16.5 C
Da Lat
Thứ Ba, 26 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 113

Bạn xăm mình và luôn phải nghe những lời đánh giá?

0

Trên người tôi có một vài hình xăm. Tôi chọn xăm mình để lưu giữ những cột mốc quan trọng trong cuộc đời. Đó có thể là một trào lưu được tôi hưởng ứng ngày tháng tuổi trẻ, là cách tôi thể hiện tính cách của riêng mình. Xã hội có thể đúng khi nghĩ tính cách cũng được thể hiện qua nhiều phương diện khác, kỉ niệm có thể bảo tồn bằng khu bảo tàng khác. Tôi nghĩ họ đúng, nhưng xăm mình là cách tôi đã lựa chọn. Vì tôi yêu quý nghệ thuật xăm mình.

Cha mẹ tôi  xem đó là chuyện bình thường bởi họ là những bậc phụ huynh có tư tưởng tiến bộ. Nhưng họ hàng làng xóm tôi thì không vậy. Và họ thường xuyên lên tiếng đóng góp xây dựng nhân cách tôi bằng những lời chỉ trích phán xét.

Theo nguồn thông tin tôi được biết thì xăm mình được cho là khởi sinh từ thời Ai Cập cổ đại, lan rộng ra các nền văn hóa khác nhau trên toàn thế giới. Sẽ rất khó để giải mã biểu tượng cụ thể từng hình xăm của các nền văn minh, nhưng nói một cách đơn giản tự nhiên thì mỗi hình xăm luôn chứa đựng từng ý nghĩa và thông điệp khác nhau. Ví dụ như trong bộ lạc của thợ săn, những thành tích của một người được minh họa bằng hình xăm trên cơ thể anh ta và càng nhiều những hình xăm anh ta càng được tôn trọng nhiều hơn.

Sự lây lan của văn hóa Phương Tây dần giết chết các phong tập cổ hủ, dẫn đến sự xuống dốc nghệ thuật xăm mình trong các bộ tộc xăm mình, khiến cho sự xuất hiện của những hình xăm ngày nay chỉ còn mang tính trang trí chứ không còn thể hiện chức vụ và cấp bậc. Ngày nay, xăm mình đã phát triển và trở thành một văn hóa cộng đồng, thể hiện một cách độc đáo, tinh tế, mang đậm tính nghệ thuật. Con người sử dụng hình xăm nhiều ý nghĩa đa dạng, sự tôn thờ hoặc thần tượng cái đẹp nhất định nào đó, đánh dấu những mốc quan trọng trong cuộc đời, yêu thích nghệ thuật điêu khắc…

Tất nhiên họ hàng làng xóm chưa bao giờ biết đến những điều này, hoặc biết nhưng vẫn không hài lòng. Và thực ra, họ luôn nghĩ  những điều trái ý không rập khuôn lý tưởng xã hội, chúng cần thiết bị phơi bày trước sự chỉ trích.

Tôi biết họ chỉ là những cá thể tồn tại trong xã hội. Xã hội luôn là ý chí, nơi mỗi con người bấu chặt, bị buộc vào bằng xiềng xích, vì bị cuốn hút vào đám đông, là nơi chốn  ý chí của họ luôn muốn đi đến. Xã hội văn minh hiện đại đã cởi mở hơn đối với những người có hình xăm. Tuy nhiên, họ vẫn một mực khẳng định chúng tôi không muốn rộng mở lòng để chấp nhận.

Dấu chấm hỏi đặt ra là việc tôi có cần phải quan tâm đến lời chỉ trích đánh giá từ họ không? Mặc họ một mực khẳng định những lời chỉ trích đánh giá chỉ là cách họ muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng tôi một cách sâu sắc trọn vẹn, với tôi chúng vẫn chỉ mãi là lời bới móc, quan tâm hời hợt. Mối tương giao giữa chúng tôi chỉ phóng diễn qua những lời chỉ trích và phê phán đó thôi sao?

Tôi không muốn nhìn thấy những con người luôn giả trang nói lời đạo đức với tôi. Đóng vai kẻ láng giềng thân cận. Ôi thôi đừng trang điểm lòe loẹt và huênh hoang khoác lác, trang nghiêm đứng đắn, đừng đóng vai làm con người đạo đức tốt bụng. Nếu họ muốn hiểu tôi, việc đầu tiên họ cần làm phải là im lặng quan sát tính cách con người tôi, chứ không phải là nhốn nháo khuấy động những hình xăm trên cơ thể tôi.

Họ tự mặc cho chính mình chiếc áo choàng đánh lừa người khác. Đó là sự chỉ trích xây dựng chứ không phải sự phá hoại. Họ đưa ra lời đánh giá, đó là một lời khuyên quý báu cần thiết cho tôi? Nhưng không, họ hiểu gì về cuộc sống của tôi? Họ có thực sự quan tâm đến tôi? Họ đã thực sự quan sát? Tôi đoán chắc rằng họ chưa bao giờ. Họ bảo tôi những hình xăm đó hoàn toàn không tốt. Nó ảnh hưởng đến sự nghiệp, tương lai của tôi.  Nhưng cố nhiên  đó chỉ là hàng rào ngăn cách mối quan hệ giữa chúng ta.

Cảm giác có người khác quan tâm, là một điều may mắn. Tuy nhiên, tôi không mong đợi gì sự quan tâm thái quá đến nỗi muốn xen vào và uốn nắn. Họ chỉ đang cố gắng tìm kiếm cảm giác thú vị, dễ chịu, thoải mái khi tỏ ra có uy quyền. Lòng họ chỉ đang khao khát muốn đúc khuôn nặn nhồi tôi, rập khuôn khổ đặc thù của họ. Họ không hiểu rằng sự cưỡng bách bắt buộc đó tạo ra sự khó chịu cho tôi, người phải gánh chịu.

Tôi chỉ trông thấy họ cố gắng phô bày những gì đã đọc được trong xã hội, những gì người khác dạy họ… rồi đặt một bức bình phong giữa quan hệ của chúng tôi. Họ chỉ đang cột ràng mối quan hệ của chúng tôi vào một lý tưởng, dùng sự phê phán để cột trói bằng một ý kiến mà họ đã kiên qua bằng kinh nghiệm đặc thù của họ, chứ chẳng liên quan gì đến tôi.

Thực ra tôi luôn sống đui mù giữa họ. Lời lẽ của họ chẳng bao giờ là mẹ đẻ của những bi kịch trong tôi. Vì tôi nhận ra muốn sống một cuộc đời tốt đẹp, tôi không cần đóng vai một nhân vật đã được lên kịch bản sẵn, tôi không cần diễn vai thiên hạ muốn nhìn. Vậy nên tôi chẳng cần phải hổ thẹn trước ý chí muốn làm người của chính mình.

Nếu họ quan tâm đến tôi. Tôi nghĩ rằng họ cần phải nhìn vào những hình xăm của tôi bằng sự cởi mở đón nhận tất cả, đừng bỏ tù nó bằng những thành kiến, ý kiến chống đối. Muốn xây dựng tình người ấm áp, thân cận, gần gũi, mà không phải là thứ tình cảm lải nhải hoặc rẻ tiền thì đừng dùng cái vỏ trống rỗng đến lấp đầy cuộc đời tôi bằng những tiếng khua ồn ào.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: StockSnap

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Chúng ta sống có ý nghĩa gì?

0

Bạn tôi: Cứ cho là chúng ta có sáu mươi năm để sống. Hai phần ba cuộc đời ấy mọi người sẽ phải dùng nó để làm việc. Chính vì thế mà chúng ta cần tìm thấy được niềm vui và sự thích thú trong công việc. Nếu không thì chính chúng ta đã tự kết án hành xác cho chính mình.

Tôi: Cậu đang muốn nói gì?

Bạn tôi: Ý tớ là chúng ta cần tìm ra ý nghĩa cuộc sống của mình.

Tôi: Chẳng hạn?

Bạn tôi: Biết mình thích gì.

Tôi: Nghe này. Nếu may mắn biết mình thích gì, điều đó thật tốt. Ngược lại, không biết mình thích gì, tớ nghĩ thế cũng hay. Sẽ rất khủng khiếp nếu cậu có một thứ mà cậu rất thích và luôn muốn có nó. Một người sống ý nghĩa không cần thiết phải có một công việc, một kế hoạch, một ý tưởng hay một người mà cậu muốn… Bởi vì cậu sẽ phải hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Nếu cậu yêu, cậu sẽ bị phụ thuộc cảm xúc của mình vào tình yêu đó. Và sẽ có hàng nghìn dây tơ rễ má ràng buộc cậu vào đó. Thậm chí cậu còn chẳng biết có ai đó đang đứng nhởn nhơ ngoài kia và chuẩn bị sẵn sàng giật nó khỏi tay cậu.

Bạn tôi: Nhưng chính cậu cũng đang yêu quý công việc viết lách? Cậu chỉ nói thế vì cậu có công việc mình thích.

Tôi:  Tớ không chọn việc nhìn thấy nó. Nó là một phần thế giới đáng yêu của tớ. Nó đã có sẵn ở đó trong cuộc đời tớ. Tớ không có ý định ép buộc mình phải thích gì. Cậu không cần ép buộc mình phải thích điều gì cả, tự thân nó đã là một niềm thích của cậu. Mọi người vẫn thường có suy nghĩ bắt ép bản thân phải sống một cuộc sống ý nghĩa. Nhưng chính điều đó lại không có ý nghĩa gì cả.

Bạn tôi: Tớ nghĩ ăn thứ mình thích, đi nơi mình muốn, làm những việc muốn làm, công danh, sự nghiệp, xây dựng gia đình… Tất cả mọi người đều đang tìm kiếm chúng trong cuộc sống.

Tôi: Tất cả mọi người đều đang thực sự nhầm lẫn giữa việc họ muốn trở thành một người bất tử hay thực ra chỉ là một bức tượng đài. Một bức tượng đài không phải hình dáng bản thân họ, không phải cho cuộc sống hay ý nghĩa của riêng họ. Cậu có muốn cõng theo thứ cồng kềnh ấy trên vai mãi mãi không hay cậu muốn thoát ra khỏi nó. Cậu không thể nào hạnh phúc được nếu cả đời mình phải ở trong một hình dáng vay mượn. Mọi người chỉ đi tìm cái thích theo một xu hướng. Họ không hề muốn sống một cuộc đời ý nghĩa. Họ chỉ tìm cái ý nghĩa trong bản chất ý nghĩa cuộc sống của người khác, của gia đình, của xã hội.

Bạn tôi: Không hiểu!

