16.8 C
Da Lat
Thứ Tư, 27 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 106

Chuyện hai thằng bé vô gia cư

1

(835 chữ, 3 phút đọc)

Hai thằng bé vô gia cư nói chuyện với nhau trong thời tiết se lạnh của Đà Lạt. Cả hai đều mặc áo cộc tay và chiếc quần xỉn màu ngồi bệt dưới lề đường.

Thằng bé áo đỏ: Hôm nay mày bán được bao nhiêu? – Nó vừa châm điếu thuốc dở vừa hỏi.

Thằng bé áo xanh: Không được nhiều, mấy thằng chó cứ phủi tay.

Thằng bé áo xanh máu me chảy đầy mặt, thằng áo đỏ coi là bình thường. Nó móc ra trong túi lọ thuốc đỏ với ít bông gòn.

Thằng bé áo xanh: Bữa nay mẹ tao lại lên cơn. Tao tính đợi tới mai ăn cơm từ thiện luôn đỡ phải mua.

Thằng bé áo đỏ: Tao mới đá được cái điện thoại, thằng ngu đó coi bộ cũng giàu, mai tao đem bán được nhiêu tao cho mày ít.

Thằng bé áo xanh: Sao mấy thằng chó cũng bằng mình mà tụi nó được sống trong giường ấm nệm êm. Chẳng bù cho mấy thằng như tao với mày, chỗ nào nằm được chỗ đó là nhà.

Hai thằng nhóc nhìn lên trời, khói toả ra từ miệng thằng áo đỏ, những ngôi sao sáng bị mây và khói che mờ. Ánh đèn rọi xuống đường, đôi lúc có một vài chiếc xe chạy ngang.

Thằng bé áo đỏ: Tao nghĩ ổng có tính toán sắp xếp hết rồi mày ơi. Mỗi người sẽ được sinh ra ở nơi phù hợp với họ thôi.

Thằng bé áo xanh: Ông trời ổng khốn nạn lắm, kiếp nào thì nhân quả hết kiếp đó mẹ đi còn dồn từ kiếp này qua kiếp sau. Tao với mày ngồi ở đây cũng tại cái luật nhân quả của ổng.

Thằng bé áo đỏ: Mấy thằng công tử bột đó sẽ đếch bao giờ hiểu được cuộc sống này giá trị thế nào. Bọn nó đếch hiểu được làm thế nào để sống qua ngày mai khi cái chết cận kề ngay lúc này. Bọn nó đếch hiểu được quy luật đúng sai của bọn nó sai bét nhè khi bọn nó phải tìm cách sinh tồn.

Thằng bé áo xanh: Với cái mớ kiến thức được nhồi vào não mấy thằng nó sẽ nghĩ mày là thằng ăn cắp bỉ ổi. Tao thì nghĩ chẳng có đúng sai gì trên đời này khi mày biết mày đúng tức là mày đúng.

Thằng bé áo đỏ: Sao mày để ai đánh đến nông nỗi này?

Thằng bé áo xanh im lặng.

Thằng bé áo xanh: Nhiều lúc tao cũng muốn sống chính trực, than thản giống như Phật tổ và các sư trong chùa mà tụi mình hay ghé vào ăn ngày rằm.

Thằng bé áo đỏ: Phật tổ ổng cũng giàu sẵn rồi, ổng trải qua hết mọi hỉ nộ ái ố trên đời. Ổng chán quá mới đi ra gốc cây ngồi. Chứ tao với mày ra đó ngồi rồi mẹ mày ai nuôi, ngồi há họng rục xương rồi chết thành con ma đói à? Mà vào chùa chắc gì đã thanh tịnh, nhiều khi còn chẳng được bằng tao với mày. Bởi tao mới nói tao với mày ở đây là có lý do của nó. Cứ sống như con cá bơi xuôi theo dòng chảy.

Thằng bé áo xanh: Ước mơ của mày là gì?

Thằng bé áo đỏ: Ngày nào cũng bán được để khỏi đi ăn cắp.

Thằng bé áo xanh: Tao ước mẹ tao hết bệnh. Mà điều ước của tao lớn quá nên tao chỉ dám ước có đủ tiền duy trì thuốc cho mẹ tao.

Thằng bé áo đỏ: Khi đến cơm bữa đói bữa no thì sao còn dám ước viển vông nữa. Tụi nó đau khổ vì tình yêu trong khi tao còn chưa bao giờ dám nghĩ đến điều đó. Đôi khi tao ước được biết cảm giác đau khổ của tình yêu là gì. Nhưng bụng lúc nào cũng sôi sục thì não còn nghĩ được gì đâu chứ.

Thằng bé áo xanh: Nhưng tao tin tao với mày có một thứ mà bọn nó không bao giờ có đó là tự do. Bọn nó sẽ luôn bị xiềng xích bởi đạo lý, bởi tình yêu, bởi những sự ràng buộc vô hình. Tao với mày không có bất kì điều gì cản trở. Tao có thể đi ăn cắp mà không sợ ai đánh giá nếu có bị bắt thì tao cũng chịu bị đánh, tao có thể vừa đi vừa cười vừa khóc vừa nhảy múa mà người ta sẽ đếch quan tâm vì hơi đâu mà quan tâm một thằng bán vé số quần áo nhếch nhác. Người ta còn không dám nhìn tao vì sợ bị bẩn mắt.

Nói xong thì trời cũng sáng, đường phố đông dần, hai thằng đứng dậy mỗi thằng bước một hướng tiếp tục đánh nhau với số phận, chống chọi với cuộc đời để tiếp tục sống.

Tác giả: Bà Năm

*Featured Image: pixel2013

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Ai thật sự là người đã ra đi tìm đường cứu nước?

1

(2080 chữ, 8 phút đọc)

Chuyện cũ rích rồi nhưng cũng cần nói lại. Nguyễn Sinh Cung có thực sự “ra đi tìm đường cứu nước”?

1. Nguyễn Sinh Sắc bị sa thải và vào Nam

Nguyễn Sinh Sắc, thi nhiều lần không đậu, đôi lúc xin vào làm giúp việc cho các quan. Đổi tên thành Nguyễn Sinh Huy để thay đổi vận mệnh. Nhờ ông Hồ Sĩ Tạo giúp bôi trơn nên có chút công danh. Đến khi thi đậu, đã nhậu say xử án, cho lính đánh chết người và bị tội. Dù có mấy quan đại thần làm ô dù giúp cho không phải đền mạng, nhưng vẫn bị cách chức cho làm dân thường. Không dám về xứ mà phải bỏ xứ vô trong Nam sống rày đây mai đó. Khi này dắt theo con trai là Nguyễn Sinh Cung.

Trước đó, khi ông Sắc vẫn loi ngoi ở chốn quan trường thì các ông Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng, Trần Quý Cáp… đã biết đến tư tưởng dân chủ nhân quyền qua các sách Tân thư mà Lương Khải Siêu và Khang Hữu Vi dịch. Ông Phan Chu Trinh đã từ quan và đi hoạt động dân chủ, đi ra nước ngoài gặp các nhà hoạt động khác hội đàm, đăng đàn diễn thuyết và viết rất nhiều để thức tỉnh dân tộc, đấu tranh chống sưu thuế, mở hội nông hội buôn, phổ biến văn minh Tây phương cho dân mình… Đến khi ông Sắc bị sa thải thì Phan Chu Trinh đã có bề dày hoạt động vì dân tộc rất dày, đã bị đày chung thân khổ sai ra Côn Lôn và nhờ sự đấu tranh của những người ở ngoài, vang động tới các tổ chức nhân quyền nước ngoài, vận động để thả ông về, chính quyền thuộc địa phải nhượng bộ phóng thích và buộc ông lưu vong, năm 1911. Phan Chu Trinh tạm cư tại Mỹ Tho chờ ngày đi Pháp.

Cùng năm đó, ông Sắc nghe danh tiếng bạn cũ, mới dắt Cung tới bái kiến Phan Chu Trinh. Ông Sắc và Cung lần đầu ra ngoài, đường đi nước bước chắc chắn sẽ không hiểu rõ. Còn Phan Chu Trinh đã từng trải, hiểu rõ thế sự, nên người hậu thế có quyền hồ nghi về ý tưởng mà Cung đi ra nước ngoài khả năng rất cao là do Phan Chu Trinh khai sáng cho. Lúc này ông Sắc đổi tên cho Sinh Cung thành Tất Thành, chắc cũng là để đổi vận. Việc những người thần tượng cho rằng một anh thanh niên mới dậy thì xong, đang theo cha phiêu bạt vì không dám về xứ, rồi “ra đi tìm đường cứu nước” thì có vẻ mang màu sắc phóng đại. Nếu Cung có chí cao, thì hẳn trước đó dân gốc Nghệ như Cung phải biết tới phong trào của Phan Bội Châu người cùng quê mà bài viết này sẽ nói ở đoạn sau.

2. Độ xác thực của một bức thư

Chúng ta biết về lá thư ký tên Nguyễn Tất Thành gởi cho tổng thống Pháp xin được học trường thuộc địa, qua Hồ Chí Minh L’Indochine au Vietnam của ông Daniel Mémery. Trong Hồ Chí Minh Toàn Tập, không hề nhắc tới sự tồn tại của bức thư này. Tuy nhiên, khi ông Sơn Tùng, một “nhà văn” chuyên viết ca ngợi về ông Minh và có họ hàng với ông Minh, trong một bài phỏng vấn được báo Công An đăng lại có thừa nhận về bức thư này. Ngoài ra, một vài trang mạng ca ngợi chế độ cũng xác nhận bức thư này là thật. Ta hãy điểm qua nội dung thư này khi dịch ra tiếng Việt. Bạn nào thông thạo Pháp văn có thể xác nhận lại giúp. Bản chuyển ngữ này được tác giả Huỳnh Tâm thực hiện trên trang geocities.ws.

