15.9 C
Da Lat
Thứ Bảy, 23 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 125

[BDT2018] Làm tới đi!

— Alo mày à, bia hơi đê. Bọn tao đợi ở quán quen nhé.

— Không. Tao không đi

— Ô, hôm nay mày bị ấm đầu à

— Thôi, bọn mày uống đi

— Ơ, cái thằng này…

Rồi tôi tắt máy

Như thường lệ, có lẽ tôi đã leo lên con xe máy cà tàng phóng vút đến bên anh em rồi, và sau những cuộc hẹn hò như vậy sẽ là tăng hai rồi tăng ba… cho đến lúc tỉnh dậy sau cơn say là những khoảng trống mênh mông trong tâm trí.

Nhưng hôm nay thì “không” – tôi không muốn mình trượt dài lê thê trong những cuộc vui vô định như vậy nữa.

Tôi muốn thay đổi

2h05p – Tôi một mình trong căn phòng, mùi cafe sữa quyện vào làn khói thuốc, ngoài cửa sổ một màu đen của màn đêm yên tĩnh ôm lấy ngôi nhà nhỏ, nghe Cát Bụi của Trịnh, miên man từng giai điệu. Nhìn sâu vào chính mình, chợt thấy “một thằng tôi” già cỗi đến lạ.

Ngay bây giờ, trong cái đầu này là những dòng suy nghĩ ngổn ngang, những suy tư đứt gãy không thể liền mạch và chúng còn “mâu thuẫn, dẫm đạp lên nhau.” Lôi bàn phím ra gõ vài dòng tâm sự cùng “tuổi trẻ”, đã lâu lắm rồi tôi không viết.

Tuổi trẻ tôi đã nhiều lần vấp ngã, có đôi lần thành công, cũng nếm nhiều vị của thanh xuân. Tôi tự cho đó là những trải nghiệm, nó có phải là “quá khứ tuyệt vời” hay không thì tôi cũng không biết nữa.

28 tuổi, trải chưa hẳn đã là nhiều, nhưng cũng đủ để tôi nghiệm lại những thứ mà có lẽ nếu không trải thì cuộc đời thật là “hèn”.

Cuộc sống toàn màu hồng có thích không các bạn? Thích nhỉ. Thật may tôi đã không sống những năm tháng qua bằng gam màu hồng đó.

28 năm tôi nhuộm mình bằng: màu nắng của tuổi thơ, màu hồng của mối tình đầu, Màu đen của thất bại ê chề, màu đỏ của những đỉnh vinh quang, màu xám của những tổn thương… và nhiều nhiều màu sắc khác nữa.

Tôi 7 lần thi đại học, học ở những trường top đầu cả nước về ngành kỹ thuật và kinh tế. Cho đến cuối cùng vẫn chưa lấy được tấm bằng Marketing. Tôi đã bỏ đại học đấy các bạn à, đó là lựa chọn của tôi. Nó không đúng, cũng chả sai mà đơn giản là nói “phù hợp với tôi.”

Rồi tôi đầu quân ở một công ty lớn về lĩnh vực kinh doanh vật liệu xây dựng. Với góc nhìn của tôi về thị trường và những chiến lược marketing đúng đắn, chỉ trong vòng một năm giám đốc muốn tôi mở chi nhánh ở Sài Gòn – đó chả phải là một tương lai rộng mở sao?

Nhưng chính ngày hôm qua tôi lại viết đơn xin nghỉ việc. Vì sao?

Vì mỗi sáng mai thức dậy trái tim tôi không muốn đến công ty, còn ông lý trí kéo tôi dậy khỏi giường và như một cỗ máy được lập trình sẵn: đánh răng, rửa mặt rồi dắt xe đi làm, làm chăm chỉ đến tối, về đến nhà lại cùng anh em chiến hữu uống bia.

Đó là những ngày dài lê thê, công việc vẫn trôi theo dòng chảy, nhưng nếu tiếp tục tôi sẽ không còn là mình nữa.

Tôi tự hỏi chính mình “Cuộc sống như vậy ổn chứ?” Lý trí nói “Tốt, đấy là cơ hội để mày lập nghiệp,” còn trái tim lại mách bảo “Không ổn rồi, đấy không phải là con người mày muốn trở thành.”

Càng ngày, trái tim và lý trí càng tiến về hai cực khác nhau, để lại tôi giữa khoảng trống mênh mông đó, tôi lại càng chênh vênh, càng chênh vênh lại càng mệt mỏi, càng mệt mỏi màu cuộc đời lại càng xám đi.

Thực sự trong khoảng thời gian dài tôi cảm thấy bế tắc kinh khủng, mỗi buổi sáng thức dậy là cả một sự đấu tranh với ngày dài. Tôi không còn là tôi của những ngày đầu nhiệt huyết với công việc, với công ty và đồng nghiệp. Có lẽ tôi mất mục đích rồi, mỗi ngày trôi qua chính là sự giằng xé của lý trí và con tim. Lý trí kéo lê tôi đến công ty và con tim níu giữ tôi lại. Nhiều khi chỉ ước ngủ vùi trong chăn để ngày qua đi mà không mang trong mình những do dự, lo toan. Nhưng cơ hội thì sao? Cơm áo gạo tiền thì sao? Gắng nặng đó tôi không mang thì ai thay được.

Bây giờ theo đuổi đam mê sẽ mất nhiều thứ, nhưng tôi muốn thử.

Cho tới ngày hôm nay, chắc trái tim này đã thắng – dù nó yếu ớt hơn lý trí kia. Nhưng bản năng của một thằng đàn ông tuổi ngựa cho tôi biết tôi sẽ “không ổn” trong cái vòng an toàn kia được.

Tôi muốn thoát ra khỏi cái nhà tù của bản thân, những cái sợ hãi tầm thường của chính mình để đưa ra quyết định.

Rồi tôi quyết thật. Lá đơn xin nghỉ việc đặt ngay ngắn ở góc bàn của Sếp, trong khi Sếp chưa đọc tôi cũng đã bao nhiêu lần định chạy vào rút lại. Tôi đang tưởng tượng ra cảnh tượng sẽ đối mặt với Sếp ra sao, chắc Sếp sẽ thất vọng về tôi lắm vì anh ấy đặt niềm tin và kỳ vọng ở tôi rất lớn, anh em từng hứa hẹn những dự án lớn cho tương lai, nhưng giờ tôi lại bỏ cuộc chơi. Rồi là những nghĩ về những ngày tiếp theo, nếu làm ở đơn vị mới lại là những thay đổi mới, những cố gắng mới, những bước xây dựng từ đầu. Tôi có được nguồn thu nhập, chức vụ hay cơ hội lập nghiệp như ở công ty hiện tại hay lại là những mệt mỏi mới đây… Tất cả những sợ hãi đó khiến toàn thân tôi toát hết mồ hôi, đầu óc căng như dây đàn, muốn trốn tránh tất cả.

5 Phút gặp Sếp là quảng thời gian dài vô tận với tôi, nhưng đó là những gì quý giá nhất mà tôi được học từ anh. Lúc ra khỏi phòng tôi chỉ nhớ câu cuối cùng anh nói: “Hãy làm những gì trái tim em cho là đúng, một ngày kia em sẽ không hối hận vì đã sống với đam mê.”

Chính câu nói đó gỡ hết những gắng nặng, những lo lắng, phiền muộn mà tôi khoác lên thân mình bấy lâu nay. Và tôi bắt đầu hướng lý trí đến hai chữ “Đam mê”, tôi muốn để con tim mình dẫn lối và lý trí cầm dây cương. Khi hai thứ đó sát cánh bên tôi cùng hướng về tương lai thì không gì là không thể. Lòng tôi nhẹ tênh, trút hết những dòng suy nghĩ chồng chéo điên loạn bấy lâu giằng xé tâm can của tháng ngày qua.

Có thể nhiều người nói tôi ngu ngốc khi bỏ qua một cơ hội mà có lẽ không phải một ai cũng nắm bắt được, nhưng…

Hôm nay tôi đặt tay xuống bàn phím viết ra những điều này không phải vì giải thưởng kia đâu vì số tiền tôi kiếm ra hơn số đó rất nhiều. Cũng không phải vì để thể hiện bản thân rằng tôi là một người dám đánh đổi. Mục tiêu đơn giản là để trải lòng cùng “Triết Học Đường Phố”, và muốn nhắn nhủ đến các bạn trẻ đang chênh vênh giữa dòng đời ngoài kia rằng: “Hãy làm những gì trái tim bạn cho là đúng, một ngày kia bạn sẽ không hối hận vì đã sống với đam mê.”

Khi viết ra những dòng này, bản thân tôi cũng đang bước một bước đi đầu tiên trên con đường chinh phục đam mê đó, và tôi yêu cái “đam mê” này vô cùng.

Thế rốt cuộc tôi muốn gì. Các bạn đã bảo giờ tự đặt câu hỏi đó chưa?

Khó trả lời nhỉ? Nếu chưa thì hãy tìm câu trả lời đi. Hãy luôn nhớ, đam mê cứ tìm rồi sẽ thấy, cứ gõ rồi cánh cửa sẽ mở ra thôi! Cố Lên anh em!

Một bài viết có cần ngôn từ hoa mỹ, có cần lời hay ý đẹp, có cần mạch lạc rõ ràng không? Có chứ. Nhưng có lẽ tôi thích nhất ở Triết Học Đường phố chính là chất bụi, chính là cái sự trần trụi, nêu quan điểm cá nhân chả bị điều hướng bởi “bố con thằng nào” cả, cũng chẳng sợ cái cộng đồng mạng manh động ngoài kia ném đá.

Tôi theo chân Triết Học Đường Phố từ thưở sơ khai của page, thật lòng cảm ơn các bạn đã quay lại. Hy vọng một làn gió mới của Triết Học Đường Phố thổi qua để tưới mát tâm hồn của nhiều bạn trẻ.

CẢM ƠN!

Tác giả: The Light

Ảnh minh hoạ: Alexas_Fotos

 

[BDT2018] Yêu và được yêu

3

Cái ngày mà bản thân nhận ra mình đã đánh mất đi ý nghĩa của cuộc sống, ngày mà tôi ngồi im lìm một góc, khóc nức vì thất bại… không phải vì thành tích học tập, cũng không phải vì chuyện gia đình nhưng là vì tôi – một cô gái 16 tuổi đã tự đánh cược mình và thất bại ngay trong chính việc yêu thương, tôi quên mất rằng việc yêu và được yêu quan trọng hơn là chạy theo những thứ phù phiếm mà bỏ quên đi những điều tốt đẹp, bỏ quên những người luôn yêu thương mình hết mực.

Và khi tôi viết những dòng này, tôi đã ngập ngừng bước sang tuổi 17, tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, tuổi 17 trong một cô gái mà suốt hơn một năm qua, vẫn đau đáu cái nỗi niềm “mình đã thực sự yêu và được yêu hay chưa?”

Tưởng chừng như không ai có thể kéo tôi ra khỏi vũng lầy đó, nhưng vào một ngày vốn dĩ bình thường như mọi ngày tôi nhận ra “Ồ…Đúng rồi, mình đã mất rất nhiều sức lực và thời gian để mong và cố làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp và hoàn hảo, quên mất rằng vẫn còn phải sống cho chính mình”

Thế rồi tôi mở lòng ra, để đón nhận những cái mới, để sống đúng câu nói mà mỗi ngày tôi vẫn giữ bên mình “Sống để yêu và được yêu.”

Câu chuyện bắt đầu từ việc tôi tập yêu thương và mỉm cười nhiều hơn với những bạn không ưa mình, tất nhiên ban đầu rất khó khăn, vì tôi luôn muốn dè chừng những con người như vậy, nhưng dần dà thời gian đã cho tôi thấy việc mở lòng ra có ích đến thế nào. Tôi có thêm được nhiều bạn hơn, trải nghiệm được nhiều thứ hơn và bắt đầu cho việc yêu thương người khác. Và có lẽ thứ mà tôi cảm thấy biết ơn nhất khi nhận được, chính là một người anh, bây giờ đã trở thành bạn trai của tôi.

Tôi gặp anh khi tôi mất phương hướng và lạc trong vòng xoáy của chuyện tình cảm xen lẫn cả việc mà tự mình đánh mất đi ý nghĩa sống. Anh đến và đã cùng tôi lấy lại. Bắt đầu từ những việc nhỏ nhất mà tôi đã từng muốn có người làm cùng mình: Cùng đi nhà thờ, cùng cầu nguyện, cùng đi xa khỏi thành phố mỗi khi tâm trạng của cả hai bất ổn, cùng tựa vào nhau đọc cuốn sách mà cả hai yêu thích hay là cùng anh xem bộ phim dài tập mà anh thích.

Từ ngày anh đến, tôi đã thay đổi được rất nhiều, chúng tôi yêu nhau và cùng nhau thay đổi – khi cả hai vẫn là những cô cậu học sinh, tiền không đầy túi xe không đầy bình, muốn ăn gì cũng phải tính toán thiệt kĩ, có khi phải tính trước cả tuần trời. Tôi yêu viết lách, thi thoảng tôi hay viết ra vài thứ linh tinh, còn anh thì lại thích đọc những thứ đấy. Thế đấy, ở bên cạnh một người cho mình cảm giác yêu và được yêu. Bạn trai của tôi đã giúp tôi bỏ qua những hờn ghét để đối xử tốt với người tôi không ưa, các bạn biết đấy nó không hề dễ dàng nhưng một tháng hai tháng rồi ba tháng tôi dần quen và thích nghi với nó, cuộc sống của tôi lại có thêm một mảng màu mới được thêm vào.

Thế nhưng có được những mảng màu mới để thêm vào trong cuộc sống của tôi, không có nghĩa là nỗi ám ảnh lớn kia sẽ không quay lại. Không lâu sau đó, nỗi ám ảnh đó trở lại với tôi. Tôi tưởng chừng như cả thế giới khi đó đang vỡ vụn ra hàng trăm mảnh, và chỉ còn một mình tôi chống chọi. Anh ôm lấy tôi và bảo “Chúng ta sẽ cùng cầu nguyện nhé.” Và chỉ đơn giản thế thôi, đâu lại vào đấy.

