Tôi đã đi được nửa chặng đường đời. Từ lúc thơ dại đến lúc 10 tuổi tôi sống hạnh phúc trong những cảm giác tuyệt diệu của tuổi thơ, những cảm giác rất vi tế mà đó là bí mật lớn đối với tôi trong suốt thời gian dài. Từ 11 tuổi đến 20 tuổi tôi sống hạnh phúc trong những cảm giác tuyệt diệu của sự khám phá, học tập, tôi đam mê khoa học và tin tưởng tuyệt đối vào khoa học. Năm 20 tuổi tôi bắt đầu đánh mất cảm giác hạnh phúc đó, tôi sống trong đau khổ và trăn trở.
Thời gian chuyển hoá tâm thức được diễn ra khi tôi bắt đầu biết đến sự đau khổ của đời người, nghĩa là khi tôi bắt đầu bước qua tuổi 20. Tôi luôn trăn trở và đau khổ, dù tôi có đạt được những thành tựu mà trước đây tôi hằng mong ước như những giải thưởng nghiên cứu khoa học, thành tích học tập cao, đạt giải trong các cuộc thi này nọ… và kể cả chuyện tình cảm được như ý. Tất cả những gì tốt đẹp mà một người bình thường mong muốn đạt được từ tiền tài, danh vọng cho đến tình yêu đối tôi đều vô vị, chán ngắt và luôn đau khổ. Tôi không hiểu tại sao tôi lại mất đi cảm giác hạnh phúc trước đó và giờ tôi phải sống khổ sở thế này.
Tôi không hiểu được chính mình? Tôi không biết mình là ai? Tại sao tôi lại có mặt ở cuộc đời này? Đời sống này có ý nghĩa gì? Tôi cần phải sống như thế nào?…Rất nhiều câu hỏi trong tôi và tôi luôn đi tìm câu trả lời. Các giáo sư triết học ở trường đại học không làm tôi thoả mãn. Tôi đến các cơ sở tôn giáo, tham vấn nhiều đạo hữu cũng như lãnh đạo các tôn giáo như Kito, Phật giáo đại thừa, Cao Đài, Tin Lành… Họ luôn chào đón tôi, vui vẻ giảng đạo và sẵn sàng cho tôi vào thư viện để mượn sách. Nhưng những câu trả lời của họ vẫn không làm tôi hài lòng, cuộc sống tôi vẫn không có gì thay đổi.
Tôi cũng bắt đầu đọc rất nhiều sách. Đọc sách các tôn giáo khác nhau, các triết gia, tư tưởng gia nổi tiếng. Tôi đọc Marx, Hegel, Upanishad, kinh Thánh, kinh Phật, kinh Cao Đài, Nho giáo, Lão Trang, Talet, Heraclit, Pitagor, Platon, Aristote, Kierkegaard, Nietzsche, Martin Heidegger, Jean Paul Sartre, Sigmund Freud… cho đến những người được mệnh danh là bậc thầy tâm linh như Eckhart Tolle, Osho, Krishnamurti, Suzuki, Nisagadatta Maharaj… Nhưng tôi vẫn không tìm được câu trả lời thoả đáng, có nhiều thứ tôi không hiểu được. Tuy vậy, tôi cũng đã sáng tỏ được nhiều vấn đề và chịu ơn của một số vị thầy mà tôi chưa từng gặp mặt như học giả Nguyễn Hiến Lê, thầy Thích Nhất Hạnh, thầy Thích Trí Siêu, tiên sinh George Ohsawa và nhất là ngài Eckhart Tolle.
Tôi đã trải qua nhiều thất bại và thành công. Thất bại lớn nhất đối với tôi là khi đối diện với cái chết vào năm 25 tuổi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết và tôi sợ hãi điều đó. Tôi không biết được chết rồi sẽ đi về đâu, vì là một người làm công tác khoa học nên tôi luôn tin vào chứng cứ, vào những gì mình nhận thức được, tôi sợ rằng một khi chết đi tôi sẽ tan biến mãi mãi.
Thành công lớn nhất đối với tôi là khi tôi 30 tuổi, lúc đó tôi đã thất bại hoàn toàn về phương diện cuộc sống thế tục nhưng may thay tôi đã biết được bí mật lớn nhất về chính tôi và về vũ trụ này. Vào một đêm mất ngủ, khi đang thao thức trăn trở với câu hỏi “Ta là ai?” và lắng nghe tiếng quạt máy “xành xạch” trong đêm khuya tĩnh lặng, bỗng nhiên tôi nhận được câu trả lời và mọi thứ đều sáng tỏ. Tôi nghi ngờ điều đó và đã vội tìm các cuốn kinh Phật trong tủ sách để đọc kiểm chứng. Tôi đã mất 10 năm để tìm câu trả lời “Ta là ai?” và cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới, giờ tôi là một con người tự do và tôi cần phải nổ lực rất nhiều để đạt đến sự tự do tuyệt đối. Tuy còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng điều quan trọng là tôi đã biết được tôi là ai, đời sống này có ý nghĩa gì và tôi cần phải làm gì.