39270851_700319483647455_2958767871741657088_n

Marseilles
Ngày 15 tháng Chín năm 1911
Thưa Ngài Tổng Thống!
Tôi xin trân trọng thỉnh nguyện lòng hảo tâm của ông ban cho tôi đặc ân được nhận vào học nội trú Trường Thuộc Địa. Hiện nay, để nuôi thân, tôi đang làm công trong công ty Chargeurs Réunis để sinh sống (trên tàu Amiral Latouche-Tréville). Tôi hoàn toàn không có chút tài sản nào, nhưng rất khao khát học vấn. Tôi ước mong trở nên hữu ích cho nước Pháp đối với đồng bào tôi, đồng thời làm thế nào cho họ hưởng được ích lợi của nền học vấn… Quê tôi ở tỉnh Nghệ An, Trung Kỳ. Với hy vọng rằng Ngài sẽ phúc đáp theo hướng thuận lợi đề nghị của tôi, tôi xin Ngài Tổng Thống nhận sự biết ơn sâu sắc của tôi.

Nguyễn Tất Thành – Sinh tại Vinh, 1892
Con trai của Ông Nguyễn Sinh Huy (tiến sĩ văn chương)
Học sinh tiếng Pháp và chữ Nho

Có người nhận xét, nét chữ rất bay bướm và lời văn trau chuốt, phải là của một người cực giỏi tiếng Pháp. Nếu đây là bút tích của Nguyễn Tất Thành, có thể thấy trình độ anh ta cao. Nếu không, đây là thư của người khác viết hộ. Hoặc có thể cho là hoàn toàn nguỵ tạo, nhưng bạn phải đủ tư liệu để đối chất cho ổn thoả với những chứng cứ không thể chối cãi mà Daniel Mémery đã công bố trong tài liệu nói phía trên.

Bạn đọc có thể thấy, lời lẽ tha thiết và chân thành với ước vọng được phục vụ cho nước Pháp. Chỗ này, thực sự là một cái bẫy tư duy! Nếu thư là thật, thì Thành giỏi, và Thành muốn làm phận thần tử trung thành của đế quốc. Nếu thư được viết hộ, thì Thành dở ẹc, vì chuyện cỏn con cũng không làm nổi. Những dư luận viên cũng hiểu cái bẫy này, nên nói rằng Thành viết thư này thực chất là để thông báo về cho người ở Việt Nam biết là đã tới Pháp. Vâng, viết đơn xin học trường thuộc địa gởi tổng thống để báo tin về nước. Bạn có thể tin hoặc không, người viết thì cho là sự bịa đặt tào lao và bệnh hoạn.

Khi đối chiếu với những bút tích sau này của Hồ Chí Minh, hoàn toàn không thấy điểm tương đồng. Người viết tự nghĩ mình có thể kết luận, Thành nhờ người ta viết giùm bức thư đó. Tất nhiên, giả thiết về chuyện Thành và Minh là hai người khác nhau cũng không thể loại trừ.

3. Theo dòng sự kiện

Xâu chuỗi các sự kiện: ông Sắc thi rớt nhiều lần và phải nhờ ô dù để có công danh, sau đó làm quan cũng chẳng ra làm sao và nhậu nhẹt đánh chết người. Tuyên truyền lề phải thì vẽ ra cảnh nhậu nhẹt khi đó của ông Sắc thật tao nhã, rồi nói người bị đánh chết là cường hào ác bá. (Có những chi tiết không phải ông Sắc thì không ai biết được, ví dụ khi nhậu đó ông Sắc nghĩ gì thì đám bồi bút không thể biết, nhưng cũng dám bịa). Nhưng dù tô màu rồi rắc kim tuyến, cũng không thể làm khác đi bản chất của hành vi nhậu nhẹt khi làm việc rồi sai lính đánh chết người dân.

Trong thời gian này, Nguyễn Sinh Cung không có bút lục gì cả. Kể cả những nỗ lực thần thánh hoá của đám lâu la về sau cũng không moi ra được dòng nào. Chuyện thổi phồng anh ta có lòng vì dân nước chỉ qua việc xuống tàu đi vượt biên là chuyện khiên cưỡng. Ngược lại, khi đối chiếu với Phan Bội Châu, một người mà bị chính Minh và đám lâu la sau này coi là kẻ phụ thuộc ngoại bang “đưa hổ cửa trước rước beo cửa sau” (sic!), ta có thể dễ dàng thấy vẫn còn lưu lại những bài hịch và thơ văn yêu nước của ông lúc mười mấy tuổi.

Kế tiếp, khi theo cha là ông Sắc bỏ xứ đi, Cung theo cha lang bạt khắp miền Nam. Phe lề phải thì nói Cung tham gia phong trào chống sưu thuế Trung kỳ, bị đuổi học và bất mãn triều đình rồi bỏ vô Nam hoạt động. Bạn có thể tin nhưng cá nhân người viết chỉ phì cười. Cuộc biểu tình chống sưu thuế đã kết thúc bốn tháng trước ngày Cung được nhận vô trường Quốc học Huế! Cụ thể, cuộc biểu tình đó diễn ra từ ngày 9-12 tháng 4 năm 1908, còn Cung nhập học ngày 7 tháng 8 cùng năm.

Khi gặp được Phan Chu Trinh rồi, Cung lại đi học ở trường Cao Thắng (tên bây giờ), là trường dạy nghề cho công nhân để ra làm cho hãng Ba Son. Ba tháng sau, Cung xuống tàu đi làm, lấy tên là Văn Ba. Tới Pháp rồi, có xuất hiện bức thư xin ở lại học như đã nhắc ở trên.

Trong phạm vi bài này ta sẽ không kể thêm phần sau. Nhưng từ chuỗi sự kiện này ta thấy:

  • Lề phải một mặt ca ngợi ông Sắc nhưng cũng gắng công xoá bỏ chuyện ông Sắc và Cung đi cùng nhau vào Nam.
  • Lề phải cố gắng đề cao việc ra nước ngoài của Cung là “ra đi tìm đường cứu nước”
  • Cung thực sự không có biểu hiện của chuyện “tìm đường cứu nước”

Vậy đấy, đó là điều mà chúng ta đã bị dạy và con cháu chúng ta đang bị đầu độc. Đến nỗi, mình tiếp xúc với ít anh em lề trái, cũng bị ngộ độc chuyện này.

4. Ai đi tìm đường cứu nước?

Việc “ra đi tìm đường cứu nước”, về cơ bản không phải là chuyện gì ghê gớm động trời cả. Từ những năm 1905, Phan Bội Châu, Đặng Tử Kính, Nguyễn Điền, Lê Khiết, Nguyễn Thức Canh, Lương Ngọc Quyến, Lương Nhị Khanh, Nguyễn Văn Điến… đến Nhật để học tập văn minh kỹ trị và cả quân sự. Đến năm 1908, trong khi Nguyễn Sinh Cung còn loi ngoi xin một chân vào trường Quốc học Huế dưới sự bảo trợ của ông già đang làm quan, thì đã có hơn hai trăm thanh niên trẻ măng, đi bộ đi thuyền tới nước Nhật để học tập ngõ hầu đem văn minh về xây dựng đất nước. Ngoài ra, những người ở trong nước ủng hộ cho việc xuất dương tìm con đường giúp nước của thanh niên kể đến số hàng ngàn hàng vạn.

Ngoài ra, không tham gia phong trào Đông Du mà đi riêng để tìm con đường riêng của mình cũng khá nhiều. Như người cực giỏi là Nguyễn An Ninh, được miễn chuẩn bằng Tú tài mà cho học đại học Y năm 16 tuổi, nhưng chọn học Luật và cuối cùng tìm đường đi Pháp, ngõ hầu tìm ra đường đấu tranh để vực dậy đất nước. Sang Pháp năm 18 tuổi, ông cũng chỉ mất hai năm là xong chương trình đại học Luật ở Pháp. Ông làm toà soạn báo, viết chính luận, đi diễn thuyết, bị bắt bỏ tù năm sáu lần và cuối cùng chết luôn trong tù ở Côn Đảo.

Cho rằng mấy người thời xưa giỏi giang quá, thì có thể nhìn đến đám trẻ bây giờ. Người viết chưa được tiếp xúc với những bạn trẻ ở những nước khác, nhưng ở Nhật này thôi, con số những người trẻ có hoài bão muốn học hỏi tinh hoa rồi đem về nước áp dụng dễ đến số ngàn. Chúng mình coi chuyện này là bổn phận ngày thường, bình dị như chuyện ăn uống tắm rửa, chẳng có gì đáng tự hào hay ca ngợi, có thể trao đổi với nhau mà chẳng thấy xấu hổ.

Đừng thần tượng chuyện ra đi của Nguyễn Sinh Cung, hãy giải độc cho mình!


Tham khảo

1. Lê Minh Quốc, Nguyễn An Ninh–Dấu ấn để lại, Nhà xuất bản Văn học, 1997
2. Phan Bội Châu, Phan Bội Châu toàn tập (Tập 6). Nhà xuất bản Thuận Hóa, 1990.
3. Trần Văn Giàu – Đinh Xuân Lâm – Nguyễn Văn Sự, Lịch sử Việt Nam (1897-1914). Nhà xuất bản Xây dựng, năm 1957.
4. Sophie Quinn-Judge, Ho Chi Minh: The Missing Years 1919-1941, University of California Press, 2002.
5. Tiểu sử HCM, trang web bộ ngoại giao
6. Phỏng vấn Trần Quốc Vượng về HCM của BBC tiếng Việt

Tác giả: Hai Le
Edit: Triết Học Đường Phố

*Featured Image: baomoi

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

[THĐP Translation™] Chiến lược “2 Danh sách” của tỷ phú Warren Buffett: Cách để tập trung tối đa và làm chủ các ưu tiên của bản thân

0

4

(940 chữ, 4 phút đọc. 69,358 Saves, Must Read trên Pocket)

Sở hữu hơn 50 tỷ đô la tài sản, Warren Buffett luôn được xếp hạng trong số những người giàu nhất thế giới. Trong tất cả những nhà đầu tư của thế kỷ 20, Buffett là người thành công nhất.

Với thành công to lớn ấy, hẳn là rất hợp lý khi cho rằng Buffett có một sự hiểu biết tuyệt vời về cách phân bổ thời gian mỗi ngày. Từ góc độ tiền tài, bạn có thể nói rằng ông quản lý thời gian của mình tốt hơn bất kỳ ai khác.

