21 C
Da Lat
Thứ Hai, 25 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 115

Làm sao để nhẹ cánh bay?

Em ngồi. Bên ly cafe Capuchino còn nóng hổi, phả hương ngọt ngào lướt nhẹ qua cánh mũi em. Em hít một hơi, mắt nhắm khẽ, thả mình vào chiều Hà Nội mát mẻ hiếm hoi. Em đã huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, mặc tôi chúi đầu vào cuốn sách cũ của Alan Phan, thỉnh thoảng có đẩy nhẹ gọng kính và “ừ” một cái để tỏ ra rằng tôi vẫn đang lắng nghe câu chuyện của em, chứ không vô hình. Tôi biết em đang ôm mớ bòng bong không tài nào tháo gỡ. Tôi hiểu vấn đề của em hơn chính bản thân em.

Tại sao em lại sống cuộc đời thế này nhỉ, em mới chỉ hai mươi…

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Mất chính xác đến 2 tiếng 36 phút cho những chuyện đâu đâu, em mới có can đảm để trải lòng. Cô bé của tôi thường ngốc, và tiêu tốn nhiều thời gian vậy đấy. Tôi đặt nhẹ cuốn sách xuống bàn, đẩy gọng kính lần nữa, mắt nhìn thẳng em:

— Nào có chuyện gì, nói anh nghe.

— Haizzz – tiếng thở dài thườn thượt cuốn cả hương cafe theo – nhìn các bạn xem, bạn A đi du học rồi, bạn B cũng được nhận công ti này công ti nọ, bạn X ấy, hôm trước ra mặt một anh rõ đẹp trai, lại đi Audi cơ, nghe đâu bảo còn sở hữu chuỗi khách sạn lớn… Còn bao nhiêu bạn nữa, sao các bạn may mắn quá vậy anh? Em đâu có đến nỗi nào, mà sao em chẳng được bằng như thế.

Tôi cười, hỏi. Đối với cô bé của tôi, chẳng câu trả lời nào là thích đáng, nên biện pháp duy nhất là hỏi lại, chỉ có thế em mới biết tự vấn lại chính mình:

— Mục đích sống của em là gì?

— Ơ thì… Em ngừng lại, em định nói nhưng biết rằng những gì em nói sẽ bị tôi bẻ cong trong một nốt Đô trầm. Em ngập ngừng không thành tiếng.

— Mục đích cuộc đời của em – Tôi nhấn mạnh lại – là những thứ hào nhoáng, xa hoa, là có nhà, có xe, có học thức, có địa vị chỉ-để-trưng-diện thôi sao? Em vì sợ bị người khác khinh thường mình kém cỏi, và khao khát những thứ đó, chỉ để chứng tỏ cái tôi của mình, chỉ để người khác ngước nhìn thèm khát và tôn trọng em?

Mắt cô bé long lanh, đồng tử mở to hết cỡ. Trong đầu em đang là một mớ cảm xúc hỗn loạn bùng lên mà người châm ngòi nổ là tôi. Những lúc cảm xúc không ổn định là lúc người ta dễ bị nghe theo nhất. Tôi nhân cơ hội này mà tiếp:

— Bây giờ giả sử có hai con chim. Hai con cùng phải bay đến đích. Con thứ nhất bị quàng thêm vào cánh vài hòn sỏi còn con thứ hai thì không. Em nghĩ con nào về đích trước và bay cao hơn?

— Tất nhiên là con thứ hai… – Em lí nhí.

— Thì đúng. Một quy luật đơn giản vậy nhưng không phải ai cũng hiểu. Anh thấy bọn phát triển nó có thể tập trung tối đa nguồn lực khi nó muốn làm một cái gì đó, còn mình thì như con chim thứ nhất ấy, bao nhiêu thứ đeo nặng trên vai. Em có thấy em giống con chim đó không? Những hòn sỏi xung quanh cuộc đời em có thể là Xuất phát điểm khó khăn nên em phải dành nhiều thời gian kiếm tiền, nhưng cũng có thể là Mục đích, khát khao của em không thể vượt lên cao được, em còn nhìn thấp quá, còn sân si quá. Nó cũng có thể là cái tôi lớn, cái suy nghĩ manh mún, và tư duy quá ngắn cho cuộc đời em. Đó là lí do mà em dù là con chim chăm chỉ, vẫn dành cả thanh xuân chỉ để đập cánh là tà dưới đất.

— Anh không ham thơ, nhưng hồi Trung học anh đặc biệt ấn tượng với một câu thơ của Chế Lan Viên: “Giấc mơ con đè nát cuộc đời con”. Nếu mà em có cái giấc mơ quá cỏn con ấy, thì cả cuộc đời em cũng chỉ sống cỏn con như thế, mãi không lớn lao, hào sảng được. Anh cũng nghe nhiều giữa việc ước mơ và suy nghĩ viển vông, nhưng theo anh nghĩ ấy, giấc mơ là đỉnh xa nhất khi ta chiếu một ngọn đèn. Dù đường đi còn mù mịt, nhưng em đã định hình được nơi xa nhất mình có thể đi. Ngọn đèn chiếu tủn mủn, thì chỉ có nước em vừa đi vừa mò đường, và khả năng đi lạc rất cao.

Cô bé của tôi miệng méo xệch. Em bị hẫng khi chưa kịp bắt nhịp với những gì tôi nói, em lắc lắc cái đầu để tập trung hơn. Còn tôi thì bị thánh Alan Phan nhập khi vừa đọc được nửa cuốn sách của ông mà thấy hấp dẫn quá, nên lỡ lời tuôn cả mớ suy nghĩ đâu đâu. Tôi kéo sát ghế cạnh em:

— Để anh kể em nghe. Hồi anh đi làm thêm bồi ở Mỹ, anh thấy người Việt mình sao mà sân si và cái tôi lớn quá. Hai ông Việt cùng làm với nhau, mà chỉ vì ông này nhờ ông kia lấy hộ cái khăn, ông kia không làm, mà ông này nghĩ ngay rằng ông kia khinh mình, rồi để bụng. Lâu dần xích mích quen, lời qua tiếng lại và rồi không ai chịu ai, thành đánh nhau, và tình bạn thì tan thành mây khói. Em thấy có ai dễ chửi, và chửi hay như dân mình không. Ra ngoài đường va chạm xe, thay vì xin lỗi đàng hoàng lịch sự thì gào lên chửi nhau ngay được. Chẳng ở đâu mà chỉ vì một cái nhìn “đểu” người ta có thể đâm chém và cướp đi mạng sống của nhau. Em thấy có dở hơi không? Ngay ở trong môi trường văn phòng, em cứ thử để ý, mấy ông có tri thức cả rồi đấy, mà thỉnh thoảng nói xấu nhau vài câu, cái tôi bùng lên, lập phe lập phái đấu đá lẫn nhau. Bọn doanh nghiệp Tây Tàu tha hồ xâu xé miếng mồi thị trường ngon, trong khi mấy ông gà nhà thì còn đang mải vặt lông lẫn nhau. Buồn hết mức…

Em thấy không? Khi cái giấc mơ con, còn cái tôi thì lớn. Em bị chúng kìm lại. Ngày ngày em dành thời gian để lo những thứ đâu đâu, đâu có thời gian cho chính cái bản ngã của mình. Này nhé, em xem. Sáng em thức dậy đi học, em kể em đi học thì trốn cô ngủ cho qua tiết, đến kì thì cố sống cố chết cho qua môn. Đối với anh, học không phải là gánh nặng, anh hào hứng mỗi ngày trước khi đến lớp, vì anh biết hôm nay anh sẽ được tiếp thu kiến thức mới, một bậc trong nấc thang dài vô tận dẫn anh đến với kho tàng vô giá của nhân loại. Anh không sợ giáo viên hỏi bài như em, anh luôn chủ động hỏi lại giáo viên. Anh coi các bài thi là thử sức và điểm số là đánh giá năng lực bản thân. Chừng nào em còn coi việc học là gánh nặng, mà không, bất cứ việc gì, thì em còn hao mòn thời gian, tuổi trẻ, và có khi cả cuộc đời để chạy theo cái bóng của nó, rồi tự em lại thấy mệt khi không đuổi kịp, rồi lại sinh buồn, sinh nản, đó chính là cái “khổ” mà em vẫn thường nghe trong Giáo lý nhà Phật vậy.

Học xong em làm gì, em đi làm thêm. Em kể, em làm nhàng nhàng rồi đếm thời gian chỉ mong cuối tháng lãnh lương. Anh hỏi nhé, cũng là quãng thời gian đó em phải bỏ ra, sao em không cố gắng chăm chỉ một tí thôi, em coi như em vừa làm vừa được học, công việc gì cũng có cái để học, doanh nghiệp vừa được việc, em cũng vừa được việc, win-win. Còn hơn em ngồi chơi không, lãng phí nguồn lực. Mà cuối tháng lãnh lương, em có thấy xấu hổ với chính mình không? Đành rằng hoàn cảnh cũng như một hòn sỏi kìm sải cánh em bay, nhưng thay vì tận dụng nó, em đổ lỗi, hờn trách nó, cuộc sống của em cũng xoay xoay quanh cái cơm áo gạo tiền, lấy sức đâu em đầu tư cho chính mình?

Em còn kể, em ghét cái mụ làm cùng ca tối với em. Người đâu mà sai em làm hết việc này việc nọ, em không làm xong thì nói kháy nói móc, kiểu: Đơn giản thế mà không làm được à? Mang tiếng sinh viên, đầu óc không bằng con động vật. Em bực dọc, em khó chịu chỉ vì người ta động đến cái tôi của em? Em ghét lại người ta chỉ vì người ta tỏ ra không thích em? Em ơi, ghét qua ghét lại nhau hết nguyên một ngày. Đêm về thay vì dành đầu nghĩ về những giấc mơ, em nghĩ cách làm sao để bật lại bà quản lí, làm sao lôi kéo mấy bạn cùng làm nói xấu mụ ta cho bõ ghét. Em rước mệt vào người vì chính cái tôi của em quá lớn. Tại sao em không nghĩ, mụ quản lí đó đáng ghét vậy, nhưng nhìn khách quan bà ấy làm được việc, còn làm rất giỏi, em nên lấy đó làm tấm gương mà phấn đấu, thay vì gây thêm thù oán thì em nghĩ cách để nói với bả: Em còn non nớt, cần học hỏi nhiều và mong bà chỉ bảo. Đấy thấy không, em vừa thêm bạn, vừa bớt thù, lại học thêm nhiều điều mới. Và đêm về, em lại có chỗ cho những giấc mơ, thay vì những điều tủn mủn bực dọc không tên. Đó cũng lại là một trong những cái “khổ” em thường hay nghe vậy…

Tôi dừng, liếc đồng hồ, gấp cuốn sách và khẽ đứng dậy.

— Xin lỗi em, đến lúc anh phải đi rồi.
— Ơ… anh – Em vẫn còn đơ ra trước quá nhiều thứ cần nghe dồn vào một lúc. Khi tôi bước dần ra quán, em gọi với theo, ú ớ:
— Thế tại sao anh có thể bay, nhưng lại từ chối bay cao, và sống nhàn tênh như thế?

Tôi mỉm cười, vọng lại:

Khi em nhận ra chém gió cũng là một loại tài năng, em sẽ dành trọn thời gian cho nó. cười

Tác giả: Lyo Canty

*Featured Image: MK817

 

[Bài dịch] Tại sao nhiều người muốn “thức thần”?

