Featured Image: Wikipedia Commons
Tại giờ Văn, học thêm trong trường, vì tôi năm nay lớp 12, là lớp học sinh sắp được Bộ Giáo Dục và Đào Tạo đưa ra làm chuột bạch thí nghiệm. Giờ Văn dạy chán, rất chán, vô cùng chán. Bởi vì trong toàn cuốn Văn 12, tôi thích được bài Tây Tiến của Quang Dũng, bài Số Phận Con Người của Milkhai Solokhov, bài Một Người Hà Nội của Nguyễn Khải, bài Chiếc Thuyền Ngoài Xa của Nguyễn Minh Châu. Bởi vì những bài đó là những bài hết sức trang trọng và miêu tả sự thật trong thời chiến và khổ đau của thời hậu chiến, và quan trọng hơn hết – nó không mang màu sắc chính trị của Đảng Cộng Sản?
Với văn thì thế, còn với sách lịch sử thì ôi thôi, không có gì để nói, vì trong đó tôi vô cùng “dị ứng” với các từ như: Ngụy quân ngụy quyền, con rối của giặc tư bản, kháng chiến chống Mỹ, ngoài ra còn “dị ứng” nặng hơn với các từ: sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng, sự chỉ huy tài tình của các lãnh đạo bên ta, những vị anh hùng của giải phóng quân, sự tổn thất “không đáng kể” của quân ta…
Và khi tôi chất vấn thầy giáo về Tết Mậu Thân, về Công Hàm 1958 của Phạm Văn Đồng, về Điện Biên Phủ, về Cải cách ruộng đất và về thời bao cấp – đánh tư sản – thì y như rằng là thầy tôi sẽ như thế này: “Đó là một số sai lầm nhất thời nhưng Đảng đã kịp thời nhận sai và sửa sai, chuyện này thầy không trả lời em được vì không có bằng chứng, đó là do bọn phản động xuyên tạc dựng lên thôi, và gần đây nhất là – em lo ôn thi đi hỏi lảm nhảm mãi!”
Nhưng tôi cũng rất thông cảm cho thầy, thầy chỉ là một công chức ăn lương an phận, và vì thầy lo rằng có ngày tôi sẽ bị mò tới, nên ngày cuối gặp thầy thầy đã bảo thế này: “Thầy thì không dám trả lời, còn em, dù có dám thật thì giá gì cũng phải cẩn thận, hậu quả sẽ nặng lắm đó.”
Trở lại với chủ đề chính, trong giờ Văn dạy rất chán đó, anh bạn ngồi kế bên tôi cũng không học nữa, mà ngồi nói về chuyện tương lai của đất nước. Tôi lúc đó cười khẩy và nói cho anh nghe: “Đất nước bị đè đầu cưỡi cổ và nhồi sọ, giam cầm trong cái nhà tù ‘Việt Cộng’ này thì làm quái gì có nổi tương lai.” Thì anh bảo: “Sao tự nhiên mày phán tào lao vậy.” Rồi đương rảnh tôi kể anh nghe về chút kiến thức lịch sử chính trị của đất nước này, những kiến thức không bị Đảng “kiểm diệt”, vâng – “kiểm diệt”, thì anh lại cười và lắc đầu.
– “Mày mang tư tưởng phản động trong óc thì cuộc đời mày làm nên cái trò trống gì chứ, còng đầu mày đó con à.”
– “Tao cũng không biết là tao có thể làm được gì không nhưng tao thấy nhất quyết phải đứng lên giành lại sự công bằng.”
– “Hơ, đứng lên đấu tranh hả. Tụi nó cầm quyền đất nước này lâu rồi, đấu có lại tụi nó không, hay lại thiệt cho mày. Có nước cầm súng lên mới đấu lại nó. Đâu mày nói tao nghe coi, mày định lật nó bằng cách nào hay lại bô bô cái miệng rồi lên mạng bô bô nữa.”
– “Tao nghĩ từ kinh tế sẽ lấn sang chính trị sớm thôi, Việt Nam sắp phải mở cửa thị trường rồi. Vả lại bất công đầy rẫy trong xã hội, người dân sẽ sớm nhận ra và đoàn kết lại, chống lại sự bất công đó, như cách nhân dân Tây Âu lật đổ Cộng Sản và như Sự biến Thiên An Môn vậy. Mày chắc không biết mấy chuyện đó rồi. Mày đang bị bóc lột mà không biết đó. Tính đơn giản thôi, xăng 21.000/lít nhưng thuế hết 11.000 rồi.”