Và đó là lý do tại sao câu chuyện dưới đây, được một nhân viên của Buffett chia sẻ trực tiếp với người bạn tốt Scott Dinsmore của tôi, đã khiến tôi phải chú ý.

Hãy cùng thảo luận về chiến lược đạt hiệu suất với 3 bước đơn giản mà Warren Buffett sử dụng để giúp nhân viên của ông xác định các ưu tiên và hành động của họ.

Câu chuyện của Mike Flint

Mike Flint là phi công riêng của Buffett trong 10 năm. (Flint cũng đã phục vụ 4 tổng thống Mỹ, vì vậy tôi nghĩ chúng ta có thể nói rằng anh khá giỏi trong việc lái máy bay.) Theo lời Flint, khi trò chuyện với sếp của anh về những ưu tiên trong sự nghiệp, Buffett đã yêu cầu anh trải qua một bài tập gồm 3 bước như sau:

BƯỚC 1: Buffett bắt đầu bằng cách bảo Flint ghi lại 25 mục tiêu sự  nghiệp hàng đầu của mình. Thế là Flint dành một lúc để viết chúng ra. (Lưu ý: Bạn cũng có thể hoàn thành bài tập này với các mục tiêu cho một khoảng thời gian ngắn hơn. Ví dụ, hãy ghi lại 25 mục tiêu hàng đầu bạn muốn hoàn thành trong tuần này.)

BƯỚC 2: Tiếp đó, Buffett bảo Flint xem lại danh sách và khoanh tròn 5 mục tiêu hàng đầu trong số đó. Một lần nữa, Flint dành thời gian để kiểm lại cả danh sách, và cuối cùng đã quyết định được 5 mục tiêu quan trọng nhất.

Lưu ý: Nếu bạn đang đọc bài này ở nhà, hãy tạm dừng đọc, và thực hiện 2 bước này trước khi chuyển sang Bước 3.

BƯỚC 3: Đến đây, Flint có 2 danh sách. 5 điều anh đã khoanh tròn là Danh mục A, và 20 điều còn lại là Danh mục B.

Flint xác nhận rằng anh sẽ bắt đầu thực hiện 5 mục tiêu hàng đầu của mình ngay lập tức. Và đó là lúc Buffett đã hỏi anh về danh sách thứ hai, “Vậy những điều anh không khoanh tròn thì sao?”

Flint trả lời, “À, 5 điều này là trọng tâm chính yếu của tôi, nhưng 20 điều kia cũng được xếp sát ngay sau. Chúng vẫn quan trọng, vì vậy tôi cũng sẽ xử lý tùy thời thích hợp. Chúng không gấp bằng, nhưng tôi vẫn dự tính dành chút tâm sức nỗ lực cho chúng.”

Nghe vậy, Buffett trả lời, “Không. Anh nhầm rồi, Mike. Những điều mà anh không khoanh tròn chính là danh sách Những điều phải tránh bằng mọi giá. Dù thế nào chăng nữa, những điều này sẽ không được anh chú ý đến chừng nào anh chưa thành công với 5 mục tiêu hàng đầu của mình.”

Sức mạnh của sự loại trừ, buông bỏ

Tôi tin vào tinh thần tối giản và sự đơn giản. Tôi thích loại bỏ những thứ vô giá trị. Tôi nghĩ rằng loại bỏ sự những thứ không thiết yếu là một trong những cách tốt nhất để khiến cuộc sống thoải mái hơn, dễ dàng tạo nên những thói quen tốt hơn, và để thấy thấy biết ơn với những gì mình thực sự có.

Vậy nhưng loại bỏ những điều vô giá trị gây hoang phí cũng tương đối dễ dàng. Chính việc bỏ đi những gì bạn quan tâm mới khó. Thật khó để ngăn cản bản thân dành thời gian cho những thứ dễ suy xét nhưng chẳng đem lại mấy thành quả. Những công việc dễ khiến bạn chệch khỏi tiến trình nhất chính là những việc mà bạn quan tâm nhưng lại không thực sự quan trọng.

Mọi hành động đều có cái giá phải trả. Ngay cả những hành động trung tính cũng không thực sự trung tính. Chúng gây mất thời gian, năng lượng và không gian mà bạn vốn có thể dành cho những hành động tốt hơn hoặc các nhiệm vụ quan trọng hơn. Chúng ta thường quay vòng theo những chuyển động thay vì thực sự hành động.

Đây là lý do tại sao chiến lược của Buffett thật xuất chúng. Các mục từ 6 đến 25 trong danh sách của bạn là những điều bạn quan tâm. Chúng quan trọng với bạn. Thật dễ dàng để bạn biện minh cho việc dành thời gian cho chúng. Nhưng khi bạn so sánh chúng với 5 mục tiêu hàng đầu của mình, những điều này chỉ là sự xao nhãng. Dành thời gian cho những ưu tiên thứ cấp chính là lý do bạn còn 20 dự án hoàn thành nửa chừng thay vì có được 5 dự án hoàn thành trọn vẹn.

Hãy loại bỏ một cách không khoan nhượng. Hãy buộc bản thân phải tập trung. Hãy hoàn thành một nhiệm vụ hoặc tiêu diệt nó.

Những xao nhãng nguy hiểm nhất chính là những thứ bạn yêu nhưng không đáp lại tình yêu của bạn.

Tác giả: James Clear
Dịch: Sang Doan
Review: Dương Tùng

Featured image: David A. Grogan | CNBC

📌 Ủng hộ dịch giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Một dân tộc có vĩ đại hay không, không nằm ở lịch sử dài hay ngắn

0

(1925 chữ, 8 phút đọc)

Có thực tổ tiên dân tộc Lạc Việt chúng ta nở ra từ trứng? Có thực có mười tám vua Hùng chia nhau hơn hai ngàn sáu trăm năm cai trị? Thái độ của người trẻ hôm nay thế nào cho đúng với chủ đạo dân tộc?

1. Sự hình thành dân tộc Việt theo thần thoại

Dân tộc cần có một chủ đạo, điều đó là hiển nhiên. Đối với những dân tộc có lịch sử lâu đời, chủ đạo dân tộc thường bắt đầu từ truyện thần thoại giải thích sự hình thành dân tộc, nói cách khác là sự tích về các thần tổ tiên; rồi đến giai đoạn ngoại sử: về các vua tổ tiên, về các anh hùng dân tộc cổ đại, lý giải về các đặc điểm văn hoá đặc thù; sau đó mới đến dòng chảy lịch sử chính thống. Hiện nay hầu hết người Việt bị lẫn lộn giữa thần thoại và chính sử.

Bỏ bớt những điều rườm rà, hầu hết người Việt ngày nay đều chấp nhận “nguồn gốc” con Rồng cháu Tiên của dân tộc mình. Cụ thể, truyền thuyết kể rằng: rồng thần Lạc Long Quân kết hôn với chim tiên Âu Cơ, sinh ra một bọc trăm trứng, nở ra một trăm người con trai. Một trăm người này cưới vợ sinh con và phát triển thành một trăm dân tộc cùng gốc Việt, thường gọi là Bách Việt. Thực tế: có nhiều nhóm dân cư tiền sử cư trú khắp vùng nam sông Dương Tử China tới tận đồng bằng Bắc Bộ Việt Nam, có nhiều đặc điểm giống nhau về nhân chủng và văn hoá, có cùng tên gọi kết hợp với hậu tố “-Việt”, như: Mân Việt, Điền Việt, Âu Việt, Lạc Việt… Người Việt ở Việt Nam ngày nay chính là Lạc Việt khi xưa.

Ngoài ra, người Lạc Việt còn truyền thuyết nói rằng con trai cả của thần Lạc Long Quân và tiên Âu Cơ lên ngôi làm vị vua đầu tiên, đặt tên nước là Văn Lang, lấy hiệu là “vua Hùng”. Vua Hùng là vua tổ tiên của người Lạc Việt. Điều này chỉ có nghĩa truyền thuyết cổ xưa của người Lạc Việt nhận mình là anh cả của Bách Việt. Mô-típ tự tôn dân tộc này xuất hiện ở hầu hết các dân tộc trên thế giới. Không thể dựa vào truyền thuyết này để làm căn cứ xác nhận chính xác sự tồn tại của vị vua Hùng thứ nhất là con của thần Lạc Long Quân như một sự thật lịch sử khách quan.

Tuy nhiên, xét theo khía cạnh chủ đạo dân tộc, chúng ta tin truyền thuyết về tổ tiên của mình. Dân tộc Việt được sinh ra từ một cuộc hôn phối kỳ diệu giữa sức mạnh và vẻ đẹp, giữa đại dương và đất liền, giữa nông nghiệp và ngư nghiệp… Truyền thuyết, chỉ cần tới chỗ này là đỉnh điểm, không cần thêm thắt về các đời ông đời cha của Quốc Tổ và Quốc Mẫu làm chi. Thật hết sức nhảm nhí khi  diễn tả cho bọn trẻ về tổ tiên của dân tộc là Rồng và Tiên, Quốc Tổ là rồng thần dưới biển, Quốc Mẫu là chim tiên trên núi, rồi lại dẫn giải lê thê nào Đế Minh Đế Nghi nào Đế Lai Lộc Tục, rốt cuộc dẫn tới ngọn nguồn tiên tổ của chúng ta là một vị vua trong truyền thuyết của China (aka. Viêm đế Thần Nông), thực là điều kỳ cục của sử cũ! (xem Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, Lê Văn Hưu, phần Ngoại Kỷ; xem Khâm Định Việt Sử Thông Giám Cương Mục, Quốc sử quán – triều Nguyễn, phần Tiền Biên, quyển I)

2. Vậy thì thời đại vua Hùng là sao?

Một dân tộc có vĩ đại hay không, không nằm ở lịch sử dài hay ngắn. Những đất nước có lịch sử lâu đời như Ai Cập hay Hy Lạp… trong hiện tại đều không có gì đáng tự hào, thậm chí họ còn phải đáng thẹn với bề dày lịch sử của mình. Ngược lại, Hoa Kỳ mới chỉ lập quốc mấy trăm năm, mà luôn đứng đầu thế giới về kinh tế và sức mạnh quân sự. Đời sống người dân và tiềm lực quốc gia trong hiện tại mới chính là điều mà người dân nên lấy làm vui. Lịch sử nhiều ngàn năm, cùng lắm chỉ là những phế tích và sẽ mục nát với thời gian. Luân lý dân tộc được từng người dân tôn trọng và làm theo, già trẻ bé lớn đều cư xử tốt với nhau, cộng đồng có niềm tin và có chủ đạo, đó mới là điều đáng tự hào, dù lịch sử có non trẻ đến mấy. Ngược lại, nhận nước mình có bốn ngàn năm văn hiến, trong khi đó người dân mơ hồ hoặc hoàn toàn mù tịt về chủ đạo dân tộc, cả nước mê tín lú lẫn, thì thà không có lịch sử còn hơn!