Rất dễ để giải thích tại sao ma tuý như heroin và cocaine lại khiến người ta muốn dùng chúng vì chúng trực tiếp kích thích các vùng tạo ra khoái cảm trong não. Thế nhưng rất khó giải thích tại sao chất thức thần lại khiến người ta hứng thú đến thế. Suy cho cùng thì không có lí do hiển nhiên nào cho việc trạng thái nhận thức khác thường – thường được miêu tả như triệu chứng của ngộ độc hay bệnh tật – lại thú vị đến vậy. Thế nhưng, người ta không chỉ trả tiền cho những trải nghiệm này, họ còn chấp nhận nguy cơ bị bắt. Tại sao lại như vậy?

Câu trả lời đó là những loại thuốc này là lối tắt tới các trải nghiệm tâm linh có vai trò quan trọng trong quá trình tiến hoá của con người. Lí do tại sao trở nên rõ ràng hơn khi chúng ta suy xét cách nền văn minh đã được định hình bởi tôn giáo ra sao.

Suốt một thời gian dài, các nhà nhân chủng học đã tranh cãi rằng những người theo đạo thường cộng tác tốt hơn những người vô đạo. Trong các nhóm nhỏ thì tác động của tôn giáo thường ít thể hiện hoặc thậm chí là thể hiện tiêu cực. Tuy nhiên, trong nhóm người lớn hơn, có vẻ tôn giáo đóng vai trò quan trọng trong việc tạo ra kết nối giữa những người lạ. Thực tế, các học giả cho rằng sự xuất hiện của các thành phố lớn ở Trung Đông 12.000 năm về trước xảy ra là nhờ niềm tin vào “Chúa” – kẻ theo dõi mọi hành động của con người.

Tại sao tôn giáo lại khiến người ta cộng tác tốt hơn? Một mặt, niềm tin rằng một chủ thể đạo đức tối cao vô hình nào đó đang theo dõi khiến người ta dễ kiềm chế việc phá luật để vụ lợi bản thân hơn. Tác động này khá mạnh mẽ, các nghiên cứu cho thấy rằng chỉ một thứ nhỏ nhặt như bức tranh có hình đôi mắt trên một chiếc hộp có thể khiến người ta trả tiền thật thà hơn gấp 3 lần.

Mặt khác, tôn giáo kết nối con người với một hiện thực lớn hơn họ có thể nhận thức được. Đó có thể là nhóm xã hội phù hợp với họ, sự kết nối là vô cùng quan trọng vì nó giúp con người cộng tác ngay cả khi không có cái lợi trước mắt. Nếu tôi tin rằng mình là một với mọi sinh linh thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn để chấp nhận việc người khác hưởng lợi từ việc làm của mình.

Có lẽ điều đó giải thích tại sao chất thức thần lại kích thích trí tò mò đến thế. Bằng cách tạo ra các trải nghiệm tâm linh, chất thức thần tái tạo các trạng thái nhận thức đóng vai trò quan trọng về mặt tiến hoá, giúp người ta cộng tác với nhau hơn và sinh tồn tốt hơn. Điều này không có nghĩa là việc sử dụng chất thức thần là một bản năng của con người. Nó giải thích rằng việc sử dụng chất thức thần là một công cụ cho phép đạt được các trạng thái tâm linh nhanh chóng.

Pháp luật không thể thay đổi bản tính con người

Nếu điều trên là đúng, thì điều đó có nghĩa là sử dụng thuốc về bản chất không khác gì tụng kinh, tuyệt thực, thiền định, các hoạt động mà tôn giáo sử dụng để đạt được trạng thái nhận thức khác. Những người thuộc trường phái “tự nhiên” có thể sẽ phản đối vì việc sử dụng thuốc không yêu cầu sự kiên nhẫn và kỉ cương thường được nhắc đến trong các hoạt động tâm linh. Điều này là đúng, nhưng cũng có thể phản biện rằng việc mua một chiếc xe không kỉ cương và cần sự nhẫn nại như tự lắp ráp một chiếc. Dù sao thì cũng có nhiều tôn giáo sử dụng chất thức thần trong các nghi thức.

Chất thức thần còn có thể có tác dụng tích cực trong việc nâng cao tinh thần. Hiện nay đã có nhiều bằng chứng rằng chất thức thần có thể chữa lành các bệnh tâm lí mãn tính và trầm cảm. Dù điều này không đảm bảo rằng thứ thuốc này có tác dụng chung cho mọi người, các bằng chứng chứng tỏ rằng một phần lớn dân số có thể cải thiện cuộc sống bằng chất thức thần.

Việc cấm chất thức thần là một việc kém hiệu quả. Nó giống như cấm hoạt động giao cấu không khiến người ta dừng việc thèm muốn sex, cấm chất thức thần không khiến người ta dừng thèm muốn các trải nghiệm thức thần. Một cách tiếp cận hợp lí đó là tạo ra một khung tiêu chuẩn cho phép người dân sử dụng chất thức thần mà vẫn đảm bảo an toàn. Thực tế là không có hệ thống pháp lí nào có thể thay đổi bản tính con người và không có lí do gì cho thấy việc cấm chất thức thần có tác dụng.

Nguồn: The Conversation
Phóng dịch: VN Psychedelic
Edit: Triết Học Đường Phố

*Featured Image: noonexy 

[Bài dịch] Liệu chất thức thần có khả năng giúp chúng ta thức tỉnh?

Cái chết là cội nguồn của mọi nỗi sợ. Lý do duy nhất chúng ta kìm mình lại, chọn con đường an toàn và sống trong vỏ bọc của mình – một cuộc sống ảm đạm ám ảnh bởi những nỗi lo sợ. Cái chết là ẩn số lớn nhất trong cuộc đời chúng ta, và lý do chúng ta không bao giờ có thể giải được ẩn số đó cho tới khi chúng ta trải nghiệm điều đó khiến chúng ta tê dại.

Nhưng tại sao cái chết lại đáng sợ vậy? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể chứng kiến cái chết trước khi nó xảy ra? Liệu nó có giúp ta cởi mở hơn với muôn vàn khả năng khác của cuộc sống? Liệu chúng ta có chấp nhập những thứ xấu của người khác với thay vì giận giữ và ruồng bỏ?

Câu trả lời là có. Bởi vì khi chúng ta đã thấy được những thứ nằm ngoài thực tại này, thì cõi vĩnh hằng có vẻ không đáng sợ cho lắm. Khi chúng ta đã trải nghiệm được sự hợp nhất vĩnh cửu với Sự Hiện Hữu, ngay cả khi nó mới chỉ dừng lại ở một niềm tin dựa trên phỏng đoán, hầu hết sẽ dễ chấp nhận hơn ý tưởng cơ thể họ đang ngày một héo mòn. Đó chính là vòng lặp của sự sống, mặc dù ít ai trong chúng ta để ý.

Họ nói tất cả nằm ở cách bạn nhìn nhận vấn đề. Đây là lý do tại sao các nhà nghiên cứu đang sử dụng nấm ảo giác, LSD và MDMA như một biện pháp chữa trị những người mắc bệnh tâm lí mãn itnhs. Những người đang gặp đau đớn, trầm cảm, những người mà thự tại của họ tràn đầy sự khổ đau đang tìm được sự an bình trong thực tại sau những chuyến đi ở một vũ trụ khác, một cách cảm nhận khác của thực tại.

Những câu chuyện đổi đời sau trải nghiệm thức thần có rất nhiều. Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói tới ở đây. Tôi muốn nói tới truyền thống sử dụng xa xưa của chất thức thần, cũng như các kiến thức hiện đại về tác dụng của các chất này về mặt chữa lành những nỗi sợ về cái chết.

CÁI CHẾT CỦA CÁI TÔI

Khi nói về cái chết, cần nói tới cái tôi, cái “Tôi là ai”, nguồn năng lượng chính thúc đẩy chúng ta dần trở thành những con người ích kỉ.

Khi chúng ta sử dụng chất thức thần, chúng ta có thể trải nghiệm cái chết của cái tôi. Chúng ta có thể thấy mình từ một góc nhìn rộng khắp và trong bức tranh toàn cảnh ấy những động lực cá nhân thường ẩn trong bóng tối bị đưa ra ánh sáng.

Bằng cách này, mặc dù sau đó chúng ta vẫn trở về bình thường và sống cuộc sống bình thường, bên trong chúng ta mãi mãi đã thay đổi. Có lẽ sau một trải nghiệm nhìn thấy cái tôi thấp bé của mình, chúng ta thấy dễ dàng hơn trong việc chấp nhận cái thân nhỏ bé ấy, và nhớ rằng chúng ta dù cảm thấy cô đơn trong thế giới này nhưung chúng ta vẫn luôn luôn là một cộng đồng. Chúng ta sẽ không còn nhìn mình như trung tâm vũ trụ và sẽ để ý hơn tới thế giới xung quanh, những con người chúng ta yêu quý theo một cách rất khác.

Đối với một số người thì nó xảy ra khá âm thầm, một số người khác thì cả thế giới quan của họ sẽ thay đổi. Dù sao, trải nghiệm ấy cũng sẽ cho ta thấy tại sao chúng ta đạt được ngày hôm nay trong một nỗ lực chung. Qua hàng nghìn năm lịch sử, tổ tiên chúng ta đã rất tôn thờ chất thức thần và Trái Đất. Trái với một xã hội cấm đoán những thứ thuốc từ thiên nhiên và nhốt người ta vào tù vì cố thay đổi xã hội, cùng lúc huỷ diệt hành tinh và gây ra chiến tranh, tôn vinh bạo lực, trải nghiệm sẽ cho bạn thấy cách nhìn nhận khác sẽ thay đổi tất cả, và cái tôi của chúng ta đã vụt ra khỏi kiểm soát của chúng ta rất xa.

TRUYỀN THỐNG SỬ DỤNG THUỐC THỰC VẬT XA XƯA

Có lẽ bản ghi chép được biết đến nhiều nhất về truyền thống sử dụng chất thức thần xa xưa đó là cuốn Thức ăn của thần thánh (Food of  the Gods) bởi Terrence McKenna. Terence nói tới tục sử dụng nấm thức thần bởi những nền văn hoá lâu đời. Bằng chứng chỉ ra là từ năm 3500 trước công nguyên, hình ảnh của những thầy phù thuỷ nhảy múa trên tay là nấm ma thuật, bên cạnh là gia súc, được khắc trên cắc mặt đá đồi Tassili Plateau ở Nam Algeria.

Tuy rất khó để biết chính xác phương pháp mà các nền văn minh cổ đại này sử dụng chất thức thần, rõ ràng họ rất tôn thờ thứ thuốc này. Trên mỗi lục địa, trong mỗi nền văn hoá bản địa, đều tồn tại bằng chứng của các chất thức thần đã được sử dụng. Ngay hiện giờ truyền thống sử dụng ayahuasca, xương rồng, nấm ảo giác, iboga vẫn được sử dụng trong các tục lệ thổ dân khắp thế giới.

Theo phỏng đoán soma, được tả là một thứ cây không có lá hay rễ trong sách Rig Veda, một ghi chép cổ của gường Aryan di cư từ Siberia đến Ấn Độ, thực chất là nấm thức thần.