Nhưng mọi thứ không yên bình như vậy, một nỗi đau khác đã ập đến với tôi đó là tôi và cô bạn thân đã không còn nói chuyện với nhau nữa, chúng tôi nghỉ chơi sau một thời gian gắn bó “như hình với bóng.” Lại một lần nữa, tôi rơi vào những ngày chán nản trong nỗi tuyệt vọng. Tôi bị shock trong một thời gian khá dài, suốt những ngày đó tôi cứ mãi tìm kiếm lí do tình bạn của chúng tôi dừng lại, tôi cứ mải tìm mà quên mất rằng có những thứ một khi đã đi qua sẽ chẳng bao giờ trở lại được.

Một tháng sau, tôi cân bằng và trở lại với cuộc sống của mình, thi thoảng vẫn nghe những câu hỏi, những thắc mắc là vì sao chúng tôi không còn đi chung với nhau nữa…

Nhưng lúc như vậy, tôi chỉ biết cười rồi viện cớ để thoát ra khỏi những câu hỏi đó. Hóa ra trong khoảng thời gian đi tìm cho mình ý nghĩa sống, ý nghĩa để yêu và được yêu tôi đa vô tình bỏ quên cô bạn thân ở lại, nhưng cũng không cho cô được một lời giải thích nào. Lắm lúc muốn nhắn tin cho cô bạn thân cũ của tôi để hỏi: Tại sao chúng ta lại không chơi với nhau nữa vậy? Nhưng rồi lại thôi, tôi biết có những thứ đã tới lúc nên để vào một góc rồi.

Và những ngày kế tiếp đó, tôi thầm cảm ơn Chúa Trời vì trong những khoảng thời gian khó khăn và mất mát của tôi, vẫn còn những người tôi yêu và yêu tôi bên cạnh. Bạn bè vốn dĩ tôi không có nhiều, nên người đã ở cạnh tôi nhiều nhất dĩ nhiên vẫn là bạn trai tôi – một cách vụng về, anh cùng tôi vượt qua những nỗi đau.

Chúng tôi vẫn cùng nhau học và trò chuyện mỗi ngày, thi thoảng anh đèo tôi trên chiếc xe mà anh gọi là “cà-tàng’ của mình, trải lòng ra với nhau, kể cho nhau nghe sự thay đổi nơi bản thân mình mỗi ngày qua. Và tôi nhận ra, việc yêu và trao lại yêu thương vốn không khó như tôi nghĩ, việc sống cùng nỗi đau lại càng không khó như tôi vẫn mường tượng để rồi tự cho mình cái quyền sợ hãi và trốn tránh nó

Tôi đã thay đổi rất nhiều, từ những điều bình dị, cho tới những thứ tôi cứ nghĩ là xa tầm với..

Tôi đã có thể dung hòa với bố của mình, sau những trận cãi nhau liên miên tong nhiều năm. Tôi đã có thể bên mẹ của tôi nhiều hơn, nghe mẹ nói và cùng mẹ đi mua đồ, cùng mẹ đi lân la cả chục shop để “cưa sừng làm nghé” cho mẹ, như mẹ vẫn hay đùa với tôi rằng muốn mình trẻ đẹp và xì teen như tôi của bây giờ vậy. Tôi đã có thể lắng nghe chị hai của mình nhiều hơn, cảm nhận được tình thương của chị dành cho mình nhiều hơn. Tôi đã có thể thấu hiểu được cái tát của anh tôi năm ấy, để bây giờ tôi ở đây, không phải là cùng những nỗi buồn nhưng là niềm vui và sự thấu hiểu.

Tôi thoát ly ra khỏi bản thân của những ngày đau khổ, để sống cùng nỗi đau, nhưng không chết đi vì nó. Tôi có đọc được những dòng tâm sự rất hay của một bác sĩ trẻ khi tâm sự với người bạn của mình: Tiếp xúc với khổ đau, không có nghĩa là đánh mất mình trong khổ đau. Tiếp xúc để hiểu rằng tự tính duyên khởi và vô thường của sự sống, do đó mình không đánh mất mình trong tham đắm trong giận hờn và trong mê muội. Ta sẽ thường xuyên an trú tron tự do và giải thoát.

Đã hẳn mọi thứ không hề dễ dàng và để sống cùng nỗi đau nó lại càng trở nên khó khăn hơn. Nhưng để sống với đúng nghĩa là “để yêu và được yêu”, ta phải chấp nhận và bước lên trên mọi rào cản đó. Vì nếu cứ mãi giữ những niềm đau ở trong sâu thẳm tâm can, thì tâm hồn bạn sẽ không phút nào yên bình được, để sống an vui cùng bầu trời trong xanh mỗi ngày, bạn phải vững chải bước qua những ngày âm u để trở về với thực tại cho cuộc sống của bạn. Mỗi ngày bạn còn chần chừ, lại bỏ phí cơ hội để có thêm được một mảng màu để ghép vào trong  cuộc sống của bạn mất rồi

Hạnh phúc đâu tự có. Con người mình lại quá nhỏ bé trước bầu trời bao la.

Bước chân ra ngoài và bỏ đằng sau những nỗi ám ảnh đã dày vò tôi cùng những nỗi đau sâu hoắm. Tôi đã thôi không còn dày vò mình nhưng tập sống cho chính mình nhiều hơn, yêu mình nhiều hơn, bởi lẽ nếu tôi không yêu bản thân mình thì làm sao có thể yêu và đón nhận tình yêu của người khác dành cho tôi một cách trọn vẹn được. Yêu là được thấu hiểu, được chết đi cho người khác một chút.

Có hiểu rồi mới có thương.

Và bạn ơi! Nếu ngay bây giờ bạn vẫn còn đang chơi vơi trên con đường đi tìm cho mình ý nghĩa sống, bạn còn đang mải mê chạy theo những thứ phù phiếm mà bạn cho rằng “Sống” là phải thế. Thì nghe tôi, chầm chậm lại thôi…Vội vã làm chi – cuối ngày nắng cũng tắt mà. Sống là phải biết tận thưởng cho cuộc sống bạn ạ! Bởi lẽ sống là để yêu và được yêu cơ mà! Chẳng phải – mỗi ngày được lang thang trên con đường quen thuộc, dưới tán lá cây rì rào – cũng là một một niềm hạnh phúc hay sao? Chẳng phải – mỗi ngày được nhấm nháp ly cà phê sang thơm tho với tờ báo nơi quán nhỏ vỉa hè – là một niềm hạnh phúc hay sao? Nếu bất chợt lúc nào đó bạn cảm thấy cuộc sống đã quá bức bối và nỗi đau đã sâu hoắm nơi tâm mình, thì hãy im lặng và tìm một góc nào đấy yên tĩnh, nhưng đừng khóc như tôi, hãy tìm và nhớ lại những điều bình dị đã qua, hãy nhớ coi mình đã thực sự sống để yêu và được yêu hay chưa…

Đôi khi ngồi nơi thềm mưa – lặng im – nghe mưa và nghe tiếng vạn vật hòa hòa cùng tiếng saxophone dìu dặt cũng đủ.

Một cô gái 17 tuổi với những câu chữ còn thô kệch, với những nỗi niềm của sự thất bại, với sự biết ơn Chúa Trời vì cho mình tìm được chính mình, tìm được ý nghĩa sống qua từng nỗi đau sâu hoắm. Chúa Trời luôn có cách an bài của Ngài, Ngài giúp bạn đi qua từng nỗi đau và cõng bạn trên đôi vai của Ngài. Với niềm tin Tôn Giáo, tôi vẫn luôn xác tín như thế.

Cảm ơn những người đã góp nhặt cùng tôi trong những nỗi đau, cảm ơn vì đã cho tôi biết thế nào là yêu và được yêu.

Hãy không ngừng và không ngừng cho yêu thương và nhận lại yêu thương các bạn nhé! Chúc các bạn một ngày nào đó cũng sẽ như tôi,tìm được cho mình ý nghĩa để sống tốt hơn mỗi ngày.

Gửi tới các bạn, lời yêu thương trìu mến!

Tác giả: Quỳnh Giao

*Featured Image: KIMDAEJEUNG 

[BDT2018] Mùa thi năm ấy

3

Tháng 7 đến, hè nắng nóng dữ dội cũng như mùa thi năm ấy. Ngày báo điểm, tôi trượt đại học. Tôi ngồi thẫn thờ bên bàn học, như thể không thể tin vào mắt mình nữa. Mọi thứ dường như sụp đổ, tôi tuyệt vọng đến cùng cực. Tâm trạng tôi tuột dốc không phanh, nó cực kì kinh khủng như đám mây mù đen tối bao trùm lên tôi. Lần đầu tiên tôi nếm trải thất bại, mùi vị quả là rất tệ.

Tôi phải thông báo với bố mẹ, những người gần như tin tưởng vào việc tôi sẽ đậu Đại học kết quả ngược lại. Tôi vẫn luôn biết ba mẹ thương tôi nhưng không ngờ họ không một lời trách móc, không tỏ ra khó chịu khi tôi vì thất bại của mình mà trở nên cáu gắt vô cớ. Tôi biết họ cũng đau buồn như tôi nhưng ba mẹ vẫn cố tỏ ra bình thường để không gây áp lực cho tôi. Mẹ ít nói hơn nhưng chăm sóc tôi nhiều hơn trước. Có lẽ mẹ sợ những tư tưởng ấu trĩ của giới trẻ, sợ tôi nghĩ quẩn.

Thực ra tôi cũng từng có ý nghĩ buông xuôi bản thân trong những lúc ngồi trong phòng một mình và thấy bản thân tệ hại và vô dụng. Nhưng nghĩ về ba mẹ mà tôi không thể, họ vẫn còn tin tưởng nơi tôi. Tôi giam mình trong phòng, tự hành hạ bản thân bằng cách nhịn ăn và không thèm nói chuyện với mọi người trong nhà. Những ngày sau khi biết kết quả đại học, tôi cắt đứt mọi liên lạc với đám bạn, thầy cô. Những tin nhắn, những cú điện thoại cứ vang lên nhưng tôi phớt lờ đi.

Và khi tâm trạng bất ổn của tôi giảm bớt đi thì tôi lại phải hứng chịu những cú áp lực từ bên ngoài. Tôi như đứa trẻ con bị bắt quả tang làm chuyện xấu, họ tra hỏi dồn dập, họ liếc nhìn, tắc lưỡi, lắc đầu ngao ngán. Tôi đâm sợ hãi, trốn tránh gặp gỡ mọi người để tránh bị làm phiền. Thật sự tôi không dám đối diện với sự thật là tôi đã rớt đại học. Tôi luôn cứ phải mỉm cười với những người đó. Tôi lấp liếm, nói dối là đã đậu vào một trường nào đó, bởi vì tôi sợ phải thừa nhận thất bại của bản thân, tôi sợ khi người ta biết tin đó sẽ nhìn tôi bằng sự khinh khỉnh, đắc thắng rằng tôi thua kém.

Nhưng một thời gian sau, tôi chẳng thể giấu giếm được nữa. Và cái tin tôi rớt đại học được truyền đi. Tôi phải đối diện với thất bại. Tôi đã biết hóa ra cuộc đời tôi không phải chỉ là của riêng tôi và cũng chẳng thể tự chịu trách nhiệm với nó. Tôi dành được giải này giải kia, tôi được danh hiệu này danh hiệu nọ, bố mẹ tôi được người ta tung hứng. Tôi thi trượt đại học cũng chính bố mẹ tôi lãnh trọn hậu quả. Miệng lưỡi của con người quả là đáng sợ, những người mới hôm qua thôi còn thân thân thiết thiết kéo tay tôi hỏi thăm tình hình học tập, dặn tôi giữ sức khỏe để ôn thi hôm nay đây ném cho tôi những cái nhìn thương hại, thầm thì nói sau lưng tôi những lời mà đôi khi tôi muốn xóa khỏi đầu mình mà không được.

Và tôi lại trốn vào cái thế giới riêng của mình. Ở đó tôi làm bạn với nỗi cô đơn và nước mắt. Tôi như kẻ bị bỏ rơi, bị mọi người quay lưng lại rồi vứt tôi vào một xó xỉnh nào đó với sự gièm pha và chê bai. Đã nhiều lần tôi tự thầm nguyền rủa mình là đứa chả được tích sự gì, một đứa thất bại, một đứa con ngu ngốc của ba mẹ. Để rồi, trong những khoảnh khắc tuyệt vọng và cô đơn nhất đời mình, tôi lên mạng để giết thời gian. Và tình cờ tôi đọc được một bài viết của một chị, giống như trường hợp nhưng chị đã vượt qua nó thế nào. Như một tia sáng phía cuối con đường làm tôi bừng tỉnh và vực tôi dậy.

“Mọi việc tốt đẹp hay xấu đi đều do cách nhìn của bạn về cuộc sống. Nếu bạn nhìn bằng đôi mắt u buồn thì cuộc sống chỉ là một bức tranh xám xịt và đầy rẫy sự phiền muộn. Còn nếu bạn nhìn nó theo một cách lạc quan, tích cực thì hẳn nhiên bức tranh ấy sẽ trở nên đẹp đẽ và tươi mới.”