Tôi: Tớ không biết là tớ đã bao giờ nghĩ đến chuyện tại sao người ta gọi cuộc đời của một ai đó là ý nghĩa, nhưng tớ đoán một cuộc đời ý nghĩa là cuộc đời mà tất cả những người ngoài nhìn vào đều mong muốn. Đó chính là ý nghĩa cuộc đời của xã hội này. Còn đối với tớ, chẳng phải chính sự sống trong hiện tại này là mục đích của chính nó, ý nghĩa của chính nó rồi đó sao? Tớ không hiểu sao mọi người lại muốn nhiều hơn nữa. Thay vì mất thời gian để ngồi gặm nhấm những câu hỏi ngớ ngẩn đó, tớ nghĩ chúng ta hãy dành thời gian để lấp đầy đời sống thường nhật rỗng tuếch của mình. Một người sống phong phú, nhìn thấy sự vật đúng như hiện thể của nó, đó đích xác là một người rất minh mẫn. Người đó sẽ không bao giờ hỏi ý nghĩa cuộc đời. Vì đối với họ, chính sự sống hiện tại là sự bắt đầu và sự chấm dứt. Nếu cậu mang một trái tim trống rỗng đi tìm ý nghĩa cuộc sống thì ý nghĩa cuộc sống đó cũng sẽ trống rỗng thôi.

Bạn tôi: Càng đi sâu vào bản thể, tớ càng nhận ra cuộc sống với hình thù rõ rệt hơn. Tớ nhận ra rằng mọi người trên thế gian này đều có một ý nghĩa tiềm ẩn. Con người, thú vật, cây cối, tất cả đều là những chữ tượng hình. Ngày mà tớ bắt đầu đọc được  nó thì ngày đó tớ nhận ra mình quá đỗi bất hạnh. Dường như mọi sự thể đều có ý nghĩa riêng nó ngoài tớ.

Tôi: Bao giờ cậu bắt đầu trằn trọc với câu hỏi mình sống để làm gì thì đó là lúc cậu nên chấp nhận việc cậu thực sự không hiểu cuộc đời là gì. Cuộc đời này là những mối tương quan. Thậm chí ngay cả khi những mối tương quan trở nên tán loạn thì đó vẫn chỉ là những mối tương quan. Nhưng chúng ta không hiểu, như cách chúng ta không bao giờ chịu hiểu mình và nhìn vào bản thân. Cậu chưa bao giờ hiểu được cậu một cách vẹn toàn thì có lý do gì để cậu đi tìm kiếm mục đích của cuộc đời bên ngoài bản thân cậu. Đừng để xã hội áp đặt vào cậu những mớ thuật ngữ bí hiểm và lải nhải nhảm nhí. Đừng để họ cắt nghĩa cuộc sống cậu bằng cách tìm kiếm những mục đích. Đừng để họ đánh lừa, hiện tại cậu đang đứng, đó đích thực là ý nghĩa mà cậu phải đi qua. Tớ không biết một cách ý thức hay vô thức. Những gì mà cậu đang đối mặt, đó đích thực là ý nghĩa cuộc đời cậu. Dù đó là việc cậu đang thất nghiệp, cậu đau khổ, nghèo túng, không định hướng…

******

Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện ở đây và có vẻ như bạn tôi vẫn không hiểu được điều tôi muốn nói. Dễ hiểu thôi, ý nghĩa cuộc đời bạn tất nhiên không thể là những lời lẽ bắt nguồn từ một ai khác, mà không phải là chính bạn. Một bảng giá trị ý nghĩa treo lơ lửng trên đầu mỗi người. Thế nhưng, chỉ có họ mới đọc được nó.

Tác giả: Ni Chi

Featured image: WikiImages

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

[Review] Anh em nhà Karamazov – Thực trạng xã hội Nga thời 70′

2

Anh em nhà Karamazov nổi tiếng ngang ngửa Tội ác và trừng phạt

Anh em nhà Karamazov

Chắc các bạn mọt sách, nhất là các bạn cuồng tiểu thuyết không còn ai xa lạ với cuốn Tội ác và trừng phạt cùng cái tên Dostoyevsky. Nhưng lại ít ai biết đến Anh em nhà Karamazov mặc dù cũng được coi là cuốn nổi tiếng của tác giả ngang với Tội ác và trừng phạt. Thế mà tình cờ tôi mượn được cuốn Anh em nhà Karamazov trước cuốn Tội ác và trừng phạt đã đặt mua trước đó.

Một người bạn Cater của tôi nói rằng cuốn Anh em nhà Karamazov khó đọc hơn. Thật ra tôi cũng chưa đọc cuốn còn lại nên cũng không biết phải so sánh thế nào. Khi vừa bước vào Anh em nhà Karamazov, tôi vừa ngạc nhiên, vừa thấy khó nhằn và thể loại này đối với tôi không được hấp dẫn, hiện đại lắm. Vì trước khi đọc cuốn Anh em nhà Karamazov tôi đọc những tiểu thuyết hiện đại của Dan Brown cùng với cuộc hành trình đầy kịch tính của Robert Langdon và những bí mật của thế giới vô cùng cuốn hút.

Tôi nghĩ có vẻ như văn học của communism và capitalism có sự khác biệt rất lớn hoặc do tôi đọc chưa đủ nhiều. Nhưng rõ ràng những tiểu thuyết tôi đọc về Châu Âu và Mỹ có vẻ có màu sắc sang trọng và sáng sủa hơn.

Anh em nhà Karamazov

Nội dung Anh em nhà Karamazov

Câu chuyện Anh em nhà Karamazov kể về một ông bố lăng loàn, nát rượu và có tính vị kỷ. Ông tên Fyodor Karamazov có một con trai cả là Dmitri Karamazov đại diện cho kiểu nói thông thường là ác mồm ác miệng, có cái tâm đối lập muốn giết người nhưng vẫn còn tính người trong đấy.

Dmitri Karamazov là kết quả của cuộc hôn nhân đầu tiên giữa vợ cả và ông già Fyodor. Sau đó ông già kết hôn với bà vợ thứ hai và có thêm Ivan một kẻ mở mồm ra là kết nối, là lời hay lẽ phải, là có thể dùng lời lẽ để biện minh một cách thông thái cho chính kiến của mình.

Tôi rất ấn tượng đoạn Ivan nói chuyện với người em Alyosha của mình về đức tin của anh với Chúa. Vì Alyosha là một thiên thần, anh theo nhà thờ, là một thầy tu. Ivan hỏi rằng Alyosha nghĩ sao về những đứa trẻ bị đày đọa bởi cha mẹ, bởi người đời, những người lớn thì có tội vì họ đã ăn trái cấm còn những đứa trẻ thì có tội tình gì?

Lúc ấy có vẻ như Alyosha đã bị lung lay những ý nghĩ về Chúa hoặc là tôi mới chính là người bị thuyết phục bởi lời lẽ của Ivan. Ivan tinh khôn, xảo trá và là kẻ đại diện cho bản năng, cho phần con trong từ con người. Một tâm hồn độc ác mặc nhiên không hề ăn thịt như những con thú nhưng còn hơn loài dã thú. Khi Ivan thấy bố và anh Dmitri đánh nhau đến nỗi bố gần chết, Ivan vẫn thản nhiên và nói “rắn ăn rắn”. Chẳng có con vật nào ăn thịt cả bố mình nhưng Ivan là có, là đại diện cho dã tâm man rợ của con người.

Alyosha, một người đại diện cho thánh thiện, là một thiên thần, một vùng ánh sáng tỏa ra trong cả câu chuyện tăm tối này. Tôi thấy ai cũng khen gợi Alyosha vì đôi lúc anh chàng cũng có những dục vọng nhưng anh đều có thể hóa giải thành tình yêu. Nhưng những người thánh thiện này đẹp trong câu chuyện nhưng trong xã hội có vẻ không phổ biến và thực tế.

Về phần tôi, tôi vẫn thích Dmitri hơn mặc dù anh không có những lý luận sắc bén, hiểu biết như Ivan hay đáng yêu như Alyosha nhưng anh là một kẻ với tư tưởng hơi mông lung nhưng vẫn còn lương tâm của con người.

Và nhân vật chính cuối cùng trong Anh em nhà Karamazov là đứa con hoang của ông bố là Xmerdiakov. Trong lần lăng loàn với một người con gái vất vưởng ngoài đường được cả làng yêu mến nhưng chỉ độc mặc một cái áo sơ mi. Đứa con hoang này được Fyodor Karamazov hết mực tin tưởng và là kẻ ở cho Fyodor và cũng chính là thủ phạm giết cha mình.

Tất cả những nhân vật này đều được đại diện cho những phẩm chất nhất định trong mỗi con người: Dục vọng, tà dâm, hám của, ích kỷ, ý nghĩ dơ bẩn, độc ác, đạo đức giả. Có lẽ chúng phản ánh chân thực về xã hội nước Nga thời đó.

Tạo sao tôi lại nói cuốn tiểu thuyết này đậm đặc mùi vị của chủ nghĩa cộng sản? Vì tôi liên tưởng đến Chí Phèo của Việt Nam, dù Chí Phèo ở thời phong kiến tôi thấy bối cảnh giống nhau và có màu u tối như nhau. Phiên bản này nâng cấp hơn nhiều lần, nội tâm sâu sắc hơn nhưng nhìn chung vẫn là những vấn đề nhức nhối của xã hội thời xưa, những năm 70 của nước Nga.

Quay trở lại, câu chuyện Anh em nhà Karamazov là bối cảnh một gia đình nhưng trong vỏ bọc gia đình ấy lại đầy những rắc rối và chẳng hề có bóng dáng tình yêu ngoại trừ tình yêu nhân loại của Alyosha. Với nhiều nhân vật như thế nhưng tác giả lại rất kỹ lưỡng trong việc mô tả nội tâm và khắc họa rõ nét từng hình ảnh một cách chi tiết đến nỗi tôi lúc tôi bị rối trí và đọc đến rất xa rồi nhưng lại phải quay lại gần đầu để đọc lại nhằm hiểu rõ hơn vấn đề.

Có những đoạn trong Anh em nhà Karamazov phải nói thật tôi không thể hiểu nổi và phải bỏ qua, có lẽ đó là những phần hay mà người ta kháo nhau. Nếu có dịp một ngày nào đó tôi sẽ đọc lại để hiểu rõ hơn.

Tôi vô cùng thích đoạn người đàn bà nói chuyện với cha Zoxima ở đoạn đầu về tình yêu nhân loại. Bà yêu nhân loại đến mức có thể bỏ cả đứa con tật nguyền của mình để phục dịch cho nhân loại. Nhưng bà vẫn đến với Cha để than phiền rằng bà căm ghét tình yêu ấy, vì bà thấy trong những người được trợ giúp kia sự vô ơn.

