[1641 chữ, 6 phút đọc]
5 centimet trên giây là một câu chuyện ngắn nhưng bản thân nó lại gói gọn một phần chuyện đời của chàng trai tên Takaki Toono, bắt đầu từ lúc anh còn là một đứa nhóc lớp Bốn cho đến khi anh đã ngoài 30. Những ngày tháng tuyệt vời của thời thơ bé ập đến bất ngờ như cơn mưa rào khi Takaki gặp được Akari, cô gái này đáng yêu như vệt nắng mùa hạ. Akari là học sinh vừa chuyển đến và Takaki đã từng trải qua cảm giác ấy, vì thế mà cậu liền chủ động kết bạn với cô. Nhờ có rất nhiều điểm tương đồng mà hai người trở nên vô cùng thân thiết, họ gắn bó với nhau suốt ba năm trời cho đến khi Akari buộc phải chuyển đi vì công việc gia đình.
Những ngày tháng có nhau, Takaki luôn xuất hiện cùng Akari ở bất cứ đâu, họ cùng đi học, cùng ăn trưa, cùng trò chuyện. Họ cứ ngỡ rằng sẽ luôn được bên nhau như vậy cho đến tận cùng, nhưng những trái tim nhỏ dại ngày ấy đâu biết rằng cần phải đấu tranh và hi sinh đến mức nào mới có thể biến điều đó thành hiện thực. Ngày nhỏ, bàn tay đâu đủ lớn, đâu đủ mạnh để giữ một người ở lại. Chắc hẳn Takaki đã đau buồn đến tột độ khi nghe tin Akari chuyển đi, và Akari cũng vậy; hai trái tim đang lớn bỗng chốc phải thổn thức, vỡ tan. Những mùa xuân sau này, khi nhìn thấy hoa anh đào đang rơi, Takaki lại bất chợt nhói lòng, trong đầu anh lại vang lên giọng nói trong trẻo: “Vận tốc rơi của hoa anh đào ấy. Năm centimet trên giây.”
Điều khó khăn nhất trên đời này có lẽ là phải từ bỏ một ai đó hay một thứ gì đó vốn dĩ đã trở nên thân thuộc. Vắng đi họ, đời ta lập tức chông chênh, chơi vơi đến lạ. Đã có một lần, hoặc ít nhất là vậy, Takaki tìm về Akari, lúc ấy cậu chỉ mới bước qua tuổi 13, lần này là để từ biệt. Cuộc hẹn bị trễ đến hơn 4 giờ đồng hồ, khi dường như đã quá tuyệt vọng thì Takaki chợt sững sờ vì Akari vẫn đang ngồi đợi mình. Trong đêm đông buốt giá ấy, dưới gốc cây anh đào, hai tâm hồn thuần khiết trao cho nhau nụ hôn đầu đời của họ. Ngay lập tức thời gian và không gian dừng lại, chỉ còn tình yêu, linh hồn và sự mãi mãi.
Những quá khứ tươi đẹp ấy luôn đeo bám tâm trí Takaki, về sau này chúng trở thành một điều gì đó dằn vặt vô cùng. Takaki đã nhận ra cậu muốn bảo vệ Akari đến cuối đời, nhưng hiện thực phũ phàng cho thấy rằng họ không thể bên nhau mãi mãi, không thể nào. Hình ảnh Takaki bất lực đứng nhìn Akari qua khung cửa kính của tàu điện khiến người đọc không khỏi nhói lòng. Thời điểm chúng ta vừa kịp nhận ra một nửa còn lại của đời mình cũng chính là thời điểm chúng ta buộc phải lìa xa họ, khoảnh khắc ấy mấy ai được trải qua và mấy ai kiềm lại được nước mắt của chính mình. “Takaki à, tớ tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Nhất định thế!” Cuộc đời Takaki về sau này, liệu có thể được gọi là tốt đẹp hay không thì còn tùy thuộc vào từng người, nhưng riêng tôi chỉ thấy màu sắc của sự u buồn.
Khi Takaki chuyển đến nơi ở mới, cậu gặp được Sumida Kanae, đó là một cô gái thích lướt ván… và thích…Takaki. Tình cảm của cô kéo dài suốt 5 năm trời, cuộc sống của cô trong khoảng thời gian dài đăng đẳng ấy chỉ xoay quanh Takaki. Sumida là hình mẫu chung của những kẻ yêu đơn phương, nhìn vào cô ai cũng sẽ bật cười và thầm nghĩ: “Giống mình quá!” Sumida biết Takaki hay tập bắn cung, vậy là cô bạn luôn giả vờ đi qua nơi cậu ấy luyện tập, chào hỏi vài câu bâng quơ, ngoài mặt luôn tỏ ra bình thản nhưng trong lồng ngực lại nảy tưng. Cô luôn “tình cờ” đến bãi lấy xe cùng lúc với Takaki, khi cậu ta đề nghị cùng về chung thì Sumida sung sướng đến nỗi nếu có đuôi thì cô sẽ quẩy tít lên. Đối với những thứ xung quanh mình, cô sẽ tìm một mối liên hệ nào đó với Takaki.
Sumida ôm khư khư tình cảm của mình chờ cho đến khi cô có thể lướt được trên những con sóng thì sẽ tỏ tình cùng Takaki. Tình yêu của Sumida lúc nào cũng vẹn nguyên như vậy, hồ như Takaki là cả bầu trời của cô, lúc nào cũng muốn ôm trọn vào lòng.