Về thời đại vua Hùng, không thể dựa vào tư liệu sách vở khi nói mười tám đời vua Hùng cai trị hai ngàn sáu trăm sáu mươi hai năm, mỗi vua cai trị hơn 150 năm, như vậy quá vô lý. Nhưng chúng ta không có bản văn nào khác, vì thế, hãy tạm thời để đấy, và lật ngược lại sử sách. Tới thời vua Thục Phán đánh Văn Lang và lập nước Âu Lạc là tương đối gần với lịch sử, năm 267 TCN. Di chỉ thành Ốc và tên đồng đã khai quật được, xác nhận sự tồn tại lịch sử của vua Thục Phán. Như vậy, trước vua Thục là vua Hùng cuối cùng, ta có cơ sở để xác định điều này. Vậy vua Hùng đầu tiên cách đó bao lâu? (sách đã trích, như trên)

Con số 18, nếu xét theo triết học Đông Á, nó là một huyền số, là hai lần 9. Số 9 tượng trưng cho quẻ Kiền. Hai lần 9 tức hai quẻ Kiền chồng lên nhau, được quẻ Thuần Kiền là quẻ đầu tiên trong kinh Dịch. Kiền là Trời, là ngôi chí tôn, có đức lớn, là Cha, sinh ra muôn vật, là hình tượng Rồng… (xem Kinh Dịch, bản dịch Ngô Tất Tố, quẻ Kiền). Chính vì thế, rất có thể cách nói “mười tám đời vua Hùng” chỉ là cách nói bóng bảy mang nhiều hàm nghĩa, hơn là con số thực tế.

Trong các truyện thần thoại: Thánh Gióng, An Tiêm, Bánh Chưng Bánh Dày, Sơn Tinh – Thuỷ Tinh, Trầu Cau… Đều có bối cảnh là trong triều đại của một vua Hùng nào đó, các yếu tố giải thích thiên nhiên còn hỗn mang (Sơn Tinh – Thuỷ Tinh), sự hình thành tục lệ (Trầu Cau, Bánh Chưng Bánh Dày), chiến tranh vệ quốc (Thánh Gióng). Riêng truyện Thánh Gióng có một chi tiết khá thú vị là có nói khi này là thời Hùng Vương thứ 6 và giặc Ân đánh nước ta. Khảo cổ học hiện đại đã xác định lịch sử China đến thời Ân-Thương, niên đại từ năm 1766 – 1122 TCN. Trong kinh Dịch còn có quẻ Ký Tế có nói về việc vua Cao Tôn (1324 – 1264 TCN) nhà Ân đi đánh nước Xích Quỷ, tức nước ta theo cách gọi của người China thời đó, đánh ba năm khó nhọc mà không được gì. Nếu quả thật truyện Thánh Gióng là ký ức dân tộc, thì ta có: vua Hùng thứ 6 vào khoảng năm 1324 – 1264 TCN. Tất nhiên, đây chỉ là con số tham khảo cho vui. Cũng như các sách China chép việc người nước ta sang phương Bắc lạy lục triều cống rùa thần và chim trĩ vào các thời Đường Nghiêu (2357-2258 TCN) và năm 1110 TCN thời nhà Chu (*). Sự việc quá cổ xưa, còn sử sách lại viết sau mấy ngàn năm, không đáng tin.

Nếu ta lấy mốc vua Thục Phán trở về trước, thì thời đại vua Hùng trùng với thời đại Đông Sơn. Khi này, dựa vào các hiện vật khảo cổ, có thể thấy người Việt đã có thành tựu văn hoá khá rực rỡ, đời sống vật chất và tinh thần đều phong phú.

Trở lại với lập trường ban đầu của bài viết này, nếu ta xác định việc vua Hùng thứ nhất là thần thoại (con trai cả của Rồng và Tiên), thì về thời đại vua Hùng thực sự, ta có các giả thiết:

– Có nhiều vua lấy hiệu là “Hùng” hơn con số 18
– Có một vua triều đại tiền sử tự nhận là con của cha Rồng và mẹ Tiên; Rồng và Chim chính là totem vật tổ của dân tộc này (aka. Lạc Việt, Rồng có thể là Cá Sấu); vị vua này xưng là vua Hùng
– Thời vua Hùng kết thúc khi bị Thục Phán đánh chiếm, nhưng có thể bắt đầu muộn hơn năm 2879 TCN mà sách vở đã ghi
– Các chi tiết: ăn trầu, xăm mình, trồng lúa, bắt cá, làm bánh chưng bánh dày, chế thuyền đi biển… trong các truyền thuyết kể trên đều có thật

Vậy thì, khi kể lại huyền thoại hình thành dân tộc, trước tiên cần phải chuẩn hoá câu chuyện Quốc Tổ Quốc Mẫu, bỏ đi đoạn rườm rà từ cha của Quốc Tổ trở về trước. Một cách đơn giản hoá:

Ngày xửa ngày xưa, Quốc Tổ Lạc Long Quân là rồng thần dưới biển, gặp Quốc Mẫu là chim tiên trên núi, hai người kết hôn với nhau và sinh được một bọc trứng, nở ra một trăm con trai. Sau đó, để mở mang bờ cõi, Quốc Tổ dẫn năm mươi con đi về vùng biển, năm mươi người còn lại theo Quốc Mẫu lên vùng núi. Những người con lại toả đi khắp nơi, mỗi người phát triển thành một chi tộc Việt. Người con trai cả đi theo mẹ, phát triển thành tộc Lạc Việt, rồi ông lên ngôi vua, lập nước Văn Lang, xưng là vua Hùng, dạy dân các phương pháp cày cấy, tổ chức triều chính, đặt ra văn hiến, đời đời truyền ngôi cho người tài giỏi, đều lấy hiệu là vua Hùng, đất nước hưng thịnh mấy nghìn năm, Lạc Việt phát triển thành một dân tộc lớn đông đúc, lập ra đạo Mẫu để tôn thờ Quốc Mẫu Âu Cơ. Cùng lúc đó người Âu Việt cũng phát triển hùng mạnh ở phía Tây. Đến khi vua Âu Việt là Thục Phán thấy tiềm lực nước mình đủ mạnh, thì xua quân đánh vua Hùng và chiếm được nước, lập ra nước mới, gọi là Âu Lạc.

Thời đại vua Hùng là thời đại chuyển giao giữa huyền thoại và chính sử, không nên minh nhiên khẳng định tính xác thực dựa vào những sử sách mà chính những sử sách này cũng không đáng tin, cũng không nên hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của nền văn hoá Lạc Việt tiền Bắc thuộc mà những di chỉ và hiện vật vẫn sờ sờ ra đó. Chúng ta có quyền tin tưởng vào một thời kỳ lịch sử phát triển rực rỡ của tổ tiên, cũng như có quyền từ khước và bài bác những thứ hổ lốn tô vẽ tuỳ tiện vào lịch sử.

(*) xem Cương Mục Tiền Biên, Kim Lý Tường; Thông Chí, Trịnh Tiều; Sử Ký, Tư Mã Thiên…

Tác giả: Hai Le

Featured image: Metmuseum

(Editor: Bài viết đã bị cắt bỏ đoạn cuối có liên quan đến chính trị, ai muốn đọc bản full thì vào đây.)

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Mệt mỏi quá, muốn bỏ đi quá thì phải làm sao?

1

(1160 chữ, 5 phút đọc)

“EM MUỐN SHUT DOWN HẾT TẤT CẢ LUÔN.”

Trả lời cho inbox của một bạn: Chị viết bài chỉ cách “mợt mỏi quá, muốn bỏ đi quá thì làm gì” đi chị.

Hôm nay chị chia sẻ về việc đối diện với thời điểm DOWN trong cuộc sống. Bài này chị viết hơi trễ, nhưng chị nghĩ nó đúng thời điểm rồi. Hi vọng vẫn còn tác dụng với em và các bạn khác.

Đầu tiên, không biết em đã xem video này chưa?

Mỗi lần chị cảm thấy mất phương hướng, thấy khốn khổ cho cuộc đời, drama hóa tình cảnh bản thân, chị sẽ nương nhờ về những thiên thần thế này để an trú. Để rồi thức tỉnh mình, vì sự kỳ diệu của cuộc sống nằm ngay trong cả những gì người ta gán cho là “tội nghiệp” là “đáng thương”. Chị cảm nhận tình yêu có mặt khắp nơi nơi em à.

Em đã thiền chưa?

Nếu chưa em hãy tập thiền. Thiền không có gì để phải học, nó chỉ là sự khám phá, là đi theo chỉ dẫn từ trong chính cái nguyên bản nhất của em. Em đừng lo ngại vì nhắm mắt vào mà thấy mình còn xáo động hơn khi em mở mắt. Một bình nước đục cần thời gian đủ mới lắng lại được. Vậy nên cái duy nhất em cần là thời gian. Nhiều đứa trẻ thành phố thích đi sở thú, công viên hay những chỗ “kỳ thú” vì ở đó luôn có những “kịch tính bất ngờ” được dàn dựng sẵn. Chúng không quen với những gì quá lặng lẽ, hoặc những thay đổi mà cần sự quan sát hàng giờ đồng hồ. Những đứa trẻ ở quê thì khác, em còn nhớ Nobita ngày bé ngồi chăm chú hàng giờ để xem bọn kiến đi về tổ của chúng thế nào không? Em có thấy hình ảnh quen thuộc này là chính em ngày bé không? Đối với chị, đó chính là thiền, là dành trọn vẹn sự chú tâm vào sự sống QUANH ta kết nối bên TRONG ta.

