24 C
Nha Trang
Thứ bảy, 2 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 124

[BDT2018] Tôi xấu xí

7

Tôi đã tủi thân biết chừng nào!

“Mấy đứa có nốt ruồi mép là chúa tham ăn.”

“Mồm rộng đến mang tai, cháu là ếch đây ạ!”

“Con gái gì mà đen như than.”

Đây là những câu nói mà tôi thuộc nằm lòng từ khi còn rất bé. Dù cho chúng chỉ là những lời nói đùa (tôi hi vọng vậy), chúng vẫn để lại một sự tự ti rất lớn trong tôi. Tôi sinh ra dưới một ngôi sao xấu – xấu nghĩa đen ấy. Ngoài những đặc điểm xấu về khuôn mặt, tôi cũng xấu về vóc dáng nữa. Tôi lùn, tôi đen và tóc tôi xoăn tít. Tôi lại là con gái, cái số gì mà! Tóm lại, theo chuẩn của ông bà, nhất dáng nhì da, thì tôi không có điểm nào cả.

Chủ đề này luôn chiếm một vị trí trung tâm mỗi khi gia đình tôi nhóm họp. Bà nội than thở xấu như vậy thì sau này lớn lên khó lấy chồng. Các ông anh thì dọa dẫm rằng mấy cái nốt ruồi trên mặt tôi sau này sẽ lớn như ngón tay. Mẹ tôi kín đáo hơn, dặn dò là phải học giỏi để sau này ngoại hình không thành trở ngại. Cả gia đình tôi đều tham gia vào một cuộc chiến ngầm mang tên chống xấu.

Hàng xóm cũng tích cực đóng góp vào công cuộc này. Họ dặn mẹ cho tôi tắm bằng nước vo gạo để trắng hơn. Họ chỉ bố tôi là học bơi sẽ giúp tôi cao lên. Và họ bỏ nhỏ với chị gái tôi rằng dùng vôi có thể tẩy bay nốt ruồi. Khỏi phải bàn, tôi đã tủi thân biết bao nhiêu.

Có một dạo, bầy gà con nhà tôi xuất hiện một con gà không có lông. Chẳng hiểu sao nó sinh ra đã trụi lủi xác xơ. Gà mẹ mỗi lần thấy nó thì mổ cho một nhát, và mấy con gà con cùng bầy cũng hùa theo mổ nó túi bụi. Nó luôn là con gà con chạy sau cùng trong bầy, và toàn phải ăn những mẩu gạo thừa. Thế giới gà cũng khắc nghiệt như thế giới người vậy. Gà xấu thì bị đồng loại mổ. Người xấu cũng bị mổ, chỉ khác là bị mổ bằng lời nói thôi. Tôi thấy tôi như con gà trụi lông ấy. Tôi thương nó và hay lấy gạo lén cho nó ăn riêng.

Tôi ước ao phải chi mình đẹp như cô Thanh Nga. Tôi lén lấy cây son của mẹ quẹt lên môi, và lấy áo dài của chị gái ướm lên người. Nhưng tôi vẫn xấu quá. Tôi tích cóp tiền tiêu vặt bỏ ống heo hi vọng đi tẩy nốt ruồi cho đẹp, dù cho cái khái niệm phẫu thuật thẩm mĩ vẫn còn quá trừu tượng đối với một đứa trẻ lên mười lúc ấy.

Khi tôi đến tuổi cập kê. Sự tủi thân của tôi biến thành nỗi buồn bã. Gia đình, bạn bè, hàng xóm thôi không đem ngoại hình của tôi ra bàn nữa. Họ tế nhị hơn. Đứa bạn thân của tôi giấu tôi suốt 6 tháng việc nó có bồ. Bà nội thôi không đả động gì đến việc lấy chồng. Mẹ tôi nghiêm nét mặt khi thấy tôi soi gương và ép tôi học nhiều hơn. Bố thì hay đem chuyện những cô người mẫu chân dài đi làm phòng nhì cho đại gia để răn đe các con về mặt trái của cái đẹp. Duy có vài cô hàng xóm vẫn nhắc tôi rửa mặt bằng nước vo gạo.

Sự tế nhị này khiến tôi khốn khổ hơn. Tôi cảm thấy mình như một con bệnh nan y thời kì cuối. Mọi người không bàn đến bệnh tình của tôi, vì dù gì thì đời tôi cũng tàn. Tôi cũng nhận ra là nếu tôi bỏ ống heo mỗi ngày năm ngàn, thì cả đời cũng không đủ tiền đi phẫu thuật cho đẹp lên. Sự xấu hổ, tự ti và bi quan bao trùm lấy tôi. Tệ hơn nữa là tôi phải giả vờ là không có chuyện gì quan trọng, giả vờ là tôi không buồn vì nhan sắc kém, giả vờ là tôi sẽ dùng sự học hành đánh bật cái ngoại hình xấu xí.

Chữa bệnh xấu xí

Khi tôi bắt đầu đi làm, tôi vớ được những cuốn sách self-help. Tôi mừng như bắt được vàng khi đọc được câu “You are beautiful in your own way.” À, hoá ra gia đình, bạn bè, hàng xóm đã sai hết. Không phải tôi xấu, mà là họ không nhìn thấy cái đẹp của tôi. Tôi tự thuyết phục mình rằng tôi nên tự hào vì tôi có một cái miệng rộng và có một khuôn mặt đầy nốt ruồi. Tôi cảm thấy phấn khích vì tôi đã tìm ra định nghĩa mới về cái đẹp, hơn thế nữa, tôi đã làm chủ được vận mệnh của mình.

Tôi bắt đầu sử dụng mỹ phẩm để che những khuyết điểm trên khuôn mặt. Tôi học cách ăn mặc để nhìn cho cao lên. Tôi đi làm tóc định kì để tóc thẳng mượt hơn. Tôi cũng bắt đầu tìm hiểu kĩ thêm về phẫu thuật thẩm mĩ và lên kế hoạch sửa sang chút đỉnh. Chút đỉnh thôi, cho miệng đỡ rộng, nốt ruồi ít đi và da trắng hơn một chút. Tôi sẽ không đập đi xây lại đâu vì như vậy tôi sẽ đánh mất cái nét riêng của mình. Mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà, tôi chọn lựa rất cẩn thận quần áo giày dép tôi sẽ mang lên người. Tôi cũng dành ít nhất là nửa tiếng trang điểm kĩ lưỡng. Tôi luôn muốn đảm bảo là mình xuất hiện một cách rạng rỡ nhất. Bạn bè đồng nghiệp ai cũng khen tôi dạo này nhìn xinh hơn hẳn. Anh chị tôi gật gù, con gái phải biết làm đẹp chứ. Tôi tự tin hơn hẳn, đúng là không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp. Riêng bố mẹ tôi giữ thái độ im lặng không nhận xét gì.

Tại sao xấu xí lại là vấn đề nghiêm trọng?

Một hôm tôi ngồi trong phòng chờ bay đi công tác. Một cô bé trạc 5-6 tuổi cứ liếc nhìn tôi hoài, sau đó quay sang thì thầm vào tai mẹ: “Mẹ ơi cô kia có cái nốt ruồi to ghê!” Một hôm khác, tôi ngồi chơi với mấy đứa cháu. Một đứa xung phong vẽ chân dung cô Út. Nó loay hoay một hồi rồi đưa ra một bức vẽ nguệch ngoạc. Thằng anh giật lấy phán ngay “không giống gì hết” rồi bò ra sửa lại. Nó tỉ mỉ đồ lên một cái nốt ruồi bên trên mép, đen thui. Nó cũng không quên viền lại môi trên của cô Út cho dày lên. Xong xuôi, nó dằn tờ giấy trước mặt đứa em “vầy mới đúng”, để mặc cô nó ngồi đó không biết nên khóc hay nên cười.

Con nít không nói dối. Tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra sự lung lay trong niềm tin của mình. Đã bao lâu rồi tôi không để mặt mộc ra đường? Có thật sự là “I am beautiful in my own way” không? Có thật là tôi đã chiến thắng sự tự ti về ngoại hình không? Và quan trọng nhất, tại sao việc xấu đẹp lại quan trọng với tôi như vậy?

Thoạt tiên, tôi đổ lỗi cho gia đình và hàng xóm vì đã tẩy não tôi từ thuở bé. Họ dạy tôi rằng xấu xí là không bình thường. Sự ám ảnh về ngoại hình có thể là một dạng sang chấn tâm lý từ tuổi thơ. Nhưng tôi nhớ đến con gà con hồi xưa, đơn giản là nó khác so với những con gà con cùng bầy. Trong khi những con gà khác khoác lên mình bộ lông vàng óng, nó trụi lủi. Bởi vì hình dạng nó khác biệt, nó gặp khó khăn trong việc tìm một chỗ đứng trong bầy. Nhà tâm lý học Brené Brown đã kết luận rằng sự xấu hổ là nỗi sợ bị đồng loại bỏ rơi. Quả vậy, tất cả những sự buồn tủi tích tụ trong tâm trí tôi đều xuất phát từ một nỗi lo lắng thầm kín – không ai trong xã hội này chịu thừa nhận tôi.

Xấu là kết quả của sự so sánh với những tiêu chuẩn về cái đẹp. Nói cách khác, xấu nghĩa là lệch chuẩn. Bản năng giống loài luôn bật đèn cảnh báo khi có một cá thể dị biệt xuất hiện. Đây là bản năng sinh tồn tự nhiên. Nếu gà mẹ không xù lông mổ những con nhìn-không-giống-gà, thì những con này sẽ chui vào bầy và ăn hết thóc gạo.

Cái xấu về ngoại hình rất dễ bị đánh đồng với cái dị dạng về nhân cách. Ông Ba Bị luôn được tả như một ông già xấu xí chột mắt chuyên đi bắt cóc trẻ con. Sự đánh đồng ở đây nằm ở chỗ – bởi vì ông Ba Bị xấu về ngoại hình, cho nên ông ấy xấu luôn cả về nhân cách. Hoặc, bởi vì ông ấy xấu về nhân cách, ngoại hình ông ấy bị xấu theo. Lỗi nguy biện nguyên nhân – kết quả dẫn đến sự lệch lạc trong nhận thức. Nếu như ông Ba Bị được mô tả đẹp như một ông Bụt, râu tóc bạc phơ, nụ cười hiền hậu, chỉ có cái là ổng ác lắm, thì trẻ con sẽ học được rằng, đẹp người và đẹp nết là hai phạm trù khác nhau.

Sống cùng sự xấu xí

Tôi đã từng nghĩ nhiều về thái độ bất cần đời. Ừ tôi xấu đấy, không ai chơi với tôi thì tôi đi chơi chỗ khác! Tuy nhiên, mấu chốt của nhận định này nằm ở việc đi chơi chỗ khác. Chỗ khác là chỗ nào? Là chỗ ai ai cũng có ngoại hình xấu đều như nhau? Hay là chỗ không ai để ý đến ngoại hình xấu đẹp? Nghe thì xuôi tai, nhưng thiếu tính thực tế. Ai ai trong chúng ta cũng cần một cộng đồng. Hơn nữa, thái độ này có khác gì tôi chạy trốn thực tại? Và cũng chẳng khác gì với việc kì thị cái đẹp. Cái đẹp không có lỗi.

Tôi tin rằng thái độ đúng đắn phải bắt nguồn từ việc chấp nhận sự thật. Tôi, cũng như những bạn có ngoại hình xấu, cần chấp nhận ba điều: Thứ nhất, ngoại hình của mình xấu so với chuẩn chung; thứ hai, khi bạn xấu, bạn luôn gặp một số rào cản nhất định; thứ ba, bạn không được đánh đồng ngoại hình với nhân cách.

Chấp nhận một ngoại hình xấu xí chẳng phải là chuyện dễ dàng. Từ xưa đến nay, xã hội loài người luôn ưa chuộng cái đẹp, bởi vậy cái đẹp mới được đưa vào trong bộ ba chân – thiện – mỹ. Xã hội hiện đại, với sự trợ giúp của Internet, đã toàn cầu hoá những định nghĩa về cái đẹp. Đôi khi phong trào này bị lái theo hướng tiêu cực. Một người phụ nữ đẹp phải có làn da mịn màng không tì vết, nếu da bạn không đẹp, không ổn rồi, bạn cần sử dụng mỹ phẩm của nhãn hàng X, bạn nên đến thẩm mỹ viện Y, và bạn phải chọn lựa quần áo của thương hiệu Z. Ngoại hình lệch chuẩn bị xem như tội đồ không thể dung thứ. Tháng 3 năm 2018, một nữ sinh trường Đại Học Công nghiệp TP.HCM đã tự tử vì “…Em luôn mặc cảm về ngoại hình của mình. Bởi dáng người em rất gầy, da đen, tóc mỏng, trán dô, mũi lại to, răng vẩu..” Chấp nhận ngoại hình xấu xí đồng nghĩa với việc giữ đầu óc tỉnh táo và kiên cường trước luồng thông tin đồ sộ tuôn ra hằng ngày từ các phương tiện truyền thông và những lối sống bám theo nó. Một khi bạn chấp nhận sự thật, cuộc chiến của bạn sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ý thức được những rào cản xã hội khi sỡ hữu ngoại hình xấu cũng không dễ. Định kiến về ngoại hình tồn tại khắp mọi nơi. Nếu ngoại hình của bạn lệch chuẩn, bạn cần phải nỗ lực nhiều hơn. Nếu bạn thuộc dạng nấm lùn, và bạn mơ ước trở thành người mẫu, thì bạn phải bỏ ngoài tai mọi định kiến và phấn đấu cật lực. Eva Marcille, quán quân Amerian Next Top Model mùa thứ 3, chỉ cao 1m65 trong khi chiều cao chuẩn là 1m70 (tương đương 5 feet 7 inches), nhưng nhờ sự kiên trì, cô đã làm được chuyện không tưởng. Nếu khuôn mặt của bạn xấu, và bạn sắp đi phỏng vấn xin việc, bạn cần hiểu rằng người phỏng vấn cũng là người, họ luôn có sự đánh giá về ngoại hình khi gặp bạn lần đầu tiên. Tuỳ tình huống mà bạn nên ăn mặc, trang điểm, đi đứng sao cho phù hợp. Đừng biến mình thành một con công diêm dúa, và cũng đừng để mình làm con quạ đen đủi. Tôi đã làm một phép thử bằng cách để mặt mộc đi làm. Phản ứng đầu tiên của đồng nghiệp là “Ô em bị ốm à?” Có vài chị tế nhị hơn thì “Là phụ nữ, bận đến đâu cũng phải đẹp em ạ.” Dĩ nhiên là tôi đối điện với những lời này không dễ dàng chút nào.

