Featured Image: Wikipedia Commons
Có ai để ý rằng Đảng Cộng Sản nói chủ trương của họ là hòa giải dân tộc nhưng mỗi năm đến ngày 30-4 họ lại tổ chức ăn mừng, kỷ niệm rầm rộ ngay từ đầu tháng 4 không? Đó là lý do tôi muốn viết bài này…
Sự thật
Bốn mươi năm, ngày hai miền thôi chia cắt, ngày không còn tiếng súng trên quê hương. Bên thắng cuộc tuyên bố hòa giải dân tộc, nhưng trong thực tế thì sao?
Những người chiến binh cả hai bên khi xưa giờ thế nào? Kẻ thua cuộc thì nhận tù đày cải tạo rục xương, gia đình con cháu họ dù có học hành giỏi mà trong lý lịch ghi “cha là lính VNCH trước 1975” thì cũng coi như bỏ. Gần một triệu quân cán chính miền Nam trước năm 1975 bị tù đày, sát hại. Những chiến binh nón tai bèo, nón cối, những người từng sống dở chết dở trên dãy Trường Sơn, trên đường mòn Hồ Chí Minh giúp Đảng Cộng Sản miền Bắc đánh thắng miền Nam hỡi ôi! Họ được gì? Được cấp giấy khen, mấy huy chương bằng đồng để treo cho nó oai. Họ từ từ bị bỏ rơi, uất ức quá nhiều người xin phục viên, không được hưởng chế độ đãi ngộ.
Còn dân miền Nam tự do. Sau khi giải phóng, tại sao hơn 800.000 người lại bỏ xứ ra đi, dù biết có thể sẽ bỏ mạng nơi biển khơi? Tại sao họ gọi ngày “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước” là ngày Quốc Hận? Tại sao họ lại thương nhớ, tiếc nuối một chế độ được quy chụp là thối nát Ngụy quân, ngụy quyền? Câu trả lời xin được gói gọn trong câu nói của bà Dương Thu Hương – một nữ văn sĩ miền Bắc theo đoàn quân của Bắc Việt vào Sài Gòn thời điểm tháng 4 năm 1975:
“Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua một chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải…”
Hãy thôi tiếc thương và hèn nhát
Tôi nhớ câu nói của Karl Marx:
“Chỉ có loài súc vật mới quay lưng trước cảnh khốn khổ của đồng loại.”
Ngày nay, cả thế giới đều lên án Marx, những nước một thời từng lấy chủ nghĩa Marx soi đường bây giờ cũng đã từ bỏ, chỉ còn một vài nơi lấy Marx làm bức bình phong để che đậy những mục nát ở phía bên trong, nhưng câu nói trên của Marx, với tôi vẫn mãi mãi là một lời vàng ngọc. Điều tệ hại là những kẻ một thời theo Marx đã luôn luôn làm ngược lại với lời nói này của Marx.
Bạn có đồng ý với tôi rằng những triều đại đã mục nát, vua quan ăn chơi sa đọa, để dân thống khổ có nên bị lật đổ không hay chúng ta là người dân cứ chịu đựng mãi như hiện nay? Nếu không thì chắc lịch sử đã không có những nhân vật như Lê Lợi, Quang Trung.
Người Việt hải ngoại nhân lực và khả năng tài chính khá mạnh nhưng chỉ đấu tranh bằng miệng, bằng văn nghệ. Cứ ôm lấy cái dĩ vãng đau buồn mà không chịu tranh đấu trực diện thì vô phương lật đổ được cái chế độ mục nát này.
Còn người yêu nước trong nước thì không liên kết được với nhau, không có khả năng tài chính, chỉ biết tranh đấu trên internet. Để rồi khi ngư dân của chúng ta bị Trung Quốc đem tàu hải giám xâm phạm lãnh hải, bắt cóc đòi tiền chuộc và giết hại, đa số chỉ biết lặng câm khi đọc trên báo hoặc nghe những người phát ngôn của chính phủ gọi là “tàu lạ”. Hãy cùng nhau đứng lên phản đối như vụ chặt cây xanh ở Hà Nội vừa rồi. Sức mạnh quan trọng của chúng ta là ở chỗ có chung lòng đoàn kết vì chính nghĩa hay không.
Tôi chắc chắn một điều: Chỉ có cái chính nghĩa tồn tại mãi với thời gian. Người Việt hải ngoại hãy chôn chặt cái quá khứ đau thương và sai lầm đó lại, hỗ trợ cho người Việt trong nước. Người Việt trong nước đã đến lúc thôi hèn nhát đứng lên tranh đấu với cái xấu, cái bất công, cái sai của chế độ này. Đừng như những con cừu thỏa hiệp với quỷ nữa, chính chúng ta và con cháu chúng ta sau này sẽ là nạn nhân tiếp theo của nó đó!
Lời kết
Năm năm sau 1975, Chế Linh viết Tôi Đã Hát, Sẽ Hát, Ta Phải Hát.
Hai mươi năm sau 1975, Phan Văn Hưng viết Hai Mươi Năm.
Hai mươi lăm năm sau 1975, Heart2Exist viết Tôi Là Ai và Chỉ Là Người Hát Nhạc Rap.
Ba mươi bảy năm sau 1975, Việt Khang viết Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai.
Bốn mươi năm sau 1975, Nah – Nguyễn Văn Sơn viết DMCS.
Năm mươi năm sau hoặc có thể lâu hơn nữa, tất cả người Việt chúng ta trên thế giới sẽ hát chung tự hào một bài Quốc Ca Việt Nam. Tôi tin chắc chắn là sẽ có một ngày như vậy.
Hồ Nhất Duy
cụ ngoại tôi, có thể nói là một gia đình gia giáo có của ăn của để ở đất vua hùng ngày trước. Không biết ngày đó ông nghĩ gì, có lẽ là bởi ông tri thức nên muốn đất nước thoát khỏi pháp thuộc. nên ông theo cách mạng. nuôi và chu cấp tiền bạc. để rồi cuối cùng là ông bị bắn chết vì bị tố địa chủ. tôi nghe bà ngoại tôi kể là ngày đó khi bà thấy bố mình bị bắn chết, bà nghe mẹ mình nói rằng họ biết rõ ông theo cách mạng nhưng vẫn bắn và nói là bắn cho nó chết để rồi cướp lấy nhà cửa và ruộng từ tổ tiên của gia đình ông tôi. mấy chục năm sau thì vất cho người ta một cái giấy phong thành cách mạng trong khi người thì bị giết, nhà cửa thì bị tịch thụ. Tôi tự hỏi rằng ngày đó có rất nhiều người đã bị chết oan như vậy, mà tại sao dân việt vẫn có thể ngu ngốc đi theo cộng sản để mà đánh miền nam được nhỉ ?.
