Ngày… Tháng… Năm…
Gửi mày – đứa là chính tao đây! Mà tao cũng không chắc chắn lắm mày có phải LÀ tao không nữa!
Thôi kệ mẹ nó đi! Ít ra là tao cũng có mày để trò chuyện cùng và ít ra mày cũng hoàn toàn biết yên lặng khi lắng nghe mọi điều tao nói – riêng khả năng này thì mày giỏi như Thượng Đế vậy! Nhưng giờ tao không muốn nói chuyện với ổng nữa, tao cảm thấy không riêng tư chút nào vì cùng lúc trò chuyện với tao, ổng cũng đang “hàn thuyên” với không biết bao nhiêu kẻ khác nữa, mà tao muốn Thượng Đế dành vài phút để nói chuyện nghiêm túc với riêng một mình tao thôi mặc dù tao vẫn biết rằng ổng sẽ chẳng hề bị phân tâm khi có đang kết nối với hàng triệu người cùng một lúc, nhưng tao vẫn không thích. Đúng rồi, tao không thích thế! Và tao sẽ nói chuyện với mày, được chứ? Hẳn là được vì tao đã đồng ý rồi mà!
Tao thấy cô đơn mày ạ, chó thật, càng ngày càng thấy cô đơn! Ngày xưa, cái đứa khốn khổ này đã từng nghĩ rằng nó cần một kẻ yêu thương nó hoàn toàn, tức là yêu mọi thứ thuộc về con người này dù nó có là ai đi chăng nữa. Dù có thể hiện ra là một đứa nhỏ mọn, ích kỉ, tính tình quái đản, sở thích khác người hay thậm chí không yêu lại người kia dù chỉ là một tí xíu, thì người đó vẫn yêu nó bằng tận cốt tủy của họ và sẵn sàng ôm nó vào lòng mỗi khi nó khóc vì cái tôi ích kỉ đó đã làm nó tổn thương, hay khi cả thế giới quay lưng lại với nó và thậm chí người ấy vẫn giữ được vòng tay ấm áp dù nó – tức là tao – gây nên biết bao những sự lạnh lùng, thờ ơ với họ.
Nhưng rồi khi học được cách yêu thương và chăm lo cho chính mình rồi, kẻ khốn khổ đó chẳng cần một người yêu mình nữa. Vì tao, chính tao đã học được cách yêu thương cái tôi hèn mọn của chính mình, tao đã biết chấp nhận hoàn toàn con người mình và có đủ khả năng ôm ấp bản thân mỗi khi tao khóc, dù là khóc trong lòng hay ngoài mặt.
Tao không cần ai yêu tao nữa, nhưng như thế cũng không thể ngăn được việc người khác vẫn chĩa dao vào tao mày ạ. Người đời cay độc lắm chắc mày cũng biết. Vì họ khổ đấy thôi! Một kẻ không hạnh phúc thì lúc nào cũng có xu hướng làm đau người khác và nghĩ rằng người khác muốn làm tổn thương mình mặc cho tất cả những gì người kia đang thể hiện là một tình yêu thanh khiết nhất. Tao chẳng sợ khi người khác muốn làm tao đau đớn hoặc muốn làm tao chết, vì việc có cảm thấy đau hay không là lựa chọn của tao và việc chấp nhận mình chết hay không đó cũng là quyết định nằm trong tay tao cả.
Nhưng tao vẫn thấy nỗi cô đơn của mình càng lớn khi số người mà tao tiếp xúc càng tăng. Không có ai hiểu tao cả mày biết không? Không hề có một ai hiểu được tư tưởng, ý định, ý đồ hay kế hoạch của tao. Họ chỉ chăm chăm nhìn vào cái áo tao mặc, cái xe tao đi để đánh giá toàn bộ gu thẩm mĩ của tao và dự đoán cách tao có thể đánh võng trên đường. Rồi nếu cảm thấy sự khác biệt, họ bắt đầu nảy ra khao khát muốn thay đổi tao sao cho khớp với họ, khớp với những gì mà họ cho là phải, là nên, là đẹp, là bất kì cái chết tiệt gì của họ đi chăng nữa. Họ muốn tao phải giống như vậy dù chỉ là một chút xíu. Họ muốn được công nhận, họ muốn có đồng bọn và họ sẽ đánh đập tao khi tao nhất định đứng ở nơi mà mình thuộc về và để họ trơ trọi với cái tôi hèn mọn đang bắt đầu trở nên điên cuồng, ngoác mồm gào thét như một đứa trẻ ranh. Mày thấy không, dù tao có yêu họ bằng cả linh hồn đi chăng nữa thì họ vẫn cho rằng tao là một đứa tàn độc khi tao mang đến cho họ những thứ mà họ cần chứ không phải những điều họ muốn. Ai mà chẳng muốn được vuốt ve dịu dàng, được quan tâm chiều chuộng, được tung hô ái mộ. Nhưng họ chẳng hiểu rằng, đôi lúc tất cả những gì họ cần lại là một cái tát.