Ông Ba Bị xấu cả người lẫn nết, không có nghĩa là ai xấu người cũng xấu nết. Khi ngoại hình của bạn bị chê bai, bạn cần phân định rạch ròi, họ chê cái ngoại hình chứ không phải cái bản thể. Bạn sẽ không bao giờ kiểm soát được những lời người khác đánh giá về mình, nhưng bạn luôn có thể kiểm soát cách bạn phản ứng với chúng. Cách bạn phản ứng sẽ chứng minh việc bạn có phải là ông Ba Bị hay không. Trong trường hợp của tôi, tôi đã học được rằng khi bị chê xấu (vô tình hay cố ý), cách phản ứng hữu hiệu nhất là không đánh trả.

Sự đánh giá về ngoại hình luôn tồn tại. Một lúc nào đó trên đường đời bạn sẽ nhận những sự đánh giá ấy, không thể này thì thể khác. Thay vì chạy trốn, bạn hãy đối mặt với nó. Tôi đã mất gần ba mươi năm sống cùng nỗi tủi hổ vì xấu, tôi đã đi qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, đôi khi tôi đã đánh mất chính mình. Đến bây giờ cuộc chiến của tôi vẫn chưa kết thúc. Tôi vẫn luôn phiền lòng khi nghe những lời chê bai, sẽ là nói dối nếu tôi bảo là tôi không buồn. Ban đầu tôi buồn vài tuần, sau đó thì vài ngày, bây giờ thì nỗi buồn ấy chỉ chiếm mất vài giờ thôi. Tôi nghiệm ra, sự tổn thương khi bị chê xấu luôn đến, rồi đi. Chừng nào tôi còn đối diện với nó thì nó sẽ không làm gì được tôi ngoại trừ lấy đi vài giọt nước mắt. Tôi cầu chúc cho bạn, nếu vô tình bạn cũng sở hữu một ngoại hình lệch chuẩn, tìm thấy được một thái độ sống an vui trước những định kiến của cuộc đời.

Tham khảo

Brené Brown, 2015, Sự liều lĩnh vĩ đại

Tác giả: Anna Ng

*Featured Image: ShiftGraphiX

Làm thế nào để hiểu chính mình?

34

Tôi đã đi được nửa chặng đường đời. Từ lúc thơ dại đến lúc 10 tuổi tôi sống hạnh phúc trong những cảm giác tuyệt diệu của tuổi thơ, những cảm giác rất vi tế mà đó là bí mật lớn đối với tôi trong suốt thời gian dài. Từ 11 tuổi đến 20 tuổi tôi sống hạnh phúc trong những cảm giác tuyệt diệu của sự khám phá, học tập, tôi đam mê khoa học và tin tưởng tuyệt đối vào khoa học. Năm 20 tuổi tôi bắt đầu đánh mất cảm giác hạnh phúc đó, tôi sống trong đau khổ và trăn trở.

Thời gian chuyển hoá tâm thức được diễn ra khi tôi bắt đầu biết đến sự đau khổ của đời người, nghĩa là khi tôi bắt đầu bước qua tuổi 20. Tôi luôn trăn trở và đau khổ, dù tôi có đạt được những thành tựu mà trước đây tôi hằng mong ước như những giải thưởng nghiên cứu khoa học, thành tích học tập cao, đạt giải trong các cuộc thi này nọ… và kể cả chuyện tình cảm được như ý. Tất cả những gì tốt đẹp mà một người bình thường mong muốn đạt được từ tiền tài, danh vọng cho đến tình yêu đối tôi đều vô vị, chán ngắt và luôn đau khổ. Tôi không hiểu tại sao tôi lại mất đi cảm giác hạnh phúc trước đó và giờ tôi phải sống khổ sở thế này.

Tôi không hiểu được chính mình? Tôi không biết mình là ai? Tại sao tôi lại có mặt ở cuộc đời này? Đời sống này có ý nghĩa gì? Tôi cần phải sống như thế nào?…Rất nhiều câu hỏi trong tôi và tôi luôn đi tìm câu trả lời. Các giáo sư triết học ở trường đại học không làm tôi thoả mãn. Tôi đến các cơ sở tôn giáo, tham vấn nhiều đạo hữu cũng như lãnh đạo các tôn giáo như Kito, Phật giáo đại thừa, Cao Đài, Tin Lành… Họ luôn chào đón tôi, vui vẻ giảng đạo và sẵn sàng cho tôi vào thư viện để mượn sách. Nhưng những câu trả lời của họ vẫn không làm tôi hài lòng, cuộc sống tôi vẫn không có gì thay đổi.

Tôi cũng bắt đầu đọc rất nhiều sách. Đọc sách các tôn giáo khác nhau, các triết gia, tư tưởng gia nổi tiếng. Tôi đọc Marx, Hegel, Upanishad, kinh Thánh, kinh Phật, kinh Cao Đài, Nho giáo, Lão Trang, Talet, Heraclit, Pitagor, Platon, Aristote, Kierkegaard, Nietzsche, Martin Heidegger, Jean Paul Sartre, Sigmund Freud… cho đến những người được mệnh danh là bậc thầy tâm linh như Eckhart Tolle, Osho, Krishnamurti, Suzuki, Nisagadatta Maharaj… Nhưng tôi vẫn không tìm được câu trả lời thoả đáng, có nhiều thứ tôi không hiểu được. Tuy vậy, tôi cũng đã sáng tỏ được nhiều vấn đề và chịu ơn của một số vị thầy mà tôi chưa từng gặp mặt như học giả Nguyễn Hiến Lê, thầy Thích Nhất Hạnh, thầy Thích Trí Siêu, tiên sinh George Ohsawa và nhất là ngài Eckhart Tolle.

Tôi đã trải qua nhiều thất bại và thành công. Thất bại lớn nhất đối với tôi là khi đối diện với cái chết vào năm 25 tuổi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết và tôi sợ hãi điều đó. Tôi không biết được chết rồi sẽ đi về đâu, vì là một người làm công tác khoa học nên tôi luôn tin vào chứng cứ, vào những gì mình nhận thức được, tôi sợ rằng một khi chết đi tôi sẽ tan biến mãi mãi.

Thành công lớn nhất đối với tôi là khi tôi 30 tuổi, lúc đó tôi đã thất bại hoàn toàn về phương diện cuộc sống thế tục nhưng may thay tôi đã biết được bí mật lớn nhất về chính tôi và về vũ trụ này. Vào một đêm mất ngủ, khi đang thao thức trăn trở với câu hỏi “Ta là ai?” và lắng nghe tiếng quạt máy “xành xạch” trong đêm khuya tĩnh lặng, bỗng nhiên tôi nhận được câu trả lời và mọi thứ đều sáng tỏ. Tôi nghi ngờ điều đó và đã vội tìm các cuốn kinh Phật trong tủ sách để đọc kiểm chứng. Tôi đã mất 10 năm để tìm câu trả lời “Ta là ai?” và cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới, giờ tôi là một con người tự do và tôi cần phải nổ lực rất nhiều để đạt đến sự tự do tuyệt đối. Tuy còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng điều quan trọng là tôi đã biết được tôi là ai, đời sống này có ý nghĩa gì và tôi cần phải làm gì.

Sẽ có bạn hỏi tôi rằng “Thế bạn đã biết được bạn là ai? Bạn có thể nói cho mọi người cùng biết được không?” Đương nhiên là tôi rất muốn trả lời câu hỏi này, nhưng điều trớ trêu là khi tôi mở miệng trả lời thì câu trả lời đã sai, ngôn ngữ không thể diễn đạt được chân lý. Nếu bạn muốn biết bạn là ai thì tự bản thân bạn phải nổ lực đi tìm, không ai có thể nói cho bạn biết được. Giống như cảm giác no đói khi ăn, người nào ăn người đó tự biết, không ai có thể ăn giúp bạn được.

Tôi chợt nhớ đến câu chuyện về Socrates, một triết gia nổi tiếng người Hy Lạp (khoảng 500 TCN), ông đã đi bộ qua các đường phố và các khu chợ ở thành Athens với công việc dạy học. Ông luôn nói với các học trò của mình: “Các bạn cần phải hiểu chính mình! Các bạn cần phải hiểu chính mình! Các bạn cần phải hiểu chính mình!” Ông thường lặp đi lặp lại như thế. Rồi một ngày nọ, có một sinh viên hỏi ông: “Thầy luôn dạy chúng con là cần phải hiểu biết chính mình. Nhưng còn thầy thì sao ạ! Thầy có hiểu biết chính mình chưa?” Socrates trả lời “Không. Tôi không biết chính tôi, nhưng tôi hiểu cái không biết này.”

Tôi biết tôi là ai nhưng cái biết đó là cái biết của trực giác và sự phủ nhận của những cái tôi không phải là. Cũng giống như Socrate, tôi hiểu cái không biết này. Cái biết ta là ai đó nếu nói ra thì chỉ có thể dùng ngôn ngữ như một phương tiện, tôi có thể nói theo rất nhiều cách khác nhau và ngôn ngữ không thể diễn đạt hết được. Vì vậy, tôi chỉ nói với các bạn một số điều mà tôi cho là quan trọng và có thể hiểu được, nhưng cũng không phải dễ hiểu, không phải vì nó quá cao siêu mà vì là nó không hề giống bất cứ thứ gì bạn đã từng gặp hay kinh nghiệm qua.

Sau đây là quan điểm của cá nhân tôi, dựa trên những gì tôi đã trải nghiệm qua. Nó có thể không đúng với những gì bạn đã trải nghiệm được, nhưng hy vọng là sẽ giúp được cho những ai đang trăn trở về ý nghĩa cuộc đời, đang trăn trở về chính mình.

Với câu hỏi “Ta là ai?” bạn đừng nghĩ chỉ đơn giản trả lời rằng “Đây là tôi chứ đâu”, nếu vậy đâu cần đến các triết gia và tôn giáo. Nếu bạn đủ tinh tế để quan sát thì sẽ thấy rằng “Đây là tôi” thật sự không ổn lắm. Lúc đó bạn sẽ tiếp tục hoài nghi, nếu đây không phải tôi thì tôi ở đâu. Hãy giữ sự hoài nghi đó và tự mình nổ lực tìm câu trả lời, khi nhân duyên đủ thì bạn sẽ nhận được đáp án. Tuy nhiên, ở đời không phải ai cũng trăn trở đi tìm tôi là ai, không phải ai cũng trăn trở về ý nghĩa cuộc đời mà thường họ sẽ sống giống như đa số mọi người. Nghĩa là, thấy người ta đi học thì cũng đi học, tìm việc, cưới vợ (chồng), sinh con, nuôi dạy con thì họ cũng làm y vậy mà không chút hoài nghi gì, rồi đến khi già, bệnh, chết ta họ cũng cho là bình thường.

Để nói về con người thật sự của bạn, tôi xin mượn đôi lời của Lục tổ Huệ Năng khi ngài thốt lên lúc đại ngộ, ngài nói về 5 đặc tính của con người thật của bạn:

“Đâu ngờ tự tánh vốn tự thanh tịnh,

Đâu ngờ tự tánh vốn không sinh không diệt,

Đâu ngờ tự tánh vốn tự đầy đủ,

Đâu ngờ tự tánh vốn không dao động,

Đâu ngờ tự tánh hay sanh muôn pháp.”

(theo Pháp Bảo Đàn Kinh)

Nếu bạn cảm thấy khó hiểu thì tạm có thể nương theo một tôn giáo nào đó. Bạn có thể tin rằng bạn là con của Thượng Đế, con của Phật (Phật tử), là được sinh ra bởi Đại Ngã (Brahma), là ánh sáng vô lượng… nhưng bạn đừng để sa vào sự suy tư và ngôn ngữ, bạn sẽ rất dễ đi vào con đường mê tín.

Nếu bạn thừa nhận những điều trên như một tiên đề (giống như tiên đề nổi tiếng Ơclit trong hình học) thì những điều sau đây sẽ trở nên dễ hiểu hơn, nó giống như những hệ quả tất yếu được suy ra từ tiên đề. Đây là những điều tôi muốn nói với bạn và cũng là nói với chính tôi.

Thất nhất, cái chết là chỉ ảo tưởng của trí năng. Thật sự bạn chưa từng được sinh ra và sẽ không bao giờ chết đi. Cái chết mà bạn thấy đó, nó thật sự diễn ra như ngọn nén đang cháy, nhìn ngọn lửa có vẻ liên tục nhưng nó chết đi và được sinh ra liên tục, cái chết xảy ra ngay khi bạn đang còn sống.

Khi bạn “chết” chỉ là sự chấm dứt của một “giấc mơ” và bạn sẽ tiếp tục một giấc mơ khác, điều này được gọi là trôi lăn trong sinh tử luân hồi. Nó chỉ là một giấc mơ thôi, khi bạn tỉnh giấc tất cả những rắc rối, đau khổ trong giấc mơ đó sẽ tự nhiên biết mất. Khi bạn biết được bạn là ai thì bạn sẽ không còn sợ hãi trước cái chết.

Thứ hai, bạn không phải là cái tôi là ở đây. Có thể bạn thấy rất rõ ràng bạn là thân xác và tâm trí này, nhưng không phải vậy. Đó là sự chấp ngã, là một loại ảo tưởng của trí năng, là căn bệnh chung của nhân loại.

Khi bạn nói “Đây là thân thể của tôi”, “Đây là suy nghĩ của tôi”, “Cái này là của tôi”…. hay khi bạn phán xét người khác là bạn đang chấp vào một cái Tôi giả tạo, cái Tôi đó không phải là bạn, bạn hãy thử tìm cái Tôi đó là ai xem sao. Đó chính là sự chấp Ngã, một loại ảo tưởng cực kì kiên cố, bạn khó có thể dứt trừ được nó nhưng có thể làm cho nó suy yếu đi, nhỏ lại. Cái ngã càng nhỏ lại thì không gian bên trong bạn càng rộng ra.

Thứ ba, thế giới vật chất mà bạn đang nhìn thấy chỉ là một thế giới ảo, là sự phóng chiếu từ ý thức tuyệt đối. Bạn nhìn thấy cái bàn, cây cối, nhà cửa, mặt trời, các hành tinh, các ngôi sao… có vẻ như chúng độc lập với bạn và là vật chất riêng biệt. Nhưng tất cả chúng chỉ là hình ảnh trong nhận thức của bạn mà thôi. Điều này thật khó giải thích.

Thế giới bên ngoài chính là sự phóng chiếu của thế giới bên trong, chúng tuy hai mà một. Nếu hiểu được chính mình thì cũng sẽ hiểu được vũ trụ bên ngoài.

