17.7 C
Da Lat
Thứ Sáu, 22 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 127

Sơn Tùng MTP và hành động đốt ảnh Chúa

11

Có người hỏi tôi nghĩ gì về những ý kiến trái chiều xung quanh MV mới của chàng ca sĩ trẻ tuổi Sơn Tùng MTP có tên Chạy ngay đi.

Tôi không phải là người sành sỏi trong lĩnh vực âm nhạc nên về mặt kỹ thuật chuyên môn tôi không muốn cầm đèn chạy trước ô tô. Xin dành lại sự đánh giá đó cho những người hiểu biết rõ. Ở đây tôi chỉ muốn trình bày quan điểm của mình về hành động đốt ảnh Chúa của Sơn Tùng trên hai phương diện tôn giáo và nghệ thuật.

Về tôn giáo.

Khi nói vấn đề này, trước tiên tôi nghĩ về những con chiên của Chúa.

Tôi muốn kể bạn nghe một câu chuyện.

Một thiền sư bước vào một ngôi chùa rồi phun nước miếng vào tượng Phật và lúc người ta vấn thầy, thầy trả lời: Xin vui lòng chỉ chỗ cho tôi để khạc nhổ, xin chỉ chỗ nào mà không có Phật đấy.

Bức ảnh Thánh bị Sơn Tùng đốt là bức họa nổi tiếng: Pietà  (Đức Mẹ Sầu Bi) của hoạ sĩ người Pháp William Adolphe Bouguereau. Đó là cảnh Mẹ Maria đau buồn khi ôm xác Đức Giêsu, Người đã chịu chết để cứu chuộc nhân loại. Nhiều ý kiến cho rằng hình ảnh các vũ công ăn mặc gợi cảm nhảy múa trước bức tranh, chi tiết Sơn Tùng châm lửa đốt bức tranh ở cuối MV là phản cảm, xúc phạm Công giáo, động chạm đến tôn giáo. Tôi có một điều thắc mắc rằng Chúa của bạn chỉ tồn tại mỗi trong bức tranh đó và đốt chúng đi thì Chúa cũng biến thành tàn tro?

Điều đầu tiên. Bạn xem Chúa như là một giá trị tối thượng. Xin thưa khi bạn đưa ra khẳng định Chúa là một giá trị tối thượng thì tức là bạn cũng đang đánh giá Chúa. Bạn có tư cách gì mà đánh giá Chúa, một người chưa giác ngộ như bạn lấy quyền gì mà đánh giá một người đã giác ngộ. Bạn có biết rằng đánh giá là một hành động phạm thượng. Đó là hành động nguyền rủa đáng sợ nhất vì đã hạ thấp Chúa.

Tôi không theo đạo nào cả, nhưng tôi tin rằng cái tinh túy của một đạo là khi người ta đạt tới cái trung tâm điểm của đạo đó. Chúa đạt đến cái trung tâm điểm ấy là bởi Chúa bước đi trên con đường của riêng mình. Chúa đạt đến chân lý bằng những kinh nghiệm bản thân. Có thể Chúa cũng yêu quý và quan tâm bạn. Nhưng điều mà Chúa quan tâm là việc bạn trở thành con người như thế nào hay Chúa chỉ quan tâm đến việc bạn có tôn trọng Chúa? Nếu bạn muốn trung thành với Chúa thì nhiều khi bạn phải lìa xa Chúa, bởi vì không ai có thể dạy dỗ ai cả, mỗi người phải tự dạy lấy chính mình, chân lý là chân lý riêng của từng người đi qua bao nhiêu hỏa ngục mới tìm ra. Bạn muốn bước theo bước Chúa để trở thành một Chúa thứ hai?

Điều thứ hai. Bạn tôn sùng thờ phụng bức tranh như là thiêng liêng quý báu thì bất cứ người nào chống lại sự thiêng liêng quý báu đó của bạn cũng phải là phá hoại, là xúc phạm? Tại sao bạn lại nghĩ rằng khi người ta đốt ảnh Chúa là người ta đang nhạo báng Chúa? Bạn nghĩ rằng không phải khẳng định thì là phủ định, bạn cho rằng chống lại giá trị thì phải là những điều vô giá trị? Chúa của bạn có rao giảng để dạy bạn trở thành một kẻ hạ nhân?

Chúa có dạy kẻ nào mang ảnh ta ra đốt thì kẻ đó đang nhạo báng ta? Chúa có muốn bạn tạc tượng hay vẽ chân dung mình? Chúa cho phép bạn gói ghém tất cả giá trị nhân cách của mình trong một bức hình? Vâng, tôi nghĩ Chúa chẳng bao giờ quan tâm đến điều đó. Chỉ có bạn tự ý định sẵn những phạm trù rồi tự ý xác nhận. Viện dẫn mê tín vào những bảng giá trị tự đặt ra rồi lấy nó làm tiêu chuẩn cho mọi hành động, xem nó như là chân lý bất di bất dịch.

Và điều thứ ba. Giả dụ, tôi chỉ nói là giả dụ hành động ấy thực sự là một hành động nhạo báng và xúc phạm. Tôi đọc được trong một bài báo người ta bảo rằng. Trong cuộc Thương Khó Đức Giêsu đã chịu tất cả đau khổ mà người đời gây ra cho Ngài. Chính Ngài cũng đã bị đóng đinh vào Thập giá, nhưng vẫn thưa với Chúa Cha:

“Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.” (Lc 23,34)

Tôi nghĩ Chúa dù có không hài lòng vì người ta đốt ảnh mình thì vẫn sẽ rộng lượng tha thứ. Ông ấy còn van lạy để người khác tha thứ thì thử hỏi sao Chúa giữ sự ích kỷ đó trong mình. Mà Chúa không quan tâm thì việc gì bạn phải quan trọng hóa? Bạn cứ khăng khăng muốn buộc tội và chỉ trích chẳng phải là bạn đang làm trái ý của Chúa?

KoE
Sponsored

Sau đó, tôi nghĩ về những người chẳng liên quan gì đến Chúa của các bạn. Tôi nghĩ về Sơn Tùng. Cậu ta chỉ là một người làm nghệ thuật.

Theo suy nghĩ của tôi. Nghệ thuật phải là biểu tượng của cuộc sống chứ không phải chúng ta mang cuộc sống vào rồi tạo ra nghệ thuật. Nghệ thuật thì không có giới hạn, đạo đức, tâm linh, tôn giáo, chính trị… nghệ thuật phải vượt qua hết, đã là nghệ thuật thì phải phá tung giới hạn ấy.

Khi bạn nói về nghệ thuật, tức là không có gì để nói cả. Nghệ thuật không phải là thứ bạn có thể chọn lựa ngôn từ để nói ra. Một người làm ra sự sáng tạo là người bỏ rơi tất cả mọi quy luật vì nếu anh ta cố gắng mang vác thứ cồng kềnh ấy trên vai, anh ta chắc chắn sẽ là người bị bỏ rơi lại trên đường. Một người làm sáng tạo không bao giờ để ý đến luật lệ vì những luật lệ đó chỉ là cái mà các con chiên tạo ra để che chở và bảo vệ họ. Đã gọi là sáng tạo tức là thích gì tạo ra cái đó. Đã đến lúc tôn giáo, chính trị, xã hội… trả lại cho nghệ thuật vị thế ban đầu của nó. Hãy để nghệ thuật được sinh ra, được sống và chết đi tự do. Trái tim kẻ tạo ra đập nhịp nhàng trong tác phẩm của họ. Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Đó là cách duy nhất để tác phẩm đó được thở.

Và sau cùng. Tôi muốn nói rằng tôi không phải là một kẻ giỏi lý luận. Tôi cũng không mang lí trí của mình ra để phân tích một vấn đề cao siêu như tôn giáo. Tôi không thuộc một tôn giáo nào và nếu có thì tôn giáo của tôi là  Tự do. Nếu “Công giáo” của các bạn cho phép bạn lên tiếng chỉ trích thì Tự do cũng cho phép tôi lên tiếng trình bày quan điểm của riêng tôi. Nhưng thực ra tôi chỉ là một con người, tôi có đầy đủ giác quan , tôi có quyền chạm đến thế giới bằng tất cả các giác quan đó. Và lúc này, tôi chỉ muốn nói ra cảm giác rất chủ quan của tôi.

Tác giả: Ni Chi
https://www.facebook.com/Triet.Hoc.Duong.Pho/posts/2110938005587319

[BTD2018] Không nên thử dù chỉ nửa lần

12

Giật tít cho vui vậy thôi chứ với bản tính tò mò thì mấy ai tránh khỏi. Phải thử ương bướng, chơi, yêu, làm và thử cả những sai lầm để còn biết nếu có sai thì sai ở chỗ nào. Thằng Bản bạn thân từ thuở thiếu thời của tôi đã thử kha khá những thứ này nhưng cũng chẳng rõ nó có thực sự phân minh được đen hay trắng chưa nữa.

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình lúc nào cũng khăng khăng là gia giáo, việc học lúc nào cũng được đặt lên trên hết. Dù mang trong mình cái tính ngang ngạnh của thằng con trai kế út trong nhà, Bản vẫn cố gắng ngoan ngoãn nghe theo những áp đặt, sắp xếp. Thế nhưng thật ra nó luôn có đủ mọi cách để đeo đuổi những ngông cuồng bồng bột. Bắt đầu từ những bữa bỏ học Streamline ở trung tâm để đi chơi, không biết có gì vui không mà được vài bữa lại có một ông trạc ngoại tứ tuần trong lớp đồng hành với nó bỏ học đi cà kê, bida. Cứ đúng 9:20 là hai ông cháu lại đèo nhau về để nó bình tĩnh bước ra cổng trung tâm báo cáo với ba nó như thể nó vừa kết thúc lớp học tiếng Anh mệt mỏi sau những giờ học ở trường chính quy. Tôi nghĩ nó may mắn vì được một thời gian ba nó lại bắt nó về học một thầy giáo đã dạy anh chị nó. Những trò tiêu khiển lại chuyển hết lên trường trung học, từ trốn tiết, tụ tập dưới căn-tin hút hít, đánh bài… Dịp gần tết năm đó, thầy tổng phụ trách hốt trọn ổ bạc đó và nói sẽ mời phụ huynh từng đứa lên làm việc. Chiều đó nó chẳng thiết về nhà nữa mà ngồi vắt vẻo trên cây mận nhà thằng bạn nó miệng lẩm bẩm: “Không bị mời phụ huynh thì tao thề không bao giờ đánh bài nữa.” Dù thầy chẳng làm việc với phụ huynh nào cả nhưng sau này tôi vẫn thấy Bản đánh bài phành phạch, cũng may đó cũng chỉ là những lần giải trí hoặc lúc nó thể hiện với ai đó thôi chứ tôi biết nó không có ý nghĩ sát phạt trong đầu đâu.

Tôi thấy cuộc đời đi học của nó thật chẳng giống ai! Quãng thời gian trung học phổ thông của nó bình lặng hơn vì nó học trường cách nhà chỉ vài bước chân. Xóm nó đông thanh niên mà đa phần là thích bài bạc, lô đề, đá gà và một số ít nghiện ngập nhưng nó chẳng muốn nhờ vả hay giao du với ai nhiều, đi học cũng chẳng còn sinh sự kiếm chuyện với ai nữa vì lên lớp cho có mặt, tiết nào chán quá lại ngủ hoặc đọc truyện. Thầy cô sơ hở là lại rủ bạn xuống căn-tin, đi đánh Dota, đá banh… Nó thích đá banh từ hồi nhỏ xíu nên câu lạc bộ Đồng Nai tuyển sinh là có bạn rủ khăn gói đi ứng tuyển liền nhưng không thể theo đuổi được. Bốn đứa đi thi nhưng chỉ có một đứa được lên tuyển, còn lại quay về với mái trường cũ thân yêu. Nếu lúc đó nó có thể dứt khoát tự lập được thì cuộc đời nó đã khác nhiều rồi, chí ít là nó có thể vừa phụ giúp gia đình vừa tham gia những giải phong trào với tư cách cầu thủ sau khi ngưng chơi chuyên nghiệp giống như thằng bạn cùng lớp. Hoặc vừa kinh doanh đồ thể thao vừa học huấn luyện viên như đứa bạn trạc tuổi nó.

Đó là nếu thôi chứ nó đi đá banh rồi ai bầu bạn với ông anh họ nó nữa. Ổng không những chỉ cho nó biết Methamphetamine (ma túy đá) là gì mà còn dắt nó đi một đoạn đường dài trong những tháng năm đắm đuối. Nam thanh nữ tú từ Sài Gòn, Biên Hoà, Đà Nẵng, Hà Nội … ghé chơi là ổng tiếp bằng “lẩu khói” hết. Đa phần tàn tiệc là ngồi tâm sự hoặc đi đánh Dota hết để lại nó một mình với những dòng suy nghĩ miên man vì lúc đó nó không tha thiết gì mấy con tướng trong Dota nữa rồi. Nó bất chấp hết kể cả ba mẹ đang lo lắng như thế nào ở nhà mình sát vách bên cạnh, họ cứ đau đáu không biết phải tìm lại nó ở đâu. Nó chỉ dính vì cái chất người ta hay gọi là đá đó mang lại cho nó sự hưng phấn và tập trung cao độ.

Thời gian đó nó mà nghiên cứu chuyên cần thì chắc cũng được học bổng đi Czech rồi nhưng giờ chắc nó sẽ có biệt danh mới là “bộ xương di động”. Tôi thấy không có thứ gì phá huỷ sức khoẻ và nhan sắc đáng sợ như Methamphetamine, rồi cả tiền bạc nữa. Tôi nhớ như in buổi chiều không nắng không mưa, nghe tiếng la thất thanh, tôi mở cửa ra xem thì thấy hai hình sự mặc thường phục đang đưa ông anh họ của nó lên chiếc Airblade Thái. Sau này mới biết ổng đi trại tội chiếm đoạt tài sản vì lý do nhảm xịt là cầm cái điện thoại của con nhỏ nhà “gốc bự” nào đó. Nhiều lần tôi nói nó lên thăm ổng nhưng nó không chịu.

Lên sinh viên tôi thấy nó còn lang bạt nhiều hơn, nó bắt xe ra Đà Nẵng thăm ông Key cơ động bên rappervn trong khi đám bạn ở trường dầm mưa dãi nắng học quân sự. Ở chơi một tuần lễ thì thím Key rủ thêm ông Tuấn nữa qua ăn “lẩu”, nghe vậy nó cuốn gói đi về không do dự. Tiền thì chẳng có xu nào mà nó lại quyết định lên ký túc xá của trường cách nhà của nó 7km để ở. Nó nhanh chóng hòa nhập lại với cộng đồng sinh viên ở trong phòng và trong lớp. Buồn cười nhất là thằng chủ nhóm Facebook của ngành Business English lại dành hẳn một status để chào đón ngày đầu tiên nó đến lớp. Đám bạn lại cứ được dịp thắc mắc sao đi học thì không thấy mà chẳng có trận banh nào nó vắng mặt. Chắc vì đơn thuần là nó thích đá banh thôi chứ không phải vì fan nữ hùng hậu đâu.