“Chúng tôi đã uống Soma; chúng tôi đã trở nên bất tử và hoà với ánh sáng; chúng tôi đã tìm thấy Chúa.” (Rig Veda 8.48.1-15)

THỨC THẦN TRONG THỜI ĐẠI MỚI VÀ SỰ CHẤP NHẬN CÁI CHẾT

DMT, nấm ảo giác, LSD và MDMA đều đã được nghiên cứu vì tiềm năng giúp chúng ta hiểu hơn và chấp nhận số phận một ngày sẽ đến.

Và chúng ta sẽ mất gì khi ai cũng ngày nào cũng đang đối mặt với một cái chết cận kề? Khi mà chúng ta đã đối mặt được với điều tệ nhất, chúng ta có thể cho phép những nỗi sợ nhạt phai dần và bắt đầu thử nghiệm những thứ mới. Có lẽ đây là lý do tại sao chúng ta thấy một sự trỗi dậy trong nghiên cứu về tác dụng tâm lí của chất thức thần.

Điều này đang xảy ra tại Mỹ, với nhiều bình luận ngay cả trên các mặt báo nổi tiếng như New Yorker trong bài “Liệu pháp Trip”, nói về sự quay trở lại của chất thức thần trong tâm lí trị liệu với các bệnh nhân sắp qua đời do bệnh nan y.

Nghiên cứu này bao gồm các bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối được các nhà nghiên cứu điều trị 2 lần, một lần với thuốc giả và một lần với thuốc thật, kèm theo các buổi gặp chuẩn bị tinh thần và tư vấn tâm lí. Các buổi gặp được thiết kế để giúp bệnh nhân an tâm hơn về độ an toàn của nghiên cứu.

Tới giờ thì nghiên cứu đã chỉ ra kết quả tích cực trong điều trị lo lắng, trầm cảm và cảm giác vô vọng ở các bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.

Đứng sau nấm ảo giác là LSD, thứ thuốc đã thay đổi cả một đất nước. Trước năm 1966, LSD vẫn đang được nghiên cứu sâu về tác dụng y khoa. Hàng ngàn nghiên cứu về LSD được công bố với hơn 40,000 người tham gia. Nhà văn và thức thần gia nổi tiếng Aldous Huxley đã sử dụng LSD trước khi qua đời do ung thư.

Trong phỏng vấn nổi tiếng giữa Huxley và Mike Wallace, ông đã nói điều này về các trải nghiệm thức thần của mình:

“Người nào trở về qua Cánh cửa sẽ không bao giờ còn là con người cũ, con người đã đi qua Cánh cửa. Anh ta sẽ thông thái hơn nhưng thiếu chắc chắn hơn, hạnh phúc hơn nhưng thiếu thoả mãn hơn, nhún nhường trong việc nhận ra sự ngạo mạn của mình, hiểu hơn về mối quan hệ giữa lời nói và hành động, giữa logic và những bí ẩn mà nó cố giải đáp nhưng sẽ không bao giờ có thể giải đáp được.”

LSD đang dần trở lại trong nghiên cứu. Một nghiên cứu nhỏ bởi nhà tâm lí học, tiến sĩ Peter Gasser tại Thuỵ Điển bao gồm thử nghiệm tác dụng của LSD và trị liệu giao tiếp với 12 bệnh nhân nan y.

Gasser cho biết trong bài viết 1 năm sau khi kết thúc nghiên cứu rằng chứng lo lắng của bệnh nhân đã thuyên giảm và không tái phát trước khi họ qua đời.

Một câu hỏi là liệu chúng ta có đang lừa dối mình với những ý tưởng về chất thức thần. Câu trả lời là khó mà biết được. Nhưng câu hỏi thật ở đây là: Chúng ta có quyền gì mà có thể áp đặt những yêu cầu về bằng chứng khoa học lên những câu chuyện về cuộc đời một ai đó trở nên tốt hơn nhờ trải nghiệm gần gũi với thuốc thực vật? Chẳng phải chúng ta có quyền tự do lựa chọn trải nghiệm của riêng mình, nhất là khi điều đó liên quan tới cái chết?

MDMA cũng được sử dụng để giúp bệnh nhân chấp nhận những chuẩn đoán nguy kịch. Một chất mà đã từng được tự do rộng rãi nghiên cứu vào những năm 60s giờ đang dần trở lại.

Rick Strassman, MD, nổi tiếng với nghiên cứu tại Đại Học New Mexico năm 1990 trong đó sử dụng DMT để tạo ra trải nghiệm cận kề cái chết. Trong một thế giới mà cái chết là một điều cấm kị, trải nghiệm điều đó trước khi nó xảy ra là khó thể chấp nhận được.

DMT tinh khiết rất khác với các thứ thuốc thực vật, vì trải nghiệm chỉ kéo dài khoảng tối đa 30 phút, tuy nhiên trong trải nghiệm thì người trải nghiệm không có cảm nhận thời gian.

Với các thứ thuốc thực vật như ayahuasca, có thành phần là DMT kết hợp với một chất khác, trải nghiệm kéo dài từ 12-24 tiếng. Trong một thế giới bị ám ảnh với thời gian, trải nghiệm như này thu hút ít người hơn là chuyến đi 3- phút.

Nghiên cứu của Strassman đã được dựng thành phim cũng như sách có tên DMT: The Spirit Molecule (DMT: Phân tử tâm linh). Tuy nhiên từ đó tới giờ vẫn chưa có nghiên cứu nào về riêng DMT, mặc dù nó không gây ra tác dụng phụ ngoài cảm giác khó chịu khi đi vào trạng thái khác.

MỘT CÁI CHẾT ĐẸP

Dẫu quá trình tiến triển chậm, cộng đồng y khoa đã bắt đầu chấp nhận những phương pháp một thời cấm đoán này. Mặc dù gần như mọi nghiên cứu phải dùng nguồn ngân sách tư nhân, các tổ chức như MAPS đang dẫn đầu trong cuộc chiến tự do này.

Lý do mà chính phủ và các công ty dược phẩm do dự khi đổ vốn vào các nghiên cứu này có hai mặt. Một là, họ sẽ bị ép công nhận tác dụng y khoa của các chất này và không còn cách nào ngoài loại chúng ra khỏi danh sách cấm. Hai, đó là ngành công nghiệp dược phẩm, với nhân tố động lực chính là lợi nhuận, sẽ khó có thể đăng kí bản quyền các chất tự nhiên và các chất này cũng không giống thuốc công nghiệp cần người dùng phải duy trì sử dụng.

Điều này khiến chúng ta mắc kẹt tiếng thoái lưỡng nan. Cái chết, dù cấm kị đến đâu, cũng cần phải được chúng ta hiểu. Cả cách hiểu nghĩa đen và cách hiểu về cái chết tâm linh của cái tôi. Nếu chúng ta muốn kiểm soát cái tôi của mình tốt hơn trong cuộc sống, có lẽ chúng ta nên tìm một sự tự do để thực sự sống và thoát khỏi những gông cùm vô hình của sợ lo sợ.

Stephen Jenkinson, tác giả của Chết khôn ngoan: Bản kim chỉ nang cho sự tỉnh táo và tâm hồn, đã hoạt động rất nhiều trong cộng đồng y tế nhằm giúp đỡ những người sắp qua đời và gia đình. Lời khẳng định mạnh mẽ của ông “Không phải thành công. Sự trưởng thành. Hay hạnh phúc. Cái nôi của tình yêu cho sự sống chính là cái chết” bàn luận về thái đội của xã hội chúng ta với cái chết. Chúng ta lẩn trốn, nhưng cuối cùng, việc cuộc đời chúng ta cần có một ý nghĩa cao đẹp hơn là vô cùng quan trọng.

Hiểu được quy luật rằng một ngày ai trong chúng ta cũng sẽ qua đời thực sự là một giải thoát khó khăn. Để chết một cái chết đẹp là rời bỏ thế giới với một sự chấp nhận và thanh thản trong tim. Có cách nào tốt hơn là thoáng nhìn cái tôi chết và nhìn thế giới qua con mắt không bị lọc bởi những thấu kính lo sợ mà nền văn hoá đã áp đặt lên chúng ta?

Tác giả: Chantelle Zakariasen
Dịch: Neo-Woodstock
Edit: Triết Học Đường Phố

*Featured Image: Activedia 

 

Fernando Hierro — Tội đồ của Tây Ban Nha 2018

Nếu có một đội bóng toàn diện nhất tại World cup 2018, thì đó phải là Tây Ban Nha. Tất cả ba tuyến đều mạnh, và đều có các ngôi sao. Cả đội là một sự hài hoà của nhiều thế hệ, từ Iniesta cho đến Thiago, sự hài hoà của hai phong cách lớn giữa Barcelona và Real Madrid, và điểm xuyết viên đá đỉnh vòm là một tiền đạo khoẻ mạnh, khôn bóng, tinh quái đầy chất Nam Mỹ—Diego Costa, tức một tiền đạo có thể tấn công, làm tường, tì đè và sút xa—khác hẳn với các mẫu tiền đạo phản công lâu nay của Tây Ban Nha, như Raul hay Torres.

Tây Ban Nha là một đội bóng mà hầu hết mọi cầu thủ đá chính từ 3 tuyến đều có thể tạo ra tác phẩm nghệ thuật bằng mỗi cú chạm bóng hay chuyển bóng qua sự điều lực tinh tế y như bác sỹ giải phẫu não dùng dao mổ. Xem họ chạm bóng để hiểu nghĩa sâu sắc nhất của tính từ “tinh tế”, của động từ “quan tâm thấu đáo kỹ lưỡng” (care), của danh từ “cái đẹp”, và của trạng từ “một cách phi thường.”

Ấy vậy mà toàn bộ tác phẩm ấy, lại bị một anh thợ vụng Fernando Hierro làm hỏng. Thực tế công việc huấn luyện viên đội tuyển bao gồm hai phần chính. Phần 1, tạm hiểu là xây dựng bộ khung, lối chơi, sự ăn ý, và trên hết là quan hệ giữa người với người trong một tập thể. Phần này Hierro không có vai trò gì. Phần 2. Tướng ngoài chiến địa. Phần này bao gồm việc phân tích đối thủ cụ thể, đưa ra nhận định và phương án trước trận đấu, và quan trọng nhất là đọc trận đấu để có thể thay đổi nhịp điệu, lối chơi hay miếng đánh, giúp đạt mục tiêu. Cỡ Iniesta, Pique, Isco hay Ramos thì chả ai dạy họ đá banh được. Cái họ không thể, đó là đứng ngoài sân quan sát tổng thể và ra các quyết định mà họ sẽ phải tuân theo (bởi họ không thể nhìn được tổng thể vì họ đang nằm trong trận đấu). Đây chính là vấn đề của Fernando Hierro.