Tôi cũng muốn đứng lên chống lại CS nhưng ít ra phải có 1 chính đảng có đường lối, có chủ trương rõ ràng. Ít ra là đủ để tôi đặt niềm tin vào. Người Việt mình lại khôn quá, ai hiểu biết tý là gom góp rồi chuồn. Thôi thì lại ai lo phận nấy.
Thành lập một đảng thì dễ nhưng với cương lĩnh và đường lối kết hợp được mọi người không phải là chuyện dễ dàng. Nói sơ sơ, dù một người có lòng có chí như bạn kinh phí đâu mà bạn hoạt động. Bạn không thể vừa đi làm kiếm cơm mà vừa hoạt động cách mạng được. Tôi biết có những người rất có khả năng nhưng kinh phí cộng thêm nhân và tài lực không kham nổi đoạn đường dài. Bởi vậy đa số họ chọn cách phản kháng bằng viết blog, biểu tình. Chứ có một đảng chủ trương dùng vũ trang xem mọi chuyện sẽ khác. Đầu tiên hãy chặt đi hai cánh tay của đảng trước là cái đám CA và tụi dư luận viên, dân phòng. Ám sát mấy thằng CA và dư luận viên máu mặt, cho nổ lưu đạn vài thằng CA đàn áp cướp đất sẽ có kết quả ngay. Muốn làm cách mạng cũng phải có tiền có lòng không thôi thật chưa đủ . HCM và đảng CSVN thành lập ngày xưa không có Nga và Trung Cộng sau lưng thì lấy gì mà hoạt động được.
Hãy thôi tiếc thương và hèn nhát.
Đọc tựa đề rất thích, hối tiếc đã 40 năm rồi mà csVN chẳng thay đổi gì cho tự do… Hèn nhát đã làm cho chế độc độc tài csVN lãnh đạo tồn tại trên bầy đàn côn đồ trị…
KỶ NIỆM 40 NĂM CHIẾN THẮNG 30/4/1975 – KHÁT VỌNG THỐNG NHẤT TỔ QUỐC ĐÃ HOÀN THÀNH
Vào
ngày này 30/4/1975 lúc 11 giờ 30 phút lá cờ Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền
Nam Việt Nam ngạo nghễ tung bay trên nóc Dinh Độc Lập hang ổ cuối cùng
của chính quyền Ngụy-Sài Gòn, giờ phút thiêng liêng, cảm động nhất của Dân Tộc
đánh dấu thắng lợi cuối cùng của quân và dân Việt Nam đã hy sinh chiến đấu ròng
rã 117 năm kể từ ngày 1/9/1858 khi mà tên thực dân Pháp đầu tiên bắt đầu đổ bộ
lên Đà Nẵng tiến hành xâm lược và cai trị nước ta cho đến khi tên
lính tay sai ngoại bang Ngụy- Sài Gòn buông súng đầu hàng.
Trong bài hát Giải phóng Miền Nam
của Nhạc sĩ Huỳnh Minh Siêng có đoạn:”Vận nước đã đến rồi, bình minh chiếu khắp
nơi, dựng xây non nước sáng tươi muôn đời…”. Đúng là vận nước đã đến rồi… nên
chúng ta mới có chiến thắng to lớn và huy hoàng đến thế. Ai đã ở chiến trường
miền Nam trong khoảng thời gian từ 1965-1975 sẽ thấy cái gọi “Quân lực
VNCH” và “Quân đội Hoa Kỳ và đồng minh” có sức mạnh đến dường nào! Với
một triệu quân Ngụy, 80 vạn lính Mỹ và chư hầu được trang bị cực kỳ hiện đại có
sức cơ động mau lẹ bằng máy bay trực thăng và cơ giới, quân Mỹ-Ngụy rải ra
chiếm đóng hầu hết các vùng trọng yếu chiến lược của chiến trường. Mỹ-Ngụy đã
xây dựng một hệ thống đồn bót dày đặc khắp nơi ở miền Nam án ngữ và cắt đứt các
con đường tiếp tế từ nông thôn miền Nam cho quân đội Giải phóng, hỏa lực pháo
binh của căn cứ này có thế tác xạ ngay lên căn cứ kia nếu bị địch quân tràn
ngập sau khi quân VNCH đóng ở đó kịp rút xuống hệ thống hầm ngầm sau khi bị tấn
công. Chúng ta thử xem sơ đồ bố trí quân lính và công sự của một Chi khu
quân sự (*) thì ta thấy nó không khác gì chiến thuật bố trí phòng ngự của căn
cứ Điện Biên Phủ (1954) , nhiều Chi khu Quân sự của Mỹ-Ngụy còn được xây dựng
vững chắc và liên hoàn hơn tập đoàn căn cứ Điện Biên Phủ của quân Pháp đó là
các chi khu quân sự Thượng Đức (Quảng Nam), Hướng Hóa (Quảng Trị), Mai Lĩnh
(Quảng Trị), Ba Tơ (Quảng Ngãi), Dakto (Kon tum), Buôn Hồ (Dak Lak), Plei Cần
(Kon Tum)…trên khắp miền Nam Mỹ – Ngụy đã xây dựng hơn 120 chi khu quân sự vững
chắc như thế.
Đó
là chưa kể đến hàng trăm căn cứ quân sự Mỹ lớn có tầm cỡ các căn cứ quân sự của
Mỹ đóng ở Nam Triều Tiên, Nhật Bản, Châu Âu như: Khe Sanh, Làng Vây, Dốc Miếu,
Chu Lai, Đà Nẵng, Gò Hội, Phù Cát, Dak –To, Plei-me, Bàu Bàng, Đức Hòa, Đồng
Xoài, Biên Hòa, Trà Nóc…
Với so sánh lực lượng quân sự như vậy mà sau 8 năm (1965-1973) trực tiếp xâm
lược bằng bộ binh Đế Quốc Mỹ phải rút quân mang về Mỹ 58 ngàn chiếc quan tài
bằng kẽm và hàng trăm ngàn tên Mỹ khác vị loại khỏi vòng chiến đấu, bàn giao
lại tất cả vũ khí, hạ tầng quân sự cho Ngụy Quân chỉ giữ lại các cố vấn quân sự
cùng với viện trợ hàng tỷ đô-la mỗi năm. Nhưng chỉ với một trận 11/3/1975 Quân
Giải phòng “Chặt Buôn Ma Thuột đứt cả Tây Nguyên”. Quân Ngụy ùn ùn tháo chạy
như một bầy lừa ngựa không có người cai quản trên thảo nguyên xinh đẹp miền
Trung Việt Nam.
Câu hỏi đặt ra cho tất cả chúng ta là Nguyên nhân nào đã làm cho chúng
lại thất bại ô nhục như vậy ? Và chúng ta cần phải phân tích một cách biện
chứng để tìm thấy sức mạnh thật sự của mỗi bên là những nhân tố nào ?