Bà có một nỗi đau khổ vì điều ấy và nó làm tôi nhớ đến Catherina trong Suối nguồn, một cô gái chọn công việc thiện nguyện là việc chính trong cuộc đời cô nhưng khi cô ban phát tình yêu ấy cô lại càng trở thành một bà cô khó tính khó nết và căm ghét cuộc đời.

Tôi ấn tượng với những người phụ nữ ấy bởi vì tôi cũng muốn trở thành một tình nguyện viên góp một phần nhỏ tất cả những gì mình có cho mọi người, những người không được đầy đủ ấm no như người khác. Nhưng tôi lại sợ mình trở thành người hệt như hai người phụ nữ tôi kể trên.

Anh em nhà Karamazov

Anh em nhà Karamazov là cuốn tiểu thuyết cần kiên nhẫn

Bao quát lại câu chuyện, theo tôi, Anh em nhà Karamazov là một cuốn tiểu thuyết không thiên về sinh động, lôi cuốn, không phải cứ đọc lại càng muốn đọc mà đọc mãi không hiểu phải vô cùng kiên nhẫn để đọc đi đọc lại. Nhưng mỗi lời văn của ông đều bổ nghĩa cho toàn bộ câu chuyện Anh em nhà Karamazov, những câu chuyện nhỏ đan xen kết thành một câu chuyện lớn. Tất cả đều có ý nghĩa của riêng nó, nhưng những phần mô tả quá kỹ lưỡng thì tôi hay lướt qua một chút và có những phần cực kỳ khó hiểu thì tôi hẹn một ngày hơi xa để đọc lại.

Cuốn Anh em nhà Karamazov này sẽ hợp với những ai đã đọc nhiều sách nhất là về thể loại tâm linh, triết học vì tính triết lý trong tác phẩm rất cao. Còn những ai mới tìm hiểu về những điều tôi mới kể trên thì không nên đọc vì chính tôi cũng chỉ hiểu được cao nhất là 70% cuốn sách.

Và theo cậu bạn Cater của tôi có lẽ nên đọc Tội ác và trừng phạt trước vì nó dễ hiểu hơn. Có rất nhiều phần chi tiết nhỏ tôi vô cùng tâm đắc nhưng nếu kể hết thì rườm rà và dài dòng nên tôi sẽ chỉ dừng ở đây, phần còn lại để các bạn có những cảm nhận riêng khi đọc tác phẩm.

Tác giả: Bà Năm
Edit: Triết Học Đường Phố

[THĐP Translation™] 3 lý do vì sao nên tập trung vào Hệ Thống thay vì Mục Tiêu

1

E-T-4

Tất cả chúng ta đều muốn đạt được điều gì đó trong cuộc sống — sở hữu một thân hình vừa vặn, gây dựng một công ty thành công, tạo dựng một gia đình hạnh phúc, viết một cuốn sách best-seller, thắng một giải thưởng lớn, và còn nhiều nữa.

Và với hầu hết chúng ta, con đường chinh phục những điều này bắt đầu từ việc đặt một mục tiêu cụ thể và khả thi. Ít nhất thì đây là cách mà tôi làm cho đến gần đây. Tôi từng đặt mục tiêu cho những lớp học tôi tham gia, cho những quả tạ tôi muốn nâng trong phòng gym, và cho những đối tác trong kinh doanh. Tuy nhiên, điều tôi bắt đầu nhận ra là nếu bạn muốn thực sự làm xong việc và tạo tiến độ trong những lĩnh vực quan trọng, có một cách tiếp cận tốt hơn rất nhiều.

Chung quy nó chính là sự khác biệt giữa mục tiêu và hệ thống, điều tôi sẽ giải thích sau đây.

Sự khác biệt giữa Mục tiêu và Hệ thống

Mục tiêu và Hệ thống khác nhau ở điểm nào?

  • Nếu bạn là một huấn luyện viên, mục tiêu của bạn là giành ngôi vô địch. Hệ thống là những gì đội bạn tập luyện mỗi ngày.
  • Nếu bạn là một nhà văn, mục tiêu của bạn là viết một cuốn sách. Hệ thống là thời gian biểu viết lách mỗi tuần bạn tuân theo.
  • Nếu bạn là một vận động viên điền kinh, mục tiêu của bạn là một cuộc chạy marathon. Hệ thống là lịch huấn luyện cho cả tháng.
  • Nếu bạn là một doanh nhân, mục tiêu của bạn là xây dựng một công ty triệu đô. Hệ thống là quá trình bán hàng và quảng bá thương hiệu.

Có một câu hỏi thực sự thú vị:

Nếu bạn hoàn toàn phớt lờ mục tiêu và tập trung hoàn toàn vào hệ thống của mình, liệu bạn có thể tạo ra thành quả nào không?

Ví dụ như bạn là một huấn luyện viên bóng rổ và bạn lờ đi mục tiêu vô địch và chỉ tập trung vào những gì đội bóng của bạn làm mỗi buổi luyện tập hàng ngày, liệu bạn sẽ tạo ra một thành quả nào đó? Tôi nghĩ câu trả lời là có.

Đây là một ví dụ, tôi mới cộng tổng số từ trong các bài viết tôi viết trong năm nay. Kết quả là, trong 12 tháng gần đây, tôi đã viết hơn 115,000 chữ. Vì một cuốn sách thường có 50,000 đến 60,000 chữ, điều đó có nghĩa là tôi đã viết đủ để lấp đầy hai cuốn sách chỉ trong năm nay. Đây quả thực là một bất ngờ vì tôi đã không đặt một mục tiêu viết lách nào. Tôi chưa từng đo lường tiến độ của mình theo một tiêu chuẩn nào đó. Tôi chưa từng đặt một số từ mục tiêu cho bất kì một bài tôi viết. Tôi chưa từng nói nói “Tôi muốn viết hai cuốn sách trong năm nay.”

Điều tôi thực sự tập trung là viết một bài viết mỗi thứ Hai và thứ Năm. Gắn chặt với lịch trình ấy suốt 11 tháng, kết quả là 115,000 chữ đã được viết. Tôi tập trung vào hệ thống của mình và quá trình hoàn thành công việc. Cuối cùng, tôi nhận được một thành quả tương đương (hay thậm chí tốt hơn).

Sau đây là 3 lý do bạn nên tập trung vào hệ thống thay vì mục tiêu.

1. Mục tiêu làm giảm đi hạnh phúc hiện tại của bạn

Khi bạn làm việc hướng tới một mục tiêu, bạn về cơ bản tự nhủ rằng “Tôi chưa đủ giỏi, nhưng tôi sẽ giỏi khi hoàn thành mục tiêu.”

Vấn đề với lối tư duy này là bạn đang tự bảo bản thân rằng mình sẽ có hạnh phúc và thành công khi đạt được cột mốc tiếp theo. “Khi nào tôi đạt được mục tiêu,  thì tôi mới hạnh phúc. Khi nào tôi đạt được mục tiêu, thì tôi mới thành công.”

GIẢI PHÁP: Theo đuổi một quá trình, chớ phải một mục tiêu.

Lựa chọn một mục tiêu đặt gánh nặng lớn lên đôi vai của bạn. Bạn có thể tưởng tượng sẽ ra sao nếu mục tiêu hồi đầu năm của tôi là viết hai cuốn sách trong 12 tháng? Viết ra câu này thôi cũng đã áp lực lắm rồi. Nhưng chúng ta liên tục làm điều này với chính mình. Chúng ta đặt những áp lực không cần thiết lên bản thân để giảm cân hoặc kinh doanh thành công hay viết tiểu thuyết bán chạy… Thay vào đó, bạn có thể nghĩ đơn giản hơn và giảm thiểu áp lực bằng cách tập trung vào tiến độ công việc hàng ngày và bám sát theo lịch trình của mình, hơn là bận tâm về những mục tiêu lớn lao và thay đổi cuộc đời. Khi bạn tập trung vào luyện tập thay vì hiệu suất, bạn có thể sống trong khoảnh khắc hiện tại và cùng lúc cải thiện bản thân.

2. Lạ lùng thay những mục tiêu không phù hợp với tiến độ lâu dài

Bạn có thể cho rằng mục tiêu sẽ thúc đẩy bạn về đường dài, song, không phải lúc nào điều này cũng đúng. Lấy ví dụ một người đang luyện tập cho cuộc chạy bán-marathon (21.1 km). Nhiều người sẽ luyện tập chăm chỉ hàng tháng trời, nhưng ngay khi họ hoàn thành cuộc chạy, họ dừng việc luyện tập ấy. Mục tiêu của họ là hoàn thành cuộc chạy bán đường dài và họ đã đạt được nó, mục tiêu ấy không thúc đẩy họ được nữa. Khi mọi nỗ lực của bạn được dành cho một mục tiêu cụ thể, điều gì sẽ thúc bạn đi sau khi mục tiêu ấy được hoàn thành?

Điều này tạo ra một hiệu ứng tạm gọi  là “hiệu ứng yo-yo”, khi người ta di chuyển qua lại giữa hai trạng thái hành động hướng tới mục tiêu và không hành động gì. Chu kì này khiến cho việc tạo ra tiến độ lâu dài trở nên khó khăn hơn nhiều.

GIẢI PHÁP: Quên đi, bỏ qua những kết quả tức thì

Tuần trước, tôi có đến phòng gym tập động tác clean and jerk. Khi tôi tập đến những set cuối, tôi cảm thấy nhói ở chân. Nó không đau đớn hay là một chấn thương gì mà chỉ là dấu hiệu mệt mỏi khi đến gần cuối buổi tập. Trong một vài phút, tôi nghĩ đến chuyện hoàn tất set cuối cùng. Sau đó, tôi nhớ ra rằng kế hoạch luyện tập của tôi kéo dài cả cuộc đời và đã quyết định nghỉ sớm hôm đó.

Trong tình huống như trên, tinh thần dựa trên mục tiêu sẽ nhắc bạn hoàn thành bài tập và đạt mục tiêu. Sau cùng thì nếu bạn đặt ra một mục tiêu và không đạt được nó, bạn cảm thấy như một kẻ thất bại. Nhưng với một tinh thần dựa trên hệ thống, tôi không gặp vấn đề gì. Tư duy dựa trên hệ thống không bao giờ quan tâm đạt đến một con số cụ thể nào, nó chỉ gắn chặt với tiến độ và không bỏ sót luyện tập.

Tất nhiên, tôi biết rằng nếu tôi không quên một buổi tập nào thì tôi sẽ nâng được những quả tạ lớn hơn về lâu dài. Và đó là lý do hệ thống giá trị hơn so với mục tiêu. Mục tiêu là những kết quả ngắn hạn. Hệ thống là những quá trình dài hơi. Sau cùng thì quá trình sẽ luôn chiến thắng.

