17.2 C
Da Lat
Chủ Nhật, 24 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 117

Chúng ta biết gì về Thượng Đế?

5

Có một lần nọ, thánh Augustino đi lang thang trên bờ biển, ngài đang mải mê suy tư về mầu nhiệm Chúa Ba Ngôi. Dường như ngài cảm thấy bất an và khó chịu về tín điều ba ngôi nhưng một Chúa, lý trí Ngài không chấp nhận hay không thể nào hiểu thấu mầu nhiệm đó. Đang suy tư như thế, ngài nhìn thấy một cậu bé ngồi gần bờ biển, hai tay múc nước biển vào một cái hố nhỏ. Cậu bé cứ mải mê làm công việc kì quặc đó khiến thánh nhân thấy làm kỳ lạ. Ngài tiến tới và hỏi: “Cháu đang làm gì vậy?” Cậu bé không ngoảnh mặt lên nhìn thánh nhân, vừa lấy hai tay múc nước biển, vừa trả lời rằng: “Ngài không thấy rằng cháu đang cố múc hết nước biển vào cái hố này sao? Thánh nhân cười lên một tiếng và bảo: “Làm sao cháu có thể hứng hết nước biển vào một cái hố được chứ?” Cậu bé đáp: “Có thể chuyện đó là vô lý, nhưng nó còn khả thi hơn vấn đề bác đang suy tư.” Vừa nghe đến đó thánh nhân như bừng tỉnh, và nhận ra sự ngu muội của mình.

Kinh nghiệm của riêng tôi thấy rằng: Lý trí không có khả năng hiểu về Thượnng Đế theo cùng một cách nó đã cố tìm hiểu thế giới vật lý xung quanh. Tại sao vậy? Thưa là nếu bạn dùng lý trí để mổ xé về Thượng Đế như cách Aristoteles đã làm theo triết học tam đoạn luận của ông, thì bạn sẽ thấy Thượng Đế chỉ là một trò lừa của những kẻ thích lừa bịp.
Tam đoạn luận của Aristoteles có thể hiểu thế này:

  1.  Tiền Đề mang tính phổ quát: Tất cả mọi người đều phải chết
  2. Tiểu tiền đề mang tính chi tiết: Aristote là một con người.
  3. Kết đề giữa trên 2 tiền đề đúng kia: Nên Aristote cũng phải chết.

Vậy nếu giữa theo tam đoạn luận, chúng ta có thể nói về Thượng Đế theo kinh thánh như sau:

  1. Thiên Chúa là Tình Yêu, là toàn năng, là tuyệt đối và luôn quan phòng, yêu thương những ai kêu cầu, tin tưởng Ngài.
  2. Tôi tin vào Thiên Chúa, và hằng kêu cầu danh Ngài.
  3. Nên kết luận là tôi sẽ được mọi sự bằng an, may mắn, và vui vẻ vì nhớ hai điều trên đảm bảo.

Đó là cách tam đoạn luận, và cũng là cách chúng ta hiểu về Thượng Đế, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Biết bao người bị bách hại vì đức tin, biết bao người sống khốn khổ, cơ cực và hiểm nguy vì đức tin. Và hằng trăm thể kỷ qua, biết bao người có niềm tin bị đối xử, bị giết chết, bị hành hạ chẳng khác gì con vật. Vậy là qua lý trí con người thấy sự mâu thuận, sự phi lý, phi logic của hiểu biết mình về Thiên Chúa. Và cuối cùng người ta coi: Tôn giáo là thuốc phiện, hay như Nietzsche đã hét lên: “Thượng Đế đã chết.”

Rốt cuộc, người ta có thể nghi ngờ về Thượng Đế, chối bỏ Thượng Đế cũng vì nghĩ rằng: Có thể hiểu Thượng Đế bằng lý trí, bằng logic.

Vậy lẽ nào lý trí không thể nào đi đến được Thượng Đế. Tôi vẫn thích cách nói của thánh Thomas Aquinas:

“Qua thế giới, qua vẻ đẹp, qua sự hùng vĩ, qua sự bày xếp một cách tài tình trong vũ trụ mà lý trí có thể nhận ra một Đấng sáng tạo nên muôn loài.”

Đối với tôi lý trí chỉ có thể đi đến ngưỡng cửa về sự nhận ra có một Thiên Chúa tạo dựng nên nó. Lý trí lúc này như ngọn đèn chiếu sáng trong đêm tối, để bạn có thể nhận ra những trở ngại trên đường, nhận ra những thứ xung quanh mình mà thôi. Còn để hiểu về Thượng Đế như thế nào? Là ai? Thì lý trí không thể nào đạt được, hay nói chính xác là dễ đi vào sai lạc. Bạn chỉ có thể hiểu rõ về Thượng Đế bằng chính tương quan mất thiết giữa bạn và Ngài. Điều này thuộc về kinh nghiệm riêng tư như việc bạn đi vào trong một mối quan hệ thân thiết, sâu đậm với ai đó.

Nếu nói vậy, phải chăng khi nói Thiên Chúa là Tình Yêu, Thiên Chúa là toàn năng, là mọi sự thánh thiện, tốt lành đều là lời dối trá cả sao? Tuỳ theo mối tương quan giữa bạn với Thiên Chúa như thế nào? Nếu bạn chỉ đọc sách, chỉ hiểu về Thiên Chúa qua lý thuyết, bằng lý thuyết, bằng khái niệm, thì đúng là tất cả những điều đó chỉ là sự lừa dối, nhưng là tâm trí bạn tự lừa dối bạn. Vì các khái niệm như Tình Yêu, Thánh Thiện là của bạn, rồi bạn áp dụng các đặc tính của nó về Thiên Chúa, và bắt Thiên Chúa phải như này, như nọ, như thế kia. Còn nếu bạn biết vứt đi nhưng khái niệm, những lý thuyết, những từ ngữ và đi vào trong mối tương quan với Thiên Chúa bằng chính đời sống, bằng chính trải nghiệm riêng, thì bạn sẽ nhận ra chẳng một lời nào trên nói về Thiên Chúa là lừa dối hay phỉnh gạt bạn cả.

Tôi nhớ về câu chuyện của Mose trong cựu ước thế này. Một lần Mose đi chăn cừu, ông nhìn thấy trên núi có điều gì kì lạ nên bỏ đàn cừu ở dưới và đi lên núi. Lên tới núi ông nhìn thấy một bụi gai đang bốc cháy, nhưng kì lạ là nó không hề bị thiêu đốt bởi ngọn lửa. Rồi từ trong đám cháy có tiếng nói: “Hãy cởi dép ra vì nơi ngươi đang đứng là đất thánh.” Rồi Chúa truyền lệnh cho Mose đi giải cứu dân Do Thái đang làm nô lệ trong xứ Ai Cập. Trước khi giã từ Thiên Chúa, Mose mạnh dạn hỏi rằng: “Nhưng thưa Ngài, nếu dân hỏi ai đã sai con đi, con sẽ trả lời sao?” Chúa phán “Hãy bảo họ: Ta là đấng ta là.” (Đấng Hiện Hữu)

Thiên Chúa trong Kinh Thánh đã nói rằng: “Ta là đấng ta là.” Là đấng Hiện Hữu. Hiểu đơn giản là chỉ có sống và đi vào trong sự sống bằng chính niềm tin, bằng mối tương quan cá nhân, thì bạn và tôi mới hiểu về Thượng Đế, và hiểu đó cũng chỉ là hiểu theo khả năng của riêng mình. Không thể phân tích Thiên Chúa như bạn muốn phân tích một cục đá, một vùng đất hay một hoá chất nào đó. Lý thuyết và khái niệm mà không có kinh nghiệm sống chỉ là thứ chết bầm, không thể nào hiểu được đấng đã từng phán: Ta là đấng Hiện Hữu.

Tác giả: Bình Minh

*Featured Image: spirit111

Việc cuối cùng của người đi tìm kiếm chân lý

4

Tôi muốn viết về nhiều vấn đề các ông ạ. Nhưng nhìn lại thì tôi thấy tất cả mọi vấn đề ấy đều nằm trong tâm mình, tất tần tật mọi thứ ấy, không trừ một điều gì. Thế nên khi mình khởi tâm nghĩ và nói, hành động bất cứ một điều gì, điều ấy luôn phản ánh lại chính bản thân mình. Khi tôi nói về người khác, thực ra tôi chẳng biết gì về người khác đâu, tôi chỉ thấy những dòng suy nghĩ của mình về họ. Cái suy nghĩ – cái tâm ấy huyền ảo và vô hình vô cùng. Tất cả thế giới hỗn loạn cũng là trò chơi của nó. Tươi đẹp và hạnh phúc tột cùng cũng trong bàn tay nó. Chẳng chạy đâu mà thoát được. Mà nó lại sẵn có trong mỗi người, nó đang có mặt ở đây trong tôi, nhân danh tôi nó nói về mọi thứ, về toàn thể vũ trụ.

Từng câu từng chữ ở đây chính là nó. Thế nên nó ở ngay đây rồi, các ông ạ, các ông có thấy cái điều mà tôi đang thấy không?

Tôi không tính nổi, không con số nào chính xác tính được có bao nhiêu con chữ, bao nhiêu hình ảnh và tiếng nói đang chực chờ để nhảy ùa ra trong đầu tôi. Ấy đã là một điều quá kì diệu, ngồi một chỗ gõ bàn phím và quan sát sự vận động của tâm mình. Nhiều quá chẳng thấy hết, nhưng đôi bàn tay này của tôi cứ gõ gõ, tất cả mọi thứ đều dường như là tự động. Tôi chẳng thể làm gì ngoài quan sát những điều đang diễn ra. 

Tôi đã từng được lắng nghe những người được coi là giác ngộ, cái mà họ đang nói về “THIỀN”, “HƯ KHÔNG”. 

Hình như nó là cái mà tôi đang trải nghiệm ở đây. Tôi tự cho là mình đang thiền với việc viết của mình. Sâu hơn một lớp nữa tôi biết cái tâm mình luôn dùng việc Thiền làm một thứ vỏ bọc. Tâm tôi dường như muốn dùng mọi thứ mà nó được biết tới để tự nuôi dưỡng chính nó. Cũng may mắn là thấy được sự dối trá ấy. Tuy nhiên cái thấy và biết ấy dường như còn đục lắm, chưa đủ trong để thấy rõ chân lý được.