Xe tăng QGP tràn ngập vào Dinh Độc Lập bắt Chính phủ Ngụy đầu hàng lúc 11:30 ngày 30.4.1975
1/Quân đội VNCH thực sự có mạnh không ?
Tổ chức Quân đội cũng giống như một cơ thể của một
con người, những nhân tố nhờ đó mà nó sinh ra, nếu chúng khỏe mạnh, hay hèn yếu
đều quyết định đến “Sức khỏe và Vận mệnh” của nó !
* Quân đội Ngụy – VNCH sinh ra từ đâu bản
chất nó như thế nào:
Chúng ta biết rằng sau khi tiến hành
phế truất Bảo Đại thông qua một cuộc Trưng cầu ý dân đại bịp bợm và đại
gian trá vào ngày 23/10/1955 Ngô Đình Diệm ngay lập tức cho thành lập Quân đội
VNCH nhưng thực chất chỉ là đổi tên cái gọi là Quân đội Quốc gia, là quân đội
tay sai do thực dân Pháp xây dựng và nuôi dưỡng, 100% tướng lĩnh và sĩ quan của
tổ chức quân sự này đều do thực dân Pháp đào tạo và cất nhắc; quyết định thành
lập “Quân đội Quốc Gia” cũng được Quốc hội Pháp ra quyết định. Trước đó Quân đội
Quốc gia là các lực lượng Khố Xanh, Khố Đỏ và các Sư đoàn Tự vệ Công giáo ở Nam Định, Thái Bình, Ninh Bình…Chúng đã thi hành chính sách tàn sát,
khủng bố dã man người Việt Nam nào dám đứng lên chống lại sự cai trị của Thực
dân Pháp một cách dã man theo lệnh của thực dân Pháp, mặc dù được Pháp nuôi dưỡng,
đào tạo và trang bị nhưng nó đã bị đánh bại khắp nơi từ đồng bằng Bắc bộ
đến miền Trung và Cao nguyên trung phần. Sau năm 1956-1958 Diệm tiêu diệt xong các nhóm phiến loạn miền Tây, thì Diệm lại sát nhập các sư đoàn thuộc lực lượng Bình Xuyên, Hòa Hảo, Cao Đài vào lực lượng VNCH, cho nên có thể nói Quân Ngụy là đội quân ô hợp, bởi các lực lượng tôn giáo nói trên đều là loại anh chị, bụi đời, đá cá lăn dưa, du thủ, du thực, lưu manh và trộm cướp. Mặc dù được đổi tên nhưng Bản Chất đội quân này vẫn không hề thay đổi, tâm lý làm lính đánh thuê, làm bia đỡ
đạn cho ngoại bang cầm súng Mỹ bắn giết người cùng nòi giống đã làm cho đội
quân này không có ý chí chiến đấu vì chính nghĩa và luôn luôn thực hiện các
cuộc càn quét vào làng mạc miền Nam mà chúng cho là có hoạt động của Việt Cộng
(Quân Giải Phóng). Đến khi Diệm -Nhu bị giết số quân của Mỹ tại miền Nam đã lến đến
23.000 tên (Theo hồi ký của Trung Tướng Ngụy-Đỗ Mậu- Con số thật còn bị giấu
diếm). Khi hành quân càn quét đều được Cố vấn Quân sự Mỹ chỉ huy đến tận
tiểu đoàn, chúng luôn dùng bom đạn hạng nặng dọn đường, thả bom bắn phá
bừa bãi vào làng mạc, nông thôn miền Nam, đi đến đâu chúng đều xả súng tàn sát
người vô tội, rồi đốt nhà, cướp của, hiếp dâm phụ nữ làm cho người dân sợ hãi
phải chạy vào các khu dồn dân của chúng lập sẵn nhằm chia cắt Nhân dân với Cách
mạng. Những vụ thảm sát dã man do quân Ngụy gây ra ở Vĩnh Trinh (Duy
Xuyên), Chợ Được (Thăng Bình),Ngân Sơn, Chí Thạnh (Phú Yên), Lâm Hạ (Mộ
Đức),Giồng Trôm (Bến Tre), Phú Lợi (Bình Dương)…phơi bày bộ mặt thật gian ác,
khát máu , hành vi tội ác đó không những làm cho đồng bào ta ở miền Nam sợ hãi
mà ngược lại nó làm tăng lên lòng căm thù Mỹ-Ngụy đến ngút trời; Chế độ
Diệm cùng quân đội đê hèn của nó đã bị loài người tiến bộ trên thế giới nguyền
rủa và lên án.
Lính Ngụy tra tấn một Nông dân khi chúng nghi là Việt Cộng
* Đoàn kết quân-dân của Quân Nguy – VNCH như thế nào:
Có thể nói 95% bính lính Nguy-VNCH cùng đều sinh ra lớn lên tại miền Nam, họ
đều xuất thân trong những gia đình nông dân nghèo khổ ở vùng Duyên hải miền
Trung, hay Cao nguyên Trung phần, hoặc từ vùng quê Nam Bộ, họ đều được
hưởng bản tính hiền lành, trung thực và cần cù lao động của người dân nơi
họ sinh ra. Bỗng chốc họ bị lừa dối và bị đẩy vào biên chế các đơn vị quân
Ngụy-VNCH họ đều bị nhồi sọ và học tập bản lĩnh tàn ác và tham lam của quân Xâm
lược Pháp và Mỹ trong các thao trường hay Trung tâm huấn luyện võ bị, mới đó
anh ta chỉ một nông dân hiền lành mấy hôm sau gặp lại hắn đã trở thành tên lính
ngụy ngông nghênh với bộ quân phục rằn ri và chiếc mũ nồi đội lệch, nện gót hống
hách trong đôi giày đinh kiểu lính Mỹ, coi trời bằng vung, hung hăng như một tên côn đồ có vũ trang thực thụ !
Nội bộ của Quân đội Ngụy Sài Gòn luôn luôn mâu thuẫn nhau, binh chủng này mâu
thuẫn với binh chủng kia, Lính Dù và Thủy Quân Lục Chiến thường hống hách tự
cho mình là con cưng của Diệm-Thiệu, trong khi Biệt Động Quân cho mình là thiện
chiến, gan dạ nhiều khi chúng chống lệnh chi viện cho nhau trên mặt trận hoặc đem quân dàn
trận đánh lẫn nhau như kẻ thù…Sau những đợt càn quét trên chiến trường về
thành phố, binh lính ngụy của các binh chủng thường tỏ ra bất cần và hách dịch, chúng lộng
hành, ăn quỵt, gây gỗ, cướp bóc, quậy phá, chơi gái… làm cho nhân dân ở các đô thị miền
Nam khinh rẽ và căm thù.