Em đã ngồi không bao lâu rồi?

Cường độ làm việc liên tục, không có thời gian nghỉ cho bản thân, dẫn đến mất cân bằng thân tâm là điều dễ hiểu. Trước đây chúng ta lo sợ thiếu việc, và cảm thấy mình quan trọng nếu mình luôn được BẬN RỘN. Nhiều bạn thích khoe mình bận rộn lắm. Lúc này cơ thể em đã nóng đến cực điểm rồi, nóng quá thì phải SẬP NGUỒN. Nếu em cố gắng làm điều gì đó để kích hoạt lại chính mình, là em đang đi ngược lại tự nhiên, và dù cố cách nào cũng chỉ là dã tràng xe cát.

Em có thể ở yên trong phòng, không điện thoại, không cả sách, không con người. Nếu nhà em ở gần bờ sông, hay công viên, hãy đưa cơ thể em đến đó. Em có thấy gió thổi qua má em không? Em có thấy mùi rong rêu thoảng lên sau mỗi đợt sóng? Hạnh phúc không phải là sự vun vén, nó không phải như tiền trong sổ tiết kiệm, càng vun càng nhiều, càng nuôi càng nhiều. Nghe rất lạ, ngược lại những gì em học được nhỉ. Nhưng nó là thật như thế đó. Hạnh phúc đơn giản là em nhận ra nó, nó vẫn luôn HIỆN HỮU ở đó, bình thản đợi em nhìn thấy nó mà thôi.

Dù cuộc sống có rất nhiều điều bất như ý, nhưng nếu khoảnh khắc ấy em chạm được hạnh phúc, thì đó là hạnh phúc.

Em là ai? Bài học cuộc đời của em là gì? Sứ mệnh của em là gì?

Đã đến lúc em cần hỏi những câu hỏi quan trọng như thế. Và không còn thời điểm nào phù hợp hơn là ngay lúc này. Em đừng sợ đối diện với chính mình. Nó không đáng sợ, chỉ là em chưa dành đủ thói quen cho nó thôi. Hãy hỏi, hãy nghĩ về câu hỏi đó thường xuyên. Em sẽ không nhận được ngay câu trả lời, dù câu trả lời đã luôn ở đó. Nhưng em đừng ngừng để ý những dấu chỉ xung quanh, mọi thứ đều đang nhắc nhở về sứ mệnh của em đó. Đó có thể là lời nói bâng quơ từ người xa lạ, từ lời bài hát, hoặc đoạn trích dẫn em đọc được trên mạng. Hãy QUAN SÁT THẬT KỸ. Em biết đấy, em không thể quan sát kỹ điều gì nếu em luôn chạy theo deadline, chạy theo những thứ không phải là em ngày đêm.

Em không “quan trọng” như em nghĩ đâu.

Không có chợ thì mợ vẫn đông, sếp cũ chị dạy chị một câu “Everyone is replaceable.” Đừng nghĩ rằng nếu không có em thì một tổ chức không thể vận hành. Sẽ tai hại hơn nếu em đi làm với tâm thế của cái điện thoại TẮT NGUỒN. Tuổi trẻ cũng cần có khoảng thời gian làm cái gì thật máu lửa, ngôn ngữ bình dân là “trâu bò”. Chỉ cần em luôn ý thức được việc em làm, biết dồn trọng tâm vào những gì cần làm trong thời điểm đó. Nhưng hãy biết buông đúng thời điểm. Làm mà biết mình đang làm. Sư ông chẳng phải đã luôn nhắc nhở chúng ta điều đó hay sao. Nhưng cứ nhớ là, em ngưng vài hôm trời đất không sụp được. Em cần được hồi phục. Hãy cương quyết với những gì trái tự nhiên.

Em là một hạt giống TỈNH THỨC trong thế giới NỬA TỈNH NỬA MÊ này.

Thế giới là chuỗi dài những biến động không lường trước. Nhìn vào cảnh thiếu đói, ô nhiễm, tệ nạn khắp năm châu, không phải để khiến chúng ta cảm thấy may mắn hơn. Mà là cơ hội để ta nhận ra những chỉ dấu về sứ mệnh của mình. Bất cứ ai sinh ra đều mang trong mình những sứ mệnh linh thiêng. Em đã biết về nó từ trước khi em đến cuộc sống này, và thời gian em ở đây chính là thời gian em NHỚ LẠI nó, TRẢI NGHIỆM nó. Em có thể chứng nghiệm sự tuyệt vời ở chính em, dù bất kể ở thời khắc nào của cuộc sống.

Không biết bao lần chị rơi vào vùng tối trong cuộc đời mình. Chị từng đau khổ với nó, nhưng nó chính là những chỉ dẫn mạnh mẽ nhất cho bản thân chị, cho những gì chị đang tìm kiếm và nỗ lực cống hiến. Và chị tin em cũng đang trên hành trình riêng đó của mình.

Thương mến em. Biết ơn em vì chúng ta được thở chung một bầu khí quyển, sống cùng một nền văn hóa và tác động đến nhau không ngừng.

Tác giả: The Clearest Bleu

*Featured Image: fietzfotos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Chúng ta sinh ra để sống tầm thường vậy sao?

8

(1261 chữ, 5 phút đọc)

Đã bao lần bạn chậm rãi sắp xếp từng cây bút màu cho vào hộp với suy nghĩ ai rồi cũng phải thế. Đã từng đắn đo lựa chon cho mình những màu yêu thích nhất, cố gắng vẽ ra giấc mơ sặc sỡ tươi tắn trên trang giấy trắng, nhưng có lẽ đã đến lúc chấp nhận số phận của chính mình, chỉ một số màu là còn có thể dùng được, một số màu khác sẽ thỉnh thoảng cần đến, và còn đó những màu không bao giờ có thể phù hợp. Bạn đã sẵn sàng chấp nhận sống một cuộc đời tầm thường như bao con người tầm thường khác?

Bạn đã quá mệt mỏi để nhận ra cuộc đời đang đánh thức bạn khỏi cơn mê ngủ. Càng tỉnh táo bạn càng nhận ra mình đau khổ, lo âu và tuyệt vọng. Ai đó đã giết sạch hết tất cả niềm tin trong bạn, những điều mà bạn tôn thờ và lý tưởng. Bạn đã tin rằng mình đến với trái đất này cùng sứ mệnh cao cả, nhưng sứ mệnh đó giờ cũng chẳng giúp ích được gì. Chúng chỉ càng khiến bạn trở nên vô dụng và vỡ vụn ra thành nhiều mảnh, đang cứa vào linh hồn bạn từng ngày. Niềm tin của bạn đã không còn đủ không khí để thở, chúng ngột ngạt và đang thoi thóp trong lồng ngực chật hẹp. Cảm giác ngộp thở thật đau khổ. Đã có khi bạn tự hào được lựa chọn cho mình một cuộc sống ao ước rồi bàng hoàng nhận ra mình chỉ là sản phẩm dây chuyền của cuộc sống trong những phần số đã được sắp đặt sẵn không thể thay đổi.

Bạn đã từng mơ mộng về một thế giới viên mãn trong tâm trí. Đó là thiên đàng tạo ra  những bản thiên anh hùng ca và bạn là vị anh hùng luôn phất cao ngọn cờ tử vì đạo, chấp nhận hứng chịu đau khổ và hy sinh vì lý tưởng cao đẹp cuộc đời.

Rồi bạn bị cuộc đời tát cho vài gáo nước lạnh. Như thế thì được tích sự gì? Thế giới này không đòi hỏi bạn phải hành động và hy sinh, nó đã tự mãn nguyện với những gì có sẵn tự trong thân nó. Nó đã hoàn toàn hài lòng với những con người sống một cuộc sống như được lập trình trong các cao ốc văn phòng, những quán cà phê, nhà hàng ăn uống hạng sang, mặc áo lông thú và tay xách túi đeo hàng hiệu. Đó mới chính là cái đẹp được cả thế giới tôn sùng. Thời đại của thi ca, tôn sùng những thi hào hay nghệ thuật, đó chỉ là sự cổ hủ lạc hậu của những kẻ dại khờ.

Đã có bao nhiêu người mang trong mình những giấc mơ đó, nhưng rồi cũng phải nói câu tạ từ. Thực tế con người sinh ra chỉ để làm việc quần quật mỗi ngày, đón con tan trường, tối về ngập mặt trong bếp núc nếu là đàn bà, đàn ông được thư giãn trên ghế sô pha ngồi chuyển kênh ti vi, rồi đi ngủ, rồi sáng mai lại thức dậy, sắn áo sắn quần vội vã trên đại lộ cho kịp giờ làm. Bạn từng chọn cho mình một sứ mệnh cao cả hơn, một văn sĩ , một nhà soạn nhạc thiên tài, một nhà cách mạng… nhưng cuộc đời chỉ cho bạn thành một anh nhân viên quèn văn phòng ngồi gõ bàn phím, sắp xếp những đống giấy tờ.

Bạn có tuyệt vọng không? Cũng có thể có, nhưng chẳng phải xung quanh mọi người đều thế. Bạn cũng mất rất nhiều thời gian để đau khổ và tự trách bản thân vô dụng không tự làm chủ cuộc đời mình. Nhưng rồi đâu cũng vào đó. Tự động viên bản thân rằng cuộc đời nhất định có lý khi sắp xếp thứ tự a b c chứ không phải là c b a. Rồi ngậm ngùi chấp nhận cũng có khi những giấc mơ mình từng có đúng là vớ vẩn. Thực tế là cuộc sống mình đang có, ai rồi cũng phải sống với sự sắp đặt, trách móc cũng chẳng được tích sự. Bạn bè mình ai mà chẳng sống hòa bình với thực tế này, cha mẹ mình cũng đã sống như thế, rồi hàng xóm láng giềng.