Rồi cũng đến lúc Sumida có thể nói ra lòng mình, nhưng khi ấy bọn họ đã là những học sinh cuối cấp, đang đứng trước những lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời. Cô biết rằng Takaki sẽ rời khỏi nơi đây và có lẽ không bao giờ quay trở lại nữa, vì thế mà cô đã kịp nắm được vạt áo của cậu ta, nhưng lời yêu cứ nghẹn ứ ở cổ. “Không phải ở đây!”, “Không phải ở đây!” Sumida sững sờ nhận ra những câu chữ ấy trong mắt Takaki, bọn họ đi về cùng nhau, rồi Sumida khóc òa.
Nhưng dù gì đi nữa, Sumida đã cho chúng ta thấy sự dũng cảm của mình, giống như nhiều cô gái khác, cô thầm thích một người và trước giờ phút sẽ chia xa cô muốn thổ lộ cùng cậu ta. Tuy chẳng thể thành đôi nhưng sau này cô sẽ chẳng hề nuối tiếc vì điều gì cả, hẳn đó là một sự lựa chọn đúng đắn của tuổi trẻ rồi. Tình yêu của Sumida xuất phát từ tận đáy tim, nơi tất cả sự thuần khiết, chân thành, nồng ấm nhất hiện hữu. Liệu tình cảm giữa Takaki và Akari ngày ấy có được gọi là yêu hay chỉ là cảm giác bỡ ngỡ đầu đời? “Thế nhưng, tôi biết rồi ngày mai, ngày kia và cho mãi về sau tôi chỉ yêu một người, là Toono.”
Về sau, khi đã ngoài ba mươi nhưng Takaki vẫn không thể tìm ra người mà cậu muốn gắn bó đến cuối đời. Trải qua thêm ba mối tình, nếu chúng không đến và đi một cách chóng vánh thì cũng vỡ tan thành trăm ngàn mảnh đau buồn. Người đến rồi lại đi, còn lại mình ta ngụp lặn giữa hàng tá kỉ niệm thời mặn nồng, phải mất bao nhiêu thời gian thì tâm hồn mới chịu cân bằng trở lại?
Công việc của Takaki được mô tả một cách đơn điệu vô cùng, sáng đến công ty, mua một ly cà phê từ máy bán hàng tự động, uống một ngụm rồi bắt đầu gõ lách tách trên bàn phím máy tính, một công việc chẳng đòi hỏi phải giao tiếp gì nhiều giữa những người trong cùng một nhóm. Tối đến, anh lại tựa mình vào khung cửa kính của chuyến tàu điện đêm, về nhà khi trời đã rất khuya. Khi công việc có vẻ đang thăng tiến và năng lực được đánh giá cao thì anh quyết định nghỉ làm, anh dành thời gian ở một mình và cân bằng lại mọi thứ.
Cuộc sống quá đỗi cô đơn của Takaki đã làm tôi đôi phần hoảng sợ, và tôi được biết rằng có rất nhiều, rất nhiều người trẻ cũng như anh, họ có thể kiếm nhiều tiền nhưng họ không hạnh phúc, chuỗi ngày dài lê thê buồn chán ấy chiếm mất tâm hồn họ, làm họ chai sạn cảm xúc và chơi vơi giữa cuộc đời. Họ chẳng khác gì một cái máy được lập trình sẵn, vừa đáng thương vừa đáng trách.
Cuối truyện, cái khoảnh khắc tim anh lóe sáng khi bất giác một người con gái đi ngang qua làm chúng ta khựng lại và thắc mắc: “Cô ấy” là ai? Và cái tin tưởng mãnh liệt rằng nếu anh quay đầu lại thì cô cũng vậy đã chứng tỏ rằng giữa hai người đã từng là một điều gì đó lớn lao lắm. Liệu có phải là Akari? Nhưng ngón áp út bàn tay trái của Akari đã mang nhẫn mất rồi, phải, cô sắp lấy chồng. Những gì về Takaki chỉ còn là hoài niệm tươi đẹp, không hơn không kém. Anh và “cô ấy” lướt qua nhau, quãng thời gian ba năm nếu so với cả đời người cũng có thể xem là một khoảnh khắc, những thứ đã cũ chẳng khác gì một cái lướt qua nhẹ nhàng cả. Chẳng ai đong đếm so đo khoảng thời gian xưa kia làm gì nữa.
Rồi họ đứng lại, ngoáy đầu nhìn nhau, cũ chẳng đồng nghĩa với đã quên, chỉ là cảm giác không vẹn nguyên như ngày đầu nữa thôi. Chuyến tàu cắt ngang tầm nhìn của hai người, đó không phải là khoảng thời gian dài mà họ đã lạc mất nhau hay sao, sẽ chẳng có gì là lạ nếu nói chuyến tàu ấy tượng trưng cho mười mấy năm xa cách giữa hai người. Cuối cùng, Takaki nhận ra rằng phép màu không phải là hai người có thể đi cùng nhau đến mãi mãi, mà chính việc gặp lại “cô ấy” đã là một điều kì diệu lắm rồi.
“Và khi đoàn tàu chạy qua, anh sẽ tiến bước, không còn do dự.”
Tác giả: Luckyking
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2
Phải chi tác giả có thể thêm vào phát biểu cảm nghĩ về cuốn sách này thay vì chỉ đơn thuần là kể lại thì tuyệt hơn biết mấy.