[1087 chữ, 4 phút đọc]
Hôm qua xem xong một bộ phim. Có gã ăn mày đóng cửa không làm việc vào ngày chủ nhật, từ chối nhận tiền bố thí của một người lương thiện bước ngang qua. Bỗng nhiên thấy gã ăn mày này sống nhân văn quá. Vậy nên tôi cũng cố gắng dẹp bỏ tất cả mọi sự, rồi bước lang thang giữa phố xá, rồi tự hỏi mình đang đứng nơi nào trong sự hỗn loạn của cuộc sống.
Hôm nay là chủ nhật, đến mai các bạn đọc được bài viết có lẽ đã là thứ hai, hoặc thứ ba, mặc kệ bài cho đăng vào thứ mấy, tôi cũng đã dành một buổi chiều chủ nhật quý báu ngồi lì trên gác và viết ra mấy dòng chữ vớ vẩn. Để làm gì, để kể cho các bạn nghe đến ăn mày nó cũng còn có ngày chủ nhật.
Chúng ta càng lúc càng làm việc nhiều hơn, chẳng khác gì máy móc trong các khu công nghiệp, hoạt động liên tục không ngừng nghỉ. Ngày chủ nhật vẫn phải còn tăng ca. Càng làm việc lại càng thấy sự vô nghĩa trong những gì mình đang làm. Chúng ta lướt qua mặt đất để cho xã hội xô đẩy, như những nô lệ, tự đeo gông đeo xích rồi tự trói mình lại với công việc như một con thiêu thân lao vào công việc, rồi buông lời oán than, tố cáo đời sống khắc nghiệt, khinh bỉ cuộc sống tầm thường, mong muốn một cuộc sống thanh bình trong khi tự thân mình đã cưỡng ép thanh bình phải bước di động lẽo đẽo theo sau công việc.
Cuộc sống mất đi và chúng ta thì vẫn còn đang ảo tưởng mơ mộng về nó. Tự lúc nào đã biến thành quỷ thành ngợm, mà cứ nghĩ vẫn còn đang là con người. Muốn làm việc để được sống con người rồi đánh mất thân phận con người trong công việc. Tự dùng sự tỉnh táo để giải thoát tâm trí khỏi những cơn mê, không biết sự tỉnh táo tự huyễn đã biến thành một thứ ảo tưởng vô phương cứu chữa. Cứ làm việc đi, lao vào công việc đi, rồi đến lúc bàng hoàng nhận ra tên tuổi, quyền lực, địa vị, tài sản rồi sẽ đến ngày bịt khăn trắng mà dự đám tang cho linh hồn mình lúc nào chẳng hay.
Tự huyễn mình tự do được lựa chọn công việc, cuộc sống của mình sao? Nghĩ rằng chỉ có những kẻ đang ngồi sau song sắt mới là kẻ nô lệ chịu kiếp tù đày sao? Chúng ta cũng đâu khác gì họ, tự bỏ tù mình trong phòng giam, ngập tràn những đống tài liệu và hồ sơ dang dở chưa xử lý xong. Muốn ra phố dạo mát một vòng, ghé vào quán cà phê tán gẫu với em nào xinh đẹp đang vắt chân đọc sách bên ô cửa kính. Chỉ chừng đó thôi cũng không thể thì khác gì đâu một tên tù nhân. Tên tù nhân hôm nay còn đang mơ màng bên song chắn ngắm nhìn lên bầu trời cao trong xanh, đôi lúc gã còn tự hỏi mây đang trôi về đâu? Gã còn có thời gian để mỉm cười với tên tử tù bên cạnh. Mấy gã còn chào hỏi nhau vài ba câu.
