(1195 chữ, 5 phút đọc)
Mấy hôm trước ngồi xem bóng đá cùng ông anh trai. Tôi trầm trồ kinh ngạc như vừa nhìn thấy điều gì lạ lẫm.
Tôi bảo: “Ơ thằng này tên Syria giống nước nó luôn.”
“Áo thằng nào mà chẳng in Syria.” Anh trai tôi nói.
Lúc đó bận mải mê xem bóng đá nên tôi chẳng nghĩ ngợi gì, đến lúc nằm vác tay lên trán trằn trọc nghĩ suy thì mới vỡ lẽ. Tôi xúc động nghẹn ngào nhận ra đó không phải là một cái tên, không chỉ là một điều thú vị đơn thuần, đó còn là tinh thần của một quốc gia, lòng yêu nước của những con người sẵn sàng bôi xóa đi tên tuổi mình, chỉ còn lại đó một Syria.
Một Syria vẫn còn tồn tại bất diệt trong trái tim mỗi người dân nước họ. Mặc cho tiếng súng đã nổ, bom đạn đã rơi, và cuộc nội chiến đã diễn ra cướp đi một Syria xinh đẹp, đã từng trường tồn hiên ngang hãnh diện cùng thế giới với những công trình kiến trúc đồ sộ vĩ đại. Chỉ còn lại đây những căn nhà đổ nát, thành quách tan vỡ, những trái tim rạn nứt đang trôi chảy trên dòng máu quê hương.
Việt Nam với tham vọng độc chiếm ngai vàng, cầu thủ được trân quý nâng niu như báu vật, nhà tài trợ này nhà đồng hành kia chắp cánh, bao nhiêu yêu thương đổ đầy vào những cầu thủ của chúng ta. Trong khi đó cầu thủ đội bạn dường như vẫn đang còn vật lộn với những gì chiến tranh mang lại, họ thậm chí chẳng còn một mái nhà để về, bao lâu rồi phải xa xứ chia lìa người thân yêu…
Việt Nam đã chiến thắng Syria trong trận tứ kết, nhà nhà đổ bộ xuống phố, người người hò reo vui mừng. Tôi thật cũng muốn hòa chung cùng cái không khí ăn mừng chiến thắng đó, cùng kết quyện tinh thần dân tộc để vui chung với niềm vui của đất nước. Nhưng trong niềm vui kẻ chiến thắng bao giờ cũng tồn tại sự đau buồn của kẻ bại. Chúng ta không quên nhắc đến tên họ với lời lẽ tôn trọng và ngưỡng mộ đối với tinh thần dân tộc mà họ đang muốn khẳng định cùng với thế giới. Để rồi tự biết nhìn nhận lại chính mình, đã may mắn ra sao khi được sống trên một đất nước hòa bình. Nhưng đáng buồn thay, có lẽ một vài người Việt lại không biết mãn nguyện với điều đó.
Vẫn còn có những con người yêu nước da diết đến mù lòa, một tình yêu hoàn hảo trong từng chân tơ kẽ tóc. Tình yêu đó ngày một lớn mạnh, cưỡng bách hết mọi giá trị tầm thường không thể tròn vừa trái tim họ. Họ muốn một đất nước hòa bình, không còn chiến tranh lầm than, máu thôi không còn đổ thành sông, anh em sum họp đầm ấm yên bề gia thất? Không, họ muốn nhiều hơn thế. Lòng tham không đáy không thể dừng lại ở những giá trị bình dị. Phải là một đất nước siêu việt, phải là một cường quốc to lớn, phải là một đời sống sang chảnh tiện nghi hơn. Cái túi họ đang cất giữ phải đổ đầy những ham muốn, đổ vào, đổ mãi cho đến lúc nào sức nặng cái túi đủ để đè bẹp bóp chết trái tim.
Tại sao tôi lại viết ra những dòng chữ vô nghĩa này? Tôi không biết, bởi dù có nói bao nhiêu lời thì trái tim chật hẹp của họ cũng không còn diện tích để bước chân kẻ xa lạ đặt vào. Nhưng rồi vẫn phải ngồi xuống để viết ra, để tự nhắc nhở bản thân tôi mỗi ngày. Sống là đôi khi còn phải biết nhìn xuống dưới chân mình đang có ai còn đang loay hoay chật vật với những bậc thang mà kẻ trên cao kiêu ngạo gọi đó là tận đáy của sự bần cùng.
Hãy nhìn xem một nước Việt đã không còn những hầm hố chất đống hàng trăm vạn xác chết giữa tiếng đạn bom rơi. Những nấm mồ xưa giờ cỏ cũng đã mọc xanh um. Không còn khói lửa giăng mịt kín trời, đã có thể ngân nga dạo khúc tình ca, ngắm nhìn một con chim líu lo trên cành, một bông hoa nở bừng sáng giữa những con đường. Đất nước mình đã không còn chiến tranh, bà mẹ Việt Nam năm nào đã không còn phải chống gậy lom khom, nước mắt ngắn dài lên núi tìm xương con mình. Hãy nhìn xem một đất nước nối dài ba miền Bắc Trung Nam, đã không còn vĩ tuyến 17 trên cầu Hiền Lương bắc ngang sông Bến Hải. Bạn bè ghé thăm Huế, giờ đây tôi đã có thể đường đường chính chính bước hiên ngang qua vạch phân chia ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh ấy để kể về quê hương. Người Việt giờ đây đã có thể viết lên trang sử cuộc đời mình bằng hai từ xuyên Việt, chạy dài bon bon một mạch thưởng ngoạn hết vẻ đẹp phong cảnh nước Nam. Giờ này còn ngồi cà phê chém gió ở Sài Gòn nhưng chỉ vài tiếng sau đã có thể đáp cánh xuống sân bay Nội Bài, lang thang khắp phố phường Hà Nội nhặt lá vàng mùa thu.
Lịch sử đã viết lên một nước Việt anh hùng kiên dũng, một trang giấy mới tinh khôi đã lật sang. Và giờ đây cả thế giới đang nhắc đến Việt Nam bằng một quốc gia độc lập không còn máu đổ trôi sông. Người người nhà nhà vẫn đang hăng hái xây dựng cho mình một cuộc sống hạnh phúc. Tuy vẫn còn đó những cái nhớp chưa xóa sạch, vẫn có đó những vấn nạn chưa thể giải quyết khắc phục. Nhưng phải chăng, so với một Việt Nam bị 1000 năm đô hộ giặc Tàu, 100 năm nô lệ giặc Tây, 20 năm nội chiến anh em chém giết lẫn nhau thì đất Việt giờ đây vẫn xứng đáng để chúng ta mãn nguyện và tự hào về nó.
Vậy mà tôi vẫn cứ luôn phải trông thấy những cuộc nội chiến trong tâm tưởng của một vài anh hùng Việt thời nay. Đất nước tôi đã không còn chiến tranh, nhưng sao anh em tôi vẫn còn giết nhau, vẫn chưa thể đi chung một cuộc mừng, vẫn nói về chuyện non nước mình nhưng lời lẽ thì sặc mùi máu dữ. Gió hòa bình đã bay đi muôn hướng cõi trời Nam, nhưng sao ngày vui vẫn còn quá xa xăm. Con thuyền hận thù vẫn còn lênh đênh giữa trùng khơi sóng biển. Đến bao giờ anh em nước Việt mới được nối một vòng tay lớn từ Bắc vào Nam.
Đến bao giờ anh em tôi mới nhận ra đất nước mình đã không còn chiến tranh?
Tác giả: Ni Chi
*Featured Image: sasint
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2