Đặc thù của ngành nó là nữ nhiều nhưng tôi thấy có 6 chị em “kết nghĩa” (chị cao nhất xong theo thứ tự đến em út)  là cổ động viên trung thành của đội. Chẳng biết ai xui ai khiến nó lại bén duyên với đúng cô kế út trong hội chị em. Lần này cũng là dính nhưng là dính nhau như sam từ nhà đến trường. Ba mẹ nói cỡ nào nói cũng đâu thể bằng những lời thủ thỉ nàng rót vào tai được. Nó về nhà và tinh thần cởi mở vui vẻ hơn. Sau giờ học, nó coi sân và cáp kèo cho một sân banh mini ở sau trường. Ông chủ sân là bộ đội về hưu có “gốc gác” nên sau này giao luôn cho nó và nàng quản lý mảng kinh doanh cờ bạc trá hình. Với những mánh lới, nó kiếm 500-1triệu chỉ bằng một nút bấm hoặc dễ hơn là cách ghi điểm cho những con bạc.

Tuy nhiên nó vẫn chỉ thích đá banh  chứ không còn đá đấm thứ gì khác. Không dính đá thì lại dính đến gia đình, mà trong đó còn liên quan tới cả tôn giáo và chính trị nữa. Chuyện là nó đạo Thiên Chúa còn nàng thì đang chuẩn bị vào Đảng. Nó vẫn nghĩ ra cách lấy lòng mẹ nàng, anh họ và cả em nàng để khi ba nàng từ Hà Tĩnh trở về đón tết. Đó sẽ là dịp để mọi người cùng hiểu nhau hơn. Rốt cuộc, đại gia đình nàng cũng xuôi lòng theo đôi trẻ, chỉ có mẹ nàng vẫn hay hỏi nàng đại loại kiểu: “Răng mà hắn ít nói rứa?” Rồi đến gia đình nó gặp đủ thứ chuyện xoay quanh vấn đề lễ nghĩa và tiền bạc nữa nhưng đối với nó cũng chưa là gì cả.

Muốn biết mình ngu ngốc đến đâu chắc phải thử yêu một người thật lòng. Hai đứa yêu nhau mấy năm trời nhưng mỗi lần giận nhau không bao giờ quá được nửa ngày và cũng chưa bao giờ tôi thấy nó chủ động làm hòa trước. Hồi đó sinh viên ra trường có trào lưu vô Thế Giới Di Động làm, nàng cũng nói muốn vào làm chung với mấy chị em. Nó không còn cách nào ngoài trông ngóng nàng đi phỏng vấn và học việc trên đường Hoàng Hoa Thám trong khi chưa xác định được công việc mình sẽ ra sao. Sau đó hai đứa lại lục đục, rồi đùng một cái cắt đứt liên lạc. Tôi nhiều lúc tò mò lắm nhưng không sao tìm ra được nguyên do. Tôi hay nghe nó than “Đúng là chỉ có Châu Tinh Trì mới cờ bạc lấy tiền xây nhà được thôi” và mấy câu hình như của Bob Marley mà nó hay nghêu ngao “Don’t woman don’t cry.”

Thi tốt nghiệp xong, chưa nhận được bằng cấp nhưng nó cũng cũng có được một chân ở phòng kinh doanh toàn nữ của công ty Biti’s . Chạy giấy tờ xuất nhập khẩu hàng hoá nên nó thường chỉ tay hai ngón và rải tiền như lá mít ở các cảng Cát Lái, Tân Sơn Nhất, Cái Mép… Lay lắt 3 tháng trong cái tổ chim đó thì nó lại quyết định lang bang lên làm bảo vệ ở tòa nhà Indochine bên cạnh Dinh Độc Lập. Ở đó nó biết được nhiều hơn về cuộc sống của những doanh nhân “thành đạt”, những nhân viên lãnh sự quán. Cả lương lẫn phụ cấp không đủ để trang trải nên nó phải bấu víu vào những mối cho vay tiền lãi, những trò đỏ đen của cánh tài xế.

Cũng chỉ tầm 3 tháng đủ tiền trả nợ, nó quyết định bỏ luôn tháng lương cuối cùng và cả tiền thế chân ở công ty bảo vệ Visit để đầu quân dưới trướng Xe Đạp Nhật, một công ty ở Phú Nhuận do ông anh thủ môn trong đội giới thiệu. Cho đến bây giờ nó vẫn canh cánh trong lòng vì phải dứt áo ra đi mà không một lời từ biệt với sếp vì một món nợ mà thằng bạn bắt nó phải gánh. Sau khi cầm được cái chuôi là chiếc SH Mode, nó phải về Biên Hoà để gây sức ép cho chủ xe phải thanh toán nợ nần. Về đến nhà tôi thấy nó như vẫn muốn trở lại với người sếp đầy năng lực và tận tụy với công việc. Chị không dắt mũi nó theo kiểu truyền thông lèo lái nguồn thông tin tinh vi giống như những gã “dang hồ” nó gặp.

Dù phải kiêm luôn việc quản lý công ty kiểm toán nhưng chưa lần nào tôi thấy chị bỏ bê nhân viên từ miếng ăn chỗ ở cho đến những giải đá banh. Chị ưu ái nó đến nỗi chấp nhận nó vừa làm vừa theo học khoá nghề Điện tử công nghiệp của Úc tài trợ trong trường Nghề thành phố Hồ Chí Minh.  Nó như nhẹ lòng hơn khi đã về cùng với thằng bạn làm mới và kinh doanh quán hải sản nhưng chị vẫn gọi nó lên tham gia một giải đá banh ở Tân Bình. Quán ăn không phát triển được vì cả chủ cũ không hợp ý làm ăn.

Nó đã có cơ hội “đổi đời” khi thằng bạn nối khố có cùng chí hướng tìm hiểu crypto. Chưa học bò đã lo chạy, thay vì kiếm vốn để đầu tư những coin truyền thống, nó lại muốn ăn xổi ở những đợt ICO của lending coin như Hextra, Homeblock… Một mình chưa đủ tiền, nó kêu gọi thêm mấy người nữa cùng bước lên thuyền với những gói lending 10k$ và canh qua dịp tết này rút ra khi tài sản đã nhân lên nhiều lần. Rất nhiều người muốn mua lại với giá cao hơn gấp 5 lần giá trị số token trong những đợt ICO nhưng cả hội nhất quyết chỉ bán 500 HBC với giá gần 40 triệu để lấy tiền đó tái đầu tư. Tính tới tính lui cũng không qua được những cái đầu đầy sạn của ông trùm đa cấp Bitconect.

Những ngày giữa tháng 1, khi nghe tin lending coin lớn nhất chuẩn bị tuyên bố ngưng giao dịch, thằng thuyền trưởng vẫn nện vào đầu thuyền viên câu nói bất hủ của Ponzi: “Hãy tham lam khi người khác sợ hãi.” Gom hết số tiền để thu lại Homeblock giá rẻ mạt với hi vọng có ngày coin này hồi sinh để gỡ gạc nhưng đến nay, tất cả số token đó chỉ đáng giá con mực và thùng bia. Nó cứ hối hận mãi vì không thể đưa con thuyền về đất liền được nữa.

Dù bạn bè chẳng còn mấy ai quan tâm nữa, từ đôi bàn tay trắng nó lại gầy lên một đống nợ nữa nhưng đổi lại là khi làm nó biết được Nah giống như John McAfee của Việt Nam với dự án Vietrap2018 rất thú vị, anh Huy Nguyễn cũng tìm hiểu về crypto rất nghiêm túc và thực hành no PMO. Nó từng có suy nghĩ ông Huy này nói quá về tác dụng của phương pháp này để âm thầm luyện Hấp Tinh Đại Pháp hòng độc bá võ lâm. Tôi nhớ về những lần bắt chước mấy dân chơi Latinh làm vài nháy trước khi đá banh. Lối chơi của nó có thăng hoa thật nhưng chỉ được thời gian ngắn là hai đầu gối nó đau nhức dữ dội. Cũng may là dù không thực hiện lời thề Brahmachari nhưng nó cũng biết cơ thể mình không chịu nổi quá nhiều áp lực như vậy. Hai người này là động lực lớn để nó tiếp tục đứng lên tại nơi nó từng gãy.

Nó nhận ra rằng những đồng tiền chân chính có giá trị như thế nào. Tôi thường nghe câu: “Thương trường là chiến trường” nhưng hiện tại mới chỉ ở cái xưởng bé con con nó đã gặp ông Chiến chỉ lầm lũi lo những công việc kinh doanh riêng. Còn ông Trường – chồng của chủ cũ quán ăn trước đang làm chung với nó thì lại đưa nó lên quỳ lạy nó hơn chục lần mỗi ngày vì nó không thể tập trung để tăng năng suất công việc. Quá nhiều thứ khiến nó phân tâm. Tôi thấy nó cần trấn tĩnh để tìm lại ước mơ mà mỗi người nên có, để khám phá lại chính bản thân nó. Tôi mong rằng nó có tìm lại được sự hưng phấn ngày nào mà không cần đến chất kích thích kể cả cafe, thuốc lá. Có lẽ nó cũng cần tránh không trở thành nô lệ của bao tử, nhất là các chế phẩm độc hại mà mọi người vẫn vô tư ních vào bụng.

Tác giả: MarTin

*Featured Image: Phim Breaking Bad

[BDT2018] Xin đừng làm mẹ khóc

3

Mẹ… mẹ… mẹ ơi! Mẹ đâu rồi! Tiếng khóc thảng thốt của một em bé phá tan bầu không khí yên tĩnh của chuyến xe đêm, khi các hành khách đang ngon giấc sau một ngày tất bật. Một vài người nằm gần đó dỗ bé: “Nín đi con! Mẹ con đang ở đằng kia mà!” Thì ra, mẹ của bé đi lên phía bác tài để lấy nước uống và khăn lau cho bé. Bé vẫn khóc nức nở: Mẹ… mẹ… mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?

Chỉ là tiếng khóc của một trẻ thơ thôi mà sao hôm nay tôi bỗng thấy bồi hồi, thổn thức, lòng trào dâng những ký ức về mẹ. Mẹ… mẹ… là tiếng gọi ngọt ngào khi con người biết nói. Mẹ… mẹ… là tiếng kêu tha thiết cuối cùng trước lúc con người “ra đi.” Bởi vì, suốt cuộc đời mẹ luôn hy sinh vì con cái. Thử hỏi trên cuộc đời này còn có mối tình nào thiêng liêng, vĩ đại hơn tình mẹ? Vì thế, nhân loại đã sáng tác ra vô vàn câu ca dao, tục ngữ, những áng thi văn, nhạc, hoạ… bất hủ ca ngợi tình mẹ:

“Nuôi con chẳng quản chi thân,
Chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo con lăn.”

Hay:

“Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghình khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con thi trường học, mẹ thi trường đời.”

Thế nhưng làm sao có thể diễn tả hết được tình mẹ bao la? “Mối tình ấy chẳng thể diễn tả hết bằng lời và cũng chẳng đủ ngay cả bằng hành động. Nó chỉ có thể được thốt lên bằng sự thổn thức của con tim.” (Nguyễn Văn Yên, S.J. Những Điều Trường Lớp Không Thể Dạy, NXB Đông Phương, trang 46)

Tôi là người hạnh phúc nhất đời vì được luôn sống trong tình yêu thương của mẹ. Tôi rất hãnh diện và cảm phục mẹ, bởi mẹ là người phụ nữ tuyệt vời. Mẹ rất mực yêu chồng, thương con. Mẹ chung thuỷ, dịu hiền, khéo léo giữ cho gia đình tôi luôn đầm ấm, yên vui. Suốt cuộc đời, mẹ tần tảo hy sinh sức khoẻ, thời giờ và cả nhan sắc nữa để nuôi dạy tám anh chị em chúng tôi khôn lớn lên người. Có lẽ hiểu được tình thương vô bờ với biết bao nhiêu nỗi nhọc nhằn mồ hôi nước mắt của mẹ, mà các anh chị tôi đều rất ngoan thảo, chuyên cần học tập và đã có cuộc sống ổn định. Từ khi các anh chị ra ở riêng dường như bao yêu thương mẹ dồn cả cho tôi: Thằng út của mẹ!

Nhưng than ôi! Mẹ càng thương tôi bao nhiêu thì tôi lại càng tỏ ra ương bướng, ngạo ngược bấy nhiêu. Cuộc sống ăn chơi trác tán của tôi đã làm cho mẹ phải chịu nhiều ưu phiền, nhục nhã. Từ khi bước chân vào trường đại học, xa mẹ, tôi cũng xa dần tình mẹ. Tôi a dua với đám bạn bè chơi bời lêu lổng, xao lãng việc học hành. Mẹ rất lo lắng, chẳng ngày nào mẹ không điện thoại hỏi tôi về cái ăn cái mặc, chuyện học hành thi cử… mẹ khuyên nhủ, động viên và nhắc nhở tôi về cách sống ở đời. Tôi nghe cho qua. Nhiều lần tôi nói với mẹ:

“Mẹ an tâm đi. Con ổn!”

Tôi đã tự dối lòng mình và nói dối mẹ. Kỳ thực, chỉ trong một thời gian ngắn thân xác tôi đã ra tiều tuỵ sau những lần nhậu nhẹt, chơi bời thâu đêm với bạn bè. Lực học của tôi đã sa sút thảm hại. Tôi không thể hoàn thành được các tín chỉ của trường. Tôi không còn làm chủ được cuộc sống của mình nữa. Nhưng tôi không dám trỗi dậy làm lại cuôc đời. Tôi sống vất vưởng như bèo dạt mây trôi giữa dòng đời.

Chuông điện thoại reo. Giọng của mẹ:

“Út…Út con có…”

Tôi miễn cưỡng nghe mẹ nói, vì biết trước rằng lần nào mẹ cũng chỉ lặp đi lặp lại bấy nhiêu câu: Hỏi thăm, động viên, nhắn nhủ, đôi khi còn trách móc nữa.

“Út à, mẹ nghe người ta nói con không được khoẻ và lại còn bỏ bê việc học hành có phải không con?”

Như bị sát muối vào vết thương, tôi giận điên lên, quát lớn:

“Mẹ. Mẹ im đi. Mẹ ở quê thì biết cái gì chứ. Mẹ để con yên. Con lớn rồi. Mẹ khỏi lo.”