Sẽ có bạn hỏi tôi rằng “Thế bạn đã biết được bạn là ai? Bạn có thể nói cho mọi người cùng biết được không?” Đương nhiên là tôi rất muốn trả lời câu hỏi này, nhưng điều trớ trêu là khi tôi mở miệng trả lời thì câu trả lời đã sai, ngôn ngữ không thể diễn đạt được chân lý. Nếu bạn muốn biết bạn là ai thì tự bản thân bạn phải nổ lực đi tìm, không ai có thể nói cho bạn biết được. Giống như cảm giác no đói khi ăn, người nào ăn người đó tự biết, không ai có thể ăn giúp bạn được.
Tôi chợt nhớ đến câu chuyện về Socrates, một triết gia nổi tiếng người Hy Lạp (khoảng 500 TCN), ông đã đi bộ qua các đường phố và các khu chợ ở thành Athens với công việc dạy học. Ông luôn nói với các học trò của mình: “Các bạn cần phải hiểu chính mình! Các bạn cần phải hiểu chính mình! Các bạn cần phải hiểu chính mình!” Ông thường lặp đi lặp lại như thế. Rồi một ngày nọ, có một sinh viên hỏi ông: “Thầy luôn dạy chúng con là cần phải hiểu biết chính mình. Nhưng còn thầy thì sao ạ! Thầy có hiểu biết chính mình chưa?” Socrates trả lời “Không. Tôi không biết chính tôi, nhưng tôi hiểu cái không biết này.”
Tôi biết tôi là ai nhưng cái biết đó là cái biết của trực giác và sự phủ nhận của những cái tôi không phải là. Cũng giống như Socrate, tôi hiểu cái không biết này. Cái biết ta là ai đó nếu nói ra thì chỉ có thể dùng ngôn ngữ như một phương tiện, tôi có thể nói theo rất nhiều cách khác nhau và ngôn ngữ không thể diễn đạt hết được. Vì vậy, tôi chỉ nói với các bạn một số điều mà tôi cho là quan trọng và có thể hiểu được, nhưng cũng không phải dễ hiểu, không phải vì nó quá cao siêu mà vì là nó không hề giống bất cứ thứ gì bạn đã từng gặp hay kinh nghiệm qua.
Sau đây là quan điểm của cá nhân tôi, dựa trên những gì tôi đã trải nghiệm qua. Nó có thể không đúng với những gì bạn đã trải nghiệm được, nhưng hy vọng là sẽ giúp được cho những ai đang trăn trở về ý nghĩa cuộc đời, đang trăn trở về chính mình.
Với câu hỏi “Ta là ai?” bạn đừng nghĩ chỉ đơn giản trả lời rằng “Đây là tôi chứ đâu”, nếu vậy đâu cần đến các triết gia và tôn giáo. Nếu bạn đủ tinh tế để quan sát thì sẽ thấy rằng “Đây là tôi” thật sự không ổn lắm. Lúc đó bạn sẽ tiếp tục hoài nghi, nếu đây không phải tôi thì tôi ở đâu. Hãy giữ sự hoài nghi đó và tự mình nổ lực tìm câu trả lời, khi nhân duyên đủ thì bạn sẽ nhận được đáp án. Tuy nhiên, ở đời không phải ai cũng trăn trở đi tìm tôi là ai, không phải ai cũng trăn trở về ý nghĩa cuộc đời mà thường họ sẽ sống giống như đa số mọi người. Nghĩa là, thấy người ta đi học thì cũng đi học, tìm việc, cưới vợ (chồng), sinh con, nuôi dạy con thì họ cũng làm y vậy mà không chút hoài nghi gì, rồi đến khi già, bệnh, chết ta họ cũng cho là bình thường.
Để nói về con người thật sự của bạn, tôi xin mượn đôi lời của Lục tổ Huệ Năng khi ngài thốt lên lúc đại ngộ, ngài nói về 5 đặc tính của con người thật của bạn:
“Đâu ngờ tự tánh vốn tự thanh tịnh,
Đâu ngờ tự tánh vốn không sinh không diệt,
Đâu ngờ tự tánh vốn tự đầy đủ,
Đâu ngờ tự tánh vốn không dao động,
Đâu ngờ tự tánh hay sanh muôn pháp.”