Một huấn luyện viên chưa từng cầm quân ở các giải đấu lớn, dĩ nhiên sẽ không thể đọc được các trận đấu ở giải đấu lớn. Điều này như thể ai chỉ quen với văn chương câu lạc bộ cao tuổi một ngày phải đọc hiểu và phân tích tác phẩm của Dostoievsky. Đó là bất khả. Chính khả năng đọc trận đấu kém cỏi đã làm cho Tây Ban Nha hoà 3-3 với Bồ đào nha trong một trận đấu mà Tây Ban Nha đang dẫn trước lúc sắp hết trận, mà lại bị gỡ hoà vì đòn phản công. Hierro đã không làm được việc mà lẽ ra mọi huấn luyên viên, kể cả Lê Thuỵ Hải cũng phải hiểu, đó là đọc trận đấu. Đó là không bị cuốn vào nhịp điệu dù lờ đờ hay hối hả của bề ngoài các hoạt động để nhìn ra chân tướng sâu xa của các mối nguy hay lợi thế ngầm sâu bên dưới và đưa ra các mệnh lệnh hay giải pháp hợp lý. Trong trận đấu bị Bồ Đào Nha gỡ hoà bằng đòn phản công, Hierro đã thay David Siva bằng Lucas Vasquez, Diago Costa bằng Iago và thay Iniesta bằng Thiago. Có nghĩa là ba người vào thay đều chơi đúng vị trí của người bị thay, chỉ có điều trình độ kém hơn. Việc thay người này do đó không phải thay về chiến thuật (giảm nhịp độ, đổi chiến thuật tấn công thành phòng thủ) và vì thế dẫn đến việc đội hình vẫn thiếu nhân sự chống phản công trong khi nhân sự tấn công không hiệu quả và không giữ được bóng. Kết quả là đã bị gỡ hoà bằng phản công.

Những tưởng một sai lầm tày trời như thế chỉ là sự non nớt vụng về lúc khởi đầu chưa vào nhịp, song tới trận vòng 16 đôi, gặp đội Nga, chính sự không có khả năng hình dung thực tế về đối thủ và sau đó không thể đọc được trận đấu đã biến Hierro thành tội đồ của Tây Ban Nha.

Một đội hình ra quân thiếu đi Iniesta, chất kết dính giữa tiền vệ công và tiền vệ trụ cùng hậu vệ, giữa tiền vệ cánh và tiền đạo, để thay vào đó một Asensio cả trận chuyền được có 7 key pass (ít nhất trong số các tiền vệ) và gần như mất tích. Chưa hết, việc thay ra Diego Costa, tiền đạo hiệu quả duy nhất đã cho thấy Hierro một lần nữa không đọc được trận đấu. Không phải Diego Costa thiếu hiệu quả, mà sự thiếu hiệu quả là do hàng tiền vệ với Isco luôn chỉ đi bóng ngang sân, Asensio mất dạng và David Silva bơ vơ vì không có người ban bật đề cắt mặt hay xuyên phá. Chính điều này đã làm Diego Costa đói bóng. Việc thay Iniesta vào để cung cấp bóng nhưng không có đủ sát thủ lạnh lùng để giải quyết cũng bằng không. Lẽ ra người vào thay phải là Thiago và Iniesta, với Diego Costa vẫn ở lại.

Nói tóm lại, nếu như Sampaoli của Argentina đã cho thấy rằng: một huấn luyên kém cỏi không thể giúp một đội bóng dở, thì Hierro lại cho thấy thêm 1 khả năng khác nữa của một huấn luyện viên kém cỏi, đó là: Thậm chí hắn còn làm hại được cả một đội bóng hay.

Thưa bà con cô bác.


Tác giả: Nguyen Nhu Huy

Featured image: elcomercio.pe

7 điểm giải ảo về mạng xã hội Minds.com

4

Disclaimer: Bài viết chỉ là quan điểm, nghiên cứu riêng của tác giả, không nhất thiết phải đại diện cho THĐP.

1. Minds dùng công nghệ blockchain để backup data người dùng, mỗi user là một máy chủ?

Đây là sai lầm ngớ ngẩn nhất mà nhiều người đang share chóng mặt trên facebook. Hiểu nôm na một cách vật lý, để lưu trữ thứ gì đó online, bạn cần có một miếng đất online, gọi là host. Chưa có công nghệ nào mà khi bạn tải một hình ảnh hay thứ gì đó lên mạng, rồi chính thiết bị của bạn biến thành host lưu trữ cả. Minds không phải mạng xã hội của thần linh, họ đang xài server của Amazon, server của Minds là một server èo uột vì ít tiền nếu so với Facebook. Không có chuyện công nghệ blockchain gì ở vụ dữ liệu người dùng. Mọi người đã mắc lừa chỗ này. “Blockchain” trong profile của Minds thực ra là dịch vụ thưởng crypto. Thông tin này do chính Minds công bố trên whitepaper của họ. Nhưng có ai đó đã cố ý đánh lừa mọi người bằng cách vẽ ra cái bánh “công nghệ blockchain” này. Chắc chắn không phải từ Minds, mình tin vậy. Họ đang bất ngờ vì cuộc đổ bộ của người Việt Nam. Vậy là ai? Cố ý hay vô tình? Phải chăng họ có ẩn ý mục đích lý lẽ gì đằng sau việc này?

2. Minds không thể xoá nick hay xoá bài?

Xoá được hết, thậm chí cũng xoá khi có tranh chấp với bên thứ ba, xin đừng nằm mơ về chuyện “người tạo ra nó cũng không thể điều khiển nó.” Các thành viên Reddit khởi đầu cũng có ngộ nhận này và họ đã ngâm cứu vụ này từ 2017. Minds cũng đã công khai nói về vụ xoá này trong điều khoản sử dụng.

3. Minds bảo mật cao?

Nếu dữ liệu của Minds không được chia nhỏ ra theo công nghệ blockchain như lời thổi phồng, mà chạy bình thường trên một server giá rẻ, bảo mật cao hay không tuỳ bạn nghĩ.

4. Minds thưởng crypto cho tất cả user?

Không, chỉ cho những bài chất lượng mới đáng kể, và nếu bạn không rành IT để chơi under-ground thì có tí ti crypto thực ra cũng không có ý nghĩa gì, và trong tương lai thì là crypto của Minds phát hành, chẳng phải bitcoin đâu, đừng tưởng bở.

5. Minds sẽ không cung cấp thông tin của bạn cho nhà cầm quyền?

Càng sai, trong điều khoản riêng tư Minds đã minh định rõ, Minds sẽ cung cấp thông tin của bạn cho nhà cầm quyền khi có yêu cầu.

6. Qua Minds sẽ gây áp lực với Facebook?

Trước nhất thì thoả mãn được sự tự tôn, nhưng khi số tài khoản Minds tăng lên mà số tài khoản Facebook vẫn vậy không giảm xuống, thì sự cảnh cáo sẽ như một trò đùa. Xét về số lượng, số facebooker lề trái quá ít ỏi so với cả chục triệu tài khoản Facebook hiện hành. Còn chuyện Facebook đã bán đứng dân lề trái cho nhà cầm quyền chưa, vẫn là nghi án. Không thể nói như đinh đóng cột về chuyện này. Facebook hay Google hiện tại đều là những công ty quá lớn để có những thay đổi dại dột.

Nhưng có một điều chưa thấy ai nói, đó là chiến thuật của animal (an ninh mạng): tăng cường report tập trung ở một nơi để Facebook xoá! Mà hai trang đầu tiên hứng đợt tấn công tiền pháo hậu xung này chính là Việt Tân và Nhật Ký Yêu Nước. Để làm được điều này, quân số của chúng có thể đã tăng lên nhiều lần và hoạt động khá hữu hiệu. Việc vượt biên trên mạng của dân lề trái, chỉ làm cho animal khoái trá vì đã “đuổi” được đám người này ra đảo.

7. Minds là của Anonymous?

Hông có đâu, nó công khai. Trong số Advisor của nó có một tay Việt Nam tên Nguyen Anh Tuan, nhìn mặt quen quen, in là VC.

Cuối lời, dù đã bị mắng bằng những lời thô lỗ nhưng thực sự mình chẳng thể thây kệ được. Thêm một sân chơi là thêm một mặt trận đối đầu với cường quyền, điều đó tốt. Nhưng chỉ thực sự tốt khi những ngọn lửa cùng cộng hưởng, còn chia ra cháy chỗ này tắt chỗ kia thì vô cùng phí phạm. Mà như bạn thấy đấy, Minds không phải miền đất thần thánh như bạn nghĩ!

P/s: Hãy thử lấy hình hoàng kỳ làm avatar trên Minds xem sao? Có người than phiền là Minds không nhận hình hoàng kỳ.

Tham khảo


Tác giả: Hai Le
Edit: Triết Học Đường Phố

 

Càng lớn ta càng cô độc

0

Mình muốn vào nghĩa địa, viếng thăm những người bạn đã chết. Họ sống trên ngọn đồi heo hút xa vắng, cây cỏ mọc đầy um tùm, rêu phong bám bụi trên bức tường thời gian. Bao lâu rồi nhỉ?

Ai mà biết cho được. Mình đã bỏ quên thế giới hoang vu đó rất lâu rồi. Đã có lúc mình cũng nhớ nhưng rồi cố tình quên đi những bạn bè của mình ngày xưa.

Không, mình đã không muốn quên. Chỉ vì mình bây giờ là một kẻ lông bông, không nhà, không nghề nghiệp, không tiền bạc, lại quên cả quê hương. Trái tim nặng trĩu luôn chất chứa nỗi buồn mênh mông. Mà giờ nói thế thì có nghĩa lý gì? Bạn bè mình giờ đã nằm xuống trên những nấm mồ đầy cỏ.

Nhiều người vẫn cho rằng một trong những hạnh phúc trên cuộc đời này là tình bạn. Nhưng dễ gì mình từng có lấy cho mình một người bạn đích thực? Đâu phải những ai mình giao du đều là bạn? Thử nghĩ xem làm sao mình sống mà không có lấy nổi một người bạn? Nhưng thế nào mới được gọi là bạn?

Đó có phải là những người đồng hành luôn cùng chia sẻ với mình trên chặng đường đời, niềm vui và phải cả lúc đau khổ tuyệt vọng. Nhưng mình lại chỉ luôn gặp những kẻ tạt ngang đời mình trong chốc lát, rồi đường ai nấy đi không chút vấn vương. Ôi thôi những kẻ đó có lui tới thăm nom cũng chẳng được tích sự gì.

Có lẽ tình bạn chân thật là một mối tương ứng rất hiếm hoi giữa cuộc đời này. Chỉ có tình bạn giữa những người bản chất giống nhau mới đáng giá và lâu bền. Mình luôn muốn những cuộc đối thoại nồng nàn giữa những người bạn. Bạn bè tác động qua lại lẫn nhau hướng đến cái đức hạnh vì tình bạn có ít chỗ cho sự cải hóa.

Mình muốn đem lòng tin của mình đặt vào những người bạn. Vậy mà lại luôn sợ hãi chúng được biểu lộ ra bên ngoài trước tấm màn hình chiếu, phơi bày trước ánh sáng. Tất cả ánh sáng đã mang bóng đêm về dập tắt khát vọng có một người bạn của mình. Nên thôi mình đã quyết định chỉ nên tin vào chính mình.

Sự chân thật trong mình không dám lên tiếng để đòi hỏi chủ nhân của nó một tình bạn. Bởi nó đã từng ảo tưởng những người xung quanh là bạn. Sự chân thật ăn năn hối lỗi vì không nhận ra đó chỉ là một sự nhầm lẫn.

Có lẽ mình đã không còn bạn. Bởi lẽ cái tôi ích kỷ hèn mọn đã không chịu hy sinh. Cái giá phải trả cho một tình bạn chân chính đó phải là sự hy sinh. Nhưng mình lại chưa học cách chiến đấu để bảo vệ cho tình bạn của mình.