Tôi nghĩ rằng người giác ngộ hẳn sẽ biết mình, còn tôi biết mình thì chưa. Cứ tạm gọi tôi là một người tìm kiếm, vẫn còn loay hoay trước vạn vật, vẫn còn đi tìm và học hỏi. Tuy nhiên mọi sự đã khác, việc bỏ công trèo đèo lội xuối dốc lòng đi tìm bậc chân tu theo học dường như với tôi không cần thiết nữa – hoặc tôi tự ảo tưởng như vậy. Nhưng với suy nghĩ hiện tại, tất cả đều nằm ở đây, ông thầy tôi cần tìm đang ngủ say trong tôi, kẻ thù của tôi cũng chung chăn gối với ông ta. Mọi thứ đều sẵn sàng hết chỉ chờ tôi gõ cửa.

Mà các ông biết không, tôi sợ hãi cái “KHÔNG”. Tôi sợ hãi việc không là gì cả, tôi cũng chẳng muốn sợ đâu, mà chắc ông trời tự động hoá cái thứ đó vào con người tôi. Nỗi sợ và sai lầm của tôi chẳng là gì khác ngoài một chuỗi suy nghĩ tự động, một thói quen ăn vào máu thành bản năng. Bản năng, tôi cũng từng nghĩ rằng nó là cái gì đó bất biến. Nhưng chẳng phải vậy, mọi thứ đang vận động liên hoàn, cái mà gọi là bản năng cũng đang vận động và thay đổi liên tục. Những sai lầm và nỗi đau, nỗi sợ và sự dối trá sẽ hoá thân thành trưởng thành và sự thật.

Tôi đã dần thấy những mầm non ấy đang lộ ra, việc cuối cùng của người đi tìm kiếm chắc là giữ vững sự kiên nhẫn với hành trình của mình. 

Tác giả: Con Sâu Cùn

Featured image: 4144132

 

[THĐP Translation] 10 điều bullshit nhiều người theo đuổi “tâm linh” dễ mắc phải (Phần 1/2)

2
tumblr_inline_nx4fu1budQ1s09z1b_1280

(Bài viết này hiện đang có 203k+ lượt tương tác trên Facebook)

Chưa bao giờ có ai nói cho tôi biết rằng tâm linh (spirituality) cũng có thể là một cái bẫy bản ngã (ego trap) rất tinh vi. Tôi đã dành ra khoảng 3 năm nghiên cứu về những giáo lý tâm linh và đem chúng áp dụng vào cuộc sống của mình trước khi biết rằng tâm linh cũng có một phần tối của nó. Làm thế nào mà một thứ dường như rất tốt đẹp và trong sạch như vậy có thể ẩn chứa nguy hiểm?

Các nhà tâm lý học gọi hiện tượng này là spiritual bypassing, tạm dịch là: né tránh tâm linh. Đầu thập niên 80, nhà tâm lý học John Welwood đặt tên cho thuật ngữ “spiritual bypassing” ý muốn nói đến hiện tượng sử dụng các phương pháp và niềm tin tâm linh để tránh né đối diện với những cảm xúc không thoải mái, những vết thương chưa lành, và những nhu cầu cảm xúc, tâm lý.

Căn cứ theo nhà điều trị tâm lý Robert Augustus Masters, spiritual bypassing khiến chúng ta thu rút bản thân mình lại, ẩn nấp sau một lớp màn, lá chắn tâm linh của những niềm tin và thực hành siêu hình. Ông nói, “nó không chỉ cách ly chúng ta khỏi những nỗi đau và khó khăn cá nhân, mà còn khỏi tâm linh đích thực, chôn chân chúng ta trong một limbo cõi không siêu hình, mảnh đất của sự nhẹ nhàng được cường điệu hoá, sự tốt đẹp, và sự giả tạo.”

Đau đớn nhận ra spiritual bypassing của chính mình

Trong cuốn sách Spiritual Bypassing: When Spirituality Disconnects Us From What Really Matters của Robert August Masters, ông viết:

“Đặc điểm nhận dạng của spiritual bypassing bao gồm: buông bỏ một cách cực đoan, kiềm nén, đóng băng cảm xúc, tích cực một cách cực đoan, tẩy chay giận dữ, nhân từ mù quáng hoặc quá sức chịu đựng, ranh giới yếu ớt, lỏng lẻo, phát triển lệch lạc (trí thông minh lý trí phát triển nhiều hơn trí thông minh cảm xúc và luân lý), xem nhẹ những mặt tiêu cực, mặt trái của bản thân, và ảo tưởng rằng mình đã đạt tới một tầm mức cao hơn.”

how-to-be-ultra-spiritual-shadow-spiritual-bypassing--e1490215251716-709x564
“My vibration is so high, man. My chakras are so aligned. Fuuuckkkk, I’m a spiritual beast, bro.”

Khi tôi tiếp tục nhìn vào các né tránh tâm linh, tôi để ý thấy được nhiều hơn những góc tối tâm linh, và tôi đã nhận ra được rằng trong vô thức tôi đã rơi vào những cái bẫy này không lần này thì cũng lần khác.

Mặc dù đau đớn nhưng đây là một số nhận thức quan trọng nhất tôi từng có. Chúng giúp tôi ngưng lại việc sử dụng thứ tâm linh biến dạng như một liều ego boost, (làm phình to bản ngã lên, để có được cảm giác như mình là cái rốn của vũ trụ,) và bắt đầu chịu trách nhiệm hơn để giải quyết những nhu cầu tâm lý và những vấn đề phát sinh trong cuộc sống.

10 chuyện “tâm linh” người ta làm gây tổn hại tới sự phát triển của họ

Hãy nhớ: Bạn không cần phải cảm thấy xấu hổ nhìn nhận nếu thấy mình trong danh sách này. Tôi e rằng có một số điều trong đây tất cả những người có khuynh hướng theo đuổi tâm linh đều mắc phải. Chính tôi cũng đã vướng mắc vào hầu hết những chuyện này trước đây, và ngay cả hiện nay tôi vẫn còn phải cố gắng cảnh giác với những cái bẫy này. Mục tiêu ở đây không phải là để phán xét, mà là để gia tăng ý thức về bản thân để phát triển hướng đến một nền tảng tâm linh trung thực, hỗ trợ, và hữu dụng hơn.

1. Tham gia vào những hoạt động “tâm linh” để khiến bản thân thấy cao siêu hơn người khác

Đây có lẽ là một trong những góc tối lan tràn phổ biến nhất, và nó có nhiều hình dạng sắc thái. Một số cảm thấy mình cao siêu hơn người khác vì họ đọc/nghe Alan Watts hoặc những tên tuổi khác trong cộng đồng tâm linh (còn người khác thì không). Hoặc từ chối không sử dụng xe máy mà chỉ sử dụng xe đạp (vì sợ làm ô nhiễm môi trường). Hoặc không xem TV. Hoặc những người ăn chay. Hoặc những người sử dụng đá crystals. Hoặc đi chùa. Hoặc luyện tập yoga hay thiền định. Hoặc sử dụng các chất thức thần.

spiritualbypassing5
Cố gắng được giác ngộ – Chỉ để có cảm giác mình giác ngộ hơn người khác

Hãy chú ý rằng không phải tôi đang hạ thấp giá trị của những hoạt động này. Tôi yêu Alan Watts, tôn trọng những người ăn chay, và thiền định thật sự cũng rất lợi ích. Ý tôi muốn nói ở đây là việc theo đuổi những ý tưởng và thực hành tâm linh rất dễ khiến bạn rơi vào cái bẫy ego trap–tin rằng bạn cao cấp hơn, giác ngộ hơn rất nhiều so với tất cả những “con cừu” ngoài kia. Rốt cuộc thì với thái độ hướng đến “tâm linh” như thế cũng không khá hơn gì chuyện bạn nghĩ mình ngon hơn những người khác vì bạn là một người theo phe Dân chủ hay là một fan của MU (hội chứng fanboy). Tư duy này thật sự ngăn cản bạn khỏi tâm linh đích thực vì bạn chỉ lo tập trung hơn thua với người khác, thay vì nghĩ đến chuyện tạo dựng ra một sự kết nối với thế giới, vũ trụ và cảm nhận được sự bao la kì vĩ, huyền bí tinh tế của sự tồn tại.

2. Sử dụng “tâm linh” như một lời bào chữa cho sự vô trách nhiệm của mình

Nhiều người lấy hai chữ “tâm linh” ra để ngụy biện cho sự vô trách nhiệm, không đáng tin cậy của họ. Họ nói những câu như:

  • “It is what it is.” (Chuyện nó như vậy thì nó như vậy.)
  • Vũ trụ đã hoàn hảo rồi.
  • Mọi thứ xảy ra đều có lý do.

Những câu nói tương tự như vậy có thể là những lời ngụy biện cho việc lười biếng, và việc từ chối nhìn lại bản thân. Tôi không nói về tính đúng-sai của những câu nói này. Tôi chỉ đang nói rằng nếu bạn thường xuyên trễ hẹn, trễ deadline, nếu bạn thường xuyên xao lãng trách nhiệm với những mối quan hệ thân thiết, hay đóng tiền nhà trễ, có lẽ bạn không nên tiếp tục nói với bản thân “Sao cũng được man, thực tại cũng chỉ là hư ảo mà thôi.”

spiritual-bypassing
Tin rằng mọi thứ xảy ra đều có lý do – 3 tháng chưa đóng tiền nhà

Cũng gần giống như vậy, bạn sẽ rất dễ dàng đánh lừa bản thân nghĩ rằng mỗi khi người khác có thái độ với xu hướng của bạn, lý do là vì người đó “không biết tôn trọng lối sống của tôi” hay “họ mới là người có trình độ tâm linh thấp, cần phải tu tâm dưỡng tánh thêm.” Nhìn nhận những lúc chúng ta hành xử ích kỉ, thô lỗ, vô tâm, gây đau khổ cho người khác thì khó hơn nhiều tư duy đổ lỗi. Khó hơn nhiều khi chúng ta biết thú nhận rằng bản thân mình còn lâu mới hoàn hảo, và đây là một quá trình phát triển và học hành không bao giờ có hồi kết.

“Không có ai quá giác ngộ đến nỗi không cần phải cải tiến chính mình.”

— Terence McKenna

12042623_10208574405068129_7451000608443549801_n

3. Thu thập thêm những sở thích, niềm tin mới đơn giản chỉ vì chúng đang thời thượng

Con người có xu hướng muốn hòa nhập. Tất cả chúng ta đều mong mỏi cảm giác thuộc về một nơi nào đó. Và chúng ta lập ra đủ mọi hình thức hội nhóm, quốc gia, chủng tộc, chủ nghĩa vân vân để thỏa mãn nhu cầu này. Người ta cũng lập ra đủ các thể loại bang hội xung quanh tâm linh. Việc này có mặt tốt và cũng có mặt trái.

spiritualbypassing6
Thực hành thiền định và uống Ayahuasca – Vì muốn bắt chước những đứa “cool ngầu”

Những người này muốn nhảy lên chuyến xe lửa tâm linh, thế là họ bắt đầu tập yoga (mà thậm chí không hiểu được chữ yoga có nghĩa là gì), mặc quần áo phong cách “New Age”, đi đến các lễ hội âm nhạc, uống ayahuasca,… và tự nhủ với bản thân rằng những thứ này làm họ “tâm linh” hơn. Những kẻ tâm linh nửa mùa này thật sự chỉ đang làm loãng đi tâm quan trọng của những nghi vấn tâm linh, sự suy niệm, trải nghiệm và nhận thức.