Tôi hậm hực cúp máy đang khi mẹ gọi với lại:

“Út… Út…Con…”

Chẳng phải vì tôi ghét mẹ đâu, hay mẹ đã làm điều gì sai trái. Thú thực, trong lòng tôi cũng có chút hối tiếc khi đã nói năng vô lễ với mẹ. Bởi vì, mẹ luôn yêu thương tôi. Tôi biết rõ điều đó chứ. Mẹ luôn quan tâm lo lắng chăm sóc cho tôi. Tôi cảm nhận rõ lắm chứ. Mẹ làm lụng vất vả, “thắt lưng buộc bụng”, chắt chiu từng đồng hàng tháng vẫn gửi lên cho tôi ăn học với mong ước tôi sẽ có một tương lai tươi sáng. Thế mà, có bao giờ tôi biết mở miệng cám ơn mẹ. Tôi chưa hề một lần đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ. Đã vậy, bây giờ tôi lại tỏ thái độ “đoạn tuyệt” với mẹ. Phải chăng vì tôi đã quá tự cao, tự ái, mù quáng đua đòi theo bạn bè xấu, tưởng mình đã biết hết mọi sự, “đã lớn”, nên chẳng cần mẹ? Đã hai tuần nay, tôi sống trong sự yên ổn giả tạo. Bởi vì mẹ không còn gọi điện thoại nhắc nhở gì nữa… có lẽ mẹ đã để tôi yên hay mẹ tôn trọng sự tự do của tôi?

Reng… reng…. điện thoại reo. Mẹ lại gọi. Tôi lưỡng lự:

“Con nghe…”

Nhưng lần này không phải giọng nói quen thuộc của mẹ, mà là giọng chị tôi hốt hoảng:

“Út. Mẹ ốm nặng. Em về ngay đi!”

Tôi bàng hoàng chết lặng người. Sao chỉ mới có hai tuần mà mẹ đã ốm nặng đến thế? Bỗng nhiên, những ký ức về mẹ như một cuốn phim tự động chiếu lại từng lời nói, hành động của mẹ và tôi sao mà trái ngược nhau quá. Mẹ quan tâm săn sóc cho tôi. Còn tôi thì vô ơn bất hiếu với mẹ.

Tôi vội bắt xe về quê mong gặp được mẹ. Máy truyền hình trên xe văng vẳng giọng hát tha thiết truyền cảm của ca sỹ Hiền Thục: “Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông, bao ngày mẹ mong con…” nước mắt tôi rưng rưng theo lời hát. Ruột gan tôi se thắt lại, miệng lắp bắp liên hồi: “Mẹ… Mẹ…” Tôi đi thẳng đến bệnh viện, chạy ào đến bên mẹ. Mẹ nằm im trên giường, không nói, đôi mắt người ứa lệ. Tôi oà khóc nghẹn ngào:

“Mẹ…Mẹ…Con sai rồi. Mẹ tha lỗi cho con!”

Mắt mẹ lệ nhoà, mẹ kéo ghì tôi vào lòng, miệng muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng, người gật đầu, ánh mắt và khuôn mặt toát lên một vẻ dịu hiền, một niềm an vui. Tôi ôm chặt lấy mẹ, với đôi mắt đẫm lệ:

“Con cám ơn mẹ! Con yêu mẹ nhiều! Mẹ đừng bỏ con!”

Tôi cảm nhận được niềm bình an tuyệt diệu đang lan toả khắp cơ thể. Tôi cứ ôm chặt lấy mẹ như không để tuột mất, lòng thầm cảm tạ Thượng Đế đã cho tôi còn cơ hội được gặp mẹ, còn kịp nói lời xin lỗi và cám ơn người mẹ đã cho tôi được hiện hữu và luôn yêu thương tôi trên cuộc đời này.

Những ngày sau đó tôi ở lại bên mẹ tận tâm phụng dưỡng mẹ như thể đền bù những tổn thương tôi đã gây ra cho người. Mẹ thấu hiểu lòng chân thành của tôi, nên người rất thanh thản và bình an, chỉ trong một thời gian ngắn bệnh của mẹ đã thuyên giảm và khỏi hẳn. Tôi chào tạm biệt mẹ, trở lại môi trường đại học với một niềm vui dạt dào. Tôi được biến đổi thành con người mới hoàn toàn trong cách nghĩ và cách sống tích cực. Dù sống xa mẹ nhưng lòng tôi luôn hướng về mẹ. Tôi thường xuyên chủ động điện thoại thăm mẹ, tâm sự những niềm vui nỗi buồn cùng mẹ và luôn nhận lại từ mẹ những lời an ủi, những chỉ dẫn tuyệt vời. Những kỳ nghỉ lễ, tết… tôi hào hứng được về quê thăm mẹ, cái cảm giác ấy thật hạnh phúc vô bờ.

Nhìn lại chặng đường sai lầm nghiêm trọng đã trải qua, tôi kinh hoàng nhận ra mình là kẻ sống ảo, dại khờ, ích kỷ chỉ biết ăn chơi hưởng thụ vật chất trước mắt mà không biết lo nghĩ đến tương lai. Con người sống đâu chỉ nhờ vật chất, có những thứ thiêng liêng mà vật chất chẳng thể mua được: Nếu mẹ mất rồi biết tìm ở đâu? Kinh nghiệm đau đớn này giúp tôi khiêm tốn nhìn nhận những giới hạn nơi bản thân để nỗ lực học hỏi, rèn luyện nên người tốt hơn. Mặt khác, giá như tôi biết khôn ngoan lắng nghe lời mẹ “chọn bạn mà chơi” thì chắc hẳn đã không có những điều đáng tiếc xảy ra.

Tuy nhiên, những sai lầm trong quá khứ không trở nên vô ích, nó là bài học quý giá giúp cho tôi tỉnh ngộ để cảm nhận tình mẹ ngọt ngào, sâu sắc biết bao, nó giúp tôi biết trân quý những giá trị thiêng liêng trong cuộc đời này. Tôi nghiệm ra: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ.” Mẹ là nguồn an ủi, nguồn sức sống, là nơi nương náu, là chỗ dựa an toàn cho những đứa con dù lúc thành công hay khi thất bại trên đường đời. Cho dù trên cuộc đời này không ai muốn yêu thương ta, mọi người đều kinh tởm, xa tránh ta thì vẫn còn đó TÌNH MẸ luôn dang rộng vòng tay sẵn sàng tha thứ yêu thương ta trọn đời, đúng như nhà thơ Chế Lan Viên đã cảm nhận:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ.
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.”

Vì thế, bạn và tôi, chúng ta hãy luôn là những đứa con hiếu thảo với mẹ, để mẹ có thật nhiều niềm vui trong cuộc đời này sau khi đã suốt một đời hy sinh cho ta, để sau này ta không có gì phải hối tiếc vì đã sống bất hiếu với mẹ, để sau này những đứa con của ta lại biết sống hiếu thảo với ta. Vì: “Sóng trước đổ đâu, sóng sau đổ đấy.”

“Nếu mình hiếu với mẹ cha,
Chắc con cũng hiếu với ta khác gì?
Nếu mình ăn ở vô nghì,
Đừng mong con hiếu làm gì uổng công.”

Mong rằng:

“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.”
(Khuyết danh)

Tác giả: M.Lasan Vỹ

*Featured Image: rawpixel 

 

Lòng tốt là gì?

0

Tôi bước vào quán cà phê, chọn một chỗ thích hợp ngồi xuống. Một đám đông nhốn nháo bốn năm người lần lượt bước vào ngồi kế bên cạnh tôi. Họ khuấy động không gian yên lặng bằng sự cười nói đùa cợt huyên náo. Năm phút sau, một người đàn bà trung niên ăn mặc rách rưới bước vào. Cô ta đến trước mặt tôi ngả mũ chào thưa nhưng được tôi đáp lại bằng cái lắc đầu. Đến lượt đám đông vừa nãy, một gã thanh niên mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao rút chiếc ví trong túi ra và bố thí vào chiếc mũ đó một tờ mười nghìn đồng cùng cái cười hếch miệng và lời xua đuổi: “Thôi đi đi.” Đám đông đi cùng sau những cái nhìn khó chịu vì sự làm phiền giờ đây đã trở nên hài lòng hơn khi không còn ai làm gián đoạn cuộc vui. Tại sao tôi lại dùng từ “bố thí”, bởi đó là từ ngữ thích hợp nhất để ca tụng những tấm lòng đạo đức giả hợp mốt thời trang thịnh hành hiện nay của xã hội. Ai ai cũng muốn khoác lên mình chiếc áo thời trang sành điệu được tạo ra từ thứ vật liệu dơ bẩn và giả tạo.

Các bạn nghĩ rằng các bạn yêu thương người khác? Liệu các bạn có hiểu biết gì về tình yêu thương. Các bạn bước qua những kẻ ăn mày ngồi lê lết bên vỉa hè, bố thí cho họ vài ba nghìn và gọi đó là sự hoàn thành bổn phận về lòng tốt và sự yêu thương người khác? Các bạn nghĩ rằng những đồng tiền của mình vừa ban phát cho họ là quý giá trong khi đối với bạn nó vẫn chỉ nằm nguyên vẹn trong cụm từ ‘’mấy đồng bạc lẻ’’. Cái quý giá mà bạn cho đi phải là cái quý giá nhất bạn có chứ không phải là cái dư thừa của bạn. Chỉ khi nào các bạn vứt đi cái lòng tốt nhỏ mọn của mình thì khi đó cái tâm hồn của các bạn mới hòa chung được cái tâm hồn của nhân loại. Bạn làm sao có thể yêu thương người khác khi vẫn giữ khăng khăng tình yêu ấy cho cái tôi nhỏ mọn.

Các bạn biết không, thật kỳ cục về cái ý nghĩ của chúng ta về lòng tốt. Tôi thấy nó chẳng khác gì một hình ảnh mơ hồ và rất lung linh. Mọi người ca ngợi nó như một thứ gì đó trang nghiêm, to lớn và quan trọng. Nhưng trên thực tế, tất cả những gì mà tôi biết hàng ngày. Người ta mang những đồng tiền đi khuyên góp từ thiện, đóng góp tổ chức này hoạt động kia, mang phân phát bao nhiêu tiền bạc cho những kẻ xa lạ trong khi  anh chị em họ phải sống trong cảnh bần cùng. Họ giàu có đến nổi khước từ luôn những người thân thiết nghèo nàn vì sợ hãi sự  nhơ nhuốc không đáng để gọi tên trong gia phả. Họ sợ nghèo nàn sẽ làm tiêu hao đi sự trang nghiêm trong cái giàu có cao sang nên phải đi tìm kiếm một cái nghèo  xa lạ. Chẳng có cái quái gì ngoài sự vung tiền không ý thức của họ cho những kẻ ăn xin lê lết ngoài vỉa hè. Thực ra họ cũng có một chút lòng thương xót cho cái nghèo nàn và đau khổ và vẫn có lòng tốt trong tất cả lòng tốt tồi tệ nhất. Nhưng thực xúc động làm sao khi thấy một người vừa ban phát cái lòng tốt của mình cho cuộc sống người này nhưng lại thấy anh ta dùng sự ti tiện của mình để đấu tranh cướp giật dành lấy cuộc sống người khác. Ăn trộm của người này rồi đi chia sẻ bớt cho người kia như thể đó là cách họ tự làm giảm nhẹ tội và sự cắn rứt ăn năn của lương tâm.

Lại có những người đem lòng tốt của mình đi ban phát rồi tìm kiếm nhu cầu được đền trả. Họ kiêu ngạo hãnh diện ta đây là đấng cứu thế thay mặt cho trời cao và mặt đất để tạo ra sự vĩnh cửu. Họ tự gọi đó là sứ mệnh đạo đức của mình rồi tự ý đi rao giảng khắp nơi. Ôi sự giả tạo muốn nằm phơi mình dưới ánh nắng mặt trời để tỏa sáng mà không hề biết rằng mọi công trình được xây dựng từ chính sự chân thành tự nhiên đã hóa thân thành một vì sao có khả năng tự phát sáng. Thứ ánh sáng ấy còn hãy phóng chiếu rạng rỡ ngay cả sau khi họ chết đi, thậm chí ngay cả khi bóng đêm vũ trụ đã lãng quên thì ngôi sao lấp lánh đó vẫn mãi trường tồn lung linh giữa không gian. Những người ban phát lòng tốt và xếp dép ngồi đợi thượng đế mang quà đến trao tặng  mà không biết rằng chính tự thân lòng tốt đã sẵn là một món quà tuyệt diệu nhất.

Lòng tốt là sự lười biếng làm việc xấu nên con quỷ trong bạn tạm thời nằm duỗi thẳng chân tay nghỉ mát bên bờ biển?

Lòng tốt là khi bạn bị con quỷ trong bạn lôi xuống và nhấn chìm dưới vũng lầy, để rồi chỉ vừa mới ngoi ngóp lên  đã vội lầm tưởng mình vừa tạo ra được kỳ tích?

Lòng tốt là người nghệ sĩ chỉ luôn muốn đứng trình diễn trước đám đông, họ rất ngại chơi khi một mình bởi họ thèm nghe những tiếng vỗ tay. Và họ gọi những tiếng vỗ tay đó chính là lòng tốt?

Lòng tốt là khi bạn muốn bước lên cao và dẫm nát kẻ thù, chỉ muốn người khác nâng bạn lên để kẻ khác trở nên thấp lè tè dưới chân bạn?

Bạn quỳ gối vái lạy lòng tốt mọi ngày mà có biết lòng tốt thực sự là điều gì?

Bạn có nhìn sự thấp hèn của mình và nói đến lòng tốt bằng một cái gì đó cao cả hơn?

Vâng. Tất cả mọi người đều muốn mình tỏ ra sành sỏi và hiểu rõ lòng tốt. Ngoại trừ tôi.

Tôi chẳng biết gì cả. Tôi chỉ biết  một hành động tốt là cái hành động  xuất phát từ cái “Tự ngã” của chính bản thân tôi. Một cái ngã hiện diện bên cạnh một thân thể độc lập. Yêu thương lòng tốt của mình như cách mẹ đã yêu thương tôi bằng bầu vú sữa nóng và một tình yêu không xác định rõ đường biên giới. Tuy nhiên, tôi quá nghèo nàn tâm hồn, tôi chưa bao giờ có được tình yêu ấy.

Nhưng suy cho cùng, xã hội này vẫn không thể thiếu những tấm lòng tốt giả tạo và những kẻ không may sống kiếp ăn mày, họ cũng chẳng thể nào sống sót nổi mà không nhờ cái lòng tốt giả tạo ấy. Sự thực là có những người còn tự gắn kết cuộc đời mình với nó như một cái nghề.

Và cái đứa chẳng có nổi một chút lòng tốt hay thậm chí là lòng tốt giả tạo như tôi cũng chỉ là những đứa đang bị mắc kẹt dưới vũng lầy vừa được ngoi ngóp lên thì đã vội văng tục nói điều xàm bậy. Mà thế thì đã sao? Tôi nghèo thì tôi mặc áo rách, tôi không cần mặc áo thời trang sành điệu.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: klimkin 

 

[BDT2018] Bluetooth và những tháng năm lay lắt

8

Xin chào các bạn,

Hôm nay tôi sẽ là người kể chuyện, còn các bạn là người nghe nhé. Và hãy chỉ nghe thôi…

Đó là một buổi sáng mùa thu trong xanh 11 năm về trước, sau sinh nhật tôi một tuần, tôi quyết định đi chơi nhà bác cùng với chị tôi và hai người em họ sau khi nghe được lời rủ rê rất hấp dẫn của chị. Nhà bác ở rất xa, tôi còn chưa từng đến đó. Mặc dù mẹ tôi đã khuyên rằng trời nắng và đường thì xa nhưng chúng tôi vẫn quyết định đi và mẹ đã không thể ngăn được. Vậy là chúng ta có bốn đứa nhóc ham chơi và cứng đầu, cùng với hai chiếc xe đạp phượng hoàng lửa sẵn sàng lên đường. Chúng tôi cứ thế đạp xe đi, thay nhau đèo cho đỡ mệt.