Đó là một cái giá quá đắt và mình đã không đủ hào phóng. Làm thế nào khi phải biến người bạn đó thành một kẻ thù, đánh tan những thói hư tật xấu của người đó để cải hóa. Mình nghĩ đó chỉ là sự ích kỷ. Mình không thể thay đổi một con người chỉ vì muốn biến người đó vừa khớp vào trái tim mình. Vậy nên mình cần đủ dũng cảm để sống chung với sự ti tiện trong họ. Muốn đến gần người bạn, mình cần phải bước qua những trận địa kinh hoàng. Tuy nhiên mình đã không đủ can đảm và kiên nhẫn. Mình đã không thể chiến đấu với những điều mình căm ghét trong tâm can bạn mình. Vậy nên mình đã đánh mất cơ hội gần gũi thân thiết với tâm hồn bạn mình. Mình đã quá sợ hãi sự trần trụi trong con người bạn mình. Và thế là cái tôi trong mình đã kịp thời xây lên những bia mộ khắc tên người bạn mình yêu quý.

Mình biết rằng một tình bạn chân chính thì không thể treo lủng lẳng trên đó những thứ trang sức rẻ tiền. Bởi khuôn mặt đó sẽ luôn là chính mình khi nhìn qua một tấm gương thô vụng. Và phải chăng vì nghĩ thế mà mình đã biến mình thành đứa đơn độc?

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: Greyerbaby 

Messi, giọt nước mắt của vị vua

Trước đó gần một năm, đối với những người hâm mộ tựa game Liên Minh Huyền Thoại (LOL) không thể nào quên được hình ảnh gục mặt khóc của game thủ được mệnh danh là Quỷ Vương của LOL – Faker sau trận trung kết đầy thảm hại của SKT Telecom, và cũng cách đó một năm, giọt nước mắt tương tự rơi trên gò má của La Pulga khi anh và đồng đội đã phải nhường chiếc cúp Copa America cho đội tuyển Chile. Cả hai đều là những tuyển thủ giỏi nếu không muốn nói là quá xuất sắc đối với bộ môn họ tham gia, cả hai đều đã nếm trải những ngọt ngào của vinh quang, hay cay đắng của thất bại, nhưng có lẽ chỉ có một điểm khác biệt duy nhất của Leo Messi với Faker, đó là chiếc Cúp thế giới gianh giá.

faker-1
Quỷ Vương Faker gục mặt khóc sau trận thua SSG ở CKTG 2017

Quay lại với năm 2018, mùa World Cup rất có thể là cuối cùng của Leo trên đất Nga, kịch bản tương tự cũng đã lập lại, những đôi chân rệu rã, những cú sút nhẹ như bông, hay sự thiếu chặt chẽ của hệ thống phòng thủ, có lẽ thứ duy nhất khiến Messi và đồng đội đoạt được chiếc vé vào Vòng 1/8 loại trực tiếp là sự may mắn. Nếu không có sự may mắn thì trọng tài đã dành chiếc thẻ cho Marcus Rojo và tặng cho Nigeria một quả 11m, nhưng có vẻ như may mắn cũng đã hết cho đội tuyển xứ Tango, chẳng còn những hình ảnh trong mơ về Argentina dâng cao chiếc Cúp vàng thế giới, chẳng còn bức tượng vàng Messi sánh ngang với Maradona trong lời hứa của những người dân Argentina nữa, giờ đội bóng sọc xanh trắng cũng đã phải dừng bước trên đất Nga lạnh giá, dừng những bước chân mỏi mệt sau những nỗ lực cuối cùng để rượt đuổi tỉ số với những chú gà trống Gaulois.

Sau trận đấu, ta lại thấy khoé mắt màu đỏ cùng những giọt nước mắt của Messi y hệt hai năm trước trên đất Chile, chúng ta đã đặt nhiều niềm tin vào anh, đã buộc anh phải thi đấu với 200% sức lực để rồi ta phải nhận ra rằng dù đã có lúc thăng hoa hay xuất thần đến mấy, thì Messi cũng chỉ là con người, cũng có những giới hạn về thể chất và cả tâm lý. Leo đã cho chúng ta thấy được vẻ đẹp của bóng đá trong một thập kỉ anh thi đấu, cho chúng ta sống lại những cảm xúc của Ronaldo, Maradona, hay những huyền thoại khác, rồi chúng ta đã tự tin rằng một ngày nào đó anh sẽ bước vào ngôi đền của những huyền thoại, bằng một chiếc Cúp thế giới như người đàn anh Maradona đã từng làm. Chúng ta tiếc cho anh vì đã chẳng thề bằng kì phùng địch thủ Cristiano Ronaldo với chiếc Cúp bạc Euro, tiếc cho bao nỗ lực cố gắng của gã tí hon 1m69 với những kì vọng vĩ đại của cả dân tộc. Hôm nay, anh đã phải khóc, có lẽ anh lại lỡ duyên với chiếc Cúp thế giới hay những danh hiệu đội tuyền sáng giá khác, nhưng có lẽ để mãi về sau, người ta sẽ vẫn nhắc lại anh với những Michael Ballack. Claude Makelele, Johan Cruyff,… nhưng với một chất giọng trầm đầy tiếc nuối.

2rTk_fb2gdQ_l
Kylian Mbappé – M10 mới của làng túc cầu

Hôm nay, trên sân Kazan Arena, chúng ta được chứng kiến một sự kế thừa trong bóng đá, hình ảnh cầu thủ xuất sắc nhất thế giới thời điểm hện tại phải cúi đầu ngậm ngùi trước cầu thủ trẻ xuất sắc nhất thế giới: Kylian Mbappé. Cả hai đều mang số 10 trên lưng, đều có tên bắt đầu bằng chữ M, và đều là niềm tự hào của quê hương. Một M10 mới toả sáng với 2 bàn thắng đánh bại M10 ở bên kia chiến tuyến. Những người yêu bóng đá lại chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, hi vọng vào một lớp trẻ thay thế được người đàn anh cũ, nhưng vẫn tiếc nuối cho một Messi quá kém duyên với World Cup. Ngày mai, hình ảnh Messi ôm mặt hay Mbappe toả sáng sẽ tràn ngập trang nhất của các tờ báo, một trận cầu lịch sử đã tạo ra một bước ngoặt quan trọng trong làng túc cầu thế giới, một sự thay đổi giữa hai thế hệ, giữa hai cái tên, một sự tiếc nuối không nguôi với những người hâm mộ Messi nói riêng và Argentina nói chung. Cảm ơn Leo, anh đã mang đến cho chúng tôi quá nhiều cảm xúc, như vậy là quá đủ rồi.

Còn bây giờ chúng ta hãy chờ xem, liệu M10 mới có lại mang hình ảnh về một La Pulga làm nức lòng khán giả, có vượt qua cái bóng của cái tên M10, hay thay Messi hoàn thành chiếc Cúp cuối cùng trong bộ sưu tập danh hiệu và bước chân vào ngôi đền của các huyền thoại không?

Tác giả: Quốc Thái
Edit: Triết Học Đường Phố

Featured image: Wiki

Bỏ phố lên núi

0

Tôi đã nương tựa Sài Gòn tính ra cũng gần năm năm. Tôi không muốn bày tỏ nỗi bất bình của mình về nơi này. Nhưng thật tình tôi khó làm tròn bổn phận của mình đối với nó. Cũng như nó rất khó để đảm bảo những điều kiện có thể chữa lành được vết thương trong tâm hồn tôi. Không đúng với những lời hứa hẹn của mảnh đất được mệnh danh là vùng đất hứa, những điều được đồn đại và các giấc mơ mà tôi đã vẽ ra trong trí tưởng tượng. Vùng đất này có thể ghi nhận sự vắng mặt thường trực của tôi cũng như tôi đã hết lòng kiên nhẫn để có thể một lòng một dạ trung thành với nó. Không còn bất kỳ một yếu tố nào quan trọng vào bậc nhất, tôi bắt đầu nghi ngờ sự trung thực của mình trong ước vọng muốn rời xa nơi này. Cái vẻ bên ngoài điềm tĩnh đánh lừa được khối người, vẫn đủ dại khờ để nhắm mắt làm ngơ và như con thiêu thân lao mình vào ảo tưởng, tìm một chút niềm vui giữa cuộc sống phố thị bằng nụ cười gượng gạo. Nhưng rồi giới hạn nào cũng cần một đích đến và dũng sĩ đã lên tiếng khiêu chiến với quỷ sứ, dũng sĩ muốn tìm đường đến được với chốn thiên đàng.

Tôi đang nằm dài trên ban công. Nghĩ ngợi mông lung cuộc sống Sài Gòn và thiên đàng tuyệt vời tôi đang chìm đắm. Thiên nhiên đã phái sử giả mặt trời đến bù đắp sự thiếu thốn ấm áp nơi này. Mặc dù thời tiết lạnh quanh năm nhưng mọi ngày lúc nào cũng có thời điểm nắng đẹp, với bầu trời xanh thẳm, mặt trời rạng rỡ nhô ra sau màn sương xám dày đặc, gửi những chùm tia sáng óng ánh rạng rỡ xuống nhân gian. Ngày nào cũng đủ để làm ấm lòng vị lữ khách, an ủi số phận hẩm hiu của con người tội nghiệp đang cố gắng từ bỏ mọi nỗi đau của kiếp người dưới thành thị. Trong thâm tâm tôi vẫn xem những ngày tháng sống yên bình trên này như một hiệp định đã thầm được ký ước giữa tôi và cuộc đời để xoa dịu và vững vịn vào đời sống này. Phải, một cuộc sống vô nghĩa và nhiều lạc thú, vô tư đến độ thời gian như cũng ngừng trôi. Tôi rất thích bầu không khí nơi đây, lại vấn vương ít bụi trần, thiếu mặt trời vẫn giữ được sự ấm áp mỗi ngày, không bị nhiễm độc khói thải.

Một cuộc sống vùng cao, thời tiết khá dễ chịu, khoảng mười lăm đến hai mươi độ, chẳng đến nỗi lạnh thấu xương. Ban ngày dường như không còn cảm thấy lạnh, nhờ bầu trời khô ráo và nắng ấm được ban phát từ mặt trời nên băng giá không gặm nhấm da thịt được. Buổi sáng thức dậy trời có thể vẫn còn tối mịt, không gian được trùm kín trong lớp sương mù, màn sương cuốn chặt lấy không gian che kín mắt người. Núi non trở nên vô hình, rừng thông phía trước thỉnh thoảng mới xuất đầu lộ diện. Nhưng chỉ cần đến bảy giờ sáng, có khi còn sớm hơn thì mặt trời đã thập thò ra tỏa ánh nắng yếu ớt, sương khói mờ trên đỉnh núi, phủ lên phong cảnh vô hồn vô dạng một luồng sinh khí. Tất cả nhạt nhòa tan biến trong một vẻ đẹp huyền ảo, một đường nét mà người nhìn nó thấy mình bỗng trở nên trần trụi. Rồi một đám mây được chiếu sáng bồng bềnh chậm rãi lướt qua sườn núi, mờ mờ trong suốt.

Thiên nhiên đang cố phô trương phơi bày toàn cảnh thành quả mà nó đạt được trước mặt người lữ hành. Cả ánh nắng kia cũng như muốn làm tan trái tim băng giá bằng tình cảm nồng hậu của mình. Đà Lạt trở thành một bức tranh huyền hoặc, mờ ảo như một câu chuyện cổ tích mà người lữ hành bỗng hóa thành đứa bé  đã được nghe mẹ kể mỗi đêm thuở thơ ấu.

