam, cần thật nhiều vitamin. Rồi tôi bật lớn nhạc, bài nào tạo động lực và làm cho tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn lên. Tôi ngồi xuống bàn và nhìn ngắm ra ngoài khung cửa sổ. Tôi ra quyết định, cần phá vỡ lớp vỏ xấu xí này để chui ra bên ngoài. Không thể để cơn sóng cảm xúc này cuốn phăng cuộc đời mình được nữa.

Tôi dần ăn uống bình thường trở lại. Mua về những thực phẩm tươi ngon, nhiều rau củ, cố gắng dành nhiều thời gian trong bếp để nấu nướng. Tôi cũng bắt đầu đi bộ mỗi chiều hai tiếng đồng hồ trong công viên gần nhà, nghe những bản nhạc yêu đời trong lúc đi. Toàn bộ mỡ trên cơ thể hồi trước đã teo tóp lại thành những vết nhăn trên cơ thể, tôi cần chăm chỉ luyện tập để lấy lại sự săn chắc chứ không phải là bộ dạng bèo nhèo bây giờ. Áo quần trước kia cũng không còn mặc vừa, phải dùng dây thắt lưng để giữ chặt quần, áo thun thì bắt đầu rộng thồng thềnh nên tôi cần phải thay mới hầu như tất cả quần, chỉ có áo thun, áo sơ mi và vài bộ váy là còn sử dụng được.

Sau vài tháng dần cải thiện việc tập luyện thể thao và ăn uống đều độ. Cuộc sống dần được cải thiện, tinh thần cũng được khôi phục phần nào. Mặc dù nổi đau vẫn còn đó nhưng chí ít là tôi đã từ bỏ ý định muốn chết. Đã rất lâu rồi tôi mới bắt đầu cảm thấy muốn lại muốn được sống: “May quá, mình đã không chết.’’

Đó là câu chuyện của tôi. Còn bạn. “Bao nhiêu lần trong đời bạn muốn chối bỏ cuộc sống của mình?’’

Xin hãy giữ câu trả lời lại cho riêng bạn bởi tôi không có nhiệm vụ phải quan tâm đến cuộc sống của bạn. Tôi cũng không phải là người đi rao giảng cái chết. Tôi cũng không phải là bác sĩ, chuyên trị những bệnh nhân bị bệnh lao phổi tâm hồn, chỉ muốn sớm chạm vào cỗ quan tài bởi sự yếu đuối của chính mình. Nếu có thể, tôi cũng cầu nguyện cho bạn được chết thật nhanh. Vì đó là món quà tuyệt nhất mà bạn được nhận từ cuộc sống này.

Tôi đã thấy có quá nhiều người rao giảng về cái chết. Những người xung quanh tôi, bạn bè tôi. Hai từ “Muốn chết” được thốt ra từ miệng họ nghe sao đơn giản và tầm thường. Chính tôi cũng từng khẩn khiết tôn thờ, vì chính lúc đó cái chết được nhắc đến như ngọn lửa châm vào đống than hồng đang vụt tắt, là thứ ánh sáng duy nhất tôi còn trông thấy được trong cơn quằn quại. Nhưng thử hỏi với đôi mắt liêu xiêu trong cơn đau khổ, tôi còn trông thấy được gì từ cuộc đời mà vội kết luận.

Tôi bảo cuộc sống chỉ toàn là đau khổ. Đúng thế, không có lý gì để phủ nhận. Tuy nhiên, đau khổ do đâu mà được tạo ra? Đó chẳng phải là công trình được xây dựng từ chính bàn tay tôi đó sao? Tôi tạo ra chúng, nhưng lại không muốn ngắm nhìn chúng, phủ nhận thuộc về mình và bắt đầu đổ lỗi cho cuộc sống.

Khoảnh khắc cận kề cái chết, thật sung sướng hạnh phúc khi nghĩ rằng mình sắp vứt bỏ hết tất cả gánh nặng đã mang vác cồng kềnh bấy lâu nay. Ôi nổi thống khổ mang tên ”cuộc sống”, tôi hát bài ca khải hoàn trở về miền hoang lạc ngây ngất khi sắp thoát ly vĩnh viễn khỏi nó. Cái thế giới của nó chỉ là một thế giới vĩnh viễn bất toàn, chẳng bao giờ có nổi một niềm hoan lạc. Tôi căm ghét cái thống khổ tôi đang chịu đựng, tôi căm ghét cái bất toàn, bởi thế mà tôi quá căm ghét cái thế giới mà cuộc sống đang ngự trị. Tôi đã huyễn rằng chỉ cần bước qua cái chết, tôi có thể đường đường chính chính bước vào thế giới mà tôi đang mơ mộng, một thế giới được chính bàn tay tôi tạo ra để mơ về thế giới bên kia. Một thế giới không còn bất toàn, không còn thống khổ mà toàn đầy đê mê hoan lạc.