Sau một đoạn đường khá xa, lúc đó là tôi cầm lái. Hai đứa cố gắng vừa đạp vừa dắt bộ mãi mới lên được hết con dốc. Nó là dốc cao nhất mà tôi từng đi qua. Còn chưa hết mừng vì vượt qua được “khó khăn” to lớn đó, tôi đã nhận ra là chiếc xe đang trôi xuống dốc với tốc độ nhanh chóng mặt. Gió táp vào mặt tôi đau rát. Khung cảnh hai bên đường lướt qua vèo vèo như trong những bộ phim. Chị tôi hốt hoảng “Em bóp phanh đi, bóp phanh!” Tay tôi vẫn giữ càng xe nhưng không làm chủ được nó nữa. Chiếc xe lao xuống dốc với tốc độ quá nhanh, tay tôi thì yếu và lực gió quá mạnh, làm cho càng xe đảo qua đảo lại rất nhanh và dữ dội. Chiếc xe lúc này như một con ngựa hoang tìm mọi cách giằng đứt dây cương để tìm cho bằng được sự tự do. Tim tôi đập loạn lên. Tôi vẫn nghe chị tôi nói, đầu óc tôi vẫn biết là cần phải dừng xe lại ngay lúc này nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó. Tôi không thể điều khiển tay mình làm điều gì khác ngoài việc cố giữ lấy cái càng xe đang lắc lư điên đảo. Tôi đã hoảng sợ tột độ và ngất đi trước khi chiếc xe đổ rầm xuống đường. Như là chiếc máy tính đột nhiên sập nguồn vậy. Mọi thứ đột nhiên dừng lại, tôi không còn biết gì nữa, tất cả chỉ còn là một màu trắng…

Tỉnh dậy thì tôi biết là mình đang ở trong bệnh viện. Tôi nhớ ra là mình đã ngất đi trước khi tai nạn khủng khiếp đó xảy ra. Trong thoáng chốc tôi nghe được mọi người nói, cảm nhận được mọi thứ xung quanh nhưng không thể nói gì, không thể mở mắt, không thể cử động, không cảm nhận được cơ thể mình. Chỉ biết là bố mẹ tôi đã ở đây, chị tôi thì ngồi bên cạnh nắm tay tôi và khóc nấc. Tôi không thể nói gì cả, chỉ biết gắng siết tay chị: “Chị đừng khóc nữa, em không sao đâu.” Rồi lại thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa thì tôi được biết chị tôi chỉ bị xây xát nhẹ. Ơn trời! Chị không sao là tốt rồi. “Mà sao chị cứ khóc mãi thế? Mọi người đâu rồi? Chắc bố mẹ đang lo làm thủ tục, giấy tờ cho em hả?” Tôi vẫn chưa thể nói được. Tôi bắt đầu cảm nhận được cơn đau ê ẩm toàn thân. Chiếc quần bò được mẹ tặng hôm sinh nhật đã bị rách một chỗ khá to ở đầu gối bên phải. Chỗ vết rách đã bị máu nhuộm nâu và khô cứng lại, cọ vào vết thương làm tôi đau điếng. Lòng bàn tay và những ngón tay bị trầy xước những mảng to, đau rát. Phù, không gãy tay gãy chân gì là may rồi. Định nhờ chị tôi lấy cho ly nước nhưng môi tôi cảm giác không tách nhau ra được, hình như bị dính lại bởi những vết máu khô. Có lẽ môi cũng bị xước xát nhưng sao tôi không cảm thấy đau, chỉ thấy tê dại đi, hình như bị sưng nữa.

Trong miệng lạo xạo một ít đất cát, có vị mặn. Mà khoan! Sao lại có cảm giác trống trống sao đó?!? “Răng! Răng em sao thế này???” Tôi hét lên trong tâm trí. Bàng hoàng… Như có một dòng điện chạy qua não đánh thức mọi tế bào trong cơ thể và tôi cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nhưng mà đây là sự thật sao? Tôi làm sao thế này? Tôi nằm đây mà ngỡ như mình đang rơi xuống một cái vực rất sâu, tối thui, không một ai ở đó và tôi còn không đủ can đảm để hét lên nửa lời, không đủ dũng khí để nhìn xem xung quanh liệu có gì đó cho tôi bấu víu chăng. Tôi đang rơi. Tôi cứ rơi thôi. Cái vực đó như nuốt chửng tôi rồi. Nước mắt trào ra, mọi thứ tối sầm lại. Chị tôi ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở “Chị xin lỗi…”

“Tội nghiệp con bé, mới có 15 tuổi.” “Đâu có, hình như 13 thôi.” “Khổ thân, đi đứng kiểu gì mà lại ra nông nỗi…” Tất cả những điều đó đã kéo tôi về thực tại. Tôi đã hiểu tại sao chị tôi cứ khóc mãi như vậy, hai mắt đã sưng húp cả lên và đỏ hoe. Chị đã dằn vặt và đau khổ rất nhiều. Một niềm đau khác với nỗi đau của tôi. Tôi hiểu không ai có lỗi trong chuyện này cả. Tôi chỉ trách ông trời. “Tại sao? Tại sao ông lại đối xử bất công với con như vậy? Con là một đứa con ngoan, trò giỏi! Con không làm hại ai cả! Con đã làm gì sai sao? Con làm gì sai đến mức ông phải giáng vào cuộc đời con một cú đau như thế này? Ông trả lời con đi!!!”

Tôi muốn hét vào mặt ông trời một nghìn câu hỏi tại sao. Nhưng rốt cuộc, chẳng có câu trả lời nào cả, chỉ có một sự trống rỗng vô cùng trong tôi. Một cô bé học cấp 2, học giỏi, ngoan ngoãn, có một chút kiêu căng, tự phụ, tin rằng mình khá là “hoàn hảo”, giờ đây làm sao đối diện với mọi người, đối diện với sự thật, mỗi khi tôi nói, mỗi khi tôi cười, mọi người sẽ nhận ra là răng tôi không bình thường. Điều đó là một sự “sỉ nhục” lớn đến cái sĩ diện của tôi. Lớp vỏ của tôi đã vỡ đi một mảnh lớn và nó không còn “hoàn hảo” như trước nữa. Và tôi phải làm sao đây?

…Sau đó là những ngày tôi tự đi bộ từ nhà đến bệnh viện để tiêm thuốc và kiểm tra sức khỏe (nhà tôi khá gần bệnh viện). Tôi không nhớ việc này diễn ra trong bao lâu, nhưng tôi cũng dần quen với việc 5 chiếc răng cửa hàm trên của tôi đã vĩnh viễn ra đi. Tôi cũng quen dần với những bát cháo được xay nhuyễn mà mọi người chuẩn bị cho tôi. Rồi sau đó luôn là những đêm ướt đẫm gỗi mà chỉ mình tôi biết. Những buổi tối ngồi ở ban công, nước mắt hòa vào gió, tiếng dế kêu trầm buồn hình như kéo ánh trăng xuống gần hơn. Nếu bạn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của một người khi mà hàng tiền đạo của họ trống huơ – có thể sẽ mắc cười đó, nhưng cũng đừng cười nhé. Tôi sẽ cảm ơn lòng tốt của bạn ngàn lần.

Khi những vết thương đã lành, bác sĩ lắp cho tôi một “cầu răng giả” – đó là một tập hợp của 5 chiếc răng được liên kết với nhau, chân răng bằng thép và men răng bằng sứ. Một loại sứ gì đó mà tôi thấy nó hơi có màu xanh xanh. Hoặc là do màu của lớp kim loại bên trong nên nhìn nó có vẻ xanh xanh là vậy. Nó giống như một cái hàng rào vậy. Thực lòng mà nói tôi đã không hài lòng chút nào về cái hàng rào đó nhưng tôi hiểu rằng đó là những gì tốt nhất mà tôi có thể có lúc đó. Rồi tôi có thể về nhà và không phải đến bệnh viện nữa. Tôi biết ơn vì không còn những viên thuốc, những mũi tiêm, những tiếng khoan, những tiếng đục đinh tai rợn tận óc, mùi thuốc khử trùng và những kí ức tôi không bao giờ muốn nhớ tới nữa. Tạm biệt tất cả những điều này để quay lại với trường lớp và với cuộc sống hàng ngày của tôi…

Đó là vào năm lớp 10, lên lớp mới và có những “người bạn” mới. “Ê ê đồ răng xanh… À không, Bluetooth, từ giờ gọi nó là Bluetooth nha bọn mày ơi!” Ngày đầu tiên của lớp 10 là như vậy đó. Tôi không giận bạn ấy. Chỉ là tôi lại buồn vì sau bao nỗ lực tự mình cố gắng quên đi sự thật phũ phàng đó thì cậu ấy lại gợi lại điều đó và còn bày ra cho tất cả mọi người xung quanh một sự thật rằng tôi khác biệt.

Đúng thế. Tôi khác mọi người. Khác một cách tiêu cực, một cách xấu xí. Đó là điều tự ti lớn nhất của tôi. Làm sao có thể quên đi điều đó khi mà nó gắn ngay trên nụ cười của bạn, ngay khi bạn vừa mở miệng ra bắt chuyện với mọi người hay là khi bạn soi gương chải tóc mỗi sáng? Những vết thương ở đầu gối và ở tay đã lành sẹo từ lâu. Nhưng tổn thương trong tôi thì không bao giờ lành lại được. Tôi đã lớn lên cùng với nó. Tôi đã mang theo nó bên mình kể từ ngày đó rồi trong suốt quãng thời gian học cấp 3, học đại học, về sau này nữa…chỉ mình tôi mà thôi. Tôi đã giấu nhẹm nụ cười của mình từ rất lâu rồi. Đúng hơn thì tôi đã “đánh rơi nụ cười” mất rồi.

Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, mình là đồ bỏ đi. Tôi đã không chia sẻ với người thân, bạn bè hay bất cứ ai về sự tự ti của mình, về những nỗi sợ đó. Nỗi sợ ấy dường như bao trùm cả vũ trụ. Trước khi làm bất cứ việc gì, tôi lại bị nỗi sợ làm chùn bước. Sợ mọi người đánh giá, sợ mọi người thương hại, sợ rằng tôi làm mọi người buồn, sợ cảm giác mọi người ái ngại khi không giúp được tôi và sợ nhất là những ánh mắt mọi người nhìn tôi khi thấy nụ cười của tôi có gì đó “bất thường” – nhưng họ không hỏi thẳng, họ chỉ giả vờ lờ đi nhưng ánh mắt họ thì vẫn luôn thắc mắc. Những ánh mắt đó đã giết chết tôi hay là tôi đã giết chính mình. Tôi cứ ngồi đó tự kỷ với cái hàng rào thay vì nhảy ra ngoài kia khám phá thế giới. “Ta đã làm chi đời ta” thế này? Cuộc đời tôi cứ thế lầm lũi trôi qua…

Tôi không biết mình đã xem bao nhiêu video “Coming out”, hay là những video “How to boost your confidence?” “How to let go…” trên Youtube. Tôi thấy mình trong đó. Những con người ấy sao mà mạnh mẽ quá. Họ đã dám chấp nhận chính mình để rồi yêu lấy những điều mà họ từng quay quắt chối bỏ hay thậm chí nguyền rủa, ghê tởm. Tôi cũng thấy mình trong truyện ngắn Người trong bao học hồi cấp 2 nữa. Tôi không muốn có một kết cục như nhân vật Bê-li-cốp. Tôi phải làm sao đây? Xé tan cái bao đó và chui ra ngoài kia “say hi” với thế giới hoặc là chết ngộp trong đó mà chẳng ai hay, thế giới vẫn quay như thể em chưa từng tồn tại. “Get out of the closet!” một video nào đó vang vọng trong đầu tôi.

Từng ấy ngày tháng năm lay lắt như vậy là quá đủ rồi. Tôi đã tự tạo một nhà tù và nhốt mình trong đó, để rồi hoàn toàn yên tâm ngồi trong đó mà nhìn những điều tươi đẹp trong cuộc sống trôi qua, cứ thế trôi qua. Và tôi tiếc nuối trong vô vọng. Tôi đã từng căm ghét chính mình vì điều đó. Suýt nữa tôi đã tự tay làm hỏng cả cuộc đời mình.

Khi một điều tưởng chừng như rất bình thường, rất hiển nhiên trong cuộc sống bị mất đi, thì ta mới thấy được vẻ đẹp khi nó hiện hữu. Khi nó mất đi rồi, nó vẫn sẽ đẹp – nhưng theo một cách khác. Nếu không đi qua những ngày tháng đó, biết đâu tôi chẳng biết yêu thương chính mình là như thế nào, tôi đã chẳng biết thế nào là đồng cảm, yêu thương, và biết đâu tôi đã sống một cách vội vã buông thả ở một nơi xa xôi nào đó và chẳng ngồi đây viết những dòng này.

Mỗi khi ngắm nhìn bầu trời, ngắm những tia nắng len qua những đám mây, tôi thấy lòng mình vui lạ kỳ. Mỗi khi đi làm về gặp một đàn dê đang gặm cỏ bên đường, tôi sẽ chẳng ngần ngại mà dừng lại “Hi các em, có muốn nói gì với anh không hả? Bebebe hehehe…”.  Mỗi khi nhìn thấy vài cái lá non phất phơ hoặc vài nụ hoa mới nhú, chắc chắn tôi cũng dừng lại vài giây ngắm nhìn, chụp ảnh hoặc chí ít là cũng nở một nụ cười. Biết đâu chúng cũng đang cười với tôi. Đơn giản vậy thôi.

Trong cuộc sống này ai cũng có những mối tơ vò của riêng mình. Mong người khác hiểu mình là một điều xa xỉ và ích kỷ lắm. Chỉ đến khi nào bạn cảm ơn những “chuyện không may” xảy đến với mình, thì khi đó bạn và cuộc đời mới bắt tay giảng hòa với nhau. Nếu chưa thì cũng đừng sốt ruột, chỉ là “thời điểm” chưa đến mà thôi. Và trước khi nó đến thì đừng làm điều gì ngu ngốc nhé. Cũng đừng nhìn quanh và bám víu bất kỳ ai để họ gỡ đám tơ vò giúp bạn. Hãy tự phân thân và ôm lấy chính mình. Bạn vẫn làm điều đó hàng ngày mà, nhớ không?

Có những ngày không nắng nhưng không lạnh lắm đâu. Tự nhủ với lòng mình “Có tôi luôn ở đây bên bạn.”

P/s: Cái hàng rào đó thực sự không tồn tại. Bluetooth mode: ON.