Tôi không thể cứ hèn nhát trốn mãi trong nhà được nữa! Tôi quyết định xách balo lên và đi tới một vùng đất lạ bằng số tiết kiệm của mình. Tôi xin phép ba mẹ và may mắn là họ đồng ý. Tôi bắt xe tới một vùng đất ở trên Tây Nguyên, tôi xin ở nhờ nhà của một cô, đổi lại tôi phụ giúp cô chăm sóc vườn cà phê và đám gia cầm ở đấy. Thời gian đó, quả thật khiến tâm hồn tôi thanh thản phần nào. Tôi làm quen với con gái của cô, bạn ấy cũng bằng tuổi tôi, dễ mến và tốt bụng. Tôi tâm sự về chuyện của mình cho bạn ấy nghe rồi nhận được sự động viên và an ủi. Tôi không biết bạn ấy có “phép lạ” gì mà sau khi tôi trò chuyện cùng, tôi lại thấy mình có thêm động lực để tiếp tục. Một tháng ở đấy, không quá dài nhưng đủ để tôi trải nghiệm cuộc sống khi mỗi sáng ra rẫy hái cà phê, cho đàn gà mái ăn rồi thu hoạch trứng,… Nhất là tôi có dịp được lắng lòng mình lại và hiểu bản thân đang muốn gì và làm gì. Tôi thấy yêu cuộc sống và lạc quan hơn.

Trở về thành phố, tôi nói với ba mẹ rằng năm sau tôi thi lại, một quyết định khó khăn lấy đi của tôi vài đêm thức trắng. Tôi cũng hoang mang không biết đúng sai ra sao nhưng tôi không muốn bị ghìm chân vì cú vấp ngã này, tôi không thể từ bỏ giấc mơ của mình một lần nữa. Tôi không muốn khi nhắc đến mình chỉ là kẻ thất bại. Trong những phút khó khăn nhất cuộc đời, lý tưởng sống và ước mơ sẽ là cánh tay vực bạn dậy để tiến về phía trước. Tôi tìm lại được ước mơ của mình sau những ngày tháng chán ghét và ghê sợ nó.

Tôi bình tâm lại, thử hỏi chính lòng mình rằng đam mê nó thật sự hay chỉ là yêu thích nhất thời. Nó có đáng để mình theo đuổi nó hay nên tìm nên một con đường khác phù hợp hơn. Và tôi có câu trả lời cho chính mình, tôi sẽ tiếp tục ngành học mà tôi một lần chưa chạm tới được. Tôi nhận ra rằng nếu không có ước mơ, tôi sẽ mãi là kẻ lang thang trong cái vòng luẩn quẩn cuộc đời, không biết đi về đâu tôi rất dễ ngã lòng khi gặp thử thách của cuộc sống. Vậy nên, tôi đã biết học cách suy nghĩ tích cực và vạch ra cho mình một kế hoạch để đi đến cái đích cuối cùng.

Tôi bắt đầu đi học thêm với các em khóa dưới. Suy nghĩ của chúng giống hệt tôi ngày trước khi thấy ai đó ôn thi lại: Chắc học kém nên mới trượt đại học. Tôi chẳng dám phản đối hay biện hộ gì cho mình, cho dù chỉ thiếu nửa điểm, trượt vẫn cứ là trượt. Và rồi, tôi cũng quen dần với việc ấy và tự nhủ việc của mình chỉ cần mình cố gắng, đừng quá để tâm đến những lời người khác nói. Tôi tình cờ gặp một người bạn, cũng có ý định thi lại như tôi. Chúng tôi bắt chuyện và kết thân, như thể có người “đồng hội đồng thuyền.” Chúng tôi tự an ủi lấy nhau, động viên nhau. Qua những tin nhắn, những cuộc gặp gỡ bạn tôi luôn muốn kể cho tôi những thứ hay ho ngoài kia tiếp thêm động lực cho tôi gắng học hành.

Tôi dành thời gian ở một mình chiêm nghiệm nhiều hơn. Tôi bắt đầu tìm những thú vui như học photoshop, học đàn hay chơi một thứ nhạc cụ. Tôi ra ngoài gặp gỡ những đứa bạn thân, tôi không còn che giấu hay tránh né về những câu hỏi thi cử nữa. Tôi đối diện và trả lời đường hoàng như đó là chuyện bình thường. Tôi giải thoát mọi cảm xúc tiêu cực, đặt câu hỏi và viết ra tất cả những điều tôi sợ hãi, lo âu, khát khao. Tôi quan sát tâm tư của mình nhiều hơn. Tôi tận hưởng cảm giác vui vẻ đời thường bằng việc giải trí nghe nhạc, cùng mẹ nấu ăn hay đơn giản chăm sóc con mèo của mình. Tôi dần xóa bỏ tâm lí nặng nề và sống như bao ngày trước đây.

Khoảng thời gian “gap year” ấy, tôi đã đi nhiều, học hỏi được nhiều thứ và nhất là lấy lại niềm tin nơi bản thân. Rằng tôi có thể làm được mọi thứ, vấp ngã chỉ làm tôi thêm mạnh mẽ và học được kinh nghiệm từ lần ngã ấy. Dù đau đớn nhưng không vì thế mà tôi cứ mãi chôn chân ở đó. Tôi đã đứng lên và vượt qua nỗi sợ hãi. Niềm tin nơi mỗi người là thứ quý giá để mỗi lần muốn từ bỏ thì bạn có thêm động lực để bước tiếp. Niềm tin đó chính là sức mạnh cho ta vượt qua tất cả. Nó song hành với ta trong mọi biến cố cuộc đời. Thế nhưng, nếu niềm tin đó bị đánh mất thì trở thành phương tiện giết chết tâm hồn ta. Không có niềm tin, con người sẽ mãi chìm đắm trong sự u uất và tự ti, và cuối cùng bạn chỉ là kẻ thất bại. Chiến thắng bản thân chính là chiến thắng vẻ vang nhất.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng tươi đẹp, đường đời không phải lúc nào cũng bằng phẳng. Cuộc sống cũng giống như một bản nhạc, có những nốt trầm, có những nốt bổng. Nhiều khi bạn cảm thấy cuộc sống của mình như một bản nhạc toàn những nốt trầm. Vậy tại sao, chính bạn không tự tạo ra những nốt thanh ngân cho đời mình. Chúng ta cũng có hàng ngàn cách khác nhau để thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực ấy, vấn đề là bạn có làm hay không? Hãy nhìn đời một cách tích cực với đôi mắt của sự lạc quan, yêu đời và yêu cuộc sống.

Mọi người vẫn thường nói “Thôi đừng buồn nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!” còn bạn thì cười méo xệch “Làm sao mà vui vẻ lúc này cơ chứ?” Người ta chỉ là người ngoài cuộc làm sao hiểu rõ nỗi đau của tôi, đâu phải cứ muốn vui là được. Nói thì dễ đấy nhưng làm thì không. Tất nhiên, không ai có thể vui lên ngay được khi tâm trạng đang buồn đau cùng cực. Thật khó mà lạc quan khi thực tại đang hết sức u ám. Đó cũng chỉ là một cách an ủi quen thuộc của mọi người. Hẳn ai cũng từng trải qua những thời kỳ khó khăn như thế và biết rằng mọi chuyện chẳng hay ho gì.

Thực chất, việc làm cho bạn luôn buồn phiền và cáu gắt chính là vì bạn luôn nhìn vào mặt xấu của mọi vấn đề và chỉ nhìn cuộc sống của mình dưới góc độ tiêu cực. Nhưng sao bạn không thử chia nhỏ nỗi buồn ra, làm vơi nó đi bằng cách nghĩ về những điều tích cực. Hãy nhìn vào mặt khách quan của vấn đề, rằng đó chỉ là một tai nạn nhỏ và bạn có thể khắc phục được. Rằng đó không hoàn toàn là lỗi của bạn và đó là trải nghiệm khiến bạn mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Và khi bạn thôi nhìn nhận mọi chuyện theo hướng bi quan thì mọi thứ đều sẽ suôn sẻ và tốt đẹp, ít nhiều đều giúp bạn nhẹ lòng hơn là cứ đeo mãi gánh nặng bên mình.

Kết quả thi lại của tôi năm đó, tôi đã đậu! Bạn có biết tôi đã mừng rỡ biết chừng nào khi nghe tin đó không. Gia đình, thầy cô và bạn bè đều chúc mừng đến tôi. Hạnh phúc vỡ òa trong tôi khi sau bao cố gắng của bản thân được đền đáp và nhất là tôi cảm thấy tự hào vì đã vượt qua chính nỗi sợ hãi, bi quan của mình trước đây để làm lại một trang mới trong cuộc đời mình.

Hóa ra, mọi chuyện đều có thể xảy ra nếu như bạn cố gắng hết sức. Hãy sống lạc quan lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Tác giả: Phong Kha

*Featured Image: DariuszSankowski 

[BDT2018] Xin lỗi Nấm

3

Lưỡng lự nhiều, bút mở lại đóng, rồi tao quyết định viết. Tao viết cho tao và mày, Nấm ạ! Như một lời thú tội để thêm dũng cảm, với lòng biết ơn để thêm nhân hậu, cũng để bài viết này trở thành lời nhắc giống việc mày trở thành một phần trong tao rồi.

Đang là tháng Năm, nắng nóng mà cũng nhiều cơn mưa rào. Mùa này thì cây bàng không có gì đặc sắc nhưng tính từ khi mày mất thì cây bàng và cả cây sữa có nhiều biến chuyển đẹp lắm. Thời gian xóa sạch những điều hời hợt, còn đau khổ và hạnh phúc vẫn nằm đó, sắc nét như những kỷ niệm mà tao với mày đã quá nhiều.

Tao xin lỗi!
Lúc nào tao cũng muốn nói thế, chẳng phải xin lỗi cho những trách móc mà xin lỗi với sự đồng cảm từ những người bạn, người thân. Nói lời xin lỗi cũng làm tao nhẹ nhõm phần nào khi tao vẫn thường kết tội bản thân. Tao độc ác, ích kỷ và ngang bướng, phần đen tối thường trực trong tao tuôn trào cùng cơn nóng giận. Nỗi đau nhận lại ngay sau đó ôm nghẹt sức chịu đựng, nước mắt giúp tao không bị nỗi đau ấy kéo đi xa quá nhưng cũng chỉ có vậy, nó không ngăn được đau đớn và tiếc nuối những ngày sau. Tao hối hận vì để mày cô đơn một mình với hình phạt ngu si, tao đã giết mày.

Tao xin lỗi!
Lời xin lỗi này tao dành cho tao, vì những trách nhiệm vẫn đến cách này cách khác mặc kệ từ chối và trốn chạy, vì vai phản diện tao cẩu thả đặt mình vào, vì vết nhơ tao vẽ lên cuộc đời bằng thứ cảm xúc dễ gây tai nạn, vì mày là con chó “xịn” nhất mà vốn từ tao có thể tả. Mọi người nói mày sẽ tha thứ cho tao, đấy là chuyện khác, tao phải tha thứ cho mình, giá như mày ở đây, cho tao gian lận đổi nỗi đau khác với cuộc đời nhỉ :))

Tao vẫn thường hát bài vay mượn :

“Would you know my name
If I saw you in heaven?
Would it be the same
If I saw you in heaven?
I must be strong and carry on
‘Cause I know I don’t belong here in heaven.”

“Nobody said it was easy
Oh it’s such a shame for us to part
Nobody said it was easy
No one ever said it would be so hard
I’m going back to the start.”

Hát cả câu dang dở của mình nữa :

” … Nằm đây rồi như gió, cho thông mãi xanh, cho nắng chiếu hồn anh trong lành.”

Mày vẫn thích quấn quít khi tao hát. Tao nhận thấy rõ ràng hơn về việc âm nhạc xoa dịu nỗi đau, nó ở đó sẵn sàng đồng cảm bất cứ lúc nào người ta chạm vào, như kiểu dòng chảy, cuốn nỗi đau theo mà khi tách ra thì nỗi đau cũng thay đổi, tao thích cách âm nhạc ngắt mình khỏi thực tại khi đau, cũng như cách nó tô điểm cho thực tại khi hạnh phúc. Ký ức ngày hôm ấy luôn về cùng những giai điệu miên man của Cigarettes After Sex, tao để dành nó cho khoảnh khắc tưởng nhớ mày, cho cảm xúc trọn vẹn. Cảm ơn những bài hát thực sự chia sẻ, tao nghe mỗi ngày, nó rất có tác dụng, thấy đỡ đau hơn nhiều. Lại nhớ đến anh tao từng nói: “One good thing about music, when it hits you, you feel no pain.”

Rồi tao cũng nhận thấy sự bận rộn giúp mình hiệu quả khi mà nó khiến tâm trí không tập trung vào đau buồn, suy nghĩ tiêu cực, mà bận rộn thì đem lại thành quả nữa. Tao đi làm mấy việc, vất vả, nhiều nắng với bụi. Tao dần kỷ luật, bớt lười và hay tự nhắc mình. Thành quả của sự bận rộn giúp cho cuộc sống dễ chịu hơn, cái thời tao và mày đi suốt, nhỉ!

Thứ giúp tao nhiều nữa chính là tình yêu của những người bạn và gia đình, nó giúp tao không cô đơn khi chịu đựng bi kịch này. Mẹ nói “đừng khóc nữa”, Joong thì ôm tao một cái nhớ đời. Sau bao điều học được thì nhân hậu là thứ khắc thật sâu, muốn gói thật nhiều tình cảm vào lời cảm ơn.

Cảm ơn mày!

Cảm ơn tình yêu mày đã dành cho tao bằng cách gắn bó.

Cảm ơn những người bạn luôn dành tình yêu bằng cách chia sẻ.

Cảm ơn gia đình luôn dành tình yêu bằng cách bao dung.

Và cảm ơn những người đã dành tình yêu bằng cách chia sẻ câu chuyện của mình tại đây, nó là nguồn động lực lớn lao giúp tao tự tin kể câu chuyện về góc tối của bản thân. Cây bút vốn dĩ không thân thiết với tao, cứ mỗi lần muốn viết là khó khăn vì ý nghĩ cứ chảy tràn mà không mở không kết, đặt bút xuống như đột ngột tắt đèn trong đầu vậy, bao nhiêu câu chữ xoắn xuýt nhau rồi chẳng thể nào nhớ. Cũng may là tao viết được ngần này. Viết ra cũng là một cách để vượt qua, để nhắc nhở. Phải mất bao lâu để nhìn nhận bi kịch thành hài kịch? Tao không biết nữa, nhưng khi đó tao sẽ lại viết cho mày. Chào mày!