Có bao giờ bạn đặt tay gối đầu tự hỏi tại sao giấc mơ của mình không phải là điều đúng đắn còn cuộc đời này mới đang nhầm lẫn? Tại sao hàng triệu người trên thế giới đang sống đúng với thực tế, còn mình thì ảo tưởng? Tại sao chúng ta không có quyền được nghĩ hàng trăm hàng nghìn anh chị đang ngồi trong các văn phòng cao ốc, rồi những người không thể theo đuổi giấc mơ, việc họ cố gắng sống những ngày tháng mệt mỏi để kiếm tiền, rồi già đi thảm hại là không sai? Từ bỏ giấc mơ rồi héo mòn đi từng ngày là đúng? Phải chấp nhận phần kiếp đó là đúng? Không thể thay đổi được gì cũng đúng? Có thể chúng ta giàu có trong tiền của vật chất là đúng nhưng tâm hồn mình cô đơn tuyệt vọng chẳng lẽ không sai?

Bạn kinh tởm trước danh vọng tiền bạc, tỏ ra buồn phiền về dáng vẻ bộ tịch của tất cả những người xung quanh, nỗi tuyệt vọng về một xã hội thối nát. Chiến tranh không xảy ra nhưng tâm trí con người có bao giờ bình yên. Rồi chuyện người ta xem trọng bề ngoài hơn cái cốt lõi bên trong. Bất kể ai suy nghĩ thế này đều bị xem là kẻ lệch lạc. Họ không cần thứ âm nhạc phải là âm nhạc, họ chỉ cần cái thế giới xinh đẹp bên ngoài và mục ruỗng đổ nát bên trong, họ cần tiền bạc thay vì tâm hồn, sự đùa nghịch hơn là phải có đam mê.

Thời đại này là một thời đại văn minh. Bất kể điều gì xảy ra cũng đều để phục vụ cho sự bảo tồn và phát triển. Thế giới ngợi ca những gì tốt đẹp hơn, giàu sang hơn, phong phú tiện nghi hơn trong tương lai. Nhưng tương lai là cái gì đó khi con người chẳng còn không khí để thở mỗi ngày. Tất cả những gì gọi là chuẩn mực xã hội mà tất cả mọi người đều phải học thuộc nếu muốn được công nhận là con người cùng những đức hạnh. Tất cả chỉ là dối trá do mấy kẻ đạo đức giả nghĩ ra rồi hô hào đó là giáo dục định hướng.

Vâng, những bài giảng giáo dục định hướng con người sớm biến thành những kẻ hèn mọn, sống tầm thường, miễn sao có nhiều tiền tài và quyền lực. Phải rồi, đó là tiêu chuẩn để được sống là con người. Có những con người đích thực, lại chẳng có gì hết, họ luôn nghèo nàn vật vã mỗi ngày, chỉ sống để chờ đợi cái chết. Cuộc sống này đã luôn như thế và sẽ mãi như thế. Muôn đời này sinh ra những kẻ tầm thường rồi chết tầm thường trong tất cả các nấm mồ. Chỉ cần có ai đó đôi ba lần đến viếng thăm, thắp cho vài ba nén nhang, rồi lặng lẽ lãng quên.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: MichaelGaida 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Giáo dục Việt Nam cần gì?

1

(1595 chữ, 6 phút đọc)

Vào buổi trưa hè tháng Bảy, tôi có hẹn một cô bạn mới quen, đi uống trà trong một con hẻm nhỏ. Điều đặc biệt buổi đầu tiên gặp mặt là, cô ta không hỏi gì nhiều về tôi, ở đâu và làm việc gì. Cô ta hỏi tôi nói về vũ trụ. Nhưng chính câu hỏi ấy, tưởng chừng không liên quan nhưng lại là nguồn cảm hứng để tôi, mở đầu bài viết về những vấn đề của giáo dục hiện tại. Dường như định nghĩa và mục đích về giáo dục, nằm ngoài khả năng nhận thức của tôi. Cứ nghĩ mỗi chúng ta sẽ quan tâm chuyên môn của mình, cho đến khi giữa ranh giới nhà trường và xã hội chỉ mong manh như một vệt nắng, có nghĩa là bạn từ nhà trường chỉ cần bước ra một vệt nắng ấy là xã hội, thì bạn vẫn là bạn, tôi vẫn là tôi, chúng ta tắm vẫn không mặc đồ. Lỗi của giáo dục hay của nhận thức? Điều gì đã làm cho chúng ta lu mờ trước giá trị của sự so sánh đặc biệt và tuyệt vời, thứ gì mới là quan trọng?

Có người hỏi tôi rằng chúng ta nên lựa chọn giáo dục vì lợi ích hay giáo dục vô vị lợi? Liệu nên tập trung phát triển những Ngành Khoa học Xã hội hay Khoa học Tự nhiên mới thực sự đóng góp cho sự phát triển của xã hội và giải pháp nào dành cho giáo dục Việt Nam?

1. Giáo dục vị lợi – Giáo dục vô vị lợi

Tôi định đặt tiền đề của mình là giáo dục vì dân chủ, nhưng ở ngữ cảnh này tôi nghĩ giáo dục vô vị lợi sẽ hợp lý hơn. Không phải là người ở một vị trí nước đôi mà tôi cho rằng cả hai đều quan trọng. Điều mà tôi cần thể hiện là phản biện lại với những quan điểm cực đoan. Tôi không đồng ý khi chúng ta thường nhận rằng chỉ những ngành như Khoa học Tự nhiên như Vật lý, Hoá học, Sinh học mới đem lại những cuộc cách mạng mang tính thời đại, vì ngoài những điều hiển nhiên ấy ra các ngành Khoa học Xã hội như Văn học, Triết học cũng thay đổi thế giới rất nhiều.

Chúng ta không nên nhận thức rằng giáo dục là một công cụ để tăng trưởng kinh tế, như cách tuyên truyền đáng sỉ vả “học tập để thay đổi cuộc đời”, thật ra là một kẻ mộng mơ mà nói không phải lúc nào kinh tế cũng đưa chất lượng của cuộc sống tốt hơn. Như giá trị của cuộc sống vẫn là câu hỏi mà chúng ta đang kiếm tìm.

Giáo dục Mỹ sẽ theo kiểu định hướng chuyên môn, điều khác biệt so với định hướng Bách khoa của giáo dục Pháp. Nhưng để tìm câu trả lời chung của giáo dục vị lợi và giáo dục vô vị lợi vẫn phụ thuộc vào sự thiếu sót của một quốc gia. Lựa chọn phương pháp giáo dục là một sự thay đổi phụ thuộc, không phải là sự đứng nhìn khi chúng ta cứ ngỡ rằng mình ở trên đỉnh, nhưng đỉnh cao vẫn còn nằm ở phía đồi bên kia.

Sẽ khó lựa chọn giữa mô hình giáo dục tăng trưởng kinh tế, mô hình giáo dục tăng trưởng văn hoá hay mô hình phát triển về mặt phản tư chính trị vì mọi sự lựa chọn mang tính tuyệt đối bao giờ cũng đi ngược lại với sự phản tư của chính tôi.

2. Khoa học xã hội – Khoa học tự nhiên

Có một lần cafe với một người bạn, trên tay của cô tay cầm Iphone X. Tôi mới bảo rằng chiếc điện thoại này có công nghệ gì mới không, có nhận diện được Ninja Lead Việt Nam không? Chỉ câu hỏi như vậy cô ta đã giảng cho tôi nghe nguyên câu chuyện về giáo dục, theo tôi nên lựa chọn khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên.

Cô ta nói rằng, chúng ta biết Face ID qua Iphone X của Apple, có nghĩa là chiếc điện thoại sẽ tự động nhân diện khuôn mặt để mở khoá. Mà thật ra trước Apple, Face ID đã được tập đoàn của Jack Ma, một tỷ phú người Trung Quốc nghiên cứu, phát triển và đã áp dụng vô một vài hệ thống siêu thị của họ để thay thế thẻ thành viên. Dựa trên thành tựu đó, chính quyền Trung Quốc đang muốn phát triển hệ thống này để áp dụng vô hệ thống phương tiện giao thông công cộng của họ. Nếu điều đó thành công thì con người sẽ không đóng vai trò trong việc kiểm soát nữa. Đó là một thành tựu tuyệt vời, cho đến khi cô ta kể tiếp.

Ở các thành phố ở các nước Châu Âu, hệ thống phương tiện giao thông công cộng của họ tuy có phần kém hiện đại hơn so với Trung Quốc, chủ yếu người dân không tập trung sinh sống ở các đô thị trung tâm, mà họ chọn những vùng tương đối xa trung tâm. Nên chủ yếu di chuyển bằng các phương tiện công cộng để đi làm, những người dân ở đây khi tham gia phương tiện công cộng, họ đều xếp hàng và mua vé đầy đủ mặc dù không ai kiểm soát vé, họ tự ý thức không cần dùng đến những biện pháp hiện đại.

Chính vì điều này cô bạn tôi đã đặt câu hỏi cho tôi rằng những ngành Khoa học xã hội và Khoa học tự nhiên thì liệu chúng ta nên phát triển ngành nào quan trọng hơn. Thật khó để trả lời cho sự định hình phát triển giáo dục của Việt Nam, vì tôi cho rằng cả hai đều quan trọng và ở trên là một câu hỏi sai. Tôi không thể trả lời một cái chén, cộng một đôi đũa bằng hai cái gì, vì Khoa học Tự nhiên và Khoa học Xã hội là hai chủ thể hoàn toàn khác nhau.

Sự lựa chọn phát triển ngành thế mạnh của Việt Nam cũng thế, không thể ưu tiên cho phát triển Khoa học Xã hội hoặc Khoa học Tự nhiên. Điều mà giáo dục Việt Nam cần quan tâm là phương pháp giáo dục và tính minh bạch của nó.

3. Giáo dục Việt Nam cần quan tâm

Với tôi, giáo dục không có bất kỳ mục tiêu riêng biệt nào cả. Mục tiêu của giáo dục cũng giống như mục tiêu của nghề nghiệp có mục đích. Vì khi chúng ta làm một nghề nào đó có mục đích, thì nó không phải là nghề nghiệp nữa. Giáo dục giống như việc chúng ta trồng một cái cây, sự thành công không phải lúc nào cũng theo kiểu chúng ta trồng như thế nào, tất cả đều bị phụ thuộc vào điều kiện tự nhiên.