Tác giả: Piper Nguyen

*Featured Image: alejandradew 

[BDT2018] Tôi xấu xí

7

Tôi đã tủi thân biết chừng nào!

“Mấy đứa có nốt ruồi mép là chúa tham ăn.”

“Mồm rộng đến mang tai, cháu là ếch đây ạ!”

“Con gái gì mà đen như than.”

Đây là những câu nói mà tôi thuộc nằm lòng từ khi còn rất bé. Dù cho chúng chỉ là những lời nói đùa (tôi hi vọng vậy), chúng vẫn để lại một sự tự ti rất lớn trong tôi. Tôi sinh ra dưới một ngôi sao xấu – xấu nghĩa đen ấy. Ngoài những đặc điểm xấu về khuôn mặt, tôi cũng xấu về vóc dáng nữa. Tôi lùn, tôi đen và tóc tôi xoăn tít. Tôi lại là con gái, cái số gì mà! Tóm lại, theo chuẩn của ông bà, nhất dáng nhì da, thì tôi không có điểm nào cả.

Chủ đề này luôn chiếm một vị trí trung tâm mỗi khi gia đình tôi nhóm họp. Bà nội than thở xấu như vậy thì sau này lớn lên khó lấy chồng. Các ông anh thì dọa dẫm rằng mấy cái nốt ruồi trên mặt tôi sau này sẽ lớn như ngón tay. Mẹ tôi kín đáo hơn, dặn dò là phải học giỏi để sau này ngoại hình không thành trở ngại. Cả gia đình tôi đều tham gia vào một cuộc chiến ngầm mang tên chống xấu.

Hàng xóm cũng tích cực đóng góp vào công cuộc này. Họ dặn mẹ cho tôi tắm bằng nước vo gạo để trắng hơn. Họ chỉ bố tôi là học bơi sẽ giúp tôi cao lên. Và họ bỏ nhỏ với chị gái tôi rằng dùng vôi có thể tẩy bay nốt ruồi. Khỏi phải bàn, tôi đã tủi thân biết bao nhiêu.

Có một dạo, bầy gà con nhà tôi xuất hiện một con gà không có lông. Chẳng hiểu sao nó sinh ra đã trụi lủi xác xơ. Gà mẹ mỗi lần thấy nó thì mổ cho một nhát, và mấy con gà con cùng bầy cũng hùa theo mổ nó túi bụi. Nó luôn là con gà con chạy sau cùng trong bầy, và toàn phải ăn những mẩu gạo thừa. Thế giới gà cũng khắc nghiệt như thế giới người vậy. Gà xấu thì bị đồng loại mổ. Người xấu cũng bị mổ, chỉ khác là bị mổ bằng lời nói thôi. Tôi thấy tôi như con gà trụi lông ấy. Tôi thương nó và hay lấy gạo lén cho nó ăn riêng.

Tôi ước ao phải chi mình đẹp như cô Thanh Nga. Tôi lén lấy cây son của mẹ quẹt lên môi, và lấy áo dài của chị gái ướm lên người. Nhưng tôi vẫn xấu quá. Tôi tích cóp tiền tiêu vặt bỏ ống heo hi vọng đi tẩy nốt ruồi cho đẹp, dù cho cái khái niệm phẫu thuật thẩm mĩ vẫn còn quá trừu tượng đối với một đứa trẻ lên mười lúc ấy.

Khi tôi đến tuổi cập kê. Sự tủi thân của tôi biến thành nỗi buồn bã. Gia đình, bạn bè, hàng xóm thôi không đem ngoại hình của tôi ra bàn nữa. Họ tế nhị hơn. Đứa bạn thân của tôi giấu tôi suốt 6 tháng việc nó có bồ. Bà nội thôi không đả động gì đến việc lấy chồng. Mẹ tôi nghiêm nét mặt khi thấy tôi soi gương và ép tôi học nhiều hơn. Bố thì hay đem chuyện những cô người mẫu chân dài đi làm phòng nhì cho đại gia để răn đe các con về mặt trái của cái đẹp. Duy có vài cô hàng xóm vẫn nhắc tôi rửa mặt bằng nước vo gạo.

Sự tế nhị này khiến tôi khốn khổ hơn. Tôi cảm thấy mình như một con bệnh nan y thời kì cuối. Mọi người không bàn đến bệnh tình của tôi, vì dù gì thì đời tôi cũng tàn. Tôi cũng nhận ra là nếu tôi bỏ ống heo mỗi ngày năm ngàn, thì cả đời cũng không đủ tiền đi phẫu thuật cho đẹp lên. Sự xấu hổ, tự ti và bi quan bao trùm lấy tôi. Tệ hơn nữa là tôi phải giả vờ là không có chuyện gì quan trọng, giả vờ là tôi không buồn vì nhan sắc kém, giả vờ là tôi sẽ dùng sự học hành đánh bật cái ngoại hình xấu xí.

Chữa bệnh xấu xí

Khi tôi bắt đầu đi làm, tôi vớ được những cuốn sách self-help. Tôi mừng như bắt được vàng khi đọc được câu “You are beautiful in your own way.” À, hoá ra gia đình, bạn bè, hàng xóm đã sai hết. Không phải tôi xấu, mà là họ không nhìn thấy cái đẹp của tôi. Tôi tự thuyết phục mình rằng tôi nên tự hào vì tôi có một cái miệng rộng và có một khuôn mặt đầy nốt ruồi. Tôi cảm thấy phấn khích vì tôi đã tìm ra định nghĩa mới về cái đẹp, hơn thế nữa, tôi đã làm chủ được vận mệnh của mình.

Tôi bắt đầu sử dụng mỹ phẩm để che những khuyết điểm trên khuôn mặt. Tôi học cách ăn mặc để nhìn cho cao lên. Tôi đi làm tóc định kì để tóc thẳng mượt hơn. Tôi cũng bắt đầu tìm hiểu kĩ thêm về phẫu thuật thẩm mĩ và lên kế hoạch sửa sang chút đỉnh. Chút đỉnh thôi, cho miệng đỡ rộng, nốt ruồi ít đi và da trắng hơn một chút. Tôi sẽ không đập đi xây lại đâu vì như vậy tôi sẽ đánh mất cái nét riêng của mình. Mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà, tôi chọn lựa rất cẩn thận quần áo giày dép tôi sẽ mang lên người. Tôi cũng dành ít nhất là nửa tiếng trang điểm kĩ lưỡng. Tôi luôn muốn đảm bảo là mình xuất hiện một cách rạng rỡ nhất. Bạn bè đồng nghiệp ai cũng khen tôi dạo này nhìn xinh hơn hẳn. Anh chị tôi gật gù, con gái phải biết làm đẹp chứ. Tôi tự tin hơn hẳn, đúng là không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp. Riêng bố mẹ tôi giữ thái độ im lặng không nhận xét gì.

Tại sao xấu xí lại là vấn đề nghiêm trọng?

Một hôm tôi ngồi trong phòng chờ bay đi công tác. Một cô bé trạc 5-6 tuổi cứ liếc nhìn tôi hoài, sau đó quay sang thì thầm vào tai mẹ: “Mẹ ơi cô kia có cái nốt ruồi to ghê!” Một hôm khác, tôi ngồi chơi với mấy đứa cháu. Một đứa xung phong vẽ chân dung cô Út. Nó loay hoay một hồi rồi đưa ra một bức vẽ nguệch ngoạc. Thằng anh giật lấy phán ngay “không giống gì hết” rồi bò ra sửa lại. Nó tỉ mỉ đồ lên một cái nốt ruồi bên trên mép, đen thui. Nó cũng không quên viền lại môi trên của cô Út cho dày lên. Xong xuôi, nó dằn tờ giấy trước mặt đứa em “vầy mới đúng”, để mặc cô nó ngồi đó không biết nên khóc hay nên cười.

Con nít không nói dối. Tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra sự lung lay trong niềm tin của mình. Đã bao lâu rồi tôi không để mặt mộc ra đường? Có thật sự là “I am beautiful in my own way” không? Có thật là tôi đã chiến thắng sự tự ti về ngoại hình không? Và quan trọng nhất, tại sao việc xấu đẹp lại quan trọng với tôi như vậy?

Thoạt tiên, tôi đổ lỗi cho gia đình và hàng xóm vì đã tẩy não tôi từ thuở bé. Họ dạy tôi rằng xấu xí là không bình thường. Sự ám ảnh về ngoại hình có thể là một dạng sang chấn tâm lý từ tuổi thơ. Nhưng tôi nhớ đến con gà con hồi xưa, đơn giản là nó khác so với những con gà con cùng bầy. Trong khi những con gà khác khoác lên mình bộ lông vàng óng, nó trụi lủi. Bởi vì hình dạng nó khác biệt, nó gặp khó khăn trong việc tìm một chỗ đứng trong bầy. Nhà tâm lý học Brené Brown đã kết luận rằng sự xấu hổ là nỗi sợ bị đồng loại bỏ rơi. Quả vậy, tất cả những sự buồn tủi tích tụ trong tâm trí tôi đều xuất phát từ một nỗi lo lắng thầm kín – không ai trong xã hội này chịu thừa nhận tôi.

Xấu là kết quả của sự so sánh với những tiêu chuẩn về cái đẹp. Nói cách khác, xấu nghĩa là lệch chuẩn. Bản năng giống loài luôn bật đèn cảnh báo khi có một cá thể dị biệt xuất hiện. Đây là bản năng sinh tồn tự nhiên. Nếu gà mẹ không xù lông mổ những con nhìn-không-giống-gà, thì những con này sẽ chui vào bầy và ăn hết thóc gạo.

Cái xấu về ngoại hình rất dễ bị đánh đồng với cái dị dạng về nhân cách. Ông Ba Bị luôn được tả như một ông già xấu xí chột mắt chuyên đi bắt cóc trẻ con. Sự đánh đồng ở đây nằm ở chỗ – bởi vì ông Ba Bị xấu về ngoại hình, cho nên ông ấy xấu luôn cả về nhân cách. Hoặc, bởi vì ông ấy xấu về nhân cách, ngoại hình ông ấy bị xấu theo. Lỗi nguy biện nguyên nhân – kết quả dẫn đến sự lệch lạc trong nhận thức. Nếu như ông Ba Bị được mô tả đẹp như một ông Bụt, râu tóc bạc phơ, nụ cười hiền hậu, chỉ có cái là ổng ác lắm, thì trẻ con sẽ học được rằng, đẹp người và đẹp nết là hai phạm trù khác nhau.

Sống cùng sự xấu xí

Tôi đã từng nghĩ nhiều về thái độ bất cần đời. Ừ tôi xấu đấy, không ai chơi với tôi thì tôi đi chơi chỗ khác! Tuy nhiên, mấu chốt của nhận định này nằm ở việc đi chơi chỗ khác. Chỗ khác là chỗ nào? Là chỗ ai ai cũng có ngoại hình xấu đều như nhau? Hay là chỗ không ai để ý đến ngoại hình xấu đẹp? Nghe thì xuôi tai, nhưng thiếu tính thực tế. Ai ai trong chúng ta cũng cần một cộng đồng. Hơn nữa, thái độ này có khác gì tôi chạy trốn thực tại? Và cũng chẳng khác gì với việc kì thị cái đẹp. Cái đẹp không có lỗi.

Tôi tin rằng thái độ đúng đắn phải bắt nguồn từ việc chấp nhận sự thật. Tôi, cũng như những bạn có ngoại hình xấu, cần chấp nhận ba điều: Thứ nhất, ngoại hình của mình xấu so với chuẩn chung; thứ hai, khi bạn xấu, bạn luôn gặp một số rào cản nhất định; thứ ba, bạn không được đánh đồng ngoại hình với nhân cách.

Chấp nhận một ngoại hình xấu xí chẳng phải là chuyện dễ dàng. Từ xưa đến nay, xã hội loài người luôn ưa chuộng cái đẹp, bởi vậy cái đẹp mới được đưa vào trong bộ ba chân – thiện – mỹ. Xã hội hiện đại, với sự trợ giúp của Internet, đã toàn cầu hoá những định nghĩa về cái đẹp. Đôi khi phong trào này bị lái theo hướng tiêu cực. Một người phụ nữ đẹp phải có làn da mịn màng không tì vết, nếu da bạn không đẹp, không ổn rồi, bạn cần sử dụng mỹ phẩm của nhãn hàng X, bạn nên đến thẩm mỹ viện Y, và bạn phải chọn lựa quần áo của thương hiệu Z. Ngoại hình lệch chuẩn bị xem như tội đồ không thể dung thứ. Tháng 3 năm 2018, một nữ sinh trường Đại Học Công nghiệp TP.HCM đã tự tử vì “…Em luôn mặc cảm về ngoại hình của mình. Bởi dáng người em rất gầy, da đen, tóc mỏng, trán dô, mũi lại to, răng vẩu..” Chấp nhận ngoại hình xấu xí đồng nghĩa với việc giữ đầu óc tỉnh táo và kiên cường trước luồng thông tin đồ sộ tuôn ra hằng ngày từ các phương tiện truyền thông và những lối sống bám theo nó. Một khi bạn chấp nhận sự thật, cuộc chiến của bạn sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ý thức được những rào cản xã hội khi sỡ hữu ngoại hình xấu cũng không dễ. Định kiến về ngoại hình tồn tại khắp mọi nơi. Nếu ngoại hình của bạn lệch chuẩn, bạn cần phải nỗ lực nhiều hơn. Nếu bạn thuộc dạng nấm lùn, và bạn mơ ước trở thành người mẫu, thì bạn phải bỏ ngoài tai mọi định kiến và phấn đấu cật lực. Eva Marcille, quán quân Amerian Next Top Model mùa thứ 3, chỉ cao 1m65 trong khi chiều cao chuẩn là 1m70 (tương đương 5 feet 7 inches), nhưng nhờ sự kiên trì, cô đã làm được chuyện không tưởng. Nếu khuôn mặt của bạn xấu, và bạn sắp đi phỏng vấn xin việc, bạn cần hiểu rằng người phỏng vấn cũng là người, họ luôn có sự đánh giá về ngoại hình khi gặp bạn lần đầu tiên. Tuỳ tình huống mà bạn nên ăn mặc, trang điểm, đi đứng sao cho phù hợp. Đừng biến mình thành một con công diêm dúa, và cũng đừng để mình làm con quạ đen đủi. Tôi đã làm một phép thử bằng cách để mặt mộc đi làm. Phản ứng đầu tiên của đồng nghiệp là “Ô em bị ốm à?” Có vài chị tế nhị hơn thì “Là phụ nữ, bận đến đâu cũng phải đẹp em ạ.” Dĩ nhiên là tôi đối điện với những lời này không dễ dàng chút nào.

Ông Ba Bị xấu cả người lẫn nết, không có nghĩa là ai xấu người cũng xấu nết. Khi ngoại hình của bạn bị chê bai, bạn cần phân định rạch ròi, họ chê cái ngoại hình chứ không phải cái bản thể. Bạn sẽ không bao giờ kiểm soát được những lời người khác đánh giá về mình, nhưng bạn luôn có thể kiểm soát cách bạn phản ứng với chúng. Cách bạn phản ứng sẽ chứng minh việc bạn có phải là ông Ba Bị hay không. Trong trường hợp của tôi, tôi đã học được rằng khi bị chê xấu (vô tình hay cố ý), cách phản ứng hữu hiệu nhất là không đánh trả.

