(1304 chữ, 5.5 phút đọc)
Tôi từng ngông cuồng sử dụng từ ngữ thô lỗ để viết ra một bài viết giải thích nguyên do tại sao tôi lại thích hút thuốc lá. Đó là bởi nếu không còn muốn đốt thuốc, tôi nghĩ mình sẽ trở thành một kẻ muốn đốt toàn thể thế giới này.
Hôm trước có cậu bạn mời tôi điếu thuốc, tôi từ chối mỉm cười lắc đầu. Hiểu được ý nên cậu ta tiếp lời: “Lại bỏ thuốc à.” Thoáng đầu tôi hơi ngần ngại vì biết cậu ý mỉa mai đùa cợt. Nhưng khi lấy lại được bình tĩnh, tôi đáp: “Bỏ được điếu nào hay điếu đó thôi.”
Hiện tại tôi đã không còn muốn đốt thuốc, nhưng tôi cũng không còn muốn đốt thế giới. Tất nhiên đây không phải là lần đầu tôi tự làm khó khi trói chặt tôi vào trong những kỉ cương phép tắc nghiêm ngặt do chính tôi tạo ra. Bao nhiêu lần tôi bày vẽ từ bỏ thuốc lá là bấy nhiêu lần thất bại. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn trân trọng ý chí của tôi vì chưa bao giờ bỏ cuộc.
Có một lý do mạnh mẽ đang thúc đẩy trong tôi đầy khao khát đối với ý chí muốn từ bỏ thuốc lá. Trước khi dấn thân vào con đường sương khói của những điếu thuốc, tôi thừa hiểu nó chính là kẻ thù đang mai danh ẩn tính trong bóng đêm. Chúng rình rập và nhìn ngó tôi mỗi ngày mỗi giờ. Sẽ đến lúc chúng xuất hiện trong những thời điểm thích hợp để đánh vào phổi tôi những đón chí mạng. Chúng cưỡng bách và uy hiếp cả những người bên cạnh tôi.
Những người kể lể với tôi về những tác hại nguy khốn của nó, họ tưởng tôi khờ khạo đến nỗi không biết hút thuốc lá có thể gây ra cái chết từ từ sao? Họ rất khôn ngoan và thông minh, họ biết tất cả tác hại từ thuốc lá nhưng chỉ trừ một điều họ không biết. Đó là việc từ bỏ thuốc lá là một điều rất khó khăn. Hoặc họ cũng biết, nhưng họ chưa bao giờ đặt vị trí mình vào người khác để nhìn nhận vấn đề.
Với những người cùng có một niềm đam mê thuốc lá, con đường đến với làn hương khói quê hương là rất dễ dàng, nhưng để từ bỏ nó ra đi thì lại rất gian nan. Thường thì người ta bắt đầu hút thuốc vào giai đoạn trưởng thành. Sự tò mò và ý chí muốn thể hiện bản thân ở vào độ tuổi này đã luôn mời mọc những đứa trẻ vị thành niên tự hào trong hành động châm lửa, hít một hơi thật sâu và nhả từng làn khói trắng. Tôi nhớ bất kỳ thằng con trai nào hút thuốc hồi ấy đối với tôi đều trông cực ngầu. Ở cái tuổi đua đòi thích thể hiện, thuốc lá là chiếc áo choàng hợp mốt thời trang nhất mà bất cứ đứa nào đủ can đảm có thể mặc nó lên mình. Mặc lên rồi chúng muốn mặc mãi dù đã muốn cởi ra.
Cũng có người tìm đến thuốc lá trong cơn say nửa mê nửa tỉnh trước cuộc đời. Họ quá cô đơn và chỉ còn biết bầu bạn với thuốc lá. Bao nhiêu anh em ngồi đốt thuốc chém gió mà tôi từng trò chuyện, ai cũng giãi bày tâm sự dường như y hệt nhau. Ai đó rồi cũng từ từ bỏ ta mà đi, chỉ có mấy điếu thuốc này là chung thủy. Lúc ta vui, ta buồn, ta đau khổ hay tuyệt vọng, lúc khó khăn khốn khó, bao giờ cũng là thuốc lá một lòng chung thủy sắt son. Đời ta cô đơn đến thế mà thiếu nó nữa thì còn biết bầu bạn với ai.
Tất nhiên là khi ta yêu quý điều gì đó, ta vẫn luôn biết cách để bảo vệ chúng. Hướng nó đến cái lý tưởng nhất trong trái tim ta, mặc dù ta biết đó chỉ là ý chí của riêng ta. Và chính vì nó là ý chí nên khi ý chí ta thay đổi thì mọi lý tưởng cũng vẫn sẽ phải thay đổi.