Quan hệ giữa sĩ quan và lính tráng là quan hệ chủ tớ luôn luôn thù hằn và chia
rẽ. Sĩ quan Ngụy thường lợi dụng chính sách lương bỗng cao của vợ và con nên
thường hối lộ để khai khống đông con để lãnh lương, thậm chí có tên khai tới
15, 16 đứa con để lãnh lương, lính theo đạo Công giáo được coi trọng hơn lính
theo các Tôn giáo khác và được ưu đãi cất nhắc lên các địa vị cao hơn nhưng lại ít bị đưa ra mặt trận điều này cũng gây ra sự mâu
thuẫn rất lớn trong nội bộ binh lính Ngụy.
Lính Ngụy luôn
dẫn đường cho Quân Mỹ thực hiện các vụ thảm sát – Hiện trường vụ thảm
sát Sơn Mỹ ngày 16/3/1968 do tên Calley chỉ huy có sự cộng tác, dẫn
đường và phối hợp của binh lính Ngụy thuốc Trung đoàn 2 Sư đoàn 2 Ngụy
Sài gòn
Binh
lính ngụy từ Sĩ quan đến lính tráng còn là một tổ chức buôn lậu rất lớn. Nguyễn
Cao Kỳ cùng vợ và cận vệ thường đi buôn lậu ma-túy, thậm chí dùng cả máy bay quân sự đi
Tam Giác Vàng (Biên giới giữa Lào, Thái Lan và Myanmar) để thực hiện những
thương vụ ma-túy lớn rồi đem về bán cho binh lính Mỹ-Ngụy hay chợ đen làm giàu nhanh chóng (xem hồi
ký của Trung tướng Ngụy-Đỗ Mậu). Những năm Mỹ đánh phá các tuyến đường chi viện
cho Cách mạng miền Nam, QGP gặp rất nhiều khó khăn về lương thực, thuốc men và
trang bị nhưng nhờ có sự buôn lậu của bính lính Ngụy nên những thứ cần thiết
cho QGP đều được cung cấp tương đối đầy đủ (thậm chí QGP có thể mua được máy in
Ti-pô cỡ lớn, máy phát điện, máy chiếu phim, mua được cả mìn claymore và cả đạn dược, súng ống) do binh lính
ngụy đưa thẳng vào vùng của Quân Giải Phóng kiểm soát rồi lấy tiền về.
* Sức chiến đấu của quân đội Ngụy-VNCH ra sao:
Quân
đội Sài Gòn còn nổi tiếng là một tổ chức quân sự phản trắc, chỉ trong
vòng 7 năm (1960-1967) chúng đã tổ chức 3 lần ám sát Ngô Đình Diệm và ngày
1/11/1963 đã lật đổ thành công chế độ gia đình trị tay sai Mỹ này, sau đó nhiều
cuộc đảo chính, bắn giết nhau trong giới chóp bu Sài Gòn xảy ra như cơm bữa !
Trước
ngày 8/3/1965 – ngày quân Mỹ đổ bộ lên bãi biển Đà Nẵng chính thức cuộc chiến
tranh xâm lược Việt Nam
bằng bộ binh để cứu chế độ Sài Gòn khỏi sụp đổ thì sức chiến đấu của quân Ngụy
–VNCH đã rệu rã. Lúc bấy giờ các đồn bót, căn cứ của quân Ngụy đều bị QGP bao
vây và khống chế, khi muốn ra ngoài hoặc thực hiện công việc gì đều phải xin
phép Quân Giải Phóng hoặc du kích, chúng không còn dám chiến đấu và hàng chục ngàn
tên đã bỏ ngũ trở về với nhân dân cầm súng chống lại sự xâm lăng của Mỹ. Sau
trận Ấp Bắc, rồi Ba Gia, Dương Liễu, Đèo Nhông, Bình Giã quân ngụy bắt đầu rã đám và sụp đổ. Ở
Tây Nguyên, miền Tây Nam Bộ và miền Trung binh lính tự đốt phá đồn bót, bàn
giao vũ khí cho QGP và trở về làng làm ăn lương thiện. Sau năm 1965 khi quân Mỹ
đổ bộ vào miền Nam, Quân Ngụy chỉ còn là những lính núp, trốn ở phía sau, thỉnh
thoảng được Mỹ bố trí dẫn đường đi càn quét, đốt phá ở những vùng ven đô, hoặc
lập những đồn bót nhỏ, tăng cường đàn áp, cướp bóc nhân dân chung quanh các Chi
khu quân sự, tràn ngập vào các đường phố, trường học để bắt lính làm bia đỡ đạn
cho Mỹ.
Công bằng mà nói Quân đội Ngụy-VNCH rất khá về chiến thuật phục kích, như người
ta biết, khi anh không có khả năng vận động tiến công kẻ thù thì anh đành
phải sống còn bằng chiến thuật mật phục kẻ thù vậy ! Quân Ngụy thường lén
lút nằm hàng ngày ở các ngã đường mà du kích hay QGP thường hành quân. Có lúc
gặp một vài chiến sĩ GPQ đi qua chúng liền cho nổ các loại mìn định hướng
có độ sát thương cao, nếu có chiến sĩ nào hy sinh chúng liền cắt đầu, mổ bụng
phơi nắng các thi thể đó hàng tuần cho dù thân nhân các nạn nhân đó có đến khóc
lóc cầu xin chúng để được đưa thi thể về chôn cất đều bị chúng từ chối, thậm
chí còn bắt giam và tống vào ngục những thân nhân đó.
Trong học thuyết “Việt Nam hóa chiến tranh – Thay màu da cho xác
chết” của Tổng thống Mỹ Nixon, lần đầu tiên quân Ngụy bị Mỹ đẩy ra
thử lửa với QGP ở mặt trận Đường 9-Nam Lào với cái tên Chiến dịch Lam Sơn 719 (tháng
2/1971), quân Ngụy bị đánh cho tơi bời ngay từ khi mới đặt chân xuống đất ở Lao
Bảo, Bản Đông, Sê-Pôn… QGP đã chia cắt chúng ra từng mảnh, tiêu diệt hàng ngàn tên, bắt sống mấy ngàn tên khác có cả sĩ
quan cao cấp Ngụy. Chúng hãi hùng tháo chạy lớp bị giết, lớp bị bắt hết 3/4
quân số. Chiến thắng có ý nghĩa chiến lược lịch sử này của QGP đã thông báo với Thế giới rằng, nếu Quân
xâm lược Mỹ rút về nước, thì Sài Gòn ngay lập tức sẽ được Giải Phóng…một nhận định
thật biện chứng và logic, điều đó sau này đã trở thành sự thực.
2/ Sức mạnh của Quân Giải Phóng:
Nhiều
kẻ “hùng biện” ở phía thua trận cho rằng Miền Bắc đã phá hoại hiệp định Geneves
và đưa quân đội “xâm lược” miền Nam. Những lý luận càn rỡ kiểu này
được bọn xét lại, bọn chiêu hồi tung hô và nói leo, tán thưởng.