Sáng nay tôi đã nằm dài trên ban công từ sáu đến mười giờ sáng, mình bọc kín trong chăn, đầu tựa trên lưng chiếc ghế sô pha tuyệt hảo như thể làm ra chỉ để phục vụ cho duy nhất mình tôi. Tôi phóng tầm mắt qua hành lang nhìn ra khoảng rừng trước mặt và dãy núi xa xa. Ánh mắt hướng ra khoảng không chẳng mấy chốc đầu hàng cho giấc ngủ. Tôi ngủ thiếp đi trong cơn đê mê, không có giấc ngủ nào thuần khiết hơn giấc ngủ trong bầu không khí giá lạnh nơi này. Một giấc ngủ không mông mị, không bị đè nặng bởi các áp lực, gánh nặng mưu sinh và chen chốc xô bồ chốn thị thành. Chỉ riêng cái việc hít thở làn hơi trống rỗng nhẹ tênh không mùi vị này đối với cơ thể cũng  đủ để duy trì một sự sống. Khi tôi tỉnh dậy, thì đã quá giữa trưa. Mặt trời đã lên cao trên đỉnh, cả thung lũng ngập tràn trong nắng ấm. Nhưng chỉ khi vừa xuống nhà tìm một chút gì lót bụng ban trưa rồi quay lên lại, bức tranh đẹp đẽ buổi sáng sớm đã dường như bị một tên trộm nào đó đánh cắp mang đi rồi cố tình thay vào vị trí cũ một bức tranh khác lạ lùng và kém sắc hơn.

Một cơn mưa dữ dội ập xuống ngăn cản tôi bước ra ban công, vô vàn bong bóng mưa quay cuồng tấp vào bàn ghế đặt ngoài hiên. Cả thung lũng trầm lặng khép kín cũng biết cách nổi hung lên. Bầu không khí nhẹ nhõm bỗng chốc thay đổi hình dạng trước cơn cuồng điên của thiên nhiên. Đó không còn là một cơn mưa lãng mạn xuất hiện trong ngôn tình, mà phải gọi nó là một cơn giận giữ mù quáng, chẳng biết từ đâu kéo đến làm phá tan thiên đường mà tôi đã cố gắng chọn lọc ngôn từ cất công xây dựng nó.

Mặc dù thế tôi vẫn yêu cuộc sống và thời tiết nơi đây. Tôi thấy nó giống với cuộc sống của những văn sĩ tôi đã đọc được trong các quyển sách. Tất cả cảnh tượng thiên nhiên này, những bức tranh phong cảnh đơn điệu đã được vẽ nên trong từng trang sách. Tất cả những gì tôi mắt thấy tai nghe, nó chẳng nào khác những vần thơ câu văn của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Ôi “Thư tình gửi một người‘’ với hình ảnh những đám mây, vùng sương, cơn mưa tầm tã rồi cơn mưa nhẹ hạt, hình ảnh người tiều phu mặc áo mưa bước vội trên triền dốc, buổi chiều ra phố làm một ly cà phê rồi châm thuốc ngắm phố phường cùng dòng người qua lại. Tôi đã đọc nó đến mức nằm thuộc lòng những lời thư da diết nhớ mong.

Trong thâm tâm tôi đã từng có mong muốn được ngồi xuống và sắp xếp lại những suy nghĩ đang ngự trị trong đầu để lần lượt làm hết tất cả việc đó, không phải một cách hời hợt qua sách vở, mà là tận mắt tận tai. Tôi đã nằm đồng bằng mong ngóng bao nhiêu ngày được lên tiếp cận vùng cao nguyên mà tôi đã đem lòng yêu mến trong các trang văn trang thơ của các nghệ sĩ mà tôi rất hâm mộ. Tôi còn có một khát khao to lớn hơn là muốn được sống cuộc đời giống họ. Tôi ao ước nơi này sẽ là cái nôi nuôi dưỡng nguồn cảm hứng văn chương trong tôi. Nhưng nguyện vọng này vẫn chưa thể thành hiện thực, chừng nào tôi chưa đủ dũng cảm để dứt hẳn cuộc sống hồng trần dưới kia. Vứt bỏ những xa hoa phù phiếm sẽ giúp tôi di chuyển dễ dàng hơn, vì nếu cứ mang vác chúng trên người thì trước sau gì cũng sẽ thụt sâu dưới đời sống, khó lòng đi đến giá trị chân thật của nghệ thuật.

Thật tình tôi không cố ý bắt chước. Nhưng nếu đó không phải là động lực thì tôi rất khó để từ bỏ cuộc sống thành phố để lên nằm vung cao tập trung cho nghê thuật. Tôi chẳng nghĩ rằng đó là một nguyện vọng và dự định không hợp lý. Hãy cố hiểu rằng tôi không phải cố làm bộ hâm mộ bầu không khí trong lành và tinh thần an nhiên, không phải cố tỏ ra say mê với thiên nhiên và khói thuốc ngập tràn phòng với mấy trang viết ngớ ngẩn.

Tôi thực sự cảm thấy mình thuộc về nơi này và có trách nhiệm trong tiếng nói của mình với một quan điểm nghiêm túc, tôi không nhập bọn với ai cả. Tôi không phải là một đứa khùng cũng không phải là một tên hề có ý định trở thành một vĩ nhân của nhân loại. Cái tôi muốn là đem tiếng nói của mình đóng góp vào cuộc sống. Tôi thực sự nghiệm túc trước sự viết và chân thành với cái chốn yên bình này vì tôi có một niềm tin mãnh liệt rằng nó sẽ là một đồng minh đắc lực luôn trợ giúp tôi hoàn thành tốt sứ mệnh của mình.

Có một điều mà tôi đã nghiệm thấy rằng cái gì mà ta khát khao và tập trung toàn bộ công lực thời gian cho nó thì ta sẽ làm rất tốt chuyện đó. Tôi chọn cho mình một ham muốn được viết và tôi đã thề nguyện sẽ dành hết tâm trí thời gian cho nó. Tôi không có nhu cầu trở thành một người nổi tiếng hay đoạt giải Nobel văn học gì cả. Tôi chỉ cố tập luyện viết và đọc đến khi đổ mồ hôi sôi nước mắt, tôi cho rằng nếu cố gắng thì tôi có thể viết tốt được.

Tôi chưa tính trước được điều gì nên tôi sẽ vui mừng mà tận hưởng thiên đàng mình đang đứng. Có một niềm tin rằng mọi khó khăn trở ngại sẽ được sang bằng và rồi tôi có thể đến bất kỳ chỗ nào tôi mong muốn. Mặc dù ở đây tôi vẫn còn nhìn thấy người bạn cô đơn luôn đồng hành cùng mình nhưng đây là một sự cô đơn sâu lắng nhất, có sức làm rung động trái tim tôi vì những ấn tượng choáng ngợp trước thiên nhiên. Người bạn của nỗi cô đơn thuộc nền văn minh, xa lạ với nỗi cô đơn thiên nhiên nay bỗng dưng trở nên gần gũi với nó. Tôi không nghĩ mình là khách nơi này, thiên nhiên nơi đây đón tiếp tôi không phải bằng sự hời hợt như một cách bất giác. Cũng là cái lạnh lùng và băng giá của cô đơn nhưng tôi cảm nhận như mình sinh ra và lớn lên trong lòng nó, tôi chỉ trở về với cố hương chứ không phải là một vị khách vãng lai đang ghé thăm.

Tôi đã cố chứng tỏ lòng dũng cảm của mình ở dưới kia trong suốt bao năm qua. Giờ tôi nhận ra sự dũng cảm đó chẳng mang lại cho mình được gì ngoài sự lãnh đạm khi đối diện với cuộc sống. Tôi đã chán nhìn ngắm quan sát đám người nhố nhăng chen nhau. Tại sao tôi lại cố gắng chịu đựng chúng trong khi ở đây tôi chỉ cần thức dậy là đã có thể nhìn thấy thế giới sâu lắng, mênh mông và tuyệt hảo. Điều mà thời gian qua ở đây tôi đã say sưa tận hưởng bằng mọi giác quan và năng lực tinh thần của mình. Ở đây không có ai thổi tù và báo hiệu nguy hiểm vì chẳng có một mối nguy hiểm nào có thể đe dọa. Không cần trang điểm lòng can đảm, không cần phải để tai mắt phía sau lưng mình, cũng chẳng cần đếm xỉa đến tiếng ồn ào giữa đám đông xung quanh. Tôi không cần phải xông vào trận đấu tâm trí để giành giật tâm hồn tội nghiệp của tôi nữa, sẽ không còn bất cứ cuộc vật lộn giành nhau giữa quỷ sứ và dũng sĩ.

Tác giả: Ni Chi
Edit: Triết Học Đường Phố
 

*Featured Image: skeeze

Mù quáng trong tình yêu

0

Có người cho rằng tình yêu thường hay mù quáng; nhưng thực ra, chỉ có những người yêu nhau mù quáng, chứ tình yêu từ nó vốn tốt đẹp và đáng trân trọng. Có một giai thoại kể rằng một chàng thanh niên sắp lấy vợ hỏi ông bố: “Bố ơi, người ta bảo rằng khi yêu người ta bị mù quáng, phải không ? Ngẫm nghĩ hồi lâu, ông bố cũng trả lời: “Khi xưa, lúc tao yêu mẹ bay, không thấy ông nội bảo chi, khi lấy nhau rồi, ông lại bảo: Mày sáng mắt chưa ?” Hóa ra, có một sự mù quáng trong tình yêu.

Nếu người mù không thể nhìn vạn vật bằng con mắt thể lý thì cũng có những người mù quáng trong tình yêu, họ không thể nhìn thực tại bằng con mắt của lý trí. Đúng hơn, họ nhìn thấy nhưng không đủ sáng suốt để đánh giá vấn đề. Họ mù mờ về thực trạng của chính mình và mù quáng trong hiện trạng tình yêu mình đang sống.

Mù mờ về chính mình

Khi đến tuổi biết yêu, theo tâm lý chung, ai cũng thích tìm cho mình một mảnh tình nào đó để như cách thể hiện chính mình là người có khả năng chinh phục tình yêu và tìm trải nghiệm trong một thế giới mới của sắc màu tình yêu. Thế nên, họ vội vã yêu đương và vội vàng chia tay.

Có những người thiếu thốn tình cảm do mồ côi cha hoặc mẹ hay cả hai, cũng có thể do gia đình lục đục thiếu thuận hòa và vì thế, bản thân không được đáp ứng thỏa đáng nhu cầu yêu thương. Từ đó, họ thiếu sáng suốt cân nhắc để chọn cho mình một người yêu thích hợp; trái lại, họ buông mình theo những đòi hỏi bản năng, chấp nhận và tình nguyện làm nô lệ cho tình yêu. Một khi tình yêu ấy không được bồi đắp cách cân xứng, họ lại cảm thấy thất vọng, và đâm ra nghi ngờ tình yêu. Từ việc đánh mất niềm tin vào một người đến việc phủ nhận những thiện chí của mọi người là một bước trượt dài của những ai thiếu thốn tình thương.