Tất cả ý chí trong tôi đều đang quy phục và gấp lại theo tôi. Tôi muốn từ bỏ thuốc lá và chính những điếu thuốc giờ đây cũng đang trở nên dịu dàng hơn với tôi. Nó không có ý cưỡng bách và thôi thúc tôi tìm đến nó nữa. Nhất là trong màn đêm tịch liêu của những giây phút bầu bạn cùng ánh trăng, linh hồn tôi đã không còn nghe thấy tiếng chào mời, không một âm thanh nào thuốc lá cất tiếng gọi tên tôi. Tôi thực muốn quỳ gối sùng bái tạ ơn nó nghìn lần.
Nhưng bạn tôi, đứa đang cố nhiên phán đoán những giá trị trong việc thuốc lá lại nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai và dè chừng về tính kiên trì của tôi. Cậu ta chỉ đang phóng chiếu ý chí của cậu vào tôi. Cậu nghĩ rằng tôi chỉ đang làm trò lố bịch, làm trò cười cho thiên hạ. Cậu ta với ý chí gắn kết lâu dài với những điếu thuốc không tin rằng tôi có thể vượt qua được. Những điếu thuốc sẽ lôi cuốn tôi, hơi khói quê nhà sẽ kéo dẫn tôi về những góc nhỏ thân quen. Ý chí kiên cường của tôi rồi sẽ vỡ tan. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ được thuốc lá, vậy nên hãy dẹp ngay đi cái ý định xa xỉ đó và thôi làm trò bộ tịch. Cậu ta chỉ muốn tôi nhận lấy điếu thuốc từ cậu, hít một hơi rồi chúng ta tiếp tục câu chuyện.
Được thôi, có thể ý chí cường lực của tôi có thể kém tệ, có thể tôi sẽ không thể từ bỏ nó, tôi rồi sẽ còn đốt lửa châm lên những điếu thuốc, rít khói thả vào không trung vào một ngày mà nỗi nhớ quá da diết khiến tôi không thể ngăn nổi bước chân mình. Tôi biết nó rồi vẫn còn sẽ đuổi theo tôi trên khắp các con đường lối nhỏ, trong đêm tối lẫn cả ánh sáng, nó muốn tôi thấu hiểu nó chính là những lề thói mà tôi không thể nào rũ bỏ được.
Làm sao có chuyện ấy được, làm sao mình có thể sống thiếu nó? Tôi đã tự hỏi chính mình như thế. Cái gì đó đã thuyết phục khiến tôi phải vâng phục để rời xa người bạn của tôi bấy lâu nay? Cái gì đó đã bước đến tận trái tim tôi, tận cội rễ của trái tim rồi nói lời ngon ngọt để tôi quên đi ánh mắt yêu thương trìu mến của những điếu thuốc, ôm ấp nói lời chào tạm biệt nó để bước chân đi trên một con đường mới mà tôi biết nó sẽ quanh co khúc khuỷu.
Tôi vẫn còn rất nhớ những điều xưa kia mà thuốc lá đã dạy cho tôi khi muốn cố trốn chạy nó. Tôi rồi sẽ lại phải quay về ngã vào lòng nó. Cuộc đời này rồi sẽ làm vỡ tung trái tim tôi và tôi sẽ chỉ biết cách tìm về bên những điếu thuốc để xin một chút hơi nóng sưởi ấm hồi sinh. Tôi biết, tôi biết hết tất cả những điều đó, nhưng vẫn phải lên đường nói lời tạ từ với nó.
Chào tạm biệt những điếu thuốc lá tôi yêu, tạm biệt hương khói quê nhà. Cứ đi dù biết sẽ có khi gặp lại.
Tác giả: Ni Chi
*Featured Image: markusspiske
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2
Nhìn sơ qua tiêu đề thì NN nghĩ rằng: Chắc lại là một diễn văn nặng mùi, trình bày, kể lể, mong muốn sự thông cảm của cộng đồng vì tình trạng nghiện thuốc đến vàng cả hai hàm… đã cố gắng từ bỏ rất nhiều lần nhưng không thể… của một đấng nam nhi nào đó.
Và đang định không đọc. Vì dạo này lười đọc. Hehe. Nhưng kéo lên một chút thấy tên tác giả thì bập vô ngay. =))
Chỉ cần là bài viết của Ni Chi thì hay dở gì NN cũng đọc ráo! Ni Chi sắp trở thành Idol của NN mất rồi. cười nụ cười lưu manh
NN thì đơn giản nghĩ rằng: Người nào đủ mạnh thì đốt được và cũng dập được. Không chỉ với thuốc lá, nhưng là đối với bất kì điều gì. Một con người khi sống mà phụ thuộc vào điều gì đó thì người đó mất đi sự tự do.
Còn 1 kẻ không đủ mạnh như NN thì không đốt vì nếu đốt rồi thì NN sẽ rất có thể không dập tắt được. =))
P/s: 😘
Đã bảo là NN đừng có thả tim em mà, lồng ngực sắp vỡ rồi nè, bắt đền đó nha ^^( mặt cười e thẹn ước lệ )
Bỏ thuốc lá với bỏ sex cái nào khó hơn? :))
Em vẫn còn con gái nha anh, em bị yếu sinh lý , haha, lần sau hỏi câu nào dễ hơn nha anh :))))))