Nhưng thực ra, có phải nếu bước qua cái chết thì sẽ là thế giới khác, tôi thậm chí còn không chắc chắn về điều đó. Qúa đau khổ và bất lực đã tạo ra thế giới bên kia của tôi. Sự mệt mỏi muốn nhảy một phát, một cú nhảy vọt quyết định, một cơn điên cuồng ngắn ngủi chứa đựng tất cả sức mạnh đã tạo nên thần chết và thế giới viễn mãn sau cái chết. Phải chăng đó chỉ là một tinh thần lạc lối cố đưa tay ra sờ chạm vào cái thân xác tuyệt vọng.

Tôi có nên tin một thế giới nào khác nữa ngoài cái thế giới tôi đang sống? Chỉ là một cõi hư không phía bên kia, không tiếng nói con người, không sự che chở bao dung. Ở cái thế giới khác đó, chắc chắn không có chỗ cho tôi. Tôi không muốn là kẻ mơ mộng biến thành cái hồn lang thang có đôi cánh gãy, vực vờ giữa cõi hư vô. Tôi không muốn vùi đầu vào đống cát vô nghĩa, chỉ có mặt đất trần gian này mới là cái có ý nghĩa đối với tôi. Tôi sẽ không vì những đau khổ lầm thang của mình mà tự tạo ra thiên đường hạnh phúc khác đang chờ mình sau cái chết, chỉ là sự bày đặt ngu xuẩn của tôi. Tất cả tinh hoa tinh tú, chỉ có đứa bệnh hoạn như tôi mới không nhận ra nó đang nằm sờ sờ trên mặt đất trần gian.

Cái tôi đây là do mặt đất và thân xác này tạo ra, không phải là thế giới bên kia. Vậy nên đừng mong sau khi thoát khỏi nó thì mới có cơ hội được hạnh phúc. Tôi đã tự tay đập phá ngôi mộ mà mình là kẻ sẽ nằm trong đó với ước mơ được sống một cuộc đời khác không còn bất toàn. Tôi nghĩ mình chỉ là một kẻ bệnh hoạn với những ý nghĩa điên rồ về cái chết. Tôi cũng thôi việc oán trách cuộc sống, oán trách cái công trình do chính bàn tay tôi tự tạo ra. Chỉ có tôi ở đây và tôi là người tự quyết định mình sẽ trở thành thế nào. Chỉ có tiếng nói của trái tim tôi mới là tiếng chân thành và thuần khiết nhất. Chính tôi là người tạo ra ý nghĩa của mặt đất trần gian này.

Nhưng có một sự thực rằng khi vượt qua được ranh giới giữa sự sống và cái chết. Tôi đã cảm nhận  tròn trịa một cuộc sống tươi đẹp hơn bao giờ hết. Khi đã có thể đứng bên kia biên giới nhìn về vùng đất hoang vu u tối đang bị cai trị bởi những kẻ thèm chết. Rồi còn bao nhiêu người đau khổ khác vẫn không từ bỏ cơ hội được tiếp tục sống trên giường bệnh, bao nhiêu người vẫn ngoan cố bám lấy sợi dây tơ mỏng manh treo trên đầu. Ôi những kẻ chưa đạt đến mức con người nên mới muốn khước từ đi con người. Tôi nghĩ đến họ và cả chính tôi trong quá khứ. Những con người luôn bị ảo tưởng về cái chết.

Tác giả: Ni Chi

 *Featured Image: hillofthirst 

Xã hội này không cho phép giáo viên chửi thề

0

Cô giáo Nguyễn Kim Tuyến đang làm cộng đồng mạng sôi sục sau khi một clip được chia sẻ cho thấy cảnh cô mắng một học viên của mình là “mặt người óc lợn” và phát ngôn chợ búa giữa lớp học.