Tác giả: naphazolin

*Featured Image: MilanoNegro

Về Nhà thôi

3

(Nguyễn Hoàng Huy: Bài viết này ban giám khảo cho rằng không đúng với mục tiêu đề bài + dài hơn so với quy định (3500 chữ) + nước tới chân mới nhảy, nên quyết định cho vào mục Quan điểm.)


Đề bài bài viết là về bài học từ thất bại, có vẻ mình hơi lạc đề, nhưng mình quan niệm cuộc đời là những thử nghiệm chân thành, nếu thấy được cái lạc trong lỗi lầm. Ấy gọi là lỗi lạc. Mình nghĩ nó không lạc đề.

Tôi gần được 21 tuổi, từ bé đến giờ những điều xã hội này nói, không thể phục, cũng dám tự nhận là đã hết lòng với “trăng”, cũng có tư duy như người bình thường, không biết tôi sẽ theo “trăng” đến bao giờ, nhưng có đôi chữ dám nhắn và chia sẻ:

“Cuộc cách mạng nhận thức toàn cầu sẽ nổ ra phát súng đầu tiên bất cứ lúc nào, phong trào phản văn hóa “Hippie” là hiện thân rõ nét và gần đây nhất với giá trị lịch sử, cuộc khởi nghĩa ấy có thể nói đã thất bại, có lẽ vì chưa đủ chín, nhưng khi sự thật được khám phá và nó có giá trị với con người, nó sẽ tiếp tục được duy trì – Hip Hop, Rap, nghệ thuật, memes, những tác phẩm châm biếm và sự sôi sục trong nhận thức của nhân loại. Chúng ta đã tạm đánh mất thiên đường kể từ khi xuất hiện kinh tế song hành cùng Ego, chúng ta đang chạy đua kinh tế để tối đa hóa điều kiện vật chất, dù có nhận ra hay không, tôi cho rằng đây là chiến thuật của sinh học giống loài, và cuộc khởi nghĩa này tôi cho rằng cũng là điều tự nhiên với con người, tôi cho rằng nó thật hoàn hảo, mọi thứ vẫn luôn như thế,  kinh tế sẽ sụp đổ, máy móc sẽ thay thế lao động thể chất, chỉ còn lại hoạt động của một giống loài thực sự thông minh, internet chẳng khác nào một công nghệ cho cuộc phục hưng lớn nhất trong khoảng 5000 năm qua, nghe thì mộng tưởng, nhưng cái nghĩa của nó, như cái ý Đường Tăng lấy chân kinh, vẫn luôn tồn tại với nhân loại qua các hệ thống tâm linh, Phật giáo, shaman giáo, các loại tôn giáo khác, văn học, nghệ thuật, sự đau khổ, triết học, và các cá nhân thông thái.”

Đây là câu chuyện 21 năm của tôi và lý do tại sao tôi lại viết những dòng trên.

Những năm đầu đời và hoàn cảnh sống

Tôi sinh ra thì bố tôi biến mất, chắc vì thế mà tôi luôn có một cặp lông mày nhăn lại và tỏ vẻ lo lắng trong những bức ảnh từ bé đến hết những năm cấp 1 của tôi, mẹ tôi đã phải rất vất vả để duy trì cuộc sống, nên tôi cũng hay di chuyển sang nhà bà nội, bác, và các cô của tôi trong suốt thời gian lớn lên đến giờ. Hồi bé tôi rất mê thùng Lego của nhà mấy đứa hàng xóm, tôi thích được để tâm trí của mình vào đâu đó, say mê với nó, ai lại không muốn chứ.

Khoảng những năm đầu tiên đi học

Cũng như nhiều người, tôi đã không mấy ấn tượng và hứng thú gì với chương trình học ở trên lớp, năm lớp 3, một cậu bạn mọt sách hỏi tôi: “Mày tin tao có thể tính được giờ bằng cách nhìn bóng chiếu của Mặt Trời không?” Tôi nói không và cậu ta giải thích cho tôi, sự kiện đấy đã truyền cảm hứng cho tôi mua quyển Mười vạn câu hỏi vì sao? một quyển sách huyền thoại với trẻ con thời đấy thì phải, có vẻ là trẻ con cũng có hứng thú với khoa học đấy chứ, nhưng giáo dục thì chưa chắc đã có niềm say mê ấy.

Tôi là một đứa không mấy “popular” ở trong lớp, có phần rất nhút nhát, đến nỗi năm lớp một tôi buồn ị, nhưng quá sợ sệt để nói với cô nên tôi đã ị đùn, vậy nhưng tôi rất thích môn kể chuyện, sau khi cô đã kể xong, tôi luôn là đứa duy nhất hay may rủi thì có thêm 1 2 đứa nữa lên bục giảng kể lại chuyện cho các bạn, tôi cũng chẳng nhớ có ai quan tâm không nữa, chắc là chẳng mấy ai, nhưng tôi như có điều gì đó muốn nói với tất cả mọi người.

Tôi rất tò mò và thích một bạn nữ mà rất ít nói, hỏi mới nói, mà cũng không phải nói với một thái độ bất cần đời, mọi người đồn bạn ý bị tự kỷ, tôi tò mò không biết thế giới trong mắt bạn ấy ra sao.

Khoảng thời gian năm lớp 1, mẹ tôi hứa sẽ mua đồ chơi cho tôi nếu tôi được điểm 10, vậy là tôi cứ hay nói dối mình được điểm 10, tôi nghĩ những đứa được điểm 10 cũng hơi buồn cười.

Có lúc tôi thấy đứa bé đòi mẹ mua thứ này thứ kia, nhưng mẹ không cho vì phải tiết kiệm, tôi tự hỏi, đúng là chúng ta không được nhận những thứ như nhau.

Những năm cấp một, tôi thấy cuộc sống thật thiên đường và luôn sống động, như cái hình ảnh trên tấm thảm của trẻ con mà gần đây tôi thấy, trời trong xanh, có cầu vồng, có động vật, có yêu tinh, nhìn ai cũng tự do và vui vẻ. Vũ trụ này vẫn luôn vui thú và thân thiện, chỉ có con người là tạm thời không, chúng ta có cảm thấy thế giới này là nhà?

Khoảng những năm lớp 3, 4 tôi phải ở nhà một mình, tôi vẫn hay bắt trước Tarzan, Spiderman, các nhân vật kiếm hiệp Trung Quốc, lăn lê, bay lượn, múa may, bò lổm cổm trong căn nhà hơn 20m vuông, cảm thấy tự do như cái hồn của những nhân vật trong văn học. Thế nhưng, tôi lại phải đi ngủ lúc 10h kém, chẳng được xem nốt bộ phim mà tôi thích, mẹ tôi bảo vì sáng hôm sau tôi phải đi học, mà việc học trên lớp thì giúp gì cho tâm trí của tôi chứ, tôi cũng chẳng chịu làm bài tập, không phá phách trên lớp nhưng cũng chẳng nghe lời, nên sang cấp 2 mẹ tôi đã chuyển tôi sang nhà Bác tôi. Tôi cũng đã bất đồng với mẹ từ lâu, lúc không được xem phim tôi đã hay lên kế hoạch sáng mai bỏ nhà đi rồi, nhưng rồi lại thôi.

Những năm cấp 2: Học thói phá phách

Lớp 6, tôi chuyển sang nhà Bác tôi, sống ở khu vực Thăng Long, ngoại thành Hà Nội, Bác rất tiết kiệm và nghiêm khắc, do lúc trước Bác rất nghèo, Bác có cậu con trai, không được điểm 10 là ăn đòn, đạt giải học sinh giỏi Hóa cấp huyện, nhưng về sau lại theo ngành Luật. Bác chuẩn đoán tôi có IQ rất thấp, nên chỉ cần tôi lên lớp thôi.

Tôi sống ở nơi mà, hằng ngày những chiếc xe tải chở đất cát đi qua, bụi bay mù mắt bên cạnh những hàng ăn bên đường, tôi bị thêm một căn bệnh về mắt sau khi ở đây, đối diện nhà Bác tôi có một anh lớn hơn tôi một tuổi, suốt ngày đi chơi điện tử, dù bị đánh nghe như tra tấn thời Trung Cổ, vậy nhưng Bác tôi bảo anh đấy còn thông minh hơn anh tôi. Trường học ở đây thật điên loạn, lúc mới vào lớp, tôi thấy bọn trẻ con chửi bậy rất nhiều và thoải mái, nên tôi cũng học theo để hòa đồng, không may, tôi đã đắc tội với một nhân vật có số má ở trong khối, nó đấm tôi một cái, rồi giờ ra chơi cùng đám bạn quay lại để chính thức xử tội tôi, tôi đã sợ sệt và hoảng loạn vô cùng, sau một hồi một bạn cũng quen biết trong lớp xin cho tôi, chúng nó cũng đã bỏ qua.

Tôi bắt đầu nghe những câu chuyện về các vị anh hùng trong khối và cả trường, bang hội và những cuộc chiến, rồi một anh hàng xóm của tôi bị đấm tím mắt, kể chuyện là anh ý chẳng làm gì cả, một anh hùng trong khối của tôi thấy ngứa mắt và đấm thôi. Tôi bị tra tấn tinh thần, bắt nạt, trong lớp và ngoài lớp đều thật đáng sợ, về nhà cũng đáng sợ, tôi nổi tiếng là ngu ngơ ở trong xóm, tôi cũng không quan tâm mình có ngu thật hay không, nhưng tôi chẳng cảm nhận được một tí tình thương nào với chính gia đình tôi đang sống, tôi đã rất sợ và không dám không nghe lời, nhưng vẫn bị ăn đòn vì tôi không biết quy tắc cuộc sống, hay không hiểu ý ẩn dụ của Bác tôi, gần đó mẹ tôi bắt đầu chuẩn bị lấy Dượng, sau bao nhiêu năm từ chối nhiều người, tôi biết mẹ cũng không hiểu nổi mình, tôi ủng hộ mẹ, cũng chẳng thể xin thoát khỏi chỗ này, chỉ còn biết ôm con gấu bông khá lớn mà tôi câu được ở máy gắp gấu mà tâm sự rồi khóc.

Giữa năm lớp 7, mẹ tôi lấy Dượng Việt Kiều và sang nước ngoài sống, may thay trước đó mẹ có xích mích với Bác tôi, nên tôi được chuyển về nhà Bà tôi sống, như được tự do và đáp trả lai những tổn thương và dồn nén, tôi trở nên phá phách, trốn học, thích hành hạ động vật (phụt nước vào con mèo bị xích ở nhà Bà tôi), bắt nạt bạn một chút, lấy xe đạp của bạn đem đi phá và vui sướng, chiều nào cũng thế. Tướng tùy tâm sinh, mặt tôi chụp ảnh lúc đó nhìn rất mất dạy, nhưng đôi mắt thì lại dại dột vô cùng.

Những năm cấp 3: Đau khổ tan dần và cảm thấy đơn độc hơn

Lên lớp 10: Tôi vẫn chẳng chịu học gì, nên cũng không vào được trường công lập cấp 3, đầu năm đó tôi vào cùng trường cùng đám đầu trâu mặt ngựa năm cấp 2, trong một cái trường dân lập vỏn vẹn chỉ có 6 lớp trong một tòa nhà bẩn thỉu và tối tăm. Tôi kinh sợ và chuyển sang một ngôi trường dân lập sạch sẽ hơn. Nhưng tôi bắt đầu có thái độ không nói gì với ai, học từ nhân vật T.O.P trong Big Bang, tôi cũng muốn cool như vậy nhưng thật sự là tôi suy nghĩ về những chuyện khác với mọi người hay nói chuyện.

Lên lớp 11: Tôi bắt đầu nói chuyện hơn, nhưng vẫn cô độc như xưa nay, nhưng lúc đó mới nhìn ra, tôi thấy không có việc gì làm, nên thử học xem thế giới học hành ra sao và để thi đại học, đồng thời tôi cũng chơi trò Liên Minh, và cả 2 đều đạt mức khá khá nhanh, tôi bắt đầu đọc sách về những nhân vật thành công, sự khác biệt và đam mê, tôi có thể hiểu được hình học nhưng toán số thì tôi biết tôi chẳng có tí đam mê chân thành nào, tôi học thêm cùng những đứa được khoảng 8 điểm mỗi môn thi đại học, và chúng nó cũng chẳng có tí nào thích thú, Đạo Hàm là phần điểm dễ nhất trong đề thi, nhưng tôi cũng chẳng hiểu bản chất, ứng dụng, hay vẻ đẹp.

