Tôi muốn viết về nhiều vấn đề các ông ạ. Nhưng nhìn lại thì tôi thấy tất cả mọi vấn đề ấy đều nằm trong tâm mình, tất tần tật mọi thứ ấy, không trừ một điều gì. Thế nên khi mình khởi tâm nghĩ và nói, hành động bất cứ một điều gì, điều ấy luôn phản ánh lại chính bản thân mình. Khi tôi nói về người khác, thực ra tôi chẳng biết gì về người khác đâu, tôi chỉ thấy những dòng suy nghĩ của mình về họ. Cái suy nghĩ – cái tâm ấy huyền ảo và vô hình vô cùng. Tất cả thế giới hỗn loạn cũng là trò chơi của nó. Tươi đẹp và hạnh phúc tột cùng cũng trong bàn tay nó. Chẳng chạy đâu mà thoát được. Mà nó lại sẵn có trong mỗi người, nó đang có mặt ở đây trong tôi, nhân danh tôi nó nói về mọi thứ, về toàn thể vũ trụ.
Từng câu từng chữ ở đây chính là nó. Thế nên nó ở ngay đây rồi, các ông ạ, các ông có thấy cái điều mà tôi đang thấy không?
Tôi không tính nổi, không con số nào chính xác tính được có bao nhiêu con chữ, bao nhiêu hình ảnh và tiếng nói đang chực chờ để nhảy ùa ra trong đầu tôi. Ấy đã là một điều quá kì diệu, ngồi một chỗ gõ bàn phím và quan sát sự vận động của tâm mình. Nhiều quá chẳng thấy hết, nhưng đôi bàn tay này của tôi cứ gõ gõ, tất cả mọi thứ đều dường như là tự động. Tôi chẳng thể làm gì ngoài quan sát những điều đang diễn ra.
Tôi đã từng được lắng nghe những người được coi là giác ngộ, cái mà họ đang nói về “THIỀN”, “HƯ KHÔNG”.
Hình như nó là cái mà tôi đang trải nghiệm ở đây. Tôi tự cho là mình đang thiền với việc viết của mình. Sâu hơn một lớp nữa tôi biết cái tâm mình luôn dùng việc Thiền làm một thứ vỏ bọc. Tâm tôi dường như muốn dùng mọi thứ mà nó được biết tới để tự nuôi dưỡng chính nó. Cũng may mắn là thấy được sự dối trá ấy. Tuy nhiên cái thấy và biết ấy dường như còn đục lắm, chưa đủ trong để thấy rõ chân lý được.
Tôi nghĩ rằng người giác ngộ hẳn sẽ biết mình, còn tôi biết mình thì chưa. Cứ tạm gọi tôi là một người tìm kiếm, vẫn còn loay hoay trước vạn vật, vẫn còn đi tìm và học hỏi. Tuy nhiên mọi sự đã khác, việc bỏ công trèo đèo lội xuối dốc lòng đi tìm bậc chân tu theo học dường như với tôi không cần thiết nữa – hoặc tôi tự ảo tưởng như vậy. Nhưng với suy nghĩ hiện tại, tất cả đều nằm ở đây, ông thầy tôi cần tìm đang ngủ say trong tôi, kẻ thù của tôi cũng chung chăn gối với ông ta. Mọi thứ đều sẵn sàng hết chỉ chờ tôi gõ cửa.
Mà các ông biết không, tôi sợ hãi cái “KHÔNG”. Tôi sợ hãi việc không là gì cả, tôi cũng chẳng muốn sợ đâu, mà chắc ông trời tự động hoá cái thứ đó vào con người tôi. Nỗi sợ và sai lầm của tôi chẳng là gì khác ngoài một chuỗi suy nghĩ tự động, một thói quen ăn vào máu thành bản năng. Bản năng, tôi cũng từng nghĩ rằng nó là cái gì đó bất biến. Nhưng chẳng phải vậy, mọi thứ đang vận động liên hoàn, cái mà gọi là bản năng cũng đang vận động và thay đổi liên tục. Những sai lầm và nỗi đau, nỗi sợ và sự dối trá sẽ hoá thân thành trưởng thành và sự thật.
Tôi đã dần thấy những mầm non ấy đang lộ ra, việc cuối cùng của người đi tìm kiếm chắc là giữ vững sự kiên nhẫn với hành trình của mình.
Tác giả: Con Sâu Cùn
Featured image: 4144132
Không có cái “không” thì cái “có” chẳng thể dùng. Như cái ly, nếu chẳng có cái không trong ly, sao có thể đựng nước?
Đúng vậy
Bài này ngắn nhưng khá chất.
Đi chơi về, tối lấy dt ra gõ luôn bạn ạ :))