3. Mục tiêu ám chỉ bạn có thể kiểm soát những điều không thể

Bạn không thể dự đoán tương lai. Nhưng mỗi khi đặt mục tiêu, chúng ta cố gắng làm điều ấy. Chúng ta cố gắng lên kế hoạch nơi chúng ta sẽ tới và thời điểm chúng ta sẽ tới đó. Chúng ta cố gắng dự đoán chúng ta sẽ tạo tiến độ nhanh tới mức nào, kể cả khi chúng ta không biết gì về hoàn cảnh hay tình huống sẽ xuất hiện trên con đường.

GIẢI PHÁP:  Tạo ra vòng lặp phản hồi.

Mỗi thứ Sáu, tôi dành 15 phút để điền vào một bảng tính những số liệu quan trọng nhất cho công việc. Ví dụ, tôi sẽ tính toán tỉ lệ chuyển đổi trong một cột (phần trăm khách ghé thăm website đăng kí nhận tin từ tôi mỗi tuần). Tôi hiếm khi nghĩ về con số này, nhưng kiểm tra cột này mỗi tuần cho tôi một vòng lặp phản hồi cụ thể để tôi biết mọi thứ vẫn đang ổn. Khi con số này giảm đi, tôi biết là mình cần gửi nhiều lưu lượng chất lượng hơn tới trang web.

Vòng lặp phản hồi đóng vai trò quan trọng trong việc xây dựng những hệ thống tốt vì chúng cho phép bạn kiểm soát nhiều mảnh ghép khác nhau song không khiến bạn thấy áp lực phải dự đoán điều gì chuẩn bị xảy ra với mọi thứ. Hãy quên đi việc dự đoán tương lai và xây dựng một hệ thống có khả năng ra hiệu khi nào thì bạn cần thay đổi.

Yêu quý Hệ Thống

Tôi không bảo rằng mục tiêu hoàn toàn vô dụng. Tuy nhiên, tôi khám phá ra rằng mục tiêu tốt cho việc lên kế hoạch cho tiến độ trong khi hệ thống tốt cho việc thực sự tạo ra tiến độ. Mục tiêu có thể cho bạn những chỉ dẫn và thậm chí thúc đẩy bạn đi trong ngắn hạn, nhưng cuối cùng một hệ thống tốt sẽ luôn chiến thắng. Sở hữu một hệ thống mới là cái quan trọng. Theo đuổi một quá trình mới là thứ làm nên khác biệt.

Tác giả: James Clear
Dịch: Sang Doan
Review: Nguyễn Hoàng Huy

📌 Ủng hộ dịch giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Lê Uyên Phương – Cổ tích tình yêu bước ra từ âm nhạc Việt Nam

0

Chuyện là sáng nay chạy ngang đường Bùi Thị Xuân ở Đà Lạt. Tôi nhớ ngôi nhà của vợ chồng nhạc sĩ Lê Uyên Phương từng sống những năm trước 75 cũng cư ngụ trên con đường này. Nghe bảo vì quá yêu quý âm nhạc Lê Uyên Phương mà người sống hiện tại vẫn còn giữ vẹn nguyên ngôi nhà không muốn thay đổi. Không hiểu vì sao chỉ với tia sáng đó lóe lên trong đầu mà tôi buộc mình phải về nhà ngồi viết ngay những dòng chữ này. Biết là người trẻ Việt thời nay ít ai còn nghe dòng nhạc cũ kỹ mộc mạc xưa, nhưng chẳng phải cái gì càng ít người biết thì mình lại càng phải kể nhiều về nó sao. Muốn càng nhiều người biết hơn vì nó đẹp, nó đáng trân quý và giữ gìn.

Đó là một câu chuyện tình yêu đẹp đã tạo ra những bản nhạc như làn gió mới thổi vào tân nhạc Việt Nam trong thời kỳ bom lửa chiến tranh đã đến với trái tim những người trẻ hồi đó như ngọn lửa nhiệt huyết giúp họ tin vào tình yêu: Tình khúc cho em, Dạ khúc cho tình nhân, Vũng lầy của chúng ta…

https://youtu.be/LxHyJxhxeHQ

Cuộc đời mới đẹp làm sao, nếu đêm nào cũng chờ đợi mặt trời nhanh tỉnh giấc để gặp lại một người, chúng ta sẽ nuốt trọn đêm chỉ để chờ đợi giờ khắc ấy quay trở lại, nóng lòng sốt ruột cho màn đêm chóng tàn, thời gian và hiện tại vô tình trở thành tội đồ trong những cuộc tình thầm kín. Thời gian chờ đợi sẽ luôn buồn tẻ và dài dằng dặc. Buổi sáng sẽ là quãng thời gian hồi hộp nhất chúng ta đứng trước hiên nhà và chờ đợi trông thấy người mình yêu. Chờ đợi một nụ cười và một câu chào buổi sáng tốt lành. Giây phút đó luôn khiến trái tim chúng ta thổn thức và đập rộn ràng liên hồi kỳ trận.

Nàng 16 tuổi thơ ngây xinh đẹp, con của một gia đình giàu có, chuyển từ Sài Gòn lên Đà Lạt để theo học trong một trường tây. Chàng là thầy giáo dạy triết học và có tài chơi nhạc. Định mệnh đã sắp xếp để họ gặp nhau, để rồi trót say mê tiếng đàn của thầy. Yêu tiếng đàn rồi yêu luôn cả người ôm đàn. Khi bị gia đình ngăn cấm, nàng còn dùng cả thuốc ngủ để chứng minh rằng mình “Có thể chết vì yêu”. Còn thầy giáo vì người tình bé nhỏ mà bỏ cả giảng đường để tìm về Sài Gòn cho thỏa nỗi nhớ mong.

Trong tình yêu, tất cả khó khăn trắc trở đều đáng ca ngợi. Và bất cứ ai có thể giải thoát tình yêu khỏi những phiền muộn, người đó đích thực mới đang sống trong tình yêu. Điều gì làm cho một tình yêu trở nên đẹp đẽ và tỏa sáng? Đó chính là người mình yêu. Chỉ cần đó là người tôi thực sự yêu, tôi sẽ luôn biết cách biến tình yêu thành cổ tích.

Chính tình yêu đã giúp cho đôi tình nhân vượt qua mọi rào cản ngăn trở. Để tình ca Việt Nam một ngày nọ xuất hiện đôi vợ chồng nổi tiếng, chàng nghệ sĩ lãng tử ôm đàn có mái tóc bồng bềnh, còn nàng là cô ca sĩ với chất giọng khàn đặc biệt, ngọt ngào nồng nàn làm say đắm trái tim bao nhiêu người.

“Ban đầu, chúng tôi viết nhạc và hát cho nhau nghe trong cơn hân hoan của tình yêu đẹp, không nghĩ rồi đây những thứ đó có thể chạm đến trái tim nhiều người.”

Tôi đã trông thấy bao nhiêu người tình và cuộc tình xung quanh mình. Chẳng ai có thể sống mà thiếu đi tình yêu. Tình yêu mỗi người mang một hình hài sắc thái mỗi khác nhau. Có tình yêu với người này trông xấu hổ nhưng với người kia thì đẹp đẽ. Có tình yêu đáng khinh nhưng người khác lại luôn trân trọng yêu quý. Chẳng bao giờ người ngoài cuộc lại hiểu được tình yêu của một người. Tâm hồn họ luôn kinh ngạc phẫn nộ trước sự điên cuồng của những kẻ đang yêu. Thế nhưng, đó phải chăng mới chính là tình yêu?

Chàng sinh ra họ Phan nhưng vì bị ảnh hưởng bởi sự nghiệp chính trị từ cụ Phan Bội Châu nên đã đổi sang họ Lê. Uyên là tên bạn gái đầu tiên của chàng. Mẹ của chàng tên Công Tôn Nữ Phương Nhi nên chàng đã lấy chữ Phương từ đó. Lê Uyên Phương là nghệ danh được tạo ra từ những người chàng yêu quý. Và vì quá yêu quý người tình nên chàng đã sẵn sàng chia sẻ cái tên Lê Uyên cho nàng. Lê Uyên trở thành nghệ danh của nàng trên con đường ca hát như nàng đã từng chia sẻ trong một bài báo về nghệ danh Lê Uyên rằng: “Chúng tôi yêu nhau, đến mức anh Phương đã chia cho tôi hơn một nửa bút danh của mình.”

Họ từng có chung một quán cà phê ở Đà Lạt có tên “Lục Huyền Cầm’’, từng là một địa chỉ yêu thích của người yêu nhạc và sành cà phê. Quán được mở khi họ đã nổi tiếng khắp cả Sài Gòn nên đặc biệt thu hút các nghệ sĩ. Là nơi gặp gỡ của giới văn chương, âm nhạc, chuyện trò thời thế và nghệ thuật.

Có thông tin cho rằng họ đã từng ly hôn. Trong thời cuộc loạn ly, họ rời xa quê hương để lên con thuyền viễn xứ đi tha hương. Họ trải qua rất nhiều khó khăn, còn có cả thời điểm Lê Uyên bị thương tích nặng vì sự lạc đạn của cuộc thanh toán hai băng đảng xã hội đen. Chàng đã tận tụy chăm sóc nàng trên giường bệnh qua những ngày tháng tuyệt vọng cận kề cái chết. Nhưng sông có khúc và người thì cũng phải có lúc này lúc kia. Sau lần thoát chết và những khó khăn sóng gió cuộc đời đã khiến họ phải chia tay nhau.

Những đôi tình nhân cố bám vịn vào hình dáng có vẻ bề ngoài trông giống tình yêu rồi huyễn hoặc tự đánh lừa vỗ về chính trái tim mình. Nói về tình yêu nhưng không bao giờ tin tình yêu có thật. Nói về người yêu nhưng không quên khuyến mãi thêm địa vị, tiền bạc, công danh của người mình yêu. Nói về sự gắn kết lâu dài bền chặt nhưng khi có dấu hiệu nguy hiểm thì vội vã đường ai nấy đi cho yên lòng. Dần dần, con người khó lòng tin nổi vào những tình yêu kém tính chất thực tế.

Nhưng đó chỉ là một giai đoạn tạm thời khiến tình yêu của họ bị gián đoạn vì sau đó họ đã quay lại bên nhau. Lê Uyên đã ở bên cạnh chăm sóc trước khi chàng lìa đời bởi căn bệnh ung thư quái quỷ. Căn bệnh từng là rào cản tình yêu của hai người vì chàng sợ thần chết sẽ cất tiếng gọi mình bất cứ lúc nào, nếu nàng ở bên cạnh thì sẽ phải sớm đối mặt với cảnh hiu quạnh còn lại một mình trên trần gian. Vâng, đó chỉ là một gián đoạn vì trong một bài báo trả lời sau đấy, ca sĩ Lê Uyên đã chia sẻ:

“Trong tình cảm ai cũng có đôi ba lần vấp váp, gây gổ hay mâu thuẫn. Quan trọng là sau những lần như thế mình hiểu nhau và cảm thông cho nhau hơn. Cả hai chúng tôi đều cho rằng giai đoạn “Đường ai nấy đi” chỉ là một nốt lặng trong bản nhạc mà cả hai chúng tôi cùng hòa tấu trước cuộc đời.”

