Nếu bạn có một kẻ thù, đừng bao giờ nghĩ rằng lấy thiện của bạn để cảm hóa cái ác. Bạn chưa đủ cao thượng để đi ban phát cái thiện cho người khác. Bạn không cần nghĩ mình phải có trách nhiệm sống đạo đức với kẻ gây ra thù hận trong bạn.
Bạn nghĩ rằng mình cần ban phát đức hạnh cho những kẻ cần đến nó. Nhưng thực ra thứ đức hạnh mà bạn muốn ban phát cũng chỉ là sự ích kỷ riêng bạn. Một sự ích kỷ nghèo nàn, chỉ chờ cơ hội để chầu chực. Các bạn chỉ đang giả trang dưới bộ mặt của đức hạnh.
Chẳng thà nhận mình là người sai lầm còn cao nhã hơn là nhất mực khăng khăng mình có lý. Nhưng thực ra bạn cần phải thật giàu sang về tâm hồn thì mới có thể ban phát cho kẻ khác sự rộng lượng đó của mình.
Nếu có người phạm một bất công với bạn, bạn không cần phải tặng người đó thêm vài bất công khác từ bạn. Sẽ rất khủng khiếp nếu những bất công cứ chồng chất lên nhau. Và bạn thấy đấy, cả bạn cũng chẳng được yên ổn khi mang vác chúng nặng nề trên vai. Cứ một sự giận dữ được chia sẻ hầu như sẽ biến thành một cơ hội lan tỏa rộng rãi, và chẳng có người nào tự nhận lãnh nó toàn bộ mà không phải là chính bạn.
Bạn không cần biến mình thành một con nhện độc. Vì chất nọc độc đó sẽ khiến bạn quay cuồng trong điên đảo. Những kẻ luôn tỏ ra mình là người công chính là những kẻ luôn có đầy lòng hận thù lén lút. Những người kiểu đó, dù chúng ta có cố gắng cười vào mũi họ thì hành động đó cũng chẳng xứng đáng.
Bạn cần xé rách cái màng nhện giận dữ để chui ra khỏi đó. Đó chỉ là một cái hang chứa đầy sự dối trá và lòng cừu oán phục thù. Chỉ có khi bạn được giải thoát khỏi nó thì chỉ khi đó bạn mới đặt chân lên được chiếc cầu dẫn bạn đến với niềm khát khao hy vọng, chỉ khi đó bạn mới nhìn thấy được chiếc cầu vồng lóng lánh màu sắc sau cơn giông bão giận dữ.
Bạn không bao giờ đủ khả năng để cảm hóa họ. Nếu bạn là kẻ chân chính, bạn không cần phải đi tranh đua với kẻ tiện nhân. Còn nếu bạn là kẻ tiện nhân, bạn lấy tư cách gì để đi tranh cãi với kẻ chân chính.
Nhưng hầu hết mọi người đều không muốn hạ thấp mình thành kẻ tiện nhân, họ chỉ muốn là người chân chính. Vậy nên nếu bạn là người chân chính, hà cớ gì phí phạm thời gian để cảm hóa bọn tiểu nhân.
Hãy biết rằng đối với kẻ thù của bạn, chỉ cần sự có mặt của bạn trên mặt đất này cũng đủ để người đó phải điên tiết học máu. Nhưng đó là chuyện của họ. Còn bạn, không cần là quân tử, không phải là tiểu nhân, cứ im lặng rồi bước qua.
Tôi ghét anh, anh ghét tôi, chúng ta ghét nhau, nhưng cuối cùng đó vẫn chỉ là thứ trang sức rẻ tiền gắn lên cái tôi chật hẹp.
Mặt trăng vẫn xoay quanh trái đất và tôi vẫn mãi chạy loanh quanh ngắm nhìn mặt trăng mỗi đêm. Chúng ta bao giờ cũng chỉ là kẻ tiện nhân. Nhân danh tất cả những gì tốt nhất cho chúng ta, phải chăng chúng ta không cần phải ghét nhau?
Bài viết chỉ là quan điểm riêng tôi. Nếu bạn có thời gian để ghét một ai đó, tùy bạn!
Hãy biết rằng đối với kẻ thù của bạn, chỉ cần sự có mặt của bạn trên mặt đất này cũng đủ để người đó phải điên tiết học máu.
Tác giả: Ni Chi