Featured Image: Jaky Astik
Lần đầu tiên tôi nghe được “Chúc bạn đủ” là qua câu chuyện “Ba chúc con đủ” trong một tập nào đó của bộ Hạt Giống Tâm Hồn. Khi đó, tôi rất ấn tượng với cảnh chia tay của hai cha con, với cách họ truyền đời câu chúc “Ba chúc con đủ!” và với cả đoạn giải thích mà người cha giải thích cho anh thanh niên lạ:
“Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời “tạm biệt” cuối cùng.”
Khi người cha già quay lưng bước đi, may mắn thay anh thanh niên đã kịp với theo và nói rằng “Tôi chúc ông đủ.” Và cũng như anh thanh niên nọ, từ ngày đó, tôi luôn giữ thói quen chúc những người xung quanh mình đủ. Tôi chẳng cần mong họ quá thừa thãi để nhường cho mình chút giàu có, chút may mắn hay chút yêu thương; tôi không mong như vậy. Tôi chúc họ như vậy với mong ước duy nhất, một nỗi niềm mà tôi luôn cất giấu trong tất cả những câu “Chúc bạn thật đủ!” được gửi đi, được đánh máy, được viết tay hơn chục năm qua.
Tôi chúc bạn tôi thật đủ để mong rằng họ sẽ đủ thất bại để nhận ra giá trị của thành công.
Tôi chúc bạn tôi thật đủ đau khổ để họ biết trân trọng hạnh phúc ngay trước mắt, hạnh phúc trong hiện tại và hạnh phúc với những người đang yêu thương họ.
Tôi chúc bạn tôi thật đủ đói rét để họ biết cách gìn giữ những phút giây no ấm.
Tôi chúc bạn tôi thật đủ mệt mỏi để họ biết cách tận hưởng những giây phút thư giãn cùng gia đình.
Tôi chúc bạn tôi thật đủ bề bộn để biết trân trọng những khoảnh khắc bình yên.
Tôi chúc bạn tôi thật đủ may mắn, cũng chúc họ đủ thành công, đủ hạnh phúc.
Có lẽ còn nhiều hơn thế nữa, tôi không mong họ luôn vui vẻ, bởi chỉ có kẻ điên mới không biết buồn, tôi cũng chẳng mong họ mãi mãi may mắn vì chẳng ai sống được một đời như Xuân Tóc Đỏ, tôi lại càng không mong chờ họ quá hạnh phúc, vì cuộc đời ai cũng vậy, đều phải đi qua thất tình gồm hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục; nếu lỡ may bạn luôn luôn hạnh phúc thì một ngày nào đó bạn cũng sẽ phát trả lại cả gốc lẫn lãi những niềm vui, những hạnh phúc bạn đã lỡ vay mượn của cuộc đời.
Ban đầu là vì ảnh hưởng chút ít bởi câu chuyện “Ba chúc con đủ!” mà tôi dùng khá nhiều từ “đủ” mỗi lần viết lời chúc, mỗi lần nói chuyện, nhưng dần dà tôi nhận ra từ “đủ” đúng là một từ khá hoàn mỹ. Bởi cái gì cũng chỉ nên đủ, không nên quá nhiều, nếu không sẽ đậm đà quá, cũng chẳng nên quá ít, nếu không thì cuộc đời, thì đoạn tình cảm đó sẽ thật sự nhạt nhẽo.
Giống như chế biến một món ăn, với lượng gia vị vừa đủ, thời gian tẩm ướp vừa đủ, thời gian nấu vừa đủ, lửa cháy vừa đủ, và một đầu bếp khéo léo vừa đủ; món ăn này chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vời.
Giống như yêu một người, với yêu thương vừa đủ, giận hờn vừa đủ, đau khổ vừa đủ, hạnh phúc cũng vừa đủ, mối quan hệ ấy chắc chắn sẽ là đồng cảm, yêu thương, và cả lâu bền.
Giống như thế, cuộc đời bạn sẽ thật tốt đẹp và tuyệt vời nếu bạn hiểu căn bản mọi thứ luôn vừa đủ cho mỗi người.
Như Nhiên
“Đủ” ở đây nghĩa là cân bằng giữa các thái cực. Tri túc thường lạc.
mình có suy nghĩ khác tác giả về khái niệm “đủ”.
ví dụ, một người bán hàng, thu nhập hàng tháng “đủ” chi tiêu cho gia đình, thậm chí còn dư dả một ít làm của để dành cho tương lai. cuộc sống của anh ta sẽ như thế nào ? hàng ngày làm cùng 1 việc, tại cùng một cửa hàng, gặp những người khách giống nhau, chiều tối đóng cửa ăn cơm tối cùng gia đình, xem thời sự, xong đi ngủ. hết (à khoan, trừ những dịp lễ tết thì khác). đó, phải chăng chính sự “đủ” mới khiến cuộc sống trở nên nhàm chán ? một ví dụ khác : “ta học để thấy mình còn hiểu biết quá ít”, với sự học làm sao có khái niệm “đủ” ?
cảm giác “đủ” khiến con người thỏa mãn với những gì mình đã có, không có tinh thần cầu tiến. trong một xã hội, nếu cá nhân nào cũng cảm thấy mình đã quá no đủ, thì xã hội đó làm sao có thể phát triển được?
nói tóm lại, nếu cứ mang tư tưởng “cái gì cũng chỉ nên đủ”, thì chúng ta sẽ trở nên lười biếng, nhàm chán, lạc hậu, vui sướng trong suy nghĩ nông cạn của chính chúng ta.
cảm ơn mọi người vì đã đọc cmt này.
Bạn biết được rằng vật chất không bao giờ là đủ và tham vọng của con người thì chưa bao giờ có giới hạn.
Bạn không biết được rằng con người chỉ cần “đủ” tinh thần để cân bằng cuộc sống… Nếu quá nhiều thì dường như bạn đang muốn thâu tóm cả thế giới này đó sao hay nếu quá ít thì có khác gì bạn sống mà chỉ việc đứng nhìn trái đất quay thôi… Vậy bạn muốn cân bằng cuộc sống của mình hay là bạn muốn làm cho trái đất không còn nghiêng nữa…
Thân chào bạn!
có vẻ như bạn không hiểu ý mình thì phải ?
mình nói cảm giác đầy đủ làm chậm đi sự phát triển của mỗi cá nhân, của xã hội, thậm chí nó còn gây ra sự nhàm chán vô vị trong cuộc sống.
vậy bạn nghĩ sao về điều này ?
Hiểu câu dưới thêm tí nữa theo kiểu thua người khác là một dạng thất bại và hơn người ta là thành công thì sự phát triển cá nhân bao gồm cả trong này rồi thì phải.
“…đủ thất bại để nhận ra giá trị của thành công.”
Tư tưởng này của bạn khiến mình nghĩ ngay tới thời bao cấp, tới cái gọi là xã hội chủ nghĩa thực sự. Bạn à, một người vó lòng tham thì chẳng bao giờ là đủ. Cái đủ là đây là đủ của cuộc đời giành cho bạn, vừa đủ dùng. Vì vậy nên đừng trách cứ những lúc thất bại, đau khổ hay bất hạnh. Vì những điều này cũng cần đủ cho bạn. Đây là ý trong bài viết, nó hướng tới từng cá nhân, chứ chữ đủ làm sao mang ra so sánh cả đất nước hả bạn? Xã hội bạn nghĩ là xã hội không tưởng mất rồi.