4. Đánh giá những người bộc lộ cơn giận, ngay cả khi giận dữ là cần thiết

Đây là một trong những cái bẫy spiritual bypassing tôi để ý thấy mình hay vấp phải. Tôi nhận ra là khi người ta nổi giận với tôi, tôi sẽ phản ứng bằng cách nói những câu như, “giận dữ không giải quyết được gì,” hay “tôi nghĩ chúng ta sẽ giải quyết được vấn đề tốt hơn nếu chúng ta có thể giữ được bình tĩnh.” Nhưng bên trong, tôi đang âm thầm phán xét người kia, nghĩ rằng, “Chỉ cần họ giác ngộ hơn thì đã không có màn kịch drama này xảy ra.” Thật ra thì đây cũng chỉ là một cách né tránh những vấn đề sâu hơn cần được giải quyết.

spiritualbypassing13
Phán xét khi người ta nổi giận với mình – Vì 3 tháng chưa đóng tiền nhà

Khi bạn trở nên hứng thú với tâm linh, một trong những câu trích dẫn đầu tiên về giận dữ bạn sẽ gặp đó là: “Chứa giữ tức giận cũng giống như cầm trên tay một cục than nóng với mục đích gây tổn thương người khác, chính ngươi là người sẽ bị phỏng.”

Câu trích dẫn này thường được cho rằng là lời Phật dạy, nhưng thật ra nó là một cách nói khác đi từ sách của Buddhaghosa (Phật Âm) vào thế kỉ thứ 5.

“By doing this you are like a man who wants to hit another and picks up a burning ember or excrement in his hand and so first burns himself or makes himself stink.”
— Buddhaghosa, Visuddhimagga (Thanh tịnh đạo) IX, 23

Điểm tinh tế của câu nói này khuyên chúng ta không nên chứa giữ, níu bám vào cơn giận; chúng ta nên cảm nhận nó, bộc lộ nó nếu cần thiết, rồi sau đó buông bỏ. Nhiều người không hiểu lại cứ cho rằng giận dữ dưới bất cứ hình thức nào cũng đều vô minh, thiếu trí tuệ. Giận dữ là một cảm xúc tự nhiên của con người và là một phản ứng thích hợp trong nhiều tình huống. Nhiều khi, giận dữ là một dấu hiệu cho thấy có những vấn đề nghiêm trọng cần được xử lý.

Trớ trêu thay, nhiều người theo đuổi tâm linh lại kiềm nén những cảm xúc “phi tâm linh” và gia tăng một cách giả tạo những cảm xúc “tâm linh” chẳng hạn như lòng nhân từ, bác ái, bình đẳng… Điều này dẫn đến sự giả tạo. Họ sẽ luôn vật lộn đấu tranh với chính mình để thể hiện ra sự bình thản, nhẹ nhàng, tốt bụng, tỏ ra luôn bình an thư thái, cuối cùng thì chỉ khiến người khác thấy giả dối.

5. Sử dụng tâm linh để bào chữa cho việc lạm dụng drugs

Rất nhiều người, trong đó có tôi, tin rằng những chất thức thần có khả năng hỗ trợ cho quá trình tiến hóa tâm linh. Tuy nhiên nhiều người đã đi quá xa thành ra lậm, sử dụng lý do này để biện minh cho việc lạm dụng gây hại tới bản thân, họ trở nên mù quáng đến mức không còn nhìn ra được mặt trái của những loại chất này.

spiritualbypassing8
“Hành trì nghi lễ” cần sa – 17 lần một ngày

Trong nhiều trường hợp cực đoan, những người “tâm linh” “hành trì nghi lễ cần sa” của họ suốt ngày (trừ những lúc ngủ); sử dụng psychedelics quá thường xuyên hoặc những lúc không thích hợp; và hoàn toàn từ chối rằng những chất này hoàn toàn không có hiệu ứng tiêu cực. Các loại chất thức thần, bao gồm luôn cần sa, chắc chắn cũng có mặt trái của nó. Nếu bạn sử dụng chúng một cách vô trách nhiệm hoặc chỉ đơn giản là kém may mắn, psychedelics như LSD hoặc nấm có thể gây ra và để lại chấn thương thần kinh lâu dài (cá nhân người dịch đã gặp trường hợp như vậy). Và cần sa, một loại chất thức thần nhẹ, là một loại drug nếu bạn sử dụng quá nhiều, quá thường xuyên cũng sẽ tạo thành một thói quen, dần dần nó sẽ trở thành một đám mây che mờ tâm trí, xói mòn động lực. Hãy biết tôn trọng nó và sử dụng nó cho khôn ngoan.

>> [THĐP Translation] 10 điều bullshit nhiều người theo đuổi “tâm linh” dễ mắc phải (Phần 2/2)

Tác giả: Jordan Bates
Phóng dịch: In Ra
Edit: Triết Học Đường Phố

Featured image: HighExistence

Bi kịch của Messi và sự cứng đầu của người Argentina

Không một fan bóng đá nào có thể phủ nhận tài năng của Messi. Đó là một sự thật cần phải thừa nhận. Messi đã gồng gánh Argentina vào đến chung kết 4 năm trước, đó là sự thật và họ gục ngã trước Đức với một lối chơi khoa học đậm chất châu Âu.

4 năm sau đó, sự nghiệp Messi trải qua rất nhiều thằng trầm. Có khi anh đã quá mệt mỏi với trọng trách gồng gánh con thuyền Argentina nhưng cuối cùng anh vẫn quay lại. Argentina qua được vòng loại cũng là nhờ công của Messi.

Barca xây dựng một lối chơi khoa học thì ở đội tuyển trớ trêu thay Argentina chưa bao giờ có một HLV đủ tâm và tầm. Thay vì nghiên cứu và tạo ra một sơ đồ chiến thuật chặt chẽ họ lại nghĩ rằng “Messi sẽ làm tất cả”.

Đã qua rồi thời Pele hay Maradonna hay Rô béo solo qua bao nhiêu hậu vệ. Bóng đá đã đổi thay, chặt chẽ hơn, thực dụng hơn. Với sự lên ngôi của pressing thì các đội bóng chiếu dưới đã có 1 công cụ hoàn hảo để quật ngã những gã khổng lồ. Đã qua thời Hy Lap đổ bê tông thụ động đến cả Figo cũng phải ngán ngẫm đến tuyệt vọng. Các đội chiếu dưới giờ đã chơi một cách chủ động hơn.

Bóng đá thay đổi nhưng tư duy của người Argentina lại không đổi, họ vẫn mơ về 1 Maradonna solo gánh team thay vì mơ về một tập thể gắn kết để hiện thực hóa giấc mơ World Cup.

Messi là một nghệ sĩ và anh không có tố chất thủ lĩnh. Không có gì sai và xấu hổ về việc này. Nhưng không, đối với người Argentina đó là một cái tội. Bởi thế khi phải gồng gánh quá nhiều áp lực và trọng trách, anh ta đá hụt penalty. Thật ra quả penalty đó có thể để cho đồng đội anh đá sẽ hiệu quả hơn. Nhưng không, người Argentina lại trông vào anh và khi anh ngã họ quay qua đòi ăn tươi nuốt sống anh.

Jesus sau bao nhiêu phép lạ cũng phải nhìn những con người mình yêu thương và bảo bọc lên án mình. “Đóng đinh nó đi, đóng đinh nó vào thập giá. Trả Barbara cho chúng tôi, kẻ này tuyên bố ông ta là vua, chúng tôi không có vua nào ngoại trừ Caesar.”

Phải Messi đang bị chính đồng bào của mình “đóng đinh” vào thập giá. Cây thập giá của áp lực nặng nề, cây thập giá của trách nhiệm to lớn. Nhưng Jesus ngay cả trước khi chết vẫn còn có Maria mẹ Ngài đứng dưới chân hay John môn đồ mà ngài yêu mến.

CÒN MESSI, ANH TA HOÀN TOÀN CÔ ĐỘC.

Sự cô độc đến lạnh người, Caballero có nghĩ cho người đội trưởng mình chăng? Có thật sự 100% đá với quyết tâm chiến thắng chăng? Tôi nghĩ nếu mọi cầu thủ Argentina và ban huấn luyện biết cố gắng thêm nữa thì mọi chuyện đã khác.

Cuộc đời có lắm chữ nhưng và bao lần hối tiếc. Người Argentina không bao giờ nhận rằng họ đã quá sai khi đặt hàng tấn áp lực lên đôi chân của Messi, họ cứng đầu và ngoan cố. Argentina không phải 1 tập thể, Argentina là bao gồm Messi và phần còn lại.

Về thôi anh, đường đời mệt nhoài, về thôi anh đôi vai gầy đã nhuốm màu tuổi tác. Nghỉ ngơi đi hỡi Leo. Anh đã cố gắng hết sức. Anh không nợ họ bất cứ điều gì cả, đừng dằn vặt anh đã làm tất cả những gì có thể rồi.

Tác giả: Kyle Dang
Edit: Triết Học Đường Phố

Featured image: YaNiS2017

Luật An Ninh Mạng và sự bất đồng giữa hai cha con

0

21/06 là ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam và cũng là ngày Ba chọn làm ngày sinh nhật một cách tượng trưng. Cả cuộc đời Ba gắn liền với nghề báo. Dù rằng ngày sinh của Ba không được bà nội ghi nhớ. Ba cũng không xem trọng lắm ngày này. Chỉ là nếu có ai hỏi (thường là con cái trong nhà) thì Ba sẽ đáp: Sinh nhật Ba vào 21/6.

Tôi đã từng chung vui và chúc mừng Ba vào ngày 21/6 này kể từ khi bắt đầu có chút trưởng thành để cho đi niềm vui đến người khác, thay vì chỉ nhận. Tính ra cũng gần 10 năm. Thế nhưng năm nay, 24 tuổi, cái tuổi đánh dấu mốc tròn 2 con giáp khá là tròn trịa nên đặc biệt với mình, tôi đã thay đổi. Có quá nhiều nhân duyên dẫn đến sự thay đổi sâu sắc này trong tôi. Nhưng dễ thấy nhất là tình hình chính trị – xã hội đất nước có biến động gần đây.