Thử định nghĩa từ xâm lược như sau, theo Tự điển nổi tiếng Cambridge English Dictionary
định nghĩa từ “xâm lược” là :”
an occasion when an Army or country uses force to enter and take control
of another country
Xâm lược có nghĩa là khi một quân đội, hay một nước sử dụng sức mạnh để
tiến vào chiếm một nước khác” Thế là rõ Bắc Việt không phải là một nước khác
như định nghĩa mà nó là thuộc nước Việt Nam từ bao đời, từ thuở Hùng Vương dựng
nước. Nó chỉ tạm thời bị chia cắt bởi Thực dân Pháp qua hiệp định Geneves
(20/7/1954) và sau đó bị Mỹ-Diệm xé bỏ (2) không chịu thực thi tiến hành Tổng
tuyển cử để thống nhất Tổ Quốc Việt Nam mà với âm mưu lâu dài chúng định
“kéo dài biên giới nước Mỹ tới tận vĩ tuyến 17” – Như lời tuyên bố
của Ngô Đình Diệm trong diễn văn đáp từ Phó Tổng thống Lyndon Johnson năm 1961(3)
Chỉ
có một số rất ít người, vì ngây ngô, mơ mộng, hay quá hài hước hoặc là thù địch
với Dân tộc ta mới cho là “Bắc Việt là nước ngoài” !
“Dân chủ quân sự”
một chính sách trong lực lượng GPQ – Trước một trận đánh đều lấy ý kiến
của từng Chiến sĩ và mỗi người tự giác nhận lấy vị trí chiến đấu của
mình và phối hợp với các mũi tiến công khác của đơn vị
Cần
hiểu biết cặn kẽ về lịch sử Việt Nam
rằng trước ngày 1/9/1858 khi tên Phó đô đốc Hải Quân Pháp Rigault de Genouilly tấn công xâm lược Việt Nam tại Đà Nẵng, thì Nước Việt Nam của chúng
ta Non sông liền một dải từ Nam Quan đến mũi Cà Mau. Sau này khi các Vua chúa
Nhà Nguyễn đã đầu hàng, thì Thực dân Pháp ngang nhiên chia cắt Tổ Quốc Việt nam
thành 3 kỳ để dễ bề cai trị và cướp bóc thông qua những tên tay sai cõng rắn
cắn gà theo kiểu Ngô Đình Khả, Bảo Đại, Trần Trọng Kim và bọn hèn nhát tham
bơ thừa sữa cặn khác bọn này lại ca ngợi âm mưu chia cắt của thực dân là khôn
ngoan !…
Cách Mạng Tháng 8 thành công, Hồ Chí Minh trong Tuyên Ngôn
Độc Lập và thư gửi đồng bào Nam bộ Người đã khẳng định: “Nước Việt Nam là
một, Dân Tộc Việt Nam là một, sông có thể cạn, núi có thể mòn; song Chân lý đó
không bao giờ thay đổi…”
Lời tuyên bố đanh thép đầy khát vọng độc lập và
thống nhất đó đã làm thổn thức hàng chục triệu con tim Việt yêu nước và cũng từ
đó hàng triệu người đã lên đường hy sinh tất cả cho Thống Nhất Non Sông:
”Gươm nào chém được dòng Bến Hải
Lửa nào thiêu được dãi Trường Sơn…?”
Khát vọng Độc lập và Thống nhất Tổ Quốc là sức mạnh không gì lay chuyển nổi đã
lan truyền sang các chiến sĩ Quân đội Nhân dân – Quân Giải Phóng tạo
cho họ có lòng dũng cảm vô biên, họ sẵn sàng hy sinh cho Tổ Quốc mà không hề
tính toán. Đối lập với sự tham lam, tàn ác của quân thù, họ là những người lính
không có lương, hàng tháng chỉ nhận được một món tiền trợ cấp ít ỏi để đủ
mua 1 tuýp thuốc đánh răng và cái khăn mặt, một lưỡi dao cạo râu, họ bị đói quay, đói quắt hàng mấy
tháng trời vì Mùa Mưa của Trường Sơn. Nhưng được lệnh đi chiến đấu thì họ bật dậy hiên
ngang xông thẳng vào mặt quân thù đòi chúng trả nợ máu cho cha mẹ, cho anh
chị và bạn bè cho Nhân Dân vô tội của mình…
Những năm tháng chôn mình trên Trường Sơn rừng thiêng, nước độc hay nơi hoang vu đầy mũi
vắt của Bưng Biền Miền Tây để luyện quân chờ lệnh, rồi băng rừng Tiến về Sài
Gòn tiêu diệt Ngụy Quyền, dù đói khát, bệnh tật muôn vàn gian khổ đến bao nhiêu
họ vẫn giữ vững kỷ luật thép của Quân Đội Nhân Dân một lòng, một dạ trung thành
với Cách Mạng. Họ có niềm tin tuyệt đối vào chiến thắng bởi vị họ biết mình
chiến đấu cho chính nghĩa, sẵn sàng bỏ mình vì chính nghĩa.
Họ có sức mạnh vĩ đại của cuộc chiến đấu vì “Ý thức hệ” . Họ
Nhận thức rằng chiến đấu cho Ý thức hệ là vinh quang và hạnh phúc, Ý thức hệ đó
do chủ tịch Hồ Chí Minh truyền cảm hứng cho họ, cái cảm hứng mà từng làm cho
Người reo lên trong căn phòng nhỏ, cô đơn và lặng lẽ ở số 9 Ngõ Compoint, Paris
1919 (4) đó là Luận Cương của V.I Lenin nội dung tóm tắt là “Các nước
Thuộc địa muốn tự Giải phóng mình phải đi theo con đường CNXH”.
Sao lại không dám nói rằng chúng ta đã chiến đấu vì Ý Thức Hệ, nó vừa là phương
tiện, vừa là cứu cánh vừa là Mục tiêu để chúng ta giành lại quê hương tan nát
từ tay kẻ thù, Ý Thức Hệ của chúng ta thực tế đã mang lại cho chúng ta MÙA XUÂN
DÂN TỘC mà nó đã bị Thực Dân – Đế Quốc cướp mất hơn 117 năm rồi:
Xưa là Rừng Núi, là Đêm
Giờ thêm Sông Biển
lại thêm Ban Ngày !