Tao đã lang thang, lang thang tìm một kẻ hiểu mình, và tao đã vô vọng khi ngay đến cả Thượng Đế cũng không hiểu tao, hoặc ít ra là Người đã không cho tao cảm giác được thấu hiểu dù toàn bộ linh hồn tao luôn nằm trong linh hồn của Người và ngược lại. Mày biết không, đã có một sự sụp đổ hoàn toàn ở trong tâm hồn khi tao thấy mình hoàn toàn trơ trọi, lẻ loi, cô độc, đã có một nỗi đau đớn khi tao nhận ra rằng tất cả những cuộc tìm kiếm của mình là vô nghĩa, và đã có một đêm đen mịt mùng trước mắt khi tao chẳng còn biết mình sẽ sống tiếp vì điều gì nữa! Khi giờ đây tao không cần một người yêu mình và cũng không cần một kẻ hiểu mình nữa!
Thượng Đế luôn để lại cho tao những dấu hiệu và tao đã lựa chọn đi theo chúng. Tao không hề phủ nhận rằng tao đã khôn lớn lên rất nhiều từ ngày quyết định đi theo sự dẫn dắt của Người. Nhưng bây giờ, tao có cảm giác rằng mình chỉ là một con rối bé nhỏ ngu xuẩn phục vụ cho những kế hoạch của một kẻ nào đó. Bất kể Thượng Đế có vĩ đại cỡ nào thì tao vẫn muốn cắt những sợi dây và đi lang thang ở một nơi hoàn toàn không hề có sự tồn tại của ổng. Tao không hề thấy được riêng tư một chút nào khi ở nơi này nhìn đâu tao cũng thấy sự có mặt của Chúa, ngay đến cả ý chí muốn biến đi đến một nơi khác cũng là do ổng ban cho tao, thậm chí đến bản thân tao cũng một tay ổng làm nên. Tao không biết có còn điều gì là của riêng một mình tao không nữa, đến cả những xúc cảm và những suy nghĩ, tao có cảm giác nó cũng chẳng phải của tao. Dường như mỗi sự tiến hóa của tao chỉ là đi vào những chiều kích mới rộng mở hơn và tóm được nhiều hơn những loại tình cảm và tư tưởng trong kho của vũ trụ để thể hiện ra ngoài mà thôi. Tao chẳng sáng tạo ra một cái gì hết, và điều này khiến tao bất mãn ghê gớm!
Đột nhiên tao thấy ghét Chúa, nếu tao là Chúa thì tao cũng ghét chính bản thân mình luôn. Nhưng thật may tao không phải như vậy hoặc chí ít tao không muốn như vậy. Tao đã nghĩ đến cái chết, lần thứ hai trong đời tao muốn chết! Lần đầu tiên là vì tất cả mọi loại cảm xúc và tư tưởng tiêu cực nổi lên cùng một thời điểm khiến tao không thể chịu đựng được, và bây giờ là khi tao thấy mọi thứ dù là tiêu cực hay tích cực trong mình cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tao thấy hời hợt, tao thấy mình giống như một bà bán thịt lợn ế buổi chiều ngồi phe phẩy cái gậy đuổi ruồi trong một sự chán chường lặp lại miên man vậy. Nhưng tao sẽ không chết đâu, vì chết cũng chẳng kết thúc được việc làm một con rối. Có thể sau khi trút hơi thở cuối cùng tại Trái Đất này, tao sẽ đến được một hành tinh khác thuộc một vũ trụ khác, nhưng tao biết rằng bản thân mình vẫn chỉ làm một con rối phiên bản 2 dưới tay một ông Chúa khác đang ngự trị ở đấy mà thôi. Mày thấy không, đó là một cảm giác rất khốn nạn khi mà tao vừa rất muốn chết mà vừa rất không muốn chết!