Khi Quốc hội bấm nút thông qua Luật An Ninh Mạng, tôi có dành một buổi (trước đó là nhiều ngày) để tìm hiểu thông tin và cho ra lò một bài viết chia sẻ quan điểm cá nhân. Như bao bài viết về chủ đề “nhạy cảm” này, tôi cũng nhận được 2 luồng ý kiến chính là đồng cảm và phản đối. Có những khen ngợi cũng như có những gièm pha. Không thiếu là những ngụy biện công kích cá nhân một cách hết sức tào lao thường thấy. Có những comment mà đọc vào khiến tôi thẫn thờ và tụt năng lượng đi vì tính tiêu cực xấu xí của nó. Tôi hoang mang tự hỏi tôi đã làm gì nông nỗi. Dành 4 tiếng đồng hồ, đọc – viết – sửa để rồi bị ném đá thế kia. May mắn tích lũy được ít bản lĩnh, tôi dần dần chuyển hóa và makeno. Dù rằng mình sụt cả 4 lạng.

Thế nhưng, cái ngu vẫn chưa buông tha, khi tôi lỡ dại khoe bài viết đó với gia đình. Tôi ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ được mớ credit khen ngợi từ nhà. Ngờ đâu… Với truyền thống làm báo và bề dày cách mạng của dòng họ, tôi bị bài kích nhanh chóng. Sau 1 ngày khi tôi đăng bài viết trên facebook, Ba gọi tôi vào ban trưa, tôi linh tính không hay nên chẳng muốn nghe. Tới chiều tối thì biết sớm muộn gì cũng đối mặt nên tôi liều lĩnh alo về nhà. Một cuộc khẩu chiến về mặt tư tưởng, tư duy, quan điểm giữa tôi và Ba. Chưa bao giờ tôi lại thấy sự đàn áp và công kích nhiều như thế từ người cha hiền lành của mình. Trong mắt Ba lúc ấy, những tư tưởng tôi hiện có như những cái ung nhọt mà nếu không chữa trị gấp thì Ba sẽ mất tôi vĩnh viễn vậy.

Tôi cảm nhận được nỗi lo lắng và đau khổ trong Ba thông qua những lời lẽ to tiếng để nỗ lực dập tắt ngọn lửa tự do trong tôi. Ba đánh đồng tôi với những kẻ kích động ngoài kia. Ba bài bác ý kiến và quan điểm của tôi. Ba vùi dập mọi thứ theo cách mà tôi chưa bao giờ thấy. Tiếc thay, như cách vận hành của vũ trụ với định luật 3 Newton, Ba càng công bao nhiêu – tôi lại càng cố thủ bấy nhiêu. Tôi đánh mất tự chủ của mình để rơi vào nhịp điệu của Ba mình. Cứ thế Ba và tôi xa nhau, xa nhau dần trong thế giới mà tự thân mỗi người coi là đúng. Chốt lời, Ba bảo sẽ không nhìn mặt tôi nữa nếu tôi tiếp tục “lì lợm” như vậy.

Tắt máy. Tôi đau đớn đến gục ngã. Tôi khóc gào và nức nở trong cơn nghẹn. Tôi giằng xé trong tình yêu thương gia đình với giá trị tự do mình hướng đến. Tôi ngỡ rằng tôi không thể có cả 2. Trong cơn bấn loạn, tôi cố gắng quơ quào các bài tập thiền để có thể tĩnh lặng và bình an. Tôi ngồi xếp bằng, hít thở thật sâu và lại khóc. Tôi nằm xuống, quan sát hơi thở ở bụng và lại quặn đau. Tôi còn “điên loạn” đến nỗi nghĩ rằng đây là cơ hội ngàn vàng để mình thực tập quan sát những vô thường biến chuyển này, hãy tận dụng nó để tiến tới giác ngộ đi… Tôi còn vào Zalo, Facebook để cố gắng block đi tất cả những mối dây liên kết gia đình.

Mẹ nhanh chóng gọi tôi 2-3 cuộc. Tôi đều gác máy và bật luôn Airplane mode. Tôi quá đau khổ nên sợ hãi cái thứ gọi là “nhà” kìa. Cứ thế tức tưởi khóc cho đến khi tôi lấy lại bình tĩnh cho mình. Tôi tính tìm chỗ dựa từ bạn bè cốt. Nhưng rồi nghĩ lại tôi muốn gặm nhắm nỗi đau này một mình. Để nó có thể đủ đau để nhắc nhở mình “khôn ngoan” hơn sau này.

Sáng hôm sau, tôi vẫn sống bình thường như mọi ngày. Khá ngạc nhiên khi tôi có thể “hồi phục” nhanh đến thế. Tôi chủ động nhắn tin xin lỗi Ba Mẹ vì đã khiến Ba Mẹ lo lắng và buồn. (Nhưng tôi không xin lỗi vì tôi sai nhé!) Tôi cho qua mọi chuyện, chỉ giữ lại cho riêng mình vết sẹo nhỏ trong lòng về những khác biệt và khoảng cách khó lòng hàn gắn đó. Tôi vẫn có thể vui vẻ và yêu thương gia đình mình. Tất nhiên. Chỉ cần đừng đụng đến những điều “nhạy cảm” và “cấm kỵ” kia. Hoặc nếu có đụng, tôi có thể dễ dàng đóng vai trò ngoan ngoãn “gọi dạ bảo vâng” là xong.

21/06/2018, trước đó mấy ngày, tôi nhắn tin chúc Ba sống an yên. Ba đáp lại “Con fai hứa voi ba dieu gi ba moi an yen duoc.” (Con phải hứa với Ba điều gì Ba mới an yên được.) Tôi lẳng lặng buông điện thoại và không đáp gì thêm. Tôi biết Ba mong đợi điều gì. Tôi cũng hiểu mình có hứa thì cũng là tự lừa dối bản thân, lừa dối lương tri của mình. Thà im lặng còn hơn!

21/06/2018, tôi đứng giữa ở ngã 3 đường. Một phía vẫn chúc mừng, ca ngợi về cái nghề cao quý ấy. Một bên thương xót (và tự xấu hổ) khi ngòi bút của mình luôn bị kìm hãm. Cảm giác thật lạ lùng và khó tả trong tôi. Dù sao thì ai mà chẳng “đúng” theo cách của họ. Ai cũng có những riêng cái giếng để ếch ngồi (ếch ngồi đáy giếng). Vừa thương vừa trách, thật là buồn cười mà!

21/06/2018, tôi chúc Ba sinh nhật bình an, khỏe mạnh trong…thâm tâm. Tôi cầu nguyện và gửi gắm những năng lượng an lành đến với Ba. Chỉ vậy thôi!

Xâu chuỗi lại những gì tôi vừa trải qua, tôi thấy mình có sự liên kết với những mâu thuẫn gia đình – chính trị trong bộ truyện Shingeki no Kyojin* (tên tiếng Anh: Attack on Titan). Tôi tự hỏi: “Liệu sao này, chẳng may mình có ‘mệnh hệ’ gì, thì liệu Ba tôi có đứng ra bảo vệ tôi hay tiếp tục bảo vệ lý tưởng của Ba?” Tôi e rằng đã có đáp án cho riêng mình. Buồn thay! Nhưng cũng thú vị làm sao trước sự khác biệt và đa dạng ở tư tưởng ấy…

Shingeki no Kyojin là bộ manga nổi tiếng ở Nhật Bản. Không chỉ là hành động mà còn lồng ghép những vấn đề chính trị – xã hội phức tạp. Có đoạn khiến tôi ấn tượng khi đặc tả 3 thế hệ:

  • Thế hệ 1: Cha mẹ ngoan ngoãn và phục tùng chế độ cai trị. Không hề phản kháng khi đứa con gái chết oan ức bởi quan lại.
  • Thế hệ 2: Anh trai của cô bé bị xác hại chứng kiến cha mẹ bất lực và nhu nhược. Nuôi dưỡng sự báo thù. Lớn lên hoạt động cách mạng bí mật để đảo chính.
  • Thế hệ 3: Con trai của người anh trai. Đứng lên tố cáo cha mình khi khởi nghĩa còn chưa kịp bắt đầu. Trở thành một “cảm tình đoàn” ưu tú.

Tác giả: Mr. Bean

*Featured Image: Free-Photos

[THĐP Review] Tuổi trẻ không hối tiếc, Huyền Chip – Liều thuốc cần thiết cho các bạn trẻ thiếu sự độc lập, tính kỷ luật và óc thực tế

0

thđp review

Các web tự học, các cuốn sách đổi đời, phần mềm học tiếng anh, mẹo đọc sách, cách viết resume, cách viết email, cách tự học, cách xây dựng hình ảnh cá nhân, cách quản lý tài chính, v.v… Rất nhiều “danh sách” và “cách thức” được trình bày trong cuốn Tuổi trẻ không hối tiếc của tác giả Huyền Chip – người không còn xa lạ với giới trẻ Việt Nam với các tập sách Xách ba lô lên và đi hay Giấc mơ Mỹ – Đường đến Stanford. Mới đầu đọc tựa và nhìn bìa sách, tôi đã mường tượng nội dung của Tuổi trẻ không hối tiếc nói về các triết lý tâm hồn nhiều hơn là kỹ năng hoạt động trong đời sống đơn thuần.

Khi đọc xong cuốn sách này, tôi tạm tóm tắt được triết lý sống cơ bản tác giả nêu ra dành cho người trẻ: Chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, phá vỡ các quy tắc (sống tự do, sáng tạo, cá tính.) Có một câu quote tôi tâm đắc nhất trong cuốn sách này đó là:

“Ai cũng muốn yêu cầu những quyền lợi của người lớn, nhưng không phải ai cũng đảm đương những trách nhiệm của người trưởng thành.”

Tuy nhiên, trong 16 phần của cuốn sách, chỉ có khoảng 2 – 3 phần đào sâu vào tầng tư tưởng (tinh thần, thái độ sống và bản chất của con người.) Toàn bộ nội dung còn lại dành cho các cách thức, phương pháp, kỹ năng, kỹ thuật, mẹo – thứ chỉ là lớp vỏ bên ngoài của đời sống. Tôi đánh giá đây là một điểm hơi mất cân xứng về nội dung.