Nếu nói theo khoa học thì vũ trụ này là thông tin, là một toàn ảnh khổng lồ (holographic universe). Nếu bạn hiểu được thí nghiệm hai khe hở (Double slit experiment) thì sẽ hiểu được lý thuyết lượng tử (Quantum Leap), điều này sẽ giúp bạn dễ hiểu về thế giới vật chất hơn. Hoặc nếu bạn có hiểu biết về tâm lý học hiện đại như phân t7âm học, tâm lý học chiều sâu thì cũng sẽ giúp bạn dễ hiểu hơn những gì được trình bày ở bài viết này.

Thứ tư, tất cả những gì có hình tướng và có thể suy tư được thì đều không phải là con người thật của bạn. Bạn đừng quá tin vào những gì bạn nhìn thấy và suy nghĩ. Phật, Chúa hay Thượng Đế mà bạn nghĩ đến chỉ là những suy tư và tưởng tượng trong đầu bạn mà thôi. Khi bạn hiểu được chính bạn rồi thì bạn sẽ hiểu được Phật, Chúa. Thượng đế không phải ở bên ngoài mà là bên trong bạn, và bạn cũng đang ở trong Thượng Đế.

Vũ trụ này hay những cõi thiên đường, địa ngục, Tây phương cực lạc… đều là những cõi ảo. Chúng cũng giống như vũ trụ này, nhìn có vẻ thật nhưng không phải là thật. Đau khổ hay hạnh phúc đều là ảo tưởng của trí năng. Tôn giáo là thuốc giả trị bệnh giả cho con người.

Nếu bạn được dạy thuyết tiến hoá của Darwin hay bất cứ lý thuyết nào thì bạn đừng vội tin ngay, mặc dù nó có vẻ rất logic và khoa học nhưng cũng chỉ là những suy tư trong bạn, bạn có thể hiểu được và nắm bắt được, nó không phải thật. Bạn không phải tiến hoa từ vượn người, bạn là chính bạn, là cái con người không sinh không diệt kia. Khi bạn tin một điều gì là chân lý bạn sẽ đánh mất chân lý.

Thứ năm, hãy giải thoát chính bạn khỏi những suy tưởng miên man. Con người thời nay lúc nào cũng bận rộn, họ bận học tập, làm việc, kiếm tiền, suy nghĩ về quá khứ và tương lai… và khi rảnh rỗi một chút thì họ liền giải trí bằng cách lướt web, chơi game trên điện thoại, facebook, zalo… Con người không chịu đối diện với chính mình mà mãi chìm đắm trong dòng suy tưởng miên man, kết quả là họ thấy ngày càng xa lạ với chính mình.

Bạn hãy dành thời gian để ở một mình, bạn hãy cố gắng ở không và không suy tư gì, đây là việc khó làm (bạn có thể mượn đối tượng hơi thở để dễ dàng thực hành hơn) nhưng hãy đối diện với chính mình. Lúc đó, bạn sẽ thấy tâm trí bạn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, ý tưởng, cảm giác không kiểm soát được, chúng đến và đi. Hãy chịu khó quan sát chúng mà không nhận xét, phê phán gì cả. Quan sát chính nội tâm bạn như chúng đang là, dần dần bạn sẽ hiểu rõ chính bạn hơn. Bạn không phải là những suy tư kia mà là chủ thể nhận thức chúng, bạn chỉ là người quan sát. Con đường duy nhất để thoát ra ngoài chính là đi vào bên trong.

Điều cuối cùng và quan trọng nhất. Hãy buông bỏ mọi câu hỏi và chỉ giữ lại duy nhất “Ta là ai?” Bạn hãy nỗ lực đi tìm câu trả lời, nếu câu trả lời của bạn là thứ gì đó có hình tướng hoặc có thể suy tư được, nhận thức được thì đó là câu trả lời sai, bạn hãy quên đi và tiếp tục đi tìm “Ta là ai?”

Chúng ta biết rất nhiều về thế giới này và ngày càng vươn ra vũ trụ nhưng chúng ta không hiểu chính chúng ta. Thật ra, bất cứ ai dù có sản nghiệp đồ sộ đến đâu đi nữa mà vẫn chưa biết được chính mình, vẫn chưa nhận ra được niềm an lạc sâu thẳm trong tâm hồn thì người đó vẫn chỉ là một hành khất trong cuộc đời. Cuộc sống vật vờ như những chiếc lá nổi trôi, chịu sự lôi cuốn của dòng đời. Ngay cả khi họ đang sở hữu sự giàu có, danh tiếng và được xem là những người thành công nhất thì họ vẫn luôn đi tìm những mảnh vụn của những lạc thú nhất thời, sự thoả mãn của bản thân để muốn chứng minh cho mình một giá trị, một cảm giác khẳng định, ngay cả trong tình yêu nam nữ. Họ không hề biết rằng họ vốn đã và đang sở hữu một kho báu ở bên trong, con người thật của họ, với những đặc tính vốn tự đầy đủ, không sinh không diệt (xem lại bài kệ của Lục tổ Huệ Năng.) Vì không biết mình là ai nên con người sẽ mãi chìm đắm trong thế giới của hình tướng và suy tưởng miên man, họ luôn phóng chiếu ra bên ngoài và cầu tìm hạnh phúc bên ngoài, thứ hạnh phúc mà họ không bao giờ nắm bắt được và cuối cùng sẽ phải đối mặt với những khổ đau của cuộc đời. Chỉ khi nào bạn biết được con người thật của mình, hiểu được chính mình thì cuộc đời bạn mới trở nên thật sự ý nghĩa, mới có thể đạt được niềm vui của sự ung dung tự tại và niềm an lạc sâu thẳm.

Tác giả: Nguyễn Hữu Lâm

*Featured image: ThorstenF

[BDT2018] Khi niềm tin bị lợi dụng

2

“Bơi vào đời” và sống trong xã hội, chúng ta được mời gọi chuẩn bị cho mình những hành trang cần thiết để có thể tự lập và hội nhập vào cộng đồng, xã hội. Thế nhưng, những chuẩn bị đó không phải lúc nào cũng sẵn sàng giải quyết được những hoàn cảnh mà ta phải đối diện trên đường đời, và cũng không phải thành công lúc nào cũng mỉm cười với ta. Nhưng trong đó, có nhiều sự kiện khiến ta đau khổ, thất bại, và có thể mưu toan nhấn chìm cuộc sống của ta. Một trong những điều khiến ta thất bại và đau khổ đáng kể đó là khi niềm tin của ta bị đánh lừa, bị lợi dụng cho một mục đích.

Đây là câu chuyện của chính cuộc đời tôi mà có lẽ nó vẫn là bài học đắt giá về niềm tin mà tôi dành cho một người bạn chí cốt của mình. Tôi và Văn cùng sinh ra và lớn lên trong một vùng quê Thanh Dạ yên bình. Hai đứa chơi với nhau từ khi tóc còn để chỏm, chơi cùng một trò, học chung cùng một lớp, dưới cùng một mái trường. Thời gian càng trôi đi, chúng tôi càng sống thân thiết như một cặp đôi hoàn hảo, luôn luôn có nhau trong mọi hoàn cảnh: Vui buồn, đau khổ, thành công, hay thất bại; tất cả chúng tôi đều chia sẻ, quan tâm, nâng đỡ cho nhau.

Thế nhưng, cuộc sống luôn chứa đựng nhiều điều xảy ra bất ngờ. Trong tình bạn cũng thế, ngày hôm qua vẫn vui vẻ, cười đùa, nhưng hôm nay lại không hề muốn gặp mặt, giận dữ, đau khổ. Chúng tôi cũng vậy, mọi chuyện đang bình yên, không có gì xảy ra nhưng rồi giữa chúng tôi đã có một vết nứt lớn khiến chúng tôi chia đôi, và chính tôi lại là nạn nhân của chính người tôi hằng quan tâm, lo lắng, tin tưởng. Vì một lý do nào đó, hay cũng có thể vì sợ mất thanh danh, lợi lộc của mình mà bạn tôi đã bán đứng tôi để lấy lòng cấp trên, khi cả hai chúng tôi cùng tham gia một kế hoạch tiếp cận thị trường… Vụ việc thất bại và một cách nào đó, Văn đã báo cáo sai sự thật hòng che giấu đi sự có mặt của mình trong vụ việc. Hơn nữa, những câu chuyện thầm kín mà chúng tôi chia sẻ cho nhau, lại được bạn tôi sử dụng như vũ khí lợi hại nhất để chế ngự tôi, khiến tôi khụy lụy để tôi không nói ra sự có mặt của Văn trong vụ việc đó…

Điều gì đến cũng phải đến…! Tôi đau khổ, buồn phiền suốt một thời gian dài, mất ăn, mất ngủ và tự hỏi, tại sao, tại sao, và tại sao? Tôi đã làm sai điều gì? Chuyện gì đã làm đổ vỡ mối tương quan của chúng tôi? Thế lực vô hình nào đã làm cho người mà đã cùng tôi chia cơm sẽ bánh, cùng vào sinh ra tử mà nay cũng giơ gót đạp tôi, phản bội, chống lại tôi? Thế nhưng, tất cả những mất mát, thiệt hại mà tôi phải chịu cũng không làm cho tôi đau khổ bằng chính niềm tin của tôi bị đánh mất, bị gạt bỏ và bị lợi dụng để đưa đến một mục đích. Đó là điều làm tôi thất bại nhất mà tôi phải đối diện, niềm tin mà tôi đã xây dựng nhưng lại sụp đổ hoàn toàn dưới người mình tin tưởng, yêu thương nhất.

Tôi nhận ra rằng: Niềm tin chính là hơi thở, là sức sống, là tình yêu, là quan tâm, nâng đỡ, và chính là mạng sống của tôi dành cho người tôi tin. Bao lâu niềm tin còn được hai người xây dựng thì bấy lâu niềm tin đó sẽ vững bền. Nhưng một khi niềm tin đó bị lợi dụng, dối trá thì nó sẽ trở về con số 0 và để gieo lại niềm tin vào người đã lợi dụng mình thì điều này có lẽ là không thể, dẫu rằng ta có thể tha thứ cho người đó.

Thật vậy, khi ta đã tin tưởng vào ai hoàn toàn cách nào đó thì cũng đồng nghĩa với việc ta trao tất cả, có khi ngay cả mạng sống của mình cho người đó, niềm tin đó trở thành vô giá và không gì sánh bằng; nếu niềm tin đó bị gạt lừa, cái nó đánh mất trước tiên là mối quan hệ thân thiết, sau đó là mất niềm tin vào người mình đặt sự tin tưởng, tạo ra một khoảng trống khó có gì lấp nổi.

Tôi nhận ra ý nghĩa rằng: Khi niềm tin bị gạt, tôi không còn đủ tự tin vào bản thân, chưa kể đến những lời xói xỉa từ người khác, thêm cà bớt mắm, làm cho tôi mất sự sáng suốt, tỉnh táo, tôi không còn tin tưởng vào bất cứ điều gì, và làm mất đi sự bình an của tâm hồn, thay vào đó là những suy nghĩ tiêu cực, buồn phiền. Đây cũng là nguyên nhân đưa đến những thất bại khác, khiến cuộc sống của tôi đi vào ngõ cụt không lối thoát, điều này cũng đồng nghĩa với tính mạng của tôi cũng đã chết khi niềm tin không còn. Không có gì đau khổ bằng chính niềm tin bị lợi dụng. Niềm tin đó chính là sức mạnh cho ta vượt qua tất cả. Nó song hành với ta trong mọi biến cố cuộc đời. Thế nhưng, nếu niềm tin đó bị lừa gạt thì trở thành liều thuốc giết chết tâm hồn ta. Nhưng làm sao để ta có một niềm tin và xây dựng cho mình một niềm tin vào người khác bền bỉ và vững chắc.

Từ đó, tôi chân nhận rằng: Trong cuộc sống chúng ta không thể sống mà thiếu niềm tin; nhờ tin mà chúng ta có thể tương quan với mọi người. Tuy nhiên, để niềm tin của mình phần nào vững chắc thì ta phải tự mình xây dựng và nuôi dưỡng niềm tin của mình bằng cách gia cố lý lẽ là biết tự nghi vấn bằng những câu hỏi cho bản thân và sự phán đoán qua sự vật, hiện tượng được ẩn giấu sự thật mà ta có thể biết trước. Nhờ đó, niềm tin mà ta kiến tạo sẽ thêm vững mạnh; đồng thời, ta biết tự vấn mà thức tỉnh trước những sai lầm, những va chạm, những bất đồng ý kiến để tạo nên sự tin tưởng vào cuộc sống. Đó luôn là một thái độ nghi vấn, là tự ý thức về sự hiểu biết của mình có giới hạn trong sự vô hạn của lòng người. Đặt câu hỏi giúp ta thức tỉnh, và là lời cảnh báo khiến ta phải luôn đặt lại vấn đề đó có đáng tin cậy không.

Nhìn vào đời sống của chúng ta, thường thì ta chỉ đặt vấn đề sau những bất ổn, những xung khắc hay một mâu thuẫn đối nghịch nào đó. Đặt câu hỏi còn là tự ý thức, tự phê phán, tự đánh giá và tự cảnh giác cho mình và cho người. Qua đó, ta thêm tin tưởng để gửi gắm niềm tin của mình vào điều mình phó thác. Hơn nữa, phải biết rằng: Phải cân nhắc kỹ càng trước những quyết định của ta nhất là những quyết định mang tính sống còn. Một khi ta phán đoán chắc chắn thì niềm tin cũng đi theo sự phán đoán đó vì nó là mối dây liên kết với nhau không rời. Đây chính là điều mà tôi đã học hỏi được từ chính thất bại của tôi, để tôi tự xây dựng niềm tin của mình vào người khác, chứ không dựa hoàn toàn vào tình cảm để đánh giá và tin vào một người, nhưng phải nhờ vào một lý trí sáng suốt để nhận ra nơi đâu đáng để tôi gửi gắm niềm tin của mình.

Tuy nhiên, không phải lúc nào lý trí của ta cũng đủ sáng suốt để hiểu thấu mọi vấn đề trong một sự việc, nhưng lý trí còn phải nhường chỗ cho con tim vì con tim có những lý lẽ mà lý trí không thể giải thích được. Đây cũng chính là bài học thứ hai tôi nhận ra từ chính người bạn thân thiết nhất của tôi: Sau khi vụ việc đó xảy ra, phải mất một thời gian dài bạn tôi mới dám đến gặp tôi và kể cho tôi mọi chuyện; lúc đó, bạn sợ rằng sẽ mất thanh danh, sợ bị đuổi mất việc làm, vì gia đình đang gặp khó khăn và chỉ cậy dựa vào đồng lương của Văn. Bố Văn đã không có việc làm, lại không lo cho gia đình, mẹ Văn phải làm lụng vất vả, nhà lại có hai đứa em bị tật nguyền, Văn lại là nguồn lao động chính của gia đình, Văn nói chỉ vì gia đình nên… Đến đây, tôi ôm chầm lấy Văn, để tự cho dòng nước mắt chảy ra cho vơi đi những nỗi khổ mà bạn tôi phải chịu và cũng là lời giải thích cho bấy nhiêu thắc mắc, bấy nhiêu nổi buồn của tôi.