Lên lớp 12: Tôi vẫn băn khoăn nhảy nhót chọn mục tiêu là làm game thủ chuyên nghiệp hay cố thi vào toán kinh tế của đại học kinh tế quốc dân, 3-4 tháng trước khi thi, tôi thừa nhận mình thực sự học vì cảm thấy mình giỏi hơn các bạn trong lớp, nên tôi đã bỏ hết các loại học, cả học ở trên trường, vì trường tôi học xong sớm để cho các bạn ôn thi đại học, và tôi đi chơi điện tử cả ngày, tôi biết không phải đam mê của tôi là chơi điện tử, nhưng tôi chỉ muốn chứng minh với mình, rằng tôi không thích Toán, ít nhất là đối với Toán hiện giờ. Giáo viên Văn của tôi bảo “Anh Tuấn ạ, chẳng ai thích học đâu,” cùng đống sách về tư duy, đam mê, câu chuyện của các thiên tài, và khoảng 1.5 năm trải nghiệm giáo dục, tôi tưởng tượng có thể viết khoảng vài chục trang về tầm nhìn giáo dục, nhưng tôi không muốn làm giáo dục, tôi nghĩ tôi vẫn luôn thấy bất cập, nhưng tôi thấy nó cũng nhàm chán và kệ đi, muốn thành công như Steve Jobs, …

Năm đầu đại học: Tôi muốn tiếp tục hành trình tìm điều mình muốn làm, nên tôi vào đại học chứ không muốn đi làm để có thêm thời gian tự do, tôi muốn học IT, vì nghĩ mình có trí tưởng tượng và đủ IQ để lập trình, như ước mơ xây dựng với Lego của tôi hồi nhỏ. Nhưng sau cùng, đen đủi thay tôi không chuyển được sang ngành IT như kế hoạch ban đầu. Tôi thích thuyết trình như lớp 3 tôi thích kể chuyện, một hôm vì bực mình chuyện giáo dục trước mắt, nên tôi lên hỏi thầy dạy Luật Kinh Tế: “Thưa thầy, thầy cho các bạn thuyết trình vì thầy hay vì học sinh ạ?” , thầy tức giận “Anh này bị làm sao thế nhở” , “Anh nói thế là thế nào?” Tôi nhận ra những việc mình làm thật vô nghĩa, đây là vấn đề của cả hệ thống, mà tôi cũng chẳng muốn làm giáo dục, nên tôi cũng vâng vâng cho xong rồi đi về.

Năm 2 đại học: Tôi cảm thấy mình có tư duy, nhưng tâm trí cũng chẳng đủ đảo điên, hay vui thú như trong những thông tin về thiên tài mà tôi tìm được. Tôi bắt đầu với cần sa, tôi phát hiện ra mô hình học và ký túc xá rất hợp ở FPT Hòa Lạc, tôi nghĩ mình có thể tu luyện trong phòng và suy ra được vạn vật, hơn nữa lại được học IT, nên tôi chuyển sang đại học FPT. Về sau tôi nhận ra, tôi cần nhiều thông tin hơn là sách vở, thông tin thật từ trải nghiệm.

Mỗi tối tôi lên tầng cao nhất của toàn đại học FPT, một mình tôi ở đó, hút cần, nhảy múa và để thông tuệ, cái đích lúc đó của tôi là mặc kệ mấy cái thường ngày, tôi muốn có một đam mê, một môn khoa học phổ biến, để được say sưa, nhưng rồi cứ tháng này qua tháng khác, cứ suy ngẫm bay bổng đủ thứ, cũng chẳng thể ngồi tìm hiểu khoa học say sưa, vẽ vời được cho thích thú.

Tôi ở cùng một nhóm những anh chơi Hip Hop, tối nào cũng tụ tập, từ đấy tôi cũng nhìn ra những băn khoăn về con người trước nay, kế hoạch tìm đam mê của tôi không thành, cảm thấy lạc lõng và lo sợ về con đường tôi đang đi, có lúc chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ ngồi vào góc mà khóc. Hoảng loạn rồi lại thông, tìm hiểu về tâm lý học, nghệ thuật, …. để cứu tâm trí tôi, để biết tôi muốn làm gì, để giải đáp thắc mắc. Tôi tự tìm hiểu về tâm lý học, trong khóa học nhập môn Tâm Lý học của Đại Học Yale, câu hỏi đầu tiên mà ông giáo sư hỏi và bài học sẽ xoay quanh nó là câu hỏi của một triết gia thế kỷ 17 “Con người có phải là máy móc?”

Tất nhiên cả vũ trụ là máy móc, vậy mà họ vẫn băn khoăn đấy. Trường tôi có một phòng tư vấn Tâm lý, chị tư vấn ở đây đang học thạc sĩ tâm lý, rất có tâm giúp tôi, nhưng lại chẳng giúp được gì, đa phần là ngồi nghe tôi nói. Tôi đến gặp bác sĩ tâm lý ở bệnh viện, tôi chẳng hiểu ai mới là người cần giúp tâm lý ở đây nữa. Tôi bắt đầu thấy sự vớ vẩn của trí thức mà nhân loại vẫn hay ca tụng vì họ có những tấm bằng, giải quyết trầm cảm bằng thuốc, tăng động là bệnh và phải uống thuốc, hình ảnh bác sĩ tâm lý bị châm biếm ở phương Tây, NLP, khoa học xã hội, triết học Tây, toàn những thứ vô dụng, tự tách mình ra làm khoa học xã hội và tự nhiên, nhưng sinh học là khoa học xã hội hay tự nhiên, không phải con người là những thực thể sinh học sao? Hủ nho trước giờ luôn có, thời xưa trí thức còn bị xã hội coi thường vì sự vô dụng và học vẹt.

Trong sự đau khổ đấy, thuốc cho tâm trí tôi thực sự là thơ, rap, chút văn học, Bukowski, DSK, Melanie Martinez, và những tác phẩm hợp tâm khác, những lời bộc phát từ trái tim, luôn có vàng. Còn xã hội thì sao, nhớ câu nói của giáo viên Văn của tôi chứ, đúng là thất bại của Văn Học, có ai nhớ người phê bình, bình luận văn học không. Cái hồn, cái ý, cái tầm nhìn, cái đau khổ của văn học không phải để đấy để vẽ vời ca tụng.

Nhưng tôi cảm thấy mình không phải nghệ sĩ, là cùng mục đích thôi, tôi tìm được Terence McKenna (như là một bác sĩ tâm lý cho tôi), về shaman giáo, phật giáo, huyền học, trải nghiệm ego death, tóm gọn Phật Giáo trong Ego Death, bất cứ hệ thống thần, huyền học, giáo học đạo học nào cũng là vạn pháp quy tông, cũng là chỉ về Ego Death hết, ấy là cái trạng thái lúc ta mới sinh, là cái trạng thái đánh tan những suy luận thiếu tầm nhìn về thế giới, những lo âu, những đánh giá, thiếu tình người và sự thông thái, khiến bạn không phải là bản thể nguyên gốc của chính mình. Nói về Ego death hay việc mọi bất cập của thế giới đều từ Ego thì đã có quá nhiều. Bài viết cũng đã hơi quá dài nên tôi không bàn thêm phần này.

Nhưng tại sao lại con người lại phải trải qua thời kỳ thiếu vắng thiên đường và tự do, tôi cho rằng là chiến thuật có sẵn trong hệ gen của chúng ta, và kinh tế sẽ đến và đi, chúng ta là gia đình, sao lại bán hàng hóa cho nhau, không phải cái việc cho đi đã là nhận lại sự vui mừng cho chính người cho đi luôn được nói đến trong những vấn đề về tâm người rồi sao.

Socrates bảo ông ấy ra chợ để xem những thứ mà ông ấy không cần để hạnh phúc. Lewis Caroll, một nhà toán học, logic học, nhà văn, với đôi mắt luôn buồn, tả lại kinh tế qua mẩu chuyện nhỏ con hải mã và anh thợ sửa giày trong chuyện Alice ở xứ sở diệu kỳ, con hải cẩu thì béo ú nhưng khôn, anh thợ sửa ngày thì gày còm, ngờ ngệch làm đến gần hết công việc, nhưng phần thưởng thì con hải cẩu ăn hết, và người làm thuê và người chủ này cứ đuổi nhau đánh nhau hết ngày này qua tháng khác, đó không phải là kinh tế hay sao.

Những ông giàu sụ béo ú này còn giết hàng chục ngàn người để kiếm tiền trong sự kiện bom cao su ở Amazon, điều mà những ông béo này cần là trải nghiệm Ego Death, qua thiền định thì quá khó, vì tỉ lệ đạt thiền bậc cao mà sư thông thái đạt được và tả lại, cũng quá hiếm hoi, tôi đã lên Thiền viện trúc lâm, sư ở đây tâm tốt, nhưng vẫn còn cái danh nghĩ mình là ai, hay không hiểu khởi niệm là gì, vậy nên 5gr nấm ma thuật sẽ giống như món quà từ vũ trụ đem tặng cho mấy ông béo ú, và cho các bạn, mẹ tự nhiên vẫn luôn yêu bạn.

Bài viết gửi Triết Học Đường Phố, tôi viết cũng hơi vội, văn phong cũng chẳng biết có tác động được mọi người không, bố cục chi tiết các phần cũng hơi lệch, cũng dài hơn quy định, và các chủ đề tôi cũng giả định rằng Triết Học Đường Phố đã quen thuộc.

Tác giả: Dr. Delusion

Ảnh minh hoạ: Unknown

[BDT2018] Trở về bên mẹ

3

“Nhân vô thập toàn” là câu cửa miệng của hầu hết mọi người khi nói về lỗi lầm. Nói như vậy không có nghĩa là chúng ta dựa trên câu đó để bao biện cho những hành động sai trái của mình. Thực chất, “nhân vô thập toàn” là cái nhìn cảm thông  đối với mọi người xung quanh, đừng chấp nhất những lỗi lầm của người khác; hãy sống một lối sống vị tha. Không phải vì “nhân vô thập toàn” mà chúng ta cứ mê muội trong những hành vi không tốt của bản thân, để rồi bảo thủ, chai lì trong những lầm lỗi.

Vì “nhân vô thập toàn” nên mới sản sinh ra những lỗi lầm. Và lỗi lầm là gì? Lỗi lầm chính là những điều sai trái mà ai trên đời cũng từng vấp phải trong suy nghĩ, lời nói, cử chỉ và hành động. Tuy nhiên, có những sai lầm lại ẩn sâu trong điều mà phần lớn chúng ta cho rằng hợp lý, là đúng đắn, là lý tưởng cao đẹp… và để nhận ra được điều đó, có lẽ nhiều người phải mất cả đời. Không dám khoe mình, tôi chỉ mong muốn được chia sẻ, vì tôi cũng từng phạm điều lỗi lớn nhất của đời người!

Tuy sinh ra trong cảnh bần hàn và mồ côi cha, nhưng tôi lại được lớn lên trong sự đầy đủ từ tình yêu thương bao la của mẹ. Thời ấu thơ của tôi trôi qua êm đẹp. Nhưng đến năm học lớp mười hai, tôi lột xác thành một kẻ học đòi sự bê tha, và bắt đầu lao vào nhiều thứ mà lúc nhỏ tôi vô cùng ghét. Nguyên nhân chỉ vì sợ cảm giác cô đơn, sợ lạc loài. Cảm giác ấy khiến tôi mê loạn trong ghen tương với bạn khi chúng đi chơi mà không rủ tôi. Thèm được vui cùng bè bạn, thèm được thể hiện, không muốn bị thiếu và bị quên lãng, tôi say sưa trong các cuộc bia rượu, cà phê, karaoke… với bè bạn. Và trong nhiều ngày tháng, tôi đã bỏ lơ đi rằng ở nhà mẹ vẫn đang trông ngóng tôi về ăn cơm; nhiều khi, mẹ phải thức chờ tôi đến tận nửa đêm.

Khi được mẹ nhắc nhở, vui thì tôi thờ ơ cười trừ, buồn thì tôi cãi trả; thậm chí đã vài lần, tôi la lối trước mặt mẹ. Rồi tôi tự khoác cho mình lớp áo bảo vệ đầy sự hỗn hào rằng: “Mẹ biết gì! Vui vẻ với bạn mà mẹ cũng không cho nữa! Mẹ phải hiểu con đang hòa đồng với mọi người! Mẹ không hiểu gì về bạn bè của con cả! Mẹ toàn chia rẽ con với bạn…!” Trong đầu tôi dần xuất hiện những dòng tục tĩu sau mỗi lần to tiếng với mẹ.

Lương tâm ban đầu nhắc tôi rằng: “Mày là con, sao mày dám hỗn với mẹ?” Nhưng rồi vài lần như thế xảy ra, tiếng nói của lương tâm dần yếu ớt và bị đè bẹp dưới tiếng gọi mãnh liệt của các thú vui bên ngoài căn nhà nhỏ. Chúng cám dỗ tôi, cuốn hút tôi, và tôi đã bị chúng chế ngự. Chẳng lâu sau đó, tôi và mẹ không còn ngồi tâm sự như trước nữa.

Lúc nhỏ, tôi hy vọng rằng khi lớn lên, sẽ tìm một công việc nào đó tự chủ về thời gian để được gần gũi với mẹ hằng ngày. Nhưng rồi sau những lần to tiếng, tôi chỉ muốn đi làm thật xa, để được tự do và không bị phiền hà từ bà già phiền phức – mẹ tôi. Thậm chí, đã có lần, trong đầu, tôi từng mong cho bà chết sớm để được sống trong hai chữ “bình yên.”

Nhưng, ông Trời vẫn còn thương tôi lắm! Ông không để tôi sa vào vũng lầy sâu thẳm của tội đại ác – bất hiếu. Trong một lần về thăm quê, tôi chỉ biết lủi thủi ở nhà, buồn chán vì không có ai cùng trang lứa để chơi: Bạn bè đã đi thành phố làm, thanh niên trai tráng cũng đi xa, ruộng nương giờ chỉ còn những ông già, bà già chăm lo… nhà cao, cửa rộng, đường xá to và đẹp, nhưng sự ấm cúng ngày nào giờ phủ đầy sự vắng tanh.

Một hôm, tôi bắt chuyện với một người lớn tuổi trong làng. Ông khoe, các con của ông đứa nào cũng thành đạt, nhà to đẹp ở thành phố, con cháu thì được học trong trường quốc tế, không thua kém ai… Bất giác tôi hỏi: “Các anh chị con của bác giờ đã đi làm xa, chỉ còn hai bác ở nhà, vậy các bác có thấy buồn không ạ?”

Với nụ cười đượm chút bùi ngùi, ông nói: “Ai mà không buồn hả cháu! Sinh con ra, nuôi chúng lớn khôn cùng nhau, nhỏ thì nó quấn quýt bên mình, tình cảm khắng khít; giờ lớn lên, chúng lại đi xa, nhà cửa trống vắng, mặc dầu dư ăn, dư của, nhưng thấy thiếu thốn lắm. Nhưng biết sao giờ, lúc xưa hi sinh cho con cái được, thì giờ cũng phải cảm thông cho chúng nó, để chúng nó có công danh sự nghiệp, lâu lâu chúng còn nhớ về thăm nhà, vậy là đã vui lắm rồi! Làm cha làm mẹ phải biết hi sinh cho con cái chứ!”