Tình yêu không phải điều xa lạ, nó quá quen thuộc đối với con người và cuộc sống. Tình yêu trở thành một phần không thể thiếu như khí trời để thở. Sợ nói thế vẫn không đủ để diễn tả hết sự quan trọng của tình yêu. Có lẽ vậy mà tình yêu từ bao giờ trở thành thứ rất xa xỉ. Chỉ có kẻ nào thật khao khát thì kẻ đó mới trông thấy được.

Và giờ đây, lời dặn “Nếu anh có mệnh hệ nào em phải tiếp tục sống và hát để tình yêu chúng ta được lan tỏa khắp nơi, trong trái tim nhiều người để mọi người yêu nhau nhiều hơn” đang chạm đến trái tim tôi vì chính tình yêu của họ. Tôi mong trái tim mình có thể yêu nhiều hơn khi nghe nhạc của họ. Tôi tin vào tình yêu như chính tình yêu họ đã dành cho nhau.

Tôi nghĩ đến những điều ấy và biết rằng rất khó để giấu mình sau chiếc mặt nạ mà không khỏi để lộ mặt. Tôi muốn chơi bài ngửa không phải vì tính thật thà mà vì tôi sợ sẽ lỡ mất chuyến tàu tình yêu. Hoặc có thể vì ở một nơi như Đà Lạt, tôi càng không muốn mình đánh rơi cơ hội được trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện tình yêu lãng mạng cổ tích.

Tôi trông mình thật ngô nghê trước gương. Nhưng thực sự không thể che giấu đi ước mơ được sống một cuộc đời quá tình giống họ. Nên tôi bắt buộc phải viết ra tất cả, niềm hâm mộ tuyệt đối với đôi tình nhân xuất hiện từ cổ tích, đi ra đời thực rồi bước vào cuộc sống tôi. Như một giấc mơ tôi luôn tin vào một ngày nào đó mình sẽ trông thấy.

Và đôi khi là cả chính bạn, sau khi biết đến tình yêu thơ mộng đẹp đẽ này.

Tác giả: Ni Chi
Edit: Triết Học Đường Phố

*Featured Image: vietnamnet

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Đừng sợ sách bị dơ

3

Tôi là một người thích đọc sách, thích kiến thức, thích mình là một kẻ người ta hỏi gì mình đều biết, thích có thật nhiều sách trong nhà. Có hôm bạn mượn sách mình về đọc xong hỏi mình sao sách mà gạch be bét chi chít thế? Không biết giữ gìn sách à? Không biết trân trọng sao? Và phán rằng mình là kẻ lôi thôi, lộn xộn không biết yêu và trân trọng từng trang sách.

Bạn đọc sách không dám gấp mép lại để đánh dấu trang mình đọc, không bôi gạch, sách bạn bọc plastic không có một vết nhàu nát nào. Bạn không dám ghi chú vào cuốn sách, vào những chỗ quan trọng bạn không dám highlight.

Và tôi xin hỏi khi bạn đọc xong 100 cuốn sách sạch đẹp ấy bạn có nhớ gì không? Bạn có ấn tượng gì không? Hay bạn vẫn tự hào rằng sách mình thật sạch, mình là người cẩn thận, mình yêu sách? Đúng, có thể bạn là người yêu sách. Nhưng một cuốn sách bao gồm phần giấy và phần kiến thức, bạn yêu sách nhưng bạn chỉ yêu giấy thôi, bạn không quan tâm kiến thức, bạn mặc kệ rằng mình nhớ hay quên, bạn muốn mọi người biết rằng bạn yêu và trân trọng sách. Nhưng khi người ta hỏi một cuốn bất kỳ rằng ý nghĩa của cuốn sách ấy, những chuyển biến bi kịch của câu chuyện hay những câu nói hay trong cuốn sách bạn có nhớ nổi không? Cùng lắm bạn chỉ nhớ nổi phần dàn ý câu chuyện, phần ở bìa sau ấy hoặc là ý nghĩa nào đó ấn tượng nhất với bạn. Nhưng đôi lúc bạn bỏ quên hết điều hay.

Mình thấy việc highlight rất hiệu quả khi bạn muốn đọc lại cuốn sách đó, những phần in đậm bạn sẽ đọc kỹ hơn, nhớ sâu hơn. Việc giữ gìn kiến thức chắc chắn trong đầu bạn mới là phần cốt yếu quan trọng hơn việc đi khoe khoang bề ngoài. Bạn yêu sách là khi người ta nêu ra một đầu sách không phải bạn sẽ trả lời rằng cuốn đó tôi giữ rất kỹ mà rằng là cuốn đó tôi rất tâm đắc vì điều gì?

Về phần tôi, tôi rất thích viết những điều mình nghĩ vào những chỗ trống ở trang sách điều đó giúp tôi có thêm ý tưởng cho bài viết của mình. Và những bài viết của tôi sẽ sinh động hơn, sẽ có giá trị hơn, được tin tưởng và thực tế hơn khi có những câu trích dẫn trong chính cuốn sách tôi đã từng đọc. Tôi yêu sách nhiều bởi vì tôi không còn biết yêu thứ gì khác. Tôi yêu sách nhiều vì tôi sẽ tự thấy mình thông thái khi nói chuyện hơn. Tôi muốn có một thư viện sách thật to để có thể chia sẻ cả kiến thức và sách hay cho mọi người. Hãy cứ mượn về và chỉ cần cược lại niềm tin và uy tín của bạn. Tôi không yêu sách mù quáng và sai lệch, chỉ muốn sở hữu cho riêng mình. Tình yêu không phải là sự sẻ chia sao?

Bởi thế ông cha ta luôn có câu: “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, vậy mà chẳng ai nhớ cả. Tôi thấy câu này rất đúng ở trường hợp nói về sách. Vì nếu là những thứ để trưng bày khác như rượu, máy chụp hình, v.v… thì chúng ta cần trân trọng vẻ ngoài. Hoặc nếu để chỉ con người thì tốt nhất vẫn là tốt cả hai mặt. Tuyệt nhiên với sách việc “tốt gỗ” nên được đặt lên hàng đầu dù có phải làm xấu đi vẻ bề ngoài.

Điều bạn yêu kiến thức hay giấy còn ảnh hưởng tới việc bạn có rộng lòng chia sẻ được hay không? Khi bạn yêu kiến thức, bạn thích trao đổi, thích bàn luận, thích chia sẻ điều đó với mọi người, bạn lan rộng những câu chuyện hay. Còn khi bạn yêu giấy, bạn không dám cho người khác mượn sách, bạn sợ cuốn sách của bạn bị nhàu nát, bạn không chịu nổi, bạn không muốn chia sẻ, bạn muốn giữ thật sạch sẽ, bóng loáng và bạn có cả một kho tàng nhưng bạn không thể chia sẻ bất kỳ điều gì.

Bạn lỡ cho người ta mượn sách người ta không giữ sách theo ý bạn, hoặc sách bạn lỡ bị con chó cắn nát. Bạn đánh con chó thừa sống thiếu chết. Bạn ghét người mượn sách. Nhưng nếu là người đi mượn sách thì mình nên dùng cách viết vào sổ tay và tôn trọng cuốn sách của chủ mặc dù nó có rách nát đến đâu. Đó là điều cơ bản khi bạn mượn bất cứ thứ gì. Còn người có sách ơi, bạn mất cuốn sách, mất luôn tình yêu của con chó, mất luôn cả người bạn, mất luôn chính bản thân mình. Tất cả điều đó có đáng để đánh đổi hay không?

Sách thì cũng chỉ là giấy thôi, chỉ là một phương tiện để chúng ta có thể tiếp cận với những thứ đằng sau con chữ. Đừng ngần ngại gạch và viết, gạch và viết.

Tác giả: Bà Năm

*Featured Image: jarmoluk

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

[Quora] Nếu quy luật nhân quả đúng, tại sao nhiều người xấu lại thành công? Tại sao những người tốt lại khổ cực?

0

Đây là một câu hỏi tuyệt vời, và tôi tin là rất nhiều người, kể cả tôi, đã từng trăn trở với suy nghĩ này. Tôi đã suy ngẫm thật kỹ và tra cứu qua nhiều tài liệu. Đây là câu trả lời của tôi:

Trước tiên, để tôi bắt đầu bằng một câu hỏi: Ai thành công hơn: Ram hay Ravan? (Translator: Ai từng đọc qua sử thi kinh điển Ramayana thì biết.) Hãy xem xét một vài sự kiện:

Ravan:

– Đã chiến thắng mọi đạo binh Thiên Quốc
– Có một kinh đô nơi tất cả nhà cửa cung điện đều được làm bằng vàng (Golden Lanka)
– Danh tiếng lẫy lừng bốn phương. Mọi người đều công nhận và sợ hãi sức mạnh của hắn.
– Nhưng xảo trá, tha hóa, vô lễ, khép kín, ích kỉ, kiêu ngạo, v.v…
– Rất giống với một chính trị gia tha hoá lũng đoạn thời nay.

Ram:
– Thông tường kinh sách Vệ Đà
– Rất khiêm nhường
– Một người cai trị rất giỏi
– Hòa đồng
– Tuân thủ luật pháp
– Nhưng đã bị lưu đày (cùng vợ và em trai) 14 năm trước khi lên ngôi
– Vợ là Sita bị bắt cóc trong thời gian lưu đày
– Phải vượt đường xa ngàn dặm tìm vợ
– Một lần nữa vợ chồng bị chia cắt khi anh lên ngôi vua
– Cơ bản là luôn có những khốn khó xảy ra trong đời
– Rất giống với một “người tốt” ngày nay!

Chúng ta luôn nói rằng Ram là người thành công – phải không? Nhưng trong thế giới ngày nay, có thể chúng ta sẽ nói Ravan (hay những người xấu xa) là người thành công. Tại sao có sự khác biệt này? Điểm sai nằm ở đâu? Vâng câu trả lời nằm trong cùng những cuốn sách đã định nghĩa nhân quả: Vệ Đà, Chí Tôn Ca, v.v..