Rồi anh cười ha hả, rồi anh vặc lại tôi đủ kiểu, anh bảo lo toàn tào lao, rồi anh chửi Nah Sơn, rồi anh chửi tùm lum, rồi anh lại phán:
– “Tao nói thật tao cũng không ưa nhà nước, nhưng mà tao vẫn chấp nhận sống với nó, ‘ở bầu thì tròn ở ống thì dài’, nó sao thì mình vậy đi mày ơi. An phận mà kiếm sống thôi, lo chuyện bao đồng, phản động quá, mày tư tưởng phản động quá. Mốt ra đời đi làm rồi thời gian còn không có ở đó lo tàm xàm.”
– “Tao nghĩ sự khác nhau giữa tao với mày trong tư tưởng là một thằng chấp nhận bị hút máu và cầm tù còn một thằng quyết định không chấp nhận và đứng dậy đó. Hy vọng vài năm nữa gặp lại chính kiến của 2 đứa mình sẽ thay đổi.”
Nói đến đó thôi tôi lại ngưng. Hiểu rồi và lo thêm. Có lẽ đáng lo nhất là hạng người này, BIẾT NHƯNG KHÔNG DÁM CHỐNG. BIẾT NHƯNG IM. Anh có lẽ chưa ra đường đi làm, nên anh chưa thấu. Và anh chưa hiểu được sự tàn khốc của Việt Cộng. Và hơn hết, tôi lại thấy lo cho cái “tương lai Việt Nam” mà anh nhắc tới trong khi chúng ta là tệ nhất Đông Nam Á và cũng có thể là Châu Á, và bọn Trung Cộng thì đã xây xong đảo nhân tạo trong khi bên ta bưng bít mọi thông tin, và đồ độc đồ hại, cũ nát được bên ta nhập về, và nhập thêm một ông “thần” về thờ. Và hơn hết, sau một tuần nữa, là tôi phải lên đường ra mặt trận làm chuột bạch thí nghiệm rồi…
Mộng Hỏa
Tôi muốn Đảng Cộng Sản thay đổi, trở nên tốt hơn. Những nhóm chính khách có tư duy tiến bộ chiến thắng. Chứ cơ chế này khó có khả năng thay thế bằng 1 Đảng khác mà không có nội chiến, hoặc biểu tình trong cả nước như mùa xuân Ả Rập. Nhưng đắng cay thay là khi bất ổn Trung Cộng và Mỹ sẽ nhảy vào làm tình hình còn tệ hơn hiện tại. Cũng chính lý do đó tôi không muốn có bất ổn chính trị. Mà chỉ muốn dù dư luận tác động để Đảng Cộng Sản thay đổi tốt hơn chứ không dở tệ như bây giờ, bậy giờ xin xây thêm Nha Thờ xem họ có đồng ý cho không? =]] Chẳng bao giờ dân chủ với họ đc, chơi ăn gian quan rồi. Đối sử với người Công Giáo như là Trung Cộng đối sử với ta vậy kìm hãm đì đọt kéo léo lắm.
Bạn mới học lớp 12 nhưng tư tưởng thực sự quyết liệt và sáng suốt. Mình khâm phục bạn! Mình nghĩ bạn nên tìm đường đi Mỹ để sống cuộc sống hạnh phúc với khả năng và chính con người bạn. Còn chuyện giúp đỡ hay góp phần thay đổi đất nước này là 1 điều không thể! Chúc bạn luôn sống vui và ý nghĩa.
Bài viết lối lý luận chính xác của lớp trẻ hiện thời. Rất trong sáng.
thực sự mà nói, thì bài viết này tôi thấy trong đó là những thù hằn, những định kiến hay bất đồng tư tưởng dẫn đến tư tưởng cực đoan. Có tranh luận, có bàn luận thì xã hội mới phát triển được. Nhưng chúng ta không đánh đồng điều đó với những người, những phần tử cực đoan quá khích, dẫn đến tiêu cực và có những hành động chống phá, xuyên tạc Đảng, chính quyền.