…Thế mà đã 40 năm rồi kể từ khi ta giành lại Non Sông từ tay kẻ thù độc ác, nói
là 40 năm nhưng ta đã phải chiến đấu chống kẻ thù mới hàng chục năm trời…Ngay
trong đêm ta bắn pháo hoa ăn mừng một năm Ngày Giải phóng thì kẻ thù ở biên giới
Tây Nam đã tràn vào làng xóm của chúng ta bắn giết và đốt phá, bọn ác bá diệt chủng lại đốt
lên ngọn lửa thù hận mới. Washington, Chư hầu Bangkok, Bọn Bành trướng Bắc Kinh lại đứng về phía Polpot, chúng lớn tiếng vu cáo Việt Nam xâm lược
Cam-pu-chia và lái cả thế giới mù mờ để ủng hộ chúng. Bọn Mỹ lại thù hằn cấm
vận ta hàng chục năm trời đến nỗi trẻ em của chúng ta không có sữa, cha mẹ
chúng ta khi ốm đau không có thuốc, thậm chí chúng cấm vận cả phân bón và thuốc trừ sâu để chúng ta không
thể canh tác, chúng muốn chúng ta chết ! Nhưng không, chúng ta đã gồng mình lên chịu đói vừa đánh giặc, vừa từng bước đổi mới Nền Kinh tế và cuối cùng chúng ta đã có được như
hôm nay, chúng ta đã có nhiều bạn bè thân thiện cùng chúng ta chia xẻ khó
khăn, ngọt bùi để Xây dựng Tổ Quốc ta Dân giàu Nước Mạnh, Dân chủ, Công bằng, Văn
minh…đó chẳng phải là niềm tự hào lớn lao trong những ngày kỷ niệm Sài Gòn Giải Phóng lần thứ 40 này hay sao ?
Chế
Trung Hiếu
——————————————————————-
(1) Chi khu quân sự (CKQS): Là
trung tâm đầu não của bộ máy hành chính, quân sự của ngụy quyền
Sài Gòn thực hiện việc quản lý, điều hành một chính quyền cấp quận
(huyện)
trong thời chiến bao gồm . Ðặc
biệt là kiểm soát và chống phá mọi hoạt động của lực lượng cách mạng ở
một vùng vốn được coi là vùng Cộng sản. Tại khu vực này, địch bố phòng
rất chặt chẽ. Các công trình phục vụ cho mục đích hành chính, quân sự
của bộ máy ngụy quân, ngụy quyền được xây dựng kiên cố với hệ thống
nhiều lớp hàng
rào kẽm gai, có hệ thống bom mìn tự động, công sự, lô cốt dày đặc để án
ngữ các đầu mối giao thông quan trọng. Nhiều CKQS được Mỹ-ngụy xây
dựng thành hệ thống cứ điểm hỗ trợ liên hoàn cho nhau, thường lấy các
điểm cao độc lập có thế quan sát và khống chế phi pháo cả một vùng rộng
lớn.
Lực lượng ở CKQS thường tập trung
toàn bộ bọn ác ôn khét tiếng của khu vực cùng với gia đình của chúng dưới sự chỉ huy
của một tên Quận trưởng thường là cấp Trung Tá chuyên thực hiện nhiệm vụ đánh phá phong trào cách
mạng ở những địa phương mà chúng gọi là mất an ninh; đồng thời mở các
cuộc hành quân càn quét lấn chiếm ra vùng giải phóng.
(2)Từ chối tổng tuyển cử: Thủ tướng Quốc gia Việt Nam Ngô Đình Diệm tuyên bố
bác bỏ cuộc tổng tuyển cử thống nhất Việt Nam vốn được dự kiến diễn ra vào
tháng 7 năm 1956 theo Tuyên bố cuối cùng của Hiệp định Genève với lý do không thể đảm bảo
những điều kiện của cuộc bầu cử tự do ở miền Bắc.và bác bỏ ngay cả những thảo
luận sơ khởi với Việt Nam Dân chủ Cộng hòa về vấn để tuyển cử thống nhất Việt
Nam. Hành động này khiến Ngô Đình Diệm bẽ mặt ở phương Tây.
Theo Mortimer T. Cohen thì Ngô Đình Diệm không
chấp nhận tổng tuyển cử, vì ông biết rằng mình sẽ thua. Không ai có thể thắng
cử trước Hồ Chí Minh, vì ông là một George Washington
của Việt Nam.Báo cáo của CIA gửi
Tổng thống Mỹ Eisenhower cũng cho rằng khoảng 80% dân số Việt Nam sẽ bầu cho
Hồ Chí Minh nếu mở cuộc tổng tuyển cử. Do vậy Hoa Kỳ đã hậu thuẫn cho Ngô Đình
Diệm thành lập một chính thể riêng biệt ở phía Nam
vỹ tuyến 17 để không thực hiện tổng tuyển cử thống nhất Việt Nam. Cuộc tổng
tuyển cử tự do cho việc thống nhất Việt Nam vì vậy đã không bao giờ được tổ
chức.
Theo nhận xét của Tây phương thì Ngô Đình Diệm là
kẻ ngoan cố và khao khát quyền lực chuyên chế, nhưng theo Duncanson thì sự thật
phức tạp hơn thế. Miền Bắc có dân số đông hơn miền Nam
2 triệu người (tính cả gần 1 triệu người miền Bắc di cư vào Nam). Hơn nữa,
vào thời điểm 1955 – 1956, trước sự hỗn loạn bởi các giáo phái và do hoạt động
bí mật của Việt Minh tại miền Nam, cuộc Cải cách ruộng đất tại miền Bắc Việt
Nam tạo ra bầu không khí căng thẳng dẫn đến cuộc nổi dậy của nông
dân tại các vùng lân cận Vinh,
theo Duncanson thì những tình hình diễn ra ở cả hai miền khiến Ủy hội Quốc tế Kiểm soát Đình chiến
Đông Dương không có hy vọng đảm bảo một cuộc bầu cử thật sự tự do
trong đó cử tri có thể bỏ phiếu theo ý muốn mà không sợ bị trả thù chính trị.Tuy
nhiên, trái ngược với quan điểm của Ducanson, theo các báo cáo của Ủy ban giám
sát quốc tế thì trong giai đoạn 1954-1956, họ chỉ nhận được 19 đơn khiếu nại về
việc trả thù chính trị trên toàn lãnh thổ miền Bắc Việt Nam
Năm 1956, Allen Dulles đệ trình lên
Tổng thống Mỹ Eisenhower báo cáo tiên đoán nếu bầu cử diễn ra thì “thắng
lợi của Hồ Chí Minh sẽ như nước triều dâng không thể cản nổi”. Trong
tình thế này, Ngô Đình Diệm chỉ có một lối thoát là tuyên bố không thi hành Hiệp định Genève.