Nếu bạn nhìn kĩ, chúng ta nói rằng Ram thành công là vì nó đã được viết trong sử thi Ramayana và tri thức này thì lại được truyền lại cho chúng ta từ đời này qua đời khác, các chương trình TV, v.v… Điều quan trọng cần chú ý trong trường hợp này, nhân quả và thành công được định nghĩa trong cùng một nơi – trong cuốn sách. Trong khi với câu hỏi này chúng ta đang nói về những định nghĩa ở hai nơi khác nhau: Nhân quả theo định nghĩa trong kinh sách, và “thành công” theo định nghĩa thời nay.

Hãy xem thành công là gì dựa theo kinh sách

Kinh Vệ Đà định nghĩa một người thành công là một người có trình độ tâm linh cao, người đã chiến thắng được giận dữ, ương ngạnh, và tham lam. Người này không mưu cầu quyền lực hay tiền bạc, bởi vì anh ta đã giác ngộ được chân lý tối thượng và biết được rằng cả hai thứ này đều “không thực” – chúng chỉ là những nguồn gốc của sự trói buộc và đưa đẩy một người xa rời con đường dẫn hắn tới God. Người này luôn biết thỏa mãn tri túc và hạnh phúc, không cần biết là thua hay thắng.

Nhưng trong thế giới hiện đại, tất cả những định nghĩa này đã thay đổi, quyền lực và tiền bạc tạo ra một ma trận so sánh. Danh tiếng và địa vị quan trọng hơn nhận ra điều đúng sai. Dựa theo kinh ssach thì đây là cái được gọi là *maya* (hư ảo) , những thu hút và cám dỗ giả tạm, là nguồn gốc của sự trói buộc vào thế giới vật lý này.

Cho nên bạn đã có thể thấy, những người xấu xa còn lâuuuuuuuuuu mới được gọi là thành công nếu căn cứ theo kinh sách. Nếu bạn tin vào nhân quả, bạn cũng nên hiểu thành công theo như kinh điển dạy. Đây cũng là ý nghĩa của câu nói “gieo nhân nào gặt quả đó.” Nếu bạn đã tha hóa, bạn sẽ có xu hướng chạy theo tiền bạc và quyền lực, nó sẽ dẫn dắt bạn tới sự trói buộc và thất bại tận cùng!

Tôi hy vọng câu trả lời này sẽ giúp xua tan khúc mắc.

Trả lời: Shikhar Agarwal, Top Writer 2013 (218.5k Views, 5.3k Upvotes)
Phóng dịch: Ka Ka

Featured image: Geralt

📌 Ủng hộ dịch giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Cảm ơn ông trời vì đã cho tôi sinh ra trong một gia đình nghèo

1

Hôm nọ về Sài Gòn thăm gia đình sẵn ra ngồi cà phê với nhỏ bạn. Nhỏ dễ thương, tuổi đôi mươi, đầy lý tưởng, khát vọng và ước mơ, đầy tài năng đến nỗi tôi phải lấy làm ganh tỵ. Nhỏ vẽ đẹp, rất đẹp, thêu thùa may vá đủ cả, giỏi tiếng anh, văn, toán. Vừa đi học vừa làm gia sư, nhà mặt phố chẳng phải lo miếng ăn. Tại sao tôi lại kể về nhỏ nhiều như vậy khi vừa bắt đầu câu chuyện? Vì tôi biết nhiều người nghèo hơn thế và nhiều người giàu hơn thế. Tất cả ai ai cũng đều có nỗi lo của riêng mình. Xin đừng mở miệng ra nói người giàu là người được sinh ra ở vạch đích, là người sung sướng hơn.

Người nghèo, tất nhiên nỗi lo của tất cả người nghèo là tiền bạc, là bữa cơm, nhà cửa. Nhưng người giàu họ cũng có những nỗi lo khác còn to lớn hơn những nỗi lo của người nghèo. Người nghèo không sợ bị cướp của, người giàu đêm ngủ không yên sợ trộm vào nhà. Người giàu họ lại càng muốn giàu đến nỗi họ có quá nhiều việc, phải duy trì làm sao để không bị phá sản, không bị người khác chơi xỏ, v.v… Con của người giàu không biết xã hội hoạt động như thế nào vì người giàu sợ để con ra đời nó không chịu nổi. Con người giàu không được trải qua những cảm xúc chạm đáy nỗi đau khổ, tủi nhục để biết trân trọng cuộc sống. Con người giàu không phải được sinh ra từ vạch đích mà được sinh ra rồi lớn lên trong một cái bọc đến lúc vỡ cái bọc không biết mình đang ở đâu. Lúc đấy con người giàu cũng đau khổ như con người nghèo nhưng là một nỗi đau khác.

Tôi cảm ơn ông trời, trịnh trọng hôn chân ông trời vì đã cho tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Tôi không than thân trách phận tại sao mình không được như người ta. Vì chính bản thân tôi nhìn thấy được giữa nghèo và giàu có những mặt lợi – hại gì. Lúc có tôi, mẹ tôi không giàu, từ nhỏ đến lớn tôi không biết tiêu xài phung phí. Bạn bè rủ tôi đi coi phim một vé 50.000 tôi không đi. Tôi nói 50.000 đó tôi có thể mua được một cái áo hoặc thứ gì đó thực dụng hơn. Tôi đã tự buôn bán trên trường học và internet để có thêm tiền tiêu vặt. Đến lúc mẹ tôi có tiền là lúc có em tôi, nó cấp 1 mà dùng tiền như nước không cần biết giá trị đồng tiền là như thế nào. Vậy nên tôi rất hiểu vấn đề.

Có vẻ tôi đã đi quá xa cô bạn lúc đầu. Cô gái này quá hoàn hảo về mặt vật chất và không phải trong top người chỉ lo cơm áo gạo tiền qua ngày. Nhưng cô lại có những nỗi lo khác. Đây là ví dụ cho những nỗi lo xa hơn. Nhỏ với tôi uống cà phê. Nhỏ hỏi:

— Sao L có thể sống bình thản mà không cảm thấy mình vô dụng? Mấy ngày nay A không kiếm ra tiền cứ thấy mình rất vô dụng và bứt rứt trong người.

Thì ra vẫn có liên quan đến tiền, nhưng không phải để ăn mà là sợ bản thân vô dụng mặc dù không túng thiếu. Tôi mà không có lúc như vậy ư? Có mà đầy, nhưng chỉ là trước kia thôi. Và tôi biết thừa ngay lúc này đây vẫn có rất nhiều người sợ cảm giác không làm gì và nghĩ mình là kẻ vô dụng. Tôi trả lời ngay:

— Có lẽ đây là khủng hoảng ở tuổi bọn mình, sợ người khác coi mình là kẻ ăn bám, sợ người ta nói mình vô dụng, sợ mình là kẻ thừa của xã hội nếu mình không đứng lên bước ra xã hội mà kiếm tiền. Người ta sẽ nói mình sao không đi làm bưng bê phục vụ mà kiếm thêm đi, cũng học được kinh nghiệm. Người ta quở trách mình là kẻ lười nhác, sinh viên là phải đi làm thêm không sẽ bị coi là kẻ ăn bám. Còn không phải sinh viên mà còn không đi làm thì càng bị nói nhiều hơn nữa. Đã ngu còn lười blah blah…

Nhưng nên nhớ, người ta cho dù là cha mẹ mình đi chăng nữa, mình không thể sống suốt đời để thoả mãn họ. Mình phải sống cuộc đời của mình. Mình không sống dùm người ta mà người ta cũng không sống dùm mình được. Không làm ra tiền không có nghĩa mình vô dụng. Tất cả những việc có ích cho bản thân mình đều có ý nghĩa. Mình đọc sách, tập thể dục, làm việc nhà là những việc trau dồi kiến thức và sức khoẻ cho mình. Chúng không kiếm ra tiền không có nghĩa là vô nghĩa. Phải có những ngày nghỉ, xả hơi cho mình thoải mái mới hiệu quả làm việc. Còn sức khoẻ vật vờ như ma, kiến thức hạn hẹp thì kiếm ra bao nhiêu tiền cũng chỉ để làm nô lệ cho đồng tiền. Thay vì những lúc ngồi suy nghĩ mình vô dụng hãy đứng lên làm những việc có ích cho bản thân.

L bình thản vì L vẫn có cơm để ăn, áo để mặc, vẫn được đi du lịch, được ăn rau sạch và không khí trong lành. Cuộc đời đối với người này là dài nhưng đối với người kia lại ngắn. Đó là lý do tại sao 10 năm trôi qua họ nhìn lại họ thốt lên rằng sao nhanh quá! Vì ngày hôm qua họ cũng sống y như ngày hôm nay và 10 năm lặp đi lặp lại mà họ không hề để mình chậm lại cảm nhận mỗi ngày trôi qua đều khác. Quần quật kiếm tiền để mong một ngày được ấm no, ăn ngon mặc đẹp nhưng rõ ràng những điều ấy đã có mà họ vẫn tiếp tục làm theo thói quen và chẳng biết khi nào ấm no mới đến. Họ kiếm tiền, kiếm vật chất hào nhoáng, thoả mãn với những lời khen gợi mà quên mất rằng thứ đáng kiếm tìm nhất là ý nghĩa cuộc đời, là yêu thương, là bình yên.

Lúc ấy A có vẻ phấn chấn và cảm ơn tôi nhiều lắm. Chà, chém gió mà giúp được người thiệt là thích. Vài ngày sau cô gái lại gọi mình ra cà phê. Tay đầy vết gạch chi chít. A nói:

— A mới rạch tay và giờ lại muốn nữa. A thấy thoải mái khi có ý nghĩ ấy và A cần giúp đỡ. Và không có lý do gì hết chỉ là A muốn.

Hừm, thì ra lần trước tôi chỉ chữa cái ngọn của cô gái này thôi. Có vẻ cô ấy bị trầm cảm nặng. Tôi nói:

— Hôm trước tôi nói với A những điều đó chỉ là để đánh lừa bản thân A thôi. Để A lại tiếp tục bận rộn và không suy nghĩ nhiều. Nhưng có vẻ bản thân A đã nhận ra điều đó nên A thấy tất cả điều đó đều không phải. Nếu chính bản ngã của A muốn gặp A, hãy để nó được nhìn thấy. Hãy để tâm A bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào A. Luyện tập từ từ và lâu dần A sẽ biết bản chất thật và điều A muốn là gì. Đừng lẩn trốn nữa, đừng sợ. Hãy tập trung vào hơi thở, hoà mình vào tiếng động xung quanh.

A làm theo tôi, sau đó tôi nghĩ: “Thật ra tôi cũng điêu lắm về bản ngã và bản chất nhưng cứ nên là dạy theo lời tôi đã đọc. Có thể sẽ giúp ích cho cô ấy. Vì rõ ràng tôi không còn cách nào khác, tôi chỉ là một kẻ chém gió dạo chứ đã giác ngộ bao giờ. Chí ít tôi cũng đã thực hành và giờ đây tôi sống vui vẻ.”