Nghe đến đây, tôi thấy có gì nhoi nhói ở trong lòng.

“Làm cha làm mẹ phải biết hinh sinh cho con cái,” câu nói ấy tự nhiên vang đi vọng lại trong đầu tôi với dòng suy nghĩ: “Vậy con cái thì hi sinh cho cha mẹ được bao nhiêu?”

Những ký ức chôn vùi trong tôi bị đánh thức: Làn gió nhẹ hiu hiu từ chiếc quạt mo trong tay mẹ làm dịu cơn nóng trong những đêm hè oi bức; tiếng cười reo sung sướng mỗi khi thấy mẹ đi chợ về; những bát cơm sậm màu chan canh mướp, canh bầu; những câu hát ru dân dã giản đơn; những ngày đầu mẹ đưa một cậu bé đến trường trên chiếc xe đạp phượng hoàng cũ kỹ; những sự chăm sóc ân cần khi người con ốm nằm trên giường; những hôm mưa dầm, mẹ bị chóng mặt phải nằm cả ngày, nhưng đến bữa vẫn gắng gượng nấu cho đứa con yêu chút thức ăn… Từng hình ảnh dần hiện lên trong đầu tôi như mới xảy ra ngày hôm qua.

Cố gắng ngăn không cho những giọt nước rơi xuống má, tôi nhéo vài cái thật đau vào đùi, vào bụng… nhưng tất cả đều vô tác dụng, mắt cứ ấm lên và nhoè dần. Tôi cảm nhận có cái gì đó sai sai trong mình bao lâu nay. Một lỗi lầm sẽ mãi mãi là lỗi lầm, cho đến khi ai đó nhận ra được nó và không là quá muộn cho một sự “tái sinh” nếu vẫn còn cơ hội để chuộc lại những lỗi lầm ấy.

Không còn ảo mộng vào những công việc tiền nhiều, công danh sự nghiệp lừng lẫy, không còn thèm khát những thú vui bè bạn, không còn những chuyến đi du lịch thăm quan, không còn những con đường thành phố tấp nập, hào hoa,…tôi lại khép mình “lủi thủi” ở nhà với mẹ như cậu bé ngoan ngày nào.

Và điều khác ngày xưa đó là: Bữa cơm đạm bạc không chỉ còn do tay mẹ nấu; những bộ phim, những bài nhạc tôi yêu thích được thay bằng những chương trình dân ca và những bộ phim hài mang lại nụ cười tươi trên mặt mẹ; những tiếng la mắng, giờ đã dần được thay bằng những tiếng trách nhẹ nhàng của mẹ; những lời cau có, khó chịu, la lối: “Bực mình, biết rồi, nói mãi…” giờ đang dần được thay bằng những câu nói pha chút bông đùa: “Con là con trai, những công việc của phụ nữ con đâu có giỏi hết, mẹ cũng phải thông cảm cho con một chút, để sau này con còn lấy vợ nữa chứ!”

Có ai đó nói với tôi rằng: “Tốc độ thành công của của con phải nhanh hơn tốc độ lão hóa của mẹ, nếu không lo phấn đấu làm ăn kiếm thật nhiều tiền bây giờ, ngộ nhỡ sau này mẹ con đổ bệnh, lấy tiền đâu mà con chữa chạy? Làm người phải biết lo tính cho xa!”

Tôi vốn biết việc lo gây dựng sự nghiệp là điều đúng, kiếm nhiều tiền để lo cho gia đình và cha mẹ sau này là điều tuyệt vời, không thể chê trách. Nhưng tại sao lại mang trong đầu suy nghĩ làm thật nhiều tiền để sau này chữa bệnh cho cha mẹ? Tại sao không nghĩ cha mẹ mình sẽ sống vui sống khỏe đến hết cuộc đời? Có được mấy ai khi thành công trong sự nghiệp mà được ở bên, chăm sóc cha mẹ hằng ngày đâu? Nếu có cũng cực ít, vì người ta sẽ đi mướn ô-sin, người ở. Và đó là cách trả ơn cha mẹ ư?

Tôi sẽ không bao giờ dại dột thêm một lần nào nữa mà đem đổi thời gian bên mẹ và nụ cười của mẹ để đi kiếm tiền của, danh vọng. “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” và gần bên mẹ, những tiếng cười, sự quan tâm, chăm sóc sẽ là liều thuốc bổ. Tại sao phải tạm bỏ quên sự chăm sóc cho mẹ hằng ngày để kiếm tiền, rồi dùng chính tiền ấy mua thứ “thuốc bổ rẻ mạt” mà thực trong lòng mẹ không cần đến?

Trong muôn tội ở thế gian, bất hiếu là tội đứng đầu. Tội bất hiếu không chỉ biểu hiện ở những sự mắng chửi, đánh đập, đối xử tệ hại, vô ơn, khiến cha mẹ phải buồn đau khóc lóc…mà còn thể hiện ở sự quan tâm, chăm sóc của chúng ta đối với cha mẹ hằng ngày. Tôi hy vọng rằng tất cả chúng ta, những ai đã và đang phạm những lỗi với cha mẹ hãy bình tâm lại, hãy nghĩ về những ngày xa xưa, khi chúng ta còn được bồng ẵm trên tay cha mẹ, ai đã chăm lo, nuôi dưỡng chúng ta mà chẳng quản khó nhọc, ai đã đã dạy chúng ta những tiếng nói đầu đời, ai đã lo cho chúng ta từng miếng cơm, tấm áo, cái quần …?

Có thể khoảng cách thế hệ giữa chúng ta và cha mẹ đã và đang gây ra nhiều sự ngăn cách, nhất là trong thời buổi công nghệ 4.0 này, việc tâm sự, nói chuyện với cha mẹ thật khó hơn việc cầm chiếc smartphone lên. Nhưng dầu thế nào chúng ta phải biết rằng, sau này chúng ta cũng sẽ có những đứa con, chúng ta liệu có muốn tình trạng của chúng ngày sau sẽ giống chúng ta ngày nay không? Hãy quan tâm cha mẹ nhiều hơn,… để khoảng cách giữa các thế hệ sẽ dần thâu hẹp lại và mong rằng ngày nào đó khoảng cách ấy sẽ không còn nữa.

Suy đi nghĩ lại, cha mẹ cũng là con người, “nhân vô thập toàn” là điều khó tránh khỏi, vì thế nếu cha mẹ có sai sót điều gì, thì chúng ta – những đứa con hiếu thảo, đừng bao giờ nặng lời; thay vì cãi trả, hãy nhỏ nhẹ tỏ bày trong sự tôn kính và hãy nhớ lấy “vết xe đổ” ấy của cha mẹ, để ngày sau chúng ta đừng đi vào đó.

Ngày nay, tôi mạnh dạn và tự hào trong lương tâm mà nói rằng, tôi đã và đang sở hữu một niềm đau – điều đã khiến tóc mẹ tôi phải bạc màu. Tôi không cho phép mình chôn sâu những gì đã làm mẹ tôi phải buồn rầu. Không phải tôi không thương mình, không phải để tôi sống mãi trong tình trạng ưu sầu, cũng không phải tôi sẽ cứ sống như vậy, mà để hằng nhắc nhở tôi không được phép quên, không được phép tái phạm những điều không tốt mà đã khiến mẹ tôi phải nặng đầu.

Trong xã hội thực tại, có thể tạm nói rằng tôi là một thằng điên với thứ suy nghĩ lạc hậu và thiển cận, nếu thế giới này toàn những kẻ như tôi thì sẽ chẳng có sự phát triển. Vâng! Nếu có ai đó chê, trách móc, chế giễu tôi là con người không có ý chí tiến thủ, tôi cũng vẫn luôn nở nụ cười tươi. Vì tôi biết mình đang ở vị trí nào trong cuộc đời. Tôi chỉ cần đủ sống để được chăm sóc mẹ của mình. Thế là đủ lắm rồi.  Cuộc đời này vốn là một bài toán nhân sinh, có nhiều cách giải, nhưng chỉ có một kết quả đúng thôi. Con người có sự tự do đi theo con đường của mình, nhưng lâu lâu hãy nhìn lại thời gian chúng ta dành cho cha mẹ được bao nhiêu.

Tôi – một con người nhỏ bé, xin mạn phép được tiếp gót nhà thơ Đỗ Trung Quân “gửi tặng” cho những ai được diễm phúc còn có mẹ bài thơ của ông:

“Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới!”

Tác giả: Xuan Dang

*Featured Image: Pezibear 

 

Hãy tự biết mình

0

Scorates là một triết gia thời Hy Lạp cổ đại, được xem như ông tổ của triết học phương tây. Nhưng theo tôi, ông ta là một lão gàn dở nhất thành Athen thời Hy Lạp cổ. Cái gàn dở của ông là đi khắp thành đô của mình, miệng không bao giờ ngừng nghỉ câu nói: “Hãy tự biết mình.” Và chính cái gàn dở đó mà Scorates bị toà án kết tội là làm băng hoại đám thanh niên và phạm đến thánh thần.

Từ xưa đến nay chưa thấy người nào hô hào đám quần chúng “hãy tự biết mình” mà được sống an toàn. Vậy cớ tại sao xã hội sợ bạn biết rõ về bạn như thế?

Xã hội rất sợ những ai tự quyết định cách sống cho riêng mình. Bởi thế, nó luôn cố làm mọi cách để bạn sống như đám đông. Xã hội dùng quảng cáo để chi phối hành vi mua sắm của bạn, dùng thành công để chi phối ước mơ của bạn, dùng những ưu đãi của địa vị chi phối quyết định của bạn. Trong vô thức chúng ta nghĩ chúng ta hoàn toàn tự do trong các hành vi cuộc sống, nhưng thực ra không phải vậy.

Hãy dành một ngày chỉ để quan sát mọi thứ xung quanh bạn, bạn sẽ nhận ra: Mọi người sống giống nhau y như tất cả đều được đúc ra từ một khuôn. Tính cá thể không còn, thay vào đó là sự đồng điệu tới tẻ nhạt của đám đông.

Khi một người hiểu rõ chính mình, người đó sẽ biết cân bằng các nhu cầu trong cuộc sống của mình. Người đó sẽ không lao vào mua sắm như một con thiêu thân, không chạy theo trào lưu như một con rối, và sẽ không phục tùng một cách mù quáng.

Điều xã hội muốn ở đám đông là sự phục tùng một cách mù quáng. Và đó cũng chính là điều mà xã hội sợ ở những người hiểu rõ về chính mình.

Khi bạn bắt đầu quá trình hiểu về chính mình, bạn sẽ bắt đầu hoài nghi về thần tượng của xã hội. Những thần tượng của xã hội nó là hình mẫu lý tưởng hoá con người không thật được cố ý tạo ra. Chỉ những người biết mình, mới nhận ra trò lừa của xã hội qua thần tượng. Người đó không phục tùng một cách cuồng tín nữa, người đó cũng không bị mê hoặc bởi hình mẫu lý tưởng kia nữa. Người đó đi vào trong sự kính trọng hơn là tôn thờ, người đó biết cân nhắc thay vì cúi đầu tuân phục. Và khi xã hội có nhiều người hiểu biết về chính mình, xã hội đó có khả năng làm cân bằng cán cân lợi tức mà xã hội tạo ra. Hay nói đúng hơn, nguy cơ để xã hội đó đi vào con đường độc tài là rất nhỏ.

Nhưng điều khó trả lời nhất về khả năng tự biết mình, đó là: Chúng ta cần biết gì về chính mình? Hay nói cách khác: Biết về chính mình là biết cái gì?

Nếu như ngay lúc này, bạn tự đặt cho mình câu hỏi đó, vậy bạn sẽ trả lời như thế nào đây?

Dễ ợt! Để tôi thay bạn liệt kê vài câu trả lời vậy. Bạn sẽ nói về quê quán, ngày sinh tháng đẻ của mình. Rồi sẽ kể về bằng cấp, học vị. Rồi lại kể về tính tình quan điểm, niềm tin, tín ngưỡng… Nhưng câu hỏi là: Có phải như thế là tự biết mình rồi không? Hay đó chỉ là bề ngoài, cái vỏ bọc, cái khuôn mẫu bạn được tạo thành từ xã hội, từ tôn giáo, từ văn hoá, truyền thống? Lẽ nào hiểu biết về chính mình là sự hiểu biết thuộc về trí tuệ cao siêu chứ không phải là bảng liệt kê nhưng bề nổi mà ai ai cũng có thể thấy trên?

Cuối cùng, tôi chợt nhận ra: Lời mời gọi “hãy tự biết mình” vẫn là lời mời gọi chỉ phát xuất từ những kẻ gàn dở nhất của xã hội loại người. Nhưng nên nhớ, họ lại là những nhà cách mạng thật sự của nhân loại này: Scorates, Đức Phật, Jesus.

Tác giả: Binh Minh

*Featured Image: jplenio

Thượng Đế của em ở đâu?

3

Tôi không thích dùng từ “Thiên Chúa” cho lắm, tôi thích dùng từ “Thượng đế” hơn dù hai từ này đều có nghĩa tương đương. Vì từ “Thượng đế” thì nghe có vẻ ít mang tính tôn giáo hơn. Khách quan mà nói, dường như những người Thiên Chúa giáo đã biến vị Thượng đế vĩ đại của mình thành một ông thần linh bộ lạc.