Sự đánh giá về ngoại hình luôn tồn tại. Một lúc nào đó trên đường đời bạn sẽ nhận những sự đánh giá ấy, không thể này thì thể khác. Thay vì chạy trốn, bạn hãy đối mặt với nó. Tôi đã mất gần ba mươi năm sống cùng nỗi tủi hổ vì xấu, tôi đã đi qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, đôi khi tôi đã đánh mất chính mình. Đến bây giờ cuộc chiến của tôi vẫn chưa kết thúc. Tôi vẫn luôn phiền lòng khi nghe những lời chê bai, sẽ là nói dối nếu tôi bảo là tôi không buồn. Ban đầu tôi buồn vài tuần, sau đó thì vài ngày, bây giờ thì nỗi buồn ấy chỉ chiếm mất vài giờ thôi. Tôi nghiệm ra, sự tổn thương khi bị chê xấu luôn đến, rồi đi. Chừng nào tôi còn đối diện với nó thì nó sẽ không làm gì được tôi ngoại trừ lấy đi vài giọt nước mắt. Tôi cầu chúc cho bạn, nếu vô tình bạn cũng sở hữu một ngoại hình lệch chuẩn, tìm thấy được một thái độ sống an vui trước những định kiến của cuộc đời.

Tham khảo

Brené Brown, 2015, Sự liều lĩnh vĩ đại

Tác giả: Anna Ng

*Featured Image: ShiftGraphiX

Làm thế nào để hiểu chính mình?

Tôi đã đi được nửa chặng đường đời. Từ lúc thơ dại đến lúc 10 tuổi tôi sống hạnh phúc trong những cảm giác tuyệt diệu của tuổi thơ, những cảm giác rất vi tế mà đó là bí mật lớn đối với tôi trong suốt thời gian dài. Từ 11 tuổi đến 20 tuổi tôi sống hạnh phúc trong những cảm giác tuyệt diệu của sự khám phá, học tập, tôi đam mê khoa học và tin tưởng tuyệt đối vào khoa học. Năm 20 tuổi tôi bắt đầu đánh mất cảm giác hạnh phúc đó, tôi sống trong đau khổ và trăn trở.

Thời gian chuyển hoá tâm thức được diễn ra khi tôi bắt đầu biết đến sự đau khổ của đời người, nghĩa là khi tôi bắt đầu bước qua tuổi 20. Tôi luôn trăn trở và đau khổ, dù tôi có đạt được những thành tựu mà trước đây tôi hằng mong ước như những giải thưởng nghiên cứu khoa học, thành tích học tập cao, đạt giải trong các cuộc thi này nọ… và kể cả chuyện tình cảm được như ý. Tất cả những gì tốt đẹp mà một người bình thường mong muốn đạt được từ tiền tài, danh vọng cho đến tình yêu đối tôi đều vô vị, chán ngắt và luôn đau khổ. Tôi không hiểu tại sao tôi lại mất đi cảm giác hạnh phúc trước đó và giờ tôi phải sống khổ sở thế này.

Tôi không hiểu được chính mình? Tôi không biết mình là ai? Tại sao tôi lại có mặt ở cuộc đời này? Đời sống này có ý nghĩa gì? Tôi cần phải sống như thế nào?…Rất nhiều câu hỏi trong tôi và tôi luôn đi tìm câu trả lời. Các giáo sư triết học ở trường đại học không làm tôi thoả mãn. Tôi đến các cơ sở tôn giáo, tham vấn nhiều đạo hữu cũng như lãnh đạo các tôn giáo như Kito, Phật giáo đại thừa, Cao Đài, Tin Lành… Họ luôn chào đón tôi, vui vẻ giảng đạo và sẵn sàng cho tôi vào thư viện để mượn sách. Nhưng những câu trả lời của họ vẫn không làm tôi hài lòng, cuộc sống tôi vẫn không có gì thay đổi.

Tôi cũng bắt đầu đọc rất nhiều sách. Đọc sách các tôn giáo khác nhau, các triết gia, tư tưởng gia nổi tiếng. Tôi đọc Marx, Hegel, Upanishad, kinh Thánh, kinh Phật, kinh Cao Đài, Nho giáo, Lão Trang, Talet, Heraclit, Pitagor, Platon, Aristote, Kierkegaard, Nietzsche, Martin Heidegger, Jean Paul Sartre, Sigmund Freud… cho đến những người được mệnh danh là bậc thầy tâm linh như Eckhart Tolle, Osho, Krishnamurti, Suzuki, Nisagadatta Maharaj… Nhưng tôi vẫn không tìm được câu trả lời thoả đáng, có nhiều thứ tôi không hiểu được. Tuy vậy, tôi cũng đã sáng tỏ được nhiều vấn đề và chịu ơn của một số vị thầy mà tôi chưa từng gặp mặt như học giả Nguyễn Hiến Lê, thầy Thích Nhất Hạnh, thầy Thích Trí Siêu, tiên sinh George Ohsawa và nhất là ngài Eckhart Tolle.

Tôi đã trải qua nhiều thất bại và thành công. Thất bại lớn nhất đối với tôi là khi đối diện với cái chết vào năm 25 tuổi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết và tôi sợ hãi điều đó. Tôi không biết được chết rồi sẽ đi về đâu, vì là một người làm công tác khoa học nên tôi luôn tin vào chứng cứ, vào những gì mình nhận thức được, tôi sợ rằng một khi chết đi tôi sẽ tan biến mãi mãi.

Thành công lớn nhất đối với tôi là khi tôi 30 tuổi, lúc đó tôi đã thất bại hoàn toàn về phương diện cuộc sống thế tục nhưng may thay tôi đã biết được bí mật lớn nhất về chính tôi và về vũ trụ này. Vào một đêm mất ngủ, khi đang thao thức trăn trở với câu hỏi “Ta là ai?” và lắng nghe tiếng quạt máy “xành xạch” trong đêm khuya tĩnh lặng, bỗng nhiên tôi nhận được câu trả lời và mọi thứ đều sáng tỏ. Tôi nghi ngờ điều đó và đã vội tìm các cuốn kinh Phật trong tủ sách để đọc kiểm chứng. Tôi đã mất 10 năm để tìm câu trả lời “Ta là ai?” và cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới, giờ tôi là một con người tự do và tôi cần phải nổ lực rất nhiều để đạt đến sự tự do tuyệt đối. Tuy còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng điều quan trọng là tôi đã biết được tôi là ai, đời sống này có ý nghĩa gì và tôi cần phải làm gì.

Sẽ có bạn hỏi tôi rằng “Thế bạn đã biết được bạn là ai? Bạn có thể nói cho mọi người cùng biết được không?” Đương nhiên là tôi rất muốn trả lời câu hỏi này, nhưng điều trớ trêu là khi tôi mở miệng trả lời thì câu trả lời đã sai, ngôn ngữ không thể diễn đạt được chân lý. Nếu bạn muốn biết bạn là ai thì tự bản thân bạn phải nổ lực đi tìm, không ai có thể nói cho bạn biết được. Giống như cảm giác no đói khi ăn, người nào ăn người đó tự biết, không ai có thể ăn giúp bạn được.

Tôi chợt nhớ đến câu chuyện về Socrates, một triết gia nổi tiếng người Hy Lạp (khoảng 500 TCN), ông đã đi bộ qua các đường phố và các khu chợ ở thành Athens với công việc dạy học. Ông luôn nói với các học trò của mình: “Các bạn cần phải hiểu chính mình! Các bạn cần phải hiểu chính mình! Các bạn cần phải hiểu chính mình!” Ông thường lặp đi lặp lại như thế. Rồi một ngày nọ, có một sinh viên hỏi ông: “Thầy luôn dạy chúng con là cần phải hiểu biết chính mình. Nhưng còn thầy thì sao ạ! Thầy có hiểu biết chính mình chưa?” Socrates trả lời “Không. Tôi không biết chính tôi, nhưng tôi hiểu cái không biết này.”

Tôi biết tôi là ai nhưng cái biết đó là cái biết của trực giác và sự phủ nhận của những cái tôi không phải là. Cũng giống như Socrate, tôi hiểu cái không biết này. Cái biết ta là ai đó nếu nói ra thì chỉ có thể dùng ngôn ngữ như một phương tiện, tôi có thể nói theo rất nhiều cách khác nhau và ngôn ngữ không thể diễn đạt hết được. Vì vậy, tôi chỉ nói với các bạn một số điều mà tôi cho là quan trọng và có thể hiểu được, nhưng cũng không phải dễ hiểu, không phải vì nó quá cao siêu mà vì là nó không hề giống bất cứ thứ gì bạn đã từng gặp hay kinh nghiệm qua.

Sau đây là quan điểm của cá nhân tôi, dựa trên những gì tôi đã trải nghiệm qua. Nó có thể không đúng với những gì bạn đã trải nghiệm được, nhưng hy vọng là sẽ giúp được cho những ai đang trăn trở về ý nghĩa cuộc đời, đang trăn trở về chính mình.

Với câu hỏi “Ta là ai?” bạn đừng nghĩ chỉ đơn giản trả lời rằng “Đây là tôi chứ đâu”, nếu vậy đâu cần đến các triết gia và tôn giáo. Nếu bạn đủ tinh tế để quan sát thì sẽ thấy rằng “Đây là tôi” thật sự không ổn lắm. Lúc đó bạn sẽ tiếp tục hoài nghi, nếu đây không phải tôi thì tôi ở đâu. Hãy giữ sự hoài nghi đó và tự mình nổ lực tìm câu trả lời, khi nhân duyên đủ thì bạn sẽ nhận được đáp án. Tuy nhiên, ở đời không phải ai cũng trăn trở đi tìm tôi là ai, không phải ai cũng trăn trở về ý nghĩa cuộc đời mà thường họ sẽ sống giống như đa số mọi người. Nghĩa là, thấy người ta đi học thì cũng đi học, tìm việc, cưới vợ (chồng), sinh con, nuôi dạy con thì họ cũng làm y vậy mà không chút hoài nghi gì, rồi đến khi già, bệnh, chết ta họ cũng cho là bình thường.

Để nói về con người thật sự của bạn, tôi xin mượn đôi lời của Lục tổ Huệ Năng khi ngài thốt lên lúc đại ngộ, ngài nói về 5 đặc tính của con người thật của bạn:

“Đâu ngờ tự tánh vốn tự thanh tịnh,

Đâu ngờ tự tánh vốn không sinh không diệt,

Đâu ngờ tự tánh vốn tự đầy đủ,

Đâu ngờ tự tánh vốn không dao động,

Đâu ngờ tự tánh hay sanh muôn pháp.”

(theo Pháp Bảo Đàn Kinh)

Nếu bạn cảm thấy khó hiểu thì tạm có thể nương theo một tôn giáo nào đó. Bạn có thể tin rằng bạn là con của Thượng Đế, con của Phật (Phật tử), là được sinh ra bởi Đại Ngã (Brahma), là ánh sáng vô lượng… nhưng bạn đừng để sa vào sự suy tư và ngôn ngữ, bạn sẽ rất dễ đi vào con đường mê tín.

Nếu bạn thừa nhận những điều trên như một tiên đề (giống như tiên đề nổi tiếng Ơclit trong hình học) thì những điều sau đây sẽ trở nên dễ hiểu hơn, nó giống như những hệ quả tất yếu được suy ra từ tiên đề. Đây là những điều tôi muốn nói với bạn và cũng là nói với chính tôi.

Thất nhất, cái chết là chỉ ảo tưởng của trí năng. Thật sự bạn chưa từng được sinh ra và sẽ không bao giờ chết đi. Cái chết mà bạn thấy đó, nó thật sự diễn ra như ngọn nén đang cháy, nhìn ngọn lửa có vẻ liên tục nhưng nó chết đi và được sinh ra liên tục, cái chết xảy ra ngay khi bạn đang còn sống.

Khi bạn “chết” chỉ là sự chấm dứt của một “giấc mơ” và bạn sẽ tiếp tục một giấc mơ khác, điều này được gọi là trôi lăn trong sinh tử luân hồi. Nó chỉ là một giấc mơ thôi, khi bạn tỉnh giấc tất cả những rắc rối, đau khổ trong giấc mơ đó sẽ tự nhiên biết mất. Khi bạn biết được bạn là ai thì bạn sẽ không còn sợ hãi trước cái chết.

Thứ hai, bạn không phải là cái tôi là ở đây. Có thể bạn thấy rất rõ ràng bạn là thân xác và tâm trí này, nhưng không phải vậy. Đó là sự chấp ngã, là một loại ảo tưởng của trí năng, là căn bệnh chung của nhân loại.

Khi bạn nói “Đây là thân thể của tôi”, “Đây là suy nghĩ của tôi”, “Cái này là của tôi”…. hay khi bạn phán xét người khác là bạn đang chấp vào một cái Tôi giả tạo, cái Tôi đó không phải là bạn, bạn hãy thử tìm cái Tôi đó là ai xem sao. Đó chính là sự chấp Ngã, một loại ảo tưởng cực kì kiên cố, bạn khó có thể dứt trừ được nó nhưng có thể làm cho nó suy yếu đi, nhỏ lại. Cái ngã càng nhỏ lại thì không gian bên trong bạn càng rộng ra.

Thứ ba, thế giới vật chất mà bạn đang nhìn thấy chỉ là một thế giới ảo, là sự phóng chiếu từ ý thức tuyệt đối. Bạn nhìn thấy cái bàn, cây cối, nhà cửa, mặt trời, các hành tinh, các ngôi sao… có vẻ như chúng độc lập với bạn và là vật chất riêng biệt. Nhưng tất cả chúng chỉ là hình ảnh trong nhận thức của bạn mà thôi. Điều này thật khó giải thích.

Thế giới bên ngoài chính là sự phóng chiếu của thế giới bên trong, chúng tuy hai mà một. Nếu hiểu được chính mình thì cũng sẽ hiểu được vũ trụ bên ngoài.

Nếu nói theo khoa học thì vũ trụ này là thông tin, là một toàn ảnh khổng lồ (holographic universe). Nếu bạn hiểu được thí nghiệm hai khe hở (Double slit experiment) thì sẽ hiểu được lý thuyết lượng tử (Quantum Leap), điều này sẽ giúp bạn dễ hiểu về thế giới vật chất hơn. Hoặc nếu bạn có hiểu biết về tâm lý học hiện đại như phân t7âm học, tâm lý học chiều sâu thì cũng sẽ giúp bạn dễ hiểu hơn những gì được trình bày ở bài viết này.

Thứ tư, tất cả những gì có hình tướng và có thể suy tư được thì đều không phải là con người thật của bạn. Bạn đừng quá tin vào những gì bạn nhìn thấy và suy nghĩ. Phật, Chúa hay Thượng Đế mà bạn nghĩ đến chỉ là những suy tư và tưởng tượng trong đầu bạn mà thôi. Khi bạn hiểu được chính bạn rồi thì bạn sẽ hiểu được Phật, Chúa. Thượng đế không phải ở bên ngoài mà là bên trong bạn, và bạn cũng đang ở trong Thượng Đế.