Có thể nói, ưu điểm lớn nhất của Tuổi trẻ không hối tiếc là sự tỉ mỉ, kỹ lưỡng trong việc cung cấp thông tin. Đọc sách, người ta có thể áp dụng được ngay những nội dung cần thiết vào đời sống. Ví dụ: Bạn có thể điều chỉnh lại mức chi tiêu của mình trong tháng, hay lập ra được danh sách các việc quan trọng cần thực hiện trong ngày hay xây dựng một thói quen học ngoại ngữ hợp lý. Để có được những nội dung cụ thể, thực tế, dễ nắm bắt như thế này, chắc hẳn tác giả phải dành rất nhiều tâm huyết để sắp xếp, chọn lọc trước khi chia sẻ với mọi người. Tất nhiên, trước đó Huyền Chip cũng đã trải qua đa số chúng rồi. Không có gì là ẩn ý, ẩn dụ, khó hiểu ở cuốn sách này cả. Tất cả được phơi bày ra ánh sáng đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Cá nhân tôi cho rằng Tuổi trẻ không hối tiếc RẤT phù hợp với bộ phận lớn giới trẻ Việt Nam còn thiếu thốn tính kỷ luật, sự độc lập và yếu kém trong cách tổ chức, sắp xếp công việc nói riêng và đời sống nói chung. Chính xác hơn, cuốn sách này như một liều thuốc cần thiết cho các bạn trẻ có tâm hồn lơ lửng trên chín tầng mây, ảo tưởng nhiều hơn hành động, ngụy biện để trì hoãn/thoái thác trách nhiệm nhiều hơn là dấn thân vào cuộc đời.

Bên cạnh đó, cuốn sách cũng giải tỏa cơn khát thông tin của người trẻ Việt. Thông tin này bao gồm review, các kỹ năng, cách thức, số liệu thống kê và danh sách chủ yếu liên quan đến việc du học, tự học, sinh sống và làm việc. Tuổi trẻ không hối tiếc là cuốn cẩm nang hữu ích giúp một người có thêm động lực để cơ cấu lại cuộc sống của mình cũng như mạnh dạn bước tới những trải nghiệm ngoài vùng an toàn vì đã có dẫn chứng, kinh nghiệm người đi trước làm điểm tựa.

Không thể phủ nhận tính thực tế và sự hữu dụng cuốn sách mang lại. Cuốn sách self-help này đã hoàn thành được phần “help” rồi. Tuy nhiên, ưu điểm của Tuổi trẻ không hối tiếc lại tiềm tàng nhược điểm của nó. Tôi đã đọc xong cuốn sách cách đây hơn một tuần nhưng chưa biết diễn đạt các ý tưởng của mình ra sao trong việc đánh giá về nó. Lần đầu tiên trong đời, tôi phải trì hoãn việc viết review và chuyển sang đọc một cuốn khác – Góc nhìn Alan: Những bài chưa xuất bản. Thật kỳ khôi, cuốn sách của TS Alan Phan lại giúp tôi nhìn rõ hơn những điểm (tôi cho là) thiếu sót trong Tuổi trẻ không hối tiếc.

(Chú ý: Tôi so sánh không phải với mục đích phân biệt trình độ của hai tác giả. Sự so sánh là một cách đối chiếu để nhìn rõ vấn đề.)

Sau đây, tôi xin trình bày một vài chi tiết mà bản thân không đánh giá cao ở Tuổi trẻ không hối tiếc.

1. Tác giả nói về việc học, làm, sống, yêu, đi nhưng không nói đến nghỉ ngơi hay thư giãn

Việc này chẳng khác nào đề cập đến cực dương mà không nhắc đến cực âm vậy. Máy móc hay con người đều cần có khoảng nghỉ, cần bảo trì, chăm sóc cho sức khỏe. Trí tuệ vĩ đại nằm ở khả năng thư giãn (thiền), ở trong sự thư giãn, con người tới gần hơn với sự sáng tạo. Đọc cuốn sách lên, tôi chỉ mường tượng ra một người làm việc cả ngày, di chuyển liên tục, não luôn ở trạng thái vận động hết công suất, chỉ thấy chuyển động hối hả mà không có tĩnh lặng bình an.

Trong khi đó, sách của TS Alan Phan cũng mang rất nhiều màu sắc của sự vận động, nhưng ở đó có đan xen các ý tưởng về sự nghỉ ngơi giúp người đọc thấm hiểu được nội dung một cách tốt hơn. Đồng thời, người đọc cũng nắm được rằng cuộc sống không chỉ thuần là hành động, mà còn cần những khoảng lặng cần thiết.

2. Nội dung sách không có trọng tâm hay điểm nhấn

Nội dung các phần chỉ khác nhau ở thể loại công việc (đọc sách, kiếm việc, tìm người yêu, học đại học, trang trải kinh tế, v.v…) còn cách thức triển khai không sáng tạo – thuần là phân tích số liệu, liệt kê kỹ năng, cách làm, bước làm. Chưa kể các phần không có tính liên kết – rời rạc, độc lập, trơ trọi. Độc giả đọc đến đâu hay đến đó, khi tổng kết lại mạch sách thì khá khó. Riêng việc não bộ phải xử lý khối lượng lớn danh từ riêng (địa danh, tên trường, tên sách, tên người, tên ứng dụng, tên nước, tên phần mềm, tên lớp học, tên website, v.v…) và các con số thì cũng đã thấm mệt.

3.  Văn phong không có sự khác biệt/cá tính, thiếu sự mềm mại, sáng tạo

Đọc sách, tôi tưởng tượng ra tác giả là một người đàn ông hơn là một phụ nữ. Nội dung truyền đạt nhiều tính lý trí hơn xúc cảm. Đôi lúc, tôi có cảm giác mình đang đọc wikipedia hoặc đang chứng kiến liên tiếp các bài thuyết trình trên giảng đường. Tâm trí liên tục phải đón nhận các chỉ số, thông số, biểu đồ, danh sách trong khi các “hệ đệm” xúc cảm, sự nghỉ ngơi hay sự hài hước rất khan hiếm nên cuốn sách khiến người đọc dễ cảm thấy chán chường, tẻ nhạt.

4. Sự quá chi tiết, tỷ mỉ về nội dung gây hiệu ứng dội ngược, muốn tránh xa

Theo ý kiến của tôi, tác giả không nên phần nào cũng quá chi li, cụ thể đến từng con số. Chuyện này không khác gì cô giáo cầm tay học sinh viết từng chữ cái khi chúng mới vào lớp Một. Sự tâm huyết của tác giả tôi không phủ nhận. Nhưng đôi khi, một tác phẩm cần có những lời bỏ ngỏ để người đọc tự khám phá. Đó là một cách giúp đỡ và cũng thể hiện sự tôn trọng không gian trải nghiệm của nhau. Tôi ví von sự quá cụ thể cuốn sách như đoạn tiết lộ trước về một bộ phim sắp công chiếu. Nếu Tuổi trẻ không hối tiếc giúp độc giả tránh được những khó khăn trên đường đi thì đồng nghĩa, nó cũng góp phần làm mất một trải nghiệm vấp ngã thú vị. Nhiều khi, con đường chông gai lại đáng giá và đáng nhớ hơn một con đường trải đầy hoa hồng.

Cuốn Góc nhìn Alan: Những bài chưa xuất bản cũng mang màu sắc vận động và tính thực tế cao. Nhưng bên cạnh dẫn chứng với số liệu cụ thể, TS Alan Phan kết hợp cách nói khôi hài và ẩn dụ trong bài viết của mình giúp cho những nội dung lớn được thâu tóm trong một hai câu đơn giản. Tôi nhìn sách của ông Alan như một file nén, còn sách của Huyền Chip như file đã giải nén.

Ngoài ra, về hình thức, tôi không đánh giá cao bìa sách – rối mắt với nhiều chi tiết rườm rà, rời rạc.

Nếu cho điểm cuốn sách Tuổi trẻ không hối tiếc, tôi sẽ dành điểm 9 cho sự tỉ mỉ, chi tiết, thực tế và điểm 6 cho sự mềm mại, hài hước, sáng tạo. Tổng kết lại 7.5/10 là điểm dành cho cuốn sách này.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

*Featured Image: Bìa sách Tuổi trẻ không hối tiếc

Ảo tưởng siêu nhân

0

Siêu nhân hay anh hùng là biểu tượng nhằm diễn tả khát vọng vươn lên của con người thời đại. Nhưng vì thiếu hiểu biết về những giới hạn của bản thân mà nhiều người rơi vào tình trạng ảo tưởng siêu nhân. Ảo tưởng này được mô tả qua ba giai đoạn: Người giải cứu, người giày vò và nạn nhân[1]. Từ đây, chúng ta tìm ra nguyên nhân của vấn đề, để rồi tìm hướng khắc phục, giúp lột bỏ cái mặt nạ bao lâu nhiều người đeo bám.

[1] Đây chính là tam giác: giải cứu – giày vò – nạn nhân mà nhà tâm lý học Stephen B.Karpman đã khám phá ra, triết lý này đã được gọi là Karpman.

Quan sát các sản phẩm dành cho thiếu nhi được bày bán trên thị trường, chúng ta nhận thấy phần lớn là những hình tượng các nhân vật trong những phim nổi tiếng được nhiều người biết đến; ngoài ra, những chiếc mặt nạ và bộ cánh hình siêu nhân đã khiến những người khoác nó vào cảm thấy mình được mọi người yêu mến và thán phục. Tính cách siêu nhân và anh hùng ấy còn được sống lại trong các gameshow của màn hình ảo. Họ cảm thấy thích thú và hưng phấn vì được đóng vai anh hùng để cứu mỹ nhân. Không chỉ thiếu nhi nhưng cả những ông bố trẻ trong gia đình cũng sẵn sàng để vợ quán xuyến mọi việc hầu có thể ra tay cứu mỹ nhân. Vai trò người giải cứu đã ăn sâu trong tâm thức con người. Họ trở nên ảo tưởng vì bê trễ bổn phận của mình. Họ ra tay cứu mỹ nhân trong thế giới ảo, trong khi đó, mỹ nhân ngoài đời lại càm ràm, khó chịu đến mức giận dữ quát nạt khiến gia đình cũng tiêm nhiễm bầu khí bất hòa.

Một số người thực tế hơn, họ đóng vai người giải cứu trong đời thường. Họ tỏ ra tinh tế khi đi bước trước khám phá ra nhu cầu của tha nhân. Những siêu nhân này quảng đại ban phát những lời khuyên đến mức thao túng người khác. Khi ấy họ tự đánh giá cao khả năng của bản thân hơn người mình giúp đỡ; từ đó sinh ra ngạo mạn khinh người và khinh đời như thể chỉ có mình là siêu nhân. Họ tiếp tục thủ vai anh hùng cứu mỹ nhân, song trong phim kết thúc có hậu: Hai người đã lấy nhau; còn trong đời thường, chàng ngộ nhận và đồng hóa giữa ân nhântình nhân. Thật vậy, nàng có thể biết ơn về hành động quả cảm của chàng, nghĩa cử đó khiến nàng xúc động, nhưng tình yêu lại là nhịp rung động của hai con tim. Chàng lầm! Thế rồi ảo tưởng ấy sụp đổ bởi vì người khác không có khả năng đón nhận thiện chí và đánh giá năng lực đúng đắn của họ. Họ rơi vào tình trạng giày vò.