Tôi thấy rằng: Cuộc sống nhiều lúc không như ta suy nghĩ, nếu chỉ sống thiên về lý trí, ta sẽ không cảm nếm được vị ngọt ngào của lý lẽ trái tim là tình yêu, sự tha thứ, khoan dung, bác ái, cộng với sự bình an đích thực của tâm hồn. Ngược lại, nếu chỉ thiên về lý lẽ của trái tim ta sẽ mất đi sự sáng suốt của lý trí, khiến ta mù lòa trong cảm giác mờ ảo mà khó nhận ra sự thật và có thể tự gây thương tích cho chính mình. Thật vậy, cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn, bình an hơn, tròn đầy hơn khi ta biết kết hợp giữa sự nhận thức với một trái tim mở rộng để đến với người khác.

Cuộc sống vẫn luôn là “cuốn sách mở” cho mỗi người chúng ta học hỏi, đón nhận và rút ra cho mình bài học xương máu trong chính nó. Ta không chỉ học được từ những khó khăn mới đi đến thành công nhưng trong chính sự thất bại cũng là bài học vô giá cho những ai biết nhận ra giá trị lớn lao trong chính thất bại đó. Không ai tự tin cho mình có thể biết hết mọi sự và có thể lường hết được mọi hoàn cảnh. Nhưng không vì thế mà ta thu vào vỏ ốc của mình mà không một lần dám sống thực với chính mình, không dám đương đầu với thách thức, dẫu rằng gặp phải đau thương, dẫu rằng gặp phải thất bại, và bị lừa gạt. Nhưng trên hết hãy tự tin vào chính mình, mở rộng trái tim yêu thương của mình và tin rằng mình đủ khả năng để chinh phục, để đứng lên từ thất bại của mình. Nhờ đó, cũng chính là ta tự xây dựng cho niềm tin của mình thêm vững chắc hơn. Chính niềm tin đó mới thay đổi ta, mới bền vững và đưa ta đến thành công.

Tác giả: Đức Nhiệm

*Featured Image: sasint 

[BDT2018] Trượt dài trong việc học

2

Tôi năm nay vừa tròn hai ba tuổi, khi bất chợt đọc câu hỏi của Triết Học Đường Phố, tôi chẳng thể trả lời được. Không phải vì tôi chưa bao giờ thất bại, tôi thất bại nhiều và dai là đằng khác, nhưng việc phải nghĩ ngợi và phân tích để rút ra gì đó từ những chuỗi ngày quá khứ mịt mù đó, là điều tôi không và sẽ không làm.

Tôi cho rằng nếu không có thành công thì thất bại cũng chỉ là chuyện thường ngày mà thôi. Nếu như ta vẫn đang trong hoàn cảnh thất bại mà nghĩ về thất bại thì sẽ đưa ra những kết quả thiếu khách quan, hai là liệu bạn có chắc là đối với bạn đó là thất bại hay không hay tương lai vẫn còn nhiều chông gai đang chờ đón. Còn nếu đang thành công, thì quả thật, mấy mươi thất bại hay sai lầm trong quá khứ liệu có quan trọng hay không, hay sẽ được liệt vào danh sách trải nghiệm sống?

Để tôi kể về thất bại đáng kể nhất của cuộc đời mình, đó là VIỆC HỌC, thứ duy nhất tôi có kinh nghiệm cho tới hiện tại. Tôi nghĩ bất kì thất bại hay thành công cũng đều có một câu chuyện dài của nó. Mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ khi tôi vào lớp 10. Không đủ điểm nên phải chuyển từ trường chuyên hạng A mình đã học hồi cấp hai sang trường chuyên hạng B, hết cấp từ chuyên hạng B trượt đại học hạng B để đến với đại học hạng C, bỏ đại học hạng C định cố công thi đại học ngành nghệ thuật xem sao và lại trượt. Đó là về quá trình, còn về nội dung, tôi chính là kiểu người gì cũng biết chút chút, hứng thú chút chút mà chẳng đến nơi đến chốn. Lười và ham nhiều thứ, tôi không tập trung được vào điều gì và cứ bị quay mòng mòng trong sự tò mò của bản thân. Thói quan tâm đến nhiều lĩnh vực là điều khiến tôi chẳng thể giữ được tập trung, nhưng nói là thứ cần sửa trong tính cách của tôi thì không, giờ tôi vẫn nghĩ nó mang lại cho tôi nhiều hơn là mất.

Tôi chán nản nên ở nhà một hai năm, chẳng làm gì cả. Nghĩ lại những ngày tháng đó khiến tôi tin rằng việc phân tích quá sâu sai lầm khi còn trẻ là một việc tai hại. Chuyện tôi vất vưởng ở nhà như vậy khiến cả bố mẹ và người thân nội ngoại tôi lo lắng, lòng nóng như lửa đốt nhưng tôi thì lại dửng dưng, quanh quẩn hết ngày này đến ngày khác trong im lặng. Rảnh rỗi, tôi và gia đình bắt đầu phân tích chặng đường thất bại của mình, cá tá lí do được đưa ra. Vì sức ép gia đình, vì cộng đồng, bạn cùng lớp, vì vấn đề về sức khỏe. Khi rảnh người ta nghĩ ra rất nhiều thứ và vì tôi đã sống trong “tuyệt vọng” như thế nên chẳng ai nỡ kiểm chứng những thứ đó đúng hay sai. Bởi vì khi thất bại, mọi thứ đều có thể là lí do, nhất là những điều nhìn có vẻ khác biệt.

Không biết mọi người có để ý không, nhưng khi đi trên đường, nếu như có trượt chân ngã, người ta thường đứng dậy luôn, người tốt nếu phát hiện chướng ngại vật thì tìm cách loại bỏ cho người đi sau rồi đi, người đang vội thì phủi qua loa nhìn quanh quéo rồi đi luôn. Nên thế. Thất bại thật sự không phải thứ người trong cuộc nên chìm đắm quá lâu.

Nhưng tin tôi đi, chẳng đúng đâu, nếu như ngay sau thất bại, sai lầm mà ta gần như rút ra được bài học luôn thì kết luận đó chắc gì đã đúng. Bởi vì nếu thật sự đó là lí do, thì con người đã có thể tránh được. Hệ tư tưởng của một người rất vững chắc chứ không thể thay đổi trong ngày một ngày hai.

Còn nếu chúng ta đã phân tích đúng nguyên nhân thì liệu có sửa được luôn không? Giống như hệ tư tưởng, hành vi và thói quen của con người không phải là thứ sau một ngày nghĩ ngợi mông lung mà thay đổi được. Những điều xứng đáng được coi là thất bại trong đời người thì cũng xứng đáng để con người dùng ít nhất nửa đời để ngẫm ngợi.

Giờ đây, ở miền Nam nước Ý này, quan điểm duy nhất của tôi dành cho việc học chỉ là qua môn, nhanh ra trường, giữ học bổng. Tôi sẽ không gọi những ngày tháng này là thành công vì con đường  trước mắt vẫn còn dài và vì tôi đã tự đưa ra những tiêu chuẩn cao cho sự thất bại, thì tôi cũng nên có tiêu chuẩn cao cho thứ sẽ được gọi là thành công.

Như John Lennon đã nói: “Mọi việc rồi cuối cùng sẽ ổn, nếu chưa ổn thì chưa phải là cuối cùng.” Vậy nên đâu cần phải ngồi lại ngẫm ngợi nhiều khi còn đang dang dở.

Con người ta cần tự tin vào bản thân mình để đối phó với cả chặng đường dài phía trước. Hiệu ứng Dunning-Kruger (hiện tượng nhận thức thiên vị về năng lực bản thân) là hiện tượng nên tránh trong cuộc sống, chúng ngăn cản sự tiếp thu kiến thức của con người. Nhưng đối với bản thân mình, hay lạm dụng một chút, dù không hiểu lắm về bản thân mình cũng hãy tạm gác lại mà đi học những điều mới mẻ, chúng ta có tất cả thời gian trên đời để học về bản thân và những sai lầm. Giờ đây hãy cứ tạm gác lại, cứ cho rằng mình đã hiểu mình đủ để có thời gian đi học những điều mới mẻ ngoài kia. Nhẹ lòng thì dễ bay, nhẹ đầu thì dễ nổi, nếu như có điều gì  rút ra được từ những điều đã qua, thì có lẽ là tôi không muốn nghĩ quá nhiều quá sâu về bất kì điều gì.

Tác giả: Song

*Featured Image: Nietjuh 

[THĐP Translation] 6 lợi ích có được từ việc du lịch một mình

1

Du lịch một mình càng ngày càng trở nên phổ biến. Trên thực tế, số lượng người lần đầu tiên đi du lịch chọn đi một mình đã tăng gấp đôi trong vài năm trở lại đây. Dù vậy, những người đi du lịch một mình vẫn là một nhóm thiểu số bởi hầu hết thường chọn đi đôi hoặc đi theo nhóm.

Du lịch một mình là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Có những lợi ích nhất định mà bạn chỉ có được khi thức dậy một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ và chọn hành trình của riêng mình vào vùng đất chưa ai biết.

Ngay cả khi bạn không đi du lịch dài ngày, thỉnh thoảng mạo hiểm cho một chuyến đi một mình sẽ giúp bạn xây dựng những kĩ năng và năng lực mà bạn có thể mang về và áp dụng vào tất cả các lĩnh vực trong cuộc sống của bạn. Sau đây là sáu lợi ích bạn có được từ việc du lịch một mình.

1. Bạn học được cách dựa vào bản thân

Bạn sẽ trở nên quy củ. Sẽ không có ai gấp quần áo cho bạn. Hoặc là bạn tự gấp quần áo và lấy đó làm điều hãnh diện, hoặc bạn cứ nhét tất cả quần áo vào ba lô rồi khoác lên mình bộ đồ nhăn nhúm.

Bạn sẽ học được cách quản lý tài chính của bản thân. Nếu thiếu sự quản lý đúng đắn, bạn sẽ tiêu hết tiền trong vài ngày. Bạn sẽ phải tự để ý và theo dõi chi tiêu.

Hãy tự chăm sóc cho bản thân vì chỉ có một mình bạn chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bạn mà thôi. Trên thực tế, bạn có thể là người duy nhất trên cả lục địa quan tâm đến việc sinh tử của bạn! Học cách để thận trọng và chăm sóc bản thân và bạn sẽ trở nên tự chủ.

2. Bạn đối đầu với vài cảm xúc lớn lao

Bạn sẽ vấp ngã và tự đứng dậy. Bạn sẽ cảm thấy vô cùng chán nản. Bạn sẽ nhớ gia đình. Bạn sẽ tự hỏi bạn đã làm sai ở đâu và bạn đang làm cái quái gì ở đây vậy.

Và bạn sẽ đối diện với những cảm xúc ấy, trong khi bị choáng ngợp bởi niềm vui và sự phấn khích. Suy cho cùng, bạn sẽ biết được rằng thế giới không tạo nên những cảm xúc của bạn, mà chính bạn mới tạo ra chúng. Và thế giới cũng không thể lo liệu cho bạn được vấn đề này.

3. Bạn xây dựng những kĩ năng tương tác với người khác

Bạn sẽ gặp phải nhiều loại người và sẽ xây dựng được trí tuệ cảm xúc xã hội trong hành trình của bạn. Đây là một công cụ mạnh mẽ mà bạn có thể dùng ở bất kì nơi đâu. Bạn sẽ sớm học được cách trò chuyện một cách bình tĩnh và dễ chịu với nhân viên ngân hàng ngay cả khi bạn đang hoảng loạn vì không thể truy cập vào tài khoản ngân hàng. Sự bình tĩnh và ngọt ngào thường sẽ giúp bạn có được sự trợ giúp của họ. Nếu bạn chỉ ở lại nơi đó vào cuối tuần, bạn sẽ kết bạn rất nhanh. Bạn thậm chí cũng sẽ có một mối quan hệ tình cảm rất nhanh. Bạn sẽ có một người để đi cùng tới một lễ hội hay một nhà hàng địa phương mà bạn muốn ghé thăm. Ngay cả khi bạn du lịch một mình, bạn cũng không nhất thiết phải ở một mình suốt, nếu bạn không muốn như vậy.

Bạn cũng sẽ học được cách giao tiếp qua các ngôn ngữ khác nhau. Ngay cả khi không chủ định học ngôn ngữ ấy, bạn vẫn luôn có thể học được vài đường cơ bản. Phần còn lại, bạn có thể nhờ vào ngôn ngữ chân tay, hình ảnh hỗ trợ, và thật nhiều kiên nhẫn. Đây là một quá trình tinh tế, bạn phải vượt qua được nỗi sợ bị bị đánh giá là ngốc nghếch.

Du lịch một mình sẽ làm tăng khả năng nhận biết về những tín hiệu cơ thể mà bạn đã gửi đi trong vô thức. Và, bởi vì vậy, bạn sẽ có thể cải thiện cử chỉ, điệu bộ và cách tiếp cận người khác để họ trở nên sẵn sàng tương tác với bạn hơn.

4. Bạn tự mình vạch ra kế hoạch

Là một người du lịch một mình, bạn sẽ chứng kiến những quyết định của mình trở thành những lịch trình, những tấm vé tàu và những kỉ niệm. Bạn sẽ không phải đợi chờ, trải nghiệm vội vã hay hoãn lại hành trình chỉ vì có một người không muốn đi cùng bạn. Số mệnh nằm trong bàn tay bạn.

5. Bạn đối diện với sự nhỏ bé của mình trong thế gian

Thế gian thật rộng lớn. Không chỉ vì kích thước địa lý mà còn là sự rộng lượng của con người, họ sẵn lòng giúp đỡ một người lạ mặt. Nói thì là vậy, nhưng bạn cần trải nghiệm để thấy được điều đó.

Không ai có thể khiêm nhường và cởi mở bằng một người đi nhiều. Khi bạn thấy được thế giới và lòng người rộng lớn như thế nào, điều đó sẽ khiến bạn nhận ra sự đa dạng của thế giới này. Lạ thay, sự nhận biết này khiến bạn vừa trở nên tự tin, vừa khiêm nhường.