Tôi từng nghe bạn trai cũ của tôi (cậu ấy là một người vô thần) nói rằng cậu ta tin rằng có một vị Thượng Đế nào đó tồn tại, nhưng không tin Thiên Chúa “của tôi” đâu. Cậu ấy hỏi tôi “Chúa của em ở đâu? Khi nào Chúa của em hiện ra trước mắt anh, thế thì anh mới tin.” Tại thời điểm đó, tôi đã dùng tất cả những gì mà tôi “được dạy”, “được cho biết”, những gì tôi vẫn luôn tin suốt hơn hai mươi năm để giải thích, tranh luận với anh. Và nếu anh không tin, thì anh sẽ bị trừng phạt, cách này hay cách khác. Sự háo thắng, niềm tin mù quáng… đã bóp nghẹt mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi đã liên tục tìm hiểu, nghiên cứu và suy ngẫm, để tìm cách thay đổi niềm tin bất di bất dịch của anh. Và cuối cùng, bạn có đoán được điều gì đã xảy ra không? Tôi chính là người đã thay đổi. “Một con chiên ngoan đạo” như tôi nhận ra bản thân tôi trống rỗng, giáo điều, ngu ngốc và cố chấp. Niềm tin mà tôi vẫn ngỡ là mạnh mẽ và đúng đắn tuyệt đối hoá ra lại lỏng lẻo và trống rỗng đến thế.

Mãi sau này tôi mới nhận ra rằng “Thiên Chúa” mà người Thiên Chúa giáo tôn thờ không còn là Thượng đế nữa mà đã bị biến thành một ông thần độc tài nào mất rồi. Sự ám thị đã đi quá xa, sự hiểu lầm đã quá lệch lạc.

Vì vậy, cần một cuộc cách mạng mới, đòi hỏi ta không đồng hoá Thượng Đế với Giáo hội, với sự bất dung, bất công, mù quáng, bạo lực, khủng bố, khì thị, khắc nghiệt, ham thích trả thù, giáo điều, bài xích tính dục, bài xích đồng tính, ham quyền lực, kiêu ngạo, chuyên chế độc quyền, lý tưởng hoá thái quá, hẹp hòi và ngu ngốc.

“Thiên Chúa là tình yêu” – Tôi đã đọc hàng ngàn lần câu này trên những tấm thiệp cưới. Tôi đã được nhà thờ dạy về điều này từ nhỏ, rằng hãy yêu thương vô điều kiện, hãy trao tặng mà không mong chờ nhận lại điều gì. Một lời giáo huấn tuyệt vời nếu như mọi thứ dừng lại ở đó. Nhưng người ta đã xây dựng và đạp đổ tất cả. “Thiên Chúa là tình yêu” với điều kiện hai người phải cùng tôn giáo với nhau, nếu không thì sẽ không chấp nhận, “làm như thế là xúc phạm Chúa, con sẽ bị cắt phép thông công, bị tội trọng, v.v…” Tôi tuyệt đối không bao giờ tin rằng Thượng Đế tình yêu lại có thể bị xúc phạm chỉ vì hai người yêu thương nhau được. Và tôi chống đối tất cả những hình phạt mà họ nói (bị tội trọng, bị Chúa phạt thế này thế nọ.)

Nhân danh Thượng Đế, người ta chia rẽ và chống lại Tình Yêu. Nhân danh Tình Yêu, người ta chống lại chính Tình Yêu, mà miệng thì hô to rằng họ tự hào là con cái của Tình Yêu. Người ta rao giảng về tình yêu vô điều kiện đồng thời đặt ra 1000 thứ điều kiện cho nó. Người ta không ngừng rao giảng rằng Thượng Đế là tình yêu và không ngừng nhân danh Thượng Đế để chống đối chính Ngài. Tình yêu bị xúc phạm, Thượng Đế bị bôi nhọ. Sự tự do bị huỷ diệt, sự tôn trọng bị chà đạp.

Thượng Đế mà đức Jesus nói đến đối lập hoàn toàn với những “ảo ảnh Thượng Đế” mà người ta đã được nhồi nhét vào đầu từ khi còn nhỏ. Đức Jesus tỏ lộ về một Thượng Đế bất bạo lực, giàu yêu thương, không căm giận phẫn nộ, không ham thích trả thù. Đó là một Thượng Đế rộng rãi tuôn đổ tình yêu xuống thế gian như ánh mặt trời chiếu rọi trên người công chính lẫn kẻ bất lương. Đó là một Thượng Đế bình đẳng, bác bỏ quyền lực và chuyên quyền thế gian, yêu cần tinh thần đứng cao hơn giáo điều, tình yêu và lòng trắc ẩn đứng cao hơn sự hà khắc cứng nhắc, sự tha thứ cao hơn công bằng luật pháp.

Thượng Đế không hẹp hòi, ngu xuẩn, bạo lực hay ham thích báo oán. Đã đến lúc ta cần thay đổi hệ thống tư tưởng lẫn góc nhìn nhận sai lạc của ta, không đồng hoá Thượng Đế với những điều tồi tệ đó nữa.

Tôi quá mệt mỏi khi mỗi lần đến nhà thờ lại phải nghe các linh mục rao giảng về cơn thịnh nộ, sự trừng phạt và trả đũa của một Thượng Đế thích báo oán; cụ thể là bằng lửa hoả ngục và các hình thức tra tấn ở đó. Tôi không kết án nhà thờ, nhưng tôi luôn cảm thấy bản thân mình xa cách nó.

Trong các cuộc tranh luận đề tài tôn giáo, tôi từng nghe nhiều người tin rằng nếu ta rao giảng về “hoả ngục”, về cơn thịnh nộ và sự trừng phạt của Thượng Đế, người ta sẽ vì sợ hãi bị phạt mà sống tốt hơn, sẽ chăm chỉ đến nhà thờ hơn, sẽ giữ các giáo luật tốt hơn. Nhưng tôi cho rằng, con người chỉ thực sự sống tốt hơn khi hoa trái tình yêu và trí huệ nở rộ nơi trái tim họ; khi người ta sống can đảm và kiên tâm cùng với sự tỉnh thức nội tại. Chỉ khi ấy, người ta sẽ sống tốt hơn từ tận căn con người họ. Và nhiều người cũng phản biện rằng không phải trên thế giới này ai cũng thông minh đủ để thức tỉnh mà sống tốt, thà rằng cứ để họ sợ hãi mà sống tốt thì hơn. Tôi đồng ý rằng mỗi cá nhân sinh và lớn lên trong những hoàn cảnh và môi trường giáo dục khác nhau, trình độ nhận thức và hiểu biết cũng vì thế mà khác nhau. Nhưng tôi không nghĩ rằng chỉ vì thế mà thay đổi thông điệp “tình yêu, sự tha thứ và cứu độ” thành “sợ hãi sự trả thù và báo oán.” Osho từng nói chỉ cần 10% nhân loại có thể thiền định, thì cả nhân loại có thể được tái sinh trong hoà bình và tình yêu. Tôi cho rằng, việc rao giảng về hình phạt đời đời là sự bôi nhọ Thượng Đế tình yêu và bao dung.

Ở một phương diện nào đó, phải công nhận một điều là sự đe doạ cũng có hiệu quả ở một mặt nào đó. Tôi đã lớn lên từ phương cách đó, từ sự đe doạ về một hoả ngục đầy khổ hình- nơi mà ma quỷ sẽ hành hạ con người, nơi mà Thượng Đế không bao giờ ghé mắt đến, nơi con người hoàn toàn bị bỏ rơi. Thật sự mà nói, nó đã từng tác động lên tôi rất nhiều, cả tích cực lẫn tiêu cực. Về tích cực, nó khiến tôi đủ sợ hãi để không dám “phạm tội” hay vấp phạm về mặt đạo đức và luân lý; tuy nhiên, vì luôn ám ảnh về các hình phạt và sự phán xét lạnh lùng nên cảm xúc và niềm tin của tôi đối với Thượng Đế cũng vì thế mà méo mó vô cùng. Giả dụ, liệu bạn có thật sự có thể yêu mến một người suốt ngày đe doạ bạn, coi bạn là tội đồ, là dơ bẩn hèn kém và không đáng tha thứ chăng?!

Một nền thần học lành mạnh cần phải ngừng tuyên bố và đe doạ ta về một hoả ngục đời đời đang sôi sục chờ chực ta, về một Thượng Đế bất khoan dung không bao giờ trao tặng cho con cái ngài cơ hội thứ hai. Khi tôi thắc mắc rằng làm sao người ta biết được việc Thượng Đế trừng phạt và bất khoan dung như thế; tôi nhận được câu trả lời rằng họ biết được điều đó qua Kinh Thánh và các kinh sách khác.

Ngôn từ chỉ là phương tiện để truyền đạt. Ngôn từ không bao giờ là thực tế sự kiện. Vì vậy tôi cho rằng ta cần thôi dựa dẫm quá chi li từng câu từng chữ vào các kinh sách, mà phải hiểu rộng ra những điều cốt lõi mà các kinh sách ấy muốn truyền đạt. Tôi đã chứng kiến nhiều người cãi nhau, thậm chí trong lịch sử cũng có nhiều cuộc phân tách và chia rẽ giữa tôn giáo này với tôn giáo kia chỉ vì người ta đã quá chi li và xét nét từng từ của các kinh sách mà dẫn đến bất đồng, chia rẽ.

Tôi thật sự tin rằng, điều mà tôn giáo cần đề cao để có thể xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn đó chính là “chiều sâu tâm thức” mà mỗi cá nhân có thể đạt được. Hãy tiến sâu vào, hãy tìm hiểu sâu cùng thấu tận, rồi từ đó mới lan rộng đến xung quanh. Khi bạn muốn lan toả tình yêu, trước hết, bạn phải có tình yêu cái đã. Hoa trái phải chín đậm thì mới thu hoạch bội thu được. Việc vội vàng tuyên truyền và gò ép người khác phải tin vào các “tín điều” bắt buộc khi họ chưa đạt được chiều sâu tâm thức thì cũng như hái ép trái còn xanh vậy. Một người chỉ thực sự theo một tôn giáo khi họ đến với tôn giáo đó bằng sự lôi cuốn, chứ không phải vì sự chiêu mộ.

Nhờ việc gặp được người bạn trai năm ấy – một người vô thần, tôi đã nhận ra những lỗ đen trống rỗng trong trái tim mình, từ đó dấn sâu tìm hiểu, khám phá niềm tin của chính mình, một bước chuyển lớn trong hành trình tâm linh của bản thân. Từ tận đáy lòng, tôi biết ơn vô cùng.

Chúng ta đã giới thiệu về Thượng Đế quá tệ. Không phải một Thượng Đế bạo lực, bất khoan dung; trong những câu chuyện Thánh Kinh mà tôi từng đọc, khi Thượng Đế xuất hiện, lời đầu tiên của ngài luôn là “Đừng sợ!” Chúng ta không có gì để sợ hãi sự thanh trừng của một Thượng đế hay trả đũa nữa. Bằng việc sống trong tự do vô lượng và tình yêu vĩ đại, ta tỏ lộ tình yêu và lòng biết ơn cùng sự tôn trọng lớn lao tới Thượng Đế, chứ không phải bằng cách sống trong sợ sệt và lo sợ rằng mình sẽ xúc phạm ngài hay bị ngài trừng phạt. Thượng Đế không ban phát những luật lệ giáo điều ép ta phải răm rắp nghe theo, nhưng trao tặng ta sinh lực dồi dào, khả năng sáng tạo thực tại và muôn vàn cơ hội để ta được sống như người mà ta vốn là.

Tác giả: Giang Uyen Bui

*Featured Image: FelixMittermeier

Thư gửi em trai Theo từ đại danh họa Van Gogh – Phần 1

Vincent Willem van Gogh (Tiếng Hà Lan: [ˈvɪnsɛnt ˈʋɪləm vɑn ˈɣɔx] 30 tháng 3 năm 1853 – 29 tháng 7 năm 1890) là một danh hoạ Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng. Nhiều bức tranh của ông nằm trong số những tác phẩm nổi tiếng nhất, được yêu thích nhất và cũng đắt nhất trên thế giới. (Wiki)

Nguồn thông tin toàn diện nhất về Van Gogh là thư từ giữa ông và em trai, Théo. Tình bạn lâu dài của họ, và hầu hết những gì được biết đến là tư tưởng và triết lý nghệ thuật của Vincent, được ghi lại trong hàng trăm bức thư trao đổi từ năm 1872 đến năm 1890. Théo là một đại lý nghệ thuật và cung cấp cho anh trai sự hỗ trợ về tài chính và tình cảm, và tiếp cận với những người có ảnh hưởng trong bối cảnh nghệ thuật đương đại. (Theo Wiki)

Những lá thư này đã được tập hợp thành sách. Triết Học Đường Phố xin giới thiệu đăng tải nhiều kỳ cuốn Thư gửi em trai Théo được Sơn Ca chuyển ngữ từ tiếng Pháp, cuốn Lettres à son frère Théo, nhà xuất bản Gallimard, tái bản năm 2008.

LA HAYE

 

Tháng 8/1872 đến tháng 5/1873

Tháng 8/1872

Cảm ơn thư của em, anh rất vui khi biết rằng em trở về an toàn. Mấy ngày đầu anh có cảm giác thiếu vắng em, thật lạ khi không còn được gặp em vào buổi trưa nữa.

Chúng ta đã trải qua những ngày tuyệt vời cùng nhau, xen giữa những cơn mưa, có thể đi dạo và nhìn ngắm nhiều thứ.

Thời tiết thật khủng khiếp. Lúc này đây anh có cảm nhận sâu sắc rằng những cuộc dạo chơi của em ở Oisterwijk sẽ chẳng làm em hài lòng. Hôm qua, chúng anh đã phải rất cố gắng cho buổi triển lãm: đèn chiếu sáng và pháo hoa phải hoãn lại vì thời tiết tệ hại, nghĩa là em đã đúng khi không ở lại đợi.