— A hết hẳn cảm giác bứt rứt và muốn tự huỷ hoại thân thể rồi. Sau những giây phút ngồi bình tâm lại và cảm nhận hơi thở A cảm nhận được những điều kì lạ, A thấy cơ thể nhẹ bẫng và những suy nghĩ đến và đi, rồi A thấy thác nước, thấy dòng chảy, A thấy bình yên.

— Mong A sẽ tìm được bản thân mình trong hành trình này nhé. Và nhớ kết hợp với sự trau dồi sức khoẻ, kiến thức và đạo đức. Không cần trau dồi tiền hay lời khen gợi đâu. Vì người có một giỏ tiền rồi cũng có ngày dùng hết nhưng người có một giỏ kiến thức sẽ kiếm ra tiền và nhiều thứ khác nữa. Chúc A luôn vui vẻ và yêu đời.

Chém gió đến đây thôi chứ thực ra tôi chỉ là một kẻ huênh hoang cái nghèo của mình chứ chẳng hơn gì ai. Nhưng với tôi nghèo mà không có nỗi lo vẫn thích hơn giàu mà trăm ngàn lo toan. Sướng khổ tự tâm. Tôi nghèo vật chất nhưng giàu bình yên và hạnh phúc Nên tôi luôn thích phân phát bình yên và hạnh phúc cho mọi người.

Và tôi không thực hành thiền định để tìm tự do, để giác ngộ hay để đến được niết bàn. Tôi thích triết học nhưng tôi rất sợ mình lạc lối đến thần học, đến những điều cao siêu. Tôi chỉ cảm nhận hơi thở, nhịp tim để tâm tịnh, để dễ ngủ hay đơn giản là để xả stress. Theo tôi đây là cách đơn giản nhất tại nhà ngoài ra có thể tập yoga và thiền tập thể.

Tác giả: Bà Năm

*Featured Image: nattanan23

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Thức ăn từ thiên đường (Phần 1): Tảo xoắn Spirulina

Xin chào mọi người!

Lời mở đầu, nhìn nhận thấy tình trạng khan hiếm thức ăn sạch, bổ dưỡng, của đa số mọi người ở Việt Nam. Hằng ngày người Việt phải ăn đồ ăn với dư lượng trừ sâu, tăng trưởng, hóa chất, v.v… đủ các kiểu độc hại, làm mình rất đau đầu về chuyện ăn uống ở đây. Thức ăn là một phần của đời sống, chúng ta ăn gì, chúng ta nhận nấy. Thực tế xảy ra sẽ là nếu phải bị ăn đồ ăn “bẩn” trong khoảng thời gian dài, khi già bạn sẽ mắc rất nhiều bệnh tật, nhấn mạnh ở đây là “rất nhiều”. Sự khác biệt có thể thấy khi so sánh người dân sống ở nông thôn so với thành thị.

Cái khó ở đây, đa số người dân Việt Nam là người nghèo, đồ ăn Organic sạch thì giá cả lại mắc gần như gấp đôi thực phẩm thường, người dân nghèo ở thành phố gần như mắc kẹt trong đống thực phẩm bẩn mà thương gia nhập bán hằng ngày, không lối thoát. Trớ trêu thay, Thượng Đế tặng cho con người cả quả đất màu mỡ, với đầy đủ mọi thứ tốt đẹp đủ để con người sống no đủ trọn đời, chỉ là đôi khi con người lãng quên mất điều đấy.

Với loạt bài viết “Thức ăn từ thiên đường”, mình sẽ nghiên cứu và giới thiệu với tất cả các bạn các loại thực phẩm “ngon, bổ, rẻ” và “đỡ dơ” nhất trong xã hội Việt Nam hiện nay. Mình không dám đảm bảo 100% sạch khi loài người đã tác động quá nhiều đến nguồn nước, đất, không khí và ngay cả hạt giống biến đổi gen. Nhưng mình có thể đảm bảo những thực phẩm này là tốt nhất và rẻ nhất cho cơ thể các bạn ngay cả khi bạn không có gì để ăn. Rất phù hợp với tình hình xã hội Việt Nam với nhiều biến động trong năm 2018 này. God không bao giờ bỏ rơi chúng ta.

1.  TẢO XOẮN SPIRULINA

Tảo xoắn (tên khoa học là Spirulina platensis) là một loại vi tảo dạng sợi xoắn màu xanh lục, chỉ có thể quan sát thấy hình xoắn sợi do nhiều tế bào đơn cấu tạo thành dưới kính hiển vi. Những nghiên cứu mới nhất lại cho biết chúng cũng không phải thuộc chi Spirulina mà lại là thuộc chi Arthrospira. Tên khoa học hiện nay của loài này là Arthrospira platensis, thuộc bộ Oscilatoriales, họ Cyanobacteria.

Tảo Spirulina đã được nghiên cứu từ nhiều năm nay. Chúng có những đặc tính ưu việt và giá trị dinh dưỡng cao. Các nhà khoa học trên thế giới đã coi tảo Spirulina là sinh vật có ích cho loài người. Loại tảo này do tiến sĩ Clement người Pháp tình cờ phát hiện vào những năm 1960 khi đến hồ Tchad ở Trung Phi. Nhà khoa học này không khỏi kinh ngạc khi vùng đất cằn cỗi, đói kém quanh năm nhưng những thổ dân ở đây rất cường tráng và khỏe. Khi Clement tìm hiểu về thức ăn của họ, bà phát hiện trong mùa không săn bắn, họ chỉ dùng một loại bánh màu xanh mà nguyên liệu chính là thứ họ vớt lên từ hồ. Qua phân tích, bà phát hiện ra loại bánh có tên Dihe này chính là tảo Spirulina. (Nguồn wikipedia)

Với hiểu biết riêng của mình, tảo xoắn đã và đang được dùng làm thực phẩm cho phi hành gia ngoài không gian, với dạng đóng vào tuýp, họ có thể tồn tại khỏe mạnh với việc chỉ ăn tảo xoắn trong thời gian dài. Có nghĩa là trong điều kiện khắc nghiệt, tảo xoắn hoàn toàn có thể cứu chúng ta khỏi chết đói chỉ với vài gram mỗi ngày mà không cần phải ăn thêm thực phẩm gì khác. Đây là thứ được giới khoa học nhận định là loại siêu thực phẩm với giá trị dinh dưỡng cao thuộc hàng bậc nhất.

“Hàm lượng protein trong Spirulina thuộc vào loại cao nhất trong các thực phẩm hiện nay, 56%-77% trọng lượng khô, cao hơn 3 lần thịt bò, cao hơn 2 lần trong đậu tương.

Hàm lượng vitamin rất cao. Cứ 1 kg tảo xoắn Spirulina chứa 55 mg vitamin B1, 40 mg vitamin B2, 3 mg vitamin B6, 2 mg vitamin B12, 113 mg vitamin PP, 190 mg vitamin E, 4.000 mg caroten trong đó β-Caroten khoảng 1700 mg (tăng thêm 1000% so với cà rốt), 0,5 mg axít folic,inosit khoảng 500-1.000 mg.

Hàm lượng khoáng chất có thể thay đổi theo điều kiện nuôi trồng, thông thường sắt là 580–646 mg/kg(tăng thêm 5.000% so với rau chân vịt), mangan là 23–25 mg/kg, Mg là 2.915-3.811/kg, selen là 0,4 mg/kg, canxi, kali, phốtpho đều khoảng là 1.000-3.000 mg/kg hoặc cao hơn (hàm lượng canxi tăng hơn sữa 500%).

Phần lớn chất béo trong Spirulina là axít béo không no, trong đó axít linoleic 13.784 mg/kg, γ-linoleic 11.980 mg/kg. Đây là điều hiếm thấy trong các thực phẩm tự nhiên khác.

Hàm lượng cacbon hydrat khoảng 16,5%, hiện nay đã có những thông tin dùng glucoza chiết xuất từ tảo Spirulina để tiến hành những nghiên cứu chống ung thư. ” (Nguồn wikipedia)

2. TÌM TẢO SPIRULINA Ở ĐÂU?

Ngoài chợ chắc chắn không bán, và bạn cũng không có khả năng tìm kiếm thứ này trong tự nhiên, giá nhập khẩu sản phẩm từ Nhật thì rất mắc, nên mình khuyến nghị phương án cuối cùng là “tự cung tự cấp”. Chi phí dao động vào khoảng rẻ nhất là 1,5 triệu, phụ thuộc vào qui mô mà nó sẽ đội thêm phí. Lợi ích là sau khi đầu tư khoảng < 2triệu bạn đã có thể tự nuôi và thu hoạch tảo rất đơn giản, và không tốn thêm bất kì phí duy trì mắc tiền nào ngoài tiền điện cho máy sục khí (không đáng kể) , và dinh dưỡng 6 tháng phải thay 1 lần (khoảng 500k sau 6 tháng), rất rẻ phải không?

3. NUÔI TẢO XOẮN NHƯ THẾ NÀO?

Các bạn có thể dùng từ khóa “Nuôi trồng tảo spirulina” trên youtube để nghiên cứu về cách nuôi trồng, và hiện đã có người đứng ra cung cấp dinh dưỡng cũng như tảo giống cho các bạn ở Việt Nam, khá dễ để tìm hiểu hết về nó. Mình chỉ ra luôn cũng được, nhưng mình muốn mọi người nên tập thói quen tự tìm tòi để nó trở thành kinh nghiệm riêng của mỗi người.

4. SỬ DỤNG TẢO XOẮN NHƯ THẾ NÀO?

Có thể ăn sống, hoặc phơi khô qua một nắng rồi giã thành bột để dành pha với nước hoặc với các thực phẩm khác.

Đó là tất cả thông tin cơ bản về Tảo xoắn Spirulina, một trong những loại thực phẩm cao cấp mà loài người có thể sử dụng, nếu cảm thấy sự ủng hộ, mình sẽ dành tâm huyết hơn cho những bài viết về loại thực phẩm kế tiếp. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc và tìm hiểu! Có câu hỏi gì thêm về nội dung inbox mình qua Facebook Nguyễn Huỳnh Trọng Hiếu nhé.

Ngoài lề một chút, thêm lý do để mình viết loạt bài này vì nhận thức được sự khó khăn đang đến với dân tộc Việt Nam trong vài năm tiếp theo. Khi lạm phát gia tăng, khả năng Việt Nam thành Venezuela là có thật nếu người dân “không làm gì cả”. Khi đó sẽ ra sao? Với các loại thực phẩm được nêu trong đây, bạn có thể tồn tại mãi mãi mà không phải phụ thuộc vào kinh tế cũng như chính phủ, chỉ khi đó con người ta mới được tự do một chút để đấu tranh cho bản thân mình. Mình luôn hi vọng mỗi cá thể người Việt sẽ luôn biết phải làm gì trong khoảng thời gian này. Pray for VietNam, for me and you!