KoE
Sponsored
 

6. Bạn có được cảm giác tự tin

Du lịch giúp bạn nhận thức được sức mạnh của bạn tăng đã lên nhiều hơn từ lần đầu tiên bạn xách ba lô lên và đi. Bạn đã trải nghiệm những tình huống biến động, nguy hiểm và lạ lùng không thể tưởng tượng nổi, và bạn đã kiểm soát được những tình huống ấy.

Bạn đã thử thách bản thân. Giờ đây bạn hiểu sức mạnh và những giới hạn của mình. Và bạn biết rằng dù những điều bạn đã lo lắng trước khi quyết định lên đường một mình là gì đi nữa, thì giờ đây bạn cũng đương đầu được. Chúng không còn đáng lo nữa.

Kết luận

Đi du lịch một mình không phải là điều kiện cần để có một cuộc sống tốt đẹp. Bạn có thể xây dựng những kĩ năng nói trên bằng cách khác. Tuy nhiên, du lịch một mình làm tăng khả năng phát triển cảm xúc và tinh thần bạn theo lối mà không hoạt động nào khác có thể làm được. Du lịch một mình khiến bạn trở nên cởi mở, dễ giành được cảm tình và vững vàng hơn. Nó cũng giúp bạn có một câu chuyện để kể và mang lại sự thông thái cho bạn.

Vì vậy, lần tiếp theo bạn muốn đi du lịch, hãy bước một bước dài hơn và hãy thực hiện điều đó một mình. Có thể bạn phải ngạc nhiên với những gì bạn có thể đương đầu.

Tác giả: Brian Oaster 
Người dịch: Hà Huy Dương
Review: Dương Tùng

*Featured Image: StockSnap

[BDT2018] Giả vờ yêu

13

Nếu bạn tìm kiếm một câu chuyện đầy cảm hứng và lạc quan, tôi không nghĩ câu chuyện của tôi là như vậy. Có thể khi đọc xong, bạn không nhận thấy ánh sáng từ nó. Nhưng những gì tôi viết đều xuất phát từ sự chân thật tận đáy lòng và tôi đã nỗ lực hết sức chuyển những tâm tư ấy thành từ ngữ. Hơn hết, tôi tin con người đều có đủ thông minh và lòng can đảm để tự vươn lên tìm thấy ánh sáng trong chính câu chuyện của mình.

Đừng cố gắng yêu người khác khi bạn vẫn là kẻ còn mang sự trống rỗng trong tâm hồn mình.

Đó là điều mà tôi rút ra được từ chính mối tình quen chính thức đầu tiên. Một mối quan hệ kéo dài gần 1 năm và đã từng có một lần chúng tôi chia tay rồi quay lại, rồi lại chia tay. Nó đầy rẫy những cãi vã, hiểu lầm và giận dỗi. Nó là một mối quan hệ vừa mang tính xây dựng nhưng cũng là sự phá vỡ. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Chúng tôi đều chịu khó nhìn nhận cái sai, đặt câu hỏi về bản thân và cùng cố gắng sống trong trạng thái sẵn sàng giải quyết vấn đề. Chúng tôi cùng một tư tưởng rằng con người không có ai là đáng ghét và vì vậy sự tìm hiểu, tránh phán xét nặng nề lên người khác là điều cần thiết.

Nhưng cuộc sống luôn đầy nghịch lí. Để gây dựng thì buộc phải có sự phá hủy. Mối quan hệ này không ngoại lệ, sau cùng đã phá vỡ rất nhiều thứ trong tôi trước khi đem lại sự tỏ tường cùng với tình yêu thương bản thân. Nó là một cuộc càn quét qua tháng ngày, đập tan những ảo tưởng, độc đoán, thiếu kiên nhẫn, thói ích kỉ tự cao, sự vô tâm hời hợt và kể cả một chút lòng tin. Nhiều khi bây giờ điều thường trực trong tâm trí tôi là “liệu mọi thứ trên đời có gì là thật hay không.” Bởi vì khi còn lại một mình suy ngẫm, tôi thấy rằng người ta còn không thể hiểu hết chính mình thì làm sao biết được rằng mọi điều họ làm không xuất phát từ sự giả dối, biện minh nào đó?

Người ấy vốn cũng là một kẻ đơn độc, hay bị chỉ trích vì có lối hành xử và nói chuyện khác người. Còn tôi thời ấy cũng đang là kẻ hơi hầm hố, chán ghét những gì mà tôi tự cho là quá “thường” trong xã hội nên tôi chỉ thích để ý tới những người có khuynh hướng khác thường một chút. Vũ trụ đẩy đưa ra sao rốt cuộc hai kẻ đơn độc ấy cũng có cơ hội nói chuyện rồi tới với nhau.

Nhưng lúc ấy tôi dường như không thực sự nhận ra mình đang làm gì khi đồng ý quen người ấy.

Tôi đã bị che mờ bởi chính sự kiêu căng của tri thức. Càng ở trong mối quan hệ ấy tôi mới dần nhận ra bản chất con người mình. Dù vô cùng khát khao một mối quan hệ thân mật thực thụ, tôi thực ra là người trống rỗng. Tôi sợ cô đơn nên hầu như luôn bám riết lấy người ấy kể cả trong tâm trí. Tôi ảo tưởng về một chuyện tình trong đó chỉ có hạnh phúc, biện minh rằng “đây là một cơ hội để mình thực hành những triết lí về tôn giáo, về tình yêu thực sự mà mình đã đọc được” trong khi những gì tôi muốn lúc ấy là tiêm nhiễm vào người ấy một lối suy nghĩ y chang như tôi. Tôi đã rất bản ngã khi cho rằng người ấy nên biết ơn tôi thật nhiều bởi vì tôi luôn là người cho đi nhiều hơn trong mối quan hệ. Tôi thậm chí không tiếc lời mắng nhiếc, trách móc người ấy mỗi khi tôi phật ý và sẵn sàng vứt bỏ mối quan hệ khi mọi thứ không theo ý mình mặc kệ cho người ta năm lần bảy lượt dỗ dành.

Lời chia tay mà tôi từng nói ra tôi còn không thể đếm xuể. Và người ấy từng chạy theo níu giữ tôi lại bao nhiêu lần tôi cũng không thể nhớ. Tôi chỉ nhớ là cả hai vô cùng mệt mỏi, đầy giận hờn và tâm tư lúc nào cũng rối ren. Kết nối, gần gũi đâu tôi không thể thấy. Sự tuyệt vọng càng lớn dần trong tôi lúc ấy khi người ấy mải tranh luận đúng sai và không chịu lắng nghe bức xúc của tôi. Thế là tôi tuyên bố đá người ta, đòi cắt liên lạc. Vâng. Chúng tôi đã từng có một cuộc chia tay ấu trĩ như thế sau 6 tháng đầu quen nhau.

Lần thứ hai quay lại được với nhau là chính tôi đã nhận ra mình quá bốc đồng và chủ động làm mọi thứ để hàn gắn mối quan hệ. Mọi thứ có sự thay đổi nhưng chúng tôi đều thấy có tiến triển tốt hơn lần đầu. Cãi vã vẫn có nhưng cách mà chúng tôi hòa giải mọi thứ đã chín chắn hơn.

Nhưng không lâu sau đó chính tôi lại là kẻ tiếp tục nói chia tay. Lí do là người ấy quá thờ ơ, không quan tâm đến cảm xúc cũng như dành nhiều thời gian ở bên tôi. Tôi bảo rằng tôi thấy cô đơn bởi vì hầu như chẳng có người ấy bên cạnh. Tôi nói là tôi quan tâm tới người ấy mỗi ngày và luôn tìm cách thể hiện điều đó vậy mà những gì tôi nhận lại có khi là những dòng tin nhắn cụt ngủn và thái độ xem tôi là hiển nhiên. Tôi chán và thất vọng nhiều. Dù lần chia tay này không ấu trĩ như trước nhưng cảm giác vỡ vụn trong lòng tôi còn nhiều hơn.

Chia tay người ấy, dù vẫn giữ liên lạc (điều mà rất nhiều người cho rằng không nên) nhưng tôi không còn nhìn vào thực trạng bên ngoài để mà giải quyết nữa. Tôi quay về với bản thân mình, tin rằng vấn đề thực sự ẩn giấu bên trong mỗi người. Tôi nhớ lại khoảng thời gian bên nhau. Tôi đã luôn phụ thuộc vào sự quan tâm của người ta để an ủi rằng tôi không cô đơn. Tôi liên tục nhìn vào những sự kiện bên ngoài để thấy giá trị bản thân. Người ấy thờ ơ với tôi là tôi buồn không dứt. Người ấy quan tâm chút thì tôi nghĩ rằng mình đang ổn rồi, nhưng mỗi đêm về tôi lại trăn trở trong lòng, cảm giác trống rỗng không tên luôn luôn ở đó giống như vô đáy và không thứ gì có thể khỏa lấp nó được. Tôi đã bám riết lấy người ta, cho rằng vì tôi quan tâm đến người ta nhiều lắm nhưng thực ra là do tôi muốn trốn chạy khỏi cảm giác cô đơn.

Khi tôi nhận ra sự giả tạo của mình cũng là lúc tôi đau đớn tự hỏi rằng, rốt cuộc có phải tôi chưa bao giờ biết yêu thương là gì mà chỉ giả vờ yêu thôi?

Sự thật về việc tôi giả tạo đập vào mặt tôi. Tôi đau lòng vô cùng về bản thân. Làm sao tôi đã dám lên tiếng bảo rằng mọi giả tạo trên đời là thứ tôi không chấp nhận được trong khi chính tôi một khoảng thời gian dài lại dung túng cho sự giả dối của bản thân? Nếu bạn hỏi điều gì tôi đau lòng nhất sau mối quan hệ thì tôi sẽ nói là chính sự thật về bản thân mình làm tôi đau nhất. Rồi tôi còn thấy mình ghen tuông mỗi khi biết người cũ nhắn tin, nói chuyện với một bạn nữ khác, tỏ vẻ quan tâm tới cô ấy. Tôi điên tiết không chịu được nhưng cũng bất lực. Thế rồi tự tôi khóa chặt mình lại lúc nào cũng không hay.

Lòng bất tin bắt đầu len lỏi vào tim. Tôi nghi ngờ mọi lời nói và dụng ý của người khác, kể cả thiện ý của người yêu cũ là muốn trở nên tốt hơn cho tôi để biết đâu một ngày nào đó chúng tôi có thể cho nhau một cơ hội yêu thương đúng nghĩa. Tôi nhận ra cuộc đời không có gì bất biến, do đó tôi thấy sợ hãi cực kì.  Tôi lánh xa mọi sự thân mật với mọi đối tượng bên ngoài.

Tôi biết tôi không sở hữu bất kì ai. Tôi giận dữ.

Tôi biết người khác có quyền tự do làm những điều họ muốn cho dù chúng làm tôi buồn đi nữa. Tôi giận dữ.

Tôi cô đơn và tự thấy mình thảm hại. Tôi giận dữ.

Tôi hiểu mình không thể đổ lỗi cũng như kiểm soát hành vi của ai. Tôi giận dữ.

Tôi ghen tuông, tự bản ngã giam cầm mình trong cảm giác bất lực dù tâm trí biết rằng buông bỏ là lối thoát. Tôi giận dữ.

Tôi nghe rằng lòng biết ơn là con đường dẫn tới bình an nhưng tôi lại chọn chiếm hữu để ảo tưởng bản thân mình có sức mạnh. Tôi giận dữ.

Tôi chấp chứa những lí tưởng về tình yêu để rồi chúng bị cuộc đời đánh sập. Mọi thứ. Và tôi lại giận dữ.

Tôi mang trong mình một Cái Tôi chân chính hướng về ánh sáng tự do và một con quái vật sống trong chốn tối tăm của tâm hồn luôn ưa thích kiểm soát, chiếm hữu. Đó là một cuộc chiến tranh giành ảnh hưởng của hai bên, được khơi mào từ ngày mà tâm trí bắt đầu hoạt động với một đứa trẻ. Chỉ tới bây giờ khi đứng trong những mảnh vỡ của mối tình ấy, tôi mới nhận ra hơn bao giờ hết sự tồn tại của nó trong từng giây phút người ta hít thở và trách nhiệm toàn bộ của tôi về việc tôi sẽ chọn nuôi dưỡng bên nào. Từ khi biết quyền lựa chọn ấy, tôi vừa thấy mình có sức mạnh thật sự vừa thấy bản chất của mỗi người là đơn độc. Đơn độc trong cuộc sống vì nhận ra người ta cứ đến rồi đi, thân thiết yêu thương cỡ nào rồi cũng có ngày rời bỏ ta để lại ta cùng bản thân. Có phải đó là ý nghĩa của lựa chọn ấy, tôi tự hỏi?

Tôi bắt đầu dành thời gian ở một mình chiêm nghiệm nhiều hơn. Tôi quay lại đầu tư nhiều sức lực vào đam mê vẽ vời. Tôi ra ngoài gặp gỡ những cô bạn thân. Tôi dành mọi thời gian tôi có trong ngày để được ở với chính mình, cố gắng tránh xa sự ồn ào từ thiên hạ nhất có thể để cảm thấy yên bình với bản thân. Tôi giải thoát mọi cảm xúc tiêu cực, đặt câu hỏi và viết ra tất cả những điều tôi sợ hãi, lo âu, khát khao. Tôi quan sát tâm tư của mình nhiều hơn. Tôi tận hưởng cảm giác mỗi đêm chỉ mình tôi trong căn phòng riêng tối đen, cuộn mình trong chăn và cảm thấy được nó ôm ấp. Tôi thường xuyên thì thầm với mình rằng mọi thứ, mọi người rồi sẽ đi hết nhưng tôi sẽ không bao giờ phản bội hay bỏ rơi bản thân mình. Tôi nói với chính mình bất kể khi tôi đang làm gì rằng tôi yêu chính mình nhiều và tôi xứng đáng có được tình yêu thương đúng nghĩa, cho dù ai đó tôi muốn bên ngoài không thể cho tôi.

Tôi làm những gì tôi thích, đi đến nơi chốn tôi thích mà không nghĩ tới việc mời ai phải đi cùng. Tôi học cách nhìn mình như một cái cây đang lớn, hoàn hảo tuyệt vời trong mỗi giai đoạn lớn lên của nó. Tôi kết nối trở lại với mình thông qua việc viết, vẽ và đọc. Người cũ nói tôi rằng rất xin lỗi vì đã không thể cho tôi sự quan tâm đúng nghĩa và động viên tôi hãy cố gắng tự chăm sóc cho chính mình. Tôi cảm kích điều đó nhưng vẫn hiểu rằng cho dù người ấy không nói như thế thì tôi vẫn sẽ cố gắng làm. Dành thời gian để nói chuyện, tôi mới dần thông cảm và hiểu ra người ấy chẳng qua cũng như tôi, đang loay hoay tự hoàn thiện chính mình và đối diện với cuộc chiến đơn độc trong tâm hồn sau cuộc chia tay.