Ở Việt Nam khi sự chi phối của diễn ngôn đã vô tình làm nhà trường trở thành nơi giam cầm của tri thức, đó là một điều hổ thẹn của của Giáo dục Việt Nam. Chúng ta cần phải phân tách ranh giới giữa chính trị và giáo dục, chớ nên chồng chéo lên nhau vì sự khai phóng là điều cần thiết, nếu muốn biến một giá trị nhỏ, thành một giá trị lơn hơn. Đã đến lúc chúng ta cần phải quan tâm đến giáo dục và một cuộc cách mạng, ngay cả việc giảm tải chương trình cũng là vấn đề mà cần trao đổi, một cách thực tế với hệ thống tiểu học và trung học. Không những thế mà còn bao gồm luôn cả vai trò của sự chi phối triết học và chính trị của Việt Nam trong giáo dục. Đây là điều chúng ta cần phải mạnh dạn lên tiếng để đưa giáo dục về đúng vai trò của nó, nếu tham vọng chúng ta vẫn muốn dân tộc này sánh vai cùng cường quốc năm châu.

Chúng ta cần một hệ thống minh bạch, cạnh tranh giữa giáo dục công và giáo dục tư, ngay cả việc trao luôn cơ hội cạnh tranh giữa người “được giáo dục” và “bị giáo dục”. Hãy làm sao để những đứa trẻ được giáo dục trên sự tự do phát triển nghề vì đam mê, chứ không phải phát triển nghề có mục đích. Giống như hệ quả của việc mua điểm tại Hà Giang là một thực trạng của tư duy giáo dục Việt Nam, nghề nghiệp có mục đích.

Không cần phải quan tâm thay đổi kỳ thi như thế nào, mà hãy chủ động quan tâm đến phương pháp giáo dục của chúng ta phải thay đổi như thế nào. Khi mà cả nền giáo dục chúng ta không định hình nên được một triết lý giáo dục thì việc giáo dục bao giờ cũng bằng không. Sự mạnh mẽ thừa nhận hay tước bỏ vai trò chi phối bao giờ cũng là điều kiện quan trọng nhất đối với một nền giáo dục muốn tiến đến tính nhân bản và khai phóng.

Vì giáo dục không phải là những con điểm số, không phải chúng ta sẽ làm gì, chhúng ta có bao nhiêu tiền, mà là chúng ta sẽ sống như vậy đã hạnh phúc chưa?

Tác giả: Đỗ Sơn Trà

*Featured Image: lil_foot

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

 

Tôi như kẻ dại khờ ngồi mơ tưởng tình yêu

0

(716 chữ, 3 phút đọc)

Trái tim tôi khao khát nồng ấm đang nhìn vào ánh mắt anh trong tất cả sự đau khổ vẫn rong ruổi bước theo tôi trên những năm tháng đã trôi qua. Tình yêu, tôi nghĩ về nó như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Thật rạng ngời chói lóa, nhưng lại rất khó để chạm đến. Đã bao lần tôi ao ước thà đau đớn tuyệt vọng chết trong vòng tay người tình còn hơn là giấc mộng trọn đời không có nổi một người để yêu.

Tôi biết vũng lầy ấy là chất chứa tất cả bùn dơ bẩn, trở ngại mà tôi phải bước qua nếu muốn đến gần anh. Tôi thừa biết tất cả những điều ấy, chỉ có cách duy nhất để bước đến bên anh là tôi phải luôn giả bộ giữ nguyên vẻ ngây thơ. Tôi tự dối lòng mình bằng cách giữ lại sự hồn nhiên của một đứa trẻ mới lớn vừa tập tành biết yêu. Giả vờ quên đi tất cả sự trần trụi của một tình yêu đã từng cứa hàng trăm vết cắt chằng chịt lên trái tim mình. Đây không phải là lần đầu biết yêu, nhưng phải là lần đầu bước đến bên anh bằng tất cả con tim tan vỡ, ngờ nghệch yêu anh bằng tất cả da thịt đã nát rượu nồng say trong hơi men.

Dẫu biết rằng tình yêu chỉ là một thứ ảo diệu đang nồng cháy trong tâm trí. Tình yêu này rồi cũng chỉ đang cố gắng xoay tròn quay chính mình để trở về lại với chính mình. Ngôi sao đó rồi sẽ tắt lịm, ánh sáng đó rồi sẽ tan biến giữa đường bay. Nhưng sao vẫn muốn làm tên mù mò mẫm ánh sáng tình yêu trong sự u mê. Tình yêu, tôi như vì sao lạc lẻ loi đang trơ trụi đứng thèm thuồng bầu trời đêm.

Đã từng có cả nhân loại cười vào mặt mình, chẳng phải thế sao? Họ nói lời khinh bỉ tôi như kẻ điên yêu.

Tình yêu quả thật rất khó khăn, nhưng vì nó khó khăn nên phải chăng nó đẹp. Đó phải chăng là một thử thách cao xa nhất. Hơn cả tình yêu cho chính bản thân mình và tôi mãi là trang giấy trắng tinh khôi  sẽ luôn dễ dàng đánh rơi nó.

Làm sao cho nhịp tim đập xao xuyến trong lồng ngực không phải sống trong cô liêu. Làm sao để mình không phải là kẻ cô đơn lớn dần trong những u sầu ảo mộng tình yêu. Làm sao để mình không còn dại khờ đánh mất mình trong một người khác. Biết rằng mình ngu ngốc nhưng vẫn tình nguyện hiến dâng mình, tất cả cuộc sống giờ đây đều dành cho một người, cảm xúc giờ đây đều dâng trọn cho người tôi yêu.

Lầm lỗi của bao kẻ đang yêu là việc xấn lấy nhau, vồ vập lấy nhau, lãng quên đi sự kiên nhẫn chờ đợi. Tự mình giăng ra vô vàn mớ dây chằng chịt rồi tự buộc lấy thân xác mình trong đó. Tôi có đủ tỉnh táo để nhìn ra mọi sự?

Làm sao để ngày mai mình sẽ không tự đánh mất mình trong tình yêu, rồi đánh mất luôn cả người mình yêu, rồi bao nhiêu chán chường, vỡ mộng ê chề? Ôi tình yêu chẳng khác gì những cơn giông bão dữ dội dài lê thê.

Dẫu biết tình yêu rồi sẽ đè bẹp tâm hồn mình trong ngột ngạt, nó rồi sẽ trở thành con đường đưa lối mình đến hỏa ngục, nhưng đó không phải là điều tệ hại nhất, làm sao có thể chịu đựng nổi nếu mình không được ở bên cạnh người mình yêu?

Đối với tình yêu, tôi biết mình chỉ luôn là kẻ thứ ba, chỉ có tình yêu và người tôi yêu mới là điều nồng nàn, còn tôi là kẻ bơ vơ luôn bị nhấn chìm xuống đáy vực thẳm.

Vậy nên từ giây phút biết yêu anh, tôi nên học cách biết yêu luôn tất cả những gì sẽ làm tan nát trái tim tôi?

Sài Gòn, chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên anh…

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: GLady 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

 

 

 

 

[THĐP Translation™] 40 phương châm cuộc sống giá trị từ Tiến sĩ Jordan Peterson

0

7

(1037 chữ, 4 phút đọc. 427.3k Views – 7.4k Upvotes trên Quora)

“Đây là podcast tôi yêu thích nhất từ trước đến nay.”

— Joe Rogan sau khi trò chuyện cùng Jordan Peterson ⬇️

https://www.youtube.com/watch?v=USg3NR76XpQ

Nhiều bạn đọc bài này cũng biết và yêu mến Tiến sĩ Jordan B. Peterson. Với ai còn chưa biết, tôi sẽ chỉ ra vì sao các bạn nên tìm hiểu về ông. Tiến sĩ Jordan Peterson là một nhà thuyết trình giành nhiều giải thưởng đến từ Đại học Toronto, một nhà tâm lý học lâm sàng, và tác giả của cuốn sách mang tính cách mạng về tâm lý học tôn giáo Maps of Meaning: The Architecture of Belief (tạm dịch: Bản đồ của Ý nghĩa: Cấu trúc niềm tin).

Tuy nhiên, Jordan Peterson được biết đến nhiều nhất thông qua kênh YouTube của ông. Với gần 1.4 triệu người đăng ký, đó quả là một số lượng khó tin bởi vì đa số video của ông có thời lượng trên 1 tiếng, và thuộc những chủ đề rất sâu sắc như triết học, thần thoại học, tâm lý học, và tôn giáo.

Ông là một người đáng để chúng ta chú ý tìm hiểu.

Tại trang  Quora, Jordan Peterson đã nhận được câu hỏi sau:

“Những điều giá trị nhất ai cũng nên biết là gì?”

Thay vì trả lời bằng một tiểu luận dài, ông đã ghi lại 40 phương châm mà tôi trình bày dưới đây. Trước khi đọc, xin các bạn lưu ý rằng những phương châm này không phải là một danh sách những lời khuyên self-help các bạn thường thấy.

Chúng đơn giản. Chúng ngắn gọn. Nhưng mỗi phương châm đều hàm chứa hàng chục năm nghiên cứu và suy ngẫm.

Jordan Peterson đã nói trong video 45 phút bàn riêng về một đoạn trong cuốn sách Bên Kia Thiện Ác của Nietzsche. Miêu tả này cũng là một cách rất hay để suy nghĩ về 40 phương châm trong bài viết này.

“Bên Kia Thiện Ác của Nietzsche không chỉ là một cuốn sách. Đó là một loạt những quả bom. Và mỗi câu là một quả bom. Và mỗi câu đều làm nổ tung những thứ mà người ta thậm chí còn không biết chúng vốn tồn tại.”

Ghi chú: Jordan Peterson có một chương trình phát triển tự thân dựa trên nền tảng khoa học, có tên là Self Authoring (tạm dịch: Tạo tác Bản thân). Các bạn có thể tìm hiểu toàn bộ chương trình ấy tại đây.