Nếu giai đoạn trước hoành tráng và tỏa sáng bao nhiêu thì chuyển sang giai đoạn này, họ tăm tối và lạc lối bấy nhiêu. Họ cho quay lại trong ký ức về một thời đóng vai người giải cứu như một cách nhằm xoa dịu bớt nỗi đau, nhưng thật ra, họ càng cảm nhận những tổn thương và tổn thất; tổn thương vì những người xưa kia mình giúp đỡ đã phụ ơn mình, tổn thất vì những mất mát không chỉ thời gian mà còn năng lực vươn lên và vượt qua. Sự giày vò càng có lý để tồn tại vì bản thân không chấp nhận thực trạng của mình. Họ cảm thấy khó chịu khi người kia không đánh giá cao về những hy sinh của họ. Sự cuộn tròn trong chính mình lại càng làm cho họ khó buông bỏ để thoát ly. Trong tình thế này buông bỏ là thượng sách, là cách giải thoát bản thân. Không chấp nhận! Dần dà, họ trở thành nạn nhân của chính mình.

Với tâm thế chủ động, họ tự đặt mình làm nạn nhân cho cuộc giải cứu không mong đợi. Trong lúc, người khác có đủ khả năng để đảm nhiệm vấn đề và cuộc sống của mình, họ lại đến mang theo một cái phao không đúng “kích cỡ”. Thật ra, đó là cái phao vừa vặn với chính họ, chính nó sẽ giúp họ vượt qua những vấn đề của mình. Thực tế cho thấy, họ trở thành nạn nhân vì đã tinh tế nhận ra nhu cầu của người khác mà lại không nhận ra nhu cầu của chính mình, để rồi trách đời và trách người không ai quan tâm đến nhu cầu của tôi. Họ còn trở thành nạn nhân vì cảm thấy an lòng khi cho đi hơn là nhận lãnh, bên cạnh đó, họ cảm thấy bất lực và có lỗi khi không giải cứu được người khác. Đó chính là sự giằng co của một cuộc chiến nội tâm mà những người ảo tưởng siêu nhân đã tự đặt mình vào đó.

Chúng ta có thể nhận ra nguyên nhân gây nên tình trạng ảo tưởng này. Có thể nói, ảo tưởng siêu nhân là người có lòng tự trọng yếu. Thật vậy, họ muốn giải cứu người khác vì không hài lòng với chính mình. Thoạt tiên, nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng càng đi sâu vào chi tiết, chúng ta thấy họ đã diễn dài tập trong việc giải cứu người khác vì họ cảm thấy tự tin và mạnh mẽ khi đóng vai siêu nhân. Nói cách khác, vì không hài lòng với bản thân mà họ cảm thấy cần phải buộc mình làm một việc gì đó để chứng minh mình có giá trị. Họ tưởng rằng khi giải cứu ai, người đó sẽ lệ thuộc vào mình nhưng thật ra, chính họ là người lệ thuộc vào cách đánh giá của người khác.

Như thế, vai diễn siêu nhân đã đến hồi kết, họ cần đảm nhận và chịu trách nhiệm những vấn đề của mình. Có thế, họ sẽ tự khẳng định bản thân và từ đó, lòng tự trọng cũng được củng cố không phải dưới sự đánh giá khắc nghiệt của dư luận mà là niềm tin vào chính mình.

Nói như thế, không có nghĩa, tôi cổ võ việc bạn làm ngơ với nhu cầu của người khác đâu. Nhưng hãy khởi đi từ chính tình yêu bản thân, một khi biết đáp ứng nhu cầu khẩn thiết của chính mình, bạn sẽ có cách tiếp cận đúng đắn và chính đáng cho nhu cầu của tha nhân.

Siêu nhân ơi, tự cứu lấy mình!

Tác giả: EYMARD An Mai Đỗ O.Cist.

*Featured Image: NeuPaddy 

[THĐP Translation] 50 câu hỏi giúp bạn giải phóng tâm trí

1

tumblr_inline_nx4fu1budQ1s09z1b_1280

Nên biết, những câu hỏi này không có câu trả lời đúng sai. Bởi vì, đôi khi một câu hỏi đúng cũng là một câu trả lời đúng. Hãy trả lời những câu hỏi này dưới phần comment.

  1. Bạn nghĩ bạn bao nhiêu tuổi nếu bạn không biết tuổi hiện tại của bạn?
  2. Điều nào tệ hơn, thất bại hay không thử gì hết?

  3. Nếu cuộc đời này quá ngắn, tại sao ta làm nhiều điều ta không thích và thích nhiều điều ta không làm?

  4. Khi mọi thứ đã được nói và làm (kết thúc), bạn đã nói nhiều hơn hay làm nhiều hơn?

  5. Nếu được thay đổi một điều trên thế giới, bạn sẽ thay đổi điều gì?

  6. Nếu hạnh phúc là một thứ tiền tệ, bạn sẽ làm gì để giàu có?

  7. Bạn có đang làm điều bạn tin tưởng không? Hay bạn có đang tạm thỏa mãn với những gì bạn đang làm không?

  8. Nếu tuổi thọ trung bình của con người là 40 năm, bạn sẽ sống khác đi như thế nào?

  9. Bạn đã kiểm soát được đời bạn được bao nhiêu phần trăm? Con số đó có tăng lên mỗi ngày không?

  10. Bạn muốn làm đúng mọi điều hay muốn làm điều đúng hơn?

  11. Bạn đang ăn trưa với ba người bạn quý trọng và ngưỡng mộ. Tất cả họ bắt đầu chỉ trích một người bạn thân của bạn, không biết cô ấy là bạn của bạn. Những lời chỉ trích rất khó chịu và vô lý. Bạn sẽ làm gì?

  12. Nếu bạn có thể cho một đứa trẻ chỉ một lời khuyên, nó sẽ là gì?

  13. Bạn sẽ phạm pháp để cứu một người thân yêu không?

  14. Bạn đã bao giờ nhìn thấy sự điên rồ rồi sau đó nhìn thấy sự sáng tạo?

  15. Điều gì bạn biết bạn làm khác so với hầu hết mọi người?

  16. Tại sao những điều làm bạn vui không làm cho những người khác vui?

  17. Có điều gì bạn chưa làm nhưng bạn thực sự rất muốn làm? Điều gì đang cản trở bạn?

  18. Bạn có đang nắm giữ một cái gì đó mà nó cần phải được bỏ đi?

  19. Nếu bạn phải di chuyển đến một nơi nào khác, bạn sẽ đi đâu và tại sao?

  20. Bạn có nhấn nút thang máy nhiều hơn một lần? Bạn có thực sự tin rằng nó làm cho thang máy nhanh hơn?

  21. Bạn là một thiên tài lo lắng hay một tên dại khờ vui vẻ?

  22. Tại sao bạn là bạn?

  23. Bạn đã từng chính mình là loại bạn bè mà bạn muốn có?

  24. Điều nào là tồi tệ hơn, khi một người bạn tốt dời đi, hoặc không còn qua lại với một người bạn tốt đang sống ngay gần bạn?

  25. Bạn biết ơn nhất điều gì?

  26. Bạn muốn mất tất cả những kỷ niệm cũ hơn hay không bao giờ có thể có được những kỉ niệm mới nữa?

  27. Có thể biết được chân lý mà không thử thách nó trước?

  28. Nỗi sợ hãi lớn nhất của bạn đã bao giờ trở thành sự thật?

  29. Bạn có nhớ thời gian 5 năm trước khi bạn đang cực kỳ tức giận? Liệu nó thực sự quan trọng bây giờ không?

  30. Kỉ niệm thời thơ ấu hạnh phúc nhất của bạn là gì? Điều gì làm cho nó quá đặc biệt?

  31. Thời gian nào trong quá khứ gần đây bạn đã cảm thấy đam mê và sống động nhất?

  32. Nếu không phải bây giờ, thì khi nào?

  33. Nếu bạn chưa đạt được nó, bạn có gì để mất?

  34. Đã bao giờ bạn ở với một người nào đó, không nói gì, sau đó bỏ đi và cảm thấy như bạn vừa có cuộc nói chuyện tuyệt vời nhất?

  35. Tại sao tôn giáo dạy về tình yêu nhưng đã tạo ra quá nhiều chiến tranh?

  36. Có thể biết được không, không nghi ngờ, điều gì là thiện và điều gì là ác?

  37. Nếu bạn mới thắng được một triệu đôla (22,867,500,000 VND), bạn sẽ bỏ công việc của bạn?

  38. Bạn muốn làm ít việc hơn, hay làm nhiều việc hơn công việc bạn thực sự thích làm?

  39. Bạn có cảm thấy như bạn đã sống cái ngày này một trăm lần rồi không?

  40. Lần cuối cùng bạn bước vào bóng tối chỉ với chút ánh sáng nhỏ nhoi của một ý tưởng mạnh mẽ bạn tin vào là khi nào?

  41. Nếu bạn biết rằng tất cả mọi người bạn biết sẽ chết ngày mai, bạn sẽ tới họ thăm hôm nay?

  42. Bạn có sẵn sàng giảm tuổi thọ của mình 10 năm để trở thành một người cực kỳ hấp dẫn, nổi tiếng?

  43. Sự khác biệt giữa chỉ tồn tại và thực sự sống là gì?

  44. Khi nào là lúc bạn thôi không còn tính toán rủi ro và lợi ích, và chỉ mạnh dạn làm những gì bạn biết là đúng?

  45. Nếu chúng ta học hỏi từ những sai lầm, tại sao chúng ta luôn luôn sợ phạm sai lầm?

  46. Bạn sẽ làm gì khác nếu bạn biết sẽ không có ai đánh giá bạn?

  47. Khi nào là lần cuối cùng bạn để ý thấy những âm thanh từ hơi thở của bạn?

  48. Bạn yêu điều gì? Có bất kỳ hành động gần đây nào bạn công khai bày tỏ tình yêu này?

  49. Trong 5 năm kể từ bây giờ, bạn sẽ nhớ những gì bạn làm ngày hôm qua? Ngày trước đó? Hoặc ngày trước đó nữa?

  50. Những quyết định đang được đặt ra. Câu hỏi là: bạn tự quyết định cho mình, hay bạn để người khác quyết định cho bạn?

Tác giả: MARC CHERNOFF
Dịch: Nguyễn Hoàng Huy

Featured image: Pixel2013

Tôi (con gái) đã học được gì từ bóng đá?