Tất cả chúng ta đều như vậy. Cho dù chúng ta đang tự chiến đấu vượt qua điều gì thì về bản chất vẫn hướng về trưởng thành. Dù chưa hoàn toàn vượt qua được sự ghen tuông, ích kỉ nhưng tôi thấy một tia sáng niềm tin le lói trong tim khi cố gắng thấu hiểu điều đó. Tôi đã thấy người cũ rất cố gắng hòa giải mọi chuyện với tôi, thay đổi cách nói chuyện và nhạy cảm hơn với cảm xúc của tôi. Người ấy tìm cách để tôi không hiểu lầm rằng người ấy đang theo đuổi bạn nữ kia mà chẳng qua chỉ là sự quan tâm giữa con người với nhau. Người ấy biết giữ bình tĩnh hơn trước các cơn nổi sóng của tôi, bao dung với lỗi lầm và không muốn để tôi cô đơn. Tôi thấy vô cùng ấm lòng. Và biết ơn.

Mọi chuyện sẽ diễn biến tiếp tục. Tôi không biết nó sẽ dẫn tôi tới đâu, vì cuộc sống chưa bao giờ là chắc chắn. Có thể ngày mai người ấy sẽ bỏ tôi đi thật, có thể chúng tôi quay lại và hạnh phúc hơn. Tôi không biết. Nhưng tôi đang nuôi dưỡng tình yêu cho chính mình và học cách làm người bạn thân thiết nhất của mình. Tôi thề với mình rằng dẫu chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi sẽ lại vực dậy được, trở nên mạnh mẽ và chín chắn hơn. Nếu bạn tìm thấy chính mình trong câu chuyện của tôi, tôi thật lòng khuyên bạn rằng hãy ngừng nhìn ra ngoài để tìm tình yêu mà quay về yêu bản thân trước hết, bởi đến một ngày khi mọi thứ bên ngoài vỡ tan, miễn là bạn còn kết nối được với bản thân mình thì tức là bạn còn có một mái nhà tinh thần để trở về chữa lành tổn thương. Trên đời này không ai có thể hiểu bạn hơn chính mình được và sẽ vĩnh viễn không ai làm được trừ bạn. Tôi đã bắt đầu thấy ánh sáng của mình, còn bạn thì sao?

Tác giả: Thu Huyền

*Featured Image: emmzett 

Hãy xua đi bóng tối của ban ngày

0

Với những ai ít bận bịu tâm trí thì có lẽ mùa mưa ở Sài Gòn năm nào cũng như năm nào, chẳng có gì khác biệt. Vẫn những mặt đường lênh láng nước, những hố ga ẩn hiện bất đắc dĩ gài bẫy con người, những chùm dây điện giăng mắc trêu ngươi thiên hạ. Những con người chen chúc nhau, ướt sũng trên phố, ai cũng có cùng một câu hỏi về lòng cam chịu. Và chính vì năm nào cũng chỉ một khung cảnh như thế mà người ta sẽ nhớ sâu hơn những kỷ niệm, những dấu ấn do chính mình tạo ra trên cái phông nền tưởng chừng như cũ kĩ ấy. Đúng rồi, đâu có ai khác làm nên sự khác biệt cho đời mình, ngoài chính mình. Có bao giờ bạn dừng lại những chuỗi ngày y hệt nhau, dài ngút ngàn để chất vấn bản thân tại sao lại không có lấy một điểm nhấn cho đời mình hay chưa? Tôi đã từng hỏi chính mình như thế, không chỉ một lần mà rất nhiều lần.

Tôi nghĩ rằng ai cũng có cách riêng để an ủi bản thân trong những thời khắc thảm hại nhất của cuộc đời. Và mỗi lần cái sự tủi thân cứ dâng lên trong mình, tôi lại nhớ, lại hồi tưởng lại quãng đường mà mình đã đi qua để thấy rằng: Ồ! Mình cũng không đến nỗi dậm chân tại chỗ. Mặc dù những gì mình đạt được cũng không nhiều nhặn là mấy nhưng làm gì có ai đặt ra mục tiêu rồi đạt được ngay. Sống chậm cũng là một cách sống. Tôi thấy mình như một con ốc sên âm thầm lặng lẽ chinh phục từng milimet cuộc đời. Biết làm sao được, chúng ta đâu được lựa chọn mình sẽ sinh ra trong hình hài như thế nào, trong một cảnh đời như thế nào đâu. Cho nên có oán hờn, than trách cũng vô ích mà thôi. Hãy chấp nhận những gì không thể đổi thay rồi sau đó, hãy bắt đầu nhìn về phía trước.

Tôi nhớ về thời học sinh của mình. Tôi học hành vì đó là cái bổn phận mà bao nhiêu đứa con trên quê hương này đều phải mang lấy. Không thắc mắc, không có khoảng trống nào cho những dấu chấm hỏi. Tôi nhớ mình bù đầu với những bài toán, lạc lối trong một mớ công thức. Tôi nhớ mình cố xâu chuỗi những bài học lịch sử thành những câu chuyện để không phải đọc thuộc lòng như con vẹt. Tôi nhớ mình đã viết những bài nghị luận xã hội tốt đến mức thầy giáo không trả lại bài cho tôi mà giữ lại làm văn mẫu. Tôi cũng nhớ mình đã viết những bài văn biểu cảm tệ đến nỗi chính mình cũng không dám đọc lại.

Giờ đây, ngồi nghĩ lại tôi mới hiểu rằng, người ta bắt mình phải học nhiều thứ như vậy hóa ra cũng có cái hay. Nếu không, làm sao tôi biết được mình làm tốt cái gì và kém cỏi điều gì? Tuy nhiên, tôi đã hiểu ra nó quá muộn. Tại sao ngày ấy chẳng ai giúp tôi nhận thức được chính mình? Biết bao nhiêu đứa trẻ lớn lên cùng với tôi, liệu có cùng câu hỏi như tôi hay không?

Và tôi cứ bước đi trong cuộc đời của mình với những câu hỏi như vậy. Tôi đang làm gì đây? Tôi sẽ phải làm gì tiếp theo? Những thứ này có ý nghĩa gì? Có phải tôi đang làm khổ chính mình hay không?

Một buổi chiều như bao nhiêu buổi chiều khác ở Sài Gòn, thời điểm mà một số người bắt đầu kết thúc một ngày của mình. Tôi nhớ mình ngồi trên yên xe dựng bên hè phố, ngồi cho đến khi ánh sáng ban ngày bắt đầu tắt dần và ngước nhìn lên những ô cửa chung cư bắt đầu bật sáng. Bên trong ấy là những thân phận hoàn toàn khác biệt, ít nhất là với tôi. Tôi ngồi đó và hưởng nhờ cái hơi ấm tỏa ra từ những chiếc tổ lung linh ấy. Tôi nghĩ về bao nhiêu người trẻ khác như tôi đang quần quật ở cái thành phố này để đóng vai trò là viên gạch xây nên những giấc mơ của người khác. Giấc mơ của mình thì sao? Có lẽ nó còn ở trong đầu mình. Có lẽ nó còn lững lơ ở phía trước để mình đuổi theo. Và tôi đau cho hiện tại.

Có những câu hỏi sẽ khiến bạn đau lòng. Bạn hiểu rõ hơn ai cả, cái nỗi đau ấy. Nhưng rồi sau khi những nỗi đau ấy qua đi, bạn làm gì? Bạn có dám đứng dậy, trấn tĩnh chính mình và đi tìm câu trả lời hay không? Sau cả một đoạn đời ngập trong những câu hỏi kiểu như vậy, tôi bắt đầu say mê chúng. Tôi thích những câu hỏi bỏ lửng, những câu hỏi tu từ vì tự nó đã chứa đựng câu trả lời. Tôi thích những câu hỏi mà sẽ mở ra những khoảng trời suy tư dài hun hút, ở đó có những miền đất tri thức đang chờ người khám phá. Tôi học cách chiêm nghiệm, tôi đào sâu vào nội tâm và không ngừng suy xét bản thân. Mỗi ngày tôi lại tìm đến một khoảng tối của tâm hồn mình để hy vọng và cố gắng dọn dẹp lại nó, để tìm đường cho ánh sáng đến được với nó. Và như thế, từng ngày, từng ngày tôi phát hiện ra mình có quá nhiều những góc tối trong tâm hồn. Tôi đi tìm sự thanh thản.

Khi bạn không có gì để làm thì ít nhất cũng đừng để cho đầu óc mình trống rỗng.

Tôi tin vào sự cứu rỗi của tri thức mà con đường ngắn nhất dẫn đến nó là thông qua những câu hỏi. Hãy thắc mắc, hãy đặt ra những câu hỏi cho cuộc đời mình hôm nay và đi tìm lời giải cho nó trong những ngày tiếp sau đó. Cứ thong thả, đừng vội vã. Vì vội vã dễ dẫn đến sai lầm. Nếu chẳng may bạn sai lầm, hãy tiếp tục đặt câu hỏi về những sai lầm ấy. Mỗi một ngày trong đời bạn sẽ một tươi sáng hơn. Ánh sáng huyền nhiệm của tri thức sẽ soi rọi cho bạn biết phải lựa chọn bước đi con đường nào.

Người ta nói Sài Gòn không có ngày và đêm. Bạn có thể hiểu điều này theo bất cứ cách nào mà bạn nghĩ. Tôi thì nghĩ rằng, có quá nhiều người đang sống không mục đích, không lý tưởng ở cái nơi nổi tiếng là giàu nghĩa tình này. Người ta chắc chắn có rất nhiều câu hỏi quay quắt trong đầu mình để rồi cứ mỗi đêm về là lại ray rứt khôn nguôi. Làm sao có thể ngủ được trong tình trạng như vậy? Nhưng khi một ngày mới bắt đầu mà những ray rứt ấy vẫn chưa được giải tỏa, người ta đã phải lao vào cuộc mưu sinh. Mỗi ngày trôi qua, nỗi uất ức với chính mình cứ tích tụ dần. Song người ta lại chọn tìm quên, lấp liếm nó đi bằng cách vùi mình trong những cuộc vui, những cơn say bất tận mà không giải quyết dứt điểm nó. Rồi những ngày khác nữa lại đến trong vật vờ, vô định. Lúc ấy, người ta sẽ hiểu thế nào là bóng tối của ban ngày.

Tôi cũng từng như vậy và tôi đã dặn lòng mình rằng: Tôi sẽ không chấp nhận dừng lại ở đây. Thực tại này chỉ là tạm bợ. Đừng kéo dài những xung đột với bản thân mình nữa vì chúng ta không biết được ngày mai chuyện gì sẽ lại đến. Hãy cố vượt qua thực tại để sẵn sàng với những thử thách mới. Hãy xua đi bóng tối của ban ngày. Sẽ có lúc chúng ta hãnh diện về con đường mình đã đi qua, lúc ấy hãy nhớ nhắc nhở bản thân đừng tự mãn. Không có ai hoàn hảo ngay lúc này đâu.

Tác giả: Nguyễn Tài

*Featured Image: dimitrisvetsikas1969

“Đại học” hay “sự học” ?

2

Tôi không phải là một nhà hùng biện. Tôi cũng không phải là một nhà thuyết giảng kỹ năng. Tôi là ai mà đủ tư cách đánh vần hai chữ “Cuộc sống” của  người khác. Tôi chỉ là rác rưởi nằm lênh láng dưới chân bạn.  Nhưng tôi có một trái tim chân thành, trái tim muốn sẻ chia. Tôi thỉnh cầu bạn tin tôi vì bạn phải tin vào chính bạn. Tôi muốn bạn trở thành đồng minh và bước trên đường cùng tôi vì bạn đang bước trên con đường của chính bạn.

Thế giới này có quá nhiều vĩ nhân, họ sống một cuộc đời vĩ đại và được cả nhân loại ca tụng. Nhưng tôi nghĩ rằng họ chưa bao giờ có ý định trả tiền hay thù lao cho đám đông ồn ào huyên náo quảng bá và tiếp thị ồ ạt đời sống của mình. Họ cũng không muốn đám đông gói ghém cuộc đời họ trong vài ba trang giấy rồi mang ra tiệm photocopy để sao chép chúng ra thành nhiều bản lệch lạc đầy rẫy lỗi chính tả. Họ đi sâu vào tâm hồn mình để tạo nên sự vĩ đại, nên muốn chạm vào sự vĩ đại thì bạn phải đi sâu vào tâm hồn chứ không phải đi sâu vào cuộc đời người khác.

Tôi đã thấy có quá nhiều sinh viên Việt Nam từ bỏ đại học với niềm tin mãnh liệt đặt trọn vào các vĩ nhân. Họ mù quáng tin rằng chính vết cắt ngang đó đã tạo nên những con người vĩ đại. Vâng, mong các bạn hiểu rằng các vĩ nhân đã thành công khi từ bỏ đại học nhưng những người từ bỏ đại học thì chưa chắc sẽ trở thành vĩ nhân. Các vĩ nhân đã từ bỏ đại học nhưng không phải họ trì hoãn việc học. Họ từ bỏ đại học là vì họ không ngừng muốn học hỏi, trao dồi kiến thức, họ muốn có nhiều thời gian hơn để tích lũy khối tài sản  hiểu biết. Họ không vứt bỏ nó để sống cuộc đời nhạt nhẽo và nghèo nàn tri thức.

Sinh viên Việt Nam vẫn đang lầm tưởng giữa việc từ bỏ “đại học'” và từ bỏ “sự học.” Tôi đã thấy có quá nhiều người xung quanh mình tự ý bước ra từ cổng trường đại học một cách kiêu ngạo và hãnh diện. Cả một thế hệ trẻ lầm than trên con đường tri thức bởi lẽ con đường tìm kiếm nó là một mối hiểm nguy ẩn náu rất nhiều dã thú sau những bụi rậm. Chỉ có những kẻ mang trong mình dòng máu anh hùng mới đủ dũng mãnh để dấn bước vào con đường đó. Có bao nhiêu người đỏ mắt tía tai vì cảm thấy hổ thẹn trước sự hèn nhát của chính mình trước tri thức. Tất cả lời khuyên cũng chỉ vô hiệu lực khi ngài thẩm phán quan tòa của bạn tuyên bố. “Học đại học thì được tích sự gì. Bao nhiêu người bỏ học mà vẫn thành công.”