Sau đây là danh sách Tiến sĩ Jordan Peterson nói về 40 điều giá trị nhất mọi người nên biết:

  1. Hãy nói sự thật.
  2. Đừng làm những điều bạn thấy ghét.
  3. Hành động sao cho bạn có thể nói sự thật về hành động của mình.
  4. Theo đuổi những gì có ý nghĩa, không phải những gì có lợi.
  5. Nếu bạn phải lựa chọn, hãy là người thực hiện hành động, không phải người được người khác trông thấy thực hiện hành động.
  6. Hãy biết chú ý.
  7. Mặc định rằng người bạn đang lắng nghe có thể biết điều gì đó mà bạn cần biết. Hãy lắng nghe thật chăm chú để người đó chia sẻ hiểu biết ấy với bạn.
  8. Lên kế hoạch và tận tâm thực hiện để duy trì sự lãng mạn trong các mối quan hệ của bạn.
  9. Thận trọng khi chọn người để chia sẻ những tin tốt.
  10. Thận trọng khi chọn người để chia sẻ những tin xấu.
  11. Làm cho ít nhất một điều trở nên tốt hơn tại mỗi nơi bạn đến.
  12. Hãy hình dung về con người mà bạn có thể trở thành, và tiếp theo hãy dành toàn tâm hướng đến mục tiêu ấy.
  13. Đừng cho phép mình trở nên kiêu ngạo hay phẫn uất.
  14. Cố gắng làm cho một căn phòng trong nhà bạn trở nên đẹp nhất có thể.
  15. So sánh bản thân với con người của bạn ngày hôm qua, không phải với một người nào khác trong ngày hôm nay.
  16. Làm việc chăm chỉ hết sức mình trong ít nhất một lĩnh vực, và đợi xem điều gì sẽ xảy ra.
  17. Nếu những kỷ niệm cũ vẫn làm bạn khóc, hãy ghi lại chúng cẩn thận và đầy đủ.
  18. Duy trì các mối liên hệ của bạn với người khác.
  19. Đừng bất cẩn chê bai các định chế xã hội hoặc thành tựu nghệ thuật.
  20. Đối xử với bản thân như với một người mà bạn có trách nhiệm phải giúp đỡ.
  21. Nhờ cậy người khác một chuyện nho nhỏ để người ấy có thể nhờ cậy lại bạn trong tương lai.
  22. Kết bạn với những người mong muốn điều tốt đẹp nhất cho bạn.
  23. Đừng cố gắng cứu giúp người không muốn được cứu giúp, và hãy thật cẩn thận về việc cứu giúp người muốn được cứu giúp.
  24. Không có điều gì được hoàn thành tốt lại là không có ý nghĩa.
  25. Sắp xếp hoàn hảo ngôi nhà của bạn trước khi bạn chỉ trích thế giới.
  26. Ăn mặc như người mà bạn muốn trở thành.
  27. Hãy chuẩn xác trong phát ngôn của mình.
  28. Hãy đứng thẳng lưng, đàng hoàng.
  29. Đừng né tránh điều gì đáng sợ nếu như nó cản đường bạn— và đừng làm những điều nguy hiểm một cách không cần thiết.
  30. Đừng để các con của bạn làm bất kỳ điều gì khiến bạn không thích chúng.
  31. Đừng biến vợ của bạn thành một người giúp việc.
  32. Đừng che giấu những điều không mong muốn trong cảnh mập mờ.
  33. Lưu ý rằng cơ hội lẩn lút ở nơi trách nhiệm đã bị buông bỏ.
  34. Hãy đọc những điều được viết bởi những người vĩ đại.
  35. Nựng một chú mèo khi bạn gặp nó trên đường phố.
  36. Đừng làm phiền bọn trẻ khi chúng đang chơi trượt ván.
  37. Đừng để cho những kẻ bắt nạt thoát khỏi hậu quả chúng đáng phải nhận.
  38. Viết một bức thư gửi chính quyền nếu bạn thấy có điều gì đó cần sửa đổi — và hãy đề xuất một giải pháp.
  39. Hãy nhớ rằng điều bạn chưa biết quan trọng hơn điều bạn đã biết.
  40. Hãy biết ơn, cho dù bạn đang đau khổ.

Tác giả: Jon Brooks – Jordan B. Peterson
Dịch: Dương Tùng
Edit: Nguyễn Hoàng Huy

📌 Ủng hộ dịch giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới đi trách móc cuộc đời

0

(906 chữ, 4 phút đọc)

Sài Gòn, đã từng có những sớm mai thức dậy, trống rỗng nhận ra mình chỉ là sự dư thừa của tất cả nhân loại.

Sài Gòn, có những ngày sắp xếp lại miền ký ức cũ sau những chán nản mệt mỏi, kiên quyết nói câu tạ từ.

Sài Gòn, có những ngày con thuyền viễn xứ mãi lênh đênh trên những bến bờ xa lạ, nỗi cô đơn triền miên được gói gọn trong ba lô, cứ thế mang vác trong kiếp phận kẻ lang thang.

Sài Gòn, ngày trở về, cúi mặt hổ thẹn nhận ra. Đã từng điên cuồng, đã từng là kẻ nghèo nàn được sung sướng trong cái giàu có trù phú của nơi đây, làm sao để ngắm nhìn mà không thèm thuồng đố kỵ. Rồi như con ong đã hút quá nhiều mật và trở nên chán ngán, vị khách lữ hành ghé tạt qua đã đánh cắp mang đi hết sự nhiệt huyết.

Sài Gòn không hề quên tôi, chưa bao giờ muốn phủ nhận sự có mặt của tôi trong cuộc đời nó. Sài Gòn bảo với tôi rằng tôi là vị lữ khách không hề xa lạ, cách đây nhiều năm chúng tôi đã gặp nhau. Nhưng giờ đây tôi đã không còn là tôi của trước đây. Đã có quá nhiều biến đổi trong tôi.

Tôi bảo rằng tôi từ biệt để mang tàn tro của tôi về nơi hoang dã, sau khi đã đổ lỗi hết cho nó. Tôi một mực khăng khăng không bao giờ còn muốn nhìn thấy nó nữa. Vậy mà giờ đây tôi đứng trước nó và chấp nhận tất cả mọi hình phạt chỉ để được một lần thăm viếng. Tôi bao giờ cũng là một kẻ say rượu bước chao đảo và nói những lời điên khùng.

Tôi bảo tôi muốn sống trong cô đơn, như một con cá bơi lội giữa lòng đại dương dạt dào, tôi muốn biển cả mang tôi đi thả trôi giữa thinh không. Vậy mà giờ tôi lại muốn dạt tấp vào bờ, giờ lại bảo tôi quá yêu quý và nhớ nhung nơi đây. Tôi bao giờ cũng chỉ muốn sống cho thỏa cái dạ trong tôi. Tôi ảo tưởng mình có quyền đến nơi này nơi kia rồi ban phát cho nơi đó sự rách việc mà tôi gọi là tình yêu.

Cuộc sống này cần sự bố thí tình cảm của tôi sao? Tôi có giàu có tình cảm để bố thí?

Không! Tôi chỉ luôn cố gắng làm cho nơi tôi đến có thể mở lòng chấp nhận và cưu mang tôi. Tôi biết bước chân tôi luôn bị nghi ngờ, bởi nó luôn mang vác những âm thanh quá đỗi tịch liêu. Tôi biết rằng tôi chỉ là một kẻ nằm ngủ trong nhà và luôn lắng tai nghe những bước chân bên ngoài. Tôi là kẻ quá sợ hãi những tên trộm đến nỗi bị ám ảnh, và tôi đã ngu xuẩn gán cái tội danh kia cho cuộc đời. Ngu đần hết nói. Tôi đã tự buộc tội cuộc sống, như tôi đã buộc tội cho nơi chôn rau cắt rốn sinh ra tôi. Tôi chỉ là một tên đần giấu mình sau tất cả những ngụy biện. Cứ trách móc đổ lỗi trong khi mình mới là hung thủ cầm dao giết chết chính mình. Đời tôi ngu ngốc nên đã tự hành hạ làm khổ cái thân tôi.

Cuộc sống này là một cái gì đấy tôi cần phải vượt qua. Và phải chăng càng có ý muốn vượt qua thì tôi sẽ càng quay trở lại? Tôi càng muốn hạnh phúc thì tôi chỉ càng đau khổ? Càng hy vọng thì lại càng thất vọng?

Tôi đối với cuộc sống này là gì? Cuộc sống này là gì đối với tôi? Tôi cười nhạo cuộc sống mà không thấy tự hổ thẹn? Cuộc sống này cũng đang cười nhạo tôi với cái sự khờ khệch ảo tưởng đó của tôi. Cứ sống cho tầm thường vào rồi đi chê trách kẻ khác tầm thường. Con người cao cả thì ở trong bùn cũng chẳng hôi tanh mùi bùn, cái sự đó chẳng phải tôi đã từng nghe qua ư.

Hãy trung thành với cuộc sống, trung thành với mặt đất trần gian này. Tôi không tin vào những kẻ nói về cuộc đời, về tất cả mọi sự xung quanh. Cứ bước chậm và cảm nhận từng trong từng hơi thở, cái cây, con đường, một bông hoa, thậm chí là một hạt bụi. Đến bao giờ nhận ra hạt bụi của một Sài Gòn cũng chẳng khác gì hạt bụi Đà Lạt tôi đang ngợi ca. Tiếng còi xe ồ ạt cũng chẳng khác gì tiếng gió hú trên đồi. Bầu trời nơi đâu mà chẳng màu xanh, mây vẫn đang trôi theo gót chân kẻ rong ruổi…

Đừng làm kẻ khinh miệt đời sống, bằng sự hấp tấp vội vã, rồi sẽ bị đánh lừa bởi những mệt mỏi chán chê. Tất cả chỉ càng chứng minh mình là một kẻ nghèo nàn tâm hồn, nhơ bẩn cùng sự tự mãn đáng thương. Đừng ra sức kêu gào tỏ vẻ mình đau khổ. Đó chỉ là một cơn điên cuồng.

Tuy nhiên, sống là đôi khi cũng cần có lúc điên. Và sẽ lúc bạn nên dành thời gian ra để điên.

Tác giả: Ni Chi
Edit: Triết Học Đường Phố

*Featured Image: shapkasushami 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2