Đã có lúc Tôi từng thốt thảng “Từng người – từng người cứ rời bỏ tôi ra đi.” Tôi đã từng nghĩ và cũng tự huyễn hoặc mình rằng: “Ừ thì là Tôi đã sai.” Có lẽ những hành động cứ nghĩ là vô hại của mình lại ảnh hưởng sâu sắc tới những người xung quanh. Ngỡ ngàng và giật mình chấp nhận sự rời bỏ của họ và để tự mình lại chui vào cái vỏ bọc cô độc. Chỉ tiếc thôi, tiếc cho những mối quan hệ đã từng cố gắng xây dựng. Chỉ tiếc thôi, tiếc cho những mối quan hệ đã từng cho là quan trọng.
Bây giờ, có những lúc nhìn lại về quá khứ, Tôi nói với Chị “Em đã đánh mất một vài thứ đã từng quan trọng.” Chị bảo: “Em đừng tiếc, không có gì đáng tiếc cả.”
Có lẽ vậy, mỗi người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều có một sứ mệnh. Khi sứ mệnh ấy hoàn thành thì họ phải rời đi đúng không? Dù sao, họ từng có một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời của ta. Có thể là những rung động thoáng qua để biết được cuộc sống có đủ các cung bậc cảm xúc. Cũng có thể là một điểm tựa nào đó trong những vấp ngã giữa cuộc sống xô bồ này. Cũng có khi chỉ là cái nắm tay hờ hững để biết tồn tại ai đó bên cạnh ta.
Sự ra đi của họ có thể là bài học để ta nhận ra rằng chính cái sự vô tâm ngỡ là vô hại của mình đã lấy đi những điều quan trọng rời xa. Bài học cho chúng ta, cho sự hờ hững của bản thân được trả giá bằng sự nuối tiếc. Nó cũng chính là bài học cho sự tin tưởng trao nhầm người, cho những mối quan hệ không đủ bao dung, cho những gì ta đã từng cố gắng xây dựng trong mối quan hệ ấy.
Cũng có khi những sự ra đi ấy cũng là kết thúc mối quan hệ không còn phù hợp, để chúng ta không còn luẩn quẩn trong những mối quan hệ không bền vững. Chiếc áo không còn phù hợp thì phải tìm một chiếc áo khác. Nếu không cởi bỏ cái áo cũ thì làm sao có thể mặc một chiếc áo mới đẹp hơn. Tại sao họ lại rời bỏ ta? Do ta không xứng đáng, do niềm tin không đủ, do sự chân thành không vững…. Không phải, chỉ là vì chúng được đặt lầm chỗ và sai người mà thôi.
Để một người bước ra khỏi cuộc đời chúng ta đáng tiếc thật nhưng ta hãy cứ vui với những mối quan hệ mới, sẽ không còn khóc, không còn buồn, không còn u sầu vì những thứ đã qua, nếu có hãy chỉ một chút thôi và sẽ không quay đầu nhìn lại về quá khứ. Vì chúng ta cần phải bước tiếp để tìm kiếm những thứ tốt hơn, đẹp hơn, xứng đáng hơn.
Rồi….trong cuộc đời này, sẽ vẫn có những người đến và đi, chỉ hy vọng rằng vào những lúc ấy ta đủ mạnh mẽ mỉm cười tạm biệt họ. Và nếu có bất chợt vô tình va chạm họ trên con đường đời tấp nập, ta vẫn đủ rộng lượng và niềm tin trao họ một nụ cười trìu mến.
– Trang Nguyễn
Photos: Lost
sự tiếc nuối có sửa được không nhỉ
rất hay và ý nghĩ em gái ah. dù cho họ là ai, đến và đi chúng ta đều nên trân trọng . bởi vì cuộc đời này quá ngắn phải ko?
Ai đi qua cuộc đời ta cũng để lại cho ta những bài học quý giá hay những dấu vết trong suy nghĩ của ta !
Nile Tuli : Nếu thích, Nile Tuli cứ share tự nhiên nhé! 🙂
Bài thơ hay quá, mình có thể share được không?>
Hd Enty : Cảm ơn bạn đã đọc và chia sẻ cảm nhận cho bài thơ của TN nha! 🙂
Bài thơ của bạn hay lắm! Viết rất tuyệt!
Tình cờ đọc thấy bài viết của tác giả Trang Nguyễn trên trang "Triết học đường phố", qua liên kết của một bạn FB. Một bài viết ngắn, đơn sơ nhưng lại có sức lay động cảm xúc của người đọc. Có lẽ vì ai trong đời cũng có lúc bắt gặp những hoàn cảnh và cảm xúc như thế! Viết nhanh một vài dòng lục bát cho những cảm xúc vừa đến:
BUÔNG TAY CHO HỌ RỜI XA…
Ừ thì họ bỏ ta đi
Yêu thương đã hết
còn gì trao nhau?
Nhớ chi nỗi trước
niềm sau
Cứ thà như nước qua cầu,
vẫn qua…
Buông tay
ta – họ
rời xa…
Chút duyên tình cũ
đành là khói mây
Nếu mai sau
có một ngày
Gặp nhau
xin gió đừng lay
động lòng…
Từ Nguyễn, 26/12/2013
———————————
Cảm ơn tác giả Trang Nguyễn đã cho tôi cảm xúc để viết bài thơ nhỏ này. <3