Vũ trụ này hay những cõi thiên đường, địa ngục, Tây phương cực lạc… đều là những cõi ảo. Chúng cũng giống như vũ trụ này, nhìn có vẻ thật nhưng không phải là thật. Đau khổ hay hạnh phúc đều là ảo tưởng của trí năng. Tôn giáo là thuốc giả trị bệnh giả cho con người.

Nếu bạn được dạy thuyết tiến hoá của Darwin hay bất cứ lý thuyết nào thì bạn đừng vội tin ngay, mặc dù nó có vẻ rất logic và khoa học nhưng cũng chỉ là những suy tư trong bạn, bạn có thể hiểu được và nắm bắt được, nó không phải thật. Bạn không phải tiến hoa từ vượn người, bạn là chính bạn, là cái con người không sinh không diệt kia. Khi bạn tin một điều gì là chân lý bạn sẽ đánh mất chân lý.

Thứ năm, hãy giải thoát chính bạn khỏi những suy tưởng miên man. Con người thời nay lúc nào cũng bận rộn, họ bận học tập, làm việc, kiếm tiền, suy nghĩ về quá khứ và tương lai… và khi rảnh rỗi một chút thì họ liền giải trí bằng cách lướt web, chơi game trên điện thoại, facebook, zalo… Con người không chịu đối diện với chính mình mà mãi chìm đắm trong dòng suy tưởng miên man, kết quả là họ thấy ngày càng xa lạ với chính mình.

Bạn hãy dành thời gian để ở một mình, bạn hãy cố gắng ở không và không suy tư gì, đây là việc khó làm (bạn có thể mượn đối tượng hơi thở để dễ dàng thực hành hơn) nhưng hãy đối diện với chính mình. Lúc đó, bạn sẽ thấy tâm trí bạn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, ý tưởng, cảm giác không kiểm soát được, chúng đến và đi. Hãy chịu khó quan sát chúng mà không nhận xét, phê phán gì cả. Quan sát chính nội tâm bạn như chúng đang là, dần dần bạn sẽ hiểu rõ chính bạn hơn. Bạn không phải là những suy tư kia mà là chủ thể nhận thức chúng, bạn chỉ là người quan sát. Con đường duy nhất để thoát ra ngoài chính là đi vào bên trong.

Điều cuối cùng và quan trọng nhất. Hãy buông bỏ mọi câu hỏi và chỉ giữ lại duy nhất “Ta là ai?” Bạn hãy nỗ lực đi tìm câu trả lời, nếu câu trả lời của bạn là thứ gì đó có hình tướng hoặc có thể suy tư được, nhận thức được thì đó là câu trả lời sai, bạn hãy quên đi và tiếp tục đi tìm “Ta là ai?”

Chúng ta biết rất nhiều về thế giới này và ngày càng vươn ra vũ trụ nhưng chúng ta không hiểu chính chúng ta. Thật ra, bất cứ ai dù có sản nghiệp đồ sộ đến đâu đi nữa mà vẫn chưa biết được chính mình, vẫn chưa nhận ra được niềm an lạc sâu thẳm trong tâm hồn thì người đó vẫn chỉ là một hành khất trong cuộc đời. Cuộc sống vật vờ như những chiếc lá nổi trôi, chịu sự lôi cuốn của dòng đời. Ngay cả khi họ đang sở hữu sự giàu có, danh tiếng và được xem là những người thành công nhất thì họ vẫn luôn đi tìm những mảnh vụn của những lạc thú nhất thời, sự thoả mãn của bản thân để muốn chứng minh cho mình một giá trị, một cảm giác khẳng định, ngay cả trong tình yêu nam nữ. Họ không hề biết rằng họ vốn đã và đang sở hữu một kho báu ở bên trong, con người thật của họ, với những đặc tính vốn tự đầy đủ, không sinh không diệt (xem lại bài kệ của Lục tổ Huệ Năng.) Vì không biết mình là ai nên con người sẽ mãi chìm đắm trong thế giới của hình tướng và suy tưởng miên man, họ luôn phóng chiếu ra bên ngoài và cầu tìm hạnh phúc bên ngoài, thứ hạnh phúc mà họ không bao giờ nắm bắt được và cuối cùng sẽ phải đối mặt với những khổ đau của cuộc đời. Chỉ khi nào bạn biết được con người thật của mình, hiểu được chính mình thì cuộc đời bạn mới trở nên thật sự ý nghĩa, mới có thể đạt được niềm vui của sự ung dung tự tại và niềm an lạc sâu thẳm.

Tác giả: Nguyễn Hữu Lâm

*Featured image: ThorstenF

[BDT2018] Khi niềm tin bị lợi dụng

2

“Bơi vào đời” và sống trong xã hội, chúng ta được mời gọi chuẩn bị cho mình những hành trang cần thiết để có thể tự lập và hội nhập vào cộng đồng, xã hội. Thế nhưng, những chuẩn bị đó không phải lúc nào cũng sẵn sàng giải quyết được những hoàn cảnh mà ta phải đối diện trên đường đời, và cũng không phải thành công lúc nào cũng mỉm cười với ta. Nhưng trong đó, có nhiều sự kiện khiến ta đau khổ, thất bại, và có thể mưu toan nhấn chìm cuộc sống của ta. Một trong những điều khiến ta thất bại và đau khổ đáng kể đó là khi niềm tin của ta bị đánh lừa, bị lợi dụng cho một mục đích.

Đây là câu chuyện của chính cuộc đời tôi mà có lẽ nó vẫn là bài học đắt giá về niềm tin mà tôi dành cho một người bạn chí cốt của mình. Tôi và Văn cùng sinh ra và lớn lên trong một vùng quê Thanh Dạ yên bình. Hai đứa chơi với nhau từ khi tóc còn để chỏm, chơi cùng một trò, học chung cùng một lớp, dưới cùng một mái trường. Thời gian càng trôi đi, chúng tôi càng sống thân thiết như một cặp đôi hoàn hảo, luôn luôn có nhau trong mọi hoàn cảnh: Vui buồn, đau khổ, thành công, hay thất bại; tất cả chúng tôi đều chia sẻ, quan tâm, nâng đỡ cho nhau.

Thế nhưng, cuộc sống luôn chứa đựng nhiều điều xảy ra bất ngờ. Trong tình bạn cũng thế, ngày hôm qua vẫn vui vẻ, cười đùa, nhưng hôm nay lại không hề muốn gặp mặt, giận dữ, đau khổ. Chúng tôi cũng vậy, mọi chuyện đang bình yên, không có gì xảy ra nhưng rồi giữa chúng tôi đã có một vết nứt lớn khiến chúng tôi chia đôi, và chính tôi lại là nạn nhân của chính người tôi hằng quan tâm, lo lắng, tin tưởng. Vì một lý do nào đó, hay cũng có thể vì sợ mất thanh danh, lợi lộc của mình mà bạn tôi đã bán đứng tôi để lấy lòng cấp trên, khi cả hai chúng tôi cùng tham gia một kế hoạch tiếp cận thị trường… Vụ việc thất bại và một cách nào đó, Văn đã báo cáo sai sự thật hòng che giấu đi sự có mặt của mình trong vụ việc. Hơn nữa, những câu chuyện thầm kín mà chúng tôi chia sẻ cho nhau, lại được bạn tôi sử dụng như vũ khí lợi hại nhất để chế ngự tôi, khiến tôi khụy lụy để tôi không nói ra sự có mặt của Văn trong vụ việc đó…

Điều gì đến cũng phải đến…! Tôi đau khổ, buồn phiền suốt một thời gian dài, mất ăn, mất ngủ và tự hỏi, tại sao, tại sao, và tại sao? Tôi đã làm sai điều gì? Chuyện gì đã làm đổ vỡ mối tương quan của chúng tôi? Thế lực vô hình nào đã làm cho người mà đã cùng tôi chia cơm sẽ bánh, cùng vào sinh ra tử mà nay cũng giơ gót đạp tôi, phản bội, chống lại tôi? Thế nhưng, tất cả những mất mát, thiệt hại mà tôi phải chịu cũng không làm cho tôi đau khổ bằng chính niềm tin của tôi bị đánh mất, bị gạt bỏ và bị lợi dụng để đưa đến một mục đích. Đó là điều làm tôi thất bại nhất mà tôi phải đối diện, niềm tin mà tôi đã xây dựng nhưng lại sụp đổ hoàn toàn dưới người mình tin tưởng, yêu thương nhất.

Tôi nhận ra rằng: Niềm tin chính là hơi thở, là sức sống, là tình yêu, là quan tâm, nâng đỡ, và chính là mạng sống của tôi dành cho người tôi tin. Bao lâu niềm tin còn được hai người xây dựng thì bấy lâu niềm tin đó sẽ vững bền. Nhưng một khi niềm tin đó bị lợi dụng, dối trá thì nó sẽ trở về con số 0 và để gieo lại niềm tin vào người đã lợi dụng mình thì điều này có lẽ là không thể, dẫu rằng ta có thể tha thứ cho người đó.

Thật vậy, khi ta đã tin tưởng vào ai hoàn toàn cách nào đó thì cũng đồng nghĩa với việc ta trao tất cả, có khi ngay cả mạng sống của mình cho người đó, niềm tin đó trở thành vô giá và không gì sánh bằng; nếu niềm tin đó bị gạt lừa, cái nó đánh mất trước tiên là mối quan hệ thân thiết, sau đó là mất niềm tin vào người mình đặt sự tin tưởng, tạo ra một khoảng trống khó có gì lấp nổi.

Tôi nhận ra ý nghĩa rằng: Khi niềm tin bị gạt, tôi không còn đủ tự tin vào bản thân, chưa kể đến những lời xói xỉa từ người khác, thêm cà bớt mắm, làm cho tôi mất sự sáng suốt, tỉnh táo, tôi không còn tin tưởng vào bất cứ điều gì, và làm mất đi sự bình an của tâm hồn, thay vào đó là những suy nghĩ tiêu cực, buồn phiền. Đây cũng là nguyên nhân đưa đến những thất bại khác, khiến cuộc sống của tôi đi vào ngõ cụt không lối thoát, điều này cũng đồng nghĩa với tính mạng của tôi cũng đã chết khi niềm tin không còn. Không có gì đau khổ bằng chính niềm tin bị lợi dụng. Niềm tin đó chính là sức mạnh cho ta vượt qua tất cả. Nó song hành với ta trong mọi biến cố cuộc đời. Thế nhưng, nếu niềm tin đó bị lừa gạt thì trở thành liều thuốc giết chết tâm hồn ta. Nhưng làm sao để ta có một niềm tin và xây dựng cho mình một niềm tin vào người khác bền bỉ và vững chắc.

Từ đó, tôi chân nhận rằng: Trong cuộc sống chúng ta không thể sống mà thiếu niềm tin; nhờ tin mà chúng ta có thể tương quan với mọi người. Tuy nhiên, để niềm tin của mình phần nào vững chắc thì ta phải tự mình xây dựng và nuôi dưỡng niềm tin của mình bằng cách gia cố lý lẽ là biết tự nghi vấn bằng những câu hỏi cho bản thân và sự phán đoán qua sự vật, hiện tượng được ẩn giấu sự thật mà ta có thể biết trước. Nhờ đó, niềm tin mà ta kiến tạo sẽ thêm vững mạnh; đồng thời, ta biết tự vấn mà thức tỉnh trước những sai lầm, những va chạm, những bất đồng ý kiến để tạo nên sự tin tưởng vào cuộc sống. Đó luôn là một thái độ nghi vấn, là tự ý thức về sự hiểu biết của mình có giới hạn trong sự vô hạn của lòng người. Đặt câu hỏi giúp ta thức tỉnh, và là lời cảnh báo khiến ta phải luôn đặt lại vấn đề đó có đáng tin cậy không.

Nhìn vào đời sống của chúng ta, thường thì ta chỉ đặt vấn đề sau những bất ổn, những xung khắc hay một mâu thuẫn đối nghịch nào đó. Đặt câu hỏi còn là tự ý thức, tự phê phán, tự đánh giá và tự cảnh giác cho mình và cho người. Qua đó, ta thêm tin tưởng để gửi gắm niềm tin của mình vào điều mình phó thác. Hơn nữa, phải biết rằng: Phải cân nhắc kỹ càng trước những quyết định của ta nhất là những quyết định mang tính sống còn. Một khi ta phán đoán chắc chắn thì niềm tin cũng đi theo sự phán đoán đó vì nó là mối dây liên kết với nhau không rời. Đây chính là điều mà tôi đã học hỏi được từ chính thất bại của tôi, để tôi tự xây dựng niềm tin của mình vào người khác, chứ không dựa hoàn toàn vào tình cảm để đánh giá và tin vào một người, nhưng phải nhờ vào một lý trí sáng suốt để nhận ra nơi đâu đáng để tôi gửi gắm niềm tin của mình.

Tuy nhiên, không phải lúc nào lý trí của ta cũng đủ sáng suốt để hiểu thấu mọi vấn đề trong một sự việc, nhưng lý trí còn phải nhường chỗ cho con tim vì con tim có những lý lẽ mà lý trí không thể giải thích được. Đây cũng chính là bài học thứ hai tôi nhận ra từ chính người bạn thân thiết nhất của tôi: Sau khi vụ việc đó xảy ra, phải mất một thời gian dài bạn tôi mới dám đến gặp tôi và kể cho tôi mọi chuyện; lúc đó, bạn sợ rằng sẽ mất thanh danh, sợ bị đuổi mất việc làm, vì gia đình đang gặp khó khăn và chỉ cậy dựa vào đồng lương của Văn. Bố Văn đã không có việc làm, lại không lo cho gia đình, mẹ Văn phải làm lụng vất vả, nhà lại có hai đứa em bị tật nguyền, Văn lại là nguồn lao động chính của gia đình, Văn nói chỉ vì gia đình nên… Đến đây, tôi ôm chầm lấy Văn, để tự cho dòng nước mắt chảy ra cho vơi đi những nỗi khổ mà bạn tôi phải chịu và cũng là lời giải thích cho bấy nhiêu thắc mắc, bấy nhiêu nổi buồn của tôi.

Tôi thấy rằng: Cuộc sống nhiều lúc không như ta suy nghĩ, nếu chỉ sống thiên về lý trí, ta sẽ không cảm nếm được vị ngọt ngào của lý lẽ trái tim là tình yêu, sự tha thứ, khoan dung, bác ái, cộng với sự bình an đích thực của tâm hồn. Ngược lại, nếu chỉ thiên về lý lẽ của trái tim ta sẽ mất đi sự sáng suốt của lý trí, khiến ta mù lòa trong cảm giác mờ ảo mà khó nhận ra sự thật và có thể tự gây thương tích cho chính mình. Thật vậy, cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn, bình an hơn, tròn đầy hơn khi ta biết kết hợp giữa sự nhận thức với một trái tim mở rộng để đến với người khác.