Đừng có đổ lỗi cho trách nhiệm này trách nhiệm kia, ngụy biện là hành động của một gã tội phạm đang cố gắng biện minh cho những lỗi lầm sai trái. Ngay đến gã ăn mày cũng có ngày chủ nhật mà sao chúng ta vẫn phải ngồi ngập mặt trong phòng làm việc. Không làm việc một ngày thì có chết được đâu? Có làm thêm một ngày thì cũng đâu có giàu hơn là mấy? Có làm kẻ chiến thắng trong công việc hôm nay thì cũng chỉ là một tên thất bại trong gia đình và chính mình. Chủ nhật là phải đi đây đó dạo mát, chủ nhật là phải ăn một bữa cơm gia đình. Chủ nhật mà chẳng khác gì một tên bị tù rồi ngạo nghễ cười chê mấy thằng bị đi tù. Mình với nó có khác gì là mấy? Đạo đức lương tâm cũng kẻ chín lạng người một cân. Bày đặt tưởng tượng rồi đề cao nhân phẩm bản thân, đằng nào thì cũng chỉ là những thằng kém cỏi không thể tự làm chủ đời sống. Thôi hạ màn đi, cứ diễn mãi một vở tuồng xem ra cũng thấy ngán ngẩm. Sự ngây thơ của kẻ bị nô lệ và sự già dặn của những kẻ giả vờ được tự do giữa đời sống, nghe ra thì khác nhau, chung cuộc cũng chỉ là kiếp làm tôi tớ bị trói vào những song sắt.
Dù sao mỗi ngày thức dậy cũng trông thấy bao nhiêu xác chết nằm chồng chất từ ngày này sang ngày kia từ bao lâu nay. Có sợ hãi thêm một ngày thì nấm mồ tương lai cũng đã đào sẵn. Trước sau gì khói bụi cuộc đời rồi cũng trở về với tàn tro. Nghỉ ngơi một ngày đi các anh các chị. Tuổi trẻ rồi tuổi già, trước khi đặt chân vào đời thì định mệnh cũng đã gọi tên từ mấy vạn năm trước. Đừng có cố đốt cháy da thịt, đừng cố đốt cháy linh hồn, cứ mạnh mẽ mà nhìn vào sự trần trụi của đời sống này đi, vui một ngày rồi khóc cho trọn một ngày, đau khổ một ngày rồi đắm say một ngày, ngày nào cũng không phải chủ nhật nhưng hôm nay đích thực là ngày cuối tuần.
Ngày cuối tuần tôi đã nhìn thấy gã ăn mày được nghỉ ngơi nên tôi cũng cần được nghỉ ngơi. Vậy mà tôi lại ngồi đây vào ngày chủ nhật để viết mấy dòng vớ vẩn này. Tôi cũng chỉ là một đứa tù tội ngu đần hết nói. Nhưng bởi có người đọc nó và ngày chủ nhật không còn là ngày làm việc của họ thì ngày chủ nhật của tôi phải chăng hóa thành con chim chắp cánh bay đi. Bay đi hỡi cánh chim tự do, mang tự do theo thật xa, đến những vùng trời tự do, nơi đó có những con người tự do đang trông chờ.
Tác giả: Ni Chi
*Featured Image: Pexels
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2
Ngày nay tiền bạc, địa vị, quyền lực… đang dần trở thành thước đo cho sự thành công của một con người. Vì vậy con người phải không ngừng nỗ lực để bước lên một nấc thang mới trong cái thước đo ấy. Đôi khi nhìn đứa bên cạnh bước lên một vị trí cao hơn lại khiến bản thân như ngồi trên đống lửa suy nghĩ làm cách nào đó phải ít nhất bằng được nó nếu không muốn nói là hơn.
Cứ như vậy người ta khoác lên mình những ghánh nặng mỗi ngày một nhiều cho đến khi mệt mỏi họ than trách cuộc đời, than trách bản thân. Nhưng vẫn đứng dậy lết tiếp và chẳng muốn buông bỏ thứ gì. Đôi khi còn cho rằng đó là định mệnh là cái nghiệp họ phải gánh.
Con người hoàn toàn có quyền tự do để lựa chọn và quyết định. Đừng đánh mất quyền tự do ấy và cũng xin đừng lạm dụng quyền ấy nếu không tất cả đều phải trả giá.
Tóm lại là đồng ý với phần lớn quan điểm của Ni Chi ở bài viết này. Con người đôi khi cần có khoảng lặng đừng có ồn ào, quay cuồng quá sức để nô lệ theo xu hướng chung của xã hội.