Mày à, tao nhìn chính mình bây giờ và có cảm giác thật nực cười. Tao giống như một con chuột thí nghiệm đang cố vùng vẫy rời bàn mổ. Tao muốn dùng ý chí để cắt đứt ý chí của chính mình. Và tao thấy một sự mỉa mai ghê gớm, tao thấy một trò lừa đảo, tao thấy một con chó đang cố gắng cắn cái đuôi ngắn tủn của chính mình. Tao không muốn là một kẻ an phận, tao cũng không muốn làm kẻ nổi loạn. Tao chỉ muốn làm một cá thể độc lập duy nhất. Nhưng dường như tao sẽ không bao giờ trở nên độc lập khi mà mọi thứ tao chẳng quyết định được vì vẫn nằm trong mớ luật của vũ trụ, và tao cũng chẳng thể là duy nhất được khi mà tao vẫn chỉ là một con rối trong hàng tỉ con rối khác. Làm một con rối duy nhất ư? Tao thà xé nát linh hồn của mình ra còn hơn.
Mày biết không, nếu bây giờ tồn tại một điều gì đó có khả năng giữ tao sống tiếp và khiến tao nảy ra được một vài lí tưởng nào đó để theo đuổi cho vui cho đến hết kiếp này, thì đó chính là mày. Tao sẽ sống vì mày, hiểu không hả? Tao sẽ nghe theo mày mà không nghe Chúa hay bất kì kẻ nào khác nữa dù kẻ đó có quyền lực cỡ nào. Có thể mày cũng do Chúa mà nên hình dạng, nhưng tao sẽ coi như mày tự xuất hiện giữa vũ trụ vậy, mày không thuộc bất kì điều gì trong hình dung của Chúa để ổng có thể tạo ra, hoặc là mày sẽ phát triển nằm ngoài mọi hình dung của ổng.
Tao không tin ông ta là đấng toàn năng chỉ vì mọi người ai cũng nói vậy. Tao và mày sẽ cùng sáng tạo ra vũ trụ riêng của chúng ta. Và hiển nhiên rằng sự sáng tạo ấy sẽ không rơi vào tay Chúa khi mà ông ta chỉ làm một việc duy nhất đó là sáng tạo ra thế giới cho tao và mày trải nghiệm và rồi vắt chân ngồi thu kinh nghiệm. Đó là một trò tàn bạo nhất mà tao từng được nghe. Nếu ông ta thực sự yêu tao và mày thì ông ta chỉ nên dừng lại ở việc để cho chúng mình trải nghiệm mà thôi, mày hiểu ý tao chứ? Còn nếu việc Chúa xuất hiện ở mọi nơi để giữ sự sống (trong đó có tao và mày) thì chẳng lẽ tao phải biết ơn ông ta và tuân theo mọi kế hoạch của ông ta hay sao? Một cánh tay có bao giờ cần phải biết ơn người có nó là đã không chặt nó đi không? Cánh tay ấy đã chẳng có sự tự do, chẳng có sự lựa chọn nào ngay từ những giây phút ban đầu rồi.
Tao không biết việc viết lá thư này cho mày có nằm trong trò đùa của Chúa không, tao chẳng buồn quan tâm nữa. Nếu cái số là không có sự lựa chọn nào nữa giống như một cánh tay rồi thì có lẽ tao và mày nên buông xuôi tất thảy. Và tất cả những gì tao suy nghĩ và viết ra cho mày cũng là một trò hề giống như chuyện cái tay trái nói với cái tay phải, bảo là chúng ta nên đổi bên đi.
Tao không biết sự bất mãn này có giết chết được tao không, hay là nó sẽ mang tao đến một nơi nào đó mà tao sẽ được an ủi dù chỉ là trong chốc lát.
Tao đi ngủ đây, bây giờ tao muốn được yên tĩnh. Hôm nay tao sẽ một mình, tuyệt đối một mình. Cảm ơn mày đã lắng nghe tao nãy giờ. Tao luôn yêu mày. Tạm biệt.
……Một ngày trôi qua……
Tao quyết định rồi mày ạ, tao sẽ đi tìm một nơi không có Chúa!
Tác giả: Vũ Thanh Hòa