Cuộc sống vẫn luôn là “cuốn sách mở” cho mỗi người chúng ta học hỏi, đón nhận và rút ra cho mình bài học xương máu trong chính nó. Ta không chỉ học được từ những khó khăn mới đi đến thành công nhưng trong chính sự thất bại cũng là bài học vô giá cho những ai biết nhận ra giá trị lớn lao trong chính thất bại đó. Không ai tự tin cho mình có thể biết hết mọi sự và có thể lường hết được mọi hoàn cảnh. Nhưng không vì thế mà ta thu vào vỏ ốc của mình mà không một lần dám sống thực với chính mình, không dám đương đầu với thách thức, dẫu rằng gặp phải đau thương, dẫu rằng gặp phải thất bại, và bị lừa gạt. Nhưng trên hết hãy tự tin vào chính mình, mở rộng trái tim yêu thương của mình và tin rằng mình đủ khả năng để chinh phục, để đứng lên từ thất bại của mình. Nhờ đó, cũng chính là ta tự xây dựng cho niềm tin của mình thêm vững chắc hơn. Chính niềm tin đó mới thay đổi ta, mới bền vững và đưa ta đến thành công.

Tác giả: Đức Nhiệm

*Featured Image: sasint 

[BDT2018] Trượt dài trong việc học

2

Tôi năm nay vừa tròn hai ba tuổi, khi bất chợt đọc câu hỏi của Triết Học Đường Phố, tôi chẳng thể trả lời được. Không phải vì tôi chưa bao giờ thất bại, tôi thất bại nhiều và dai là đằng khác, nhưng việc phải nghĩ ngợi và phân tích để rút ra gì đó từ những chuỗi ngày quá khứ mịt mù đó, là điều tôi không và sẽ không làm.

Tôi cho rằng nếu không có thành công thì thất bại cũng chỉ là chuyện thường ngày mà thôi. Nếu như ta vẫn đang trong hoàn cảnh thất bại mà nghĩ về thất bại thì sẽ đưa ra những kết quả thiếu khách quan, hai là liệu bạn có chắc là đối với bạn đó là thất bại hay không hay tương lai vẫn còn nhiều chông gai đang chờ đón. Còn nếu đang thành công, thì quả thật, mấy mươi thất bại hay sai lầm trong quá khứ liệu có quan trọng hay không, hay sẽ được liệt vào danh sách trải nghiệm sống?

Để tôi kể về thất bại đáng kể nhất của cuộc đời mình, đó là VIỆC HỌC, thứ duy nhất tôi có kinh nghiệm cho tới hiện tại. Tôi nghĩ bất kì thất bại hay thành công cũng đều có một câu chuyện dài của nó. Mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ khi tôi vào lớp 10. Không đủ điểm nên phải chuyển từ trường chuyên hạng A mình đã học hồi cấp hai sang trường chuyên hạng B, hết cấp từ chuyên hạng B trượt đại học hạng B để đến với đại học hạng C, bỏ đại học hạng C định cố công thi đại học ngành nghệ thuật xem sao và lại trượt. Đó là về quá trình, còn về nội dung, tôi chính là kiểu người gì cũng biết chút chút, hứng thú chút chút mà chẳng đến nơi đến chốn. Lười và ham nhiều thứ, tôi không tập trung được vào điều gì và cứ bị quay mòng mòng trong sự tò mò của bản thân. Thói quan tâm đến nhiều lĩnh vực là điều khiến tôi chẳng thể giữ được tập trung, nhưng nói là thứ cần sửa trong tính cách của tôi thì không, giờ tôi vẫn nghĩ nó mang lại cho tôi nhiều hơn là mất.

Tôi chán nản nên ở nhà một hai năm, chẳng làm gì cả. Nghĩ lại những ngày tháng đó khiến tôi tin rằng việc phân tích quá sâu sai lầm khi còn trẻ là một việc tai hại. Chuyện tôi vất vưởng ở nhà như vậy khiến cả bố mẹ và người thân nội ngoại tôi lo lắng, lòng nóng như lửa đốt nhưng tôi thì lại dửng dưng, quanh quẩn hết ngày này đến ngày khác trong im lặng. Rảnh rỗi, tôi và gia đình bắt đầu phân tích chặng đường thất bại của mình, cá tá lí do được đưa ra. Vì sức ép gia đình, vì cộng đồng, bạn cùng lớp, vì vấn đề về sức khỏe. Khi rảnh người ta nghĩ ra rất nhiều thứ và vì tôi đã sống trong “tuyệt vọng” như thế nên chẳng ai nỡ kiểm chứng những thứ đó đúng hay sai. Bởi vì khi thất bại, mọi thứ đều có thể là lí do, nhất là những điều nhìn có vẻ khác biệt.

Không biết mọi người có để ý không, nhưng khi đi trên đường, nếu như có trượt chân ngã, người ta thường đứng dậy luôn, người tốt nếu phát hiện chướng ngại vật thì tìm cách loại bỏ cho người đi sau rồi đi, người đang vội thì phủi qua loa nhìn quanh quéo rồi đi luôn. Nên thế. Thất bại thật sự không phải thứ người trong cuộc nên chìm đắm quá lâu.

Nhưng tin tôi đi, chẳng đúng đâu, nếu như ngay sau thất bại, sai lầm mà ta gần như rút ra được bài học luôn thì kết luận đó chắc gì đã đúng. Bởi vì nếu thật sự đó là lí do, thì con người đã có thể tránh được. Hệ tư tưởng của một người rất vững chắc chứ không thể thay đổi trong ngày một ngày hai.

Còn nếu chúng ta đã phân tích đúng nguyên nhân thì liệu có sửa được luôn không? Giống như hệ tư tưởng, hành vi và thói quen của con người không phải là thứ sau một ngày nghĩ ngợi mông lung mà thay đổi được. Những điều xứng đáng được coi là thất bại trong đời người thì cũng xứng đáng để con người dùng ít nhất nửa đời để ngẫm ngợi.

Giờ đây, ở miền Nam nước Ý này, quan điểm duy nhất của tôi dành cho việc học chỉ là qua môn, nhanh ra trường, giữ học bổng. Tôi sẽ không gọi những ngày tháng này là thành công vì con đường  trước mắt vẫn còn dài và vì tôi đã tự đưa ra những tiêu chuẩn cao cho sự thất bại, thì tôi cũng nên có tiêu chuẩn cao cho thứ sẽ được gọi là thành công.

Như John Lennon đã nói: “Mọi việc rồi cuối cùng sẽ ổn, nếu chưa ổn thì chưa phải là cuối cùng.” Vậy nên đâu cần phải ngồi lại ngẫm ngợi nhiều khi còn đang dang dở.

Con người ta cần tự tin vào bản thân mình để đối phó với cả chặng đường dài phía trước. Hiệu ứng Dunning-Kruger (hiện tượng nhận thức thiên vị về năng lực bản thân) là hiện tượng nên tránh trong cuộc sống, chúng ngăn cản sự tiếp thu kiến thức của con người. Nhưng đối với bản thân mình, hay lạm dụng một chút, dù không hiểu lắm về bản thân mình cũng hãy tạm gác lại mà đi học những điều mới mẻ, chúng ta có tất cả thời gian trên đời để học về bản thân và những sai lầm. Giờ đây hãy cứ tạm gác lại, cứ cho rằng mình đã hiểu mình đủ để có thời gian đi học những điều mới mẻ ngoài kia. Nhẹ lòng thì dễ bay, nhẹ đầu thì dễ nổi, nếu như có điều gì  rút ra được từ những điều đã qua, thì có lẽ là tôi không muốn nghĩ quá nhiều quá sâu về bất kì điều gì.

Tác giả: Song

*Featured Image: Nietjuh 

[THĐP Translation] 6 lợi ích có được từ việc du lịch một mình

1

Du lịch một mình càng ngày càng trở nên phổ biến. Trên thực tế, số lượng người lần đầu tiên đi du lịch chọn đi một mình đã tăng gấp đôi trong vài năm trở lại đây. Dù vậy, những người đi du lịch một mình vẫn là một nhóm thiểu số bởi hầu hết thường chọn đi đôi hoặc đi theo nhóm.

Du lịch một mình là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Có những lợi ích nhất định mà bạn chỉ có được khi thức dậy một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ và chọn hành trình của riêng mình vào vùng đất chưa ai biết.

Ngay cả khi bạn không đi du lịch dài ngày, thỉnh thoảng mạo hiểm cho một chuyến đi một mình sẽ giúp bạn xây dựng những kĩ năng và năng lực mà bạn có thể mang về và áp dụng vào tất cả các lĩnh vực trong cuộc sống của bạn. Sau đây là sáu lợi ích bạn có được từ việc du lịch một mình.

1. Bạn học được cách dựa vào bản thân

Bạn sẽ trở nên quy củ. Sẽ không có ai gấp quần áo cho bạn. Hoặc là bạn tự gấp quần áo và lấy đó làm điều hãnh diện, hoặc bạn cứ nhét tất cả quần áo vào ba lô rồi khoác lên mình bộ đồ nhăn nhúm.

Bạn sẽ học được cách quản lý tài chính của bản thân. Nếu thiếu sự quản lý đúng đắn, bạn sẽ tiêu hết tiền trong vài ngày. Bạn sẽ phải tự để ý và theo dõi chi tiêu.

Hãy tự chăm sóc cho bản thân vì chỉ có một mình bạn chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bạn mà thôi. Trên thực tế, bạn có thể là người duy nhất trên cả lục địa quan tâm đến việc sinh tử của bạn! Học cách để thận trọng và chăm sóc bản thân và bạn sẽ trở nên tự chủ.

2. Bạn đối đầu với vài cảm xúc lớn lao

Bạn sẽ vấp ngã và tự đứng dậy. Bạn sẽ cảm thấy vô cùng chán nản. Bạn sẽ nhớ gia đình. Bạn sẽ tự hỏi bạn đã làm sai ở đâu và bạn đang làm cái quái gì ở đây vậy.

Và bạn sẽ đối diện với những cảm xúc ấy, trong khi bị choáng ngợp bởi niềm vui và sự phấn khích. Suy cho cùng, bạn sẽ biết được rằng thế giới không tạo nên những cảm xúc của bạn, mà chính bạn mới tạo ra chúng. Và thế giới cũng không thể lo liệu cho bạn được vấn đề này.

3. Bạn xây dựng những kĩ năng tương tác với người khác

Bạn sẽ gặp phải nhiều loại người và sẽ xây dựng được trí tuệ cảm xúc xã hội trong hành trình của bạn. Đây là một công cụ mạnh mẽ mà bạn có thể dùng ở bất kì nơi đâu. Bạn sẽ sớm học được cách trò chuyện một cách bình tĩnh và dễ chịu với nhân viên ngân hàng ngay cả khi bạn đang hoảng loạn vì không thể truy cập vào tài khoản ngân hàng. Sự bình tĩnh và ngọt ngào thường sẽ giúp bạn có được sự trợ giúp của họ. Nếu bạn chỉ ở lại nơi đó vào cuối tuần, bạn sẽ kết bạn rất nhanh. Bạn thậm chí cũng sẽ có một mối quan hệ tình cảm rất nhanh. Bạn sẽ có một người để đi cùng tới một lễ hội hay một nhà hàng địa phương mà bạn muốn ghé thăm. Ngay cả khi bạn du lịch một mình, bạn cũng không nhất thiết phải ở một mình suốt, nếu bạn không muốn như vậy.

Bạn cũng sẽ học được cách giao tiếp qua các ngôn ngữ khác nhau. Ngay cả khi không chủ định học ngôn ngữ ấy, bạn vẫn luôn có thể học được vài đường cơ bản. Phần còn lại, bạn có thể nhờ vào ngôn ngữ chân tay, hình ảnh hỗ trợ, và thật nhiều kiên nhẫn. Đây là một quá trình tinh tế, bạn phải vượt qua được nỗi sợ bị bị đánh giá là ngốc nghếch.

Du lịch một mình sẽ làm tăng khả năng nhận biết về những tín hiệu cơ thể mà bạn đã gửi đi trong vô thức. Và, bởi vì vậy, bạn sẽ có thể cải thiện cử chỉ, điệu bộ và cách tiếp cận người khác để họ trở nên sẵn sàng tương tác với bạn hơn.

4. Bạn tự mình vạch ra kế hoạch

Là một người du lịch một mình, bạn sẽ chứng kiến những quyết định của mình trở thành những lịch trình, những tấm vé tàu và những kỉ niệm. Bạn sẽ không phải đợi chờ, trải nghiệm vội vã hay hoãn lại hành trình chỉ vì có một người không muốn đi cùng bạn. Số mệnh nằm trong bàn tay bạn.

5. Bạn đối diện với sự nhỏ bé của mình trong thế gian

Thế gian thật rộng lớn. Không chỉ vì kích thước địa lý mà còn là sự rộng lượng của con người, họ sẵn lòng giúp đỡ một người lạ mặt. Nói thì là vậy, nhưng bạn cần trải nghiệm để thấy được điều đó.

Không ai có thể khiêm nhường và cởi mở bằng một người đi nhiều. Khi bạn thấy được thế giới và lòng người rộng lớn như thế nào, điều đó sẽ khiến bạn nhận ra sự đa dạng của thế giới này. Lạ thay, sự nhận biết này khiến bạn vừa trở nên tự tin, vừa khiêm nhường.

KoE
Sponsored
 

6. Bạn có được cảm giác tự tin

Du lịch giúp bạn nhận thức được sức mạnh của bạn tăng đã lên nhiều hơn từ lần đầu tiên bạn xách ba lô lên và đi. Bạn đã trải nghiệm những tình huống biến động, nguy hiểm và lạ lùng không thể tưởng tượng nổi, và bạn đã kiểm soát được những tình huống ấy.

Bạn đã thử thách bản thân. Giờ đây bạn hiểu sức mạnh và những giới hạn của mình. Và bạn biết rằng dù những điều bạn đã lo lắng trước khi quyết định lên đường một mình là gì đi nữa, thì giờ đây bạn cũng đương đầu được. Chúng không còn đáng lo nữa.

Kết luận

Đi du lịch một mình không phải là điều kiện cần để có một cuộc sống tốt đẹp. Bạn có thể xây dựng những kĩ năng nói trên bằng cách khác. Tuy nhiên, du lịch một mình làm tăng khả năng phát triển cảm xúc và tinh thần bạn theo lối mà không hoạt động nào khác có thể làm được. Du lịch một mình khiến bạn trở nên cởi mở, dễ giành được cảm tình và vững vàng hơn. Nó cũng giúp bạn có một câu chuyện để kể và mang lại sự thông thái cho bạn.

Vì vậy, lần tiếp theo bạn muốn đi du lịch, hãy bước một bước dài hơn và hãy thực hiện điều đó một mình. Có thể bạn phải ngạc nhiên với những gì bạn có thể đương đầu.

Tác giả: Brian Oaster 
Người dịch: Hà Huy Dương
Review: Dương Tùng

*Featured Image: StockSnap