Hoặc có những tay thanh niên chỉ biết ăn chơi, quậy phá, mọi người cũng khuyên chàng sớm lập gia đình để bố mẹ đỡ lo vì họ nghĩ rằng may ra khi lấy vợ hắn sẽ tập chú làm ăn và trách nhiệm với gia đình. Thật ra, cú huýt tâm lý ấy xảy đến rất họa hiếm; cũng có những người vì hoàn cảnh đôi bên mà suy nghĩ lại, rồi quyết chí đổi đời. Nhưng phần lớn đều dẫn đến sự đổ vỡ do thiếu sự chuẩn bị và hiểu biết về những nhu cầu bản thân.

Hay khi thấy chúng bạn đã yên bề gia thất, họ cũng xốn xang cố tìm một cuộc tình nào đó cho “bằng chị bằng em”. Thế là họ vồ vập vào nhau mà không biết điểm dừng. Một tình yêu không dựa trên sự hiểu biết lẫn nhau, chúng ta đã biết kết cục thế nào. Có những người liều tiến xa hơn trên việc cam kết hôn nhân nhưng vì xây nhà đổ nền không chắc, một cơn bão đã cuốn trôi tất tần tật. Còn lại sự tổn thương của hai người và đồng thời di chứng cho mối tình sau, nghĩa là họ mất đi sự tin tưởng cần thiết vì những kinh nghiệm quá khứ chưa được chữa lành. Thế mới rõ, có trường hợp đồng sàng mà dị mộng: Ăn ở với chồng mà lòng cứ ám ảnh người yêu thưở nào.

Còn một loại tổn thương khác ăn sâu trong ký ức con người: tổn thương tuổi thơ. Quả thật, nhà tâm lý học John Bradshaw đã khẳng định:

Mỗi người chúng ta mang trong mình một đứa trẻ bị tổn thương.” 

Nếu chúng ta không ý thức đủ ảnh hưởng của tổn thương này mà tìm cách chữa lành thì sẽ nguy hại cho người yêu hay người phối ngẫu. Thật vậy, trong những lúc vui tươi, xuôi chèo mát mái, mọi sự đều đơn giản; nhưng đến khi tình yêu gặp thử thách, mọi sự trong vô thức sẽ trồi lên nhằm chi phối và thao túng ý chí của chúng ta khiến ta đưa ra những quyết định vội vã làm băng hoại hạnh phúc gia đình. Khi ấy, chúng ta cần ghi nhận một khẳng định của tác giả trên: “Những vết thương mà người ta từ chối xem xét và đảm nhiệm sẽ quay lại làm tổn thương người khác hay chính mình”.

Có một gia đình nọ, người mẹ và đứa con gái bị ngược đãi tinh thần do người cha nghiện ngập. Đứa con gái lớn lên lại yêu và quyết định lấy cũng một người con trai với phiên bản lỗi của người cha nghiện ngập này. Chúng ta biết rằng người con gái đã bị tổn thương nặng nề ngay từ thời thơ ấu, do cô chưa dám đối diện với vấn đề và được chữa lành, nên cô lại tìm sự thỏa mãn cách nào đó và bị ru ngủ bởi người đàn ông nghiện ngập như người cha của mình. Đó là hình thức của mẫu người lệ thuộc, không thể thoát ra khỏi tình cảnh của mình. Hậu quả là gia đình luôn trong tình trạng căng thẳng vì cảnh tượng sáng say chiều xỉn, nhưng người vợ này lại lấy đó như là cách hy sinh để gìn giữ hạnh phúc gia đình. Vô tình, nàng trở thành nạn nhân trong một cuộc tình vì thiếu hiểu biết bản thân.

Mù quáng trong tình yêu

Có một sai lầm đáng tiếc xảy ra khi đánh giá một người mù quáng trong tình yêu vì dành quá nhiều giờ nhớ về nửa kia của mình. Thật ra, nếu nhớ người yêu đến nỗi khiến bạn lơ là phút sống hiện tại và bê trễ bổn phận hằng ngày thì quả là mù quáng. Nhưng đây chỉ là nỗi nhớ nửa vời. Còn một khi nỗi nhớ biến thành động lực giúp bản thân sống tích cực dấn thân thì đây là một điều đáng trân trọng. Chẳng hạn, một người vợ đảm đang: Sáng dậy, chuẩn bị nước nóng cho chồng con vệ sinh, rồi chuẩn bị bữa điểm tâm cho mọi người, khi đi chợ thì chọn thức nào chồng thích, thức nào con ưng… Tắt một lời, cả ngày sống của nàng đều dành cho gia đình, thì nỗi nhớ ấy đã là thành phần hiện hữu không thể thiếu của nàng.

Truyện kể rằng nàng vốn hiền từ và dịu dàng lại quen biết và quyết định kết hôn với một chàng thanh niên vốn mạnh mẽ và chủ động trong mọi việc: Từ việc chăm sóc cho người yêu đến việc lo xa cho tổ ấm hạnh phúc gia đình. Nhưng khi đã sống chung một thời gian, nàng lại muốn ly dị vì không chịu nổi tính cách của chàng. Nếu trước kia khi quen nhau, nàng cảm thấy được an tâm dưới sự che chở của người yêu thì sau một thời gian chung sống, nàng lại cảm thấy người phối ngẫu đã thao túng mình và kiềm hãm bản thân trong một thứ ngục tù tình yêu. Dường như mọi sự đều không thay đổi xét về bản chất sự việc, chỉ có nhận thức và tâm thức của cô gái cần xét lại. Tất nhiên, cô ta đã hiểu rõ tính cách của người yêu và cô chấp nhận, thậm chí, hài lòng về mẫu người đàn ông đó, đây là điều nàng an tâm khi quyết định lấy chàng. Thế mà, cũng tính cách đó, sự quan tâm như thế lại làm cớ cho việc chia ly một cuộc tình. Sự mù quáng ở đây được hiểu là sự nhận thức sai lầm của người con gái.

Các nhà chuyên môn nhìn nhận rằng hiệu ứng của tiếng sét ái tình có thể còn kéo dài vài năm sau khi kết hôn. Điều này cho thấy những năm đầu lấy nhau, họ có thể sống thiên về mặt cảm tính và cảm giác. Tuy nhiên với thời gian, những khó khăn, thử thách trong đời sống vợ chồng khiến lộ diện những mặt hạn chế trong đời sống chung, họ nhận ra rằng tình yêu chỉ dừng lại ở mặt cảm xúc thì quá hời hợt mà cần chấp nhận nhau bằng một ý chí vượt qua. Thật vậy, có chấp nhận nhau thực sự, tình yêu mới chắp cánh bay cao.

Có trường hợp khác: Nàng yêu chàng mặc dù, ban đầu không chấp nhận tính khí thất thường của người kia. Dần dà, nàng quen dần với cách sống của chàng, và tự nhủ rằng hy vọng thời gian sẽ biến đổi chàng nên tốt hơn. Đến lúc lấy nhau, chàng vẫn chứng nào tật ấy lại còn trở nên cố chấp hơn. Người vợ ấy sẵn sàng chấp nhận hy sinh vì hạnh phúc gia đình. Với thời gian, sự chịu đựng ấy vượt mức thông thường; chúng trở thành một thứ vật nặng dồn nén và đè bẹp mọi ước vọng vươn lên nơi người vợ, và kết quả là họ quyết định chia tay. Đó là một hình thức mù quáng trong tình yêu, họ nghĩ rằng chính tình yêu sẽ giúp họ vượt qua tất cả. Song thực tế, tình yêu không thể bù đắp cho sự thiếu hiểu biết về nhau và về cuộc tình ấy.

Cũng có những cặp đôi mừng 25 năm hay 50 năm kỷ niệm ngày cưới, họ vẫn tranh luận, cãi vã to tiếng nhưng kết thúc bao giờ một trong hai người cũng sẽ nhường nhau, họ chấp nhận thua cuộc để tình yêu của họ chiến thắng. Thật vậy, trong tình yêu luôn có sự thiếu sót, sai lệch cách nào đó, nghĩa là luôn có mù quáng, nhưng không vì thế kết cục là họ sẽ chia tay; có thể họ cố chấp và bảo thủ lập trường nào đó của mình như một cách hãm phanh nhằm cứu vớt cuộc tình. Nói cách khác, đó là cách họ thể hiện thiện chí muốn xây dựng tình yêu đúng nghĩa. Như thế, những mâu thuẫn hay những lực lượng đối nghịch sẽ là cơ hội làm bật tung những tia sáng cần thiết hầu chiếu sáng và sưởi ấm tình yêu.

Như vậy, những gì được trình bày trên đây như một nỗ lực nhằm giảm trừ một ngộ nhận mà chúng ta đã đề ra trong bài viết khi có nhiều người cho rằng tình yêu mù quáng. Thật ra, tình yêu không hề mù quáng nhưng chỉ có những người yêu nhau mới thực sự mù quáng và sai lầm.

Chính sự bất toàn của con người là câu trả lời chung cuộc cho những mù quáng của bản thân trong các tương giao nói chung và trong tình yêu nói riêng. Một khi ý thức được phần nào sự mù quáng này mà đôi bên sẽ sống triệt để hơn tính bổ khuyết trong tình yêu. Chỉ khi âm dương nhìn nhận những giới hạn của mình mới chấp nhận sự hòa hợp đúng nghĩa; bằng không, sự mù quáng sẽ phát tán tình yêu. Chúng như một thứ vi rút độc hại không phá hủy tức thời, song sẽ ngấm dần vào thực tại và làm cho tình yêu trở nên bất lực đến mức vô hiệu hóa hai người yêu nhau. Như thế, để giảm trừ mức ảnh hưởng của sự mù quáng trong tình yêu, cả hai cần hợp tác đúng nghĩa nhằm hy sinh cái tôi để cái ta được lớn mãi, nghĩa là muốn cho tình yêu lớn lên thì tính ích kỷ phải nhỏ lại. Đó là quy tắc tối ưu cho những người muốn xây dựng tình yêu đích thực.

Tác giả: EYMARD An Mai Đỗ O.Cist

*Featured Image: Comfreak

Gửi người tình chưa bao giờ nhận thư

0

Này, cậu có nhớ lần gặp nhau đầu tiên của hai chúng ta. Tớ đã nhìn thấy sự bối rối tận trong ruột gan cậu. Cậu tưởng có thể dễ dàng che giấu được tớ, tớ không nghĩ cậu có đủ khả năng đó. Mặt cậu tái xanh tái tử, quầng mắt xám như chì. Tớ thản nhiên quan sát cậu với nụ cười kín đáo không để lộ ra dù chỉ một thoáng. Tớ biết tay cậu đang run lên, cậu lo lắng thất thần, bộ dạng vụng về của cậu đã tố giác cậu mà cậu chẳng hề hay biết. Rồi cả trong giọng nói và nụ cười thoáng chút căng thẳng của cậu, những lời trao đổi đầu tiên. Nhưng tớ cũng chẳng kém gì cậu.

Cho đến lúc này khi ngồi xuống bên ánh đèn vàng treo lơ lửng và viết lá thư này cho cậu. Cũng là cả một thời gian dài âm thầm để ý trong câm lặng, tích tụ trong mình tất cả những kỉ niệm đã có trong ngày tháng gói gọn đã qua để dồn hết vào trong lá thư này.