(theo Pháp Bảo Đàn Kinh)
Nếu bạn cảm thấy khó hiểu thì tạm có thể nương theo một tôn giáo nào đó. Bạn có thể tin rằng bạn là con của Thượng Đế, con của Phật (Phật tử), là được sinh ra bởi Đại Ngã (Brahma), là ánh sáng vô lượng… nhưng bạn đừng để sa vào sự suy tư và ngôn ngữ, bạn sẽ rất dễ đi vào con đường mê tín.
Nếu bạn thừa nhận những điều trên như một tiên đề (giống như tiên đề nổi tiếng Ơclit trong hình học) thì những điều sau đây sẽ trở nên dễ hiểu hơn, nó giống như những hệ quả tất yếu được suy ra từ tiên đề. Đây là những điều tôi muốn nói với bạn và cũng là nói với chính tôi.
Thất nhất, cái chết là chỉ ảo tưởng của trí năng. Thật sự bạn chưa từng được sinh ra và sẽ không bao giờ chết đi. Cái chết mà bạn thấy đó, nó thật sự diễn ra như ngọn nén đang cháy, nhìn ngọn lửa có vẻ liên tục nhưng nó chết đi và được sinh ra liên tục, cái chết xảy ra ngay khi bạn đang còn sống.
Khi bạn “chết” chỉ là sự chấm dứt của một “giấc mơ” và bạn sẽ tiếp tục một giấc mơ khác, điều này được gọi là trôi lăn trong sinh tử luân hồi. Nó chỉ là một giấc mơ thôi, khi bạn tỉnh giấc tất cả những rắc rối, đau khổ trong giấc mơ đó sẽ tự nhiên biết mất. Khi bạn biết được bạn là ai thì bạn sẽ không còn sợ hãi trước cái chết.
Thứ hai, bạn không phải là cái tôi là ở đây. Có thể bạn thấy rất rõ ràng bạn là thân xác và tâm trí này, nhưng không phải vậy. Đó là sự chấp ngã, là một loại ảo tưởng của trí năng, là căn bệnh chung của nhân loại.
Khi bạn nói “Đây là thân thể của tôi”, “Đây là suy nghĩ của tôi”, “Cái này là của tôi”…. hay khi bạn phán xét người khác là bạn đang chấp vào một cái Tôi giả tạo, cái Tôi đó không phải là bạn, bạn hãy thử tìm cái Tôi đó là ai xem sao. Đó chính là sự chấp Ngã, một loại ảo tưởng cực kì kiên cố, bạn khó có thể dứt trừ được nó nhưng có thể làm cho nó suy yếu đi, nhỏ lại. Cái ngã càng nhỏ lại thì không gian bên trong bạn càng rộng ra.
Thứ ba, thế giới vật chất mà bạn đang nhìn thấy chỉ là một thế giới ảo, là sự phóng chiếu từ ý thức tuyệt đối. Bạn nhìn thấy cái bàn, cây cối, nhà cửa, mặt trời, các hành tinh, các ngôi sao… có vẻ như chúng độc lập với bạn và là vật chất riêng biệt. Nhưng tất cả chúng chỉ là hình ảnh trong nhận thức của bạn mà thôi. Điều này thật khó giải thích.
Thế giới bên ngoài chính là sự phóng chiếu của thế giới bên trong, chúng tuy hai mà một. Nếu hiểu được chính mình thì cũng sẽ hiểu được vũ trụ bên ngoài.
Nếu nói theo khoa học thì vũ trụ này là thông tin, là một toàn ảnh khổng lồ (holographic universe). Nếu bạn hiểu được thí nghiệm hai khe hở (Double slit experiment) thì sẽ hiểu được lý thuyết lượng tử (Quantum Leap), điều này sẽ giúp bạn dễ hiểu về thế giới vật chất hơn. Hoặc nếu bạn có hiểu biết về tâm lý học hiện đại như phân t7âm học, tâm lý học chiều sâu thì cũng sẽ giúp bạn dễ hiểu hơn những gì được trình bày ở bài viết này.
Thứ tư, tất cả những gì có hình tướng và có thể suy tư được thì đều không phải là con người thật của bạn. Bạn đừng quá tin vào những gì bạn nhìn thấy và suy nghĩ. Phật, Chúa hay Thượng Đế mà bạn nghĩ đến chỉ là những suy tư và tưởng tượng trong đầu bạn mà thôi. Khi bạn hiểu được chính bạn rồi thì bạn sẽ hiểu được Phật, Chúa. Thượng đế không phải ở bên ngoài mà là bên trong bạn, và bạn cũng đang ở trong Thượng Đế.