Được Mỹ khuyến khích, Ngô
Đình Diệm kiên quyết từ chối tuyển cử. Mỹ muốn có một chính phủ chống
Cộng tồn
tại ở miền Nam Việt Nam,
bất kể chính phủ đó có tôn trọng nền dân chủ hay không.(Xin tham khảo
tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C3%B4_%C4%90%C3%ACnh_Di%E1%BB%87m)
(3)https://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C3%B4_%C4%90%C3%ACnh_Di%E1%BB%87m
(4) Tất cả những vấn đề mà Nguyễn Ái Quốc đã từng trăn trở, tìm kiếm bao
lâu nay đã được giải đáp. Sau này, nhớ lại thời điểm lịch sử ấy, Người
đã viết: “Luận cương của Lênin làm cho tôi rất cảm động, phấn khởi, sáng
tỏ, tin tưởng biết bao! Tôi vui mừng đến phát khóc lên. Ngồi một mình
trong buồng mà tôi nói to lên như đang nói trước quần chúng đông đảo:
“Hỡi đồng bào bị đọa đày đau khổ! Đây là cái cần thiết cho chúng ta, đây
là con đường giải phóng chúng ta”! Từ đó, tôi hoàn toàn tin theo Lenin,
tin theo Quốc tế thứ ba”.(Hồ Chí Minh toàn tập, T10,Tr127)
http://chetrunghieu.blogspot.com/2015/04/ky-niem-40-nam-chien-thang-3041975-khat.html
thang tim go & oc go
Thế chiến thắng phát xít có nên tổ chức kỷ niệm hằng năm không? Sự thống nhất nước Đức có nên kỷ niệm không? Đổ bộ D-day chỉ tưởng niệm quân Đồng minh, nhưng bỏ qua lính Đức, dù họ chỉ bị bắt đi lính và không liên quan tới các tội ác diệt chủng? Hoà giải dân tộc và kỷ niệm ngày thống nhất luôn đi cùng với nhau. Ngày thống nhất 30.4 nên bị dẹp bỏ, ngày mà Việt Nam không còn chia cắt nên được dẹp bỏ. Thật hài hước
Theo t thì ko nên dẹp bỏ,mà nên thay đổi đi.Thử thay bằng ngày thống nhất,hòa hợp,hòa giải đi.Ng Đức họ thống nhất ko tốn một viên đạn,ko mất một giọt máu họ kỷ niệm trong niềm hân hoan của cả 2 phe.Trong khi đó,VN mình ae 2 miền tương tàn và đến 40 năm sau phe thắng cuộc vẫn nhai đi nhai lại cái điệp khúc cũ,họ gợi lại quá khứ đau thương,rồi hàng năm xát thêm tý muối vào đó,miệng thì vẫn bô bô hòa giải hòa hợp.Ví như vẫn khơi gợi lại rằng ĐQ Mỹ là ac độc trong SGK,bài hát văng vẳng mỗi dịp nào đó trong khi lại đi ngửa tay xin tiền viện trợ.:))))
Vậy trong SGK của Đức có phần viết về nạn diệt chủng của chế độ Phát xít? Có viết về sai lầm của Đông Đức? Hoà giải nằm ở đó hả, không khơi gợi vết thương nằm ở đó?
Có một câu nói thế này:”Quên đi quá khứ thì mù một mắt,Sống trong nó thì mù cả hai”.40 năm đã qua,sao ko thử nhìn nhận,nhắc lại nó theo một cách nhẹ nhàng?
Năm nào cũng hào sảng:”40 năm trước nhân dân VN đã từng đánh thắng 2 đế quốc sừng sỏ,…. ” rồi chiếu phim tư liệu,phim truyện các kiểu mà đa phần mục đích đều nêu lên tội ác của lính Mỹ+lính VNCH.Đó là còn chưa bàn đến tính xác thực của sự việc,sự kiện đó.Thì người xem,người nghe họ sẽ có ác cảm với nước Mỹ,mặc dù thời đại nay đã khác rất nhiều.
Vậy thì chúng ta không nên nói lại Tội ác của phát xít Đức và quân phiệt Nhật vì nó gây nên sự ác cảm với 2 quốc gia đó, mặc dù thời đại nay đã khác nhiều. 70 năm trôi qua nhưng tại sao lại không nhìn nhận Thế chiến II một cách nhẹ nhàng hơn vì đã có quá nhiều người chết rồi. Việt Nam cũng thế, quá nhiều người đã chết trong quá khứ, việc nhắc lại đau thương để nhắc nhở thế hệ đang sống, chiến tranh không phải trò đùa
thế thì cứ nhắc đi,cứ ôm quá khứ theo cách đó đi.Và hòa hợp hòa giải sẽ còn lâu mới có kết quả.
Hoà giải thế nào khi bên bại trận suốt 40 năm vẫn không chịu mình thua trận? Nhẹ nhàng hơn là phải nói sao đây, không chiếu phim tư liệu, không duyệt binh, không tổ chức kỷ niệm?
:)))) vẫn cái luận điệu cũ.T đã nói là “vẫn kỹ niệm nhưng thử thay đổi tên gọi” Sao ko thử thay “Kỷ niệm 40 năm ngày giải phòng,…..” bằng “Kỷ niệm 40 năm kết thuchs chiến tranh,thống nhất hai miền”
Thôi chấm dứt tranh luận tại đây.Nói thế chứ nói nữa rồi bạn cũng cứ bảo tại sao phải bỏ,tại sao phải thế :v
Và trả lời nốt cái bình luận phái dưới của t về hoàn cảnh của Đức khác với VN như thế nào và luận điểm :”Đức tốn nhiều máu và súng đạn để thống nhất dân tộc”
Thân
Bạn ko hiểu hay cố tình ko hiểu vậy?
T có nói là ko nhắc đến sự kiện của chiến tranh đâu.T chỉ nói là nói theo cách nhẹ nhàng hơn để công cuộc hòa giải hòa hợp sẽ có thể diễn ra.Chúng ta đang nói về công cuộc hòa giải hòa hợp ở VN và bạn đang kéo vấn đề đi đến đâu vậy?Ô hô
https://www.youtube.com/watch?v=3b-Uca33pJo
Chế độ phát xít nó có từ trước khi Đông Đức và Tây Đức ra đời,nó có ảnh hưởng gì tới công cuộc hòa giải đâu?Còn nước Đức họ thống nhất hoàn toàn từ thập kỷ 90 thế kỷ trước.Bây giờ họ cùng nhìn nhận 1 vấn đề theo cùng một hướng.Sai lầm hay đúng đắn thì cả dân tộc họ đều thống nhất cùng một quan điểm.
Còn ở VN,công cuộc thống nhất vẫn còn dang dở,nếu như “phe thắng cuộc” vẫn nhắc đi nhắc lại quá khứ theo kiểu đó thì ko có ổn.Theo ý tôi là nếu như muốn hòa giải,hòa hợp thì sách lịch sử+báo chí và bộ máy tuyên truyền sao ko nhẹ nhàng bớt đi một tý.