***

Tháng 1/1873

Một năm mới tốt lành đã bắt đầu với anh. Họ đã trả anh thêm 10 florins (có nghĩa là bây giờ anh kiếm được 50 florins mỗi tháng), và trên cả niềm vui ấy, anh còn được lĩnh thêm 50 florins tiền thưởng. Thật tuyệt vời đúng không? Như vậy anh có thể hy vọng mình sẽ tự xoay sở việc chi tiêu. Anh rất vui vì em làm cùng công ty. Đó là một công ty rất tốt, nơi mà chúng ta càng làm việc ở đó chúng ta càng cảm thấy mình thực sự đam mê. Ban đầu có thể hơi khó khăn hơn ở những nơi khác, nhưng chúng ta cần bền bỉ.

LONDON (Tháng 6/1873 – Tháng 5/1875)

Ngày 13/6/1873

Hiện tại anh đã tìm được một chỗ ở khá hài lòng. Có vài người khác nữa, đặc biệt là ba người Đức yêu âm nhạc. Họ chơi piano và ca hát. Tụi anh đã trải qua những buổi tối tuyệt vời. Anh không bận bịu nhiều như ở La Haye: chỉ phải có mặt ở cửa hàng từ 9h sáng đến 6h tối, và vào thứ 7 anh kết thúc công việc lúc 4h chiều. Anh sống ở một vùng ngoại ô tương đối thanh bình của London.

Cuộc sống ở đây quả là đắt đỏ, riêng chuyện nhà cửa đã ngốn của anh mất 18 shillings mỗi tuần, thêm nữa lại còn phải chi trả cho việc giặt giũ, và anh phải ăn ở bên ngoài. Chủ nhật tuần trước anh đi cùng ông chủ, ông Obach, về miền quê ở Boxhill, nơi là một ngọn đồi rộng lớn nằm cách London khoảng 6 tiếng. Có những phần đồi trắng phấn bởi đá vôi, và được bao phủ một bên bởi những tán cọ, còn bên kia là rừng sồi cao vút. Xử sở này thật diệu kỳ, khác xa với Hà Lan và Bỉ. Ở khắp nơi, tụi anh đều có thể tìm thấy những công viên rất đẹp với nhiều cây cổ thụ và những tán cây rậm rạp, nơi anh có thể đi dạo. Ở Pentecôte, anh đã có một cuộc du ngoạn thú vị cùng mấy người Đức, nhưng các quý ông này tiêu tiền hơi quá tay. Từ nay về sau anh sẽ chẳng đi chơi với họ nữa.

***

Ngày 13/9/1873

Ôi, người bạn tri kỷ của anh (*), anh rất muốn em tới đây thăm “nhà” mới của anh, mà anh nghĩ rằng em đã được nghe ai đó kể về. Bây giờ anh đã có một căn phòng hệt như những gì anh đã mong ước bấy lâu, không có mái nghiêng của những căn phòng trên tầng áp mái, và không có giấy dán tường xanh lơ viền xanh lá cây. Anh ở trọ tại nhà của những người rất dễ mến. Dạo trước, anh đi chèo thuyền dọc sông Tamise cùng với 2 người Anh. Thật là tuyệt vời.

Sức khỏe của anh rất tốt và anh có một căn hộ ưng ý. Anh chẳng có lý do gì phải phàn nàn ở đây, cho dù công việc ở cửa hàng kém thú vị hơn ở La Haye. Sau này, nếu việc bán tranh đem lại lợi nhuận, anh có thể quay trở lại với những công việc khiến mình cảm thấy hữu ích hơn. Và anh không biết miêu tả thế nào cho em hay về cảm giác thú vị biết bao khi khám phá London, người Anh, cách mà họ làm ăn và sinh sống. Nó thực sự khác những gì đang diễn ra trên quê hương mình.

***

Tháng 1/1874

Anh yêu thích trò chuyện với em lâu dài về nghệ thuật, chúng ta phải trao đổi về nó thường xuyên hơn nữa trong những lá thư. Hãy ngắm nhìn những điều đẹp đẽ thật sâu hơn nữa, hầu hết mọi người không để ý nhiều đến điều này.

Hãy tiếp tục những chuyến đi dạo và nuôi dưỡng tình yêu với thiên nhiên, đó là cách tốt nhất để học tất cả những gì cơ bản về nghệ thuật.

Những người họa sĩ hiểu thiên nhiên và yêu mến thiên nhiên, bởi nó dạy chúng ta cách “thấu cảm”. Lưu ý rằng, trong số các họa sĩ, có những người không thể sáng tác được gì ngoài những bức tranh đẹp, họ không có khả năng tạo ra những bức tranh tồi tệ, tựa như việc trong đám đông hỗn loạn của nhân gian tồn tại những con người chỉ biết làm mỗi một việc, đấy là việc tốt.

Quay trở lại chuyện của anh, anh vẫn khỏe, anh có một căn hộ tốt và thật vui cho anh khi khám phá London, phong cách sống Anh và cả người Anh. Trên hết là thiên nhiên, nghệ thuật, và thi ca. Nếu thế mà vẫn chưa đủ thì có thể còn là điều gì nữa cơ chứ?

Nhưng anh không quên Hà Lan, đặc biệt là La Haye và Brabant.


Chuyển ngữ: Sơn Ca

(*) nguyên văn Van Gogh dùng từ Mon vieux.

[BDT2018] Đã có lúc tôi muốn từ biệt cuộc đời

5

Hai chữ “thanh xuân” nghe sao nó tươi mát lạ lùng nhưng đó chỉ là trong tưởng tượng. Lúc thanh xuân còn căng tràn trong từng mạch máu, tương lai đầy hứa hẹn, thành công đang vẫy gọi thì hỡi ôi tôi đã hơn một lần muốn chết. Thực ra, cái suy nghĩ dại dột đó vẫn cứ ghé thăm tôi mỗi khi gặp khó khăn. Đó là cái chết trong tinh thần. Nhưng đến ngày hôm nay tôi vẫn có thể ngồi đây viết lên điều này vì thứ nhất không đủ dũng khí để từ biệt cuộc đời, thứ hai tôi còn “nợ” cuộc đời này quá nhiều mà chỉ có sống thì mới trả được hết. Và tôi đã cố gắng chữa lành vết thương trong tinh thần để cứu sống cả tâm hồn lẫn thể xác. Cho dù, sẽ chẳng bao giờ dám tự tự thì ít nhất cũng đừng để suy nghĩ như thế xuất hiện trong đầu nó sẽ ăn mòn hy vong, tương lai và sự lạc quan của chính bạn. Mỗi một đời người đều có một bức tranh của riêng mình nó có đủ màu sắc và muốn biết bức tranh đó có đep hay không thì điều đầu tiên là ta phải bước vào và khám phá nó. Nếu nó không đẹp hoặc ta không thích vẻ đẹp đó thì hãy vẽ lại nó. Xin đừng quay lưng lại và bước vào bức tranh màu đen phía sau ta.

1. Vì sao có lúc tôi lại muốn từ biệt cuộc đời?

Vì một vài khó khăn trong cuộc sống nhiều lúc cũng đủ mạnh để đánh gục môt tâm hồn đang chênh vênh. Tôi nhiều lúc lại tự than phiền về cuộc đời bằng những câu hỏi: Tại sao mình lại khổ thế ? Tại sao những bận lòng, những muộn phiền chẳng bao giờ ngừng đeo bám? Có những lúc chán nản đến mức trái tim không buồn thổn thức yêu thương và hạnh phúc còn ngại ngần đón nhận. Nhưng lúc đó, tôi đâu có biết con người ai cũng có vấn đề của riêng mình mà họ bắt buộc phải chấp nhận, đối đầu và vượt qua. Khi tôi muốn chết là lúc tôi thua cuộc trước khó khăn, tâm hồn yếu đuối đến mức không thể điều khiển lý trí, không thể trao cho những suy nghĩ dại dột một bản lĩnh cứng cỏi. Có những thời điểm tôi cảm thấy cuộc sống của mình như một con thuyền sắp bị chìm đắm giữa đại dương cuộc đời. Con thuyền đó trở quá nhiều điều bi quan và nếu không vứt bỏ bớt thì chắc chắn nó sẽ bị vùi lấp. Bản thân bi quan đến vậy vì một vài lý do:

Lý do đầu tiên là đứng trước một vấn đề dù lớn hay nhỏ tôi luôn phân tích và đẩy nó đi xa hơn bình thường. Chỉ một sai lầm cũng khiến tôi dằn vặt, đau khổ, lo lắng. Ví như: Nếu sếp của tôi yêu cầu tôi gửi hợp đồng cho đối tác nhưng tôi lại gửi nhầm. Trong trường hợp đó, tôi hoàn toàn có thể bình tĩnh xin lỗi và ngay lập tức gửi lại để chữa lỗi sai của mình. Nhưng không tôi lại luôn sợ hãi, trách móc bản thân và những viễn cảnh như mình sẽ bị đuổi việc, sẽ bị kỉ luật cứ lởn vởn ăn mòn cả tinh thần. Đầu óc thì không thể nào tập trung để làm những việc khác vì nó còn đang bận đau khổ về lỗi lầm vừa xảy ra.

Lý do thứ hai có lẽ do cuộc sống của tôi quá nhàm chán và không có mục tiêu rõ ràng. Có những lúc tôi thấy chán nản về mọi thứ. Cảm giác trống rỗng cứ vây quanh mình. Tôi làm việc mỗi ngày lặp đi lặp lại và nhiều khi sống chỉ chờ đến cuối tuần. Tôi sống không rõ mục đích cho nên đôi khi lại trung thành đến mức đáng kinh ngạc với những việc tủn mủn. Có ai đó giống như tôi ngày nào cũng cầm điện thoại để lướt lướt không? Đôi lúc lại rất bận rộn những lúc đó tôi thường lầm tưởng tôi đang sống có ý nghĩa nhưng bất giác tôi chợt nhận ra con ong, con kiến cũng bận rộn được. Mà con người phải khác con vật ở chỗ bạn bận rộn phải vì một mục tiêu xứng đáng và tôi đang thiếu điều đó. Bản thân đang thiếu một bản đồ chỉ đường, một kim chỉ nam, một la bàn cho cuộc sống cho nên tôi bị lạc lối trên con đường dẫn đến tương lai. Vì vậy tôi trở nên chán nản.

Lý do thứ ba cũng là thứ khiến cho tâm hồn tôi bị “sói mòn”, nỗi buồn lúc nào cũng chảy róc rách trong tâm trí. Đó là việc tôi luôn cảm thấy những người xung quanh ngay cả người thân cũng thất vọng vì tôi cho nên không lý do gì mà tôi dám hy vọng về bản thân mình. Tất cả những người yêu thương tôi đều đặt kỳ vọng cho tôi. Đôi khi nó làm tôi nghẹt thở vì áp lực và việc mình làm không thể đáp ứng được những kỳ vọng đó. Cho nên tôi bắt đầu chán ghét và thù địch với chính mình. Chỉ một vài lời than phiền cũng có thể khiến tôi tổn thương. Tôi luôn nghĩ họ thất vọng về tôi.

Tất cả những điều đó khiến tôi như muốn nổ tung và trong phút giây dại khờ tôi đã từng có ý nghĩ chết đi để giải quyết mọi vấn đề.

2. Vì sao tôi không muốn chết nữa mà còn muốn sống tốt hơn bao giờ hết?

Có một lần tôi đến bệnh viện để lấy thuốc đau đầu thì chứng kiến cảnh tượng một bà cụ khoảng chừng 70 tuổi, chân đất, đưa cháu gái vào viện cấp cứu vì uống thuốc ngủ quá liều. Trong lúc đưa bé gái vào phòng cấp cứu bà cụ không đứng yên giây nào, hai hàng nước mắt không ngừng chảy thi thoảng lại lẩm bẩm mấy câu lạy trời, khấn phật. Nhìn bà cụ tôi thực sự đau lòng và dường như giây phút đó tôi chợt bừng tỉnh khỏi u mê và suy nghĩ tiêu cực.

Đến bấy giờ, tôi mới chợt nhận ra “sống” là điều đơn giản nhưng kì diệu nhất mà tạo hóa ban cho chúng ta. Vì vậy muốn xinh đẹp, trẻ trung, thành công, hạnh phúc, giàu có hay thậm chí trở thành một người vĩ đại thì ít nhất là bạn phải sống đã và phải sống thật tốt. Sống không phải cho chỉ cho mình mà còn vì mọi người xung quanh. Những vấn đề mà mình đang gặp phải thì chỉ có chính mình mới có thể giải quyết được mà muốn giải quyết thì ít nhất phải sống đã. Được sinh ra là một đặc ân mà chưa kịp làm gì cho đời đã chết một cách lãng phí thì đó là một tội lớn. Dần dần suy nghĩ trong tôi lần lượt thay đổi. Những muộn phiền trên con thuyền sắp đắm vì nặng kia tôi vứt bỏ hết để thuyền nhẹ mình hứng gió tiến về tương lai. Từ một người muốn buông bỏ sự sống giờ tôi lại bám riết lấy nó, giữ chặt đến bao giờ cuộc đời nói không thể mới thôi.

Giờ đây khi gặp bất cứ vấn đề gì tôi đều đơn giản hóa nó, nghĩ lạc quan và vui vẻ hơn chính điều đó làm cho công việc được giải quyết dễ dàng và đạt hiệu quả cao. Hiện tại, tôi đã biết đặt mục tiêu sống và theo đuổi nó điều đó làm tôi thỏa mãn và luôn sống vì ngày mai. Tâm trí là nơi bắt đầu mọi thứ. Nếu muốn đời mình bớt nhàm chán thì ngay hôm nay hãy thay đổi suy nghĩ của mình. Chúng ta được tạo ra để chinh phục những thử thách và cuối con đường hạnh phúc đang ở ngay cạnh những mục tiêu trong cuộc sống. Khi chúng ta được sống, dám sống thì hãy sống thật tốt. Điều đó không chỉ tô điểm cho cuộc sống của chính mình mà còn lan tỏa những điều tốt đẹp đến người thân và mọi người xung quanh.

Tác giả: Huog123

*Featured Image: bichnguyenvo