Vũ trụ này hay những cõi thiên đường, địa ngục, Tây phương cực lạc… đều là những cõi ảo. Chúng cũng giống như vũ trụ này, nhìn có vẻ thật nhưng không phải là thật. Đau khổ hay hạnh phúc đều là ảo tưởng của trí năng. Tôn giáo là thuốc giả trị bệnh giả cho con người.
Nếu bạn được dạy thuyết tiến hoá của Darwin hay bất cứ lý thuyết nào thì bạn đừng vội tin ngay, mặc dù nó có vẻ rất logic và khoa học nhưng cũng chỉ là những suy tư trong bạn, bạn có thể hiểu được và nắm bắt được, nó không phải thật. Bạn không phải tiến hoa từ vượn người, bạn là chính bạn, là cái con người không sinh không diệt kia. Khi bạn tin một điều gì là chân lý bạn sẽ đánh mất chân lý.
Thứ năm, hãy giải thoát chính bạn khỏi những suy tưởng miên man. Con người thời nay lúc nào cũng bận rộn, họ bận học tập, làm việc, kiếm tiền, suy nghĩ về quá khứ và tương lai… và khi rảnh rỗi một chút thì họ liền giải trí bằng cách lướt web, chơi game trên điện thoại, facebook, zalo… Con người không chịu đối diện với chính mình mà mãi chìm đắm trong dòng suy tưởng miên man, kết quả là họ thấy ngày càng xa lạ với chính mình.
Bạn hãy dành thời gian để ở một mình, bạn hãy cố gắng ở không và không suy tư gì, đây là việc khó làm (bạn có thể mượn đối tượng hơi thở để dễ dàng thực hành hơn) nhưng hãy đối diện với chính mình. Lúc đó, bạn sẽ thấy tâm trí bạn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, ý tưởng, cảm giác không kiểm soát được, chúng đến và đi. Hãy chịu khó quan sát chúng mà không nhận xét, phê phán gì cả. Quan sát chính nội tâm bạn như chúng đang là, dần dần bạn sẽ hiểu rõ chính bạn hơn. Bạn không phải là những suy tư kia mà là chủ thể nhận thức chúng, bạn chỉ là người quan sát. Con đường duy nhất để thoát ra ngoài chính là đi vào bên trong.
Điều cuối cùng và quan trọng nhất. Hãy buông bỏ mọi câu hỏi và chỉ giữ lại duy nhất “Ta là ai?” Bạn hãy nỗ lực đi tìm câu trả lời, nếu câu trả lời của bạn là thứ gì đó có hình tướng hoặc có thể suy tư được, nhận thức được thì đó là câu trả lời sai, bạn hãy quên đi và tiếp tục đi tìm “Ta là ai?”
Chúng ta biết rất nhiều về thế giới này và ngày càng vươn ra vũ trụ nhưng chúng ta không hiểu chính chúng ta. Thật ra, bất cứ ai dù có sản nghiệp đồ sộ đến đâu đi nữa mà vẫn chưa biết được chính mình, vẫn chưa nhận ra được niềm an lạc sâu thẳm trong tâm hồn thì người đó vẫn chỉ là một hành khất trong cuộc đời. Cuộc sống vật vờ như những chiếc lá nổi trôi, chịu sự lôi cuốn của dòng đời. Ngay cả khi họ đang sở hữu sự giàu có, danh tiếng và được xem là những người thành công nhất thì họ vẫn luôn đi tìm những mảnh vụn của những lạc thú nhất thời, sự thoả mãn của bản thân để muốn chứng minh cho mình một giá trị, một cảm giác khẳng định, ngay cả trong tình yêu nam nữ. Họ không hề biết rằng họ vốn đã và đang sở hữu một kho báu ở bên trong, con người thật của họ, với những đặc tính vốn tự đầy đủ, không sinh không diệt (xem lại bài kệ của Lục tổ Huệ Năng.) Vì không biết mình là ai nên con người sẽ mãi chìm đắm trong thế giới của hình tướng và suy tưởng miên man, họ luôn phóng chiếu ra bên ngoài và cầu tìm hạnh phúc bên ngoài, thứ hạnh phúc mà họ không bao giờ nắm bắt được và cuối cùng sẽ phải đối mặt với những khổ đau của cuộc đời. Chỉ khi nào bạn biết được con người thật của mình, hiểu được chính mình thì cuộc đời bạn mới trở nên thật sự ý nghĩa, mới có thể đạt được niềm vui của sự ung dung tự tại và niềm an lạc sâu thẳm.
Tác giả: Nguyễn Hữu Lâm