Lần đầu tiên chúng ta chụm đầu vào nhau trong lúc cậu đang châm lửa cho điếu thuốc của tớ bên bếp lửa. Chúng ta cúi đầu đối diện nhau. Trán gần cụng vào nhau. Mắt tớ chỉ biết dán vào điếu thuốc và ngọn lửa mà miệng thì không dám cử động. Tớ ngập ngừng giây lát với nụ cười bối rối chưa biết nên nói gì, rồi như bị một lực hấp dẫn vô hình giữa hai đứa, cả cậu và tớ cứ ngồi thế, tớ hút thuốc, cậu nhóm lửa, chẳng cần phải nói thêm điều gì, nhưng chừng đó thôi cũng đã khiến tớ quá đỗi hạnh phúc.

Rồi cái đêm hai đứa mình ngồi trước hiên nhà. Cậu ngồi trên chiếc ghế đó, tay ôm đàn và gảy lên từng nốt nhạc. Cậu hướng dẫn tớ cách chỉnh dây đàn, những bài tập cơ bản để luyện cách gãy dây và cách bấm phím. Thỉnh thoảng chúng ta dừng lại, để lắng nghe tiếng đàn. Tớ ngồi bên cạnh cậu, xung quanh chúng ta còn có rất nhiều người khác nữa, nhưng dường như lúc đó thế giới chỉ còn mỗi hai chúng ta. Chỉ hai ta trong cái đêm định mệnh đó, tớ nghĩ tớ đã thích cậu.

Tớ không giám nói là tớ yêu cậu. Tình yêu là gì, có ai định nghĩa được nó đâu. Đôi khi tớ hay nghĩ ngợi vớ vẩn về tự do. Hoặc là, tớ nghe thấy hai từ đó quá nhiều xung quanh tớ đến mức phải luôn nghĩ ngợi về nó. Nhưng trước khi nói về hai từ đó, tớ muốn kể cho cậu nghe về giấc mơ của tớ. Tớ đã sống như trong giấc mơ những ngày ở Đà Lạt. Tớ nhất định phải nói cho cậu nghe, việc tớ và cậu ngồi cùng nhau trò chuyện, cùng lang thang trên những con đường thơ mộng, những đêm ngồi đốt lửa ngắm nhìn bầu trời, tất cả những gì tớ có cùng cậu, như trong một giấc chiêm bao lạ lùng và sâu lắng, tớ nghĩ một giấc ngủ phải thật sâu thì tớ mới chạm được đến giấc mơ này. Tớ muốn nói với cậu rằng: ‘’Tháng ngày có cậu bên đời là một cơn mơ rất quen thuộc đới với tớ, tớ đã mơ về nó từ rất lâu, lâu lắm rồi.’’

Tớ là một đứa lãng mạn vặt. Ai cũng bảo thế và tớ chẳng có lý do gì để từ chối cái tên quá thích hợp với con người mình. Đã bao đêm tớ nhìn sâu vào cuộc đời này như chỉ muốn hỏi nó một cậu rằng vì sao giấc mộng đó của tớ lại ở xa tớ đến thế, có là gì khó khăn hay vĩ đại đâu, mà khó thành hiện thực như vậy. Cuộc đời nó cừ chần chừ, tớ nghĩ cũng có khi nó nhấp môi tính nói với tớ điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Nên tớ chẳng biết phải nói thêm gì nữa, chỉ biết chờ đợi, tiếp tục chờ đợi.

Đáng lý ra tớ nên nói với cậu sớm hơn và nhiều hơn những lời này về tình cảm của tớ. Nhưng cậu biết đấy, trong cõi vĩnh hằng tận giấc mơ tớ, tớ nghĩ tớ chẳng cần lời lẽ. Tớ không cần những ràng buộc. Tuy nhiên, xem ra tớ không còn bao nhiêu thời gian để được trông thấy cậu, mặc dù có thể sau lá thư này tớ sẽ được cậu chấp thuận cho những lá thư kế đến. Nhưng chừng ấy thôi chẳng đủ để tớ thỏa lấp được tháng ngày đã qua. Chính vì nghĩ đến điều ấy mà tớ thảng thốt như người bất ngờ bị đánh thức giữa cơn mơ. Vậy là tớ quyết định cần viết lá thư này cho cậu.

Vừa nãy tớ có nói đến tự do. Và giờ tớ muốn khơi gợi lại nó bởi lẽ tớ đã cũng rất yêu nó. Tớ yêu tự do hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhất là quyền tự do lựa chọn nơi tớ sẽ đến, những việc tớ sẽ làm, cuộc sống tớ mong muốn. Tự do đã trở thành một nỗi ám ảnh, nỗi khao khát muốn thoát khỏi mọi ràng buộc. Và có lẽ nó đã thấm sâu vào máu tớ đến nỗi tớ sợ hãi tất cả những ai muốn đến gần và khước đoạt đi cái quyền tự do đó của tớ. Đó là lý do mặc dù rất thích cậu nhưng tớ không mong muốn tình cảm đó sẽ đơm hoa kết trái. Tớ đã muốn giữ nó lại riêng cho tớ, nhưng rồi nghĩ vậy là yếu đuối. Tớ muốn trở thành một nhà văn, trước khi điều đó xảy ra thì tớ phải mạnh mẽ đối diện với tất cả cảm xúc và sự thật trong tớ. Đó là sự cần thiết cho một nhà văn khi đối diện với sự trần trụi của cuộc sống.

Sự cô đơn cho tớ cái tự do ấy. Tớ đã sống với nỗi cô đơn này quá lâu rồi. Đủ để hình thành một thói quen và nếp sống. Nếu có ai đó bước đến và cho tớ sự hạnh phúc ngập tràn của ngày chung đôi, và tớ ngang nhiên đưa tay nắm lấy nó. Tớ sợ sẽ chẳng bao giờ mình đủ dũng cảm để quay về với cái cô đơn vốn có. Điều đó phải chăng đồng nghĩa với chuyện tớ cũng hoàn toàn đánh mất đi tự do. Tự do không đến từ việc tớ sống mà hoàn toàn bị chi phối cảm xúc từ một con người khác. Tớ đã biết thế mà còn ngoan cố muốn rời xa nó thì cũng có ngày tự do sẽ xa chạy cao bay mãi mãi.

Tớ nghĩ mình đã chìm vào cơn mê, cơn mê có cậu trong đó. Và giờ tớ tuy không muốn cũng nên phải gióng lên tiếng chuông báo hiệu giờ giã biệt. Tớ cần lôi tớ ra khỏi giấc mộng êm đềm đó. Một cuộc sống không ngày nào vắng bóng cậu trong ảo tưởng. Và ngay ngày mai thôi, khi tớ rời khỏi nơi này, tớ chưa biết phải làm quen thế nào với chuyện không có cậu. Nếu cứ chìm đắm mãi thế này tớ không biết phải sống thế nào nữa. Mỗi khi nhìn thấy cậu thì tự do trong tớ chẳng còn chút ký lô nào đối với tớ. Nhưng tớ không thể quên, những gì mà tự do đã mang lại cho tớ trong suốt bao năm qua. Khi ấy cậu ở đâu, làm gì, tớ thậm chí còn chẳng biết về sự tồn tại của cậu trên cuộc đời này. Vậy thì tớ có phải là kẻ vô ơn nếu cứ cố bước đến phía cậu và bỏ rơi nó.

Tớ tin rằng tất cả cảm xúc này sẽ chết. Một cái chết sẽ từ từ đưa cậu rời xa tớ. Tớ đã quá biết thừa về thứ tình cảm này. Nghĩ đến cái chết của cảm xúc này không khiến tớ quá sợ hãi. Nó khiến tớ bình tâm lại. Tớ sẽ không oán than cuộc đời hay chính bản thân mình, nếu tình cảm tớ dành cho cậu chết đi. Nếu quả thật là như thế, thì những ngày tuyệt vọng này có gì là ghê gớm đâu. Cũng sớm qua thôi. Đến lúc ấy chắc tớ cũng sẽ chỉ nhớ đến cậu như nhớ đến bất kỳ một người nào tớ gặp trong tất cả những chuyến hành trình tớ đi qua. Đó là một chàng trai mà tớ đã cùng cậu ấy uống với nhau một ly trà, hút một hai điếu thuốc trong lúc tán gẫu, cậu ấy thậm chí còn chỉ cho tớ cách hút cỏ, cách hút thuốc lào. Bọn tớ đã nói về triết lý con người, về tự do, về cuộc đời, về đạo đức và hàng nghìn điều khác nữa.

Cậu ấy đã dạy cho tớ cái cách mà cậu dám sống hết mình, sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm, tàn phá để đi đến một cuộc sống hủy diệt. Cậu ấy kể cho tớ nghe về đạo đức, trí tuệ trong cách rèn luyện, cách sống, cách yêu thương mọi người xung quanh chứ không phải cứ giữ khư khư nó trong cái nhìn của đám đông, sự phán xét của xã hội. Cậu ấy kể cho tớ nghe về những con người, những tâm hồn đẹp, họ không đi ra từ những người thiện đầy đức hạnh, họ đi ra từ những con người dám sống, dám phiêu lưu, dám dấn thân vào cuộc đời và thậm chí đôi khi còn từ cả cái ác, những con người mang đầy rẫy những lời bêu rếu và khinh bỉ từ xã hội.

Khi tớ viết lá thư này cho cậu thì tất cả mọi người trong nhà đều đã tắt đèn đi ngủ. Trời đã khuya lắm rồi. Tớ muốn nhắm nghiền mắt và chìm sâu vào giấc ngủ nhưng có lẽ hôm nay bóng đêm còn chưa hả lòng hả dạ với tớ nên chưa cho phép. Có một điều tớ muốn nói với cậu là nếu cảm xúc tớ có chết đi, tớ chỉ dám dùng từ nếu vì tớ không chắc chắn rằng nó có thể như vậy. Nhưng dù có thế nào đi nữa thì tớ vẫn sẽ luôn trân trọng những ngày tháng đẹp đẽ này trong trái tim tớ. Tớ thực rất chán ghét cái tôi cố chấp và hẹp hòi của tớ. Tất cả những gì mà lý trí của tớ đã rút ra về bài học từ tình yêu và tự do, tớ không lấy gì làm ngạc nhiên khi nó đưa đến quyết định này. Tớ không muốn biến mình thành một kẻ khờ.

Chính cả tớ cũng không ngờ rằng tình yêu đã chế ngự con người tớ khi tớ nhìn thấy cậu, khi tớ nhắc đến cậu dù chỉ trong tâm trí. Tớ biết tình yêu đối với cậu là điều đã dẫn dắt tớ. Lý trí sắp nổi giận cuồng phong với tớ, nó bảo tớ bị điên rồi. Nhưng chính điều mà nó vừa nói ra đã giúp cho tớ tường tận rõ tình cảm của tớ cho cậu. Tình yêu còn là gì nữa nếu nó không phải là một sự điên rồ. Trong tình yêu, tớ đã trải qua những năm tháng vô cùng đau khổ. Trái tim tớ đã đầy sẹo và chằng chịt những vết thương. Thật ra thì thoắt cái nó cũng sẽ tự hàn gắn lại và tớ sẽ không còn cảm thấy quá đau nữa. Nhưng nó đã chằng chịt những vết sẹo, vết thương đã biến thành hàng trăm vết sẹo trên đó. Tớ gan lì hơn cậu nghĩ nên cậu không có lý do gì để nghĩ rằng tớ sợ hãi tình yêu. Lúc này tớ có thể dùng hai từ đó khi nói đến cậu. Vì tớ không còn muốn che giấu.

Nhưng xin cậu hiểu cho, sẽ không là cái gì khác nữa tớ dành cho cậu nếu không phải là tự do.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: MartyNZ