Featured image: kriptodepresija
Mùa tách vỏ lặng thầm
chảy máu dài trên gió đêm
dốc dã quỳ
đèn vàng – mù sương
rất chậm.
Sau kính cửa
điệu bolero ngập ngừng theo mùi cà phê loang vị đắng
mặt thèm hứng gió
nhớ môi ngoan.
Dốc đêm hoang buốt
túi áo khoác sau bậc cửa
nằm nhớ những ngày mười ngón ủ ấm cho nhau
thèm được úp mặt lên bờ lưng
nghe từng nhịp rộn
âm âm bài ca xưa.
Đoạn thơ rã rời gãy khúc
ngôn ngữ không cảm xúc biến dạng
méo mó trên từng nấc câm
mò mẫm băng qua những đêm tháng Mười
ánh mắt mộng du gai nhọn
cào xước trên từng phím chữ mù lòa
giữa những ám tượng buốt trắng
nghe lá trạng nguyên tóe máu gọi mùa
lần trên những bậc thang tối
tháng Mười vừa tự tận
rơi….
Phương Uy