Tác giả: Nguyễn Huỳnh Trọng Hiếu

*Featured Image: Nouchkac 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Chẳng có ai bán chiếc vé trở về tuổi thơ

1

Năm tháng đã trôi qua biền biệt, sự tăng trưởng của áp lực cuộc sống khiến tôi luôn cảm thấy nhức nhối. Vậy nên, những buổi sáng thức dậy cùng bình minh nằm dài trên giường và ước mong có tiếng mẹ đẩy cửa bước vào phòng, gọi lớn: “Này con, dậy đi, con sắp muộn học đấy!”

Tôi muốn quay trở lại căn nhà ấm cúng từng sống cùng cha mẹ thuở ấu thơ, muốn xa lánh thế giới của người lớn hiện tại. Ôi tôi đã từng mơ không cần phải đến trường, tôi ghét sự quản thúc của mẹ, ghét tỉ thứ của cuộc sống một đứa trẻ và tôi đã từng muốn lớn thật nhanh. Vậy mà giờ tôi lại thèm thuồng giấc mơ được bé lại, nó chẳng phải từng là nỗi ám ảnh của tôi sao?

Cho đến hôm tôi trông thấy một đứa bé rất quen thuộc đang tiến đến, ngồi xuống bên cạnh tôi, đứa bé nói: “Kể cho em nghe đi, cảm giác được làm người lớn.’’

Tôi run rẩy nhìn em và bật lên tiếng kêu khóc thảm thương. Bởi khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên đó khiến tôi hổ thẹn, tôi chỉ có một khuôn mặt luôn nhăn nhó khó chịu. Nhưng thật ngạc nhiên, đứa bé lại rất hứng thú với những điều tôi kể, những câu chuyện quen thuộc mà tôi đã phát ngán tận ruột gan. Và có vẻ như trong đôi mắt trong sáng ấy, tôi hiện ra chẳng khác gì một người hùng.

Khi trưởng thành, tôi luôn đặt ra một dấu chấm hỏi lớn. Tại sao cuộc đời lại đối xử với tôi như vậy?

Cuộc đời là hai từ quá xa lạ đối với tôi lúc còn nhỏ. Không ai gọi tên nó trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Tôi chưa bao giờ trông thấy nó có hình hài ra sao? Thậm chí là tận khi biết đến sự tồn tại của nó, tôi bây giờ vẫn còn quá kinh ngạc.

Giống như một đứa trẻ luôn vòi vĩnh cha mẹ những điều chúng yêu thích. Khi tôi lớn, mũi tên đã được chuyển hướng sang một đối tượng khác, đó chính là cuộc đời.

Bạn có bao giờ đặt câu hỏi liệu cuộc đời này đang đối xử với bạn thế nào không? Đừng hỏi những câu ngu ngốc kiểu đấy, cũng giống như cha mẹ chưa bao giờ cho tôi quyền tự do sở hữu những điều tôi muốn lúc còn bé. Cuộc đời cũng thế thôi, bạn muốn điều này nhưng nó sẽ chỉ dành cho bạn điều kia, nhưng đừng oán trách làm gì. Cha mẹ bạn sẽ biết cách dỗ dành khi bạn giận hờn, cuộc đời không như thế, nó sẽ mặc kệ bạn.

Bạn thừa thông minh để nhận ra cuộc đời này đếch quan tâm đến bạn, vậy nên khi bạn đủ lớn để nhận ra, bạn lúc nào cũng muốn mình bé lại. Nhưng làm sao bé lại khi nỗi lo cơm áo gạo tiền luôn là gánh nặng trên vai. Ngay cả khi phải vất vả một ngày trên trường, mình vẫn có thể vui chơi thâu đêm với lũ bạn. Nhưng để xem khi mình đã lớn, một ngày làm việc trên công ty và tối về đến nhà là chỉ muốn ngay lập tức được nằm cho thỏa cái lưng. Tại sao hồi xưa cha mẹ luôn không hiểu ý mình, nói gì ra cũng tranh luận. Nhưng khi đã lớn, ừ thì cũng có thể cha mẹ mình đã đúng.

Ôi con chán ngán với những câu hỏi hôm nay bài tập con làm xong chưa? Môn thi này cuối kỳ con đạt bao nhiêu điểm? Đề dễ thế này mà chừng đó điểm sao? Học hành kiểu gì đấy? Dù sao nó cũng khiến tôi thoải mái hơn những lời của sếp. Sao chưa nộp báo cáo? Tiến độ thế này à? Anh chị nộp cho tôi cái gì đây? Nó quá tệ! Kinh hãi nhất là cảnh cô chủ trọ đến ngày đòi tiền thuê nhà. Gạo trong thùng không còn mà mì gói cũng sạch. Và có một điều mà người lớn nào cũng nhận ra là không đâu bằng nhà mình, không gì sung sướng hơn ở với cha mẹ. Ôi bao nhiêu mơ mộng ảo tưởng đã theo gót chân người lớn trôi dạt phương trời nào?

Có lẽ khi chúng ta lớn, là những ngày buồn bã, chán nản, tuyệt vọng  với cuộc sống. Nhưng cuộc sống bao giờ cũng chỉ chừng đó chuyện chúng ta phải trải qua. Mỗi giai đoạn lại phải đối diện với một vấn đề. Người lớn nghĩ rằng nỗi đau của trẻ con tí tẹo bằng con kiến, người lớn không bao giờ hiểu việc mẹ không cho con ăn bim bim cũng chẳng khác nỗi đau hôm nay trong thùng người lớn hết gạo.

Hãy nhớ thời điểm lúc bạn còn bé. Đó là ước mơ muốn được là bây giờ và thử cố sống lại những ngày bạn nghĩ mình sung sướng. Tôi không chắc bạn cũng trải qua một tuổi thơ giống tôi. Nhưng hồi bé tôi không được sống tự do như lúc này. Mẹ luôn bắt tôi phải làm việc này việc kia, không được đến những nơi tôi muốn, thậm chí là sang nhà đứa bạn hàng xóm cạnh bên. Tôi bước ra đường và muốn mua một món đồ nhưng tôi không có tiền. Tôi về nhà xin mẹ, nhưng bạn biết đấy, không phải lúc nào mẹ cũng hài lòng với những thứ chúng ta thích. Đấy, làm người lớn cũng hạnh phúc vì chúng ta có thể tự lựa chọn và đủ khả năng để chịu trách nhiệm với sự lựa chọn đó. Khi bé không thế. Hồi bé từng ước mong mình lớn thật nhanh. Rồi cũng từng ước mơ mình bé lại như bao người.

Tuy nhiên, tôi cần nhận ra nếu  không từng khao khát lớn lên thì cũng chẳng bao giờ mơ bé lại. Vì nếu tôi đứng trước cuộc đời mà hoàn toàn vô cảm, điều đó thật tai hại. Vậy phải chăng cảm giác chán nản buồn bã lúc này chỉ là một sự hiển nhiên?

Với riêng tôi, nếu mang lên bàn cân đong đếm, tôi nghĩ làm người lớn sẽ nặng ký lô hơn. Vì khi tôi lớn, tôi bắt đầu được trải nghiệm những điều tôi thích, nếm trải được rất nhiều cung bậc cảm xúc mà hồi bé không có. Gần gũi nhất có lẽ là tình yêu nam nữ. Đó là một cảm xúc tuyệt vời mà chỉ có người lớn nào may mắn mới được nếm qua. Tôi hiểu thế nào là đau khổ tuyệt vọng cùng cực. Biết là có khi mình phải lao xuống vực sâu hố thẳm, nhưng chỉ đến một giới hạn, chúng ta lại biết cách vùng vẫy ngoi lên. Cuộc sống này có những cột mốc giới hạn, và chỉ có người lớn mới đủ khả năng chạm vào, điều đó khiến tôi không còn cảm giác sợ hãi. Khi bé, chúng ta có bao nhiêu thứ phải sợ hãi. Sợ ma, sợ bị té, sợ bị mẹ đánh… ôi nếu sống mà phải sợ hãi nhiều điều thì có gì hay ho để sống nữa. Bạn có nghĩ vậy không?

Cuộc đời vẫn luôn thế. Đừng nghĩ rằng nó bất công. Nó công bằng với tất cả, không ngoại trừ một ai. Đừng hỏi những câu ngớ ngẩn: Cuộc sống cô ấy sao may mắn và thuận lợi hơn tôi? Cha mẹ cô ấy giàu có nên cô ấy sung sướng hơn tôi? Tại sao tôi sinh ra lại nghèo túng khó khăn? Không! Hãy nhớ rằng hôm nay bạn thất tình thì ngoài kia còn có hàng trăm người đang thất nghiệp. Chẳng phải trẻ con cũng luôn so sánh sao bạn ấy có đồ chơi mới, trong túi bạn ấy có nhiều kẹo hơn con, búp bê của bạn ấy xinh hơn, con muốn có chiếc xe như bạn ấy…

Biết rằng làm người lớn là khi phải luôn e dè cẩn trọng với mọi người xung quanh, nhưng đó có lẽ là lý do khiến người lớn luôn bị đánh lừa. Người lớn sợ hãi thống khổ nhưng không biết rằng một đứa bé lúc khát nước đã uống trọn tất cả các thứ ly đặt trên bàn. Người lớn muốn trong sạch giữa cuộc sống, nhưng đứa bé luôn háo hức trước bùn lầy dơ bẩn.

Nào! Can đảm lên hỡi trái tim già cỗi. Chúng ta không thể sống lại bằng một đứa bé nhưng chúng ta có thể vui hưởng trong thân xác một người lớn. Có biết bao nhiêu điều hôm nay người lớn gọi là thống khổ nhưng thật ra chúng chỉ vỏn vẹn rộng chừng một cái giường và kéo dài bằng một giấc ngủ. Sáng mai thức giấc, ngày mới tươi đẹp lại mỉm cười với trần gian.

Chỉ khi nào bạn chối bỏ đứa bé xưa kia bạn đã từng thì lúc đó bạn mới thực sự trở thành đứa bé bạn ao ước. Đừng trông mắt dõi tìm, đứa trẻ đó không thất lạc, nó vẫn luôn ở trong bạn.

Bạn muốn một chiếc về trở về tuổi thơ? Chẳng có ai bán đâu! Và phải chăng người nào muốn trở về tuổi thơ thì chỉ có một cách duy nhất. Đó là vượt thắng người lớn trong chính họ.

Tác giả: Ni Chi
Edit: Triết Học Đường Phố

*Featured Image: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2