Cuộc sống phức tạp quá, còn con người thì đa sầu đa cảm. Nhiều khi muốn một cuộc đời bình dị thôi, nhưng chỉ sống hoài với một thứ cảm xúc thì thật tẻ nhạt. Con người có quá tham lam chăng khi luôn đòi hỏi những điều tốt đẹp? Không, ai cũng như thế, cũng khát khao và mong muốn mọi sự thuận lợi và êm đềm như dòng chảy róc rách bên bờ suối.
Tuy nhiên, có những lời nói nói ra trong lúc tức giận luôn vậy, vô tâm, tức tối, khiến người khác khó chịu mà một cách đương nhiên khi ấy, ta đã vô tình trao cơ hội cho cái bản chất xấu xa ngự trị con tim mình. Để rồi từ đó, xúc phạm một tấm lòng dù có sai nhưng thử hỏi cuộc đời có ai không mắc sai lầm bao giờ, nhạt nhòa đi một mối quan hệ, phơi trần cho thiên hạ mặt khác của mình và hơn hết, để lại tổn thương nơi người khác.
Kì lạ thay, con người lại hay để bụng mọi hành động và xử sự trong lúc người khác đang tức giận. Có chăng khi ấy, người ta chót lỡ đụng đến lòng tự trọng của ta, để lại ở ta một khoảng trời nặng nề, những nỗi buồn trống rỗng, sự tha thứ cũng khó mà cho đi.
Vậy đấy, chỉ một giây phút bốc đồng thôi cũng đủ làm đổ vỡ những hình tượng ta gầy công gây dựng trước giờ. Tìm khắp trong nhân gian, có loại thuốc nào khiến chúng ta vẫn bình tĩnh, điềm nhiên cư xử như mọi khi trong lúc tức giận nhất? Nếu có, hãy bán cho tôi một liều.
Trong mọi trường hợp, não chỉ hoạt động 10% công suất của nó. Trong lúc tức giận, con số ít ỏi trong 10% ấy lại bị che lấp, con người trở nên mù quáng, đưa ra những phản xạ lại càng dại dột hơn. Cách ta hành động, nói năng khi ấy là cả vấn đề.
Vậy nên, trái tim của ta có đủ tinh tế, lương thiện để im lặng trong giây phút ấy, chờ đợi cơn nguôi ngoai lớn dần, chiếm lĩnh thể xác và tâm hồn rồi mới giải quyết sao cho thỏa đáng nhất. Nếu đủ thì thật hạnh phúc, ta là người đi trước nhiều người.
Còn không, đã lỡ vung ra những điều sai trái thì không sao, con người vốn đã thẳng thắn như vậy, có chút cọc cằn nhưng với bản chất thiện lương luôn đấu tranh để phần người chiến thắng phần con, ta hoàn toàn có thể khắc phục. Hãy ngồi lại, giành cho bản thân sự tĩnh lặng, những khoảng trống không để lấp đầy mà để lắng nghe chính mình, suy ngẫm, đúc kết và sửa chữa. Và đừng ngại ngần nói lời xin lỗi, thật chân thành. Vì nông nỗi vốn dĩ là điều không thể né tránh, là một phần của tuổi mới lớn cũng như mọi lứa tuổi, kể cả khi ta có trưởng thành đến đâu. Tôi tin chắc ngọn lửa của mọi tranh cãi, bất hòa, khó chịu sẽ lụi tàn dần trong bóng đêm và vĩnh biệt trần thế và “Khi ấy, một người đàn ông sẽ ra đời…”
Cảm xúc là thứ tình cảm mong manh, dễ bị lung lay dưới sự bộn bề, vội vã của cuộc sống. Thế nhưng những cảm xúc ấy cũng chỉ là hữu hạn, đủ lượng thì chất ắt sẽ thay đổi. Đến một giới hạn nào đó, ta có thể “tức nước vỡ bờ” nhưng cũng có thể kiểm soát nó.
Hãy kiểm soát nó và thấy bản thân đủ bản lĩnh và tinh tường để sống chậm, sống sâu, hòa nhã và an nhiên.
Tác giả: Rin
Featured image: Couleur
📌 Mời Triết Học Đường Phố và tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️http://bit.ly/2KTJCN2