Học đại học có thể chẳng mang lại cho bạn được gì nhưng những năm tháng ngồi trên ghế giảng đường là quãng thời gian quý báu để bạn trao chuốt bản thân và tích lũy tri thức. Bạn sẽ không ngỡ ngàng bước chân vào đời mà bập bẹ đánh vần hai từ cuộc sống. Hoặc giả cuộc sống này có là một phương trình khó thì bạn vẫn đủ kiến thức để giải. Bạn sẽ bận rộn với guồng quay cuộc sống đến nổi quên mình đang sống chứ đừng nói gì đến trau dồi và học hỏi. Tôi không có ý dọa dẫm. Chính bạn cũng sẽ từ từ lật mở đến trang đó. Cuộc sống này là một quyển sách có sẵn số trang nhất định với sẵn đó nội dung. Ai rồi cũng phải đọc đến đó.

Nếu bạn là người được gọi trở thành siêu anh hùng đi giải cứu thế giới trong cơn đại hồng thủy, thế thì hãy nhận lấy sứ mệnh cao cả và thiêng liêng. Trường đại học sẽ không có cớ gì cản chân làm mất thời gian của bạn. Nhưng nếu bạn không phải là kẻ được chọn trở thành, bạn chỉ là một cá thể tồn tại trong cái thế giới này. Nhà tiên tri đã tiên đoán thế giới sẽ phải đối mặt với sự nghèo đói của tâm hồn, hàng nghìn sinh linh sẽ chết đi trong trận chiến của tri thức. Bạn dửng dưng trước sự tồn vong của nhân loại vì cho rằng trời có sập thì cũng đã có siêu anh hùng chống lưng? Hoặc giả bạn chẳng là siêu anh hùng, cũng không quan tâm gì đến thế giới, nhưng còn bố mẹ già ở nhà đang vắt kiệt mồ hôi sương máu chắt chiu từng đồng cho con cái họ đến trường. Bạn cũng thờ ơ vì cho rằng đó là chuyện của họ nên chẳng liên quan gì đến bạn?

Bạn đừng nghĩ tôi là sinh viên ưu tú của trường đại học. Hoàn thành đầy đủ các tiết. Yêu quý thầy cô giáo bạn bè. Cật lực chăm chỉ cố gắng giành vài ba xuất học bổng. Tôi cũng không phải là kẻ chịu ơn trường đại học để đáp trả ơn nghĩa trong sự giả tạo đáng khinh bỉ. Lần đầu tiên tôi nhìn vào sự trần trụi của con người mình sáu năm về trước để cúi đầu thừa nhận tôi là một sinh viên đếch ra gì. Và đang bị cắn rứt lương tâm bởi sự giằng xé.

Tôi nhìn những tòa cao ốc chót ngót vĩ đại mà các vị thánh sống đã xây dựng lên và thèm khát mùi hương ấm dịu phảng phất trong tòa nhà đó. Nhưng với một đứa bất tài rác rưởi và ngu xuẩn là tôi đây, tôi liệu có chạm đến nỗi? Làn ánh sáng mà tôi đã ngộ nhận thời non trẻ, tôi cho rằng đó là tia sáng soi rõ con đường chân lý. Để rồi khi bước ra đời vung tay gào thét van xin sự cứu rỗi trong cơn chết đuối. Đó chỉ là một làn ánh sáng ngụy tạo và giả trá, kẻ nào không đủ tỉnh táo và tinh tườm để nhìn ngắm, kẻ đó sẽ tự mình chuốc hết lọ thuốc độc  đặt sẵn trước mặt có chủ đích của cuộc sống. Và tôi đây, kẻ mù lòa không biết lượng sức đã tự biến mình thành một tên thầy bói xem voi.

Tôi đã dùng đôi mắt vếu váo méo xệch để nhìn lên bầu trời tinh khiết. Ca khúc đó vẫn được cất lên mãi trên bầu trời bởi lần lượt những lớp trẻ khác. Tôi đã ngán ngẫm khi phải nghe mãi một bài hát chẳng hay ho gì. Tôi muốn soi gương để nhìn thấu sự trần truồng chính mình. Để lật tung cái sự u sầu ảo não đã được ngụy trang che đậy kỹ sau lớp son phấn trên gương mặt mà tôi đã quét lên đó bằng tất cả sự ảo tưởng.

Các bạn cần được giải thoát khỏi những ảo tưởng đó nếu các bạn muốn tự tìm thấy con đường tự do của chính mình. Một nhà thám hiểm tài ba là một người đủ thông minh và hiểu biết, người có chiều sâu kiến thức. Bạn có thể trở thành một người vĩ đại, thậm chí xuất chúng hơn họ vì khả năng của con người là điều không tưởng. Chẳng ai biết bạn có thể tạo nên kì tích gì vào ngày mai.

Này bạn, tôi biết quá nhiều về tâm tư của bạn vì tôi đã từng trải qua nó. Nhưng tốt hơn hết là tôi nên để con quỷ lớn mạnh lên. Tuy nhiên, tôi có thể tha thứ cho bạn vì sự cười cợt và chế giễu tôi trong từng câu chữ nhưng chuyện bạn đã làm thế với chính mình, tôi làm sao có thể bao dung cho tôi khi đã cố tình tạo ra một sự băng giá giữa đồng loại của tôi.

Thực ra tôi chẳng quan tâm gì đến các bạn và chính các bạn cũng chẳng đếm xỉa gì lòng thương hại từ tôi. Tôi không phải là vĩ nhân hay người thành công, tiếng nói tôi chẳng đáng một ký lô nào. Nhưng vì đã đủ tỉnh táo để sáng mắt ra, để đối diện với khuôn mặt của sự ảo tưởng thì tôi cũng học biết cách rửa sạch bàn tay giúp đỡ đồng loại của tôi vì tôi tin rằng đó cũng là cách mà tôi lau sạch hết sự dơ bẩn trong tâm hồn mình.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: designedbyjess 

 

Sự viết là cuộc sống

3

Trước đây, tôi thích viết, tôi muốn viết ra được một quyển sách nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Rồi tôi nhìn thấy một đứa bé đang bi bô tập nói. Tôi đã tự chất vấn, đứa bé đã bắt đầu tập nói bằng cách nào?

Tôi thôi hẳn mọi công việc dưới thành phố. Lên vùng cao Đà Lạt sống và bầu bạn cùng thiên nhiên. Tôi sống trong ngôi nhà nhỏ giữa một thung lũng nấp sau những dãy núi, bên cạnh bạt ngàn rừng hoa và đồi thông reo rắt tiếng chim ca gió ngàn. Ở nơi ấy, không có âm thanh nào vang vọng giữa một thế giới chìm sâu trong vô thức. Mỗi ngày tôi ngồi đó, dùng ngôn ngữ im lặng trìu mến, lắng nghe sự tĩnh mịch của thế gian. Tôi đã bắt đầu có thể viết, mạch cảm xúc tuôn ra ào ạt trên những trang giấy. Tôi viết về những gì mình thấy, mình yêu, mình đang sống. Không phải là những gì to tát, không phải là ngôn từ hoa mỹ mà trước đây tôi phải vắt kiệt đầu óc để nghĩ ra. Chỉ là đời sống tầm thường hàng ngày, chỉ vui buồn, chỉ là mơ mộng thoáng hiện. Mọi thứ đến với tôi nhẹ nhàng và khiêm tốn bằng tất cả sự chân thành của chính tôi.

Ngày đứa con tinh thần đầu tiên chào đời. Tôi nhớ mình đã hạnh phúc và vui mừng khôn xiết. Tôi háo hức gửi đi cho tất cả bạn bè với hy vọng sẽ nhận được những lời góp ý  từ họ. Nhưng tôi đã quên mất một điều rằng họ không sống trong cuộc đời tôi, nên những điều tôi viết ra sẽ không bao giờ thấu được tâm can họ.

Tôi thấy mình thật ngớ ngẩn khi hỏi người khác sách tôi viết có khá không? Lại còn hỏi từ kẻ này sang kẻ khác. Tôi đang làm gì ngoài việc soi cái nhìn của mình ra bên ngoài. Không có một ai có thể cho tôi lời khuyên, một lời giải đáp, không một ai cả. Ai đó có thể đi sâu vào tâm hồn tôi, để thấu hiểu. Tôi có nên tin một ai khác ngoài chính tôi? Cái tôi viết ra không phải là cái tốt nhất, câu văn chưa phải hay nhất, nó cũng dở tệ và chẳng khác gì một đống giấy vụn xứng đáng bị ném vào thùng rác. Nhưng tôi tin vào những gì tôi viết vì tôi là người duy nhất sống trong nó.

Rồi khi tôi đã có thể viết hoàn thành hai quyển, ba quyển… Nhưng chưa có bất kỳ một quyển sách nào được xuất bản. Tôi có cần bao dung sự tuyệt vọng mà ném hết chúng đi?

Sự viết là cuộc sống. Tôi phải viết. Tôi cần viết. Sự viết là cách tôi chọn để bày tỏ cảm xúc của chính tôi. Cảm xúc của tôi không cần ai đó phải soi tỏ, cảm xúc của tôi không cần sự phán xét từ bất kỳ ai. Dù vui buồn đau khổ, hạnh phúc đê mê hay thống khổ, bất kể sống trong sự lạnh nhạt hay hoang trống nhất thì tôi biết nó vẫn xứng đáng được giữ trọn vẹn khuôn mặt của chính mình. Đã bao đêm gục đầu trong đêm tối với câu hỏi “Tôi có thể sống mà không viết?’’ Nếu tôi có thể sống một cuộc đời bình thường mà không cần viết, có lẽ lúc đó tôi sẽ từ bỏ nó.

Tôi đã nhận ra rằng đối với một con người đam mê, chẳng có gì là khó khăn. Đừng dùng những lý do lý trấu để quy trách. Có trách thì trách cái tâm hồn nhạt nhẽo, cái đam mê nghèo nàn, cái tâm hồn yếu đuối không đủ để khơi dậy sự nhiệt huyết. Đối với một con người thực sự đam mê, không có một bức tường nào có thể ngăn cản. Dù cho lúc này tôi chẳng là ai, sách tôi viết ra không có ai đếm xỉa. Nhưng bức tường mà chính bàn tay tôi đã tạo ra để bưng bít không để nổi tuyệt vọng lọt vào, đó là tâm thế của một con người tỉnh táo đủ yêu thương để bảo vệ tình yêu của chính mình. Tôi chỉ cần sống trong tâm hồn mình, đi sâu vào thế giới của mình và đừng bao giờ băn khoăn rằng những thứ tôi viết ra là hay hoặc dở. Tôi không cần đòi hỏi nhu cầu rằng nó có được xuất bản hay không? Nó có được nhiều người yêu thích không? Tôi có trở nên giàu có từ nó không? Tôi chỉ nên xem nó như là một vật sở hữu thân thiết, một góc nhỏ cuộc đời, một tiếng nói cuộc đời tôi.

Trên con đường sát cánh đam mê, tôi luôn luôn thấy mình cô đơn hoang tịch. Đám đông, họ không bao giờ tin rằng tôi có thể đi tìm ra chân lý bằng con đường của riêng tôi. Giọng nói của họ vẫn luôn còn vang vọng trong đầu tôi. Họ bảo tôi không thể chạm đến, đó là một điều viển vông và mơ hồ. Tôi sẽ sớm từ bỏ đam mê ấy để quay trở lại với guồng quay xã hội. Tôi cần đến công ty, làm việc chăm chỉ, lập gia đình rồi sinh con, nuôi dạy chúng khôn lớn, và chết đi trong sự hối tiếc vĩnh cửu ngàn lần vì đã không dám mạnh mẽ theo đuổi tình yêu này đến cùng. Tôi cần giống họ và đám đông xung quanh họ. Khi tôi bảo rằng tôi không thể sống cuộc đời giống họ nữa thì họ nghĩ rằng đó sẽ là lời tuyên bố sai lầm đau đớn nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi tự tạo một quan tòa với toàn quyền phán xử chính mình, tựa như một ngôi sao lẻ loi tự lao mình vào khoảng không trống rỗng. Đã có lúc tôi thấy sự cô đơn khủng khiếp khi đối diện với quan tòa đó nhưng chăc chắn lòng can đảm và sự dũng cảm sẽ dẫn tôi đến nơi tôi ước muốn. Vì tình yêu và niềm đam mê tha thiết, tôi đã van xin chính mình: “Đừng bao giờ vức bỏ niềm tin và sự hy vọng của ngươi.’’

Đừng nói với tôi rằng bạn không có nỗi một đam mê. Làm sao bạn sống nỗi mà thậm chí không biết bản thân mình thích gì. Bạn đã làm gì để khiến linh hồn của bạn vội vàng nằm vào cỗ quan tài ngay trước cả thân xác bạn. Ôi cái thân xác tội nghiệp phải tự tay mai táng chính linh hồn mình.

Nếu bạn bảo với tôi rằng bạn có nó nhưng không có cách nào bước gần đến nó. Xin thưa bạn hãy cứ đứng nguyên vị trí đó để ngắm nhìn người khác tiến bước trên con đường của họ. Hãy lau nước bọt chảy nhỏ dãi ra từ miệng bạn khi ngắm nhìn những người khác đang ngày càng tiến gần hơn. Hãy ngước mắt lên cao mà nhìn người khác nhảy vọt qua những kẻ ngập ngừng do dự, kẻ trì chậm lối đi và kẻ đó không ai khác là chính bạn. Đừng than oán sự suy tàn của chính mình mà bạn nhìn thấy được trong bước chân của họ.

Nhưng khi bạn chuẩn bị tinh thần hóa thân thành con mãnh sư sẵn sàng đi chinh phục. Hãy chuẩn bị tâm lý cho một tinh thần kiên khổ và đầy khủng khiếp. Một gã thợ săn đã đứng sẵn đó, tay cầm súng và sẵn sàng nỏ đạn vào con mồi bất cứ lúc nào. Bạn có sẵn sàng trở thành con mãnh sư để sống trong một cuộc đời đạo tặc. Hay bạn chỉ muốn làm một con cừu rong chơi vập vờn với đám cỏ non xanh.

Khi bạn đã đủ dũng mãnh để hóa thân vào cuộc chinh phục. Xin hãy trả lời tôi điều mà bạn muốn chinh phục, đó là sự ca tụng, đó là kho tàng vật chất, đó là sự công nhận của đám đông… Đừng dại dột biến giấc ngủ mỗi đêm trở nên trằn trọc và khó khăn hơn.  Đừng để những thứ tầm thường ấy biến thành tên trộm bước nhẹ nhàng vào cơn mơ, đánh cắp những điều bạn yêu thích, đánh cắp tư tưởng, đánh cắp linh hồn của bạn.