0

Những năm đầu trung học, tôi bắt đầu bập bẹ đánh vần hai từ “bóng đá”. Như khi bạn bắt đầu tiếp xúc một ngôn ngữ mới toanh, mọi thứ luôn bỡ ngỡ và lạ lùng. Việc đầu tiên bạn phải làm là học thuộc lòng những vốn kiến thức sơ khai. Bóng đá cũng vậy, tôi đã bắt đầu  bằng việc ghi nhớ trong một trận đấu bao giờ cũng có hai đội tuyển khoác hai màu áo khác sắc với 22 cầu thủ cơ bản, 11 cầu thủ chia đều mỗi đội. Một trận đấu bao giờ cũng cần có  trọng tài với nhiệm vụ thực thi luật bóng đá để điều khiển trận đấu đã được giao. Trong bóng đá, con số đó sẽ là ba: Một trọng tài chính và hai trọng tài biên. Sẽ có hai hiệp chính trong một trận bóng với độ dài thời gian 45 phút cho mỗi hiệp. Những trận bóng mang tính chất quyết định sẽ còn xuất hiện cái tên hiệp phụ thứ nhất, hiệp phụ thứ hai, cay cú nhất là khi hai đội bước vào phân tranh trên chấm phạt đền penalty cho đến lúc nhà chiến thắng được gọi tên. Hai thẻ vàng ghi danh cùng một cầu thủ trong một trận đấu sẽ sánh vai ngang hàng một thẻ đỏ. Và thẻ đỏ chói sáng bay phất phới trên tay trọng tài là khi cầu thủ đó ngậm ngùi cúi mặt bước ra khỏi sân vì bị truất quyền thi đấu…Về cơ bản là thế.

Sống trong thời đại mà mẹ chỉ cho có 10 nghìn đồng để ăn sáng mỗi ngày. Trong khi đó con số thậm tệ nhất mà nhà banh cho phép để có thể theo kèo một trận là 50 nghìn. Có nghĩa là tôi đã phải nhịn ăn sáng một tuần 5 ngày thì mới đủ tiền thỏa sức đam mê. Cuối tuần này MU chấp mấy trái, tài xỉu tỉ lệ thế nào. Cũng có khi một con số yêu thích xuất hiện trong đầu như đêm qua bác hàng xóm đã nằm mơ rồi sáng ra đầu phố đánh một con lô đề. Với 10 nghìn đồng, tôi đã có thể ghi một con tỷ số tâm đắc. Ôi những ngày tháng sống với những cảm xúc tuyệt thế đê mê của phút 89 tưởng đâu đã có tiền, vậy mà chỉ cần 30 giây định mệnh đã mang cả vốn lẫn lãi khẽ trôi qua ngón tay.

Những năm cấp 3 có anh người yêu đam mê bóng đá. Cứ đến giây phút định mệnh mang tên 1 giờ 45 phút sáng, hai đứa lồm chồm ngồi dậy bật ti vi, dòng tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại “Chi ơi, dậy xem Barca.” Tôi hùng hổ trả lời “MU vô đối.”

Thấm thoát đã 12 năm trôi qua, anh người yêu giờ đã lấy vợ, kèo cá cược  giờ cũng đã theo anh ấy về một chân trời xa. Cuộc sống đôi khi lấy đi của chúng ta nhiều thứ. Nhưng mỗi lần mệt mỏi lết về nhà, nằm dài xuống sô pha và bắt đầu chuyển kênh. Bóng đá vẫn luôn mang lại cho tôi những giây phút tuyệt vời cùng những bài học ý nghĩa.

Đó là tinh thần đồng đội. Ronaldo có thể lập một cú hattrick để mang về một điểm quý giá cho Bồ Đào Nha trong cuộc đối đầu Tây Ban Nha ở World cup 2018. Có người còn nói đùa cợt đó là tỉ số giữa Tây Ban Nha và Ronaldo. Nhưng phải công nhận  đó bao giờ cũng là công sức của một tập thể chứ không phải là một cá nhân. Một cầu thủ dù có xuất sắc đến đâu cũng không thể làm nên một đội bóng.

Tuy nhiên cuộc sống này cũng không thiếu những ngôi sáng đơn độc tỏa sáng lấp lánh. Một tập thể lớn mạnh được tạo ra từ tinh thần đồng đội. Nhưng trong một phe đồng đội, bao giờ cũng cần những ngôi sao. Tinh thần đồng đội là yếu tố được đặt lên hàng đầu nhưng tính chất “ngôi sao” mới chính là yếu tố đủ để quyết định chiến thắng cho một trận bóng. Một người tài giỏi sẽ luôn biết cách để tỏa sáng ngay cả trong vùng trời đêm. Cuộc sống này, chúng ta cũng cần học cách bước đi một mình.

Đó là chuyện người thành công đôi khi chỉ là vì họ quá may mắn. Người thành công không đồng nghĩa với người tài giỏi. Có những người tài giỏi bị bám đuôi bởi những con quạ. Nào sá gì, có thể trong bóng đá người hâm mộ quan tâm đến con số, nhưng nếu đội bóng tôi hâm mộ đã trình diễn một trận đấu đẹp mắt và chất lượng. Tôi sẽ buồn khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, nhưng trong tận trái tim tôi, vẫn còn đó là một tình yêu. Người hâm mộ vẫn sẽ cám ơn họ vì những gì họ đã cống hiến. Trong nghiệp viết, tôi có thể không thành công, không được vinh danh, nhưng tôi sẽ luôn tự hào vì  bản thân đã nỗ lực hết mình.

Nổi tiếng nhất là câu nói bất hủ “phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi.” MU yêu dấu của tôi đã có thời kỳ nằm lẹt đẹt cuối bảng xếp hạng khi khởi đầu một mùa giải ngoại hạng Anh. Có khi còn phải nhường điểm cho một đội bóng mới lên hạng vô danh tiểu tốt. Nhưng sau cùng, đó vẫn là một đội bóng đẳng cấp châu Âu, những màn cống hiến đỉnh cao trên đấu trường C1 trong các trận cầu kinh điển với những ông lớn tầm cỡ. Messi có thể suýt hỏng quả penalty trong cuộc đối đầu của Argentina với Iceland tuần vừa qua nhưng anh ta vẫn cứ là một gã giàu có cùng Ronaldo tạo nên tiếng vang với gần một thập kỷ thống trị “quả bóng vàng”.

Có những khi tôi ôm mặt khóc tiếc nuối khi MU của tôi suýt hỏng và phải nói lời dang dở trước những chuyến xe quan trọng. Vì họ không giữ được cái đầu tỉnh táo, thái độ thiếu bình tĩnh, vì họ quá áp lực. Trước những cột mốc quan trọng trong cuộc đời, sẽ có những khoảnh khắc đòi hỏi tôi bằng một tâm lý vẫn vàng. Một cái đầu lạnh và một tinh thần sắt đá, đó là điều cần thiết khi tôi lên tiếng trình bày quan điểm của mình trong một bài viết. Đã có lúc tôi phải đối diện với những độc giả khó tính và thiếu văn hóa, họ không ngừng phản đối và buông lời cay nghiệt. Và nếu tôi hèn yếu, có lẽ tôi đã từ bỏ đam mê của mình.

Vâng, tôi đang nói đến đam mê. Cho dù thắng hay thua nhưng những cầu thủ vẫn luôn cháy hết mình vì thứ họ đam mê. Không một cầu thủ nào thành danh mà không phải là một người có đam mê nhiệt huyết với bóng đá. Họ cần một quá trình rèn luyện vất vả, không phải là vài ba tháng, vài ba năm, đó là cả một cuộc sống. Đối với sự viết, tôi cũng đã thề nguyện dành trọn vẹn cuộc đời và sẵn sàng chiến đấu hết mình vì nó. Người đam mê có thể không thành công, nhưng người thành công thì chắc chắn không thể thiếu đam mê.

Tôi đã học được rất nhiều từ bóng đá. Nhưng sẽ thật ngớ ngẩn khi ngồi đây và bắt đầu liệt kê. Bởi lẽ thứ mà bóng đá đã dạy tôi quả là rất dài so với các câu chữ. Làm sao có thể dùng thứ ngôn ngữ mộc mạc này để nói về nó? Vậy nên, nếu ai đó đang là fan hâm mộ của bóng đá, họ chắc hẳn không cần đọc qua những gì tôi kể lể cũng đã tự nghiệm ra được nó. Những ai chưa từng xem bóng đá, có trình bày lê thê cũng không hiểu. Chính vì thế mà bài viết chỉ nên dừng lại ở đây, dừng lại ở cảm xúc chủ quan của riêng tôi.

Thực ra, điều quan trọng nhất bóng đá đã dạy cho tôi, đó chính là tình yêu. Khi người ta bắt đầu yêu là khi tình yêu đó sẽ kề vai sát cánh ta băng qua cả không gian và thời gian. 12 năm trôi qua với những lần di cư từ đồng bằng ra đảo, từ đảo lên núi. Dù vật chất thiếu thốn không thể xem  truyền hình, vẫn cố gắng bon chen trên cái màn hình chật chội trong điện thoại. Bóng đá vẫn đã luôn nằm đó trong trái tim tôi. Không chỉ là con số 12, nó có thể sẽ mãi kéo dài cho đến miền cực lạc.

Và sau cùng, tôi muốn gửi lời chúc đến các fan trung thành của bóng đá. Hãy bật ti vi lên mỗi tối và cùng nhau tận hưởng một mùa World Cup tuyệt vời.

Tác giả: Ni Chi
Edit: Triết Học Đường Phố

Featured image: Pexels

Trước khi cứu thế giới xin hãy nghĩ đến chính mình

1

Tôi có một anh bạn đang ăn thuần chay được 6 tháng. Nói sơ về thuần chay tức là không bao gồm cả trứng và sữa, chỉ có rau củ quả. Anh ấy nói rằng anh ăn vì môi trường. Anh không muốn thấy cây rừng bị chặt, anh không muốn động vật bị giết hại, không dùng túi nilon, anh đến sống tại một quả đồi tự cung tự cấp và phấn đấu trong 4 năm nữa sẽ không dùng đến tiền. Anh bác bỏ hầu hết những điều thế giới đã tạo ra.

Trước tiên anh bảo điều sai lầm trên thế giới này là nhựa. Vâng, tôi cũng biết chúng rất khó để phân huỷ phải mất từ 70 đến 450 năm và gây ô nhiễm môi trường nặng nề. Nhưng hãy nhìn hai mặt của một vấn đề, nhựa không có lỗi, lỗi chính là do con người đã quá lạm dụng nó. Chúng ta lại không phải những con người có thể điều khiển thế giới để nói những điều quá vĩ mô. Chúng ta không thể bắt cả thế giới này hãy ngừng sản xuất và tiêu thụ. Ta chỉ có thể tự nhận thức và tự mình làm những điều nhỏ bé. Nếu bạn có thể ép mình không dùng nhựa mà thay bằng túi giấy, túi vải, hộp sắt v…v… thì hãy cứ làm. Còn theo tôi nghĩ, mình chỉ cần hạn chế chứ không nên quá cực đoan về việc đấy.