Có lẽ vấn đề khiến cho người ta khó chấp nhận ở đây chỉ là vấn đề bề mặt: cách cư xử. Nhưng thực tế cuộc sống cho thấy rằng người ta thường bị cộng đồng đánh giá chính là từ những thứ bề mặt ấy và không nhiều thì ít nó cũng phản ánh một phần nhân cách của ai đó. Lời nói và hành động sẽ khẳng định bạn giữa đời thường chứ không phải là suy nghĩ, cho nên thật khó mà thuyết phục được một đám đông đang phẫn nộ thông cảm cho mình khi những gì mà chúng ta phô bày ra bên ngoài làm cho người khác phải nhăn mặt nhíu mày, phải bặm môi nghiến răng vì tức giận.

Vâng, phần đông người ta đang phớt lờ những lời lẽ hỗn xược của cậu học viên trong clip và mắng mỏ cô Tuyến vì cô đang ở một vị thế cao hơn, đang mang hình ảnh một nhà giáo. Người ta đòi hỏi nhiều ở cô hơn là ở cậu học viên kia sự nhận thức và làm chủ bản thân.

Tại sao chúng ta lại nổi giận khi xem cái clip ấy? Có phải vì cô Tuyến đã thể hiện quá chân thật cái sục sôi trong lòng mình trước một học viên ương bướng không chịu tuân thủ quy luật của trung tâm? Tuy nhiên, với vai trò là người đang đứng trên bục giảng của cô thì chúng ta khó chấp nhận được cái chân thật một cách trần trụi như thế. Và nếu nhiều người đang quan tâm vụ việc này đặt mình vào hoàn cảnh đó, có thể cũng sẽ không cư xử như cách mà cô đã cư xử. Không phải vì đạo đức gì cả, đơn giản là vì xã hội này không cho phép một người thầy cư xử như vậy.

Một trong những bản chất của con người vốn là sự man rợ và vô phép tắc, một đứa trẻ sẽ sẵn sàng đánh lại khi bị đánh. Vì thế mà chúng ta mới phải cần đến giáo dục. Nhưng điều gì xảy ra nếu một con người cũng bình thường như bao nhiêu người khác, chỉ là họ đang làm một công việc liên quan  đến giáo dục cũng cư xử vô phép tắc như vậy. Chúng ta có thể thấy rõ một điều rằng ngay sau tiếng chửi thề đầu tiên mà cô Tuyến thốt ra, cô đã hạ mình xuống bằng với cậu học viên xấc xược kia và lúc ấy người ta chẳng còn lý do gì để coi trọng cô cả.

Cô đã thất bại vì không làm chủ được bản thân. Cô đã đi từ thất bại đến thảm bại khi đâu đó trong căn phòng ấy, một chiếc điện thoại đang lấp ló dưới gầm bàn. Giá như cô chịu giả tạo một chút thì mọi chuyện đã khác. Ở ngoài kia, đâu có thiếu gì những người vẫn buộc mình phải nhã nhặn dù người đối diện có là loại hạ đẳng thế nào đi chăng nữa. Và người ta không có gì phải hổ thẹn khi sống giả tạo như vậy cả. Sự giả tạo sẽ làm cho chúng ta quên dần đi cái gốc tích man rợ của mình và đến một lúc nào đó, nó sẽ không còn là giả tạo nữa. Lúc ấy chúng ta hoàn toàn tự do, cái tự do của một con người được khai phóng, không phải là cái tự do mang hình hài thú vật. Tên gọi thì giống nhau nhưng đẳng cấp thì hoàn toàn khác biệt.

Tôi có nhớ một cảnh phim về bữa ăn của một tên trùm mafia với vợ và con trai. Trong bữa ăn ấy, hắn nói chuyện với con về việc nó đã đánh bạn ở trường. Hắn nói với con trai mình: “Quan trọng không phải là con đã làm gì mà là con để cho người ta nhìn thấy con đã làm gì.” Đó là quan điểm của một gã côn đồ, người luôn sẵn sàng hạ thấp bản thân (không phải là cái hạ thấp của người khiêm tốn) và bị xã hội coi rẻ. Còn những ai hướng thiện sẽ nói rằng: “Muốn người ta không biết, tốt nhất đừng làm.” Biết đâu có những thứ gông cùm mà nếu chúng ta chấp nhận đeo vào mình, nó trở thành đôi cánh để đưa chúng ta đến với một chân trời tự do khác?

Và điều cuối cùng mà chúng ta rút ra được cho bản thân mình trong thời đại thông tin này đó là hãy thận trọng. Không phải là thận trọng với những con mắt, những chiếc smartphone xung quanh mình, hãy thận trọng với chính mình.

Tác giả: Nguyễn Tài