Nếu cuộc viễn chinh này chẳng mang về cho bạn chiến thắng nào vẻ vang. Mọi người hát vang bài ca tụng bạn ngu ngốc. Thì hãy tin rằng đó là sự ngu ngốc vĩ đại nhất bạn có trong cuộc đời mình. Có mấy ai biết đến ý nghĩa nào cao cả hơn đời sống của một tên ngốc.

Và sau cùng:

“Ở đây, thời gian không thể làm tiêu chuẩn đo lường. Một năm có kể gì; mười năm không là gì cả; khi mình là nghệ sĩ thì có nghĩa là không tính toán, không kể số: khi mình là nghệ sĩ thì có nghĩa là nẩy nở như một cây lá không hề bức thúc nhựa cây, đứng vững lại một cách tín thành trong tất cả những ngọn gió lớn của mùa xuân, không hề sợ hãi nao núng rằng mùa hạ không trở lại nữa. Mùa hạ nhất định sẽ đến. Nhưng mùa hạ chỉ đến cho những kẻ nào biết chờ đợi, chờ đợi một cách trầm lặng và cởi mở như là mình đã có cả vĩnh cửu trước mắt mình. Tôi đã học được điều ấy mỗi ngày bằng bao nhiêu cơn đau đớn, bằng bao nhiêu nỗi đau khổ mà tôi vẫn cảm tạ: Kiên nhẫn vẫn là tất cả.”

– Rainer Maria Rilke

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: Free-Photos

[BDT2018] Day dứt theo sau những lời hứa hẹn

2

Khi thanh xuân vẫn còn mơn mỡn, ta nghĩ đời vẫn còn dài, mọi chuyện cứ để đó rồi ta sẽ bù đắp sau. Tôi đã ôm tư tưởng ấy rồi tự buông rơi dòng nước mắt hối hận mặn chát.

Lên đại học năm hai, tôi tất bật với cuộc sống sinh viên muôn màu đầy thử thách. Những giảng đường, những bài tiểu luận, các hoạt động ngoại khóa, tất cả, bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ tôi đều hào hứng tham gia. Không một giây phút nào để tôi lãng phí cả. Rồi buổi trưa hôm ấy, khi tôi đang chăm chú cho lớp anh văn thì ba gọi đến. Ba tôi rất hiếm gọi cho tôi vì có lẽ giữa con gái và một người cha thường có kết nối chậm hơn mọi mối quan hệ khác. Tôi nghe máy. Giọng ba run run ngập ngừng, hòa với âm thanh xì xầm bên ngoài tôi nghe được câu “bà nội mất rồi con.”

Tôi xin ra ngoài, áp chặt điện thoại vào tai, tay run run và trái tim đập lên những hồi trống đau khổ. “Con không tin, bà nội phẫu thuật thành công rồi mà.” Sau đó, tôi không biết ba đã nói gì, tôi đã trả lời ra sao, tôi ngồi thụp người, ôm mặt khóc nức nở. Tiếng gió từ ban công đầu hè làm lá cây xào xạc ác đi tiếng nức nở đầu đời của sự mất mát đau thương.

Bằng giọng yếu ớt, tôi xin giảng viên cho phép tôi được kết thúc buổi học sớm. Đôi mắt của người thầy hệt như nhìn thấu được nỗi đau kìm nén trong tôi, thầy gật đầu rồi vỗ vai tôi: “Mạnh mẽ lên em nhé!” Tôi bắt chuyến xe nhanh nhất để trở về quê. Tôi không biết mọi chuyện đã diễn ra như thế nào, tôi mua vé xe hoặc lên xe như ra sao, chỉ biết rằng khi xe chuyển bánh, mọi thứ trong mắt tôi trở nên nhạt nhòa. Tôi úp mặt vào cửa kính, nước mặt tự động trực rơi chẳng thể kiểm soát nổi. Tôi ôm nỗi đau mất mát khóa chặt nhưng lại không thể làm chủ được dòng lệ của mình.

Những mảng kí ức xưa cũ của tuổi thơ trở về như một thước phim màu hồng lãng mạn, tươi sáng hạnh phúc bao nhiêu thì lòng tôi lại quặn thắc bấy nhiêu.

Nội là người mẹ thứ hai của tôi. Tôi thương nội. Nội đã trao cho tôi cả một trời tuổi thơ tươi đẹp bên nội. Nhớ ngày ấy, những ngày còn thiếu cái ăn, những ngày mẹ tôi tất bật làm đêm làm ngày để kiếm tiền nuôi hai chị em tôi, nội đã mở lời đón tôi về để nội nuôi dưỡng. Sống xa mẹ, như những đứa trẻ khác, tôi khóc bù lu bù loa đòi mẹ. Ấy vậy mà những ngày sau, ngày nào tôi cũng gọi nội, quấn quýt bên nội mà chẳng nhõng nhẽo đòi mẹ nữa. Nội nắm tay tôi, dắt tôi qua con đường đông đúc xe cộ. Chỉ mới năm tuổi, nhưng tôi cảm nhận được đôi bàn tay của nội lúc ấy ấm áp và dịu dàng, hệt như đã nắm trọn cơ thể nhỏ bé của tôi, ôm ấp và bảo bọc tôi trước những khó khăn của cuộc đời này vậy. Nhớ những ngày hè oi bức, nội trải tấm chiếu lanh trước thềm nhà, vừa hát ru vừa quạt cho tôi ngủ ngon giấc. Giọng nội khản đặc nhưng âm thanh ấy bình yên đưa tôi chìm vào giấc ngủ trưa hè. Nhớ những ngày mưa bão, tôi ru rú trong lòng nội vì sợ sấm sét, nội cười tươi rồi lấy tay bịt tai lại. Nhớ những lần tôi đòi ăn quà bánh, nội thương cháu mà chiều theo ý, để những lần sau tôi cứ thế nhõng nhèo đòi mãi, cô chú cứ nói “đúng là cháu hư tại bà.” Nội tôi nói chẳng đáng là bao, lớn lên là sẽ hết đòi thôi.

Năm học mới đến, ba tháng hè kết thúc, tôi về với mẹ, vậy mà chiều nào tôi cũng đòi nội. Mẹ lắc đầu rồi chờ đến cuối tuần mới chở tôi lên nội chơi. Tôi nhớ, tôi đã từng hứa với nội, lời hứa vào lúc tôi bao nhiêu tuổi, vào năm bao nhiêu tôi không rõ. Nhưng tôi đã hứa. Hứa rằng sau này khi lớn lên, tôi sẽ kiếm tiền nuôi nội, sẽ mua cho nội chiếc áo dài đẹp nhất để dự đám cưới của tôi. Lời hứa sau này chẳng thể nào tồn tại được nữa. Lời hứa, mãi mãi cũng chỉ là lời hứa mà thôi. Mỗi lần nghĩ đến, cho dù là đã bốn hay năm năm, lòng tôi đều nặng trĩu. Có lẽ trong những giờ phút huy hoàng của tuổi trẻ, tôi đánh rơi mất người bạn đồng hành đó là thời gian. Tôi ôm hi vọng về ngày mai, ngày mà tôi kiếm ra tiền, ngày mà tôi thành công, tôi sẽ ở bên nội, yêu thương và phụng dưỡng tuổi già cho nội. Nhưng người bạn thời gian vẫn ở bên tôi nhưng đã cướp nội đi, mãi mãi. Tuổi già thật sự đáng sợ quá.

Nội nằm yên đó, trong quan tài lạnh ngắt. Tưởng tượng rồi sẽ chẳng thể ôm nội, chẳng thể nắm được bàn tay ấm áp của nội nữa, quãng đường sau này sẽ chẳng có nội nữa, tim tôi ngưng lại rồi quặn lên.

Hối hận, tôi đã hối hận rất nhiều, vì đã đánh rơi thời gian, vì đã không ở bên nội nhiều hơn. Tết năm ấy, rõ ràng nội đã phẫu thuật thành công. Tôi mừng rỡ và thở phào rồi nhanh chóng đi đến bên bạn bè, tham gia vào họp lớp. Rồi những ngày sau, tôi hòa mình vào không khí tết mà không một lần nào đến thăm nội. Trước ngày lên lại Sài Gòn, tôi đến thăm nội, nội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, một lần nữa, tôi cảm nhận được hơi ấm của nội, và cũng là lần cuối cùng. “Ráng học hành, sống vui vẻ nha con. Nội yếu quá, tết năm nay không thể lì xì cho con được.” Tôi lúc ấy mỉm cười, vô tư mà nói “thì năm sau nội lì xì cho con, nội khỏe rồi con dắt nội lên nhà con chơi, làm con gà nấu cháu hầm cho nội ăn.” Lại một lần nữa, lời hứa hẹn được đặt ra, rồi nó khiến tôi dây dứt khôn nguôi.

Trong cuộc sống này, thứ cho ta nhiều nhất đó là thời gian và thứ lấy đi của ta nhiều nhất cũng chính là thời gian. Thời gian đã cho tôi một tuổi thơ êm ấm bên nội, thời gian đã lấy đi của tôi một người nội mà tôi chưa từng chăm sóc ngày nào. Nỗi dây dứt ấy cứ gợi lên trong tôi khiến tôi đau khổ rồi tôi hoảng sợ. Sợ rằng một ngày nào đó, bất chợt, chỉ trong chớp mắt, những người mà tôi yêu thương vốn dĩ ở cạnh tôi rời đi, vậy cuộc sống của tôi sẽ ra sao đây? Tôi sợ, bản thân mình chưa có gì trong tay, thì những lời hứa cố gắng thành công để trở về của tôi sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Và trong khoảng thời gian ấy, điều tôi khó đối diện nhất chính là sự mất đi người mà mình thương yêu. Người vốn dĩ mình đã từng nghĩ, sẽ sống, ở bên cạnh mình mãi mãi.

Dù là vô tình hay cố ý, số mệnh đã sắp đặt và đưa tôi đi trên con đường với những người mà tôi yêu thương và họ cũng yêu thương tôi. Khi đã đong đầy tình cảm rồi, tôi tự tin đi trên con đường của mình và với lối sống cuồng quay, đôi lúc tôi đã quên mất họ.

Khi mình thành công và giàu có, mình sẽ nuôi dưỡng và ở bên cạnh họ.

Trong cuộc đời của mình, bạn đã bao giờ nhủ thầm câu ấy chưa, tự hứa với lòng mình như vậy để tự khoay khỏa bản thân, để bào chừa cho khoảng thời gian mà bạn không thể bên cạnh, yêu thương những người yêu thương bạn. Từ ngày nội mất, tôi chợt nhận ra, bản thân mình đã từng như vậy, từng đưa ra lời hứa của mình với mọi người trong lòng như vậy. Tôi đã hứa như vậy mỗi khi đến lễ 30/4 và 1/5, mỗi khi đến ngày lễ 8/3, ngày 20/11, sinh nhật mẹ tôi, ba tôi, chị tôi; sinh nhật của những người bạn; những ngày quan trọng để họp mặt gia đình… rất nhiều, rất nhiều lần như vậy đã xảy ra với tôi.

Đến khi nội mất, đến khi tôi phải trả giá cho những lời huyễn hoặc của mình. Giọt nước mắt mà tôi rơi, không chỉ là sự mất mát mà nó còn hòa lẫn với sự hối tiếc, day dứt mãi khôn nguôi. Những lời hứa mà tôi đã từng hứa với nội, mãi đến tận bây giờ tôi vẫn ôm trong lòng bằng tất cả sự nuối tiếc.

Tôi bây giờ chẳng dám hứa hay gật đầu với ai một cách dễ dàng nữa cả. Vì tôi sợ bản thân mang nợ, mang thêm một nỗi day dứt thứ hai. Thay vào đó, tôi cố gắng làm, cố gắng thực hiện những điều mà những người yêu thương tôi mong muốn. Tôi sợ hai chữ “sau này” của tôi mãi mãi không thể thực hiện được, nên tôi trân trọng cái ở “hiện tại.” Thời gian rãnh, thay vì ham mê vào những thứ nửa vời, tôi dành nhiều thời gian quan tâm ba mẹ nhiều hơn. Những cuộc gọi facetime, những lần về thăm nhà đều hơn. Đến khi tính chất công việc buộc tôi dành nhiều thời gian hơn, mỗi lần có dịp, tôi đều xin nghỉ hai đến ba ngày phép rồi về nhà. Những ngày ngắn ngủi, nhưng tôi lại quý trọng và chúng tạo cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp hơn. Tôi không còn biện minh cho bản thân bằng những câu tự hứa với chính mình nữa. Tôi nắm lấy tay họ như cách nội đã nắm tay tôi lúc băng qua đường, tôi trao những lời yêu thương, ở bên cạnh họ những lúc họ cần hoặc đôi lúc, đơn giản là tôi viết một dòng tin nhắn hay một cuộc gọi hỏi thăm. Tôi không giàu có về tiền bạc, nhưng tôi giàu có về thời gian. Thành công rồi báo hiếu, ai ai cũng muốn như vậy cả, nhưng quan trọng là ở hiện tại, người thân của bạn có đang thấy hạnh phúc không?

Đừng để họ nằm trên giường bệnh rồi mới chìa ra những đồng tiền mà bạn nói rằng là mồ hôi nước mắt mình kiếm ra để chi trả viện phí. Đừng để họ cô độc trong căn nhà ba lầu có người ăn kẻ ở. Đừng để họ cuốn gói đến viện dưỡng lão rồi ngày nào cũng cho trung tâm ấy tiền và bảo họ quan tâm đến ba mẹ bạn…. Tiền cung cấp được nhiều thứ, nhưng chẳng thể nào ấm áp bằng một cái nắm tay, một tô cháo tự nấu, hay đơn giản như tôi bây giờ, về nhà chuẩn bị bữa cơm, cả nhà vừa xem tivi vừa ăn vừa tán ngẩu về đời, về cuộc sống. Giản dị thôi, nhưng tôi yêu quý điều đó. Từ những điều giản dị ấy, đã tiếp thêm động lực để tôi chống chọi với sống gió cuộc đời.

Tôi có thể để thời gian chứng minh được nỗ lực của mình bằng sự thành công và giàu có nhưng những người xung quanh tôi họ không có thời gian. Càng trưởng thành, những người vốn dĩ ở đây bên cạnh ta càng rời xa ta. Không có khoảng khắc hay con người nào là mãi mãi cả, là thời điểm, thời điểm mà bạn nắm lấy, trao yêu thương mới là điều khiến bạn sẽ mãi mãi không hối hận.

Lời cuối cùng, tôi xin gửi đến nội. Cảm ơn nội và con yêu nội!

Tác giả: tranminhnhat

*Featured Image: debowscyfoto