Ví như sách lịch sử,lịch sử có phải chỉ bao gồm việc đánh nhau?http://www.triethocduongpho.com/2014/10/08/lich-su-khong-chi-la-nhung-cuoc-chien-tranh/
(cái này t trích dẫn nguyên 1 bài viết trc đây trên THĐP.)
Thay vì nhắc cụ thể rằng “40 năm trc chúng ta đã đánh thắng Mỹ+tay sai VNCH một cách vẻ vang,….” thì sao không thay bằng:”40 năm trước chúng ta đã kết thúc chiến tranh,thống nhất hai miền” Mục đích là hòa giải hòa hợp thì cách nói phải nhẹ nhàng đi chứ???
Cái Chế Độ cộng Sản VN này với đám người cầm đầu bất tài tham nhũng có xứng đáng cho Bạn phục ụ , cống nạp thuế không?.Có Chế Độ cộng Sản nào trên Thế Giới mang lại cơm no áo ấm cho con người ? kể cả cái nôi sinh ra cộng Sản Dân Tộc Nga cũng xóa bỏ và đốt sạch cờ , phù hiệu cộng Sản hoạc Đông Đức cộng Sản củ mà Việt Cộng xem như thiên đường cộng Sản cũng phải xóa bỏ và Dân Tộc Đức xem Chế Độ cộng Sản đó là Chế Độ phi pháp , là nỗi nhục của Dân Tộc Đức
Nước Đức nào vậy bạn? Nước Đức chỉ xem chế độ phát xít là phi pháp và nỗi nhục của dân tộc Đức mà thôi bạn nhé. Có chế độ nào mang lại cơm no áo ấm toàn bộ cho còn người không? Mỹ có không, Anh có không?
Hítler vì lòng tự hào Dân Tộc xem Dân Tộc Đức Gerrmany là thượng đẳng dùng chiến tranh để chinh phục các Dân Tộc khác phục vụ cho Dân Tộc mình còn thằng Việt Cộng thì lại khác nó giây chiến tranh đánh giết ngay chính Đồng Bào mình Dân Tộc mình ,nên không thể so sánh Việt Cộng , cs với Phát Xít được.
Tôi đâu có so sánh Việt cộng với Phát xít. Tôi đang nói về người Đức và nước Đức vì cmt trên của bạn nói về nước Đức cảm thấy nhục cho chế độ Đông Đức. Người Đức không hề cảm thấy nhục cho chế độ Đông Đức, họ cảm thấy xấu hổ về chế độ Phát xít mà thôi. Với cả ở Nga, họ vẫn mang cờ Liên Xô trong diễu binh đấy, không có ai đốt đâu
Người Đức họ thống nhất dân tộc không mất một giọt máu,không tốn một viên đạn.” Rõ ràng người Đức thông minh và can đảm hơn chúng ta rất nhiều. Tây Đức thông minh vì không để xảy ra đổ máu, Đông Đức CAN ĐẢM vì dám từ bỏ đặc quyền đặc lợi của mình.”
Người Đức tốn không ít sức đâu, có máu và đạn đấy. Hoàn cảnh của Đức và VN là khác nhau đấy
Bạn nói rõ hơn về hoàn cảnh đc ko?Theo t thì Đức,VN,TT đều chịu chung số phận là con bài chính trị của 2 phe thời kỳ sau thế chiến 2 cả mà thôi.
NGười Vn mình rất khôn ngoan và khôn vặt. Ở hải ngoại thấy ông Nguyễn Mạnh cường nói là cứ thằng nào khuyên góp đc mớ tiền to là chạy làng luôn. Ko ai tin đc ai
chế độ văn minh, dân chủ, có học thức lại đi thua thằng côn đồ ăn rồi mài dao luyện kiếm để chực thịt nó
trong mọi xã hội văn minh, thì nhưng bọn đàng điếm, côn đồ, lật lọng, gian ác, mọi rợ mà chúng laj có qiuyền sinh sát.Theo bạn nghĩ có nên để họ tồn tại.
Bạn có lương Tâm ?.Bạn nghỉ gì về các Quan Chức Việt Cộng cúi rạp mình trước cờ kẻ thù truyền kiếp Tàu cộng , trước cờ Đế Quốc MỸ ,trước cờ Thực Dân Pháp , trước cờ Phát Xít Đức , Trước cờ Quân Phiệt Nhật…còn cờ vàng Hoàng KỲ linh hồn của Dân Tộc mà VNCH ; Cha Ông mình trước kia , Người Việt trên toàn Thế Giới chọn làm màu cờ, sắc áo cho mình còn bị Việt Cộng lang nhục xỉ vả ,bôi nhọ lá cờ đó ,lá cờ một thời nổi tiếng cho VNCH văn minh , hạnh phúc , tự do , dân chủ với các Tổng Thống kính nể ,đã cho người Việt ở Miền Nam một thời huy hoàng ,và nay dưới cờ đó đã tạo ra cho cộng đồng người Việt trên toàn Thế Giới những Nhà khoa học lổi lạc , những Nhà Quân Sự tài ba ,những Doanh Nhân thông minh , giàu có…làm nức lòng Dân Tộc Việt .
Hoàng Kỳ nào của dân tộc vậy? Lá cờ xuất hiện từ thời Bảo Đại đó hả, ông vua không biết nhục khi hạ mình trước Pháp và phát xít Nhật đó hả? Nhà quân sự tài ba nào phục vụ dưới là cờ 3 que thế, nếu có đã chẳng phải vác cờ bỏ nước mà chạy rồi
Bạn có lương Tâm ?.Bạn nghỉ gì về Bắc Hàn cộng Sản lại theo gương của Việt Cộng nhai lại luận điệu “Giải phóng Miền Nam chúng ta cũng quyết tiến bước diệt Đế Quốc MỸ phá tan bè lũ bán nước…” rồi biến Seul giàu có ,văn minh thành Kim Jong Ủn City cs đói rách vô nhân đạo.
Hải Ngoại đang sống sung sướng mà :)) Đấu tranh là việc của những người trong nước
vê học lại câu Nhiễu điều phủ lấy giá …..gương
bọn vô cảm
40 năm Hòa Hợp , Hòa Giãi với Việt cộng ư ?Bạn có Chính Nghĩa ?, Bạn có Lương Tâm ? Bạn nghỉ gì về các Doanh Nhân giàu lên nhờ bàn tay lao động cần cù và khối óc thông minh của Họ bị Việt Cộng qui chụp là Địa Chủ(Doanh Nhân bất động sản , ruộng đất ) , Tư Bản ( Doanh Nhân chủ xí nghiệp công nghiệp )rồi bị Việt Cộng giết , thủ tiêu , chôn sống và bị cướp hết tài sản vói các Doanh Nhân đỏ hiện nay giàu có nhờ tham nhũng ,gian ác ,đục khoét tài nguyên Đất Nước và đục khoét xương máu Dân vẫn sống xa hoa phè phởn