Tôi có một người quen, chỉ cần bạn xách một ly nhựa về nhà cũng bị chị ta rao giảng một tràng giang đại hải về tác hại của nhựa. Có cần phải đến thế không? Khi những điều chỉ là vô tình, đôi khi mình có thể chỉ đang muốn bảo vệ một quan điểm mà đàn áp cả lòng tự ái hoặc tình thương của nhau. Hạn chế tức là nếu ta mua một chai nước ta có thể giữ nó lại để sử dụng thêm nhiều lần nữa, vừa tiết kiệm tiền bạc lại vẫn bảo vệ được môi trường lại không cảm thấy quá gò bó. Hộp nhựa cứng cũng có thể dùng được rất nhiều lần. Chúng tiện dụng, dễ dùng thì mình dùng chứ sao phải nghĩ. Còn túi nilon mình có thể hoàn toàn tuyệt đối không dùng nhưng đôi lúc cần thiết hoặc khẩn cấp dùng cũng chẳng sao.

Nói chung, chỉ cần hạn chế chứ không nên quá tiêu cực và phải vắt óc suy nghĩ quá nhiều về nó. Mình sống là để được sống thoải mái chứ không phải luôn ở trong những khuôn mẫu như một cái nhà tù tự giam. Và thế giới này tạo ra nhựa chắc chắn không phải vì mục đích xấu, rõ ràng họ chỉ muốn tốt và tiện dụng cho người dùng. Cái chính nhất vẫn là do con người, nhựa không có tội, muốn xử tội hãy xử tội con người. Cũng giống như Einstein không có mục đích tạo ra bom nguyên tử, ông muốn tạo ra điều tốt đẹp nhưng rồi những con người kia đã dùng chúng cho việc phá huỷ.

Tiếp đến, anh nói về Cuộc cách mạng một cọng rơm. Anh muốn làm như thế, anh muốn tất cả sẽ thuận theo tự nhiên mà không cần chất hoá học. Anh muốn tự trồng rau và cây ăn trái. Ở điều này tôi không phản đối. Có lẽ anh đang đi đúng hướng, anh cứ việc làm như thế, điều đó tốt cho anh và môi trường anh sinh sống. Ai ở Sài Gòn sẽ hít khói bụi ô nhiễm độc hại, còn anh vẫn khoẻ mạnh.

Mỗi người có một sự lựa chọn của riêng họ và họ sẽ nhận những hậu quả của việc họ làm. Khi họ gieo khói bụi, ô nhiễm, rác thải họ cũng sẽ nhận lại điều đó. Khi anh gieo mầm anh sẽ gặt trái. Anh không cần phải kêu gào mọi người hãy làm như anh. Những thông điệp của anh là tối hậu thư và là sự cảnh tỉnh. Không! Đừng ảo tưởng nữa. Vì những điều ấy đã quá nhiều người làm rồi. Nhưng những con người mắt mù tai điếc thì có ra rả bên tai họ cũng chẳng thèm nghe. Hãy cứ làm tốt cho bản thân mình và mọi người xung quanh. Xin nhớ rằng, khi cả thế giới cởi truồng mà anh mặc quần thì anh vẫn là kẻ điên mà thôi.

Anh nói anh sẽ phấn đấu 4 năm nữa không dùng đến tiền. Anh sẽ tự trồng lúa, tự cung tự cấp. Và rồi anh sẽ khổ sở thế nào khi chiếc quần cuối cùng của anh rách. Anh không dám mua vì anh đã gào lên với trời cao rằng anh không sử dụng tiền. Những nhu yếu phẩm cần thiết, anh sẽ phải làm sao đây? Đánh răng bằng lá cây và đựng thức ăn bằng gỗ tự đục lỗ à? Tiền bạc, không hà cớ gì mà nó đã sống cả hàng vạn năm nay. Anh sẽ chứng minh rằng một con người chỉ có vài chục năm của anh sẽ đánh đổ một điều dĩ nhiên sao? Mà tại sao lại muốn đánh đổ nó? Trong khi nó rất tiện lợi.

Lại một lần nữa, hãy nhìn cả hai mặt của một vấn đề. Lại một lần nữa tôi nói đến sự lạm dụng của con người. Rõ ràng chúng ta không cần phải xách cả một con gà để sang nhà hàng xóm đổi 10 ký gạo. Chúng ta chỉ cần cầm tiền thôi, nhẹ nhõm hơn biết bao, tiện dụng hơn biết bao. Bây giờ tôi còn có thể bấm một nút trên điện thoại đã có luôn 10 quyển sách mà chẳng cần cầm đồng tiền nào trên tay. Quá tiện lợi chẳng phải sao? Chúng có gì xấu xa nào? Xấu xa là vì trong thâm tâm anh sợ nó điều khiển anh vì anh không thể điều khiển được nó. Anh sợ nó cướp mất linh hồn anh. Chỉ vì anh đang sợ thôi, chứ nó chẳng xấu xa gì. Hãy điều khiển nó như một công cụ, hãy hoà nhập với nó, thoải mái với nó, vì nó sinh ra để phục vụ mình thì tại sao mình phải chối bỏ?

Anh ăn thuần chay, anh nói con người đã giết chóc quá nhiều, anh chia sẻ những clip về động vật bị con người tàn sát. Anh nói về Thượng Đế, anh tin rằng Thượng Đế là một con người có tay chân mặt mũi dõi xuống dương thế. Vậy anh có biết tại sao con người lại được Thượng Đế ban tặng ân sủng được là chủng loài đứng đầu chuỗi thức ăn không? Tôi cho rằng là để cân bằng.

Ngày xưa gia cầm chiếm hầu hết trái đất, nhờ con người mà chúng giảm bớt và cũng trở thành thức ăn chính. Vẫn có đôi lúc con người đã làm tuyệt chủng nhiều giống loài vì sự ngu muội của mình, nhưng thử như cả thế giới này ăn chay, anh có nghĩ đến hậu quả không? Cá sẽ không còn chỗ mà sống, gia cầm sẽ chiếm hết đất. Con người không thể ăn lá cây nên sẽ phải chặt rừng để trồng rau hoặc không chặt cây phá rừng thì sẽ ăn những quả trên cây để sống và các loài thú ăn thịt luôn rình rập để ăn mình tại vì mình không giết chúng mà.

Nhà anh có muỗi, có những côn trùng độc hại ảnh hưởng đến sức khoẻ anh, anh không muốn dùng bình xịt côn trùng vậy anh sẽ để anh bị những dịch bệnh, sống chung với bệnh tật à? Và rồi sẽ sao nữa? Chúng ta sẽ là phát triển hay tụt hậu đây? Khi bác bỏ hết những điều tuyệt diệu của khoa học. Phát triển, khoa học không phải là xấu mà chỉ vì trong quá trình phát triển luôn có hai mặt mà những người cực đoan sẽ luôn nhìn thấy mặt hại còn những người tham lam sẽ chỉ thấy mặt lợi.

Suy cho cùng, chúng ta vẫn chỉ đang trên đà hoàn thiện và cố gắng khắc phục những tác hại của khoa học như ngàn năm nay chúng ta phải khắc phục những thứ khác thôi. Và mãi mãi sẽ chỉ là vấn đề vĩ mô của thế giới. Khi sửa hết vấn đề này sẽ lại lòi ra vấn đề khác. Và việc của chúng ta trong vài chục năm cuộc đời là gì? Là sống cho trọn vẹn cuộc đời mình. Cho mình thật thoải mái, tự do, không quá sa đà vào bất cứ điều gì.

Anh sợ thế hệ con cháu sẽ phải sống trong đống rác của thế hệ mình tạo ra, vậy anh đừng đẻ làm gì. Việc đẻ đã có người khác làm, thế giới đang đau đầu vì vấn đề dân số rồi, chủng loài người chẳng khác gì những con virus đang ăn mòn cả thế giới. Anh không đẻ, con cháu anh sẽ không khổ, anh lại còn giúp thế giới này bớt hẳn một con virus.

Hãy nói rằng chúng ta ăn chay vì sức khoẻ của chính chúng ta. Ta không ăn thịt vì thực ra thịt không hề tốt cho cơ thể, nhưng ta ăn thịt vì thịt ngon. Không ăn hay ăn cũng sẽ chết, nên thấy ngon thì ăn không ngon thì thôi. Sao phải quan tâm đến thế giới trong khi thế giới còn chẳng biết bạn là ai.

Mình sống ít, sống nhiều không quan trọng, quan trọng là sống cho đáng. Thế nên mới có chuyện nhiều người tự tử vì họ thấy họ sống đủ rồi, việc gì phải kéo dài cuộc đời mình ra đến cả trăm tuổi nằm chờ chết mà chết không được?

Xin đừng hiểu lầm ở đoạn này, tôi không hề bác bỏ việc cải thiện và tập luyện thể chất. Nếu có thể giúp cả hai, tức hoà quyện được tâm hồn và cơ thể đó là điều tuyệt vời. Còn không, hãy ưu tiên tâm hồn vì đó mới chính là sự sống của mình.

Bất cứ vấn đề gì mà chúng ta làm quá cũng đều dẫn đến sự tiêu cực, suy nghĩ cực đoan, bảo vệ chính kiến là điều nên làm nhưng hãy thử nới lỏng nó bằng cách nhìn nhận bằng cả hai mặt của một vấn đề để xem thực sự mình làm điều đấy để làm gì. Chẳng cần phải viện cớ gì cao siêu, mục đích cao cả. Hãy chỉ làm vì bạn muốn làm là đủ rồi.

Tôi xin dành tặng anh mấy câu: “Anh không cần phải theo đạo Phật, hay tin vào luật nhân quả. Anh không cần phải tin vào Chúa Trời, hay là nghe theo lời của Cha nhà thờ. Anh không cần phải ăn chay để bày tỏ sự đồng cảm với thú vật. Nếu anh làm điều xấu, điều xấu sẽ đến với anh. Nếu ông thầy giảng là những sự thật nó chẳng là cái thá gì đối với tôn giáo của ông ta. Và nếu như một con cừu con thấy mẹ của nó bị hiếp dâm để có sữa anh cũng chẳng cần phải tỏ ra đồng cảm với điều tồi tệ ấy vì trong tâm anh đã có điều đấy rồi.”

Tác giả: Bà Năm
Edit: Triết Học Đường Phố

*Featured Image: hschmider